1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 147

      Thực sau khi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ u ám, kéo Cố San San cười đắc thắng ra ngoài. Ngay thời điểm vệ sĩ ôm cặp song sinh ra ngoài, đám phóng viên bị đám vệ sĩ chặn lại ở bên ngoài, sau khi đoàn người của Hoắc Cảnh Sâm xa, ngoại trừ hai vệ sĩ đưa hai đứa trẻ , tất cả những người còn lại đều ở lại theo dõi phòng bệnh, cho phép bất kỳ phóng viên nào tiến vào.

      Cửa bệnh viện, Hoắc Cảnh Sâm mặt biến sắc buông cánh tay bám lấy mình của Cố San San ra.

      Cố San San run rẩy đứng tại chỗ, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, ngoan ngoãn nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:

      "Cảnh Sâm, buổi trưa chúng ta cùng ăn nhé."

      Hoắc Cảnh Sâm theo thói quen cau mày, đưa tay chuẩn bị rút thuốc trong túi ra nhưng ngay khi nhìn thấy hai đứa con trai, lập tức dừng động tác lại, nghiêng người ngồi vào BMW bên cạnh, nhanh chóng hạ cửa kính xuống nhìn về phía hai vệ sĩ:

      "Đưa San San và hai cậu chủ về trước , tôi còn phải lo liệu việc của thị trưởng Cố chút."

      Vừa dứt lời lập tức khởi động xe, còn Cố San San đứng bên cạnh muốn , rồi lại hiểu rằng ra càng thêm mất mặt, mà trước mắt Hoắc Cảnh Sâm là của ta, còn nhiều thời gian, lúc này cần vội vàng, huống chi kẻ ngu cũng có thể thấy lúc này tâm tình Hoắc Cảnh Sâm hề tốt.

      "Ba. . . . . ."

      Cửa sổ xe bị kéo lên trong nháy mắt, bạn Hoắc Thần Viễn cất giọng u ám, khuôn mặt nhắn nhíu chặt lại, mang vẻ tố cáo nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, tại sao, chuyện xảy ra đến nông nỗi này, có phải hai đứa trẻ bọn chúng là những kẻ bị lãng quên?

      Cửa sổ xe kéo lên nửa dừng lại, Hoắc Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn về phía hai bảo bối của mình, khóe môi lộ nụ cười thản nhiên, giọng cũng hẳn được coi là dịu dàng, cười như cười, khiến hai em cảm thấy trong mắt Hoắc Cảnh Sâm có tia mưu, mẹ nó! Cố San San xui xẻo!

      "Tây Hàn, Thần Viễn, ở lại hòa thuận với dì nhé, dì là người ba kết hôn."

      Câu với ý nghĩa ràng, khóe miệng hai em run rẩy, lựa

      chọn im lặng, mẹ nó, giở trò hả? Hai đứa nhóc bọn chúng thực cực kỳ trong sáng đấy nhé.

      Mà Cố San San càng thêm mở cờ trong bụng, câu này của có nghĩa là Hoắc Cảnh Sâm thừa nhận ta, cho nên giây kế tiếp, Cố San San hình như hiểu ra tầng ý nghĩa, cực kỳ thân thiện tặng cho hai em nụ cười.

      Xe xuất phát, cửa sổ xe được kéo lên, xe mất, đồng thời trong nháy mắt, phóng viên ở đằng sau ùa lên, dường như thể ngăn cản, hai vệ sĩ bảo vệ hai đứa trẻ phản ứng kịp, kịp thời đưa hai em vào trong xe, ngược lại, Cố San San lúc phản ứng kịp bị phóng viên bao vây trong ba tầng người rồi.

      Việc các phóng viên quan tâm chính là những chuyện bát quái, lúc này Hoắc Cảnh Sâm có ở đây bọn họ lập tức kiêng kỵ đưa ra loạt câu hỏi, thực vô cùng khó chịu, phòng bệnh bên trong được bảo vệ, bọn họ thể nào ra tay, trước mắt bắt được Cố San San tất nhiên thể buông tha rồi.

      Hai em ngồi trong xe, hai vệ sĩ cũng làm vệ sĩ cũng làm “vẻ mặt khó xử” theo lời Hoắc Thần Viễn xuống xe mà ngồi ở ghế trước chờ lệnh.

      “Cái người phụ nữ đáng chết này dám làm phiền mẹ ta, xem ra tiểu gia ta ở thành phố A này quá vô danh rồi, cho nên bọn họ hết bắt nạt lão tử, giờ lại đến bắt nạt người phụ nữ của ta hả?!”

      Hoắc Thần Viễnhai cánh tay ôm ngực, khuôn mặt dường như đăm chiêu suy nghĩ, nhìn về phía Tây Hàn, dường như ồn ào bên ngoài ảnh hưởng tới cậu, bọn cậu lúc này chỉ cần giữ tốt hình tượng được bảo vệ của mình.

      Tây Hàn quay đầu lại nhìnHoắc Thần Viễn cái, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt lại, vẻ ngoan tuyệt phù hợp với lứa tuổi lóe lên khuôn mặt non nớt rồi lập tức biến mất, từ lúcCố San San xông vào phòng bệnh sáng nay, đây là lần đầu tiên cậu mở miệng chuyện.

      “Ừm, bọn họ vì ngày ngày trôi qua nhàn nhã, cho nên muốn nếm thử cmả giác sống bằng chết lần, cho bọn họ toại nguyện thôi.”

      Chém giết là việc hai em cậu luyện thành thói quen, mặc dù tham gia nhiều, nhưng thực ra, bàn về ngoan tuyệt, bọn họ tiếp thu gen cua Hoắc Cảnh Sâm rất tốt, mạng người, theo suy nghĩ của bọn cậu, ngoài những người quan trọng đối với các cậu, còn lại, hoàn toàn có chút quan hệ nào hết!

      Sau nửa giờ, Tây Hàn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố San San bị đám người bình thường kia chèn ép vô cùng chật vật, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, sau đó ra lệnh cho hai vệ sĩ ở đằng trước :

      “A, để cho ta vào , nếu bây giờ mà ta bị phóng viên giết chết, về sau còn gì để chơi đùa rồi.”

      Cơn tuyệt vọng ùn ùn kéo tới, trong phòng bệnh dường như vẫn còn dấu vết của những thanh trong cơn hỗn loạn vừa rồi, Niệm Thần chật vật tê liệt mặt đất, trong đầu tràn đầy hình ảnh của những việc xảy ra trong nửa tiếng vừa rồi, khi bác sĩ y tá vào giúp xử lý vết thương cũng có phản ứng, dù bác sĩ có hỏi gì vẫn giữ nguyên vẻ mặt thẩn thờ, giống như bị câm, cuối cùng đội ngũ bác sĩ y tá cũng chỉ biết thở dài mệt mỏi ra khỏi phòng bệnh.

      rốt cuộc làm gì sai mà lại gặp phải kiếp nạn như Hoắc Cảnh Sâm, tránh kịp, lúc đón nhận lại phải rút lui ngay, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng tất cả mọi chuyện đều giống như sớm được dự đoán, cuối cùng chỉ là tình cảnh tuyệt vọng thê lương.

      hận mình người đàn ông như vậy, hận mình đủ kiên định, biết từ đầu người đàn ông này phải người nên , biết từ đầu người đàn ông này nhất định vô tâm vô tình, sau khi trao cả thể xác và tâm hồn nỗi tuyệt vọng này như những con thú dữ, xé rách từng phần thể xác và tâm hồn .

      Trong đêm việc khác nhau trời vực xảy ra liên tiếp, ai có thể chịu được đây? mãi vẫn hiểu vì sao mọi chuyện lại xảy ra như thế?Những thay đổi này thực khiến người ta thể nào chấp nhận được.

      Sáu năm, trái tim này sớm trở nên vô cùng mạnh mẽ, nhưng thực ra, lúc này phải tự hỏi bản thân, sống qua sáu năm cay đắng đến giờ phút này, tại sao lại bị việc lúc này thay đổi mà gục ngã? người phụ nữ có ai phải tự bảo vệ mình, cần phải có tòa thành kiêu ngạo.

      Hít sâu hơi, phải giành lại con trai của mình, đúng vậy! lâu sau, dường như hạ quyết tâm vô cùng quan trọng, Niệm Thần cầm cây súng lục bàn, bước tới cửa phòng bệnh.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    2. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 148

      Cố San San ra lệnh cho hai vệ sĩ đưa hai em về biệt thự Mai Dĩ Thanh tặng vào sinh nhật năm trước, thực ra sáng nay lúc xảy ra chuyện, Cố Thanh Nguyên bị bắt vào tù, vậy nên căn nhà của bọn họ cũng bị niêm phong, may mà biệt thự chỗ này bị ảnh hưởng.

      Biệt thự này cũng chỉ mới xây xong trong năm ngoái, tại khu đất dành cho người giàu có ở thành phố A, khung cảnh xung quanh rất hoàn mỹ, cần bước ra khỏi nhà cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ của khách sạn 6 sao, tấc đất tấc vàng, là phong cách thích của Cố San San, mà ngay sau khi nhận Cố San San ở đây, có thể thấy Mai Dĩ Thanh vì muốn lấy lòng con Cố Thanh Nguyên phải suy nghĩ nhiều bao nhiêu.

      Hai vệ sĩ bước tới cửa biệt thự dừng lại, lúc này, hai em cùng theo Cố San San vào trong biệt thự, phòng khách xa hoa, đồ trang trí đều là màu hồng nhạt, dường như mỗi chi tiết đều toát lên vẻ nữ tính, thể , tại, Hoắc Thần Viễn nhìn cả căn phòng hồng nhạt mà toàn thân nổi da gà, đây là nơi ở của qua 25 tuổi sao?

      Hai em rất hiểu ý nhau, sau khi bước vào hề tháo giày ra, chút thương tiếc bước lên tấm thảm trắng tinh sàn nhà, cũng biết những vết bẩn dưới chân từ đâu mà ra, bước từng bước rồi mới ngồi lên ghế sofa.

      Cố San San đứng ở cửa, nhìn tấm thảm mình rất vất vả mới có thể mua từ Italy về bị hai thằng nhóc nghịch ngợm này hành hạ, giận nhưng dám gì, còn phải ra vẻ dịu dàng dễ gần, vì được kết hôn với Hoắc Cảnh Sâm, tấm thảm có là gì đâu?

      Vẻ mặt bối rối của Cố San San lọt vào trong mắt hai em, giây kế tiếp, bạn Tây Hàn nở nụ cười lưu manh, dáng vẻ ngoan ngoãn:

      "Dì San San, cái thứ sàn nhà dì tốt, tất cả bùn đất ở chân cháu đều được lau sạch rồi."

      Điều này hề uổng phí chút nào, trước khi vào cửa hai cậu nhóc cố tình vào vườn hoa dẫm chân mấy cái lên nền đất, như vậy bôi bẩn lên thảm tốt hơn.

      Hai em ngoan ngoãn ngồi ghế sofa, tư thế ngồi nghiêm chỉnh như thân sĩ , tất nhiên, có nữa, xin đừng quên, hai cậu nhóc này vốn có bản chất ác ma.
      (thân sĩ: người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ - nguồn: http://vi.wiktionary.org/wiki/thân_sĩ )

      Cố San San bên ngoài cười nhưng trong cười, đứng cạnh ghế sofa, sau khi đau lòng liếc nhìn tấm thảm của mình đưa tay xoa đầu hai hai em, đau đầu nhìn hai em giống hệt nhau:

      "Thảm lau giày rất tốt, nhưng lần sau sau khi vào cửa phải thay giày mới được vào, nhớ chưa? Điều này là lễ phép cơ bản."

      Lời vừa ra khỏi miệng, bạn kiêu ngạo Hoắc Thần Viễn ra vẻ liên quan đến mình, khuôn mặt nhắn dần xuất vẻ mặt uất ức, trong đôi mắt đen xuất tầng nước mắt:

      "Nhưng ba , để xinh đẹp nhìn thấy bàn chân mình là lịch ."

      Bạn Hoắc Thần Viễn rất quả quyết đưa ba mình ra, thực , quỷ mới biết những lời này rốt cuộc do ai , dù sao Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối bao giờ dạy bảo người khác như thế.

      Giọng bạn Hoắc Thần Viễn mềm mại dễ nghe, cùng với bộ dạng lã chã chực khóc, lại còn đưa ba ra làm bia đỡ đạn, là cậu nhóc, lại còn là cậu nhóc có chỉ số thông minh cao đến mức khiến người khác sợ hãi, bạn dựa vào đâu mà có thể tin tưởng những hành động này của cậu nhóc là bình thường? Mà người như Cố San San, chỉ số thông minh cao, tính cách của thương nhân lại quá cao, tuyệt đối thuộc loại người bị bạn Hoắc Thần Viễn mua, sau đó còn giúp cậu kiếm tiền!

      Cho nên , nam sắc trước mặt, công phu chưa cao tốt nhất là về nhà tắm rửa rồi lên giường ngủ hơn.

      "Nếu ba như vậy, vậy làm theo ba thôi."

      Cố San San nghĩ tính tình Hoắc Cảnh Sâm quả hiểu lắm, nếu Hoắc Thần Viễn như vậy, cũng thể thêm gì nữa rồi, tâm trạng đau lòng cũng có, lúc này lấy lòng hai tên nhóc dở hơi này quan trọng hơn.

      Huống chi, muốn hiểu Hoắc Cảnh Sâm hơn nữa để gia tăng tình cảm, ra tay từ hai tên nhóc này là hành động sáng suốt.

      "Hai em dường như rất hiểu ba mình nhỉ, vậy dì có thể hỏi các con số vấn đề được , dì có rất nhiều món ăn ngon và đồ chơi, chỉ cần các con trả lời các câu hỏi của dì được tất cả."

      Cố San San hoàn toàn dùng thủ đoạn để lừa gạt trẻ con, ngay cả giọng cũng giống như giáo ở nhà trẻ, ràng lòng dạ rắn rết mà lại dám dùng dáng vẻ cừu non để đối mặt với các cậu, hai em lần nữa nổi hết cả da gà, cho nên, giây kế tiếp Hoắc Thần Viễn quyết định thay vì ở đây những vấn đề vớ vẩn cùng người phụ nữ này, chi bằng làm số chuyện có ý nghĩa còn hơn.

      "Dì San San, cháu muốn uống nước trái cây trước, có được ?"

      Lúc này, bạn nào đó chớp cặp mắt đen bóng, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Cố San San.

      Vẻ giả bộ ngây thơ của bạn Hoắc Thần Viễn chưa từng mất hiệu lực với bất kì người phụ nữ nào, phải biết rằng bao năm nay, từ rất lâu, bạn dùng thủ đoạn này để giải quyết hoa đào bên người ba.

      "Được, để dì lấy cho con."

      Vừa Cố San San vừa chuẩn bị đứng dậy, nhưng vừa cử động vì câu của bạn Hoắc Thần Viễn mà ngừng lại:

      "Dì San San, ba rằng việc của mình nên tự làm, cháu có thể tự lấy ?"

      Hoắc Thần Viễn khiếp sợ nhìn, vẻ mặt mong đợi chờ Cố San San trả lời, Tây Hàn ngồi bên cạnh, khóe miệng run rẩy, nước trái cây tất nhiên ở phòng bếp, về phần sát thủ phòng bếp Hoắc Thần Viễn muốn vào bếp, cậu có phải nên tránh khỏi biệt thự này để bảo toàn tính mạng?

      Thời điểm bạn Tây Hàn nhìn thấy Cố San San gật đầu đồng ý theo bản năng cậu cảm thấy, a, trời sập rồi, nếu chỉnh người để báo thù cho mẹ, cũng có cần thái quá như thế , dùng phát súng giết Cố San San còn trực tiếp hơn.

      Lúc Hoắc Thần Viễn lắc lư cơ thể bé khuất dần sau cánh cửa phòng bếp, Tây Hàn cực kỳ im lặng, ngồi đối mặt với người phụ nữ Cố San San này, cậu rất mong chờ được nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng khi ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của phòng bếp.

      Cố San San hề cảm thấy có gì hợp lý, quay đầu lại liếc nhìn Tây Hàn, vẫn giữ nguyên bộ dạng dịu dàng của bà chị ở nhà trẻ:

      " em các con giống nhau như đúc, dì chẳng thể phân biệt được ai với ai, con có thể cho dì biết con là Tây Hàn hay Thần Viễn ?"

      "A, cháu là Hoắc Thần Viễn."

      Bạn Tây Hàn nở nụ cười lịch của thân sĩ, mặt đỏ tim đập dối họ tên mình.
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Phong nguyetbanglangtrang123 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 149

      Gần đây, trẻ con cũng như người lớn, liệu có ai có thể vừa thông minh lại vừa giả bộ linh tinh được? Trong lúc Cố San San hỏi câu hỏi thứ N về Hoắc Cảnh Sâm, Tây Hàn giữ nguyên vẻ mặt đứng đắn ngồi ghế sofa, mặt đỏ tim đập hơi thở hỗn loạn:

      "Dì thích sao? A, ba cháu bình thường chỉ thích giết người phóng hỏa, ngoài ra còn có hành hạ phụ nữ, nghe trợ lý của ba rằng trong tủ đầu giường của ba có rất nhiều dụng cụ để chơi đùa với phụ nữ."

      ". . . . . ."

      Khóe miệng Cố San San run rẩy, thằng nhóc đáng chết này thực kể về Hoắc Cảnh Sâm sao?

      Nhưng nghĩ kỹ lại, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm chính là người như thế, thương trường lạnh lẽo vô tình,Diễ☜nđà☜nL✩êQ☞uýĐ☞ôn nếu ai chọc cho ngài vui, tuyệt đối thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, việc này so với phóng hỏa giết người khác lắm, về phần hành hạ phụ nữ, điều này khỏi phải , nhưng mà dù có thích hành hạ phụ nữ vẫn luôn có vô số phụ nữ muốn bò lên giường của .

      Dĩ nhiên, đối với câu trả lời này Cố San San tất nhiên tin hoàn toàn, điều này là nhờ bản lĩnh diễn kịch của ngài Hoắc Cảnh Sâm, ngài che dấu quá tốt, nên Cố San San giỏi nhất cũng chỉ thấy Hoắc Cảnh Sâm hơi máu lạnh mà thôi, theo Hoắc Cảnh Sâm còn chưa đạt tới mức độ đỉnh cao, phải sao, ít nhất trước mắt, mấy gia đình bọn họ liên kết lại cũng đủ để kéo lại Diễ☜nđà☜nL✫êQ☞uýĐ☞ôn kẻ mất tất cả như , về phần chơi đùa phụ nữ, SM gì đó, người đàn ông kia sao có thể thích đặc biệt được? (SM: bạo dâm, tìm hiểu thêm tại vi.wikipedia.org/wiki/Bạo_dâm )

      Cho nên, bạn có thấy lời của Tây Hàn ta tin, lời dối lại tin hoàn toàn!

      Thu lại vẻ sợ hãi trong nháy mắt, mặt Cố San San lại xuất nụ cười hiền lành dễ gần:

      "Trừ những thứ đó ra, ba con còn sở thích tao nhã nào ?"

      Câu hỏi này của Cố San San rất uyển chuyển, nếu như phải Tây Hàn vô cùng bình tĩnh, nhất định bật cười, tao nhã? Ba cậu trừ diện mạo bên ngoài tương đối tao nhã bên trong làm gì có thứ gì liên quan đến hai chữ tao nhã này chứ? Bạn mong đợi gì, người đứng đầu của tổ chức phi pháp lấy đâu ra tình cảm sâu đậm? Đừng gây cười, nếu thế phải là Hoắc Cảnh Sâm rồi, vậy mới người phụ nữ này hiểu bản chất của ba cậu rồi.

      Cũng tốt, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của bạn Tây Hàn, hình tượng hư hỏng của ba mình chỉ có thể bày ra trước mặt mẹ mình, về phần trước mặt người ngoài . . . . . .

      Tây Hàn ra vẻ như suy nghĩ rất khó khăn, sau hồi lâu mới xuất vẻ mặt nhớ ra điều gì đó:

      "Tao nhã? Xem trộm phim A (phim H) cho người khác biết có được gọi là tao nhã ?"

      . . . . . . Thế sao cậu lại biết được thế? Tây Hàn, cậu xác định cậu phải xấu ba mình hả?!

      ". . . . . ."

      Cố San San có suy nghĩ muốn trợn mặt với Tây Hàn, cái thằng bé chết tiệt này, rốt cuộc có muốn chuyện tử tế cùng hay đây, lúc này, sắc mặt Cố San San chuyển trắng, chuyển hồng rồi lại chuyển sang xanh mét.

      Đợi đến khi cơn tức giận hoàn toàn giảm xuống, khi mà môi vừa mấp máy muốn cất lời, Tây Hàn đứng lên với vẻ mặt táo bón, rất xấu hổ nhìn về phía Cố San San:

      "Dì San San, cháu muốn toilet, nhanh, nhịn nổi nữa rồi."

      Chuyện phá hủy hình tượng ba mình như thế này, đây thực là lần đầu tiên Tây Hàn làm, vốn rất uất ức, vấn đề mấu chốt là người phụ nữ này quá đáng ghét, đưa ra đống câu hỏi, ai biết còn tưởng rằng ta điều tra hộ khẩu, Hoắc Thần Viễn cũng biết xấu hổ chạy vào phòng bếp phá hoại rồi, nhưng hôm nay sao lại im lặng dị thường, cậu phát đến tận bây giờ vẫn chưa phát ra bất cứ thanh nào, cậu còn nghĩ tên nhóc này chẳng lẽ trốn rồi? !

      Cố San San gật đầu cái, sau đó đưa tay chỉ lên tầng hai:

      "Tự con có thể chứ? Ở ngay tầng hai."

      Thực ra, Hoắc Thần Viễn tuy là sát thủ phòng bếp, thỉnh thoảng vào phòng bếp cũng nhất định làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, giống như hôm nay, phải sao, thời gian Hoắc Thần Viễn vào tuy dài, nhưng phòng bếp này vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, đến tận khi cậu cầm ly nước trái cây màu cam ra ngoài, bên trong vẫn chưa truyền ra thanh bất thường nào.

      Vậy nên Tây Hàn chuẩn bị lên tầng hai toilet dùng ánh mắt như vừa gặp quỷ nhìn cơ thể bé của Hoắc Thần Viễn bước ra từ phòng bếp, dáng vẻ đẹp trai dễ thương nháy mặt chiếm được cảm tình của Cố San San, còn phòng bếp sau lưng cậu hề có thay đổi bất thường nào.

      Mẹ nó! Chẳng lẽ thằng nhóc chết tiệt này thấy nước trái cây nhà Cố San San rất ngon nên làm phản sao? ! Lúc này, Tây Hàn vừa leo cầu thang trong lòng vừa hung hăng khinh bỉ Hoắc Thần Viễn.

      Sau khi Tây Hàn lên tầng, Cố San San đương nhiên chuyển mặt trận sang phía Hoắc Thần Viễn, lúc này, Hoắc Thần Viễn đặt ly nước trái cây xuống, dường như tâm tình tốt lên ít, thấy vẻ mặt Cố San San dường như muốn lại thôi, rất thân thiện chủ động mở miệng:

      "Dì San San, dì muốn hỏi chuyện về ba cháu sao? Dì hỏi , cháu biết nhất định cho dì."

      Cũng giống như thêm mắm dặm muối thôi, mặt Hoắc Thần Viễn xuất nụ cười của thiên sứ đáng , thực ra nếu đổi về ống kính truyện tranh, tại sau lưng cậu nhất định xuất đôi tà ác cánh màu đen.

      "Tây Hàn nghe lời, vậy con nhất định phải ngoan ngoãn chuyện với dì nhé."

      Cố San San vô cùng vui vẻ, thậm chí đứng lên, thân mật ngồi bên cạnh Hoắc Thần Viễn.

      "Dì hỏi con nhé, ba con thích nhất khăn trải giường như thế nào?"

      . . . . . .

      10 phút sau, hai người chuyện vui vẻ trong phòng khách hề thấy bóng dáng bé của Tây Hàn bước xuống, đến khi Tây Hàn nghe thấy câu của Hoắc Thần Viễn: “Ba cháu có khẩu vị rất nặng, điều này cháu nghe thấy trợ lý ba cháu , cho nên dì San San, nhất định dì phải mặc nội y màu đỏ thẫm nhé” lập tức ngây người.

      Vậy nên mới , trợ lý Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể biết nhiều thứ như vậy? Liệu hai đứa nhóc này có phải vu oan giá họa cho mẹ mình ?

      trong sáng đến vậy sao? Bắt nạt người khác như thế này sao? Theo cậu biết những thích, tình cảm với màu đỏ của Hoắc Cảnh Sâm đạt tới trình độ cực kỳ ghê tởm.

      Đúng rồi, giờ cậu biết ngoan ngoãn của Hoắc Thần Viễn đều là giả vờ, nó hề phản bội!
      Last edited by a moderator: 2/4/15
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150

      Tây Hàn di chuyển cơ thể bé, mặt biến sắc cầm chai gì đó trong túi, mà hai người chuyện vui vẻ ghế sofa hoàn toàn chú ý tới tồn tại của Tây Hàn lúc này, Tây Hàn bước nhanh hơn, quả quyết để câu “Nghe trợ lý của ba cháu rằng, hình như ba cháu ở phương diện kia được” của Hoắc Thần Viễn đằng sau cửa lớn.

      Câu này nếu để Hoắc Cảnh Sâm nghe được, Tây Hàn rất nghi ngờ sau đó Hoắc Cảnh Sâm có thể lập tức treo ngược Hoắc Thần Viễn lên đánh ? Còn Cố San San kia, khuôn mặt tin tưởng kia là có ý gì đây? diễ❄nđ❉ànl✴êqu❉ýđ❄ôn Hơn nữa loại chuyện như ** trợ lý có trách nhiệm cho đứa trẻ sao?

      Thôi được, câu như thế quả rất giống từ miệng mẹ mình mà ra, chẳng lẽ Hoắc Thần Viễn lại biết xấu hổ gắn cả máy nghe lén nên người mẹ mình sao?

      Hai vệ sĩ thấy Tây Hàn, cúi người xuống vừa định Tây Hàn mạnh mẽ phất tay, ý bảo bọn họ nên lên tiếng.

      Bạn Tây Hàn vẻ mặt lạnh lẽo, quyết đoán ra khỏi nơi này, ngoài cửa ánh nắng tươi sáng,Di♋ễnđ♋ànL♋êQ♋uýĐ♋ôn Tây Hàn ngừng lúc quan sát, suy nghĩ xem phải làm thế nào để giải quyết bảo bối của Cố San San trong tay cậu.

      Đôi mắt đen liếc qua liếc lại lúc, cuối cùng ánh mắt dừng lại người hầu rửa xe cho Cố San San.

      "Ông ơi, ông ơi."

      Giọng Tây Hàn trong trẻo, tay kéo chặt cái áo của ông lão rửa xe kia.

      Từ lúc Cố San San đưa hai đứa bé này đến cũng giới thiệu lần với tất cả người hầu từ lớn đến trong nhà, nên lúc này ông lão dám thất lễ, huống chi, Tây Hàn có dáng vẻ lễ phép, cũng để lại cho người ta ấn tượng tồi:

      "Tiểu thiếu gia, cậu có chuyện gì sao?"

      Ông lão ngồi xổm xuống, nở nụ cười nhìn Tây Hàn.

      Tây Hàn ra vẻ bí hiểm, tinh nghịch ghé vào tai ông lão:

      "Ông ơi, ba cháu muốn tặng cho dì niềm vui, đây là loại nước rửa xe mà dì thích, nhập khẩu từ nước ngoài đó, rất nhiều người có tiền cũng chẳng thể mua nổi đâu."

      Vừa , Tây Hàn vừa lắc lư lọ thủy tinh tinh xảo, bên trong là chất lỏng màu xanh, thực ra , lọ nước rửa xe nhập khẩu từ nước ngoài người khác có tiền cũng mua được chính là lọ nước hoa mà Cố San San từ trước tới giờ thể sử dụng, là vật vô cùng xa xỉ.

      Tây Hàn biết những điều này bởi vì, đầu năm, lúc dòng nước hoa này được đưa ra thị trường, mẹ cậu cũng rất thích, sau thời gian dài dùng mọi biện pháp mềm rắn khác nhau, Hách Liên Thần cũng chỉ mua được hai lọ cho Niệm Thần, nhưng đầu óc mẹ cậu luôn có vấn đề, lọ bị mẹ sơ ý ném vỡ, tận tháng sau mà căn phòng vẫn tràn ngập mùi thơm, lọ còn lại trong lần tổng vệ sinh, mẹ tưởng là rác nên ném mất

      Ông lão nửa hiểu nửa cầm lấy lọ chất lỏng màu lam, đó toàn tiếng khiến ông rất nhức đầu, nhưng nếu Tây Hàn là nước rửa xe đó chắc là nước rửa xe rồi, kết quả là ông lão rất nghe lời đổ ra vài giọt, đặt lại trong thùng dụng cụ tiếp tục rửa xe.

      "Ông ơi, ông làm thế vẫn chưa đủ, thứ này mỗi lần đổ chai, mùi thơm mới kéo dài được."

      Trong lúc , Tây Hàn mặt đỏ tim đập đổ cả lọ nước hoa xuống, trong nháy mắt, trong khí tràn ngập mùi hương nồng nặc, quanh quẩn trong khí lâu mà vẫn hết.

      Bình thường Cố San San có thói quen sưu tập nước hoa, mà cất tất cả những bản số lượng thị trường có hạn, ngoại trừ vài bình để ở ngoài, Tây Hàn rất tốt bụng đưa lọ cho dì quét dọn phòng lau sàn, lọ cho dì khác đổ vào WC, thậm chí cậu suýt nữa đưa lọ cho dì chuẩn bị cơm trưa.

      Trong thời gian ngắn ngủi chưa tròn nửa tiếng, trong biệt thự tràn ngập mùi nước hoa gay mũi, dù khứu giác có nhạy bén cũng phát ra được, tất nhiên, những thứ này là bảo bối của Cố San San, muốn ta phát ra cũng khó, nên, khi nhạy cảm phát ra điều bất thường rồi chạy vào phòng mình đồng thời cũng rất mất hình tượng phát ra tiếng hét chói tai.

      ***

      Bệnh viện.

      Niệm Thần rất bình tĩnh ăn thức ăn do những người mặc Âu phục bên ngoài đưa vào, cơ thể của như thế nào biết rất , phải đủ sức khỏe, hơn nữa phải khôi phục thể chất bình thường, mới có thể có tinh thần đối mặt chuyện kế tiếp.

      Tất cả mọi chuyện, phải suy nghĩ kỹ, mới có thể khiến bản thân tin tưởng, nghĩ, chuyện này nếu còn điều gì chưa biết, ít nhất lúc này cũng phải tìm hiểu ràng.

      Đến gần tối, ánh nắng chiều chiếu xuống sàn nhà, im lặng hoà nhã, nhưng trong nháy mắt, lòng tuyệt vọng như tro tàn cuốn sạch toàn bộ khi trong căn phòng, tĩnh lặng bất thường, người giường quá im lặng, yên lặng như còn hô hấp.

      Chết tiếng động, bạn có thể mong đợi có cơn lốc xoáy xuất , thực ra, mặc kệ mọi chuyện thế nào, ai mãi yên lặng vào thời điểm này.

      Cho nên, lúc Niệm Thần đột nhiên mở mắt, đôi mắt tỉnh táo, hề có dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ, đúng lúc bác sĩ y tá vào khám như thường lệ, mà vô cùng phối hợp, so với buổi trưa như hai người khác nhau, hình như, mạnh mẽ của kéo khỏi cảm giác thể rời khỏi ngõ cụt.

      Bất cứ ai, chỉ khi buông tha bản thân, mới có thể cứu lấy bản thân.

      Cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong, vệ sĩ vẫn đứng ở ngoài phòng bệnh vẫn ngăn Niệm Thần lại như cũ:

      "Mộ tiểu thư, Hoắc tiên sinh dặn dò, trước khi vết thương của hoàn toàn lành lặn, thể rời phòng bệnh."

      "Tránh ra!"

      So sánh chính xác, lúc này Niệm Thần dường như mất kiên nhẫn, giọng lạnh lẽo có phần giống với Hoắc Cảnh Sâm.

      "Mộ tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi."

      Vệ sĩ tiếp tục bất động, bình tĩnh ngăn Niệm Thần lại, có ý tránh đường.

      Giây kế tiếp, khóe miệng Niệm Thần nở nụ cười kiên quyết, cánh tay cử động, vẫn cây súng như lúc trước, nhưng lúc này lại được đặt đầu :

      "Nếu mấy người muốn nhìn thấy thi thể, tại cứ tiếp tục cho tôi ra ngoài ."
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 151

      Thực ra, ra khỏi bệnh viện, dưới bóng đêm, gió đêm hiu hiu thổi, cảm giác khó chịu ở lồng ngực biến mất, giữa gian mê man cảm thấy như có chỗ để về.

      Ngoài thân phận Mộ Niệm Thần, mấy năm nay còn là đệ nhất sát thủ “Mạt Ly” của “Mạn”, cho nên người có súng cũng hề kỳ quái, mà danh hiệu này ban đầu hoàn toàn vì Mộ tiểu thư có con trai thiên tài, cái gọi là sát thủ, nhưng thực , từ năm đó tới giờ Mộ tiểu thư chưa từng giết người nào, cứ mỗi lần có nhiệm vụ chỉ ngang qua trường, lại thêm lần trở thành đối tượng khinh bỉ của mọi người trong “Mạn”.

      Mà Mộ tiểu thư hề xấu hổ bởi vì, dù gì cũng là yếu đuối, hơn nữa phải còn phải nuôi gia đình sao?

      giết người được, bản lĩnh có, chỉ giỏi đóng kịch, ngay cả khẩu súng này cũng do Tây Hàn chuẩn bị để phòng thân, ngờ tới thành phố A lâu như thế, lại sử dụng trong trường hợp này.

      Mạt Ly, Mạt Ly, bao năm nay mong muốn điều gì cần cũng có thể biết.

      Niệm Thần đứng ở cửa chính bệnh viện, hít sâu hơi, về phía nhà trọ của mình.

      ***

      Hôm nay dường như Hoắc Cảnh Sâm tan làm sớm hơn mọi ngày chút, tại, tuy mới chỉ tới gần biệt thự của Cố San San ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi, Hoắc Cảnh Sâm kiềm chế được mà hắt hơi, trong lòng suy nghĩ chắc chắn hai tên nhóc con lại gây họa rồi, đúng vậy, người đàn ông nào đó rất thẳng thắn thừa nhận, để hai đứa bé theo Cố San San vốn vì mục đích gây họa.

      Cửa sổ bốn phía của biệt thự mở rộng, mùi nước hoa vốn có gì, nhưng nhiều loại hỗn hợp hoà trộn cùng chỗ chắc chắn tạo ra thứ đặc biệt gì đó, hoặc nếu còn có thể bình tĩnh, phát điên trong biệt thự này, chắc chắn người đó có định lực hơn người bình thường.

      Lúc Hoắc Cảnh Sâm tiến vào, bạn Tây Hàn và bạn Hoắc Thần Viễn vô cùng ngoan ngoãn ngồi ghế sofa, mà Cố San San ngồi ở bên kia ghế sofa, sắc mặt ràng hề tốt chút nào, nhưng khi thấy Hoắc Cảnh Sâm bước tới nên thể nở nụ cười duyên, sau đó thân hình uyển chuyển bước ra chào đón.

      Hoắc Cảnh Sâm né tránh thân thể nhào tới của Cố San San, hiển nhiên, ba cha con này hề có thói quen tháo giày, giày da trực tiếp dẫm lên tấm thảm sàn, bước tới ghế sofa hai em ngồi, mặt vẻ mặt nghiêm túc nổi giận mà vẫn uy nghiêm, ngay cả Cố San San sau đó cũng phát Hoắc Cảnh Sâm khác thường.

      Cố San San mấp máy miệng muốn giải thích gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng giọng của Hoắc Cảnh Sâm truyền tới:

      "San San, hai thằng bé này chiều nay gây ra phiền toái gì cho em, em cứ , tôi dạy dỗ chúng."

      Hoắc Cảnh Sâm ra vẻ muốn dạy dỗ hai bạn , nhưng thực , vì ở gần nên Tây Hàn có thể nhìn thấy tia gian kế trong mắt ba mình.

      Dĩ nhiên, con tôm Cố San San lúc này xúc động vì Hoắc Cảnh Sâm quan tâm , cảm động bởi Hoắc Cảnh Sâm vì cảm nhận của , muốn đánh con mình thương tiếc, khó khăn muốn , rất xót những lọ nước hoa mình sưu tập bao năm nay, nhưng vừa nghĩ tới bọn nhóc đội lốt sói này, biểu cảm như bị táo bón mặt dường như mấy ngày nữa cũng thể tiêu tan được, gian nan cất lời:

      " có gì, chỉ là do em cẩn thận làm đổ nước hoa thôi."

      Trời mới biết, Cố San San lần này che giấu lí do thoái thác, ngược lại, bạn Hoắc Thần Viễn lại làm bộ khóc lóc kể lể.

      Lúc đó, Cố San San nhìn thấy Tây Hàn đổ lọ nước hoa vào bồn tắm khóe miệng co giật, vừa định tiến tới trách móc mấy câu và cứu vãn nửa lọ nước hoa bị Hoắc Thần Viễn đứng bên cạnh vô cùng uất ức, khóc lóc nức nở chặn lại:

      "Dì San San, dì nhất định thể cho ba biết em cháu mắc lỗi, mỗi lần em mắc lỗi ba đều trói cháu vào rồi đánh, đều tại cháu trông coi em trai tốt, dì San San, nếu dì bọn cháu giúp dì theo đuổi ba, được ạ, hức, cháu muốn bị ba đánh. . . . . ."

      Hai em vô cùng hòa thuận đổi thân phận, phản ứng của Hoắc Thần Viễn vô cùng ưu tú, quỷ mới biết cái việc trói cậu rồi đánh là gì.

      Tây Hàn thấy Cố San San đến tận thời điểm cuối cùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt dịu dàng hiền lành, ý giễu cợt mặt vô cùng ràng, nghĩ thầm lần này phá hủy nước hoa xem ra vẫn chưa đủ, lần sau lập tức phóng hỏa đốt biệt thự, xem ta có đau lòng được .

      Hoắc Cảnh Sâm nhịn được lại hắt hơi, cau mày nhìn về phía Cố San San:

      "Em dùng nước hoa gì, sao lại khó ngửi thế?"

      Xem xem, đây có lẽ chính là cấu kết làm việc xấu đúng , vừa rồi còn muốn dạy dỗ hai tiểu ma vương nhà mình, tại chế giễu, còn đánh đòn đau như thế nữa.

      Sắc mặt Cố San San sau hồi thay đổi liên tục rốt cuộc khôi phục bình thường, ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoại trừ phải nuốt cay đắng vào bụng chẳng lẽ còn mong Hoắc Cảnh Sâm nổi thiện tâm giải oan cho mình sao, phải vì gặp nạn liên tiếp có lẽ là do đời trước tích đức, mà hiển nhiên, trong mắt Cố San San tất nhiên là do đời trước làm chuyện thiếu đạo đức.

      Được rồi, rất lâu sau bạn Hoắc Thần Viễn giữ lời làm đứa bé ngoan, lúc này cậu vẫn còn tốt bụng nhớ rằng chiều hứa với Cố San San nếu chịu giúp cậu giấu giếm vụ nước hoa của Tây Hàn, cậu giúp Cố San San theo đuổi ba mình, nên, lúc này, khi khí trong phòng có vẻ có chút lúng túng, bạn Hoắc Thần Viễn rất dũng cảm chạy đến hoà giải, nháy mắt ra hiệu với Cố San San, vẻ mặt dự tính mọi việc:

      "Ba, ba đói ? Con nghe dì San San nấu ăn rất tuyệt, chúng ta để dì San San chuẩn bị cơm chiều nhé?"

      Có câu , muốn nắm chắc lòng người đàn ông phải nắm chắc dạ dày của ta trước, nên khi Hoắc Thần Viễn vừa dứt lời, Cố San San dường như hiểu ra, lấy lại tinh thần, câu “ thành vấn đề” rồi cả người biến mất ở cửa phòng bếp.

      Biệt thự lớn như vậy mà ngoài ba cha con và Cố San San trong phòng bếp, cũng thấy tồn tại của người thứ năm, nguyên nhân là vì vào lúc kiện nước hoa buổi chiều bị bại lộ Cố San San cũng cảm thấy những người hầu kia chẳng làm được việc gì tốt, cho nên tất cả người hầu lập tức bị đuổi khỏi cửa

      Tất nhiên, nhiệm vụ chuẩn bị cơm tối lập tức rơi vào Cố San San, về phần tại sao trùng hợp như vậy, tôi sao biết được, hỏi Hoắc Thần Viễn ! (ngôi xưng của tác giả)
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      Phong nguyetsusu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :