1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: Tiền thuê xe

      Cửa hàng cà phê gần bệnh viện

      Niệm Thần chọn vị trí gần cửa sổ, tay khẽ khuấy đều chất lỏng màu nâu trong ly, cũngkhông ý muốn uống.

      Yên lặng hồi lâu, Niệm Thần ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Cố Minh Thâm hề e dè quan sát mình, như muốn xuyên thấu . Đángtiếc bây giờ Niệm Thần sớm có sức miễn dịch tốt, người này dù bề ngoài khá hơn nữa cũng đâu có thể so sánh với Hoắc Cảnh Sâm? giỡn, nếu mà chảy nước miếng ở đây thìcô nguyện về xách dép cho Hoắc Cảnh Sâm!

      "Tôi này Cố tiên sinh, muốn cái gì chúngta cứ trực tiếp luôn, da mặt tôi mỏng, khôngmuốn người khác nhìn thấy."

      Mộ tiểu thư bày ra bản lĩnh dối xuất chúng, mặt đỏ tim đập.

      Cố Minh Thâm cầm lấy ly cà phê bàn nhấp ngụm, khuôn mặt nghiêm túc:

      "Niệm Thần, về chuyện sáu năm trước em thấyđều là hiểu lầm, cho nên tại có thể trở về bên ?"

      Tay Niệm Thần cầm cái muỗng cứng ngắc,nụ cười ở khóe miệng càng thêm rực rỡ, rất tốt, người này lấy cái cớ quá tầm thường!

      "Ơ, Tổng giám đốc Cố tổng diễn tuồngsao? Hiểu lầm? Tôi thấy nhiều năm như vậy cũng đủ để kiếm cái cớ cẩu huyết, tạisao bây giờ lại hai từ hiểu lầm với tôi?"

      "Niệm Thần, đây phải lấy cớ, chỉmuốn cho em cuộc sống tốt nhất, tại cái gì cũng có, Cố thị cũng nằm trong túi , trở lại bên cạnh tốt sao?"

      thể nghi ngờ, thời gian có thể bị quênlãng, nhưng quanh co khúc khuỷu, lấy được tấtcả rồi nhưng vẫn muốn mỹ nhân nằm trong ngựcmình, nhiều năm như vậy phát ra căn bản thể quên được cảm giác được ởchung với .

      Niệm Thần trong bụng càng tức giận nụ cười mặt lại càng rạng rỡ, có thể vỗ tay khen ngợi ?

      ràng là bản tính tham lam lại làm vẻ cao thượng, lấy cớ cho cuộc sống tốt. Điềunày nếu cho con trai của nghe, chừng tiểu tử kia lập tức nôn hết ra cả bữa sáng.

      "Tôi ngài nghe, Cố tiên sinh chẳng lẽ trước khi gặp hỏi thăm gì sao? Tôi có con trairồi."

      Cố Minh Thâm đột ngột ngẩng đầu, giây tiếptheo nghĩ rằng đây chỉ là cách thử lòng củaNiệm Thần, ôn hòa cười tiếng:

      "Con của em hoàn toàn có thể tiếp nhận."

      Niệm Thần trong lòng hừ lạnh tiếng:

      "Ngượng ngùng quá Cố tiên sinh, con trai củatôi họ Hoắc, rất chướng mắt đối với ngườicha cổ hủ, so sánh tiền bạc phải ? Chẳnglẽ có thể so với Hoắc Cảnh Sâm? như thế, con tôi cũng có tiền hơn ."

      xong Niệm Thần lập tức đứng lên, khôngthèm để ý sắc mặt đỏ ửng của Cố Minh Thâm,cố làm ra vẻ kiểu cách lấy ví tiền của mình ra, rút ra mấy tờ 100 ngàn ném lên bàn:

      "A, mới vừa ngồi xe của , đây là tiền thuêxe, còn ly cà phê này, tôi mời."

      vẫn tin chắc, thời điểm này phụ nữ chỉcần cao ngạo.

      Chương 67: Hoắc tiên sinh, hoan nghênh về nhà

      Lúc đó, ở sân bay tư nhân trong trang viên ở Italy, máy bay hạ xuống tạo nên cơn gió mạnh trong khí, tất cả người giúpviệc, quản gia đều đợi ở đây, có thể thấy được người máy bay vô cùng quan trọng.

      Đợi máy bay trực thăng vững vàng dừng lại trênsân bay, cửa máy bay mở ra, giây kế tiếp, mộtngười đàn ông áo đen từ bên trong ra, kínhrâm màu đen che kín nửa gương mặt, nhưng che giấu được hơi thở sang trọng tao nhã của , áo khoác đen tuyền tinh xảo càng tôn lên thân hình cường tráng với tỉ lệ hoàng kimhoàn mỹ.

      Khí thế mạnh mẽ kết hợp với hai hàng người hầu cung kính đứng chào, thể nghi ngờ,đây chính là chủ nhân của trang viên xa hoa sang trọng này.

      "Hoắc tiên sinh, hoan nghênh về nhà."

      Quản gia lớn tuổi cung kính hơi gập eo, tất nhiên chuẩn bị tốt cho chuyện tình tại.

      Hoắc Cảnh Sâm đầu, hai chân thon dài hề có ý dừng lại, lấy điện thoại di động ra, rồisau đó ấn phím gọi:

      "Vivi, tôi đến Italy rồi, nửa giờ sau bốn người các lập tức tới đây gặp tôi."

      Vừa dứt lời Hoắc Cảnh Sâm ngắt điện thoại, thuận tay lấy xuống mắt kính mặt, cởi áo khoác màu đen, thực tất cả những việc mà bước chân hề dừng lại, quản gia cũng chỉ im lặng sau chờ cầu của .

      Bước chân của Hoắc Cảnh Sâm cuối cùng dừnglại trước nơi kiến trúc cổ kính, ngắm nhìn bốnphía, chân mày đẹp đẽ đột nhiên nhíu lại, mangtheo kích động đến mức phát điên:

      "Cho các ngươi thời gian tiếng, ta mặc kệcái tiểu tử thúi Hoắc Thần Viễn kia tại ở nơi hẻo lánh chim bay tới nào, lập tứcdẫn nó về, cho nó biết, nếu nó còn ở bênngoài quậy phá, lão tử liền làm thịt con MụcDương Khuyển kia của hầm canh uống!"

      ***

      Theo đuôi Hoắc Cảnh Sâm chính là bạn nhỏTây Hàn cải trang, khuôn mặt lưu manhmềm mại khiến người chết đền mạng,thậm chí còn mặc bộ quần áo liền thânSpongebob Squarepant , thậm chí ngay cả sau lưng cũng mang theo balo SpongebobSquarepant, tóm lại, trang phục lần này là kếtquả sau khi suy nghĩ tường tận của bạn TâyHàn.

      Mình từ được mẹ dạy rằng, lúc gặp chuyện quan trọng dù cần phải bán sắc cũngkhông phải là thể.

      Giống như trước mắt, muốn đánh vào nội bộ vẫn còn tốn chút công phu.

      Nhưng rất lâu sau đó khi bạn Tây Hàn lần nữa hồi tưởng lại chuyện này, balo SpongebobSquarepant của cậu cũng có thể biết cậu hối hận bao nhiêu. đời hùng rạng rỡ của cậu hoàn toàn bị sụp đổ trước mặt em trai vì bộ trang phục đồng bộ này.

      Dĩ nhiên, chuyện này để sau hãy .

      Phong cách kiến trúc châu Âu thời Trung Cổ lại kết hợp vô cùng hài hòa với cây cầu đặctrưng của Giang Nam, phối hợp khéo léo này, hề đột ngột, cứng rắn kết hợp với đườngcong nhu hòa vô cùng tinh xảo, đây chính là cảm giác mà trang viên này mang lại.

      Sau khi nhìn quanh nơi này lúc, bạn Tây Hàn đưa ra kết luận, gu thẩm mỹ của ba mình cũng tệ lắm, biệt thự này, cậu thích,cậu đoán chắc rằng mẹ mình nhất định cũng thích.
      Chương 68: Trừu tượng

      Nhìn xung quanh lát bạn Tây Hàn đưa ra kết luận, khiếu thẩm mĩ của cha mình cũngkhông tệ lắm, biệt thự này, cậu thích, cậu nghĩmẹ cậu cũng nhất định thích.

      Dựa vào trực giác của bản thân, cậu giờ phuát này đứng ở chỗ này nhìn thấy hơn mười cái camera nhắm vào ngay phía của mình, biệt thựnày bề ngoài nhìn giống ngôi biệt thự hài hòa, nhưng bên trong cũng phải là đơn giản, còn tột cùng cất giấu bí mật thế nào, có lẽphải đợi cậu vào bên trong thăm dò ràng mới biết.

      Kết quả là bóng mặc quần áo thể thao màu vàng từ từ chuyển tới phía lính gác, nhưng mà chưa đạt được mục đích, điện thoạitrong túi balo kêu ầm lên, sau đó nháy mắt bạn Tây Hàn lập tức chui vào trong bụi cỏ.

      Điện thoại là mẹ gọi tới, mới vừa ấn phím nghe,giọng Mộ Niệm Thần mang theo vài phần bithương vài phân uất hận truyền tới:

      “Mộ Tây Hàn! Tên tiểu tử thối con chết ở nơi chim cũng ỉa nào rồi? Nhanh trở lại, lão nương thể tự lo liệu cuộc sống rồi!!”

      "⊙﹏⊙ mẹ, vậy lúc con chưa ra đời, đến tộtcùng là mẹ làm thế nào mới có thể lớn lên?”

      Cậu bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc ai mới làngười lớn, hơn nữa, cho dù cậu ở đó cũng chỉ giúp mẹ chuẩn bị điểm tâm sáng? Còn muốn ăn hãy tới nhà hàng có được ? Mà mẹmình lười đến trình độ gọi điện mang đồ ăn tới cũng khinh thường?

      “Chuyện của người lớn con hỏi nhiều làm gì?Mộ Tây Hàn, trước thứ sáu con nhất định phảitrở về lão nương chạy thẳng tới LuânĐôn xách con về!”

      Trời mới biết lúc đó Mộ Niệm Thần chân lượn lờ trong nhà có suy nghĩ mìnhcó thể sai khiến con trai, Jessu biết giờ phút nào Mộ tiểu thư có bao nhiêu phẫn hận và phươngthức biểu đạt nhớ nhung mới trừu tượng biết bao nhiêu.

      “Mẹ, con rất bận.” Vội vàng giúp mẹ tìm con trai, như vậy có thêm người để cho mẹ ăn cơm chùa, nhiệm vụ của bảo bối hơn rất nhiều, mẹ rất khó nuôi có hiểu ?

      “Tiểu tử thối, dứt khoát chút, có thể hay lúc lão nương biểu đạt nỗi nhớ nhung con hãy biểu đón nhận, nhiều lắm chính là thêm câu, mẹ con mau chóng trở về để nấu cơm cho mẹ.”

      Rễ nhận thấy, Mộ tiểu thư giờ phút này tương đối nhàn nhã hưởng thụ cảm giác nhạobáng con trai, có chuyện sau khi phát sinh luônphải tìm việc gì đó để điều chỉnh cảm xúcthăng bằng trong cơ thể, giống như con trai đa chức năng của , trong lúc vô hình con trai luôn luôn là nơi để phát tiết khi gặp tình trạngkhó khăn.

      "(#‵′). . . . . . Mẹ, vậy có thể phiền lão nhân giangài lần sau lúc biểu đạt nhớ nhung cần phải trừu tượng như vậy được .

      ๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn


      Mẹ mình lúc nào trình độ nâng cao tới trường phái trừu tượng? Huống chi bây giờ là thời điểm để biểu nhớ nhung sao? Nếukhông may mắn cậu bì đống công nghệ caocủa nhà ba văng trúng làm thế nào?
      Chương 69: Tốt nhất cầu nguyện đờinày gặp được tôi

      Bạn Tây Hàn rất có kiên nhẫn cùng mẹ ở đây chuyện, cậu biết chỉ cần sơ ý chút là đạn văng tới, tiếng sau phủi bụi người, từ từ nhảy ra ngoài.

      Thân thể nho lại chuyển a chuyển a, chỉ làlần này cánh cổng chạm trổ lại giống như cảmứng được cái gì, từ từ mở ra, trong đầu bạn nhỏTây Hàn nhanh trong lên vô số ý tưởng, tai nghe thấy được tiếng thanh gầm rú của xe thể thao.

      gương mặt non nớt bỗng xuất nụ cườiquỷ di, cảm giác tà ác thuộc về đứa tuổi này, nhưng xuất gươngmặt cậu, bàn tay bé lục lọi hồi, sau đó nhanh chóng thân đằng sau cây đại thụ.

      Quả nhiên tới nửa phút, bốn chiếc siêu xe thể thao thế giới xuất ở cổng lớn.

      Cự li cực gần nhưng đều quy củ ngừng lại, sauđó cánh cửa lớn bỗng bắn ra luồng sáng xanh dương, bốn chiếc xe đều nằm trong phạmvị ánh sáng quét tới.

      Mười giây sau, bạn Tây Hàn dựa người vào gốc cây nụ cười khóe miệng càng nồng, nếu lúc trước cậu cứ xông thẳng vào cái mạng này còn.

      Hẳn là cậu nên ở trong lòng cúng bái mẹ mình đánh bậy đánh bạ thế nhưng lại cứu con trai bảobối mạng?

      Về sau vào ngày nào đó khi cậu biết, luồngsáng màu lam này ra chỉ là công cụ kiểm trachức năng, hơn nữa đây chỉ là đãi ngộ dành cho những người cao cấp nhất, khi đó cậu thừa nhậnbản thân mình bị kinh sợ.

      Lúc đó, cậu phẫn hận lại khó hiểu biết rõchân tướng phải gánh hậu quả, sau lưng đổ mộttầng mồ hôi lạnh.

      Mẹ nó, cậu giờ mới hiểu ban đầu dùng phương thức đó tiến vào biệt thự, ý tưởng của mình mớitrẻ con dường nào.

      Ban ngày ánh sáng màu lam mang theo vài phầnchói mắt, bạn Tây Hàn tìm đúng thời cơ, lúc luồng ánh sáng xanh biến mất xe hơi khởi động,ống tay áo bỗng bắn ra số sợi dây trongsuốt, mục đích cuối cùng là sườn xe của chiếcthể thao màu bạc.

      Bốn chiếc xe gần như là dùng hết tốc độ để phát động, lúc đó, ai cũng động tác của bạn Tây Hàn đến tột cùng là như thế nào, nhưnglúc khi cậu và xe dính sát vào nhau thân thể hơidi chuyển cái lùi ra sau xe trốn sau kính chiếu hậu.

      Động tác cực kì hoàn mĩ, vài giây, thân thể nhonhỏ của cậu trốn vào cốp sau.

      Đè nén hơi thở, sau đó ánh mắt lóe sáng tìmkiếm xung quanh, may mà trong xe này cũngkhông có cái gì bí mật.




      Chương 70: Là chúng ta giày xéo ngươi hayngươi bị chúng ta giày xéo? [1]

      Kết quả là, bạn Tây Hàn đắc chí, thân thểnho nhàn nhã dựa vào xe, móc máy tính cầm tay, ngón tay mập mạp múa bàn phím.

      giây tiếp theo, sơ đồ của toàn bộ biệt thự mới gửi tới, mẹ nó, cậu cũng vào rồi, TưNhiên mới gửi cái bản đồ này tới.

      Nhưng mà cái này cũng có lợi nha, đoán chừng mẹ nhìn cũng khinh thường, cái cậu muốn phải là cái bản đồ này? Quan trọng là ở đó lại chút ghi chú gì về các cơ quan sắp đặt?

      Đạp cái hai mắt vừa nhắm, nhanh chóng gửi tin nhắn, sau đó trực tiếp tắt máy.

      tốt nhất cầu nguyện đời này cầngặp lại tôi, nếu chờ bị lột sạch vứt vào chuồng heo .”
      ————

      Ở Luân Đôn, khi Tư Nhiên ngồi trước máy tínhhưởng thụ trà chiều, tin nhắn của bạn TâyHàn gửi tới.

      Kết hợp với lời nhắn còn có mootjt ấm hình, đám heo con hoạt họa đung đưa cái đuôi, hình là câu nhắn gửi, thân, là chúng ta giày xéo ngươi hay ngươi bị chúng ta giày xéo?

      “Phốc——" chất lỏng cà phê màu nâu hề ưu nhã bị phun ra ngoài, tay mất thăng bằnglàm đổ li cà phê lên bàn phím laptop.

      Tất nhiên đây phải là điểm mấu chốt,mấu chốt chính là con heo kia kêu lên tiếng,sau đó xuât rất nhiều rất nhiều con heo nhỏkhác, trực giác cho biết máy tính của bị tên nhóc kia làm loạn.

      Được rồi, mấu chốt sau còn hơn cả mấu chốt, bởi vì vừa gõ bàn phím vài cái, ngay cả cơ hội cứu vãn cũng có, trơ mắt nhìn máy tính chuyển xang màu xanh, sau đó đen xì.

      Đại gia, lần này còn hung ác hơn lần trước, chỉ dùng chưa tới hai mươi giây.

      Kinh nghiệm cho Tư Nhiên, bạn Tây Hàn phát tán virut muốn phá giải khó,nhưng hậu quả gánh chịu .

      Người này rất gian trá dù bạn có khả năng phágiải vi rút những thứ lưu trong máy tính cũng đừng hòng giữ lại.

      Đây là cái gì a? cố ý gửi bản đồ tới?Muốntên tiểu tử đó kiểm tra cái gì kiểm tra, hơn nữa bản đồ đó là phải phá vô số tường lửa mới lấy được a!
      Dion, Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71: Là chúng ta giày xéo ngươi hayngươi bị chúng ta giày xéo[2]

      A a a! Tất cả tin tức quan trọng của đều ởtrong máy tính, hơn nữa còn chưa lưu lại bảnsao, dám tưởng tượng nếu tất cả toàn bộ tin tức này bị biến mất, có thể hay trực tiếp bị lão Đại đày tới sao Hỏa.

      Tất nhiên, lúc này Tư Nhiên ở bên bờ sụpđổ, nghĩ mấy câu hữu ích biết đâu bạn Tây Hàn có thể bỏ qua cho lần này, như vậy giây sau chuyện xảy ra, Tư Nhiên bắt đầu dấy lên tia hi vọng, đồng thời chuẩn bị xử lí máy tính.

      Ba phút sau, hệ thống lại giống như kì tích tự khởi động lại, giống như là cái màu xanh màuđen xì vừa nãy chỉ là ảo giác.

      À, mở máy bình thường, tất cả trang bị bình thường, tài liệu cũng vẫn còn, bình thường đến mức thể bình thường hơn, hình như những con virut kia chỉ là do dội cà phê lên.

      Kết quả Tư Nhiên thở phào nhõm, tặc lưỡi lúc cười ngớ ngẩn, tiểu từ này dạo này chắcthích đùa dai rồi.

      ra , cái gọi là phúc hắc, giống nhưMộ tiểu thư chỉ gọi là loại sơ cấp.

      Giống như Tư Nhiên giết người vô hình coi như là cao cấp.

      Còn giống như Hoắc Cảnh Sâm kinh thườngchơi trò phúc hắc rồi lại bất cứ lúc nào bất cứnơi đâu tự chủ phúc hắc tới mức lô hỏa thuần thanh coi như là có cấp bậc, hệ thống xuất hàng chữ, đo lường giá trị cấp bậc người này khiến hệ thống bị hỏng,cấp bậc xin mời tự tưởng tượng.

      Về phần bạn Tây Hàn , hệ thống gửicho bạn câu “Hổ phụ vô khuyển tử”

      Chơi cậu, coi như là cậu chơi lại, nhưng lão ba của cậu cũng tới đây xử ngươi!

      Cho nên, biểu tượng thái bình qua, lúc Tư Nhiên sợ bóng sợ gió trận, màn hình máy tính xuất thông báo.

      Sau khi tiểu gia Tây Hàn đo lường kiểm tra, tin tức trong máy tính của ngài mất sạch, lần nàytiêu hủy chỉ dùng hai mươi gây, chúc mừng ngài,hệ thống phòng ngự cấp thế giới trải qua giámđịnh của tiểu gia ở cấp tay mơ này, phá hủy 99,99% máy tính, xin tiếp tục giữ vững ghi chép tin tức, ta lần sau trở lại có trò mới.

      Tư Nhiên, hai chân đạp cái hai mắt nhắm lại, cầu xin ngàn lần vạn lần lúc này đừng quấyrầy , người bình thường đều biết, thế giớingười điên người bình thường rất khó vào.

      Dĩ nhiên nếu mạnh mẽ tiến vào kết quả có hai, nếu phải ta xử bạn, chính là bạn bị ta xử….

      Nếu bạn cần lời giải thích, hệ thống cho bạnnhắc nhở:

      Bệnh thần kinh giết người phạm pháp nha!
      Chương 72: Bên ngoài trẻ tuổi, bên trong già nua

      Lúc này Mộ tiểu thư oán tránh bảo bối củamình bất hiếu lần thứ trăm hai mươi, hơnnữa còn phẫn hận gặm hết bánh bao uông sạch li sữa tươi, sau đó co cảm thấy nếu tiếp tục hành hạ mình như vậy chừng lúc con traitrở về hoàn toàn biến thành người bánh bao sữa tươi.

      Hoắc Cảnh Sâm ở đây, cả tuần trôi qua vô tri vô giác

      Chính bản thân cũng biết nên làm gì, dùlà vào phòng làm việc cũng chỉ nằm bàn ngủ thẳng tới lúc tan làm, hậu quả của việc như vậy rất dễ nhận ra, ban ngày ngủ, buổi tối tấtnhiên ngủ được.

      Vừa mới đầu Mộ tiểu thư quy tội cho là mình bị thương, dù sao khối băng lớn ở đây côcần buông lỏng bản thân, vì vậy vết thươngnhỏ hai ngày sau hoàn toàn khỏi, Mộ tiểu thư lại lấy cớ cho mình.

      Ánh sáng quá chói mắt, cần dùng chút bóng tối để làm tê dại tâm linh yếu ớt của mình….

      Đêm ngày hoàn toàn điên đảo, Mộ tiểu thư càng thêm tự giác mỗi ngày làm vặn đồng hồ báo thức, đồng hồ báo thức vang lên đúng lúc tan làm.

      Lúc đó Mộ tiểu tư hai mươi ba tuổi cảm giác tư tưởng của mình nhanh chóng bị lão hóa, nằm ăn chờ chết, sống có mục đích, mỗi ngày trừ việc làm ổ ở chỗ làm, ban đêm lúc gió lớn khôngngừng chơi trò chơi ngây thơ.

      Đột nhiên nghĩ tới internet trước đây lưuhành câu ngạn ngữ, quay người lại, rủ mắtxuống, chúng ta cứ như vậy già .

      Mộ tiểu thư run rẩy run rẩy mò mẫm gương mặtchỉ lớn bằng bàn tay, à, bóng loáng ok, khít khao ok, trắng nõn tuyệt đối ok!

      Trải qua hồi giám định, bề ngoài trẻ trung, bên trong già nua.

      Suốt đêm nhàm chán lại chơi trò chơi, Mộ tiểu thư lúc này giống như cắn thuốc lắc ngồi cả đêmtrước màn hình vi tính, cho tới khi mắt vừa nhắm, trong đầu xuất những hình vẽ kì quái.

      Cho nên, sáng sớm, bởi vì là chủ nhật cần tới lăn lộn ở công ty, Mộ tiểu thư giải quyết bữaăn nhanh sau đó ngồi lên ghế salon tiến vào trạng thái uể oải, lúc đó, trình độ lười biếng củaMộ tiểu thư đạt tới loại khiến người khácphẫn hận.

      Ví dụ như, có thể nằm ở ghế salon tuyệt đốikhông thêm bước nằm giường.

      Ngủ say, hai giờ sau, trong mộng đẹp ôm đứa con trai bảo bối nhà mình giày xéo, bêntai bỗng vang lên tiếng chuông cửa, được rồi, lúc đó Mộ tiểu thư cố ý nghĩ mình ngủ mơ, cho nên kệ để nó kêu , cứ giày xéo con trai bảo bối là được.

      Nửa giờ sau, nếu bạn cảm thấy Mộ tiểu thư vẫnnhư cũ có thể lừa mình dối người như vậy, thìchỉ có khả năng.

      ngốc.

      Chương 73: Tôi chết rồi, có việc hóa vàng mã

      Niệm Thần khuôn mặt phẫn hận, mái tóc dài lộn xộn hoàn toàn có thể so sánh với ổ gà, vẫn bộ dạng lơ mơ buồn ngủ kia, ngay cả bước chân đều có vài phần giống như người say rượu.

      Đại khái khó có thể tưởng tượng bây giờ vôcùng . . . . . lôi thôi.

      Mở cửa chống trộm, trong lòng Niệm Thần quảthực muốn hét lên câu, tôi chết rồi, cóviệc hóa vàng mã.

      Nhưng trong đầu vẫn còn sót lại tia lý trí cho biết, người đến có ý tốt, thể mất phong độ.

      Giờ phút này, sau cánh cửa, Niệm Thần giốngnhư bác đến thời kì mãn kinh vừa bán hết hàng ở chợ, ở góc nhà đếm tiền bị quấy rầy

      Ngoài cửa, Sở Vận Nhi mặc bộ váy Chanel số lượng có hạn, khuôn mặt lên nụ cười rạng rỡ phù hợp với tuổi, gương mặt búp bê hoàn toàn phù hợp với mái tóc dài suôn thẳng.

      Toàn thân quả giống y như tinh linh bước ra từ truyện thiếu nhi, tạo cho người khác có cảmgiác xinh đẹp mà hoàn toàn có tâm cơ.

      Công chúa Bạch Tuyết đại chiến Bạch Cốt Tinh,quyết đấu là thể tránh khỏi, Niệm Thần trong thoáng chốc phân biệt được rốt cuộc mình là công chúa Bạch Tuyết hay BạchCốt Tinh.

      cần nhìn gương, ràng với mìnhnhư vậy, với hoàn cảnh trước mắt mà , chỉ có thể là vai phụ trong truyện cổ tích, ngườiqua đường vô danh

      Theo bản năng, cánh tay Niệm Thần khẽ run, bỏ lại câu:

      "Chờ chút."

      Sau ‘ đụng ——’ tiếng, cửa chống trộm lầnnữa bị đóng lại.

      Đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sửa sang đầu tóc, sau đó trang điểm nhàn nhạt, lần đầu trongđời, Mộ tiểu thư chỉ dùng mười lăm phút có thể làm xong toàn bộ chuyện này.

      Rất dễ nhận thấy, hai chữ ‘thay đồ’ đối với Mộtiểu thư mà , quả đúng là, mười lămphút, từ vai phụ lên nữ chính.

      Thời điểm mở cửa lần nữa, Mộ tiểu thư cười đến mê hồn (nguyên văn là ‘quần ma loạn vũ’, hiểu lắm nên ta dịch tạm thế), hềmất tiêu chuẩn:

      "Sở tiểu thư, có việc gì chỉ bảo?"

      Giọng vô cùng khách sáo, Mộ tiểu thư tintưởng khả năng nhìn người lúc này của mình, người phụ nữ này, mặc dù bề ngoài có thể mê hoặc lòng người nhưng tuyệt đối thể biếtđược bên trong có thể u ám như thế nào.

      Vốn dĩ thế giới này hề có người nào nội tâm trong sạch, hình tượng mà , mê hoặc chính là thứ ánh sáng rất đáng sợ, có lẽ càngxinh đẹp lại càng trí mạng.

      Nếu như muốn định nghĩa, Mộ tiểu thư có thểkhông chút do dự , lòng Sở Vận Nhi chính làđóa hoa túc đỏ thẫm xinh đẹp nhưng cũng vô cùng độc.

      "Ha ha, Niệm Thần, giống như tôi đến quấy rầy ."

      Điều này Sở Vận Nhi ngược lại là tự mình biết mình, nhưng, đáy lòng Niệm Thần cũng nóng lên, nếu biết là quấy rầy, cần gì cứ phảikiên nhẫn đứng ở bên ngoài ấn chuông cửa suốtnửa giờ?

      Chưa kịp gì, Sở Vận Nhi bước chân tới,giày cao gót chạm vào mặt đất tạo tiếng kêuvang.

      Giây kế tiếp, Sở Vận Nhi thân mật ôm lấy cánh tay Niệm Thần:

      "Niệm Thần, dù sao hôm nay là thứ bảy, côkhông phải cần làm, chúng ta cùng dạo phố, tôi mời ăn cơm, được ?"

      Chương 74: Rất thuận tiện

      Giây kế tiếp, Sở Vận Nhi thân mật ôm lấy cánh tay Niệm Thần:

      "Niệm Thần, dù sao hôm nay là thứ bảy, côkhông phải cần làm, chúng ta cùng dạophố, tôi mời ăn cơm, được ?"

      Niệm Thần yên lặng ở đáy lòng xem thường N lần, uốn éo làm động tác vô cùng thân thiết này, biến sắc đứng thẳng người ôm lấy cánhtay , dạo phố? Mang theo sáu hộ vệ của ta ở sau?

      "Rất thuận tiện."

      Ánh mắt Niệm Thần cũng có ngụ ý, khôngmuốn đến việc mình giống như động vật lạ bịmọi người vây xem, huống chi, chuyện dạo phố để ‘bồi dưỡng tình cảm sâu đậm’ này, lại cùng người phụ nữ mà hề yêumến, hoàn toàn có hứng thú..

      Nhưng Sở Vận Nhi nếu có thể đứng ở ngoài bấmchuông suốt nửa tiếng tất nhiên cũng thể chỉ vì câu của Niệm Thần mà có ý quay về.

      Trong nháy mắt, khuôn mặt nhắn xinh đẹpnhăn lại, làm bộ đáng thương đung đưa cánh tayNiệm Thần, vẻ mặt van xin:

      "Niệm Thần. . . . . từ lâu rồi, những người này đều theo sau tôi vì Hoắc ca ca luôn thích tự làm theo ý mình, tôi cũng còn cách nào khác."

      Niệm Thần hề bỏ qua ánh sáng suy sụptrong mắt Sở Vận Nhi khi nhắc tới Hoắc Cảnh Sâm, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, giây kếtiếp, cả người ấy lại tiến sát, thanh đimấy phần:

      "Huống chi đến lúc đó chúng ta có thể nghĩ biệnpháp bỏ rơi bọn họ nha, Niệm Thần, van cầu đấy..., tôi thể tìm người để cùng dạo phố."

      Đeo bám dai dẳng, Sở Vận Nhi giống như keo dán 502 bên trong kẹo mè xửng (???), may mắnbình thường Niệm Thần nửa lời ác độc cũng , bởi cảm giác uể oải trong đầu, cuối cùng Niệm Thần gật đầu đồng ý.

      Nửa giờ sau, ở cửa chính trung tâm mua sắm lớn nhất (nguyên văn là công ty bách hóa), đầu Niệm Thần có chút choáng váng nhìn tòa nhà 49 tầng trước mắt, mẹ nó! Cả ngày mà dạo ở đâykhông chừng có thể chết luôn rồi.

      "Các người chờ ở cửa, tôi và Niệm Thần tự dạo là được rồi."

      Sở Vận Nhi dặn dò chi tiết, Niệm Thần rất muốnphối hợp làm ra tư thế ngã xuống đất, đây chínhlà đến lúc đó chúng ta có thể bỏ rơi những người này? xác định cái này gọi là bỏ rơisao? xác định những người này nghe lời sai bảo sao?

      "Sở tiểu thư, chuyện này. . . . . . Hoắc tiên sinh ra lệnh . . . . . ."

      Bảo vệ đầu mặt khó xử, Niệm Thần dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết đơn giản chính là lệnh tấc cũng rời, nhưng mà nội tâm thầm suy nghĩ, tình cảm Hoắc Đạibiến thái dành cho nha đầu này cũng tồinha.

      Cái chiêu đeo bám này nếu dùng với Niệm Thần còn được, chứ dùng với mấy kẻ to lớn cơ bắpđược đào tạo vô cùng tốt này thể nghi ngờ chính là chiêu vô dụng.

      "Sợ cái gì? Chỗ này khắp nơi đều có Camera, côấy cũng đâu còn nữa? Hơn nữa, ở đâykhông phải vẫn còn có tôi sao, nếu là xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm là được."

      Mộ tiểu thư nhịn được, vừa dứt lời lậptức kéo tay Sở Vận Nhi vào trong, mà bảo vệđứng bên kia cũng được gì nữa.
      Chương 75: Khúc nhạc dạo

      Mộ tiểu thư nhịn được, vừa dứt lời lậptức kéo tay Sở Vận Nhi vào trong, mà bảo vệđứng bên kia cũng được gì nữa.

      Thuận lợi đến mức thể thuận lợi hơnđược nữa, hình như những người này chỉ đợi câu này của . . . . . .

      Rất lâu sau đó khi Niệm Thần lần tình cờ biết được những người này căn bản phảido Hoắc Cảnh Sâm sắp xếp mới hiểuđược thời điểm bước ra cửa cũng là lúc côrơi vào cái bẫy do người ta tỉ mỉ sắp đặt

      Dĩ nhiên, những chuyện này để sau hãy .

      ***

      Trung tâm mua sắm Thiên Nguyên 49 tầng, nơi này tấp nập người đến người , bao gồm tất cảtầng lớp ở thành phố này.

      Từ tầng 1 đến 10 là dành cho bậc bình dân, 11 đến 25 là tiêu chuẩn của tầng lớp trung bình, 25 đến 40 là nơi của những sản phẩm xa xỉ nhất thế giới.

      tầng 40 chỉ dành cho hội viên, gian chín tầng, cả thành phố chỉ có 3% sốdân là có tư cách vào cửa.

      Trước thang máy VIP, Niệm Thần nhìn Sở VậnNhi động tác ưu nhã rút tấm thẻ màu vàng trongví ra đặt ở khu vực cảm ứng trước thang máy.

      Cửa thang máy kêu lên tiếng rồi mở ra, được rồi, Niệm Thần rất thừa nhận theo saumột người phụ nữ mình thích làm chuyện tương tự như ăn bám tuyệt đối phải làchuyện tốt.

      Nhưng vừa nghĩ tới việc chi phí hôm nay hoàntoàn dùng danh nghĩa Hoắc Cảnh Sâm, trongnháy mắt, tâm tình thoải mái, ra sức mua , tốtnhất là có thể làm cho Hoắc Cảnh Sâm táng giabại sản.

      Tầng 45, vũ trụ trong lòng Niệm Thần trongtrạng thái cháy hừng hực, tầng trang sức vô cùng xa xỉ này hề gì, mặt đỏ tim đập nhìn đồ nào thích lập tức lấy, dùsao rồi, phí tiền đều tính cho Sở Vận Nhi.

      Điều khiến Niệm Thần hề cảm thấy nặngnề chính là, chỉ cần đưa y phục mình mua ra, người ta chủ động giao hàng tận nơi, chế độ hội viên đặc biệt là ở chỗ, cần quẹt thẻ, khi tiến vào thang máy giơ thẻ ra trước khu vựccảm ứng, máy tính tự động khấu trừ số tiền tiêu.

      Trời mới biết làm như vậy hàng năm thẻ hộiviên chứa bao nhiêu tiền trong đó.

      ***

      Chuyện dạo phố để bồi dưỡng tình cảm sâu đậm này, đến giờ phút này Niệm Thần thấy có vẻ thuận buồm xuôi gió, lần đầu thấy Sở VậnNhi thuận mắt như vậy, lúc đó, cả hai người phụ nữ đều trong trạng thái điên cuồng.

      Nào có người phụ nữ nào đối với những món đồxa xỉ này mà muốn mang hết về nhà?

      Tầng 49, sau bốn giờ điên cuồng mua sắm, NiệmThần kéo tấm thân mềm nhũn đến ghế sofa trong quán cà phê, đối diện là Sở Vận Nhi vớidáng vẻ hưng phấn bừng bừng như cũ

      Niệm Thần hoàn toàn mệt mỏi, đảm bảo cho dù Sở Vận Nhi ngồi đối diện vẫn tiếp tục líu ríuthì chưa đến ba phút có thể trực tiếp ngủ như chết.

      "Vận Nhi, tại sao lại dạo phố cùng với người phụ nữ này? Như vậy là hạ giá trị của xuống rất nhiều đó."

      Lúc đó, thanh giễu cợt bay qua đỉnh đầu, giống như chậu nước lạnh dội thẳng xuốngđầu Niệm Thần, lập tức tỉnh táo. thanhkia, đủ để diệt toàn bộ cơn buồn ngủ của trong nháy mắt.
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Trò cười (1)

      "Vận Nhi, tại sao lại dạo phố cùng với người phụ nữ này? Như vậy là hạ giá trị của xuống rất nhiều đó."

      Lúc đó, thanh giễu cợt bay qua đỉnh đầu,giống như chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu Niệm Thần, lập tức tỉnh táo. thanhkia, đủ để diệt toàn bộ cơn buồn ngủ của trong nháy mắt.

      Cũng phải Niệm Thần quen thuộc gì nhiều với thanh kia, nhưng giọng giễu cợt lại dị thường gay gắt đánh thẳng vào màng nhĩ thế này, quả chính là hành hạ.

      Niệm Thần vẫn giữ tư thế cuộn mình ghế sofa như cũ, ngay cả mí mắt cũng mở ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô cùng trào phúng.

      "San San, gì vậy, mau lại đây ngồi nào."

      Sở Vận Nhi dường như hoàn toàn nghethấy lời chê bai của Cố San San, vừa vừa đứng lên, thân mật kéo cánh tay Cố San San,sau đó kéo về phía mình.

      "Xuy ——"

      Cố San San bộ dáng hề cảm kích, cườinhạo tiếng sau đó hất tay Sở Vận Nhi ra.

      "Sở Vận Nhi, cách người phụ nữ này xa mộtchút, cũng phải là người cao quý gì,Cảnh Sâm vì có ý tốt mới chăm sóc đến bây giờ. mà bị lây nhiễm mấy thứ thấp hèn bại hoại từ người này, về sau người khác nghĩ Cảnh Sâm như thế nào đây?"

      Giờ phút này, thể nghi ngờ, sắc mặtchanh chua của Cố San San trở thành điểm dừng của tầm mắt nhiều những vị kháchtrong quán cà phê này, mà người thấp hèn bại hoại trong miệng ta, cũng chính là người vẫnđang núp ghế sofa lên tiếng, Mộ Niệm Thần, càng gợi thêm chú ý.

      Cố San San và Sở Vận Nhi, đều là những đóa hoa thu hút chú ý trong xã hội thượng lưu, ai ai cũng biết, ngược lại Mộ Niệm Thần, rất ít xuất trong tầm mắtcông chúng, có ai biết cũng hề kỳ quái.

      Niệm Thần ghi nhớ lời của người này , suy nghĩ lúc nào gặp Hoắc Cảnh Sâm cho nghe, nếu nhớ lầm, Hoắc CảnhSâm luôn luôn cực kỳ quan tâm đến suy nghĩcủa Sở Vận Nhi, nếu biết lúc này Cố San San như vậy, biết Cố San San có thểtrực tiếp bị bắt lại rồi bị đánh ?

      Cố San San vừa dứt lời, Sở Vận Nhi giống hệt như đứa bé làm sai chuyện gì đó, cúi đầu, trong ánh mắt lộ ra hơi nước ràng:

      "Tôi chỉ là . . . . ."

      "Phục vụ ——"

      thanh giải thích của Sở Vận Nhi bị Cố San San cắt đứt, giây kế tiếp, nhân viên phục vụ tới bên cạnh Cố San San.

      "Tôi nhớ nơi này hình như là theo chế độ hội viên, tại sao người này có thể vào đây? Phục vụchất lượng kém như vậy sau này còn có ai muốntới đây nữa? Ngay bây giờ, tôi muốn các lậptức đuổi người phụ nữ kia ra ngoài."

      "Nhưng, cấp thông báo, chỉ cần là người của Hoắc tiên sinh, dù bị mắc kẹt chúng tôicũng phải phục vụ ở tầng cao nhất."

      Nhân viên phục vụ kia ngược lại giữ nguyên bộdáng đúng mực, kiên nhẫn giải thích, ngụ ý chính là, Niệm Thần ở trong này, bởi vì có quan hệ với Hoắc Cảnh Sâm.

      "Bốp ——"

      Giây kế tiếp, Cố San San chút do dự vungcánh tay lên tát vào mặt nhân viên phục vụ kia.

      "Láo xược! ta là cái gì của Hoắc tiên sinh?! Tôi là vị hôn thê của Cảnh Sâm, ta là cái khỉ gì, thư kí mà thôi, tôi bắt các người đuổi côta ra các người chỉ có thể làm theo!"

      Chương 77: Trò cười (2)

      "Láo xược! ta là cái gì của Hoắc tiên sinh?! Tôi là vị hôn thê của Cảnh Sâm, ta là cái khỉ gì, thư kí mà thôi, tôi bắt các người đuổi côta ra các người chỉ có thể làm theo!"

      khí như gươm tuốt ra khỏi vỏ, hết sứccăng thẳng, Cố San San dường như rốt cục cũng tìm được nơi để trút giận, vốn Niệm Thần đến tận bây giờ cũng gì, cũng làmcô ta rất bực mình, Sở Vận Nhi tạm thời động vào được, kết quả, tất nhiên nhân viên phục vụ kia trở thành ngòi nổ.

      khí cứng ngắc, nhân viên phục vụ kia cúiđầu, bên má sưng lên, cũng ngại thân phận của người này nên hiển nhiên là khôngdám gì.
      Cố San San hai tay ôm ngực, đưa tay đẩy SởVận Nhi đứng ở bên cúi đầu khônglên tiếngra, bước vài bước rồi dừng lại trước mặtNiệm Thần ngồi ghế sofa:

      "Lần trước nợ tôi, hôm nay nhất định tôi phải trả lại cho gấp bội!"

      Lúc đó, dường như Mộ tiểu thư mới chú ý đếnsự tồn tại của Cố San San, thân thể nghiêng vềphía trước, bàn tay đỡ ót, nghiêng đầu, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười cứng ngắctiêu chuẩn, dáng vẻ thèm đếm xỉa, giống như trận gió tanh mưa máu vừa rồi của Cố San San liên quan gì đến .

      "Trả lại gấp bội cho tôi?"

      đùa giỡn lặp lại mấy chữ này, đường cong khóe miệng càng thêm giễu cợt.

      "Cố San San, nếu như tôi là tôi nhất định biết xấu hổ mà ra mấy chữ kia."

      Vừa , vừa khuấy ly cà phê, mi mắt rũxuống, thèm nhìn Cố San San cái.

      " là cái thá gì? Tôi cho biết, tôi nhất định khiến muốn ở lại thành phố A nữa!"

      Cố San San quả hoàn toàn mất trí rồi, cônghĩ, thái độ nhanh chậm củaNiệm Thần chính là điều làm tức giận nhất.

      "A, tôi rất mong đợi."

      Niệm Thần nhún nhún vai, cầm ly cà phê trênbàn khẽ nhấp ngụm, lúc này mới đứng dậy, chớp mắt lướt qua người Cố San San:

      "Vận Nhi, tôi mệt rồi, thôi."

      Sở Vận Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, nhìn về phía Niệm Thần lộ vẻáy náy:

      "Niệm Thần, xin lỗi. . . . . ."

      Đến lúc này, khí gươm tuốt khỏi vỏ mà Cố San San tạo nên để xử lý Niệm Thần, xem ra thể nghi ngờ, Cố San San cố tìnhgây .

      Mộ tiểu thư phải loại người sợ chuyệnnày, nhưng rất nhiều chuyện, nghĩ rằng có gì để so đo với loại phụ nữ như Cố San San, trực tiếp hạ giá trị của mình xuống, bị chócắn cái sao cả, phải nhớ bị chó cắn cái mà quay ra cắn lại, như thế là khiếnngười ta chế giễu.

      Cố San San làm trò cười đến giờ phút này, tấtnhiên tiếp tục từ bỏ ý đồ, cực kỳ tức giận,vung tay hất mọi thứ bàn xuống đất, rồi xoay người lại đuổi theo.

      Trong cơn tức giận, Cố San San túm chặt tócNiệm Thần, lực tay lớn đến mức làm NiệmThần quay đầu lại, da đầu tê dại lúc, thấy cánh tay Cố San San giơ lên.
      Chương 78: phải dễ dàng (1)

      Trong cơn tức giận, Cố San San túm chặt tócNiệm Thần, lực tay lớn đến mức làm NiệmThần quay đầu lại, da đầu tê dại lúc, thìthấy cánh tay Cố San San giơ lên.

      Tránh thoát cái tát kia, hoặc đưa tay cản lạicái tát kia đối với Niệm Thần mà là việc quádễ dàng, huống chi trước kia Cố San San bịcô tặng cho hai cái tát.

      Dĩ nhiên lúc đó có tình huống bất ngờ gì xảy ra, giờ phút này Niệm Thần cũng bỏ qua SởVận Nhi nhu nhu nhược nhược bên cạnh.

      Đối với những hành động của Cố San San, SởVận Nhi phải có phản ứng, cho rằng ít nhất mình có thể ngăn cản cái tát kia.

      Cho nên nắm chặt tay Niệm Thần kéo ra phíasau mình chút do dự, nghĩ, Cố San San dù dám làm nhục trước mặt nhiều người,nhưng nếu động thủ, có lẽ ta vẫn phải suy nghĩ lại.

      Nhưng Sở Vận Nhi kéo như vậy càng thêm bi kịch, lúc đó, Niệm Thần bị Sở Vận Nhi nắm chặtmột cánh tay, đồng thời hề đánh trả, cơthể bị Sở Vận Nhi phía sau giữ lại.

      Mà mái tóc dài của vẫn bị Cố San Santúm chặt trong tay, da đầu dường như sắp bongra, theo bản năng, bàn tay còn lại của đưa ra gỡ tóc trở lại.

      "Bốp —— bốp ——"

      Phòng cà phê trong nháy mắt im lặng, hai bên má Niệm Thần sưng lên lớn, khoang miệngxuất mùi máu tươi nhàn nhạt, cũng biết hai cái tát này Cố San San dùng baonhiêu sức lực, lúc đó, chỉ cảm thấy ù tai mộtlúc, sau đó hoa mắt chóng mặt như trời đất rung chuyển.

      chỉ mình Niệm Thần sửng sốt, SởVận Nhi cũng thể tưởng tượng được, vốn nghĩ rằng mình có thể giúp đỡ chút, nghĩ rằng ngược lại bởi vì xen vào việc của người khác, Niệm Thần mới bị tát hai cái.

      Ngay từ đầu Cố San San rất , ta muốn trả lại Niệm Thần gấp bội, cho nên thờiđiểm Niệm Thần chưa đứng vững, do dự tiếp tục túm chặt tóc Niệm Thần, ngay sau đó lập tức chuẩn bị tát cái thứ ba

      Sở Vận Nhi tự trách mình hai cái tát vừa rồi của Niệm Thần, nhưng bây giờ có kinh nghiệm, lần này, thành công cản lại cánhtay chuẩn bị vung xuống của Cố San San:

      "San San, đủ rồi, nếu tiếp tục làm loạn đến lúcHoắc ca ca biết nhất định tức giận."

      Lần này ít nhiều cũng thuận lợi khiến Cố San San điên cuồng cảm thấy khó chịu dừnglại, ta trợn mắt lên lườm Sở Vận Nhi:

      "Sở Vận Nhi, lấy thân phận gì ngăn cản tôi?Hoắc ca ca của phải lúc nào cũng đứng bên cạnh vô điều kiện, ít nhất, nha, địa vị cái kẻ tiện nhân này trong lòng Hoắc Cảnh Sâm đều quan trọng hơn tôi và !"

      lớn tiếng chất vấn, nhưng cũng camlòng ra chuyện mà tới nay vẫn chịu thừa nhận, quả tức giận, nguyênnhân là do người đàn ông mà mến từ chưa bao giờ nhìn lấy lần lại đồng ý cho người phụ nữ này đứa con, như vậy sao có thể chịu được?

      Chương 79: phải dễ dàng (2)

      "Sở Vận Nhi, lấy thân phận gì ngăn cản tôi?Hoắc ca ca của phải lúc nào cũng đứng bên cạnh vô điều kiện, ít nhất, nha, địa vị cái kẻ tiện nhân này trong lòng Hoắc CảnhSâm đều quan trọng hơn tôi và !"

      lớn tiếng chất vấn, nhưng cũng camlòng ra chuyện mà tới nay vẫn khôngchịu thừa nhận, quả tức giận, nguyên nhân là do người đàn ông mà mến từ chưa bao giờ nhìn lấy lần lại đồng ý cho người phụ nữ này đứa con, như vậy sao có thể chịu được?

      là con thị trưởng, trong thành phố nàybao nhiêu người nịnh bợ , lại có bao nhiêuchàng trai danh gia vọng tộc muốn lấy được .

      Nhưng chưa từng nghĩ tới, người thực thương lại là người đàn ông ngay từ đầu đãkhông coi trọng , cố gắng thời gian dài nhưvậy, thậm chí còn làm trái nguyên tắc, tiếc tặng ân tình cho mẹ Hoắc Cảnh Sâm.

      Đạt được cái gì đây? Từ trước tới nay bao nhiêu năm mà Hoắc Cảnh Sâm vẫn coi trọng ? Bữa tiệc đính hôn trước đây, chuẩn bị chu đáo nhưng lại biến thành vở kịch chỉ cómình , đến khi tự nhận mình là vị hôn thê của Hoắc Cảnh Sâm, dù phải chịu cười nhạo của bao người, nghĩ rằng sau khi Hoắc Cảnh Sâm chán ghét cuộc sống trăng hoa kia, cuốicùng có thể trở về sống bên .

      Nhưng sai lầm rồi, từ lúc người phụ nữ này xuất biết mình sai lầm rồi, HoắcCảnh Sâm phải vô tình, mà ngay từ ban đầu là do chưa gặp người .

      tất nhiên cam lòng, Hoắc Cảnh Sâm, điều này khẳng định khôngrung động trước bất cứ người đàn ông nào nữa.

      Cố San San mặc cho cánh tay bị Sở Vận Nhi giữ lại, ánh mắt giận dữ muốn nứt ra, thả tóc NiệmThần ra, mà Niệm Thần có lẽ gần bị hôn mê,bước loạng choạng sau đó ngã xuống đất.

      ngừng khắc nào, ngay khi NiệmThần vừa ngã xuống đất, Cố San San cầm ly cà phê phục vụ mới mang đến, chút do dựhắt lên người Niệm Thần.

      Sau đó là thanh đồ sứ chạm vào vách tường,vỡ ra, hất tay Sở Vận Nhi ra, đứng thẳng người, dáng vẻ cao ngạo, bộ dạng thanh nhã:

      "Mộ Niệm Thần, tốt nhất được Hoắc Cảnh Sâm, tốt nhất là bao giờ."

      Tương tự như lời cảnh cáo, nhưng biết tại sao Niệm Thần cảm nhận được bi ai trongtiếng của ta, có lẽ vì cảm nhận đó mà muốn đưa ra lời khuyên cho ta.

      Người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, phảidễ dàng được.

      ***

      Trò cười ngừng lại trong tiếng giày cao gót của Cố San San, lúc đó Niệm Thần cả người vô cùng chật, Cố San San* sai người mang tới mộtbộ quần áo cho , Niệm Thần trong nhà vệ sinhchỉnh sửa chút mới muốn đưa Niệm Thần về nhà. (*Nguyên văn là thế nhưng ta nghĩ chỗ này là Sở Vận Nhi, chứ chẳng nhẽ bà kia đánh người xong lại quay ra giúp đỡ.)

      Trong gương, Niệm Thần nhìn hai bên má đangsưng to của mình, phẫn hận cảm thấy khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ của lúc này mất thể diện, nếu bây giờ mà gặp người quen, hìnhtượng cả đời này của bị phá hủy.

      Nhưng, chứng minh đây phải làđiều duy nhất trong ngày mà Mộ tiểu thư bị phá hủy hình tượng, điều càng khiến mất hết mặt mũi chính là sau đó lại biểu diễn tiết mụcngất xỉu.

      Có lẽ bởi vì thiếu ngủ khiến thể lực cạn kiệt,hoặc cũng có thể nguyên nhân là hai cái tát và ly cà phê vừa rồi, lúc đó, Mộ tiểu thư tin rằngkhi mình ngã xuống đất biểu tình quỷ dị mặt chính là thể tin nổi.

      Chương 80: dấu vết để tìm hiểu

      Bóng đêm dường như dài đằng đẵng, cảm giácsợ hãi xuyên qua đỉnh đầu cuốn sạch mọi thứtrên mặt đất, dường như cũng cướp tất cả các giác quan.

      Giống như mình ở trong biển lửa, khắp nơi là màu đỏ rực xinh đẹp, sau lại giống như bị cách ly bởi băng đá, cảm giác lạnh lẽo lan tràntoàn thân, muốn tỉnh lại, nhưng trong cảm giác kinh khủng kia, giống như có sức mạnh nào đó dẫn dẵn, dường như có đôi tay vô hình nào đó nắm chặt lấy tay .

      Càng chạy càng xa, bốn phía là quá khứ hơn hai mươi năm trải qua, Niệm Thần nhìn cảnhvật ngừng chuyển động xung quanh, dường như có chút tham lam, có chút lưuluyến với thế giới này.

      Sương mù bao quanh, theo bản năng muốn thoát ra, cũng càng chạy càng sâu, càng chạy càngkhông tới tận cùng.

      Hình ảnh dừng lại, sau lưng tiếng người đàn ông, lòng bối rối, mờ mịt muốn quay đầu lại,nhưng lại muốn rời nhiệt độ ấm áp đangbao phủ tay .

      "Niệm Thần. . . . . ."

      "Mẹ. . . . . ."

      Băng tuyết tan ra, quay đầu lại, cảm giác toànthân đau đớn xuất , sau đó còn chúttri giác nào.

      Mở choàng mắt, ánh sáng xuyên thấu qua tấmrèm cửa sổ, ánh sáng chói mắt mắt, theo bản năng đưa tay che mắt, đến khi thích ứngđược với ánh sáng trong phòng mới phát hiệnmình ở trong bệnh viện

      cử động cơ thể mình, cả người xụi lơ ở trêngiường, cảm giác có lẽ mình ngủ giường rất lâu rồi

      Trong phòng bệnh yên tĩnh khác thường, đến khi Niệm Thần nhàng cử động cơ thể phát ra thanh , Sở Vận Nhi chợp mắt ghế sofa cũng bị đánh thức

      Lúc này Sở Vận Nhi so với bệnh nhân NiệmThần dường như còn yếu ớt hơn, thấy Niệm Thần tỉnh lập tức đứng dậy tới:

      "Niệm Thần, cuối cùng cũng tĩnh, làm tôi sợ muốn chết."

      đỡ Niệm Thần ngồi dậy, khóe miệng lên nụ cười tươi đẹp cảm xúc.

      Tay Sở Vận Nhi lạnh lẽo, lúc này chỉ chạm vàoquần áo bên ngoài của Niệm Thần cũng khiến run lên:

      "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

      Lúc này hồi tưởng lại cảnh tượng ngất đó, hai bên má đều đau rát, hình như cũng chưa ngủ lâu lắm, ít nhất mặt cũng chưa hết sưng.

      "Từ hôm qua ngất xỉu đến giờ, ra cũng lâu lắm..., bác sĩ thiếu hụt giấc ngủ, thể lực tiêu hao nghiêm trọng mới ngất xỉu, cho nên mới có thể ngủ giấc đến tậnbây giờ."

      Sở Vận Nhi giải thích, vừa vừa rót ly nướcđưa cho Niệm Thần:

      " xin lỗi, nếu tôi biết sức khỏe tốtnhất định bắt dạo phố cùng, lại còn gặp Cố San San . . . . . ."

      Niệm Thần nhún vai, từ chối cho ý kiến, tỉnh dậy, dường như giác quan nào đó trong ngườihoạt động mãnh liệt, đối với người phụ nữ nhu nhược trước mắt này, đột nhiên cảm thấymột cảm giác sợ hãi hiểu tại sao xuấthiện, là cảm giác sợ hãi vô cùng chân .

      Thể lực cạn kiệt, ngủ giấc? Nhưng trời mới biết tới bây giờ ghét nhất là mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, chớ là có thể ngủ giấc dài như vậy.

      Nhưng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, cũng có dấu vết để tìm hiểu.
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: Hồng Thương

      Biệt thự, Italy.

      Thư phòng tầng hai.

      Hoắc Cảnh Sâm tựa người lên ghế salon, trênđầu là ánh sáng dịu dàng màu trắng chiếu xuống,càng khiến phát huy đến tận xương cốt ưu nhãcủa , nhưng, hai chân vắt chéo có chútngang ngược, đường cong hoàn mĩ, lại lười nhácgiống như chú mèo Ba Tư ngủ trưa, cho dù là hơi thở của cũng khiến người ta bị mất hồn.

      “Vi Vi, chuẩn bị xong chưa?”

      Giọng từ tính hòa với tiếng nhạc cổ điển, với vẻ mặt thản nhiên, lúc chuyện thân thể hơi nghiêng về phía trước, lấy cái li bàn, nhẹnhàng lắc khiến chất lỏng trong li sóng sánh.
      Vi Vi bị gọi lúc này ngồi ghế salon đốidiện, đó là xinh đẹp, khoảng dưới hai mươi bốn tuổi, quá đáng hơn là khôngchỉ gương mặt xinh đẹp mà còn có thân hình bốc lửa, thể nghi ngờ, như vậy trờisinh nhất định luôn bị người khác theo đuổi.

      Vi Vi gật đầu cái, sau đó đứng dậy, mở máy vi tính, mấy phút sau, đưa ra phần tài liệu.

      “Đây là phân bố của ‘Linh’ trong những năm gần đây thế giới, gần như đều có liên quantới ‘Mạn’, nhưng mà, quan sát kĩ khó phát thế lực khác sau ‘Linh’ và ‘Mạn’, tùy thời xuất là ba thế lực thể bỏ qua, mà ba thế lực này mỗi lần xuất hiệnđều sử dụng tên giống nhau, giống như tốc độ tằm ăn, nhìn có vẻ là chậm chạp, nhưng đều có điểm giống nhau, luôn luôn khiêu khíchquan hệ của ‘Linh’ và ‘Mạn’, cũng cố gắng tìmkiếm thứ gì đó.”

      Vi Vi phân tích tình hình màn hình lớn, vô cùng cặn kẽ, về phần muốn biểu đạt cái gì đều hiểu .

      “Cho nên , ba đại thế lực này rất có thể là Hồng Thương dẫn dắt?”

      Lục Phi Ly nghiêng người dựa vào bàn đọc sách, ánh mắt nhìn màn hình, đôi mắt màu lam càng nổi bật, toát ra phần rét lạnh.

      “Đúng vậy, nếu xảy ra việc ngoài ýmuốn.”

      Vi Vi gật đầu cái, mở đèn, sau đó ngồi lên ghế sofa.

      “Hồng Sở, Hồng Sở, mẹ nó! Cái tên biến thái chết tiệt này là người thế nào? Tại sao hệ thốngtình báo mạnh mẽ của chúng ta cũng thể tìm được ta ở chỗ nào?”

      Tả Chi Hành ngồi bên cạnh Vi Vi, trong đám người nhất, thỉnh thoảng oán trách vàicâu.

      “Hài, Tiểu chính thái, cậu ngại gần đây xử lí mấy chuyện quá nhàm chán, chị đây có thể dẫn cậu tới đại thảo nguyên ở Châu Phi để tìmhiểu phong tình.”

      Vi Vi khoác vai Tả Chi Hành, tay kia vẫn quên thèm thuồng xoa nắn gương mặt cậu.

      “…………”

      Chương 82: Thiếu phụ vs hoàng hoa đại khuê nữ

      Tả Chi Hành và Vi Vi đùa giỡn thành thói, cũng tùy tiện chùi mặt vào vai , thậm chí còn tỏ ra đau lòng chống đầu, ánh mắt u buồn:

      “Ài, cũng biết con của tôi, chính là tiểunha đầu tôi vừa nhặt về, thể rời bỏ tôi, nếu tôi theo tới Châu Phi, ấy lập tức đốt nhà của tôi làm sao?”

      Lúc đó, từ miệng thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi chưa trưởng thành thốt ra “Con củatôi” là chuyện kinh hãi thế nào, hơn nữa ‘con ’ này là đứa bé dã mười tuổi.

      Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn

      Đây chính là nơi mà người thường thểhiểu, bạn làm mĩ thiếu niên phải làm tốt mọi chuyện, từ thiện đó là việc tốt, thu dưỡng bạn cũng có gì, nhưng quan trọng là tại sao lại phải dùng thân phận con nuôi? Ít nhất cũng gọi là em để người khác có thể tiếp nhận được ?

      Vi Vi trợn tròn mắt, chỉ kém nâng chân đạp vàicái, rồi quả quyết cánh xa Tả Chi Hành:

      “Chậc chậc, tôi cậu là đứa trẻ vị thànhniên, làm sao lại làm ra chuyện luyến đồng rồi hả? Theo lẽ thường cũng phải tìm thiếu phụ,làm ấm giường cho cậu cảm giác an toàn mớibình thường chứ.”

      “Hả? Ví dụ như ?”

      giọng khác vang lên từ bên cạnh cửa sổ,Mạc Tĩnh Đông luôn mở miệng bỗng có hứng thú nhìn về phía Vi Vi cười đến xinh đẹp.

      “Lão nương vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ! mới là thiếu phụ, cả nhà là thiếu phụ!”

      Vi Vi xù lông kêu gào, mà thực tế, trong con mắt của mọi người Vi Vi và Mạc Tĩnh Đông hình như luôn toát ra vẻ mập mờ, ít nhất hai người luôn cố ý vô ý nhằm vào nhau, hơn nữa Vi Vi cấp bậc cường đại mỗi lần gặp gỡ Mạc Tĩnh Đông luôn trực tiếp xù lông, thông minhcũng xuống theo cấp bậc lolita.

      “Ngượng ngùng nhà tôi chỉ còn mình tôi, hỡnnữa tiểu kim mao duy nhất cũng bị từ tầng hai mươi ném chết.”

      Vẻ mặt Mạc Tĩnh Đông nhàn nhạt,n ghiêng người dựa bên khung cửa, vẻ mặt có vẻ trêuchọc nhưng ánh mắt lóe ra bi thương.

      Tên đàn ông thù dai này, phải chỉ là con chó thôi sao:

      chết .”

      Đối với vấn đề rối rắm này, Vi Vi hết từ đề rồi.

      Tả Chi Hành ôm mặt:

      “Chúng ta phải thương lượng chính sao?” Liên quan gì tới con chó chếtnhiều năm?

      Bên kia Lục Phi Ly trực tiếp lựa chọn thái độ coi thường, bước chân dừng trước màn hìnhmáy vi tính, ngón tay thon dài trắng nõn múa bàn phím, sau đó, loạt tài liệu ra:

      “Nếu như tôi đoán sai, chúng ta khôngtìm được ta nguyên nhân chính là thế giới này hề tồn tại người này.”

      Nếu như ta sống ở chỗ nào đó thế giới thể nào biến mất nhiều năm như vậy, mà hệ thống tình báo cường đại của ‘Linh’ lại thể điều tra được chút dấu vết.

      Chương 83: Léng phéng

      Mạc Tĩnh Đông cãi vã với Vi Vi nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn màn hình máy vi tính.

      “Nếu như tồn tại, vậy chuyện gì xảy ra với tam đại thế lực.”

      Giống Tả Chi Hành cũng hiểu.

      Vi Vi nhún vai, hiểu ý tứ Lục Phi Ly, dù sao phần tài liệu này cũng chuẩn bị khá lâu, chỉ là, vừa rồi cãi nhau với Mạc Tĩnh Đông, nên thèm giải thích.

      tồn tại người này, đó là bởi vì tadùng thân phận người khác.”

      Đặt cốc cà phê xuống, Hoắc Cảnh Sâm chút để ý giải thích, rồi sau đó ngả người ngã lên ghế salon, thêm câu.

      “Đúng, Cảnh Sâm đúng, Hồng Thương có thể lấy thân phận khác.”

      Lục Phi Ly gật đầu cái, bày tỏ cách củaHoắc Cảnh Sâm và lúc này giống nhau.

      “Dịch dung?”

      Tả Chi Hàn bừng tỉnh tỏ vẻ hiểu ra, ngay sau đó lại lắc đầu cái:

      đúng, nếu như là dịch dung, chúng ta thể tìm được .”

      “Cậu hình như quên mất Hông Thương cómột em trai, được gọi là thiên tài trong giới y học, mà người em trai này, vào ngày thứ haiHồng THương biến mất cũng hoàn toàn biếnmất trong tầm mắt mọi người.”

      Lục Phi Ly giải thích.

      “Tôi biết em trai chính là người có kĩ thuậtchỉnh dung thần kì.” Vi Vi tiếp lời, lại mở mộtphần tài liệu khác, chính là em trai của Hồng Thương, Hồng Dịch:



      “Chỉ cần cho thời gian, có thể thay đổitướng mạo, giới tính cũng có thể.”

      “Ý của mọi người, Hồng Thương sốngdưới thân phận khác, hơn nữa chúng ta căn bản biết là nam hay nữ? Mẹ nó! Dựa theo tính hướng của tuyệt đối tự chỉnh hình thành nữ rồi!”

      Tả Chi Hành hoàn toàn hiểu được, ngay sau đólại giống như nghĩ tới điều gì, lo lắng trùng trùngnhìn Hoắc Cảnh Sâm:

      “Lão đại về sau lúc chơi đùa với phụ nữ nhất định phải chú ý, cẩn thận lại bị tên đàn ông cưỡi.”

      “…….” Vi Vi lặng yên, em trai Tả Chi Hành,biết lo lắng cho lão đại là tốt, nhưng lão đại củachúng ta dù thế nào chăng nữa cũng là công,làm sao lại để người khác cưỡi?

      “……..” Lục Phi Ly lặng yên, cậu sợ lời vừa thốt ra kia khiến lão đại mất hứng biến cậuthành nữ?

      “……..” Mạc Tĩnh Đông lặng yên, là cặpcha mẹ thế nào mới có thể sinh ra đóa hoatuyệt thế độc nhất như vậy?

      Tất nhiên, thư phòng rộng lớn lúc này lại tự dưng yên tĩnh là thường, Hoắc Cảnh Sâm mắtcũng hạ xuống, nhìn đèn tròn thủy tinh, thở ra hơi, sâu kín tự nhủ:

      “Tôi sớm muộn cũng có ngày đem tiểu nha đầu nhà cậu biến thành nam, xem ra số mệnh củacậu cũng chỉ là bị cưỡi.”



      “…….” Tả Chi Hành triệt để, ngổn ngang trong gió, dựa vào, cậu và tiểu nha đầu chính là quan hệ cha con thuần khiết, dược rồi, vì sao mọingười lại biết tốt xấu nghĩ rằng bọn họ‘léng phéng’?

      Chương 84: Linh [1]

      “Như vậy chúng ta lại chút về chuyệnnày.”

      Coi thường bộ dáng si ngốc của Tả Chi Hànhđang ngồi ở salon, Hoắc Cảnh Sâm ngồi thẳng, ánh mắt bảo Vi Vi tiếp.

      Vi Vi gật đầu, ngay sau đó mở tài liệu khác, mộtloạt mã hóa, ngón tay lại bay lượn bàn phím, thể nghi ngờ bọn họ rất cẩn thận, giống như phần tài liệu này, cho dù chính chỉ cần đánh sai con số, giây sau tài liệu trực tiếp bị tiêu hủy.
      ————

      Phòng ngủ chính, căn phòng xa hoa, tiết lộ khí chất vương giả, cửa sổ nửa mở, gió đêm thổi baytấm rèm cửa xám tro đong đưa, trời tối dần, sợi tơ rèm bay lượn trong gian.



      Sau đó thân hình nho lắc mình tiến vào, tiếng động chạm đất, sau hồi quansát, bạn Tây Hàn thân trong tủ quần áo.

      Tắt tín hiệu làm rối loạn sóng, mất hai phút cậu tự tin mình làm hoàn toàn tốt, nhưng chỉmột lát sau, khó tránh khỏi lộ ra dấu vết.

      Lấy máy tính từ sau ba lô ra, ngón tay béo mậpbay múa bàn phím, cau mày, nửa phút sau cậu đeo tai nghe lên.
      ————

      Thư phòng,vẻ mặt năm người đều nghiêm túcnhìn hình ảnh màn hình.

      “Đây là khu vực thường lui tới nửa năm sau này ở Châu Á của ‘Linh’, mà tháng này tiến hành ởtổng bộ lớn nhất, hàng hóa đưa tới Italy,nhưng bên kia lại xảy ra vấn đề, hàng hóa khôngđưa kịp theo thời gian định, vốn những thứnày cũng phải vấn đề, chỉ cần đàm phánvới đối phương là xong, bọn họ đồng ý kéo dàinửa tháng, dù sao lợi nhuận của nhóm hàng này cũng khiến người ta đỏ mắt, nhưng là tuần trướchàng hóa lại lưu hành ra ngoài thị trường, cho nên đối phương muốn giảm 30%, nếu , cự tuyệt giao dịch.”

      Vi Vi cau mày toàn bộ hội thoại, người phụ trách chủ yếu nhóm hàng này là Hoắc Cảnh Sâm, vốn nên có sai lầm, vậy mà tin tứclần này lại bị lộ triệt triệt để để.



      Xưởng chế dược là trong nghiệp vụ kinhdoanh chủ yếu của ‘Linh’, nhưng lợi nhuận kếch xù từ chế tạo thuốc chỉ là áo khoác hoa lệ,giao dịch chân chính là các loại ma túy mớiđược nghiên cứu, kết hợp với 90% sòng bạc ngầm thế giới, thể nghi ngờ, chỉ chút này cũng nâng cao lợi nhuận hàng năm của ‘Linh’.

      Thực chất thân phận của Hoắc Cảnh Sâm khôngphải chỉ là thương nhân thành đạt đơn giảnnhư vậy, người đứng ở đỉnh cao tuyệt đối phảicó hai thế lực, tập đoàn ngắn ngủi vài nămmà có thể đứng đầu thế giới, hai phái hắc bạchvừa nghe sợ mất mật tất nhiên phải chỉ kinh doanh bình thường.
      Chương 85: Linh [2]

      Thay vì tập đoàn chẳng thà ‘Linh’là tổ chức, cùng với tứ đại gia tộc thếgiới có quan hệ mật thiết, phân nửa tài sản của các tập đoàn thế giới đều có liên quan tới ‘Linh’ hoặc cũng lui tới, mà trong giới bạch đạo,chính khách đứng đầu rốt cuộc có bao nhiêungười cấu kết với ‘Linh’, đại khái chỉ có nhữngcốt lõi trong ‘Linh’ mới hiểu .

      Như vậy có thể thấy được đây là hóa đơn buôn bán lớn nhất của “Linh” trong tháng này, nhưnglại có sơ xuất, mà người phụ trách lại là ngườichưa từng mắc sai lầm Hoắc Cảnh Sâm.

      Cái gọi là hàng hóa giống nhau xuất trênthị trường, dĩ nhiên là làm lộ cách điều chế,mà người biết chỉ có vài người ở đây, mọi ngườihiểu , ngay cả người phụ trách xưởng chế tạocũng thể ràng, cho nên trừ năm ngườibọn họ, có ai có thể tiết lộ bí mật.

      Quan hệ tin tưởng nhau nhiều năm qua khôngcho phép bọn họ hoài nghi.

      “Đến cuối cùng là sai lầm ở chỗ nào?”

      Lục Phi Ly thở dài, chuyện như vậy xảy ra, tất nhiên phải có nguyên nhân, huống chi đây phải lần đầu gặp chuyện như thế này,nhưng bởi vì có vết xe đổi, cho nên biện pháp giữ bí mật của ‘Linh’ chê vào đâu được,nhưng lần này, có chút giải thích được.

      Tả Chi Hành nhún nhún vai, chuyện này nghĩthế nào cũng thấy hợp lí.

      “Cảnh Sâm, thấy thế nào?”

      Mạc Tĩnh Đông cau mày nhìn Hoắc Cảnh Sâm, cũng phải hoài nghi gì, nhưng nét mặtHoắc Cảnh Sâm lúc này trực tiếp cho bọn họ biết, trong lòng có lẽ biết đại khái.



      Hoắc Cảnh Sâm vài phần lười biếng dựa vàoghế salon, khóe môi nở ra nụ cười quỷ dị, conngươi thâm thúy lóe ra khát máu lạnh lẽo:

      “Phương án này tôi thấy lần đầu ở thành phố A, thư phòng nhà tôi, các người nghĩ người có khảnăng thấy duy nhất là ai?”

      Mọi người đều biết Hoắc Cảnh Sâm, dáng vẻ giải thích này của , chẳng thà rằng bày tỏ cái gì.

      Khóe môi Tả Chi Hàn run rẩy, vẻ mặt yếu ớt nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:

      đừng cho em biết là cố ý tiết lộ cách điều chế ra ngoài, vì muốn để người kia nhìn thấy?”

      Vi Vi càng thêm dứt khoát đập bộp cái lên đầu Tả Chi Hành, rồi lại có chút hiểunhìn Hoắc Cảnh Sâm:

      “Tại sao lại là người kia, sao lại muốn thăm dò người đó?”

      Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, giải thích:

      chính , VI Vi, cho bọn họ xem tài liệu.”



      Vi Vi gật đầu, di con chuột:

      “A, mọi người nhìn chút, cái này là phươngán của tôi và Cảnh Sâm trao đổi, hơn nữaphương thức điều chế hơi khác với loạt hàng kia, chỉ cần thêm vài thành phân, tôi tin, à, đủ để nâng cao lợi nhuận của loạt hàng này tới2-3 lần.”
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Linh (3)

      Đối với giải pháp này, những người ngồiđây đều từ chối đưa ra ý kiến, nhiều năm qua đãăn ý, huống chi, Vivi dám thế bởi thực có thực lực, ra đời trong gia đình y dược,tất nhiên, đối với việc này có thiên phúhơn người thường.

      Hoắc Cảnh Sâm gật đầu cái, tất cả hội nghị sắp kết thúc, giơ tay lên day huyệt tháidương đau nhức, đứng lên, tới cửathư phòng đột nhiên dừng bước:

      "Giao dịch lần này do tôi tự xử lí, ngày mai giúptôi hẹn người của đối phương, tôi tự chuyện với bọn họ."

      thể hạ thấp giá cả, hơn nữa ít nhất nâng giá 200%.

      Huống chi, muốn xem, người kia cho tới bây giờ rốt cục can đảm đến đâu, mà hắntự xử lý chắc chắn là phương pháp tốt nhấtkhiến đối phương xuất .

      ***

      Phòng ngủ chính, bạn Tây Hàn ấn thântrong tủ quần áo trước tiên thu thập xong hếtthảy mọi thứ sau đó lách mình ra ngoài. nhảm, cậu hề nghi ngờ mình mà ngốcnghếch ở lại thêm bị ba phát ra.

      Dĩ nhiên, tới giờ bạn Tây Hàn phải làngười xem tồn tại của mình. Lúc đó, hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại trước khi bạn Tây Hàn quên đểlại chiếc giường hai người xa hoa kia tờgiấy rất bắt mắt.

      Ba, cách mạng chưa thành công ~

      Cách mạng chưa thành công coi như là câuchuyện của Hoắc Cảnh Sâm và Niệm Thần, về phần bạn Tây Hàn vì sao biết biết được.

      tiếng ba, thể tâm lí đen tối của Tây Hàn lại nổi loạn, mình còn chưa gặpem trai ruột mà cực kì thành công cố tình gâyrối công việc của “Mạn” rồi.

      Tuy chưa từng có tổn thất nặng nề, nhưng đãlàm cho người như cậu cảm thấy rất khóchịu!

      Cũng may tòa nhà khá lớn, phòng khách cũng nhiều, bạn Tây Hàn tìm căn phòngtương đối vắng vẻ để nghỉ ngơi.

      Hội nghị vừa rồi cậu đại khái nghe được toànbộ, mà lần này bởi vì nhận được tin ba mình gặp nguy hiểm nên cậu mới tới đây, bởi vậy ngày mai cậu theo sát ba từng bước.

      Quả nhiên, tới mấy phút, phòng ngủchính truyền đến tiếng gầm gừ phẫn hận của Hoắc Cảnh Sâm:

      "X, mau bắt Hoắc Thần Viễn tới đây cho tôi!"(X: Ta đoán nhầm nó ám chỉ câu chửi tục.)

      Lúc đó, bạn Hoắc Thần Viễn ngồi trực thăng bí mật chạy suốt đêm về Italy buồn ngủ đột nhiên thấy lạnh sống lưng, sau đó rất bất lịch hắt hơi cái.

      "Nhanh lên chút, tôi sợ về muộn thêm chút nữa ba nhất định trực tiếp lột da tôi ra mất."

      Chương 87: Linh (4)

      Vẫn chọn tủ quần áo làm chỗ nấp như cũ, lúc này bạn Tây Hàn nếu dám trực tiếp quang minh chính đại nằm giường, thể nghi ngờ đây chính là câu cực kì trắng trợn, tới bắt con , ba, phát ra con .

      Bóng đêm thâm trầm, cả trang viên trong biệtthự tràn ngập hơi thở căng thẳng, sau khi HoắcCảnh Sâm , trong thư phòng vẫn còn bốn người bàn việc, trực giác nhiều năm qua cho bọn họ biết, chuyện của ngày mai khôngphải chuyện đùa.

      Vivi đem tài liệu in ra sau đó khóa vào tủ sắt, rồi trực tiếp tiêu hủy số liệu trong máy tính.

      "Thành , chuyện của ngày mai tôi vẫn có dự cảm tốt."

      Lục Phi Ly vẻ mặt nghiêm túc ngồi ghếsofa, dù sao đến tại Hoắc Cảnh Sâm cũng cho họ biết mục đích thực của việc gặp những người đó vào ngày mai là gì.

      "Dự cảm xấu này, là tới việc đối phương gặpbất lợi với Cảnh Sâm và Cảnh Sâm chỉnh đốiphương cực kì thảm?"

      Mạc Tĩnh Đông nhún vai, bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống.

      "Việc Cảnh Sâm muốn làm nào có lúc thấtbại? Trừ phi chính cố ý."

      Coi như là lời giải thích, hoặc nhiều hoặc ít, dường như có thể đoán ra chút suy nghĩcủa Hoắc Cảnh Sâm lúc này.

      Vivi tắt máy vi tính, ngay sau đó cũng ngồixuống ghế sofa:

      "Tôi nghi ngờ, giao dịch lần ngày, đối phươnglớn nhất sau lưng BOSS chỉ sợ là HồngThương."

      "Cho nên ý của là, bởi vì nhận ra điểmnày, Cảnh Sâm mới chuẩn bị chủ động ra trận?"

      Tả Chi Hành phát ra đầu tiên.

      "Nhưng chúng ta đều hiểu, Hồng Thương núpnhiều năm như vậy, thể nào dễ dàngxuất như vậy, hoặc có thể bây giờ Hồng Thương muốn phá hủy hai tổ chức lớn là “Linh”và “Mạn”, sau đó mới bàn điều kiện với Hoắc Cảnh Sâm."

      Lục Phi Ly thở dài, đối với Hồng Thương, bao nhiêu năm nay, việc điều tra hề có tiếntriển dường như tiêu hao hết kiên nhẫn củabọn họ, đến tận bây giờ, nhưng nếu bọn họ nghĩ đúng, bọn họ hy vọng nhất có thể bắtđược Hồng Thương.

      "Cho nên, rất dễ nhận thấy, hành động ngày mai nếu ngoài dự liệu, Cảnh Sâm cầu hành động đơn độc, chỉ như vậy, tỉ lệ HồngThương xuất mới lớn hơn, rốt cục vì sao lần này Cảnh Sâm gấp gáp như vậy, dường như đây phải là việc Cảnh Sâm thường làm."

      Đây mới là điều Vivi thực hiểu.

      Hồi lâu, dường như Mạc Tĩnh Đông hiểu ra chút:

      "A, có lẽ bởi vì lúc trước Hồng Thương làmhại quá nhiều người quan trọng của Hoắc Cảnh Sâm, còn lần này lại khiến Cảnh Sâm như vậy chỉ sợ tìm được người mà coi trọng."

      hoàn toàn hiểu tâm tình Hoắc Cảnh Sâmlúc này, có lẽ là con người sau khi mất sẽcàng cố gắng hết sức để bảo vệ những thứ có.

      "Ặc, lại chuyện cũ, trong chuyện của SởVận Nhi dường như lão Đãi vẫn còn tự trách,chậc chậc, chỉ là suy nghĩ trong lòng thôi, khôngbiết vì sao, sau chuyện đó tôi cứ thích người phụ nữ kia, cứ có cảm giác dường như có mâu thuẫn gì đó."

      Tả Chi Hành vén lại những sợi tóc trán, rồisau đó nét mặt mệt mỏi tựa vào ghế sofa, nhớ lại chuyện này thực làm người ta đau đầu.



      Chương 88: Việc nhà


      Dường như phải chỉ mình Tả ChiHành có cảm giác như vậy, những người ngồi đây ít nhiều cũng có tiếp xúc với Sở VậnNhi.

      Vivi thở dài, mọi người đều có vẻ đăm chiêu suy nghĩ:

      "Nếu Hồng Thương chính là người Cảnh Sâm cần, chẳng bằng ngày mai chúng ta tương kế tựukế đưa đến cho Cảnh Sâm, thế nào?"

      Lục Phi Ly tựa tiếu phi tiếu (cười mà như khôngcười), từ chối đưa ra ý kiến với đề nghị của Vivi:

      "Điểm này cần chúng ta phải quan tâm, tôi nghĩ nếu Cảnh Sâm sẵn lòng tự ra mặt nhất định suy nghĩ vẹn toàn. Mà bây giờthì việc tôi tò mò hơn chính là việc nhà củaCảnh Sâm."

      "Cậu Hoắc Thần Viễn? X, nghĩ đến tên tiểutử kia tôi càng cảm thấy đau đầu, lần trước nódám đến chỗ “Mạn” quấy rối, thằng nhóc năm tuổi, tán , quậy phá, còn đánh bạc, tóm lại thể tưởng tượng nổi nó khiến Cảnh Sâm tốn bao nhiêu tiền!"

      Tả Chi Hành cắn răng nghiến lợi, bạn Hoắc Thần Viễn này đùa giỡn Tả Chi Hành N lần làm tức giận, hơn nữa tiểu nha đầu hơn 10 tuổi nhà lại rất có cảm tình với Hoắc ThầnViễn.

      "Ha ha, tôi cảm thấy tiểu nha đầu nhà cậu và tiểu tử Thần Viễn rất xứng đôi."

      Mạc Tĩnh Đông thờ ơ lắc lắc ly rượu đỏ trêntay, cố ý kích thích thần kinh yếu ớt của Tả Chi Hành.

      ". . . . . ."

      Tả Chi Hành im lặng, vợ kia của cònlâu mới có thẩm mỹ kém như vậy.

      "Ưmh, Chi Hành, nếu có quan hệ thông giavới Cảnh Sâm, đến lúc đó lão nương nịnh đầu tiên."

      Vivi tựa vào ghế sofa cười đến ma quỷ run sợ, ừm, hình ảnh Hoắc Thần Viễn và tiểu nha đầu nhà Tả Chi Hành thành đôi nghĩ thế nào cũngthấy đáng .

      ". . . . . ."

      Tả Chi Hành tiếp tục giả vờ chết, về sau tốt nhất là bao giờ cho tiểu tử thối Hoắc Thần Viễn và tiểu nha đầu nhà mình gặp nhau nữa!

      "A, trừ Thần Viễn ra, chẳng lẽ mấy người hề tò mò người phụ nữ trước đây sinh con choCảnh Sâm rồi biến mất giờ ở đâu sao?”

      Lục Phi Ly đốt điếu thuốc, khói mù trànngập căn phòng, khóe môi dần dần tạo thành đường cong, tựa tiếu phi tiếu, thỉnh thoảng bàntán cuộc sống riêng của lão đãi, cũng là thú vui đặc biệt.

      ***

      Bên kia, bạn Tây Hàn cuộn mình trong tủ quần áo, rất vừa lòng làm cái gối đầu dày ở tầng thấp nhất, bộ quần áo SpongebobSquarepant liền thân khiến động tác bắt chéo chân của cậu có phần ngộ nghĩnh.

      thể cậu lớn lên từ ở “Mạn”, hơn nữa còn do năm nhân vật đầu nãocủa “Mạn” dạy dỗ nên nhiều phương diện Mộ Tây Hàn thực đạt đến trình độ củathiên tài.

      Người ngoài biết tồn tại của cậu, trong “Mạn” cũng biết, trong lòng mọi người biết , cậu là con trai Mạt Ly, nhưng biết là Mạt Ly sinh ra cùng người nào, mà do Hách Liên Thần giúp tay nên chuyện này vẫn còn là bí mật.

      Chương 89: Nước phù sa để chảy ra ruộng người ngoài

      Tây Hàn tiến vào hệ thống tán gẫu của “Mạn thìmọi người đều ở đây, lúc này, Tây Hàn vừa xuất , người đầu tiên bám lấy nịnh nọt chính là Tư Nhiên.

      Rất dễ nhận thấy, bị Tây Hàn tiêu huỷ mấy tài liệu kia thể tìm lại được.

      [Tư Nhiên vô địch]: "Bạn Tây Hàn đáng , nếu tại ngài có tâm tình tốt có thể suy xét tìm những tư liệu kia về ?"

      [Ta Spongebob Squarepant]: "→_→, bạnđáng có ở đây, có chuyện gì đốttiền mà gọi."

      [Gọi ta là Lương gia]: "Cục cưng Tây Hàn, nghenói bây giờ ngươi làm việc lớn?"

      [Ta Spongebob Squarepant]: "Đúng vậy."

      [Gọi ta là Lương gia]: "Ơ, lần này sao lại chịu bỏlại mẹ ruột ngươi?"

      Được rồi, thể , bạn TâyHàn chưa bao giờ cam lòng rời khỏi mẹ ruộtmình nghiễm nhiên trở thành giai thoại mẫu từ tử hiếu trong “Mạn”.

      Cách đây mấy năm ở , bạn Tây Hàn có thể chạy nhảy vì luôn có mẹ bên cạnh, đúng là những thứ kia ly kỳ cổ quái cậu phát minh vượt qua trí thông minh của người thường, khiến MạtLy trở thành sát thủ đệ nhất làm người người nghe danh sợ mất mật.

      [Ta Spongebob Squarepant]: " phải tôi là tìm nhà ta ba ruột sao?"

      [Tư Nhiên vô địch]: "( ⊙o⊙ ), tôi mới vừa theodõi, cậu trong trang viên tư nhân của“Linh”? trách lần trước cậu lại muốn tôitìm bản thiết kế của biệt thự này."

      [Ta Spongebob Squarepant]: "Theo dõi tôi?Mấy tư liệu trong máy tính kia muốn nữa hả?"

      [Tư Nhiên vô địch] ( lấy lòng): "Tôi sai rồi, có thể thương lượng ?"

      [Ta Spongebob Squarepant]: "o_O? ? ? chút coi."

      [Tư Nhiên vô địch]: "Cậu giúp tôi khôi phục tài liệu trong máy tính, tôi bay sang Italy giúp cậu,thế nào?"

      [Ta Spongebob Squarepant]: "(#‵′) tôi cầnanh làm gì, bản lĩnh của còn bằng chịLương Tĩnh."

      [Tư Nhiên vô địch]: ". . . . . ."

      [Gọi ta là Lương gia]: "Cho nên , Tư Nhiên,come on! Nhanh lên qua đây ôm ấp thương thôi."

      [Tư Nhiên vô địch] (phát điên): "Bạn Tây Hànthân ái, đáng nhất, thông minh nhất, vô địchthiên hạ, rốt cuộc làm thế nào bạn mới khôiphục tư liệu trong máy tính cho tôi."

      [Gọi ta là Lương gia] (xấu hổ): "Tây Hàn, khiếnhắn cưới chị."

      [Ta Spongebob Squarepant]: ". . . . . ."

      phải cậu chuyện chính sao?

      [ Đông Hách]: "Lương Tĩnh, nếu cầu hôn lạibị từ chối, tôi thấy cả đời này chẳng có ngườinào dám cưới , chậc chậc, tuyệt đại mỹnhân phong hoa tuyết nguyện như tại sao lạiđể ý tên nghiệt vô dụng Tư Nhiên kia vậy?"

      [Gọi ta là Lương gia](phiền muộn): "Bởi vì nãi nãi trong “Mạn” chỉ đánh thắng được ! Mà tôi lại muốn chảy tới ruộng ngườingoài, đương nhiên, Tư Nhiên sau này tôi dễbắt nạt."

      [Tư Nhiên vô địch]: "Ngươi mau biến !"

      [Đông Hách]: "Tư Nhiên ngươi vạn năm là tiểuthụ."

      [Tư Nhiên vô địch]: "Ngươi cũng mau biến !"

      [Ta Spongebob Squarepant]: ". . . . . ."

      Chương 90: Con cưng của thượng đế

      Cãi vã ác liệt duy trì sau nửa giờ trong trạng tháigay cấn, hình như mỗi lần cặp đôi Lương Tĩnhvà Tư Nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều thể vào trọng tâm.

      vì điều gì cả, chẳng qua cặp đôi này có vướng mắc nhiều năm, ràng ai nấy đềuthấy bọn họ nhau, nhưng từ nhiều nămtrước tới giờ, cặp đôi này trước mặt mọi ngườicứ như gần như xa.

      Lâu dần mọi người đều thắc mắc biết đến khi nào bọn họ mới tu thành chính quả, sauđó việc này trở thành cuộc cá cược lớn giữa các nhân vật quan trọng trong “Mạn”.

      Lúc đó, Mộ Tây Hàn chỉ là cậu bé chưahiểu tình , cho nên mỗi lần thấy hai ngườikia cãi vã cậu đều tự động im lặng.

      Dần dần đề tài trở về bạn Tây Hàn vừa bị mọi người bỏ qua.

      [Tư Nhiên vô địch]: "Bạn Tây Hàn đáng ,chúng ta thể thương lượng sao?"

      [Ta Spongebob Squarepant]: "Dĩ nhiên phải."

      [Tư Nhiên vô địch]: " giết người phóng hỏa, tôi là công dân tốt, được rồi, muốn tôi làm gì, cậu cứ ."

      [Gọi ta là Lương gia]: "Ngươi mà chưa từng giếtngười phóng hỏa sao? Ngươi mà là công dân tốtsao?!!!"

      [Ta Spongebob Squarepant]: "Trước năm giờ tối mai, tôi muốn tất cả tư liệu về giao dịch của “Linh”, quan trọng nhất là tất cả tin tức về đối phương của giao dịch này."

      [Tư Nhiên vô địch]: "Việc này đơn giản. Muốnbiết chuyện của “Linh”, chỉ cần lấy lòng Hách Liên Thần là được, người nào mà biết, Hách Liên Thần và “Linh” có mối quan hệ vô cùng mật thiết.

      [Ta Spongebob Squarepant]: "Nếu xảy ramột lỗi , tôi tiêu hủy ngay đống tài liệu trong máy tính giúp ."

      xong, Tây Hàn trực tiếp logout (tức là thoát ý, chắc mọi người hiểu cả), tiếp tục phá tường lửa nãy giờ chưa mở được, a, thú vị nha, hìnhnhư ba mình rất giỏi về phương diện này.

      ***

      Bên kia, Hoắc Cảnh Sâm tắm xong ra khỏiphòng tắm.

      Áo khoác trắng to lớn bao bọc thân thể rắn chắc của , lộ ra cơ ngực khỏe khoắn, xương quaixanh tinh xảo, mái tóc đen vẫn còn đọng nước,chưa lau khô hoàn toàn.

      Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bàn chân dẫm lên tấm thảm xám tro, tất cả cử động đều mangtheo vài phần lười biếng, lại có cả vẻ đẹp hoangdã làm người ta điên cuồng.

      Người đàn ông này trời sinh chính là kết hợp của nghiệt và satan, ánh trăng nồng đậm,bóng đêm thâm trầm, ngay cả trong lúc ngồi lơđãng ghế sofa mà động tác cũng hấp dẫncon mắt người khác.

      Đây là người đàn ông khi mặc quần áochỉnh tề làm cho người ta mê muội, nhưng làcởi quần áo chỉnh tề ra, nhưng chỉ mặc bộquần áo ngủ đơn giản cũng làm cho người ta mê muội, thể nghi ngờ người đàn ông nàychính là đứa con cưng của Thượng Đế, khiến vô số phụ nữ mê mệt.

      Ấn vào nút mở laptop, đợi máy tính khởi động chuông điện thoại vang lên.

      Nhìn tên màn hình biểu thị, khóe miệng HoắcCảnh Sâm vô tình tạo thành đường cong vô cùng mềm mại.

      Lấy laptop đùi ra, đứng dậy cầm điện thoại di động lên, sau đó bước tới cửa sổ mở, nghiêng người ra phía trước, lúc này mới ấn vào phím call.

      Giải thích chút về cách xưng hô của Tây Hàn: Tây Hàn còn mà để xưng tôi- có vẻ hơi xấc, nhưng mà mình thấy xưng cháu-chú cũng kì kì, bạn ý có vẻ lạnh mà. Thôi thìcứ tôi-, xấc tí nhưng mà có khí chất thiên tài.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :