CHƯƠNG 225
Gió đêm di động, lay động rèm cửa sổ, căn phòng này rét lạnh giống như có chút hơi người.
Sở Vận Nhi thu người lại, người chỉ mặc cái váy ngủ mỏng manh, tóc dài hỗn độn, cả người run rẩy co ro ở góc tường mà nức nở, là nỉ non cái gì.
"Vì sao lại đối xử với tôi như vậy..... Vì sao lại giống nhau, tôi được... Vì sao, vì sao phải tôi..."
Lời nỉ non kia rơi vào tai của Niệm Thần, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, có cảm giác đâu đó quanh đây có hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng bởi vì cơn gió đêm mà trở nên mỏng manh thể nắm lấy.
Đại khái là tiếng bước chân của Hoắc Cảnh Sâm kinh động tới Sở Vận Nhi, thân thể co rúm của ta giật giật, khi ngẩng đầu lên trong mắt ta ràng xẹt qua tia sáng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Cảnh Sâm đôi mắt lại ảm đạm.
ta cắm chặt môi, tiếng nỉ non trong miệng bởi vì có mặt của Hoắc Cảnh Sâm mà dừng lại.
Niệm Thần có ý tiến lên, đôi mắt dừng lại mặt của Sở Vận Nhi, muốn giải thích ràng cái vẻ đắc ý kia.
Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày ngồi xổm người xuống, lúc đó ánh mắt dừng ở khuôn mặt lần lượt biến đổi của Sở Vận Nhi, đáy mắt của ta lóe lên tia đắc ý khó nắm bắt, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức lấy hộp khăn giấy bàn lau nước mắt cho ta.
"Vận Nhi ngoan, cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
thực tế, hôm nay Sở Vận Nhi vốn nên ở nhà bạn đêm, thế nên người hầu trong nhà mới được nghỉ, chỉ là ngờ ta lại trở về vào lúc này.
thanh nức nở của Sở Vận Nhi dần , giật mình nhìn Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên xuất trước mắt, giây tiếp theo mắt của ta lại bắt đầu mơ hồ, đáy mắt xuất tia do dự khi nhìn về phía Niệm Thần.
" Hoắc, Vận Nhi sợ hãi.... có thể... có thể cho Niệm Thần ngủ với em đêm ?"
Càng nghe ta , mày của Hoắc Cảnh Sâm càng nhíu lại, nhưng lại thể cự tuyệt.
"Vận nhi, hai người đều là phụ nữ có thai, nếu em dám ngủ mình gọi điện gọi vú Vương tới với em."
Hoắc Cảnh Sâm trả lời rất kiên quyết, lưu lại đường sống nào.
Bả vai của Sở Vận Nhi run lên, cúi đầu nữa, độ ấm dần hạ xuống, cả người ta càng lúc càng run.
Trận giằng co này giống như ai chịu nhường ai, mà Sở Vận Nhi giống như hề quan tâm Hoắc Cảnh Sâm có đồng ý hay , ta chỉ sợ hãi tình cảnh mình trong phòng.
lâu sau, Hoắc Cảnh Sâm thở dài tiếng, ôm Sở Vận Nhi từ mặt đất lên, giây tiếp theo Niệm Thần cũng cầm quần áo bao ta lại.
Mãi tới khi an trí ta giường, Niệm Thần kéo xong góc chăn cho Sở Vận Nhi mới nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:
" về phòng trước , em ngủ cùng ấy đêm cũng sao đâu, khoảng cách cũng xa lắm, có chuyện gì em gọi ."
thực tế, khi đề cập chuyện như vậy trước mặt Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm cũng chuẩn bị đồng ý.
Còn những chuyện trước kia rốt cục là ai sai bây giờ còn quan trọng nữa, đạo lý đồng bệnh tương liên tuy bình thường nhưng cũng đủ thông dụng.
Điều Niệm Thần lo lắng đầu tiên luôn là đứa trong bụng của Sở Vận Nhi, mấy ngày nay cũng có thể xem như có biết chút ít về đứa trẻ này, chung quy Sở Vận Nhi vẫn rất con của mình, nếu vì sao ấy lại đón nhận đứa trẻ có nguồn gốc dơ bẩn như thế chứ?
Có lần Hoắc Cảnh Sâm vô ý nhắc tới người làm Sở Vận Nhi có con chính là Hoắc Tĩnh Bắc, về phần nguyên nhân có lẽ là do muốn trả thù Hoắc Cảnh Sâm nên mới làm ra thủ đoạn như thế.
Còn Sở Vận Nhi, nhay từ đầu khi gặp chuyện như thế ấy thậm chí còn có dũng khí ra, chỉ mình nhận lấy tất cả, mãi tới khi phát tồn tại của đứa này cũng quá muộn màng.
Bác sĩ có , nếu mất đứa trẻ này có lẽ cả đời này Sở Vận Nhi còn cơ hội làm mẹ nữa.
Cả đời thể làm mẹ được nữa, đây là chuyện tàn nhẫn thế nào với người phụ nữ chứ!
Hoắc Cảnh Sâm thở dài hơi, biết quyết định của Niệm Thần thể thay đổi được:
"Em hãy khuyên nhủ ấy tốt, có chuyện gì kêu lên, nhất định nghe thấy."
Niệm thần gật gật đầu, trong lòng lại thấy Hoắc Cảnh Sâm hết cái này lại tới cái kia quả là rất dong dài, đẩy Hoắc Cảnh Sâm ra khỏi cửa sau đó ngồi xuống bên giường của Sở Vận Nhi.
Thấy ta lại thu người lại như cũ còn có chút run rẩy, Niệm Thần nhíu mày mở hệ thống sưởi trong phòng lên, nghĩ nghĩ chút sau đó cởi áo ngoài chui vào trong chăn.
Thân thể của Sở Vận Nhi giống như khối băng, thế nên Niệm Thần cẩn thận đụng phải liền cảm thấy cả người phát lạnh.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, toàn bộ căn phòng chìm trong màu yên tĩnh, hồi trầm mặc giống như cơn lốc xoáy thổi quét qua.
Sau khi suy nghĩ lâu, Niệm Thần vẫn thấy Sở Vận Nhi giữ lại là có mục đích, nhưng mục đích gì nàng cũng :
"Vận Nhi, có chuyện gì muốn sao, bây giờ Cảnh Sâm rồi, có chuyện gì tối nghe."
Hoặc là rất tò mò, vì sao hôm nay Sở Vận Nhi lại khác thường như thế?
"Hôm nay vì cái gì lại khác thường như thế? Hay là vì ai?"
vẫn cảm thấy trước khi bọn họ trở về trong phòng có tồn tại người thứ hai.
Mà tồn tại của người đó chính là nguyên nhân khiến Sở Vận Nhi kì quái như thế này.
Sở Vận Nhi cũng đột nhiên xoay người đối diện với Niệm Thần, đôi mắt nhìn ràng mang theo tia đắc ý, sau khi bị nhìn hồi, Niệm Thần đột nhiên có cảm giác bị ta nhìn tới nổi da gà đầy người.
" có gì, cơ bản cũng biết vì sao có đứa bé này, tôi chỉ mơ chút ác mộng thôi, vừa lúc trong biệt thự có người nên tôi chỉ sợ hãi chút, bây giờ tốt rồi, ngủ ."
Chương 226
Cơn buồn ngủ ập đến nhưng Niệm thần muốn ngủ. thực tế, mấy ngày nay thường mơ thấy ác mộng nhưng vì muốn Hoắc Cảnh Sâm lo lắng nên ra, chỉ giấu trong lòng thôi.
Cảm giác hít thở thông, như có gì đó đè nặng ngực khiến Niệm Thần mở to mắt, tỉnh dậy.
Chiếu vào mắt vẫn là màu vàng ấm áp của ngọn đèn treo tường, Niệm Thần có chút hốt hoảng, bởi vì chưa phản ứng kịp việc có Hoắc Cảnh Sâm ngủ chung.
Mà bện cạnh, Sở Vận Nhi mở to mắt, con ngươi nhúc nhích nhìn trừng trừng vào Niệm Thần, vẻ mặt ta có chút cảm xúc nào.
Niệm Thần khẽ hô lên tiếng. Mẹ ơi, giữa đêm gặp ác mộng, vừa tỉnh dậy lại có đôi mắt nhìn mình chăm chăm, cho dù là ai cũng phải kinh hãi, sởn gai ốc cả.
Mồ hôi lạnh toát ra, Niệm Thần hít thở sâu, cố bình ổn trái tim nhảy loạn vì bị kinh sợ của mình.
“Vận Nhi à, hơn nửa đêm rồi sao còn chưa ngủ? vẫn còn sợ sao?”
Giờ phút này, Niệm Thần cho rằng những biểu bình thường của Sở Vận Nhi là do ác mộng làm ta bị khủng hoảng.
Thế nhưng, Sở Vận Nhi cũng thèm trả lời vấn đề của Niệm Thần, ánh mắt lạnh như băng, khẽ nhíu mày, nháy mắt lại toát ra vẻ cố chấp hỏi:
“ mơ thấy ác mộng bao lâu rồi?”
Niệm Thần chợt cứng người, đúng là gặp ác mộng nhưng tại sao Sở Vận Nhi lại hỏi sang chuyện này? hiểu được.
Mặc dù Sở Vận Nhi thấy gặp ác mộng nhưng làm sao ta có thể khẳng định đây phải lần đầu Niệm Thần gặp ác mộng?
“Làm sao biết?”
Sở Vận Nhi có vẻ hài lòng với câu trả lời của Niệm Thần, giọng cao lên vài phần:
“Tôi hỏi , rốt cuộc mơ thấy ác mộng bao lâu rồi?”
Khẽ giật mình, Niệm Thần theo bản năng trả lời:
“Cũng khá lâu rồi.”
Quả , bao nhiêu lâu cũng nhớ nữa, chỉ biết là mỗi lần đều khiến khó thở, phải bừng tỉnh dậy.
“ Hoắc có biết ?”
Sở Vận Nhi đổi đề tài, vẫn mang vẻ cố chấp khó hiểu.
Niệm Thần gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Có thể biết hoặc có thể . Tôi chưa với ấy.”
Sở dĩ Niệm Thần nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm biết vì có ngày kia, vô tình phát Hoắc Cảnh Sâm bí mật liên hệ với vài bác sĩ tâm lý.
Sở Vận Nhi nhắm mắt lúc, lại mở ra, dường như lo lắng chuyện gì đó, giọng mang theo ba phần khổ sở bảy phần oán hận:
“Vì sao bọn họ lại muốn trở nên như vậy? như thế sao có thể sống cùng Hoắc cả đời được?”
Niệm Thần nghe Sở Vận Nhi xong, cảm giác như lọt vào biển sương mù, cái gì với cái gì? chữ cũng nghe hiểu.
Thế nhưng, giờ phút này vẻ mặt Sở Vận Nhi rất nghiêm túc, tuyệt đối giống diễn trò, mà chính Sở Vận Nhi cũng ý thức được ghiêm túc của bản thân.
Bên trong chuyện này dường như còn có cái gì rất quan trọng mà Niệm Thần biết.
Niệm Thần chỉ có thể bắt được điểm duy nhất trong lời của Sở Vận Nhi:
“Vận Nhi, “bọn họ” là ai vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cứ ra .”
Sở Vận Nhi khẽ cười châm chọc, từ vẻ khổ sở dần chuyển thành cứng rắn, ngay cả ta cũng hẳn là hiểu hết mọi chuyện.
“ muốn biết sao?”
Niệm Thần chút do dự gật gật đầu:
“Tôi muốn biết. Cho nên nếu biết bất cứ chuyện gì, cho dù là “chuyện tốt” của Cảnh Sâm xin cứ ra.”
“Cho dù sau khi biết mọi chuyện, cuộc sống hạnh phúc của sụp đổ, kể cả tư cách ở cạnh Hoắc cũng còn hoặc thậm chí ngay cả đứa mang trong bụng cũng thể giữ... Như vậy, còn nguyện ý muốn biết hay ?”
Đây chắc chắn phải là chiêu trò của Sở Vận Nhi, vẻ mặt ta nghiêm túc, điều này khiến Niệm Thần lưu tâm.
Cuộc sống hạnh phúc tan vỡ, Niệm Thần phải gánh chịu chuyện này nếu muốn biết?
Niệm Thần áp tay lên cái bụng bằng phẳng của mình, nếu hậu quả nghiêm trọng như vậy, Niệm Thần thể do dự.
“ do dự? Tôi có thể hiểu được cảm giác của . Như vầy , chiều ngày mai, tôi đợi ở nhà, nếu muốn biết đến tìm tôi, nếu muốn biết... xem như nãy giờ tôi chưa từng gì với . Nhưng mà, Mộ Niệm Thần, tôi cho biết, những người đó lòng dạ khó lường, đủ khả năng đối phó với họ đâu.”
“Còn nữa, chuyện tôi với nãy giờ, cần để Hoắc biết. Tôi bảo đảm, sau khi biết chuyện chính cũng muốn để Hoắc biết đâu. Chỉ là, tôi phải phòng ngừa trước thôi.”
“ ra, tôi cũng muốn gây tổn thương tình cảm giữa và Hoắc. Thế nhưng, người đó , trừ phi tôi muốn giữ lại con của mình, nếu tôi phải đóng vai ác thôi. Người đó muốn Hoắc về sau phải chịu đau khổ, chẳng qua tôi chỉ đem những đau khổ đó ném sang người thôi.”
“Niệm Thần à, cũng đừng trách tôi ích kỷ. Tôi đối với Hoắc hề có tình ý gì, tôi giúp ấy cũng vì điều gì cả, so với bất kỳ ai tôi hy vọng ấy luôn được tốt đẹp. Cho nên, tuyệt đối thể cùng ấy bên nhau trọn đời được đâu.”
chuyện, Sở Vận Nhi chợt ngừng lại, khẽ xoay chuyển thân thể rồi nằm cách Niệm Thần khoảng, cũng thêm câu nào nữa.
Niệm Thần liền trợn mắt, há mồm. Dường như nghĩ ra điều gì trong lời của Sở Vận Nhi bèn ngồi dậy.
Đêm tịch, Niệm Thần buồn ngủ chút nào, hai tay khẽ đặt lên bụng, thở dài, cảm thấy bản thân như đứng trước vực thẳm sâu thấy đáy.
Sai bước chính là ngã vào vực sâu vạn trượng!
Lại nghĩ đến Hoắc Cảnh Sâm, nếu quả đúng theo lời Sở Vận Nhi ... cảm thấy bản thân bất lực.
Chương 227
Sáng sớm ngày hôm sau, Niệm Thần mang bộ dáng uể oải, tinh thần lơ đãng ngồi tại bàn ăn. Hoắc Cảnh Sâm thấy thế khẽ nhíu mày, thân thể bây giờ quả dễ làm người ta thấy lo lắng.
gần tiếng đồng hồ mà Niệm Thần chỉ mới dùng được nửa bữa sáng, ly sữa trong tay muốn nguội lạnh, Hoắc Cảnh Sâm bỏ đồ cầm tay xuống, nghiêng người về phía Niệm Thần.
“ cho biết, rốt cuộc em bị làm sao vậy?”
Vừa vừa lấy ly sữa nguội lạnh khỏi tay Niệm Thần.
Niệm Thần từ trong suy nghĩ trở về thực, khẽ giật mình, ngước nhìn Hoắc Cảnh Sâm.
“Sao còn chưa đến công ty? Hôm nay em buồn ngủ quá, theo đến công ty đâu.”
Hoắc Cảnh Sâm buông cái chén tay xuống, hai tay khoát lên vai Niệm Thần, vẻ mặt nghiêm túc:
“Niệm Thần, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của , rốt cuộc là em bị làm sao? Có phải tối qua Sở Vận Nhi gì với em hay ?”
Trừ bỏ nguyên nhân này ra, nghĩ ra được nguyên nhân khác. Từ sau khi ngủ cùng Sở Vận Nhi xong Niệm Thần liền có điểm khác thường.
Lần này đổi lại tới Niệm Thần nhíu mày, im lặng lúc liền gỡ bỏ tay Hoắc Cảnh Sâm, mang theo chút bực bội bước lên lầu.
“Em sao hết, rất bình thường. Em chỉ buồn ngủ thôi, đến công ty , em ở nhà có việc gì đâu.”
Niệm Thần bước nhanh, giống như muốn trốn tránh Hoắc Cảnh Sâm vậy. Lúc Hoắc Cảnh Sâm đuổi được đứng trước cửa phòng ngủ, Hoắc Cảnh Sâm vòng tay ôm lấy eo , áp đứng sát tường, lúc này Niệm thần mới mới chịu dừng lại.
“Niệm Thần, cho biết em làm sao vậy?”
Trong giọng của Hoắc Cảnh Sâm chút bực bội.
Lúc này, Sở Vận Nhi đứng trước cửa phòng của mình, góc độ vừa vặn để Niệm Thần có thể nhìn ta. Hít sâu hơi, Niệm Thần vòng tay chòang lên cổ Hoắc Cảnh Sâm, câu môi cười cười, sau nhàng vùi vào cổ :
“Em sao mà. Có lẽ là do tối qua ngủ ngon giấc nên thân thể khỏe. Em chỉ cần ngủ thêm lúc là khỏe thôi. Hôm nay ở công ty có cuộc họp định kỳ, nên đến muộn. Nếu lo lắng cho em chờ khi họp xong lại trở về chăm sóc em là được rồi.”
Niệm Thần như vầy mới giống như ngày thường, nhưng Hoắc cảnh Sâm vẫn nửa tin nửa ngờ trước lời của . đứng thẳng người, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng Niệm Thần, giống như muốn xác nhận xem lời Niệm Thần là hay giả.
Lúc này, Niệm Thần trở lại bình thường, vẻ mặt vô tội cùng với cặp mắt mông lung buồn ngủ khiến người khác tin tưởng khó chịu là do thiếu ngủ.
“Bởi vậy mới , phụ nữ mang thai tâm trạng rất thất thường. đó, được tức giận với em nha.”
Vừa Niệm Thần vừa nhéo nhéo hai má của Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt như làm nũng.
Hoắc Cảnh Sâm thở dài, giọng mang theo chút bất đắc dĩ:
“Ừ, làm sao dám giận em chứ.”
rồi liền buông Niệm Thần ra, đỡ lấy cánh tay, dìu vào phòng ngủ.
Đợi Niệm thần nằm xuống giường, Hoắc Cảnh Sâm lại bắt đầu căn dặn này nọ, cho đến khi thấy Niệm Thần nhắm mắt, hít thở đều đều [- Vũ] mới nghiêng người đặt lên trán nụ hôn, tay chân ra khỏi phòng.
______________________
Đúng lúc Hoắc Cảnh Sâm đổi giày chuẩn bị rời nhà lại bị Sở Vận Nhi gọi lại.
Sở Vận Nhi đỡ bụng bầu xuống lầu, đứng cách Hoắc Cảnh Sâm vài ba bước, khẽ nghiêng đầu, bộ dạng này thuần khiết như thuở trước đây.
“ Hoắc, rất Niệm Thần phải ?”
Phải ? Đây cũng là câu hỏi tự hỏi mình nhiều lần. Ban đầu đáp án rất mơ hồ, càng về sau càng chắc chắn. Lúc nào trong đầu cũng lên ánh mắt, nụ cười, điệu bộ, còn có, bên tai dường như luôn nghe được giọng của Niệm Thần, những điều ấy khiến cho nụ cười của thêm phần ôn hòa hơn.
gật gật đầu, chút do dự trả lời:
“Đúng vậy, tôi rất ấy.”
Sở Vận Nhi cuối đầu, giấu tia sáng vừa lóe lên trong mắt, dường như nghĩ đến chuyện gì lại hỏi:
“Nếu như có ngày phát ra ấy thể cùng sống trọn đời thế nào?”
Mặc dù Hoắc Cảnh Sâm hiểu vì sao Sở Vận Nhi lại hỏi như vậy nhưng vẫn rất thành trả lời, vấn đề này cũng chưa từng với ai, hôm nay Sở Vận Nhi đề cập đến mới :
“Nếu có chuyện như thế xảy ra thế giới này còn bất cứ chuyện gì có thể khiến tôi vui vẻ nữa, sống bằng chết. Sau đó, tôi tự hỏi mình vì sao ngay cả người phụ nữ mà mình thương mình cũng giữ được, tiếp đó tôi tự trừng phạt chính mình.”
Sở Vận Nhi ngờ người đàn ông lạnh lùng như Hoắc cảnh sâm lại có thể ra những câu như vậy. Chính tình khiến con người ta thay đổi, Hoắc Cảnh Sâm như thế, bản thân (--Vũ] ta cũng thế và người kia cũng như vậy. Theo bản năng, Sở Vận Nhi liền ôm lấy cái bụng to lớn của mình.
Trong nháy máy, ta quyết định lật bài:
“ Hoắc, nếu như có ngày phát ấy sao?”
ấy sao?
Vấn đề này liền khiến Hoắc Cảnh Sâm chau mày, khó chịu đứng lên, ánh mắt trầm xuống:
“Nếu vậy ... Tôi cũng biết bản thân mình có làm ra loại chuyện điên rồ gì nữa.”
Vấn đề này cũng biết .
Trả lời xong, cũng hết kiên nhẫn:
“Vận Nhi, nghỉ ngơi cho tốt . Dù sao cũng sắp tới ngày sinh rồi đó.”
Tuy trả lời Sở Vận Nhi nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn cảm thấy rất phiền chán. Hôm nay Sở Vận Nhi hỏi nhiều câu kỳ quái.
Cửa biệt thự khép lại, bóng dáng Hoắc Cảnh Sâm khuất khỏi tầm mắt của Sở Vận Nhi.
Như nghĩ tới điều gì, Sở Vận Nhi liền lẩm nhẩm hai từ: lạnh lùng và điên cuồng.
Giọng hờ hững, nghe ra cảm xúc gì. Điên cuồng sao? Vậy hãy điên cuồng .
Dường như, mưu nào đó dần dần lộ ra.
Last edited by a moderator: 20/9/16