1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 195

      Môi mỏng khẽ động, ràng là ngay lúc muốn ra điều gì đó, cánh cửa của giáo đường đóng chặt phía sau lưng bỗng bị đẩy ra, và khi cửa vừa được mở, tại nơi mà ánh sáng phản chiếu lại xuất bóng người, đây ràng là người trong hình bị Mai Dĩ Thanh bắt cóc: Mộ Niệm Thần.

      Từ ngày kia, hầu như ai cũng nhận ra, vội vàng chạy tới kia, ngay lúc mà từng bước từng bước vào giáo đường, người mặc chiếc áo đầm màu vàng nhạt vô cùng đơn giản, tuy mặc bộ trang phục lộng lẫy nhưng gương mặt của vẫn giống như tỏa ra loại ánh sáng chói mắt, hầu như chỉ trong thời gian cái nháy mắt, mọi người lại có thể cảm thấy rằng, chỉ có người phụ nữ như vậy, mới đủ xứng đôi để đồng hành đến cuối đời cùng với người đàn ông này.

      ta đồng ý”

      Khi ra lời đó, giọng của thể tự tin mà trước nay chưa từng có, giọng của rất nhàng nhưng đầy cảm xúc, lại có thể chớp nhoáng vào lòng người.

      vừa vừa sải bước nhanh đến bên , cho đến khi Mai Dĩ Thanh nhìn như nhìn thấy quỷ, đột nhiên đứng lên, mặt đầy vẻ hung dữ, thể tức giận tột cùng khi thấy Niệm Thần đột nhiên xuất ở chỗ này:

      “Kéo ta ra ngoài ngay cho tôi, tại sao người phụ nữ này lại xuất ở chỗ này chứ, tại sao lúc này những người bên ngoài kia lại cho phép có người tới quấy rối đám cưới này chứ, mau cút ra ngoài!!!”

      Mặc cho bà ta kêu gào thảm thiết, nhưng ra uy hiếp này cũng chẳng có tác động đến bất kỳ ai, thậm chí ngay tại lúc này, có người còn sinh ra mấy phần chán ghét đối với bà ta nữa, dưới chân Niệm Thần vẫn cứ bước kiên định như cũ, nhưng cũng chỉ tới nửa đoạn đường dừng lại, song trong đôi mắt lấp lánh viết lên những ý tứ mà người khác thể hiểu được, nghiêng đầu, hình như chờ đợi động tác kế tiếp của Hoắc Cảnh Sâm.

      Dường như người nào phát , từ ngay lúc người phụ nữ này bất ngờ xuất , nụ cười nơi khóe miệng của Hoắc Cảnh Sâm cũng dịu dàng hơn rất nhiều, mà thời điểm nhìn về phía Niệm Thần đáy mắt trìu mến luôn tràn đầy ý cười.

      Nhưng mà ngược lại, người phụ nữ đứng bên cạnh của Hoắc Cảnh Sâm, Cố San San, ràng là mới vừa rồi nụ cười lúm đồng tiền mặt còn rực rỡ như hoa nở mùa xuân, nhưng giờ phút này hoàn toàn lụi tàn và mất .

      Ngay khi bước chân Niệm Thần dừng lại tại nơi kia, Hoắc Cảnh Sâm vô cùng thoải mái buông bàn tay nắm bàn tay của Cố San San, giây kế tiếp, hai bàn tay của giang rộng ra, đáy mắt đầy ý cưng chiều nhưng lại cực kỳ châm chọc nét mặt xám xịt của Cố San San.

      Mà Niệm Thần, hình như khóe miệng tràn ra tiếng cười nhưng vang dội, nhưng lại đều truyền vào tai của mỗi người có mặt tại nơi đây, hầu như là chạy tới, mỗi bước chân, ánh mắt của chỉ cố định vào người đàn ông giang hai cánh tay đứng tại chỗ đó.

      Chỉ mất vài giây, Niệm Thần vững vàng nhào vào trong vòng tay ôm ấp của Hoắc Cảnh Sâm, tư thế ôm nhau chặt, làm cho nhân vật nữ chính trong đám cưới này trở nên mờ nhạt, tinh thần chán nản, bị những người có mặt tại đây trực tiếp thể coi thường.

      Nơi khán đài, những ký giả đứng đó bỗng chốc nháy đèn chụp liên tục ngay từ lúc Niệm Thần tiến vào giáo đường, kể cả từng nét mặt của Hoắc Cảnh Sâm, vào ngày mai thôi những thông tin về đám cưới này cũng đủ trở thành tin tức nóng hổi để buôn chuyện say sưa cho mọi người.

      Niệm Thần vừa trải qua cuộc bắt cóc bí mật nhưng hiểu sao lại bị người ta ném đến ngay nơi diễn ra hôn lễ, đứng ở bên ngoài giáo đường, cho đến khi nghe được do dự “đồng ý” của Hoắc Cảnh Sâm, cuối cùng quyết định đẩy cánh cửa thiêng liêng kia, mà người đưa tới chỗ này chính là thuộc hạ dưới tay của Hoắc Cảnh Sâm, trước khi rời họ chỉ câu, đây là ý của ngài Hoắc, đối với đám cưới này, có thể tự do phá hủy là được!

      Có trời mới biết, lúc đó Niệm Thần nhìn lên trời đầy vẻ coi thường, trước mặt nhiều người như vậy mà tự mình lại tự phá hủy hình tượng của chính mình, Niệm Thần làm được.

      Nhưng cũng chỉ có trời mới biết ngay tại phút kia mới phát ra, mặc kệ đám cưới này là giả hay là , cũng thể khoanh tay đứng nhìn mà làm gì, ít nhất, nếu từ trong miệng của Hoắc Cảnh Sâm ra ba chữ: “Tôi đồng ý”, như vậy chắc chắn cả cuộc đời của ghi hận chuyện này.

      Cho nên cho tới khi đẩy cánh cửa kia ra, cũng vẫn chưa nghĩ ra mình có thể những gì, hay nên những gì, may mắn là Hoắc Cảnh Sâm phản ứng rất nhanh, như vậy làm cho cảm thấy rất hài lòng, bỏ qua lo lắng vô ích kia.

      Cho dù có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm sau lưng của , nhưng ra, lúc này vùi trong vòng tay ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm, chẳng thèm suy nghĩ đến điều gì, cũng như chẳng cần quan tâm đến việc gì nữa, chỉ biết muốn có người đàn ông này, cần gì khác nữa.

      Trong nháy mắt những ký giả chen chúc nhau tới gần hai người, từ khán đài ai biết những vệ sĩ áo đen bất ngờ xuất từ lúc nào, họ rất ăn ý đem cách ly những ký giả này.

      Cũng trong thời điểm này, Mai Dĩ Thanh vọt tới trước mặt của Hoắc Cảnh Sâm, cánh tay hất lên muốn tát cái lên mặt của Niệm Thần, nhưng Hoắc Cảnh Sâm lại nhìn rất ý đồ của bà ta, cái tát đến giữa chừng liền bị Hoắc Cảnh Sâm chính xác chặn lại.

      buông Niệm Thần ra, đem Niệm Thần giấu ra phía sau lưng của mình, mà bàn tay níu lấy cánh tay của Mai Dĩ Thanh, toàn bộ sức lực trong người như muốn kiềm chế cái gì đó, nhưng ra, im lặng kia cuối cùng cũng chính thức bùng nổ.

      Vẻ hung tợn mặt của Mai Dĩ Thanh cũng bị hoảng sợ, chỉ biết giương mắt nhìn , ràng là dáng vẻ cực kỳ hoảng sợ.

      Ngàn tính vạn tính, đúng là bà ta tính sót con người độc ác tuyệt tình có tên Hoắc Cảnh Sâm này rồi sao?

      Đôi mắt như chim ưng của nhìn chằm chằm vào khuôn mặt in dấu theo thời gian của Mai Dĩ Thanh, thù hận đột nhiên tràn ra tự do, mà giọng của thấp, nhưng lại lấn áp hết thảy những huyên náo xung quanh:

      “Dì à, bà cũng biết sợ sao?”

      Mỗi chữ đều hoàn toàn nặng nề như đá tảng rơi vào trong lỗ tai của Mai Dĩ Thanh.

      Nếu như lúc trước khuôn mặt của bà ta chỉ có vẻ sợ hãi, như vậy khi Hoắc Cảnh Sâm vừa ra những lời kia xong, bà ta giống như sững sờ chết lặng, trong giây phút đó, nơi đáy mắt mười phần sợ hãi nhanh chóng kéo thành tuyệt vọng, đúng, là tuyệt vọng!

      Cuối cùng ta cái gì cũng biết hết, chuyện gì cũng biết hết rồi!

      “Con vừa mới gọi ta là gì?”

      Tựa như níu kéo điều gì đó xác định, nhưng thực tế, có chắc chắn nhiều hơn nữa cũng chỉ là dư thừa, kết quả được quyết định, ai có thể gỡ vốn từ tay của Hoắc Cảnh Sâm chứ?

      cảm giác bất lực vừa đè xuống, bà ta ràng còn muốn thực cú giãy giụa lần cuối cùng, im lặng chút, giống như bà ta chờ đợi câu trả lời của Hoắc Cảnh Sâm, giọng cũng tự nhiên nỉ non:

      “Đó phải do ta làm, chuyện năm đó có liên quan gì đến ta, đó, chẳng liên quan gì đến ta hết…”
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 196:

      Vừa vượt qua được cảm giác bất lực kia, bà ta ràng còn muốn thực cú giãy giụa lần cuối cùng, rồi lại im lặng chút, dường như bà ta thể chờ đợi để nhận được câu trả lời của Hoắc Cảnh Sâm, tự động lên tiếng :

      “Đó phải do ta làm, chuyện năm đó có liên quan gì đến ta, đó, chẳng liên quan gì đến ta hết…”

      Tinh thần của bà ta rơi vào tình trạng khủng hoảng, có lẽ gần như trạng thái điên loạn, mới vừa năng bỗng điên cuồng, bà ta như người điên muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm của Hoắc Cảnh Sâm, điên cuồng la hét ầm lên:

      “Làm sao có thể, làm sao mà mày có thể biết được, mày căn bản thể nào biết được chuyện xảy ra năm đó!”

      Ngay lập tức trong ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm nổi lên hung hiểm dữ tợn, hít hơi sâu, trong giọng cũng cố gắng áp chế mất bình tĩnh:

      “Năm đó, vì muốn chiếm đoạt tài sản của ông nội, mà bà cấu kết cùng với Hoắc Thiên Hoa để hại chết cha mẹ của tôi, thời điểm đó bà hẳn nên biết rằng cuối cùng cũng ngày tôi báo cho cha mẹ tôi, thay thế cha mẹ tôi để đem đoạt lại tất cả những thứ thuộc về họ! Mai Dĩ Thanh, tại sao các người lấy mọi thứ của cha mẹ tôi rồi, vậy mà vẫn còn có thể sống yên vui, lại còn gióng trống khua chiêng dám dùng danh nghĩa của cha mẹ tôi để đuổi cùng giết tận tôi như thế?!”

      Nhớ lại chuyện năm đó, ở thành phố A này, hai người con trai của Hoắc Lạc đều xuất trong các chủ đề chuyện của mọi người, cả hai đều tài hoa xuất chúng, đều là niềm tự hào của Hoắc Lạc, thế nhưng chuyện trớ trêu, người con trai Hoắc Thiên Hoa, cũng chính là chồng của Mai Dĩ Thanh, lại là đứa con riêng, chiếu theo quy định của nhà họ Hoắc, con riêng có tư cách thừa kế tài sản của nhà họ Hoắc.

      Vì vậy sinh ra tâm bệnh, đau lòng vì bị mất phần tài sản, khiến tâm tư Hoắc Thiên Hoa nổi lên ý muốn giết người, cũng trong đêm, trận lửa lớn thiêu rụi toàn bộ biệt thự nơi mà cha mẹ của Hoắc Cảnh Sâm ở, khi đó Hoắc Cảnh Sâm vừa tròn tuổi, trong buổi tiệc mừng thôi nôi đó, vốn hai vợ chồng đều hơi say say, cho nên đương nhiên thể thoát khỏi trận hỏa hoạn đó, cũng do Hoắc Lạc rất quý đứa cháu trai này nên sớm dẫn về nhà chính của Hoắc gia.

      Cho nên Hoắc Cảnh Sâm mới may mắn giữ lại được mạng.

      thực tế, điều hành cả tập đoàn to lớn như Hoắc thị, phải biết Hoắc Lạc khôn khéo đến cỡ nào, làm sao mà ông có thể hoàn toàn biết ai gây ra chuyện đau lòng kia chứ?

      Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng dù sao đứa còn lại cũng là con trai của mình, khó có thể vẹn cả đôi đường, cuối cùng Hoắc Lạc đưa ra quyết định, nếu Hoắc Thiên Hoa muốn được thừa kế tài sản của Hoắc thị, như vậy cả đời cũng được có con của chính mình, phải xem Hoắc Cảnh Sâm như con ruột của mình.

      Đương nhiên Hoắc Thiên Hoa gật đầu đồng ý, nhưng lại đáng tiếc cho Mai Dĩ Thanh, lúc ấy bà ta mang thai được hơn năm tháng, tuy nhiên dưới bức bách của Hoắc Thiên Hoa, bà ta buộc phải bỏ thai nhi năm tháng đó, trong quá trình phẫu thuật lấy thai xảy ra cố , nên sau này bà ta có khả năng được làm mẹ nữa.

      thời gian dài phải đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm, cho đến thời điểm khi Hoắc Cảnh Sâm lớn hơn chút, Mai Dĩ Thanh mới hiểu ra, phải phẫu thuật kia thất bại, căn bản là Hoắc Lạc sử dụng chút thủ đoạn nho trong đó, chỉ vì muốn dành điều tốt nhất cho người cháu này thôi, nhưng như thế lại công bằng với Mai Dĩ Thanh!

      Từ đó về sau, bà ta liền thay đổi thái độ đối xử với Hoắc Cảnh Sâm, từ mới bắt đầu lạnh nhạt, rồi từ từ trở thành hận đến nghiến răng cắn lợi, chỉ vì tồn tại của Hoắc Cảnh Sâm, mà bà ta mới mất cái quyền được làm mẹ, nhưng bà ta lại chỉ có thể đè nén khổ sở đau đớn đó xuống tận sâu trong đáy lòng, có trời mới biết, lúc nào trong đầu của bà ta cũng nghĩ đến chuyện trước kia sao Hoắc Cảnh Sâm bị thiêu chết chung với cha mẹ của nó trong đám lửa kia luôn !

      Rồi sau đó, bỗng ngày có tin tức đưa rằng: ‘Hoắc Thiên Hoa công khai con trai ngoài hôn nhân’, chuyện xảy ra thời điểm đó mới khiến cho Mai Dĩ Thanh trở nên điên loạn, bà ta mất niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, vậy mà người đàn ông kia còn phản bội bà ta, trách được ban đầu ông ta có thể dễ dàng buộc bà ta phải phá bỏ đứa con chung của hai người!

      Cuối cùng hóa ra đứa bé kia lại lớn lên ở bên ngoài, đó là chuyện mà Mai Dĩ Thanh ngờ tới, nếu như phải bọn họ có lòng tham mà gây ra trận hỏa hoạn năm đó, cha mẹ của Hoắc Cảnh Sâm đều vẫn còn sống, như vậy làm sao mà bà ta có thể bị tước đoạt thiên chức làm mẹ?

      Ở bên ngoài giáo đường, từ xe cảnh sát vang lên tiếng hụ còi, thần trí của Mai Dĩ Thanh chợt quay trở về với thân thể chết lặng của bà ta, bà ta gần như điên cuồng muốn trốn khỏi bàn tay của Hoắc Cảnh Sâm gắt gao nắm chặt cổ tay của bà ta, la lối ầm ĩ như người điên:

      “Hoắc Cảnh Sâm, mày buông tao ra, tao là mẹ mày! Mày buông tao ra ngay, mày thể đối xử với tao như vậy được!”

      Đương nhiên là lời kêu gào này là để cho người khác nghe, mối quan hệ mẹ con, như vậy mỗi hành động hay mỗi lời của Hoắc Cảnh Sâm cũng đều lên rằng là đứa con bất hiếu!

      Nhưng có điều Mai Dĩ Thanh đại khái là ngờ đến, ý trong những lời gào thét kia lại ít nhiều khiến cho người ta dở khóc dở cười, mẹ ruột, cái từ ngữ đó mà dính vào người của bà ta lại làm dơ bẩn ý nghĩa của cái từ này.

      “Mẹ ruột? Bây giờ bà mang tội danh giết người, Mai Dĩ Thanh, chuyện cho đến nước này rồi, tất cả chuyện bà giết người năm đó, những chứng cứ có liên quan đến vợ chồng hai người sát hại cha mẹ ruột của tôi, tôi đều giao cho cục cảnh sát hết rồi, bà còn lời gì muốn để dành cho quan toàn nghe!”

      Bên trong giọng của Hoắc Cảnh Sâm có thể bắn ra nước đá, vừa chuyện, dường như rất chán ghét cái đụng tay lúc này, trong nháy mắt hất tay bà ta ra, cả người Mai Dĩ Thanh bị mất lực chống đỡ liền ngã xuống đất, bà ta mặc kệ đau đớn, lúc muốn vùng vẫy đứng dậy liền bị khống chế bởi các hộ vệ của Hoắc Cảnh Sâm.

      Những lời cùng hành động của Hoắc Cảnh Sâm rất nhanh chóng truyền vào tai vào mắt của mọi người, lúc này có thể những đại biểu của thành phố A đều có mặt tại đây, đối với con người của Mai Dĩ Thanh này, coi như trong nháy mắt bị đánh giá tới cực kỳ nhếch nhác.

      Dáng vẻ lôi thôi, tóc tai bù xù, thời điểm nằm dưới đất, bà ta giống như mất khả năng năng, mà cái người còn đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, Cố San San run lẩy bẩy, cũng chỉ biết đứng run rẩy chứ cũng dám bước lên ngăn cản hay lên tiếng.

      Vở kịch vừa mới bắt đầu diễn hình như thời điểm hạ màn cũng tới, từ ngoài cửa chính của giáo đường, cảnh sát bước thẳng đến trước mặt Mai Dĩ Thanh, ngay lập tức khóa còng số tám gọn gàng đôi tay của bà ta, bà ta cũng ngờ rằng náo loạn hồi rồi đột nhiên từ trong biến cố này lại phục hồi tinh thần.

      Hoắc Cảnh Sâm dừng bước trước mặt Mai Dĩ Thanh, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của bà ta thoáng thể khinh thường:

      “Đối với người phụ nữ như bà, nửa đời còn lại phải đối mặt với vách tường trong nhà tù mà có phát điên đó cũng coi như thê thảm lớn nhất rồi, nhưng đây cũng có thể tính là muốn chết được ?”

      Dừng chút, nhìn về phía những người cảnh sát:

      “Mang .”

      Mai Dĩ Thanh cam lòng, bà ta càng điên cuồng gào thét um sùm trong giáo đường, Cố San San chết điếng đứng tại chỗ, loạt những biến cố này ngay lập tức khiến cho mất hồn, trái tim đau đớn tàn nhẫn, biết trước quả cuối cùng cũng vô duyên với người đàn ông này, thời điểm nước mắt thi nhau rơi xuống, bên tai lại nghe được giọng của Hoắc Cảnh Sâm:

      “Còn , hay là muốn nửa đời sau được ở chung phòng giam cùng với mẹ ghẻ của ?”

      Đây cũng coi như là đáp trả phần tình cảm cuối cùng, tóm lại là người con tên Cố San San này phân lượng nào trong cuộc đời của , chỉ vì quá chấp mê thương mà thôi, trong cuộc đời lại hiếm lạ gì những người như vậy, cho nên muốn đuổi cùng giết tận!

      Khách mời cũng chưa ra về, những ký giả vẫn đứng xung quanh , thời điểm bọn họ vẫn còn chết lặng, trong lúc Cố San San rời khỏi đó thế nhưng lại thản nhiên dắt tay Niệm Thần, tư thế mười ngón tay đan vào với nhau, tận sâu trong đáy mắt đều là thương nồng đậm.
      Last edited by a moderator: 19/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 197:

      hôn lễ cứ như vậy mà kết thúc, theo khía cạnh nào đó kết thúc như vậy cũng có thể nằm trong suy đoán của mọi người, vậy mà, nếu lược bỏ bớt những trang trí xa hoa khiến cho người ta sợ hãi, cho dù thiếu những tin tức động trời tuyên truyền cho hôn lễ, ngay cả khi hôn lễ có kết cục như thế thôi cũng đủ để gây chấn động lòng người rồi.

      Thời điểm Mai Dĩ Thanh bị cảnh sát mang , dường như những khách mời còn ở sảnh đường vẫn còn suy nghĩ rốt cuộc tại sao lại như vậy, ngay cả người làm dâu như Cố San San cũng chút phản kháng nào, lúc rời vẻ mặt đầy đau thương, hình như mọi người cũng kịp nhận ra cuối cùng hôn lễ này là người nào bỏ rơi người nào nữa.

      Mà có lẽ chính Niệm Thần cũng cảm nhận được có số điều thể lý giải được, lẽ hôn lễ này diễn ra chỉ nhằm mục đích bắt Mai Dĩ Thanh? Vậy tình huống này có cần thiết xảy ra hay ? Dù sao chứng cứ trước mắt đều xác thực, nên cũng cần thiết phải đặt vào tình huống này, hoặc có thể để có thể khiến Mai Dĩ Thanh sa lưới mà phải chuẩn bị lâu như vậy, là có chút lãng phí.

      Chiếu theo tính tình của Hoắc Cảnh Sâm, nếu lần nữa lấy tư thế vương giả để quay trở về trong tầm mắt của mọi người, hình như cũng cần phải giả vờ thỏa hiệp để thực buổi hôn lễ này, thậm chí xuất của chỉ càng làm rối loạn tình thế hơn thôi.

      có chút ngây ngốc chìm đắm vào đôi mắt đầy si mê cưng chiều của người đàn ông đứng trước mặt mình, trong phút chốc cũng chưa có dấu hiệu muốn gọi hồn về với thể xác, muốn rất nhiều điều gì đó, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, nhất là trong hôn lễ của cùng với người con khác….nên….

      Trong đám ký giả bỗng vang lên những thanh phỏng vấn, ngay lập tức mọi người cùng nhao nhao lên khiến cho nơi đó cực kỳ ồn ào, nếu như bọn họ nhớ lầm, người phụ nữ đứng trước mặt của Hoắc Cảnh Sâm này, chính là người mà lúc trước bị bỏ rơi, nếu vậy hôm nay, đây có được coi như trâu về hợp phố ?

      Cuối cùng Hoắc Cảnh Sâm cũng lựa chọn người mẹ sinh ra hai em sinh đôi kia?

      “Hoắc Cảnh Sâm, ….”

      Khi đứng trước nhiều ký giả vây quanh như thế này, Niệm Thần đúng là có chút được tự nhiên, hơn nữa lúc này thanh của những lời bàn ra tán vào lại lọt hết vào trong tai của , càng làm cho có cảm giác đứng ngồi yên, lắc lắc cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, ánh mắt ra hiệu muốn với rằng rời khỏi đây rồi có chuyện gì tiếp.

      Nhưng mà, Hoắc Cảnh Sâm giống như nhìn thấy ám hiệu từ trong đáy mắt lo lắng của , khóe môi nở nụ cười hình cung nhàng giống như tự tin từ lúc bước chân vào giáo đường này, nhưng ngay giây kế tiếp thôi tư thế của hạ thấp xuống chút hình thành tư thái quỳ gối, ngay lập tức khiến cho tất cả những ký giả có mặt có mặt tại giáo đường phải hít hơi lạnh, họ hoang mang, hình như trong cả ngày hôm nay tin tức chủ đề nóng hổi của ngày mai bây giờ mới chính thức bắt đầu.

      Mười ngón tay vẫn đan vào nhau có dấu hiệu muốn buông ra, nhưng tiếp theo đó bàn tay còn lại của Hoắc Cảnh Sâm, xuất chiếc hộp tinh xảo màu đỏ, bên trong là chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương màu hồng quý hiếm, dưới ánh sáng càng thêm chói mắt người nhìn.

      Niệm Thần dường như thể tin vào những gì mình nhìn thấy, tay đưa lên che miệng mở ra vì quá bất ngờ, dáng vẻ của nhìn rất đáng , nhưng chỉ giây sau đó thôi hiểu ý đồ của , từ trong hốc mắt chảy ra đôi dòng lệ nóng, ngay tại giờ khắc này, nếu cảm động đúng là tự lừa mình dối người.

      “Niệm Thần, ‘gả cho ’ nhé?”

      Chỉ câu khá ngắn ngủi, ra, trước đó Hoắc Cảnh Sâm chuẩn bị rất nhiều câu chữ muốn với , nhưng khi đặt vào tình huống trước mắt rồi lại đột nhiên được chữ nào, đối với những lời ngon tiếng ngọt vòng vèo quanh co, tin chắc rằng cũng thực tế bằng ba chữ này.

      Trong lúc bất chợt đôi mắt đẫm nước, Niệm Thần nhìn thấy rất ràng hai bên tai của xuất mảng hồng rất mất tự nhiên, người đàn ông này, lại có thể chấp nhận làm ra tình thế này chỉ vì , vậy còn có gì mà đồng ý chứ?

      Thời điểm này khóc nghẹn thành tiếng, chỉ biết gật đầu thể đồng ý của mình, dường như Hoắc Cảnh Sâm còn kiên nhẫn để chờ đợi lên tiếng trả lời, chiếc nhẫn được đeo vào tay phải của rồi.

      thực tế là thời điểm này truyền hình trực tiếp đám cưới thế kỷ này, biết có bao nhiêu người có mặt tại nơi đây cũng như những người ngồi xem trước màn hình chứng kiến được màn cầu hôn rúng động như vậy, cũng thế, đến giờ phút này Niệm Thần coi như hiểu được.

      Hoắc Cảnh Sâm phải muốn tham dự vào đám cưới này, nên chuyện Mai Dĩ Thanh bị bắt cùng lắm chỉ là cái cớ để hủy bỏ đám cưới này mà thôi, mục đích của chính là màn cầu hôn vừa rồi.

      muốn tuyên bố với toàn thế giới, người phụ nữ này mới là người trong lòng của , là người mà muốn dùng đôi bàn tay của mình để che chở cho , từ đầu đến cuối cũng chỉ chấp nhận người phụ nữ duy nhất chính là này.

      Đây cũng chính là điều mà quan tâm nhất, cũng từng cân nhắc rất nhiều lần, nếu mối quan hệ của với Niệm Thần bị công khai ra trước mặt công chúng, cũng đồng nghĩa trực tiếp đặt vào tình thế nguy hiểm rình rập khắp nơi, nhưng rồi dù có khó chịu nữa, xác định mình có đủ năng lực để bảo vệ tốt người phụ nữ này mọi lúc mọi nơi, chính là kịp chờ đợi nữa rồi, muốn tuyên bố cho cả thế giới biết: đây là người phụ nữ của .

      cưng chiều người con này!

      Thời điểm hai người ôm nhau hôn nhau, ánh đèn flash muốn bỏ lỡ giây nào, nhiều khi Niệm Thần nghĩ hoài mà cũng thể nào tìm ra kết quả, tại sao người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này lại có khả năng quyến rũ nhiều ánh mắt thế biết, cho dù là những siêu sao thiên vương hay thiên hậu e rằng cũng có sức hút quá đáng như vậy.

      Mà cũng do người đàn ông này, thời điểm khiêm tốn mà cũng có rất nhiều rất nhiều người ràng biết dùng thân phận lão đại của tổ chức hàng đầu thế giới ‘linh’, so sánh chênh lệch như thế, tính riêng tại thành phố A thôi, nếu đem thân phận đó ra ánh sáng đương nhiên cao hơn gấp mấy lần so với các ngôi sao trong làng giải trí rồi.

      Hình như Hoắc Cảnh Sâm cảm nhận được lo lắng yên lòng của Niệm Thần, nụ hôn kéo dài đến khi Niệm Thần cảm giác mình sắp chết vì nghẹt thở, mới chịu buông ra, rồi ngay khi mọi người vẫn còn tập trung mọi chú ý vào người lại tiến đến bên tai , giọng dịu dàng trìu mến:

      “Cái người chuyên tâm này, xem ra buổi tối muốn bị trừng phạt rồi.”

      ‘Oanh’, trong đầu vang lên tiếng nổ cảnh báo, mặt cũng đỏ lên mảng, bấm cái vào ngang eo của Hoắc Cảnh Sâm, còn chưa kịp mở lời ký giả bên kia dường như vừa khám phá ra điểm mới lạ, ngay lập tức liền ùn ùn chen lấn tới lui.

      “Ngài Hoắc, xin hỏi trước đó ngài chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho hôn lễ này nhưng tại sao bây giờ lại diễn ra màn cầu hôn như thế?”

      “Ngài Hoắc, xin hỏi tại sao ngài đột nhiên bỏ rơi Cố San San, lại lựa chọn Mộ tiểu thư?”

      “Ngài Hoắc, xin hỏi lúc trước có tin đồn hai người bất hòa, tin đó có hay , vậy tại sao mới vừa rồi ngài và Mộ tiểu thư lại trong tình huống trước mắt xem ra rất mặn nồng tình tứ?”

      “Xin hỏi tại ngài chọn Mộ tiểu thư, vậy có liên quan gì đến hai em sinh đôi kia ? Hay bởi vì ấy là mẹ của các con của ngài, cho nên ngài mới chọn cầu hôn với ấy?”

      “Ngài Hoắc, xin hỏi vì sao Mai nữ sĩ bị bắt?”
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 198:

      “Ngài Hoắc, xin hỏi trong khoảng thời gian này tình hình của Hoắc thị có những biến động mạnh thậm chí dẫn đến phá sản, chuyện này có liên quan gì đến việc ngài rời khỏi Hoắc thị hay ? Hôm nay ngài dẫn dắt tập đoàn Lạc còn lớn mạnh hơn thế, ràng là ra đời sau Hoắc thị, nhưng giá cổ phiếu lại tăng gấp mấy lần, liệu đây có phải là thủ đoạn PR trong kinh doanh hay ?”

      thể nghi ngờ gì, chỉ trong nháy mắt, câu hỏi vừa đưa ra lại đặt vào người của hai người họ, bản thân Hoắc Cảnh Sâm chính là nhà đầu cơ lớn, bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể kiếm ra lợi nhuận, cho nên tại bất cứ động thái nào của cũng có thể gây ảnh hướng lớn lao đối với thành phố A.

      Nhưng sau khi câu hỏi thẳng ra vấn đề kia, ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm nhìn qua đám người kia, ràng từ trong đáy mắt là những tia nhìn lạnh lẽo, mà cái người ký giả đưa ra câu hỏi đó chỉ biết ngậm miệng mà cả người vẫn thấy run rẩy, hỏi sao còn có người nào còn dám đặt câu hỏi ở cái vấn đề nhạy cảm kia chứ.

      Hình như trong ngày hôm nay mọi chuyện trải qua đều khá bình an hay sao đó, cho nên bọn họ dường như quên mất con người trước kia của Hoắc Cảnh Sâm, muốn người nào đó chết, người đó chắc chắn còn thấy được mặt trời mọc vào ngày hôm sau!

      trận ồn ào náo nhiệt hình như cũng bắt đầu có xu hướng lắng xuống, Hoắc Cảnh Sâm mở miệng trước, tất cả ký giả cũng ý thức được điều gì đó nên cũng ăn ý cùng im lặng, trong lễ đường rất lớn bỗng chốc liền yên tĩnh, tất cả đều chờ đợi câu nào đó của Hoắc Cảnh Sâm.

      Nhưng, giây kế tiếp, càng nắm chặt lấy tay của Niệm Thần, bàn tay kia có chiếc nhẫn kim cương màu hồng mà vừa mới đeo cho , ra ngay tại khắc kia khi chiếc nhẫn kim cương này phô bày trước ống kính cũng đủ trở thành nỗi ghen tị cho hầu hết những người phụ nữ ở thành phố A rồi!

      nghiêng đầu nhìn Niệm Thần, nơi khóe mắt là ý cười hiếm thấy, cho dù đứng trước ống kia, nụ cười đó cũng chưa từng có ý muốn che giấu:

      “Hoắc Cảnh Sâm tôi chính là muốn kết hôn với người con này, cả đời này bao giờ có lần thứ hai.”

      Tiếng vừa dứt, chỉ ánh mắt của thôi cũng đủ khiến cho những người hộ vệ kia hiểu được ý tứ của , ký giả cũng phối hợp nhường ra lối , mà dắt tay Niệm Thần, trước mắt mọi người, dẫn rời khỏi chỗ này.

      Về phần khán đài lễ, biết từ lúc nào hai em nhà Hoắc Thần Viễn sớm biến mất thấy tăm hơi.

      --- ------

      Nhưng thực tế nguyên cả ngày hôm nay, Hoắc Cảnh Sâm mang đến những bất ngờ cho Niệm Thần, nhưng chỉ dừng lại ở niềm vui đơn giản như vậy thôi, tuy vui mừng lớn kia xảy ra, nhưng Niệm Thần vẫn có cảm giác đó phải .

      Chiếc xe màu xanh ngọc Lamborghini bon bon chạy đường lớn, lúc đó, những tia nắng khúc xạ chiếu vào chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn tay của , tia sáng phát ra rất chói mắt khiến khóe môi nở nụ cười nhàng.

      Những món trang sức hay châu báu quý hiếm, những năm gần đây thấy ít, thậm chí là sở hữu cũng ít, nhưng viên kim cương màu hồng phấn này ngược lại, khiến cho người ta chìm đắm vào trong đó.

      Nhưng dù sao cũng vẫn là người phụ nữ, cũng chỉ là muốn có người thương mình, mình, tâm đầu ý hợp, nhưng chiếc nhẫn này cũng thể thay thế những ý nghĩa như vậy được.

      Nhìn qua kính chiếu hậu, Hoắc Cảnh Sâm thấy nụ cười khuôn mặt tuyệt mỹ lớn chỉ bằng bàn tay của Niệm Thần, khí yên tĩnh tuyệt đối, hiểu biết khá ràng tính tình của Niệm Thần, cho dù trong lòng rất vui mừng nhưng vẫn rất “kiểu cách” bao giờ thể ra bên ngoài.

      Chắc chắn là sai, nhưng mà đối với màn trước mắt, khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm cũng nhịn được nở nụ cười đầy thương, cách nào che giấu được, thôi cũng đành chịu, thương người con này nên dĩ nhiên vô điều kiện bao dung .

      Trong khoảnh khắc đó, cho đến khi niềm vui thích dần lắng xuống, Mộ tiểu thư rất biết lúc nào nên thể kiêu ngạo của mình:

      “Ah, cái người Hoắc Cảnh Sâm này thiếu tiền đến vậy sao? năm trước con trai của em cho em chiếc nhẫn đó có viên kim cương nặng chừng 2 ca-ra đó! Còn cái người này, chậc chậc, trách được nãy giờ em đều nhìn thấy các con, em đoán chừng chúng nó cũng nhìn nổi người cha keo kiệt của mình rồi!”

      Cho nên mới , phụ nữ là động vật nghĩ đằng nẻo, nếu sao cái người Mộ tiểu thư kia mặt vừa mặt khác lại đem tay giấu vào trong túi là có ý gì chứ?

      “……….”

      Lúc đó Hoắc Cảnh Sâm chỉ biết câm nín liếc mắt nhìn Niệm Thần còn giấu tay vào túi như bảo vệ bảo bối nào đó, quyết định im lặng lên tiếng.

      Nhưng mà, chứng minh từ rất lâu rồi, Mộ tiểu thư đều phải là loại người dễ dàng chuyện như thế, lúc này nghĩ đến con trai nhà mình mới sực nhớ đến hình như mình quá dễ dàng xúc động nên có lẽ trúng bùa mê thuốc lú nên mới bán mình cho Hoắc Cảnh Sâm, trầm trọng hơn là vẫn chưa được đồng ý của đứa con trai nhà mình.

      Trời ơi, đây là mắc sai lầm nghiêm trọng rồi, phải biết rằng từ trước đến giờ, con trai của đều là người làm chủ gia đình mà!

      “Hoắc Cảnh Sâm, hôm nay em bị mắc bẫy của rồi, thử xem, em chưa bàn bạc chút nào với con trai của em, vậy mà tùy tiện tìm người cha cho nó rồi, lỡ nếu như con trai nhà em thích , như vậy chẳng khác nào em tự làm khó chính mình rồi? Ah…”

      Giờ phút này, khi Mộ tiểu thư mà mặt đỏ tim đập nhanh, cứ thế ra đoạn văn trôi chảy, chống tay cửa sổ xe hơi, khuôn mặt nhìn say đắm gò má hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm, điều kiện đầu tiên mới chính là tùy tiện phép tắc mà phải chân thành lời tâm ?

      tiếp xúc nhiều nên nhìn bản chất của ai đó, Hoắc Cảnh Sâm tự nhiên cũng phải là người ngồi , đương nhiên Hoắc Cảnh Sâm có ý định dễ dàng bỏ qua cho màn kiêu ngạo vừa rồi của Mộ tiểu thư, coi con trai quan trọng hơn so với là có ý gì chứ? trắng là nếu làm sao mà có được hai cái thằng nhãi kia?

      “Mộ tiểu thư, lần sau nếu muốn thể tình cũng cần phải làm như vậy, giả dối.”

      Cho nên kinh nghiệm truyền lại từ người trước: mắng là , quả lúc này Mộ tiểu thư đúng là gượng ép, nhưng ra càng thêm nhìn nội tâm sâu sắc của người khác: tình .

      Được rồi, đây mới chính xác là lời của tình !

      Nếu như có người dám làm như thế để biểu đạt tình đương nhiên biết được đây giống y hệt như lời dối!

      “……….”

      Sau phút bất ngờ qua , nhưng Niệm Thần lại cảm thấy dường như mình chưa chiếm được chút tiện nghi nào từ người của Hoắc Cảnh Sâm phải, ngược lại cái người này sao, quan hệ của hai người đến tận bước này rồi, vậy tại sao vẫn thể để cho chiếm chút ưu thế là sao?

      “Hoắc Cảnh Sâm, về sau những chuyện trọng đại trong nhà do em làm chủ, điều thứ nhất: vợ luôn luôn đúng, điều thứ hai: cho dù vợ sai cũng phải tham khảo thêm điều thứ nhất, nếu như dám làm trái với sở thích của em, em liền đưa đến vùng hẻo lánh xa xôi, cho người ta làm con dâu nuôi từ bé!”

      Thời điểm miệng vừa ra những lời này xong, ra Mộ tiểu thư rất là nhớ đứa con trai nhà mình, nếu sao lại những lời thường với đứa con còn , lại có đạo lý nào áp dụng lên người đàn ông trưởng thành rồi chứ?

      thực tế, ra những lời buột miệng kia, đại khái là Mộ tiểu thư vẫn chưa có ý thức được im lặng nãy giờ của Hoắc Cảnh Sâm chuyển hóa thành hành động tăng nhanh tốc độ chạy xe, tốc độ càng ngày càng gia tăng, ràng mang theo ý tứ như kịp chờ đợi nữa rồi.

      Được rồi, thế nào nhỉ, người xưa thường : hình thức trừng phạt tệ hại nhất chỉ có thể chuyển biến thành trừng phạt giường, đây là lựa chọn tốt nhất.
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 199:

      Ngày hôm sau, cũng chẳng có gì là bất ngờ hết, khi mà trang bìa của hầu hết mọi tờ báo thương mại hoặc báo điện ảnh, thậm chí là báo lá cải, đều đưa tin tức về mọi chuyện xảy ra trong hôn lễ của ngày hôm qua.

      Chỉ trong nháy mắt thôi, thời điểm khi ba chữ ‘Hoắc Cảnh Sâm’ xuất ở đâu theo sau luôn là ba chữ ‘Mộ Niệm Thần’, giống như tất cả đều thừa nhận chuyện này vậy, việc hai người đó ở chung chỗ thành công tạo nên truyền kỳ mới.

      Nhớ lại các câu hỏi truy tìm nguồn gốc tin tức trong tất cả các tờ báo kia, đám cưới nửa chừng qua , mọi chuyện tình dù trước dù sau khi hai người quen biết nhau đều được phô bày hết lượt, cứ như thể có chuyên gia chuyên sưu tầm tin tức riêng của hai người vậy, giọng văn trong bài viết rất trôi chảy, miêu tả rất chi tiết từng ly từng tí về quá trình “chung đường” của hai người họ.

      Nhưng dù thế nào nữa những người đó có nghĩ đến nát óc cũng thể nào ngờ được, hai người bọn họ có khởi đầu cũng phải chỉ là duyên phận ngẫu nhiên mà ông trời sắp đặt, công lao lớn nhất là do lòng tham đáy của Mộ Thiên Hùng mà thôi.

      Nhớ lại còn có hai em sinh đôi rất mê người kia, hai người con trai của Hoắc Cảnh Sâm, huống chi còn là đôi trẻ thông minh như thế, đương nhiên hai đứa trẻ kia cũng được lên trang tin tức rồi.

      Nhưng bọn họ có suy nghĩ như thế nào cũng thể nào nghĩ ra được, nếu phải ban đầu Niệm Thần buồn nôn mà phun hết viên thuốc tránh thai kia ra, liệu làm sao có thể có được hai em mạnh khỏe thông minh đẹp trai của nhà Hoắc Cảnh Sâm chứ.

      Thôi được rồi, ra, từ lúc xảy ra chuyện đó cho đến bây giờ, ngay cả bản thân của Hoắc Cảnh Sâm cũng thể nghĩ thông suốt, ràng là chính mắt nhìn thấy Niệm Thần uống xong viên thuốc tránh thai kia rồi, làm sao lại có thể xuất được hai vật kia? những mà lại còn là hai nữa!

      Đây chính là vấn đề khá nhạy cảm với Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó sao họ lại lén lén lút lút đưa đứa con còn tuổi cho cơ chứ.

      Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ở thành phố A này đều biết đến người phụ nữ tên Mộ Niệm Thần, đặc biệt trong mắt những người phụ nữ khác, ta chỉ có mấy phần sắc đẹp, vậy mà lại có thể nắm bắt được Hoắc Cảnh Sâm, dù thế nào nữa cũng tránh khỏi sử dụng thủ đoạn nào đó, hơn nữa còn có mấy phần nham hiểm nữa, bọn họ tuyệt đối bao giờ tin tưởng tiểu bạch thỏ ngây thơ thuần khiết mà có thể khiến cho Hoắc Cảnh Sâm chiều buông tay, lại còn công khai thừa nhận mối quan hệ giữa hai người trước mặt nhiều người như thế.

      Đối với cái tin tức dưa lê này, thời điểm Niệm Thần nhìn thấy cũng chỉ cười cười cho qua, nếu dám dũng cảm đối mặt với tình mà phải sử dụng những thủ đoạn vặt vẵn như thế, có khi cần thiết cũng phải sử dụng mà thôi, nhưng thực tế nếu đến nước phải sử dụng đến hình thức nhục nhã dấu vết này, cũng chạm đến ranh giới cuối cùng rồi, vậy nên tất nhiên tình thắm thiết gì đó cũng thể nắm tay nhau lâu dài được đâu.

      Ban đêm, Hoắc Cảnh Sâm vừa mới kết thúc ‘trò chuyện’ cùng với Niệm Thần, khóe môi càng nở nụ cười sâu hơn, liền bước đến thư phòng, nhưng bất ngờ có vị khách mời mà đến.

      Thay vì vị khách này đến đúng lúc, có thể , người này cũng được coi như trong hai nhân vật chính trong hôn lễ của ngày [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :