1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 205:

      “Mộ Niệm Thần, còn mười phút nữa, đoán xem ngày mai báo chí đưa tin như thế nào? Chết vì tình? Hay là vợ chưa cưới của Hoắc Cảnh Sâm hồng hạnh xuất tường?”

      Lúc này, nơi khóe miệng của Lục Hựu Hi nở nụ cười khiến người ta chói mắt, nhưng thái độ yên lặng và bình tĩnh của lại giống như liên quan đến việc phải đối mặt cái chết vậy.

      Xe vẫn chạy với tốc độ giảm, cả người Niệm Thần dựa vào cửa sổ xe, cẩn thận quan sát phong cảnh bên đường nhằm xác định hướng , mới phát căn bản là ta dối, là con đường hướng ra bờ biển.

      Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc mà lỗ mũi của Niệm Thần ngửi được mùi vị tanh nồng của gió biển, bất chợt đầu ngẩng lên, nhìn xuyên qua kiếng cửa sổ xe, thấy màu xanh bao la của biển, dù cho bên ngoài tràn ngập ánh nắng rực rỡ, nhưng đáy lòng của vẫn là mảnh băng lạnh lẽo.

      Căn bản là người đàn ông này bị biến thái rồi, phía trước chỉ có con đường dẫn đến cái chết, nhưng ta vẫn cứ tỏ ra bình tĩnh và ung dung như vậy, gần như điên cuồng khăng khăng đòi bước con đường vậy, nhưng Hoắc Cảnh Sâm ở nơi nào chứ?

      muốn biết nguyên nhân tại sao chứ gì?” Lúc ra những lời này vẻ mặt của ta vẫn tràn đầy tự tin như cũ, ngón tau gõ gõ theo nhịp nào đó vào tay lái xe.

      Rồi đầu Niệm Thần cũng nghiêng nghiêng nhìn , chờ đợi câu trả lời của .

      Vậy mà ngay sau đó, tiếng thắng xe vang dội vọng đến chân trời, lồng ngực của Niệm Thần lại dâng lên cảm giác buồn nôn, nhưng cũng rất cố gắng đè xuống, cánh tay tuyệt vọng níu lấy vạt áo đằng trước của ta:

      cho tôi biết, rốt cuộc là tại vì sao? Tại sao tôi lại phải gánh chịu hết lần này đến lần khác của những trò đùa này, tôi cũng chỉ vì Hoắc Cảnh Sâm, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày với ấy thôi mà, nhưng đến cuối cùng vì sao chịu buông tha cho tôi chứ?”

      chịu hết nổi người đàn ông này rồi, tại sao lại lấy mạng sống của ra để làm trò tiêu khiển chứ?

      muốn biết nguyên nhân chứ gì, tại sao hỏi người đàn ông kia , cũng biết đó, còn bây giờ, xuống xe!”

      Lúc này Niệm Thần mới chú ý, tiếng thắng xe vừa nãy chỉ của riêng mình chiếc xe của Lục Hựu Hi , tiếng khác nữa là xe của Hoắc Cảnh Sâm, và tại đứng trước đầu xe của mình, mà cách chưa tới ba mét phía sau lại chính là mặt biển xanh thẳm, nếu như phải có xuất đột ngột của Hoắc Cảnh Sâm, chắc chắn lao vào mặt biển yên bình kia rồi.

      Chiếc Lamborghini màu xanh ngọc vẫn đứng yên chỗ hề có ý nhường đường, đáng tiếc là Niệm Thần biết từ nào mà xuất ở chỗ này, nhưng cũng chỉ thoáng qua chút dao động, giống như vừa dạo vòng qua quỷ môn quan vậy, cho nên có cảm xúc nào đó mãi khắc vào trong lòng , mối quan hệ giữa và Hoắc Cảnh Sâm, cho dù sống cùng với nhau, nhưng rốt cuộc điều gì mới có thể khiến cái người này bất chấp cả mạng sống của mình như thế.

      Khi người nào đó, cũng bất chấp có rất nhiều người ngăn trở, rất muốn biết, hai người bọn nhau có phải là lỗi lầm lớn đến nỗi chuyện trời đất tha được .

      Trong xe, sững sờ, vẫn ngồi bất động, có ý định bước xuống xe, nhưng trong chớp mắt nước mắt lại rảo quanh tròng, giờ mới hiểu , lòng cảm thấy an tâm chỉ vì xuất bất ngờ của người đàn ông tên Hoắc Cảnh Sâm này.

      Giọng của khàn, cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu hơi sức, gào thét thế nào cũng thốt nên lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, chỉ muốn câu trả lời kia, lời giải thích cho tất cả.

      “Lục Hựu Hi, hãy cho tôi biết, người có lỗi gì chứ, tại sao lại khiến nhiều người thể buông tha cho chúng tôi, chuyện tình cảm giữa chúng tôi có làm hại đến ai , hay là ngược lại luân thường đạo lý của con người?”

      Nhưng dường như Lục Hựu Hi cứ như vừa đánh mất tất cả kiên nhẫn trong đời, cho dù mới vừa chạy xe vượt qua nhiều km như thế, mà đáy mắt của ta cũng chưa từng xuất những băn khoăn như vậy, nước mắt của Niệm Thần giống như vỡ đê, ngay lập tức gợi lên buồn phiền khó chịu trong lòng của .

      Cả người Lục Hựu Hi nghiêng qua, cởi dây an toàn người ra cách rất bạo lực, rồi sau đó rất nhịp nhàng bước xuống xe, vòng qua đầu xe, tới bên tay lái phụ, mở cửa xe, lôi Niệm Thần ra ngoài.

      Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tốc độ điên cuồng khi chạy xe vừa nãy, cũng có thể do những xao động trong lòng, mà chân bỗng mềm nhũn, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, toàn thân đau nhức, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, giống như vừa mất tất cả chỗ dựa, nhưng vẫn muốn nhận thua, cũng muốn thỏa hiệp điều gì.

      rất muốn đáp án đúng ? Vậy cứ chờ chút, xem hôm nay người đàn ông kia có còn mạng trở về để cho biết hay ?”

      Dáng vẻ của Lục Hựu Hi năng nghiêm túc nhưng lại mang thêm phần chủ ý, thực tế, rốt cuộc là ta muốn làm gì ít nhiều gì Niệm Thần cũng có thể sơ đoán được, sau đó ta cố mở cửa xe lần nữa, ngồi vào sau tay lái, căn bản là kịp cho Niệm Thần kịp ý thức được điều gì.

      Phía dước chân là những hạt cát mềm nhũn, trong nháy mắt lại khiến cho người ta muốn hãm sâu vào đó, mà thậm chí cũng chẳng có hơi sức để đứng lên nữa.

      Dáng vẻ điên cuồng của Lục Hựu Hi ngừng nhảy múa trước mắt của , nhưng tiếp theo chỉ trong chớp mắt, xe được khởi động, thông qua kiếng cửa sổ xe, Niệm Thần nhìn thấy vẻ khó chịu, bướng bỉnh vẻ mặt của Lục Hựu Hi, mới ý thức sâu sắc rằng ta muốn làm cái gì.

      Nhưng tất cả quá trễ rồi.

      Xe của Lục Hựu Hi chạy với tốc độ điên cuồng như cũ, tăng lên mức tối đa, tiếp theo là tiếng va chạm chói tai, nhất thời Niệm Thần còn chưa kịp hoàn hồn, xe Lục Hựu Hi điên cuồng đụng vào chiếc Lamborghini màu xanh ngọc, khiến nó tiến thẳng vào nước biển mênh mông, trong nháy mắt hai chiếc ô tô xa xỉ biến mất trong màu xanh hy vọng kia.

      Trong đầu liên tưởng ra vô số giả thuyết, những thanh hỗn loạn thi nhau kéo tới, cảm xúc như vỡ đê tràn bờ, nhưng rồi sau đó lại ùn ùn truyền đến tin tức quan trọng.

      Lúc này, Hoắc Cảnh Sâm sống chết.

      Nhưng thời điểm này, cái cảm giác vô lực kia vẫn cứ dai dẳng dính vào người , cũng biết lúc đó mình điên cuồng như thế nào, vì bất ngờ đứng lên, bước chân bước nhanh chậm dài ngắn hỗn loạn giống nhau, nhưng đều mạnh mẽ chạy về hướng biển.

      Giờ khắc này đây, trong đầu của toàn là hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm bị mắc kẹt trong nước biển, chỉ biết rằng, muốn mất Hoắc Cảnh Sâm, chỉ biết dù là cơ hội có là phần ngàn nữa, cũng muốn tìm được Hoắc Cảnh Sâm, trong sinh mạng của thể thiếu người đàn ông kia được.

      “Hoắc Cảnh Sâm………Hoắc Cảnh Sâm………”

      Khóe miệng của nỉ non gọi tên , nhưng tận sâu trong đáy lòng lại hoàn toàn là sợ hãi, nhưng vẫn lời nào đáp lại, vừa bắt đầu gào to, rồi sau đó vì khản giọng nên biến thành thều thào, chết, Hoắc Cảnh Sâm sao có thể dễ dàng biến mất cái thế giới này được? Làm sao có thể chứ, nhất định là ấy còn sống, đúng rồi, đây chắc chắn chỉ là trò đùa mà thôi, ngay cả Lục Hựu Hi cũng vậy, chỉ là mưu mà thôi, muốn trêu ghẹo thôi phải ?

      Nhưng đến cùng điều đó đúng hay đúng? thể xác định được nữa rồi, những con sóng nối tiếp nhau vỗ bờ cách bình yên, nhưng lại chút biến động nào, vậy cũng có thể có chuyện gì xảy ra với Hoắc Cảnh Sâm rồi.

      “Hoắc Cảnh Sâm……… mau lên đây, bước lên đây cho em!”
      Last edited by a moderator: 10/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 206:

      “Hoắc Cảnh Sâm……… mau lên đây, lên đây! là tên lừa gạt, ra cho em, mọi chuyện cho em!”

      Khi đó, tiếng khóc gào thét đến mất cả giọng, nhưng vẫn kêu lên như cách thể những ức chế trong lòng, cũng biết giọng của mình bị khàn khàn từ lúc nào nữa, bước chân mỗi lúc càng thêm hỗn loạn, cũng biết từ lúc nào lại bắt đầu bước vào nước biển, dưới chân bước mỗi lúc lại càng sâu thêm, rồi vô tình bước hụt cái, cả người chìm vào nước biển, cảm giác lạnh lẽo vây quanh thân thể của , nhưng cảm xúc trong lòng lại cực kỳ đau lòng.

      May mắn là biết bơi, nếu tại chắc bị nước biển cuốn theo dòng chảy rồi, nhưng thực tế, cũng biết được sức lực bé trong cơ thể của có thể cố gắng được thêm bao lâu nữa, ngay lúc này lại bị ít nước biển tanh mặn tràn ngập vào khoang miệng.

      Thời điểm này chẳng thể kêu lên được tiếng nào, cố gắng vùng vẫy trong nước biển, nhưng vẫn tìm được gì, căn bản là chung quanh cũng chẳng có ai có thể cứu , mà muốn tìm người cũng giống như bỗng nhiên mất tích mà chẳng hề có tin tức gì.

      Mắt cũng chẳng còn muốn mở ra nữa, nước biển hòa lẫn với nước mắt, nhưng thực tế, chưa bao giờ có cảm giác là mình lại có thể yếu đuối như thế này.

      cảm giác mình sắp ngất , thời điểm trời đất như tối sầm trước mắt, ràng cảm nhận được những đau xót tràn vào trong mắt, rất đau đớn, và nước mắt vẫn tràn ra như cũ.

      Càng lúc hô hấp càng thêm khó khăn, cổ họng của giống như có ai đó kẹp chặt vậy, cảm giác rất khó chịu, như càng tiến gần hơn đến cái chết, nhưng rất bất ngờ là, giống như bắt được cái bè gỗ, cảm giác có lực rất mạnh kéo ra khỏi mặt biển bằng phẳng kia.

      Nhưng người kia là ai, biết và cũng chẳng muốn biết, thân thể co rút lại thành dáng vẻ bé yếu đuối, chân tay co quắp lại, nhưng lồng ngực ấm áp này là của ai, ràng xung quanh chỉ có lạnh lẽo của nước biển, nhưng ấm áp đó lại sưởi ấm trái tim .

      Ý thức của dần dần hỗn loạn, cứ như vậy trong nháy mắt, từ nơi phía cuối chân trời màu trắng kia, như nhìn thấy gò má hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm vẫn đẹp như ngày nào, nhưng lại ở rất xa và thể với tới.

      --- ------

      Lần này bệnh tình của Niệm Thần kéo tới hề báo trước bất kỳ dấu nào, đợi đến thời điểm khi Hoắc Cảnh Sâm đưa đến bệnh viện, sốt cao bốn mươi độ, cả người co giật, nhưng trong miệng vẫn ngớt thầm gọi tên của , lần lại lần như thế, khiến gần như phát điên lên.

      Bác sĩ và y tá đứng đầy trong phòng, đứng trước giường bệnh của Niệm Thần, toàn thân run rẩy chẩn bệnh cho , nhưng Hoắc Cảnh Sâm cũng chịu ra ngoài, ngồi đó, áp suất quanh người giảm xuống rệt, người còn nguyên quần áo dính nước biển, càng gây áp lực cho mọi người có mặt trong phòng.

      thực tế, lúc vừa vớt lên từ dưới biển, ngay tại bờ biển Hoắc Cảnh Sâm kịp thời thực các thao tác cấp cứu cơ bản nhất rồi, nhưng sau đó, các bác sĩ lại kiểm tra lần nữa, và xác định Niệm Thần chỉ bị sốt cao mà thôi, nhưng sốt cao mà có dấu hạ sốt lại là vấn đề khá nghiêm trọng.

      Tuy trong phòng mở điều hòa nhiệt độ ở mức độ ấm nhất, nhưng cả người Niệm Thần vẫn run run như cũ, bởi vì thân thể của ngừng co giật, nên khi y tá chích mũi thuốc lần đầu lại chính xác, đến khi ánh mắt sắc bén của Hoắc Cảnh Sâm quét tới y tá kia, liền khiến cho tay của ta run run, ngay lập tức giao lại công việc dở dang cho y tá khác.

      Đổi lại y tá khác chích thuốc, tay nắm lấy cánh tay của Niệm Thần, trong khoảng thời gian ngắn liền cũng rơi vào tình thế khó xử, vốn tay nghề cũng rất thuần thục, nhưng lúc này lại biết làm sao khi mà toàn thân của Hoắc Cảnh Sâm tràn ra tầng khí lạnh đầy uy hiếp.

      Chích vào, nếu lần chích này được, chắc chắn ánh mắt kia của Hoắc Cảnh Sâm rất có thể giết chết người!

      Nếu chích, vậy cái tầng áp suất thấp xung quanh ta được tính là cái gì?

      Dáng vẻ của y tá này rơi vào tình huống lúng túng, ta muốn khóc ròng.

      Vivi ngồi bên, nhìn thấy tình huống trước mắt cũng cảm thấy khóc được mà cười cũng chẳng xong, đem quần áo khô đưa tới trước mặt của Hoắc Cảnh Sâm, lời ngon tiếng ngọt thuyết phục , lúc đó Hoắc Cảnh Sâm mới chịu cầm quần áo khô vào phòng vệ sinh, để thay quần áo.

      Hoắc Cảnh Sâm vừa , y tá kia mới thở phào nhõm, ta nhanh chóng thực động tác khử trùng và chuẩn xác chích xuống mũi thuốc này, lần này lại khiến cho Vivi có cảm giác người vừa nãy là cố tình chích lệch ra ngoài.

      Hoắc Cảnh Sâm thay quần áo khô và ra khỏi phòng vệ sinh, trong phòng bệnh chỉ còn mình Niệm Thần nằm yên tĩnh giường bệnh, sắc mặt vẫn còn ửng hồng.

      người đắp tới hai cái chăn, mặc dù sắc mặt của hồng hào do bị sốt, nhưng cả người vẫn rất sợ lạnh như cũ, co cụm người lại như vậy mới có thể an tâm.

      Hoắc Cảnh Sâm ngồi lúc bên giường bệnh, cho đến khi hơi thở của Niệm Thần hoàn toàn bình thường trở lại, thời điểm hô hấp còn lo lắng nữa, nghiêng người, đặt nụ hôn lên trán của , trong nháy mắt đó, từ đáy lòng của cũng thể chính xác cảm xúc lúc này là gì.

      ra, trong tình huống đối mặt với binh đoàn tử thần vừa rồi, có trời đất làm chứng, chỉ trong vòng có hai ba giờ ngắn ngủi thôi, nội tâm của phải trải qua đau khổ đến dường nào.

      Cái tên Lục Hựu Hi đáng chết!

      Mặc dù vẫn biết đây chính là cái hố bẫy rập của ta, nhưng vẫn chút do dự mà nhảy vào, chỉ bởi vì thể nào từ bỏ, bỏ được người phụ nữ trước mắt này.

      Thời điểm khi vừa nhận được tin tức của thuộc hạ, báo rằng Niệm Thần ra ngoài cùng với Lục Hựu Hi, Hoắc Cảnh Sâm chần chừ lái xe lao ra ngoài đuổi theo, suốt dọc đường , trong đầu suy tính ra rất nhiều khả năng, nhưng hoàn toàn nghĩ đến lần này Lục Hựu Hi lại điên cuồng và quyết liệt đến như thế.

      Ngay khi chuyện vừa mới bắt đầu xảy ra, cũng cảm thấy tức giận Niệm Thần vì hiểu biết những mánh khóe lừa gạt này, còn cảm thấy Niệm Thần phá hư kế hoạch của , mãi cho đến khi cản trước đầu xe của Lục Hựu Hi, mãi chịu xuống xe, nhưng chính vì ngồi trong xe nên mới kiềm chế xuống chút tức giận, nhưng lúc đó tức giận đạt đến mức báo động rồi.

      Thừa nhận , những kế hoạch kia được giăng lưới rất tỉ mỉ nhưng cũng bị phá sản hết rồi, tức giận lên đến cùng cực, vẫn luôn biết khả năng của Niệm Thần, bản thân lo lắng cho nên lo trước phòng sau rồi, nhưng chuyện kia vẫn xảy ra, cho tới lúc này kế hoạch trật hướng rồi, ít lửa giận bị đè xuống, thay vào đó là cảm giác lo lắng.

      Mắt nhìn thấy yếu đuối, ngã ngồi bờ biển, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót, nhưng chờ bước xuống xe, Lục Hựu Hi lại liều mạng lái xe đâm về phía , như thể quyết chừa đường sống nào cho vậy.

      Trận đụng xe đó, đúng là kịp trở tay, cho tới khi bị rơi vào trong nước, bởi vì thiết bị xe nặng nề, nên nhanh chóng chìm xuống biển, mà người của vẫn còn cài dây đai an toàn, nó đỡ cho bị văng ra, ngay lúc giãy giụa muốn thoát khỏi xe, bất chợt trong tâm trí của nghĩ đến người lúc này còn ngồi bờ biển, Niệm Thần chắc là rất sợ hãi.

      Trời mới biết, chỉ trong nháy mắt thôi cảm giác trong lòng như trời đất sụp đổ, khi đó như bị vật gì đó bóp nghẹt khí quản, lồng ngực của phập phồng gấp gáp, lúc đó mới nhận ra, ở trong lòng , người phụ nữ kia chiếm vị trí quan trọng đến như thế.

      Sợ mất , cái này có phải gọi là lo được lo mất hay , mới biết cũng có ngày cái cảm giác đau lòng này lại có thể rơi xuống người .

      Muốn tránh cũng được, vậy nếu đây là ông trời tác thành mối nhân duyên này, thể phản đối được, chỉ có thể chấp nhận , bảo vệ , cởi bỏ dây nịt an toàn, khi vừa trồi lên mặt biển, mới phát , đại dương mênh mông, mà trôi dạt khá xa so với bờ biển.
      Last edited: 14/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 207:

      Sợ mất , cái này có phải gọi là lo được lo mất hay , mới biết cũng có ngày cái cảm giác đau lòng này lại có thể rơi xuống người .

      Muốn tránh cũng được, vậy nếu đây là ông trời tác thành mối nhân duyên này, thể phản đối được, chỉ có thể chấp nhận , bảo vệ , cởi bỏ dây nịt an toàn, khi vừa trồi lên mặt biển, mới phát , xung quanh là đại dương mênh mông, trôi dạt khá xa so với bờ biển.

      Đến khi bơi gần tới bờ biển, từ xa nhìn thấy Niệm Thần giãy giụa ngụp lặn trong nước biển, hình như càng ngày càng tiến sâu vào lòng biển, ràng là chới với thời gian khá lâu rồi, nên dáng vẻ kia hình như sắp bị ngất.

      Lúc đó tim như muốn vỡ vụn, ngay khắc kia, cũng chỉ xảy ra chớp nhoáng, dùng hết sức còn lại trong cơ thể, lao nhanh về phía Niệm Thần.

      Nhưng nước biển dập dềnh lên xuống, khiến cho tốc độ bơi của bị chậm hẳn, khi bơi đến bên cạnh , cả người Niệm Thần thoi thóp, chỉ còn xót lại hơi thở mỏng manh.

      Kéo cùng bơi lên bờ, Hoắc Cảnh Sâm nhanh chóng làm số sơ cấp cứu căn bản, được học từ những phương pháp tự cứu lấy mình trong mọi tình huống, kể cả tình huống tồi tệ nhất, cho nên lúc này nên sử dụng biện pháp cấp cứu nào là tốt nhất, đương nhiên rất thành thạo.

      Đến khi Niệm Thần phun ra ngụm nước kia, cả người chỉ còn hơi thở nay tỉnh táo hơn chút, ngay lúc đó, xe của mấy người Vivi chạy tới.

      Hoắc Cảnh Sâm ôm Niệm Thần lên chiếc xe trong số đó, dùng tốc độ tối đa chạy như bão tố ập tới vậy.

      Đại khái là Vivi cùng với mấy người cấp dưới của Hoắc Cảnh Sâm nhìn thấy thời điểm nhếch nhác nhất của , toàn thân ướt sũng, sợi tóc dính loạn mặt, nhưng lại chỉ chú ý tới tình trạng mạnh khỏe của trong lòng mình.

      --- ------

      Vừa mới trải qua tình huống đối mặt với tử thần, ngay lúc này dù lỗ mũi vẫn hít thở khí trong lành, vẫn đều cảm thấy vô cùng trân quý, Hoắc Cảnh Sâm vuốt ve chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay giữa của Niệm Thần.

      Nhưng thời điểm này vẫn còn suy nghĩ đến số chuyện, mày nhíu lại, nhét tay vào trong chăn, rồi sau đó cẩn thận đặt nằm ổn định lại giường, lúc này mới đứng dậy, nhàng ra ngoài.

      Bên ngoài phòng bệnh, mấy người ViVi cũng ở đấy, khi đó, nét mặt của Hoắc Cảnh Sâm là tầng băng mỏng, ngay lập tức khiến cho mấy người ngồi đó, tôi nhìn , nhìn tôi, rồi cũng dám lên tiếng gì, theo kinh nghiệm của bọn họ, lúc này nên biết điều ngậm miệng lại, nếu tuyệt đối trở thành vật khai đao của .

      “Vậy kế hoạch lần này của chúng ta, hoàn toàn bị rối loạn bởi cái tên Lục Hựu Hi kia sao?”

      Hoắc Cảnh Sâm tùy ý ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh bàn, dáng vẻ lười biếng, bởi vì tóc bị ngâm trong nước biển, dù lúc này còn ẩm ướt như lúc nãy, nhưng cũng vẫn còn chút xơ xác, đốt điếu thuốc, đến khi khói thuốc tràn ngập quanh , giọng của mới khàn khàn vang lên.

      “Theo lý thuyết đúng là như vậy.”

      Vai của Tả Chi Nhất nhún nhún, người tựa vào tường, do ngồi khuất bên đèn, nên gò má của ta chìm trong bóng tối, càng nhìn càng thấy trầm ổn hơn mấy phần so với trong quá khứ.

      thực tế, dù cho có cẩn thận cách mấy cũng có sơ xót, bọn họ tính sai chuyện, Lục Hựu Hi đột nhiên xuất chính là muốn bắt Niệm Thần.

      Theo lý thuyết chuyện lần này thất bại là do Lục Hựu Hi, nhưng trong lòng mọi người ít nhiều đều hiểu , Hoắc Cảnh Sâm buông tha cho kế hoạch lần này, là bởi vì Niệm Thần gặp nguy hiểm!

      Vốn dĩ dựa vào cái chết của Cố San San, Hoắc Cảnh Sâm liền tương kế tựu kế bước vào cục cảnh sát, thậm chí bản thân bị chỉ điểm số tình huống tồi tệ, lúc đó cũng bước ra, vì tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.

      Trong kế hoạch, nhất định phải tung ra tất cả mọi chuyện như thế, cho nên mấy ngày nay bọn họ đều đợi bắt người kia, Hồng Thương.

      Nhưng ngay tại bước cuối cùng này, chính là lúc Hồng Thương buộc phải xuất , Lục Hựu Hi lại đánh đổ hết thảy!

      “Cũng phải hoàn toàn thu được lợi gì, ít nhất chúng ta biết Lục Hựu Hi có quan hệ với Hồng Thương, hoặc ta biết nơi ở nay của Hồng Thương, dùng thân phận gì để qua mặt mọi người!”

      Lục Phi Ly đứng bên, hai bàn tay đặt trong túi quần, im lặng lúc lâu, giờ mới lên tiếng, Lục Hựu Hi có hành động cụ thể, đương nhiên sợ tìm được đầu mối.

      Hoắc Cảnh Sâm vẫn dựa vào ghế, xung quanh tràn ngập khói thuốc, trong đôi mắt giống như nhìn cụ thể vào chỗ nào vậy, cũng biết suy nghĩ gì.

      Lại im lặng, Mạc Tĩnh Đông do dự chút rồi cũng mở miệng, có lời muốn từ lâu, nếu lúc này còn lên tiếng sợ sau này chắc chắn khó tìm cơ hội để nhắc lại.

      “Cảnh Sâm, tôi biết lời này nên , nhưng kỳ , và tôi đều hiểu , về người phụ nữ Mộ Niệm Thần này của , tạm thời thích hợp theo bên người của , động tình rồi, thể phủ nhận điều này được, đây là tối kỵ với bọn người chúng ta.”

      câu vạch trần , ra từ rất lâu rồi, Mạc Tĩnh Đông luôn là người gánh vác trách nhiệm này, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hít hơi lạnh, Mạc Tĩnh Đông vẫn im lặng nhìn Hoắc Cảnh Sâm, rồi lại tiếp:

      “Chẳng bằng cứ đưa ta đâu đó, đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều êm đẹp, lúc đó lại đón ta trở về, Cảnh Sâm, hiểu hơn tất cả mọi người, làm như vậy tốt cho tất cả chúng ta.”

      Tiếng của vừa dứt, khi đó, Hoắc Cảnh Sâm cũng vừa hút xong điếu thuốc, trong nháy mắt cú ném mạnh, cái tàn còn dư chút đốm màu cam cam đáp vòng cung hoàn mỹ vào thùng rác, đứng dậy, thở dài, nhưng lại dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Mạc Tĩnh Đông:

      “Tĩnh Đông, đó cũng phải là phương pháp tốt nhất, có thể biết , bởi vì ấy là Mộ Niệm Thần.”

      Bởi vì là Mộ Niệm Thần, cũng rất sợ thời gian đưa rời khỏi xa , vẫn có thể sống rất tốt, thậm chí còn có thể quên mất , đây cũng là điều mà tự tin nhất.

      Nhưng thực tế, đối với tình , khoảng cách thể đo lượng được có hay , chỉ có thể xác định khi kéo xa khoảng cách ra, có lúc hối hận vì sao lại ngu ngốc dùng phương pháp này để kiểm tra tình cảm của đối phương.

      Nếu , phải lựa chọn tin tưởng nhau, ít nhất, Hoắc Cảnh Sâm biết tâm ý của Niệm Thần, muốn mọi chuyện hay mọi thời điểm đều có thể sánh vai cùng , như vậy cũng cần phải giấu giếm nữa.

      Ít nhất là có đưa Niệm Thần hay , cũng tôn trọng ý nguyện của Niệm Thần, nếu như đồng ý tránh xa tình huống dơ bẩn trước mắt, tạm thời đến nơi an toàn mà rời xa , đương nhiên chấp nhận đưa , khiến cho phải lâm vào tình trạng nguy hiểm, cũng chấp nhận được.

      Nhưng đó là Mộ Niệm Thần, biết nếu đưa , chỉ càng đẩy càng xa khỏi người mình, xa, càng ngày càng xa, theo thời gian quên .

      Mộ Niệm Thần, vĩnh viễn đều muốn được kề vai chiến đấu với , dù khó khăn, ít nhất hai người cũng tranh thủ được ở bên nhau.

      người bị đẩy ra ngoài, càng khó chịu hơn so với người ta tình nguyện chết.

      Gặp phải tình huống này, nếu là , cũng thể buông bỏ được, thể chấp nhận bị gạt ra.
      Last edited by a moderator: 18/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 208:

      “Tĩnh Đông, đó cũng phải là phương pháp tốt nhất, cũng phải biết, bởi vì ấy là Mộ Niệm Thần.”

      vừa chuyện vừa dời bước chân , bước chân cứng rắn gấp gáp, mới chỉ rời khỏi trong thời gian hút điếu thuốc, lo lắng biết Niệm Thần hạ sốt chưa, dừng bước trước cửa phòng bệnh:

      “Phi Ly, trong khoảng thời gian này, chú theo dõi chặt chẽ Lục Hựu Hi, cho dù ở bất cứ phương diện nào, được bỏ sót chút xíu manh mối nào.”

      “Chi Nhất, chú chuyến đến Luân Đôn, tại Tây Hàn và Thần Viễn đều ở bên đó, phòng ngừa những người đó xuống tay với hai em chúng nó.”

      “Tĩnh Đông, chú sắp xếp xuống dưới, tất cả kế hoạch tạm ngừng thời gian, nếu người kia chịu xuất thôi, chúng ta tự chủ trương làm những chuyện công kích, chúng ta đều biết tại Hồng Thương tính toán chuyện gì, cho dù là thực phương pháp tát cái rồi sau đó cho viên kẹo, cứ coi như là tôi thích , đột nhiên tại chỉ muốn bình an sống qua ngày thôi.”

      Nhưng thực tế chứng minh, tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong lúc yên bình đó, chỉ có thể giải thích là dùng phương pháp hữu hiệu nhất là lấy tĩnh chế động, bọn họ ở ngoài sáng, đợi đến khi làm ràng tất cả mọi chuyện xảy ra do cái kẻ trong bóng tối kia rồi, lúc đó bọn họ mới có thể công kích lần nữa, nếu tất cả đều đổ sông đổ biển.

      “Vivi, tung tin đồn ra ngoài, tháng sau, tôi kết hôn cùng với Niệm Thần, sắp xếp mọi chuyện cho hôn lễ, cứ làm phô trương lên, càng long trọng càng tốt, cần khiêm tốn.”

      chuyện với bọn họ, bọn họ còn chưa kịp có phản ứng gì, cửa phòng bệnh mở ra và đóng lại nhanh chóng, chớp mắt đó biến mất sau cánh cửa kia.

      Trong hành lang xa hoa của bệnh viện, bốn người đứng đó nhìn nhau lúc, Tả Chi Nhất là người đầu tiên la lối om sòm:

      “Mẹ nó, tại sao lại kêu ông chăm sóc hai tên tiểu tổ tông kia?”

      Vivi ném ánh mắt chế giễu về phía :

      “Chẳng lẽ biết dạo gần đây đột nhiên xuất con nhóc ranh ba tuổi đeo bám Tây Hàn sao? Về phần Thần Viễn, xử lý cũng tương đối đơn giản, đem theo con của nhà , nhất định kiềm chế được nó, ai mà chẳng biết thằng nhóc Thần Viễn kia treo cổ bên gốc cây của con nhà các người, ờ ha, nếu như vậy , trở thành thông gia với lão đại rồi đúng ?”

      Vivi chỉ câu thôi có thể giải quyết chuyện tình của hai ông trời con này, nhưng ra, những lời đó cũng chính là , bọn họ cũng có thể đưa những người khác đến để chăm sóc hai em đó, nhưng đối với tình huống trước mắt tuyệt đối được để xảy ra tình huống hỗn loạn nào nữa.

      Hết cách rồi, hai ngày nay trong cái thế giới của hai em này xảy ra quá nhiều chuyện, đủ rối beng rồi.

      Tiếng của Vivi vừa ngừng, rồi lại nhìn về phía Mạc Tĩnh Đông, bộ dáng giống như thể rèn sắt thành thép, rồi lại do tính tình của thể câu, nếu vậy sợ rằng, nếu lần sau lại bởi vì chuyện tình liên quan đến Mộ Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp động tay động chân với Mạc Tĩnh Đông mất thôi.

      “Tôi đó, thể bình tĩnh hơn chút nữa sao, cái người này vô sầu vô cảm là do chính bản thân của tin tưởng vào tình thôi, còn lão đại người ta thể như vậy, người như thịt đầu trái tim đó tiếng bỏ là có thể bỏ ngay sao, vẫn còn hiểu tính tình của lão đại sao, ấy là loại người gặp nguy hiểm vì giữ mình mà ngay lập tức bỏ rơi người phụ nữ của mình sao? Đương nhiên điều đó là phải, ngược lại mà , lão đại thích được sống chung với nguy hiểm, tính tình của ấy là như vậy, gian khổ và bình yên, vĩnh viễn đừng bao giờ hy vọng ấy lựa chọn bình yên, cá và tay gấu sao, ấy chắc chắn có thể nắm được cả hai.”

      thực tế, khi Vivi ra hai câu với hai người, trong hành lang ấy, có hai đấng mày râu cùng đồng thời nhảy dựng lên, nhưng ở trong bệnh viện nên tiện bộc phát, trong khoảng thời gian ngắn, cả hai đều muốn đem Vivi ra ngoài, rồi tìm chỗ kín đáo nào đó để xả được lửa giận trong lòng, nhưng điện thoại của Vivi lại vang lên.

      Chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại liền có thể đoán được người gọi điện thoại tới là ai rồi, hơn nữa, trong hai ngày vừa qua, những cuộc điện thoại như thế này cứ gọi là thường xuyên.

      Được rồi, lúc đó, Vivi xoay người, làm ra tư thế xin lỗi để nghe điện thoại, thể , ba người đàn ông sáu mắt nhìn nhau, đồng thời cùng làm ra động tác phủi phủi da gà nổi người xuống, rất ăn ý với nhau, giống như là được tập luyện rất nhiều lần trước đó rồi.

      “Cái gì, cái con chó BOA kia của Hoắc Thần Viễn lại làm to bụng ‘con trai’ nhà chúng ta sao? Mẹ nó chứ, cái con chó kia cũng cùng kiểu đứng đắn giống y như chủ nhân của nó?”

      “……….” Mới vừa rồi là ai vừa dễ dàng đối phó với em nhà đó vậy ta?

      Chuyện này hay rồi, mà trong miệng Vivi vừa nhắc tới ‘con trai’, ra có nuôi con chó màu trắng, thuộc loại chó chihuahua, còn về chuyện tại sao mà lại gọi nó là ‘con trai’, vậy cũng chỉ có mình Hách Liên Thần biết được nguyên nhân tại sao mà thôi.

      Nhưng đối với cái bào thai đó mà , có quỷ mới biết giống chó Mục Dương truyền thuyết kia đặt tinh trùng vào giống Chihuahua bé, sau này chó con chui ra ngoài bằng cách nào đây hả trời?

      Khi đó, Vivi có câu: “ với Hoắc Thần Viễn, trước khi bà đây trở lại đó, nếu như nó vẫn ngoan cố chịu cuốn gói cùng với con chó kia của nó, bà chắc chắn làm thịt con Cổ Mục kia vì dám làm mất trinh ‘con trai’ chúng ta!” Lúc kết thúc cuộc đối thoại, hành lang rộng lớn, ba người đàn ông lần nữa sáu mắt nhìn nhau, biết ngay mà, bất cứ chuyện gì mà xảy ra với cái con chó kia, cho tới bây giờ Vivi luôn luôn đánh mất lý trí của mình, bọn họ có thể tha thứ được luôn luôn chấp.

      “Mẹ nó chứ, cái thằng khỉ ranh Hoắc Thần Viễn này học theo thằng của nó, tán tỉnh được con người ta, sao lại dám liều lĩnh để cái con chó xúi quẩy kia lưu manh ở chỗ này chứ? Chẳng lẽ nó cũng cùng đức hạnh giống lão cha của nó? Mẹ nó, cứ cái đà này nếu tương lai nó trưởng thành rồi, tôi cũng chẳng lấy làm lạ, đây thuộc vấn đề gen di truyền, hạng người thế nào sanh ra đứa con thế ấy, nuôi chó cũng dạng như thế cả thôi!”

      Đây coi như là nàng tức điên lên rồi, ba đấng mày râu còn lại tương đối bình tĩnh hơn, tha thứ cho giây phút điên loạn này của Vivi, mà thôi, cho dù là ai khi nghe tin con mình bị người ta chơi đều cũng có thái độ như vậy, hơn nữa còn bị mang bầu nữa…

      Nhưng cũng phải lại, nếu như Hoắc Cảnh Sâm nghe được những câu lý luận lúc này của Vivi, có thể ngay lập tức túm cả nhà ta – bao gồm ‘đứa con trai mang thai’ của ta, đưa đến Châu Phi đây nữa?

      Cho nên về sau câu này trở thành lời tiên tri, bạn thể tin đúng ?

      Cũng giống như nhiều năm sau đó, lúc đó ‘con trai’ Vivi về chầu trời rồi, sau đó để lại đội quân con đàn cháu đống, khi đó Vivi hay tin: trước khi Hoắc Thần Viễn cưới vợ có hai đứa con sinh đôi, lập tức phun hết ra ngoài nước trái cây vừa uống vào miệng, rồi sau đó om sòm phân bua, khẳng định lại những lời trong bệnh viện lúc đó.

      Amen, trời đất chứng giám, lúc đó ta chỉ thuận miệng ra thôi, có ý gì khác, quỷ mới biết vì sao đàn ông nhà họ Hoắc đều như thế, ặc, mãnh liệt!
      Last edited: 18/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 209:

      Đợt này Niệm Thần bị sốt khá cao, nên hơi thở có chút khó khăn, lại càng gấp gáp khó chịu, lúc đó, cả người cũng bị dày vò giống như tất cả nước trong cơ thể đều chảy đâu hết vậy, đôi môi vốn màu đỏ hồng xinh đẹp nhưng giờ phút này lại trắng bệch nứt nẻ, làn da thiếu nước lên những mạch máu màu hồng, trừ những điểm đó ra, cả người giống như chút hơi thở nào của con người.

      Khi đó, Hoắc Cảnh Sâm ngồi bên giường, cặp mắt sắc bén đầy vẻ thương, cẩn thận thay khăn lông chườm hạ sốt cho , sau đó lại lấy miếng bông gòn thấm chút nước, nhàng chậm nhè từng chút lên đôi môi khô nứt của .

      Bấy giờ là nửa đêm, trong bóng tối, tình hình bên trong phòng bệnh, dường như yên tĩnh cách đáng sợ, lúc này hô hấp của hai người cũng có vẻ bình ổn cách bình thường.

      Nhưng thực tế chính là trong màn đêm như vậy, Niệm Thần ngủ sâu, nhưng lại chìm vào tận cùng của cơn ác mộng, từng trận từng trận tuyệt vọng cứ thi nhau kéo tới cuốn lấy , mà cứ ngâm trong nước biển, thể động đậy được.

      Nước biển tanh mặn kia như lưới nhện bao phủ hết cả người , khiến thể làm gì được, thời điểm đó, nước biển này ràng như chịu điều khiển của thế lực nào đó, khi hai mắt cố gắng mở ra, ràng nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm đứng ở chỗ xa với , nhưng cũng đứng trong nước biển, dáng vẻ cũng giống như nhau.

      ràng là rất gần, gần đến nỗi chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào nhau, nhưng đáy mắt của Hoắc Cảnh Sâm nhìn vô định vào chỗ nào đó, nhưng ràng là để ý gì đến , mà miệng muốn hé ra để gì đó, nước biển tanh nồng lại tràn vào hết khoang miệng, khiến thể ra bất cứ câu chữ nào.

      giây kế tiếp, cả người của Hoắc Cảnh Sâm giống như có linh cảm nào đó, phục hồi lại tinh thần, nhưng cũng nhìn cái nào về phía Niệm Thần, ngay sau đó bơi về phía bờ biển cách đó xa.

      Mà trong khi đó, trong lồng ngực của , khí ngày càng ít ỏi, cổ của rất đau, cảm giác giống như bị ai đó bóp nghẹt, nhưng lúc đó chỉ có cảm giác đau thương vì trong đầu của hoàn toàn là hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm rời bỏ .

      Đợi đến khi vô tình cúi đầu xuống, mới nhìn thấy những đốt ngón tay trắng bệch chặn ngang vào cần cổ của , chỉ biết giương mắt thất thần nhìn hết mọi thứ.

      Nhưng rốt cuộc đó có phải thực hay chỉ là trong giấc mộng, tại sao bị mất kiểm soát mà lại thắt cổ của mình, tuyệt vọng kinh khủng bùng nổ trong đầu của , nhưng ngay lập tức cảm giác đó bị thay thế bởi cảm giác khó thở, liều mạng hít thở, nhưng chung quanh toàn là nước biển và cũng chỉ có nước biển, muốn giãy giụa, vùng vẫy thoát khỏi nơi đáng sợ, nhưng ràng chính đôi tay của trụ vững cổ của ……

      Hầu như Hoắc Cảnh Sâm phát khác thường của Niệm Thần, khi đó, nằm nghiêng giường, ôm lấy thân thể thương vào trong ngực của mình, mà thân thể của Niệm Thần bỗng nhiên cứng ngắc, nên là người đầu tiên có thể cảm nhận được.

      Nhưng cũng chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi đó, còn cho thời gian để phản ứng, đôi bàn tay tái nhợt của Niệm Thần lại từ từ dời di chuyển, từ dưới lên , rồi sau đó dừng lại tại nơi chính cổ của , sức lực bỗng nhiên tăng vọt, bởi vì động tác này của rất mạnh mẽ, giật đứt kim tiêm truyền dịch cánh tay kia của , lúc đó, mu bàn tay xuất vết máu rất ghê sợ, nhưng dường như cũng có cảm giác gì.

      Đột nhiên trong đầu của Hoắc Cảnh Sâm thoáng nhớ lại tình huống gặp trước đó, cũng giống như tại, lần nữa tái trước mắt , mà vừa thoáng phút hoảng hồn, liền trấn định lại, dùng tới mười phần sức lực, thậm chí mu bàn tay còn xuất vài vết cào xước do móng tay của Niệm Thần, lúc này mới bắt giữ được đôi tay muốn thân thiết với cổ của .

      Ngay lập tức, cả người Niệm Thần giống như lấy lại được tự do, khi đó hai mắt của vẫn nhắm nghiền nhưng hơi thở lại hết sức gấp gáp.

      Hoắc Cảnh Sâm có chút sợ hãi nắm chặt hai bàn tay của Niệm Thần, lúc đó trong đầu óc của chỉ có ý nghĩ chính là, may mắn vì lúc này ở bên cạnh của , nếu chấp nhận nổi hậu quả đó.

      Thế nhưng, trận ầm ĩ hề vừa qua, mặt Niệm Thần cũng vơi chút sắc hồng, Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người, dùng trán của mình đặt trán của Niệm Thần, mới phát , hạ sốt.

      Hoắc Cảnh Sâm cũng cảm thấy thở phào nhõm, vừa định giơ tay lên chuẩn bị bấm chuông gọi y tá tới phòng bệnh, để xử lý vết thương mu bàn tay của Niệm Thần, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng nức nở nho của Niệm Thần, còn mang theo chút tủi thân, ngay lập tức, mềm mại trực tiếp đánh thẳng vào đáy lòng của Hoắc Cảnh Sâm, len lỏi đến tận nơi thể chạm vào kia.

      Nhưng dáng vẻ của Niệm Thần cũng chưa có dấu tỉnh, nhưng lại giống như khó chịu với những hành động vừa rồi của Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, mặt là vẻ uất ức, thân thể co rúm lại, ngay cả trong giấc mơ cũng như mang theo ý lên án, tiếng khóc vừa ngừng, nước mắt tèm lem ngang dọc khuôn mặt, khiến cho Hoắc Cảnh Sâm bỗng dưng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

      mới phát ra thể từ bỏ được nữa rồi, hình như những lúc đau lòng tới cùng cực mới nhớ ra, cuối cùng cũng có số chuyện, thể kiểm soát được đấy, phải sao.

      Khóe môi khẽ nhếch lên, ngay cả đáy mắt cũng chứa chan mùi vị hạnh phúc ràng, trong bóng đêm huyền bí, tiếng khóc kia có vẻ đặc biệt phá tan tĩnh lặng hoang vu độc, đôi môi mỏng hoàn mỹ của ghé sát vào bên tai của , cũng phát ra nụ cười tâm toát ra từ trong giọng của :

      “Niệm Thần, phải làm thế nào đây, phát ra thể kiểm soát được mà em mất rồi.”

      Giống như là kỳ tích, ngay khi tiếng của vừa dứt, bé trong ngực như được tiêm liều thuốc an thần cực mạnh, ngay lập tức gương mặt đó như trời sáng sau cơn mưa, tốc độ thay đổi nhanh chóng khiến cho Hoắc Cảnh Sâm hoài nghi cái trận bệnh này có phải là giả vờ hay nữa.

      lúc sau, Niệm Thần an ổn nằm yên trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm, Hoắc Cảnh Sâm mới tin chắc Niệm Thần bị bệnh, phải giả vờ, còn về phần tại sao lại có đột phát như mới vừa rồi, vẫn phải đợi đến khi Niệm Thần tỉnh lại mới có thể biết được, ặc, được được, có lẽ ngay cả khi Niệm Thần tỉnh lại cũng vẫn có thể tìm ra được câu trả lời.

      Khi đó, tình huống bên trong rất ấm áp, tình nùng mật ý, nhưng sắc thái của tình huống bên ngoài lại cực kỳ nhạt nhẽo, dường như đó trở thành dấu báo trước điềm nào đó, thế giới hai người của Hoắc Cảnh Sâm và Mộ Niệm Thần biến hóa nghiêng trời lệch đất.

      thực tế, nếu như nhau cách chân chính, những lúc quan trọng tuyệt đối nên dễ dàng xuất ra khỏi miệng, mà dựa theo tính cách của Hoắc Cảnh Sâm, cả đời này chỉ ra ba lần “ em” với duy nhất Mộ Niệm Thần mà thôi.

      thời gian khá lâu sau đó, khi lần thứ hai khi mỗ nữ nào đó nghe được ba chữ này, liền mặt dày mày dạn đòi sống đòi chết ép buộc Hoắc Cảnh Sâm nữa, liền bắt đầu bực bội tức nghẹn vì nghe được lần thứ ba, tuy ngoài mặt vẫn còn tỏ ra tủi thân nhưng cũng chẳng có biện pháp nào bắt ép được người kia.

      Nhưng ra , cả đời này của nhất định là biết được, có đêm như vậy, khi đó, lúc mà còn co rúc trong lòng , trong khoảnh khắc kia, giọng êm ái như tiếng nhạc cổ điển của vang lên, đẹp và cảm động.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :