1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 144

      Khóe môi Cố San San khẽ động, bộ dạng lực bất tòng tâm, nhưng vẫn muốn khẳng định gì đó, nhưng trong lúc hốt hoảng, đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của Niệm Thần, cho dù lúc này Cố San San có giải thích thế nào nữa cũng chỉ là lời dối được chuẩn bị tỉ mỉ mà thôi.

      Bất cứ ai có mắt đều có thể nhìn ra được, đến lúc này, dù Cố San San có thêm gì nữa cũng tuyệt đối làm ai tin tưởng được, đám đông dần dần khôi phục ồn ào, Cố San San trở nên chật vật, những người vừa chỉ trích Niệm Thần giờ lại nhìn Niệm Thần bằng ánh mắt đồng tình, mà Cố San San dối, cùng với tin xấu của gia đình vừa lộ ra đêm qua khiến người khác thể nhìn bằng ánh mắt ngờ vực, chế giễu.

      Nếu trong lòng có ý xấu (nguyên văn: trong lòng có quỷ), tới đây soạn ra nhiều lời dối trá sao? Có mấy phóng viên to gan còn tiến tới, chĩa mũi nhọn về phía Cố San San:

      "Cố tiểu thư, tại nếu mọi người biết lời của ai là , vừa mình còn là xử nữ, bây giờ ở bệnh viện, bằng xét nghiệm luôn, như vậy mọi người có thể sáng tỏ, có thể tin tưởng lời của ."

      "Đúng, Cố tiểu thư nếu muốn chứng thực lời của mình, chẳng phải kiểm tra chút, mọi người đều ràng là tốt nhất."

      Các phóng viên càng lúc càng ồn ào, trong lúc đó, tình cảnh của Cố San San chính là biến thành nhân vật để mọi người chỉ trích, nếu từng nịnh nọt, vì trước đây Cố San San vốn là con thị trưởng thành phố, bọn họ bất cứ lúc nào cũng kiêng kỵ ta vài phần, nhưng bây giờ, sáng sớm Cố Thanh Nguyên bị từ chức để điều tra, Cố San San tại nhiều nhất cũng chỉ là người phụ nữ bị tước đoạt vị hôn phu mà thể nào trả đũa, bọn họ tất nhiên hề còn đạo lý gì phải kiêng kỵ, huống chi Cố San San, quả trước giờ đều tốt đẹp gì.

      Nhưng trong thời điểm xảy ra tình huống bất ngờ nào đó, còn có thể xuất cơ hội, thời điểm xuất cơ hội cũng có thể đủ để nâng thế trận, làm thay đổi suy nghĩ của mọi người.

      Cho nên lúc này Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên xuất tuyệt đối chính là cái cây cứu mạng, đại chiến giành chồng của hai người phụ nữ rốt cuộc ai moiứ là người thắng phải xem Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc đứng về phía ai, mà lúc này chỉ cần câu của Hoắc Cảnh Sâm, cần chính xác tuyệt đối, dù dối, cũng tuyệt đối có thể trở thành uy lực trong mắt các phóng viên, đủ để mọi người lập tức tin tưởng.

      Hoắc Cảnh Sâm mặc bộ quần áo thể thao màu lam, cả người toát ra khí chất thân thiện, so với Hoắc Cảnh Sâm lạnh lùng trước đây quả thực khác trời vực.

      Mà giờ khắc này, đứng tao nhã trước cửa phòng bệnh, khuôn mặt nghiệt là nụ cười nhàng, dường như mang năng lực khiến người khác thể kháng cự, trong phòng bệnh trong nháy mắt trở nên im lặng, sau đó tất cả phóng viên giống như đột nhiên nhận được chỉ thị nào đó, tự giác đứng dạt sang hai bên để Hoắc Cảnh Sâm bước vào, Niệm Thần rất bất bình lộ vẻ khinh thường, gã đàn ông kia liên tục hướng ánh mắt về phía là ý gì?!
      (còn nữa)

      Ta mới phát ra mình có biệt tài "lặn". Mất tăm mất tích vài tuần mới xuất . Xin đừng ném đá, chiều ta có việc nên về nhà muộn, mới được từng ấy, đăng trước cho mọi người đỡ sốt ruột.
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 144 (tiếp)

      Ý cười trong mắt Niệm Thần giảm, nhớ giữa Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San, ngoài việc xích mích vì bị bề áp đặt quan hệ vị hôn phu, hôn thê, còn có cả những hình ảnh kiều diễm của đêm đó lóe lên trong đầu , theo bản năng Niệm cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm chính là cách khiến lời dối của Cố San San tự sụp đổ nhanh nhất.

      Hoắc Cảnh Sâm nhất định đứng ở phía bên , điều này Niệm Thần có lẽ hề nghi ngờ.

      Mà Cố San San đứng bên, vẻ mặt đờ đẫn thể tin nổi, hiển nhiên lúc này Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên xuất là điều ta đoán trước được, trước kia nhiều lần Hoắc Cảnh Sâm và Mộ Niệm Thần dây dưa vướng mắc, quan hệ mập mờ ràng, mà tại ta thậm chí thấy việc Hoắc Cảnh Sâm xuất trước mặt mọi người là để bảo vệ Niệm Thần, cho nên vừa rồi, đoạn quá khứ cẩu huyết vừa tạo ra lúc này thể tiếp tục được nữa.

      Trong nháy mắt Cố San San ngay cả nước mắt cũng quên phải chảy!

      Cụm từ tràn đầy sức sống phù hợp với người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, nhưng lúc này Niệm Thần rơi vào ánh mắt sâu xa của , thực cảm thấy điều này toát ra trong từng bước chân của .

      Trong nháy mắt các phóng viên nhanh chóng thành nháy đèn flash liên tục, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ vì người đàn ông biến thành lựa chọn của Hoắc Cảnh Sâm, hơn nữa còn vì việc hình ảnh mập mờ giữa Hoắc Cảnh Sâm và Niệm Thần nửa đêm qua bị truyền ra ngoài, trong chốc lát, dường như tất cả mọi người đều cảm thấy lựa chọn của Hoắc Cảnh Sâm là Mộ Niệm Thần.

      Lúc này, Niệm Thần dùng ánh mắt chống lại ánh mắt đầy mị lực của Hoắc Cảnh Sâm trước mặt, nhưng nếu dùng ống kính Anime để miêu tả, phát , trong đôi mắt Mộ tiểu thư ngừng bắn ra trái tim màu hồng. (Anime: hoạt hình Nhật)

      Nếu mãi đến lúc này vẻ mặt Mộ tiểu thư còn thể tin tưởng tràn đầy, loạt động tác kế tiếp của Hoắc Cảnh Sâm quả có thể khiến nụ cười mặt Niệm Thần lập tức đông cứng lại sau đó hóa đá.

      Hoắc Cảnh Sâm dừng bước trước giường, giữa hai người phụ nữ, thậm chí, giây trước vẫn đặt ánh mắt người Niệm Thần, mọi người hoàn toàn có lý do cảm thấy Niệm Thần là người chiến thắng, nhưng chuyện thường thường đều đến cuối cùng mới xảy ra biến hóa bất ngờ.

      Cho nên khi Hoắc Cảnh Sâm dịu dàng ôm bả vai Cố San San tựa vào ngực, sau đó thận trọng giúp ta lau nước mắt mặt cả phòng bệnh đều khiếp sợ, nếu như phải Tây Hàn ngăn lại, Hoắc Thần Viễn tuyệt đối người thứ nhất xông ra kêu gào bất mãn trong lòng, ba mình bị kẹp đầu vào cửa rồi sao? Tại sao lại có thể chọn ả đàn bà Cố San San kia?

      Thái độ Niệm Thần và Cố San San lúc này dường như giống hệt nhau, khiếp sợ, thể tin được việc xảy ra trước mắt, giống như gặp quỷ, mặt trợn cực lớn.

      "San San, báo chí gì đó đều là do bọn trẻ hiểu chuyện làm ra, với em rằng nên tin, tại sao em còn chạy tới nơi này, người phụ nữ này nếu làm em bị thương, rất đau lòng!"

      Lời an ủi dịu dàng của Hoắc Cảnh Sâm rơi vào tai mọi người giống như kỳ tích, Hoắc Cảnh Sâm từ trước tới giờ quả phải thế này, quá bình thường, cũng quá kì lạ, huống chi hành động này như cưng chiều Cố San San nhiều năm, chẳng lẽ bao năm qua toàn bộ giới truyền thông bị bọn họ lừa gạt rồi sao?!

      A, vợ chồng son bọn họ cùng nhau đùa giỡn mọi người sao?

      Lập tức ánh đèn lại lóe lên tình chàng ý thiếp cùng vẻ mặt chịu đả kích của Mộ Niệm Thần được các phóng viên thu hết lại trong đáy mắt, ngày mai lại có thể giật tít trang đầu rồi.

      "Hoắc tiên sinh, hai ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, có phải ngài nên cho mọi người đáp án chắc chắn ?"

      Chuyện tiến triển đến bước này, tại, phóng viên mới thử dò xét hỏi câu như vậy, rồi sau đó lẳng lặng chờ đợi Hoắc Cảnh Sâm trả lời.

      Mà lúc này Hoắc Cảnh Sâm luôn khó có tâm tình tốt đẹp, luôn luôn keo kiệt với giới truyền thông, giờ phút này khi ôm Cố San San ngọt ngào chút che giấu, môi mỏng in xuống gò má Cố San San nụ hôn, sau đó mới nhìn về phía các phóng viên trước mắt.

      "À, chuyện mọi người thấy chính là câu trả lời."

      câu đúng sai, ngay thậm chí cả giải thích cũng có, chỉ hành động để tạo ra chuyện, lúc này rốt cuộc người nào được thương, ai có mắt đều nhìn ra.

      Đèn flash nhanh chóng lóe lên, vẻ mặt ngạc nhiên trợn mắt của Niệm Thần được ghi lại, vẻ mặt tình chàng ý thiếp của Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San lúc này cũng được chụp lại, việc xảy ra sáng nay kịch tính, dường như kịch bản bị đảo lộn, chuyện trong lòng mọi người chắc chắn lại bị xoay ngược 720 độ (Kate: có ý chê tác giả đâu, cơ mà xoay 720 độ tức là lại như cũ, phải là 180 độ hoặc 540 độ...chứ)

      "Hoắc Cảnh Sâm, ...."

      Niệm Thần khẽ cất lời, thanh tính quá lớn bị thanh trong phòng làm lặng xuống, nhưng cũng trong phút chốc như thế lọt vào tai Hoắc Cảnh Sâm rất ràng, mà Cố San San được ôm trong ngực, vẻ mặt lo lắng dường như sợ ta bị tổn thương trong nháy mắt đầu Niệm Thần nổ tung liên tục, hơi thở tuyệt vọng ùn ùn kéo tới.
      Last edited: 3/2/15
      Phong nguyet, susutrạch nữ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 145

      Trong nháy mắt, màn kịch vui như vậy hết thảy đều thu vào tầm mắt của các phóng viên rồi sau đó trực tiếp phát sóng lên truyền hình, ở bất kỳ phố lớn ngõ nào cũng đều có thể thấy màn hình TV, Hoắc Cảnh Sâm thận trọng ôm lấy Cố San San với vẻ mặt khẩn trương, lúc đó, Niệm Thần tựa vào bàn giống như là dùng hết hơi sức của bản thân.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong ý nghĩ của Niệm Thần đều là hình ảnh kia thân thể hoàn toàn trở nên cứng ngắc, mặc cho dây thần kinh của con người có cứng rắn đến mấy cũng tuyệt đối tiếp thụ nổi những chuyện như vậy chỉ trong đêm đột nhiên biến hoa, muốn chú ý đến ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm trong màn kia cần cũng biết chán ghét, nhưng đáng chết càng làm được việc lừa mình dối người.

      thực tế trong điện quang hỏa thạch, Niệm Thần có chết cũng nhắm mắt được dù là thua cũng nên thua người như Cố San San, mà gần đây Hoắc Cảnh Sâm làm ra hàng loạt chuyện đều có chút khó hiểu, vốn chính là hề căn cứ vào chuyện này, Hoắc Cảnh Sâm cho tới nay đối với Cố San San người phụ nữ này là cực kỳ chán ghét đều để ta ở trong mắt, vì cái gì liền đột nhiên thay đổi tính tình vẫn tin.

      "Cảnh Sâm, người phụ nữ này là quá đáng, chúng ta ràng là hề đụng chạm đến đôi song sinh này vậy phải sao?"

      Cố San San rúc vào ngực Hoắc Cảnh Sâm, mặt đầy nước mắt dáng vẻ vẫy vùng, đại khái là mấy năm nay cùng Hoắc Cảnh Sâm hề có cái mà mà mọi người vẫn gọi chính là tiếp xúc thân mật nhất, nhưng thực tế ngay cả chính cũng hiểu người đàn ông này đột nhiên đứng về phía là có ý đồ gì.

      Đúng, ý đồ, Cố San San có đần như vậy, ngay từ lúc trước cũng hiểu Hoắc Cảnh Sâm người đàn ông này đối với cho tới bây giờ đều là vô tình, dù cuộc hôn nhân nay cũng là thủ đoạn của mẹ kế mới có được, dù đạt được bằng cách nào, cũng quan tâm đến quá trình, người muốn thủy chung đều là Hoắc Cảnh Sâm người đàn ông này, bị làm mê muội thể tự thoát ra được, cho nên trong đêm khi tất cả gièm pha bị lộ ra ngoài, giờ phút này Cố San San chỉ có thể đánh cược được ăn cả ngã về chỉ là muốn vãn hồi với người đàn ông này, mà Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên xuất đều có trong dự liệu của .

      Cố San San tới đôi song sinh kia thể nghi ngờ là dẫm nát tử huyệt người Niệm Thần, lúc đó, tâm tình vừa mới lắng xuống lúc này cũng khó có thể bình phục, vốn nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm chỉ diễn vở hài kịch trước mặt phóng viên, nhưng thể ngờ tiếng Cố San San vừa ngừng, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm rơi vào đôi song sinh kia, ngay lúc đó Niệm Thần hoàn toàn còn bình tĩnh nữa rồi.

      "Cố San San muốn con tự mình sinh , tôi tuyệt đối cho phép đánh hai đứa con trai của tôi."

      Niệm Thần cau mày, chuyện đúng này phá triển ở ngoài tầm dư liệu, trong nháy mắt Hoắc Cảnh Sâm chuyển sang cảm giác chán ghét, để cho cảm nhận được rằng mình cho tới bây giờ cũng chưa hề hiểu người đàn ông này.

      Trầm mặc chốc lát, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm ngụ ý bảo, đám hộ vệ theo phía sau hành động, lúc đó, các phóng viên xem trò vui cực kỳ hăng hái kia hoàn toàn bị quấy rầy, nhao nhao ầm ĩ lúc các bị đuổi ra ngoài cửa lớn, phòng bệnh trong nháy mắt trở lại an tĩnh.

      Hai em kia đều làm dáng vẻ con ngoan ngồi ở ghế sa lon, dùng đôi mắt trong veo nhìn cha mẹ mình, giống như chuyện của người lớn bọn chúng chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhưng kỳ , lúc các phóng viên bị đuổi khỏi nơi này hai em họ ràng liền kề tai , giống như mưu chuyện gì.

      Trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở của Cố San San, mà cả người bị Hoắc Cảnh Sâm ôm vào trong ngực khóc đến hoa lê đẫm mưa vẻ mặt thương hại xác thực mang theo vài phần hứng thú châm chọc, chỉ là lúc này Niệm Thần nghe tới cũng là hồi phiền lòng:

      "Muốn khóc trở về nhà mà khóc, chạy tới đây làm loạn sao?"

      Niệm Thần sau hồi tức giận, giọng đương nhiên tốt lên rất nhiều, Hoắc Cảnh Sâm đáng chết, tại sao lúc này vẫn còn tỏ vẻ như cũ?

      "Cảnh Sâm...."

      Cố San San người phụ nữ này bây giờ lại càng lên trời, coi thường lời Niệm Thần, dáng vẻ uất ức dựa vào ngực Hoắc Cảnh Sâm, tố cáo hành động thô lỗ kia của Niệm Thần.

      Diễn xuất như thế, cũng ghê tởm bản thân mình? Niệm Thần cảm thấy cực kỳ xem thường, ngồi ngay ngắn người lại, người phụ nữ này làm diễn viên đáng tiếc.

      "Muốn mau ra, nếu tôi đây nhàm chán lại ngủ thiếp ."

      "Niệm Thần ràng nhịn được, thừa nhận trong chuyện tình cảm người phụ nữ thông minh thế, cho nên lúc này thậm chí có dư thừa năng lực để suy nghĩ vừa qua đêm Hoắc Cảnh Sâm thay đổi thái độ đến tột cùng là bởi vì nguyên nhân gì.

      Lúc này với tính cách đà điểu Mộ tiểu thư tạm thời tính nguyện lựa chọn trốn tránh, bước nhảy quá lớn, sợ bản thân cái đầu của thể tiếp thu nổi chuyện này.

      mặt của Hoắc Cảnh Sâm có quá nhiều biểu cảm, giây kế tiếp buông ra Cố San San, nhìn về phía Niệm Thần, lúc này ánh mắt sắc bén mang theo vẻ mơ hồ rét lạnh:

      "Mộ tiểu thư có còn nhớ sáu năm trước tôi cái gì ?"

      Nhắc tới sáu năm trước, đoạn phim tính là vui vẻ trải qua, Hoắc Cảnh Sâm để lại cho ít ảnh hưởng coi như là cực độ cũng đúng rồi, lạnh lẽo vô tình, hoàn toàn đem lấy giẫm ở dưới bàn chân, trăm triệu mua cả đêm, như vậy, như vậy Hoắc Cảnh Sâm lại có thể ra những lời như thế nữa?

      Cố giả bộ kiên cường, lúc đó, cả người Niệm Thần rét run, thực tế, đoạn phim được tua lại kia trừ tồn tại của Hoắc Cảnh Sâm, lại đến chính là lòng tham của Mộ Thiên Hùng, trời mới biết trải qua thời gian mang bầu như thế nào, đến lúc cùng đường thậm chí đập phá quầy rượu của quán bar.

      Cũng coi là chiếu cố của ông trời, khi đó ông chủ quầy rượu kia vừa lúc cũng là người Trung Quốc, đối với coi như chăm sóc, mà thực tế, hai đứa bé này rất khó giữ được, gần tới ngày sinh suýt nữa đau chết giường sinh, may là có Hách Liên Thần trợ giúp.

      Bây giờ nghĩ lại, đoạn đường này có thể sống đến nay được coi như là may mắn trong bất hạnh, mà trước mắt, sáu năm sau hôm nay, sa sút cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ vì người đàn ông này, đổi lấy cảm giác thờ ơ lạnh nhạt?
      Last edited by a moderator: 13/2/15
      Phong nguyet, susutrạch nữ thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Như là trầm mặc sau thế kỷ khá dài, trong chăn, Niệm Thần bụm chặt miệng của mình đè nén những giọt nước mắt muốn rơi xuống, nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm khi đó mặt trong thoáng chốc vẫn là như vậy tất cả đau khổ hay hạnh phúc đều tồn tại nụ cười kia.

      Lòng của phụ nữ dễ vỡ, cố giả bộ kiên cường là bởi chính cũng chưa biết quý trọng bản thân mình vì thế giới này còn ai có thể cho mình cảm giác an toàn, mà trước mắt, người đàn ông có thể cho cảm giác an toàn ôm nữ nhân khác trong ngực, vẻ mặt lạnh léo sớm quen với nó từ lâu rồi, còn có thể làm cách nào đây? Mềm yếu, sớm quên mất cảm giác đó.

      “Hoắc tiên sinh, trí nhớ tôi tốt lắm, cũng có cái gì đặc biệt có thể khiến người ta nhớ mãi, cho nên lúc trước gì, bây giờ có thể lại cho tôi biết .”

      người đến tột cùng có thể có bao nhiêu bộ mặt đây? Nhưng chính xác đến nay mới thôi, Niệm Thần hề hiểu người đàn ông đứng trước mắt , mặt còn lộ ra nụ cười sáng rỡ, nhưng thực tế, trong lòng đầm đìa máu tươi, người đàn ông này nhất định trở thành người mà đời này thể mơ đến.

      “Được.” Hoắc Cảnh Sâm gật đầu cái, quay đầu lại liếc mắt nhìn hai em lưu manh giả dạng thư sinh ngồi ghế salon, lần nữa quay đầu lại nhìn về phía Niệm Thần, trong con ngươi kia cần cũng hiểu ý tứ của : “Tôi rồi xứng để sinh con của tôi, với lại, đôi song sinh này khi lúc sinh ra cũng quên mất cảnh cáo của tôi, có người nào có thể vâng lời ý của tôi, cho nên Mộ tiểu thư, tôi được làm được, từ hôm nay trở đừng mơ tưởng được gặp lại hai đứa con của mình!”


      Nụ cười mặt Niệm Thần trong nháy mắt liền cứng ngắc, hàm răng cắn môi dưới, bệnh trạng tái nhợt qua ràng có đồ vật gì đó vỡ thành nhiều mảnh, môi có cảm giác run rẩy, vừa định những gì, Hoắc Cảnh Sâm mở miệng lần nữa:

      “Mộ Niệm Thần, thời gian dài như vậy, trò chơi đến đây chấm diwts. Tôi chơi ngán, hai đứa bé này tôi mang , tôi trả khoản tiền cho , mà , tốt nhất cần xuất trong tầm mắt của tôi.”

      cường thế lạnh lẽo trời sanh khí thế cường đại, liếc nhìn tất cả những chuyện trải qua, hoàn toàn cần người khác liền giẫm ở lòng bàn chân, mà giờ khắc này Niệm Thần nghiễm nhiên trở thành người bị ném bỏ, thực tế, cũng có ai thấy sắc mặt trắng bệch của Niệm Thần trong nháy mắt nơi đáy mắt của chợt lóe lên tia đau lòng.

      “Hoắc Cảnh Sâm, tại sao , coi như nghĩ, các con cũng quan tâm liền đem chúng theo .”

      Niệm Thần phẫn hận lúc Hoắc Cảnh Sâm cường thế, năm năm trước chính là bởi vì người đàn ông này cường thế, vì vậy cùng Hoắc Thần Viễn năm năm gặp nhau, mà giờ khắc này lại muốn lặp lại chiêu trò cũ cướp nhi tử để cho hai mẹ con bọn họ bao nhiêu năm xa cách lại tiếp tục gặp mặt nữa?

      “A, việc này tùy thuộc vào bọn nó?” Hoắc Cảnh Sâm sau hồi hcee cười, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía phòng bệnh: “Các con cũng vào !”

      Hoắc Cảnh Sâm hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, tiếng vừa ngừng ngoài cửa nhiều người đàn ông áo đen đột nhiên tiến vào.

      “A, trước mang hai tiểu thiếu gia , theo như lời ta dặn dò.”

      Bảy tám người áo đen, hai đứa bé tự nhiên phải là đối thủ, huống chi hai em kia hôm nay coi như là hề bình thường an tĩnh cách khác thường, có chút phản kháng, liền bị người ái đen ôm ra ngoài.

      Hoắc Cảnh Sâm khóe miệng mang theo tia tà khí cười, nhún nhún vai, vừa kéo tay Cố San San theo.

      Lúc đó, Niệm Thần vẫn như cũ đờ đẫn trong trung, trong thoáng chốc còn có phản ứng đến việc hai đứa con trai của mình đột nhiên bị cướp thực .

      Trầm tĩnh vĩnh viễn là dấu hiệu giông bão sắp tới, lúc đó, nhóm người kia còn chưa rời phòng bệnh Niệm Thần giống như phát điên xông lên.

      giây kế tiếp, nòng súng lạnh lẽo chống đỡ ở huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm.
      Last edited by a moderator: 16/2/15
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 146

      Vào thời điểm nào đó, khi việc tới thời điểm mấu chốt, người yếu đuối cũng lựa chọn phản kháng, quá khích hoặc hợp lý, những thứ này đều là chuyện hợp tình hợp lý tình, mà Niệm Thần vẫn trong trạng thái ngây ngốc như cũ, dường như trong thoáng chốc kịp có phản ứng với rằng hai đứa con trai của mình đột nhiên bị cướp , hoặc có thể tự hỏi điều gì đó.

      Năm năm trước trong phòng sinh, coi như có khả năng phản kháng chút nào, nhưng trước mắt, giống như năm năm trước còn vụng trộm giữ lại tia hi vọng nữa, Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này tuyệt tình, mang hai đứa con traiđi, thương lượng chút nào, tuyệt vọng tận cùng càng lúc càng tiến tới, dường như trận chém giết gió tanh mưa máu tàn nhẫn vừa lặng lẽ trôi qua.
      .

      im lặng luôn là dấu hiệu báo trước của cơn giông tố, lúc này, đám người kia vẫn rời phòng bệnh của Niệm Thần mà dường như điên cuồng tiến tới.

      Giây kế tiếp, nòng súng lạnh lẽo được đặt huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm.

      Tất cả mọi người vì vậy mà dừng bước, thậm chí khuôn mặt mấy người mặc âu phục còn lộ vẻ kinh ngạc, những kẻ có can đảm chĩa súng vào đầu Hoắc Cảnh Sâm từ trước tới nay đều chết rất thảm.

      Hoắc Cảnh Sâm dừng bước, lúc này, tĩnh lặng bao phủ bầu khí đẫm máu của nơi này, vết thương Niệm Thần sau lưng lần nữa bị xé rách, cả ba người đàn ông họ Hoắc đều cau mày, sau đó lại rất ăn ý im lặng gì, Niệm Thần liều mạng cử động dù gì cũng khiến người xem thấy thương cảm, mà rốt cuộc khẩu súng trong tay từ đâu mà có cũng ai biết được.

      "Hoắc tiên sinh, muốn con trai hay muốn chết?"

      Giọng của ràng có ý quyết đánh đến cùng, súng lên đạn, ngón tay giữa của run run đặt ở cò súng dường như thực muốn đoạt mạng của Hoắc Cảnh Sâm, thực mặt vẫn tái nhợt vì bệnh, đau đớn của vết thương sau lưng giống như lời nhắc nhở nào đó, nhưng nếu ban đầu biết, lấy tính mạng mình chặn súng lại được báo đáp bởi tuyệt tình này, khi đó liệu có thể chút do dự trơ mắt nhìn Hoắc Cảnh Sâm bị bắn trúng ?

      Tình hình căng thẳng, thực ra ngay từ lúc Niệm Thần đột nhiên lấy khẩu súng chĩa vào Hoắc Cảnh Sâm, Cố San San cũng ngạc nhiên đến mức lại ngã vào ngực Hoắc Cảnh Sâm, giọng the thé chỉ trích "vô tình" lúc này của Niệm Thần:

      "Mộ Niệm Thần, tôi cho biết lúc này cũng phải biết giới hạn chứ, Cảnh Sâm đồng ý tha cho tính mạng của đặc ân lớn rồi, dây dưa lần nữa chẳng qua là do vô tình, hơn nữa hai đứa bé này ở bên Cảnh Sâm tuyệt đối tốt hơn ở với , nên cầm tiền mà tìm người thích hợp để gả ."

      Vui sướng châm chọc khiêu khích khi người gặp họa ai mà muốn? Ít nhất việc này Cố San San dày công rèn luyện, sụ tình phát triển đến mức độ này rất tốt, giờ phút này ta có thể lấy dáng vẻ người chiến thắng để nhào vào ngực Hoắc Cảnh Sâm, nên Cố San San nhìn kẻ thua lúc này là Mộ Niệm Thần tất nhiên cũng hề thấy sợ hãi.

      Thậm chí lúc này Cố San San cảm thấy Mộ Niệm Thần chẳng qua cũng như thế mà thôi, trong lúc ta cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm có lẽ lần này vì người phụ nữ mà động lòng, thực , vì muốn con trai vừa ăn toàn trở lại có tương lai, Hoắc Cảnh Sâm chẳng phải cũng lựa chọn bỏ rơi Mộ Niệm Thần, cho nên mới , họ cùng người đàn ông vô tình, mà ta giờ phút này có thể lấy tư thế của kẻ thắng cuộc ra để khoe thành tựu của mình.

      "Hoắc Cảnh Sâm, tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc muốn con trai hay muốn mạng của mình?!"

      Niệm Thần ép buộc mình phải hạ quyết tâm, lặp lại lời , lúc này, dường như sức lực của cả cơ thể tập trung cánh tay, mà hôm nay đến bước này thể lựa chọn đánh cược lần, ít nhất như vậy còn có 50% cơ hội lấy lại con trai.

      Là do Hoắc Cảnh Sâm bức phải đến ngõ cụt này!

      Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ nguyên bộ dạng mặt lạnh băng biến sắc, tay để trong túi áo, cánh tay còn lại đặt eo của Cố San San, khóe miệng xuất nụ cười tà mị khuynh đảo chúng sinh, khóe miệng khẽ động lần nữa ràng có ý khinh miệt, trong lúc cười như cười, ai có thể thấy động tác của , mà tình cảnh kế tiếp đủ để Niệm Thần lập tức tuyệt vọng khôn cùng.

      Cánh tay trong túi áo của Hoắc Cảnh Sâm chỉ nhàng cử động, giây kế tiếp, súng lục đen được đặt ở vị trí trái tim Tây Hàn, vị trí khéo léo, nếu đạn xuyên qua trái tim Tây Hàn, vậy người kế tiếp mất mạng chính là Hoắc Thần Viễn, lần nữa mở miệng, thanh của vẫn ưu nhã trầm tĩnh như cũ, giọng đầy từ tính chứa đựng khinh thường:

      "Mộ tiểu thư, xem súng nhanh hơn súng tôi ?"

      Lời của còn có tầng ý nghĩa nữa, nếu Niệm Thần muốn thấy cảnh hai đứa con trai chết trong tay , vậy có thể lập tức nổ súng.

      Trong căn phòng này ai có thể đấu với Hoắc Cảnh Sâm về chiến thuật tâm lý.

      Thời điểm súng của Hoắc Cảnh Sâm chĩa vào hai đứa con của mình, phải chăng chính là bi kịch của bọn họ? đời này hề thiếu trò cười, mà thực người nào biết Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ thương con trai của mình, lúc này chĩa súng về phía Tây Hàn, hoặc do xuất phát từ bảo vệ tính mạng, hoặc vì muốn hết sức tránh gây thương tổn.

      Hoắc Cảnh Sâm vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt dừng tại điểm nào đó, trong nháy mắt vẻ cười như cười khuôn mặt nghiệt được phóng đại tới mức lớn nhất, đây vốn là ván bài đánh cược tính mạng.

      Cục diện lần nữa lại giằng co, phòng bệnh yên lặng đến cùng cực, ngay cả Cố San San vừa rồi cố gắng châm chọc khiêu khích lúc này cũng là im lặng tuyệt đối, có lẽ thực bị việc tranh đoạt sống chết này dọa sợ, có lẽ hiểu đạo lý nếu lúc này đối nghịch với Hoắc Cảnh Sâm sau này ta tuyệt đối có ngày yên lành.

      Thể xác và tinh thần mệt mỏi, Niệm Thần cảm giác cả người còn chút sức lực nào, thực ra từ lúc bắt đầu miễn cưỡng chống đỡ bằng cơ thể thảm hại này, trái tim dường như bị bàn tay đầy gai giày vò, càng giãy dụa càng đau lòng.

      Thân thể tê liệt trong nháy mắt, súng lục rơi xuống, thể đánh cược bằng tính mạng của con trai mình được, trong nháy mắt nước mắt chảy dài mặt, cúi đầu vài giọt nước mắt rơi xuống đất dường như có ma lực ăn sâu vào trái tim, giọng nỉ non càng giống như vì quá tuyệt vọng mà cất lên.

      " thắng rồi...Hoắc Cảnh Sâm, chiến thắng, quá tuyệt tình!"
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :