1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 220
      căn bản, mặc dù Hoắc Cảnh Sâm có hai đứa con trai ở bên cạnh nhưng tại nơi làm việc có Niệm Thần ở cùng cũng thấy nhàm chán.

      Lướt qua người bạn Tây Hàn tỏ ra buồn bực, muốn chuyện. Nhan Noãn Noãn lại nghĩ biện pháp để xông tới thêm vài câu với Niệm Thần. Với Hoắc Thần Viễn, chỉ cần có Hoắc Cảnh Sâm ở đây thiên hạ này chính là của cậu bé, bao nhiêu chiêu trò đùa giỡn đều muốn bày ra cả.

      Ặc, được rồi, thời gian ngày máy vi tính cũng đủ cho đầu Mộ tiểu thư nảy sinh khái niệm về ba tiểu ác ma này rồi.

      Hoắc Tây Hàn là loại khó chịu, tuyệt đối khó chịu. phải nụ hôn đầu cũng trao hết cho người ta rồi sao? Bây giờ còn tỏ ra vặn vẹo, nhăn nhó gì chứ?

      Nhan Noãn Noãn, hổ là chuyên gia đánh giá ngầm. Mẹ nó, nhìn bề ngoài là nhất trong () đám nhi đồng này, vậy mà biết đánh giá diện mạo của người khác rồi, sau này lớn lên, chậc chậc... làm tổn thương bao nhiêu người đàn ông tự ti đây?

      Về phần Hoắc Thần Viễn, chính là kết hợp cả trong sáng lẫn mờ ám, nhưng chẳng phải có câu “Đàn ông hư, phụ nữ ” sao?

      Ừm, tổng kết lại mà , lúc này lo lắng những lúc ba tiểu ác ma này ở cùng chỗ chắc chắn xảy ra trận trời long đất lở, kêu khóc ầm ĩ đây.

      Được rồi, thực tế, ngay lúc này Mộ tiểu thư ngờ đến, tại thời điểm lo lắng chuyện của ba nhóc kia bao lâu sau chuyện long trời lở đất lại xảy ra với chính .

      Rời khỏi bãi đậu xe công ty, Hoắc Cảnh Sâm lái xe về nhà, đường về còn ghé vào siêu thị, chủ yếu là vì Niệm Thần đột nhiên muốn Hoắc Cảnh Sâm nấu ăn.

      Tiết trời tháng mười hai, trời tối nhanh, khi hai người rời siêu thị trời tối hẳn, Niệm Thần khoác người áo khoác dài của Hoắc Cảnh Sâm mà vẫn thấy rất lạnh, mắt thấy người nào đó mặc phong phanh vẫn cảm thấy gì, lại bắt đầu thấy bất công!

      Cho nên khác biệt giữa nam nữ có khi làm tức chết người, đây chính là thể điều đó sao?

      đường về, Niệm Thần chống đầu dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt đùa giỡn nhìn vẻ mặt nghiêng hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm, câu được câu trò chuyện, thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu, Hoắc Cảnh Sâm cũng đáp lại cách máy móc.

      Ặc, đây có tính là Hoắc Cảnh Sâm hiểu rất về Mộ tiểu thư nhỉ?

      Hoắc Cảnh Sâm dừng xe trước biệt thự, Niệm Thần kéo chặt áo, chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất để vọt vào nhà, chính là, khi cửa xe mở ra, có bước nhanh mà cả người đều sững lại.

      Mà Hoắc Cảnh Sâm sau khi dừng xe, vừa nhìn tình huống trước mặt thoáng chốc ngớ ra, tay nắm chặt những túi đồ mới mua.

      Theo bản năng liền nhìn sang Niệm Thần muốn giải thích chút, khóe môi hơi khẽ động, rốt cục cũng gì cả.

      Có những chuyện, càng giải thích càng loạn, giống như tình huống trước mắt vậy.

      Trong tiết trời lạnh lẽo, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Sở Vận Nhi co rút thân hình mỏng manh đứng trước cửa biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm, mà ** ta còn lộ ra.

      Lúc Sở Vận Nhi nhìn thấy Niệm Thần, khuôn mặt liền đờ ra, giống như chưa kịp phản ứng, tại sao đứng chờ Hoắc Cảnh Sâm mà lại gặp cả Niệm Thần chứ.

      Đôi môi tím bầm vì lạnh hơi run rẩy, ánh mắt nhìn xuống, cúi đầu lời nào.

      Nghe tiếng bước chân Hoắc Cảnh Sâm tới, ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt điềm đạm đáng khiến người ta thương, thế mà Hoắc Cảnh Sâm lại nhìn Niệm Thần.

      loạt hình ảnh này cứ như diễn hài kịch, tâm trạng vui vẻ cả ngày hôm nay của Niệm Thần liền biến mất trong phút chốc. thực tế, có nhiều việc, chân tướng như thế nào tạm thời đến, nhưng nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

      lâu sau, Hoắc Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, tiến lên nắm chặt bàn tay bé lạnh băng của Niệm Thần, sau đó dắt lướt qua người Sở Vận Nhi:

      “Vận Nhi, có việc gì vào nhà sau, bên ngoài rất lạnh.”

      Hoắc Cảnh Sâm cũng nhẫn tâm. Giống như trước mắt, đáng ra phải thương hại lại lựa chọn giải quyết dứt khoát. Nếu như cho được Sở Vận Nhi tình cảm ngay từ đầu tia hy vọng cũng cho.

      Cho nên, lựa chọn nắm tay Niệm Thần chặt, giờ phút này cũng thèm nhìn bộ dạng lã chã chực khóc của ta, cứ thế lướt qua người, bỏ lại câu lạnh băng như tiết trời hôm nay vậy.

      Trong phòng khách, máy sưởi ấm chạy hết công suất, lúc này Niệm Thần làm tổ ghế sô pha mới có cảm giác sống lại. Sở Vận Nhi vẫn giữ bộ dạng co rúm người, đôi mắt trong suốt ngập nước cụp xuống, nhìn chăm chăm vào bàn trà, hai tay cẩn thận đặt bụng, bộ dáng này làm cho Niệm Thần thấy chói mắt vô cùng.

      Hoắc Cảnh Sâm vào, mang cho mỗi người ly sữa, sau đó bước đến sô pha ngồi cạnh Niệm Thần, tự nhiên cầm lấy hai tay lạnh băng của Niệm Thần, bộ xem ai đó ra gì. Niệm Thần chú ý thấy tia oán hận chợt lóe lên trong mắt Sở Vận Nhi.

      Ánh mắt như chim ưng dần nheo lại, dừng mặt Sở Vận Nhi, giọng tự chủ mang theo trách cứ:

      “Vận Nhi, tôi nhớ tôi qua, trước khi đứa bé ra đời, được phép ra khỏi tòa biệt thự.”

      Thoáng dừng lại chút, giọng lại vang lên:

      “Tôi còn nhớ , nếu đứa bé này trở thành phiền phức cho tôi, mang nó cùng ra nước ngoài?”

      Ý tứ của rất ràng, hiển nhiên đứa bé này cùng Sở Vận Nhi mang đến phiền phức cho . càng đau lòng hơn khi lúc này Niệm Thần mang vẻ mặt sững sờ. Chết tiệt, đứa bé kia khiến người ta tưởng tượng lung tung.

      Lời vừa dứt, Sở Vận Nhi giật mình ngẩng đầu, trong thoáng chốc cả người đều co rụt, ánh mắt chậm rãi dâng lên sợ sệt, chứng tỏ những lời của Hoắc Cảnh Sâm khiến ta bị đả kích.

      Dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Sở Vận Nhi khẩn trương quay sang nhìn Niệm Thần từ nãy giờ vẫn ngồi im lên tiếng, vội vàng giải thích:

      “Niệm Thần, đứa bé này cùng Hoắc có quan hệ gì, tôi chỉ là, chính là,...... Gần đây hay gặp ác mộng nên nghĩ đến tìm Hoắc.”

      Nhưng thực tế, phen hảo tâm giải thích này rơi vào mắt Niệm thần lại thành giấu đầu hở đuôi, đắc ý.
      Chương 221
      Niệm Thần cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời cũng xác định được việc. Ít nhất có thể khẳng định Lục Hựu Hi lừa , những ngày này Hoắc Cảnh Sâm có ở cùng với Sở Vận Nhi.

      Niệm Thần câu môi cười cười, dáng vẻ lười biếng làm tổ ghế sô pha mang theo vài phần đắc ý. đỉnh đầu, chiếc đèn thủy tinh lớn chiếu ánh sáng xuống, thoạt nhìn qua cả người toát lên vẻ ung dung, đẹp đẽ, quý phái, quả là đối lập với Sở Vận Nhi thân chật vật kia.

      “Ừm, cần phải giải thích với tôi những chuyện này. Tôi biết đứa bé này liên quan đến Cảnh Sâm.”

      Mộ tiểu thư luôn như thế, có bản lĩnh xoay chuyển mọi tình thế, giống như trước mắt, Sở Vận Nhi có khiêu khích, bày ra bộ dạng vô tội hoặc như thế nào nữa, tóm lại, Mộ tiểu thư gặp chuyện rối loạn, chỉ mấy câu ngắn gọn, cũng đủ lên nhìn thấu cái bẫy này của ta.

      Chẳng phải khi viết phim truyền hình cũng có những tình tiết như vậy? Thế nhưng mọi người cũng phải là trẻ con, ai cũng hiểu lúc này phải diễn loại kịch thần tượng với tình tiết cẩu huyết mà chính là thể đố kỵ ràng của ta.

      Mặc dù, lúc đầu khi Mộ tiểu thư thấy ta đột nhiên xuất cũng có vài phần kinh ngạc.

      Nhưng kinh ngạc kinh ngạc, còn chưa đánh mất lý trí đâu.

      Chẳng qua, vừa nghe được những lời này Hoắc Cảnh Sâm thầm thở dài nhõm, vừa vặn Niệm Thần liền khinh thường trừng mắt liếc cái. Lúc này, cảm nhận sâu sắc cái gọi là lời và hành động của phụ nữ luôn đồng nhất, chắc chắn tính sổ với sau.

      Mắt thấy Niệm Thần rơi vào bẫy, Sở Vận Nhi bực bội bĩu môi cũng thêm gì nữa. Nhưng chỉ được lúc lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:

      Hoắc à, có thể cho Vận Nhi ở cùng hai người được ? Vận Nhi cam đoan đem phiền phức đến cho hai người, chỉ cần cho tôi căn phòng là đủ rồi.”

      Lời vừa thốt ra, chính là chỉ , đây mới là mục đích cuối cùng của việc Sở Vận Nhi đến đây lần này.

      đứng trong tiết trời rét lạnh, nhiệt độ thấp lâu như vậy, giờ là lúc ta sử dụng thủ đoạn khổ nhục kế này, chí ít Sở Vận Nhi hiểu , Hoắc Cảnh Sâm đối với ta ít nhiều vẫn còn đồng cảm .

      Trong vô thức, Niệm Thần nhớ tới trước đây khá lâu gặp Hoắc Lạc Khắc lần, quả Hoắc Cảnh Sâm nợ Sở Vận Nhi.

      Hoắc Cảnh Sâm nhíu chặt mày, ánh mắt thâm sâu nhìn Sở Vận Nhi:

      “Vú Vương và những người khác chăm sóc tốt sao? Họ đưa bác sĩ khám sao?”

      Thực ra, Hoắc Cảnh Sâm cho người trông nom Sở Vận Nhi, nếu ta khỏe chẳng cần ta phải đích thân đến , những người sắp xếp bên cạnh ta đều là người chuyên nghiệp cả.

      Trong thoáng chốc, Sở Vận Nhi nước mắt tràn mi, con ngươi thoáng tia sợ hãi, dường như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ, bàn tay để trước bụng vô thức nắm chặt lại, khóc thành tiếng. Qua lúc, rốt cục cũng nghẹn ngào mở miệng:

      rất lâu rồi….. Trong giấc mơ, chuyện tôi muốn nhớ, cứ lần lại lần mơ thấy người đó cưỡng ép tôi… Hoắc…. Xin , cầu xin đừng đuổi tôi được ? mình tôi thực … thực rất sợ hãi… Nhưng mà… nhưng mà ngoài ra, tôi biết kể chuyện này với ai…”

      ta cúi đầu nức nở, nước mắt rơi xuống quần áo thấm ướt mảng lớn. Chẳng qua là ý tứ trong lời kia làm cho Niệm Thần có chút mơ hồ.

      Hoắc Cảnh Sâm sâu kín thở dài hơi. Quả , tình cảnh lúc này của Sở Vận Nhi cũng có liên quan rất lớn với . Chỉ là, trách nhiệm trách nhiệm, đồng cảm đồng cảm nhưng nguyên tắc, chuyện nào ra chuyện đó.

      “Vận Nhi, tôi nghĩ lúc trước chúng ta chuyện với nhau rất ràng rồi.”

      Vẻ mặt của vẫn luôn thờ ơ, mặt chưa từng xuất biểu cảm khác. Thế nên, khi Niệm Thần nghiêng đầu nhìn , vẫn nhìn ra Hoắc Cảnh Sâm nghĩ gì.

      Khi vừa dứt lời, Sở Vận Nhi khóc càng thê thảm hơn:

      Hoắc… Vì sao chỉ cầu này cũng đồng ý? Đứa trong bụng tôi hơn sáu tháng, chỉ cần bốn tháng…. Bốn tháng là đủ rồi, cho tôi ở đây . Sau khi sinh đứa tôi liền chuyển ra ngoài được …. Tôi thực rất sợ, nếu đứa này xảy ra chuyện gì…. Có khả năng …. Có khả năng tôi thể làm mẹ được nữa.”

      Niệm Thần cảm thấy như lạc vào sương mù, liền ngồi dậy. muốn hỏi Hoắc Cảnh Sâm và Sở Vận Nhi bên kia những đoạn chuyện này, chuyện nọ là sao? càng nghe lại càng chẳng hiểu gì cả.

      Chính là, dù hiểu Sở Vận Nhi gì nhưng mấy câu đứt quãng kia lọt vào tai lại để lại chút () xúc động. cũng làm mẹ, đứa trong bụng đối với người mẹ có bao nhiêu quan trọng, hơn ai hết hiểu nhất. Bất giác ánh mắt rơi xuống bụng Sở Vận Nhi.

      Mặc dù bình thường cũng ưa gì cái Sở Vận Nhi này, nhưng đáy lòng tự chủ sinh ra chút cảm thông.

      Trời sinh phụ nữ đều có bản năng của người mẹ, cho dù là ai cũng dễ dàng bị kích phát.

      Mà Sở Vận Nhi trong lời từng chữ từng chữ đều như gõ vào tâm Hoắc Cảnh Sâm. ta khẽ nghiêng đầu liếc mắt cái xem biểu của Niệm Thần, mặc dù vẫn trầm mặc nhưng trong đáy mắt lại mang theo tia đắc ý rệt.

      có khả năng lay chuyển được. Tình cảnh của Sở Vận Nhi đối với Hoắc Cảnh Sâm mà , chính là điều ngoài ý muốn trong đời . Tựa như, nó ăn sâu bén rễ vào đời , thể nào dứt khỏi ta được.

      Thế nhưng, Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ bị dao động chút chứ phải hoàn toàn bị lung lay. Với , Niệm Thần luôn là người quan trọng nhất, những thứ khác thể so sánh. Dù là bất cứ chuyện gì, vẫn muốn để Niệm Thần lựa chọn và tôn trọng lựa chọn đó.

      Niệm Thần theo bản năng nhíu mày. Này này, đây là lần đầu tiên xem Hoắc Cảnh Sâm diễn kịch, bây giờ đến đoạn kịch tính nhất lại ném chuyện này sang cho giải quyết là sao chứ?
      Last edited by a moderator: 20/9/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 222

      Editor: Hạ Tiểu Vũ

      Niệm Thần theo bản năng nhíu mày. Này này, đây là lần đầu tiên xem Hoắc Cảnh diễn kịch, bây giờ đến đoạn kịch tính nhất lại ném chuyện này sang cho giải quyết là sao chứ?

      Hoắc Cảnh sâm đem chuyện này ném cho là có ý nghĩ riêng của thế nhưng Niệm Thần lại suy nghĩ theo ý nghĩ khác. cho rằng, bất luận trong quá khứ họ có mối quan hệ gì, hoặc ai nợ ai cũng được, bằng ngay lúc này liền triệt để giải quyết hết những khúc mắc đó cho xong .

      Bất kể, trong lời của Hoắc Lạc Khắc có chứa thâm ý gì nhưng ông cũng đúng phần. Ngày đó, nếu phải Sở Vận Nhi cầu danh lợi tuyệt đối có Hoắc Cảnh Sâm tỏa sáng của ngày hôm nay.

      Từ đầu đến cuối ánh mắt Niệm Thần vẫn dừng cái bụng nhô lên của Sở Vận Nhi, vệt nước mắt vẫn còn lưu lại áo kia làm cho nghĩ đến điều gì đó, sau đứng lên.

      Có lẽ nghĩ đến những ngày trước, thời điểm mang thai cũng bơ vơ nơi nương tựa.

      Chỉ là chỗ dựa, cứ cho ta chỗ dựa , cũng chẳng sao. Mặc dù phải là thiện nam tín nữ gì nhưng cũng phải là loại lấy oán trả ơn người ta.

      Niệm Thần mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hề hay biết ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm luôn dõi theo nét mặt . Thấy được do dự của Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm liền suy ra thành ý nghĩ khác.

      thực tế, đúng là khiến Niệm Thần khó xử. Lúc này nơi đáy mắt dâng lên tia đau lòng, lại nhìn về phía Sở Vận Nhi, tia đau lòng trong mắt rất nhanh liền chuyển thành lạnh nhạt:

      “Vận Nhi, trước mắt tôi cho người chuẩn bị cho chỗ thích hợp để dưỡng thai.”

      Sở Vận Nhi giật mình vội ngẩng đầu. ta hiểu, vì cớ gì Hoắc Cảnh Sâm lại cự tuyệt hết thảy mọi chuyện chứ.

      càng hiểu được, Hoắc Cảnh Sâm thế mà chỉ nghe theo lời Niệm Thần.

      Rốt cuộc Niệm Thần đối với ta là quan trọng đến mức nào?

      Hoắc…”

      Môi ta khẽ mở, còn muốn thêm điều gì bị Hoắc Cảnh Sâm ngắt lời.

      “Được rồi! Tôi gọi điện kêu người đến đón . Nếu buổi tối thấy sợ hãi hãy bảo vú Vương ngủ cùng . Hết thảy mọi chuyện đều có cách giải quyết cả.”

      Vừa chuyện, Hoắc Cảnh Sâm vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi người đến đón Sở Vận Nhi về.

      “Còn nữa, muốn giữ đứa này tốt nên làm việc tùy tiện theo cảm tính như vậy. Nếu muốn tốt cho đứa nên đứng ngoài trời trong thời tiết rét lạnh như thế này.”

      Quả , theo lời Hoắc Cảnh Sâm , nhìn thấu mục đích Sở Vận Nhi đến đây tối nay.

      Hoắc Cảnh Sâm bấm phím gọi, đầu dây bên kia liền có người bắt máy, Hoắc Cảnh Sâm còn chưa kịp câu nào, điện thoại liền bị Niệm Thần chộp lấy phím bấm kết thúc.

      “Thôi bỏ . ấy muốn ở lại cứ để ấy ở cùng chúng ta . Tóm lại hãy nghĩ cho đứa .”

      Vừa Niệm Thần vừa nhét điện thoại vào tay Hoắc Cảnh Sâm, sau đó về phía Sở Vận Nhi:

      “Tôi giúp chuẩn bị phòng, có thai rất cực khổ, thời tiết rất lạnh, nên sớm lên giường nghỉ ngơi cho khỏe.”

      Trước chuyển biến đột ngột này, trong phòng khách trừ Niệm Thần ra còn lại hai người đều mang bộ dạng kinh ngạc thôi.

      Sở Vận Nhi vẫn còn sững sờ trước chuyển biến bất ngờ này, mà Hoắc Cảnh Sâm ràng hiểu được tại sao Niệm Thần lại đưa ra quyết định này.

      “Niệm Thần?”

      cho rằng, mặc dù Niệm Thần đáp ứng Sở Vận Nhi nhưng chính là nghĩ đằng nẻo, mà muốn Niệm Thần thấy khó chịu.

      Niệm Thần thở ra hơi, nhìn Sở Vận Nhi:

      lên lầu trước , lát tôi lên tìm sau.”

      Niệm Thần toát lên phong thái của nữ chủ nhân, thực tế vì nghĩ cho Hoắc Cảnh Sâm nên nhượng bộ lắm rồi.

      Sở Vận Nhi vẫn ngốc lăng tại chỗ, hiển nhiên những lời này của Niệm Thần làm ta phải phân vân. ta ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, giống như chờ Hoắc Cảnh Sâm cho phép, như vậy ta mới dám tin rằng mình được ở lại.

      Niệm Thần hiểu ý tứ của Sở Vận Nhi, quay đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, khóe môi cong cong lên:

      “Cảnh Sâm, bất kể là vì cái gì, dù sao lúc này nên suy nghĩ cho đứa . Lúc em mang thai cũng rất khổ cực, cảm giác bơ vơ nơi nương tựa em rất hiểu.”

      Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, quả động lòng thương hại với Sở Vận Nhi.

      Lại càng thể đến, người trước mặt này từng có ơn với Hoắc Cảnh Sâm, mà muốn Hoắc Cảnh Sâm phải mang ơn nghĩa này lưng suốt cả đời.

      Hoắc Cảnh Sâm vì làm biết bao nhiêu chuyện. Thế nên cũng muốn giúp Hoắc Cảnh Sâm giải quyết chuyện trước mắt này.

      Hoắc Cảnh Sâm ngưng mi, trong lòng dâng lên chút cảm xúc ràng. Những lời của Niệm Thần khiến thấy nhói đau, thực tế mà nợ Niệm Thần nhiều lắm.

      Gật gật đầu, nhìn Sở Vận Nhi:

      lên lầu trước , muốn ở lại cứ ở lại!”

      nghĩ cứ cho Sở Vận Nhi ở lại, nếu Niệm Thần vui mang chuyển ra ngoài ở.

      Chuyện gì nên đối mặt đối mặt nhưng phải chỉ có cách giải quyết duy nhất đâu.

      Giống như nhận được ân điển lớn, vừa nghe Hoắc Cảnh Sâm xong, Sở Vận Nhi liền đứng lên, đưa tay đỡ lấy bụng cẩn thận lên lầu.

      Trong phòng khách chỉ còn lại Niệm Thần và Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoắc Cảnh Sâm đưa tay ôm Niệm Thần vào lòng, trong giọng mang theo chút mệt mỏi:

      “Niệm Thần, em đâu cần ủy khuất bản thân mình như thế.”

      ôm Niệm Thần từ phía sau, cằm tì lên vai , Niệm Thần quay người lại, ôm chặt thắt lưng , khẽ thở dài hơi nhõm:

      “Cảnh Sâm, ông nội từng với em về chuyện của và Sở Vận Nhi. Em nghĩ ấy từng có ơn với , em cũng muốn khó xử, chỉ là thêm người ở cùng chúng ta thôi, có cái gì mà ủy khuất với ủy khuất chứ. Em muốn nhiều nữa, em chỉ muốn giúp số chuyện trong khả năng của mình thôi.”
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 223

      Editor: Hạ Tiểu Vũ

      “Cảnh Sâm, ông nội từng với em về chuyện của và Sở Vận Nhi. Em nghĩ ấy từng có ơn với , em cũng muốn khó xử, chỉ là thêm người ở cùng chúng ta thôi, có cái gì mà ủy khuất với ủy khuất chứ. Em muốn nhiều nữa, em chỉ muốn giúp số chuyện trong khả năng của mình thôi.”

      kể lại chi tiết. hiểu vì sao, trong lòng luôn bất an.

      Hoắc Cảnh Sâm khẽ thở dài, đặt lên trán nụ hôn:

      “Niệm Thần, mặc dù ở cùng nhà nhưng em đừng quá thân thiết với Sở Vận Nhi. ta còn là Sở Vận Nhi đơn thuần như trước đây nữa đâu.”

      _________________________________

      Sở Vận Nhi xem như chính thức được ở lại biệt thự.

      Thời gian hai tháng thoáng cái trôi qua, mặc dù ở cùng nhà nhưng cơ hội để hai người gặp mặt nhiều vì Hoắc Cảnh Sâm kiên quyết muốn Niệm Thần đến công ty làm cùng .

      Trước đây, khi Niệm Thần giữ chức vụ này, làm khá tốt, huống chi bây giờ còn có Hoắc Cảnh Sâm che chở, công việc đến tay Niệm Thần vừa ít lại vừa đơn giản.

      Trong hai tháng này, Niệm Thần cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm luôn cẩn thận, cố ý tránh cho và Sở Vận Nhi đụng mặt, mà những người chăm sóc Sở Vận Nhi cũng đến biệt thự ở.

      Mà Hoắc Cảnh Sâm từ sớm mang ra ngoài, đến tối khi trở về biệt thự mọi người cũng ngủ.

      Được rồi, trong hai tháng này nếu có chuyện để người ta lo lắng chỉ là chuyện Hoắc Lạc Khắc bị bệnh phải nhập viện thôi.

      Về phần hôn lễ định trước là tháng sau nhưng vì chuyện này Niệm Thần chủ động lùi lại chút.

      Hai người cũng thể mang bộ dáng mặt ủ mày chau lên lễ đường hôn lễ .

      Hôn lễ liền lùi lại hai tháng, thân thể Hoắc Lạc Khắc cũng dần hồi phục, khỏe mạnh. cơ bản, hôn lễ chuẩn bị cho tháng sau cũng hoàn tất, mọi thứ cần chuẩn bị cũng chuẩn bị xong.

      ra, đối với Niệm Thần mà , từ khi Hoắc Cảnh Sâm đưa đến Cục Dân Chính làm giấy đăng ký kết hôn quan hệ hai người được xác định là vợ chồng rồi, Hoắc Cảnh Sâm có muốn trốn cũng được.

      Cuộc sống ngọt ngào, Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy xoay quanh bây giờ là ấm áp do người phụ nữ bé này mang lại. chính là sinh mệnh bên trong , nếu thiếu mất trống rỗng.



      Chủ nhật, hai người làm tổ trong văn phòng tổng giám đốc, Niệm Thần đem sô pha chuyển đến cửa sổ sát sàn nhà. Lúc này ánh nắng ấm áp rọi vào, Niệm Thần nằm phơi nắng cảm thấy thế xác và tinh thần thoải mái ít đâu.

      Bây giờ là tháng hai, thời tiết như trước vẫn rất lạnh, mà Niệm Thần vừa khéo lại đặc biệt sợ lạnh, vì thế liền làm tổ trong lòng Hoắc Cảnh Sâm nằm phơi nắng. Cũng chẳng quản nghĩ thế nào, chỉ cần thấy thoải mái là được.

      Nhưng mà, Hoắc Cảnh Sâm cũng để Niệm Thần mình thoải mái, đúng lúc Niệm Thần biết sống chết trêu chọc, sau cùng bị Hoắc Cảnh Sâm đặt dưới thân giày vò.

      Gần đây, câu cửa miệng của Hoắc Cảnh Sâm với Niệm Thần là “sinh cho đứa con nha.”

      Kỳ , do người bạn Nhan Noãn Noãn thường hay quấy nhiễu, càng ngày Hoắc Cảnh Sâm càng thấy, sinh con mới là đúng lý hợp tình. Có con trai chỉ toàn gây phiền toái, có con chính là để mình cưng chiều.

      Nhưng mà, Mộ tiểu thư ngoài sợ lạnh chuyện sợ nhất chính là sợ đau. trải qua lần sinh con, muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu.

      Vì thế mỗi lần Hoắc Cảnh Sâm đề cập đến chuyện này, Mộ tiểu thư liền trợn trắng mắt “ muốn tìm người khác mà sinh”. Thực tế trong đầu lại nghĩ: mà dám tìm người khác sinh đứa , em để đâu.

      Được rồi, mỗi khi Mộ tiểu thư vừa vậy xong, Hoắc Cảnh Sâm liền nổi giận. Người này lại dám tùy tiện ném cho người khác, thể tha thứ!

      Kế tiếp, chính là hồi vận động thể lực trừng phạt, mãi cho đến khi ai đó hết sức xin tha mới thôi. Mộ tiểu thư tình nguyện “Được rồi, cứ thuận theo tự nhiên .”

      Chính là, cái thuận theo tự nhiên này liền thành có . ngày kia, Mộ tiểu thư phát nguyệt hai tháng xuất , mắt trợn trắng, liếc bụng mình liền khóc nháo tìm Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoắc Cảnh Sâm biết xấu hổ, mừng như điên, ôm chầm lấy Niệm Thần, chẳng có tí xíu nào là muốn an ủi kia. Câu hỏi đầu tiên mở miệng là “con trai hay con hả em?”

      Thế mới , Hoắc Cảnh Sâm muốn có con , muốn đến điên luôn rồi!

      Hừm, nếu phải bị Hoắc Cảnh Sâm giữ chặt, Mộ tiểu thư muốn bỏ nhà ngay.

      Niệm Thần thở hổn hển, đá cho ai kia cái “Buông tay, còn ôm chặt như vậy làm tổn thương con biết làm sao hả?”

      Hoắc Cảnh Sâm thức thời buông Mộ tiểu thư xuống nhưng lại nắm lấy cánh tay , bộ dạng lấy lòng:

      “Em yên tâm. Về sau có con rồi vẫn cưng chìu em nhất mà.”

      Những lời này vừa nghe là biết để dụ dỗ rồi, nhưng trong lòng Mộ tiểu thư vẫn thấy rất ngọt ngào. Được rồi, mỗi lần đứng trước Hoắc Cảnh Sâm, Mộ tiểu thư luôn giữ được lập trường mà.

      Lúc này, Mộ tiểu thư cầm ly sữa, nằm phơi nằng, thoáng nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm chăm chú làm việc, cảm giác là hài lòng. Đối với Niệm Thần cuộc sống như vậy đủ viên mãn rồi.

      Bởi vì Niệm Thần mang thai, mặc dù là chủ nhật Hoắc Cảnh Sâm vẫn đến công tình làm việc. Nguyên nhân là vì Hoắc Cảnh Sâm từng , sau hôn lễ muốn nghỉ ngơi thời gian dài. Chuyện này lại đợi đến khi Mộ tiểu thư sinh đứa mới sau.

      Cho nên trước mắt mới có màn ai kia bận rộn như vậy.
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 224:

      Editor: Hiwari

      Ánh sáng mặt trời bên ngoài cũng vừa phải, vài tia sáng ấm áp chiếu lên người , hơn nữa hệ thống sưởi trong phòng cũng rất tốt thế nên ngồi lúc lâu Niệm Thần cảm thấy người có tầng mồ hôi mỏng.

      Hoắc Cảnh Sâm cúi đầu, ngón tay thon dài xinh đẹp ngừng bay lượn bàn phím laptop, được rồi, thực tế, ngay cả những thứ như máy vi tính bạn Hoắc cũng tuyệt đối cấm bạn thai phụ nào đó chạm vào.

      Ặc, tất cả lý do đưa ra đều biết xấu hổ là vì tốt cho con, nhưng cho dù tốt cho con cũng cần làm quá thế sao?

      Lúc sinh hai thằng nhóc kia cũng làm quá thế này, phải cũng mẹ tròn con vuông hay sao? Hơn nữa còn rất có giá thị trường đó.

      Vì sao khi mang thai lần này lại biến thành động vật quý hiếm cần bảo vệ thế này?

      Được rồi, ra điều khiến Mộ tiểu thư khó chịu nhất chính là bạn nam nào đó, từ ngày có thai áp dụng mớ lý lẽ vớ vẩn, ngay cả khi tắm cũng cẩn thận theo với lý do cực kì ba chấm là sợ bị té ngã.

      Được thôi, khả năng này cũng có thể xảy ra, chấp nhận, nhưng mấu chốt là mỗi lần theo như thế người nào đó lại giở trò lưu manh.

      Lưu manh lưu manh , từ trước tới giờ bạn Hoắc vốn lưu manh rồi, nhưng hôm nay rơi vào thế cục chỉ nhìn được ăn được rồi mà bạn nam nào đó vẫn chịu buông tha cho .

      Đúng rồi, tại thân thể của Niệm Thần mảnh mai lắm rồi, tình trạng nôn nghén cực kì nghiêm trọng, nhưng mỗi lần ói ra mà nhìn thấy đồ ăn ngon lại nhịn được mà thèm ăn, cho nên mới Niệm Thần chỉ tự tra tấn chính mình mà còn tra tấn luôn Hoắc Cảnh Sâm.

      Hôm nay trong biệt thự có hai người phụ nữ có thai, cơ bản mọi thứ cần chuẩn bị được chuẩn bị đủ, người làm đều là người có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng ra chuẩn bị chủ yếu là vì Niệm Thần nên về phía Sở Vận Nhi cũng có chút độc.

      Bữa tối họ toàn dùng cơm trong nhà hàng mà Hoắc Cảnh Sâm chọn lựa, khó có được rảnh ngày chủ nhật, Niệm Thần ngủ nguyên cả ngày nên chiều lại cực kì có tinh thần, thế nên cơm chiều xong, bạn nữ nào đó lại còn ầm ĩ đòi coi phim mới chịu về nhà nghỉ ngơi.

      Trời rạng sáng, xe đậu ngay bên ngoài biệt thự, xung quanh yên lặng cực kì, Niệm Thần đưa bộ mặt buồn ngủ ngồi tựa vào xe.

      Hoắc Cảnh Sâm xuống xe, vòng qua tính ôm Niệm Thần xuống, chỉ là cửa xe vừa mở ra bạn nữ ngồi trong xe giống như bị làm cho tỉnh ngủ, xoa hai mắt cho bạn Hoắc ôm, sửa lại quần áo người nghiêm chỉnh tí, sau đó kéo tay bạn Hoắc vào bên trong.

      Lối vào biệt thự, Niệm Thần mang dép lê vào, vừa tính nhấc chân vào trong thân thể lại bị kéo vào trong lòng của Hoắc Cảnh Sâm, giây tiếp theo, đôi môi ấm áp của đè lên môi .

      nụ hôn rất sâu giống như muốn xả hết mọi bất mãn của ngày hôm nay ra ngoài.

      Khi nụ hôn kia chấm dứt, đầu của Hoắc Cảnh Sâm chôn vào cổ của , tay của ôm hông , tay xoa bụng, giọng có chút oán niệm: “Ừm, bây giờ nhóc con này mới ra ngoài đây? Con nhóc này muốn tra tấn cha nó tới khi nào đây?”

      Tính khí trẻ con của Hoắc Cảnh Sâm khiến Niệm Thần dở khóc dở cười, vừa thở vừa cười khanh khách, nâng tay ôm cổ , thổi hơi bên tai giống như chuyện xấu: “A, đây phải là nhóc con vẫn ngày nhớ đêm mong đó sao? Sao vậy? Sao hôm nay lại ghét bỏ rồi?”

      “Ừ, ghét rồi, Niệm Thần, sau khi sinh nhóc con này xong chúng ta đừng sinh nữa.”

      Niệm Thần ngờ người đàn ông này lại trả lời như thế, lại lần nữa cảm thấy dở khóc dở cười, trừng phạt cắn vành tai của cái.

      Bạn Hoắc hoàn toàn mặc kệ hành động của bạn nữ nào đó, vốn hằng ngày nhẫn nhịn rất vất vả rồi, thế mà người phụ nữ này còn rất thích đùa dai.

      “Này, em xác định là muốn đốt lửa tiếp sao?”

      Lời uy hiếp kia vừa thoát khỏi miệng, Hoắc Cảnh Sâm lập tức ôm lấy bạn nữ nào đó, chân dưới ngừng bước về phòng ngủ.

      Niệm Thần hô lên tiếng, đại khái là Mộ tiểu thư nghĩ bạn Hoắc chỉ đùa thôi, dù sao cũng thể chạm vào trong thời gian này, thể làm gì được, nghĩ thế nên đầu chôn ở cổ mà cười khanh khách ngừng.

      “A…”

      tiếng hét kinh hãi đánh vỡ khí hạnh phúc của hai người, bước chân của Hoắc Cảnh Sâm dừng lại chút, mày tự giác nhíu lại, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục về phòng.

      “Đó là tiếng của Vận Nhi?”

      Trong giọng của Niệm Thần có chút xác định, thanh kia có vẻ khàn khàn, giống như lâu rồi chưa mở miệng.

      Hoắc Cảnh Sâm gì, chân dừng trước cửa phòng ngủ.

      còn sớm nữa, em ngủ trước , xem thử.”

      Vừa Hoắc Cảnh Sâm vừa thả Niệm Thần xuống, mở cửa phòng cho bước vào.

      thực tế ngay khi tiếng thét kia vừa kết thúc lập tức lại có tiếng thứ hai thứ ba cất lên, sau đó lại vang lên tiếng khóc thê thảm của phụ nữ.

      Niệm Thần nghe thấy thế hốt hoảng trong lòng, dừng chút, ngay khi Hoắc Cảnh Sâm muốn đóng cửa rời Niệm Thần nâng tay níu lại, sau đó theo, “Chờ em, hai ta cùng , xem thử ta thế nào rồi.”

      Nguyên quá trình tay của Niệm Thần luôn để bụng.

      Hoắc Cảnh Sâm nhìn bộ dạng của Niệm Thần, hai mày nhíu chặt dần giãn ra, chút cự tuyệt đôi bàn tay níu chặt , khóe môi tự giác nhếch lên nụ cười an ủi, sau đó cùng tới phòng của Sở Vận Nhi.

      Đèn trong phòng của Sở Vận Nhi rất sáng, giường cực kì hỗn độn, tờ rơi nửa rải rác giường, nửa rơi rớt dưới sàn nhà, tóc dài của Sở Vận Nhi giờ phút này cực kì hỗn loạn, người chỉ mặc cái áo ngủ mỏng manh, cả người bối rối ôm đầu cuộn lại phía góc tường.

      Gió đêm thổi qua, màn cửa bay phất phơ, trong phòng lạnh lẽo giống như có hơi người.

      Bây giờ Niệm Thần mới nhớ ra hôm nay chỉ có mình Sở Vận Nhi trong biệt thự, người làm hết việc nên ở đây.
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 225
      Gió đêm di động, lay động rèm cửa sổ, căn phòng này rét lạnh giống như có chút hơi người.

      Sở Vận Nhi thu người lại, người chỉ mặc cái váy ngủ mỏng manh, tóc dài hỗn độn, cả người run rẩy co ro ở góc tường mà nức nở, nỉ non cái gì.

      "Vì sao lại đối xử với tôi như vậy..... Vì sao lại giống nhau, tôi được... Vì sao, vì sao phải tôi..."

      Lời nỉ non kia rơi vào tai của Niệm Thần, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, có cảm giác đâu đó quanh đây có hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng bởi vì cơn gió đêm mà trở nên mỏng manh thể nắm lấy.

      Đại khái là tiếng bước chân của Hoắc Cảnh Sâm kinh động tới Sở Vận Nhi, thân thể co rúm của ta giật giật, khi ngẩng đầu lên trong mắt ta ràng xẹt qua tia sáng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Cảnh Sâm đôi mắt lại ảm đạm.

      ta cắm chặt môi, tiếng nỉ non trong miệng bởi vì có mặt của Hoắc Cảnh Sâm mà dừng lại.

      Niệm Thần có ý tiến lên, đôi mắt dừng lại mặt của Sở Vận Nhi, muốn giải thích ràng cái vẻ đắc ý kia.

      Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày ngồi xổm người xuống, lúc đó ánh mắt dừng ở khuôn mặt lần lượt biến đổi của Sở Vận Nhi, đáy mắt của ta lóe lên tia đắc ý khó nắm bắt, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức lấy hộp khăn giấy bàn lau nước mắt cho ta.

      "Vận Nhi ngoan, cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

      thực tế, hôm nay Sở Vận Nhi vốn nên ở nhà bạn đêm, thế nên người hầu trong nhà mới được nghỉ, chỉ là ngờ ta lại trở về vào lúc này.

      thanh nức nở của Sở Vận Nhi dần , giật mình nhìn Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên xuất trước mắt, giây tiếp theo mắt của ta lại bắt đầu mơ hồ, đáy mắt xuất tia do dự khi nhìn về phía Niệm Thần.

      " Hoắc, Vận Nhi sợ hãi.... có thể... có thể cho Niệm Thần ngủ với em đêm ?"

      Càng nghe ta , mày của Hoắc Cảnh Sâm càng nhíu lại, nhưng lại thể cự tuyệt.

      "Vận nhi, hai người đều là phụ nữ có thai, nếu em dám ngủ mình gọi điện gọi vú Vương tới với em."

      Hoắc Cảnh Sâm trả lời rất kiên quyết, lưu lại đường sống nào.

      Bả vai của Sở Vận Nhi run lên, cúi đầu nữa, độ ấm dần hạ xuống, cả người ta càng lúc càng run.

      Trận giằng co này giống như ai chịu nhường ai, mà Sở Vận Nhi giống như hề quan tâm Hoắc Cảnh Sâm có đồng ý hay , ta chỉ sợ hãi tình cảnh mình trong phòng.

      lâu sau, Hoắc Cảnh Sâm thở dài tiếng, ôm Sở Vận Nhi từ mặt đất lên, giây tiếp theo Niệm Thần cũng cầm quần áo bao ta lại.

      Mãi tới khi an trí ta giường, Niệm Thần kéo xong góc chăn cho Sở Vận Nhi mới nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:

      " về phòng trước , em ngủ cùng ấy đêm cũng sao đâu, khoảng cách cũng xa lắm, có chuyện gì em gọi ."

      thực tế, khi đề cập chuyện như vậy trước mặt Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm cũng chuẩn bị đồng ý.

      Còn những chuyện trước kia rốt cục là ai sai bây giờ còn quan trọng nữa, đạo lý đồng bệnh tương liên tuy bình thường nhưng cũng đủ thông dụng.

      Điều Niệm Thần lo lắng đầu tiên luôn là đứa trong bụng của Sở Vận Nhi, mấy ngày nay cũng có thể xem như có biết chút ít về đứa trẻ này, chung quy Sở Vận Nhi vẫn rất con của mình, nếu vì sao ấy lại đón nhận đứa trẻ có nguồn gốc dơ bẩn như thế chứ?

      lần Hoắc Cảnh Sâm vô ý nhắc tới người làm Sở Vận Nhi có con chính là Hoắc Tĩnh Bắc, về phần nguyên nhân có lẽ là do muốn trả thù Hoắc Cảnh Sâm nên mới làm ra thủ đoạn như thế.

      Còn Sở Vận Nhi, nhay từ đầu khi gặp chuyện như thế ấy thậm chí còn có dũng khí ra, chỉ mình nhận lấy tất cả, mãi tới khi phát tồn tại của đứa này cũng quá muộn màng.

      Bác sĩ có , nếu mất đứa trẻ này có lẽ cả đời này Sở Vận Nhi còn cơ hội làm mẹ nữa.

      Cả đời thể làm mẹ được nữa, đây là chuyện tàn nhẫn thế nào với người phụ nữ chứ!

      Hoắc Cảnh Sâm thở dài hơi, biết quyết định của Niệm Thần thể thay đổi được:

      "Em hãy khuyên nhủ ấy tốt, có chuyện gì kêu lên, nhất định nghe thấy."

      Niệm thần gật gật đầu, trong lòng lại thấy Hoắc Cảnh Sâm hết cái này lại tới cái kia quả là rất dong dài, đẩy Hoắc Cảnh Sâm ra khỏi cửa sau đó ngồi xuống bên giường của Sở Vận Nhi.

      Thấy ta lại thu người lại như cũ còn có chút run rẩy, Niệm Thần nhíu mày mở hệ thống sưởi trong phòng lên, nghĩ nghĩ chút sau đó cởi áo ngoài chui vào trong chăn.

      Thân thể của Sở Vận Nhi giống như khối băng, thế nên Niệm Thần cẩn thận đụng phải liền cảm thấy cả người phát lạnh.

      Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, toàn bộ căn phòng chìm trong màu yên tĩnh, hồi trầm mặc giống như cơn lốc xoáy thổi quét qua.

      Sau khi suy nghĩ lâu, Niệm Thần vẫn thấy Sở Vận Nhi giữ lại là có mục đích, nhưng mục đích gì nàng cũng :

      "Vận Nhi, có chuyện gì muốn sao, bây giờ Cảnh Sâm rồi, có chuyện gì tối nghe."

      Hoặc là rất tò mò, vì sao hôm nay Sở Vận Nhi lại khác thường như thế?

      "Hôm nay vì cái gì lại khác thường như thế? Hay là vì ai?"

      vẫn cảm thấy trước khi bọn họ trở về trong phòng có tồn tại người thứ hai.

      tồn tại của người đó chính là nguyên nhân khiến Sở Vận Nhi kì quái như thế này.

      Sở Vận Nhi cũng đột nhiên xoay người đối diện với Niệm Thần, đôi mắt nhìn ràng mang theo tia đắc ý, sau khi bị nhìn hồi, Niệm Thần đột nhiên có cảm giác bị ta nhìn tới nổi da gà đầy người.

      " có gì, cơ bản cũng biết vì sao có đứa bé này, tôi chỉ mơ chút ác mộng thôi, vừa lúc trong biệt thự có người nên tôi chỉ sợ hãi chút, bây giờ tốt rồi, ngủ ."
      Chương 226
      Cơn buồn ngủ ập đến nhưng Niệm thần muốn ngủ. thực tế, mấy ngày nay thường mơ thấy ác mộng nhưng vì muốn Hoắc Cảnh Sâm lo lắng nên ra, chỉ giấu trong lòng thôi.

      Cảm giác hít thở thông, như có gì đó đè nặng ngực khiến Niệm Thần mở to mắt, tỉnh dậy.

      Chiếu vào mắt vẫn là màu vàng ấm áp của ngọn đèn treo tường, Niệm Thần có chút hốt hoảng, bởi vì chưa phản ứng kịp việc có Hoắc Cảnh Sâm ngủ chung.

      Mà bện cạnh, Sở Vận Nhi mở to mắt, con ngươi nhúc nhích nhìn trừng trừng vào Niệm Thần, vẻ mặt ta có chút cảm xúc nào.

      Niệm Thần khẽ hô lên tiếng. Mẹ ơi, giữa đêm gặp ác mộng, vừa tỉnh dậy lại có đôi mắt nhìn mình chăm chăm, cho dù là ai cũng phải kinh hãi, sởn gai ốc cả.

      Mồ hôi lạnh toát ra, Niệm Thần hít thở sâu, cố bình ổn trái tim nhảy loạn vì bị kinh sợ của mình.

      “Vận Nhi à, hơn nửa đêm rồi sao còn chưa ngủ? vẫn còn sợ sao?”

      Giờ phút này, Niệm Thần cho rằng những biểu bình thường của Sở Vận Nhi là do ác mộng làm ta bị khủng hoảng.

      Thế nhưng, Sở Vận Nhi cũng thèm trả lời vấn đề của Niệm Thần, ánh mắt lạnh như băng, khẽ nhíu mày, nháy mắt lại toát ra vẻ cố chấp hỏi:

      mơ thấy ác mộng bao lâu rồi?”

      Niệm Thần chợt cứng người, đúng là gặp ác mộng nhưng tại sao Sở Vận Nhi lại hỏi sang chuyện này? hiểu được.

      Mặc dù Sở Vận Nhi thấy gặp ác mộng nhưng làm sao ta có thể khẳng định đây phải lần đầu Niệm Thần gặp ác mộng?

      “Làm sao biết?”

      Sở Vận Nhi có vẻ hài lòng với câu trả lời của Niệm Thần, giọng cao lên vài phần:

      “Tôi hỏi , rốt cuộc mơ thấy ác mộng bao lâu rồi?”

      Khẽ giật mình, Niệm Thần theo bản năng trả lời:

      “Cũng khá lâu rồi.”

      Quả , bao nhiêu lâu cũng nhớ nữa, chỉ biết là mỗi lần đều khiến khó thở, phải bừng tỉnh dậy.

      Hoắc có biết ?”

      Sở Vận Nhi đổi đề tài, vẫn mang vẻ cố chấp khó hiểu.

      Niệm Thần gật đầu rồi lại lắc đầu.

      “Có thể biết hoặc có thể . Tôi chưa với ấy.”

      Sở dĩ Niệm Thần nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm biết vì có ngày kia, vô tình phát Hoắc Cảnh Sâm bí mật liên hệ với vài bác sĩ tâm lý.

      Sở Vận Nhi nhắm mắt lúc, lại mở ra, dường như lo lắng chuyện gì đó, giọng mang theo ba phần khổ sở bảy phần oán hận:

      “Vì sao bọn họ lại muốn trở nên như vậy? như thế sao có thể sống cùng Hoắc cả đời được?”

      Niệm Thần nghe Sở Vận Nhi xong, cảm giác như lọt vào biển sương mù, cái gì với cái gì? chữ cũng nghe hiểu.

      Thế nhưng, giờ phút này vẻ mặt Sở Vận Nhi rất nghiêm túc, tuyệt đối giống diễn trò, mà chính Sở Vận Nhi cũng ý thức được ghiêm túc của bản thân.

      Bên trong chuyện này dường như còn có cái gì rất quan trọng mà Niệm Thần biết.

      Niệm Thần chỉ có thể bắt được điểm duy nhất trong lời của Sở Vận Nhi:

      “Vận Nhi, “bọn họ” là ai vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cứ ra .”

      Sở Vận Nhi khẽ cười châm chọc, từ vẻ khổ sở dần chuyển thành cứng rắn, ngay cả ta cũng hẳn là hiểu hết mọi chuyện.

      muốn biết sao?”

      Niệm Thần chút do dự gật gật đầu:

      “Tôi muốn biết. Cho nên nếu biết bất cứ chuyện gì, cho dù là “chuyện tốt” của Cảnh Sâm xin cứ ra.”

      “Cho dù sau khi biết mọi chuyện, cuộc sống hạnh phúc của sụp đổ, kể cả tư cách ở cạnh Hoắc cũng còn hoặc thậm chí ngay cả đứa mang trong bụng cũng thể giữ... Như vậy, còn nguyện ý muốn biết hay ?”

      Đây chắc chắn phải là chiêu trò của Sở Vận Nhi, vẻ mặt ta nghiêm túc, điều này khiến Niệm Thần lưu tâm.

      Cuộc sống hạnh phúc tan vỡ, Niệm Thần phải gánh chịu chuyện này nếu muốn biết?

      Niệm Thần áp tay lên cái bụng bằng phẳng của mình, nếu hậu quả nghiêm trọng như vậy, Niệm Thần thể do dự.

      do dự? Tôi có thể hiểu được cảm giác của . Như vầy , chiều ngày mai, tôi đợi ở nhà, nếu muốn biết đến tìm tôi, nếu muốn biết... xem như nãy giờ tôi chưa từng gì với . Nhưng mà, Mộ Niệm Thần, tôi cho biết, những người đó lòng dạ khó lường, đủ khả năng đối phó với họ đâu.”

      “Còn nữa, chuyện tôi với nãy giờ, cần để Hoắc biết. Tôi bảo đảm, sau khi biết chuyện chính cũng muốn để Hoắc biết đâu. Chỉ là, tôi phải phòng ngừa trước thôi.”

      ra, tôi cũng muốn gây tổn thương tình cảm giữa Hoắc. Thế nhưng, người đó , trừ phi tôi muốn giữ lại con của mình, nếu tôi phải đóng vai ác thôi. Người đó muốn Hoắc về sau phải chịu đau khổ, chẳng qua tôi chỉ đem những đau khổ đó ném sang người thôi.”

      “Niệm Thần à, cũng đừng trách tôi ích kỷ. Tôi đối với Hoắc hề có tình ý gì, tôi giúp ấy cũng vì điều gì cả, so với bất kỳ ai tôi hy vọng ấy luôn được tốt đẹp. Cho nên, tuyệt đối thể cùng ấy bên nhau trọn đời được đâu.”

      chuyện, Sở Vận Nhi chợt ngừng lại, khẽ xoay chuyển thân thể rồi nằm cách Niệm Thần khoảng, cũng thêm câu nào nữa.

      Niệm Thần liền trợn mắt, há mồm. Dường như nghĩ ra điều gì trong lời của Sở Vận Nhi bèn ngồi dậy.

      Đêm tịch, Niệm Thần buồn ngủ chút nào, hai tay khẽ đặt lên bụng, thở dài, cảm thấy bản thân như đứng trước vực thẳm sâu thấy đáy.

      Sai bước chính là ngã vào vực sâu vạn trượng!

      Lại nghĩ đến Hoắc Cảnh Sâm, nếu quả đúng theo lời Sở Vận Nhi ... cảm thấy bản thân bất lực.
      Chương 227
      Sáng sớm ngày hôm sau, Niệm Thần mang bộ dáng uể oải, tinh thần lơ đãng ngồi tại bàn ăn. Hoắc Cảnh Sâm thấy thế khẽ nhíu mày, thân thể bây giờ quả dễ làm người ta thấy lo lắng.

      gần tiếng đồng hồ mà Niệm Thần chỉ mới dùng được nửa bữa sáng, ly sữa trong tay muốn nguội lạnh, Hoắc Cảnh Sâm bỏ đồ cầm tay xuống, nghiêng người về phía Niệm Thần.

      cho biết, rốt cuộc em bị làm sao vậy?”

      Vừa vừa lấy ly sữa nguội lạnh khỏi tay Niệm Thần.

      Niệm Thần từ trong suy nghĩ trở về thực, khẽ giật mình, ngước nhìn Hoắc Cảnh Sâm.

      “Sao còn chưa đến công ty? Hôm nay em buồn ngủ quá, theo đến công ty đâu.”

      Hoắc Cảnh Sâm buông cái chén tay xuống, hai tay khoát lên vai Niệm Thần, vẻ mặt nghiêm túc:

      “Niệm Thần, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của , rốt cuộc là em bị làm sao? Có phải tối qua Sở Vận Nhi gì với em hay ?”

      Trừ bỏ nguyên nhân này ra, nghĩ ra được nguyên nhân khác. Từ sau khi ngủ cùng Sở Vận Nhi xong Niệm Thần liền có điểm khác thường.

      Lần này đổi lại tới Niệm Thần nhíu mày, im lặng lúc liền gỡ bỏ tay Hoắc Cảnh Sâm, mang theo chút bực bội bước lên lầu.

      “Em sao hết, rất bình thường. Em chỉ buồn ngủ thôi, đến công ty , em ở nhà có việc gì đâu.”

      Niệm Thần bước nhanh, giống như muốn trốn tránh Hoắc Cảnh Sâm vậy. Lúc Hoắc Cảnh Sâm đuổi được đứng trước cửa phòng ngủ, Hoắc Cảnh Sâm vòng tay ôm lấy eo , áp đứng sát tường, lúc này Niệm thần mới mới chịu dừng lại.

      “Niệm Thần, cho biết em làm sao vậy?”

      Trong giọng của Hoắc Cảnh Sâm chút bực bội.

      Lúc này, Sở Vận Nhi đứng trước cửa phòng của mình, góc độ vừa vặn để Niệm Thần có thể nhìn ta. Hít sâu hơi, Niệm Thần vòng tay chòang lên cổ Hoắc Cảnh Sâm, câu môi cười cười, sau nhàng vùi vào cổ :

      “Em sao mà. Có lẽ là do tối qua ngủ ngon giấc nên thân thể khỏe. Em chỉ cần ngủ thêm lúc là khỏe thôi. Hôm nay ở công ty có cuộc họp định kỳ, nên đến muộn. Nếu lo lắng cho em chờ khi họp xong lại trở về chăm sóc em là được rồi.”

      Niệm Thần như vầy mới giống như ngày thường, nhưng Hoắc cảnh Sâm vẫn nửa tin nửa ngờ trước lời của . đứng thẳng người, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng Niệm Thần, giống như muốn xác nhận xem lời Niệm Thần hay giả.

      Lúc này, Niệm Thần trở lại bình thường, vẻ mặt vô tội cùng với cặp mắt mông lung buồn ngủ khiến người khác tin tưởng khó chịu là do thiếu ngủ.

      “Bởi vậy mới , phụ nữ mang thai tâm trạng rất thất thường. đó, được tức giận với em nha.”

      Vừa Niệm Thần vừa nhéo nhéo hai má của Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt như làm nũng.

      Hoắc Cảnh Sâm thở dài, giọng mang theo chút bất đắc dĩ:

      “Ừ, làm sao dám giận em chứ.”

      rồi liền buông Niệm Thần ra, đỡ lấy cánh tay, dìu vào phòng ngủ.

      Đợi Niệm thần nằm xuống giường, Hoắc Cảnh Sâm lại bắt đầu căn dặn này nọ, cho đến khi thấy Niệm Thần nhắm mắt, hít thở đều đều [- Vũ] mới nghiêng người đặt lên trán nụ hôn, tay chân ra khỏi phòng.
      ______________________

      Đúng lúc Hoắc Cảnh Sâm đổi giày chuẩn bị rời nhà lại bị Sở Vận Nhi gọi lại.

      Sở Vận Nhi đỡ bụng bầu xuống lầu, đứng cách Hoắc Cảnh Sâm vài ba bước, khẽ nghiêng đầu, bộ dạng này thuần khiết như thuở trước đây.

      Hoắc, rất Niệm Thần phải ?”

      Phải ? Đây cũng là câu hỏi tự hỏi mình nhiều lần. Ban đầu đáp án rất mơ hồ, càng về sau càng chắc chắn. Lúc nào trong đầu cũng lên ánh mắt, nụ cười, điệu bộ, còn có, bên tai dường như luôn nghe được giọng của Niệm Thần, những điều ấy khiến cho nụ cười của thêm phần ôn hòa hơn.

      gật gật đầu, chút do dự trả lời:

      “Đúng vậy, tôi rất ấy.”

      Sở Vận Nhi cuối đầu, giấu tia sáng vừa lóe lên trong mắt, dường như nghĩ đến chuyện gì lại hỏi:

      “Nếu như có ngày phát ra ấy thể cùng sống trọn đời thế nào?”

      Mặc dù Hoắc Cảnh Sâm hiểu vì sao Sở Vận Nhi lại hỏi như vậy nhưng vẫn rất thành trả lời, vấn đề này cũng chưa từng với ai, hôm nay Sở Vận Nhi đề cập đến mới :

      “Nếu có chuyện như thế xảy ra thế giới này còn bất cứ chuyện gì có thể khiến tôi vui vẻ nữa, sống bằng chết. Sau đó, tôi tự hỏi mình vì sao ngay cả người phụ nữ mà mình thương mình cũng giữ được, tiếp đó tôi tự trừng phạt chính mình.”

      Sở Vận Nhi ngờ người đàn ông lạnh lùng như Hoắc cảnh sâm lại có thể ra những câu như vậy. Chính tình khiến con người ta thay đổi, Hoắc Cảnh Sâm như thế, bản thân (--Vũ] ta cũng thế và người kia cũng như vậy. Theo bản năng, Sở Vận Nhi liền ôm lấy cái bụng to lớn của mình.

      Trong nháy máy, ta quyết định lật bài:

      Hoắc, nếu như có ngày phát ấy sao?”

      ấy sao?

      Vấn đề này liền khiến Hoắc Cảnh Sâm chau mày, khó chịu đứng lên, ánh mắt trầm xuống:

      “Nếu vậy ... Tôi cũng biết bản thân mình có làm ra loại chuyện điên rồ gì nữa.”

      Vấn đề này cũng biết .

      Trả lời xong, cũng hết kiên nhẫn:

      “Vận Nhi, nghỉ ngơi cho tốt . Dù sao cũng sắp tới ngày sinh rồi đó.”

      Tuy trả lời Sở Vận Nhi nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn cảm thấy rất phiền chán. Hôm nay Sở Vận Nhi hỏi nhiều câu kỳ quái.

      Cửa biệt thự khép lại, bóng dáng Hoắc Cảnh Sâm khuất khỏi tầm mắt của Sở Vận Nhi.

      Như nghĩ tới điều gì, Sở Vận Nhi liền lẩm nhẩm hai từ: lạnh lùng và điên cuồng.

      Giọng hờ hững, nghe ra cảm xúc gì. Điên cuồng sao? Vậy hãy điên cuồng .

      Dường như, mưu nào đó dần dần lộ ra.
      Last edited by a moderator: 20/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :