Chương 231.
Dường như chỉ trong nháy mắt, cuộc sống của Niệm Thần liền xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Liên tục hai tuần lễ nay, buổi tối Niệm Thần gần như thể nào ngủ được. Vì thế đành giả bộ, vẻ mặt như là ngủ say, đến khi bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Hoắc Cảnh Sâm, liền mở to mắt.
Trong hai tuần lễ này, có thể cảm nhận được sinh mệnh của đứa trong bụng yếu dần, thế nhưng biểu của lại tương đối bình tĩnh. Bây giờ rất trân trọng những giây phút còn bên , chỉ hai tuần lễ nữa thôi, mọi thứ liền khác, lúc đó Lục Hựu Hi nhúng tay vào chuyện này.
bình tĩnh tiếp nhận mọi chuyện nhưng ai biết được nơi đáy tim rạn nứt ra lỗ hổng thể nào bù lại được.
Bản thân rất đau, lại nghĩ đến Hoắc Cảnh Sâm đau như thế nào khi rời . Được rồi, so với sinh ly tử biệt chuyện vẫn còn dễ chịu hơn chút.
Hai tuần lễ này, lúc nào cũng cố giữ cho bản thân tỉnh táo, tự ép mình phải uống thứ nước canh bổ dưỡng kia, nếu chỉ cần hai tuần lễ này cũng đủ biến thành bộ dáng gầy yếu rồi.
Bất quá, biểu của Niệm Thần trong hai tuần lễ này cũng đủ để Hoắc Cảnh Sâm đoán ra manh mối. lần kia, nửa đêm tỉnh dậy liền thấy Niệm thần mở to mắt, biểu cảm xa xăm, lạc lỏng, Niệm Thần kịp phản ứng, cũng may Niệm Thần nghĩ sẵn cách giải quyết từ trước, phòng trường hợp như thế này xảy ra.
Lúc đó, Niệm Thần liền ôm chặt cổ Hoắc Cảnh Sâm, giọng mang theo nghẹn ngào, nức nở:
“Cảnh Sâm, em ... em gặp ác mộng...”
Đây đúng là ác mộng, hơn nữa ác mộng này mãi mãi cũng tỉnh dậy được.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm chợt lóe lên, theo bản năng nhíu mày, khóe môi hơi động, rốt cuộc vẫn gì, choàng tay ra phía sau lưng , nhàng vỗ về. Tối đó, Niệm Thần nằm trong vòng tay ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm, gương mặt chôn sâu vào cổ , tham lam hít ngửi mùi hương chỉ thuộc về . đêm này, ngủ yên bình.
Chính vào buổi tối đó, Niệm Thần cảm nhận được khoảng cách của và Hoắc Cảnh Sâm dần bị kéo giãn ra.
___________________
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Niệm Thần gọi điện cho Lục Hựu Hi, sau đó cắt đuôi những người được Hoắc Cảnh Sâm sắp xếp theo phía sau , mình tới chỗ hẹn.
Nhà hàng, bữa cơm kết thúc, thực tế nhà hàng sắp đóng cửa, thế nhưng Niệm Thần có ý định ra về.
Hoàn toàn trầm mặc, hoặc cách khác, từ lúc bắt đầu bữa cơm Niệm Thần trầm mặc, ngay cả câu chào hỏi cũng có.
Lục Hưu Hi nhíu mày, uống cạn chất lỏng màu đỏ trong ly, mất hết kiên nhẫn liền lên tiếng phá vỡ trầm mặc này:
“Mộ Niệm Thần, rốt cuộc gọi tôi ra đây làm gì?”
Trong góc phòng, ánh đèn sáng choang chiếu lên người Niệm Thần, ngẩng đầu tươi cười xinh đẹp, chẳng qua trong giọng lại mang theo chút suy yếu:
“Như thế nào? Chỉ mới như vậy nhịn được? Là các người đem tôi trở thành như vậy. Nếu còn kiên nhẫn, hay là cứu sống tôi, dù sao tôi cũng sắp chết rồi.”
Từ ngày đó đến nay, đây là lần đầu] Niệm Thần đề cập đến chuyện này. Khi mới biết chuyện, hy vọng có thể được sống.
Chính là được sống, chỉ vậy thôi.
Thế nhưng, đó chỉ là hy vọng xa vời, làm sao có thể được chứ?
Nơi đáy mắt của nhuốm màu ảm đạm. thực tế, nhiều ngày nay Niệm Thần đều ngon giấc, mỗi ngày rời giường phải chườm nước đá lên mắt, có như thế mới để Hoắc Cảnh Sâm phát ra điềm bất thường.
Lục Hựu Hi ném khăn ăn lên bàn, trầm ngâm nhìn đôi mắt :
“Bao lâu rồi ngủ ngon giấc? lẽ muốn ép bản thân mình chết sớm hay sao?”
Niệm Thần vẫn tươi cười như cũ, chỉ có Lục Hựu Hi ngồi đối diện mới có thể thấy được chua xót trong đáy mắt .
“Có gì khác sao? Dù sao tôi cũng sống được bao lâu, có gì là khác nhau đâu.”
Lục Hựu Hi mắng thầm tiếng, ngay lúc Niệm Thần run rẩy, đưa tay muốn nắm lấy khăn trải bàn ta đứng lên, nắm lấy tay , sau đó vịn vào eo , tư thế thân mật ôm đứng dậy ra ngoài.
Hai người rời khỏi nhà hàng, xe nhanh chóng lao vun vút, lúc này Niệm Thần đưa tay ôm mặt, bả vai vô thức run rẩy.
thực tế, Niệm Thần chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, đúng như dự đoán, màn hình điện thoại có hơn trăm cuộc gọi nhỡ từ Hoắc Cảnh Sâm, giờ phút này, nhất định Hoắc Cảnh Sâm [[-Vũ]] tìm đến điên rồi, đè xuống phía khóa máy, màn hình mảnh tối đen, Niệm Thần tựa vào ghế xe, im lặng nhắm hai mắt lại.
“Lục Hựu Hi, tại sao? Tại sao các người lại có thể nhẫn tâm như thế?”
Lục Hựu Hi trần mặc gì. thực tế, chuyện này phát sinh ngoài dự liệu của ta, chuyện bị nhiễm virus ta cũng biết, chẳng qua, tới lúc biết được cũng chỉ có thể tiếp tục làm theo kế hoạch của Hồng Thương mà thôi.
Khi biết chuyện ta chết lặng, chính xác là lặng người . Chỉ là, chuyện cũng rồi, có nhẫn tâm hay đành lòng cũng thế thôi.
Nghiêng đầu, khẽ liếc mắt về phía thân thể Niệm Thần run rẩy, lâu sau, thanh nấc nghẹn tiêu tán trong gió đêm, rốt cuộc Niệm Thần cũng ngừng khóc.
“ còn khóc nữa khiến Hoắc Cảnh Sâm sinh nghi đấy.”
Phải rồi, bây giờ đối với Niệm Thần, trừ bỏ Hoắc Cảnh Sâm ra cái gì cũng đều cần, chẳng qua cứ giả bộ mãi cũng được, sức khỏe dần cạn kiệt , bản thân muốn chống đỡ nổi nữa rồi.
Thế nhưng biết làm sao bây giờ? thời còn là Niệm Thần trong sáng, đơn thuần nữa. Nếu còn có thể sống mới dám nghĩ đến mang lại hạnh phúc cho , chẳng qua, hạnh phúc đó thể nào do mang lại.
Niệm Thần co người ghế, gió đêm thổi phất qua mang theo lạnh lẽo khắp thân thể, đặt tay lên bụng:
“Bọn người các ngươi, sớm muộn cũng có ngày gặp báo ứng, nhất định là như vậy.”
CHƯƠNG 232:
Lục Hựu Hi dừng xe trước biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm, xuyên qua kính Niệm Thần có thể thấy chiếc xe phía sau là chiếc Lamborghini màu xanh ngọc của Hoắc Cảnh Sâm.
Niệm Thần cầm đồ của mình xuống xe, trước khi xuống còn xuống nhà ăn lấy chai rượu màu hổ phách ra, mở chai rượu lên quần áo vài giọt, xong việc mới mở cửa xuống xe.
Vừa bước xuống xe, bộ mặt của lập tức thay đổi thành bộ mặt cười cợt xinh đẹp, nằm lên kính xe, đôi môi mềm mại vì gió lạnh mà đỏ bừng:
"Ngủ ngon."
tính đóng cửa xe lại, tay lại bị ai đó nắm chặt, bởi vì lực đạo kia, thân thể tràn ngập mùi rượu của Niệm Thần lập tức nhào vào khuôn ngực rắn chắc của người phía sau.
Giây tiếp theo, xe của Lục Hựu Hi cũng mất.
Niệm Thần ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt kìm nén của Hoắc Cảnh Sâm, tiếng động bảo trì bộ mặt cười cợt () của mình, chỉ là đáy mắt xẹt qua tia kiên nhẫn.
"Ha ha, trùng hợp, cũng vừa về sao?"
Giãy khỏi cánh tay cứng rắn của Hoắc Cảnh Sâm, ngáp cái, quay người tình bước vào biệt thự.
Điệu bộ thoải mái của Niệm Thần hoàn toàn thèm để ý tới bộ mặt sắp bùng nổ của Hoắc Cảnh Sâm.
trùng hợp?! còn dám nữa sao? Người phụ nữ này có tim thế? Hôm nay còn dám ra ngoài lêu lỏng với người đàn ông khác tới giờ này mới về? hơn nữa còn đầy mùi rượu, rốt cục có chịu suy nghĩ cho đứa con trong bụng thế?!
Hoắc Cảnh Sâm nhúc nhích, nỗi bực tức vì tìm cả buổi tối cũng áp được cơn tức vì chuyện này, giận điên lên, cực kì tức giận bộ dạng vô tâm của người phụ nữ kia!
Khi tay của Niệm Thần đặt lên tay nắm của tính mở của vào nhà tay lại bị kìm lại lần nữa, ngay khi cửa lớn của biệt thự mở ra, la lên tiếng, thân thể bị Hoắc Cảnh Sâm ôm ngang.
" buông ra! Hoắc Cảnh Sâm muốn làm gì? buông em ra, buông ra!"
Niệm Thần cũng bắt đầu nóng nảy, giãy ra liền dùng đủ mọi trò đánh đấm cào cấu nhưng vẫn hề có ý buông lỏng, tiếng la thất thanh của Niệm Thần giờ phút này cũng đủ để đánh thức đám người hầu vốn say ngủ.
Chỉ là khi họ thấy người làm ồn kia là Hoắc Cảnh Sâm và Niệm Thần quả ai dám ra gì.
Bình thường Hoắc Cảnh Sâm tốt với Niệm Thần ra sao ai cũng dám phủ nhận, nhưng bây giờ toàn thân lại ngừng tản ra khí lạnh, còn bọn họ cũng biết ít nhiều nguyên nhân.
Khi tan tầm, Hoắc Cảnh Sâm về nhà nhưng thấy Niệm Thần dường như phát điên, chỉ là bây giờ tìm được người rồi lại như thế bọn họ rất hiểu được.
Sau khi khóa cửa phòng ngủ lại, Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm chút khách khí ném mạnh lên giường, thân thể loạn choạng chút mới ngồi vững, chỉ là chờ kịp ổn định, Hoắc Cảnh Sâm đè người tới.
Điên cuồng!
Điên cuồng trước nay chưa từng có, mộtd9e6m phát tiết lửa giận khiến Niệm Thần chịu nổi, thực tế, khi ấy Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn còn nhớ tới chuyện mang thai, lần lại lần, giống như hề biết thỏa mãn.
Niệm Thần cắn chặt môi, mãi tới khi cánh môi hồng nhuận kia rướm máu, còn bởi vì cắn quá mạnh nên máu tươi tràn ra, nhiễm đỏ cả đôi môi tái nhợt, phản kháng được, chỉ có thể dùng phương thức này để bảo trì yên lặng.
thức muốn tới phát khóc, muốn nhào trong lồng ngực , cho biết tất cả mọi chuyện, chỉ là... ai gánh lấy hậu quả đây?
Hoắc Cảnh Sâm điên cuồng tới hai mắt đỏ bừng, trong đầu tràn ngập hình ảnh Niệm Thần xuống khỏi xe của Lục Hựu Hi, môi là nụ cười xinh đẹp, nhưng điều thể thừa nhận là Niệm Thần lại vô tâm như thế, lại nể mặt , ngay trước mắt lại giáng phát trí mạng như thế.
Mãi tới khi Niệm Thần hai mắt đỏ hoe, nước mắt nhịn được mà rơi giàn giụa, Hoắc Cảnh Sâm mới phục hồi tinh thần, thấp giọng rủa tiếng, có chút chật vật vọt vào nhà vệ sinh.
Niệm Thần dùng đôi tay run rẩy kéo chăn bao chặt người lại, thân thể mềm yếu run rẩy kịch liệt, bên dưới truyền tới cơn đau đớn khiến thể xem , nhưng vẫn quật cường đứng dậy, xuống giường ra khỏi phòng.
Nhưng ai có thể cho biết, rốt cục lầm bước nào để nhận lấy tình huống như bây giờ?
Rốt cục vì sao cả hai lại đau khổ như thế?
Chỉ tới phòng khách thôi nhưng Niệm Thần dường như phải dùng toàn bộ sức lực của mình, tìm quần áo đơn giản mặc vào, sau đó chui vào bên trong ổ chăn, đem bản thân ngăn cách khỏi cái khí xa lạ trong phòng.
Dù sao trước sau gì cũng phải thích ứng, dù sao cũng phải rời khỏi nơi này, cho nên bây giờ cũng nên thích ứng với cuộc sống có rồi.
Niệm Thần rụt cơ thể lại, quanh thân tản ra khí rét lạnh, những đau đớn ở thân dưới càng lúc càng phóng đại.
Khi Hoắc Cảnh Sâm mặc áo choàng tắm bước ra ngoài, trong phòng ngủ vẫn còn vươn lại hơi thở kiều diễm chưa tan hết, nhưng thân thể vốn nên nằm ở giường lại thấy đâu nữa, thay vào đó là những mảnh quần áo bị xé rách nằm rải rác khắp nơi.
Trong lòng bắt đầu khẩn trương theo bản năng, khống chế nổi mà lao ra khỏi phòng, chỉ là vừa tới phòng khách sát vách, nhìn thấy ngọn đèn máu vàng trong phòng kia mới thở phào cái.
Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người tựa vào vách tường, mắt ngưng đọng nhìn ánh đèn màu vàng, trong lòng hoảng hốt như thể xa nhau vài thế kỉ, ràng hồi sáng vẫn còn rất ngọt ngào, nhưng sao còn chưa tới ngày mà quan hệ của bọn họ như thế này rồi?
đứng trước cửa phòng khách, dường như còn chút sức lực, cả đêm nay, dù là trong hay ngoài cánh cửa, ai ngủ được.
Chương 233.
Sáng sớm hôm sau, Niệm Thần cố ý chờ qua giờ Hoắc Cảnh Sâm làm rồi mới rời khỏi phòng. Thế nhưng, vừa xuống lầu liền phát trong phòng khách, Hoắc Cảnh Sâm tựa người ghế sô pha, nhìn thấy Niệm Thần, ánh mắt chợt lóe lên lại cụp xuống, trở lại biểu tình băng lãnh.
vỗ vỗ lên sô pha:
“Lại đây, chúng ta cùng chuyện.”
Niệm Thần cố chịu đựng cảm giác đau đớn khi cả hai tổn thương lẫn nhau, theo lời Hoắc Cảnh Sâm, khoan thai tới nhưng lại ngồi cạnh Hoắc Cảnh Sâm.
đợi Niệm Thần mở miệng, Hoắc Cảnh Sâm lên tiếng:
“Hôn lễ tiến hành trước ba ngày, em có ý kiến gì chứ?”
ràng là câu hỏi nhưng giờ phút này lời của Hoắc Cảnh Sâm lại cho phép Niệm Thần thương lượng.
Niệm Thần giật mình ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc của rơi vào mắt Hoắc Cảnh Sâm lại mang đến trào phúng:
“Thu hồi những ý nghĩ lộn xộn của em lại .”
Vừa Hoắc Cảnh Sâm vừa ném tập báo đến, lực ném rất mạnh khiến tay Niệm Thần có chút đau.
“Còn nữa, dẹp bỏ hết những mối quan hệ ràng xung quanh em ngay , tôi cần biết giữa em và Lục Hựu Hi có mối quan hệ gì nhưng khi em lựa chọn trở thành người đàn bà của tôi hãy dẹp ngay những suy nghĩ khôn an phận . Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo em, nếu còn có lần sau chúng ta chuyện đơn giản như vậy đâu.”
cơ bản, Niệm Thần cần nhìn cũng biết tờ báo đó viết chuyện gì mà lại khiến Hoắc Cảnh Sâm nổi giận. Bằng vào sức tưởng tượng cùng thêm bớt này nọ của báo chí cũng đủ biến cảnh tượng tối qua giữa và Lục Hựu Hi thành đề tài nóng gì rồi.
Niệm Thần lật giở tập báo, biểu cảm mặt giống với tối qua, bộ tươi cười quyến rũ, chăm chú nhìn vào ảnh chụp báo, còn hướng về phía Hoắc Cảnh Sâm thành nhận xét:
“A, hình như em béo lên rồi, nhìn xứng đôi.”
Biểu tình của lúc này giống như tình nhân oán trách, chẳng qua, nhân vật nam chính mặt báo lúc này lại muốn giáp mặt Hoắc Cảnh Sâm đâu.
được Hoắc Cảnh Sâm đặt lên đầu quả tim, hiển nhiên nếu muốn làm Hoắc Cảnh Sâm tức giận là chuyện rất dễ dàng. Chính là, câu kia kết hợp cùng biểu tình này của thành công khiến Hoắc Cảnh Sâm tăng thêm lửa giận.
thực tế, Hoắc Cảnh Sâm đứng suốt đêm trước cửa phòng khách, nghĩ có lẽ bản thân hiểu lầm , có lẽ hai người chỉ đơn thuần là bạn bè cùng tụ tập, cũng quá đáng giống những gì nghĩ, lúc đó là do quá tức giận nên mới đối xử với như vậy.
Sau khi nguôi ngoai cơn giận, nghĩ sáng nay bình tĩnh cùng chuyện đàng hoàng, chẳng qua những nội dung và hình ảnh tập báo kia là , phải bịa đặt, chợt cảm thấy việc mình tự kiểm điểm như vậy có bao nhiêu buồn cười.
Nguyên nhân là gì muốn biết, nhưng rất chuyện, buông tay , chắc chắn là !
Cho dù cũng nhất định giữ lại thân xác, buộc mãi mãi ở cạnh !
Hoắc Cảnh Sâm vung tay làm bộ ấm trà rơi xuống đất vỡ nát, lúc này cơn thịnh nộ của còn khống chế được, vì người đàn bà này, quả giận điên lên rồi.
“Mộ Niệm Thần, rốt cuộc có tim hả?”
rốt cuộc có tim hay đây? Niệm Thần cười khổ trong lòng, được rồi, mặc dù Hoắc Cảnh Sâm vui nhưng ít ra bây giờ vẫn sống tốt phải sao? Chẳng qua là có buồn bực vui chút.
Chuyện Hoắc Cảnh Sâm tức giận quát to dường như tạo được uy hiếp với Niệm Thần, cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào hai mắt tràn đầy lửa giận của Hoắc Cảnh sâm:
“Thế nào? Lại muốn giống tối qua sao? Cũng đúng, dù sao ngay từ đầu tôi cũng chỉ là đối tượng để phát tiết dục hỏa mà thôi.”
Bởi vì bụng đau nên vẻ mặt lúc này có chút tái nhợt, biểu tình hề sợ hãi kèm theo châm chọc kia của khiến Hoắc Cảnh Sâm bùng nổ rồi.
ấy lại có thể như vậy! ấy lại còn nghĩ như thế!
Hoắc Cảnh Sâm trào phúng cười hai tiếng, chửi thầm câu liền đứng thẳng dậy, từ cao nhìn xuống:
“Mộ Niệm Thần, nếu như lời ngay cả tư cách làm ấm giường cho tôi cũng có đâu.”
Dù sao đều điên rồi, vậy hãy cùng nhau điên cuồng . Nếu so bạc tình, tuyệt đối thua kém đâu.
Sau khi bỏ lại câu đó, bóng dáng Hoắc Cảnh Sâm cũng biến mất khỏi cửa, nụ cười nhạt mặt Niệm Thần liền cứng lại, trận bi thương lan tràn trong mắt, thế nhưng ngay cả khí lực để khóc cũng còn...
cơ bản, việc gây tổn thương cho người mình là chuyện đau khổ đến nhường nào!
Thôi cứ như vậy , như vậy cũng tốt.
Kéo suy nghĩ về thực tại, Niệm Thần giật mình nhớ lại, lúc nãy Hoắc Cảnh Sâm hôn lễ của hai người tiến hành trước ba ngày, như vậy thời gian cả hai ở bên nhau cũng ít ba ngày.
Ba ngày, sau ba ngày nữa, ai cũng đều vui.
trận đau đớn lan tràn mãnh liệt, trán rịn ra tầng mồ hôi lạnh, lúc này biết bản thân thể lừa mình dối người được nữa, đứa bé này giữ được, chẳng qua còn muốn cùng nó lời từ biệt chút.
Trước cửa biệt thự, từ lúc nào lại nhô ra thêm vệ sĩ, Niệm Thần có chút đau đầu nhìn người trước mặt ngăn lại, giọng máy móc truyền vào tai :
“Ông Hoắc căn dặn, trừ khi được ông ấy cho phép, nếu , cho dù Mộ tiểu thư có kề dao vào cổ tôi cũng thể để ra ngoài, ông Hoắc còn , Mộ tiểu thư là người coi trùng sinh mạng.”
Coi trùng sinh mạng, Niệm Thần vô lực nhấm nuốt từng câu chữ kia, muốn chết, nhưng làm thế nào đây, phải muốn là được.
Niệm Thần ôm lấy bụng ngồi chồm hổm xuống.
Sắc mặt trắng bệch, giọng vô lực kềm chế được run run:
“Đưa tôi đến bệnh viện. Bụng tôi đau quá.”
CHƯƠNG 234
Chuyện trong bệnh viện mấy hôm nay được Lục Hựu Hi xử lí gọn gàng, cơ bản tình huống của Niệm Thần được các bác sĩ nắm .
Bác sĩ hôm nay cũng coi như là người của Lục Hựu Hi, bởi vì người đàn ông mặc đồ tây này quen mắt chút nào, ta vừa mang Niệm Thần vào bệnh viện lập tức gọi điện cho Hoắc Cảnh Sâm.
Niệm Thần cảm giác bản thân chìm vào trong giấc mộng dài, trong giấc mơ, bé xinh đẹp ngừng vãy tay cười với , chỉ là sợi dây liên kết giữa hai người đột nhiên biến thành vệt tối lớn, sau đó biến mất.
Tiếng cười trong trẻo kia ràng còn quanh quẩn bên tai, nhưng khi mở mắt ra lại ảm giác được có cái gì đó thoát khỏi cơ thể mình, bác sĩ chỉ dặn dò vào câu sau đó ra ngoài.
mạng sống cứ như thế biến thành bãi máu loãng sao?
đưa tay vuốt ve bụng, tại phải lúc để đau khổ.
Chuyện cần phải đối phó trước mắt vẫn còn rất nhiều, ví dụ như Hoắc Cảnh Sâm.
lâu như thế rồi, chắc cũng nhận được tin tức mà tới bệnh viện rồi, ấy để ý tới đứa bé này như thế mà.
Nước mắt vốn được đè nén nay khi nghĩ tới khuôn mặt giận dữ khi sáng của Hoắc Cảnh Sâm mà kìm nén được.
thể tưởng được bộ dạng của đau lòng ra sao, cũng muốn biến thành như thế.
Cho nên bây giờ có hận tới đâu cứ việc hận .
... ...... ...... ...... ......
Nhưng kì lạ là mãi tới khi Niệm Thần được chuyển vào phòng bệnh vẫn thấy Hoắc Cảnh Sâm đâu.
Lúc đó, khi Niệm Thần nhịn được hỏi thăm người gác ngoài của mới nhắn lại lời của Hoắc Cảnh Sâm:
"Ý của Hoắc tiên sinh là nếu đứa có việc gì Mộ tiểu thư hãy tự chăm sóc bản thân, còn về chuyện khác, ba ngày sau trực tiếp tới lễ đường là được."
Đứa có chuyện gì? Niệm Thần giật mình nuốt nước mắt, có việc gì sao? Đương nhiên là có gì rồi, bởi vì nó còn tồn tại nữa.
Chỉ là Hoắc Cảnh Sâm biết, biết, mà cũng dám .
Ngày hôm sau Niệm Thần mới biết được, đêm qua Sở Vận Nhi cũng tới bệnh viện này sinh đứa con .
ra tất cả mọi chuyện đều là để chuẩn bị cho hồi li biệt bi tráng sao?
... ...... ...... .......
Ngay sát ngày tổ chức hôn lễ, Sở Vận Nhi ôm con tới thăm Niệm Thần.
Lúc đó Niệm Thần nhìn nụ cười hạnh phúc mặt ta, trong lòng tự nhiên dâng lên nỗi buồn khó tả.
mới vừa mất đứa con của mình!
Nếu như thế mấy tháng nữa có thể hạnh phúc ôm con của mình nằm trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm, cùng chia sẻ hạnh phúc.
Nhưng trong khi ngẩng người, Sở Vận Nhi ôm con mình nhờ y tá ôm .
Niệm Thần thất thần nhìn y tá ôm đứa trẻ ra ngoài, từ đầu tới giờ Niệm Thần chưa từng ra khỏi lớp cửa ra ngoài mòng manh kia.
"Mấy hôm nay có gặp Cảnh Sâm ?"
Khi bất lực, chỉ có thể thu người lại, cúi đầu đè thấp danh dự hỏi Sở Vận Nhi tình hình của Hoắc Cảnh Sâm, đúng rồi, bây giờ có thề đề cập với ai về chuyện của nữa chứ?
nghĩ tới chuyện mấy hôm nay chưa lần tới thăm, ít nhất là từ khi Sở Vận Nhi sinh con Hoắc Cảnh Sâm cũng phải tới bệnh viện lần chứ, hoặc là nếu may mắn có thể còn đứng từ xa nhìn cũng chừng.
phát ra tình biết tự bao giờ thấm vào trong xương tủy, thể tự thoát ra được, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể giống tên biếng thái kia thầm nghe ngóng từng chuyện nhất của .
lâu sau cũng nghe thấy câu trả lời từ Sở Vận Nhi, Niệm Thần ngẩng đầu lên, bây giờ mới thấy chỗ kì lạ của ta, đôi mắt có chút màu lục kia phải là thứ mà Sở Vận Nhi có.
Thân thể của co rụt lại theo bản năng, giây tiếp theo, toàn bộ hận ý của được ngưng tụ trong đôi mắt, người này chính là kẻ hại tới bước này, Hồng Thương!
Chính là ! Chính là ! Vậy Sở Vận Nhi thực đâu rồi? Hoắc Cảnh Sâm có cảm nhận được ? Người này có thể gây hại gì chi ?
A, nghĩ tới nghĩ lui, điều quan tâm nhất từ trước tới nay chính là .
Hít sâu hơi, Niệm Thần cố gắng làm cho mình bình tĩnh, chỉ là bình tĩnh chưa lấy được mà điên cuồng trào dân trong lòng, vội vàng trấn an bản thân, mới mở miệng:
"Rốt cục tới đây với mục đích gì? có biết rằng cho dù tôi có Hoắc Cảnh Sâm cũng bao giờ thích tên biến thái như ! , ngay cả biến thái cũng bằng, chỉ bản thân thôi! Cho dù có thay đổi giới tính Cảnh Sâm cũng ghét thôi!"
"Ha hả."
Cười khẽ tiếng, giọng giống Sở Vận Nhi như đúc, Niệm Thần khỏi cảm thấy líu lưỡi.
" là đáng , nhưng biết làm sao bây giờ? Bất kể Hoắc Cảnh Sâm đối với tôi thế nào tôi cũng là người có tư cách đứng bân cạnh ấy nhất, còn , cũng chỉ là kẻ đáng thương ngay cả sinh mạng của mình cũng thể nắm giữ thôi."
Khi chuyện ta kề sát vào Niệm Thần, môi dừng bên tai , tiếp tục :
" cho là người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm có thể nhớ tới người phụ nữ bao lâu? Huống chi còn là người phụ nữ cực kì hận? Tôi rất thưởng thức thái độ đấu tranh quên mình của , nhưng mà lần sau nhớ chọn người để nha, a, đúng rồi, đó là khi có cơ hội cho lần sau! Còn phía Cảnh Sâm, ha ha, yên tâm, tôi tất nhiên đối xử rất tốt với cặp song sinh của ."
Niệm Thần đẩy ra, nhưng lại giống như đụng phải cái gì rất ghê tởm, gục đầu xuống giường, nôn thốc nôn tháo.
CHƯƠNG 235
Cả ngày nay chưa bỏ cái gì vào bụng, lúc này chỉ có thể nằm vật xuống mà nôn khan.
Khi nhìn Hồng Thương lần nữa, Niệm Thần còn chút sức lực nào.
cười thê lương, nhưng vẫn ngạo nghễ giống như mới là người chiến thắng:
" cho là mượn gương mặt của người xưa nay Hoắc Cảnh Sâm hề liếc mắt lấy cái như Sở Vận Nhi ấy chú ý tới sao? Người ấy chính là tôi, điểm này thể phủ nhận được, hay là muốn phẫu thuật thay đổi gương mặt lần nữa? À quên, bây giờ Cảnh Sâm hận tôi rồi, cho dù có làm thế thân ấy cũng cho cái liếc mắt nào đâu, tôi rất thương hại , cả đời này phải sống dưới thân phận của kẻ khác, nghĩ lại chút , thấy bi ai sao?"
Có thể lời của Niệm Thần đụng trúng chỗ đau của Hồng Thương, ta tức giận tới mức cả người run lên, nâng tay bóp cổ của Niệm Thần.
Niệm Thần hề để ý, khinh bỉ trong đáy mắt dần biến thành hận ý ngập trời, đúng rồi, hận, chưa từng hận người nào như thế.
"Có bản lĩnh bóp chết tôi luôn , dù sao tôi cũng chẳng sống được bao lâu. Chỉ là nghĩ , sau khi tôi chết Cảnh Sâm thế nào nhỉ?!"
Khuôn mặt lúc này dữ tợn, bị người ta bóp cổ nhưng hề có ý giãy dụa.
hề quan tâm tới chuyện sống chết nữa rồi, chỉ là hai năm hoặc là ngắn hơn chút mà thôi, giãy dụa, cũng hề có ý muốn giãy dụa.
Hoặc là biết chắc Hồng Thương bày ra mưu lớn như thế thể nào giết chết lúc này được.
Cái ta muốn là phải biến mất khỏi mắt của Hoắc Cảnh Sâm vĩnh viễn, phải diệt trừ tậm gốc mọi hậu hoạn, rảnh tay, còn sau hai năm nữa biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn.
Nhưng tuyệt đối giết theo cách này.
Mục đích của Hồng Thương là muốn Hoắc Cảnh Sâm hận , cả đời muốn thấy nữa, cứ như thế, đau lòng, Hoắc Cảnh Sâm cũng khá hơn.
Lửa giận của Hồng Thương tới nhanh nhưng cũng nhanh, ta buông của Niệm Thần ra, nụ cười môi của càng trầm:
" đúng là rất dũng cảm rất tự tin, chỉ là còn thời gian nữa rồi, mặc kệ sau này thế nào, tôi mới chính là người chiến thắng sau cùng, còn , ha ha, bất kể sau này tôi có ra sao ít nhất cũng thấy được, tôi coi như người cuối cùng để phát tiết, nhưng mà phải làm sao bây giờ, trước giờ chưa có ai vượt qua hai năm với cái bệnh độc kia trong người cả!"
xong lời này, ta chậm rãi đứng lên, nhìn ở góc độ nào ánh mắt nhìn cũng tràn ngập khinh miệt, coi như người chết, nghiễm nhiên coi mình là người thắng.
Niệm Thần rất giận, nhưng mặt lại tràn ngập ý cười, cúi đầu chơi đùa với ngón tay của mình, đồng thời mặt cũng bày ra thần sắc khinh miệt:
"Ha ha, đúng là đáng thương, cho dù dùng thân phận của người khác sống bên cạnh Cảnh Sâm thế nào? Cho dù hai năm sau tôi có chết ít nhất tôi cũng từng có được tình của ấy, còn sao? Ngay cả tư cách để cũng có! Tình của Hoắc Cảnh Sâm đều dành cho tôi cả rồi, vậy còn muốn gì nữa? có biệt càng hận trong lòng càng ?"
Hồng Thương giận mà cười:
"Vậy mang cái tình vĩ đại đó xuống mồ luôn , chỉ là người đàn bà đáng hận mà thôi, tôi có thể khiến có chết tất nhiên thể quên việc khiến Cảnh Sâm quên ."
"Vậy nhắc nhở tôi rời khỏi Hoắc Cảnh Sâm là việc làm ngu ngốc sao? Cho nên tôi nên cho Cảnh Sâm tất cả, dù cho hai năm nữa tôi chết Cảnh Sâm cho dù thương tâm vẫn nhớ về tôi, còn vĩnh viễn thể bằng người chết, chắc muốn vậy nhỉ, a, , nếu Cảnh Sâm biết chuyện này chắc chết trước tôi chứ."
Mấy chuyện đấu võ mồm này từ trước tới giờ chưa từng bại trận.
Bước chân vốn muốn ra khỏi phòng của Hồng Thương vì mấy câu của Niệm Thần mà dừng lại, lúc đo, đứng nghịch sáng, 'chặc chặc' hai tiếng quay đầu lại, bộ mặt vẫn cao cao tại thượng như người thắng cuộc:
" nỡ nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Hoắc Cảnh Sâm sao?"
Vừa xong, cửa phòng bệnh lại mở ra, Hồng Thương hoàn toàn biến khỏi phòng bệnh.
Nỡ sao? Niệm Thần ngây người nghĩ về câu đơn giản như thế, lúc đo, nụ cười môi của hoàn toàn cứng lại.
Luyến tiếc, cho dù ngày mai có xa nhau cũng nỡ thấy đau đớn.
Cho dù đây là cách ngu ngốc nhất nhưng nếu hai người sinh ly tử biệt, muốn nhìn thấy đau đớn.
Niệm Thần thất thần ngồi giường bệnh, lúc đó tuyệt vọng như thế, phẫn nộ như thế, bao nhiêu ngày gặp rồi? Mới vài ngày thôi mà nhớ như thế, thể tưởng được hai năm dài đằng đẵng mình ra sao.
Nghĩ sao cũng thấy nếu có thể ít chút, ít chút để phấn đấu vì mình, ít chút để chú ý nhiều tới suy nghĩ của Hoắc Cảnh Sâm như vậy, ít chút có thể ích kỉ bất chấp tất cả ở lại bên ...
Chỉ là hết cách rồi, rồi, phấn đấu quên mình vì người mình , rốt cuộc thể ít hơn được, thể thu hồi tình của mình.
giật mình nhìn cửa sổ mở lớn kia, gió đêm thổi vào khiến màn bị bay lên trung thành độ cong tuyệt đẹp, còn khi nhận ra mình biết tự lúc nào nước mắt giàn dụa cũng biết rằng bản thân còn chỗ dựa nữa rồi.
Khi Hoắc Cảnh Sâm tiến vào phòng bệnh, người của Niệm Thần chỉ mặc cái áo bệnh nhân mỏng manh đứng trước cửa sổ mở rộng, thân thể mềm yếu có điểm tựa, lòng chợt căng thẳng, chế cảm xúc muốn chạy tới ôm chặt bóng lưng gầy yếu kia.
Last edited by a moderator: 20/9/16