1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor Kate DK - *******************

      Chương 123

      Tiếng đó mang theo điên cuồng, ngang ngược, tiếng vừa ngừng, microphone truyền đến thanh khởi động thứ gì đó, ‘bi’ tiếng, ngay sau đó đoạn ký ức quanh quẩn trong đầu Hoắc Cảnh Sâm, khi còn từng trải qua chuyện như vậy.

      "Hoắc Cảnh Sâm, mày hãy nghe cho kỹ, thời gian bom hẹn giờ là 20 phút đấy, phạm vi của bom cực kỳ chuẩn, chỉ nổ phòng trọ , thần biết quỷ hay người phụ nữ của mày biến mất khỏi thế giới này."

      "Rốt cục mày muốn gì?!"

      Lúc này Hoắc Cảnh Sâm nện cái xuống bàn làm việc, gầm lên với đối phương ở đầu dây bên kia, hành động này làm Vivi ở bên ngoài chuẩn bị bước vào kinh sợ, phẫn nộ của rất ràng, cảm giác bị uy hiếp này, từ trước đến giờ luôn ghét nhất, huống chi, tấm hình bộ dạng Hoắc Thần Viễn lúc này khiến thần kinh càng thêm căng thẳng.

      "Mày đoán xem, mày đương nhiên có khả năng đoán ra được, gặp lại sau, good¬luck!"

      Tiếng khàn khàn xen lẫn nụ cười bên trong, thể nghi ngờ, phản ứng của Hoắc Cảnh Sâm lúc này là niềm vui của bọn chúng, chỉ có như vậy tỉ lệ thành công mới cao, xong điện thoại bị ngắt.

      "Hoắc Thần Viễn về nước lúc nào? Tại sao hoàn toàn ai báo cáo cho tôi? Đáng chết! Tối hôm qua nó vẫn còn chuyện điện thoại với tôi rằng hôm nay về nước!"

      Hoắc Cảnh Sâm trợn lên giận dữ với người phụ nữ vừa tiến vào, chuyện của Hoắc Thần Viễn bình thường là do phụ trách, hơn nữa chưa từng xảy ra chuyện gì sơ sót.

      Nhưng cũng đợi Vivi trả lời, Hoắc Cảnh Sâm cầm lên áo khoác lên vừa vừa ra cửa:

      "Tôi muốn biết Hoắc Thần Viễn tại rốt cục ở đâu, mau báo bác sĩ An chuẩn bị! 20 phút sau tôi muốn biết kẻ bắt cóc nó là ai! Thông báo mọi người 20 phút sau bắt đầu họp, bọn chúng nếu chọc vào tôi phải nhận giá đắt!"
      <Kate DK - DĐLQĐ>
      Vừa ngừng bóng dáng Hoắc Cảnh Sâm biến mất khỏi phòng, Vivi đứng trong phòng làm việc, vẻ mặt kinh ngạc, bao nhiêu năm chưa thấy được bộ dáng này của Hoắc Cảnh Sâm rồi? Vừa rồi chú ý bàn tay Hoắc Cảnh Sâm run rẩy rất , lúc này mới ý thức được Hoắc Cảnh Sâm tức giận, tiểu tử thối Hoắc Thần Viễn này còn dám lừa cả !

      Người đàn ông này, lần đầu tiên Vivi thấy vẻ mặt hốt hoảng của , liên quan đến an toàn của Hoắc Thần Viễn, bọn họ đều biết nó quan trọng bao nhiêu đối với Hoắc Cảnh Sâm.

      Lúc này có thời gian suy nghĩ quá nhiều, mà rốt cục xảy ra chuyện gì cũng hoàn toàn ràng, dám trễ nải thời gian, biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, giây kế tiếp, lấy điện thoại di động ra báo lời của Hoắc Cảnh Sâm cho nhóm Mạc Tĩnh Đông.

      Cao điểm tan tầm, xe Hoắc Cảnh Sâm chạy như điên đường, ngay cả chính cũng biết mình vượt bao nhiêu đèn đỏ, hay phía sau có bao nhiêu xe cảnh sát đuổi theo, điều may mắn duy nhất, quy hoạch giao thông thành phố A coi như tệ, đường tuy nhiều xe nhưng còn đến mức xuất tượng kẹt xe.

      Thời điểm xe dừng ở lầu dưới của phòng trọ cũng là cảnh tượng náo nhiệt, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng phanh bén nhọn của xe thể thao, khiến khu dân cư trở nên ồn ào.

      Thời điểm Hoắc Cảnh Sâm trong xe Rambo ra ngoài cũng là lúc xe cảnh sát rít gào tiến tới, nhưng cũng nhìn về phía đoàn người tiến tới vì .

      Thời gian qua mười lăm phút.

      dừng lại chút nào, Hoắc Cảnh Sâm vội vàng bước tới nhà trọ, trời mới biết dọc đường tới đây gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng đều ở trạng thái đầu dây bên kia nghe máy.

      trong phòng trọ cùng ngồi với con trai xem bộ phim tệ TV di động reo vang, Mộ tiểu thư run run cầm điện thoại lên, ngoài dự liệu màn hình lên bốn chữ Hoắc Đại Biến Thái, theo bản năng Niệm Thần ấn vào nút tắt, sau đó tắt điện thoại
      di động, tự thôi miên chính mình, mình nhìn thấy cuộc gọi kia, điện thoại của mình luôn trong trạng thái tắt máy, tức là mình có cuộc gọi nào cả.

      Bạn Tây Hàn vừa ngồi ghế sofa vừa ăn popcorn rất khinh thường hành vi tự thôi miên của mẹ mình, dùng cái cúc áo cậu cũng biết là ai gọi tới, nếu mẹ làm sao có thể dễ nổi nóng như vậy? Được rồi, xem ra cuộc sống sau này của mẹ yên bình rồi.

      Mộ tiểu thư để điện thoại xuống tiếp tục cùng cậu con trai ngồi ghế xem phim, nhưng lâu sau nghe thấy tiếng xe cảnh sát là thế nào? Chẳng lẽ bởi vì nhận điện thoại mà Hoắc Cảnh Sâm gọi cảnh sát đến bắt , phải chứ?

      Mẹ nó! Chẳng lẽ hề để ý mặt mũi sao?

      Được rồi, nếu lúc này Mộ tiểu thư vẫn trong trạng thái tự luyến như cũ, thể kế tiếp phản ứng của Mộ tiểu thư có thể dùng cụm từ “mìn nổ dứt”, muốn lập tức nhảy xuống khỏi cửa sổ để hình dung.

      Bộ phim chiếu cảnh rất khủng bố, lúc này Mộ tiểu thư rất có cốt khí ôm con trai hồi **, mắt vẫn thể rời khỏi màn hình TV.

      Bạn Tây Hàn vẫn nhúc nhích mặc cho mẹ lấy mình làm gối ôm, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hình ảnh TV, cửa nhà ai có khả năng cắt đầu người đây? Thủy tinh phản chiều còn thấy bộ dạng khiếp của đạo diễn, mẹ nó. Có cần lừa người xem lần nữa thế !

      Thời điểm nghe thấy tiếng mở cửa mắc kẹt, lúc đó, tất cả giác quan tập trung ở TV, Niệm Thần vừa sợ cảnh tượng vừa rồi lại vừa có chút mong đợi cho nên thích xem phim kinh dị, nhưng vẫn sợ hãi, tựa như Mộ tiểu thư vậy, hiển nhiên là nữ thanh niên đau đứn bị kích thích!

      Trong đầu vẫn còn hình ảnh vừa rồi TV, bên tai tiếng cửa mở có thể nghe ràng, hình ảnh nhúc nhích nhưng Mộ tiểu thư lại đột nhiên cảm thấy sống lưng run lên, mẹ nó! TV này còn bị mắc kẹt hả?

      Mộ tiểu thư phẫn hận nhìn chằm chằm TV, mốn đứng ên sửa chữa đột nhiên lại kiêng dè, nếu hình ảnh tiếp tục, chẳng phải có muốn chạy cũng kịp?

      “Mẹ…”

      Bạn Tây Hàn là người đầu tiên phát cửa nhà mình mở, mà tiếng cửa mở vừa rồi là thực , cho nên Tây Hàn theo bản năng ấn TV tạm ngừng, khinh bỉ chậm chạp của mẹ mình.

      “Tên nhóc chết tiệt, chớ lộn xộng, mẹ nuôi lớn con như vậy mà làm gối ôm cho mẹ chút cũng được sao?”

      Mộ tiểu thư oán trách tiếng, tay vẫn quên đấm hai cái mặt Tây Hàn, ánh mắt vẫn rời khỏi hình ảnh bị tạm dừng TV, mắt trợn trắng, giờ phút này Mộ tiểu thư hoàn toàn để ý dưới góc phải màn hình lên hai dòng chữ tạm dừng.

      Cửa từ bên ngoài trực tiếp bị mở ra, mang theo sức lực hề được khống chế, giây kế tiếp dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm xuất ở cửa hoàn toàn bị bạn Tây Hàn nhìn thấy, cậu hiểu tại sao ba lại xuất ở đây và lúc này, cảnh tượng ba con gặp nhau lúc này rất tổn hại hình tượng của cậu, tại cậu bị mẹ ôm vào ngục, trời mới biết liệu ba có vì điều này mà ghi hận cậu hay ?

      “Hả? CD này là đĩa lậu sao? Tại sao hình ảnh bất động mà vẫn còn tiếng mở cửa?”

      Mộ tiểu thư lầm bầm lầu bầu mắt vẫn chớp nhìn vào màn hình TV.

      “… Mẹ.”

      Bạn Tây Hàn lần nữa ai oán kêu tiếng, sau đó đưa hai cánh tay của mình lên gương mặt của mẹ:

      “Mẹ, nhìn cửa lớn.”

      xong, bạn Tây Hàn ôm má mẹ di chuyển mặt mẹ mình ra phía cửa lớn.

      Khi Mộ tiểu thư hoàn toàn thấy ràng người đứng trước cửa nổi nóng, dáng vẻ kia so với phim kinh dị càng khó coi hơn vài phần, theo ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm nhìn phiên bản của trong lòng mình the bản năng che khuất tầm mắt con trai.

      ra khiếp sợ có lẽ còn chỉ có Mộ Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu nhóc được Mộ Niệm Thần ôm trong lòng, đứa bé mặt mũi giống Hoắc Thần Viễn như đúc, khiến khẩn trương của từ trước tới nay đều là trò cười.

      Nhưng sau thời gian thở phà nhõm phát ra manh mối, đây căn bản phải Hoắc Thần Viễn!

      Mộ tiểu thư ngây người có cần phải bày trờ vui như vậy ? Trái tim bé của chịu nổi đả kích như vậy, ràng khóa cửa kỹ càng. Hoắc Cảnh Sâm vào từ đâu vậy?

      cười gượng mấy tiếng che dấu xấu hổ của mình:

      “Ha ha, Hoắc tiên sinh, là đúng dịp, cũng đến xem phim kinh dị?”

      xong Mộ tiểu thư rất bình tĩnh đứng lên cầm cánh tay bạn Tây Hàn, rất bình tĩnh chuẩn bị chạy vào trong phòng, nhảm, lỗi ra duy nhất cũng bị ngăn chặn, chẳng lẽ lại nhảy từ cửa sổ xuống?
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 124

      "Ha ha, Hoắc tiên sinh, là khéo, cũng tới xem phim kinh dị ạ?"

      Trông khi chuyện Mộ tiểu thư rất khẩn trương đứng lên, gót chân nghiêng cái suýt nữa ngã xuống, ràng là có tật giật mình, ngay sau đó rất khẩn trương nắm tay bạn Tây Hàn, cũng đoái hoài tới bộ dạng hốt hoảng nhếch nhác của mình, dưới chân như bôi mỡ kéo Tây Hàn hướng cửa lớn chạy ra.

      Hoắc Cảnh Sâm liền đứng ở cửa lớn, lúc này Mộ tiểu thư nghĩ rằng nếu chạy ra cửa lớn chính là tự chui vào miệng cọp, chẳng nhẽ nhảy qua cửa sổ, nhưng đây là lầu năm, còn muốn tàn phế, cho nên biện pháp duy nhất dĩ nhiên chỉ có thể quay trở về phòng!

      Chỉ rất là hiển nhiên, Mộ tiểu thư hoảng hốt gần như chỉ số thông minh chỉ còn là con số , Hoắc Cảnh Sâm có thể dễ như trở bàn tay mở cửa chính ra, vậy cái cọc gỗ để ở cửa phòng có thể làm khó sao? Nhiều nhất cho nó đạp, cửa liền sụp, cái chìa khóa vạn năng cũng thành vật thừa.

      Hoắc Cảnh Sâm đứng ở cửa chính, kinh ngạc nhìn Tây Hàn tồn tại đồng thời cũng có quên mất mục đích mình tới đây, đáng chết! đến tột cùng còn dấu diếm bao nhiêu thứ, đợi đến khi an toàn từ từ tính sổ với !

      Với trình độ của Mộ tiểu thư mặc dù dưới chân bôi mỡ cũng tuyệt đối phải là đối thủ của Hoắc Cảnh Sâm tay dài chân dài, còn chưa có chạm được cửa phòng cánh tay bị Hoắc Cảnh Sâm kéo lại, cúi người xuống, cái móc tay liền đem bạn nhỏTây Hàn nằm mặt đất vớt đứng lên ôm ở trong khuỷu tay, rồi sau đó buông ra tay Mộ Niệm Thần ra:

      "Mộ tiểu thư, có phải em muốn chúng ta bây giờ đều chết ở chỗ này nên mới chạy vào phòng, còn có ba phút, có gì bất ngờ xảy ra nơi này nhất định nổ tung."

      Hoắc Cảnh Sâm sắc vẫn như thường, vẻ mặt nhìn ra chút nào hỉ nộ, thể nghi ngờ, chỉ số thông minh của Hoắc Cảnh Sâm vẫn bình thường, ít nhất có thể nhìn ra được lúc này cần cái gì với Mộ Niệm Thần mới là quan trọng nhất, ví dụ như đứa bé trong ngực , dám khẳng định chỉ cần tại ôm đứa bé này ra, như vậy Niệm Thần chỉ có thể ngoan ngoãn theo .

      Thời gian nhiều lắm, ai nặng ai , như thế nào tiết kiệm thời gian nhất, cách làm này của Hoắc Cảnh Sâm là sáng suốt nhất .

      Tiếng vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm mở cửa chân bước ra khỏi căn nhà.

      Niệm Thần đứng tại chỗ sững sờ mấy giây, mẹ nó! đến con trai mình cũng cần rồi hả ? !

      Mà giờ khắc này hoàn toàn có ý thức được mình nghiễm nhiên trở thành cái gì còn tranh cãi với Hoắc Cảnh Sâm.

      Thời điểm như vậy, mặt Hoắc Cảnh Sâm có chút nghiêm túc, Niệm Thần ngu đến mức cho là Hoắc Cảnh Sâm chỉ là giỡn với , huống chi nơi này khắp mọi nơi đều yên tĩnh, bên tai thanh ‘tít tít’ hơi vang lên, thanh kia là cái gì, có thể phán đoán.

      Lúc này Mộ tiểu thư là dưới chân bôi mỡ rồi, là có bom trong ngôi nhà của sao? Lại dám cài bom ở nhà ? Nếu phải là Hoắc Cảnh Sâm kịp thời chạy tới rất hoài nghi có phải hay quay phim, đột nhiên liền bị nổ chết, sau đó cảnh tượng kia có thể sánh ngang bộ cẩu huyết tình cảnh nhàng vui vẻ, mà sau khi mất mới nổi tiếng.

      Ngay sau đó qua báo chí có thể viết như vậy, ôm đứa con nhà mình ở nhà xem phim kịnh dị, trời đất khó tha, sau đó liền bị nổ chết. . . . . .

      Niệm Thần theo sát ra khỏi khu cư dân sau đó Tây Hàn bị Hoắc Cảnh Sâm nhét vào chiếc Lamborghini, lúc này mới phát ra, cảnh tượng ở lầu dưới giờ phút này là có phần náo nhiệt, cư dân bị chặn ở bên ngoài cảnh giới tuyến, phía sau Lamborghini nghe chừng hai mươi chiếc xe cảnh sát, chỉ là thấy người tới Hoắc Cảnh Sâm lại lo mọi người sợ hãi nên dám lên tiếng.

      Dĩ nhiên, biết những cái xe cảnh sát này hoàn toàn là bị kéo tới đây.

      Bước nhanh tới, còn chưa kịp lên xe, sau lưng liền truyền đến tiếng vang lớn.

      ‘ Ầm ’ tiếng nổ làm chấn động màng nhĩ, Niệm Thần kinh ngạc quay đầu lại, nếu như lúc trước lời của Hoắc Cảnh Sâm còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ coi như là tin hoàn toàn rồi.

      Khu chung cư tám tầng lầu, duy chỉ có căn phòng ở lầu năm lửa ngừng lan tràn, trong thoáng chốc Niệm Thần có cảm giác mình vừa sống sót sau tai nạn.

      Phạm vi nổ tung rất , Hoắc Cảnh Sâm ngưng lông mày nhìn nơi lửa lan tràn, cũng là cùng cú điện thoại người kia cũng như vậy, bọn họ kiểm soát được cực kỳ chuẩn xác, thậm chí ngoại trừ nhà trọ của mẹ con Niệm Thần ra, có thể bảo đảm bị thương đến tính mạng những người còn lại.

      Hoắc Cảnh Sâm khoác lên cửa xe bàn tay khỏi cuộn thành quả đấm, như vậy, chuyện của Hoắc Thần Viễn cũng là .

      Trái tim cứng lại, trong đầu hồi tưởng lại tấm hình Hoắc Thần Viễn khổ sở, chưa từng có lúc nào Hoắc Cảnh Sâm ở đó mà đá đấm lung tung, ánh mắt rơi vào bạn Tây Hàn yên tĩnh ngồi trong xe, giờ phút này, ánh mắt Tây Hàn Lại rơi khuôn mặt Hoắc Cảnh Sâm tinh xảo lại khác thường.

      Lần đầu tiên yên tĩnh quan sát người đàn ông này lại ngờ là lúc như thế này, Tây Hàn ảo não với mình thế nhưng thể phát tai nạn này, đồng thời trong lòng lại cảm kích rất nhiều, dù sao tuổi còn , dù thông minh vẫn là chỉ là đứa bé, đối với việc lệ thuộc vào cha coi như là bẩm sinh , mặc dù thói quen trong cuộc chỉ có mẹ, nhưng vào giờ khắc này, Tây Hàn cực kỳ khẳng định người này là cha mình.

      Niệm Thần nhìn vừa , mắt thấy tình thương của cha hai con đối diện nhau chứa chút quay dị và trầm mặc, lúc đó, trong lòng Niệm Thần ràng là tư vị gì, sợ Hoắc Cảnh Sâm gặp được đứa bé này đồng thời lại cảm thấy may mắn với thời điểm Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên xuất .

      nhà ba người cùng bên nhau cảnh tượng hiển nhiên là ấm áp , nhưng nếu bối cảnh phải là căn nhà của nổ tung.

      Niệm Thần định bước ra, vừa định những gì, khóe môi kéo kéo còn chưa kịp chuyện.

      ‘ Ầm ’ tiếng quả đấm của Hoắc Cảnh Sâm rơi xe, trong nháy mắt sườn xe lõm xuống mảnh.

      "Con ở cùng Thần Viễn có phải hay ?"

      Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm rơi ở mặt Tây Hàn, trong thanh tràn đè nén rít gào, lúc này cho dù ai cũng có tâm tình mừng rỡ với việc thêm người con trai.

      Tây Hàn gật đầu cái, nhưng thêm cái gì.

      Hoắc Cảnh Sâm hít sâu hơi, hi vọng rất nhiều kết quả phải tưởng tượng trong cái hình kia là ai:

      "Cho nên buổi sáng con cố ý mặc đồ của Tây Hàn dẫn nó đến nhà mình rồi cho người bên cạnh bảo vệ nó"

      Điểm này đường tới hỏi thủ hạ chuyện của cả ngày hôm nay mới biết, vốn là có chút cảm thấy đúng, bởi vì có đề cập đến con chó Mục Dương to lớn, bây giờ nhìn lại người kia cũng phải Hoắc Thần Viễm, mà là đứa con trai trước mắt này, cho nên những thủ hạ của cả ngày hôm này đều nghĩ Tây Hàn là Thần Viễn!

      Tây Hàn cau mày, theo bản năng muốn giải thích, chỉ là lời đến khóe miệng đáy lòng lại khỏi dâng lên cỗ lửa giận vô danh, có lẽ là bởi vì người cha này đối với mình có chút quan tâm nào, hoặc có thể là cha con quen biết nhau, cha nên mừng rỡ mới phải thế nhưng cha lại thể tin tưởng cậu nhóc chút nào

      Cho nên rất nhiều khi Tây Hàn giống người mẹ kia chứ phải là Hoắc Cảnh Sâm.

      Tây Hàn lúc này trầm mặc là chuyện đương nhiên nhưng bị Hoắc Cảnh Sâm lý giải là cam chịu, trong đôi mắt của cổ mưa gió sắp nổi lên, bộ dáng lần đầu tiên chuyện giữa hai cha con như vậy mặc dù là cậu nguyện ý thấy, rất nhiều lời cũng phải là xuất phát từ chân tâm, lúc này cậu có thể trông cậy vào người cha lo lắng cho thân thể mình ấn tượng ban đầu tốt với con trai sau này dù tốt bao nhiêu cũng thể bù đắp? Huống chi cái người này vẫn là luôn luôn bị người ta là kẻ máu lạnh vô tình Hoắc Cảnh Sâm!

      "Tốt nhất phải như tôi tưởng tượng, nếu , ta bảo đảm kết quả của con tốt đến mức nào."

      Quyền thứ hai nện ở xe lúc đó Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, mà giống như là biết đau đớn, dựa vào phương thức như thế khơi thông đáy lòng màn đột nhiên bị vô hạn sợ hãi phóng to lên.

      "Nó bị bệnh hen suyễn rất nghiêm trọng con có biết hay , chừng hôm nay bỏ mạng ở chỗ kia!"

      Niệm Thần ở bên hiểu nhìn hành động quỷ dị của hai cha con này, có chút hiểu nhìn đứa con nhà mình, bày ra vẻ mặt biết tại sao, lúc này coi con trai như mạng mình tự nhiên nhìn nổi bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm la to lớn với con trai mình:

      " phát thần kinh cái gì? Con trai đừng để ý đến ta, chính là người bị bệnh thần kinh!"

      Trấn an Tây Hàn ngồi ở trong xe, đau lòng thay cho Tây Hàn, cậu nhóc vô cùng kinh ngạc, liền thò tay muốn ôm Tây Hàn ra lại bị Tây Hàn trốn ra.

      "Mẹ, xin lỗi. . . . . ."

      Tây Hàn hạ giọng , mang theo tự trách rất lớn, trong tiềm thức tức giận với Hoắc Cảnh Sâm mới lời nặng với con trai, cho là mặc dù đều là con trai của Hoắc Cảnh Sâm, có lẽ còn là Hoắc Thần Viễn quan trọng chút, chỉ là sau khi nghe Hoắc Cảnh Sâm câu kia lúc đó có thể hiểu nguyên nhân Hoắc Cảnh Sâm tức giận cùng với sợ hãi, tựa như giờ phút này biết tình trạng cơ thể Hoắc Thần Viễn trong lòng cũng lo lắng nhiều.

      Lúc này Tây Hàn tự trách, nhưng tự trách như vậy cuối cùng cũng với Hoắc Cảnh Sâm biết, lòng tự trọng của người đàn ông quyết đấu, cho dù là cha của mình cũng giống vậy, cho nên cuối cùng, xin lỗi ba chữ này, Tây Hàn cho Niệm Thần, xin lỗi, lấy đứa con trai khác của đẩy vào hiểm cảnh, xin lỗi, làm , cậu cũng có suy tính chu toàn.

      Niệm Thần trái tim đau xót, trong đôi mắt nào đó chua xót chất lỏng sắp thoát khỏi hốc mắt, Tây Hàn trời sanh tính ra sao hiểu quá rồi, dáng vẻ khó chịu như vậy cũng chưa từng thấy qua mấy lần, có thể thấy lúc nãy Hoắc Cảnh Sâm cái gì để cho cậu nhóc khó chịu như vậy.
      Phong nguyet, xixonBetty thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 125

      Hoắc Cảnh Sâm từ bên trong bước ra ngoài sau lưng Lục Phi Ly ba người đứng trước chiếc xe vẻ mặt hơi nặng nề như dang thương lượng vấn đề gì đó, thấy Hoắc Cảnh Sâm ba người ăn ý ngừng lại rồi sau đó nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm chờ chỉ thị tiếp theo.

      "Thần Viễn có thể ở kho hàng thứ bảy khu Tây, Phi Ly, Tĩnh Đông hai người dẫn người tới, Tả Hoành, cậu theo tôi tìm Hoắc Tĩnh Bắc, lão tử này đùa chơi chết liền đập đầu chết! Còn có bảo Vivi tới bệnh viện, bên này dù sao vẫn là cần người chăm sóc."

      Tiếng vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm chân liền hướng chiếc Lamborghini tới.

      Ba người hồi nhìn thẳng vào mắt nhau, hiểu được hành động của mình.

      công ty chi nhánh khác ở thành phố A, nơi này cơ hồ là địa bàn của Hoắc Tĩnh Bắc, Hoắc Cảnh Sâm năm cũng tới lần.

      Chiếc Lamborghini màu bạc dừng ở cửa công ty lúc đó Hoắc Cảnh Sâm khôi phục như thường, mặt mang mắt kính khổng lồ đủ che kín nửa gương mặt, toàn thân tản ra khí thế lạnh lẽo khiến cho người chung quanh cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      Tả Chi Hành theo sát phía sau từ khi xuống xe, đôi tay tà khí cắm ở trong túi áo, khóe môi tà mị cong lên, nhưng nếu giờ phút này Hoắc Cảnh Sâm chính là Satan lao ra từ địa ngục, toàn thân bị che lấp, như vậy Tả Chi Hành chính là tinh mê hoặc tâm trí con người, mê hoặc lòng người đồng thời lại giết người trong vô hình.

      Hiển nhiên, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên đến làm mọi người bất ngờ , mới vừa bước vào đại sảnh, giám đốc nhận được tin tức vội chạy tới, cẩn thận dè dặt phục vụ sợ xảy ra tai họa.

      "Hoắc tổng, tôi là tổng giám đốc bên bộ phận maketing của công ty chi nhánh, Vu Gia Hoa, lần này ngài đến đây có phải muốn kiểm tra đột xuất, điểm này xin ngài yên tâm, tôi tại liền có thể mang ra cho ngài từng cái ."

      Vu Gia Hoa là đóa hoa giao tiếp nổi tiếng của chi nhánh công ty,dáng vẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cả người tràn đầy khí thế phô trương quá mức, vẻ đẹp của là khoe khoang, trong truyền thuyết là bạn chính thức của Hoắc Tĩnh Bắc, chỉ là người này dựa vào danh tiếng bên ngoài cũng nổi tiếng được, có người con đàn bà này dựa vào danh tiếng của Hoắc Tĩnh Bắc, nhưng khi Hoắc Tĩnh Bắc đàm luận buôn bán hay giao dịch, chưa bao giờ quan tâm đến việc này, con đàn bà này là để đưa theo tiếp đủ loại khách hàng làm cho đối phương ngoan ngoãn hợp tác.)

      Lúc đó, lần đầu tiên thấy Hoắc Cảnh Sâm Vu Gia Hoa thể hưng phấn, chỉ là loại hưng phấn này được kinh nghiệm thâm hậu che giấu rất kỹ, trước đây Hoắc Tĩnh Bắc có thể là kết cục của tự lựa chọn, thế nhưng khắc này mới phát ra ý nghĩ trước kia của mình là ếch ngồi đáy giếng bao nhiêu.

      Người đàn ông trước mắt này trách được có thể dễ như trở bàn tay giữ vững Hoắc thị nhiều năm như vậy, khí thế rất vương giả, nghĩ Hoắc Tĩnh Bắc có lẽ vĩnh viễn đạt được.

      Đều phụ nữ rất hay thay đổi, Vu Gia Hoa tuyệt đối chính là ví dụ điển hình nhất!

      Cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra, Vu Gia Hoa rất là ‘ tự giác ’ cũng vào theo, Hoắc Cảnh Sâm cau mày, Lục Phi Ly đứng ở bên, màn trầm mặc đủ nhường cho trái tim Gia Hoa trận hít thở thông, run run rẩy rẩy đưa tay chuẩn bị nhấn nút đóng cửa, chỉ là vừa đụng phải nút đóng liền bị Lục Phi Ly cản lại:

      "Nơi này có chuyện của , ra ngoài."

      ******************


      Tầng 32, phòng họp.

      Lúc đó Hoắc Tĩnh Bắc cùng mấy vị giám đốc của công ty khác bàn hợp đồng hợp tác của nửa năm sau, Hoắc Cảnh Sâm lúc tiến vào thư ký bên ngoài đương nhiên có ngăn được.

      Cửa phòng họp từ bên ngoài bị lực tác động mạnh mẽ mở ra, Hoắc Cảnh Sâm cùng Lục Phi Ly lúc tiến vào khóe miệng Hoắc Tĩnh Bắc khóe ràng nâng lên nụ cười nhàn nhạt.

      Các vị giám đốc của công ty khác sững sờ tại chỗ, ở đây là đâu diễn ra chuyện gì? Từ trước đến giờ nghe hai em này hòa hợp, hôm nay được chứng kiến quả đúng như lời đồn.

      "Em trai, đây vất vả cùng giám đốc bên Ngô thị bàn chuyện hợp tác, em tới đây phá hay sao?"

      Hoắc Tĩnh Bắc ngồi ghế xoay người lại, giờ phút này rất mừng rỡ khi thấy Hoắc Cảnh Sâm xuất , như vậy có nghĩa là kế hoạch của bọn họ từng bước có thể được thực , giám đốc của công ty chi nhánh ngốc đến nỗi hiểu, lúc này Hoắc tổng giám đốc nghe được danh hiệu của mình sắp bị giành tới tay nên mới đến nơi này để tìm cách xử lý.(minchi- *******************)

      Hoắc Cảnh Sâm vẫn đút tay trong túi, rồi sau đó nâng tay lên lấy mắt kính mặt xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Phi Ly ở sau lưng rồi sau đó thẳng tới ghế trống ngồi xuống, cả quá trình Hoắc Cảnh Sâm cũng có mở miệng, nhưng quanh thân phát ra khí thế mạnh mẽ cầm giấy tờ chứng nhận để đùi khí của phòng họp trở nên lạnh lẽo cực đoan.

      Công ty của Ngô thị coi như là quen với tính cách trời sinh của Hoắc Cảnh Sâm, giờ phút này càng thêm thấp thỏm biết người của mình làm điều gì Hoắc Cảnh Sâm để hài lòng, phải biết rằng hạng mục sáu tháng cuối năm là rất quan trọng với Ngô thị, bọn họ quăng vào đây biết bao sức người sức của thể thu lại, việc này nếu bị Hoắc Cảnh Sâm bác bỏ, bọn họ có thể gặp phải nguy cơ đóng cửa.

      "Hoắc tổng, chuyện này. . . . . ."

      tiếng gọi Hoắc tổng chứa đầy lo lắng bất an, người phụ trách của Ngô thị vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn Hoắc Cảnh Sâm, hiển nhiên tiếng Hoắc tổng này là chỉ Hoắc Cảnh Sâm mà phải là phó tổng giám đốc Hoắc Tĩnh Bắc, người có mắt đều có thể nhìn ra được Hoắc thị dù ở nơi nào chỉ cần có Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối có phần của Hoắc Tĩnh Bắc, mặc dù trong phần hợp đồng này cho tới nay Hoắc Tĩnh Bắc chính là người đàm phán nhưng cũng ngoại lệ.

      Khóe môi Tả Chi Hành nở nụ cười, tựa người vào ghế bắt chéo hai chân, rồi sau đó xoay cái ghế sang hướng giám đốc của Ngô thị ngồi:

      "Hoắc tổng có ý là, ngày mai hoan nghênh các vị đến Tổng công ty của Hoắc thị ngồi chút, Hoắc tổng tự mình tiếp đãi các vị, cho nên tại mời các vị rời trước."

      Lệnh đuổi khách phát ra, lại do Tả Hoành thay thế Hoắc Cảnh Sâm , các vị ở Ngô thị hiển nhiên hề quan

      tâm đến lý lẽ.

      Trong nháy mắt phòng họp to đùng như vậy chỉ còn lại ba người, khí cực kỳ an tĩnh hay bởi vì có Hoắc Cảnh Sâm mạnh mẽ ngồi ở đây, quỷ dị kinh người.

      "Hoắc tổng hôm nay định làm gì lại nhàn hạ thoải mái tới công ty chi nhánh dạo vậy?"

      Hoắc Tĩnh Bắc ngồi vào ghế của người người chủ trì, trong khi chuyện khẽ gọi thư ký tới thay cà phê.

      "A."

      Tả Chi Hành cười nhạo tiếng, lắc đầu cái, ánh mắt mênh mông lộ ra vẻ tràn đầy giễu cợt.

      "Tôi phó tổng giám đốc Hoắc trời sanh chính là từ khôi hài ? Cả Hoắc thị này đều là của Hoắc tổng ngài, khẩu khí trong lời của ngài, ơ, chua xót làm cho người ta tưởng rằng ai xũng cướp được khúc xương của con chó ."

      sai, Tả Chi Hành chính là phách lối, mặc dù lúc phách lối này chỉ để châm chọc Hoắc Tĩnh Bắc nhưng thể nghi ngờ rằng thêm dầu vào lửa trong tình huống này, nhưng Hoắc Cảnh Sâm chỉ là vẻ mặt thản nhiên ngồi ở dựa vào ghế, có ngăn cản.

      Sắc mặt của Hoắc Tĩnh Bắc ràng thay đổi liên tục, dễ nổi nóng đồng thời vẫn còn phải liều mạng thuyết phục mình bình tĩnh, cho là hôm nay nhất định có thể thấy bộ dáng Hoắc Cảnh Sâm cúi đầu xưng thần, dù sao quả cân tay , điều kiện có thể tùy ý thay đổi! Liền đánh cuộc với Hoắc Cảnh Sâm mức độ quan trọng của đứa con trai kia.

      "Hoắc tổng, xem ra hôm nay em có thành ý đàm phán với , thế nào thủ hạ lại có thể phách lối như vậy?"

      Theo phương diện khác mà , Hoắc Tĩnh Bắc cũng là ưu tú, chỉ là may sinh ra trong gia đình Hoắc thị, đủ ưu tú đồng thời lại chạm phải Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ ưu tú như vậy, dần dà, mỗi lần thua Hoắc Cảnh Sâm đồng thời đáy lòng tự nhiên lại đè nén thêm tầng oán khí sâu, lòng tự trọng là điều mà những người đàn ông như bọn học thể thiếu nhất, dần dà cục diện liền biến thành tình trạng như ngày hôm nay, cho nên có thể hôm nay Hoắc Tĩnh Bắc biến thái bị bóp méo tính cách đều là do Hoắc Cảnh Sâm ép phải ra ngoài .

      Được rồi, chứng tỏ, người quá ưu tú cũng có sai lầm, ngày nào đó làm người bên cạnh ép thành biến thái. . . . . .

      Rất lâu sau đó ngày kia, khi Niệm Thần cùng Hoắc Cảnh Sâm cùng nhau núp ở trong chăn tới màn này, Mộ tiểu thư ra ý nghĩ như vậy, chỉ là lúc đó Hoắc Cảnh Sâm lại mơ màng, nửa ngày trời sau có chút sững sờ nhìn về phía Mộ tiểu thư, nhưng lại biến thái.

      câu cực kỳ vô tội, thậm chí khóe miệng Mộ tiểu thư còn run rẩy, cả buổi tối cũng có cùng Hoắc Cảnh Sâm câu thứ hai.

      Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này rồi.

      Hoắc Cảnh Sâm chút để ý vuốt vuốt cái bật lửa tay, nghe được lời này của Hoắc Tĩnh Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên, hình như từ khi vào phòng họp đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm nhìn thẳng Hoắc Tĩnh Bắc, vẻ mặt ưu nhã đến tột đỉnh, thậm chí quanh thân khí thế tàn ác cũng hoàn toàn biến mất:

      "Thành ý? Đó là cái gì? Hoắc Tĩnh Bắc tôi bảo đảm qua ngày hôm nay thậm chí có tâm tình tìm hiểu ràng ý nghĩa của hai chữ kia."

      Ngữ khí Hoắc Cảnh Sâm rất thản nhiên, cũng rất dứt khoác, là như vậy, nhưng ngược lại khiến người khác có cảm giác bị áp bức, đấu với , hiển nhiên, Hoắc Tĩnh Bắc được đủ sâu sắc!

      Hoắc Tĩnh Bắc giận quá hóa cười:

      "Hoắc Cảnh Sâm, vẫn hiểu, chuyện em tôn trọng nhau sao lại thể có ở nhà chúng ta? cho cùng chúng ta là em ruột, hợp tác, dù sao cũng hơn là đối đầu với nhau như vậy? Huống chi, chẳng lẽ em cũng hi vọng Hoắc thị có thể tiến xa hơn bậc thang nữa sao?"

      "Tình cảm em?"

      Hoắc Cảnh Sâm rũ đôi mắt xuống cân nhắc lặp lại bốn chữ này, giống như là nghe được chuyện cười, khóe môi nâng lên đường cong mờ, dưới góc độ ngược ánh sáng, khóe môi thoáng đường cong mờ thậm chí giống như vật gì đó thể nắm lấy.

      "Tiền đề nông cạn kia có phải là qaun hệ máu mủ đúng ? Hoắc Tĩnh Bắc, có rất nhiều chuyện có thể giấu giếm, nhưng giấu giếm được Hoắc Cảnh Sâm tôi!"

      câu giấu giếm rất hay kia nhưng giấu giếm được Hoắc Cảnh Sâm ! Cực kỳ ngang ngược, ngay cả Tả Hoành bên cạnh nghe xong cũng nhịn được trong lòng run lên, người đàn ông này tuyệt đối có tư cách kiêu căng ngạo mạn, tính cách vương giả bẩm sinh nhất định là Thượng Đế cưng chiều , tạm thời chuyễn qua, chỉ là hôm nay Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối có khả năng của đất trời rồi.
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 126


      Ánh mắt Hoắc Tĩnh Bắc sau khi Hoắc Cảnh Sâm xong vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt thể tin nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, có ràng thể chối cãi, nhưng thời điểm này lại thể cố ra vẻ bình tĩnh:

      " Hoắc Cảnh Sâm, em chất vấn chính em sao, mẹ từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất người đàn ông, trái lại mẹ em, em đừng quên năm đó vì lý do gì mà mẹ em bị đuổi khỏi gia tộc."

      Chuyện xưa nhắc lại, hình như năm đó mẹ Hoắc Cảnh Sâm bị đuổi ra khỏi nhà quả chỉ vì chuyện, ** rồi bị bắt gian tại giường, mà trước đây chuyện này bị che giấu rất kỹ, bởi vì liên quan đến ba của Cố San San, cũng là thị trưởng thành phố A bây giờ, dù sao hôn nhân cũng đổ vỡ, nên mới có chuyện sau này.

      Ngược lại mẹ của Hoắc Tĩnh Bắc từ khi còn trẻ được Hoắc Kha Minh bao nuôi, người phụ nữ trẻ kia sau khi lên kia hề giống mẹ của Hoắc Tĩnh Bắc, đúng là dáng vẻ từ đầu tới cuối, thậm chí ràng hơn mẹ của Hoắc Cảnh Sâm lại sinh ra Hoắc Tĩnh Bắc lớn hơn Hoắc Cảnh Sâm mấy tuổi

      như vậy, câu này của Hoắc Cảnh vặn vẹo ý của Hoắc Tĩnh Bắc, nếu có liên hệ máu mủ, hình như Hoắc Cảnh Sâm làm giảm nửa tảng đá đập chân mình.

      Nhưng rất nhiều chuyện ngoài mặt nhìn thấy lại phải chân tướng việc, tận mắt nhìn thấy đâu phải giả dối, hơn nữa Hoắc Cảnh Sâm là người lấy đá đập chân mình sao?

      Hiển nhiên phải!

      Hoắc Cảnh Sâm dựa vào ghế, hề để ý bộ dáng cực kỳ hưởng thụ này hành hạ người khác, thể nghi ngờ, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm tối sầm lại biểu thị việc tâm tình tại rất tệ.

      Cười nhạo tiếng, Hoắc Cảnh Sâm đốt điếu thuốc, chuyện quan trọng là Hoắc Thần Viễn, nhưng lúc này so với bất kỳ ai đều thể gấp gáp, càng biểu quan tâm, nguy hiểm của Hoắc Thần Viễn càng nhiều

      "Hoắc Tĩnh Bắc, máu chảy trong cơ thể là ai chúng ta tạm thời đến, việc sống chết trong lòng mọi người tự hiểu, đúng ? nghĩ xem tại sao ông nội lại đưa tất cả cổ phần trong tay cho tôi, mà thực ra, chờ khi thực có tư cách mang họ Hoắc, lúc đó, hãy trở lại đặt điều kiện với tôi."

      Vòng khói màu trắng lượn lờ quanh ngón tay Hoắc Cảnh Sâm, xem xét từ góc độ nào đó đắc đạo thành Tiên Tinh, xuất thần nhập hóa hề thô tục, khiến Hoắc Tĩnh Bắc tức giận đến mức muốn bùng nổ.

      Tả Chi Hành ngồi bên vui vẻ xem kịch vui, nếu Hoắc Cảnh Sâm mở miệng trận chiến này cần lên tiếng nữa, bọn họ cần phải thắng, nhảm, đối mặt với Hoắc Tĩnh Bắc thế này Hoắc Thần Viễn cũng có thể khinh thường bọn lâu la.

      "Hoắc Cảnh Sâm, tại mày nên cầu xin tao, con trai mày vẫn trong tay tao đấy!" (Kate: Chuyển xưng hô chút cho có vẻ dữ dằn.)

      Hoắc Tĩnh Bắc giận dữ, vốn nghĩ rằng che giấu rất tốt ngờ lại bị Hoắc Cảnh Sâm tìm ra, quả đánh giá thấp Hoắc Cảnh Sâm, mà tức giận bởi người bị uy hiếp ràng là Hoắc Cảnh Sâm, tại sao tại thế cục lại nghiêng về phía, Hoắc Cảnh Sâm lại như kẻ bề điều kiện với ?

      Nhưng hình như quên mất trận chiến này có khói thuốc súng đến cuối cùng, trước khi thua trận làm đối phương rối loạn, Hoắc Cảnh Sâm chỉ mấy câu đơn giản, lập tức làm toàn bộ phương châm của , thậm chí còn tự lấy mình để đỡ cán cân bị lệch.

      "A, vậy sao?"

      Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, nhanh chậm, hút xong điếu thuốc, khói bay hết, đột nhiên đùa giỡn nhìn Hoắc Tĩnh Bắc, cái nhìn kia, bên trong chứa châm chọc nhiều vô cùng:

      "Xem ra tin tức của vẫn chưa đầy đủ, chẳng lẽ biết tôi còn đứa con trai khác? Dù sao dáng vẻ giống hệt nhau, thiếu mất cũng sao cả."

      Giọng Hoắc Cảnh Sâm vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt này, càng thờ ơ làm người ta biết nghĩ gì.

      Lời kia vừa thốt ra đủ để làm Hoắc Tĩnh Bắc rơi xuống đáy vực, có lẽ trước đây biết con của Hoắc Cảnh Sâm là cặp sinh đôi, nhưng sau khi bày ra vụ bắt cóc này, đến Mộ thị mới nghe Mộ Thiên Hùng .

      "Mày thực cần con trai nữa hả?"

      Hổ dữ ăn thịt con, Hoắc Tĩnh Bắc nghĩ vậy, dù thế nào nữa Hoắc Thần Viễn cũng là đối tượng bảo vệ hết mình của Hoắc Cảnh Sâm bao năm nay, hề có ngoại lệ, uy hiếp Hoắc Cảnh Sâm là quả cân tốt nhất.

      "Dĩ nhiên, phải."

      Hoắc Cảnh Sâm trả lời cực nhanh, dừng chút


      lại tiếp:

      "Máu mủ tình thâm, bắt cóc con tôi đơn giản chỉ vì vị trí Tổng giám đốc Hoắc thị, bằng chúng ta làm cuộc giao dịch, thế nào?" [] Nhiều năm qua trong cảnh chém giết, gió tanh mưa máu, Hoắc Cảnh Sâm tôi luyện được thần thái vô cảm, cho dù lúc này trong đầu lo lắng cho Hoắc Thần Viễn bao nhiêu, nhưng biểu cũng chỉ là bộ dạng kiên nhẫn, mặc cho số phận, mà khiến Hoắc Tĩnh Bắc nửa tin nửa ngờ, hoàn toàn dám xác định lời Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc là hay giả.

      "Giao dịch gì?"

      Tả Chi Hành khóe miệng giật giật, được rồi, đến hai chữ giao dịch này, hơn nữa nhìn vẻ mặt tin tưởng của Hoắc Tĩnh Bắc, Tả Chi Hành yên lặng thương tiếc trong lòng, nếu Hoắc Cảnh Sâm vui lòng dùng cái giọng điệu này thương lượng giao dịch với đối phương, vậy chứng tỏ đối phương xui xẻo!

      nhớ tháng trước cũng hai chữ giao dịch của Hoắc Cảnh Sâm, công ty gia đình đứng top 500 thế giới bị Hoắc Cảnh Sâm làm phá sản chỉ trong ngày.

      Tả Chi Hành bất chợt thấy mình bị nội thương nặng, thời buổi hung tàn, con thỏ như Hoắc Tĩnh Bắc tại sao có thể tồn tại dưới ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm, quả đoán nổi.

      Hoắc Cảnh Sâm khẽ cười tiếng, Tả Chi Hành phát sói xám lớn bắt đầu muốn nuốt người.

      "Rất đơn giản, muốn gì tôi cũng cho , đơn giản là cổ phiếu Hoắc thị tay tôi, hai mươi triệu tất cả đưa cho , thả con tôi ra." [] "Phốc ——"

      Tả Chi Hành thể bình tĩnh nổi, đùa cũng nên như thế, 20 triệu? Mẹ nó! Cổ phần tay Hoắc Cảnh Sâm chỉ có 0,1 % hay sao? Được rồi, thừa nhận lúc này thực nhìn thấu nội tâm Hoắc Cảnh Sâm, trời mới biết người này định chỉnh Hoắc Tĩnh Bắc thế nào.

      "20 triệu? Em 20 triệu?"

      Rất dễ nhận thấy, ở nơi này người bình tĩnh chỉ có mình Tả Chi Hành, Hoắc Tĩnh Bắc từ trước tới giờ chưa từng mất bình tĩnh như vậy, điều kiện này, bất ngờ làm người ta hoài nghi Hoắc Cảnh Sâm vừa bước ra từ khe cống , ràng tay cầm ngọn núi kim cương, lại bị gã này bán với giả của rau cải trắng.

      "Thế nào? Nhiều sao? Tôi nghĩ muốn chặt đứt tương lai của tôi ở Hoắc thị, cho tôi ít tiền sống phải ? Tôi còn phải nuôi hai đứa con trai rất vất vả."

      Bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm có vẻ cực kỳ vô tội, ngay sau đó lại xuất chút chua xót, vì con trai, có thể bỏ qua bất cứ thứ gì.

      Tả Chi Hành phẫn nộ muốn tiến lên, lão đại, chơi như vậy được, nếu đối phương mà có bệnh tim gì đó, đợi bọn họ xuống tay lập tức chết luôn, như vậy còn gì vui vẻ nữa? [] "Em đồng ý bán cho ?"

      Càng dễ dàng đạt được Hoắc Tĩnh Bắc càng tin nổi, bệnh thần kinh mới có thể lập tức tin Hoắc Cảnh Sâm giao những cổ phần này cho , nếu như thực đơn giản như vậy đâu phải ngồi mãi ở cái ghế Phó Tổng giám đốc, bò lên được?

      "Từ trước tới giờ tôi luôn lời giữ lời."

      Hoắc Cảnh Sâm gật đầu cái, sau đó tựa như làm ảo thuật lấy ra bản hợp đồng đặt xuống:

      "A, 20 triệu, mua toàn bộ cổ phần tay tôi, vị trí tổng giám đốc thuộc về , về sau Hoắc thị tự quản lý, cái vị trí tổng giám đốc này tôi chán rồi, lấy tốt rồi, quản lý Hoắc thị tốt, nơi này cũng tệ lắm đâu."

      Hợp đồng cũng xong, ký tên, nếu Hoắc Tĩnh Bắc vẫn tin đầu có lẽ bị úng nước, nhưng , có cảm giác như não chỉ là bột nhão, hiểu , bất ngờ lập tức thua Hoắc Cảnh Sâm, hơn nữa vô cùng vui mừng nghĩ rằng việc này dễ giải quyết như vậy.

      Càng biết xấu hổ, người này sau khi ký tên, xác định tất cả cổ phần tay Hoắc Cảnh Sâm thực thuộc về , còn đắc chí nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm sợ thực lực của bọn họ, dù sao tại bọn họ ba nhà liên thủ, Hoắc Cảnh Sâm ở thành phố A mạnh thến nào, đấu nữa, cũng chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ, mất cả chì lẫn chài. ] Ký xong, khí thế trong mắt Hoắc Tĩnh Bắc lại nổi lên, bộ dạng mắt chó nhìn người thấp khiến Tả Chi Hành muốn xông lên đánh chết, nhưng nghĩ đến việc sau này xảy ra tâm tình vui vẻ, tạm thời tha cho , về sau quay lại cười chết ta.

      "Bây giờ có thể thả con trai tôi rồi chứ?"

      Hoắc Cảnh Sâm thờ ờ nhún vai, có vẻ còn thoải mái hơn cả Hoắc Tĩnh Bắc.

      Gật đầu cái:

      "Ở khu phía Tây, kho hàng số bảy, tự em qua đó ."

      "Được, đừng quên gửi tiền vào tài khoản của tôi."

      Hoắc Cảnh Sâm còn đặc biệt nhấn mạnh câu, nhảm, hai mươi triệu này dù gì cũng là giá trị cuối cùng của con người, sau này vẫn còn phải dựa vào cái này nuôi lão bà và con trai đấy.
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Phong nguyet, trạch nữxixon thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 127 (1)

      "Được, đừng quên chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi."

      Hoắc Cảnh Sâm còn đặc biệt nhấn mạnh thêm câu , nhảm, dù sao hai ngàn vạn này là giá trị cuối cùng của con người rồi, sau này vẫn còn phải dựa vào số tiền này nuôi dưỡng lão bà cùng hai đứa con của mình.

      Giờ phút này bộ dáng của Hoắc Cảnh Sâm rơi vào trong mắt Hoắc Tĩnh Bắc bóng gió Hoắc Tĩnh Bắc dũng khí ngất trời, rốt cuộc cũng đến lúc có thể mở mày mở mặt có lý do gì lại quý trọng, ta thu hồi tài liệu cầm ở trong tay, quơ quơ trước mặt Hoắc Cảnh Sâm bộ dạng có vẻ đặc biệt tiểu nhân:

      "Chậc chậc, Hoắc Cảnh Sâm, ngờ mày cũng có ngày này, mày phải là xài tiền như nước, tiền lương vô hạn sao? Tao rất ngạc nhiên, nếu người ngoài biết Hoắc Cảnh Sâm vô sở bất năng ** biến thành người trong tay chỉ có 20 triệu nghèo rớt mồng tơi, mày đoán xem đến lúc đó bọn họ nhìn mày như thế nào, mày nhiều kẻ thù như vậy, đoán chút xem có phải vì vậy mà khó giữ được tánh mạng?"

      Hoắc Tĩnh Bắc cười hả hê, bộ dang của kẻ tiểu nhân đắc chí, là làm cho người ta kích động muốn trực tiếp tiến lên cho hai bạt ta.


      (** Vô sở bất năng: bất cứ điều gì cũng làm được)
      —————

      Ra khỏi công ty chi nhánh của Hoắc thị, Tả Chi Hành ngồi ở ghế lái phụ, do dự lại do dự, sau đó rốt cuộc vẫn phải nhịn được lên tiếng, mẹ nó, coi như diễn trò cũng cần diễn như vậy, cũng quá kìm nén:

      "Lão đại, vui đùa chút mà thôi, vì điều này ngài cần gì hy sinh nhiều như vậy, dù sao cũng chỉ cứu con trai Hoắc Thần Viễn của ngài mà thôi, chuyện này rất đơn giản, chúng ta làm là được rồi, đáng giá để bị người khác vũ nhục, ôi. . . . . ."

      rất phiền muộn vì điều này sau khi bị Hoắc Tĩnh Bắc cười nhạo như thế?

      Tả Chi Hành vừa ngừng cũng vừa lúc điện thoại của Hoắc Cảnh Sâm vang lên, cũng vội vã trả lời câu kia, Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp nhận điện thoại.

      "Cảnh Sâm, Thần Viễn đúng là bị nhốt ở kho hàng số bảy ở Tây Khu."

      Là điện thoại của Lục Phi Ly gọi tới, cứu người hiển nhiên bọn họ có thể làm được, dù tốt hay xấu cũng phải thông qua mệnh lệnh của Hoắc Cảnh Sâm, bất cứ chuyện gì cũng phải phải đợi an bài sau đó mới có thể tiến hành mọi việc.

      Hoắc Cảnh Sâm trầm ngâm tiếng, xe vừa đến khúc quanh, liếc mắt thấy phía sau vẫn có mấy chiếc xe bám đuôi, khóe môi lên nụ cười khinh miệt:

      "Phi Ly, tôi đến ngay, có lẽ đối phương rất yên tâm về chúng ta, trước khi tôi đến nới phải đảm bảo Hoắc Thần Viễn tuyệt đối an toàn, việc này có thể đảm bảo hay ?"

      Nếu có thể như vậy, tất cả mọi chuyện đương nhiên phải theo ý của tiến hành, nhưng nếu như thể, kế hoạch có thể sửa đổi, cho nên lúc này mặc kệ chuyện gì quan trọng là phải bảo đảm Hoắc Thần Viễn an toàn trước.

      Lục Phi Ly thông qua ống nhòm trong tay đầu như ngừng lại bộ dạng khổ sở của Hoắc Thần Viễn có chút khác thường rồi lại thỉnh thoảng khó chịu ho khan, giống như có dấu hiệu tái phát bệnh, tình huống cũng cho lạc quan cho lắm, cũng may bọn họ có dẫn theo thầy thuốc tới.

      "Ừm, hai mươi phút mà hẳn là thành vấn



      đề ."

      Đau lòng cho Hoắc Thần Viễn là , nhưng lúc này có lẽ là hiểu nguyên nhân vì sao Hoắc Cảnh Sâm làm như vậy.

      "Được, 10 phút sau tôi đến nơi."

      chuyện đột nhiên Hoắc Cảnh Sâm cúp điện thoại, đạp chân ga gia tăng tốc độ, chỉ có thể dùng đường xá rút ngắn thời gian.

      Nhưng cũng tăng tốc độ trong nháy mắt, Hoắc Cảnh Sâm quay đầu lại nhìn Tả Chi Hành cái, lớp sương mù trong đôi mắt kia như đôi mắt chết có tiêu cự khiến Tả Chi Hành cho là lão đại của mình cẩn thận bị bệnh đục thủy tinh thể.

      "Ai là đùa chút mà thôi?")

      Hoắc Cảnh Sâm quay đầu lại tiếp tục xem đường xá trước mắt, dừng chút tiếp tục :

      "Tôi ký tên, cũng đem Hoắc thị hoàn toàn bán cho Hoắc Tĩnh Bắc chỉ với giá 20 triệu."

      ". . . . . ." Tả Chi Hành lặng thinh.

      Mẹ nó! Cuối cùng diễn vở kịch gì? Vì sao xem chút cũng hiểu, đầu óc của Hoắc Cảnh Sâm là càng ngày càng bình thường, nếu đây là câu nghiêm chỉnh? Lại có người dùng 20 triệu liền có thể mua tất cả cổ phần của công ty? lại phải người ngu!

      " ta muốn Hoắc thị cứ cho ta, có nuốt được nó hay là phúc khí của ta, nuốt được đó cũng là vận mệnh của ta. Đúng rồi, chuyện tôi nhờ cậu làm đến đâu rồi?"

      Hoắc Cảnh Sâm vẻ mặt thản nhiên, nhúc nhích chút nào, quả Hoắc thị cũng chỉ cho thân phận vinh quang ở bên ngoài mà thôi, nhưng thực tế thiếu mất Hoắc thị, Hoắc Cảnh Sâm vẫn như cũ có thể hô phong hoán vũ, chạm vào đứa con cưng kia của , là chạm đến ranh giới cuối cùng của con người , lần này bọn họ phải trả giá lớn, muốn chơi có phải hay , vậy cũng đừng trách chơi quá lớn.

      "Tốt lắm, Hoắc Tĩnh Bắc bí mật thành lập mấy công ty riêng toàn bộ bị tôi thu mua hết, hơn nữa tôi muốn làm cái vỏ trống rỗng, tôi đoán chừng tạm thời bọn họ còn chưa phát ra điều này."

      Tả Chi Hành am hiểu nhất chính điều này, công ty kia của Hoắc Tĩnh Bắc kích thước cũng lớn, nhưng là bên trong vơ vét của cải cũng rất nhiều, lần này cũng coi như buôn bán có lời khoản.

      "Nhưng mà chúng ta ràng tìm được Thần Viễn tại sao trực tiếp cứu nó ra ngoài, sau này muốn xử lý những người kia như thế nào liền xử lý như thế đó là được ?"

      Điểm này Tả Chi Hành từ đầu đến cưới cũng nghĩ ra, rất nghĩ ra Hoắc Cảnh Sâm lần này tốn công tốn sức cùng những người đó vật lộn nguyên nhân là vì cái gì? Ít nhất, cho rằng dù là ba người cộng lại, bất luận ở phương diện nào cũng tuyệt đối đấu lại Hoắc Cảnh Sâm mới đúng.

      Hoắc Cảnh Sâm "hừ" tiếng, xe lái vào Tây Khu, thời gian cấp bách.

      "Chi Hành, tôi thể vĩnh viễn bảo vệ Thần Viễn mãi được, nó cũng cần có thế giới riêng của mình, nhưng người cha như là tôi đây vì nó lót gạch cho nó tới cuối con đường, lần này, những người kia có thể chút kiêng kỵ tới bắt cóc Thần Viễn uy hiếp tôi đó là bởi vì bọn họ nhìn ra đứa con trai này là điểm yếu của tôi, nhưng nếu tôi chỉ là đơn giản cứu nó về, mà những người đó chuyện gì cũng có xảy ra, sau chuyện này những việc tôi muốn làm còn có thể liên tiếp xảy ra như vậy."

      Tả Chi Hành hít sâu hơi, thừa nhận Hoắc Cảnh Sâm người cha tốt, hoặc là Hoắc Cảnh Sâm người cha này cực kỳ trân trọng tình cha con, chính là bởi vì như vậy, tiếc lấy chính mình thân làm cha mẹ vào địa ngục, muốn cho người đời biết, bất kì ai có chủ ý chạm đếm Hoắc Thần Viễn là trực tiếp kêu gào tuyên chiến với Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoặc là sau chuyện này Hoắc Cảnh Sâm thu lại tất cả những người ở bên cạnh để bảo vệ cho Hoắc Thần Viễn, làm con trai của Hoắc Cảnh Sâm, năng lực sinh tồn thể thiếu, năng lực ứng phó nguy hiểm càng thêm thể thiếu, nếu như trở nên mạnh mẽ, như vậy thể làm đứa con trai tốt của Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoắc Cảnh Sâm từng đau lòng vì đứa con trai này, có thể cần thiết bất kì thứ khác bảo vệ nó tốt, nhưng lúc này đây mọi chuyện cũng cho hồi chuông báo động, Hoắc Thần Viễn dù sao cũng là phải lớn lên , tương lai cũng cần phải trưởng thành, thể nào vĩnh viễn ở sau lưng nó bảo vệ nó, giống như lần này, dù bảo vệ chặt chẽ thế nào đều có thể cho người khác có cơ hội có thể bắt cóc nó.

      Điểm này bọn họ... dựa vào chính mình lăn lộn suy nghĩ người thông minh là hiểu sâu nhất , người khi họ bỏ tất cả lớp bảo vệ trong con người họ nhất định phải có đầy đủ khả năng tự vệ!
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :