1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 210:

      Cũng trong lúc đó, tại Luân Đôn – nước , trời còn tờ mờ sáng, khí trong trang viên tản mát hương thơm đặc trưng của hoa hồng, bên ngoài, ánh mặt trời lấp ló thoát khỏi chân trời.

      Người bạn Tây Hàn có cảm giác bị ai đó chọc ghẹo người mình, khiến cho cu cậu phát bực mà tỉnh giấc.

      Khi trời gần sáng cậu mới vừa ngủ, lại gặp phải tình huống trước mắt, đương nhiên sắc mặt của cậu thể tốt rồi.

      Cậu dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm, chờ đến khi cậu thấy ràng cái người cưỡi người của cậu tự nhiên cậu lại thấy cực kỳ xem thường.

      “Nhan Noãn Noãn, đến khi nào em mới có thể dùng tư thế đứng đoàng hoàng ngay thẳng xuất trong tầm mắt của ?”

      Mẹ nó chứ! Mới sáng sớm làm ra cái tư thế sáng sủa như vậy là có ý gì chứ?

      Ở cái chỗ này, cậu càng ngày càng thể quản lý bình tĩnh được nữa rồi, có trời mới biết, cho đến tận thời điểm tại cũng chỉ có mình cậu mới gây rối loạn đội ngũ ở cái chỗ này thôi, lần này xong rồi, vậy mà cậu lại có thể thua dưới tay con nhãi ranh mới ba tuổi!

      thực tế, từ trước đến giờ Tây Hàn chưa bao giờ nghĩ đến Nhan Lương Tĩnh luôn như nước với lửa với Tư Nhiên, mọi nơi mọi lúc đều có thể nhìn thấy cảnh hai người: người nham nhở, người bị chọc ghẹo đến phát cáu, thế nhưng lại trong lúc thần biết quỷ hay có thể chế tạo ra con nhóc ba tuổi như thế này.

      Hơn nữa việc đó bị bại lộ, số là trong khi Tư Nhiên chọc ghẹo người phụ nữ nào đó lại bị đứa bé xấu xa chen ngang gây rối, muốn phát điên nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đáng của bé, nhưng con nhóc đó lại sống chết chút liên quan nào đến , đương nhiên là tin rồi.

      Còn về chuyện đứa nhóc là con với người nào, chỉ nhìn cái nhận ra được, căn bản đây chính là phiên bản thu của kết hợp giữa hai người và Nhan Lương Tĩnh.

      Lúc ấy, lòng trăm điều ngổn ngang bay theo gió, cho nên mới , chẳng lẽ cả đời này của đều định sẵn là phải thua tay Nhan Lương Tĩnh sao?

      Được rồi, như Nhan Lương Tĩnh bình thường nhìn qua rất mạnh mẽ, nhưng khi việc bị bại lộ, bản thân nhận thấy che giấu con ba năm rồi, cũng bị phát , trong khoảng thời gian ngắn, lần đầu tiên bộc phát tính tình đà điểu, ngay khi Tư Nhiên còn chưa có đuổi giết đến nơi, quyết định chọn con đường thu xếp đồ đạc bỏ trốn.

      Được rồi, ra những chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến người bạn Tây Hàn.

      Nhưng mấu chốt ở ngay chỗ đó, Lương Tĩnh nhất định là cảm thấy ổn khi vừa phải chạy trốn mà còn phải vác theo con , rất dễ bị bại lộ, vì vậy ngay khi ánh mắt vừa quét qua người Tây Hàn chút do dự liền đem con giao vào tay cậu.

      Đôi mắt Tây Hàn nhìn chằm chằm vào cái con nhóc ba tuổi ngồi bên cạnh mình, cả người toàn bộ là bóng dáng hại nước hại dân của Lương Tĩnh nhưng cũng mềm mại đáng , lại cộng thêm ít nước mắt chuẩn bị tuôn trào, bộ dáng như thể rất sợ hãi mà nên lời, lần đầu tiên trong đời Tây Hàn sinh ra cảm giác nào đó có tên là đau lòng.

      Nhưng ngàn đau vạn đau cũng chỉ dừng lại ở chỗ đau lòng! nhắc thôi, mỗi lần nhắc tới chuyện này Tây Hàn đều cảm thấy tại hai mẹ con nhà này tính kế gãi bẫy mình rồi.

      Ngay cả mẹ ruột cũng ghét bỏ con , cho nên thời điểm tìm đường chạy trốn mới có xách theo!

      Quỷ mới biết, lúc trước khi , Lương Tĩnh có câu kia: “Tây Hàn, cảm thấy tiện khi đem theo Noãn Noãn”, vậy rốt cuộc là quan tâm hay còn vì cái gì nữa?

      Mà ngay tại thời điểm đó bị gợi lên ít đau lòng, liền thúc đẩy người bạn Tây Hàn mới chỉ năm tuổi kéo có chút lớn hơn so với lứa tuổi lên ba, đặt bé ngồi lên đùi mình, dịu dàng an ủi lúc.

      Được rồi, cậu đương nhiên là có phát ra, lúc đó Noãn Noãn ba tuổi, trong ánh mắt vốn là khiếp sợ ngay lập tức biến chuyển thành ánh mắt giảo hoạt lém lỉnh, cho nên mới , mẹ bé rất có nghĩa khí, biết có tình cảm với Tây Hàn, liền quyết định ném cho Tây Hàn đây mà.

      Sau lúc nhàng dỗ dành, suy nghĩ của Tây Hàn là muốn chuyện với Hoắc Thần Viễn, chắc là có vấn đề gì nếu cả hai cùng nhau chăm sóc cho con nhóc ranh ba tuổi đâu nhỉ.

      Vì vậy, lúc Hoắc Thần Viễn từ bên ngoài vừa bước vào bên trong, cậu muốn trao đổi chút về vấn đề chăm sóc cho Noãn Noãn trong tương lai, nhưng mà đợi cho miệng cậu kịp mở lời, người bạn Nhan Noãn Noãn nhanh tay lẹ mắt, hơn nữa lại còn dùng bộ dáng nước mắt lưng trong chực rơi xuống như lúc nãy, kéo kéo tay áo của Tây Hàn, ngay lập tức giọng trong trẻo vang lên trong phòng khách, truyền vào lỗ tai của hai em nhà kia:

      “Tây Hàn ca ca, Noãn Noãn rất quý , sau này cưới Noãn Noãn có được ?”

      Trong khoảng thời gian ngắn, Hoắc Thần Viễn kiềm chế con BOA làm loạn.

      Mà cánh tay của Tây Hàn ôm Noãn Noãn, cũng trở nên cứng ngắc, lo lắng suy tính cho tương lai sau này rồi sao.

      Con nít bây giờ cũng tiếp xúc thân mật sớm như vậy sao?

      Ngay lập tức, Tây Hàn có loại tâm tình kích động muốn ném con nhóc ngồi người mình ra bên ngoài!

      Có lẽ là đoán được vì sao nhận được câu trả lời, khóe miệng Noãn Noãn khẽ vểnh lên, giây kế tiếp liền khóc nức nở, dáng vẻ hai bàn tay che mắt vẫn ngồi đùi của cậu như cũ, khiến cho người ta cực kỳ thích, giống như trong nháy mắt có cảm giác cả thế giới đều vứt bỏ nó vậy.

      Cho nên mới , Noãn Noãn ăn sạch sành sanh Tây Hàn rồi, sau trận tiếng khóc này, thế nhưng cậu vẫn thể nào tìm được chút ác độc đẩy ra Noãn Noãn, nhưng cũng biết làm cách nào mới có thể từ chối Noãn Noãn, thôi đành chịu, trong phút nóng vội, liền gật đầu cái, đồng ý, dù sao cũng chỉ là lời của đứa bé, có mấy ai lại cho là cả.

      Chính xác là có mấy ai coi trọng chuyện đó, nhưng mấu chốt ở chỗ là Noãn Noãn tưởng mới chết.

      Kết quả là ở giây kế tiếp, ngay lập tức tiếng khóc liền dừng lại, khuôn mặt nhắn tinh xảo tràn đầy nụ cười thương, vừa cười khanh khách vừa nhào vào trong ngực Tây Hàn, cái miệng chúm chím mở ra lần nữa, mà phát ngôn này gây kinh ngạc khiến người ta chết được mà:

      “Ông xã Tây Hàn, sau này chính là người của em.”

      Được rồi, nhưng ra trong cái phòng khách này, ngay từ đầu trừ bỏ Tây Hàn vẫn còn người đàn ông thứ hai nữa, người bạn Hoắc Thần Viễn rất khó chịu vì bị mọi người lơ như người vô hình quá lâu, lúc đó, cậu chàng quyết định đặc biệt trưng ra nụ cười vui mừng, câu có ý vị rất sâu xa nha:

      trai, chị dâu, chúc hai người trăm năm hòa hợp.”

      Sau đó, liền kéo lỗ tai BOA, lôi nó ra ngoài, cái gọi là phi lễ chớ nhìn đó, ai, trai trưởng thành rồi, ngay cả bà xã tương lai cũng tự tìm tới cửa rồi, là khiến cho người ta phải xem lại lòng mình rồi.

      Cho nên mới , sinh con phải sinh giống như em nhà cậu vậy, mới có người tự dưng đưa đến tận cửa vậy, đúng ?

      Khóe miệng Tây Hàn co giật liên tục, dựa cả người vào ghế salon, có chút dở khóc dở cười, được rồi, tạm thời cứ cho là như thế , dù sao cũng chỉ là đứa bé mà thôi, chỉ là trong nhất thời có cảm giác mới mẻ thôi, chắc chắc chẳng kéo dài được bao lâu đâu.

      Nhưng mà lúc đó nhất định là Tây Hàn ngờ đến, chỉ là hai ba ngày sau cậu phải hối hận vì giờ phút này đưa ra quyết định như thế, cái người Nhan Noãn Noãn này tuyệt đối phải là đứa bé bình thường, mà bình thường đó lại náo loạn đến mức cao nhất, hơn nữa bản thân bé còn có cả đống lý luận vô sỉ đến dường nào, chắc chắn có ai’ nhẫn tâm trách cứ được! Ặc, những người trong ‘ có ai’ tuyệt đối bao gồm Hoắc Tây Hàn của ba ngày sau!
      Last edited by a moderator: 8/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 211:

      Nhưng mà lúc đó nhất định là Tây Hàn ngờ đến, chỉ là hai ba ngày sau cậu phải hối hận vì giờ phút này đưa ra quyết định như thế, cái bé Nhan Noãn Noãn này tuyệt đối phải là đứa trẻ bình thường, mà bình thường đó lại náo loạn đến mức cao nhất, hơn nữa bản thân bé còn có cả đống lý luận vô sỉ đến dường nào, chắc chắn có ai’ nhẫn tâm trách cứ lỗi lầm của được!

      Ặc, những người trong ‘ có ai’ tuyệt đối bao gồm Hoắc Tây Hàn của ba ngày sau!

      ra cũng chỉ trong vòng 3 ngày, Tây Hàn rốt cuộc cũng biết được có mẹ dạng gì sinh ra đứa con như thế ấy, đây là chân lý luôn luôn đúng có từ ngàn đời.

      Mà Nhan Noãn Noãn, đứa bé xinh đẹp như bông hoa vậy, những gen tốt của Lương Tĩnh lại hoàn toàn được di truyền qua, ngược lại những tính tình ương ngạnh mạnh mẽ lại được di truyền trăm phần trăm mới chết.

      Kết quả khá là dễ đoán, Tây Hàn trừng mắt bặm môi đem tất cả những gì tốt người nhóc đó đổ lỗi hoàn toàn người Tư Nhiên, nguyên nhân vĩnh viễn là: người bình thường chắc chắn thể sinh ra đứa bé bất thường như vậy.

      Về phần tình huống trước mắt, cái tư thế nằm cưỡi lên người của Tây Hàn như vậy, vui lòng tuyệt đối được suy đoán lành mạnh, nếu như chính mắt bạn nhìn thấy người bạn Nhan Noãn Noãn làm cách nào để lật ổ khóa, rồi quang minh chính đại bước vào phòng tắm khi mà Tây Hàn tắm, rồi tiếp lại đưa ra những lời trêu ghẹo cậu, bạn cảm thấy như thế nào, chắc chắn bạn cảm thấy tình huống trước mắt cũng chỉ là bình thường đến thể bình thường hơn, thậm chí còn bình thường hơn so với nước lọc ấy chứ.

      “Nhan Noãn Noãn, đến bao giờ em mới có thể tự mình đường đường chính chính xuất trước mặt hả?”

      Được rồi, lúc này Tây Hàn có gì cũng chỉ là vô dụng, đối mặt với nhóc kỳ cục như Nhan Noãn Noãn, hơi sức của cậu cũng chẳng còn bao nhiêu để phát điên.

      nét mặt ba tuổi của Nhan Noãn Noãn vĩnh viễn treo nụ cười vui vẻ, được rồi, nếu như quan tâm đến bản chất ác ma của nhóc, vẻ bên ngoài trông rất đáng như thiên sứ .

      Lúc đó, nụ cười đáng phóng to đến mức to nhất trong tầm mắt của Tây Hàn, ngay giây phút Tây Hàn còn sững sờ chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, đôi môi đầy nước miếng của Nhan Noãn Noãn chu lên.

      “Nhé…”

      phát nhắm ngay đích là đôi môi đỏ mọng của Tây Hàn.

      “………”

      Vậy là sáng sớm tinh mơ, đứa bé xấu xa dám giở thói lưu manh đùa giỡn cậu?

      Lúc này, tựa như khá hài lòng với hành vi ăn trộm đậu hũ thành công của mình, dĩ nhiên, Nhan Noãn Noãn còn là bạn tương đối thức thời.

      Trước khi Tây Hàn phát điên lôi kéo thân thể bé phía mình xuống dưới, bé liền ngọ nguậy cái thân mình bé, từ từ dời từ người Tây Hàn nằm xuống bên cạnh giường ngủ, dĩ nhiên, cả quá trình đều diễn ra trong vòng vài giây, mà hai cánh tay mập mạp của con nhóc kia còn rất bá đạo, vẫn ôm chặt lấy cổ Tây Hàn, có ý định muốn thu về.

      Tây Hàn cố gắng kiềm nén lửa giận ào ào dâng lên trong lồng ngực của cậu, thực tế, cậu chuẩn bị khá tốt tư thế giơ Noãn Noãn lên, rồi ném con nhóc này ra ngoài cửa sổ rồi, quả cũng muốn đứng lên làm động tác đó, nhưng mà chỉ giây kế tiếp, ra cũng chỉ cần thời gian giây thôi, Nhan Noãn Noãn thành công áp chế lửa giận của Tây Hàn.

      bé chỉ cần xoay xoay cái thân thể bé, rồi sau đó tìm tư thế thoải mái nơi lồng ngực nho của Tây Hàn, cả người dính lên, rồi sau đó nữa dùng cái giọng êm dịu mang theo chút lười biếng :

      “Ông xã Tây Hàn ah, Noãn Noãn biết cả đêm có ngủ, cho nên ngủ cùng lúc, nhưng cũng chỉ có thể lúc thôi, ngày hôm qua đồng ý hôm nay tìm mẹ em với em rồi.”

      Giỏi, cho nên mới , Noãn Noãn mới chính là tiểu ác ma, mỗi lần đều dùng chiêu như vậy liền có thể ăn sạch con người Tây Hàn rồi, ngày nào cũng ‘ tìm mẹ’ là câu của miệng của bé, nhưng có trời mới biết, bé tuyệt đối muốn tìm đến nhà mẹ chút nào, ngày ngày đều được sống chung với Tây Hàn như thế này mới là tốt nhất.

      Tây Hàn quả bó tay liền tỏ ra cực kỳ coi thường nhóc, đôi môi nhấp mở nhưng cuối cùng lại chẳng được câu nào, cho đến khi tiếng hít thở đều đặn của Nhan Noãn Noãn khẽ truyền đến tai cậu, cậu mới nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ vừa bị phá.

      --- ------

      Được rồi, từ rất lâu rồi, hai em nhà này chính là đôi phối hợp rất ăn ý, giống như tình huống trước mắt, thời điểm tên bị trêu ghẹo, tên còn lại đòi lại công bằng ví như trêu ghẹo lại người khác.

      Hiển nhiên, Hoắc Tây Hàn trở thành cái kẻ bị trêu ghẹo ong bướm, đương nhiên Hoắc Thần Viễn đảm đương trách nhiệm đùa giỡn người khác, nhưng đến phút cuối cùng lại bị lật thuyền trong mương, câu này được khắc họa chân nhất người của Hoắc Thần Viễn.

      Mà đối tượng để Hoắc Thần Viễn đùa giỡn lại chính là con nuôi của nhà Tả Chi Nhất, Đồng Thiển Hi. (mem nào biết cái tên này dịch đúng, vui lòng cho tớ cái chính xác nhé.)

      Đồng Thiển Hi, mười hai tuổi, khuôn mặt vào tuổi này cũng hình thành đầy đủ nét đẹp trưởng thành khiến người người kinh ngạc, những ký ức trước năm mười tuổi lại hoàn toàn trống rỗng, thời điểm đó dánh dấu nhân tố bí nhất khiến trở nên hướng nội.

      Tả Chi Nhất huấn luyện nên thân bản lĩnh của bé, trở nên đủ mạnh mẽ đến nỗi ai có thể tiếp cận ở khoảng cách gần với được, còn về phần làm thế nào mà Hoắc Thần Viễn có thể tới gần mỹ nhân cao hơn cậu cái đầu, đến nay vẫn còn là điều bí .

      Được rồi, bạn cứ cho là sức quyến rũ của tiểu thiếu gia Hoắc Thần Viễn rất lớn .

      Mà tóm lại Đồng Thiển Hi sao có thể hấp dẫn được tầm mắt của Hoắc Thần Viễn, lý do rất đơn giản, đơn giản đến tục tũi, xinh đẹp, khuôn mặt của Đồng Thiển Hi đúng là rất xinh đẹp, nên mới có thể mê hoặc được cậu bé.

      Dĩ nhiên, nếu chỉ có xinh đẹp thôi nhất định thời gian cho đáp án chân nhất, mà điều có thể khiến cho người bạn Hoắc Thần Viễn hứng thú mười phần đó chính là thân bản lĩnh của tiểu nương Đồng Thiển Hi.

      Cái tính kiêu ngạo của Hoắc Thần Viễn trăm phần trăm có từ trong xương cốt, cho đến mấy lần gần đây, lần nào cũng bị đánh cho chạy trối chết, ngược lại điều đó lại khơi dậy ý chí chiến đấu của cậu bé, thay vì thích, chẳng bằng đối với cậu bé Hoắc Thần Viễn, Đồng Thiển Hi hấp dẫn cậu bé là do bé có bản lĩnh chiến thắng cậu.

      Thời điểm Tả Chi Nhất có ở nơi này, Hoắc Thần Viễn cùng con chó BOA của cậu cơ hồ coi mình là nam chủ nhân của cả khu biệt thự cao cấp này rồi, còn về phần nữ chủ nhân, dĩ nhiên là người lúc này ngồi đối diện với cậu, sắc mặt thay đổi, miệng có ý định mở ra chuyện, Đồng Thiển Hi.

      Đồng Thiển Hi cũng mười hai tuổi, tư tưởng cũng coi như đủ trưởng thành, về chuyện Hoắc Thần Viễn cứ dây dưa mãi thế này, đại khái bé cho là: chẳng qua chỉ là cảm giác nhất thời của đứa bé thích chơi trò tình cảm, hai ngày nữa là có thể quên hết thôi.

      Chỉ là qua ngày, lại qua thêm hai ngày, rồi nửa tháng trôi qua, hầu như ngày nào Hoắc Thần Viễn cũng đều tới trình diện, thậm chí có vài phần ý muốn dời qua ở luôn bên này, Đồng Thiển Hi chính là chịu được nữa muốn đuổi người .

      Trong nhận thức của bé, nơi này là nhà của và Tả Chi Nhất, bất cứ ai còn lại cũng thể thay thế vị trí nào.

      Hoắc Thần Viễn chống cằm, buồn rầu nhàng vuốt ve lông người BOA, trong lúc nhất thời trông mười phần là bộ dáng uất ức của nàng dâu , khóe môi cong lên, lần tỏ tình thứ chín mươi chín ‘lại’ bắt đầu……

      Dĩ nhiên, những lời tỏ tình nào cũng thử qua rồi, hôm nay gặp mặt nhau chỉ câu đơn giản như sau:

      “Thiển nhi, tại sao em vẫn thể theo ? Làm người phụ nữ trong nhà của gia chính là việc tương đối vinh quang, cái con nhóc Nhan Noãn Noãn kia muốn được như vậy mà còn cho nữa mà!”
      Last edited: 8/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 212:

      “Thiển nhi, tại sao em vẫn thể theo ? Làm người phụ nữ trong nhà của gia chính là việc tương đối vinh quang, cái con nhóc Nhan Noãn Noãn kia muốn được như vậy mà còn cho nữa đó!”

      Thiển nhi, chỉ mình Hoắc Thần Viễn mới được gọi như thế mà thôi, cộng thêm giọng nũng nịu quá mức của Hoắc Thần Viễn nữa, gọi thân mật như thế cũng coi như bên trong đó có chút mờ ám rồi.

      Được rồi, thực tế, lúc đó Hoắc Thần Viễn cộng thêm con chó BOA của nhà cậu nữa, thực trở thành cơn ác mộng của Đồng Thiển Hi, sau vài giây phút cảm thấy bất lực, Đồng Thiển Hi trở nên kích động nghiễm nhiên muốn bỏ của chạy lấy người, thậm chí gần đây có ý nghĩ muốn dọn ra khỏi nhà, nhất định phải trốn thoát khỏi tên tiểu ác ma này, nếu tâm lý của bị ảnh hưởng đến quá trình phát triển mất!

      chỉ vì đối với chuyện thân thể của mình trổ mã như người trưởng thành, hơn nữa còn vì nguyện vọng trong ngày sinh nhật vào những năm gần đây, năm nào cũng thế, chỉ bởi vì có như vậy, mới có thể đủ tư cách đứng bên cạnh người đàn ông đó.

      Còn về phần cái thằng nhãi ranh năm tuổi này, đúng, Đồng Thiển Hi mười hai tuổi, nghiễm nhiên đem Hoắc Thần Viễn năm tuổi xếp đứng đầu trong cái đám nhãi ranh.

      Vì vậy, những khi đối mặt với Hoắc Thần Viễn, vẻ đẹp lạnh lùng của Đồng Thiển Hi trực tiếp trở thành tảng băng ngàn năm, dù làm thế nào cũng tan chảy được.

      Từ trước đến giờ, Đồng Thiển Hi luôn luôn nhìn nhận bản chất vấn đề hết sức thông minh, vô cùng khách quan, cũng giống như vậy, chỉ nhìn Hoắc Thần Viễn mới năm tuổi, vô cùng khẳng định, cho dù của mười năm hay hai mươi năm sau, đối tượng thích hợp với cũng cũng tuyệt đối phải là Hoắc Thần Viễn, mà cậu bé cũng chỉ là ham thích nhất thời, hoặc giả như chấp nhận thất bại dưới tay , cũng như cự tuyệt từ chối của mà thôi.

      Tính tình của Hoắc Thần Viễn, là cái dạng bất cần đời, nhưng biết lúc nào mới là lòng của cậu, có điều, chắc chắn là rất khó.

      Đồng Thiển Hi liếc mắt cực kỳ xem thường, hơn nữa bây giờ còn đem cả tính nết nhõng nhẽo áp dụng đến người của , giơ tay ném con gấu Hoắc Thần Viễn sang bên:

      “Hoắc Thần Viễn, cậu cứ lải nhải mấy lời nhàm chán như vậy, bằng cậu với cái con BOA nhà cậu du lịch mấy nước châu âu , ở bên kia có tiểu Hắc rất thích náo nhiệt, rất phù hợp với mắt thẩm mỹ thô thiển của cậu!”

      Đồng Thiển Hi dùng từ ngữ ‘thô thiển’ để hình dung tính tình của Hoắc Thần Viễn, điều này cũng phải có đạo lý, ấn tượng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, bởi vì cực kỳ chán ghét con chó mục dương kia mới đánh nó cái, lúc đó Hoắc Thần Viễn ra vừa vặn nhìn thấy màn này, bất bình thường ở chỗ là cậu cũng kiểm tra xem có vết thương nào người con BOA hay , mà lại thốt ra lời khiến người ta té bật ngửa vì kinh ngạc cũng chết vì bất ngờ:

      “Mẹ nó, tiểu gia coi trọng thô bạo của !”

      Được rồi, vốn là Đồng Thiển Hi dĩ nhiên quan tâm chút nào đối với cảm nhận của người khác đánh giá như thế nào về , nhưng tên nhóc năm tuổi Hoắc Thần Viễn câu kia vừa lúc mọi người có mặt ở đó đều nghe được, mà tóm lại suy luận của lực lượng quần chúng xem diễn chính là, Tả Chi Nhất nhà cực kỳ thô bạo!

      Mọi vấn đề liên quan đến ba chữ ‘Tả Chi Nhất’ chính là ranh giới cuối cùng của Đồng Thiển Hi, cho nên kể từ khi chuyện đó xảy ra, đến hôm nay vẫn còn ghi thù, mà sau đó cho dù Hoắc Thần Viễn làm ra bất cứ chuyện gì, trong mắt của đều được gắn với hai chữ.

      Thô bạo!

      Tính tình thô bạo, tư tưởng thô bạo, mắt thẩm mỹ thô bạo………

      Dĩ nhiên Hoắc Thần Viễn mạnh mẽ như vậy cũng hoàn toàn do da mặt của cậu dày đến trình độ: mặt dày mày dạn rồi, cậu hoàn toàn để vào mắt cái loại trình độ vu oan của Đồng Thiển Hi.

      Tay cậu ôm cổ con BOA, ít nước mắt lã chã quanh tròng, chỉ chực rơi xuống, bộ dáng giống như dâu chịu oan ức, khiến đôi mắt của Đồng Thiển Hi hoàn toàn trợn trắng lên.

      “Vậy em thích cái bộ dáng yếu đuối dịu dàng tại của phải ?”

      “………” Rốt cuộc cậu có điểm nào yếu đuối chứ?

      Rất dễ nhận thấy, tỏ ra yếu đuối trước mặt Đồng Thiển Hi, trong lòng Hoắc Thần Viễn liền có cảm giác thành công lớn lao, nên người bạn Hoắc Thần Viễn càng thêm kiêu ngạo.

      Cho nên ngay sau đó Hoắc Thần Viễn bắt đầu an phận, ôm leo lên cổ của Đồng Thiển Hi, cố gắng áp dụng phương thức mà Nhan Noãn Noãn đùa giỡn với trai mình để thực ý đồ đùa giỡn phen với Đồng Thiển Hi, nhưng thế kia đặc biệt đầy nước miếng, ặc, thôi được rồi, trước khi rơi xuống nụ hôn thâm tình, Đồng Thiển Hi có giây sững sờ.

      Trong lúc chuẩn bị phát tác cơn nóng giận, đem cái tên phiền toái này ném ra ngoài cửa sổ, như kỳ tích xảy ra, thân thể của Hoắc Thần Viễn tự nhiên bay lên trung, rồi sau đó rơi vào tầm mắt chính là sắc mặt đen thui của Tả Chi Nhất.

      Đồng Thiển Hi sững sờ nên lời, nhưng cũng chỉ do dự trong chốc lát, tay của Tả Chi Nhất nhấc lên Hoắc Thần Viễn, cái tay còn lại nâng con BOA, từ cửa chính người chó cứ thế bị ném ra ngoài.

      Cửa chính mở ra rồi lại nhanh chóng khép lại, thân thể nho của Hoắc Thần Viễn cũng biến mất nhanh chóng ở nơi đó.

      Sắc mặt Tả Chi Nhất che giấu khác thường, khi đó nhìn về phía Đồng Thiển Hi ngồi ghế sa lon, tư thế sợ hãi, cố gắng đè xuống lửa giận phun trào, thực tế, ngay cả chính bản thân của cũng hoàn toàn biết mình tức giận như thế vì chuyện gì chứ.

      “Đồng Thiển Hi, con ngoan rồi, tại sao hôm nay lại đến trường học?”

      Nhưng thực tế, cũng thể giải thích được, thời điểm chính mắt thấy tiểu tử Hoắc Thần Viễn kia muốn hôn Đồng Thiển Hi, tại sao liền nổi giận, thời điểm bước đến cửa ra vào chỉ có thể che giấu sắc mặt khác thường, dời mục đích lên chuyện khác.

      Mà lúc này, tức giận của Tả Chi Nhất vừa vặn cũng là thỏa mãn nhoi trong lòng Đồng Thiển Hi, ngay lập tức tự đáy lòng cũng cảm thấy vui mừng, đây có thể hiểu chính là …. quan tâm !

      Đồng Thiển Hi vĩnh viễn dùng vẻ mặt lạnh lùng để đối mặt với người ngoài, nhưng trước mặt Tả Chi Nhất lúc nào cũng đều là nụ cười ấm áp, điên đảo chúng sinh, quan tâm đến miệng lưỡi thế gian, chỉ đem tất cả những gì tốt nhất của chính mình phô bày trước mắt người đàn ông này.

      “Vậy có thể hiểu đây là người quan tâm hay ?”

      câu trả lời ràng, thực tế, hoàn toàn ăn nhập gì tới câu hỏi của Tả Chi Nhất, nhưng sau khi lời này vừa ra khỏi miệng của Đồng Thiển Hi, Tả Chi Nhất lại càng thêm nóng nảy, cước đạp lên cái ghế bên cạnh, tựa như trực tiếp trút giận:

      “Ta rồi, chúng ta chỉ có thể là quan hệ cha nuôi và con nuôi mà thôi!”

      Đúng vậy, Đồng Thiển Hi mười hai tuổi, từ chối lời tỏ tình lãng mạng của tiểu ác ma Hoắc Thần Viễn, đặt chân vào giai đoạn hoàn chỉnh giấc mộng thời thiếu nữ: , thậm chí cũng xác định đối tượng duy nhất của cuộc đời mình, Tả Chi Nhất, chính bản thân cũng hiểu tại sao tâm tư của mình lại đặt người của người đàn ông này!

      Lúc đó, Tả Chi Nhất vừa vừa xoay người bước về hướng lên lầu, suốt đoạn đường này, bất cứ chỗ nào qua, đồ đạc đều bị đạp đổ, phá hư, đá bể, ném tan tành, nhưng thực tế, rơi vào mắt của Đồng Thiển Hi, cái bãi chiến trường hỗn loạn trước mắt lại trở thành rất châm chọc.

      ngày nào đó, có phải trái tim của cũng bị đập bể, giống như những thứ bình hoa bình thường kia phải ?

      biết là có kết quả! Nhưng cũng thể khống chế u mê của mình, cũng vẫn dành tình cho người đó………
      Last edited: 8/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 213:

      biết là có kết quả! Nhưng cũng thể khống chế trái tim của mình, vẫn dành tình cho người đó………

      lầu hai, ngay tại khúc quanh vào phòng ngủ chính, cánh tay của Tả Chi Nhất vừa đặt lên tay cầm của cánh cửa phòng, đôi cánh tay ôm chặt lấy thân thể của , lực rất lớn, giống như cố gắng cuối cùng bất chấp tất cả, như người trong trạng thái tuyệt vọng.

      “Cho đến bây giờ, tôi cũng chưa lần đồng ý làm con nuôi của người, quá khứ , tại , tương lai cũng !”

      Đúng rồi, chưa bao giờ, nhưng chuyện đó lại cứ áp đặt thành như vậy!

      Nhưng tóm lại là do tuổi còn , thời điểm biết làm sao để cứu vãn chuyện như thế này, liền chỉ có thể chọn lựa ôm để níu kéo, dùng hết sức lực của bản thân, dường như muốn đem hơi thở tuyệt vọng bén lửa vào trong thân thể của vậy.

      Nhưng làm như vậy có ích gì chứ? Cho đến tại, cũng thể cảm hóa được người như vậy.

      phút nóng nảy của Tả Chi Nhất cũng qua , trong nháy mắt chỉ còn lại hơi thở bình thường, nhưng giây kế tiếp cảm giác vô lực lại càng xông lên mãnh liệt hơn.

      Lúc này, có gì có thể so sánh được với cảm giác lực bất tòng tâm, ngoại trừ mối quan hệ cha nuôi con nuôi như bên ngoài, giữa bọn họ căn bản cũng nên có phát sinh quá nhiều ràng buộc, mà nhiệm vụ của đơn giản chỉ là chu cấp đầy đủ về mặt vật chất cho mà thôi.

      Nhưng nếu như sớm biết mối quan hệ giữa hai người biến thành mối quan hệ mập mờ ràng như tại, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, xuất trong tầm mắt của rồi.


      lúc sau, thở dài hơi, dường như làm cho cả người hoàn toàn bình tâm trở lại, tay kéo ra đôi tay ôm eo mình của , xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp tuyệt mỹ, giọng vang lên, cuộc đối thoại này đương nhiên trở thành trưởng bối chuyện với vãn bối, nghiêm túc về màn kia:

      “Nếu chiếu theo đề nghị của , vậy nghĩ chúng ta chung sống với nhau dựa mối quan hệ như thế nào?”

      Từ năm mười bảy tuổi, Tả Chi Nhất hoàn toàn trổ mã, cao gần mét chín, tại Đồng Thiển Hi cũng chỉ cao mét sáu, khi đứng bên cạnh cũng chỉ có thể cao tới ngực mà thôi.

      Lúc đó, trong ánh mắt của Đồng Thiển Hi chứa đựng làn sương mỏng trong suốt, cố gắng kiềm nén để chúng rơi xuống, thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía Tả Chi Nhất, nơi đáy mắt, tình say đắm từ từ chuyển biến thành nỗi đau tuyệt vọng:

      “Em rất… rất cũng biết mà….nhưng vì lý do gì, tại sao lại thể chấp nhận em?”

      Tại sao vậy chứ? mong muốn nhìn thấy ý nào đó khuôn mặt của Tả Chi Nhất, nhưng im lặng của đánh tan hy vọng của , chìm vào tuyệt vọng.

      Trời mới biết, hầu như có ai mười hai tuổi lại như Đồng Thiển Hi, hy vọng mình lớn lên nhanh, thể đứng bên chờ đợi , vì bên cạnh Tả Chi Nhất luôn luôn xuất những muôn hình vạn trạng, lúc nào cũng có thể nhào vào như hổ rình mồi.

      Cũng thể , Tả Chi Nhất chưa bao giờ trách phạt những tiểu xảo nho này, nhưng sau đó lặng lẽ chuyển đến nơi khác, đến nơi mà biết, thậm chí có thể trong thời gian dài, quay trở về ngôi nhà này.

      Đồng Thiển Hi mười hai tuổi, thời điểm cơ thể phát triển thành thiếu nữ, bắt đầu từ bộ ngực nhô ra, cũng cỡ bằng bánh bao lớn rồi, hiểu sao nhưng cảm thấy vui với điều này, mà lại được ông trời ưu ái, sinh ra có gương mặt tuyệt đẹp, luôn luôn suy nghĩ, chỉ cần lớn lên, chỉ cần lớn lên là được rồi.

      chắc chắn đánh bại những người phụ nữ kia, chắc chắn là như vậy!

      Nhưng mới mười hai tuổi, cuối cùng cũng phải chờ thời gian mới lớn lên được, như vậy còn phải chờ đợi thêm bao lâu nữa mới có thể đứng bên cạnh Tả Chi Nhất, khi đó chứng minh cho người khác biết: chính là người phụ nữ của , cũng liên quan gì đến mối quan hệ bệnh hoạn cha nuôi con nuôi gì gì đó.

      Vào thời điểm đó, Đồng Thiển Hi lớn lên ở nước ngoài, trong cuốn nhật ký của , chỉ có duy nhất trang thứ nhất, nét chữ tiếng trung xinh đẹp, cũng đủ mạnh mẽ:

      Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân già.

      Đợi cho đến khi trưởng thành về mặt hình thức, lúc đó, Tả Chi Nhất có thể người phụ nữ khác hay ?

      Thế giới này có bao nhiêu là dạng phụ nữ, mà nghĩ đến chấp nhận tình của .

      Tầm mắt của rơi vào gương mặt xinh đẹp của Đồng Thiển Hi, chưa từng phủ nhận vẻ đẹp của mười hai tuổi đứng trước mặt mình, phải là cực kỳ xinh đẹp, thậm chí công nhận vẻ đẹp này lúc nào cũng khiến cho lòng người rung động, phải đắm chìm vào đó, khiến cho thỉnh thoảng cũng rơi vào cảm giác rung động lòng người đó, nhưng sau khi những giây phút đó qua , lại hốt hoảng, và lại càng thể quên được cảm giác tội lỗi nơi đáy lòng mình.

      dám tưởng tượng, ngày đó biết được vì sao muốn bao bọc , khi đó tuyệt vọng như thế nào.

      Cho nên, nếu tại là tình , thà độc ác cắt đứt khi còn chưa hãm sâu vào đó.

      “Đồng Thiển Hi, tôi phải ?”

      Có phải ? vẫn vô lực như cũ, ngay cả ngôn ngữ cũng lên vài phần yếu đuối, trong thời gian vừa qua, đây là lần đầu tiên đề cập đến vấn đề này.

      trốn tránh quá lâu rồi!

      gật đầu cái, do dự chút nào, thừa nhận tình của mình!

      tự hỏi lòng mình hàng trăm hàng ngàn lần cùng câu hỏi như vậy rồi, nhưng mỗi lần đều nhận được cùng đáp án!

      Khóe môi Tả Chi Nhất run run, đôi tay của đặt hai bả vai của Đồng Thiển Hi, ánh mắt sắc bén nhìn vẻ mặt còn chưa hiểu chuyện gì của Thiển Hi, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt như cũ:

      “Nếu như vậy, tại nên tìm lại trí nhớ trước năm mười tuổi, chờ cho đến lúc đó, hãy cho tôi biết, hay , nếu như khi đó vẫn còn , tự nhiên tôi chấp nhận để sống bên cạnh tôi.”

      thực tế, khi ra những lời này, dường như đắn đo suy tính kỹ càng mới đưa ra quyết định này, tất nhiên tâm lý chuẩn bị phần nào rồi, cuối cũng cũng có ngày biết được rời xa .

      Đoạn ký ức kia, máu tanh đến nỗi mỗi giây mỗi phút lòng đều nặng trĩu cảm giác tội lỗi thể tha thứ.

      đương nhiên chẳng nhớ được gì rồi.

      Hầu như có khả năng tìm lại được trí nhớ đó!

      Nhưng với bé mười hai tuổi như Đồng Thiển Hi, có lẽ xem câu này như kim chỉ nam duy nhất để hai người có thể chung con đường với nhau, giờ phút này nhận định đó bắt đầu nảy mầm mọc rễ.

      “Được, em chỉ cần khôi phục được đoạn ký ức kia, chấp nhận tình của em.”

      Lúc đó, giọng điệu chuyện của Đồng Thiển Hi thoát khỏi vẻ non nót của những đứa bé đồng trang lứa, mặc dù nội tâm hướng nội, nhưng cũng thể phủ nhận, theo sau lưng Tả Chi Nhất, những điều học được chắc chắn còn phù hợp với đứa bé cùng tuổi của .

      thậm chí có thể quan tâm khi nào mình có thể khôi phục trí nhớ kia, nhưng dường như hiểu điều, trong đoạn trí nhớ đó, những điều xảy ra chắc chắn có liên quan đến lời giao hẹn giữa và Tả Chi Nhất, thể chối bỏ điều đó.

      lại càng mong đợi đến thời điểm đó, cuối cùng mình phải khổ sở nữa.

      Cuộc trò chuyện này đan xen giữa màu trắng và những mảng xám bí , dường như chạm vào giới hạn nào đó, đến khi Tả Chi Nhất xong câu này:

      “Tốt nhất cần phải khôi phục đoạn trí nhớ kia, vì nó có thể khiến đau đến thiết sống nữa”.

      xong vào thư phòng, bỏ lại đứng yên tại chỗ, nước mắt tràn ra như mưa.
      Last edited: 8/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Ngoại truyện 1:

      thế giới này có loại người, khí thế trời sinh rất ư là mạnh mẽ, khuôn mặt biến sắc nhưng lại có thể ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của bạn, người đàn ông như vậy, nếu , kết cục của cuộc đời này nhất định là trầm luân, thể tiếp tục bất kỳ người đàn ông nào khác thế gian này nữa.

      , cũng bắt đầu từ hận thù.

      --- -----

      Dưới ánh đèn flash, tô trét nhiều son phấn, là nữ thần trong lòng tất cả những người đàn ông.

      Trước mặt người nhà, bình tĩnh khéo léo, nhưng vĩnh viễn thoát khỏi tai tiếng đứa trẻ hư hỏng.

      Bảy tuổi, tự tay châm đuốc thiêu chết người cùng cha khác mẹ lớn hơn tám tuổi so với .

      Mười hai tuổi, cước đạp hư cái thai trong bụng mẹ ghẻ.

      Mười tám tuổi, hại chết người chị sinh đôi của mình.

      ………

      mười ba năm, tài nào chấm dứt được cơn ác mộng đó, chỉ là ngờ có ngày cơn ác mộng đó cũng phủ xuống người , lửa lớn hừng hực, cũng đốt thân kiêu ngạo của :

      “Hoắc Thiển Hạ, đây chính là trả thù cho người trai bị thiêu chết.”

      Trong giọng chát chúa đầy vẻ khinh miệt chế giễu của người tanhg cuộc.

      Thường gặp những ác mộng như thế, từ ba tháng trước, còn gặp được đủ loại đả kích thể chịu đựng nổi nữa kìa.

      trai? thấp giọng nỉ non, lại biết có ngày ba chữ Hoắc Dư Tước biến thành tín ngưỡng trong lòng của , ngay cả chính bản thân cũng chỉ có thể ngưỡng mộ.

      --- -----

      Sau mười ba năm lại có thể gặp mặt, là vị cứu tinh của cả gia tộc Hoắc thị, mà lại trở thành thiên kim của gia tộc bị người đời quên lãng.

      “Thiển Hạ, đây chính là trả giá cho việc mày thiêu chết trai của mày.”

      Lại vẫn là câu này, nhưng khác là người trỉ trích lần này đổi thành cha .

      nghiêng đầu, trước mắt là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai hào hao phong nhã, nhưng rồi đột nhiên như nhớ đến cái gì đó, từ trong bao thuốc lá, rút ra điếu, châm lửa, đốt thuốc:

      “À, đó là lễ ra mắt, để tránh tên khốn đó trở thành tai tiếng con riêng nhà giàu nào đó.”

      Mặt mũi Hoắc Lạc trắng bệch, nghe từ sau hôm đó, Hoắc Thiển Hạ – thiên kim Hoắc thị, lại có thêm biệt danh mới, sát thủ máu lạnh, nghe từ sau hôm đó trong giới nhà giàu lại điên cuồng thịnh hành cái khoản ‘máu lạnh’ này, dĩ nhiên tất cả đều là ‘nghe ’.

      Hoắc Thiển Hạ nhớ , khi cha của hất rượu đỏ vào người , người đàn ông hoàn toàn hứng chịu thay , thân ướt rượu nhưng vẫn thấy chút nào nhếch nhác, trong giọng tia vô lễ:

      “Em ấy là con mà người nuôi dưỡng suốt hai mươi năm qua, còn tôi chỉ là người xa lạ mới chỉ vài lần gặp mặt người, đáng giá như vậy đâu.”

      ++++++++++

      Dưới ánh đèn sân khấu, có thể là tiểu tinh xinh đẹp đến chói mắt, cũng chỉ có mới dung túng thương người phụ nữ bé này.

      đứa bé rất cần được thương của người, trong mắt của , cũng chỉ như đứa trẻ, nhưng lại có vài phần biết được rằng, ngày nào đó tiểu mỹ nhân lại dành trái tim cho , quá mức sâu đậm, là cái túi nặng nề bám lưng của , khiến gượng dậy nổi.

      Vào đêm, đứng bên bờ sông:

      “Hoắc Dư Tước, em muốn làm trai của em, nhưng lại biết mình đủ tư cách muốn người đàn ông như .”

      vẫn tỉnh táo như cũ, muốn cùng chiến đấu với :

      “Vậy chúng ta cùng chết có được ?”

      Đươc ? biết , cho dù lấy tính mạng của chính cũng cho phép chút tổn thương nào đụng đến .

      sợ chết, nhưng đáng sợ chính là sợ nhìn thấy em tuyệt vọng vì nhìn thấu cái thế giới này rồi mới muốn cùng chết với [Hoắc Dư Tước].

      +++++++++

      , chúng ta cứ sống cả đời như vậy có được , lấy ai ngoài em.”

      từng khao khát như vậy, nhưng chỉ hai ngày sau lại tự tay đẩy cho người phụ nữ khác.

      , phải hạnh phúc, nhất định phải sống hạnh phúc.”

      đương nhiên vắng mặt trong ngày hôn lễ của , nhưng, cuối cùng lại là người phụ nữ khác đến cuối đời cùng với .

      Hôm đó trời phủ tuyết trắng xóa, cũng chính như thương cảm cho kết thúc sinh mạng của , quảng trường, tân lang tân nương xứng đôi hạnh phúc, và khóe miệng của mỉm cười.

      Đêm hôm ấy, nhà chính của họ Hoắc nổi lửa khắp nơi, nghiêm trọng nhất chính là phòng của con lớn họ Hoắc, trong đêm, cười tự nhiên hóa thành phiến tro bụi.

      ++++++++++

      Vui vẻ hạnh phúc thoáng qua, tất cả đều đổ lỗi cho lý trí, đứng mình trước mộ bia.

      “Thiển Hạ, đây có phải là giải thoát của em phải ?”

      nhìn thấy hàng triệu người, giống như tóc em, giống như mắt em, nhưng cuối cùng đều phải khuôn mặt của em. [Hoắc Dư Tước]

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Do ChuVy theo đạo Thiên Chúa, nên Chúc cả nhà Giáng Sinh An Lành trong Mầu Nhiệm Thiên Chúa nhập thể.

      Hôm nay post ngoại truyện:

      thế giới này có loại người, khí thế trời sinh rất ư là mạnh mẽ, khuôn mặt biến sắc nhưng lại có thể ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của bạn, người đàn ông như vậy, nếu , kết cục của cuộc đời này nhất định là trầm luân, thể tiếp tục bất kỳ người đàn ông nào khác thế gian này nữa.

      , cũng bắt đầu từ hận thù.

      --- -----

      Dưới ánh đèn flash, tô trét nhiều son phấn, là nữ thần trong lòng tất cả những người đàn ông.

      Trước mặt người nhà, bình tĩnh khéo léo, nhưng vĩnh viễn thoát khỏi tai tiếng đứa trẻ hư hỏng.

      Bảy tuổi, tự tay châm đuốc thiêu chết người cùng cha khác mẹ lớn hơn tám tuổi so với .

      Mười hai tuổi, cước đạp hư cái thai trong bụng mẹ ghẻ.

      Mười tám tuổi, hại chết người chị sinh đôi của mình.

      ………

      mười ba năm, tài nào chấm dứt được cơn ác mộng đó, chỉ là ngờ có ngày cơn ác mộng đó cũng phủ xuống người , lửa lớn hừng hực, cũng đốt thân kiêu ngạo của :

      “Hoắc Thiển Hạ, đây chính là trả thù cho người trai bị thiêu chết.”

      Trong giọng chát chúa đầy vẻ khinh miệt chế giễu của người tanhg cuộc.

      Thường gặp những ác mộng như thế, từ ba tháng trước, còn gặp được đủ loại đả kích thể chịu đựng nổi nữa kìa.

      trai? thấp giọng nỉ non, lại biết có ngày ba chữ Hoắc Dư Tước biến thành tín ngưỡng trong lòng của , ngay cả chính bản thân cũng chỉ có thể ngưỡng mộ.

      --- -----

      Sau mười ba năm lại có thể gặp mặt, là vị cứu tinh của cả gia tộc Hoắc thị, mà lại trở thành thiên kim của gia tộc bị người đời quên lãng.

      “Thiển Hạ, đây chính là trả giá cho việc mày thiêu chết trai của mày.”

      Lại vẫn là câu này, nhưng khác là người trỉ trích lần này đổi thành cha .

      nghiêng đầu, trước mắt là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai hào hao phong nhã, nhưng rồi đột nhiên như nhớ đến cái gì đó, từ trong bao thuốc lá, rút ra điếu, châm lửa, đốt thuốc:

      “À, đó là lễ ra mắt, để tránh tên khốn đó trở thành tai tiếng con riêng nhà giàu nào đó.”

      Mặt mũi Hoắc Lạc trắng bệch, nghe từ sau hôm đó, Hoắc Thiển Hạ – thiên kim Hoắc thị, lại có thêm biệt danh mới, sát thủ máu lạnh, nghe từ sau hôm đó trong giới nhà giàu lại điên cuồng thịnh hành cái khoản ‘máu lạnh’ này, dĩ nhiên tất cả đều là ‘nghe ’.

      Hoắc Thiển Hạ nhớ , khi cha của hất rượu đỏ vào người , người đàn ông hoàn toàn hứng chịu thay , thân ướt rượu nhưng vẫn thấy chút nào nhếch nhác, trong giọng tia vô lễ:

      “Em ấy là con mà người nuôi dưỡng suốt hai mươi năm qua, còn tôi chỉ là người xa lạ mới chỉ vài lần gặp mặt người, đáng giá như vậy đâu.”

      ++++++++++

      Dưới ánh đèn sân khấu, có thể là tiểu tinh xinh đẹp đến chói mắt, cũng chỉ có mới dung túng thương người phụ nữ bé này.

      đứa bé rất cần được thương của người, trong mắt của , cũng chỉ như đứa trẻ, nhưng lại có vài phần biết được rằng, ngày nào đó tiểu mỹ nhân lại dành trái tim cho , quá mức sâu đậm, là cái túi nặng nề bám lưng của , khiến gượng dậy nổi.

      Vào đêm, đứng bên bờ sông:

      “Hoắc Dư Tước, em muốn làm trai của em, nhưng lại biết mình đủ tư cách muốn người đàn ông như .”

      vẫn tỉnh táo như cũ, muốn cùng chiến đấu với :

      “Vậy chúng ta cùng chết có được ?”

      Đươc ? biết , cho dù lấy tính mạng của chính cũng cho phép chút tổn thương nào đụng đến .

      sợ chết, nhưng đáng sợ chính là sợ nhìn thấy em tuyệt vọng vì nhìn thấu cái thế giới này rồi mới muốn cùng chết với [Hoắc Dư Tước].

      +++++++++

      , chúng ta cứ sống cả đời như vậy có được , lấy ai ngoài em.”

      từng khao khát như vậy, nhưng chỉ hai ngày sau lại tự tay đẩy cho người phụ nữ khác.

      , phải hạnh phúc, nhất định phải sống hạnh phúc.”

      đương nhiên vắng mặt trong ngày hôn lễ của , nhưng, cuối cùng lại là người phụ nữ khác đến cuối đời cùng với .

      Hôm đó trời phủ tuyết trắng xóa, cũng chính như thương cảm cho kết thúc sinh mạng của , quảng trường, tân lang tân nương xứng đôi hạnh phúc, và khóe miệng của mỉm cười.

      Đêm hôm ấy, nhà chính của họ Hoắc nổi lửa khắp nơi, nghiêm trọng nhất chính là phòng của con lớn họ Hoắc, trong đêm, cười tự nhiên hóa thành phiến tro bụi.

      ++++++++++

      Vui vẻ hạnh phúc thoáng qua, tất cả đều đổ lỗi cho lý trí, đứng mình trước mộ bia.

      “Thiển Hạ, đây có phải là giải thoát của em phải ?”

      nhìn thấy hàng triệu người, giống như tóc em, giống như mắt em, nhưng cuối cùng đều phải khuôn mặt của em. [Hoắc Dư Tước]
      Last edited: 8/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :