Chương 189:
“………” Hách Liên Thần gì, chỉ khẽ nhấp ngụm rượu trong ly, đằng sau cặp mắt kiếng to tướng kia là đôi mắt cực kỳ xem thường ném về phía Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng ta vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cũng có thể bất cứ hành động gì trước mặt Mộ Thiên Hùng, nhưng trong giọng lại đằng đằng hơi lạnh:
“Nếu Mộ tiên sinh ôm hy vọng lớn với Hoắc Cảnh Sâm như vậy, chuvy-lqd vậy chi bằng chúng ta cùng đợi đến thời điểm Hoắc Cảnh Sâm đem tài năng của mình lãnh đạo Mộ thị vươn lên tầm cao hơn, lúc đó hãy đến chuyện hợp tác với “mạn”, còn trước mắt, tôi chỉ có thể tặng câu này cho ông, lòng tham đáy, rắn đòi nuốt voi, có lẽ ông hiểu ý nghĩa của nó.”
Dĩ nhiên hiểu ý tứ đó rồi, tóm lại câu: hợp tác, có quỷ mới biết Hoắc Cảnh Sâm vẽ rồng họa rắn gì cho Mộ thị, biết Mộ thị còn có thể sống được thêm mấy ngày nữa, huống chi tập đoàn Mộ thị bé như thế, nghĩ sao mà có thể lọt vào mắt xanh của ta.
Người ta cũng đến nước này rồi, nếu như Mộ Thiên Hùng vẫn còn dây dưa chẳng khác nào tự tìm mất mặt, nếu còn nữa chừng lại còn chọc giận người đàn ông này, ngay cả số tiền vốn có cũng rất có thể còn, đôi môi giật giật nhưng cũng gì tiếp.
Lúc đó, Hách Liên Thần liếc nhìn đôi mắt của Mộ Thiên Hùng, và lại tiếp:
“Thôi được rồi, hợp đồng cũng ký xong, tôi cần gian để ôn lại tình cảm với Cảnh Sâm, Mộ tổng, mời ra ngoài.”
Mời ra ngoài! câu tìm thấy lỗi xã giao, nhưng mà trong giọng của Hách Liên Thần lại kèm theo điệu khinh thường, chuvy-lqd buổi tối hôm nay kết thúc bằng câu này thôi thành công gây khó chịu cho Mộ Thiên Hùng.
Mộ Thiên Hùng sắp xếp lại những tư liệu của mình, ông ta nhận thấy nếu vẫn còn tiếp tục ngồi nữa tự chuốc lấy nhục, còn gì để tiếp với Hách Liên Thần nữa rồi, nên trước khi dặn dò mấy câu với Hoắc Cảnh Sâm, lúc này mới yên tâm rời .
Dặn dò đơn giản chỉ là chuyện cố gắng thuyết phục vấn đề hợp tác trong tương lại với Mộ thị, đương nhiên về sau bạc đãi với Hoắc Cảnh Sâm, như vậy, Mộ Thiên Hùng vẫn muốn hợp tác với “mạn”, lqd mặc dù lời của Hách Liên Thần từ chối dứt khoát như thế, nhưng Mộ Thiên Hùng vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ.
Trong ít phút sau đó, trong gian phòng bao to lớn như vậy, chỉ còn lại ba người Hoắc Cảnh Sâm, nhưng Tư Nhiên nhận điện thoại rồi sau đó cũng bước ra ngoài luôn.
Trời đất quỷ thần ơi, hãy tha thứ cho kẻ bất tài như ta , lá gan của ta rất , lúc này làm sao còn muốn ngồi trong cái phòng đó chờ xem kịch vui của hai tên nghiệt mọn kia, lqd lỡ như bắn chim trời nhưng lại chết cá dưới ao cười nổi rồi.
Lúc mà Hoắc Cảnh Sâm uống cạn ly rượu, Hách Liên Thần ngồi đối diện cũng gỡ bỏ mắt kiếng, hai người đều ngồi yên lặng, có vẻ gì muốn chuyện, nhưng Hách Liên Thần lại dâng lên dự cảm xấu, cũng biết luôn rồi, chuvy-lqd cả buổi tối hôm nay ta ngồi xem kịch vui, cũng nhận ra người đối diện được hài lòng cho lắm, nhưng việc diễn ra ngay tại trường thể nào có chuyện theo kịch bản, chính là phải có phát sinh ngoài ý muốn mới hấp dẫn chứ.
Hoắc Cảnh Sâm tháo bỏ hết những trở ngại tay xuống, uống liền ba ly rượu mạnh vào cái bụng rỗng tuếch, nên lúc này bao tử của quặn quặn cơn đau.
ngồi tựa lưng vào ghế sa-lon, đôi mắt khép hờ, nhưng khi mở miệng lại có vẻ như bất cần:
“ rất thích với cái tuồng vui này phải?”
Hách Liên Thần nhún nhún đôi vai, xem như lúc này thân thể Hoắc Cảnh Sâm rất khó chịu, tiện tay ném hộp thuốc đau bao tử cho , ta sớm kêu người chuẩn bị rồi, tại công việc Hoắc Cảnh Sâm chắc là rất bận rộn, nhất định ăn uống đầy đủ rồi, chuvy-lqd nhưng lại thể uống rượu trong vở kịch này, chỉ là ta ngờ rằng lại sống mãnh liệt bàn rượu như vậy.
“Người em, tôi lấy phí biểu diễn của rồi, hơn nữa, còn kéo “mạn” của tôi xuống nước đó, cùng dính vào cái quan hệ hợp tác với Mộ thị nữa chứ, hazz, vậy trong nháy máy có phải thua “linh” của khúc rồi”
“ có chắc là chỉ hợp tác lần với công ty trong nước mà phải là lấy cớ đó để chửi bới “linh” đấy chứ?
Ngừng ở đây chút, dù Hoắc Cảnh Sâm muốn cũng phải :
“Thậm chí ngồi ở đây cũng chỉ muốn biết cái gì có thể khiến cho Hoắc Cảnh Sâm tôi sa ngã như vậy, ngay tại thời điểm muốn hợp tác với công ty của thiên kim tiểu thư đó, chuvy-lqd có thể cho ấy biết được đứng về phe của Hoắc Cảnh Sâm, phải cứ như vậy là được rồi sao?”
Cũng rất dễ dàng nhận ra, khuôn mặt Hoắc Cảnh Sâm ngay lập tức kéo lên màn che quyến rũ đến độ có thể nhéo ra nước, tức khắc làm cho khóe miệng của Hách Liên Thần run run, sau đó rất tự giác hề nhắc đến cái việc làm mà mình cho là “hy sinh”:
“Vậy được rồi, chúng ta huề nhau”
Hoắc Cảnh Sâm lấy ra hai viên thuốc đau bao tử ném vào trong miệng, cười lạnh tiếng, sau đó mới lại mở miệng chuyện tiếp:
“Ai muốn hòa nhau với , như vậy phải quá tiện nghi cho hay sao, dù sao phải trả cái giá lớn chứ”
Dáng vẻ của Hoắc Cảnh Sâm giống như chưa bao giờ cúi mình chào trước mặt Hách Liên Thần, cũng phải, ai bảo Hoắc Cảnh Sâm người ta làm việc thần thần bí bí, được coi như xuất quỷ nhập thần.
“……….” Hách Liên Thần ném ánh mắt cực kỳ xem thường cho , lần nữa ta cảm giác được, đầu mình bị kẹp cửa rồi, nên hôm nay mình mới có thể đến cái chỗ quỷ quái này cùng biểu diễn màn kịch, ta trêu chọc vào ai vậy, lqd nếu như ta đến tại cũng thể có cảm giác lạnh sống lưng, thế nhưng chọc vào tình huống trước mắt, ơn nghĩa giúp người cũng được người trả ơn, ngược lại còn bị bắt phải trả giá lớn nữa chứ?
“ muốn như thế nào? Hoắc Cảnh Sâm đừng có được voi đòi tiên đó, ông đây muốn đánh trận với từ lâu rồi, đừng ỷ vào mình đánh nhau hơn tôi mà cứ thế ép buộc ông đây làm những chuyện mà ông muốn làm sao?”
Nhìn xem kìa, Hách Liên Thần người ta phải chịu nhiều uất ức, chuyện đánh nhau này, lqd theo ý của ta là hạng người nào chứ, làm sao có thể đánh thắng Hoắc Cảnh Sâm, nếu có vị đó chắc chắn cũng là vị thần!
“À, tôi có ép buộc giấu diếm người phụ nữ của tôi và con trai của tôi ? Hay là cái người này muốn nhắc nhở tôi, tại, tình cảnh của Vivi hình như bị bại lộ rồi, tôi có nên đem giấu ta đến nơi mà cả đời của cái người này tìm thấy đây?”
Đúng là như thế, Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối là cái người tuân theo quy tắc: đánh rắn phải đánh dập đầu, cái xương sườn mềm của Hách Liên Thần ở chỗ nào? Chỉ cần đem Vivi làm mồi nhử ăn chắc trăm phần trăm, về điểm này mà , ngay từ lúc lên ba tuổi bạn Hoắc Thần Viễn cũng áp dụng cách khá là nhuần nhuyễn rồi.
Ngay lập tức Hách Liên Thần nhảy dựng lên:
“Hoắc Cảnh Sâm, có thể biết xấu hổ như vậy hay ? Thôi được rồi, tôi thể biết xấu hổ hơn được, , muốn tôi làm cái gì?”
Hách Liên Thần tức giận vì lâu rồi được gặp Vivi, nên ta có phần bị ức chế, thực tế ngay lập tức ta cũng thể xuống nước, sau đó tiếng than thở buồn bã nhưng lòng đầy tức giận, chuvy-lqd áp chế giọng xuống để nghe nhàng, nhưng mà trong lòng lại thầm chửi thề, em chứ, từ nay về sau ta tuyệt đối đụng chạm đến những chuyện có liên quan đến Hoắc đại gia.
“Cũng đơn giản thôi, hai tên nhóc Hoắc Thần Viễn quấy nhiễu đến thế giới dành riêng cho hai người của tôi và người phụ nữ của tôi, qua thời gian ngắn nữa tìm đại lý do nào đó rồi đem bọn chúng rời khỏi thành phố A cho tôi là được!”
Giọng của Hoắc Cảnh Sâm lạnh lẽo, giống như hề cảm thấy xấu hổ khi làm ra cái chuyện ghét bỏ con của mình vậy.
“……….. chỉ vậy thôi sao?!” Nếu như ta đem hai cái tiểu Ma Vương này về từ lúc trước, liệu “mạn” của ta có thể tồn tại được vài ngày thế giới này nữa?
Chương 190 (1)
thực tế, Mộ Thiên Hùng dù có nằm mơ thế nào cũng hề nghĩ tới, sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm số tiền năm tỷ vừa được chuyển vào tài khoản của Mộ thị, trong vòng chưa đầy tiếng đồng hồ, lúc đó số tiền này mới vừa bắt đầu hoàn toàn nằm gọn trong cùng tài khoản hợp tác với Hoắc thị để khởi công xây dựng dự án làng du lịch ven biển, bỗng mười mấy vị cảnh sát ập vào phòng làm việc của Tổng giám đốc Mộ thị đọc lệnh bắt Mộ Thiên Hùng với tội danh: rửa tiền phi pháp, ngay khi đó cũng niêm phong toàn bộ Mộ thị để điều tra.
Trong lúc đó, chiếc Lamborghini màu xanh ngọc của Hoắc Cảnh Sâm cũng vừa dừng dưới lầu của Mộ thị, đứng dưới ánh mặt trời, cả người lười biếng dựa nghiêng vào bên chiếc xe thể thao, cặp mắt kiếng to lớn che hơn phân nửa gương mặt của , nhưng thể che nụ cười cực kỳ nham hiểm nơi khóe môi của .
Dường như Mộ Thiên Hùng vẫn chưa phản ứng kịp với những gì xảy ra trước mắt ông, ông vừa vừa giãy giụa nhưng vẫn thể nào tránh thoát được cái còng số tám nằm tay.
Các ký giả đánh hơi chạy tới, nhưng đến khi muốn phỏng vấn Mộ Thiên Hùng đầu ông ta lại cúi thấp muốn đối mặt với ống kính, bị cảnh sát áp giải vào xe chuyên dụng, nhưng cũng chính vì cái bộ dáng cúi thấp đầu kia nên ông thể nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm dựa vào xe.
Xe cảnh sát rời khỏi Mộ thị được lúc rồi, nhưng các ký giả vẫn có ý định bỏ , nhân viên Mộ thị có mặt tại đó lúc này cũng thể giải thích được nguyên nhân vì sao công ty lại bị đóng cửa, trong khoảng thời gian ngắn, nơi này liên tục bàn tán dứt.
Cố Minh Thâm có lẽ là người đầu tiên phát có mặt của Hoắc Cảnh Sâm, đối với bản thiết kế dự án này có vấn đề, tự nhiên người đầu tiên mà Cố Minh Thâm nghi ngờ chính là Hoắc Cảnh Sâm, do Mộ Thiên Hùng quá ngu ngốc, cũng thể nào ngờ được lần này Hoắc Cảnh Sâm ra tay lại tuyệt tình như vậy.
ra, theo mức độ nào đó, tận sâu trong lòng Cố Minh Thâm lại càng sợ hãi đến mức huyết áp cũng muốn tăng cao, hôm nay Hoắc Cảnh Sâm còn gì, vậy làm thế nào để có thể chuyển năm tỷ vào tài khoản của Mộ thị được?
Dường như đến tận ngay giờ phút này, Cố Minh Thâm mới cảm thấy cái người đàn ông đứng nơi xa xa kia đơn giản như vẻ bên ngoài, ngay tại thành phố A này, Hoắc Cảnh Sâm có thể hô mưa gọi gió chắc chắc đơn giản chỉ dựa vào Hoắc thị.
Nếu muốn , phải tồn tại của Hoắc thị phải dựa vào Hoắc Cảnh Sâm mới chính xác!
trận rét lạnh ập vào lòng, đến tột cùng người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này còn che giấu sâu bao nhiêu nữa, vậy chuyện lần này diễn ra là ở mức độ nào?
Cố Minh Thâm bước đến gần khiến cho đám ký giả phát xuất của Hoắc Cảnh Sâm, bọn họ rất ăn ý với nhau cùng giữ khoảng cách nhất định, nhưng cơ hồ là bao vây hai người ở giữa.
“Hoắc Cảnh Sâm, những ngày tháng tới Mộ thị làm việc chính là chờ ngày hôm nay?”
Cố Minh Thâm đứng cách Hoắc Cảnh Sâm chừng hai bước chân, khuôn mặt nhiều hơn là vẻ tò mò tìm hiểu, ra, dựa vào đạo hạnh của Cố Minh Thâm thể nào nhìn ra được gì từ người Hoắc Cảnh Sâm.
Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, bước hai bước thành bước, nụ cười khinh miệt mặt vẫn có ý gì muốn thu lại, đôi tay vẫn để trong túi quần, ngay sau đó nghiêng người ghé vào sát bên lỗ tai của ta, trong giọng hề che giấu coi thường:
“ sai lầm rồi, nếu tôi muốn có rất nhiều cách để chơi đùa chết người, thậm chí bản thân cần ra tay nữa, nhưng lần này tôi muốn các người, sống được mà chết cũng xong!”
“các người”, vậy Cố Minh Thâm tạm thời có chuyện gì, nhưng khi tiếng vừa dứt, cũng là lúc đèn flash nháy liên tục, mặt Cố Minh Thâm hoàn toàn là vẻ kinh ngạc:
“Có phải rất tò mò tại sao tôi lại cho biết ? Cố Minh Thâm à, những ai từng gây tổn thương cho Niệm Thần, tôi cũng tính bỏ qua cho bất cứ người nào hết!”
câu cho Cố Minh Thâm có cơ hội phản bác, thân hình đứng ngay lại, xoay người về phía xe của mình, nhưng thời điểm bàn tay đặt nơi cửa xe hình như nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía ký giả, lúc này người cần đè nén hơi thở mạnh mẽ, trong nháy mắt, tựa như mỗi người đều bị ảnh hưởng bởi khí lạnh kia.
nhìn vào ống kính, nơi đáy mắt lên màn gió tanh mưa máu:
“Hãy đợi đấy, Hoắc Cảnh Sâm tôi quay trở lại.”
Chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lao vút , dường như những ký giả bị dọa khiếp sợ khi bắt gặp tầng sóng ngầm mãnh liệt nơi đáy mắt của , đứng tại chỗ lúc lâu nhưng vẫn chưa hoàn hồn lại.
--- ------
Chương 190 (2)
Cũng trong lúc đó, khi Mai Dĩ Thanh nhìn thấy màn thế này qua tivi, cánh tay run run, khiến cho toàn bộ ly cà phê nóng hổi đổ hết vào người mình.
Bà hét lên tiếng, lúc đó người giúp việc nghe tiếng la nên chạy tới, người giúp lau vết dơ trang phục, người giúp lau dọn vết cà phê đánh đổ đất, còn bà ta run run cầm điện thoại di động của mình gọi vào số máy của Cố San San:
“San San, con có xem tivi ?”
Bên đầu điện thoại bên kia, Cố San San ngồi trong phòng khách, chuyện trời dưới đất với hai em nhà Hoắc Thần Viễn, thời điểm nhận được điện thoại mới tới mở tivi lên, nhưng ngược lại Cố San San cũng hề tỏ ra ngạc nhiên quá với những gì xảy ra trong tivi, đứng dậy tới phòng vệ sinh, tránh xa hai em nhà kia ngồi ghế salon, đóng cửa lại, lúc này mới trả lời Mai Dĩ Thanh:
“Con biết chuyện này, trước đó Cảnh Sâm cũng qua với con rồi, mẹ, mẹ hãy yên tâm , quan hệ của Cảnh Sâm với con rất tốt, đợi đến khi con gả cho Cảnh Sâm xong tất cả chuyện đó hoàn toàn kết thúc!”
Dáng vẻ của Cố San San tràn đầy tự tin như thế, cũng là do cách đây hai ngày, Hoắc Cảnh Sâm chuyện này với rồi, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm ràng mọi chuyện cho biết, cũng hứa, hôn lễ sau đó cũng vẫn được cử hành đúng như dự định.
Đối với Cố San San mà , thời điểm Hoắc Cảnh Sâm ra tay giải quyết Mộ thị cũng chính là lúc dứt tình đoạn nghĩa với người phụ nữ tên Mộ Niệm Thần kia.
Mai Dĩ Thanh cũng xem như là người hiểu khá về tính tình của Hoắc Cảnh Sâm, giờ phút này lại nghe được Cố San San như thế, trời sinh Mai Dĩ Thanh vốn tính rất đa nghi nên bà ta dễ dàng tin tưởng như vậy:
“San San, con có chắc chuyện xảy ra với nhà họ Mộ hôm nay ngày mai xảy ra với nhà chúng ta ?”
Hoắc Cảnh Sâm nham hiểm và độc ác, bà ta cũng biết, chỉ trách ban đầu bà ta đánh giá quá thấp về khả năng của Hoắc Cảnh Sâm rồi.
Cố San San vẫn tràn đầy niềm tin như cũ:
“Mẹ, mẹ yên tâm , tại ngay cả cặp sinh đôi mà Cảnh Sâm cũng gửi nuôi ở chỗ bên này của con nữa mà, cũng có thể thấy được trong lòng của Hoắc Cảnh Sâm rất muốn kết hôn với con.”
Cuối cùng Mai Dĩ Thanh cũng gì nữa, trước mắt bà có thể thấy được, còn nghi ngờ gì nữa là Cố San San chìm đắm trong những lời ngon tiếng ngọt của Hoắc Cảnh Sâm, thể thoát ra được, tình cảm của Cố San San đối với Hoắc Cảnh Sâm khiến cho tin tưởng vô điều kiện với Hoắc Cảnh Sâm, Mai Dĩ Thanh thở dài hơi, tay đưa lên day day huyệt Thái Dương:
“Tóm lại, sắp tới con phải chú ý chút đến nhất cử nhất động của Hoắc Cảnh Sâm, cả mẹ và con đều biết nó là người nham hiểm và độc ác cỡ nào.”
Sau Mộ thị chính là đến Hoắc thị, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí căn bản cần đến Hoắc Cảnh Sâm ra tay làm cái gì, bởi vì với bản dự án hợp tác kia, sau khi Cố thị bị niêm phong nên đương nhiên cũng điều tra đến số tiền kia, vì liên đới nên số tiền năm tỷ mà Hoắc thị rót vào tài khoản dự án hợp tác cũng bị đóng băng.
Mà Cố thị rút lui khỏi số dự án nên mọi chuyện hoàn toàn đổ lên đầu Hoắc thị, tình hình lúc đó, Hoắc thị điều động toàn bộ tiền bạc để đủ tiền chuyển trước năm tỷ vào dự án, tình hình trước mắt lại thiếu hụt tiền bạc, đám người Hoắc thị lâm vào tình trạng khủng hoảng, trước mắt chính là những vụ kiện cáo vi phạm hợp đồng khiến Hoắc thị phải bồi thường những khoản tiền kếch xù, nhiêu đó cũng đủ để Hoắc thị trực tiếp đóng cửa.
Nhưng nếu như Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn ở Hoắc thị, nguy cơ tại nhất định được giải quyết, chỉ có điều hôm nay người điều hành lại là Hoắc Tĩnh Bắc, ai có thể tin tưởng vào năng lực giải quyết tình huống của Hoắc Tĩnh Bắc nữa.
Phòng làm việc tổng giám đốc Hoắc thị, Hoắc Tĩnh Bắc ngồi lì ghế, nhìn đống tài liệu trước mắt mà cơn tức giận xông lên tới não, đáng chết! Lại có thể ra tay ở thời điểm này!
Lúc trước, thời điểm mà ta mới ngồi vào vị trí tổng giám đốc, vấn đề tài chính tại Hoắc thị cũng lên lên xuống xuống do bị ảnh hưởng bởi sóng gió thị trường chứng khoán, tại lại còn hợp tác với Mộ thị, như vậy Hoắc thị bị kéo xuống nước, chỉ còn đường chết rồi.
Nhưng, Hoắc Tĩnh Bắc nhất định ngờ đến chuyện này cũng vẫn chưa phải là chuyện tồi tệ nhất đâu.
vách tường, tivi LCD phát lại ghi hình trực tiếp tại trường, thời điểm là ban ngày, khi mà Hoắc Cảnh Sâm trong dáng vẻ ngạo nghễ lạnh lùng kia, ra, ngay từ lúc nhìn thấy đoạn ghi hình này Hoắc Tĩnh Bắc cũng ý thức mọi chuyện diễn ra ổn chút nào, chỉ là ta ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế, Hoắc Cảnh Sâm còn chưa cần phải ra tay, Hoắc thị tại căn bản cũng còn năng lực để đánh trả lại rồi.
Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, dáng vẻ của cả đám lãnh đạo cao cấp đứng như ra trận giết giặc, cơn giận của Hoắc Tĩnh Bắc ngập trời khiến cho áp suất của căn phòng càng thấp, lại càng làm cho cả đám lãnh đạo lo lắng đứng ngồi yên.
“Choang…..” Hộp điều khiển tivi rất chuẩn xác đập vào trước màn hình LCD.
Last edited by a moderator: 12/11/15