1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 91: Cha

      Nước , tổng bộ “Mạn”

      Bạn Tây Hàn mới vừa logout, Tư Nhiên nhận được điện thoại của Hách Liên Thần.

      khổ não vì biết với Hách Liên Thần thế nào về nhiệm vụ bạn Tây Hàn giao cho, giờ phút này, Hách Liên Thần tìm mà đến khiến có chút giật mình, hơnnữa số gọi đến lại là số riêng của Hách LiênThần.

      “Tư Nhiên?”

      Giọng của Hách Liên Thần trầm thấp xuyênqua điện thoại vang tới, mang theo vài phần áp bức, nhưng, sau thời gian tiếp xúc, khônghề ảnh hưởng tới Tư Nhiên.

      Tư Nhiên theo bản năng gật cái, ngay sau đó mới nhớ ra mình nghe điện thoại nhàng lên tiếng:

      “Ừ, là tôi.”



      “Bên Itali có chuyện, cùng Lương Tĩnh xem, bây giờ ngay, tối mai giao dịch với ‘Linh’, tôi muốn hai người thầm giúp đỡ Tây Hàn.”

      Hách Liên Thần vừa dứt lời, Tư Nhiên xù lông:

      “Vì sao lại là tôi và Lãnh Tĩnh? Thần,a nh cho rằng tôi và ấy hợp tác phải là náo loạn? Chẳng lẽ tình trạng bên kia chưa đủ loạn,cần chúng tôi làm cho mấy đá nữa?”

      Itali có thể, làm gì cũng được, nhưng quantrọng là kết hợp với Lãnh Tĩnh, nhất định làchuyện thành.

      “A, Tư Nhiên, khoảng thời gian gặp, hình như thông minh hơn.”

      Lúc đó Hách Liên Thần nghỉ phép ởMaldives vẻ mặt tràn đầy ý tốt mong đợi có dự cảm tuyệt đối nên bỏ qua chuyện xảy ra kế tiếp.

      Khóe miệng Tư Nhiên run rẩy, mẹ nó! Mộtkhoảng thời gian gặp mới phát Hách Liên Thần phúc hắc ít, có chút đauđớn che lồng ngực:

      “Vậy ý là, muốn tôi cùng Lãnh Tĩnh quấyrối giao dịch với ‘Linh’?!! Vì sao lại cho tôi làmchuyện như cái lông thế?”

      “Đơn giản, và Lãnh Tĩnh cấp bậc phá hư ở ‘Mạn’ là vô địch.”

      Hách Liên Thần sảng khoái trả lời, cũngđúng, thôi , tên tiểu tử Hoắc Thần Viễn kiacũng gây ra bao nhiêu phiền toái, cho nên báođáp lại, cũng hề quá đáng, dù sao chuyệnnày cũng là Tây Hàn nhờ… Tuy rằng Tây Hàn chỉ cần giúp tay, nhưng mà pháingười , cũng giống nhau thôi.

      Hơn nữa trò hay đặc biệt nhiều, nhất là Hoắc Cảnh Sâm bên kia, ta trực tiếp thò chânvào, phía sau càng kích thích cha con nhậnnhau, em nhận nhau, tình cảm phấn khích thế nào.

      “Hách Liên Thần, sợ gặp báo ứngsao?” Thế nào bọn họ lại ở đây chịu tội, lão đạilại nghỉ phép tán ?

      “Thôi, Thần, có việc phải hỏi .” Tư Nhiêncũng thêm, Hách Liên Thần sắp xếp tự nhiên có đạo lí của ta, cũng cần thiết hỏi quá nhiều.

      Hoắc Cảnh Sâm bấm phím gọi, lúc đó giọng trẻ con non nớt xuyên qua, mềm mềm nhàng vài phần nũng nịu:

      “Cha?”

      Được rồi, thể , bạn HoắcThần Viễn thực chỉ có thể vào thời điểm đặc biệt chọc giận ba mình mới có thể chủ động làm nũng tiến tới, tốt nhất là trực tiếp giết, nhưng màcậu lại quên mất đối mặt với ba ba cường đạiphúc hắc như thế, hơn nữa lại còn biếtanh cậu hãm hại, lúc đó vài câu lấy lòng đủ.

      Chương 92: Sống bình thường chút.

      Lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm dựa người bêncửa sổ, đập vào mắt là cảnh đêm, nhưng khuônviên biệt thự lại đèn đuốc sáng trưng, ánh nắngvàng ấm áp của đèn ngủ trong phòng cũng khiếnánh mắt của có chút ý vị.

      “Hoắc Thần Viễn, ngày mai cha cho ngườiđưa con về thành phố A, từ nay về sau con phảitrong tầm mắt của ba, sống như đứa bìnhthường là tốt rồi, con đừng có mà lang thang bênngoài, lão tử để cho người khác làm thịt conchó của con.”

      Giờ phút này, giọng điệu của Hoắc Cảnh Sâmxem như là bình thản, khi chuyện, ánh mắtliếc nhìn qua khung cửa sổ màu trắng, khẽ chaumày, giống như dấu chân, lại còn là của đứanhỏ.

      “Cha, làm sao cha có thể con trai mình bình thường? Chẳng lẽ quá thông minh cũng là sai lầm? Nhưng đó là di truyền của lão nhân gia ngài nha?”

      Hoắc Thần Viễn lần giãy chết lần cuối, giả bộ ngoan ngoãn nịnh hót, tóm lại là cứ để ba hạ hỏarồi hãy , trời mới biết nếu đúng như lời ba hậu quả thế nào….

      Hoắc Cảnh Sâm lần nữa trở lại ghế sofa, vừa chuyện vừa đưa chuỗi mệnh lệnhnhập vào máy tính, lập tức, các điểm đỏ biểuhiện vị trí của Hoắc Thần Viễn, còn có biên giới của Italy.

      Trong đầu liên tưởng tới tờ giấy mừa với quang minh chính đại nhét giường, nghĩ là do Hoắc Thần Viễn giở trò khóe môi khẽ giươnglên:

      “Thần Viễn, ba với con, trước trời sáng nếu nhìn tháy con, ba tự qua tìm, đến lúcđó con nghĩ sao?”

      Hoắc Cảnh Sâm ngắt điện thoại, biết contrai mình rất thông minh, khiến phải buồn phiền, nhưng có rất nhiều chuyện phải trảiqua mới có thể lĩnh ngộ.

      Quan hệ huyết thống rất vi diệu, tình thân khiến cảm thấy trân quý, bởi vì có ít nên càng quýtrọng, muốn đem tất cả những thứ của mìnhcho đứa con trai này.

      Lần này phải đối mặt với Hồng Thương, ngay cảanh cũng có niềm tin tuyệt đối, cho nên tình nguyện sớm bước vạch toàn bộ kế hoạch chuẩn bị, ít nhất Hoắc Thần Viễn chỉ có thể ở cạnh mới có thể an toàn nhất.

      Hai năm qua, làm sao lại khôn ghiểu, HoắcThần Viễn nhõng nhẽo náo loạn, bởi vì cho con được gia đình hoàn chỉnh, mà Hoắc Thần Viễn dù thông minh cũng vẫn chỉ là đứa bé năm tuổi, thỉnh thoảng nhắc tớiHoắc Cảnh Sâm vẫn trầm mặc , mà bình thường lại rất bận rộn, có thời gian dành cho đứa con này.

      Trước mắt, mới ý thức được gia đình hoàn chỉnh quan trọng với con thế nào, trướckhi coi thường, nhưng lại muốn con có gia đình hoàn mĩ.

      Hít sâu hơi, trong đầu lại lên mộthình ảnh, tuần, tuần gặp, hiểu Mộ Niệm Thần lúc này làm cái gì?

      Chương 93: Chúng ta kết hôn

      Thành phố A, từ lần trước hiểu vì sao lạibị ngất xỉu, Mộ Niệm Thần co như la triệt triệtđể để bắt đầu thay đổi phương thức sống, ngủsớm dậy sớm.

      Hơn tuần trôi qua, sống cuộc sống vô vị, đại khái có việc đột nhiên tiến bộ đó chính là việc Mộ tiểu thư biết cách nấu cháo, mở nồi cơm điện, thế là có cháo để ăn.

      Sau cảm thấy nấu rất tâm đắc, rồi biết phối hợpvới gia vị nào mới có nồi cháo ngon, chỉ nhìn đãthấy muốn ăn.

      Giờ phút này, sáng sớm, Mộ tiểu thư tinh thầnsán láng nấu nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo,uống li sữa, vừa mới chuẩn bị ăn điệnthoại reo vang.

      Thoáng nhìn tên hiển thị màn hình “Hoắcđại biến thái”, Niệm Thần theo bản năng ngồinghiêm chỉnh, mang nụ cười nghiệp vụ, tronglòng tính toán người này có phải biết mấy hôm nay chăm chỉ làm việc cho nên gọiđiện tới trừ lương?

      Run rẩy bấm phím nghe, thậm chí làm công tác chuẩn bị tư tưởng tốt.

      “Mộ tiểu thư, chúng ta kết hôn .”

      Giọng trầm thấp xen lẫn tiếng nhạc cổ điển xuyên qua ông nghe truyền tới, nháy mắt, Mộ Niệm Thần đờ đẫn, đầu trống rỗng, sững sờ, tay mất thăng bằng suýt nữa làm rơi điện thoại di độn vào trong bát.

      thấy Mộ Niệm Thần trả lời, bên kia,Hoắc Cảnh Sâm khẽ nở nụ cười, rất có hứng thú đùa giỡn .

      câu hoàn toàn bất ngờ, ra khi xong cũng rất tò mò xem thái độ Mộ NiệmThần.

      Hoắc Cảnh Sâm coi phụ nữ như trò chơi, chính là bởi vì có rất nhiều người phụ nữ muốn nhàolên giường , nên càng quan tâm, cho bất cứ kẻ nào có cơ hội, nhiều năm như vậy, Hoắc Thần Viễn chính là mộttrường hợp ngoài ý muốn.

      Bởi vì Hoắc Thần Viễn cũng được, cái kháccũng tốt, tóm lại nhiều năm như vậy, Mộ NiệmThần là đối tượng duy nhất có chủ ý kết hôn.

      Nửa phút sau Mộ Niệm Thần mới coi như làhoàn hồn, tất nhiên còn là tiểu nữ sinhlần đầu biết .

      Kinh nghiệm cho biết, đối mặt với cấp độ nghiệt giới hạn của Hoắc Cảnh Sâm, cần đỏ mặt tim đập, càng khôngcần lộ vẻ kệch cỡm, quan trọng nhất là khôngđược tin lời đó là , làm sao biếtsáng sớm Hoắc đại gia có phải hay phát sốt muốn hóng gió?

      “Ha Ha”

      Mộ Niệm Thần phối hợp cười vài tiếng, lại bình tĩnh ăn ngụm cháo:

      “Kết hôn? Có thể, sính lễ?”

      Lời này đương nhiên là, có số lượng cụ thể, tất nhiên là kết hôn.

      Chương 94: Cách Vận Nhi xa chút.

      Giống như dự đoán của Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, nghiêng người tựa vào cửa sổ, thân thể thon dài dưới ánh đèn nhu hòa, dưới bóng đêm, cả biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, độ cong khóe môi càng thêm mềm mại:

      “Tôi cũng là của , Mộ tiểu thư còn có gì hài lòng?”

      Giọng trầm thấp vang lên trong phòng ngủ,đáy lòng mảnh an tĩnh.

      Tiếng vừa dứt, Mộ Niệm Thần bị sặc cháo, nghẹn ở cổ họng lên được xuống xong, mẹ nó! Sáng sớm nổi hứng thú muốncả ngày đầu óc chỉ có hình ảnh của yêunghiệt.

      Em , quả nhiên dù thế nào cũng thể được, nhỡ đâu vừa kết hôn ngay cả nóc nhà cũng dỡ xuống làm sao bây giờ? Mà chưa kếthôn giống như cá diếc sang sông giờ đuổitheo tình chết bất đắc kì tử làm sao?

      “Hoắc tiên sinh, tôi mỗi ngày đều vất vả làm vì cái gì còn chưa tính, thỉnh thoảng còn phảiđưa tiểu thư Vận Nhi dạo phố làm bạn, sángsớm lại bị lão nhân gia ngài trêu chọc. Có thể thêm tiền lương ?”

      Mộ Niệm Thần còn tâm tình húp cháo,vừa nghĩ tới Vận Nhi mỗi ngày tập tích, có loại cảm giác sống bằng chết.

      Mẹ nó! Tiểu nha đầu kia khó chơi, mỗi lầnbày ra dáng vẻ gầy yếu, còn dựa vào Hoắc CảnhSâm, dù sao có cách nào từ chối.

      Hoắc Cảnh Sâm cau mày, suy nghĩ rồi : “Mộ tiểu thư, cách xa Vận Nhi chút.”

      giống giọng nhạo báng vừa nãy, lúcnày mang theo nhiều ý vị cảnh cáo, nguyênnhân có chút , nhưng vào tai Mộ tiểu thư nghe thế nào cũng có cảm giác.

      Mộ tiểu thư uất ức, đâu muốn tới gần ta, lời này nghe sao như chính là phần tử nguyhiểm vậy?

      Vừa định mở miệng giải thích, lời còn trongkhóe miệng, trong điện thoại truyền tới âmthanh nhạo báng:

      “Ngoan, nghe lời, chờ gia trở lại cưới em.”

      Tiếng vừa dứt, Mộ Niệm Thần còn chưa hồi hồn trực Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp cúp điện thoại.

      Mộ Niệm Thần ngây ngô sững sờ, ăn hết bát cháo, lúc uống cốc sữa, khóe miệng khẽ run lên, mẹ nó! Mới sáng sớm, bị Hoắc đại biến tháichơi rồi?!


      Lúc ăn xong điểm tâm, Mộ tiểu thư cảm thấy cả người yếu đuối giống như người vừa từ bỏ hút thuốc phiện lại bì người khác nhét bao tải thuốc phiện, khác nào bảo tự nhảy vào lửa?

      Lúc đó, Mộ Niệm Thần hoa hoa lệ lệ cảm thấy nếu làm chút gì cảm thấy cả tuần nhất định chìm đắm trong đả kích này.

      Chương 95: Tiên sinh, mời chuyến.

      Suy nghĩ lại, kết quả Mộ tiểu thư trước khi rời nhà lấy điện thoại ấn phím, sau đó gửi , rồi tắt máy, thậm chí còn thèm mang điện thoạira khỏi nhà.

      “Lão nhân gia ngài chờ đợi được muốn kết hôn với tôi, chẳng lẽ bị Châu Phi nào đó phá hoại rồi.”

      Mộ Niệm Thần cảm thấy nhất định hôm qua nằm mơ dẫm phải cứt chó, nếu sáng sớmđã bị Hoắc Cảnh Sâm nhạo báng, rồi sau đó lạiđụng phải người mà mình chán ghét nhất Mộ Thiên Hùng.

      Mộ tiểu thư vừa mới rời khỏi nhà, còn chưa đimấy bước nhìn thấy hai chiếc xe màu đenchạy tới có sáu người bảo vệ mặc quần áo màu đen.

      Mắt trợn tròng, quả quyết vòng ra phía sauđám người, nơi này quả an toàn, chờcon trai về nhất định phải dọn nhà.

      Nhưng là bước chân còn chưa bước đượcmấy bước, cả người bị che lấp.

      “Tiểu thư Mộ Niệm Thần, tiên sinh mời qua chuyến.”

      Người bảo vệ cầm đầu đứng trờ Mộ Niệm Thần trả lời, thực tế tin tức mà họ nhắn gửi là,cho suy nghĩ mấy giây, sau đó chủ động theo hay để chúng tôi khiêng .

      Lúc này có rất nhiều người, Mộ Niệm Thần saukhi có n người quăng ánh mắt khác thường tới vội hạ quyết tâm theo họ.

      Cửa xe vừa mở ra đập vào mắt là gương mặt tươi cười quỷ dị của Mộ Thiên Hùng:

      “Con ngoan, lâu gặp.”


      ————
      Bên kia, Itali.

      la rạng sáng, Hoắc Cảnh Sâm tựa người lên ghế salon, laptop màu xám bạc đặt đùi, khẽ nhíu mày trầm ngâm nhìn tin tức vừa gửi tới.

      Lúc này bảy giờ tối, thủ pháp rất thông minh,nhưng cũng đến nỗi là có sơ xuất,ít nhất, đối tượng là Hoắc Cảnh Sâm cho nênvẫn có chút sơ hở bị phát .

      Mặc dù camera đều là vật chết, trừ gió đêm thổicòn lại đều bình thường, nhưng rèm cửa bị gió thổi lên lộ ra sơ hở, hai phút hình ảnh trước mặtđều lặp lặp lại.

      Trong đầu liên tưởng tới dấu chân trẻ con bệ cửa sổ, hình như là người đó cố ý để lại cho thấy.

      Vừa suy nghĩ Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp gọi điện: “Vi Vi giúp tôi điều tra camera trong phòngngủ của tôi lúc bảy giờ tối.”

      Điện thoại vừa dứt, Hoắc Cảnh Sâm vừa địnhđứng dậy, điện thoại lại vang lên.

      màn hình là tin nhắn của Mộ Niệm Thầngửi tới.
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96: Tôi rất bận

      Thành phố A, đường xe cộ chạy băng băng.

      Ngăn cách với ồn ào bên ngoài, trong khôngkhí tĩnh lặng khác thường, Niệm Thần thờ ơ ngồi xe, ngón tay gõ liên tục lên túi xáchkhông theo tiết tấu nào.

      Suốt quãng thời gian dài nụ cười quỷ dị luônthường trực mặt Mộ Thiên Hùng, giống hệt như trước kia hề do dự tính toán đưaNiệm Thần lên giường cùng Hoắc Cảnh Sâmvậy. Niệm Thần có dự cảm, lần này lão già nàynhất định lại tính kế gì đó rồi.

      lúc lâu sau Niệm Thần quyết định phá vỡ trầm lặng, lý do rất đơn giản, sắp muộn giờ, huống chi sáng sớm ở cùng loại ngườinhư thế này tình nguyện trở về để bị Hoắc Cảnh Sâm nhục nhã nửa giờ còn hơn.

      "Ông có chuyện gì cứ thẳng, tôi rất bận."

      Khẩu khí như hề liên quan, giữa bọn họ chẳng qua cũng chỉ có ràng buộc vềquan hệ huyết thống. Sáu năm trước, nghelời mẹ chung sống hoà bình với người đàn ôngnày, nhưng sau chuyện xảy ra sáu năm trước, nghĩ rằng chẳng thiếu nợ gì người đàn ôngnày nữa, ít nhất có thể ràng với mọingười, ngoài cái họ Mộ của , hề có nửa xu quan hệ với Mộ gia.

      "Ha ha, Niệm Thần, ba biết con làm ba thất vọng, ban đầu ba yêuthương con đủ... Con thông minh hơn Vũ Tâynhiều."

      Giọng của Mộ Thiên Hùng vô cùng điềm đạm,nếu như phải vẻ mặt ông ta có mưu đồ, còn có vài phần giống phongthái của người cha.

      "? Nếu tự tay đưa con mình lên giườngmột người đàn ông xa lạ mà cũng gọi là , vậy Mộ Thiên Hùng, tôi thể ,ông có lẽ là người hiểu con riêng tôi đâynhất rồi."

      Cả người Niệm Thần nổi da gà, hai chữ châm chọc hoàn toàn lên mặt, cái gọi là tình thương của ba, luôn luôn khinh thường.

      "Mộ Niệm Thần, ba nghĩ rằng về chuyện kia, con phải là nên cảm ơn ba sao?"

      Ngược lại Mộ Thiên Hùng vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, giọng ôn hoà, giống như ban đầu ông ta ban ơn lớn cho Niệm Thần.

      "Tôi cảm ơn cả nhà ông, nếu ông muốn vềchuyện này, vậy tôi nghe xong, cả nhàông tôi cũng cảm ơn, tại tôi có thể rồichứ?"

      Nụ cười mặt Niệm Thần càng lúc càng rực rỡ, quay đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt bởiđược chăm sóc kỹ lưỡng mà nhìn ra đượctuổi kia, thể ông ta có thể xếp vào trong những người mà căm ghét nhất cuộc đời này.

      Nhưng, ngoài dự đoán, Mộ Thiên Hùng chẳng những tức giận, ngược lại càng có vẻ kiênnhẫn hơn:

      "A, nhưng nếu ban đầu ba nhẫn tâm,Niệm Thần, có lẽ cả đời này con cũng bao giờ có thể có chút quan hệ gì với người đànông như Hoắc Cảnh Sâm, huống chi còn cả đứa con của con, con giấu diếm kỹ, ban đầu thậm chí cả người làm cha như ba cũng bị con lừa gạt."

      xong, Mộ Thiên Hùng rất hài lòng nhìn MộNiệm Thần dần dần trợn mắt ngạc nhiên, khóe môi cười gian, đưa tay lấy ra túi giấy màu vàng, bên trong toàn bộ là những bức ảnh dày cộp,trong đó, trừ những ảnh cùng Hoắc CảnhSâm, thậm chí còn có vài tấm ảnh chụp lúc đicùng Tây Hàn.

      Chương 97: Hoắc Cảnh Sâm vẫn chưa biết?

      "Thằng bé này bộ dạng giống Hoắc Cảnh Sâm nhưng lại có họ Mộ, thế nào, Hoắc Cảnh Sâmvẫn chưa biết hả?"

      Mộ Thiên Hùng cực kỳ hài lòng nhìn Mộ Niệm Thần kinh ngạc lúc này, , những tin tức này trước đây ông ta vẫn muốn tra ra, nhưnglần nào cũng bị ngăn cản, thể tra ra chútđầu mối nào về cuộc sống của Niệm Thần và đứa bé này những năm gần đây. Nhưng mấy ngày trước, biết người nào gửi cho ông ta những tấm ảnh này, cùng số tin tức vô cùng giá trị.

      Mà ông ta biết, chắc chắn chỉ có nhữngthứ này.

      "Ông rốt cục muốn làm gì, cứ thẳng, tôi cho phép bất cứ người nào làm tổnthương đến con tôi."

      Niệm Thần phản ứng kịp, bàn tay nắm chặt, khẽrun run, cầu nguyện, hi vọng người này biết giới hạn, nếu . . . . . .

      "Đừng nóng vội, con nghĩ xem ba sao có thể làm tổn thương cháu ngoại mình được? Niệm Thần,ba con rất thông minh, ba cũng ngungốc, nhưng nếu con muốn che giấu đứa bé này vĩnh viễn ba đồng ý, con cháu Mộ gia chúng ta sao có thể sống cuộc sống che đậy được?"

      Mộ Thiên Hùng tin tưởng, người thắng trong giao dịch hôm nay chắc chắn là ông ta.

      "Sau đó sao? Nếu ông muốn lợi dụng con tôi để đạt được mục đích mà ai biết kia, MộThiên Hùng, tôi cho ông biết , con tôi cùng Mộ gia hay Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn cónửa xu quan hệ."

      Sáu năm sau, có thể quan tâm bất cứđiều gì, duy chỉ có con trai bảo bối là thể, ban đầu có thể liều mình giúp Mộ Thiên Hùng có được hợp đồng trị giá trăm triệu kia chỉ là để có thể rời khỏi Mộ gia khiến chán ghét đến tận xương tuỷ.

      Nhưng điều này có ý nghĩa gì cả, trước mắt, có thể mặc cho người đàn ông này uy hiếp, mà tội thể tha thứ chính là người đàn ông này lại muốn lợi dụng bảo bối của .

      "Làm sao có thể chứ, Niệm Thần, hôm nay ba chỉ có ý tốt thôi, chẳng lẽ con muốn con mìnhcả đời sống dưới danh nghĩa là con riêng? Hay là bây giờ theo Hoắc Cảnh Sâm mặc hắngiày vò ngày có thể leo lên vị trí nữchủ nhân của Hoắc thị? Đừng ngây thơ, Niệm Thần, rất nhiều chuyện cần ba , con còn biết hơn ba, Mộ Niệm Thần con đối vớiHoắc thị hay Hoắc Cảnh Sâm vốn có chút giá trị gì, con thị trưởng Cố San San còn có giá trị lợi dụng hơn con, cũng là Hoắc phu nhân trong tương lai, mà con, chỉ có thể sớm tìm chỗ dựa vững chắc khác để dựa vàomới có thể như người ta, phải sao?"

      Mộ Thiên Hùng chậm rãi giải thích cho NiệmThần, cái gọi là hướng dẫn từng bước chính lànhư vậy, ông ta cho rằng, Niệm Thần hôm nay đơn giản chỉ muốn trèo cao làm Phượng Hoàng, khối thịt béo như Hoắc thị ai mà khôngmuốn chiếm được? Người đàn ông như HoắcCảnh Sâm, ở thành phố A này có biết bao ngườiphụ nữ muốn có chút quan hệ với .

      Niệm Thần trong lòng cười nhạt tiếng, nếu ông ta biết lúc nãy vừa ra khỏi cửa Hoắc Cảnh Sâm cưới , biết ông ta có thểlập tức đâm xe tự sát nữa?

      Chương 98: Hợp tác


      Ôi, bội phục mình lúc này còn có thểbuồn nôn mà nhớ nhung cách hứng thú, đếnlúc đó nhất định quấn Hoắc Cảnh Sâm kếthôn, hơn nữa thiệp mừng đầu tiên gửi cho người ba này, nhưng tấm thiệp này chỉ giới hạn cho đứng ngoài xem.

      "Xin lỗi, ý tốt của ông tôi nhận, con tôi khôngcó phúc quen biết với loại ông ngoại như vậy."

      Niệm Thần vẫn giọng quen biết nhưcũ.

      "Niệm Thần, chỉ cần mộ Tây Hàn trở lại Mộ gia, cho dù là cháu ngoại, ba đảm bảo sau này cả Mộ thị hoàn toàn giao cho Tây Hàn, thế nào?"

      Mộ Thiên Hùng lần nữa đưa ra điều kiện tươngđối hấp dẫn.

      "Ơ? tìm người nối nghiệp? Chẳng phảiông có con và cậu con rể cực kỳ đượcviệc sao? Nếu cả nghiệp của ông đều cho contôi, vậy bọn họ còn có đường sống sao?"

      Niệm Thần nhúc nhích chút nào, ý châm chọc mặt càng lúc càng sâu.

      "Ừm, Niệm Thần, con rất thông minh, ba với con, ta phải cần cháu ngoại gì, mà bởi thân phận con ruột Hoắc Cảnh Sâm củaMộ Tây Hàn, bởi vậy, ba đương nhiên có thểnuốt trọn miếng thịt béo là Hoắc thị, khôngnhững thế, ba còn vài hợp đồng cùng Hoắc thị muốn cháu ngoại giúp đỡ."

      Suy nghĩ nửa ngày, rất dễ nhận thấy, đây mới chính là mục đích của Mộ Thiên Hùng.

      Niệm Thần hừ lạnh tiếng, ngay cả chút ràng buộc đáy lòng cũng có, đưa tay lên xé toạc những tấm hình kia, nụ cười lạnh lẽo xuất khóe môi:

      " cho cùng ông muốn lợi dụng con tôi sao?Mộ Thiên Hùng, trí nhớ của ông tốt hả?Tôi tôi cho phép bất cứ kẻ nào bởivì bất kỳ mục đích gì mà lợi dụng con tôi, ôngmuốn có Hoắc thị tự thực , đừng mơ tưởng dựa dẫm vào đứa trẻ năm tuổi làm gì."

      Mộ Thiên Hùng hề ngăn cản Niệm Thần xé những tấm hình kia, việc này được tính sẵn, đây chỉ là chút dò xét nho , ông ta chỉ muốn biết Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc có biết tồn tạicủa đứa bé này hay .

      Niệm Thần hít sâu hơi:

      "Chuyện ông muốn tôi nghe rồi, tôi cũng đáp án của mình rồi, như vậy sau hôm nay, tôi hi vọng cho dù có gặp lại quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là người xa lạ."

      Hạ cửa kính xuống, Mộ Thiên Hùng đốt mộtđiếu xì gà, lúc Niệm Thần chuẩn bị xuống xe ông ta cất tiếng:

      "Mộ Niệm Thần, con thử xem nếu ba gửi những tấm hình này cho Hoắc Cảnh Sâm, con đoán xem lúc đó biết rằng mình còn mộtđứa con nữa, liệu có thể giống như năm nămtrước, dùng mọi thủ đoạn cướp Tây Hàn ?"

      Tay Niệm Thần mở cửa xe lập tức cứngngắc, người đàn ông này cái gì cũng biết, tại sao ông ta cũng biết những điều này?!

      "Niệm Thần, ba nghe Cố Minh Thâm đangtìm con? Hay chúng ta lại giao dịch lần nữa, conđồng ý hợp tác với ba, chuyện giữa con và CốMinh Thâm ba có thể coi như có, hay nếucon muốn ở cùng Cố Minh Thâm, ba cũng cóthể khuyên Vũ Tây buông tay."

      "Ba hiểu con nhiều lắm, thế nào, rốt cục cómuốn hợp tác với ba ?"

      Chương 99: trong sạch như vậy sao?

      Italy, trong trang viên tư nhân.

      Suốt đêm Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ ngủ hơn ba giờ, bảy giờ rưỡi, phòng ăn bắt đầu náo nhiệt, Vivi và mấy người kia đều ở đây, Hoắc Cảnh Sâm ngồi ghế chính, ánh mắt thâm thúy đảo vòng, khẽ nhấp ngụm cà phê:

      "Tiểu tử thối Hoắc Thần Viễn kia còn chưa trở về?"

      Quản gia cung kính tiến lên, vì trước đây nhậnđược cuộc điện thoại uy hiếp của đứa trẻ, lời chuẩn bị ra khỏi miệng lập tức theo bản năng nuốt xuống:

      "Cái này. . . . . . tin tức cho thấy thiếu gia ở Italy."

      "Thôi , như vậy tiểu tử kia chắc chắn nửađường lại tán ."

      Tả Chi Hành nhịn được xen vào câu, tiểu tử kia càng thảm lại càng vui vẻ.

      "Chẳng lẽ lại gặp tiểu nha đầu nhà rồi."

      Vivi uống xong ngụm nước trái cây, mặtnhạo báng nhìn Tả Chi Hành, dám cam đoan, kế tiếp Tả Chi Hành xù lông lên.

      "Tôi nghĩ lần này mà lại đánh nhau, tiểu nha đầu nhà chắc chắn bại dưới tay Thần Viễn."

      Mạc Tĩnh Đông ngược lại vốn khó có tâm tìnhtốt, lúc này cũng vui vẻ nhạo báng hai đứa bé.

      "Con tôi trong sạch như vậy sao?"

      Hoắc Cảnh Sâm thờ ơ liếc qua mấy người đanghăng hái , mặt đỏ tim đập nhưđang rằng “Hôm nay thời tiết tốt.

      ". . . . . ."

      Được rồi, Hoắc Cảnh Sâm bao che khuyết điểm bọn họ đều biết, nhưng lão đại, ngài phải gương mẫu chứ, con của ngài có thể có nửa xu quan hệvới hai chữ trong sạch sao?

      Uống xong ly cà phê, bữa ăn sáng chuẩn bị kết thúc, Hoắc Cảnh Sâm cầm lấy khăn giấy lau miệng, động tác ưu nhã:

      "Phi Ly, liên lạc với Hoắc Liên Thần, . . . . . . ba ngày sau đó nếu ta xuất hiệnở thành phố A, cưới người phụ nữ tayêu nhất."

      Khi , khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm xuất nụ cười tà ác, a, việc bại lộ, người khởiđầu lại có ở đây diễn tiếp thế nào đây?

      Khóe miệng Lục Phi Ly run rẩy, suýt nữa thìphun ngụm cà phê ra, trực giác cho biết, nụ cười tà ác ở khóe miệng Hoắc Cảnh Sâmchứng tỏ lại bắt đầu chơi trò biến thái rồi, hơn nữa người bị chơi lần này rất thảm, rất có khả năng vô cùng dã man, nhưng mấu chốt là tại sao lại muốn kéo xuống nước cùng?

      "Tại sao là tôi? Người phụ nữ ta rốtcuộc là thần thánh phương nào?"

      Nhưng, trả lời Lục Phi Ly chỉ là bóng lưng của Hoắc Cảnh Sâm.

      "Chậc chậc, cùng Hoắc Liên Thần chơi trò xoayvòng rất hại não, chúc may mắn.Amen."

      Tả Chi Hành cảm thán.

      ***

      Khoảng ba giờ chiều, chiếc Ferrari màu đỏ trực tiếp vào trang viên, dừng trước cửa lớn.

      Hoắc Cảnh Sâm bỏ kính mắt mặt xuốngđưa cho quản gia bên cạnh, mặt chút biểutình vào bên trong, thời gian hề vội vã, nhưng còn phải chuẩn bị chút cho công việc tối nay.

      Cửa phòng ngủ chính vừa mở, người và vậttrong phòng làm Hoắc Cảnh Sâm theo bản năng dừng lại tất cả động tác.

      Chương 100: Người thương nhất

      Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ lớn sát mặtđất chiếu vào phòng, tấm thảm lông cừu mềm mại màu xám tro được nhuộm màu ánh kimnhàn nhạt, mặt thảm là Hoắc Thần Viễn ôm con chó Mục Dương còn to hơn cơ thể bé của cậu nhóc rất nhiều.

      Bởi vì ánh nắng mặt trời chiếu vào mà lúc nàykhuôn mặt bé của Hoắc Thần Viễn có chút hồng hồng, ánh mặt trời chiếu vào, làm lớp lông mi dày của cậu nhóc có lớp hào quangvàng nhạt.

      Lúc ngủ say, Hoắc Thần Viễn im lặng tựa nhưmột thiên sứ động lòng người, hề giống tiểu ác ma chuyên gây chuyện làm người ta đau đầu chút nào, mà con chó Mục Dương kia dường như phát ra Hoắc Cảnh Sâm, lúc này, cặp mắt tròn xoe của nó nhìn chằm chằm vào Hoắc Cảnh Sâm.

      Bàn tay bé túm chặt lỗ tai con chó MụcDương, hình ảnh yên bình đẹp đẽ, dù ai nhìn thấy lòng cũng xuất mềm mại ngăn được.

      Đó chính là cảm giác dành cho người yêuthương nhất, càng lúc càng thêm sâu đậm.

      Nụ cười ở khóe môi Hoắc Cảnh Sâm tự chủ mềm mại hơn mấy phần, nhàng tiến đến trước người chó.

      Thận trọng gỡ bàn tay của Hoắc Thần Viễnra khỏi tai con chó Mục Dương, sau đó bàn tay nhàng xoa đầu con chó hai lần, lúc này mới ôm Hoắc Thần Viễn từ dưới đất lên.

      Cơ thể bé, bàn tay Hoắc Cảnh Sâmcũng có thể ôm được, nhưng lại dùng hai tay, dường như sợ hãi cẩn thận làmcậu nhóc ngã.

      Trong giấc mơ, dường như Hoắc Thần Viễncũng có cảm giác, cánh tay theo bản năng ômlấy cổ Hoắc Cảnh Sâm, sau đó cái đầu vùi sâu vào trong lòng Hoắc Cảnh Sâm hấp thụ ấm áp quen thuộc.

      Động tác Hoắc Cảnh Sâm êm ái đặt Hoắc ThầnViễn lên giường, đưa tay vén lại vài sợi tóc lộnxộn trán cậu nhóc, lúc lâu sau mớibước tới nhà vệ sinh.

      Con chó Mục Dương sau khi Hoắc Cảnh Sâm đứng lên tới bên giường, chờ Hoắc Thần Viễn tỉnh dậy.

      ***

      Chín giờ tối, bóng đêm thâm trầm, Hoắc CảnhSâm mặc bộ quần áo xám tro thoải mái, quần áo vừa vặn, khí chất ưu nhã bẩm sinh, mộtsự hoang dã động lòng người, liếc mắt nhìn Hoắc Thần Viễn vẫn ngủ say giường, tớiđắp kín chăn cho cậu bé, lúc này mới đứng dậy ra ngoài.

      Giữa lúc cửa phòng chuẩn bị khép lại, cậu nhóc giường mở mắt, trong đêm tối, đôimắt đen nhánh kia dường như còn có tia sáng nhàn nhạt.

      ***

      Ở gara dưới đất, bạn Tây Hàn nấptrong trang viên này ngày, lúc này chợt nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cơ thể bé thu gọn lại trong cốp xe.

      Xe chuyển động, phá tan khí yên tĩnh xung quanh, chiếc xe màu đó nhanh chóng biến mất khỏi gara.

      Suốt cả buổi tối mà trang viên to lớn này lại im lặng vô cùng, im lặng này chỉ bao trùm cả trang viên, hay, người đàn ông này chính làđiểm khởi nguồn của cơn bão lớn, rốt cuộckhi nào bạo phát, cũng chỉ cần câu củahắn.
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 101: Tan vỡ

      Vùng ngoại thành Italy, sòng bạc tư nhân lớnnhất nằm dưới đất.

      Chiếc Ferrari màu huyền đỏ mới vừa dừng lạingười hầu bàn liền cung kính tiến lên mở cửaxe, Hoắc Cảnh Sâm đem chìa khóa tay ném cho người hầu bàn liền hướng cửa sòng bạc vào.

      Xe lần nữa khởi động, ở ngã rẽ từ bên trong cốp sau bị mở ra, rồi sau đó thân thể nho từbên trong chạy vọt ra ngoài, vững vàng rơi xuống đất, dáng vẻ cùng dung mạo vẫn như cũ, Tây Hàn lấy máy tính cầm tay bên trong điều tracách bố trí ở nơi này, chau mày giống như đangcó vấn đề khó giải quyết.

      ———
      Cái nơi này chính là sòng bạc nằm dưới mặt đất,tổng cộng có ba tầng, mà tầng thứ ba chỉ là những người có thân phận tương đặc biệt mới có thể vào đây, ra cho tới bây giờ rất ítnhân tài đánh cuộc về nơi liên quan nàyđể biết rằng tầng dưới cùng của sòng bạc nàydùng để làm gì, hoặc là , những thứ giao dịc kia được để ra ngoài ánh sáng, chỉ cầnngười nào có đầy đủ bản lãnh có thể ở chỗnày tiến hành giao dịch.

      Giờ phút này, hiển nhiên ‘ linh ’ cái gọi là tổ chức lớn nhất ở nơi này tiến hành giao dịch, Hoắc Cảnh Sâm mình đến đây, lạikhông người nào có đủ thông minh để đoánđược mục thực của là cái gì.

      giống với xa xỉ thối nát của hai tầng trênn, điều kiện tầng dưới cùng là cực kỳ ưu nhã chất phác, trong khí tràn ngập nhàn nhạthương hoa lan, đôi tay Hoắc Cảnh Sâm cắm ởtrong túi kiên nhẫn để bản thân qua tất cả cảdụng cụ đo lường kiểm tra kia.

      Thiết kế tầng này, cơ hồ có theo quy tắc, rất nhiều nơi đều là vài con đường bắt chéonhau, quẹo tới quẹo lui, ngang qua ngã rẽ thứ chín, Hoắc Cảnh Sâm theo trước người hầu bàn dừng lại trước cánh cửa đóng chặc.

      Người hầu bàn cầm thẻ đứng trước cánh cửacảm ứng quẹt ngang qua bộ máy kia, sau đócánh cửa kia loại được mở ra từ bên trong, nhưng đập vào mắt, cũng là thang máy thức có dạng hình hộp chữ nhật bịt kín gian.

      Thang máy dọc theo đường dần lên cao, chỉ trong vài giây, cửa thang máy mở ra, ngoài dự liệu, bọn họ tới lại là phòng cà phê cóphong cách ưu nhã, a, đây cũng là lần đầu tiênanh biết đến nơi này trong sòng bạc vậy mà vẫn cùng tràng kiến trúc khác tương liên vớinhau, hỗ là sòng bạc ngầm lớn nhấtItaly.

      Mà nơi này lại là nơi buôn bán bình dân, tròchơi này hình như càng ngày càng thú vị rồiđây.

      Sau ba phút, trong phòng cà phê, HoắcCảnh Sâm ngồi tự vào ghế sa lon, lúc này phòngcà phê trở nên an tĩnh khác thường, lười phảilàm việc dư thừa, ngay khi uống cạn ly cà phê, người đàn ông trung niên vóc người gầy được sáu hộ vệ trước sau hộ tống tới bàn Hoắc Cảnh Sâm.

      có xa hoa truỵ lạc thối nát, thay vào đóphòng cà phê giới trước mắt có cảnh giới ưunhã, thể sau khi sáu hộ vệ rờiđi nơi đây càng giống như là nơi để những người bạn thỉnh thoảng tụ họp, cho dù là ai cũng sẽkhông tin tưởng người đàn ông dù giơ tay nhấc chân đều cực kỳ ta nhã nhưng giờ phút nàytrong tay người đàn ông đó nắm giữ bí mật chính là danh sách lớn nó làm đổ cáctổ chức kinh doanh ma túy thế giới.

      "Hoắc tiên sinh ngược lại gan dạ sáng suốt hơnngười, trách được ‘ linh
      ' tay ngươi có thể phát triển được mạnh nhưvậy."

      Người đàn ông trung niên nhân tiếc lờimà tán dương , ham fys trong câu khôngthiếu mấy phần lấy lòng.

      đỉnh đầu chùm ánh đèn bao phủ tầng ánh sáng màu vàng nhạt, Hoắc Cảnh Sâmthả lỏng người, ly rượu đỏ trong tay phải lắc lắc,khóe miệng kéo cười châm biếm trong đôi mắt ánh lên màu của máu.

      "Nhưng tôi có ngĩ các người có thành ý,ba phút, để cho đại ca của các người tới gặp tôi,nếu , trong chuyện làm ăn này của chúngta cần bàn nữa."
      Chương 102: Ba phút

      đỉnh đầu chùm ánh đèn bao phủ tầng ánh sáng màu vàng nhạt, Hoắc Cảnh Sâmthả lỏng người, ly rượu đỏ trong tay phải lắc lắc,khóe miệng kéo cười châm biếm trong đôi mắt ánh lên màu của máu.

      "Nhưng tôi có ngĩ các người có thành ý,ba phút, để cho đại ca của các người tới gặp tôi,nếu , trong chuyên làm ăn này chúng ta cần bàn nữa."


      Trong khi chuyện ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm lại rơi người đàn ông cầm ống nghe hình đứng ở chỗ rẽ, ánh mắt châm chọc nhìn vềmột phía canh giữ đứng bên cạnh nhân viên phục vụ:

      " tại ông có thể cho người ở bên trong căn phòng kia, , tôi muốn thấy là chính lão đại của các người."

      đem hai chữ ‘ ’ đặt làm trọng điểm, rất dễ nhận thấy, thậm chí nhìn ra được căn phòng kia và từ đầu đến giờ kẻ ngồi người trước mắt này người, người giả.

      ————

      Bên ngoài, Tây Hàn khởi động thiết bị định vị hình được đặt ghế, ngoài dự liệu, bây giờ thiết bị định vị dính vào y phục Hoắc Cảnh Sâm, hơn nữa vật kia hoàn toàn có thể tránh thoát tất cả các dụng cụ kiểmtra tinh vi.

      ————

      Hoắc Cảnh Sâm vừa dứt lời, cánh cửa kia mở ra, người ra ngoài là người đàn ông cao gầykhác, so với người đàn ông gầy trước mắtnày ta lớn tuổi hơn, đầu lông mày là vết sẹo dai năm phân ở hai bên trông rất dữ tợn.

      Đao Ba Nam hiển nhiên so với cái người đànông gầy có phần khôn khéo hơn, ngay cả quanh thân đều tỏa ra khí thế cũng quả đạt tới trình độ bất nộ tự uy:

      "Hoắc tiên sinh cần hoài nghi, tôi là TiêuDiểu, chính là đối tượng giao dịch lần này cùnganh."

      Hoắc Cảnh Sâm tựa vào ghế sa lon, mười phầnlà khí thế vương giả, khí thế mạnh mẽ vây quanh mình là những người liên can phụ trợ cơ hồ có tồn tại cảm giác, tay phải vẫn như cũ nhàng lắc lắc chất lỏng đỏ thắm trong ly, khóe miệng cong lên càng giống như là nghĩra mưu kế.

      mắt lại rơi chiếc đồng hồ đượctreo vách tường ở phía xa, còn 30 giây.

      Khoản thời gian tĩnh mịch qua, Hoắc Cảnh Sâm quay đầu nhìn lại nhìn người tên Đao Ba Nam kia, đường nét quái dị tinh tế mặt làmột vẻ khát máu lạnh lẽo, vậy mà, giây kế tiếp kèm theo tiếng thủy tinh bể cũng có ai thấy ràng dộng tác của là như thế nào.

      Đợi đến khi những người còn lại có phản ứng, Hoắc Cảnh Sâm đập bể tay ly rượu đỏ tay, bàn tay mảnh thủy tinh bénnhọn được nhuộm chất lỏng màu đỏ, chính xác có đâm lầm vào cổ họng Đao Ba Nam, trong nháy mắt máu tươi rãi ở bốn phía, người đàn ông khổ sở trợn to hai mắt, cuối cùngchỉ kêu lên tiếng đau đớn máu tươi từ bên trong trào ra bao phủ hết khóe miệng.

      Chết nhắm mắt.

      "Tôi , tôi chỉ cho các người 3 phút."

      Đao Ba Nam lấy áo khoác lau khô vết máu tươixen lẫn rượu tay, sạch nhanh gọn, rồi sau đó nhìn cũng bỏ qua cơ thể của Đao Ba Nam, gọn gàng, thậm chí duy trì vẻ ưu nhã trước sau như , đôi tay vẫn như cũ cắm ở trong túi bắt đầu làm việc.

      Trong nháy mắt, quán cà phê hình như rungchuyển, Hoắc Cảnh Sâm ràng nghe được thanh lên cò của khẩu súng, vài giây, khôngdưới 100 cái súng hoặc xa hoặc gần nhắm ngayđầu của .

      ————

      Bên kia cậu nhóc Tây Hàn từ trong góc bí đivào giờ, mắt nhìn thấy này tình huốngtiến triển ngoài dự liệu của , trong lòng giậtmình vừa định có hành động, khẩu súng kim loại lạnh lẽo chỉa vào huyệt thái dương.

      Quay đầu lại, Tây Hàn thấy là khẩu súng khác ở trước mặt của cậu nhóc. . . . . .

      Chương 103

      Phòng cà phê trong chớp mắp trở nên yêntĩnh lại, khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm vẫn như cũ chứa đựng nụ cười như có như , hềcó cảm giác đến nguy cơ kia, những khẩu súngđang chỉa về mình khoảng chừng có trăm ngườithế nhưng nếu nhìn sơ qua hành động của họchỉ là tự vệ.

      Bọn họ sợ người đàn ông này, ràng chỉ cần nổ súng đánh bại người đàn ông đó, nhưng lại có ai dũng khí để nổ phát súng kia, có thể thấy được lúc này quanh người Hoắc Cảnh Sâmlà khí thế hùng mạnh.

      Giết người rất đơn giản, nhưng là hậu quả kia, là ai gánh chịu?

      Hoắc Cảnh Sâm quay trở lại ngồi ghế sa lon, tùy tiện bắt chéo hai chân, ngón tay ở mặt bànđánh theo quy tắc, động tác ưu nhã nhàng giống như vợ cả xem kịch.

      biến sắc, lại có thể làm chấn động toàn trường, động tác ưu nhã lại như rut kiếmgiương cung, toàn thân dưới ánh đèn lờ mờ mang thao mười phần ngỗ ngược đắc ý, nếu như nguyện ý, thiên hạ này hài lòng mà đổ tộicho .

      Người đàn ông gầy kia trong giờ phút này giống như gặp quỷ cánh tay cầm súng khôngkhỏi run rẩy:

      "Hoắc Cảnh Sâm, mày cũng đừng quá cuồng vọng, đừng quên bây giờ mạng sống của màyđang đặt trong tay chúng tao rồi."

      thanh của người kia trong thời khắc an tĩnh khác thường này nghe có vẻ có mấy phần bỉ ổi,tuy nhiên nó hay là bởi vì sức lực đủ nên nghe có chút tức cười.

      là cực kỳ sợ hãi, bầu khí lúc này đè nén đến tất cả các dây thần kinh căng thẳng, nhưng, nhưng cũng thể nghe từ trong tai đầu người nọ truyền tới ra lệnh.

      Trong khoảng khắc này mọi chuyện tốt giống như cảnh phim được quay chậm lại, từng giâytừng phút đối với mọi người đều là loại đau khổ, tinh thần áp bức ra càng rất giốngvới các cảnh quấy nhiễu ở bên ngoài, cho nên Hoắc Cảnh Sâm có đầy đủ tư cách để cuồng vọng, nghĩ rằng ở nơi này cũng tuyệt đối người dám giết !

      Nghiêng đầu, nửa mặt của bị bao phủtrong bóng mờ, vẻ mặt che lấp, mười phần tàkhí, ngón tay dừng lại, ngay sau đó giống như là điềm báo trước cầm lấy mảnh thủy cong sót lại mặt bàn, có nhiều hứng thú đem chơi, cánh tay khác lười biếng chống cằm, ánhmắt trong mang theo vài phần khinh miệt:

      "Ha ha, cuồng vọng?"

      Dừng chút, tay vuốt vuốt mảnh thủy tinh động tác cũng dần chậm lại, ánh đèn mờ nhạt thậm chí cách nào khúc xạ lại ánh sáng cuối cùng của mảnh thủy tinh trong ,mà cân nhắc mười phần giống như rất nghiêm túc lặp lại hai chữ này:

      "Ta cho là bây giờ ông hai chữ này đối với các ngươi, quả chính là vũ nhục tôi."

      Hoắc Cảnh Sâm giọng trầm thấp, phối hợpvới vẻ mặt lười biếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìnvề góc nào đó trần nhà:

      "Hồng Thương, cứ ?"

      Tiếng vừa ngừng, tiếng làm người đànông kia giật mình chợt lóe lên, trần nhà ràngđã được thiết kế rất tinh vi, mắt thường tuyệt đối nhìn ra bên nào có che giấu camera.

      Ánh mắt của con người gầy kia nhìn thoáng qua, đoán có sai, camera có ở bêntrong có gì bất ngờ xảy mà người canh giữ phải là Hồng Thương.

      giây kế tiếp, Hoắc Cảnh Sâm cố làm vẻ u buồn, lại đột nhiên lời ra làm cho người ta khỏi kinh ngạc cũng chết ngay tứckhắc:

      "Cần gì chứ? Che che giấu giấu, tôi ngày hômnay ở nơi đây, Hồng Thương, từ trước đến nayanh biến thái tới mức nào, ngày hôm nay anhnhất định phải xuất trước mặt tôi, lão tửnhất định tìm bầy tiểu thư vận động choanh Tinh Tẫn Nhân Vong."

      Tiếng vừa ngừng, Hoắc Cảnh Sâm đứng lên,cũng ham chiến, biết buổi tối này nhiều nhất chỉ là cùng những tên tiểu lâu la vui đùa chút, Hồng Thương căn bản làkhông thể xuất , hiển nhiên, bây giờ đãkhông có chơi hăng hái.

      Cùng những người này đối chọi gay gắt cònkhông bằng về nhà bắt đứa con nhà mình đến từng nhà chơi đùa có thú vị hơn.

      Chỉ là bên này dưới chân bước mới vừa mở ra, tên đàn ông gầy giống như phát điên xông lại, cầm khẩu súng lạnh lẽo chỉa vào huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm, cả người ta tựa như lọt vào trạng thái điên cuồng, vạchmặt, mà người xung quanh càng thêm rục rịch ngóc đầu dậy:

      "Hoắc Cảnh Sâm, phía mặc dù ra lệnh bất luận kẻ nào cũng thể tổn thương , mà lão đại tôi là mới vừa bị làm cho khốn đốn,tôi cũng chỉ biết nghe mệnh lệnh của ta, tấtcả những việc khác tôi đều quan tâm, tôichỉ biết tại tôi muốn thay lão đại báo thù này, qua hết hôm nay . . . . . ."

      được nửa, tất cả thanh ngung lại trở nên im bặt, thân thể ầm ầm sụp đổ là là ngườiđàn ông gầy kia, nơi cổ họng bị mảnh thủy tinh đâm vào, máu tươi rơi bốn phía đúng lúc thêm cái chết nhắm mắt bộ dạng có vẻ dữ tợn khác thường.

      Hoắc Cảnh Sâm đôi tay cắm ở trong dây lưng, giống như cảnh vừa rồi hoàn toàn có liên quan hệ đến , mà thậm chí khinh thường quay đầu nhìn lại người kia, ánh mắtnhàn nhạt nhìn khắp bốn phía:

      "Ta hoan nghênh các người xếp hàng tới đây,chịu chết."

      Tiếng vừa ngừng, thanh hỗn lạo khôngkhí như bị hút , vây quanh cả đám đám người thế nhưng bước lên phía trướcthì họ vội vàng hấp tấp lui về phía sau.

      Bước chân dừng lại dưới chiếc camera kia, Hoắc Cảnh Sâm ánh mắt lại rơi bên ngoài cửa sổtrong màn đêm:

      "Hồng Thương, tốt nhất cầu nguyện đời này cũng bị tôi tìm được."

      ra , Hoắc Cảnh Sâm người này đâu chỉ cuồng vọng!

      ————

      Thành phố A.

      Niệm Thần vừa vào phòng làm việc liền cảmgiác quanh mình khí hình như có điều bất ổn, theo bản năng ánh mắt liếc qua cảnh cửa đóng chặc của phòng tổng giám đốc, nếu nhưánh mắt của có vấn đề, Hoắc CảnhSâm vẫn chưa về, vậy khí trong phòng trở nên lạ thường vì chuyện gì?

      Cả ngày, Niêm Thần quan tâm đến khôngkhí cảnh thẳng kia tiếp tục ngây ngô dại dộtchống đầu thỉnh thoảng ngủ gật, nếu như có nhớ lầm Hoắc Cảnh Sâm người kia biến mất nửa tháng nay, ngoại trừ việc ta ‘ cầu hôn ’ qua cái điện thoại bé kia, lòng cảm thấy có hoắc Đại biếnthái ngày có chút vui, thân thể cóchút lười biến mệt mỏi!

      Cơm tối quyết định chọn nhà hàng buffettmới vừa khai trương ở chung cư bên cạnh để giải quyết cơn đói, nhai kỹ nuốt chậm mà giết thời gian, bữa cơm tốn hai giờ bầu trời đãđen tối.

      Mộ Niệm Thần cầm túi mua hàng lên lầu lúc sau hơn chín giờ rồi, bóng đèn ở cửa hành lang ít ngày trước bị hư nhưng vẫn có người tới thay thế, vốn là có cảm thấy cái gì, ngược lại lúc này đường vào nhà Mộ tiểu thư toàn màu đen có chút bình tĩnh, có thể hay yếu ớt tiếng, sợ trời sợ đất, liền duy chỉ có sợ ma ở trong những góc tối biết có ở trong cái góc này phiêu du hay .

      Mượn ánh đèn yếu ớt màn hình điện thoại di động, Niệm Thần cảm thấy toàn thân chỉ chú ý tập trung đến tiếng lẹt xẹt của chân giày cao gót, độ cao của ba tầng lầu lúc này giống như địa ngục, Mộ tiểu thư rất dễ nổi nóng bắtđầu nhớ nhung tiểu Tây Hàn của mình.

      Nơm nớp lo sợ rốt cuộc cũng đến cửa lớn của nhà mình, Niệm Thầm thở phào nhõm lấytừ trong túi ra cái chìa khóa, chùm sáng màu u làm từ màn hình điện thoại di động khúc xạ ra ngoài, cũng là lúc lấy cái chìa khóa tra vào trong ổ khóa, trong nháy mắt cả người bị cỗsức lực cuốn đổ .

      "A —— ưmh. . . . . ."

      Tiếng kinh hô từ trong khoang miệng tràn ra, điện thoại di động cùng với túi mua hàng rớt đầyđất, Niệm Thần muốn nổi giân, đôi môi mềm mại bị mảnh lạnh lẽo, mà cả người bị chống đỡ ở cửa, đôi tay bị giơ lên cao, thể động đậy, phản kháng được.

      Môi lạnh lẽo tập kích sau đó là ùn ùn kéo đến hơi thở nóng rực, từ từ ấm lên, cường thế côngthành chiếm đất, xẹt qua khoang miệng giữa từng cái tế bào, dường như muốn mang tiếnvào trong thân thể chính mình, khi có thểchạm đếnnơi in lại ấn ký của .

      Niệm Thàn trong nháy mắt cũng đánh mất phương hướng của mình, thân thể bị chốngđỡ ở vách tường, nhất thời có phòng bị, mất phòng thủ, để người này ăn hết đậu hũ.

      Hô hấp mê ly, hơi thở mập mờ, buổi tối này hình như có chút thể khống chế, hai bàn tay càng giống như là có loại ma lực, người từng cái tế bào đều rất giống theo cửđộng của hai bàn tay kia, tay của người kia qua từng nơi đều rất phối hợp bắt đầu nóng lên, nóng lên. . . . . .

      Mà có lẽ chính là Niệm Thần càng ngây ngôcàng làm cho Hoắc Cảnh Sâm thể rời bỏkhoảng khắc này nhuyễn ngọc trong lòng, xenlẫn nửa tháng nay thấy hiểu cảm giác, trong tiềm thức Niệm Thần thậm chí cảmthấy được tự mình tuyệt bài xích giờ khắc này cứ như thế thân mật mập mờ.

      Thậm chí ngay khi đôi tay lấy được tự do, do dựchốc lát, rốt cuộc vòng thắt lưng cường tráng của Hoắc Cảnh Sâm.

      đất màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng yếu ớt rồi sau đó từ từ biến mất khôngthấy gì nữa, trong bóng tối xen lẫn tiếng thở dốc , trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh,càng thêm ở trong bóng tối cảm giác nào đóđược phóng đại, cả người bị chống đỡ ở vách tường, gần như hít thở thông.

      Cảm giác bị đè nén hô hấpgiống như là bị người nào bốp chặt cổ họng lại, lúc này ngược lại tỉnh táo ít, lỗ mũi lúc làm quen với hơi thở của người đàn ông kia, lại xa lạvới ít mùi thuốc lá nhàn nhạt.

      Đau đớn nhưng vui vẻ có lẽ từ hình dung được trong lúc này là cảm thụ, cách nào phủnhận là lúc này hít thở thông đồng thờicùng những nụ hôm trầm luân, giống như người chết đuối, ngược lại khát vọng vô hạnHoắc Cảnh Sâm cho chút hô hấp.

      Luôn luôn cường thế Mộ tiểu thư lúc này đại khái ở trong trạng thái hôn mê, nếu nhất định phải thể nghĩ đến nụ hôn kết thức nàymới có thể hoàn toàn lấy được tự do, hoàn toàn hô hấp được khí trong sạch.

      cái hôn cơ hồ làm thể hô hấp được cuối cùng pahir dừng lại, chỉ là vẫn như cũ duy trì tư thế cũ, khác nhau chính là giờ phút này cằm Hoắc Cảnh Sâm tựa vào cổ , ngưng tất cả động tác, giống như là hết sức nhẫn lấycái gì.

      Hồi lâu yên lặng, hai người cũng chuyện, Mộ tiểu thư nhẫn có tức giận, nhảm, lúc đó với tư thế như vậy, ràngngười là dao thớt ta là cá thịt, dĩ nhiên rất tựbiết lúc này nếu là dám hò hét những thứ gì, tuyệt đối bị tên cầm thú này kéo vào trước gian nữa.
      Nếu có gì sai xót mong mọi người nhắc nhở minchi chỉnh sửa lại * cúi đầu
      *
      Truyện chỉ đăng tải tạidiendanlequydon.com
      Chương 104

      Sau hồi lâu yên lặng, hai người cũng chuyện, Mộ tiểu thư nhẫn lấy cótức giận, nhảm, lúc đó với tư thế như vậy, rõràng chính là người là dao thớt ta là cá thịt, dĩ nhiên rất biết nếu lúc này dám hò hét cáigì, tuyệt đối bị tên cầm thú này kéo vào giữaphòng khách. . . . . .

      Cho nên im lặng là tốt, ít nhất Niệm Thần còn chưa nghĩ ra cách đối phó với người trước mặtnhư thế nào, dù sao cũng hơn tiếp tục nghe tiếngmặt đỏ tim đập là được, chỉ là lúc sau, Niệm Thần bắt đầu ở trong lòng kêu rên, muội đấy! Tư thế này làm cả người chết lặng.

      Lo lắng giật giật thân thể, đưa tay đẩy cái ngườiđang ép vào vách tường:

      "Hoắc Cảnh Sâm. . . . . ."

      Có lẽ Niệm Thận có nhận thấy được rằng vào lúc này thanh của liên tục mềm mại,trong nháy mắt khiến cho thân thể đầy lửa dụckia mới vừa đè xuống mấy dễ dàng thếmà lần nữa lại nổi lên.

      Hai người thân thể đều là thân cứng ngắc, Niệm Thần rất tự giác nuốt hớpkhông khí này, muốn chạy đến thùng rác bêncạnh ngồi cũng cần kích động nữa, người đàn ông này có muốn hay lại nghiệt như vậy, buổi tối khuya , đưa tay thấyđược năm ngón , hơi thở lại còn mãnh mẽ nhưvậy.

      Được rồi, Mộ tiểu thư rất có phong cách thừa nhận mình có lời mạch lạc, miệng đắng lưỡi khô rồi.

      Rốt cuộc đổi tư thế, cũng là Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, hai cánh tay chống đỡ lấyvách tường sau lưng Niệm Thần, đem NiệmThần cả người nhốt lại trong khuỷu tay mình, trong bóng tối Niệm Thần thậm chí ràng có thể nhìn được ánh mắt sáng rực của Hoắc Cảnh Sâm.

      dễ dàng ngã vào đầm sâu thấy đáy bên trong đôi mắt thâm thúy kia.

      Mặt đối mặt ở cự ly rất gần, gần đến như có thểcảm nhận hô hấp của nhau rất ràng, HoắcCảnh Sâm định thần nhìn tiểu mỹ nhân ở trướcmắt, mặc dù nhìn lắm, lại tại tại cảm thấy đáy lòng thâm mềm mại, nửa tháng, thế nhưng mới phát được mìnhthỉnh thoảng lại nhớ thương cái người này.

      nhàng thở dài tiếng, hình như cònmang theo chút do dự:

      "Niệm Thần, em ?"

      Lần đầu tiên thân mật như vậy gọi, giọng nóitrầm thấp giống như xen lẫn ưu nhã của âmnhạc cổ điển, Hoắc cảnh Sâm mỹ nam kế của thể táo bạo hơm chút sao?

      Đầu óc Niệm Thần trong nháy mắt nghĩđược điều gì, Hoắc Cảnh Sâm lúc nào cũng kiêungạo kia thế nhưng hôm nay lại hỏi vấn đềnày, chẳng lẽ sau chuyến mà đầu của anhta có vấn đề sao?

      Chỉ là sau sững sờ Niệm Thần thể phủnhận chính ở đáy lòng có ít tia xúc động,như cây đàn nhạy cảm dễ bị người cầm đàn trở tay là thay đổi thanh? sao? Nhưngnếu bay giờ khó kìm lòng nổi có thể ra lời , rất muốn , nhưng thực tế trước mặt, lui vạn bước mà , còn có quá nhiều chuyệnbắt buộc phải đối mặt, theo thói quen khi đàđiểu Niệm Thần tự với mình, thừa dịp chưaquá thắm thiết, người đàn ông này dĩ nhiên được.

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Trong bóng tối tiếng cười khẽ của Niệm Thầngiống như tiếng chuông bạc thanh thúy, thậmchí tay còn phối hợp làm động tác che miệng,chỉ là ra ngoài lời khác thường lỗ mãng:

      "Hoắc Cảnh Sâm, có nhà lớn có xe đẹp, lại là người đàn ông độc thân hoàng kim trong lòng các , lại còn có gương mặt đẹp trai tuấn tú, như vậy tôi dĩ nhiên ."

      thể nghi ngờ, tất cả lời hoàn toàn đặt bản thân mình cùng cấp bậc với nhũng ham vinh hoa phú quý đầu sóng ngọn gió, người là Hoắc Cảnh Sâm, ngoại trừcon người này, nhoài việc cảm giác thõa mãn vật chất có tình cảm, cùng nhữngngười phụ nữ mong muốn leo lên giường của đều khác là mấy.

      cười mỉm, đưa tay ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm,lồng ngực có cảm giác hít thở thôngcảm giác hết sức căng thẳng, chủ động tiến tớivành tai Hoắc Cảnh Sâm, rồi sau đó hớp ngậm:

      "Cho nên Hoắc Cảnh Sâm, vì con của chúng tatôi lấy cảm thấy như thế nào? Anhcho tôi vật chất hưởng dụng hết, tôi cho gia đình mẫu mực, cuộc sống riêng củaanh và tôi dù người nào trong hai chúng ta cũng thể làm bất kỳ điều gì quấy nhiễu người kia."

      "Tôi tốt nha, trẻ tuổi tướng mạo đẹp, còn có thể giúp sinh ra đứa con trai tốt như vậy, bộ ngực lớn, lên được giường, mang ra ngoài mặtmũi sáng sủa, tôi là phụ nữ phải phù hợp nhất với tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của sao?"

      "A, đúng rồi, khi kết hôn nhất định phải là hôn lễ thế kỷ, cành long trọng càng tốt nha, như vậyđối với bạn bè mới có thể ngẩng mặt lên nha." . . . . . .

      Niệm Thần huyên thuyên hồi, trong bóng tối cảm thấy thân thể Hoắc Cảnh Sâm càngthêm cứng ngắc, hình như hiệu quả tệ.

      Bên tai Niệm Thần ràng nghe được thanh Hoắc Cảnh Sâm nhàng từ từ nắm lại quả đấm, dưới áp suất thấp, lẳng lặng chờ đợi Hoắc Cảnh Sâm trả lời.

      nghĩ, đoạn tình cảm kia nhưng chỉ có cách bỏ ra quả quyết là thể nào nhúng nhường, mà rất sâu sắc hiểu người đàn ông trước mắt này, có thể vì thân tình màcùng chu toàn, đó là bởi vì giúp còngiữ lại đứa con trai, còn lại, cho là người đàn ông này căn bản thương .

      có ý nghĩ như vậy ra từ ngày HoắcCảnh Sâm muốn cùng kết hôn qua điệnthoại cũng bắt đầu từ từ tạo thành, chỉ là tối hôm nay vừa khéo miêu tả sinh động lại cái khoảng khắc kia, việc xảy ra thểcứu vẫn được.

      thích hôn nhân so với có nhân tính càng thêm tàn nhẫn.

      "Mộ Niệm Thần, quả nhiên đây mới là con người của ?"

      Hồi lâu, Hoắc Cảnh Sâm lần nữa ra tiếng, nhẫn lấy bực tức ràng, lần đầu tiên pháthiện mình thậm chí hiểu người.

      "Có cái gì đúng sao?"

      Niệm Thần ngước đầu lên hỏi ngược lại, nhưngnếu giờ phút này ánh đèn đỉnh đầu nghiêngxuống, nhất định thấy được gần cố chấp,trong ánh mắt đó có mục đích muốn từbỏ, nhưng hoàn toàn như thế, rất nhiều thứ, ở dưới ánh sáng muốn nổi.

      "Rất tốt."

      Hoắc Cảnh Sâm gật đầu cái, từ chối cho ý kiến, cũng giây kế tiếp đưa tay níu lại cánh tay Niệm Thần, rồi sau đó cánh tay khác đimở cửa, thuần thục đè xuống cạnh chốt mở cửatrên tường, giống như tới nơi này khôngbiết bao nhiêu lần.

      Ánh đèn đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, Niệm Thần đưa tay che kín hai mắt, đợi đến thích ứng với thất ánh sáng mới phát Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này bộ dáng rất phong trần mệt mỏi, rấtcó thể vừa xuống máy bay liền chạy tới nhà ,lúc này thậm chí thầm may mắn cũng may Tây Hàn ở nhà.

      "Hoắc tổng có chuyện gì chúng ta ngày mai sau làm hãy được sao, khuya lắm rồi,tôi muốn nghỉ ngơi."

      Niệm Thần thay xong giầy đứng ở bên nhìn Hoắc Cảnh Sâm tự nhiên ngồi xuống ghế sofa,mặt ghét bỏ đem bốn phía quan sát vòngsau nhìn lại:

      "Mộ tiểu thư hình như quên nội dung hiệp ước giữa chúng ta rồi hả?"

      Cái hiệp ước chết tiệt kia! Niệm Thần suýt nữa bật thốt lên, nụ cười mặt bộc phát tươi lên,người này gần đây da mặt là lại dầy lên bao nhiêu vậy, mặt lệnh đuổi khách đều nghe khônghiểu?

      "Có vấn đề gì, mời Hoắc tổng cứ , xongngài nên sớm về nhà nghỉ ngơi, chuyến này máy bay, chắc ngài rất mệt rồi."

      A dua nịnh hót ai biết, cuồng hơn vẫn là như vậy phải nhưng rất muốn đòi mạng củangười kia, mặt Niệm Thần kịp chờ đợi muốn thoát khỏi ma chưởng của , mặt khác trong đáy lòng tình thương của mẹ kíchđộng rồi lại để cho dễ dàng buông tha khôngđược, đàn ông là như vậy, mỗi lần rời gần nhưvậy, có lòng tin hoàn toàn bất vi sởđộng.

      "Mộ tiểu thư lấy thân phận gì mà quan tâm tới tôi đây?"

      Hoắc Cảnh Sâm từa vào ghế sofa, hai tay ômngực, Mộ Niệm Thần dưới ngòn đèn mới càng thêm chân , vốn là tia sáng xác định nhưng lúc này hoàn toàn tiêu tan khôngthấy, phụ nữ của phải có được thứ phẩmchất này.

      Có trời mới biết, nếu lúc trước chỉ cần trả lời chữ là , bây giờ bọn họ nhất định là màn vận động tiêu hao thể lực giường rồi.

      Mà, có lẽ chính là Hoắc Cảnh Sâm đối đãi Mộ Niệm Thần khác nhau lắm, cho đầy đủ tôn trọng, nhẫn muốn ép buộc phá rách tia phòng tuyến cuối cùng.

      "Tôi là trợ lý riêng của , quan tâm cấp là trách nhiêm của cấp dưới."

      Niệm Thần đối đáp trôi chảy, cũng tin đuổi con người này .

      "Bây giờ là lúc tan việc."

      Hoắc Cảnh Sâm lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài chỉ chỉ thời gian ở bên trong.

      ". . . . . ." Mộ tiểu thư nắm quyền, lưa giận chuẩn bị thiêu đốt trong tâm.

      "Mộ tiểu thư, tôi đói rồi, giúp tôi chuẩn bị cơmtối." Hoắc Cảnh Sâm dáng vẻ như ở nhà.

      " quả vô sỉ!" Mộ tiểu thư cực kỳ tứcgiận.

      Hoắc Cảnh Sâm nhếch miệng cười tiếng, lộra hàm răng trắng chỉnh tề:

      "Hàm răng của tôi rất tốt, cho nên Mộ tiểu thư, có thể tận tình chuẩn bị thức ăn ngon, tôi ăn được hết."

      ". . . . . ." Thỉnh thoảng khiêm tốn chút chết sao?"Theo về tài nấu nướng của tôi có thể chuẩn bị ra thức ăn ngon gì đây?" Mộ tiểuthư bắt đầu lôi chuyện cũ, dù sao tài nấu nướngcủa biết , sợ dám muốn lưu lại nơi này ăn chực.

      "Vậy gọi đồ ăn mua ngoài."

      Hoắc Cảnh Sâm đại gia tựa vào ghế sa lon bắt chéo hai chân, thậm chí còn có nhiều hứng thúliếc nhìn cuốn tạp chí khay trà thuận taycầm lên, lật xem mấy tờ sau, Hoắc Cảnh Sâmdừng chút, rồi sau đó giống như là phát vùng đất mới vân vê tạp chí, nhìn về phía Mộ Niệm Thần đứng:

      " ngờ Mộ tiểu thư bình thường đối với ** có nghiên cứu như vậy?"

      ". . . . . ."

      Mẹ nó! Ít ngày trước ra sân phát nhãn hiệu ‘**’ tuyên truyền sách, quên vứt bỏ, thậtcăm tức nha kẻ lười biếng nghìn đời ....!

      Mộ tiểu thư tiến lên, rất là bình tĩnh nhận lấycuốn tạp chí trong tay Hoắc Cảnh Sâm, rồi sauđó run run rẩy rẩy đem cả bản ném vào thùngrác, rồi sau đó ở ghế sofa đối diện ngồixuống, điều chỉnh khuôn mặt có chút cứng ngắc nở nụ cười sau cười duyên dáng nhìn HoắcCảnh Sâm:

      "Ha ha, Hoắc tổng bình thường dùng nhãn hiệu nào? Hodges hay là Durex, tôi có thể giúp ngàigiới thiệu chút a, thân thể tôi nghiệm qua rồi đấy nha!"
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      truyện sủng or ngc thế bạn :)

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104

      Mộ tiểu thư tiến lên, rất bình tĩnh nhận lấy cuốn tạp chí trong tay Hoắc Cảnh Sâm, rồi sau đó run run rẩy rẩy đem cuốn tạp chí kia ném vào thùng rác, rồi sau đó ngồi ghế sofa đối diện , điều chỉnh khuôn mặt có chút cứng ngắc nở nụ cười rồi cười duyên dáng nhìn Hoắc Cảnh Sâm:

      "Ha ha, Hoắc tổng bình thường ngài dùng nhãn hiệu nào? Hodges hay là Durex, tôi có thể giúp ngài giới thiệu chút a, thân thể tôi nghiệm qua đấy nha!"

      Đủ xấu hổ chưa, thậm chí tự hủy danh tiết bản thân mình chuyện như vậy cũng làm rồi, lúc đó, Niệm Thần cảm giác mình đủ mạnh mẽ, cũng tin người này hoàn nguyện ý ở bên chu toàn mọi việc.

      "Tôi? Mộ tiểu thư sáu năm trước phải rất hiểu tôi thích lắm sao? Mang cái ật đó vào có chút thoải mái nha, nếu cũng cho Mộ tiểu thư có cơ hội để đầu cơ trục lợi? đến chuyện này tôi đây còn phải cảm tạ vì tôi sinh đứa con trai, nó giống tôi là chuyện tốt, về sau mới có phụ nữ chủ động đưa tới cửa."

      Nhìn chút, cái gì gọi là phúc hắc, cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, đây chính là điển hình, mà đối với Niệm Thần cùng Hoắc Cảnh Sâm cãi vả như vậy giành được phần thắng, nhưng muốn giành phần thắng với người kia là dễ dàng mấy, tránh để bị đả kích là may lắm rồi.

      Mộ tiểu thư quyết định trầm mặc, đứng dậy chạy vội tới phòng bếp cầm gói mỳ ăn liền ném cho Hoắc Cảnh Sâm:

      "Nhà tôi chỉ có cái này, nếu muốn ăn vẫn có thể về nhà mình giải quyết bữa tối."

      xong Niệm Thần cũng quay đầu lại tới cửa, mới vừa túi mua hàng nhưng tất cả đều rơi ở trước cửa.

      Hoắc Cảnh Sâm đúng là đói bụng, cầm gói mỳ ăn liền cũng gì, đứng dậy hướng phòng đến .

      Bên này Niệm Thần vẫn chưa tới cửa, chuông cửa vang lên, Niệm Thần cau mày tăng nhanh bước chân, tối như vậy tốt nhất phải là mấy người bán hàng đa cấp , bằng cũng có nơi để phát tiết cơn tức này.

      Chỉ là cửa vừa mở ra, Mộ tiểu thư trợn mắt há mồm đồng thời nhanh chóng lắc mình ra ngoài, mà còn đóng cửa lại.

      Mà bây giờ người đứng ở ngoài cửa dĩ nhiên là đứa con trai quí mà Niệm Thần ngày nhớ đêm nhung, đại khái bởi vì ánh đèn quá mờ, Mộ tiểu thư giờ phút này cũng có thấy ràng nên nhận ra vẻ khác lạ của đứa bé kia.

      Bắt được đứa con mình liền hôn cái, sau đó có hình tượng chút nào nhéo má mấy cái:

      "Bảo bối, mẹ nhớ ngươi muốn chết, nhưng là bây giờ trong phòng có sói xám lớn, ăn con cừu , cho nên ngươi hãy đến nhà dì Hạ Nhiễm tránh chút, sáng mai trở về nha."

      vừa xong Niệm Thần nhặt túi mua hàng đứng lên liền mở cửa tiến vào, dáng vẻ lo lo lắng lắng đủ chứng minh bây giờ có nhiều chột dạ.

      giỡn, nếu lúc này để đứa con mình vào vậy tuyệt đối chỉ có khả năng, đầu của cẩn thận bị cửa kẹp.

      Ngoài cửa, trong bóng tối đứa bé cầm lấy cây đèn pin trong tay nhìn cửa lớn đóng chặt ở trước mắt, thở dài cái sau đó ngồi xổm người xuống ôm lấy con chó to lớn đứng ở bên cạnh, khuôn mặt bé ngập tràn vẻ u oán:

      "BOA, tiểu gia ta thế nhưng thua cuộc, ôi trời, ngươi cái tên tiểu tử thúi Tây Hàn kia có thể vừa tự mãn mà uống nước sặc chết. . . . . . Ngươi cha ta nếu là biết ta bị lão bà của sỗ sàng có thể hay trực tiếp lột da ta. . . . . . Ưmh, sau đó ta liền trở thành đứa trẻ rách rưới có nhà để về rồi. . . . . . BOA ngươi có hay cảm thấy con người thế giới này rất đáng sợ. . . . . ."

      Con chó to lớn phối hợp với Hoắc Thần Viễn bày ra vẻ buồn bã đứng thẳng đung đưa cái đầu, thậm chí còn trở thành kẻ dở hơi theo nức nở nghẹn ngào mấy tiếng để bày tỏ trung thành.

      Con vật nuôi này chính là sủng vật!

      ————

      "Mộ tiểu thư ngươi gặp quỷ?"

      Hoắc Cảnh Sâm thấy Mộ Niệm Thần lúc vào vội vàng hấp tấp buông bát mì ăn liền tay nhìn cánh cửa chính đóng lại.

      "Mỳ ăn liền ăn xong rồi cần lấy thêm ly sữa bò ?"

      Niệm Thần có chút lấy lòng cười cười, khi chuyện vẫn đứng dậy đến tủ lạnh lấy sữa tươi.

      Hoắc Cảnh Sâm như có điều suy nghĩ nhìn giờ phút này thái độ Mộ Niệm Thần đột nhiên thay đổi, chỉ trong mấy phút thời gian đủ giải quyết xong thùng mỳ ăn liền.

      Niệm Thần gửi tin nhắn bảo Hạ Nhiễm tới đón Tây Hàn, rồi sau đó tìm cái ly đổ sữa tươi ra, dám tưởng tượng nếu là Tây Hàn về sớm bước, giống như sao Hỏa va chạm Trái Đất, Hoắc Cảnh Sâm nếu biết còn có đứa bé thứ hai tồn tại có thể hay giống như sáu năm trước vô tình cướp đứa con kia của ?

      suy ngĩ Niệm Thần hoàn toàn có chú ý tới tiếng bước chân của Hoắc Cảnh Sâm.

      "Mộ tiểu thư, hình như có chuyện gì giấu cho tôi biết có đúng hay ?"

      Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người dựa vào cửa, vẫn như cũ khoanh tay ở trước ngực bộ dáng rất lưu manh.

      Niệm Thần sửng sốt suýt nữa ném ly sữa tay, rồi lại cố làm ra vẻ trấn định xoay người:

      "Ngài đùa rồi, a, sữa tươi." chuyện đưa ly thủy tinh lên.

      Hoắc Cảnh Sâm chán ghét nhìn chất lỏng màu trắng trước mắt, cau mày:

      " có là tốt rồi, cái ly này chính uống..., giúp tôi chuẩn bị y phục, tôi muốn tắm rửa."

      Khi chuyện ngay cả thời giam cự tuyệt cũng có cho Niệm Thần, xoay người trực tiếp đến phòng vệ sinh.

      Niệm Thần cầm ly thủy tinh cánh tay trực tiếp hóa đá, mẹ nó! Người này buổi tối hôm nay đến tột cùng là chơi kịch nào?

      hơi uống cạn ly sữa tươi, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy Niệm Thần mới có phản ứng, người này là chuẩn bị đùa , bắt đầu suy tính có phải mình cũng nên đến Hạ Nhiễm nhà tránh cả đêm.

      "Mộ tiểu thư, nếu tôi tắm xong mà phát ở trong căn nhà này, ta lập tức đem con trai của vứt qua rừng nhiệt đới ở Châu Phi nha."

      Niệm Thần giật mình, trong nháy mắt ý tưởng bị kẻ nào kia đập vỡ.

      Suy nghĩ lại, Mộ tiểu thư lục tung tìm ra cái khăn tắm chưa từng dùng qua đặt ở cửa toilet, rồi sau đó nhanh chóng chạy vào phòng của mình khóa trái cửa phòng, giỡn, giờ phút này tránh, chờ tắm xong ra ngoài để bị khi dễ hay sao?

      ————

      Quay ngược thời gian trở về mấy ngày ở giữa phòng cà phê.

      Tây Hàn từ bí góc vào thời gian, mắt thấy này tình thế phát triển ngoài dự liệu của , trong lòng giật mình vừa định có hành động, huyệt thái dương bị chỉa vào khẩu súng.

      Quay đầu lại, Tây Hàn thấy là người khác mặt mũi giống nhau như đúc.

      Màu đen kim loại của khẩu súng mang theo nhiệt độ lạnh lẽo chống đỡ ở huyệt thái dương của Tây Hàn, chỉ là chờ thấy ràng mặt mũi tên kia, tảng đá treo ở đấy lòng khỏi yên tâm.

      Có lẽ là sanh đôi, nếu có nào đó tồn tại cách nào giải thích cái tư tưởng tương thông này, giờ phút này biểu của Tây Hàn chính là ràng hữu kinh vô hiểm, hơn nữa hình như còn nhiều thêm trợ thủ giỏi, có thể thần biết quỷ hay đứng sau lưng hơn nữa còn chống đỡ lên khẩu súng, người em trai này tự nhiên phải kém.

      khuôn mặt non nớt của bạn Tây Hàn xuất nụ cười đùa giỡn, cùng Hoắc Cảnh Sâm giống nhau như đúc, mặc dù dung mạo làm cho người khác nhịn được muốn hỏi câu, mẹ nó, tiểu tử này cùng Hoắc Cảnh Sâm có quan hệ gì chứ?

      Hơn hai mét khói thuốc súng nồng, mà chỗ trong góc, hai người con chó ở nơi khác cũng là chiến trường.

      "Hãy thức thời chút theo tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia nhất định bảo vệ cho ngươi an toàn."

      Hoắc thần Viễn nghiêng đầu, mang theo chút lạnh lùng gương mặt trẻ con thuộc về cái tuổi này, thái độ ngạo mạng hoàn toàn di truyền từ người cha minh thần võ.

      Cục diện có chút giằng co, Tây Hàn chỉ là nhàn nhạt nhìn chiueef cao cùng diện mạo của đứa bé trước đều giống như chính mình, được rồi, cảm thấy người em trai này được đẻ ra ngoài dự liệu dễ bắt nạt nha, chỉ là cũng chính bởi vì như vậy, khi dễ thành công mới còn có ý nghĩa phải sao?

      Hiển nhiên, hai người tinh lực có lẽ cũng có hoàn toàn tập trung tử bọn họ giờ phút này tiểu đả tiểu nháo lên, mặc dù chỉa súng về phía người khác, bị người chỉa súng về phía đầu.

      Hai người cũng cũng phân thân quan sát chiến bên kia, nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm liên tiếp giải quyết xong, rất tốt có thương tích, cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở lối vào, hai người lúc này mới chuyên tâm đến chuyện trước mắt.

      Khóe miệng bạn Tây Hàn vẫn như cũ mang theo nụ cười, ưu nhã mê người tư tưởng suy tính đến chuyện khác, hiểu được ngày hôm nay nếu thể bản lĩnh xuất chúng, nhất định là thắng được người em trai này , đến lúc đó phải là rất mất mặt lắm sao.

      "Tôi , cậu cậu còn quá non nớt."

      Khi chuyện cậu giống như di chuyển cái nút trong ống tay áo, sợi tơ màu bạc chính xác có giữ chặt cây súng lục kia, rồi sau đó ở bạn Thần Viễn còn chưa có lấy lại tinh thần, sợi tơ màu bạc mang theo lực đaọ khác chuyển phương hướng họng súng, nhắm ngay phương hướng khác.

      "Ầm ——" nơi đánh trúng chính là chiếc camera hình mà Hoắc Cảnh Sâm chỉ kia.

      Trong quán cà phê lần nữa náo động, giống với lúc Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn giương cung bạt kiếm, lúc này còn nhiều hơn còn là phần căn bản thể nào dự đoán nguy hiểm sợ hãi, khi bọn quan sát được hành động ở nơi kia, có người lấy súng chỉa vào bọn họ.

      Suy nghĩ , chừng trăm người nhanh chóng rút lui, cố gắng rời nơi thị phi này.

      Lúc này cũng càng thêm may mắn cũng may mới vừa có tiện tay nổ súng, nếu cái mạng tuyệt đối bảo vệ!

      Hoắc Thần Viễn tuyệt đối cũng phải lại bạn khó chịu, giờ phút này thấy bạn Tây Hàn có thủ pháo tuyệt diệu như thế, thổi ra tiếng huýt gió vang dội, dáng vẻ hưng phấn trong đôi mắt toát ra ánh sáng rực rỡ.

      Được , bạn Tây Hàn lặng yên, người em trai này học ở đâu học được nét mặt bảnh bao thêm biểu cảm háo sắc này?

      Lúc này câu phôt biến mạng rất phù hợp tâm tình của cậu, cần phải , chỉ là truyền thuyết!
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :