1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105
      Nếu so sánh năng lực của Hoắc Thần Viễn với Mộ Tây Hàn chỉ có hơn chớ kém, chỉ là từ có cuộc sống an nhàn, mặc dù gặp phải vấn đề khó khăn cũng tuyệt đối có người giúp cậu giải quyết hậu quả, cộng thêm thông minh hơn người thường, vô luận làm bất kỳ điều gì đều thành công dễ như trở bàn tay, cho nên dần dà tính cách Hoắc Thần Viễn quan tâm đến bốn chữ liên lụy quan hệ.

      Mọi việc, trong lòng luôn biết trước kết quả cho nên càng thêm có hứng thú tranh tốt xấu.

      Cậu muốn gió có gió, Hoắc Cảnh Sâm cho cậu mọi thứ đều là tốt nhất, sao cả với bé trai nếu dã tâm, theo ý cậu, hưởng thụ cuộc sống sao cho tốt mới là vương đạo, vui vẻ là tốt hơn đối với cố chấp thắng bại cố.

      Dĩ nhiên, đứa bé năm tuổi tự nhiên thể nào nghĩ đến uyên thâm như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là được quy tội Hoắc Thần Viễn như người bình thường.

      Dĩ nhiên, biểu muốn vươn lên kia là cái gì vấn đề đó còn phải bàn luận cụ thể sau.

      Gống như giờ phút này, trong lòng bạn Tây Hàn đều là muốn hoàn toàn thu phục cái người em trai sinh đôi này sau đó mang về nhà từ từ khi dễ, mà trong lòng Hoắc Thần Viễn nhiều hơn nhưng vẫn muốn chơi đùa, nhưng cậu nhìn thấy tên nhóc kia chơi cùng vui hơn nhiều.

      Hai người đứng tại chỗ cùng nhau yên lặng , bên chân Hoắc Thần Viễn là cổ của con chó to lớn, thân thể co rút rất sợ chết ngáp cái.

      Hai em gặp mặt mặn nhạt làm sao có cái kết tốt đẹp? Muốn đánh nhau hay là cái gì cũng có tung ra.

      Nhưng, giây kế tiếp chuyện Hoắc Thần Viễn làm ra quả làm cho Tây Hàn muốn xông lên cùng thằng em kia đánh nhau, cậu bé kia là em trai, nó là em trai, Tây Hàn trong lòng thầm an ủi mình như thế.

      Bạn Thần Viễn nháy mắt hai cái, cậu lấy thị lực 2. 0 đối diện với người khác, mặt có vẻ khó hiểu, kết quả là giây kế tiếp, bạn Hoắc Thần Viễn nhéo má Tây Hàn, ai đó cả chết máy, cái đầu cũng cứng ngắc, mẹ nó, trừ mẹ mình ra vẫn chưa có người nào dám trắng trợn ăn đậu hũ của cậu như vậy.

      Nhéo hai lần Hoắc Thần Viễn liếc thấy Tây Hàn nổi giận trong nháy mắt rút tay về:

      "Tôi để ý mặt cậu có lớp da nên định gỡ nó ra giúp cậu?"

      Cảnh tượng này rất là huyễn ảo làm cho người ta liên tưởng đến mặt nạ, nhất tiểu hài tử, làm sao lại thể chuyện tốt đây?

      Khóe miệng Tây Hàn run rẩy, trong lòng nổi lên muốn đùa tí, tò mò, hoàn toàn có chuẩn bị tâm lý trong tình huống này, chính mình muốn nhìn thấy khuôn mặt giống nhau kia có phản ứng như thế nào nguyên thủy phản ứng.

      Cho nên giây kế tiếp, cậu nhóc Tây Hàn chút do dự đưa tay, tự đưa tay đến lỗ tai bắt đầu đem lớp da kia từ từ kéo xuống, mà khóe miệng cậu nhóc lên nụ cười quỷ dị đủ sánh ngang với kẻ biến thái giết người hay trước khi bác sĩ làm giải phẩu.

      Trợn mắt há mồm là phản ứng là Hoắc Thần Viễn nên có, thực tế, Hoắc Thần Viễn cũng quả trợn mắt hốc mồm như vậy trong 2-3 giây, lúc đó, trong bóng tối lần thứ hai nhéo má Tây Hàn để xác định gương mặt này còn lóp mặt nạ nào nữa, mẹ nó, huyền ảo.

      "Mẹ nó! Tiểu tử thúi, ngươi lần nữa nhéo mà lão tử thử xem!" Cậu nhóc Tây Hàn rất dễ nổi nóng quên mình muốn xem phản ứng đầu tiên của bạn Thần Viễn kia, trực tiếp nổi giận, hận được cũng trực tiếp đửa tay nhéo cái khuôn mặt giống mình cho đến khi thỏa mãn.

      Bạn Thần Viễn theo bản năng nuốt hớp, ngay sau đó run run rẩy rẩy đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ bĩu môi, cái tay khác che miệng vẻ mặt dám tin:

      "Trời ơi, cha ta bị kẻ khác trộm? !"

      ————

      Sáng sớm tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào chiếc giường mềm mại lúc Niệm Thần ngủ, có chút hình tượng nào lấy thân thể bên cạnh làm gấu ôm, giống như là chán ghét với ánh mặt trời có chút chói mắt, theo bản năng co rút trong ngực Hoắc Cảnh Sâm, tìm nơi thoải mái chút mới tiếp tục ngủ say.

      Giữa sớm gió thổi lất phất, màu tím nhạt của rèm cửa sổ theo gió đong đưa ra vật hình tròn, tất cả, hình như cũng là ấm áp dần lên.

      Nhưng, phần an tĩnh cuối cùng cũng kết thúc với kế tiếp là tiếng đồng hồ báo thức chút kiêng kỵ liều mạng kêu gào.

      Niệm Thần lầm bầm đôi câu lục lọi sau lưng hồi, trời đánh quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, chỉ là bình thường đưa tay là có thể cầm được đồng hồ báo thức nhưng hôm nay vì sao cảm giác được cự ly quá xa xôi?

      Dĩ nhiên, cái này cũng phải là điểm mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là đưa tay chạm đến nơi bóng loáng mềm mại như da thịt, trọng điểm là, trong khoang mũi là hơi thở quen thuộc của phái nam nhưng chuyện gì xảy ra? !

      Bỗng chốc mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là Hoắc Cảnh Sâm đóng chặc hai mắt, lông mi nồng đậm thon dài, sóng mũi cao, môi mỏng hoàn mỹ, mẹ nó! Sáng sớm liền chơi khẩu vị nặng, ngộ nhỡ cầm được máu mũi chảy ròng người nào chịu trách nhiệm đây?

      Ánh mắt từ từ dời xuống, da màu mật ong nhìn sót cái gì, bộ ngực rắn chắc, thắt lưng cường tráng, cơ bụng sáu múi hoàn mỹ, Mộ tiểu thư lần này là dễ nổi nóng rồi, cũng may người này là tự nhiên hiểu biết từ eo trở xuống được đắp chăn, nếu xác định mình là phải trực tiếp nhào tới **.

      "Mộ tiểu thư nhìn thoả mãn chưa?"

      Niệm Thần có ý nghĩ kỳ quái sắp, đỉnh đầu truyền đến giọng đầy từ tính.

      Bá , gương mặt ửng đỏ tung bay, rồi lại rất bình tĩnh thu hồi tư thế gấu ôm, di chuyển ra xa người kia, suy nghĩ lại cảnh tượng cuối cùng của tối ngày hôm qua, nhớ mình khóa trái cửa phòng, hơn nữa chờ đến lúc bên ngoài có động tĩnh sau mới lên giường ngủ.

      "Hoắc Cảnh Sâm tại sao lại nằm ở giường tôi?" Niệm Thần giọng có phần bình tĩnh.

      "Chẳng thế đứng ở giường em à?" Hoắc Cảnh Sâm tay chống đầu, hơi thở mười phần đều nghiệt, nhìn bộ dạng Niệm Thần giống như là lười biếng sư tử quan sát tiếp theo bữa ăn con mồi.

      " tại sao lại ở trong ở trong phòng tôi?" Niệm Thần bắt đầu nổi nóng rồi.

      "Em hình như quên mất đời này có cái gọi là cái chìa khóa vạn năng." Hoắc Cảnh Sâm kiên nhẫn mười phần nhắc nhở thể chối cãi,

      ". . . . . ." Niệm Thần bắt đầu nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi ở hận thể đem người này trực tiếp bóp chết, cay ngay thể chết đứng, lưu manh trực tiếp bóp chết hùng.

      "Mộ tiểu thư, em có thể chuẩn bị bữa ăn sáng, cách giờ làm việc cũng còn giờ nữa." Hoắc Cảnh Sâm tốt bụng nhắc nhở.

      "Tôi muốn ?" Niệm Thần rất có khí chất quyết định phản kháng đến cùng.

      Hoắc Cảnh Sâm nụ cười mặt càng đậm, ánh mắt như có như quan sát Niệm Thần từ đầu đến chân:

      "Hoặc là chúng ta còn có thể làm chút khác chuyện có ý nghĩa hơn, em có biết sáng sớm, có thể vãn hồi."

      Tiếng vừa ngừng Niệm Thần như gặp quỷ ngồi dậy, rồi sau đó nhanh chóng từ giường rút lui.

      Niệm Thần sau khi rửa mặt chải đầu xong tiếp tục công trình cháo rang mỗi sáng sớm, vừa rồi lại tức giận với mình đặc biệt có tiền đồ, thế nào sáng sớm bị người ta kích liền hấp ta hấp tấp chạy nấu cháo rang rồi hả ?

      Chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Niệm Thần nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm kia sảng khoái tinh thần từ trong phòng ra ngoài, ràng ngay cả y phục cũng có thay, ràng y phục kia còn lưu lại mấy nếp nhăn, nhưng trời đánh người ta trời sanh vóc người có biện pháp gì, sáng sớm nghiệt sinh phong, khóe môi mỉm cười, sáng sớm liền làm người khác choáng váng còn có bình thường cuộc sống thế nào đây?

      Hoắc Cảnh Sâm có chút ghét bỏ quả táo đỏ trong chén cháo, động tác tự chủ ưu nhã khiến Niệm Thần ở đáy lòng vừa hồi ửng dỏ, nhà ai sanh ra hoa tuyệt thế, còn có nhường người đàn ông khác sống hay ?

      biết tại sao, lúc này Niệm Thần đột nhiên rất hợp với tình hình nghĩ đến vài ngày trước ở mạng thấy hạng nhất rất hứng thú điều tra xem, điều tra ra ở thành phố A hơn 90% các đều chọn Hoắc Cảnh Sâm làm đối tượng tốt nhất để kết hôn.

      Được rồi, thừa nhận người này có gương mặt nghiệt, cố tình còn phải có bộ dáng ma quỷ, lại có tiền rất nhiều, đúng là người tình có hai người chọn, giường cũng tốt đẹp, nhưng mấu chốt là đây chỉ là biểu có được hay , tại sao lại có người nào có thể sâu sắc thấy ràng ác quỷ bên trong con người này?

      thể qua thời gian dài quan sát, chỉ duy nhất Niệm Thần cho ra kết luận chính là thành phố A có hơn 90% phụ nữ đều là người mù!

      Lúc đó, Mỗ tiểu thư giống như hoa hoa lệ lệ vả lại rất muốn bỏ qua đối tượng sáu năm trước của mình chính là người này đủ để cho trở thành người mù, huống chi so với cái người mù kia còn giúp sinh ra đôi song sinh!

      10 phút là thời gian để giải quyết bữa an sáng, bát cháo hoàn toàn thấy đáy, Niệm Thần suy nghĩ làm số chuyện lặt vặt cần phải hồi báo bỏ ra dù trả giá thế nào cũng phải làm cho tốt, ít nhất tăng lương cái gì cũng là tốt nha.

      Hoắc Cảnh Sâm bỏ lại cái muỗng, kéo tờ khăn giấy lau miệng, ánh mắt quét qua người đối diện là khuôn mặt người phụ nữ nào đó:

      "Mộ tiểu thư, sáng sớm ngày mai tôi muốn cháo trứng muối thịt nạc."

      "Phốc ——" ngày mai lại tiếp tục sai? !

      ————

      Nếu như vậy, đêm này cùng Hoắc Cảnh Sâm chung đụng với Niệm Thần tinh thần phấn chấn cả ngày, như vậy chuyện kế tiếp có thể là khiến Niệm Thần trực tiếp sa ngã, hơn nữa cả ngày cũng đều ở trạng thái chờ đợi.

      Lúc đó, Niệm Thần vừa thông suốt uy quyền của Hoắc Cảnh Sâm cầm túi xách mang giày xong cùng nhau xuống lầu, ra cho oai, vì báo đáp bữa ăn sáng hy sinh chút để cho nhờ xe.

      Chẳng qua là khi theo Hoắc Cảnh Sâm xuống lầu dưới nhìn thấy chiếc Rambo số lượng có hạng bên cạnh dừng chiếc Porsche xinh đẹp muốn quay người bỏ chạy.

      Dĩ nhiên, Niệm Thần sợ đến nỗi ấy là vì chiếc xe, nhiều hơn còn người dự vào xe, mấu chốt nhất là. Trời, bây thời nhạy cảm, còn cố tình đụng phải Hoắc Cảnh Sâm ở bên người .

      Cố Minh Thâm đứng thẳng người, rốt cuộc đợi đến khi Niệm Thần ở bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày.

      "Niệm Thần, các người tại sao lại ở cùng nhau?
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 107

      Cố Minh Thâm đứng thẳng người, rốt cuộc đợi đến khi Niệm Thần ở bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày:

      “Niệm Thần, các người tại sao lại ở cùng nhau?”

      Niệm Thần cứng đờ người, tình huống bây giờ tốt đấy, muốn chạy trốn cũng được.

      Cố Minh Thâm thể tin nhìn vào đôi nam nữ trước mắt mình, vào lúc chuyện mấy ngày trước, cũng chỉ đơn thuần nghĩ rằng Niệm Thần muốn kích thích nên mới đùa giỡn, Hoắc Cảnh Sâm là ai chứ, làm sao có thể có con với Niệm Thần có gia cảnh bình thường được?

      Nhưng hai ngày trước, khi Mộ Thiên Hùng gặp chuyện này cho biết, lại có ảnh làm chứng, muốn tin cũng thể, mà hôm nay tới đây là ý của Mộ Thiên Hùng, mục đích rất đơn giản, bọn họ muốn đứa bé kia, chỉ có vậy Mộ thị mới có thể phát triển lên bậc.

      còn tình cảm với Niệm Thần là , nhưng tình cảm này rốt cục có bao nhiêu trong lòng biết , kết quả điều tra mấy ngày nay của cho thấy tại Mộ Niệm Thần chỉ là bà mẹ độc thân bị vứt bỏ, nhưng ngờ được đợi nửa giờ, lại chờ đợi được hình ảnh này, vậy kế hoạch ban đầu chắc chắn tiến hành được nữa.

      Niệm Thần thấy buồn cười với bộ dạng như hùng hồn bắt gian của Cố Minh Thâm lúc này, càng thấy người đàn ông này mặt dày, trơ trẽn, kết hợp ý đồ của Mộ Thiên Hùng mấy ngày trước, lúc này đoán ra tám chín phần mục đích tới đây của Cố Minh Thâm.

      Hoắc Cảnh Sâm thèm liếc Cố Minh Thâm cái, quay đầu lại, vẻ mặt thờ ơ:

      "Tôi cho em thời gian mười phút, giải quyết tốt người đàn ông này, sáng sớm nhìn thấy , rất chướng mắt."

      Vừa dứt lời Hoắc Cảnh Sâm lướt qua Cố Minh Thâm sau đó ngồi vào chiếc xe Lamborghini phiên bản có hạn.

      thương trường, Hoắc Cảnh Sâm có thể đứng ở vị trí như tại, những mưu đấu trí tất nhiên là dày công tôi luyện mà ra, người đàn ông trước mắt này căn bản hề có chút uy hiếp nào, hoàn toàn có thể để vào mắt.

      Nhưng cảm giác thoải mái trong lòng vừa rồi là sao? (Kate: ghen chứ sao nữa ~~~)

      Sau khi Hoắc Cảnh Sâm Niệm Thần thoải mái hơn, lúc đó, khuôn mặt cứng ngắc nở nụ cười quyến rũ:

      "Cố tiên sinh, sáng sớm có gì chỉ giáo?"

      ****! Sáng sớm gặp phải người vô cùng xui xẻo, có thể thấy vận khí ngày hôm nay là vô cùng thấp.

      (Nguyên văn của **** là “Muội”, tương đương câu chửi của Trung Quốc, khó tìm từ thay thế, trước dùng từ khác mình thấy hơi thô tục nên từ giờ mình để ****)

      Cố Minh Thâm càng lúc càng tức giận, vẻ mặt thân thiện giả tạo lúc đầu gần như biến mất, có bao nhiêu kiên nhẫn cũng mài hết:

      "Mộ Niệm Thần, tôi hoài nghi, việc lên giường cùng Hoắc Cảnh Sâm sau chuyện của tôi và Vũ Tây vốn chỉ là cái cớ, công bằng mà , đáng để tôi nhớ mãi quên."

      Cố Minh Thâm vô cùng phẫn nộ, đúng lúc muốn làm lại từ đầu với Niệm Thần, người phụ nữ này có người đàn ông khác, thậm chí thể thừa nhận, người đàn ông kia mạnh hơn cả trăm lần.

      từng vứt bỏ con riêng bao giờ được công khai là Mộ Niệm Thần, ngờ hôm nay Mộ Niệm Thần đáp trả như ngày hôm nay, cam lòng.

      cam lòng người phụ nữ này quên là quên, hôm nay dường như chỉ là người xa lạ.

      Niệm Thần dở khóc dở cười với bộ dạng Cố Minh Thâm lúc này, nhớ mãi quên? cám ơn cả nhà , trách gần đây trong mơ cũng gặp ác mộng bị tiểu nhân quấy rối, ra là bị người này nhớ nhung?

      "Bốp bốp bốp ——"

      Niệm Thần vỗ tay, sau đó cười duyên dáng:

      "A, Cố Đại Tình Thánh, hôm nay trước khi đến đây tìm hiểu về Hoắc Cảnh Sâm sao? Hay kẻ giật dây là Mộ Thiên Hùng cho biết, việc tôi và Hoắc Cảnh Sâm lên giường là do thủ đoạn xấu xa của gã hèn hạ Mộ Thiên Hùng kia?"

      Cố Minh Thâm sâu cười lạnh tiếng:

      "Xấu xa thủ đoạn? Nếu muốn, chẳng lẽ Mộ Thiên Hùng có thể buộc lên giường Hoắc Cảnh Sâm, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, bao nhiêu đàn bà muốn mò lên giường chứ? Ban đầu Mộ Niệm Thần chỉ là con riêng bao giờ có thể thấy ánh sáng, cơ hội tốt như thế sao có thể bỏ qua?"

      Niệm Thần cắn môi, rất tốt, phân tích rất được, ra Cố Minh Thâm nghĩ là người phụ nữ như thế.

      Tuy nhiên đứng ở vị trí như ngày hôm nay mà những lời này, suy bụng ta ra bụng người, Cố Minh Thâm còn chưa xứng tới đây dạy dỗ !

      "Dĩ nhiên ai có thể ép buộc, giống như làm con chó Nhật bò lên giường Mộ Vũ Tây, phải sao? Đàn bà dựa vào đàn ông là thủ đoạn , nhưng với người đàn ông, những vinh hoa phú quý của là do người phụ nữ mang lại, như vậy nghiêm trọng, có phải ăn bám rất tốt ?"

      Ghê tởm thế biết? Đầu năm nay còn chưa ai xem mấy bộ phim luân lý gia đình ?

      Cố Minh Thâm hít hơi sâu, đè nén lửa giận cháy bừng bừng trong lồng ngực xuống, quên mục đích hôm nay tới đây:

      "Niệm Thần, tôi hỏi em lần cuối cùng, rốt cục em có trở về bên tôi ?"

      Niệm Thần cười nhạo tiếng, sau đó bước vài bước, ánh mắt nhìn vào chiếc Porche Cố Minh Thâm dựa vào, ngón tay dài chỉ vào chiếc xe hồi lâu, sau đó mắt lướt qua chiếc Lamborghini đậu cạnh Porche:

      " xem có bao người phụ nữ vì chiếc Porche của kẻ bạc tình mà bỏ qua chiếc Lamborghini số lượng có hạn của người đàn ông sáng giá? Ít nhất tôi , trở lại, Cố tiên sinh lần sau đến đàm phán trước tiên hãy nghĩ xem rốt cuộc có lợi thế gì, cho rằng, Mộ Niệm Thần tôi còn là nữ sinh mơ mộng đó? Tình của tôi, cho chẳng thà ném vào thùng rác còn hơn."

      Châm chọc người khác vốn là nghề của , huống chi người đối mặt còn là kẻ khiến hề thấy cảm giác tội lỗi khi chửi mắng.

      Nhưng, lời này của Niệm Thần chọc giận Cố Minh Thâm, sau đó bàn tay định mở cửa xe của Niệm Thần bị Cố Minh Thâm nắm chặt:

      "Mộ Niệm Thần, cho cùng chỉ là vì tiền đúng ? Vậy còn bằng Mộ Vũ Tây!"

      Niệm Thần khinh thường việc bị so sánh với Mộ Vũ Tây, lúc này giãy giụa, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt bị thời gian làm ảnh hưởng, tự tin :

      "Vì tiền, ai mà đây? Cố tiên sinh, tiền thuê xe lần trước tôi đưa còn chưa đủ sao?"

      Cố Minh Thâm tức giận vô cùng, khẽ gật đầu, hề thương tiếc hất mạnh tay Niệm Thần, khiến Niệm Thần mất thăng bằng, lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã xuống.

      "Mộ Niệm Thần, đây là con đường do chính chọn, sớm thấy hối hận."

      Cố Minh Thâm ném câu , sau đó lập tức ngồi vào xe, chiếc xe lướt qua người Niệm Thần, tạo nên luồng khí trắng thổi tung quần áo Niệm Thần.

      ***

      Im lặng suốt đoạn đường, Niệm Thần sau khi đuổi Cố Minh Thâm còn phải đối mặt với bức tường thịt tỏa ra áp suất vô cùng thấp, run run rẩy rẩy ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Niệm Thần rất bình tĩnh thừa nhận mình rất biến thái, buổi sáng mà có tới hai lần trải qua cảm giác bị bắt gian tại giường, mẹ nó, vì sao thế giới của thể yên tĩnh chút?

      Biết được tâm tình Hoắc Cảnh Sâm lúc này hề tốt, về phần tại sao tốt, Niệm Thần muốn biết, cũng thể hỏi.

      Xe dừng trước cửa chính của Hoắc thị, lúc Niệm Thần chuẩn bị xuống xe cửa xe mở ra, xem xem, tài xế này làm tròn bổn phận.

      Niệm Thần nhún nhún vai, bỏ qua cảm xúc vặn vẹo của Hoắc Cảnh Sâm lúc này, sửa sang xong quần áo và túi xách sau đó vào đại sảnh Hoắc thị.

      Mãi đến lúc nghỉ trưa Hoắc Cảnh Sâm vẫn xuất , lúc này, tin tức Hoắc Cảnh Sâm công tác về truyền khắp cao ốc Hoắc thi, tất cả biểu hoàn mỹ nhất của mọi người lúc này dường như là dành cho Tổng giám đốc, đùa sao, phải biết ở Hoắc thị, lương cao đồng thời lại luôn luôn như đứng bàn chông, mà Hoắc Cảnh Sâm chính là phòng tuyến kẻ nào cũng thể phá nổi, bất kể nam nữ già trẻ, tóm lại trong thời gian làm việc, chính là Thượng Đế.

      Lúc nghỉ trưa, Niệm Thần bỏ qua cảm xúc khó hiểu của Hoắc Cảnh Sâm, phục hồi tinh thần, lại nhớ tới cậu nhóc tối qua bị mình bỏ rơi ngoài cửa có vẻ cực kỳ bi thương.

      Lương tâm trỗi dậy, Mộ tiểu thư lúc này mới nghĩ ra việc gọi điện thoại để xin lỗi, trong nháy mắt có thể khiến con trai tối nay trở lại làm gối ôm cho .

      Điện thoại vang lên, bạn Tây Hàn vừa xuống máy bay gỡ cặp kính đen mặt xuống sau đó nghe điện thoại.

      "Con trai ngoan, tối qua là mẹ đúng, nhưng mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, ngoan, tối hôm nay trở lại nha, mẹ vô cùng nhớ cuộc sống có con làm gối ôm."

      Nghe thanh giả bộ đáng thương của Niệm Thần từ đầu bên kia, lúc này, khóe môi bạn Tây Hàn xuất nụ cười giống Hoắc Cảnh Sâm như đúc, tự chủ bước nhanh hơn, nhưng cũng trách chuyện tối qua.

      "Được, mẹ, con lập tức về nhà."

      Tây Hàn rất ngoan ngoãn đồng ý.

      Cúp điện thoại, Tây Hàn bấm dãy số khác, đợi đến khi đầu dây bên kia nhận điện thoại, khóe môi tà khí khẽ nhếch, giọng đắc chí hề giấu diếm:

      "Em trai ngoan, gọi trai cho nghe chút nào."

      Nhưng, Hoắc Thần Viễn tới giờ luôn luôn phải là loại người cho người khác dễ dàng uy hiếp, lúc này cậu ngồi chiếc Rolls-Royce, tay cầm nước trái cây, tay viết liên tục lên quyển sổ ghi chép, tai đeo tai nghe bluetooth, đáp trả bạn Tây Hàn đắc chí:

      " trai thân , em trai bây giờ muốn gặp mẹ, việc đầu tiên làm là lên án cái gã trai thân năm năm thấy mặt, dám khi dễ em, xem nên đánh hay ?"
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 108

      Thực , kẻ lưu manh này cũng vô cùng xấuhổ, Hoắc Thần Viễn ở cùng Hoắc Cảnh Sâm được nhận giáo dục biến thái, Vivi dạyhắn câu , tuổi tác có hạn, nhưng lúcquan trọng lưu manh mới là lựa chọn sángsuốt.

      Hết cách rồi, gen từ ba mẹ quá tốt, trời sinh cho cậu dung mạo hoàn mỹ, cái liếcmắt vô ý cũng có thể hạ gục đối phương.

      Thời điểm quan trọng, gặp phải nhiệm vụ trọngyếu, chỉ là đứa bé, muốn chiếm được lòng của người lớn, phương pháp rất đơn giản, chỉ hai chữ, lưu manh!

      Từ xưa tới nay, mỹ nhân kế được sử dụng trongrất nhiều lĩnh vực quan trọng, mà bạn ThầnViễn cũng nghĩ, lưu manh là lựa chọn đầu tiên của mỹ nhân kế.

      Lần thứ hai gặp mẹ có phải là thời điểm quantrọng ?

      Từ “mẹ” đối với Hoắc Thần Viễn là từ vô cùng xa lạ, nếu như đột nhiên xuất hiệncái gã trai kia, có lẽ cả đời này cậu cũngkhông tìm mẹ.

      Đối mặt việc đột nhiên có thêm trai, Hoắc Thần Viễn vốn vui mừng lắm, nhưng bình tĩnh mà xem xét, cậu cũng ghét cảm giác này, thậm chí trong góc của nội tâm cậu còn có chút mong đợi.

      tồn tại của mẹ đối với sinh mệnh mỗi ngườilà điều dịu dàng nhất , Hoắc Cảnh Sâm dạy dỗHoắc Thần Viễn từ , việc giáo dục chưa hềgiấu diếm điều gì, ba có với cậu, chờ sau khi cậu trưởng thành, có thể để cậu có quyền tự do lựa chọn.

      Quyền tự do lựa chọn, đối với Hoắc Thần Viễnkhông hề có khái niệm này, trong trí nhớ dườngnhư cậu chưa từng biết người thân nào ngoài bacậu Hoắc Cảnh Sâm, về những người khác,quan hệ với Hoắc gia phải cậu biết, đối với những người đối xử tốt với ba, cậu bao giờ muốn chấp nhận.

      Dĩ nhiên, tình cảm giữa mọi người trong Hoắcgia rất lạnh lùng, Hoắc Cảnh Sâm chưa từng choHoắc Thần Viễn tiếp xúc với những người đó, tới giờ người thân của cậu chỉ có người ba bớt thời gian ở bên cậu vào mỗi ngày lễ mà thôi.

      Trẻ con, mặc dù cậu có thông minh hơn nữa, tình cảm có lẽ cũng tinh tế lắm, nhưng mưa dầm thấm lâu, Hoắc Cảnh Sâm dành những điều tốt nhất cho cậu, rất nhiều việc ba đích thân dạy cậu, thể , là người cha, Hoắc Cảnh Sâm thể nghi ngờđã rất thành công.

      Cửa sổ xe hạ xuống nửa, khuôn mặt lớnchừng bàn tay của Hoắc Thần Viễn bị cặpkính đen che khuất hơn nửa, chiếc Rolls-Roycedừng trước cao ốc Hoắc thị, Hoắc Thần Viễnphân vân đứng trước cao ốc Hoắc thị, đột nhiên khí thế dâng trào bỗng biến mất.

      ***

      Gần tới lúc tan làm, Hoắc Cảnh Sâm mới xuấthiện trong phòng làm việc, giống quần áo buổi sáng, lúc này hiếm khi thấy Hoắc CảnhSâm mặc y phục khác ngoài Âu phục trong văn phòng.

      Áo len vàng nhạt cổ chữ V, phối hợp với quần trắng, nếu bỏ kính mắt vô cùng “khiêm tốn” trênmặt , nhất định ai nghi ngờ người nàychỉ là hotboy ở trường đại học.

      Niệm Thần cảm thấy bản chất háo sắc trong mình trỗi dậy mạnh mẽ, ****! Gã này gần tan làm còn ăn mặc thế này? Sao khi bước vào bị bảo vệ chặn lại?

      Niệm Thần cực kỳ bình tĩnh nhìn Hoắc CảnhSâm từ đầu đến chân lần, cố gắng thủ tiêu suy nghĩ YY bình thường lúc này của mình, sau đó dời ánh mắt khỏi thân hình hoànmỹ trước mặt, tiếp tục công việc còn chưa hoànthành.

      Vài giây chưa đủ làm lòng Niệm Thần hoàn toàn sôi sục, lúc này, Niệm Thần cúi đầu làm việc bỗng trước mặt xuất bóng đen bao trùm, hơi thở phái nam quen thuộc tràn ngậptrong mũi, dù ngẩng đầu, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người đứng trước bàn làmviệc của là thần thánh phương nào.

      đứng lên, nở nụ cười phù hợp với chứcvụ:

      "Tổng giám đốc Hoắc, ngài có gì phân phó?"

      Nửa gương mặt của Hoắc Cảnh Sâm bị che khuất dưới kính mắt, nhất thời khiến người takhông thấy vẻ mặt , tay để trong túiquần, tay còn lại cầm thiệp mởi đặt lên bàn làm việc của Niệm Thần.

      Niệm Thần im lặng cầm tấm thiệp hoa lệ lên, là bữa tiệc đính hôn tối nay của Cố Minh Thâm vàMộ Vũ Tây, điều này có thể giải thích cho việcCố Minh Thâm đột nhiên phát bệnh thần kinh vào sáng nay.

      Nhưng có chút tò mò, hai người kia ở bênnhau nhiều năm như vậy, tại sao lại cố tình chọn lúc này để đính hôn? Những lúc khác có thểmặc kệ, nhưng sau khi chuyện với Mộ Thiên Hùng mấy ngày trước, thể quan tâm chút, tuyệt đối để cho bất cứ kẻnào gây chú ý cho con trai !

      "Tổng giám đốc Hoắc, cái này dường như khôngliên quan gì đến tôi."

      Niệm Thần gập thiệp mời lại, lúc này chỉmuốn về nhà sớm gặp con trai bảo bối, còn gã kiêu ngạo Cố Minh Thâm kia, đừng đínhhôn, nếu nắm tay người đàn bà khácnhảy vào quan tài cũng thèm nhíu mày cái nào.

      "Có quan hệ hay quan trọng, Mộtiểu thư, tại với tôi chuyến."

      Giọng Hoắc Cảnh Sâm điềm đạm, vừa xonglập tức xoay người rời , câu vừa rồi chỉ thông báo cho Niệm Thần mà thôi.

      Khóe miệng Niệm Thần khẽ run rẩy, mẹ nó! Gã này gần đây xem phim Hồng Kông nhiều quá sao? Coi là người hầu sao? Còn cho lời nào?

      ***

      Trong thang máy ở gara dưới đất, nhỏNiệm Thần vâng vâng dạ dạ sau Hoắc CảnhSâm, dáng vẻ vô cùng tức giận mà dám gì.

      Niệm Thần vừa mới lên xe, còn chưa kịp gì xe lập tức phóng nhanh ra ngoài, xoa cái trán vì thắt dây cẩn thận mà bị đụng,giọng điệu khinh thường:

      " muốn dẫn tôi đầu thai hả?"

      Mộ Niệm Thần rất tức giận, nhưng giọng nóivẫn có chút nhàng, đàu sao, vốn muốn chuyện cách hùng hổ với người trướcmắt mình, nhưng vấn đề là khí thế còn chưa đủ mạnh, tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn.

      So sánh với Mộ Niệm Thần cực kỳ tức giận, Hoắc Cảnh Sâm hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều,liếc nhìn người phụ nữ uất ức xoa tránbên cạnh, hai mắt rưng rưng, dáng vẻ đặc biệtvô hại.

      "Với dáng vẻ như quỷ này của ai dám nhận chứ?"

      Vừa vừa quay đầu lại, tiếp tục đạp chânga mạnh hơn.

      Niệm Thần nhắm mắt lại mặc cho mái tóc bay loạn trong giớ, thầm nghĩ mình gã Hoắc Cảnh Sâm này đủ nuôi sống cả đại đội cảnhsát giao thông rồi, đại gia! Đường này của nhà chắc? Hay định vừa vừa đua xe? Hay muốn sống nữa?!

      Mộ Niệm Thần thử thăm dò mấy câu, nhưngkhông nhận được câu trả lời nào nên thôi, chốngđầu nhàm chán nhìn quang cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, thầm suy nghĩ khối băng chết tiệt này rốtcuộc muốn đưa đâu. Đột nhiên việc tối qua lên trong đầu, mặt nóng dần lên, đây làngười đàn ông có thể ** ở bất cứ đâu, nếu hắnmang tới nơi nên tới làm sao đây?

      Mẹ nó! Mộ Niệm Thần, sao ngươi lại hề có chút tự giác nào vậy? trách ngươi đếnlúc này còn phải dựa dẫm vào con trai!

      Suy nghĩ lộn xộn, xe ngừng lại do đèn đỏ, đúng lúc nhìn qua cửa sổ có thể thấy tin tức về scandal của Hoắc Cảnh Sâm được phát màn hình lớn ở quảng trường, hơn nữa còn bình luận mấy câu về chuyện xấu của gã này, Mộ Niệm Thần coi như thấy gì, cong môi:

      "Ngựa đực!"

      Khinh bỉ vô cùng kẻ coi phụ nữ như đồ chơi.

      "Mộ tiểu thư, xem ra cực kì vinh hạnh khi trởthành người phụ nữ đầu tiên thụ thai thành công?"

      Mộ Niệm Thần mặt thẩn thờ, thèm liếcngười bên cạnh cái.

      ". . . . . ."

      vẫn nên ngậm miệng lại gì nữa hơn.

      ***

      Mười lăm phút, xe dừng trước cao ốc xahoa của thành phố A.

      Niệm Thần bám theo Hoắc Cảnh Sâm vào thangmáy VIP, qua hành lang u Niệm Thần cực kì bất lịch ngáp cái:

      "Tôi này Tổng giám đốc Hoắc, ngài đâyđang chơi trò gì vậy? Bây giờ phải là thờigian tan việc của tôi sao?"

      Quan trọng là hôm nay con trai trở về, dĩnhiên điều này chết cũng thể thẳng cho Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoắc Cảnh Sâm trầm mặc như trước, dừng bướctrước cánh cửa, cánh cửa cảm ứng mở ra, đập vào mắt là căn phòng xa hoa.

      Niệm Thần đứng đờ đẫn trước cửa, ngay sau đómột cánh tay nâng lên, rồi đưa đến trước mặt những người phụ nữ đợi ở trong:

      "Tina, cho thời gian nửa tiếng để chỉnh ấy ra hình người."

      Dứt lời, Mộ Niệm Thần bị ném trực tiếp xuống ghế, Hoắc Cảnh Sâm cũng thản nhiên vào phòng trong, thèm liếc nhìn cái.

      Mẹ nó! Cái gì gọi là chỉnh ra hình người hả? Côtrước nay vẫn sống tốt trong bộ dạng này mà.

      Vẻ ngoài Mộ Niệm Thần hề kém, ăn mặc cũng cầu kỳ, nhưng những người kia đềucó chút hiểu biết về Hoắc Cảnh Sâm, cầucủa ít nhất các nghe đều hiểu, thểăn mặc đơn giản đến dự buổi dạ tiệc xa hoa tốinay được.

      Thời gian nửa tiếng, Mộ Niệm Thần thoát khỏivẻ ngoài trẻ trung, mái tóc xoăn làm giốngnhư người phụ nữ quyến rũ, chiếc váydài màu tím làm tăng thêm vẻ huyền bí cao quý,eo ếch hoàn mỹ, phong cách bẩm sinh kết hợp với trang phục bên ngoài, càng thêm hoàn hảo.

      hổ là nhà tạo hình riêng của HoắcCảnh Sâm, ngay cả Mộ Niệm Thần nhìn mình trong gương cũng phải cảm thán tiếng.

      Nếu bạn nghĩ Niệm Thần lúc này cảm thán trang điểm thần kỳ của nhà tạo hình bạnsai mười phần rồi, Mộ tiểu thư đâu phải ngườikhiêm tốn?

      Soi gương điều chỉnh biểu cảm mặt, giây kế tiếp, Mộ tiểu thư lại cảm thán câu trong lòng:

      ‘Chậc chậc, đây là bức tranh mỹ nhân khuynhthành chăng? ’
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 109

      Lúc này Mộ tiểu thư soi gương tự kỷ đồng thờiđã hoàn toàn ném việc con trai mình trở về khỏi đầu.

      Bên kia, bạn Tây Hàn trở lại nhà trọ nhỏxác định mẹ còn chưa trở về cực kỳ tự giácđem hành lý để vào phòng, sau đó cầm áo ngủ thẳng vào phòng tắm.

      qua giờ tan tầm, bạn Tây Hàn nơi nương tựa nằm sofa cầm điều khiển đổikênh đợi mẹ về.

      Bản tin chính trị thời ở thời gian vàng, bạn Tây Hàn để ý chút nào đồng thời thể thầm cảm thán, bản tin thời cường đại ở chỗ cho dù ngừng chuyểnkênh nội dung các kênh vẫn là bản tin này.

      Lúc tiếng đập cửa vang lên bạn Tây Hàncũng đương nhiên nghĩ rằng mẹ mình quên mang chìa khóa.

      Nhưng khi cậu mở cửa nhìn khuôn mặt giốngmình như đúc, trời mới biết trong khoảng thời gian ngắn cậu vẫn chưa quen được, bạn còn tưởng rằng là kẻ nào đó đùa dai đặt tấmkính ở nhà cậu

      "Hoắc Thần Viễn, phiền em lúc nghiêngngười đừng làm theo, ít nhất cũng làmanh nghĩ rằng mình soi gương."

      Tây Hàn mặt nghiêm túc quan sát gương mặttròn của đối phương, hi vọng có thể tìm ra mộtvài điểm giống mình gương mặt đó.

      Cảm giác trong đêm đột nhiên nhảy ra em sinh đôi là quá quỷ dị.

      Bạn Thần Viễn rất lễ phép giang tay lên nhiệt tình ôm bày tỏ tình cảm thương với trai mình:

      " có thể tạo ra tạo hình giống Crayon Shinchan kinh điển, nếu em mà động đậy chứng minh soi gương rồi."

      Bạn Thần Viễn mặt nghiêm chỉnh ra phương pháp của mình.

      ". . . . . ."

      Tại sao phải ngươi tạo hình hả?

      Bạn Thần Viễn hề ngại ngùng tháogiày bước vào, sau đó nhìn đông nhìn tây mộtlúc, hình như cố gắng tìm gì đó.

      "Em trai ngoan, nếu em đến để tố cáo mẹ việc bắt nạt em, đáng tiếc, mẹ còn chưa về."

      Tây Hàn đóng cửa quay lại ngồi vào ghế sofa, ngầm đồng ý mục đích chuyến này của Hoắc Thần Viễn.

      Bạn Thần Viễn hiểu gật đầu cái, cuốicùng ánh mắt vô cùng tế nhị nhìn khuôn mặtgiống mình y đúc đối diện, nụ cười lưu manh tiêu chuẩn xuất , nhưng lại phối hợpvới giọng điệu đáng thương tội nghiệp:

      " đúng dịp, mẹ ở đây, ba em cũng có, nên em tới đây nương tựa ,em rất đói nha, ngày có cơm ăn rồi."

      ". . . . . ."

      Cái gì mà mẹ ba em?! Ngươi đói mắc mớ gì tới ta? Chẳng lẽ ta no sao?

      ***

      Bây giờ là thời điểm lên đèn, Mộ Niệm Thầncó chút ngẩn người nhìn kiến trúc quen thuộc trước mắt, suy nghĩ quay lại sáu năm trước,dường như mỗi ngày việc hi vọng nhấtlà trở lại ngôi nhà này, mỗi buổi tối ở trong ngôinhà này đều là dày vò.

      còn mơ hồ nhớ có lần vì xảy ra chuyệnmà làm thêm về muộn, qua thời gian đóng cổng của mẹ kế biến thái kia, khi đó lại đúng lúcHạ Nhiễm ở thành phố A, túi xách còn bịmẹ kế biến thái tịch thu, kết quả giữa mùa đông nhiệt độ dưới 0 độ bị nhốt ở ngoài cả đêm, có chỗ có thể .

      Sau đó làm mấy ngày liền sốt cao giảm, ởtrong bệnh viện chỉ có bảo mẫu thỉnh thoảng bớtthời gian vào thăm .

      Sau lần đó, trở nên sợ lạnh khác thường, mỗi khi mùa đông đến, buổi tối dù vùi mình trong chăn mấy giờ đồng hồ liền nhưng người vẫn run cầm cập.

      Suy nghĩ nhàng trở về, tai mơ hồ nghe thấy tiếng dương cầm tao nhã, vừa quay đầu lại Niệm Thần nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm từ trong xe bước ra.

      nghiệt nha! Lúc trước còn cảm thán côdung mạo bình thường nha.

      Hiển nhiên, thời gian nửa giờ vừa rồi Hoắc Cảnh Sâm cũng tiến hành ‘trang điểm’, người đàn ông này trời sinh có bề ngoài đẹp đẽ, chỉ bộÂu phục đen tuyền, quá nhiều trang sức, vẻ mặt đáng đánh đòn, hai mắt khẽ nheo lại, ánhmắt nhìn thẳng vào Niệm Thần chỉ trong nháy mắt.

      Mộ Niệm Thần cũng phải loại phụ nữ uốn éo, lúc này tất nhiên tin tưởng chân lý ‘thuyền tới cầu tự nhiên thẳng’:

      "Hoắc Cảnh Sâm, đến nơi này vào thời điểm quan trọng, tôi có chạy cũng thoát, anhcó thể mở lòng từ bi cho tôi biết rốt cuộcanh đưa tôi tới đây làm gì ?"

      nghĩ rằng mình còn nhàm chán tớimức tham gia bữa tiệc đính hôn của những người này, buổi tối mà bắt phải đối mặt vớinhững kẻ ghê tởm, phải khiến đêm nay mơ ác mộng sao?

      Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, dừng bước bêncạnh Mộ Niệm Thần, sau đó ra hiệu bảo khoác tay mình, đến khi hoàn toàn làm theo, lúc này rốt cuộc mới mở miệng, miệt thị tất cảthế gian:

      "Em chỉ cần nhớ, em là người phụ nữ của HoắcCảnh Sâm!"

      ***

      ‘Em là người phụ nữ của Hoắc Cảnh Sâm!’

      câu khí phách mười phần, dường nhưngười phụ nữ được Hoắc Cảnh Sâm có thểchính miệng thừa nhận có thể khinh rẻ cả thếgian, nhưng, cho tới giờ khắc này, ở nơi diễn ra yến hội cực kỳ xa hoa kia, Mộ Niệm Thần mớihiểu được câu động viên kia của Hoắc Cảnh Sâm có ý nghĩa gì.

      Bọn họ bước vào thể nghi ngờ hấp dẫnánh mắt của rất nhiều người, vốn cảnh múa hátyên bình ở trường đột nhiên trở nên ầm ỹ,tiếng bình luận thay đổi ngừng, Mộ Niệm Thần rất tự nhiên bên cạnh Hoắc CảnhSâm, từ đến lớn số bữa tiệc tham gia có thể đếm được đầu ngón tay, bữa tiệc ở mứcđộ này lại càng ít xuất , xã hội thượng lưu cực kỳ có tình người, đơn giản những dịpnày chỉ có chủ đề a dua nịnh hót, mà lại cực kỳ chán ghét những thứ này.

      Ăn uống linh đình, bạn, khách đến đông đủ,sống ở đâu yên phận ở đấy, lúc này lại uốnéo làm kiêu, nhưng vào đây bỗng có cảm giác như ngồi đống lửa, khẽ túm người đàn ông bên cạnh:

      " Hoắc Cảnh Sâm, tại sao tôi có cảm giác ánh mắt những người đó nhìn tôi đều rất kỳ quái, làdo mặt tôi có vết bẩn hay do tôi xinh đẹp quá mà ghen tị vậy?"

      ". . . . . . Kỳ quái là đúng rồi."

      Hoắc Cảnh Sâm thờ ơ trả lời, đối với thời điểm người nào đó tự kỷ tuyệt đối thèm để ý.

      Mộ Niệm Thần bĩu môi, thôi, đừng trông cậyngười đàn ông này có thể lời bình thường,dù sao phải chỉ là bữa tiệc sao, vẫn ứng phó được, dù sao mất mặt cũng là gã Hoắc Cảnh Sâm kia.

      ***

      Hoắc Cảnh Sâm ở thành phố A có địa vị như thếnào? Bữa tiệc này thời điểm xuất cóthể là cao triều của bữa tiệc, dâu chú rể của bữa tiệc đính hôn đều đáng , lúc này còn ai nhân cơ hội tiến tới vài câu về chuyện làm ăn, phải biết nếu có thể hợptác cùng Hoắc thị việc có thể lên như diềugặp gió.

      Nhưng lúc này, Hoắc Cảnh Sâm ràng nhàn rỗi để bàn luận việc làm ăn, mỗi lần cóngười tới đây, luôn rơi vào tình trạng khó xử, gã này nếu câu Hoắc thị thiếu đốitác, nếu dứt khoát câm miệng, kim khẩu khinh thường mở ra. (kim khẩu:miệng vàng – ta để kim khẩu cho đỡ thô)

      Dĩ nhiên Hoắc Cảnh Sâm xuất chỉ sợ rằng vui mừng nhất chính là Mộ Thiên Hùng, lúc đó, Mộ Thiên Hùng cùng mấy đối tác làm ăn chuyện cũng tự nhiên chú ý Hoắc Cảnh Sâmđã đến, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơixuống, hình như, buổi sáng bắt Cố Minh Thâm chuyến nhất định có kết quả rồi.

      Mà ông cũng hiểu, hoặc nhiều hoặc ít, ngườiđàn ông này đối xử với Mộ Niệm Thần khôngbình thường, đồng nghĩa với việc bàn cờ ông cần phải thắng.

      Kết quả, giây kế tiếp, ông nâng ly rượu sang phía bên này.

      "Tổng giám đốc Hoắc, cảm ơn ngài trong lúcbận rộn vẫn tới đây tham gia bữa tiệc đính hôn của con tôi, Mộ mỗ xin kính ly."

      xong Mộ Thiên Hùng uống cạn ly rượuđỏ sau đó đặt ly rỗng lên khay của phục vụ bêncạnh.

      Hoắc Cảnh Sâm cũng khẽ nhấp ngụm, ánhsáng nhàng từ đèn trần thủy tinh chiếu xuống, khi bỏ cái ly xuống miệng ly khúc xạmột vòng sáng chói mắt, còn khóe môi thìkẽ cười:

      "Tổng giám đốc Mộ cứ đùa, dù gì ngài cũng là ba Niệm Thần ."

      Đột nhiên quan hệ này được ra khiến Mộ Thiên Hùng vui mừng nhướng mày, nghĩ rằng hợp đồng tối nay thành công hơn nửa,Niệm Thần ngược lại, Hoắc Cảnh Sâm vừa xong, biểu cảm mặt lập tức tối sầm,liên quan gì đến ?! Vì sao vẫn im lặng mà lúc nào cũng có thể bị lôi vào mấy chuyện này?

      "Ha ha, đúng vậy."

      Mộ Thiên Hùng gật đầu cái, sau đó nghiêngđầu nhìn về phía Mộ Niệm Thần vẫn trầm mặcđứng bên, ra dáng vẻ người ba hiền từ, ôngnghĩ rằng lần chuyện trước với Niệm Thần có vấn đề gì, nên nay, ông nghĩ HoắcCảnh Sâm đối với Niệm Thần rất tốt, mà ông chỉcần nắm chắc điểm yếu của Mộ Niệm Thần, ôngkhông tin thể bước vào Hoắc thị, hơn nữacó thể kéo Mộ thị lên bậc.

      "Còn con Niệm Thần, ba nghe con và HoắcCảnh Sâm có đứa con trai, hôm nay sao mang tới đây để ông ngoại này gặp chút?"

      Lời có ngụ ý, có lẽ còn mang theo chút uy hiếp, Niệm Thần tất nhiên biết đây là ý gì.

      Hoắc Cảnh Sâm đưa ly thủy tinh đến môi độtnhiên dừng lại, nụ cười như có như (nguyên văn: tựa tiếu phi tiếu) kéo Niệm Thần lại gần mình hơn mấy phần:

      "Tổng giám đốc Mộ nếu có thể điều tra ràngsinh hoạt cá nhân của tôi sao lại biếtcon tôi tại ở trong nước?"

      Niệm Thần theo bản năng liếc mắt nhìn HoắcCảnh Sâm giải vây giúp mình, suy nghĩđột nhiên lóe lên trong đầu rồi đột nhiên biếnmất, hình như người đàn ông này biết rất nhiềuchuyện, bình thường đều trầm mặc, lúc bộc phátcàng thêm hung mãnh.
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    5. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 110

      Hoắc Cảnh Sâm đưa ly thủy tinh đến môi đột nhiên dừng lại, nụ cười như có như kéo Niệm Thần lại gần mình hơn mấy phần:

      "Tổng giám đốc Mộ nếu có thể điều tra ràng sinh hoạt cá nhân của tôi sao lại biết con tôi tại ở trong nước?"

      câu ra, thứ nhất, ý của Hoắc Cảnh Sâm rất ràng, với khả năng của Mộ Thiên Hùng mà muốn đầu cơ trục lợi Hoắc Cảnh Sâm căn bản là điều thể, nhưng Mộ Niệm Thần biết Mộ Thiên Hùng hiển nhiên hiểu được.

      Thứ hai, ba chữ cuộc sống riêng từ trước đến nay những kẻ này đều hoặc ít hoặc nhiều bị để ý, mà Hoắc Cảnh Sâm, nếu hiểu chút cũng biết, từ trước đến giờ luôn ghét người khác tự cho rằng là thông minh điều tra .

      Lúc đó, Mộ Thiên Hùng nghe chỉ hiểu ý thứ hai,hoàn toàn hiểu được ý thứ nhất.

      có thể chút kiêng kỵ uy hiếp Mộ Niệm Thần để đạt mục đích từ thủ đoạn, nhưng đối mặt Hoắc Cảnh Sâm đương nhiên phải thận trọng hơn nữa, nếu khó giữ được cái mạng này, lúc đó muốn gì cũng thể

      "Ha ha, Tổng giám đốc Hoắc cứ đùa, tôi sao dám điều tra ngài? Chẳng qua có chuyện từ sớmđã phải bí mật, có lúc tôi nghĩ là tin vỉahè, nhưng vì quan tâm con nên mới điều tra chút."

      Mộ Thiên Hùng kiếm cái cớ sứt sẹo, nhưng cũng thiếu chứng cớ, xã hội thượng lưu ra cách thẳng thừng chính là điểmbát quái cao cấp, bất cứ việc gì dù chỉ có biếnđộng , nếu bị vài người phát ra họ kiêng nể phóng đại vô hạn lần.

      Hoắc Cảnh Sâm trong lòng thầm hừ lạnh, ông ta giấu diếm điều tra, hơn nữa còn lén lút làm, nếukhông ông ta sao có thể biết? Tin vỉa hè, nghĩ là đứa trẻ ba tuổi chắc? Nếu quả như vậy, ‘Linh’ có thể lập tức giải tán.

      "Vậy sao? Vậy lần sau nếu nhìn thấy người tùy tiện bí mật của tôi ngài hãy cho hắnbiết, nếu làm sai phải trả giá rất lớn."

      sắc nhàn nhạt, giận mà uy, khíthế cường đại, trong nháy mắt đủ để giết chếtlão già này

      Niệm Thần có chút châm chọc nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Mộ Thiên Hùng lúc này, đạo lý bê đá đập vào chân mình còn khong hiểu sao? Ông ta tính toán mưu kế kỹ càng, những lời vừa rồi vô cùng đặc sắc, nhưng ông ta quên rằng mình phảiđối mặt với người cường đại như Hoắc Cảnh Sâm.

      Nhưng lúc này họ hoàn toàn biết rằng,cuộc chuyện này chỉ là bước thăm dò củaMộ Thiên Hùng, ông ta cố gắng tìm cơ hộiđể bước cờ hiểm cuối cùng.

      Nhưng rất dễ nhận thấy, đàm phán vì vậy mà rạn nứt.

      ***

      Bữa tiệc đính hôn chính thức bắt đầu từ lúc MộVũ Tây và Cố Minh Thâm lên sân khấu.

      Lúc đó, toàn bộ đèn trong đại sảnh bữa tiệc tắtđi, chỉ để lại vòng sáng chiếu theo bướcchân của Cố Minh Thâm và Mộ Vũ Tây.

      Mộ Niệm Thần ở bên dồn sức ăn mấy cái bánh ngọt vừa lấy, trời mới biết đói đến mức cơ thể thể đứng thẳng, vừa rồi lại phải bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm nên cócơ hội ăn uống, lúc này đèn tắt ai cũng khôngthấy ai, thời điểm này ăn phí phạm

      Bên tai khúc dương cầm êm dịu, Mộ Niệm Thần rốt cuộc giải quyết xong cái bánh ngọt rồi mới chú ý đến đôi nam nữ vừa lên sân khấu.

      Rất cảm động nhìn Cố Minh Thâm và Mộ VũTây, Niệm Thần lòng cảm tạ năm đó Mộ Vũ Tây trẻ người non dạ đưa kẻ thối nát Cố Minh Thâm rời khỏi .

      Cái thế giới này kỳ diệu ở chỗ, lúc bạn đau lòng vô cùng bạn vĩnh viễn nghĩ tới ngày đối diện với người làm bạn đau lòng, cũng cóthể thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí lòng tràn đầy châm chọc, phải bởi vì nhớ mãi quên,mà rất lâu, thời gian trôi qua, có thể lòngcảm thán câu.

      Người nào lúc còn trẻ phải vài kẻ cặn bã?

      "Mộ tiểu thư, em nhớ tới người tình cũsao?"

      Lúc này, giữa lúc Mộ Niệm Thần hồitưởng, sống lưng bỗng cảm thấy lạnh toát, giọngnói lạnh lẽo u của Hoắc Cảnh Sâm truyền tới.

      Niệm Thần rất vô tội chớp đôi mắt to của mình, rồi sau đó trong bóng đêm nhìn lên trần nhàgiọng khinh thường:

      "Ồ, tôi hỏi Hoắc tiên sinh, ngài đây phải ghen đấy chứ?"

      "Tôi lo sợ có ngày em nghĩ nhiều quá mà làm đầu óc tổn thương."

      Hoắc Cảnh Sâm vẻ mặt thờ ơ, thẳng thắn khinh thường.

      ". . . . . ."

      Trong đầu tự chủ nhớ lại cảnh tượng buổi sáng, chậc chậc, người đàn ông này có ý gì đây? Đêm khuya đưa đến bữa tiệc nhàm chán này là bởi vì buổi sáng giữa và Cố Minh Thâmnói chuyện?

      Như vậy có thể Hoắc Đại Biến Thái nàyđã làm điều thừa thãi rồi, ít nhất, Cố Minh Thâm gì đó đối với chỉ là người qua đường Giáp màthôi.

      Người chủ trì bên kể chuyện, dâu chú rể dưới lời kịch thuộc làu càng thêm ThầnTiên Quyến Lữ, từ quen biết đến nhau rồi ở bên nhau, những lời kịch sáo rỗng gần như có thể so sánh với bộ phim truyền hình trêntrăm tập.

      Niệm Thần đứng dưới sân khấu nghe người chủtrì kể chuyện tình giữa Cố Minh Thâm và Mộ Vũ Tây, có chút buồn nôn, thú vị nghĩ đến việc nếu giờ đây lên đó chia sẻ vể kinhnghiệm bi kịch năm đó, biết có ai ném trứng thối vào hai bọn họ.

      Con nuôi, mẹ kế, bạn trai bắt cá hai tay, phải biết tình tiết như trong phim này xảy ra với , Mộ tiểu thư hăng hái tưởng tượng cảnh tượng hai người sân khấu bị đập, hơn nữa dã man để xứng với thảm kịch năm đó của , khẽ thở dài tiếng.

      Nhưng thanh rất này truyền vào tai Hoắc Cảnh Sâm có nghĩa như vậy.

      màn hình lớn là vài hình ảnh về cuộcsống thường ngày, mà Niệm Thần chìmđắm trong tưởng tượng YY của mình nên cănbản rảnh chú ý đến những việc khác.

      Nhưng vào lúc người chủ trì về đoạn chia tay sướt mướt ở dưới sân khấungười xem đột nhiên ầm ỹ, chỉ chỏ hình chiếubên mà suy đoán linh tinh.

      Mộ Vũ Tây theo tầm mắt của mọi người nhìn về phía sau, màn hình lớn đâu còn những hình ảnh bọn họ chuẩn bị, thậm chí thay vào đó là hình ảnh lúc Cố Minh Thâm cùng người phụ nữ khác, ác độc liếc mắt lườm Mộ Niệm Thần đứng dưới, lửa giận dưới đáy lòng Mộ Vũ Tây càng mạnh mẽ.

      nghĩ Mộ Niệm Thần sớm xuất ở nơi này, ít nhất theo suy nghĩ của từ sáu năm trước Mộ Niệm Thần còn bất cứ quan hệ gì với gia đình này nữa, lần này đột nhiên xuất , dựa vào cái gì mà người đứngcạnh ta (chỉ Niệm Thần) lại là Hoắc CảnhSâm?

      thể nhìn cảnh Mộ Niệm Thần sống tốt hơn được, cho dù ở hoàn cảnh này cũngkhông được, nhưng Cố Minh Thâm, cho nên vì mà nhẫn nhịn, vậy hìnhảnh trước mắt chính là quà cưới dành cho sao? Ở lễ đính hôn lại hoang đường như thế,hoàn toàn là nhờ Mộ Niệm Thần tặng!

      phẫn hận hất bàn tay Cố Minh Thâm ra, rồi lại ngạivì Mộ Niệm Thần đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm mà có hành động gì.

      Vẻ mặt Hoắc Cảnh Sâm càng lúc càng u ám,trong bóng tối theo bản năng nắm chặt cánh tayNiệm Thần muốn rời khỏi nơi này.

      Giây kế tiếp, ánh đèn bừng sáng, nhưng hìnhảnh màn ảnh lại là nụ hôn của đôi namnữ, mà vai nam chính vẫn là Cố Minh Thâm đứng sân khấu, nữ chính cũng khôngphải người sắp trở thành vợ .

      Trong hỗn loạn, đám người bên dưới xì xào bàntán, mà Hoắc Cảnh Sâm và Mộ Niệm Thần đúng lúc bị chèn ép ở giữa, căn bản có cách nào lập tức chen ra ngoài, Niệm Thần bị tìnhhuống trước mắt làm tinh thần phục hồi, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua hình ảnh màn ảnh lớn cả người cứng đờ tại chỗ.

      Mẹ nó! Tại sao tấm hình kia lại xấu xínhư thế? Ngay cả cái mụn màu hồng như bệnhđậu mùa cũng thấy .

      Còn có tư thế kia là chuyện gì, tại sao lại sỗ sàng như thế, khi đó còn tuổi, sao có thểlàm ra chuyện như thế?

      Mộ tiểu thư lập tức bi kịch :

      "Mẹ nó! Hoắc Cảnh Sâm, có phải cũng nghĩ tôi xấu như thế sao?"

      phút qua Mộ tiểu thư hoàn toàn hiểu sai trọng điểm của chuyện này, trời mới biết trênsân khấu Mộ Vũ Tây nhìn bằng ánh mắtoán hận lần thứ N rồi.

      Được rồi, nếu giờ phút này Niệm Thần còn có thể nhịn lời tức giận, vậy tình huống đặc sắc tiếp theo chính là Niệm Thần lập tức xù lông.

      Hình ảnh tiếp tục nhảy, sau đó người chủ trìkhông khống chế được cùng các nhân viên giải thích rằng máy tính bị virus khống chế nênkhông có biện pháp để những hình ảnh này biếnmất, sau đó, màn hình lên hình ảnh hai người hôn nhau nồng nhiệt trong phòng tạihộp đêm xa hoa.

      Lúc này người phụ nữ quay lưng về phía ống kính, nhưng kết hợp cùng hình ảnh trước đó,đương nhiên cảm thấy căn bản chính là mộtngười.

      Hoắc Cảnh Sâm buông cánh tay Niệm Thần ra,chân dài bước lên, dừng lại trước máy chiếu, liếc mắt vòng sau đó quả quyết tắt máy, toàn bộ hình ảnh biến mất.

      Nhưng đến đây trò khôi hài này thể vì vậy mà kết thúc, hoặc đơn giản đây mới chỉ là bắt đầu, mà khi Hoắc Cảnh Sâm đứng sân khấu báo trước, sân khấuMộ Vũ Tây dường như điên cuồng lao xuốngdưới, vào thời điểm Niệm Thần chưa kịp phản ứng gì liền tặng cái tát:

      "Mày bẩn thỉu, mày còn ti tiện hơn mẹ mày, tao ngờ đến giờ mày vẫn từ bỏý định, ở bữa tiệc đính hôn của tao lại dám làmra chuyện này!"

      Niệm Thần lúc nào cũng bị ăn tát, tội chị ý quá cơ.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :