1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 192 (1):

      Nhưng lại cũng chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây đồng hồ, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm lộn trở lại, thẳng tay lôi cổ Hoắc Tĩnh Bắc ném ra ngoài, Hoắc Cảnh Sâm cũng theo ra ngoài, mắt nhìn thấy Hoắc Tĩnh Bắc té nhào đất, cả người nhếch nhác chịu nổi, xoay người đóng cửa lại, dùng tư thế bề từ cao nhìn xuống, trong giọng của càng hề che giấu khinh miệt:

      “Hoắc Tĩnh Bắc, ta vẫn còn chưa suy nghĩ tính toán đến chuyện làm cho biến mất khỏi cái thế giới này, đừng có tiếp tục lượn lờ trước mặt ta, cũng cần xuất khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ta!”

      Trong khoảng thời gian ngắn bỗng trời nổi gió mây kéo ầm ầm, dù sao Hoắc Tĩnh Bắc cũng có chuẩn bị trước khi đến đây, nên chỉ trong tích tắc, lật người đứng lên, trong đáy mắt viết rất ràng – mười phần tự tin.

      “Hoắc Cảnh Sâm, hôm nay mày giở trò mờ ám đâm sau lưng tao, vậy còn bằng mày đâm dao cho tao chết luôn ! Tao cho mày biết, hôm nay tao đến đây cũng ôm ý định còn sống ra khỏi cái chỗ này, nên đương nhiên tao cũng phải kéo theo mày cùng chết với tao!”

      “Sao? Mướn bắt ta phải chôn cùng với sao?” vẫn nhúc nhích, chỉ đứng yên tại chỗ, khóe môi nở nụ cười như cười, đường cong đó cũng đủ khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi rụng rời tay chân, nhưng giây kế tiếp ngước mắt nhìn lên trời, sau đó búng tay cái: “ ngại quá, người của là đồ bỏ cũng giống như , nhiệm vụ còn chưa bắt đầu mà nằm xuống hết rồi!”

      Tiếng của vừa dứt, đám người mặc tây trang màu đen đồng loạt xuất , đây đều là đám người phái tới chung quanh khu biệt thự để bảo vệ an toàn cho Niệm Thần, mà trong tay bọn họ chính là những thuộc hạ cùng tới với Hoắc Tĩnh Bắc.

      Dáng vẻ tay chân bị buộc chặt, nhìn qua cũng biết đám người nằm kia được huấn luyện cách nghiêm chỉnh ở cùng nơi, mà lúc này những người đó cũng biết mình bị ngất như thế nào nữa, trong khoảnh khắc này họ còn hơi thở cứ y như người chết vậy.

      thực tế, ngay từ khi Hoắc Tĩnh Bắc nhìn thấy đám tay chân của mình bị bắt hết, lúc đó mặt của ta như được phủ lên lớp phấn trắng bệch, vẻ mặt của trông như kiểu chết mà mắt, mặc dù đến giờ phút này rồi mà vẫn còn thể tin được tại sao mình lại thua thảm dưới tay của Hoắc Cảnh Sâm, dù sao đám người này cũng là sát thủ có tiếng tăm, nhưng khi rơi vào tay Hoắc Cảnh Sâm lại như kẻ yếu đuối hoàn toàn có năng lực đánh trả!

      Giống như ngay đến giờ phút này rồi Hoắc Tĩnh Bắc mới chợt nhận ra , ta vĩnh viễn cũng thể đấu lại Hoắc Cảnh Sâm, bởi vì ta phải là Hoắc Cảnh Sâm, cũng như còn biết rất nhiều chuyện, nhưng chỉ biết là người đàn ông này rất đáng sợ, cũng như giây phút này biết mình bị theo dõi.

      “Hoắc Cảnh Sâm, rốt cuộc mày là ai?”

      nghẹn họng nhìn chằm chằm, rồi bị hù dọa bởi tầng ý nghĩ lướt qua trong đầu, thực tế, chuyện kinh người chỉ có thân phận thần bí của Hoắc Cảnh Sâm, lại cũng có thể căn bản là trong mắt của người đàn ông này bận tâm đến bất kỳ ai, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Hoắc Tĩnh Bắc suy nghĩ đến cái ý tưởng hù chết người kia, cho nên mặt của ta cũng thể ra hết, vốn ban đầu khi đến lòng đầy tự tin nhưng lúc này xem chừng lại hoàn toàn là màu xám xịt.

      Hoắc Cảnh Sâm “hừ” lạnh tiếng:

      “Ta là người như thế nào cũng quan trọng, điều quan trọng là, Hoắc Tĩnh Bắc, làm người phải tự biết thân biết phận, hôm nay là do làm sai trước, cho dù là ai nữa cũng phải trả giá lớn, ta lấy cánh tay của tha mạng cho , nhưng phải nhớ điều này, cái mạng này của là do Hoắc Cảnh Sâm ta bố thí cho !”

      Lời của Hoắc Cảnh Sâm có ý nghĩa gì, những người có mặt ở chỗ này đều có thể hiểu rất tường tận, nhưng ngược lại Hoắc Tĩnh Bắc lại diễn giải ý của là, ít nhất Hoắc Cảnh Sâm cũng dám công khai khiêu chiến với Cố Minh Nguyên.

      Nhưng thực tế, Hoắc Cảnh Sâm mang đến những điều kinh ngạc cho Hoắc Tĩnh Bắc, chỉ dừng lại ở chuyện này thôi, thông thường luôn là điều bất ngờ, ngay khi Hoắc Cảnh Sâm xoay người, chỉ trong tích tắc mấy người áo đen về phía Hoắc Tĩnh Bắc.

      Ngay lúc cửa chính vừa được mở ra, tiếng kêu thê thảm vang vọng mãi bầu trời, tựa như cứ quanh quẩn khắp cả biệt thự mà hề mất .

      Hoắc Cảnh Sâm vừa mở cửa thấy Niệm Thần đứng sau cửa chính, đầu tiên là Niệm Thần bị giật mình, sau Niệm Thần sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, mặt thể bất cứ cảm xúc ngày thường nào, có cảm giác đau thương tựa như nhìn thấu lòng người dễ dàng thay đổi.

      Hoắc Cảnh Sâm thở dài hơi, trong nháy mắt chân mở ra sải bước tới, dang hai cánh tay ôm Niệm Thần vào trong ngực mình, tay vỗ vỗ nhàng phía sau lưng của , trong giọng đều là dịu dàng, thương, mới có thể che giấu được sát ý lạnh lùng kia:

      “Niệm Thần, đây chính là con người của , con đường chỉ có thể là ngừng chém giết, vậy, em hiểu ?”

      thực tế, cuối cùng trong lòng của cũng rất sợ mất , là người tốt đẹp, mà của tại lại đen tối bẩn thỉu, vẫn luôn rất sợ hãi, khi người duy nhất hoàn toàn chấp nhận , thương , tin tưởng , sợ ngày cũng chán ghét , chê xấu xa.

      Niệm Thần chui vào trong lòng , đôi tay tự chủ âu yếm vuốt ve thân thể cường tráng của , lúc lâu vẫn im lặng, rồi ngẩng đầu nhìn , tay trái của đặt lên vị trí trái tim của , ngay khi ánh mắt rơi vào chỗ này, trong nháy mắt đôi dòng nước mắt theo nhau rơi xuống:

      “Cảnh Sâm, tại sao bọn họ vĩnh viễn đều cho rằng mới là người làm sai? Tại sao vẫn còn có thể kiên cường thấu hiểu lòng người như vị thần chứ?”

      Đúng vậy, tại sao chứ?

      Tại sao thân thể của người đàn ông này luôn luôn phải mang theo đôi gánh nặng nề đến như vậy?

      Tại sao thời điểm muốn cuộc sống ngày thường trôi qua yên bình lại vẫn có người tới đây khiêu khích ?

      Tại sao người thân của đều bỏ rơi , nhưng chỉ vì lợi ích của bản thân mà tiếc lấy luôn mạng sống của ?

      Tại sao cũng chỉ muốn hưởng thụ chút xíu tình thân ấm áp thôi mà cũng phải lo lắng sợ hãi?

      Nhưng, nhất định hề biết là độc nhất vô nhị trong lòng của .

      nhón chân lên, bởi vì đôi chân mang dép trong nhà, cứ để chân dẫm mặt thảm, leo lên ôm cổ của , giây kế tiếp, đôi môi mềm mại in khớp vào đôi môi mỏng của , nụ hôn chỉ lướt lướt qua làn môi, mang theo chút thương, cũng như lần đầu tiên, Niệm Thần xuất với dáng vẻ mị hoặc này rồi cứ như thế tồn tại trong cuộc sống của Hoắc Cảnh Sâm.

      lúc sau, nụ hôn ấm áp kia cuối cùng cũng kết thúc, mà đôi tay của vẫn trong tư thế ôm cổ như cũ, lúc này tầm mắt ngang nhau, trong đáy mắt của mảnh bình yên, đắm chìm trong làn nước xoáy nơi đáy mắt tăm tối kia, giọng nhàng giống như lời nỉ non bên gối:

      “Sâm, em mặc kệ là hạng người gì, em chỉ biết là chồng của em.”
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chuơng 192 (2)

      buổi tối này vốn mang theo loạt các hành động mạo hiểm, nhưng lúc này chiếc giường lớn xa hoa kia, có thân thể của đôi trẻ nào đó lại kết hợp chặt chẽ với nhau, mồ hôi túa ra như mưa rào, tiếng nỉ non mập mờ đem lại sức sống tỏa khắp căn phòng, như lá cờ no gió bay phấp phới, mà hô hấp của càng thêm dồn dập, thời điểm khi đạt tới khoái cảm cực đỉnh, khẽ gầm tiếng, phóng thích toàn bộ chính mình vào tận nơi sâu nhất trong thân thể của .

      Hình như tầng giới hạn cuối cùng cũng bị phá vỡ, đối với những người khác, phương thức thương nhau được thể giường, nhưng sao khi đến lượt của cũng thể giường, lại biến thành tận lực bỏ qua, ra mà , từ sớm xác định Hoắc Cảnh Sâm cũng có mặt như đứa trẻ to xác, xem Niệm Thần như bảo bối cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ hận là thể che chở mọi nơi mọi lúc.

      Có vui mừng, có sâu đậm, Niệm Thần gối vào bên trong khuỷu tay rắn chắc của Hoắc Cảnh Sâm, tay vòng ôm ngang hông , cái tay khác vuốt ve mặt của lúc.

      Khuôn mặt tinh xảo nghiệt này giống như ma lực thu hút mọi vật khắp nơi, ngón tay của mềm mại, vuốt ve thân mật mặt , giống như định bỏ qua cho bất cứ tế bào nào khuôn mặt thần thánh của , thậm chí khi lướt ngang qua lông mi của , lúc đó cưỡng ép , ra lệnh cho , bắt phải nhắm mắt lại.

      Nhưng có trời mới biết, vào lúc này mà Niệm Thần lại phát huy cái tính trẻ con, khi rơi vào trong mắt của Hoắc Cảnh Sâm lại là mười phần cố ý trêu trọc , dù sao đối với phương diện nhạy cảm kia mà , cũng chỉ là người đàn ông bình thường được chưa!

      khi Niệm Thần khua múa ma trảo tiến quân đến hầu kết của Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt, cái nỗ lực cố gắng kiềm chế của ai đó giống như đạt tới cực điểm, thân thể lộn vòng, liền đem Niệm Thần áp chế dưới thân mình, lúc này trong giọng khàn đục dày đặc mùi dục vọng:

      “Mộ Niệm Thần, rốt cuộc có bao giờ em từng coi như người đàn ông bình thường chưa?”

      Đối với cái vấn đề mà từng căm hận đến tận xương tủy, có thể từ rất lâu rồi trôi nổi trong đầu Hoắc Cảnh Sâm, ít nhất chính muốn biết tại sao mỗi lần này lựa chọn trêu trọc , xong rồi lại cố ý cho phép ăn? Hôm nay lại làm sao vậy nè, kìm nén ư?

      Được rồi, thừa nhận, trong khoảng thời gian gần đây, cái tính tình kiêu ngạo coi trời bằng vung của Niệm Thần là do chính quá cưng chiều mới phát sinh, hơn nữa, vào lúc nào đó đó… vẫn rất thích nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Niệm Thần…

      Nhưng tình huống trước mắt chủ yếu vẫn nên suy tính đến vấn đề phúc lợi của , cho rằng thương phụ nữ cũng nên tuân theo nguyên tắc, ít nhất trước mắt ăn chưa ghiền, lại thêm người kia giả ngu lựa chọn trêu trọc vào , rồi lại cho ăn nữa, như vậy tuyệt đối phải xử dụng quy tắc “giang hồ” để xứ lý thôi.

      Cho nên, Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy đây là thời điểm hoàn hảo để chỉnh chỉnh sửa sửa cái tính khí nham nhở của người khác rồi!

      Có những thời điểm có thể phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu, đó là bởi vì trước khi mỗ nam tiến hành bước kia, mỗ nữ nào đó cũng biết trước mình sắp phải đối mặt với cái gì rồi, vừa rồi rất vừa vặn là hai lần dày vò thôi cũng đủ khiến xương cốt toàn thân của đau nhức, có lẽ đến ngày mai còn chưa bước chân xuống giường được, nếu cứ để mặc Hoắc Cảnh Sâm làm đúng như những gì vừa , như vậy khác nào muốn còn sống đến ngày mai nữa sao hả trời?

      Vì vậy, giây kế tiếp, ngay khi Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn chưa có làm ra hành động gì tiếp, khóe miệng Niệm Thần cong lên, mắt chớp chớp với , sau đó đôi mắt nhàng đặt lên tầng hơi nước chực chờ trào ra, ngay cả giọng cũng dính vào tầng nức nở:

      “Hoắc Cảnh Sâm, em đau….”

      ràng cũng chỉ là màn giả vờ uất ức, thậm chí ngay khi tiếng của vừa dứt, Hoắc Cảnh Sâm liền hốt hoảng, ngay lập tức nhảy xuống giường, cũng thèm quan tâm đến ít lửa tình vẫn còn lởn vởn trong người mình, cuống cuồng muốn ôm Niệm Thần đến bệnh viện.

      Cho nên mới , trong tình chỉ số thông minh của đàn ông dù có cao đến đâu cũng tự động trả về số , còn phải sao, nếu như Hoắc Cảnh Sâm còn đủ lý trí, chịu đem chỉ số thông minh ra sử dụng ở người phụ nữ này, lúc này nhất định nhìn ra uẩn khúc được che giấu nơi đáy mắt đầy hơi nước của người kia, nó dần dần hình thành mưu nho .

      Cánh tay của né tránh ôm ấp của Hoắc Cảnh Sâm, giây kế tiếp, lúc Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn chưa có phản ứng lại, liền nhanh chóng kéo bên chăn bao bọc kín mít toàn bộ cơ thể của mình, đầu nghiêng qua bên khác, nhìn Hoắc Cảnh Sâm lấy cái.

      “Ngủ, nếu còn động tay động chân với em nữa ngày mai em cho ngủ ở thư phòng!”

      “……….”

      Sau hồi sững sờ, Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn câm nín, xem , này chính là được cưng chiều quá nên sinh ra kiêu ngạo rồi, cũng rất biết lên mặt hếch mũi! Buổi tối ngày mai tuyệt đối dễ dàng bỏ qua cho như thế này đâu!

      --- ------

      Đêm trước ngày cử hành hôn lễ, dù cho mấy ngày trước từng xảy ra cuộc thay máu nhưng báo chí đưa tin hôn lễ vẫn được diễn ra đúng ngày giờ, trong khoảng thời ngắn, khi hôn lễ thế kỷ này diễn ra cũng đủ khiến biết bao nhiêu thèm muốn đến đỏ mắt.

      Chỉ trong thời gian hai ngày vừa qua, tại thành phố A nổi lên cuộc biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc đó, hai tập đoàn lớn, chỉ trong đêm thôi cả Hoắc thị và Mộ thị đều tuyên bố phá sản, trong khoảnh khắc đó tất cả lòng người đều đồng loạt bàng hoàng thôi, ánh mắt người xem đều khỏi lần nữa tập trung vào diễn biến của hôn lễ này.

      Mộ thị đóng cửa, thậm chí ngay cả Hoắc thị cũng điên loạn, như vậy sao hôm nay Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn muốn kết hôn với Cố San San?

      Thời điểm khi cha của Cố San San vẫn còn ngồi chức thị trưởng thành phố A, nếu khi đó Hoắc Cảnh Sâm kết hôn với Cố San San, dù là mấy phần lòng nữa, mọi người có thể chuyện đó là hôn nhân môn đăng hộ đối.

      Nhưng bây giờ sao, bởi vì lúc trước cha của Cố San San bị dính vào vụ án tham ô, nên lúc đó có thể bảo vệ được tính mạng tính là tồi rồi, nay chiếc ghế thị trưởng cũng sớm bị người khác thay thế ngồi vào rồi, như vậy Hoắc Cảnh Sâm có lợi ích gì nếu cưới Cố San San?

      Mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ vẫn được tiến hành trong tình trạng khí thế bừng bừng, lúc đó, tất cả mọi nơi đều được trang hoàng hoàn mỹ, trang sức hoàn toàn dùng loại cực kỳ đắt tiền, cũng nhìn ra được người thiết kế cũng phải bỏ hết cả tiền vốn vào đó.

      Vậy mà khi Cố San San thử áo cưới cùng với Mai Dĩ Thanh, rồi sau đó còn muốn chuẩn bị số thứ nữa, lại gặp rắc rối với đám ký giả, có người cảm thấy Cố San San bị “thất sủng”, đơn giản là dùng thủ đoạn nào đó bức bách Hoắc Cảnh Sâm thể cử hành hôn lễ này.

      Mặt khác, có người lại cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm là lòng dạ sâu sắc Cố San San, nên chuyện hôn lễ phải diễn ra là điều hoàn toàn hiển nhiên, bởi vì nay ai ai cũng biết, Hoắc Cảnh Sâm giao hai đứa con trai song sinh cho Cố San San nuôi dưỡng, thậm chí, có vài người còn nhìn thấy Cố San San dẫn hai đứa bé dạo đường nữa.

      Chỉ trong nháy mắt, cuộc sống của Cố San San cơ hồ trở thành tiêu điểm, mỗi lần ta ra ngoài đều có ký giả cản đường, chỉ thiếu điều chưa nhúng tay đào bới gia cảnh lúc trước của nhà mà thôi.

      Nhưng mà dù cho bất kỳ thời điểm nào khi tiếp xúc với ký giả, cho dù gặp câu hỏi khó chịu nào chăng nữa, Cố San San đều trưng ra nụ cười thần thần bí bí để đối phó, càng làm cho người ta to gan suy đoán phải hai người này chuẩn bị kết hôn sao, vậy rốt cuộc họ diễn cái trò gì thế này?

      Chẳng qua là có việc xảy ra ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Cố San San cũng dùng thái độ nửa che nửa khép đối với cái đề tài nóng bỏng này, nhưng ngay lúc mờ ám này Hoắc Cảnh Sâm cũng đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho mọi người.

      Lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm mặc âu phục được cắt may thủ công tại Ý, ánh đèn flash chiếu vào con người đẹp như thần tiên, vậy là hôm nay Hoắc Cảnh Sâm chính thức trở thành nhân vật tôn quý nhất thành phố A, trong đêm nay xuất trước mắt mọi người với thân phận mới: chủ tịch tập đoàn Lạc.

      thực tế, vốn là thời điểm Hoắc thị và Mộ thị tuyên bố phá sản, nhưng vào cái ngày Mộ thị và Hoắc thị bị đem ra bán đấu giá, lúc đó cả hai tập đoàn này đều bị mua với giá cao bởi cùng người, vì vậy trong đêm liền xuất tập đoàn Lạc thị như tại.

      Lạc thị, Hoắc Cảnh Sâm lấy tên gọi của ông nội để đặt tên cho tập đoàn mới, chỉ bởi vì từng hứa trả lại cái còn tốt hơn Hoắc thị cho ông!

      Lúc đó, chiếc xe Lamborghini màu xanh ngọc của Hoắc Cảnh Sâm dừng bánh trước văn phòng Lạc thị, cả đám ký giả cứ như nhận được tín hiệu nào đó, đồng loạt xông lên phía trước.

      Dĩ nhiên, nay công ty này được thành lập dựa nền móng như thế, như vậy thành công trong tương lai dĩ nhiên cũng rất đáng giá để phỏng vấn, đương nhiên bọn họ đều tiến hành phỏng vấn đề phương diện này, nhưng trong đám người này, biết là ai dẫn đầu đề cập đến chuyện hôn lễ diễn ra vào ngày mai, trong nháy mắt, cục diện liền trở nên thể kiểm soát được nữa.

      Trong tích tắc, mọi người ùn ùn hỏi tới tấp về hôn lễ ngày mai.

      Từ khi mới bắt đầu tiếp nhận phỏng vấn, Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ thái độ im lặng, cả người bình tĩnh, nét mặt cũng chưa từng thay đổi, nhưng ngược lại lúc này, thời điểm mà mọi người cho rằng cũng im lặng trả lời, bảo vệ bên người của bắt đầu di tản đám ký giả cuồng kia, mà chính vào lúc này giọng của lại vang lên:

      “Ngày mai, hôn lễ vẫn diễn ra theo kế hoạch”

      --- ------
      Last edited by a moderator: 2/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 192 (3)

      tới tập đoàn Lạc, bằng trắng ra tạo dựng nền móng cũ là Hoắc thị, chỉ khác là lấy tên tuổi của Hoắc Lạc thôi.

      Nhưng thực tế, ngay từ khi tập đoàn này chào sân trước mặt mọi người, cũng đủ khiến cho người ta thất kinh hồn vía chỉ trong nháy mắt.

      Đầu tiên là trong vòng ngày đồng thời thu mua cả hai tập đoàn lớn Hoắc thị và Mộ thị, mà hai công ty kia đầu tư khoản tiền kếch xù để đầu tư vào dự án nhưng vì phá sản nên phải từ bỏ, ngày hôm sau dự án đó bị tập đoàn Lạc đều nuốt hết vào.

      Dĩ nhiên, nhưng những thứ này cũng phải tin tức nóng trong những ngày vừa qua, thực tế, về tập đoàn Lạc, còn có những chuyện tình lâm li để cho xã hội bàn ra tán vào lắm.

      Tỷ như, tập đoàn mới vừa thành lập ở thành phố A, nhưng tổng giám đốc lại là Hoắc Cảnh Sâm!

      Lần này Hoắc Cảnh Sâm trở về mang theo lực lượng gì có thể chống đỡ nổi, trong lúc đó chỉ là có nội tình sâu xa thôi, còn có người nghe được tin tức tình thế giờ là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, tự hỏi Hoắc Cảnh Sâm còn có thể cưới Cố San San hay ?

      Nhưng đây đều là câu hỏi: tự hỏi tự trả lời, nhưng khi nghe được chính miệng Hoắc Cảnh Sâm khẳng định, đến lúc này mới bình tĩnh xem đó như là lời tuyên bố.

      --- -----

      Trong nhà hàng.

      Hoắc Cảnh Sâm gần như là bận rộn đến hơn mười giờ mới xuất trước mặt Cố San San, mà ngày mai là ngày cử hành hôn lễ, nhưng lúc này hai người này gặp nhau lại cứ như hai người xa lạ.

      thực tế, đúng là đáng buồn, bản thân hai người họ cũng đúng là hai người xa lạ.

      Hôm nay Cố San San cũng dễ dàng lắm mới có thể tránh thoát khỏi tầm mắt của hai em nhà kia, mình đơn độc ra ngoài hẹn ăn cơm chung với Hoắc Cảnh Sâm, có nghe đến tập đoàn Lạc, lúc đó, theo như ý nghĩ của , trong thời gian này Hoắc Cảnh Sâm phải bôn ba rất nhiều chuyện, coi như đó là lời giải thích cho việc chưa từng xuất trước mặt , cũng có thể vội vàng xử lý chuyện của công ty, nhưng ít nhất lúc này phải người đàn ông đó ngồi trước mặt sao?

      bàn, tất cả các món ăn đều dựa theo sở thích của Hoắc Cảnh Sâm, đại khái có thể nghĩ ra ý nghĩa chuyến này của Cố San San, ra Hoắc Cảnh Sâm cũng cần vội vàng mở lời, cho dù Cố San San chuyện câu được câu mất, hay ta có cố gắng thay đổi đề tài để bắt chuyện cũng luôn bị vẻ mặt mệt mỏi của đánh cho tan nát.

      lúc lâu sau, cuối cùng ta cũng thể nhịn được nữa, lúc này khéo léo hướng vào đề tài quan trọng nhất.

      “Cảnh Sâm, ngày mai hôn lễ của chúng ta, ………”

      Hoắc Cảnh Sâm nhàng lắc lắc chất lỏng đỏ thẩm trong ly rượu, rồi sau đó khẽ nhấp ngụm, khóe môi cười như cười, thời điểm đôi mắt của nhìn về phía Cố San San ràng mang theo ánh mắt đầu độc người ta:

      “San San, em lo lắng về cái gì vậy? Hả?”

      Khiếp sợ với bộ dáng lạnh nhạt của , ngược lại ngay lập tức khiến Cố San San bị đánh cho tan thành từng mảnh , ra, sau khi khiếp sợ qua, Cố San San ràng trở nên dáng vẻ khó chịu, đôi mắt khẽ rũ xuống, đôi môi nhấp nháy nhưng cũng tiếp theo được gì.

      Hoắc Cảnh Sâm để xuống ly rượu, toàn bộ những biểu nãy giờ của Cố San San đều được thu hết vào đôi mắt của :

      “Em chỉ cần an an ổn ổn, ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai tại nơi đó hôn lễ thể diễn ra như kế hoạch định sao? Hay là những ngày vừa qua em gây ra chuyện tốt gì phải ?”

      Tiếng của vừa ngừng, đáy mắt Cố San San xuất tia kinh ngạc, tất cả đều rơi vào đáy mắt của , nhưng chỉ giây sau, đứng lên, ngỏn trỏ hơi kéo cằm của Cố San San, mà gương mặt của vốn trắng bệch do bị bệnh từ lần trước, nay lại càng thêm trắng nhợt nhạt.

      tiến lại khoảng giữa hai người, hơi thở của càng thêm mạnh mẽ, nụ cười như có như , ràng là biểu che giấu:

      “Cố San San, em mệt sao?”

      --- ------

      qua giờ tan sở như mọi ngày, nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn chưa quay trở về, lúc này gọi điện thoại cũng bị trực tiếp khóa máy, đoán chừng có phải tối nay cuộc xã giao bất ngờ mà thể từ chối hay , nên mới gọi điện thoại cho .

      lúc sau, Niệm Thần cũng thèm coi đó là việc quan trọng nữa.

      Chỉ là ngay khi cực kỳ buồn chán, đợi cho đến khi mở tivi lên, thấy màn đầy rẫy tin tức về chuyện tình kia, ngay lập tức có cảm giác hoa mắt muốn ngất, làm sao mà lại quên cho được ngày mai chính là ngày diễn ra hôn lễ của Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San?

      có dự cảm đúng ngay lúc hôn lễ diễn ra chắc chắn được suông sẻ, thậm chí cho dù biểu bên ngoài có yên ổn biết bên dưới đó cất giấu bao nhiêu gió tanh mưa máu như thế nào nữa, đó cũng phải là chuyện có thể can dự vào!

      Nhưng thực tế, mặc kệ Niệm Thần cảm thấy suy tính ở bất kỳ phương diện nào, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy người đàn ông của mình sắp sửa nắm tay người con , cùng về phía lễ đường, cũng cảm thấy ghen ghét, dù cho đó chỉ là gặp dịp chơi.

      Hơn nữa, chủ yếu nhất là đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm tiến vào lễ đường nhưng lại nắm tay Cố San San?

      càng nghĩ lại càng thêm tức giận, lúc đó, là lúc gần nửa đêm rồi, Niệm Thần gọi vào máy của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng mã số đó lại vĩnh viễn trong tình trạng “ngoài vùng phủ sóng”.

      Dần dà Niệm Thần quyết định ngồi sofa bên ngoài phòng khách, mang ra đống lớn đồ ăn vặt thích của , vừa ăn vừa xem phim thần tượng cẩu huyết, lần lại lần ngồi chờ Hoắc Cảnh Sâm trở về, muốn khởi binh vấn tội!

      Đây là lần đầu tiên bước vào giáo đường, nhưng lại trao cơ hội này cho người phụ nữ khác, bây giờ cái tội danh này quá lớn rồi!

      --- -----

      Sáng sớm ngày thứ hai, cuối cùng buổi hôn lễ thế kỷ này cũng kéo màn.

      Để có được buổi lễ kết hôn hào hoa này là tốn ít vốn liếng của Mai Dĩ Thanh, mỗi nơi đều được trang hoàng cơ hồ là tinh xảo nhất, có thể thấy được chỗ này được dụng tâm đến dường nào, trang trí chi tiết khắp mọi nơi đều có suy tính hoàn hảo.

      Đối với cái buổi hôn lễ này, đại khái mong đợi nhất chính là cuối cùng có thể sống cùng nhau hay , đối với tình sử của Hoắc Cảnh Sâm cũng câu nệ, vậy người phụ nữ này có thể ở chỗ này lấy được cam kết trọn đời của hay ?

      Cũng rất dễ dàng nhận ra, phần lớn giới truyền thông đều coi trọng, phải sao?

      quảng trường nối liền lối vào giáo đường, đập vào mắt là những cánh hoa màu trắng xinh đẹp, đồng thời dưới lòng bàn chân cũng là tấm thảm mềm mại, nhưng cũng thể phủ nhận mức độ xa hoa quá mức, vấn đề đặt ra là những cánh hoa phủ đầy mặt đất này chính là những thứ mà hôn lễ của gia đình bình thường dám mơ tưởng đến.

      Mà đối với những vị khách được mời đến tham dự tiệc mừng đám cưới, tùy tiện túm lại người thôi cũng là vị gia đình giàu có, chỉ riêng với những người bảo vệ dày đặc thôi có thể ngay từ khi bắt đầu đám cưới này thể nào diễn ra tốt đẹp mà gặp sóng gió gì.
      Last edited by a moderator: 2/11/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 193:

      Nơi cử hành hôn lễ cũng nghiêm cấm ký giả ra vào như những hôn lễ nhà giàu bình thường khác, mà người hiếm khi xuất như Hoắc Cảnh Sâm cũng lên tiếng là coi trọng hôn lễ này, thậm chí tại nơi diễn ra hôn lễ cũng giới hạn số lượng ký giả tiến vào, ở mặt nào đó mà , rêu rao như vậy rất hợp lòng Mai Dĩ Thanh nhưng trực giác của bà cảm thấy có chút gì đó được ổn cho lắm.

      Nếu chỉ vỏn vẹn đêm mà Hoắc Cảnh Sâm có thể giết chết Hoắc thị và Mộ thị, vậy mà Hoắc Cảnh vẫn còn có thể ngoan ngoãn mà cưới Cố San San theo lời của bà, hành động như vậy tưởng chừng bình thường nhưng lại có chút gì đó bình thường rồi, Mai Dĩ Thanh suy nghĩ tới lui nhưng thể nào hiểu nổi.

      ra, tâm tư của Mai Dĩ Thanh vẫn luôn luôn đề phòng, nhưng trước mắt lại vớ được món hời, huống chi bà tâm rất thương đứa con Cố San San này, cho nên, đối với cuộc hôn lễ này, bà thể nghĩ đến chuyện kia.

      đến cũng buồn cười, người đàn bà Mai Dĩ Thanh này lại rất thương đứa con của người phụ nữ khác trong gia đình của người khác, nhưng lại đối với đứa con trai do chính mình dứt ruột đẻ ra, lại có thể độc ác như thế!

      Mối liên hệ thân thích này rất rối rắm, nhưng vấn đề chủ yếu vẫn là tình thân máu mủ ruột thịt vẫn cách nào chối bỏ được, ngay cả khi biến thành hận cũng đặc biệt khắc sâu.

      Quay trở lại với nơi diễn ra hôn lễ, những người nên đến toàn bộ đều đến đông đủ hết rồi, nhưng người cần đến lại…., thậm chí thời điểm khi dâu ngồi vào bàn trang điểm rồi, mà bóng dáng của chú rể vẫn còn lề mề chưa xuất .

      Cố San San lo lắng đến nỗi sắc mặt tái nhợt, thực tế nếu đến giờ phút này rồi, ngay cả cũng thể xác định được cái mà Hoắc Cảnh Sâm gọi là thâm tình trong những ngày vừa qua rốt cuộc là hay giả, cũng giống như tình huống trước mắt, nếu xuất trước những người có mặt ở đây, như vậy sau này ta còn mặt mũi nào đối diện với những người này rồi.

      Nhớ lại chính là đêm kia, cũng đêm hôm đó, Hoắc Cảnh Sâm đưa ra cam kết cho , nhưng sau đó, mới phát ra thái độ lúc đó của Hoắc Cảnh Sâm, chỉ do vô tình mà nhìn thấy được xa cách nơi đáy mắt của .

      nhiều năm như vậy rồi, vẫn là lạnh lùng như trong quá khứ, có những thời điểm vẫn cho là mình và Hoắc Cảnh Sâm có thể thuận nước đẩy thuyền kết làm đôi, lúc đó Hoắc Cảnh Sâm cũng vẫn xa lạ như bây giờ, sau đó những thay đổi liên tiếp xảy ra khiến cho suy nghĩ của thể muốn dây dưa với , thực tế, trải qua thời gian dài từ trước cho tới nay, ràng là Hoắc Cảnh vẫn chưa bao giờ bố thí cơ nào cho !

      Ánh mắt của ta nhìn về khán đài, lúc này đôi em sinh đôi kia về cái gì đó, ra ngay cả con trai có mặt ở nơi này cũng được sinh ra từ người phụ nữ khác.

      Ngoại trừ hai đứa bé ở chỗ này, mới nhận ra nhận được gì khác từ Hoắc Cảnh Sâm, , ngay cả hai đứa bé kia cũng phải là cho , hoặc cũng chỉ là mê trận, tung hỏa mù làm cho trở nên mê dại mà thôi.

      Chỉ sợ đối với người mẹ sinh ra hai đứa bé kia mới là người quan trọng nhất mà thôi.

      Trong khoảng thời gian ngắn, cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, tự suy nghĩ cảm thấy có chút gì đó hoảng loạn, giống như cứ muốn bỏ cho rồi, ràng Hoắc Cảnh Sâm gây ra vết thương chí mạng cho bản thân , nhưng sao hôm nay lại vẫn còn dùng dằng ôm chút hy vọng bé cuối cùng mà nhảy vào nơi vực sâu có cách nào quay đầu trở lại.

      --- -----

      Tại biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm.

      Lúc Hoắc Cảnh Sâm thức dậy Niệm Thần vẫn còn chưa tỉnh giấc, mà khi quay trở lại cũng mới chỉ mất thời gian hai tiếng, lúc ấy Niệm Thần ngủ ghế salon đợi , sau lại biết ngủ thiếp lúc nào nữa.

      Nhưng lúc đó, có trời chứng giám khi vừa chạm vào tay chân lạnh lẽo của , mới phát , đời này đau lòng người mà có thể đau tới mức độ như vậy sao, chứng tỏ trong lòng phải thương nhiều mới đủ để gây nên nỗi đau như thế.

      Ngay khắc kia, cũng đủ khiến quyết định cả đời nắm tay bước hết con đường với người này rồi.

      Giờ phút này, rời giường và rời , bước nhàng sợ đánh thức , trong lúc này vẫn còn có rất nhiều chuyện mà cần phải xử lý, muốn trong tương lai khi được sống chung với nhau, có thể buồn lo, dọn con đường tốt đẹp nhất dành cho , như vậy những nguy hiểm trước mắt này, nhất định phải giải quyết cho tốt.

      Xử lý xong tất cả, ngay khi cửa phòng mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, bóng dáng cao lớn của Hoắc Cảnh Sâm cũng biến mất tại nơi ấy, cũng trong lúc đó chiếc giường to lớn kia, đôi mắt của Niệm Thần mở ra ràng như muốn nhìn hết thảy.

      Đôi tay của nắm chặt tấm mền đắp người, nhưng trong lòng lại dâng lên hồi chua xót.

      Vừa rồi cũng rất muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, về buổi hôn lễ ngày hôm nay, về tất cả mọi chuyện.

      Nhưng đến giờ phút này rồi, mới đau lòng nhận ra, Hoắc Cảnh Sâm chỉ giải thích ít lời hiếm hoi với , mà của ngày hôm qua chỉ là quá khứ trước kia, nhưng khi mà hôn lễ vẫn chưa hoàn toàn diễn ra, khi đó vẫn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.

      Cũng bởi vì , bởi vì, tương lai, cho rằng Hoắc Cảnh Sâm là người xứng đáng với tình của , có thể nắm tay người đó đến cuối cùng.

      Nhưng nếu dựa vào tin tưởng đó của , vẫn thể được lời nào chắc chắn, như vậy trong tương lai, mối quan hệ này khó có thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.

      Nghĩ đến đây khiến tài nào ngủ tiếp được nữa, cầm điều khiển tivi lên, nhấn nút mở khóa.

      màn hình tivi truyền hình trực tiếp trường nơi diễn ra hôn lễ, Cố San San đứng ở cửa lễ đường, lúm đồng tiền lõm xuống như hoa nở.

      Ba mươi phút trôi qua, Niệm Thần đứng ngay chỗ cửa sổ sát đất to lớn trong phòng, rèm cửa sổ bay phấp phới theo từng trận gió thổi, chập chờn như lá cờ no gió, mà ánh mắt của dõi nhìn theo chiếc lamborghini màu xanh ngọc rời biệt thự, càng chạy càng xa.

      cố gắng kiềm nén nỗi đau trong lòng, mới có thể ngăn cản đôi chân của chính mình đuổi theo bước chân người kia.

      --- ------

      Tại nơi diễn ra hôn lễ thế kỷ, tiếng bàn tán xôn xao rộ lên từ khắp nơi, Cố San San cũng chỉ biết cố gắng chịu đựng đứng yên chỗ, mặt muốn cứng ngắc vì mãi duy trì vẻ mặt hạnh phúc với nụ cười có lúm đồng tiền xinh đẹp kia, lúc này hầu như mặc kệ là ai hỏi, đáp án chỉ có thể có , tin tưởng , Hoắc Cảnh Sâm đồng ý như vậy, điều này chắc chắn là như vậy.

      Nhưng bước đến giây phút này rồi, do chính lựa chọn con đường này, vậy còn có thể có tư cách gì để ?

      --- ------

      ghế ngồi nơi khán đài, hai sinh đôi Hoắc Thần Viễn ngồi nhàn nhã đung đưa tới lui bắp chân của mình, mục đích chuyến này chính là hứng thú quan sát cuộc hôn lễ này mà thôi.

      thể nghi ngờ gì nữa, cho dù là Hoắc Thần Viễn hay là Hoắc Tây Hàn, hai người bọn họ cũng đều có cùng ý tưởng, đối với đám cưới này, đây căn bản chính là cái bẫy, bất kể bên trong đó xảy ra như thế nào, kết quả cuối cùng chỉ có thể là thất bại, nhưng trong lòng cha bọn họ nghĩ như thế nào quả em họ đúng là thể nào đoán được rồi.

      “Chà, chà, nếu cha mà vẫn còn chưa đến em nghĩ sau này còn ai thèm lấy dì San San nữa rồi.”

      Hoắc Thần Viễn đung đưa đôi chân xíu, hay tay chống thành ghế, thời điểm càn quét bốn phía nơi đáy mắt ràng đâu còn là dáng vẻ hồn nhiên của trẻ con nữa.

      Hoắc Tây Hàn còn trực tiếp hơn, nhìn cái cũng thèm nhìn Hoắc Thần Viễn:

      “Thôi , ông ấy nhất định đến, nếu như ông ấy đến làm sao cái đám cưới này có thể ‘được’ phá hủy chứ?”

      Hoắc Thần Viễn nữa, cười cười, thời điểm nhìn về phía Cố San San đáy mắt lại thể nhiều hơn thương hại.

      Từ lúc hai em sinh đôi bàn ra tán vào vài câu xong tiếp nữa, trong gian yên tĩnh bỗng trong nháy mắt bùng nổ những tiếng xôn xao rồi đạt tới cao trào đỉnh điểm nhất trong ngày hôm nay, sau đó lại chính là im lặng trong khoảng thời gian khá lâu, nơi cửa giáo đường, người đứng thẳng tắp ngược chiều ánh sáng phải là Hoắc Cảnh Sâm còn ai vào đây?
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 194:

      Từ lúc hai em sinh đôi bàn ra tán vào vài câu nữa, trong gian yên tĩnh bỗng trong nháy mắt bùng nổ những tiếng xôn xao rồi đạt tới cao trào đỉnh điểm nhất trong ngày hôm nay, sau đó lại chính là im lặng kéo dài trong khoảng thời gian khá lâu, nơi cửa giáo đường, người đứng thẳng tắp ngược chiều ánh sáng phải là Hoắc Cảnh Sâm còn ai vào đây?

      ít vòng sáng từ sau lưng bao phủ hết con người , những cùng vì đứng trong góc độ như thế, nên lại lần nữa khiến cho người khác tài nào nhìn ra được thái độ của , trong nháy mắt, Cố San San coi như thở phào nhõm.

      Hoắc Cảnh Sâm đứng ngay lối vào giáo đường, thời điểm quét mắt nhìn bốn phía, khóe môi của ràng vẽ lên nụ cười như có như , trong nháy mắt, khi mà ánh mắt kia rơi xuống người Mai Dĩ Thanh, trận giễu cợt tràn ra trong đáy mắt có ý gì gọi là muốn che dấu, khóe môi lại càng sâu hơn, rồi những ý kia nơi đáy mắt lại nhanh chóng biến mất còn thấy gì nữa.

      Hai em nhà Hoắc Thần Viễn xoay người lại, liếc nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, sau đó lại quay qua bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi với nhau dù chỉ trong vòng vài giây thôi cũng đủ cả hai biết suy nghĩ trong lòng người kia.

      ra, Hoắc Cảnh Sâm mỉm cười nhưng phần lớn bị ánh sáng phía sau ít nhiều che khuất, mà phần giấu kia cũng đủ làm cho người ta rét mà run rồi, tại thời điểm này bọn họ đều có chung ý nghĩ: liệu cái đám cưới này có khi nào bị đẩy xuống vực sâu lối thoát hay ?

      Ngay khi tiếng nhạc du dương của khúc quân hành hôn lễ vang lên, bước chân của Hoắc Cảnh Sâm mở ra, sải bước , lúc này cũng coi như là đưa lối cho trái tim của mọi người có mặt trong giáo đường này, trong nháy mắt khán đài cũng nhường bước cho ca khúc thiêng liêng kia, ánh mắt mọi người theo dõi chằm chằm từng bước của Hoắc Cảnh Sâm, giống như trước đây chưa từng nhìn thấy chú rể vậy.

      Từ người của người này ràng chút xíu nào dáng vẻ của người gặp chuyện vui mừng, nhưng ngược lại vẫn chỉ có nụ cười kia, mặc dù thỏa mãn nhưng vẫn đủ làm cho những người nhìn ngay lập tức bị đánh vào hầm băng.

      bước, hai bước, Cố San San cố gắng kiểm soát cảm xúc bối rối nơi đáy lòng mình, nhưng nếu như chỉ giây vừa rồi mà Hoắc Cảnh Sâm tới đây, chắc chắn mình bỏ qua hết mọi lễ nghĩa để chạy đến bên , nhưng may mắn là xảy ra điều đó.

      người của vẫn là bộ vest đơn giản được cắt may thủ công của Italy, màu đen đơn giản kia khoác người của cũng làm giảm khí thế mạnh mẽ của , thậm chí còn làm lộ ra cỗ vương giả làm cho người ta thể rời mắt được, tuy rằng phía sau hết thảy vẫn là lạnh lùng, thực tế, nếu đến nhiều khía cạnh khác mà , dưới mỗi bước chân của Hoắc Cảnh Sâm dù chỉ là bước thôi cũng đủ bắt tim của người rồi.

      Thời điểm đôi giày da màu đen dừng lại trước mặt Mục sư, ánh mắt của nhìn cố định mặt của Cố San San, khuôn mặt cười như cười ngay lập tức bị phóng đại đến mức khó chấp nhận, mà dáng vẻ của khi dắt tay của Cố San San đúng là được tự nhiên cho lắm.

      Nhưng xét hiệu quả về thị giác của người xem đôi như vậy lại là tổ hợp đáng để xem, mặc dù lúc này Cố San San có thể là trong dáng vẻ hoàn mỹ nhất, nhưng đó vẫn đủ để biến ta trở thành người tuyệt phối cùng với Hoắc Cảnh Sâm.

      Nên như thế nào đây, Hoắc Cảnh Sâm là người đàn ông sáng giá như vậy, nhất là con mắt mê hoặc người ta, đây ràng là hấp dẫn chết người, chính bản thân của thôi cũng phát sáng mười phần rồi, mà Cố San San sao, mặc dù có lộng lẫy nữa, ánh sáng vốn bé mỏng mang cũng luôn dễ dàng bị che khuất dưới bề ngoài của Hoắc Cảnh Sâm.

      Muốn cùng sánh vai đứng chung chỗ với người đàn ông thâm sâu như Hoắc Cảnh Sâm, cho dù là ai cũng đều biết, người phụ nữ kia, phải hoàn toàn tự tin, mười phần quý phái, thậm chí còn phải đủ “ nghiệt”!

      Mọi chuyện đến bước này, chắc chắn giống như chuyện vẫn thường xảy ra, tiếp theo nữa chính là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, tự đáy lòng của Mai Dĩ Thanh coi như là có thể buông lỏng được rồi, ít nhất Hoắc Cảnh Sâm cũng tới, chỉ cần tới, cộng thêm những gì bà ta tốn công mất sức để chuẩn bị cho đám cưới này, nên chỉ cho phép thành công, cho phép thất bại.

      Ngay lập tức Mục sư lên tiếng bắt đầu, trong túi của Hoắc Cảnh Sâm, điện thoại di động rung rung, thời điểm này mà cũng chẳng thèm coi ai ra gì, cư nhiên đọc tin nhắn, số hình ảnh lên màn hình điện thoại, Niệm Thần bị người ta cột vào ghế, dáng vẻ xem chừng bị ngất, mà kèm người chính là số bom hẹn giờ, số lượng đủ để phá hủy hoàn toàn căn biệt thự.

      Bên dưới những tấm hình đó, chính là nội dung mà Mai Dĩ Thanh muốn nhắn nhủ đến , muốn Mộ Niệm Thần an toàn, chỉ có thể hoàn thành các nghi lễ trong đám cưới này.

      Hoắc Cảnh Sâm bỏ điện thoại di động trở lại trong túi, khi quay đầu lại nhìn về phía khán đài, nơi mà Mai Dĩ Thanh ngồi, đôi mắt sắc bén như thanh kiếm lợi hại trước nay chưa từng có, đầy ý khinh thường, cùng với trận ánh mắt khát máu đến vô cùng.

      Ngay lập tức Mai Dĩ Thanh chợt thấy sững sờ, giọng của Mục sư vẫn cứ vang vọng khắp trong thánh đường.

      “Cố San San tiểu thư, con có bằng lòng gả làm vợ cho Hoắc Cảnh Sâm tiên sinh ? Trở thành người bầu bạn cả đời của ấy, trung thành với ấy, dù cho khó nghèo hay giàu sang, sinh lão bệnh tử, xa rời, cả đời luôn ở bên nhau ?”

      Bàn tay của ràng nằm trong bàn tay lạnh lẽo của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng lại truyền tới dòng khí lạnh thấu xương, nhưng ra chỉ trong nháy mắt đó, mặc dù biết là sắp phải đối mặt với vực sâu vạn trượng, vẫn kiên định chọn lựa tin tưởng như cũ, nhưng cũng chua xót có can đảm liếc mắt nhìn lên Hoắc Cảnh Sâm.

      “Con nguyện ý”

      Giọng của chắc chắc, chỉ cần là người đàn ông này thôi, đều bằng lòng, xa rời, nhưng mà, lại thể xác định rằng người đàn ông này cũng có thể như vậy hay ?

      “Hoắc Cảnh Sâm tiên sinh, con có bằng lòng cưới Cố San San tiểu thư trở thành người vợ chính thức của mình ? Trở thành người bầu bạn cả đời với ấy, trung thành đối với ấy, dù cho là nghèo hèn hay giàu sang, sinh lão bệnh tử, xa rời, cả đời luôn ở bên cạnh nhau ?”

      Mục sư vừa vừa ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, chờ đợi câu trả lời của .

      Chỉ biết chờ đợi này lại lâu hơn dự kiến, Hoắc Cảnh Sâm chỉ cười , nắm chặt lấy tay của Cố San San, giống như chỉ muốn lập tức đẩy xa khoảng cách với , đôi môi mỏng của mím chặt lại chung chỗ, hình như ngay lúc này đây chỉ ba chữ đơn giản thôi cũng thành công trở nên nặng nề và xa xỉ, vậy mà cũng thèm bố thí.

      lần nữa đám người bên dưới lại xôn xao, loạt những bàn tán sau lưng lại được khơi mào và họ thầm suy đoán này nọ kia, thực tế, ngay từ lúc nãy khán đài có những lời đàm tiếu khó nghe rồi, đây là tổn thương sâu sắc đối với người con .

      Cố San San gần như van xin nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, nhiệt độ trong lòng bàn tay bị lây dính của người Hoắc Cảnh Sâm nêm cũng trở nên lạnh lẽo, hơi thở lạnh buốt vuốt qua sau lưng của , lúc này trong lòng đổ từng trận mồ hôi lạnh thấu tâm can, mới phát , ngay lúc này đây người đàn ông này mới chân chính đem tổn thương đau đớn nhất cho .

      Mai Dĩ Thanh gần như sắp kiềm chế được nữa rồi, đôi bàn tay của bà ta nắm chặt tạo thành hai quả đấm, cũng tiết lộ ràng là lúc này đáy lòng của bà trở nên hoảng hốt, rốt cuộc là chiêu bài cuối cùng bà vẫn thể thành công uy hiếp được Hoắc Cảnh Sâm hay sao?

      Môi mỏng khẽ động, ngay lúc ràng muốn ra cái gì đó, cánh cửa của giáo đường đóng chặt phía sau lưng bỗng bị đẩy ra, và khi cửa được mở, bóng người đứng yên nơi phía ngược chiều ánh sáng, đây ràng là người trong hình bị Mai Dĩ Thanh bắt cóc: Mộ Niệm Thần.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :