1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 214:

      Ngày hôm sau, lúc trời gần tối, Niệm Thần mới tỉnh dậy, khi đó, ánh chiều tà chiếu xuống mảng màu cam bức tường trắng, trong thoáng chốc, sắc màu đó lại mang đến cho người ta cảm giác bồn chồn, vạn vật xa lạ.

      Khẽ co giãn thân người cứng ngắc, mới nhận ra cánh tay đặt ngang hông của mình, mà giờ phút này, cả người của nằm giường, trong tư thế vùi trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm.

      Mà những động tác này của cũng nhàng, ngay lập tức đánh thức Hoắc Cảnh Sâm.

      Lúc đó, phản ứng đầu tiên của Hoắc Cảnh Sâm chính là đưa tay đặt trán của , xem thử hạ sốt chưa, sau khi xác định nhiệt độ của trở lại bình thường, mới hoàn toàn thở phào nhõm.

      “Còn chỗ nào cảm thấy thoải mái hay khó chịu nữa ?”

      Vì vừa mới tỉnh giấc nên trong giọng của có chút khàn khàn, do vừa mới trải qua trận sốt vừa rồi, nên đôi mắt của Niệm Thần lại thêm mệt nhọc, yếu đuối, cả người đều xanh xao.

      Niệm Thần chỉ sững sờ chút, lúc này mới phản ứng kịp câu kia của Hoắc Cảnh Sâm là hỏi , khẽ lắc đầu cái, trong đầu lại nhớ tới số hình ảnh trước khi chìm vào hôn mê, khắp nơi toàn là nước biển, đến tận bây giờ, khi nằm giường rồi, vẫn còn cảm nhận được cái cảm giác trôi lơ lửng đó.

      trách được khi tỉnh dậy lại có cảm giác như mình vừa trải qua mấy đời rồi vậy.

      Đôi tay của càng thêm dùng sức, ôm chặt lấy thân thể cường tráng của Hoắc Cảnh Sâm, rúc sâu vào trong lồng ngực ấm áp của , lúc này trong lỗ mũi của toàn là hơi thở chỉ thuộc về , trời mới biết ngay lúc này đây, cái cảm giác này…. tốt.

      thực tế, hình ảnh như thế cũng chỉ duy trì chỉ trong chốc lát, nghĩ lại những hình ảnh nhìn thấy trước khi chìm vào hôn mê, có rất nhiều câu hỏi rất muốn hỏi Hoắc Cảnh Sâm.

      Đến tột cùng mối quan hệ giữa và Sở Vận Nhi là như thế nào? Rồi đứa bé trong bụng của Sở Vận Nhi rốt cuộc là của người nào? có từng bị giam trong cục cảnh sát? Cuối cùng lời của Lục Hựu Hi là hay là giả?

      Nhưng cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt, khi hơi thở đặc trưng chỉ thuộc của riêng tràn đầy trong mũi của , mới nhận ra rằng: tất cả đều còn quan trọng nữa, quan trọng chính là lựa chọn tin tưởng hoàn toàn vào .

      Nhưng chuyện ràng xảy ra, hoàn toàn có khả năng trực tiếp bị lãng quên, giống như giờ phút này, khi Niệm Thần lựa chọn quên những chuyện này, nhưng với Hoắc Cảnh Sâm như vậy.

      Sinh mệnh của Niệm Thần là thứ trân quý nhất của , mà đến tận bây giờ, từ đáy lòng của cũng vẫn còn nguyên cảm giác sợ hãi khi đó, cách nào tan được.

      thể tưởng tượng được, nếu gặp phải chuyện nguy hiểm gì đó, cái thế giới này bị biến thành cái dạng gì nữa!

      “Niệm Thần, sau này tốt nhất cách xa cái gã Lục Hựu Hi này nhé!”

      Phải cách xa, bởi vì mỗi lần đụng phải người đàn ông kia, chắc chắn luôn luôn xảy ra chuyện chẳng tốt lành gì, cũng giống như lần này vậy, cũng may lúc đó kịp thời chạy tới nơi.

      Niệm Thần tiếp tục vùi trong ngực , nhưng thốt ra chữ nào để trả lời, đồng ý cũng chẳng , lúc sau, đầu đột nhiên ngẩng lên:

      “Vậy , có nguyện ý tất cả mọi chuyện với em hay ?”

      có thể dành tin tưởng trăm phần trăm cho , bởi vì , nhưng cũng bởi vì , nên khi có chuyện xảy ra, cũng ghen tỵ, và cũng nghi ngờ, mà luôn kiểm soát rất tốt bất kể việc gì, nhưng chủ yếu vẫn là tại sao thể nắm tay , cả hai cùng nhau đối mặt?

      Ngay lập tức trong ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm có chút sững sờ, nhưng chỉ cái chớp mắt liền biến mất, nhanh đến nỗi Niệm Thần cũng kịp nhận ra, nhưng, giây tiếp theo liền nở nụ cười tươi sáng, tay xoa xoa nhàng những nếp gấp trán của , trong giọng tràn ý cười:

      “Bé ngốc, nào có chuyện gì đâu, em chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng cho tốt thân thể của chính mình, chờ làm dâu của là được.”

      Niệm Thần rơi vào ấm áp thương sâu đậm kia, tuy là vui nhưng nơi đáy lòng vẫn là mảnh hốt hoảng, vẫn là cảm giác……đau lòng, đến cuối cùng cũng vẫn chịu ràng mọi chuyện với sao?

      Nhắm mắt lại, đầu gật gật, lần nữa vùi vào trong ngực của , đột nhiên còn hứng thứ muốn chuyện nữa.

      Cũng biết ở đâu ra mà vẫn còn cảm giác buồn ngủ, mà giờ khắc này chân chân thực thực, khi nằm rúc vào trong ngực , còn chưa đến mười phút bị cơn buồn ngủ đột kích, lần nữa người đàm luận về thế cờ cũ với Lão Chu.

      --- -----

      Bởi vì mùi thức ăn thơm ngát lần nữa kéo ra khỏi giấc ngủ, lúc này trời rạng sáng, trong cả phòng bệnh to lớn như thế này mà chỉ có chiếc đèn bàn ánh sáng đó có thể nhoi đến đáng thương.

      Mà giờ phút này trong phòng bệnh, ngây ngô nhìn quanh, thấy phải là Hoắc Cảnh Sâm như lần trước tỉnh lại, mà đổi lại thành phụ tá của , từng vài lần gặp người này, Vivi.

      Vivi thấy vừa tỉnh lại, chờ cho đến khi hơi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, sau đó mới mở bóng đèn huỳnh quang với ánh sáng mạnh hơn ở công tắc khác trong phòng bệnh.

      Thời tiết bên ngoài bắt đầu vào mùa đông rồi, bên trong phòng, tuy mở điều hòa nhiệt độ nhưng vẫn cảm nhận được vài phần lạnh giá, Vivi cầm áo khoác bên cạnh mặc thêm cho Niệm Thần:

      “Có đói bụng ? Boss chuẩn bị bữa tối rồi, vẫn còn nóng hổi, có muốn ăn trước chút hay ?”

      Cứ qua lúc bữa ăn tối lại được hâm nóng lần, mục đích chính là để bất cứ khi nào Niệm Thần tỉnh lại cũng có thể có đồ ăn nóng, nếu với thời tiết như vậy thức ăn bị lạnh mới là chuyện lạ.

      Dĩ nhiên, Vivi nghẹn họng trừng mắt khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm quan tâm chăm sóc tỉ mỉ như vậy, nhu tình ấm áp của Boss nhà mình quả nhiên chỉ dành riêng cho người phụ nữ này, nhưng giờ phút này, ngay trước mặt Niệm Thần, Vivi cũng có vạch trần chuyện gì cả.

      Đầu Niệm Thần gật cái, Vivi cũng đưa bữa ăn tối tới bên cạnh.

      Tất cả thức ăn đều là món thích của , điểm này thể nghi ngờ, Niệm Thần im lặng có chút suy tư, ăn những thức ăn trong chén, trong suốt quá trình cũng chẳng hề câu.

      Dường như nhận thấy tâm trạng vui vẻ của Niệm Thần, Vivi cũng chỉ cho rằng vì tỉnh lại được gặp Hoắc Cảnh Sâm nên mới có chút được vui.

      “Chuyện đó, công ty xảy ra chút chuyện nên Boss ấy trở về xử lý, ngay lập tức trở về đây thôi.”

      Niệm Thần nghe được giọng , có chút thẫn thờ liền ngẩng đầu lên, nhận thấy trong lời của Vivi có chút ý tứ ngượng ngùng giải thích, mới phát ra vừa rồi do mình mãi chìm vào suy nghĩ những chuyện trong đầu, nên nhất thời quên mất, trong cái gian to đùng này còn tồn tại người thứ hai.

      tiêu diệt gọn hết hai phần ba mâm thức ăn, trong bao tử cảm giác đủ no, mới cười cười giả lả:

      “À, xin lỗi, vừa rồi do tôi mãi suy nghĩ vài chuyện, phải là có ý vui.”

      Vivi có thể theo thời gian lâu như vậy bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, đương nhiên có những chỗ hơn người, giống như trước mắt, cũng thích Niệm Thần, nên tự nhiên cũng chẳng cần phải giả bộ khách sáo:

      “Được rồi, tại cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, Boss chuẩn bị hôn lễ thế kỷ khiến nhiều người đỏ mắt rồi đó, hơn nữa, chỉ cần ngủ ngon ăn no đợi đến lúc đó làm dâu vui vẻ hạnh phúc là ok.”

      Dừng chút, nụ cười hơi dí dỏm ném cho Niệm Thần:

      cho biết bí mật, cái tính tham muốn sở hữu của Boss chúng ta đặc biệt mạnh mẽ, tôi đoán tại ấy chắc chắn muốn nuôi thành cái bánh bao trắng trẻo tròn tròn, như vậy người khác cũng tranh đoạt với ấy.”

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 215:

      Trời sinh Mộ tiểu thư thuộc tuýp người dễ dàng làm quen, chỉ mới hơn tiếng đồng hồ thôi mà nhanh chóng tìm được đề tài chuyện với Vivi rồi.

      Phụ nữ ấy mà, khi ở chung chỗ với nhau đơn giản chỉ tám những chuyện trời dưới đất, chuyện nhà dì bảy tám gì gì đó, rồi khi hết chuyện chủ đề tiếp theo là chuyện….nhà.

      Kết quả là, Hoắc Cảnh Sâm cộng thêm Hách Liên Thần nhanh chóng trở thành vật hy sinh Giáp và vật hy sinh Ất…

      Nội dung chuyện cũng lần lượt thứ tự hẳn hoi, khi vừa bắt đầu rất ư là trong sáng, như to chuyện so sánh vẻ bề ngoài xem ai đẹp trai hơn, sau đó biến tướng thành…so sánh xem công phu giường của người nào lợi hại hơn người nào.

      Những lúc bình thường đầu óc của Mộ tiểu thư nghiêm chỉnh nên những chuyện này còn chưa được tính là gì, ngược lại Vivi khác, giờ phút này vì muốn an ủi Mộ tiểu thư, biết làm thế nào để tâm tình của Mộ tiểu thư được vui vẻ, nên tự làm khó mình bằng cách hy sinh to lớn chính phúc lợi của mình.

      Nhưng cũng đến giờ phút quan trọng, khi Mộ tiểu thư đặt câu hỏi như thế này: “ có cảm thấy hai người bọn họ từng có chân với nhau ?” Thời điểm này, tâm tình của Vivi hoàn toàn bay xa hàng ngàn cây số, phiêu lãng lên đến tầng trời nào rồi sau đó lặn mất tiêu.

      Dĩ nhiên, lúc này quan trọng còn là phản ứng sững sờ khó coi của Vivi, mà là lúc này đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bị đá văng ra.

      Trong nháy mắt Mộ tiểu thư cho là sát thần Hoắc Cảnh Sâm tới đòi mạng, mà cũng quan tâm đến vấn đề chủ yếu là Hoắc Cảnh Sâm bộc phát thú tính.

      Vì vậy, sau hồi đấu tranh tư tưởng, Mộ tiểu thư quyết định kéo chăn chuẩn bị đóng gói chính mình lại.

      Nhưng mới làm số động tác bắt đầu, chờ cho đến khi nhìn thấy ràng người bên ngoài vừa xuất nhịn được nữa tuôn ra câu chửi bậy:

      “Em đấy Lương Tĩnh! Làm phiền lần sau dùng phương thức đột biến xinh đẹp như vậy để xuất trước mặt tôi? Dạo gần đây trái tim của tôi được tốt lắm!”

      Vì muốn phối hợp với nội dung câu của mình, Mộ tiểu thư thậm chí còn làm ra động tác ôm lấy vị trí trái tim rồi bày ra vẻ mặt yếu đuối.

      Lương Tĩnh cũng coi như là có biết Vivi, gật đầu cái coi như là chào hỏi nhau, đóng cửa phòng bệnh lại, chút khách sáo ngồi ghế salon, ném ánh mắt cực kỳ xem thường, rồi sau đó lấy cái gối ôm ném vào bên người Niệm Thần:

      “Tiểu Molly, lần sau khi gặp chị có hăng hái cũng đừng có thể ra ngoài như vậy nhé.”

      Lương Tĩnh nhàng phun ra câu như vậy, hai chân bắt chéo nhau, tay chống đầu tựa vào ghế salon, lúc này Niệm Thần mới phát ra cả người của ấy đều thể vẻ mệt mỏi bình thường chút nào.

      Dưới ánh đèn, dáng vẻ khẽ nhắm mắt kia lại sinh ra chút cảm giác cuộc sống an bình.

      Vẻ đẹp của Lương Tĩnh, cảm giác đây là vẻ đẹp huyền bí, cảm giác của Niệm Thần khi hình dung về vẻ đẹp đó là: phong trần hòa quyện với ưu nhã, nhưng vẫn cao quý.

      liều lĩnh, hề che giấu chính mình, cũng hoàn toàn xuất lộ liễu trước mặt bàn dân thiên hạ, giống như người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm trải đời vậy, nhưng tuyệt đối là người phụ nữ cao quý nhất ưu nhã nhất trong những người đó.

      Mặc dù đặt mình vào trong sương gió cuộc đời nhưng cũng đủ để người ta sinh ra mấy phần cảm giác đành lòng.

      Niệm Thần chụp được cái gối, lúc này Vivi cũng nhìn ra vẻ mệt mỏi của Lương Tĩnh, rót ly nước đưa tới cho .

      tiếng “tiểu Molly” của Lương Tĩnh đánh ta chút xíu thông cảm cuối cùng của Niệm Thần:

      “Con mẹ nó! Tình cảm của cùng với Tư Nhiên thân thiết đến mức mặc chung cái quần rồi hả?”

      Trời mới biết, căm thù đến tận xương tủy cái ngoại hiệu “tiểu Molly” này bao nhiêu đâu?

      Đêm khuya, lúc này, trong phòng bệnh, ba người phụ nữ mờ ám ở thế giằng co.

      Lương Tĩnh uống lèo cạn ly nước, quay sang Vivi, ý muốn nhờ rót thêm ly nước nữa:

      “Mẹ nó, đừng nhắc tới gã đê tiện kia, bây giờ bà đây bị truy đuổi phải chạy trốn khắp nơi, còn phải nhờ đến con trai của nuôi giùm con nữa kìa.”

      Đây cũng xem như là chuyện lý thú rồi, phải Tư Nhiên vẫn ở trong trạng thái xử nam luôn luôn hận thể kịp thời trốn tránh Lương Tĩnh đó sao? Chẳng lẽ bị thiên lôi gõ trúng, lập tức khai thông đường lớn rồi hả?

      truy đuổi theo sau?”

      Niệm Thần có chút tin nên hỏi câu như vậy, rất lo lắng sợ là tâm tư của Lương Tĩnh bị rơi vào cái gì gọi là chứng vọng tưởng đó rồi.

      Lương Tĩnh lần nữa bày ra vẻ cực kỳ xem thường, mặt nở nụ cười như có như khiến tóc gáy Niệm Thần dụng hết cả lên:

      “Tôi còn tưởng là chuyện tôi sinh đứa con nữa cơ đấy.”

      Hơn nữa, con của thần biết quỷ hay thế nào mà ngay lần gặp mặt đầu tiên chết tâm với con trai của Niệm Thần rồi.

      Đôi mắt Niệm Thần nháy nháy hai cái, vẻ mặt vô tội nhìn Vivi:

      phải là phụ nữ đều có thể sinh con sao?”

      Dừng chút, dường như đột nhiên hiểu ra cái gì đó, thời điểm đó liền nghẹn họng nhìn trân trối, tay vội vã đưa lên che miệng mình lại:

      “Cho nên thụ thai đứa kia là của Tư Nhiên, cho nên việc sinh con , tôi lại hề hay biết gì chuyện trọng đại như thế? Mẹ nó! còn biết xấu hổ đem cột con của cho con trai của tôi? Lỡ như dạy hư con trai của tôi sao?”

      “……….” Vivi chỉ im lặng, lòng rất muốn : Mộ tiểu thư, hai thằng con trai kia của ngài còn có thể hư thêm nữa sao?

      “……….phụt……….” ngụm nước còn ngậm trong miệng Lương Tĩnh dứt khoát phun hết ra ngoài, bối rối với cách dùng từ của Niệm Thần, trong cái miệng của Mộ tiểu thư lại vô cùng cường đại hai chữ “thụ thai”…

      “A a a a, kêu con của cách xa con trai của tôi ra, tôi mới có hai mươi ba tuổi, nếu như bắt buộc phải trở thành bà nội, tôi chết nhắm mắt đâu!”

      Mộ tiểu thư kêu lên như gặp phải quỷ bằng, sau đó phát ngôn câu khiến cho người ta càng thêm kinh ngạc, chết người chịu được mà!

      “………” Khóe miệng Vivi liên tục co giật, mẹ nó! Đây mới chính là suy nghĩ nên có của người mẹ sao trời?

      “……….” Lương Tĩnh có cảm giác máu tràn lên não, muốn hộc máu mà.

      Mộ tiểu thư, có chút được bình thường mà.

      --- ------

      Nửa tiếng trôi qua, đến khi Mộ tiểu thư hiểu cách tường tận chân tướng việc, ngay lập tức xuất cảnh mắt trợn trừng miệng há rộng, cho nên mới quả nhiên hai người bọn họ mới quen biết vài năm thôi mà trở thành đôi chị em thân thiết, ra là đều gặp chuyện giống nhau.

      Ngay tại nơi thế ngoại nhiều cạm bẫy, năm đó Lương Tĩnh thần biết quỷ hay sinh ra con rồi im hơi lặng tiếng cho đến tận bây giờ, nếu là chị em tốt sao Mộ tiểu thư lại hề phát chút xíu manh mối liên quan nào:

      “Cho nên, Lương Tĩnh là cố ý đúng , dựa vào bản lĩnh của Tư Nhiên sao lại tra được đứa con bị thất lạc nhiều năm chứ?”

      “……….”

      Khóe miệng của Lương Tĩnh lại được trận co giật:

      “Vậy cho rằng những nhân vật trong tổ chức ‘mạn’ cũng thuộc dạng ăn cơm chùa giống như sao?”

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 216:

      Khóe miệng của Lương Tĩnh lại được trận co giật:

      “Vậy cho rằng những nhân vật trong tổ chức ‘mạn’ cũng thuộc dạng ăn cơm chùa giống như sao?”

      Được rồi, ta chỉ có thể như thế này: nhiều năm rồi mà sao Lương Tĩnh vẫn tin Mộ tiểu thư có thể hiểu này, giống như giờ phút này, khi vừa ra những lời này, ngay lập tức Mộ tiểu thư liền phát huy tính kiêu ngạo:

      “Thôi , vậy cũng phải xem tôi có chấp nhận bao nuôi của người đó hay nữa.”

      Cho nên mới , đây chính là Mộ tiểu thư tự hào con trai nhà mình nguyện ý bao nuôi mình, trong khi Lương Tĩnh còn có cơm nhão mà ăn nữa đó?

      Mẹ nó! Dạo này, thể , đúng là thói đời bạc bẽo mà, ngay cả Mộ tiểu thư cũng bắt đầu cố chấp cuồng rồi.

      Ngoài ra còn Hoắc Cảnh Sâm nữa, người luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng coi thường thế nhưng có thể nhiều năm sau lại bởi vì ngông cuồng của Mộ tiểu thư mà rất có thể ăn trứng và rau thối của những người ngoài đường cũng nên.

      Phản ứng trước sau như , Mộ tiểu thư đại khái từ đến lớn có sứ mạng rất thiêng liêng, đó chính là ăn cơm chùa.

      lời thôi, tại cũng chỉ có người đàn ông của mới có bản lĩnh che giấu tôi thôi, cũng phải biết bãn lĩnh của Tư Nhiên cũng bình thường, muốn truy tìm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, niệm tình chị em nhiều năm của chúng ta, lúc này mà còn giúp tôi đừng trách trở mặt?”

      Lời của Lương Tĩnh vừa thốt ra, Niệm Tình lại càng rối rắm, có phải đây là Lương Tĩnh luôn làm cái đuôi theo phía sau Tư Nhiên cả ngày lẫn đêm đó sao? Sao mà bây giờ lại sống những ngày trốn chui trốn nhủi để tránh Tư Nhiên đây? Mẹ nó! Chuyện cười này long trời lở đất như vậy chứ.

      “Tôi hiểu nổi, nếu như thích Tư Nhiên, tại sao về nhà , rồi cùng sống an ổn qua ngày với nhau, đều có con rồi, còn làm ầm ĩ chuyện gây khó khăn chi vậy?”

      Dù sao trước đó cũng có đứa bé rồi nên mọi chuyện khác, Mộ tiểu thư tập mãi cùng thành thói quen rồi, chứ lại ah, phải ấy cũng nghịch thiên như vậy sao?

      Lương Tĩnh cau mày, thở dài cái, lại biết nên giải thích như thế nào, nhưng lúc này trong lòng lại có suy nghĩ:

      hiểu đâu, quan hệ giữa tôi cùng Tư Nhiên giống như quan hệ giữa và Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù cả hai đứa bé đều là ngoài ý muốn, nhưng tôi cũng qua lại nhiều năm với Tư Nhiên rồi, nếu có thể ở chung chỗ sớm về với nhau rồi, vấn đề là, cũng nhiều năm như vậy, căn bản là Tư Nhiên cũng hề nghĩ chứ đừng là muốn ở chung với tôi.”

      Dừng chút, lại cảm thấy chính mình càng cố gắng giải thích là càng càng hồ đồ, tay vung cái, coi như chấm dứt vấn đề này:

      “Dù sao cũng là chuyện trước đây rồi, tại tôi có chỗ nương thân, cứ coi như là làm việc thiện tích đức là được rồi, dù sao bản lĩnh của người đàn ông nhà cũng lớn như vậy mà.”

      Đầu của Niệm Thần gật cái, liếc thấy Hoắc Cảnh Sâm từ bên ngoài vào theo bản năng trả lời câu:

      có việc phải lo, cho dù ta có tìm tới được sao chứ, cũng chắc chắn đánh lại .”

      Hoắc Cảnh Sâm đặc biệt bước nhàng, tựa như sợ bản thân làm phiền giấc ngủ của Niệm Thần, nhưng khi cửa phòng bệnh vừa mở ra, thấy cảnh là náo nhiệt nha, chân mày theo bản năng cau cau lại, rồi sau đó đến ngồi xuống bên cạnh Niệm Thần, giọng kèm theo mấy phần trách cứ:

      “Sao lại ngủ thêm chút nữa? Thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại đó.”

      Thấy Hoắc Cảnh Sâm vào, Vivi ngược lại rất biết điều nhanh chóng kéo Lương Tĩnh lên, câu: “Trước hết cứ đến ở nhà của tôi rồi tính tiếp.” Sau đó hai người liền kéo nhau rời .

      Phòng bệnh to lớn như vậy, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, trả lại gian ấm áp cho hai người, Niệm Thần vén góc chăn lên, ý muốn Hoắc Cảnh Sâm cùng ngồi vào.

      Thời tiết của tháng mười hai đó, hơn nữa lúc này là nửa đêm rồi, lúc Hoắc Cảnh Sâm vào hình như còn mang theo hơi thở lạnh lẽo của khí bên ngoài.

      Niệm Thần rất tự nhiên vùi trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm, ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái:

      xem , vừa vào thôi hù dọa người ta chạy mất tiêu rồi đó.”

      ràng đây là câu trách móc, nhưng do người nào đó ra, tuy nhiên giọng điệu lại nhàng, nghe thế nào cũng là ý tứ hờn .

      Cằm của Hoắc Cảnh Sâm đặt đỉnh đầu của Niệm Thần, lúc này nụ cười lòng vang lên tiếng, đôi tay tém xong các mép chăn, phía bên dưới chăn, đôi tay thoải mái đặt bên hông của Niệm Thần:

      “Vậy nếu như mà đến tại em dự định trò chuyện cả đêm với bọn họ sao? Tóm lại là em có chút tự giác nào của người vừa bệnh dậy hả?”

      Giọng của Hoắc Cảnh Sâm cứ y như người cha dạy dỗ con vậy, ràng nghiêm túc, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho mà thôi.

      Vừa chuyện, cánh tay ôm ngang hông Niệm Thần càng siết chặt thêm chút, xoa xoa nhàng điểm mẫn cảm nhất eo của , coi như trừng phạt.

      ít động tác xoa khiến Niệm Thần bật cười khanh khách, ngừng lại được, đồng muốn giãy giụa nhưng lại thể trốn tránh khỏi cánh tay của :

      “Hoắc Cảnh Sâm, sao có thể khi dễ người bệnh như thế được.”

      Trong thanh của còn mang theo nụ cười dứt, vốn là có chuyện khiến phải lo lắng trong nháy mắt đó hoàn toàn biến mất.

      Nhưng, giây kế tiếp, lời tiếp theo của Hoắc Cảnh Sâm vừa thốt ra cũng ngay lập tức khiến thân thể của hoàn toàn cứng đơ.

      Lúc đó, giọng của truyền từ đỉnh đầu của , trong đó tràn ngập khàn khàn mất tự nhiên, tuy tay làm chuyện xấu, chỉ ôm cố định chỗ bên hông của :

      “Nếu khi dễ nghĩ chỉ có như vậy thôi đâu, nhưng Niệm Thần ơi, em xác định tại em có thể chịu được sao?”

      Có dùng đến đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết ý tứ trong lời của Hoắc Cảnh Sâm là cái gì, trong đầu lập tức lên đoạn phim ngắn mập mờ, sắc mặt của Niệm Thần bỗng đỏ ửng lên, tên lưu manh này, vì sao mọi lúc mọi nơi đều nhớ chuyện này vậy?

      “Hoắc Cảnh Sâm, tại sao thể nghiêm chỉnh chút?!” mỗ nữ nào đó trực tiếp phát điên.

      “Em chắc chắn như thế này là đứng đắn rồi sao?” Giọng tràn ngập uy hiếp, ý tứ trong lời của người khác quá được trong sáng rồi, nếu như chỉ thế này mà kêu là đứng đắn, vậy có thể nghiêm chỉnh chút nữa sao!

      “………” khóe miệng Niệm Thần giật giật, được rồi, lúc này tuyệt đối phải thể phong độ theo so đo với bọn lưu manh làm gì:

      “Được rồi, được rồi, ra người đứng đắn là em, thời thời khắc khắc lão nhân gia ngài luôn luôn nghiêm chỉnh giống thường nhân được chưa.”

      Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm vẽ lên đường cong phúc hậu, lần nữa cười như cười khiến Niệm Thần có loại kích động muốn giơ chân đạp xuống giường! Mới vừa rồi ai “mời” tên lưu manh này lên giường của vậy a a a!

      “Vậy Niệm Thần hy vọng vi phu có thể học hỏi nghiêm chỉnh ở Niệm Thần, rồi sau đó cũng nghiêm chỉnh chút, có phải vậy ?”

      “……….”

      Niệm Thần hít sâu hơi, tuy cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng vẫn bị chọc cho phát điên lên, thân thể lộn vòng, xuất tư thế cưỡi người của Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, hai tay níu chặt lấy cổ áo của Hoắc Cảnh Sâm:

      “Điên mất, cái tên lưu manh này! tại bà đây đem giải quyết tại chỗ luôn cho rồi!”
      Last edited by a moderator: 28/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 217:

      Niệm Thần hít sâu hơi, tuy cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng vẫn bị chọc cho phát điên lên, thân thể lộn vòng, xuất tư thế cưỡi người của Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, hai tay càng thêm níu chặt lấy cổ áo của Hoắc Cảnh Sâm:

      “Điên mất, cái tên lưu manh này! tại bà đây đem giải quyết tại chỗ luôn cho rồi!”

      thực tế, cái gọi là sấm lớn nhưng hạt mưa lại chính là ám chỉ cho lời ‘giải quyết tại chỗ’, có giới hạn, chỉ xảy ra vài động tác nhào lộn thôi, khi mà cả người nằm đè người Hoắc Cảnh Sâm, trong ánh mắt của , nhìn được nham hiểm chết người, khiến mặt đỏ tim đập loạn rồi, tâm hồn phiêu lãng theo gió luôn rồi.

      Mẹ nó, nếu giải quyết tại chỗ cho , cái này mới đúng là hợp với tâm ý của chứ gì?!

      Mà lúc đó, Mộ tiểu thư dựa vào mình được cưng chiều nên cho dù mình có chịu uất ức cũng thể để cho Hoắc Cảnh Sâm được lợi, dù sao bây giờ mình cũng là bệnh nhân, càng chắc chắn Hoắc Cảnh Sâm căn bản cách nào đụng vào .

      Kết quả là, giây kế tiếp, Mộ tiểu thư lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, ôm cổ , cố gắng ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái để xà vào lòng , nhưng vẫn tuân theo ý định ban đầu là làm thêm hành động nào nữa.

      Ặc, được rồi, biểu của Mộ tiểu thư lúc này dùng tĩnh chế động, lúc này cố tình gây rối loạn lòng địch khi đặt nửa người dưới của mình cọ tới cọ lui vào hạ thân dưới của người nào đó, cứ trêu chọc hồi như có như như vậy, rồi sau đó vẻ mặt lại bày ra yếu đuối.

      “Hôm nay tình trạng thân thể của bản cung cho phép, tạm thời bỏ qua cho ngươi.”

      Cư nhiên bộ dáng ra vẻ rất ư là hài lòng nhưng lần nữa khiến người ta phải nghiến răng tốt, nhưng biết làm sao được chứ, người ta là được người khác cưng chiều mà.

      Hoắc Cảnh Sâm ngược lại rất khác thườn vì cũng tiến thêm bước nào nữa, nếu đặt trong tình huống bình thường tuyệt đối bình thường chút nào, khi đó Hoắc Cảnh Sâm kiềm nén tinh lực tinh tráng sôi sùng sục, vẻ mặt của vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ kéo cái chăn đắp lên người , rồi sau đó tiếp tục im lặng.

      Dĩ nhiên, Mộ tiểu thư bắt đúng chút tâm tư của Hoắc Cảnh Sâm là đùa giỡn với thân thể của .

      Nhưng lại quên mất bản chất con người của Hoắc Cảnh Sâm, cho tới bây giờ có câu luôn luôn đúng.

      Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

      Cho nên, tại trong lòng của Hoắc Cảnh Sâm ghim cái ‘thù’ này rồi, đợi cho đến khi cơ thể của hoàn toàn bình phục, sau đó tự nhiên ‘mần’ có khả năng bước xuống giường, dù chỉ là ngày.

      Nhưng do ban ngày ngủ hơi nhiều, nên lúc này Mộ tiểu thư cũng có chút gì gọi là buồn ngủ, vừa rồi gây mất trật tự xong, dĩ nhiên cũng chẳng phải an bình đâu.

      Sau khi tìm tư thế thoải mái vùi trong ngực Hoắc Cảnh Sâm, liền chuyển thành tư thế cằm đặt ngực của , giọng có chút lười biếng, nhưng như vậy lại thêm vài phần quyến rũ của mỹ nhân:

      “Hoắc Cảnh Sâm, chắc chắn là lòng muốn kết hôn với em sao?”

      Hơn hai tiếng đồng hồ tám bát quái của với bọn người Vivi, cho nên ngược lại càng thêm mong chờ đối với hôn nhân rồi.

      Từ được hưởng ấm áp của gia đình, cho nên giờ phút này khi có cơ hội càng thêm khao khát đạt được, đó là gia đình của và Hoắc Cảnh Sâm, chỉ mới nghĩ đến thôi hình như toàn thân cảm nhận được ấm áp rồi.

      Hoắc Cảnh Sâm cười khẽ, nụ hôn rơi xuống trán của , nụ cười này nhàn nhạt nhưng vẻ mặt lại mang theo ý trêu chọc:

      “Cho nên cái người này là chờ được nữa rồi nên muốn gả gấp ư?”

      Đầu Niệm Thần thành gật cái, mặt hề khó chịu, nhưng thời điểm bạn bỏ qua hết mọi chuyện xem vấn đề này thôi, lúc đó chú ý của Mộ tiểu thư nhất định chuyển đến vấn đề khác :

      “Gả cũng được thôi, nhưng xin hỏi ngài Hoắc, lão nhân gia ngài định đặt sính lễ như thế nào đây?”

      Lập gia đình, có thể! Nhưng trước đó tuyệt đối phải cân nhắc cẩn thận phúc lợi của mình .

      Lúc ấy tựa như ma đưa lối quỷ dẫn đường hay sao ấy, ánh mắt Mộ tiểu thư rơi vào khuôn mặt nghiệt khiến thần hồn của người ta điên đảo của Hoắc Cảnh Sâm, ánh đèn màu vàng chiếu sáng khắp phòng, phần ánh sáng nhàng phủ xuống những sợi tóc rơi loạn trán của , cho dù nhìn như thế nào cũng khiến cho người ta kiềm chế nổi muốn được phạm tội mà.

      giây kế tiếp, Mộ tiểu thư phát ra vài tiếng cười giống như kẻ lưu manh, đột nhiên bắt chặt cổ tay của , rồi di chuyển đến mặt của , dường như cố ý khiêu khích nên nắm hai bên má của :

      mau mau, nếu em liền dẫn con , muốn bắt được em sao, mỗi năm cũng phải lượn vào vòng quanh trái đất chứ chẳng chơi đâu.”

      Tâm tình Hoắc Cảnh Sâm rất tốt nên ngầm cho phép Mộ tiểu thư làm xằng làm bậy như vậy, đến khi mở miệng hình như vẫn còn treo nụ cười vui vẻ:

      “Tốt như vậy còn vừa ý sao?”

      câu hỏi đầu đuôi, hai cái tay của Niệm Thần vẫn đặt mặt như cũ, chút kiêng kị nào.

      “Cái gì với cái gì, làm sao Hoắc Cảnh Sâm lại có thể keo kiệt như vậy, kêu đưa sính lễ cũng thể quyết định được gì hết sao?”

      Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Sâm vẫn như cũ, đáy mắt cũng tràn ngập cưng chiều:

      nhớ là chu cấp phúc lợi độc nhất vô nhị cho em rồi mà!”

      thử chút về cái mà cho là độc nhất vô nhị coi?” Là đưa núi vàng núi bạ hay cấp mỏ kim cương cho sao?

      Hạ thân của Hoắc Cảnh Sâm cử động chút vì sắp tê cứng rồi, lúc này cái tay vòng ngang hông của Niệm Thần cũng buông xuống, rồi sau đó bắt lại cái tay kia của Niệm Thần làm chuyện xấu mặt của .

      Bàn tay to của ôm trọn bàn tay bé của , vuốt ve lúc mặt của :

      “Ài, mỗi ngày cái liếc mắt cũng có thể nhìn thấy trai đẹp, nếu quá khích có thể đùa giỡn chút, mất hứng trêu chọc chút chắc chắn vui lại ngay, khi nào thấy nhàm chán có thể phát huy bản chất hủ nữ của em, nếu trong tay em có Hoắc Cảnh Sâm, bảo đảm em chẳng còn hứng thú gì với những người đàn ông khác, cũng lo bị đối tượng khác trồng cây si cái gì đó, được nhiều thứ như vậy, dõi mắt khắp thế gian này ngoại trừ em ra, còn có ai có thể được đãi ngộ như vậy hả?”

      Quả là đủ độc đáo! Đủ độc nhất vô nhị!

      Đáy lòng của Niệm Thần cảm thấy rất có đạo lý!

      Cũng cảm thụ cách rất ư là sâu sắc chuyện, cho nên mới , giàu có của người này đều được tích góp từ keo kiệt sao? Có người nào như vậy ? Lấy chính mình ra rồi cần đưa sính lễ sao?

      Nhưng dạng này có được tính là dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ , những lời ngon tiếng ngọt đó lại rất hữu dụng khi dừng lại trong lỗ tai của Mộ tiểu thư, có có tiền có tiền, dù sao toàn thân cao thấp đều là của , còn sợ đào được núi vàng núi bạc mỏ kim cương từ người của nữa sao?

      Sau hồi thảo luận cũng nhau, Mộ tiểu thư đưa ra quyết định như sau:

      “Nếu cũng như vậy, nếu em nhận lại giống như có chút phải phép, người là của em, từ mai trở sau lưng được đâm chọc dòm ngó vật sở hữu riêng của Niệm Thần, người nào vi phạm giết tha!”
      Last edited by a moderator: 28/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 218:

      căn bản, mới chỉ nằm viện đến ngày thứ hai thôi, mắt Niệm Thần liếc thành đường rồi làm ầm ĩ lên đòi phải được xuất viện, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm bị làm phiền đến khi chịu được nữa, đành nhờ bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát toàn thân, sau khi xác định có gì bất thường, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.

      Bên này mọi người vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại của Hoắc Cảnh Sâm liền đổ chuông, công ty xảy ra số chuyện, chân mày Hoắc Cảnh Sâm chau lại, trả lời vài ý, rồi đưa Niệm Thần về nhà trước, rồi mới quay lại công ty.

      Vốn là thân thể Niệm Thần còn chuyện gì nữa rồi, nhưng Hoắc Cảnh Sâm cũng vẫn lo lắng nên nhìn vào cũng có chút hơi quá, Niệm Thần khuyên Hoắc Cảnh Sâm nên đến công ty trước, tự bắt taxi trở về cũng thành vấn đề.

      Hai người cứ đẩy qua đẩy lại, ai chịu đồng ý trước, Niệm Thần liền nổi giận, dứt khoát cùng ngồi vào trong xe:

      “Em đến công ty cùng với .”

      Chuyện đến lúc này nên căn bản cũng người nào phải thỏa hiệp cái gì nữa, Hoắc Cảnh Sâm nhìn thấy kiên quyết trong thái độ của Niệm Thần, thở dài cái, rồi cũng bước lên xe.

      --- ------

      Ý nghĩa đúng như lời lúc nãy, lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm đến công ty cùng với , hơn nữa, trước sau gì trước mặt khá nhiều người, chính miệng vàng lời ngọc của Hoắc Cảnh Sâm cũng tự mình thừa nhận thân phận của này.

      Dĩ nhiên, những điều đó cũng chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là kẻ nghiệt như Hoắc Cảnh Sâm, mặt luôn luôn gắn núi băng trăm năm ý nghĩa người lạ đừng đến, người quen chớ gần.

      Cho nên, cái nụ cười như có như nơi khóe môi biết khiến đầu óc người ta mê loạn là có ý gì chứ?

      Chẳng lẽ người này chút tự giác nào về việc mình trở thành hoa có chủ rồi sao?

      Trong lòng Niệm Thần coi thường thành tiếng nhìn mồn những nơi Hoắc Cảnh Sâm qua, quyết định níu chặt lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, cho nên mới , thời điểm tốt như vậy cần phải mạnh mẽ tuyên bố quyền sở hữu mới được!

      Được rồi, ra, trong lòng Niệm Thần cũng biết khoa trương như thế cũng phải hay ho gì, cũng chẳng chứng minh được gì, chỉ là muốn thấy cái dáng vẻ tan nát cõi lòng của cái đám nữ nhân viên kia mà thôi, choáng nha, nhất định là những người đó nhung nhớ Hoắc Cảnh Sâm từ rất lâu rồi phải!

      Mà Hoắc Cảnh Sâm cũng phản ứng gì, thể nghi ngờ đây chính là ngầm cho phép những hành động vênh váo của Niệm Thần, dù thế nào nữa cũng rất thương chiều chuộng , muốn làm thế nào cũng được.

      Tầng 88, phòng làm việc của Tổng giám đốc, từ lúc bước ra khỏi thanh máy, Niệm Thần đều theo sát phía sau Hoắc Cảnh Sâm, mà đứng chờ bên kia chính là dàn thư ký của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng toàn là mỹ nữ mới chết, mỗi người đều trải qua khóa huấn luyện nghiêm chỉnh, ngược lại cũng chẳng phản ứng hay có biểu gì với Niệm Thần, nên làm gì làm cái đó, cứ như vậy theo phía sau Hoắc Cảnh Sâm, mãi cho đến khi Hoắc Cảnh Sâm bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, cũng trong nháy mắt đó quá trình báo cáo cũng đến hồi kết thúc.

      Được rồi, mặc dù là từ lâu Niệm Thần biết đến cái trình độ biến thái của những kẻ đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, nhưng lần này lại trực tiếp trải qua nên vẫn nhịn được mà phải chắt lưỡi hít hà, mẹ nó! Có cần phải chính xác cứng ngắc giống người máy hay vậy?

      Niệm Thần tự giác ngồi chỗ ghế salon, tới mấy phút sau, theo phân phó của Hoắc Cảnh Sâm, từ bên ngoài có người đưa tới ly sữa nóng cho Niệm Thần.

      “Chút nữa phải mở cuộc họp quan trọng, nếu em có cần gì cứ với những người bên ngoài để họ làm là được rồi, bên trong phòng làm việc có phòng nghỉ, nếu em muốn nghỉ ngôi cứ vào đó, còn nếu nhàm chán nữa có thể vào mạng chơi bằng máy của .”

      Trước khi đến phòng họp, Hoắc Cảnh Sâm dặn dò trước sau vài lời như thế với Niệm Thần, thế này thế kia, cứ như thể Niệm Thần là trẻ lên ba, hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc cho bản thân vậy.

      Niệm Thần thở dài, cầm ly sữa nóng uống hớp, vẻ mặt vênh lên, giọng có ba phần oán trách, nhưng có tới bảy phần kiêu ngạo:

      “Hoắc Cảnh Sâm, sao giờ em mới phát ra nhìn thế mà cũng có lúc dài dòng như mấy bà thím vậy hả.”

      Bởi vì Niệm Thần vừa mới uống ngụm sữa, cho nên xung quanh đôi môi còn dính lại chút bọt màu trắng.

      Con mắt Hoắc Cảnh Sâm tối sầm lại, hầu kết cổ phập phồng lên xuống, nghiêng người liền hôn lên môi vẫn còn lảm nhảm của Niệm Thần, lại liếm quanh viền môi, hành động mập mờ nhàng xảy ra, trong khi đầu lưỡi nhảy múa, đôi má Niệm Thần bỗng chốc đỏ ửng lên, đợi đến khi tỉnh hồn lại, Hoắc Cảnh Sâm mang hết lớp sữa dính lại đôi môi của rồi.

      Niệm Thần bất chợt sững người, cá nhân nào đó phát điên chạm tới cực hạn, nhưng trước đó Hoắc Cảnh Sâm coi như là may mắn, cửa phòng làm việc mở ra rồi nhanh chóng khép lại, trong chớp nhoáng đó cả người biến mất khỏi phòng làm việc rồi.

      Đến tận thời điểm cơm trưa cuộc họp của Hoắc Cảnh Sâm cuối cùng mới kết thúc, lúc đó, Niệm Thần nằm vùi ghế salon, ôm máy vi tính của , tất cả tinh thần đều tập trung chat chit cái gì đó với người bên kia máy vi tính.

      Nghe được tiếng mở cửa, Niệm Thần vốn ôm máy vi tính, ngước lên nhìn thấy trước mặt là Hoắc Cảnh Sâm, giống như là phát ra cái gì đó tựa như vùng đất bí mới, lại rất thích thú giống như gặp chuyện gì tự hào chưa từng có vậy:

      “Hoắc Cảnh Sâm, mau đến đây xem, con dâu tương lai của này, em đây có được coi như con dâu chào hỏi bà bà rồi sao?”

      Phía đầu bên kia máy vi tính, màn ảnh chính là người bạn Nhan Noãn Noãn ba tuổi, quỷ mới biết làm thế nào mà bé lại có thể liên lạc được với Mộ tiểu thư, cũng chỉ có quỷ mới biết lấy lòng của Mộ tiểu thư như thế nào.

      Hoắc Cảnh Sâm cũng biết gì khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ trong sáng nhưng cũng hoàn toàn có được nét xinh đẹp trưởng thành của Nhan Noãn Noãn, còn chưa kịp phản ứng gì, từ đầu bên kia, Nhan Noãn Noãn liền giống như phát ra vùng đất mới:

      “Woa, chào chú, người rất mạnh mẽ lại đẹp trai nữa, còn đẹp trai hơn so với ông xã Tây Hàn nhà chúng cháu nữa đó.”

      Cho nên mới , đây có được tính cách lấy lòng trong truyền thuyết , nịnh hót đó?

      nhóc non choẹt chắc chắn thực như thế vì nghĩ điều đó rất khả quan.

      “... ......” Niệm Thần chỉ biết câm nín, nếu là Tây Hàn ném cái con nhóc ranh này đến đây để tranh giành ông xã với mình làm thế nào?

      “... ......” Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ biết im lặng, suy nghĩ xem vì sao con nít sống trong thời buổi bây giờ lại tiếp xúc sớm với nhân sinh quan vậy, nhưng mà, cũng hổ là con trai của , ánh mắt nhìn người tệ.

      “Chú ơi, vừa nhìn liền biết chú chính là chồng của dì Niệm Thần rồi, woa, tuyệt phối à nha.”

      Nhan Noãn Noãn tiếp tục nghiệp lắc lư theo làn gió....

      Trong nháy mắt, thái độ của Niệm Thần từ sững sờ vì màn khen ngợi trước, nhanh chóng biến chuyển đặc biệt thành nụ cười đặc biệt híp mắt, hazzz...

      Lúc đó, Mộ tiểu thư chắc chắn bụng bảo dạ câu, lời của đứa bé mới đúng là .

      Nhưng nhất định là biết người bạn Nhan Noãn Noãn rất tinh quái, tính phương diện nào đó còn vượt xa hàng vạn dặm hơn so với hai đứa con trai của .

      Trong phòng làm việc, hai đầu người quay mặt nhìn nhau, lúc đó họ chỉ biết tiếp tục im lặng, được rồi, trời mới biết, choáng nha, trong lòng hai người đều vui mừng thành tiếng, được, bọn họ tuyệt đối đồng ý người con dâu này rồi.

      Nhưng mà Nhan Noãn Noãn còn vui mừng khoái chí cũng có khả năng tiếp tục được thêm bao lâu nữa, ngay khi tiếng của bé vừa dứt, từ trong màn hình, nhìn thấy từ phía xa xa sau lưng , Hoắc Tây Hàn tiến lại gần bé, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, giống như hận thể kéo ra ngoài đánh chết cho xong!









      Chương 219:

      Nhưng mà Nhan Noãn Noãn còn vui mừng khoái chí cũng có khả năng tiếp tục được thêm bao lâu nữa, ngay khi tiếng của bé vừa dứt, từ trong màn hình, nhìn thấy từ phía xa xa sau lưng , Hoắc Tây Hàn tiến lại gần bé, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, giống như hận thể kéo ra ngoài đánh chết cho xong!

      Mà Nhan Noãn Noãn cũng làm ra vẻ rất vô tội đáng như cũ, thể gương mặt hoa si với cái người có khuôn mặt nghiệt ở bên phía bên máy vi tính – Hoắc Cảnh Sâm.

      Tình cảm sâu đậm của con người luôn luôn được bồi dưỡng từ những điều nhất, giống như trước mắt, bạn thể thừa nhận, người bạn Nhan Noãn Noãn bắt đầu ái mộ tình cảm sâu đậm nên chuyển từ tai qua con mắt rồi sau đó suy ra tới ba luôn…

      thực tế, chắc chắn đây chính là mê muội đạt cảnh giới cao nhất, thời điểm ngắm trai đẹp mọi tình huống diễn ra xung quanh mình đều có thể hoàn toàn bỏ qua hết, giống như trước mắt, khi mà cổ áo của Nhan Noãn Noãn bị người ta xách lên từ phía sau, đến khi bay lên trung rồi mà vẻ mặt của bé vẫn biết đầu đuôi là như thế nào.

      Nét mặt của Tây Hàn ghét bỏ cái thân thể nho này, cũng giống như giơ cái túi rác bỏ , rồi đến trước máy vi tính, thậm chí sau đó còn cho Nhan Noãn Noãn ngồi bất kỳ chỗ nào trong này nữa, Tây Hàn ném cả người của bé ra ngoài luôn.

      Thời điểm cửa phòng đóng lại, Nhan Noãn Noãn vẫn còn ngồi trước cửa, hai mắt nhay nháy ra chiều hiểu nguyên do tại sao, có chuyện gì mà phải đóng chặt cửa phòng lại chứ, được rồi, bé có thể lý giải rằng ông chồng Tây Hàn mới vừa rồi hành động như vậy là vì ghen sao?

      Lúc đó, Nhan Noãn Noãn tiếp tục ngồi ở ngoài cửa, vừa vẽ vòng tròn vừa tiếp tục mộng tưởng đến dáng vẻ hai cha con nhà kia.

      Bên trong cánh cửa phòng, có dùng đến cái nút áo để suy nghĩ Tây Hàn cũng biết cái con nhóc Nhan Noãn Noãn kia dùng những tư duy giáo dục cao thâm như thế nào để lấy lòng Niệm Thần, cái người nổi danh ưa thích náo nhiệt nhất trong năm, nếu sao giờ phút này bị người khác gọi là bà bà mà cái vẻ mặt kia của mẹ mình mang cái ý gì chứ?

      Tây Hàn chỉ lên tiếng chào hỏi đơn giản cùng với Hoắc Cảnh Sâm, sau đó liền liếc qua chỗ mẹ mình, che giấu chế giễu chút nào:

      “Mẹ, người thu hồi ngay cái vẻ mặt háo hức mơ hồ kia ngay , con trai của mẹ mới lên năm tuổi thôi, ngoài ra, xin người đừng để con nhóc ba tuổi lừa đảo dạy những tư tưởng hư hỏng đó!”

      Dáng vẻ Tây Hàn khá nghiêm túc, càng làm cho Niệm Thần càng thêm chút đứng đắn, như vậy chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra nên cậu bé càng giải thích càng đại biểu cho có chuyện gì đó giấu giếm bọn họ.

      Nhưng mà vài câu ác độc của Tây Hàn là có ý tứ gì? Cái gì gọi là Nhan Noãn Noãn dạy hư Niệm Thần hả? lòng mà , người phụ nữ như Mộ tiểu thư vậy, cho dù có hư cũng chắc chắn cũng là do trời sinh ra thế.

      Niệm Thần tương đối phối hợp nên đầu gật cái, nhưng nụ cười nơi đáy mắt lại ánh len tia nhộn nhạo khác thường, nếu xảy ra rồi cũng nhất thiết phải ngăn cản làm gì, đúng , cho nên sau đó biến thành ngã vào trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm bộc phát thành tiếng cười to:

      “Được, được, con trai, mẹ tuyệt đối có thể hiểu được tâm tình tại của con, mẹ hiểu là giáo dục ở nhà trẻ là có giới hạn, trong môi trường giáo dục, những chuyện như sớm tương đối phản đối, nhưng mà, mẹ là người rất cởi mở, tình cảm là phải vun đắp từ thưở , nếu sau khi rời khỏi nhà trẻ rồi tình đó cũng lặn mất rồi, nếu gặp gỡ được ý trung nhân tâm đầu ý hợp, dứt khoát tiếp nhận vào hậu cung! Cha mẹ toàn lực ủng hộ con!”

      Mộ tiểu thư căn bản là muốn giải quyết vụ này hưng phấn đến mức thể kiềm chế được cảm xúc, sau khi cười to trận, lại dùng vẻ mặt phớt lờ tất cả nghiêm túc khác thường để bắt đầu lên lớp giáo dục cho người bạn Tây Hàn ở đầu bên kia máy vi tính.

      “... ......” Khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm được dịp co quắp lại, cho nên đưa ra quyết định: về sau nếu lại sinh ra con , tuyệt đối thể giao giáo dục cho Niệm Thần, nếu sớm muộn gì cũng có ngày trốn nhà theo người ta thôi.

      “... ......” Tây Hàn im lặng, nếu như lúc này dùng bút để diễn tả lại vẻ mặt của cậu, bạn thấy ràng ba vạch màu đen xuất trán của cậu, mẹ, rốt cuộc là người nhận thấy vừa rồi cha chê bai mẹ hay sao?

      lòng Tây Hàn cố gắng chịu đựng thêm chút, quyết định im lặng hết sức có thể, so đó với người phụ nữ điên hơn bình thường này, cánh tay run run vươn ra chuẩn bị tắt màn hình.

      Nhưng mà ngay lúc đó, biết từ góc xó xỉnh nào lại thình lình xuất Hoắc Thần Viễn cùng với con chó BOA đại diện cho Hoắc Thần Viễn, cả hai chạy đến trước camera, quả nhiên Tây Hàn bị đẩy ra, dựa theo cái tính cách mồm mép loạn xạ của thằng nhóc Hoắc Thần Viễn kia, chỉ cần trong thời gian cái nháy mắt, Tây Hàn liền biết tình cảnh tại của mình.

      Được rồi, thay vì cứ ở lại chỗ này bị lời của Hoắc Thần Viễn cho ngoài khét trong sống, cậu tình nguyện ra ngoài kia, đối mặt với con nhãi tiểu ác ma Nhan Noãn Noãn, dù sao tâm tính cũng chẳng phải mệt mỏi.

      Nhưng ngay lúc bàn tay của Tây Hàn mới vừa chạm đến nắm cửa, bên tai liền nghe thấy thanh hả hê trong lời của Hoắc Thần Viễn, mẹ nó, cố ý to là có ý gì? Vì sao còn để cho cậu nghe được chứ?!

      “Cha mẹ biết đâu, con chuyện này cho hai người, cả ngày hôm qua con nghiên cứu suốt cả đêm, nhiều ngày nay trai và chị dâu chung giường chung gối rồi, nụ hôn đầu của ấy cũng dâng hiến cho chị dâu luôn, đúng, chính là như vậy đó, hừ, cho phép cho trai nghe.”

      Rất dễ dàng nhận ra, Hoắc Thần Viễn trong trắng nên vẫn còn chưa hiểu ý nghĩa của cái gọi là cùng giường chung gối là có ý gì.

      “... ......” Tây Hàn dứt khoát hít sâu hơi, đúng là cố ý mà, tại cậu bé muốn gửi thông điệp cho toàn thế giới: tối ngày hôm qua, Hoắc Thần Viễn đái dầm khi ngủ!

      Tây Hàn quyết định mở cửa phòng, nhưng ngay khi cửa phòng làm việc vừa mở ra, cậu phát đợi chờ cậu chính là nhóc ba tuổi Nhan Noãn Noãn, tay ngậm trong miệng, cái tay khác vẽ vòng tròn mặt đất, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó, nhưng khi nghe được tiếng mở cửa, đôi mắt vô tội nhìn về phía cậu, trong nháy mắt đó, cậu cảm thấy cái thế giới này loạn hết rồi.

      Tại sao đến chỗ nào cũng thể thoát khỏi hai cái tên ác ma này vậy hả?

      “Ông xã Tây Hàn, cũng đẹp trai giống hệt như cha của vậy đó.”

      Được rồi, ra lúc này trong lời của Nhan Noãn Noãn cũng đầy vẻ tự hào, mấu chốt chính là trong cái đầu nho của có hình thành tư tưởng ăn sâu bén rễ rồi, lòng bé tương đối tự hào, Hoắc Cảnh Sâm là cha của Tây Hàn, mà Tây Hàn là ông xã của bé...

      “... ......”

      --- ------

      Bên phía bên kia màn hình, lúc đó, lời của Hoắc Thần Viễn vừa ra khỏi miệng, Niệm Thần trực tiếp bật cười, Hoắc Cảnh Sâm ngược lại, híp mắt như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vài điểm sáng lóe lên, sống lưng Hoắc Thần Viễn run lên:

      “Hoắc Thần Viễn, con chắc là có nhiều thời gian để tìm hiểu rồi buôn chuyện của người khác đúng , vậy trước hết, con nên giải thích chút với cha của con về chuyện tối hôm qua con ngủ vẫn còn đái dầm là tại làm sao?”

      “... ......” Hai con mắt của Hoắc Thần Viễn nháy qua nháy lại liên tục, ngón trỏ linh hoạt bỗng chuyển lên vẻ mặt cũng rất ‘linh hoạt’, nhưng rốt cuộc người nào rêu rao chuyện xấu hổ kia vậy? ràng là sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy, cậu ném vào sọt rác tất cả đống ga giường kia rồi mà.

      Con ngươi lại đảo thêm vòng, Hoắc Thần Viễn quyết định tố cáo với Niệm Thần:

      “Mẹ, sao cha càng ngày càng hung dữ vậy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :