1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Mẹ, cưỡng bức

      Lúc Niệm Thần về đến nhà khoảng mười giờ, lúc đó, bạn Tây Hàn mặc áo ngủliền hình Spongebob Squarepant, dáng ngườinho co lại sofa nghịch ipad.

      màn hình là các nét vẽ 3D ràng, xungquanh là hình ảnh của cây súng lục kiểu mới, ngón tay trẻ con mập mạp di chuyểntrên màn hình, dáng vẻ tập trung tinh thần kếtthúc ngay khi nghe thấy tiếng mở cửa của Niệm Thần.

      Màn hình thay đổi, biến thành trò chơi của trẻ con.

      "Tiểu tử thối, trễ thế này sao con còn chưa ngủ? Ngày mai có phải muốn trốn học ? , hôm nay phải là nhà trẻ đấy chứ?"

      Niệm Thần bỏ đôi giày cao gót ra khỏi chân,cảm giác như được giải phóng, rồi sau đó giữ chút hình tượng nào, tứ chi ngửa ra, hai tay chắp lại ngã xuống ghế sa lon, đưatay lên kéo đứa con trai của mình vào ngực làmgối ôm.

      Bạn Tây Hàn đối với cái ôm như bạch tuộc tám chân bám vào người của mẹ mình vốn quen rồi, giãy giụa được liền lập tứckhinh thường:

      "→_→ mẹ, ràng chính mẹ bảo con hôm naykhông nên ra ngoài, hơn nữa chẳng lẽ mẹ khôngthấy vừa về nhà có đàn ông cho mẹ làm gốiôm phải rất tuyệt sao?"

      Cho nên cái này chính là chó cắn Lã Động Tân, biết lòng tốt của người khác. . . . . .

      ". . . . . ." Con là đàn ông á, vậy sao?!

      Niệm Thần bất lực, lúc nào đứa con nhà mình . . . . . . trưởng thành sớm như vậy rồi?

      "Con trai, con xem nếu có người mà ba đau mẹ thương, còn bị trai củamình chèn ép, hơn nữa người thân bên cạnh hậnkhông thể làm mau biến mất khỏi thế giannày, con xem mẹ nên đối xử với người nhưhắn như thế nào?"

      Mộ tiểu thư đột nhiên cảm xúc dâng trào, ôm phiên bản thu trong ngực, trong lòng lại nghĩ nhớ tới bản gốc kia, được rồi, dù sao con trai cũng biết đứng núi này trông núi nọ .

      "(ˇ&amp:#717;ˇ) mẹ, cưỡng bức ! Sau đó dùng mỹ nhân kế lừa lấy tài sản của , trênđường phải nhớ mang bảo bối của mẹ xemphim nha."

      Thôi , dùng bộ quần áo Spongebob Squarepanttrên người cậu để nghĩ cũng biết người khiến mẹcậu buồn rầu chỉ có thể là ba cậu rồi, cho nên cái vấn đề này rất đơn giản, hơn nữa dễ dànggiải quyết . . . . . .

      Mộ tiểu thư khóe miệng run rẩy, rồi sau đó dữdội bắt lấy bạn Tây Hàn sau đó bắt đầu chà đạp:

      "Mẹ nó! Mộ Tây Hàn, , lúc mẹ cómặt những kẻ lưu manh kia dạy dỗ con những tư tưởng hạ lưu gì rồi? Lão nương bỏ ra cả đống tiền cho con nhà trẻ, con gần đây càng ngày càng lưu manh đến, bâygiờ về nhà còn nhạo báng mẹ con?!"

      Mẹ nó, hổ là con của Hoắc CảnhSâm! Người bất chính người dưới sao có thể thiện lương được!

      ". . . . . ." Mẹ, mẹ là người thiện lươngsao?

      Vì vậy sau khi giáo huấn đống tư tưởng chobạn Tây Hàn đến mức buồn ngủ, Mộ tiểuthư lại ôm con trai vào lòng, u oán thở dài:

      "Cho nên con trai, đừng lưu manh nữa mẹmới cho ngủ."

      ". . . . . ."

      Chú thích:
      Chó cắn Lã Động Tân: Tham khảo ở đây nha các nàng.
      http://yume.vn/luongkhatin/article/cho-can-la-dong-tan-35B73529.htm

      @Kate: Hu hu ta có khá gì hơn đâu, mấy hôm trước rảnh làm trước, giờ cũng nước đến chân mới....lội

      Chương 42: Mẹ, mẹ ép buộc con

      Bảy giờ sáng thứ hai.
      “Mẹ, rời giường.”

      cậu nhóc đứng ở trước giường, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, tại sao sáng sớm ở nhà cậu lại giống với những nhà khác, cậu chưa bao giờ được hưởng thụ cái cảm giácđược mẹ gọi dậy buổi sáng.

      Mộ tiểu thư ôn con gấu bông khổng lồ mà hainăm trước mua cho con trai lại bị cậu chê, ngủngon lành, chút phản ứng cũng có.

      “Mẹ, mẹ ép buộc con.”

      Bạn Tây Hàn lắc cái đầu, khóe môi nhếch lên, cười như cười.

      giây tiếp theo, trong tay cầm thứ gì đó, chút do dự nhét vào miệng Niệm Thần,sau đó thảnh thơi dựa vào tường bắt đầu đếm ngược.

      “Ba…”

      Mộ tiểu thư vẫn say trong mộng đẹp, có chút phản ứng.

      “Hai…” Bạn nhìn đồng hồ tay, bắt đầu tính thời gian.

      Mộ tiểu thư vẫn như cũ phản ứng, thậm chí theo bản năng còn nhai hai cái.

      ….”

      “A——" Mộ tiểu thư nằm giường giật bắn người ngồi dậy, lung la lung lay tới nhà vệ sinh.

      Bạn Tây Hàn che mặt, tươi cười đến cửanhà vệ sinh:

      “Mẹ, con rồi là mẹ ép buộc con!”

      “Nôn——" bên trong truyền tới tiếng Mộ tiểu thư kịch liệt nôn ọe, biết còn tưởng mang thai, nên bị nôn ọe nghiêm trọng.

      “Tiểu tử thối, con cho lão nương ăn gì, vì sao lại muốn ói ra? Nôn….”

      Sáng sớm, giọng của Mộ tiểu thư nhàng vài phần, cái loại cảm giác buồn nôn đó, thậtkhiến có suy nghĩ muốn mổ bụng để chấm dứt.

      “Cũng có gì, chỉ là chút tiêu, ít mù tạt, nước cà rốt cộng với tỏi ép…. Và cá mòi màthôi, nó chính là sát thủ của những người ngủnướng! Bảo đảm mẹ cả ngày tinh thần dồi dào, hề buồn ngủ.” Bỏi vì cái loại mùi vị ghê tởm này luôn quanh quẩn trong miệng.

      Bạn Tây Hàn đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh, thoải mái nhàn nhã thông báo loạtnguyên liệu, rồi sau đó nở nụ cười xấu xa:

      “Ngày mai chắc thăng cấp lên, có lẽ con cho thêm mấy con giun.”

      “........Tiểu tử thói, nôn....”

      Ruột gan Mộ tiểu thư như đứt thành từng khúc,sinh đứa con trai như vậy chẳng lẽ chính là bê đá tự đập vào chân mình trong truyền thuyếtsao? Mẹ nó, cảm thán lần nữa, hàng này đúngthật là của Hoắc Cảnh Sâm, ngay cả phương pháp chỉnh người cũng độc nhất vô nhị....

      Nửa giờ sau, Mộ tiểu thư mệt mỏi ngồi trước bàn ăn, phẫn hận nhìn đứa con trai chuẩn bị bữa ăn sáng, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, hậnkhông thể trực tiếp xông lên đem cái phiên bảnnhỏ của Hoắc Cảnh Sâm giày vò đến chết, tấtnhiên, nếu như còn sức lực để ...

      “Mẹ cần tức giận, trí thông minh củachúng ta bất đồng, mẹ ngoan ngoãn chịu bị bắtnạt thôi.”

      Bạn Tây Hàn đầu cũng ngẩng, giọngnói từ từ, hàm chứa coi thường.

      “Mau ăn! Lão nương hôm nay đưa con nhàtrẻ.”

      “...................”

      Chương 43: Căm thù đến tận xương tủy.

      Cả ngày trạng thái của Mộ tiểu thư quả chỉcó dùng từ thê thảm nỡ để hình dung, suy yếu giống như người vừa bị bệnh nặng, còn có dáng vẻ chật vật lao thẳng tới nhà vệ sinh, thêm chút ý tưởng thuần khiết hìnhảnh miêu tả sống động, túng dục quá độ hoặcmang thai...

      Tất cả đều lọt vào mắt Hoắc Cảnh Sâm, cả ngàyhoàn toàn ở trong trạng thái sắp bùng nổ, vì vậytoàn bộ dưới Hoắc thị từ buổi sáng đều lâm vào tình trạng khủng hoảng, Tổng giám đốc hôm nay đặc biệt trầm, cho nên phải cụp đuôi làm việc, chỉ sơ ý chút tuyệt đối bị lôi ra ngoài chặt đầu.

      Buổi sáng Mộ tiểu thư rất có cốt khí cự tuyệt đồ ăn thương của con trai nhà mình, kết quả chính là bây giờ đặc biệt vùi mình vào bát mì, cùng Khang sư phụ mắt to trừng mắt , dáng vẻ căm thù đến tận xương tủy giống như ăn đống chuột chết ghê tởm.

      “Mộ tiểu thư, tôi nhớ Hoắc thị có ngược đãi nhân viên?

      Hoắc Cảnh Sâm ui, ôm ngực tựa vào cửavăn phòng tổng giám đốc, mặt ghét bỏ nhìn dángvẻ của Mộ tiểu thư.

      Mộ Niệm Thần phẫn hận ăn miếng mì, rồi lại chuyển căm hận đến Hoắc Cảnh Sâm:

      “Tổng giám đốc, có gì phân phó?”

      muốn tại là giờ nghỉ trưa, đanglúc nghỉ ngơi của nhân viên, nhưng lời vừatới miệng có cốt khí nuốt xuống toànbộ.

      tại, đưa cái bát mì đó vứt vào thùng rác ngay, trời mới biết lúc ăn thứ này vẻ mặtcô khiến tôi nghĩ rằng nuốt chửng 100con giá, sau đó xuống dưới lầu rẽ phải tới quáncơm mua giúp tôi hai suất cơm, có thời gian nửa tiếng, nếu tháng này trừ lương.”

      “......” nhịn! Bày ra nụ cười rạng rỡ: “Xinhỏi, tổng giám đốc có cầu gì với đồ ăn hôm nay?” Cần tôi cho thêm mấy con gián vàokhông?

      “Tùy tiện.”

      nhàn nhạt trả lời, quay người vào trong,nửa đường còn đột nhiên quay đầu lại:

      rau cải, cà rốt, được quá mặn,ngọt quá cũng được, cũng được quá chua, còn có tuyệt đối được xuấthiện mì hay phở, bát mì của khiến tôi cảmthấy ghê tởm.”

      “................” Mẹ nó! Cái này gọi là tùy tiện?! Có muốn tùy tiện thêm chút nữa hay ?

      Mộ tiểu thư hít sâu hơi, cầm bát mì bàn vứt vào thùng rác, đường vòng cung hoàn mĩ, thề ngày kia nhất định phảiđem ta vứt vào thùng rác, phẫn hận cầm lấyví tiền, rồi sau đó thi hành nhiệm vụ.

      Nhưng là khi Mộ Niệm Thần vừa vào thangmáy, thang máy bên kia mở ra, sau đó là mộtngười phụ nữ trung niên dagns vẻ khí thế, bêncạnh còn có trẻ quần áo người là loại số lượng có hạn, lúc đó, Hoắc Dư Tước cònchưa kịp vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, xoang mũi bỗng tràn ngập mùi nước hoa,đôi mày khẽ nhíu lại
      Chương 44: Huyết thống.

      Mộ Niệm Thần cố ý chần chừ vào thang máy, tầng 98 thiết kế rất đơn giản, ra khỏi thang máyqua phòng thư kí chính là phòng làm việc của Tổng giám độc.

      Mà biến thái chính là, bàn làm việc của lại ở ngay cạnh phòng tổng giám đốc chỉ cách tấm thủy tinh, mỗi lần ngẩng đầu có thể trực tiếp thấy gương mặt nghiệt, cho tới khi thích ứng được chút Mộ Niệm Thần luyệnđược thân bình thản tim đập mặt đỏ thi thoảng nhìn về phía bên trong cười cái.

      Lúc nghỉ trưa, tầng 98 vô cùng yên tĩnh lúc Mộ Niệm Thần bước khỏi thang máy nháy mắt truyền đến thanh đổ vỡ ở phòng Tổng giámđốc, sau đó là tiếng gào thét tức giận:

      “Hoắc Cảnh Sâm, tôi là mẹ ! Tôi bảo anhcưới San San cũng chỉ có thể gật đầu đồngý, hôm qua mang đó tới bữa tiệc là có ý gì? đừng quên trong tay tôi còn có 10% cổ phần của Cố thị, nếu như chịu phối hợp tôi đem cho Hoắc Tĩnh Bắc, đến lúcđó có bị đuổi ra khỏi Hoắc thị cũng đừngtrách người làm mẹ như tôi quá tuyệt tình! Hômnay phải nhận lỗi với San San!”

      Mộ Niệm Thần cầm hộp cơm cứng đờ tại chõ, có cảm giác lúng túng vì nghe thấy chuyệnriêng tư của người khác, mà chỗ đứng lạihoàn toàn thấy tình hình bên trong phòng Tổng giám đốc, được rồi, thừa nhận nhiều chuyện, huống chi nếu như nghe nhầmthì trong miệng người phụ nữ kia chính là mình.

      Hoắc Cảnh Sâm đứng yên tại chỗ, khóe mắt có vết máu do mảnh vụ của bình hoa làm bịthương, chỉ kém 1mm nữa có lẽ mắt trái của bị mù.

      Cả người yên lặng đến đáng sợ, vẻ mặt có biểu tình lại thêm vệt máu kia khiếnanh giống như satan khát máu từ địa ngục lao ra, khí thế cường đại cùng với hơi thở lạnh lẽo bao phủ khắp phòng.

      giây sau bước chân, động tác ưu nhãcúi người nhặt mảnh vụn dưới đất, sau đó quayngười lại nhìn người đứng trước mặt:

      “Bà là phiền toái, huyết thống thứ này cũng kì quái, bà cho tôi cái mạng giống như tôi phải cảm tạ ânđức, vì vậy tôi hôm trả lại toàn bộ cho bà.”

      Lúc chuyện đưa mảnh vụn vào tay MaiDĩ Thanh sau đó lôi tay bà để trước tim mình:

      “Lợi ích của tôi thỏa mãn hư vinh củabà? Bà phải ép tôi cưới ta chỉ là muốn có Hoắc thị phải ?”

      Lúc chuyên, khóe môi của nở nụ cười nhàn nhạt, giễu cợt, khinh miệt, dập tắt tia sáng cuối cùng trong mắt .

      Mộ NIệm Thần ở góc độ này có thể thấy mặtHoắc Cảnh Sâm, hai người phụ nữ kia đưa lưng về phía , nhìn vẻ mặt của haingười, lại giống như chán ghét khi nghe nhữnglời đó thể phủ nhận cảm thấy đau lòng cho Hoắc Cảnh Sâm.

      “Đâm , như vậy chúng ta thanh toán xong, mẹ, nhưng con cho mẹ biết, sau khi con chếtrồi, người thừa kế tài sản là con trai con, mà mẹ,vĩnh viễn chỉ là người vợ bị chồng mìnhphản bội, rồi sau đó trông mong người ta cảm thương!”

      Chương 45: Cảm giác như thế nào

      Lúc chuyện, cánh tay hơi dùng sức, mảnh sứ bén nhọn đam qua áo sơ mi, sau đóchất lỏng từ từ nhuốm ra.

      Giống như là ngờ Hoắc Cảnh Sâm thậtsự đâm, người phụ nữ dáng vẻ như gặp quỷ vộirút tay ra:

      “Kẻ điên, mày chính là người điên!”

      Mẹ, cảm giác tự tay kết thúc sinh mạng con trai mình thế nào?”

      Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm rơi gương mặtđang hoảng hốt, đáy mắt u ám, ngay cả lời cũng khác thường, cánh tay màu mật ong giatăng sức lực đẩy cánh tay bà ấn mạnh hơn, nhưng, giây sau tất cả động tác chợt dừnglại vì Mộ Niệm Thần đột ngột xông vào.

      chỉ là lo lắng con trai nhà mình còn chưa thấy mặt cha mà ta chết, tự an ủi mình như vậy, bàn tay mềm mại nắm chặt lấybàn tay màu mật ong của Hoắc Cảnh Sâm, cái tay khác cũng kéo tay của Mai Dĩ Thanh ra.

      “Hoắc Cảnh Sâm, cần thiết, nên vì sai lầm của người khác mà trừng phạt mình.”

      nhìn chằm chằm vào vệt máu trước ngựcanh, ánh mắt tự chủ được ngập hơi nước.

      Mảnh sứ bén nhọn rơi mặt thảm, khôngphát ra chút tiếng động nào, Mộ Niệm Thầncuống quýt lấy khăn giấy chặn lên trước ngựccủa :

      sao, bây giờ chúng ta tới bệnh viện băng bó.”

      Ánh mắt của chỉ tập trung gương mặt tái nhợtcủa và vết máu ngực, bỏ quên haingười vẫn còn ở trong phòng.

      “ Mẹ, chính là ta, đêm qua Hoắc Cảnh Sâm mang ta đến yến hội, là hồ li tinh này! Dáng vẻ như kĩ nữ mà còn tỏ vẻ thanh cao, mẹ nhất định phải thay con đòi lại công đạo, con mới làvợ chưa cưới của Hoắc Cảnh Sâm!”

      Mai Dĩ Thanh ở bên cạnh vẫn gì, Mộ Niệm Thần quay đầu liếc nhìn, phỏng đoánchắc đây chính là Cố San San người nghe tênnhưng chưa từng gặp mặt.

      Nếu như phải tận mắt chứng kiến, MộNiệm Thần nhất định tin đời nàycó cặp mẹ con nào lại đối xử với nhau như vậy, đỡ Hoắc Cảnh Sâm ngồi ghế sofa.

      “Bốp——" Mộ Niệm Thần quay người vungtay, năm ngón tay in lên mặt Cố San San.

      Giống như là ngờ Mộ Niệm Thần dám làm vậy, Cố San San đầu tiên là trợn mắt há hốcmồm, sau đó ngang ngược càn rỡ, giơ tay muốntát lại, nhưng, đây là Mộ tiểu thư, khả năng thành công là số lẻ, bàn tay của Cố San San bị Mộ tiểu thư hung hãn chặn lại.

      Quan sát từ xuống dưới kết hợp với mùi nước hoa nồng nặc, này toàn thân quần áo xa xỉ hành động lại giống như hạ lưu, thậtsự hoài nghi, nếu như có thể ta ở mỗilông mi gắn tấm bảng hiệu khác nhau.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Chẳng lẽ trộm người?

      “Cố tiểu thư là vợ chưa cưới của Hoắc tổng?”Mộ Niệm Thần cười rạng rỡ, đáy mắt lại lóe ra tia nhìn khinh miệt.

      nhảm, ở thành phố A này ai cũng biết có cần tôi phải lặp lại sao?” ta vẫn hung hãn như cũ.

      “A, ra là vợ chưa cưới của Hoắc tổng là những lời nhảm, chẳng trách tôi nghe bữa tiệc đính hôn đó, Hoắc tổng cũng hề có mặt.” Chuyện cười, cấp bậc này dám cùng đấu, nếu bị thua tình nguyện quay về xáchgiày cho Hoắc Cảnh Sâm.

      ... càn rỡ, là gì mà dám chuyện nhưvậy với tôi?” Cố San San tức giận vùng vẫy.

      “Là gì? À, nếu như tôi tôi là mẹ của con trai ta?” Mộ tiểu thư nhanh chậm,ánh mắt nhìn vào bàn tay kia sau đó đảo tay.

      “Bốp——" bạt tai rơi vào bên kia mặt Cố San San.

      “Chà, như vậy hai bên cân xứng, quả nhiên đẹphơn nhiều.” Mộ tiểu thư hài lòng với tác phẩmcủa mình ánh mắt toát ra tia nhìn rét lạnh:

      “Muốn lấy thân phận là vợ chưa cưới của Hoắc Cảnh Sam, cần phải hỏi chút xem tôi cóđồng ý hay !”

      Lúc chuyện đưa ánh mắt nhìn sang vẻ mặt trầm của người phụ nữ trung niên kia:

      “Tôi dì này, bà cũng là người trưởng thành, ở vườn trẻ đứa cũng biết tự ái, còn gáinày giống như là người đàn bà chanh chua ở phòng làm việc con trai bà ăn to lớn, ngàymai tin tức xuất báo, vậy mặt mũi củathị trưởng phu nhân để ở đâu.”

      sợ cái gì? Dù sao chết sống cũng có Hoắc Cảnh Sâm làm chỗ dựa, Hoắc Cảnh Sam khôngthể làm để phụ tá riêng của ta là mìnhlàm thay.

      chính là mẹ của tiểu tạp chủng kia? muốn bao nhiêu, mang theo nghiệt chủng của côkhuất khỏi mắt tôi.”

      Mai Dĩ Thanh là người trải đời, bà tức giận, hoàn toàn để ý tới lời nhục nhã mà Mộ Niệm Thần vừa , dáng vẻ thanh cao cộng với khí thế của người thành đạt, so với Cố San San lực chiến đấu mạnh hơn mười phần.

      Mộ Niệm Thần có nguyên tắc, người khác cóthể sỉ nhục , nhưng nếu ai dám động tới contrai câu, nhất định dốc toàn lực hỏithăm cả nhà !

      “Bà hồi tạp chủng hồi ocn hoang, thị trưởng phu nhân với hai từ này có vẻ là quen thuộc, chẳng lẽ gần đây ở bên ngoài trộm người?”

      So khí thế, Mộ Niệm Thần cũng thất bại, dù sao ngoại trừ mặt than giữ vững gương mặt mỉm cười, còn nữa, với tài ăn của , cộng với con trai liên tục nghiêm khắc, trừ Hoắc Cảnh Sâm chưa hề gặp qua đối thủ.

      Chương 47 - Quậy đủ rồi cút ra ngoài cho tôi

      So với công lực làm tổn thương người khácNiệm Thần có mười phần tự tin, đơn giản chínhlà nhìn sắc mặt của người khác đỏ lên rồi táinhợt ra sao, chỉ là lúc này có hiếu chiền khi nhìn thấy vết thương ngực của HoắcCảnh Sâm, chỉ biết sắc mặt tái nhợt của nhưng biết mức độ nghiêm trọng đến mứcnào.

      Cho nên lúc đó câu của Niệm Thần đâm trúng chỗ đau của Mai Dĩ Thanh liền khiến côgiận phát điên, nhưng chỉ giới hạn như thế, ngaysau đó liền xoay người bước về phía Hoắc Cảnh Sâm.

      "Hoắc Cảnh Sâm, còn có thể đứng lên sao?" khom người muốn tới nâng dậy.

      Hoắc Cảnh Sâm dựa vào ghế sa lon, nhắm chặthai mắt, cảm giác được Niệm Thần đến gần bỗng chốc mở mắt, phản hồi cho Niệm Thầnbiết đương nhiên có việc gì.

      Vết thương của Hoắc Cảnh Sâm khôngnghiêm trọng như Niệm Thần nghĩ, khôngphải là người lấy tánh mạng mình ra đùa, trong khoảng thời gian ngắn khống chế được buồn bực đối với người phụ nữ cố tình gâysự kia, nhưng mà nghĩ tới Mộ Niệm Thầnđột nhiên xuất , hiếm thấy bộ dáng tức giậncủa , chỉ có thể ngẫu nhiêm được bảo vệ lần như vậy, cảm giác cũng tệ lắm.

      thuận theo sức lực của Mộ Niệm Thầnđứng lên, dù sao trong mắt Niệm Thần lúc này là bộ dạng ốm yếu, vậy thèmđể ý mà hưởng thụ nhiều chút, thể cảm giác lúc này thú vị.

      Khi người phụ nữ tức giận là lúc vô cùng cực đoan, giống như hai người kia hoàn toàn đắmchìm trong ý nghĩ của mình hoàn toàn xem việc lúc nãy Hoắc Cảnh Sâm đặt vào trong tay Mai Thanh Dung mảnh sứ vỡ vẫn còn ở trongtay bà. Bà chấp nhận con của bà cùng chỗ với phụ nữ như vậy, sắp đặt của bà mới là tốt nhất, cho nên giây sau bà khônghề nghĩ ngợi giơ mảnh sứ vỡ trong tay về phíahai gò má của Niệm Thần.

      "Tiện nhân, tôi phá hủy gương mặt hồ ly tinhcủa , về sau xem còn quyến rũ đàn ông như thế nào!"

      Hoắc Cảnh Sâm kéo kéo đôi môi vừa định cùng Niệm Thần cái gì đó, lời chưa ra, nhưng đáy mắt lại dâng lên tia lạnh làm người ta khiếp sợ.

      Niệm Thần bị người phụ nữ sau lưng điên cuồnggào thét rồi lại cảm giác sức nặng bờ vai gần như cả người Hoắc Cảnh Sâm đều đặt ở trênngười của , chẳng lẽ bị hủy rồi? Hoắc đại biến thái nhất định phải chịu tráchnhiệm mới được!

      khi Niệm Thần cắt đứt toàn bộ suy nghĩthì đao thẳng thắn hủy khuôn mặt, cả người đều được bảo vệ trong ngực mang theomùi máu tươi, thậm chí còn cẩn thận làmcho tránh vết máu áo sơ-mi của .

      Nhưng mà vài giây đồng hồ cũng kịp cho phản ứng, đưa tay nắm lấy mảnh sứ vỡ sắc nhọn, trong nháy mắt lòng bàn tay đầy máu,ánh mắt nhuốm máu mang theo vẻ giận dữđiên cuồng:

      "Các người quậy đủ chưa? Đủ rồi liền cút ra ngoài cho tôi!"

      Chương 48 - Hợp đồng mới

      Cả người Mai Thanh Dung chật vật té mặt đất, hơn nữa còn may té ngã trúng mảnh bình hoa vừa mới rơi vỡ, kiêng nể hình tượng tiếng gào khóc thảm thiết, Nếukhông phải ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm đỏ lên muốn máu, có lẽ trò hề này còn có thể tiếptục thêm.

      Con trai do bà sinh, mặc dù lúc này tỏ vẻ chánghét nhìn nhau nhưng vẫn là hiểu tác phongcủa con trai mình, thể chọc giân nó, bà thân phận là thị trưởng phu nhân cũngnên chú ý chút thể diện.

      Đến bước này bà lắng lại ánh mắt thâm độc, chịu đựng cơn đau cánh tay đứng lên, Cố San San đõ bà ta ra khỏi phòng làm việc, ra tới cửa rồi lại đột nhiên dừng lại.

      "Hoắc Cảnh Sâm, con hôm nay tôn trọng ta nhất định phải trả giá lớn."

      Niệm Thần cảm thấy buồn cười, người này đếntột cùng có chút thái độ bề khiến cho người khác tôn trọng sao? Đối diện với con trai mình như thế, rốt cuộc trong đầu còn có mộtchút thái độ ôn nhu hay , suy nghĩ, tính tình lãnh huyết của Hoắc Cảnh Sâm chắc là do cha mẹ mình bức mà ra, quả nhiên là cha khôngthương mẹ , hơn nữa còn bị trai xa lánh...

      Phòng làm việc to như thế trong nháy mắt an tĩnh lại, khoang mũi đậm đặc mùi máu tươi, đáy lòng Niệm Thần dâng lên tầng bất an, bác sĩ đến đúng lúc thời điểm Niệm Thần bất hạnhkhông tìm được đề tài, Hoắc Cảnh Sâm lại là vẻ mặt u, cho nên quyết định rời .

      Nhưng mà vừa mới bước bước đột ngộtcảm thấy lạnh lẽo từ sau lưng, trong bộphim truyền hình có đến tình tiết, ‘côbiết toàn bộ chân tướng, cho nên tôi muốn giếtngười diệt khẩu ’.

      "Mộ tiểu thư tôi có cho sao?" Thanh âmđầy từ tính pha lẫn chút lạnh lẽo, làm bước chân Mộ Niệm Thần cứng ngắc.

      Quay đầu lại, trần cười ngượng: "Anhkhông phải kêu tôi mua cơm trưa sao, tôi hiệntại liền lấy vào." Thời điểm vào chứng kiến tình huống trước mắt quá kích động nên toàn bộ cơm hộp đều rơi vãi mặt đất rồi.

      " cần, tôi thích đổ ăn rớt đất, nhanh, lập tức cùng tôi ăn." Bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm nhàn nhã, khi chuyện còn dùngtay bị thương lật xem văn kiện.

      "...... Tôi có thể sao?" Niệm Thần biết nhưng vẫn cố hỏi.

      " ?" Thanh so với vừa rồi còn tăng thêm vài phần lượng.

      "......"

      "Mộ tiểu thư, từ giờ trở , làm tôi đuađón, thời gian còn lại nhất định phải ở trong phạm vi tầm nhìn của tôi, đây là nội dung hợp đồng mới."

      "....." Lại hợp đồng mới.
      Chương 49 - đẹp trai quá nghiệt

      giờ sau, tại siêu thị, Mộ Niệm Thần căm hận nhìn đồng nguyện liệu nấu ăn trong xe đẩy, dự cảm xấu bỗng nhiên xuất ,người này là chuẩn bị tự mình xuống bếp? rất nghi ngờ người này có thể trực tiếp bỏ thuốcchuột vào trong hạ độc .

      Đương nhiên, tại những điều này đều quan trọng.

      Quan trọng là có cảm giác được ánh mắt của mọi người từ đứa bé tám tuổi đến bà lão 80 tuổiliên tiếp nhìn bọn họ biết là có ý gì?

      Chưa thấy người đẹp siêu thị sao? Cảm giác giống như là mình tham quan vườn báchthú.

      "Hoắc Cảnh Sâm, là tôi quá xinh đẹp hay là trênmặt tôi có dính thứ gì? Vì sao tôi cảm thấy mình đột nhiên vào vườn bách thú?"

      thể suy nghĩ của Mộ Niệm Thần so sánh với người khác lúc nào cũng cựcđoan, hơn nữa còn tự tin làm cho người ta từnggiây từng phút nghĩ muốn lôi ra chém đầu, được rồi, nếu như Hoắc Cảnh Sâm cho phép.

      Hoắc Cảnh Sâm khóe miệng run rẩy, sau đó rấtlà bình tĩnh cầm túi kiwi ném vào xe:

      "Mộ tiểu thư nếu như ngu ngốc là phạm tội, thìcô sớm bị ở tù chung thân."

      "....! Hóa ra phải do tôi xinh đẹp khiếnngười khác ngạc nhiên, mà là tôi cùng với traiquá nghiệt."

      Mộ Niệm Thần hoàn toàn có đem lời của Hoắc Cảnh Sâm nghe lọt, ngược lại thấy tầm hai mươi tuổi cầm di động điên cuồngchụp hình Hoắc Cảnh Sâm sau đó xúc động gửi , ý thức được mình khen Hoắc Cảnh Sâm lập tức sửa lại:

      "Đối với ngu ngốc là phạm tội, bọn họ chẳng lẽkhông biết bề ngoài đẹp trai mà dùng được đến tột cùng là thê thảm như thế nào sao?"

      Người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này mặc kệđứng ở đâu đều có thể trở thành tiêu điểm của mọi người, cho dù là siêu thị hỗn loạn từng cửchỉ cũng lộ ra vẻ tao nhã, cho nên toàn bộ tựnhiên ngoảnh đầu lại nhìn cũng chẳng có gì lạ.

      "Mộ tiểu thư, được những lời nhưthế!" khi chuyện búng lên trán Mộ Niệm Thần.

      Hành động rơi vào trong mắt người khác lại trở thành cử chỉ ngọt ngào của đôi tình nhân, trong khoảng thời gian ngắn vô số ánh mắt ghen tị đồng thời hâm mộ hướng về Mộ Niệm Thần.

      Nhưng, ngay khi Mộ Niệm Thần dự định hừng hực đốt cháy vũ trụ , Hoắc Cảnh Sâm duỗi tay trực tiếp kéo Mộ Niệm Thần về phía mình, sau đó cúi thấp đầu, hơi thở ấm áp phunra:

      "Muốn biết còn dùng được hay chútnữa Mộ Tiểu Thư có thể tự mình nghiệm chứng."

      Ầm - khuôn mặt nhắn của Mộ Niệm Thầnđỏ lên, mất tự nhiên.

      "Lưu manh!"

      "Cảm ơn quá khen."

      "......"
      Chương 50: là phụ nữ sao?

      Nguyên liệu nấu ăn đủ dành cho gia đình bình thường ăn trong tuần, Mộ tiểu thư chọn hai túi nhất, lắc lư theo sau HoắcCảnh Sâm:

      "Tôi nghĩ, Hoắc đại tổng giám đốc, ngài khôngphải muốn tự mình xuống bếp chứ?"

      Lúc chuyện, Hoắc Cảnh Sâm đem túi đồăn tay bỏ vào cốp sau, cũng nghe đượclời của Niệm Thần sau đó quay đầu lại,nghiêng người tựa vào thân xe, khóe miệng nhếch lên, thoáng xuất nụ cười tà khí:

      "Tôi làm gì mà khiến Mộ tiểu thư có thể hiểu lầm sâu như vậy?"

      Niệm Thần cũng mang túi đồ ăn tay bỏ vàocốp sau, cười đến mức mặt co quắp:

      "Nếu ngài mua nhiều như vậy chẳng nhẽlà dự trữ thức ăn để về nhà ngủ đông hả?"

      Hoắc Cảnh Sâm nhún vai, huơ huơ cánh tay phải được bọc bởi đống băng gạc trước mặt Niệm Thần, vẻ mặt đương nhiên:

      "Mộ tiểu thư, làm thư kí riêng, thời điểm mà cấptrên bị thương thể tự lo liệu, loại côngviệc nhà như thế này dĩ nhiên là do làm."

      ". . . . . . Chẳng lẽ muốn ăn cơm rang trứng kèm vỏ trứng? Hoặc là mì Dương Xuân khôngcó nước?"

      Dù sao cũng chỉ biết hai thứ này, nghĩ cũng ngại làm cho ăn, dù sao thử trênngười con trai nhà mình, hoàn toàn ăn hạimạng người, nhiều nhất cũng chỉ đau bụng ba ngày mà thôi.

      "Mộ tiểu thư, là phụ nữ sao?"

      Hoắc Cảnh Sâm nửa tin nửa ngờ lời củaNiệm Thần, hình như rất khó mà lý giải người phụ nữ lớn như thế này rồi mà trình độchỉ có như vậy, theo biết lúc đầu dù ở Mộ gia cũng phải là chờ cơm tớitận miệng. (Kate: Câu này trong bản convert ghilà Mạc gia nhưng ta nghĩ chắc là Mộ gia hợplý hơn, chị họ Mộ mà.)

      Mộ tiểu thư đứng thẳng, cố ý tạo ra đường cong chữ S:

      "Tôi mà phải phụ nữ, con trai chẳngnhẽ chui từ trong bụng đàn ông ra?"

      Lúc đó, Mộ tiểu thư vẫn cảm thấy hành động của mình có gì bất nhã, giây kế tiếp thấy ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm nhìn vào ngựcmình, phẫn hận xoay người.

      Mẹ nó, bởi vì động tác biên độ vừarồi, làm hai cái nút áo sơ mi bị mở ra, làm lộ nội y màu đen bên trong, mẹ nó! Có cần phải làm mất mặt như thế .

      Chiếc xe màu bạc vững vàng chạy quốc lộ.

      "Vừa rồi chẳng nhìn thấy gì hết, thực có gì hết."

      Xử lý xong quần áo người, Mộ tiểu thư lừamình dối người, tẩy não cho Hoắc Cảnh Sâm.

      "Mộ tiểu thư có đường cong chữ S, ra là ngực cũng là cup B nha."

      Vẻ mặt thản nhiên của Hoắc Cảnh Sâm đủ để làm Mộ tiểu thư tiếp tục phát điên.

      ". . . . . ."

      Mẹ nó! Quét mắt lần có thể xác định,nhất định là chơi qua rất nhiều người phụ nữ,đồ ngựa đực!
      Phong nguyet thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Vào được phòng khách, vàođược phòng bếp

      Rất nhanh, cơm rang trứng kèm vỏ trứng và mì Dương Xuân có nước của Mộ tiểu thư được chứng thực

      Trời mới biết lần thứ mười mà Niệm Thần coi trứng gà như đường, dùng tương ớt như sốt cà chua cũng là lúc Hoắc Cảnh Sâm phát điên:

      "Mộ tiểu thư, tôi nghĩ rằng nếu tiếp tục làmnhư vậy, đến cuối cùng tôi phải bịchết đói, mà là bị trực tiếp độc chết."

      Trời cũng biết cả buổi sáng nay ănđược bất cứ thứ gì, thế mà người phụ nữ đáng chết này, quả nhiên đúng với câu “trungkhán bất trung dụng” (trông khá mà dùng được), hoài nghi liệu có phải là cố ý hay .

      Làm gì có người phụ nữ nào ở trong bếp màtrình độ lại ngu xuẩn như thế?

      Niệm Thần khóe miệng run rẩy, bộ dạng nhưmuốn trước đó tôi với rồi mà vẫn bắt tôi làm, dù có ăn mà chết cũng liên quan đến tôi

      "Tổng giám đốc Hoắc . . . . . ."

      muốn có thể làm ? Dù chưadứt lời, nhưng biểu mặt chính là có ý như thế.

      Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp xù lông, bỏ ly nướctrên tay xuống, bộ dạng như gặp quỷ:

      "Hừ, nếu tôi làm, có tin là căn nhà này bị thiêu luôn !"

      ". . . . . ."

      Được rồi, rất mạnh mẽ! nghiệt này vào được phòng khách nhưng vào đượcphòng bếp! Chính là “trung khán bất trungdụng”.

      Vậy, kết quả cuối cùng, khi hai kẻ “trung khánbất trung dụng” cùng xuống phòng bếp, hơn nữangay cả thời gian thưởng thức cũng có,phòng bếp là nơi rất tốt để bồi dưỡng tình cảm,xem xem hai người này vào bếp xảy ra chuyện gì?

      Trước sau cũng bị giày vò hơn nửa ngày, trong lúc Niệm Thần định gì đó thìthân thể nổi phản ứng, dạ dày trống trơn phát ra tiếng kháng nghị.

      Trong nháy mắt, Mộ tiểu thư sắc mặt đỏ ửng, mẹ nó! để cho chút mặt mũi nào sao?Dạ dày ơi, ngươi định nương nhờ vào kẻ chỉ biết đốt nhà này sao?

      Trời mới biết Mộ tiểu thư lại bắt đầu nhớ nhungcon trai mình rồi, ít nhất theo con trai có thểăn cơm chùa nha. . . . . .

      Cuối cùng, cái gọi là bữa tiệc lớn, cái gọi lànguyên liệu chất đống thành núi đều trở thành phù vân, sau nửa giờ, bữa tiệc lớn rất nhanh chóng bị thức ăn mua ngoài thay thế.

      Mộ tiểu thư mồ hôi đầy mặt, rốt cuộc biếttâm của con trai mỗi lần mang nó ra ngoài ăn là như thế nào rồi

      Vốn là làm cơm trưa nhưng vào lúc này có thể gọi là bữa tối, Mộ tiểu thư oán niệm lườmHoắc Cảnh Sâm ngồi sofa xem ti vi, phẫn hận lau bát đĩa trong chậu.

      "Loảng xoảng ——"

      Đây là cái bát thứ ba được đưa vào thùng rác.

      "Mộ tiểu thư, tôi muốn nếu hôm nay có thể nghe thanh này lần thứ tư, tiền lương của côtháng này giảm nửa rồi lại giảm nửa."

      Lúc đó, thanh của Hoắc Cảnh Sâm từ phòng khách nhàng truyền vào.

      ". . . . . ."

      Mẹ, biến thái! Nhưng tại sao hai người họ lại ăn nhiều bát như vậy hả?!

      Chương 51: Bí mật thương mại, tốt lắm thôi

      Bị giày vò liên tục, Mộ tiểu thư làm nô dịch buổi chiều, bưng trà rót nước người ta đều vì lý do, là bị thương, hơn nữa vết thươngkia còn là đỡ thay cho , cho nên dù thế nào cũng phải báo đáp chút.

      Niệm Thần có lần nghi ngờ, người này nếu như lúc nào đó mất hứng, nổi tính gian ác, cóthể làm bắt hầu hạ toilet hoặc tắm.

      vài lần xù lông, muốn tung tăng bỏ , nhưngmỗi lần như thế, Hoắc Cảnh Sâm luôn có thể bình tĩnh nhã nhặn sau đó lại sử dụng khuôn mặtyêu nghiệt, lừa gạt bịp bợm, trực tiếp khiến côngoan ngoãn nghe lời, sức miễn dịch lập tức suygiảm.

      Mẹ nó! Hoắc Đại Biến Thái, có cần vô sỉ lưu manh như con trai tôi thế ? Cam đoanrằng luôn bị bắt làm nô dịch mà có chút oán hận nào!

      "Tổng giám đốc Hoắc, tôi nghĩ ngài ăn xongcơm, món điểm tâm sau bữa ăn cũng thưởngthức, y phục cũng thay xong, tiết mục giải trí cũng có, những việc nên giúp tôi đều giúp, cóphải đến lúc tôi nên về nhà?"

      Niệm Thần đứng thẳng tắp trước ghế sofa, cườiđến mức mặt tê liệt, mẹ nó! nhìn khôngbiết, ra gã này lại mê phim Hàn nặng nhưthế. Diễn viên TV khóc đến mức thê thảm, nhưng mặt gã này vẫn thản nhiên hề có biểu cảm, cũng hề dời mắt.

      Nghe được tiếng của Niệm Thần, hồi lâu sau Hoắc Cảnh Sâm mới nghiêng đầu, ánh mắt tập trung nhìn Niệm Thần cái:

      "A, thấy tài liệu bên kia chưa?"

      Nhìn theo ánh mắt , kia đâu chỉ là tài liệu,mà chính là đống tài liệu. Dự cảm xấu trực tiếp tăng vọt:

      "Cần tôi lấy tới cho sau đó mới về nhà sao?"

      giả bộ là mình hiểu như thế .

      Hoắc Cảnh Sâm lắc đầu cái.

      Niệm Thần cười rực rỡ, trong lòng thở phào nhõm, mẹ, bận rộn cả buổi. Nhưng mà ngườinày tốt xấu gì cũng có chút lương tâm, cho nên định để về nhà luôn sao

      "Dĩ nhiên cần tôi xem, đọc cho tốinghe, sau đó tối hướng dẫn cho viết."

      Lời của Hoắc Cảnh Sâm vừa ra khỏi miệng trực tiếp cắt ngang suy nghĩ đẹp đẽ của Mộ tiểuthư, lúc thậm chí còn lắc lắc cái tay cuốnđầy băng vải, ý tứ rất ràng, chính là tôi khôngthể viết, hơn nữa còn do ban tặng!

      Phốc —— có cần phải giết người như thếkhông? đoán đọc xong đống tài liệu kia nhất định lưỡi khô, não thành đần độn mất.

      "Bí mật thương mại, tốt lắm thôi."

      Mộ tiểu thư tiếp tục ngẩn người, trong lòng phẫn hận nghĩ rằng gã này chắc chắn muốn đọcđống tài liệu này xong thể về nhà. Côchắc chắn nhớ nội dung quan trọng sau đó bán cho đối thủ của , nhất định kiếp sau sau nữa đều có thể sống sung sướng

      Chương 53: Ban đêm gió lớn thế này

      "Bí mật thương mại, tốt lắm thôi."

      Mộ tiểu thư tiếp tục ngẩn người, trong lòng phẫn hận nghĩ rằng gã này chắc chắn muốn đọcđống tài liệu này xong thể về nhà. chắc chắn nhớ nội dung quan trọng sau đó bán cho đối thủ của , nhất định kiếp sau sau nữa đều có thể sống sung sướng.

      Hoắc Cảnh Sâm quay mặt nhìn người phụ nữđứng trước mặt mình, ánh đèn ấm áp trần chiếu xuống, ngay cả lớp lông mí dày của hắncũng được nhuộm màu vàng kim. Vẻ mặthắn thản nhiên, dù chỉ ngồi im lặng cũng có thểtrở thành tác phẩm xuất sắc nhất của ThượngĐế, cho nên Mộ tiểu thư muốn bị choángváng cũng rất khó.

      " sao, cùng lắm , tôi trực tiếp giết diệt khẩu."

      câu đầy mùi máu tanh, nhưng hết lần này tới lần khác trong lúc khóe miệng luôn cong lên, mang theo vài phần vô tội, khi giơ tay nhấc chân tuyệt đối đều hấp dẫn trímạng.

      Người này từ mê hoặc lòng người sao?

      Mộ tiểu thư cười gượng hai tiếng, nghĩ ra được cõi đời này còn người nào cấp độ biến thái có thể vượt qua Hoắc Cảnh Sâm, hay có nghiệt nào hơn Hoắc Cảnh Sâm.

      Chấp nhận ngồi xuống ghế salon, mẹ nó, MỹNam Kế đáng chết, Hoắc Cảnh Sâm đáng chết,là kẻ yếu chỉ có thể nhịn, nhưng thề lần thứ trăm tám mươi, ngày kia nhất định tàn nhẫn gấp trăm ngàn lần với người này!

      Đọc tài liệu chứ gì, đọc là việc của tôi, có thể biết được chính xác hay là việc của ,trời mới biết khi nhìn thấy con số cảm thấy lóa mắt, Mộ tiểu thư tà ác bắt đầu kiểm tralại bảng cửu chương. . . . . .

      "Dự án đất ở Thành Đông, giá trị 10 triệu, xin hỏi Tổng giám đốc Hoắc muốn ký tên ?"

      Sau nửa giờ, Mộ tiểu thư mặt đỏ tim đập lưu loát đem mấy trăm chữ trong nội dung tài liệu trở thành câu ngắn gọn, hơn nữa nội dung trọng điểm của tài liệu này cũng đọc lên .

      Hoắc Cảnh Sâm tựa vào ghế sa lon, bộ dạng như sắp ngủ, cũng nghe Niệm Thần trình bày,bỗng chốc mở to hai mắt:

      "Ban đêm gió lớn thế này, chẳng lẽ Mộ tiểu thưmuốn cùng tôi làm những chuyện khác?"

      Con ngươi đen sâu xa nhìn vào khuôn mặt nhỏnhắn cỡ lòng bàn tay của Niệm Thần, tạo nênmột ngọn lửa mờ ám.

      Mộ tiểu thư trực tiếp chết máy, mẹ nó! Kẻ biếnthái này hành hạ suốt nửa ngày, nhắm mắt lại nửa giờ, lâu thế mà vẫn chưa ngủ ngủ? Cấutạo bên trong của bị hỏng hay sao?!

      "Ha ha, Tổng giám đốc Hoắc đùa, chúng ta tiếp tục về tài liệu, về kế hoạch dự án đất ở Thành Đông là thế này. . . . . ."

      Phẫn hận uống xong nửa ly nước, sau đó nghiêmtúc đọc chậm từng chữ từng câu của nội dungtài liệu, là thịt cá là dao thớt, con trai đãnói như thế, mẹ, ngoan ngoãn vào khuôn khổ mới tốt.

      Cho nên, tiếp tục đọc tài liệu và kiềm chế khôngđược bị đưa lên giường Mộ tiểu thư phải sáng suốt chọn cái trước rồi. (Kate: Bản convertlà Hoắc tiểu thư, cả QT cũng thế nhưng ta nghĩ chắc có gì nhầm lẫn.)
      Chương 54: Wow, tất cả đều đen(1)

      Cho nên, tiếp tục đọc tài liệu và kiềm chế khôngđược bị đưa lên giường Mộ tiểu thư phải sáng suốt chọn cái trước rồi.

      "Tổng giám đốc, dự án đầu tư vào phim truyền hình này ngài có kí ?"

      Tiếp tục đọc tài liệu, Mộ tiểu thư bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn đen như than, trời ơi, hai giờ rồi, thế nhưng mới được nửa, Hoắcthị bận rộn như vậy mà tại sao bị Hoắc Cảnh Sâm hành hạ chỉ có ?

      Chân mày Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên nhíu lại,trong đầu nhớ lại hình như dự án này trước đâyđã bị bác bỏ rồi cơ mà, đám người kia!

      " ký, hơn nữa ý kiến, bộ phận nhân có thể sa thải giám đốc Marketing rồi."

      "Ah?"

      Mộ tiểu thư hoàn toàn nghe thấy lời của Hoắc Cảnh Sâm, ồ lên tiếng rồi im lặng.

      Hoắc Cảnh Sâm chân mày nhíu chặt hơn, mởmắt lần nữa, nhưng cũng ràng cảm thấy ánhsáng trong phòng khách giảm xuống mấy phần,nhìn theo ánh mắt Niệm Thần, mới phát đỉnh đầu đèn treo chỉ còn chiếc còn ngoan cường phấn đấu.

      "Hoắc tổng, chất lượng nhà có vấn đề."

      Mộ tiểu thư sâu sắc tổng kết ra câu, cho nên phải là tôi giúp , mà ông trời cũng ủng hộ rồi, với độ sáng tại,đọc tài liệu rất khó khăn, cho nên sựmuốn về nhà tắm rửa rồi ôm con trai ngủ.

      "Cho nên, tôi có thể về nhà rồi chứ?"

      yếu ớt hỏi câu, trong giọng có thểthấy được nhiều hơn tia vui vẻ.

      "Mộ tiểu thư, xem ra rất ghét cùng tôi ở chung chỗ?"

      Hoắc Cảnh Sâm tựa vào ghế sa lon quái gở hỏira câu như vậy.

      Cả buổi tối đến giờ Niệm Thần lúc này mới hiểuđược gã này vẫn có chút là có thể phát hiệnra được, nhưng chỉ là chút xíu, bởi vì đến bây giờ mới phát , có thể là do phảnứng chậm chạp.

      Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, miệng nhất địnhkhông thể như vậy, giống như người ta vừa , ban đêm gió lớn thế này, sơ ý chút đắctội người này, chừng có thể trực tiếp bịđụng ngã.

      Nụ cười mặt Niệm Thần lộ :

      "Nào có, tôi sao có thể ghét Tổng giám đốcHoắc minh thần võ là ngài nha? Ngài nghĩ sai lầm rồi, cho nên tôi có thể về nhà rồi chứ?"

      nhớ tới con trai lưu manh nhà mình.

      "Rất tốt, nếu ghét, chờ tôi sửa xong tiếp tục."

      Hoắc Cảnh Sâm vẻ mặt thản nhiên, xong đứng dậy cầm dụng cụ .

      ". . . . . ." Sửa? Có thể đập luôn căn phòng nàykhông?!

      Chương 55: Oa, đen thui rồi!

      Năm phút sau, Hoắc Cảnh Sâm thần kì lấy ra cái thang và ít dụng cụ, sau đó đưa đèn pin cho Niệm Thần:

      tìm công tắc nguồn điện kéo xuống sauđó dùng đèn pin chiếu giúp tôi.”

      Hoắc đại tổng giám đốc mặt leo lên thang, mặt phân phó, giống như người làm thợ điện, khiến người ta cảm thấy thể nghi ngờ.

      Niệm Thần hít hơi sâu, sau đó chạy tới phòng khách chuẩn bị dập công tắc nguồn điện.

      “Lạch cạch——” tiếng vừa dứt, phòng khách hoàn toàn rơi vào trong bóng tối, Mộ tiểuthư lúc này mới thảnh thơi cầm đèn pin đồng thời nguyền rủa người nào đó ngã từ cầu thang xuống khiến bán thân bất toại gì gì đó.

      luồng sáng từ tay Mộ Niệm Thần tỏara, phòng khách cũng khá rộng, đèn pin đủ sáng, lúc truyền tới chỗ Hoắc Cảnh Sâm chỉ là điểm sáng mơ hồ, miễn cưỡng mới có thể thấy, Mộ Niệm Thần bỗng hoài nghi hiểungười nào đó rốt cuộc làm gì? ta xácđịnh với độ sáng như vậy cũng có thể sửa đèn?

      Mặc kệ ai tin hay , dù sao cũng khôngtin, tuyệt đối tin!

      “Hoắc tổng, được xuống, chúng takhông cần miễn cưỡng, !”

      Mười lăm phút sau, Mộ tiểu thư đứng ở bênhả hê khuyên nhủ.

      Thanh của Hoắc tiên sinh càng thêm u u rồi.

      Mộ Niệm Thần lắc đầu cái, sau đó khôngnói thêm, đùa sao, len tuyệt đối có thể phá hỏng cái đèn đó.

      Đúng nửa tiếng, Hoắc Cảnh Sâm tuyên bố làmxong, vỗ tay phủi bụi bậm, vẻ mặt hoàn toàn tự tin:

      “Mộ tiểu thư, bây giờ kéo công tắc nguồn điện thử xem, khẳng định sửa xong.”

      Vì muốn xem kết quả, Mộ Niệm Thần cố ý tắt đèn pin , sau đó mới quay người kéo công tắc nguồn điện.

      giây đồng hồ trôi qua—— trong phòngkhách rất an tĩnh, cũng vẫn tối đen.

      Hai giây qua—— trong phòng khách vẫn như cũ, đen tối mảng.

      Mười giây đồng hồ trôi qua—— Hoắc tiên sinh lập tức xù lông: “mộ tiểu thư muốn đùa tôihả, tôi bảo kéo công tắc nguồn điện.

      Trong phòng tối đen nguyên nhân này bị Hoắctiên sinh đổ lỗi cho Mộ tiểu thư là phối hợp.

      “Ok” Mộ tiểu thư cũng phản bác cái gì, cố ý nó a công tắc nguồn điện, kéo qua lại, ngay sau đó trong phòng khách nổ bùm cái. Mộtiểu thư có hình tượng cười.

      “Ha ha ha——’”

      Hoắc tiên sinh vẻ mặt tối đen

      “Hoắc Cảnh Sâm, tôi nghĩ lúc trước nhìn thấymột câu mạng. Ha ha ha——”

      “Trước khi nhìn , thế giới của tôi bỗng u tối, nhưng sau khi nhìn thấy ——”
      Hoắc tiên sinh bắt đầu mong đợi, nhưng tronglòng lại xẹt qua tia dự cảm chẳng lành.

      Quả nhiên——

      “Sau khi nhìn thấy , oa, đèn thui rồi!”

      Mặt Hoắc tiên sinh lập tức đen thui, bao công tính là gì? Nơi này có Hắc thán công.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Cười đủ chưa?

      Trong bóng tối Mộ tiểu thư cười điên cuồng, lân lại lần khiến người khác nghi ngờkhông phải là người này cười tới điên rồi, ra Hoắc Cảnh Sâm người có gì làm được lại là kẻ ngốc biết sửa mấy cái lặt vặt trong nhà, , chính xác hơn là nănglực phá hoại của người này là hạng nhất, cáinày, sửa bóng đèn của người ta mà lại làm cho nó trở nên thảm hại hơn...

      “Mộ tiểu thư, cười đủ chưa?”

      Cái gọi là hả hê quê mình, Mộ tiểu thư hả hêđồng thời họa tự nhiên cũng tự phủ tới, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm ở trong bóng đêm mang theovài phần nguy hiểm truyền đến, cự li rất gần, cho nên Mộ tiểu thư vẫn chưa phản ứng kịp đắm chìm trong thế giới của mình thấy đứng trước mặt.

      Nháy mắt, tiếng cười lập tức ngưng lại, trongbóng tối Mộ tiểu thư thay nụ cười bằng gươngmặt than, giữa quần ma loạn vũ, cảm thấy nhốn nháo, đáng chết, tại sao lại quên mấtngười đàn ông này chính là ngựa đực cấp kimcương?

      “Ha ha, Hoắc tổng, tôi đâu dám cười ngài, tôi là muốn cái bóng đèn này tốt, chứkhông phải là tôi chiếu đèn cho tốt.”

      Khi chuyện Mộ tiểu tư trận chột dạ, lùilùi bước chân, cái gì, lúc này trốn còn đợi tới khi nào? làm sao biết con trai mình có thểhay , nhân đêm này lại có thêm mộtem trai hoặc em ?

      “Tổng giám đốc, chậm rãi ở đây bồi dưỡngtư tưởng, tôi về trước.”

      Tiếng ừa ngừng bỗng “Bốp——” tiếng,á, đây là kẻ ngốc, chạy trốn cũng bị đụng vàotường, rất dễ nhận ra, lúc này Mộ tiểu thư đangvô cùng chột dạ.

      “Mộ tiểu thư đây là ôm ấp thương?”

      Cũng trong nháy mắt, Hoắc Cảnh Sâm đưa cánhtay dài vươn ra, hai tay chống vách tường,vòng ra sau ôm lấy Mộ Niệm Thần.

      Hô hấp bao trùm, Mộ Niệm Thần cảm thấy cả thế giới đều tràn ngập hơi thở của Hoắc Cảnh Sâm, ràng gian rộng lớn, nhưng lạikhông có chỗ chạy trốn, đây là tên đàn ông chếttiệt, sao tắt đèn vẫn có thể hút hồn đến vậy.

      Ôm ấp thương? Mẹ nó, Jesus lão nhân giabiết, giờ phút này chỉ muốn đập vỡ đầu người này, sau đó, tất nhiên là trước khi cần để lạimấy dấu chân của Mộ tiểu thư ta người !

      Nhưng, đấy là ở trong thế giới của Mộ tiểu thư,ý niệm thỏa mãn, thực thế là khi đối mặt với sinh vật giống đực mang tên Hoắc Cảnh Sâm vĩnh viễn mềm chân, mỉm cười:

      “Này, Hoắc tổng, lão nhân gia nên thích loại phụ nữ tay thể nắm đủ, tôi như vậythật uất ức .”

      Mộ tiểu thư muốn khóc, có cần phải hủy hình tượng bản thân như thế hay ? Dù sao bằngbất cứ giá nào, trời tối đen như mực, gian này chẳng có sinh vật thứ ba nào tồn tại, nếu làm vậy nhất định bị giết ngườidiệt khẩu!

      Chương 57: miếng ngon.

      Trong bóng tối, Hoắc Cảnh Sâm bỗng mở đènpin, sau khi đèn sáng, ánh sáng mơ hồ tản ra mông lung bao phủ lấy bóng dáng hai người.

      Mộ Niệm Thần nhìn thấy cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm rời khỏi vách tường, rất dê xồm đặttrước ngực , ngón tay phác thảo hình dáng, từ từ làm ra tư thế nắm lấy.

      Hai tiếng chậc chậc vang len, khí nháymắt lâm vào trầm mặc, Mộ Niệm Thần dựa vàovách tường, sống lưng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng mặt lại nóng bừng, lúc cảm giác nóng bớt, Mộ tiểu thư chỉ có loại xúc động muốn ngồiở góc tường hát “Nhất huyễn dân tộc phong”,cái gì cũng được, chỉ cần phải đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm.

      cái chớp mắt tiếp theo, lỗ tai nóng lên, lúcMộ tiểu thư còn chưa phản ứng kịp, cả ngườiHoắc Cảnh Sâm ghé sát vào bên tai , hơithở ấm áp nhàng phả vào vành tai , sauđó là giọng đặc hữu từ tính của .

      “Tôi là đàn ông tất nhiên rất thích cảm giác mộttay vừa khéo nắm giữ trọn.”

      Ngụ ý, mặc dù Mộ Niệm Thần bị khinh bỉ chỉ là cup B, nhưng bây giờ, cảm giác này, là rất tốt.

      Mộ Niệm Thần theo bản năng nuốt nghẹn mộtcái, phải là bởi vì lời mập mờ của Hoắc Cảnh Sâm, điểm mấu chốt chính là, khíthế cường đại của người này, khiến sắp thể giữ được, nhỡ đâu bản chất sắc nữbộc phát, lại trực tiếp đẩy ngã ta liệu có phải hay rất thục nữ?

      “Hoắc tiên sinh, chờ tới lúc tôi chúng ta mới làm chuyện này.

      Dưới tình thế cấp bách, Mộ tiểu thư lập tức vạch trần ông chủ lớn.

      “Ha ha, Mộ tiểu thư, chẳng lẽ cảm thấy, đêm nay gió lớn tất nhiên là phải làm những gì để phù hợp sao? Trở lại vấn đề cái gọi là , nếu làm, lấy đâu ra ?”

      Với cấp bậc của Mộ tiểu thư, Hoắc Cảnh Sâm chính là thèm ngó tới, đều ban đêmgió lớn, đùa giỡn, chẳng lẽ ở trong phòng xem Crayon Shinchan?

      “......” Hoắc Cảnh Sâm còn có thể háo sắcvà vô sỉ đến mức này sao.

      “Nếu chúng ta tâm trước, ban đêm gió lớn, cảm thấy là lúc thích hợp để bồi dưỡng tình cảm thêm sâu đậm sao?”

      Mộ tiểu thư tiếp tục giả chết, có ai đó mau tớibắt tên khốn kiếp này .
      Chương 58: Công thành chiếm đất

      Dưới ánh đèn mờ ảo, Hoắc Cảnh Sâm tựa đầu vai Mộ Niệm Thần, hai cánh tay tự nhiênchạm vào eo , động tác đơn giản, hoàn toàn tự đem toàn bộ sức nặng của bản thân đặt lên người Mộ Niệm Thần, đôi môi mỏng sát gần tai Mộ Niệm Thần, lúc khẽ chuyện, da thịt chạm vào nhau, bóng đêm nóng dần lên, hơi thở mập mờ, cảm giác muốn nổ tung.

      “Tình cảm sâu đậm à? Được, tôi hiểu.”

      Sau khi nghe Hoắc Cảnh Sâm vùimặt vào bả vai bỗng nhiên ngẩng lên, nở nụ cười ta mị, khiến Mộ Niệm Thần coi thường.

      Sói xám trước khi ăn thịt đều là vẻ mặt này.

      Mộ Niệm Thần cảm giác bả vai bỗng hơn,nháy mắt trái tim cũng buông lỏng, người này ít ra còn có chút lương tâm, tất nhiên, là trong ý tưởng của Mộ tiểu thư, cảm thấy buổi tối cứ kếtthúc như vậy, hoặc là bồi dưỡng chính là đánh đàn, vẽ tranh, vậy cũng hiểunhiều về Hoắc Cảnh Sâm rồi, dù sao cũng chúc mừng , Mộ tiểu thư chìm trong ý tưởngcủa mình.

      Thời gian ba giây, đủ cho người ta nghĩ rấtnhiều điều, lúc Mộ Niệm Thần mở miệng chuẩn bị thêm, Hoắc Cảnh Sâm nghiêngngười ra phía trước, hơi lạnh từ đôi môi trựctiếp áp lên đôi môi của Mộ Niệm Thần, trực tiếp áp sát, thậm chí bởi vì động tác vừa mở miệngcủa Mộ tiểu thư mà trực tiếp công thành chiếmđất, tiến vào bên trong, Mộ tiểu thư sững sờ mặt đỏ tim đập.

      Hoặc ba giây này Hoắc Cảnh Sâm chính làchờ đợi thời cơ, cần tốn nhiều sức, nụhôn triền miên ý vị mười phần, tuyệt đói hiểu rõlẫn nhau!

      Nụ hôn triền miên bá đạo, công thành đoạt đất, tư thái trêu chọc, đêm nay gió lớn đẩy lên cao triều.

      “Bùm——” Các dây thần kinh vận hành trong đầu của Mộ tiể thư nhanh chóng đứt đoạn, cảm xúc toàn thân giống như tập trung vào môi, dán sát, trong đầu chỉ có duy nhất suy nghĩ như vậy, mẹ nó, ra môi của đàn ôngcũng có thể mềm mại như vậy sao?

      Hai mắt sửng sốt, cự li tiếp cận quá gần, khiếnngười ta thể tự chủ hãm sâu vào bêntrong, triền miên dứt, loại cảm giác đó, giống như nháy mắt bị đoạt hô hấp, muốn ngừng lại được! Buổi tối này có thểkhông kì quái như vậy? Muốn làm ra chuyệnngoại tinh nhân hạ phàm Nga Tử?

      Chương 59: Cái gọi là xốc xếch

      thể Hoắc Cảnh Sâm trời sinhlà cao thủ tán tỉnh, khốn khéo như Hoắc Cảnh Sâm làm sao lại nhìn ra được lúc đó Mộtiểu thư căn bản là rối loạn, cánh tay ởeo bắt đầu làm chuyện xấu hơi véo .

      Thân thể Mộ tiểu thư cứng ngắc, nhưng, sau đó cũng gặm cắn đôi môi .

      Lửa cháy càng mạnh lúc Mộ Niệm Thần cònđang đắm chìm trong trận môi lưỡi dây dưa eo bỗng cảm thấy lạnh, mà áo của bị vén lên.

      Đúng như Hoắc Cảnh Sâm , bộ ngực mềmmại của Mộ tiểu thư vừa đủ bàn tay của .

      Mộ tiểu thư thực tiêu rồi, lúc này bị hailuồng nóng lạnh giam giữ, Mộ tiểu thư đem lí doquy tội cho người trước mặt chính là hơi thở của quá nặng, quá nghiệt.

      Hoắc Cảnh Sâm hôn đường từ môi xuống, cằm, cổ, xương quai xanh, sau đó dừnglại trước ngực mềm mại của , mỗi nơi quađều lưu lại ấn kí, hề bỏ qua.

      Ánh đèn hoàng hôn mập mờ mê say, Mộ NiệmThần theo bản năng giãy dụa nhưng hai tay bị Hoắc Cảnh Sâm đưa lên đỉnh đầu, sau đó giữchặt tường.

      thể động đạy, người này lại chọn nơi địa phương nhạy cảm của , Mộ Niệm Thần cắnchặt đôi môi kiên quyết để tiếng kêu trànra, sắp điên mất, mặc dù sinh hai bảo bối, nhưng thân thể Mộ Niệm Thần vẫn nhạy cảmnhư cũ, kinh nghiệm giường chiếu của cũngchỉ giới hạn nhiều năm trước cùng Đồng Hạ Nhiễm lén xem phim A, kinh nghiệm cũng chỉcó đêm sáu năm trước.

      Càng thể cứ vãn là Hoắc Cảnh Sâmkhông để ý tới phiền muộn của Mộ tiểu thư, đương nhiên trong ánh mắt của Niệm Thầnlà người non nớt chưa có kinh nghiệm, muốn khống chế hoàn toàn dễ dàng.

      Tăng lực cắn, lúc đó trước ngực mảngđỏ ửng.

      “Ưm——"

      Quả nhiên cường đại như Mộ tiểu thư vẫnkhông khống chế được đạo phòng tuyến cuốicùng, tiếng kêu rên ri thoát ra giống như tiếngngâm, hoàn toàn hòa nhập vào khí mập mờ trước mặt.

      Đợi đến lúc Mộ Niệm Thần lần nữa tỉnh hồn lại bị lột sạch, bị Hoắc Cảnh Sâm đè ghế salon.

      Ánh sáng đèn pin càng lúc càng yếu , nhưng lửa dục ở ghế salon lại hề giảm, mauchóng chờ đợi giờ phút được phát tiết.

      Bạn cho rằng tình tiết phim truyền hình khôngphát sinh được trong cuộc sống tại? Bạn cho rằng những trò đùa quái đản được bao phủ bởi viên kẹo đường chỉ là đạo cụ? Bạn cho là, cường đại như Hoawacs Cảnh Sâm đè Mộtiểu tư dưới thân trận XXXXXXOOOOO oanh liệt?

      ....

      Được rồi, chuyện xảy ra tiếp sau chỉ có thể Jesus lão nhân gia cũng nhịn nổi lúc đó, điện thoại trong phòng khách vang lên, cắt đứttiết mục mập mờ, mà số điện thoại này của Hoắc Cảnh Sâm chỉ có số người quan trọng biết, nhưng mà, trước mắt thần mã đô thị phù vân! Lửa của ai tới dập?

      Theo bản năng, Hoắc Cảnh Sâm vươn tay cầmđiện thoại muốn ném ngay vào vách tường, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại quenthuộc bỗng nhíu mày, đứng dậy, bấm phímnghe.

      Chương 60: Dị ứng hải sản

      Chuyện này đối với Hoắc Cảnh Sâm có lẽ rấtgấp, lúc đó, suýt chút nữa khống chế được, Mộ Niệm Thần chớp mắt thấy HoắcCảnh Sâm rời khỏi người , nhặt y phục khắp nơi mặc lại rồi cầm điện thoại và chìa khóa xe bước nhanh ra ngoài.

      Cho đến khi thanh đóng cửa vang bên taicùng với tiếng khởi động xe, tới lúc mọi thứ yên tĩnh trở lại, Mộ Niệm Thần mới giật mình cứng ngắc ngồi dậy.

      Tất cả cảm giác dịu dàng khi ôm hôn hoàn toàn bị Mộ Niệm Thần coi , thở dài nhẹnhõm cái, biết tại sao đáy lòng lại dâng lên cảm giác mất mát, biết từ đâu mà đến, lại liên quan tới người đàn ông này, cuối cùng với , phải làngười quan trọng nhất.

      Sáu năm trước cũng , xứng.

      Như vậy tính là gì? Đén cuối cùng coi Mộ Niệm Thần là cái gì?

      Giống như sáu năm trước chỉ là đối tượng để phát tiết dục vọng? Như vậy dù là vì con trai cũng chấp nhận.

      Hoắc Cảnh Sâm chạy tới bệnh viện lúc đó Sở Vận Nhi được đưa vào phòng chăm sóc đặcbiệt, lúc đó, quản gia sắc mặt tái xanh nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm vội vã chạy tới cả người càng thêm run rẩy.

      “Tại sao lại dị ứng hải sản? Chẳng lẽ ông khôngbiết ấy chỉ cận chạm vào hải sản cũng có thểbị dị ứng? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

      Nhìn xuyên qua cánh cửa thủy tinh dày và nặng nhìn bị bao quanh các thiết bị y tế, trong lòng ra tư vị gì, Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày, sau đó ánh mắt bắn ra nhữngluồng ánh sáng rét lạnh.

      Quản gia chỉ cao có 1m7 so với Hoắc Cảnh Sâmcàng thêm thấp bé, lúc này ông cúi đầu, thân thể mập mạp run rẩy, từng ấy năm tới giờ Hoắc tiênsinh giao nhiệm vụ cho ông chính là chăm sóc tốt tiểu thư Vận Nhi, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện thế này...

      “Hôm nay... Hôm nay tiểu thư Vận Nhi làngài... ngài nhất định trở về ăn tốt, cho nên bảophòng bếp chuẩn bị canh hải sản ngài thích ănnhất, nhưng mãi đến tối ngài vẫn chưa về, lúc ăn tối tiểu thư đuổi mọi người ra khỏi phòng ăn, sau đó vì ăn nhầm canh hải sản cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, cũng may... Cũng may còn phát kịp thời.”

      Xảy ra chuện lớn như vậy, quản gia muốn đẩy trách nhiệm điều đó là thể, cho nên chỉ có cách là đem mức độ nguy hiểm giảm tới mứcthấp nhất có thể, trời mới biết từ Hoắc tiên sinh quan tâm tiểu thư Vận Nhi rất nhiều.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Phiền não

      “Cũng may phát kịp thời?! Lý quản gia nếu như phát kịp thời là tình huống nhưtrước mắt, như vậy tôi cho ông biết, bắt đầu từhôm nay ông có thể thu dọn đồ đạc rời .”

      Giọng của Hoắc Cảnh Sâm vô cùng bình thĩnh, tuyệt đối cho phép xuất việc may người Sở Vận Nhi.

      đau lòng cho em từ bé theo phía sau giọng gọi Hoắc đại ca, khi xung quanh tình thân đều lạnh nhạt tới cựcđiểm, coi tiểu nha đầu này chính là nơi phóthác tình than, cho nên người làm như anhtuyệt đối cho phép kẻ nào xuất sailầm, cho dù là chính cũng thể.

      “Hoắc tiên sinh, chuyện này....”

      Quản gia kinh ngạc ngẩng đầu, ông nghĩ chuyện nghiêm trọng tới mức độ này, dù sao tiền lương Hoắc Cảnh Sâm trả cho ông rấtnhiều, ông làm sao lại muốn đánh mắt công việc tốt như vậy? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như bão táp lạnh băng của Hoắc Cảnh Sâm ông chỉ có thể cúi đầu, tiền và tính mạng ông chỉ có thể chọn cái sau.

      “Vâng, cám ơn Hoắc tiên sinh bỏ qua cho tôi.” theo Hoắc Cảnh Sâm lâu như vậ, ôngđương nhiên biết người đàn ông này chỉ là tổng giám đốc của Hoắc thị, cho nên ông cũng có dũng khí dám nghe lời .

      Hành lang yên tĩnh khác thường, bác sĩ y tá đứng ở xa nhìn thấy Hoắc tiên sinh vừa tới trực tiếp đuổi quản gia của mình, toàn bộ đứng yên lặng có ý định muốn tìm chết.

      Hoắc Cảnh Sâm ngồi yên lặng, cảm giác mệtmỏi, nhiều năm như vậy, cảm giác của tiểunha đầu kia với thế nào sao lại khôngbiết? Chẳng qua chỉ coi là em , chưahề nghĩ khác, cho nên gần đây mới muốn cáchxa chút, ngờ lại khiến suy sụp.

      Đừng bây giờ là ba của đứa , đáylòng vẫn nặng nề cảm giác có lỗi nên khôngthể tiếp nhận phần tình cảm này.

      Nghĩ tới bị bỏ ở nhà, lúc này mớibấm số điện thoại nhà, nhưng điện thoại vang lên hồi lâu có người nhận, gọi di động tắt máy.

      Đáy lòng sinh ra cảm giác phiền não nóira lời, đáng chết!

      Vòng khói cứ bay cao lan tỏa trong khí,Hoắc Cảnh Sâm đem quy định hút thuốc trong bệnh viên vứt ra sau đầu, khi đó, rất ítkhi hút thuốc, nhất là sau khi có con trai, lạicai thuốc, chỉ là những ngày vừa qua chuyện xảy ra quá nhiều, nhiều đến mức phải dùngphương pháp này để xóa những cảm giác mơ hồ khó hiểu dâng trong lòng.

      Hút xong điếu thuốc, đứng dậy, thấy bác sĩ Sở Vận Nhi sao, giao phó mấy câu cần cho ấy biết tới, rồi liềumạng bước nhanh về phía thang máy.
      Chương 62: Bỏ nhà trốn

      Mộ Niệm Thần rời khỏi nhà Hoắc Cảnh Sâm lúc đó trời có vài giọt mưa, mang theo cảm giác thê lương, hơn nữa chỗ này của xem ra căn bản là chim ới, đại khái là nơi ở củanhững kẻ giàu có, đứng ven đường gần mộtgiờ mới có chiếc xe.

      đường ghé vào siêu thị mua cho bảo bốimấy món ăn vặt rồi về nhà.

      Dọc đường tâm trạng của Mộ Niệm Thần tất nhiên là tốt, về phần vì sao lại tốt cũng hiểu, bị nhiều lần đẩ ngã, hơn nữa lần này lại sắp gạo nấu thành cơm, đếnmức thế mà còn bị người ta bỏ mặc, nghĩ tớinghĩ lui cũng cảm thấy đầu óc mình bị nhúngnước mới thế.

      Vốn nghĩ vừa vào cửa có thể ôm tiểu bất điểmvào ngực, ngờ mở cửa là mảng đentối, rất dễ nhận ra bạn Tây Hàn còn chưatrở về.

      Mẹ nó, tiểu tử thối bây giờ càng lúc càng khó hiểu, cái gì học? Cố tình lại học giống lão ba.

      Bỏ đồ xuống, mở chốt cửa, căn phòng vốnkhông lớn giờ lại cảm giác trống trải, đặt mìnhlên ghế sa lon lúc này mới thấ lá thư ởtrên bàn.

      Lá thư màu trắng đó là nét chữ non nớt củacon trai , sáu chữ to, “Gia rời nhà ra ngoài!”

      Khóe miệng Mộ Niềm tần co quắp, tiểu thử thối này dám xưng gia? Em nó! Lão ba của nócòn dám lớn lối như vậy!

      ngoài dự đoán bạn Tây Hàn bị Tư Nhiên lừa bán rồi, ngoại trừ lời nhắn lại cho Niệm Thần, cũng đâu, tiểu tử này càng lúc càng đáng , người ta haiba câu cho cái kẹo bỏ người mẹ này ở lại rồi.

      Nhưng nếu đoán sai bọn Tư Nhiêntuyệt đối bán con trai làm lao động trẻ em rồi, nhưng vì sao con trai của mình lại theo nha?

      Rất dễ nhận thấy Mộ Niệm Thần nghĩ con trai phúc hắc của mình quá thuần khiết rồi, hoặcgiả nghĩ cũng tin tưởng Tư Nhiên nên cũng quá nghi ngờ. tiểu thư lại ngờ rằng con trai nhà mình sau khi tới sân bay mớigọi điện cho Tư Nhiên báo tới Itali.

      Về phần nguyên nhân, rất đơn giản bạn Tây Hàn bao che khuyết điểm nghe có người gây ra bất lợi cho ba mình hai lời tự đưa ra quyết định.

      Chủ yếu là cậu nhận được tin tức em trai sinh đôi ở Italy gây sóng gió hủy diện vài cọclàm ăn của “Mạn”

      Cậu muốn nhìn em trai sanh đôi chưatừng gặp mặt đó có đủ tư cách trở thành em với cậu hay .


      Chương 63: Ngơ ngơ ngẩn ngẩn

      Trong thoáng chốc, khi Niệm Thần tỉnh lại là chuyện của ngày hôm sau rồi, dường như có nhóc con nhà mình mỗi sáng sớm liều mạng gọi rời giường khiến khí vô cùng yên tĩnh làm thể nào thích ứng được, phẫn hận chuẩn bị tất cả, cả đêm tới giờ chỉ có suy nghĩ hôm nay xin nghỉ việc, sau đó theo con mình đến London tìm Tư Nhiên ăn bám.

      Nhưng khi Niệm Thần đến phòng làm việc thìcảm thấy ngày hôm nay bầu khí ở đây có vẻ đúng lắm, hình như giảm khí thếbức người của kẻ nào đó, bình thường lúc nàyphòng thư kí của Hoắc Cảnh Sâm luôn luôn nghiêm trang, hôm nay chẳng những ngồi nghiêm chỉnh chờ tổng giám đốc đến mà còn buông lỏng tinh thần.

      Theo bản năng Niệm Thần cảm giác mình nhấtđịnh nhầm phòng làm việc, thư kí mới của Hoắc Cảnh Sâm làm gì, ấy lại dám ở nơi nghiêm túc này cắn hạt dưa? Mẹ nó! Chẳnglẽ Hoắc Cảnh Sâm shi rồi hả?

      tự thuyết phục mình phải bình tĩnh, cho dù lúc này vô cùng vui mừng cũng thể biểuhiện mặt, phải loại người vui vẻ khi người khác gặp nạn. . . . . .

      Hoắc Cảnh Sâm quả nhiên là có ở đây,xuyên qua cánh cửa thủy tinh to dày này, phòng làm việc lớn kia trống , an tĩnh, thể ngẩng đầu lên là có thể thấy khuôn mặt yêunghiệt cười lên khiến người ta điên loạn.

      Ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả ngày, đến lúc tan việcNiệm Thần cảm giác mình ngủ đến mức bò dậy nổi. Thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan việc, được rồi, thấy thời gian phải đối mặt Hoắc Cảnh Sâm là tương đối tốt, chuyện từchức hay là đợi người kia trở về rồi , dù sao giữa và Hoắc Cảnh Sâm còn rất nhiều chuyện riêng cần giải quyết.

      Nhưng Niệm Thần chắc chắn ngờ tới, lúcnày nghĩ rằng sau giờ làm việc sẽkhông còn chuyện gì xảy ra, nhưng tai nạn lớnnhất lại xuất khi tan làm.

      Lúc đó mặt Niệm Thần còn lộ vẻ ngái ngủ, quẹt thẻ rồi rời khỏi công ty, bước châncó chút mệt mỏi, nghĩ rằng nên về nhà kiếm tạm cái gì đó ăn rồi ngủ giấc.

      Nhưng lúc này chỉ vừa ra khỏi cửa lớn của Hoắcthị lập tức bị thu hút bởi chiếc xePorsche đen tuyền đậu cách nơi này xa, về phần nguyên nhân gây thu hút, nhớ Hoắc Cảnh Sâm hình như cũng có chiếc xe như thế. Lẽ nào gã này biết cả ngày nay lườibiếng nên tới đây xử ?

      Trong lúc Mộ tiểu thư dùng thị lực 1.5 củamình để nhìn biển số xe, cửa xe mở ra, người đàn ông với tác phong nhanh nhẹn từ trongbước ra khiến Mộ tiểu thư khóe miệng giật giật,xoay người chuẩn bị quay đầu chạy.
      Chương 64: Người qua đường

      Trong lúc Mộ tiểu thư dùng thị lực 1.5 củamình để nhìn biển số xe, cửa xe mở ra, người đàn ông với tác phong nhanh nhẹn từ trongbước ra khiến Mộ tiểu thư khóe miệng giật giật,xoay người chuẩn bị quay đầu chạy.

      Chuyện khiến Mộ tiểu thư căm ghét nhất là gì? Hai chữ, phản bội! tóm lại, có thể phản bội những người khác, nhưng nếu những người khác phản bội ..., trực tiếp đưa vào danh sáchđen. Mặc kệ ta là hotboy hạng nhất hay là tổng giám đốc nghiệt, thế giới lớn như vậy cũng thể chỉ thích mình ta.

      Mà người sau lưng kia kia, hotboy hạng nhấtnăm nào biến thành kẻ vô cùng nghiệt, đối với Niệm Thần, người kia chỉ vì ham vinh hoa phú quý mà phản bội tình cảm haingười, trí nhớ có thể mơ hồ, nhưng khoảnh khắc bắt gian và Mộ Vũ Tây qua lại, thể quên được, bây giờ nhớ lại vẫn cảmthấy chua xót.

      Tình cảm thanh mai trúc mã cũng bằngmột chút lợi ích vật chất mà Mộ Vũ Tây cho , cũng quên ánh mắt khinh bỉ mà và Mộ Vũ Tây nhìn trong lúc thân thể quấn quýt.

      cúi thấp đầu, trong lòng rối loạn chỉ chuẩn bịchạy, nhưng lại cẩn thận đâm vào người khác, do tác dụng của quán tính, NiệmThần giữ vững được cơ thể, lập tức ngãxuống, người bị đụng vẻ mặt bực tức, hung hănglườm Niệm Thần rồi nghênh ngang bỏ .

      Mắt cá chân do ngã mà bị thương, Niệm Thầncau mày muốn đứng lên mới phát chân chẳng còn chút sức lực nào.

      Giây kế tiếp bàn tay mạnh mẽ giơ đến kéocô lên, thấy người kia mặt Niệm Thần như gặp phải quỷ, muốn đẩy bàn tay kia ra. Khoảng cách được kéo gần, người đàn ông nàysáu năm gặp, vẫn có dáng vẻ ôn tồn nho nhã như ngày nào, giống như chuyện phản bội sáu năm trước hoàn toàn có quan hệ gì với .

      Niệm Thần càng thêm nổi giận, sau hồi tăng lực đạo, giãy giụa, miễn cưỡng đứng bằngmột chân mặt đất:

      "Cố Minh Thâm, lần này lại muốn quyến rũngười quyền quý nào bên cạnh tôi đây?"

      Mộ tiểu thư mặt duy trì nụ cười cứng ngắc, lượng hề có ý kiềm chế, dù sao ngườinày da mặt dày, cần gì giữ mặt mũi cho ?

      Cố Minh Thâm ngược lại vẫn duy trì bộ dạng nóng lạnh, đôi tay vẫn cứng ngắcgiữa khí, chau mày, nhìn Niệm Thần cả người cảm thấy đau nhói:

      "Niệm Thần, đừng ồn ào, đưa em tới bệnhviện trước."

      đứng ngược sáng, ánh sáng nhạt bao phủxung quanh làm giống như thiên thần tôn quý, hơn nữa hôm nay thân phận là Tổng giám đốc Mộ thị, đứng nơi này có thể thu hút ánh mắt của hơn nửa số người quanh đây.

      Dĩ nhiên, ngoại trừ Niệm Thần.

      Đừng ồn ào, quả lời này từng có thể trấn an , mà nay chỉ thấy châm chọc vô cùng, hôm nay Cố Minh Thâm đối với chỉ là người qua đường có diện mạo tốt, hơn.

      Chương 65: Cố Minh Thâm

      Cái gọi là mối tình đầu bây giờ đối với Mộ tiểu thư mà cũng chỉ là danh từ hề tồntại trong từ điển mà thôi, cho nên người đầugì đó, mặc kệ bây giờ có hình dạng như thếnào, cũng có quan hệ gì với đâu?

      Nhưng vừa rồi ngã cũng rất thảm hại, có tài xế miễn phí nên lãng phí. Lúc này Mộ tiểu thư lần nữa bày ra nụ cười cứng ngắc, trong lòng thầm tính toán:

      "Được, ồn ào, đưa tôi bệnh viện trước ."

      Nhưng Cố Minh Thâm thấy Mộ Niệm Thần như vậy nghĩ rằng vẫn chưa dứt tình với ,ít nhất giữa bọn họ vẫn còn có khả năng, khóemôi thoáng xuất nụ cười nhàn nhạt. Giống như thời mười bảy tuổi còn là học sinh, thích nhất là nụ cười thoáng , nhưngviệc làm sáu năm trước của đáp trả vôcùng ác độc với , hôm nay cảm thấy thậtđáng buồn, tại sao sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy người đàn ông này vẫn còn có thể cười như thế?

      Kiểu ôm công chúa hoàn mỹ, khóe miệng NiệmThần khẽ run run, nếu bị Hoắc Cảnh Sâm thấy cảnh này liệu có tự ái hay ? Trongnháy mắt bên tai vang lên tiếng bàn tán, Niệm Thần hai mắt lập tức trợn ngược, mẹ nó! Ngã thành ra như vậy chẳng lẽ muốn bệnhviện? Nhưng cũng cầu nguyện trăm ngàn lầnchuyện này đừng đến tai Hoắc Cảnh Sâm.

      Chỉ là trẹo chân , bôi chút thuốc mỡ về nhàngủ giấc là có thể khỏi hẳn, dọc đườngkhông gì, ra khỏi bệnh viện Niệm Thần kiên quyết để cho Cố Minh Thâm ôm nữa,khập khễnh bước tới cửa chính:

      "Cám ơn đưa tôi tới bệnh viện, tôi tựbắt xe về."

      Mấu chốt nhất là nhìn khuôn mặt đạo mạonghiêm trang này khiến có dũng khí muốnbóp chết kích thích của mình, m***! Sáu năm trước ánh mắt của quá kém? Đầu tiên là coi trọng ngụy quân tử, sau lại còn bị ngựa đực Hoắc Cảnh Sâm lôi lên giường? Mẹ nó! Tuyệt đối chính là cảnh tình đau khổ trong kịch tình kinh điển.

      Cố Minh Thâm nhăn mày lại, hình như hôm nay giảm bớt tính kiên nhẫn của thời học sinh, đưa tay níu lại cánh tay Niệm Thần, trầm mặc lúc cuối cùng cũng kiềm chếđược mà bộc phát:

      "Mộ Niệm Thần, cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống từ từ chuyện, về việc xảy ra sáunăm trước. . . . . ."

      "Dừng lại dừng lại! Muốn chuyện phiếm cùng tôi có thể, nhưng mau thu lại cái dángvẻ cao thượng của ."

      Từ trước tới giờ luôn căm ghét kẻ khác tựcho mình là đúng trước mặt , hơn nữa ngườinày cũng chỉ xuất với thân phận bạn trai cũ mà thôi.

      muốn xem gã này kiếm cớ gì đểbiện minh cho chuyện sáu năm trước, việc xemngười tất nhiên là hơn hẳn về nhà xem phim truyền hình tám giờ tối ti vi rồi!

      hơi ngẩng đầu, nụ cười cứng ngắc mặt che dấu được tia châm biếm ở đáy mắt. Hai tay mệt mỏi rũ xuống, từng cảm giáckhắc cốt ghi tâm năm nào bây giờ sớm tanthành mây khói. quá đơn giản, là mẹ haiđứa trẻ, cũng biết đối nhân xử thế, bình thườngcũng hành động tùy tiện, mà người này, đến cả lý do hận cũng thấy nữa rồi.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :