1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 184:

      “Cho nên, xem, có phải là duyên phận này có chút kỳ lạ hay ? Chính là, biết trước trong tương lai sống chung với người biết nấu cơm, cho nên ông trời mới tạo cơ hội cho học nấu cơm! Đây chính là duyên phận mà ông trời sắp đặt cho , nhất định phải thương quý trọng em đấy nhé!”

      Nhìn , nhìn , có thể lý giải lèo từ chuyện nấu cơm thành duyên phận như vậy, lúc này chỉ có thể dùng câu để hình dung: biết xấu hổ, nhìn Mộ tiểu thư chút nào gọi là có tật giật mình, ngay cả chút áy náy vì chính bản thân mình biết nấu nướng cũng hoàn toàn biến mất thấy tăm hơi.

      ăn uống no đủ, Hoắc Cảnh Sâm bỏ chén đũa xuống, nghiêng nghiêng đầu nhìn Niệm Thần, cũng chuyện, chờ khi Niệm Thần ăn cơm xong, vừa buông chén đũa xuống, cánh tay dài duỗi ra cái, ngay lập tức Niệm Thần ngồi ngay ngắn đùi của rồi.

      Niệm Thần cũng giãy giụa, lười biếng vùi đầu bả vai của Hoắc Cảnh Sâm, nhóp nhép nhai nhai, nuốt cho xong miếng cơm ăn dở trong miệng, rồi mới ngẩng đầu lên hất hất hàm về hộp khăn giấy bên cạnh.

      Cái này được gọi là được voi đòi tiên, nhưng ngược lại Hoắc Cảnh Sâm vẫn tiếp tục cái tình tình thoải mái như lúc bình thường, nếu là người nào khác chắc chắn nhận được trận ra trò, vậy mà đối với cái người lười biếng muốn nhúc nhích kia lại tiếng nào, tay đưa ra, rút tờ khăn giấy, lau miệng cho .

      tay vẫn còn ôm eo của , nên đối với loạt động tác này lại dẫn đến trận thân mật, ngay lập tức, Niệm Thần vùi trong ngực của , đôi tay ôm lên cổ , ngừng cười khanh khách, nhưng ngay khi cười nữa lại dâng lên cảm giác đau lòng:

      “Hoắc Cảnh Sâm, xem chúng ta có thể sống mãi như thế này cả đời hay ?”

      Lúc này thấy vui buồn bất chợt, ngược lại khiến cho Hoắc Cảnh Sâm dở khóc dở cười mà biết giải thích làm sao, đưa trán mình kề sát trán của , bên bàn ăn, hai người cứ ngồi như vậy mà chút ý tứ nào muốn rời .

      người , mùi Long Tiên Hương thoang thoảng tràn vào trong mũi , trong thoáng chốc, giọng nhàng của vang bên tai của :

      phải mới vừa rồi em , đây là duyên phận mà ông trời sắp đặt, nếu như làm trái với kế hoạch của ông trời, lỡ may bị thiên lôi đánh làm sao?”

      Vốn dĩ chỉ là câu muốn an ủi lòng , nhưng lúc này lại ra theo kiểu này lại khiến Niệm Thần cảm thấy lo lắng nhiều hơn, vội vội vàng vàng đưa tay che kín đôi môi mỏng của :

      cho phép năng lung tung, cho dù sau này có ra sao ước nguyện trong lòng của em vẫn luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất đến với .”

      là Hoắc Cảnh Sâm thuộc típ người am hiểu cái chuyện an ủi người khác, đôi tay mạnh mẽ hơn ôm sát vào lòng, đặt nụ hôn trán , ánh mắt trìu mến nhìn , nhưng lại nhiều hơn ý trêu đùa:

      “Mọi người đều phụ nữ khi mang thai thường rất dễ xúc động, chẳng lẽ buổi tối hôm qua cố gắng như thế có tác dụng rồi, cho nên hôm nay em mang thai rồi sao?”

      Niệm Thần bị chọc ghẹo cười cười, mắng câu: đứng đắn, nghĩ rằng muốn mang thai là chuyện đơn giản như vậy thôi sao? Hai ngày nay là thời kỳ an toàn của , ngược lại có gì phải lo lắng vấn đề kia.

      Lại nhắc tới con cái, người phụ nữ nào đó lúc này mới nhớ tới mấy ngày rồi mình chưa gặp hai đứa con trai của mình rồi, cho nên mới , phụ nữ ấy à, có đàn ông quên con trai, điều này hoàn toàn có thể dùng chính bản thân của Niệm Thần để chứng minh cho cách đó.

      “Hoắc Cảnh Sâm, giấu con trai em ở chỗ nào vậy?”

      Lúc này tự nhiên lại đề cập tới hai tên nhóc xấu xa kia, hai ngày nay chính Hoắc Cảnh Sâm muốn để hai thằng nhóc kia làm vài hành động ở nhà Cố San San, cũng rất nghi ngờ sau này nếu như có người nào đó lỡ chọc vào hai nhà nó kết quả như thế nào nhỉ? Có rất là bi thảm sống bằng chết ?

      E ngại Niệm Thần suy nghĩ nhiều, nên cũng cho biết rằng hai đứa bé ở nhà Cố San San, chỉ hời hợt câu là hai ngày nữa đón bọn chúng về ở chung với hai người, sau lại ôm Niệm Thần để tự đứng mặt đất, chỉ chỉ các chén dĩa đũa muỗng vừa ăn còn bàn:

      “Đúng rồi, phân công công việc, em rửa chén dĩa, nếu như làm bể bất cứ cái nào, buổi tối thế nào tự em nghĩ .”

      --- ------

      Vậy đó, Hoắc Cảnh Sâm nhắc nhở vấn đề này từ rất lâu rồi, nhưng đặc biệt dùng hình thức sắc dụ nên chắc chắn đây chính là động lực của Mộ tiểu thư, giống như tình huống trước mắt, bày ra trước mắt là “kỹ năng rửa chén” rất đơn giản nhang chóng rửa xong chồng chén dĩa kia.

      Thi hành theo chỉ thị của Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần rửa xong đống chén kia, ở dưới lầu đứng chút, sau đó lên lầu hai, tiến về phía thư phòng của Hoắc Cảnh Sâm.

      Thời điểm Niệm Thần vào, Hoắc Cảnh Sâm họp qua mạng internet với người bên kia, theo như ngôn ngữ của Niệm Thần, nội dung cuộc trò chuyện đó rất nhập nhằng ràng, Niệm Thần ngồi yên cũng lên tiếng.

      Chỗ Niệm Thần ngồi, lại vừa đúng ngay tầm ngắm có thể thu hết vào trong mắt gò má hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm, cũng cảm thấy khó chịu vì phải ngồi chờ đợi lâu, tầm khoảng mười phút sau, Hoắc Cảnh Sâm liền đóng máy tính lại, nhìn nhìn Niệm Thần, có ý muốn lại phía .

      “Mộ thị chắc muốn đóng cửa rồi, qua nhiều ngày rồi nhưng cái vị tổng giám đốc kia vẫn chỉ dành thời gian ở trong nhà?”

      Niệm Thần nhìn qua lịch làm việc buổi chiều của Hoắc Cảnh Sâm rồi, cũng quên chế giễu mấy câu.

      Hoắc Cảnh Sâm vẫn tươi cười, vẫn ôm ngồi đùi của , vẫn tư thế đặt cằm lên bả vai của như cũ:

      việc xảy ra cũng trôi qua hai ngày rồi, ngược lại vở hài kịch này cũng đến lúc nên đến hồi kết rồi.”

      vừa vừa mở máy tính ra, bên trong là tài liệu về người Giáp nào đó.

      Ngay lúc Niệm Thần vẫn chưa kịp tiêu hóa ý nghĩa câu vừa của Hoắc Cảnh Sâm, mở tài liệu Giáp đó ra, thu hút tầm mắt của .

      Thay vì đó là hình ảnh, bằng đây là bản đồ lắp đặt thiết bị, Hoắc Cảnh Sâm kiên nhẫn ngồi chờ xem, sau cùng mới mở miệng giải thích:

      “Những thứ này đều là những thiết bị được thiết kế lắp đặt bên trong biệt thự xây ở Khải Tú Sơn, em xem chút xem có thích hay , nơi này về sau chính là nhà của chúng ta đó.”

      Ánh nắng vàng tươi của buổi chiều, trông giống như cảnh tiên trải dài triền núi, rồi lại nghe tiếng bên tai, Niệm Thần dám tin tưởng những gì tai mình vừa nghe, quay đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, vừa “nhà của chúng ta”, “chúng ta”.

      Trong đầu chợt nhớ lại khoảng thời gian trước, quả có nghe được tin tức người vô danh nào đó mua lại khu đất này, nhưng mà ngờ đến cái người đó lại là Hoắc Cảnh Sâm, mà khu đất đó lại được chọn để xây dựng nhà của hai người bọn họ?

      “Hoắc Cảnh Sâm, chỗ đất đó là mua lại để xây dựng nhà của chúng ta? Nhà của và em?” Trong giọng của Niệm Thần phảng phất chút nghẹn ngào, hầu như là xúc động muốn bật khóc.

      Hoắc Cảnh Sâm cười sảng khoái, cũng đáp trả câu:

      “Cũng phải hoàn toàn là như thế…”

      Chương 185:

      Hoắc Cảnh Sâm cười sảng khoái, cọ cọ cái cằm để đầu của , cũng đáp trả câu:

      “Cũng phải hoàn toàn là như thế…”

      câu rất sát phong cảnh, ngay lập tức khiến cho Niệm Thần bày ra dáng vẻ nhím xù lông, vùng vẫy muốn tránh khỏi lồng ngực vững chắc của :

      “Này, Hoắc Cảnh Sâm, đừng quá đáng nha!”

      Chẳng lẽ muốn sống theo kiểu ba vợ bốn nàng hầu, định lập hậu cung sao?

      Hoắc Cảnh Sâm chỉ khẽ cười tiếng, càng xiết chặt vòng tay hơn khiến thể thực được ý đồ, nụ cười nơi khóe miệng kia từ lúc bắt đầu chỉ là khẽ nhếch, rồi nhanh chóng biến thành ý cười kiểu tà ác, nhưng giọng của lại như kiểu mình vô tội, đáng đánh đòn:

      “Niệm Niệm, em cũng thể cứ mãi đem con của chúng ta gửi ở nhà người khác mà.”

      Ngay tức khắc đầu óc Niệm Thần như nổ tung tóe còn mảnh giáp, khuôn mặt trắng nõn của nổi bật hai gò má ửng hồng, chuyện này liên quan đến ý nghĩa trong lời của , chỉ vì cách gọi của mà thôi.

      Niệm Niệm, bỗng nhớ lại kích tình lúc nửa đêm triền miên bất tận trong mấy hôm nay, thực tế, trong lúc kích tình dâng cao mãnh liệt, gọi tên trìu mến như vậy, nhưng nếu đổi lại là ban ngày, bỗng nhiên, đổi ngược lại như thế ngay chính cũng cảm thấy choáng váng biết làm sao.

      Niệm Niệm, chỉ chữ đơn giản như thế, nhưng hình như nếu từ chính miệng ra cũng giống với bất cứ người nào khác, có lúc khàn khàn, khi lại trân trọng, khiến cho khắp cả người đều cảm thấy tê dại sung sướng.

      Tất cả chỉ như giấc mơ, trong thoáng chốc, từ sâu trong đáy lòng cảm thấy ấm áp, nhưng cũng chính vì giọng của trìu mếm lại khiến cho cõi lòng của rối như tơ vò, mặc dù từ khi đến chỗ này cái dạng thân mật nào mà chưa đụng chạm, nhưng vẫn thể tin, tại người đàn ông này cùng chung sống với rồi.

      Cũng chỉ trong cái nháy mắt, quay lại ôm chặt lấy cổ , chui vào lồng ngực săn chắc của , trong mũi lại tràn ngập hơi thở nam tính từ người , lúc này khóe môi nhếch thành đường cong tuyệt đẹp, cười khanh khách như đứa bé vừa được cho kẹo.

      lúc sau mới thôi cười nữa, lúc đó, vẫn giữ nguyên trạng ôm níu kéo Hoắc Cảnh Sâm, đầu ngẩng lên nhìn khuôn mặt nghiệt của Hoắc Cảnh Sâm, trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt sâu sắc, cái nhìn thâm tình giống như có loại ma lực nào đó, tựa như dòng nước xoáy, khiến bị chìm đắm vào trong đó.

      Nơi khóe miệng của , nụ cười đó vẫn chưa biến mất, giọng cũng trở nên ấm áp hơn:

      “Hoắc Cảnh Sâm, em phải loại phụ nữ có thể tùy tiện sống chung chồng với người khác.”

      Lúc đó, dù là Niệm Thần vẫn giả bộ thể dáng vẻ: đây là chuyện rất nghiêm túc, tạo ra cảm giác như cực kì chịu thiệt thòi khi lên thuyền hải tặc Hoắc Cảnh Sâm.

      Tâm tình Hoắc Cảnh Sâm rất vui, cười lớn tiếng, cánh tay lại tăng thêm chút sức, sau đó cái trán của lại đặt lên cái trán của , nơi đáy mắt sâu sắc kia vẫn tràn đầy nét cưng chiều chưa từng mất :

      “Được, ở chung với người khác, chỉ sống cùng với vợ hợp pháp của , cho nên chuyện này thành vấn đề.”

      Niệm Thần cười cười hôn cái lên đôi môi mỏng của , rồi lại tiếp theo lời của :

      “Em mới muốn gả cho , em cứ có cảm giác mình chịu thiệt lớn lắm khi leo lên thuyền giặc của .”

      Ngược lại Hoắc Cảnh Sâm cũng rất mau chóng trả lời tiếp theo câu của :

      cũng vậy, cũng chưa có là muốn cưới em mà, ba ngày sau còn phải cử hành hôn lễ cùng với Cố San San nữa chứ.”

      Hoắc Cảnh Sâm điều này cũng là , nhưng chuyện này cũng chính là nguyên nhân khiến mấy ngày nay Niệm Thần cũng rất đau đầu, phải kết hôn với Cố San San, mà còn làm giống y như , nhìn ra là giả, đường đường chính chính kết hôn, từ ít ngày trước bắt đầu chuẩn bị nơi cử hành hôn lễ, báo chí truyền thông đều đưa tin nóng về hôn lễ này.

      Niệm Thần cứ lần lữa muốn trực tiếp hỏi , cũng phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ là cảm thấy nếu như quyết định chung sống chỗ với , như vậy tối thiểu phải đặt tin tưởng vào Hoắc Cảnh Sâm, cho nên, Cảnh Sâm hôn lễ kia có liên quan đến những việc mà làm trong những ngày vừa qua, cho dù hôn lễ kia cũng chỉ là mưu cũng vẫn phải làm.

      Nhưng ngay lúc này lại nghe được từ chính miệng Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần cảm thấy bình thường chút nào, nhéo cái vào hông của Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, giọng chanh chua:

      “Hoắc Cảnh Sâm, nếu như muốn lấy Cố San San, bà đây thiến ngay đấy.”

      Hoắc Cảnh Sâm nghe câu của Niệm Thần như nghe chuyện cười, khi đó, tay đưa ra nhéo cái mặt của :

      “Em có chắc là em chấp nhận được ?”

      Ý nghĩa khá là sâu xa nha, chuyện tình thay đổi trong chớp mắt, hình như trong cái trình độ chuyện này, Niệm Thần mới vừa vất vả bắt nhịp nghiêm túc lại rất nhanh chóng bị Hoắc Cảnh Sâm đánh cho tan nát.

      “Nè nè nè, chuyện nghiêm túc chút cho em!”

      Lúc này quả Niệm Thần xù lông rồi, rốt cuộc người đàn ông này coi là cái gì chứ? Đến cuối cùng chút ít niềm tin cơ bản nhất cũng thể cho sao, sao nghĩ muốn làm chuyện gì làm, mà lại hoàn toàn hay biết chút nào, thậm chí hôn lễ của cùng với người con khác, cũng xem như câu đùa muốn cho nghe?

      Ngay lập tức bình tĩnh còn sót lại bị phá tan, lại hề nghĩ rằng đây là chỗ trọng điểm mà Hoắc Cảnh Sâm còn có thể cười ha hả, đùa giỡn với .

      “Hoắc Cảnh Sâm, ràng cho em, tóm lại là muốn kết hôn với Cố San San đúng hay ? Có phải đưa hai đứa con của em cho Cố San San của nuôi rồi đúng ?”

      giãy giụa đánh đấm hồi nhưng dĩ nhiên cũng thoát được lực cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, mà lúc đó, đôi tay của Hoắc Cảnh Sâm càng tăng thêm lực khống chế cho rời khỏi mình, trong thời gian ngắn đem tay chân của Niệm Thần cố định, cho làm loạn:

      Thở dài hơi nhàng, từ đáy mắt đến vẻ mặt của Hoắc Cảnh Sâm trở nên nghiêm túc rệt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Niệm Thần, cũng cho phép tránh né chút nào:

      cho rằng em quan tâm.”

      chỉ câu đơn giản, nghe như rất nhàng, nhưng cũng đủ khiến cho Niệm Thần cứng đờ cả người, nghĩ? Nhưng trong giọng kia lại mang theo tiếc nuối và bi thương, bỗng nhiên Niệm Thần chỉ đành nuốt xuống những lời sắp bật thốt ra, nhìn sâu vào đôi mắt đau đớn đơn của , trong lòng cảm giác mọi thứ hỗn loạn, vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.

      “Niệm Thần, nếu như nêu ra vấn đề này, em dự định chôn giấu ở trong lòng bao lâu, mình đau đớn trong bao lâu?”

      là nghĩ như vậy sao? ra tất cả những lời ra lúc này đều là thể trong lòng rất quan tâm đến , chỉ vì muốn để cho yên tâm hơn chút, còn gì nữa hết.

      Khi Niệm Thần xốc lại tinh thần rồi, nhưng trong đôi mắt kia cũng vẫn có cảm giác được tự tin, ra người đàn ông này đều suy nghĩ mọi thứ cho nhiều đến như vậy, ngẩng đầu lên, khi lần nữa nhìn Hoắc Cảnh Sâm đáy mắt trở về ý cười hạnh phúc:

      “Vậy , ba ngày sau cái hôn lễ kia là vì cái gì?”

      muốn biết, rất muốn biết, bởi vì cho dù là nguyên nhân thế nào cũng được, vì tận sâu trong đáy lòng của cảm thấy rất ghen tị với chuyện kia, trước , có người phụ nữ nắm tay của cùng vào lễ đường để cử hành hôn lễ thiêng liêng.

      Lúc này lại cười rất tươi, chỉ câu đủ trấn an hoàn toàn tinh thần nai con lạc mẹ của Niệm Thần:

      “Niệm Thần, em là dâu duy nhất trong cuộc đời .”

      Chương 186:

      Cuối cùng bản chi tiết kế hoạch của Hoắc Cảnh Sâm cũng được phê duyệt, có ủng hộ của Mộ Thiên Hùng, cũng rất dễ dàng nhìn ra được Cố Minh Thâm cũng có tiếng hay quyền lực gì ở Mộ Thị, thậm chí khi Mộ Thiên Hùng biết Hoắc thị có rất nhiều ý kiến đối với bản chi tiết kế hoạch dự án, quyết định ra lệnh phải điều tra ràng, nếu như Hoắc thị muốn hợp tác, Hoắc Cảnh Sâm còn có rất nhiều dự án muốn cùng hợp tác với công ty của bọn họ.

      Gừng càng già càng cay, dĩ nhiên là Mộ Thiên Hùng nhìn bản thiết kế của Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy rất hoàn mỹ rồi, lý do rất đơn giản, chỉ cần thành công, lợi nhuận thu vào tương đối lớn, cũng đủ đưa Mộ thị lên tầng cao mới.

      Mộ Thiên Hùng cũng thèm quan tâm đến chuyện Cố Minh Thâm như thế nào, mặc dù Cố Minh Thâm đưa ra ý kiến phản đối, nhưng Mộ Thiên Hùng chỉ đưa ra câu , nếu cậu cũng đưa bản kế hoạch kiếm được nhiều tiền như thế cho tôi, đương nhiên tôi cũng cần đến Hoắc Cảnh Sâm, nhưng đáng tiếc là cậu thể.

      đến đây dù trong lòng Cố Minh Thâm có tức giận hay bất mãn cũng có lý do gì để phản đối nữa, thậm chí đến khi dự án kia khởi công đến nơi rồi, thế nhưng ta vẫn có thể tỏ ra thờ ơ, quan tâm, bởi vì khi dự án này thất bại, cũng chẳng có nửa xu quan hệ nào tới ta.

      Cuối cùng đêm hôm đó Hoắc thị cũng truyền ra tin tức, tất nhiên là chuyện hợp tác thành công rồi, nhưng dự án này rất đặc biệt, là từ ngày bắt đầu khởi công hai công ty phải cùng nhau thực mọi chi tiết kế hoạch.

      Cũng có mấy người biết bí mật phía đằng sau này, trước đây, tại Hoắc thị cũng thực cuộc gió tanh mưa máu, lúc đó Hoắc Tĩnh Bắc vẫn còn giữ nguyên ý kiến phản đối chuyện thông qua bản chi tiết dự án như cũ.

      Cả đám nhân vật cấp cao tại Hoắc thị đều là tâm đắc của Hoắc Cảnh Sâm, lợi nhuận của Hoắc thị khi Hoắc Cảnh Sâm còn tại vị rất cao, đến khi đổi lại là vị tổng giám đốc trước mặt này lại thua rất xa khiến cho bọn họ rất thất vọng, tới thời gian mười ngày, tại e là cũng chỉ có đám người lãnh đạo bọn họ mới biết Hoắc thị gặp nguy hiểm mà thôi, trước mắt lại vừa vặn có dự án của Hoắc Cảnh Sâm, bọn họ đều nghĩ đây là niềm hy vọng có thể cứu thoát Hoắc thị rồi.

      Chắc chắn là đồng ý rồi, cho dù là Hoắc Tĩnh Bắc phản đối thế nào bọn họ cũng cố sống cố chết nhất định phải đồng ý, điều này cũng đồng nghĩa là bọn họ liều mạng đánh cuộc, nếu như Hoắc Tĩnh Bắc cũng vẫn khư khư giữ ý kiến của mình chẳng khác nào ngay lập tức gây thù với cả ban lãnh đạo, nếu đúng như vậy, sau này phải những ngày tháng ngồi chức vị đó của ta cũng gặp nhiều khó khăn hơn sao?

      Nhưng nguyên nhân nào lại có thể khiến cho quyết định của Hoắc Tĩnh Bắc dao động, lại còn đồng ý với ý kiến của các nhân vật đó, nguyên nhân chính là sau khi Hoắc Lạc gọi cuộc điện thoại, là nhân tố cuối cùng thúc đẩy kế hoạch hợp tác thành công, ý tứ của Hoắc Lạc rất ràng, có thể giao công ty cho Hoắc Tĩnh Bắc, nếu doanh thu tại vẫn còn giảm, Hoắc Tĩnh Bắc có đầy đủ lý do khiến cho ông phải thất vọng, trong vòng nửa tháng, nếu như thể đưa công ty trở về trạng thái vốn có của nó, cho dù tại ta có là cái người nắm giữ quyền to lớn trong công ty thế nào, cuối cùng cũng chỉ có con đường: từ chức!

      Hoắc Tĩnh Bắc phải hao hết tâm tư đối sách mới có thể lấy được công ty, điều này cũng dễ hiểu, đối với cái vị trí này, hầu như là Hoắc Tĩnh Bắc phải rụng hết cả hàm răng thuyết phục, mà tình huống trước mắt, bản thiết kế chi tiết của Hoắc Cảnh Sâm cũng rất có thể đưa Hoắc thị tiến lên bậc vinh quang!

      Nhưng mà, đồng ý là chuyện, còn về chuyện có hoàn toàn tin tưởng hay lại là chuyện khác, lúc đó, lúc này đến ý nghĩa thực trong kế hoạch của Hoắc Cảnh Sâm, Hoắc Tĩnh Bắc thể đưa ra nhiều suy đoán.

      Đến lúc này mới đưa ra quyết định tán thành, có nghĩa dự án hợp tác cùng với Mộ thị cuối cùng cũng thành công, trước khi bắt đầu khởi công, dù là chi tiết nhất cũng phải đặt vào trong mắt để quan sát cho kỹ.

      Quyết định thi hành, ngay đêm hôm đó văn kiện ký tên đồng ý bản kế hoạch giữa các nhân vật cao cấp của cả hai công ty, tiền vốn dự kiến ban đầu là mười tỷ, đồng nghĩa với chuyện ngay ngày hôm sau cả hai công ty đều phải rót tiền vào tài khoản của bên thứ ba, đây cũng là điều kiện đầu tiên của Hoắc Tĩnh Bắc, mà cuối cùng lợi ích của Mộ thị cũng bị thay đổi, cho nên tất nhiên là Mộ Thiên Hùng đồng ý vô điều kiện.

      --- ------

      Cũng trong lúc đó, tại biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm, trong thư phòng.

      Bọn người Tả Chi Hành cũng có mặt ở đây, Hoắc Cảnh Sâm ngồi trước bàn làm việc, đặt điện thoại di động sát vào bên tai, dáng vẻ giống như nghe báo cáo từ bên kia.

      lúc sau, khi cúp điện thoại rồi, khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm nâng lên độ cong ràng, trưng ra nụ cười khát máu ác độc.

      rất ngây thơ, thế nhưng bọn họ dám ký duyệt dự án này?”

      ràng là cười, nhưng đến khi những lời kia vừa bật ra khỏi miệng, trong nháy mắt ràng làm cho người ta tự chủ được mà rơi vào hầm băng, cảm thấy rét mà run.

      Tả Chi Hành vỗ tay kêu ra tiếng “bốp bốp”, sau khi nghe đoạn đối thoại qua lại trong điện thoại của Hoắc Cảnh Sâm, liền đưa ra mệnh lệnh, sau đó câu nhận định:

      “Đương nhiên rồi! Muốn lần ăn hết các quân cờ mà, tình huống trước mắt cũng giống như vậy, phải cuối cùng kết quả thường thường là chết vì quá no sao.”

      Mà tay ta vừa đưa ra chỉ thị nho , nội dung đó cũng rất đơn giản.

      Kế hoạch thâu tóm hết tài sản của Hoắc thị bắt đầu tiến hành ngay lập tức.

      Đúng thế, thực tế, đối với cái loại chuyện như thế này, mọi người cũng thực cảm thấy vui sướng hay thú vị gì, nhưng ngược lại có hứng thú với chuyện xảy ra ba ngày sau, ngày cử hành hôn lễ, cái vị sắp làm chú rể này chắc chắc có thể ra sân được sao? Bọn họ nhớ rằng, mới vừa rồi khi còn ở dưới lầu, vị sắp làm chú rể này vẫn còn bộ dáng âu âu yếm yếm, tình chàng ý thiếp với Mộ Niệm Thần mà? Cái vị dưới kia có chấp nhận người đàn ông của mình cưới người phụ nữ khác ?

      Trời sinh con người rất thích những chuyện bát quái, tầm xàm ba láp, có lẽ Vivi là người thiếu bình tĩnh nhất trong bọn họ.

      “Boss, lão ngài đây có thực tính toán cưới Cố San San ? Cái vị bên ngoài đó phản đối chứ?”

      Dĩ nhiên, cái vị bên ngoài đó là ám chỉ Niệm Thần.

      Hiển nhiên mỗi ông chủ thành đạt thường thường kể cho thuộc hạ nghe những chuyện đời tư của chính mình, nếu như cho bọn họ biết, nguyên văn câu của Niệm Thần là nếu dám cưới Cố San San đem thiến ngay lập tức, vậy thử hỏi sau này còn muốn tiếp tục lăn lộn nữa chứ!

      Hai mắt lạnh lẽo càn quét lượt bốn người ngồi trước mặt, ánh mắt nhìn thế kia, cũng lý giải mọi chuyện vô cùng đơn giản rồi, nếu ai còn dám hỏi chuyện này nữa bị đóng gói gửi đến châu phi, cho phép bàn tán!

      “Nếu như các người quá rảnh rỗi để bàn tán này nọ, ngay bây giờ các người đều có thể nghiên cứu kỳ diệu của sống cùng với Hách Liên Thần.”

      Hãy suy nghĩ về điều đó, phải làm sao mới còn bị ánh mắt của kích trực tiếp giết chết.

      “……….” Hách Liên Thần người ta gây thù chuốc oán với ngài sao? Dầu gì người ta cũng là người đứng đầu tổ chức đó? Dầu sao người ta cũng là bạn tốt nhất trong đám bạn xấu của ngài đúng ?

      thực tế, ngay giờ phút này, bọn họ vẫn còn nghi ngờ là, có phải lúc trước khi mà Hách Liên Thần đem cấp dưới của mình đến trao đổi điều kiện với Hoắc Cảnh Sâm, đây là ví dụ tiêu cực điển hình phải ?
      Last edited by a moderator: 7/10/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 187:

      Mị Sắc, câu lạc bộ tư nhân xa hoa nhất thành phố.

      Sau khi chiếc Roll-Royce dừng lại, từ hai bên cửa xe, hai người Hoắc Cảnh Sâm và Mộ Thiên Hùng bước ra ngoài.

      Cuộc sống về đêm trong thành phố này vừa mới chính thức bắt đầu, lầu của Mị Sắc là nơi mỗi năm đều diễn ra lễ hội hóa trang, rồng rắn lẫn lộn, cứ tùy tiện túm lấy đứa trong số người ở đây thôi, cũng chắc chắn là liên quan đến người có máu mặt trong thành phố này.

      Khung cảnh ăn chơi hào nhoáng, nhưng mặt của Hoắc Cảnh Sâm và Mộ Thiên Hùng đều có vẻ rất nghiêm túc, Mộ Thiên Hùng bám theo sát sau lưng Hoắc Cảnh Sâm, tâm tư vẫn còn suy nghĩ đến vấn đề lúc sáng khi mà ông chuyện với Hoắc Cảnh Sâm.

      Lần hợp tác này ra cũng có đơn giản như bề ngoài như vậy đâu, thậm chí có vấn đề rất lớn nữa là đằng khác, Mộ Thiên Hùng đánh cuộc, ông ta đánh cược nếu vụ này thành công là cơ hội đẩy Mộ thị lên tầm cao mới.

      Dự án mười tỷ, cả Hoắc thị và Mộ thị đều phải bỏ ra số tiền bằng nhau, nhưng mà, đây chỉ là số tiền dự kiến theo kế hoạch mà thôi, nhưng đối với Mộ thị số tiền năm tỷ này cũng khó khăn rất lớn, hoặc có thể ra nếu kinh phí vượt ra khỏi con số năm tỷ này, các hạng mục còn chưa được thực đều tùy thời dừng lại, như vậy đến lúc đó cho dù bị buộc bồi thường vi phạm hợp đồng, với dự án hàng tỷ còn trong tiến trình dang dở vẫn chưa chào thị trường, Mộ thị cũng bị ép khô phải bước con đường phá sản.

      Mà nguyên nhân Mộ Thiên Hùng có thể đưa ra quyết định tán thành bản kế hoạch của Hoắc Cảnh Sâm, cũng do buổi sáng nhận điện thoại của Hoắc Cảnh Sâm, rất ràng rành mạch, nếu như Mộ thị đồng ý, vậy có khó khăn về vấn đề tài chính nghĩ biện pháp xoay sở, đến lúc tối lại giới thiệu lão đại đứng sau lưng của “mạn” cho ông, như vậy vấn đề hợp tác thực dự án này cũng gặp bất cứ trở ngại nào.

      Nhờ vào mối quan hệ với Hoắc Cảnh Sâm, “mạn” đồng ý đổ tiền vào dự án giúp Mộ thị mà cần bất cứ trả ơn nào, sau khi xong Mộ thị chỉ cần hoàn trả lại nguyên xi số tiền mượn lúc này là được.

      Đối với tổ chức “mạn” này, những năm gần đây, những ai có dính líu chút xíu nào với giới kinh doanh ai mà biết đến “mạn”, cũng tương tự như với “linh”, họ là hai tổ chức lớn thế giới, hoạt động hỗ trợ lẫn nhau, dựa mối quan hệ tinh tế nào đó để có thể duy trì vị thế sánh vai nhau cùng đứng đỉnh cao quyền lực.

      Vài năm trở lại đây mới bắt đầu lấn sân vào thương giới, chỉ trong thời gian ngắn trở thành tập đoàn thể xem thường được, thực lực của “mạn” như vậy thể xem như kính nể rồi.

      Chỉ có điều “mạn” cũng chưa bao giờ hợp tác với công ty trong nước nào, lúc này đây nhờ vào trợ giúp của Hoắc Cảnh Sâm mà Mộ thị có thể leo lên cành ô liu như vậy, tự nhiên Mộ Thiên Hùng ông có lý do gì mà đồng ý cả.

      Dĩ nhiên, Mộ Thiên Hùng cũng phải là kẻ ngu ngốc, có thể lèo lái Mộ thị đến tầm như ngày hôm nay, đương nhiên trong não phải có óc, thể nào chỉ là bùn nhão lừa gạt được.

      Hoắc Cảnh Sâm bị chèn ép bức bách khắp nơi mới chịu thiệt thòi mà đầu quân cho Mộ thị, vậy vì cớ gì mà còn gióng trống khua chiêng trợ giúp cho Mộ thị nữa?

      ra cũng phải hợp lý, Hoắc Cảnh Sâm chỉ trả lời câu đơn giản đến thể đơn giản hơn, tất cả chỉ vì Niệm Thần.

      Thái độ của Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ chân thành làm cho Mộ Thiên Hùng cảm động nên thể tin tưởng.

      Ba ngày sau cử hành hôn lễ, mà lại thể làm chú rể, nhưng trong lòng của vẫn dành hết cho Niệm Thần, cho nên mới có thể nghĩ tới chỗ bồi thường chút cho tình cảm của Niệm Thần, nhưng do tính tình của Niệm Thần quá cố chấp quá bướng bỉnh, kiên quyết chấp nhận bồi thường, cho nên mới nghĩ ra tại nhân lúc còn làm việc tại Mộ thị, cố gắng đưa Mộ thị lên tầm cao hơn, nhưng điều kiện khá đơn giản, mong muốn sau chuyện lần này, Mộ Thiên Hùng có thể đón Niệm Thần về nhà, như vậy được yên lòng.

      Đúng thế, Niệm Thần hoàn toàn hay biết gì về lời giải thích này, chứ nếu cho rằng chắc chắn trong não của Mộ Thiên Hùng nhất định chỉ toàn là bùn nhão, chỉ có như thế mới có thể tin tưởng hoàn toàn vào câu chuyện hoang đường này của Hoắc Cảnh Sâm!

      Cũng vì nguyên nhân đó, nên Mộ Thiên Hùng xem như bồi thường này là điều hiển nhiên mà Hoắc Cảnh Sâm nên làm.

      Thậm chí ông ta còn cho rằng Hoắc thị cũng phải ra tay trợ giúp cho Mộ thị, Hoắc Cảnh Sâm thiếu nợ Mộ Niệm Thần, tự nhiên Mộ thị của ông ta cũng có thể nhận thay mà.

      Lầu năm, trong phòng bao sang trọng.

      Ngay khi nhân viên phục vụ mở cánh cửa phòng ra, nhìn thấy Hách Liên Thần ngồi bên trong rồi, dĩ nhiên bên cạnh đó còn có xuất của nhân vật Tư Nhiên “đúng lúc” có mặt tại thành phố A, lúc đó vừa nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Thiên Hùng đeo bám phía sau Hoắc Cảnh Sâm, ta kích động muốn bật cười, có ông trời làm chứng sống dưới gầm trời này chuyện khổ sở nhất chính là khi bạn rất muốn cười mà vẫn phải cố gắng để bật ra, bị nội thương đó.

      “Hách Liên tiên sinh.”

      Lúc đó, dáng vẻ của Hoắc Cảnh Sâm cũng thể hết sức tôn kính, dù chỉ trong nháy mắt nhưng nhiêu đó cũng đủ thỏa mãn lòng ham muốn hư vinh của Hách Liên Thần rồi, có thể nhìn thấy cái cúi đầu này của Hoắc Cảnh Sâm, Hách Liên Thần có thể coi như sống cũng uổng kiếp này.

      Mộ Thiên Hùng theo phía sau cũng bước lên chào hỏi, nhưng khi bàn tay vừa muốn đưa ra bắt tay xã giao với Hách Liên Thần, quả ông ta bị hù dọa ít khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo cảm xúc của Hách Liên Thần, nhất thời chỉ biết khép nép đến ghế sofa phía sau, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm.

      “Hách Liên tiên sinh, buổi sáng trao đổi cụ thể chi tiết dự án với ngài, vị này là người phụ trách thực dự án này bên phía Mộ thị, còn nội dung chi tiết như thế nào nữa, ngược lại bây giờ có thể trao đổi thêm.”

      Hoắc Cảnh Sâm vừa vừa huých Mộ Thiên Hùng ngồi bên cạnh, có ý nhắc nhở ông tham gia vào câu chuyện.

      “Hách Liên tiên sinh, trong lần hợp tác này, lợi nhuận thu vào có thể số tiền khổng lồ, nhưng tại tay Mộ thị vẫn còn số dự án khác nữa, vấn đề tài chính xoay sở kịp, nếu như được “mạn” có thể hợp tác với chúng tôi được ?”

      Lúc đó, Hách Liên Thần ngồi dựa vào ghế sofa phía sau lưng, mặt đeo cặp mắt kiếng to lớn đủ để che khuất gần hết gương mặt của ta, ngay tại giây phút này, trong gian sang trọng này, ai trong những người có mặt nơi đây có thể nhìn đường nét khuôn mặt của ta, nhưng khi những lời kia của Mộ Thiên Hùng vừa ra khỏi miệng, quả từ trong cổ họng của ta lại tuôn ra tràng tiếng cười chế giễu:

      “Hợp tác? Mộ thị vẫn còn chưa xứng.”

      Ngay lúc câu đầu tiên của vừa ra, giống như hoàn toàn chặt đứt mọi đường lui của Mộ thị.

      gương mặt của Mộ Thiên Hùng hoàn toàn vẻ sững sờ, chưa từng nghĩ mình bị từ chối cách nhanh chóng như thế, trong chốc lát biết nên làm sao cho phải, gấp rút quay đầu lại cầu cứu nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, mặt ngập tràn vẻ lo lắng, chỉ e rằng buổi thương lượng này xảy ra bất cứ vấn đề gì dự án hợp tác kia cũng bị hủy bỏ, nên biết rằng ngay sau khi ký kết hợp đồng với Hoắc thị, nếu đến trưa mai mà vẫn thể gom đủ số tiền theo kế hoạch, nhưng vậy Mộ thị bị đóng cửa ngay lập tức vì phải chi trả số tiền bị phạt vi phạm hợp đồng!

      “Cảnh Sâm, chuyện này……….”

      Thế nhưng, ngược lại lần này chờ Hoắc Cảnh Sâm mở lời, giọng lạnh lẽo của Hách Liên Thần lại vang lên khắp phòng bao sang trọng này:

      “Hợp tác thể rồi, nhưng nể mặt mũi của Hoắc Cảnh Sâm, tôi cũng có chút quen biết với ta, vấn đề tiền bạc, chúng tôi có thể hỗ trợ điều kiện cho Mộ thị, giúp đỡ các người vượt qua cửa ải khó khăn này, ngoài ra còn gì nữa hết.”

      ta vừa vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Tư Nhiên ngồi bên, Tư Nhiên đón lấy ánh mắt của ta, tay cầm lấy hợp đồng đẩy tới trước mặt Mộ Thiên Hùng:

      “Sau khi ký vào hợp đồng này, ngay sáng sớm ngày mai, số tiền năm tỷ kia, chúng tôi chuyển vào tài khoản của Mộ thị.”

      Chương 188:

      ta vừa vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Tư Nhiên ngồi bên, Tư Nhiên đón lấy ánh mắt của ta, tay cầm lấy hợp đồng đẩy tới trước mặt Mộ Thiên Hùng:

      “Sau khi ký vào hợp đồng này, ngay sáng sớm ngày mai, số tiền năm tỷ kia, chúng tôi chuyển vào tài khoản của Mộ thị.”

      hợp đồng cần đủ hai chữ ký đại diện có thẩm quyền của hai bên, Hách Liên Thần ký trước vào bên, còn về phần nội dung, cũng dễ dàng nhận ra Mộ Thiên Hùng có đủ thời gian để cẩn thận xem xét kỹ nội dung đó, quay trở lại với thực tế, ông ta trong tình trạng vừa lo lắng vừa sợ hãi, lại thêm mờ mắt vì lợi ích trước mắt, chỉ sợ sơ sẩy trong giây thôi Hách Liên Thần suy nghĩ lại đòi điều chỉnh số chỗ gây bất lợi cho ông.

      Ông ta chỉ nhìn thoáng qua lượt nội dung khá đơn giản mấy tờ giấy đơn giản, rồi cũng do dự nữa liền đặt bút ký tên lên bên B – đại diện Mộ thị.

      Mộ Thiên Hùng cất bản hợp đồng đủ chữ ký, ngay lập tức chuyện mà ông lo lắng buồn phiền kia coi như hoàn toàn cần quan tâm nữa, có “mạn” hỗ trợ, vấn đề tiền bạc coi như được giải quyết, kế tiếp Mộ thị chỉ cần ngồi chờ tự nhiên tiền tự động bay vào túi thôi.

      câu thành ngữ đặt vào người Mộ Thiên Hùng luôn luôn đúng và vô cùng thích hợp: lòng tham đáy, giờ phút này, nếu tại chỗ này cùng sắp đạt thành mối quan hệ “hợp tác”, nên hình như lá gan của Mộ Thiên Hùng cũng trở nên lớn hơn phải:

      “Hách Liên tiên sinh, có thể mạn phép hỏi ngài quen biết như thế nào với Hoắc Cảnh Sâm vậy? Mà sao lại có thể hỗ trợ vô điều kiện cho Mộ thị.”

      Ông ta càng thêm tò mò, nếu như có quan hệ đến thế với “mạn”, vậy vì sao tại Hoắc Cảnh Sâm vẫn có thể im lặng chờ bọn họ xử lý.

      Quả Hách Liên Thần nhìn cái cũng thèm nhìn Mộ Thiên Hùng, trong khoảng thời gian ngắn, tay giơ ly rượu lên, khẽ nhấp ngụm chất lỏng màu đỏ sẫm, khi nhìn về phía Mộ Thiên Hùng, khóe môi nhếch đường cong lạnh lẽo cảm xúc, nhưng lại mở miệng chuyện với Hoắc Cảnh Sâm:

      “Cảnh Sâm, xem ra giới thiệu người hợp tác nhưng hình như họ muốn hợp tác với chúng ta, từ trước đến giờ tôi rất ghét người khác hỏi chuyện liên quan, nhưng mà cũng chẳng sao, vậy bản hợp đồng này coi như trở thành rác rưởi là được rồi.”

      Cũng khá dễ để nhận ra, Hách Liên Thần nhìn ra ý tứ trong câu của Mộ Thiên Hùng, ta cực kỳ chán ghét hạng người có lòng tham như thế, mà ta cũng còn kiên nhẫn ngồi chung căn phòng với người đàn ông này rồi!

      Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ cười cười cho qua chuyện, nhưng ngược lại có mười phần kiên nhẫn, trước hết uống cạn ly rượu xuống bụng, sau đó mới làm ra dáng vẻ như muốn xin lỗi:

      “Hách Liên tiên sinh, theo tôi Mộ Thiên Hùng cũng chỉ muốn quan hệ sâu sắc hơn mà chỉ dừng lại chỗ “hợp tác” thôi, dù sao tại mỗi công ty cũng gấp rút muốn cùng được hợp tác với “mạn” mà, nếu như vẫn còn có chỗ nào thiếu sót, tôi dùng ly rượu này, coi như chịu phạt để nhận lỗi vừa rồi.”

      vừa xong cũng nhìn nhìn Mộ Thiên Hùng:

      “Khi tôi còn làm Tổng giám đốc Hoắc thị cũng có vài lần hợp tác với “mạn”

      Xem như đó là lời giải thích, cũng làm nguyên nhân tại sao lại có thể giới thiệu “mạn” đầu tư vào Mộ thị.

      Ngồi bên vừa nghe Hoắc Cảnh Sâm xong, Mộ Thiên Hùng còn chưa kịp mở miệng gì, phía bên kia Hách Liên Thần cũng lạnh lùng câu, trong phòng ngập tràn giọng băng giá:

      “Tôi rồi, cái chuyện hợp tác này, Mộ thị còn chưa đủ tầm!”

      Cũng lại là câu kia, Hách Liên Thần liền cắt đứt mọi đường lui của Mộ thị, lúc này Mộ Thiên Hùng mới giật mình, lúc câu của Hách Liên Thần vừa dứt, Tư Nhiên ngồi bên cạnh cũng chế giễu câu:

      “Lần đầu tư này, rất mong quý công ty giữ bí mật, nếu , “mạn” có rất nhiều biện pháp chỉ trong đêm khiến Mộ thị hoàn toàn biến mất thế giới này.”

      Dáng vẻ của hai người này kẻ xướng người họa, cũng thành công đem khí trong phòng bao này trong nháy mắt đánh xuống hầm băng, đầu Mộ Thiên Hùng liên tục gật gật, nhưng rồi cũng vẫn cam lòng nên:

      “Hách Liên tiên sinh, ngài cùng hợp tác với Hoắc Cảnh Sâm, ngài cũng biết rất năng lực của Hách Cảnh Sâm, tại Hoắc Cảnh Sâm làm việc tại Mộ thị, biết Hách Liên tiên sinh có thể nể mặt Hoắc Cảnh Sâm mà sau này cho Mộ thị thêm ít cơ hội hay ? Tôi rất tin tưởng năng lực của Cảnh Sâm, chắc chắn gây thất vọng cho quý công ty đâu.”

      Mộ Thiên Hùng chính là nhìn điểm này, ông ta nghĩ rằng, nếu lúc trước “mạn” từng chấp nhận hợp tác với Hoắc thị, như vậy bây giờ Hoắc Cảnh Sâm là người thân của Mộ thị, đương nhiên ‘mạn’ cũng vì mà có thể cùng hợp tác với Mộ thị, dù sao, chuyện công việc kiếm được tiền, ai mà lại thích?

      Và cũng dễ dàng nhận ra, Hoắc Cảnh Sâm cứ như vậy công khai bị đem bán, giống như Mộ Thiên Hùng đóng gói vật phẩm xinh đẹp rồi đem bán, sau đó Mộ thị bay vút lên cành cao trở thành Phượng Hoàng.

      Dù sao Hoắc Cảnh Sâm cũng tự nguyện đầu quân vào Mộ thị, với tình huống của Mộ thị như nay, mặc dù có Hoắc Cảnh Sâm đề ra kế hoạch mở rộng ra thế giới nhưng để thực được cũng cần khoảng thời gian nữa, cuối cùng vẫn là vấn đề tài chính mới là khuyết điểm chí mạng nhất của Mộ thị!

      Nếu như vậy, có Hoắc Cảnh Sâm đồng thời có mối quan hệ hợp tác với “mạn”, như vậy chỉ có thể câu: hoàn mỹ!

      Nếu có tiền, giá trị của Hoắc Cảnh Sâm mới có thể phát huy đến mức cao nhất!

      Người đeo mắt kiếng to bên kia, nghe câu như thế này, khóe mắt Hách Liên Thần ánh lên tầng cười ác độc, nếu như ta lầm đáy mắt của Hoắc Cảnh Sâm đổi màu nâu sẫm, cái này gọi là thất vọng.

      Thấy khí trao đổi hăng hái như vậy, khóe môi Hách Liên Thần nâng lên thành nụ cười, dáng vẻ giống như cảm động khi nghe lời của Mộ Thiên Hùng:

      “Sao? Mộ tiên sinh như vậy, ông có lòng tin Cảnh Sâm luôn sát cánh tại Mộ thị bằng? Nếu như có ngày Hoắc Cảnh Sâm rời khỏi Mộ thị, ông vẫn cho rằng Mộ thị các ông còn có giá trị ? Ông muốn kéo “mạn” xuống nước sao?”

      Mộ Thiên Hùng suýt chút nữa phun ra chuyện “khế ước bán thân” của Hoắc Cảnh Sâm, giờ phút này, muốn cứng rắn mở miệng nhưng đột nhiên lại bị Hoắc Cảnh Sâm chen ngang:

      “Hách Liên tiên sinh gì vậy? tại Cảnh Sâm hai bàn tay trắng, mà Mộ thị lại có thể chứa chấp là tốt cho tôi rồi, tôi cũng hiểu được đền ơn đáp nghĩa, đương nhiên tôi phải ở lại Mộ thị rồi, chẳng phải Hách Liên tiên sinh cũng vì ngưỡng mộ tài năng của Hoắc Cảnh Sâm đó sao, nếu vậy trong tương lai lại cùng hợp tác với Mộ thị, ngài thấy như thế nào?”

      Chắc chắn Hoắc Cảnh Sâm phải là người chịu thua thiệt cho người khác! Cho dù đến tình trạng như ngày hôm nay, cũng có mấy biện pháp để sử dụng quân cờ Hách Liên Thần này, ra với tình huống phát sinh ở chỗ này, lúc này Hoắc Cảnh Sâm lại cảm thấy hối hận với cái trò vờn chuột này, sai lầm ở chỗ, “thỉnh” tên ôn thần Hách Liên Thần đóng vai quần chúng!

      “………” Hách Liên Thần gì, chỉ khẽ nhấp ngụm rượu trong ly, đằng sau cặp mắt kiếng to tướng kia là đôi mắt cực kỳ xem thường ném về phía Hoắc Cảnh Sâm, cho nên ta mới Hoắc Cảnh Sâm này vốn là con sói mắt trắng, khi có chuyện xảy ra nhờ vả ta giúp đỡ, khi xong việc lại quay ra cắn ngược ta phát, có lẽ Hách Liên Thần tập thành thói quen với những chuyện thế này rồi.
      Last edited by a moderator: 7/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 189:

      “………” Hách Liên Thần gì, chỉ khẽ nhấp ngụm rượu trong ly, đằng sau cặp mắt kiếng to tướng kia là đôi mắt cực kỳ xem thường ném về phía Hoắc Cảnh Sâm.

      Nhưng ta vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cũng có thể bất cứ hành động gì trước mặt Mộ Thiên Hùng, nhưng trong giọng lại đằng đằng hơi lạnh:

      “Nếu Mộ tiên sinh ôm hy vọng lớn với Hoắc Cảnh Sâm như vậy, chuvy-lqd vậy chi bằng chúng ta cùng đợi đến thời điểm Hoắc Cảnh Sâm đem tài năng của mình lãnh đạo Mộ thị vươn lên tầm cao hơn, lúc đó hãy đến chuyện hợp tác với “mạn”, còn trước mắt, tôi chỉ có thể tặng câu này cho ông, lòng tham đáy, rắn đòi nuốt voi, có lẽ ông hiểu ý nghĩa của nó.”

      Dĩ nhiên hiểu ý tứ đó rồi, tóm lại câu: hợp tác, có quỷ mới biết Hoắc Cảnh Sâm vẽ rồng họa rắn gì cho Mộ thị, biết Mộ thị còn có thể sống được thêm mấy ngày nữa, huống chi tập đoàn Mộ thị bé như thế, nghĩ sao mà có thể lọt vào mắt xanh của ta.

      Người ta cũng đến nước này rồi, nếu như Mộ Thiên Hùng vẫn còn dây dưa chẳng khác nào tự tìm mất mặt, nếu còn nữa chừng lại còn chọc giận người đàn ông này, ngay cả số tiền vốn có cũng rất có thể còn, đôi môi giật giật nhưng cũng gì tiếp.

      Lúc đó, Hách Liên Thần liếc nhìn đôi mắt của Mộ Thiên Hùng, và lại tiếp:

      “Thôi được rồi, hợp đồng cũng ký xong, tôi cần gian để ôn lại tình cảm với Cảnh Sâm, Mộ tổng, mời ra ngoài.”

      Mời ra ngoài! câu tìm thấy lỗi xã giao, nhưng mà trong giọng của Hách Liên Thần lại kèm theo điệu khinh thường, chuvy-lqd buổi tối hôm nay kết thúc bằng câu này thôi thành công gây khó chịu cho Mộ Thiên Hùng.

      Mộ Thiên Hùng sắp xếp lại những tư liệu của mình, ông ta nhận thấy nếu vẫn còn tiếp tục ngồi nữa tự chuốc lấy nhục, còn gì để tiếp với Hách Liên Thần nữa rồi, nên trước khi dặn dò mấy câu với Hoắc Cảnh Sâm, lúc này mới yên tâm rời .

      Dặn dò đơn giản chỉ là chuyện cố gắng thuyết phục vấn đề hợp tác trong tương lại với Mộ thị, đương nhiên về sau bạc đãi với Hoắc Cảnh Sâm, như vậy, Mộ Thiên Hùng vẫn muốn hợp tác với “mạn”, lqd mặc dù lời của Hách Liên Thần từ chối dứt khoát như thế, nhưng Mộ Thiên Hùng vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ.

      Trong ít phút sau đó, trong gian phòng bao to lớn như vậy, chỉ còn lại ba người Hoắc Cảnh Sâm, nhưng Tư Nhiên nhận điện thoại rồi sau đó cũng bước ra ngoài luôn.

      Trời đất quỷ thần ơi, hãy tha thứ cho kẻ bất tài như ta , lá gan của ta rất , lúc này làm sao còn muốn ngồi trong cái phòng đó chờ xem kịch vui của hai tên nghiệt mọn kia, lqd lỡ như bắn chim trời nhưng lại chết cá dưới ao cười nổi rồi.

      Lúc mà Hoắc Cảnh Sâm uống cạn ly rượu, Hách Liên Thần ngồi đối diện cũng gỡ bỏ mắt kiếng, hai người đều ngồi yên lặng, có vẻ gì muốn chuyện, nhưng Hách Liên Thần lại dâng lên dự cảm xấu, cũng biết luôn rồi, chuvy-lqd cả buổi tối hôm nay ta ngồi xem kịch vui, cũng nhận ra người đối diện được hài lòng cho lắm, nhưng việc diễn ra ngay tại trường thể nào có chuyện theo kịch bản, chính là phải có phát sinh ngoài ý muốn mới hấp dẫn chứ.

      Hoắc Cảnh Sâm tháo bỏ hết những trở ngại tay xuống, uống liền ba ly rượu mạnh vào cái bụng rỗng tuếch, nên lúc này bao tử của quặn quặn cơn đau.

      ngồi tựa lưng vào ghế sa-lon, đôi mắt khép hờ, nhưng khi mở miệng lại có vẻ như bất cần:

      rất thích với cái tuồng vui này phải?”

      Hách Liên Thần nhún nhún đôi vai, xem như lúc này thân thể Hoắc Cảnh Sâm rất khó chịu, tiện tay ném hộp thuốc đau bao tử cho , ta sớm kêu người chuẩn bị rồi, tại công việc Hoắc Cảnh Sâm chắc là rất bận rộn, nhất định ăn uống đầy đủ rồi, chuvy-lqd nhưng lại thể uống rượu trong vở kịch này, chỉ là ta ngờ rằng lại sống mãnh liệt bàn rượu như vậy.

      “Người em, tôi lấy phí biểu diễn của rồi, hơn nữa, còn kéo “mạn” của tôi xuống nước đó, cùng dính vào cái quan hệ hợp tác với Mộ thị nữa chứ, hazz, vậy trong nháy máy có phải thua “linh” của khúc rồi”

      có chắc là chỉ hợp tác lần với công ty trong nước mà phải là lấy cớ đó để chửi bới “linh” đấy chứ?

      Ngừng ở đây chút, dù Hoắc Cảnh Sâm muốn cũng phải :

      “Thậm chí ngồi ở đây cũng chỉ muốn biết cái gì có thể khiến cho Hoắc Cảnh Sâm tôi sa ngã như vậy, ngay tại thời điểm muốn hợp tác với công ty của thiên kim tiểu thư đó, chuvy-lqd có thể cho ấy biết được đứng về phe của Hoắc Cảnh Sâm, phải cứ như vậy là được rồi sao?”

      Cũng rất dễ dàng nhận ra, khuôn mặt Hoắc Cảnh Sâm ngay lập tức kéo lên màn che quyến rũ đến độ có thể nhéo ra nước, tức khắc làm cho khóe miệng của Hách Liên Thần run run, sau đó rất tự giác hề nhắc đến cái việc làm mà mình cho là “hy sinh”:

      “Vậy được rồi, chúng ta huề nhau”

      Hoắc Cảnh Sâm lấy ra hai viên thuốc đau bao tử ném vào trong miệng, cười lạnh tiếng, sau đó mới lại mở miệng chuyện tiếp:

      “Ai muốn hòa nhau với , như vậy phải quá tiện nghi cho hay sao, dù sao phải trả cái giá lớn chứ”

      Dáng vẻ của Hoắc Cảnh Sâm giống như chưa bao giờ cúi mình chào trước mặt Hách Liên Thần, cũng phải, ai bảo Hoắc Cảnh Sâm người ta làm việc thần thần bí bí, được coi như xuất quỷ nhập thần.

      “……….” Hách Liên Thần ném ánh mắt cực kỳ xem thường cho , lần nữa ta cảm giác được, đầu mình bị kẹp cửa rồi, nên hôm nay mình mới có thể đến cái chỗ quỷ quái này cùng biểu diễn màn kịch, ta trêu chọc vào ai vậy, lqd nếu như ta đến tại cũng thể có cảm giác lạnh sống lưng, thế nhưng chọc vào tình huống trước mắt, ơn nghĩa giúp người cũng được người trả ơn, ngược lại còn bị bắt phải trả giá lớn nữa chứ?

      muốn như thế nào? Hoắc Cảnh Sâm đừng có được voi đòi tiên đó, ông đây muốn đánh trận với từ lâu rồi, đừng ỷ vào mình đánh nhau hơn tôi mà cứ thế ép buộc ông đây làm những chuyện mà ông muốn làm sao?”

      Nhìn xem kìa, Hách Liên Thần người ta phải chịu nhiều uất ức, chuyện đánh nhau này, lqd theo ý của ta là hạng người nào chứ, làm sao có thể đánh thắng Hoắc Cảnh Sâm, nếu có vị đó chắc chắn cũng là vị thần!

      “À, tôi có ép buộc giấu diếm người phụ nữ của tôi và con trai của tôi ? Hay là cái người này muốn nhắc nhở tôi, tại, tình cảnh của Vivi hình như bị bại lộ rồi, tôi có nên đem giấu ta đến nơi mà cả đời của cái người này tìm thấy đây?”

      Đúng là như thế, Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối là cái người tuân theo quy tắc: đánh rắn phải đánh dập đầu, cái xương sườn mềm của Hách Liên Thần ở chỗ nào? Chỉ cần đem Vivi làm mồi nhử ăn chắc trăm phần trăm, về điểm này mà , ngay từ lúc lên ba tuổi bạn Hoắc Thần Viễn cũng áp dụng cách khá là nhuần nhuyễn rồi.

      Ngay lập tức Hách Liên Thần nhảy dựng lên:

      “Hoắc Cảnh Sâm, có thể biết xấu hổ như vậy hay ? Thôi được rồi, tôi thể biết xấu hổ hơn được, , muốn tôi làm cái gì?”

      Hách Liên Thần tức giận vì lâu rồi được gặp Vivi, nên ta có phần bị ức chế, thực tế ngay lập tức ta cũng thể xuống nước, sau đó tiếng than thở buồn bã nhưng lòng đầy tức giận, chuvy-lqd áp chế giọng xuống để nghe nhàng, nhưng mà trong lòng lại thầm chửi thề, em chứ, từ nay về sau ta tuyệt đối đụng chạm đến những chuyện có liên quan đến Hoắc đại gia.

      “Cũng đơn giản thôi, hai tên nhóc Hoắc Thần Viễn quấy nhiễu đến thế giới dành riêng cho hai người của tôi và người phụ nữ của tôi, qua thời gian ngắn nữa tìm đại lý do nào đó rồi đem bọn chúng rời khỏi thành phố A cho tôi là được!”

      Giọng của Hoắc Cảnh Sâm lạnh lẽo, giống như hề cảm thấy xấu hổ khi làm ra cái chuyện ghét bỏ con của mình vậy.

      “……….. chỉ vậy thôi sao?!” Nếu như ta đem hai cái tiểu Ma Vương này về từ lúc trước, liệu “mạn” của ta có thể tồn tại được vài ngày thế giới này nữa?



      Chương 190 (1)


      thực tế, Mộ Thiên Hùng dù có nằm mơ thế nào cũng hề nghĩ tới, sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm số tiền năm tỷ vừa được chuyển vào tài khoản của Mộ thị, trong vòng chưa đầy tiếng đồng hồ, lúc đó số tiền này mới vừa bắt đầu hoàn toàn nằm gọn trong cùng tài khoản hợp tác với Hoắc thị để khởi công xây dựng dự án làng du lịch ven biển, bỗng mười mấy vị cảnh sát ập vào phòng làm việc của Tổng giám đốc Mộ thị đọc lệnh bắt Mộ Thiên Hùng với tội danh: rửa tiền phi pháp, ngay khi đó cũng niêm phong toàn bộ Mộ thị để điều tra.

      Trong lúc đó, chiếc Lamborghini màu xanh ngọc của Hoắc Cảnh Sâm cũng vừa dừng dưới lầu của Mộ thị, đứng dưới ánh mặt trời, cả người lười biếng dựa nghiêng vào bên chiếc xe thể thao, cặp mắt kiếng to lớn che hơn phân nửa gương mặt của , nhưng thể che nụ cười cực kỳ nham hiểm nơi khóe môi của .

      Dường như Mộ Thiên Hùng vẫn chưa phản ứng kịp với những gì xảy ra trước mắt ông, ông vừa vừa giãy giụa nhưng vẫn thể nào tránh thoát được cái còng số tám nằm tay.

      Các ký giả đánh hơi chạy tới, nhưng đến khi muốn phỏng vấn Mộ Thiên Hùng đầu ông ta lại cúi thấp muốn đối mặt với ống kính, bị cảnh sát áp giải vào xe chuyên dụng, nhưng cũng chính vì cái bộ dáng cúi thấp đầu kia nên ông thể nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm dựa vào xe.

      Xe cảnh sát rời khỏi Mộ thị được lúc rồi, nhưng các ký giả vẫn có ý định bỏ , nhân viên Mộ thị có mặt tại đó lúc này cũng thể giải thích được nguyên nhân vì sao công ty lại bị đóng cửa, trong khoảng thời gian ngắn, nơi này liên tục bàn tán dứt.

      Cố Minh Thâm có lẽ là người đầu tiên phát có mặt của Hoắc Cảnh Sâm, đối với bản thiết kế dự án này có vấn đề, tự nhiên người đầu tiên mà Cố Minh Thâm nghi ngờ chính là Hoắc Cảnh Sâm, do Mộ Thiên Hùng quá ngu ngốc, cũng thể nào ngờ được lần này Hoắc Cảnh Sâm ra tay lại tuyệt tình như vậy.

      ra, theo mức độ nào đó, tận sâu trong lòng Cố Minh Thâm lại càng sợ hãi đến mức huyết áp cũng muốn tăng cao, hôm nay Hoắc Cảnh Sâm còn gì, vậy làm thế nào để có thể chuyển năm tỷ vào tài khoản của Mộ thị được?

      Dường như đến tận ngay giờ phút này, Cố Minh Thâm mới cảm thấy cái người đàn ông đứng nơi xa xa kia đơn giản như vẻ bên ngoài, ngay tại thành phố A này, Hoắc Cảnh Sâm có thể hô mưa gọi gió chắc chắc đơn giản chỉ dựa vào Hoắc thị.

      Nếu muốn , phải tồn tại của Hoắc thị phải dựa vào Hoắc Cảnh Sâm mới chính xác!

      trận rét lạnh ập vào lòng, đến tột cùng người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này còn che giấu sâu bao nhiêu nữa, vậy chuyện lần này diễn ra là ở mức độ nào?

      Cố Minh Thâm bước đến gần khiến cho đám ký giả phát xuất của Hoắc Cảnh Sâm, bọn họ rất ăn ý với nhau cùng giữ khoảng cách nhất định, nhưng cơ hồ là bao vây hai người ở giữa.

      “Hoắc Cảnh Sâm, những ngày tháng tới Mộ thị làm việc chính là chờ ngày hôm nay?”

      Cố Minh Thâm đứng cách Hoắc Cảnh Sâm chừng hai bước chân, khuôn mặt nhiều hơn là vẻ tò mò tìm hiểu, ra, dựa vào đạo hạnh của Cố Minh Thâm thể nào nhìn ra được gì từ người Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, bước hai bước thành bước, nụ cười khinh miệt mặt vẫn có ý gì muốn thu lại, đôi tay vẫn để trong túi quần, ngay sau đó nghiêng người ghé vào sát bên lỗ tai của ta, trong giọng hề che giấu coi thường:

      sai lầm rồi, nếu tôi muốn có rất nhiều cách để chơi đùa chết người, thậm chí bản thân cần ra tay nữa, nhưng lần này tôi muốn các người, sống được mà chết cũng xong!”

      “các người”, vậy Cố Minh Thâm tạm thời có chuyện gì, nhưng khi tiếng vừa dứt, cũng là lúc đèn flash nháy liên tục, mặt Cố Minh Thâm hoàn toàn là vẻ kinh ngạc:

      “Có phải rất tò mò tại sao tôi lại cho biết ? Cố Minh Thâm à, những ai từng gây tổn thương cho Niệm Thần, tôi cũng tính bỏ qua cho bất cứ người nào hết!”

      câu cho Cố Minh Thâm có cơ hội phản bác, thân hình đứng ngay lại, xoay người về phía xe của mình, nhưng thời điểm bàn tay đặt nơi cửa xe hình như nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía ký giả, lúc này người cần đè nén hơi thở mạnh mẽ, trong nháy mắt, tựa như mỗi người đều bị ảnh hưởng bởi khí lạnh kia.
      nhìn vào ống kính, nơi đáy mắt lên màn gió tanh mưa máu:

      “Hãy đợi đấy, Hoắc Cảnh Sâm tôi quay trở lại.”

      Chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lao vút , dường như những ký giả bị dọa khiếp sợ khi bắt gặp tầng sóng ngầm mãnh liệt nơi đáy mắt của , đứng tại chỗ lúc lâu nhưng vẫn chưa hoàn hồn lại.

      --- ------

      Chương 190 (2)

      Cũng trong lúc đó, khi Mai Dĩ Thanh nhìn thấy màn thế này qua tivi, cánh tay run run, khiến cho toàn bộ ly cà phê nóng hổi đổ hết vào người mình.

      Bà hét lên tiếng, lúc đó người giúp việc nghe tiếng la nên chạy tới, người giúp lau vết dơ trang phục, người giúp lau dọn vết cà phê đánh đổ đất, còn bà ta run run cầm điện thoại di động của mình gọi vào số máy của Cố San San:

      “San San, con có xem tivi ?”

      Bên đầu điện thoại bên kia, Cố San San ngồi trong phòng khách, chuyện trời dưới đất với hai em nhà Hoắc Thần Viễn, thời điểm nhận được điện thoại mới tới mở tivi lên, nhưng ngược lại Cố San San cũng hề tỏ ra ngạc nhiên quá với những gì xảy ra trong tivi, đứng dậy tới phòng vệ sinh, tránh xa hai em nhà kia ngồi ghế salon, đóng cửa lại, lúc này mới trả lời Mai Dĩ Thanh:

      “Con biết chuyện này, trước đó Cảnh Sâm cũng qua với con rồi, mẹ, mẹ hãy yên tâm , quan hệ của Cảnh Sâm với con rất tốt, đợi đến khi con gả cho Cảnh Sâm xong tất cả chuyện đó hoàn toàn kết thúc!”

      Dáng vẻ của Cố San San tràn đầy tự tin như thế, cũng là do cách đây hai ngày, Hoắc Cảnh Sâm chuyện này với rồi, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm ràng mọi chuyện cho biết, cũng hứa, hôn lễ sau đó cũng vẫn được cử hành đúng như dự định.

      Đối với Cố San San mà , thời điểm Hoắc Cảnh Sâm ra tay giải quyết Mộ thị cũng chính là lúc dứt tình đoạn nghĩa với người phụ nữ tên Mộ Niệm Thần kia.

      Mai Dĩ Thanh cũng xem như là người hiểu khá về tính tình của Hoắc Cảnh Sâm, giờ phút này lại nghe được Cố San San như thế, trời sinh Mai Dĩ Thanh vốn tính rất đa nghi nên bà ta dễ dàng tin tưởng như vậy:

      “San San, con có chắc chuyện xảy ra với nhà họ Mộ hôm nay ngày mai xảy ra với nhà chúng ta ?”

      Hoắc Cảnh Sâm nham hiểm và độc ác, bà ta cũng biết, chỉ trách ban đầu bà ta đánh giá quá thấp về khả năng của Hoắc Cảnh Sâm rồi.

      Cố San San vẫn tràn đầy niềm tin như cũ:

      “Mẹ, mẹ yên tâm , tại ngay cả cặp sinh đôi mà Cảnh Sâm cũng gửi nuôi ở chỗ bên này của con nữa mà, cũng có thể thấy được trong lòng của Hoắc Cảnh Sâm rất muốn kết hôn với con.”

      Cuối cùng Mai Dĩ Thanh cũng gì nữa, trước mắt bà có thể thấy được, còn nghi ngờ gì nữa là Cố San San chìm đắm trong những lời ngon tiếng ngọt của Hoắc Cảnh Sâm, thể thoát ra được, tình cảm của Cố San San đối với Hoắc Cảnh Sâm khiến cho tin tưởng vô điều kiện với Hoắc Cảnh Sâm, Mai Dĩ Thanh thở dài hơi, tay đưa lên day day huyệt Thái Dương:

      “Tóm lại, sắp tới con phải chú ý chút đến nhất cử nhất động của Hoắc Cảnh Sâm, cả mẹ và con đều biết nó là người nham hiểm và độc ác cỡ nào.”

      Sau Mộ thị chính là đến Hoắc thị, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí căn bản cần đến Hoắc Cảnh Sâm ra tay làm cái gì, bởi vì với bản dự án hợp tác kia, sau khi Cố thị bị niêm phong nên đương nhiên cũng điều tra đến số tiền kia, vì liên đới nên số tiền năm tỷ mà Hoắc thị rót vào tài khoản dự án hợp tác cũng bị đóng băng.

      Mà Cố thị rút lui khỏi số dự án nên mọi chuyện hoàn toàn đổ lên đầu Hoắc thị, tình hình lúc đó, Hoắc thị điều động toàn bộ tiền bạc để đủ tiền chuyển trước năm tỷ vào dự án, tình hình trước mắt lại thiếu hụt tiền bạc, đám người Hoắc thị lâm vào tình trạng khủng hoảng, trước mắt chính là những vụ kiện cáo vi phạm hợp đồng khiến Hoắc thị phải bồi thường những khoản tiền kếch xù, nhiêu đó cũng đủ để Hoắc thị trực tiếp đóng cửa.

      Nhưng nếu như Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn ở Hoắc thị, nguy cơ tại nhất định được giải quyết, chỉ có điều hôm nay người điều hành lại là Hoắc Tĩnh Bắc, ai có thể tin tưởng vào năng lực giải quyết tình huống của Hoắc Tĩnh Bắc nữa.

      Phòng làm việc tổng giám đốc Hoắc thị, Hoắc Tĩnh Bắc ngồi lì ghế, nhìn đống tài liệu trước mắt mà cơn tức giận xông lên tới não, đáng chết! Lại có thể ra tay ở thời điểm này!

      Lúc trước, thời điểm mà ta mới ngồi vào vị trí tổng giám đốc, vấn đề tài chính tại Hoắc thị cũng lên lên xuống xuống do bị ảnh hưởng bởi sóng gió thị trường chứng khoán, tại lại còn hợp tác với Mộ thị, như vậy Hoắc thị bị kéo xuống nước, chỉ còn đường chết rồi.

      Nhưng, Hoắc Tĩnh Bắc nhất định ngờ đến chuyện này cũng vẫn chưa phải là chuyện tồi tệ nhất đâu.

      vách tường, tivi LCD phát lại ghi hình trực tiếp tại trường, thời điểm là ban ngày, khi mà Hoắc Cảnh Sâm trong dáng vẻ ngạo nghễ lạnh lùng kia, ra, ngay từ lúc nhìn thấy đoạn ghi hình này Hoắc Tĩnh Bắc cũng ý thức mọi chuyện diễn ra ổn chút nào, chỉ là ta ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế, Hoắc Cảnh Sâm còn chưa cần phải ra tay, Hoắc thị tại căn bản cũng còn năng lực để đánh trả lại rồi.

      Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, dáng vẻ của cả đám lãnh đạo cao cấp đứng như ra trận giết giặc, cơn giận của Hoắc Tĩnh Bắc ngập trời khiến cho áp suất của căn phòng càng thấp, lại càng làm cho cả đám lãnh đạo lo lắng đứng ngồi yên.

      “Choang…..” Hộp điều khiển tivi rất chuẩn xác đập vào trước màn hình LCD.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 190 (3)

      “Choang…..” Hộp điều khiển tivi rất chuẩn xác đập vào trước màn hình LCD.

      “Đây chính là cái mà các người gọi là niềm tin vào Hoắc Cảnh Sâm sao? Lúc đó các người tràn đầy tự tin tán thành cái chuyện hợp tác này mà, tại thế nào? Hoắc thị bị các người lôi xuống nước rồi, các người hài lòng chưa?”

      Hoắc Tĩnh Bắc đứng lên, hai tay chống lên mặt bàn làm việc, gào thét đám người lãnh đạo kia, mặt bàn toàn bộ tài liệu đều theo tiếng la thét mà rơi hết xuống đất, giờ khắc này bộ dáng của Hoắc Tĩnh Bắc tuyệt vọng đến mức có thể làm ra bất cứ điều gì có thể, thực tế, mấu chốt cuối cùng có thể đưa ra quyết định tán thành, cũng thể đến áp lực đến từ Hoắc Lạc, lúc đầu Hoắc Tĩnh Bắc cũng chỉ vì cái lợi trước mắt mới có thể đưa ra quyết định đồng ý với lần hợp tác dự án này.

      Cả đám lãnh đạo trố mắt nhìn nhau, lát sau, người trong số đó đứng dậy đầu tiên, đương nhiên đưa ra lá thư màu trắng, phía đó viết “từ chức”, ngay lúc này hai chữ đó lại chèn ép Hoắc Tĩnh Bắc vào thế bị lập:

      “Hoắc tổng, chúng tôi đưa ra quyết sách sai lầm, tự nguyện từ chức.”

      người tiên phong trước, những cá nhân còn lại cũng chút do dự đều tiến lên phía trước, lấy ra lá thư chuẩn bị từ sáng sớm, đặt bàn làm việc của Hoắc Tĩnh Bắc.

      Ngay lập tức phòng làm việc trở lại im lặng, tất cả lãnh đạo đó đều xoay người ra khỏi phòng, ngay khi bước gần đến cửa phòng làm việc, vị dẫn đầu kia rút điện thoại ra, trong giọng cũng cung kính chứ có như mới vừa rồi:

      “Hoắc tiên sinh, chúng tôi làm theo lời dặn của ngài.”

      Ông ta còn chưa xong, điện thoại di động tay bị người ta giật lấy, thời điểm Hoắc Tĩnh Bắc chạy ra tới vừa khéo nghe được câu kia:

      “Hoắc Cảnh Sâm, mày cho rằng mày còn có thể đắc ý được bao lâu hả? Cùng lắm cá chết lưới rách, mày cho rằng tao sống nổi nếu có Hoắc thị đúng ?”

      Bên đầu kia điện thoại là khoảng im lặng, trong lúc Hoắc Tĩnh Bắc định nổi điên lần nữa, giọng trầm thấp của Hoắc Cảnh Sâm truyền qua điện thoại:

      “Hoắc Tĩnh Bắc, thử đoán chút xem sao, vài năm trở lại đây có người tham ô tiền bạc của Hoắc thị để thành lập công ty riêng, đoán xem người đó có thể sống thế giới này được bao lâu nữa?”

      Vừa xong, người bên kia dứt khoát cúp điện thoại.

      Chưa tới thời gian ba giây đồng hồ, điện thoại di động trong túi Hoắc Tĩnh Bắc cũng rung lên, nhấn xuống phím nghe, dường như mọi hung dữ đều biểu hết lên mặt:

      “Lúc này có chuyện gì quan trọng mà phải trực tiếp gọi điện thoại cho tôi?”

      Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, đến khi ta nghe mọi lời của người bên kia xong, ngay lập tức cảm xúc gương mặt kia chuyển màu từ xanh mét đổi thành màu trắng bệch:

      “Mày cái gì? Mấy ngày trước công ty của tao bị đục khoét chỉ còn cái vỏ rỗng? Thậm chí tại tao còn thiếu khoản nợ lớn sao?”

      --- ------

      Tại biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm lôi kéo Niệm Thần, qua chương trình tivi Niệm Thần cũng biết sơ sơ mọi chuyện xảy ra như thế nào.

      “Niệm Thần, em trách sao?” chắc chắn lắm, lần này ra tay với người nhà cùng chung máu mủ với .

      Niệm Thần ôm cổ , cười cười vùi đầu vào trong lòng , cả người thấy chút dáng vẻ nào cho là buồn rầu:

      “Ngốc à, em trách cái gì chứ? Trong chuyện này chính những người đó làm hại trước mà, Cảnh Sâm, cũng biết em cũng chẳng phải người hiền lành tốt bụng gì, đối với Mộ Thiên Hùng, ngoại trừ ban đầu ông ta cung cấp cái tinh trùng ra, em nợ đồng nửa xu nào với ông ta hết, tự nhiên cũng thể nào có chút xíu gì cái gọi là tình cảm cha và con hết.”

      Hoắc Cảnh Sâm cũng vùi mặt vào cổ , tay vuốt vuốt nhàng tóc , buông bỏ buồn phiền, thở dài cái, nhưng trong giọng cũng mang theo hơi thở đượm buồn:

      “Nhưng em tin , cũng rất khổ sở, nhiều năm qua như vậy, cũng đấu nhiều năm với bọn họ rồi, nhưng cuối cùng cũng thể làm ra những chuyện độc ác tuyệt tình như vậy với chính người thân của mình.”

      cũng từng tự nguyện dành con đường sống cho bọn họ, nhưng chỉ có điều là bọn họ quá tham lam, cho đến thời điểm lòng tham kia được nuôi lớn đến mức có điểm dừng, thậm chí ngay cả tình thân máu mủ cũng bị che mờ , cho nên hoàn toàn bị buộc phải lên con đường này, đối phương chính là cha mẹ của mình, là em của mình, cũng đều phải loại trừ, chính tay đưa tập đoàn Hoắc thị lên đỉnh vinh quang.

      Làm sao Niệm Thần lại hiểu những thứ này cho được, trong thời gian ngắn ngủi, khi còn rúc vào trong lồng ngực vững chắc của , trong mắt ươn ướt cay cay, tay đưa ra vỗ vỗ lưng của , nhưng ra được câu nào để an ủi , cũng từng trải qua giống như vậy, thời điểm này lại chỉ biết im lặng, thể tìm ra lời nào mới có thể an ủi người khác được.

      “Niệm Thần, chỉ còn có em mà thôi……”

      Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều chiếu xuống mặt thảm như tuyết trắng đất, trong thời khắc ngắn ngủi này, giọng khàn khàn nhưng lại có quyết rũ rất lớn, giọng thầm như thể đứa bé bất lực vì mình quá trong cái thế giới rộng lớn này.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 191:

      Bữa tối cũng do Hoắc Cảnh Sâm phụ trách nấu ăn như cũ, lúc đó Hoắc Cảnh Sâm mặc bộ quần áo mặc trong nhà, nhưng nhìn qua lại nhiều thêm vài phần thanh lịch, áo len màu xám tro, cổ chữ V lại làm lộ ra khuôn ngực màu mật ong rắn chắc của .

      Nhìn xem, Mộ tiểu thư bị trúng chiêu mỹ nam kế nên tình nguyện làm trợ lý bên cạnh , căn bản cũng chỉ đưa những nguyên liệu khi cần thiết thôi, ví dụ như khi cần rốt đưa rổ rau cải, và sau đó khi cần rượu để tăng thêm gia vị ai kia lại đưa sữa tươi,….hazzz.

      Cuối cùng, khi mà Hoắc Cảnh Sâm lỡ tay rót hộp sữa vào nồi thịt kho tàu, tắt bếp, nổi cáu đẩy Niệm Thần ra khỏi phòng bếp.

      Đương nhiên Mộ tiểu thư thể chịu đựng được cái thái độ ‘ chào đón người đẹp’ của , ngay lập tức, gai nhím xù lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ly sữa mà Hoắc Cảnh Sâm đưa cho :

      làm như vậy là có ý gì chứ? Em mệt nhọc nhưng cũng chỉ muốn giúp lần thôi, cái người Hoắc Cảnh Sâm này là thích ở với em phải ? Hay là cái người này muốn bỏ rơi em! Em mà làm như vậy có đạo đức, thể làm như vậy, đuổi em ra khỏi phòng bếp làm sao em tiến bộ được!”

      Đối với lời của Mộ tiểu thư như vậy, từ những câu vô cùng có đạo lý, sau đó lại quay lại giọng điệu ‘thiểu năng’ về mặt ngôn ngữ, Hoắc Cảnh Sâm cũng coi như là cao thủ trong cao thủ nên sớm sinh ra đề kháng được bệnh này, dừng chút nhưng vẫn lấy ly sữa bò kia nhét vào trong tay của Niệm Thần:

      “Mộ tiểu thư, nghĩ là người mà có thể đem rau cải trở thành cà rốt, coi sữa tươi là rượu để làm gia vị nấu ăn, đại khái cả đời của người này nên chặt đứt ý niệm bước vào phòng bếp , lòng , về sau phụ trách nấu ăn, em chỉ cần rửa chén thôi, được chưa, cứ tạm thời phân chia như vậy , em hãy vì cuộc sống an toàn của mọi người, tạm thời rủ lòng từ bi, ngàn vạn lần đừng để bước vào phòng bếp rồi thể an toàn trở ra được.”

      Dù Hoắc Cảnh Sâm chuyện với Niệm Thần nhưng bóng dáng cũng biến mất ngay cửa bếp rồi, nhưng cũng may là Hoắc Cảnh Sâm nhanh chân, nếu lúc này ly sữa tay của Mộ tiểu thư kia nhất định rơi xuống đầu của Hoắc Cảnh Sâm rồi.

      Nhưng bạn phải tin tưởng vào năng lực của Hoắc Cảnh Sâm, cho tới bây giờ chính là loại người có thể biến gỗ mục trở nên vật thần kỳ, buổi tối hôm đó khi Mộ tiểu thư nếm thử hương vị của món thịt kho sữa tươi miệng khen hết lời, lúc đó bạn biết hơn về tài nấu nướng của Hoắc Cảnh Sâm, có thể là quỷ khóc thần sầu cỡ nào chưa.

      Tạm dừng tại đây, nếu như nồi thịt kho sữa tươi chỉ là khúc nhạc đệm cho buổi tối hôm nay, như vậy, khi mà hai người ăn cơm vị khách mời mà đến, ngay lập tức đem khí chiến tranh lạnh giữa hai người, bỗng dưng trúng kích rất tinh tế liền đột phá tầng băng kia.

      Khi đó, Niệm Thần xoi mói tại sao lần nào Hoắc Cảnh Sâm nấu ăn cũng xuất cái thứ cà rốt đáng ghét kia, thế là bắt đầu triển khai cuộc chiến ác liệt, nhưng thực ra cũng do người khác nuôi dưỡng ra thành cái thói quen ăn uống người Mộ tiểu thư, khiến cho người người căm ghét, cái thói quen ấy ngày càng phát triển lớn mạnh, cũng được, cái tình người nguyện đánh người chấp nhận, cái người Hoắc Cảnh Sâm kia muốn cưng chiều người , ai dám lên tiếng chứ?

      tiếng sau, khi bữa ăn tối sắp kết thúc, tranh đấu cuối cùng cũng đến quyết định, Niệm Thần sống chết biết xấu hổ dùng quyền lợi của để uy hiếp , kết quả, về sau các món ăn bàn cơm cho phép có xuất những món ăn hay những thứ mà thích ăn.

      Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi mà Hoắc Cảnh Sâm còn chưa kịp gật đầu hay lên tiếng đồng ý, tiếng gõ cửa vang lên, đúng, phải chính xác là vào lúc này lại vang lên thanh ‘đập’ cửa.

      Hoắc Cảnh Sâm chau mày, để Niệm Thần dọn dẹp chén bát đũa bàn vào phòng bếp, lúc này mới từ từ đứng dậy mở cửa.

      Hoắc Tĩnh Bắc hung hăng sấn sổ tới, thậm chí, ngay khi Hoắc Cảnh Sâm vừa mới mở cửa ra, cú đấm tập trung toàn bộ sức mạnh đập tới phía trước.

      Hoắc Cảnh Sâm nghiêng đầu né tránh, với cấp bậc của Hoắc Tĩnh Bắc nhiều nhất cũng chỉ được xem là tay mơ so với lão luyện của Hoắc Cảnh Sâm mà thôi, giờ phút này, tránh được đấm này dĩ nhiên cũng là chuyện vô cùng đơn giản.

      Mắt Hoắc Tĩnh Bắc nhận thấy cú đấm mới rồi của mình đánh trúng, chỉ trong tích tắc, từ đáy lòng càng bộc phát ra cơn tức giận nhiều hơn, xoay người lại đánh ra lần thứ hai, đáy mắt Hoắc Cảnh Sâm giật giật, tấn công cũng hề tránh né nữa, nhưng ngay khi cú đấm của Hoắc Tĩnh Bắc bay gần đến khuôn mặt của , tay đưa ra nắm chặt quả đấm của ta.

      Thoáng chốc, từ người của Hoắc Cảnh Sâm tràn ra tầng sát khí mà hề che giấu, ngày càng nồng đậm, mà tay nắm lấy cùi chỏ của Hoắc Tĩnh Bắc, đánh trả lại, còn thêm vào chút sức lực nữa nên gần như muốn phế bỏ hoàn toàn cái tay kia của Hoắc Tĩnh Bắc vậy.

      “Hoắc Cảnh Sâm, hôm nay mày làm hại tao thành ra kẻ trắng tay trốn chui trốn nhủi, coi như tao có thành quỷ cũng phải kéo theo mày xuống nước!”

      Hoắc Tĩnh Bắc gần như kẻ điên vậy, thèm quan tâm đến cái tay đau đớn kia, cái tay còn lại nắm thành quả đấm rồi lao tới phía trước.

      Nhưng lại cũng chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây đồng hồ, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm lộn trở lại, thẳng tay lôi cổ Hoắc Tĩnh Bắc ném ra ngoài, Hoắc Cảnh Sâm cũng theo ra ngoài, mắt nhìn thấy Hoắc Tĩnh Bắc té nhào đất, cả người nhếch nhác chịu nổi, xoay người đóng cửa lại, dùng tư thế bề từ cao nhìn xuống, trong giọng của càng hề che giấu khinh miệt:

      “Hoắc Tĩnh Bắc, ta vẫn còn chưa suy nghĩ tính toán đến chuyện làm cho biến mất khỏi cái thế giới này, đừng có tiếp tục lượn lờ trước mặt ta, cũng cần xuất khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ta!”
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :