1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 139

      Vốn Niệm Thần cử động chút tất nhiên có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là, lúc này, hai người có tư thế rất mập mờ, giây kế tiếp Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người, cằm đặt bả vai Niệm Thần, mà trong giọng của ràng thanh khàn khàn khác thường:

      " muốn bị tôi trực tiếp đè lên giường ngồi yên, được lộn xộn."

      Khóe miệng Niệm Thần run rẩy, muốn mở miệng Hoắc Cảnh Sâm đứng đắn, lúc nào trong đầu cũng chỉ có suy nghĩ làm việc biến thái, nhưng khi cảm giác được ** của người nào đó rất cứng rắn Niệm Thần lập tức dừng lại tất cả các động tác.

      Dù gì Niệm Thần cũng hiểu điều này có nghĩa là gì, lúc này Hoắc Cảnh Sâm cảnh cáo lập tức nghe lời, nếu nghe mà lập tức bị đè xuống giường hoàn toàn thể vui được.

      Hai tay của Niệm Thần lại đặt lên cổ để ổn định mình, nhưng trừ việc mất tự nhiên, động tác này khác hành động giữa tình nhân chút nào, mà trong khoang mũi Niệm Thần lúc này tràn ngập mùi hương Long Diên Hương, hoảng hốt, người đàn ông này lại đem đến cho cảm giác năm tháng yên ổn.

      từng đọc cuốn sách rằng, cuộc đời chúng ta nhất định gặp hai người đàn ông, người mang lại cảm giác năm tháng dịu dàng, người mang lại cảm giác thời gian tươi đẹp.

      Nhưng lúc này, Hoắc Cảnh Sâm lại khiến trái tim cảm nhận được cả hai cảm giác, năm tháng yên ổn, và cả thời gian tươi đẹp

      Thực trong cuộc đời mình gặp được người như thế là may mắn cỡ nào đây? Niệm Thần im lặng cảm nhận ấm áp lúc này, người đàn ông này nguy hiểm trí mạng giống như hoa túc, nhưng cảm thấy mình vẫn kiềm chế được mà chìm đắm, vẫn cam tâm sa vào.

      Nhưng nếu cuộc đời mỗi người đều xuất người như thế, làm cho người ta dũng cảm quên mình, mặc dù mất tính mạng cũng muốn luôn khỏe mạnh vui vẻ, Mộ Niệm Thần từng nghĩ, người đàn ông khác, làm người phụ nữ ngốc nghếch, trải qua cuộc sống bình thường, yên ổn tốt đẹp, đây chính là khát vọng hạnh phúc nguyên thủy nhất của bất cứ người phụ nữ nào.

      Nhưng đến lúc này Niệm Thần mới phát , trong sinh mệnh của Hoắc Cảnh Sâm trở thành điều quan trọng nhất thể dứt bỏ, từng coi trọng mạng sống của mình nhất, chưa từng vì Cố Minh Thâm mà dũng cảm quên mình, nhưng hôm nay lại vì Hoắc Cảnh Sâm mà dâng hiến tất cả.

      Có thể ngày nào đó bọn họ nhau,Niệm Thần cảm thấy đó nhất định ký ức tuyệt đẹp, mà khi đó, bọn họ vẫn có thể ôm nhau như giây phút này, đêm lạnh như nước cũng cản trở được, khi đó trong lòng bọn họ đều được sưởi ấm bởi ngọn lửa ấm áp.

      nghĩ nếu có dũng khí mà lần, dũng cảm như thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng ngày nào đó có thể sống lại trong lửa dục, giờ khắc này, cố gắng nghĩ như thế để thuyết phục mình.

      Gió đêm hơi lạnh, nhưng trong phòng bệnh, nhiệt độ lên cao trong nháy mắt, ánh trăng xinh đẹp khiến tình cảm nào đó từ từ dâng lên mãnh liệt.

      Bởi vì cằm Hoắc Cảnh Sâm tì vai , mà cũng rất tự nhiên vùi mình vào nơi ấm áp cổ , cà vạt của trước khi vào phòng cũng bị tháo ra, mấy cúc của áo sơ mi được mở ra, lộ cơ ngực rắn chắc, Niệm Thần trong nháy mắt lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

      Khoang mũi tràn ngập mùi Long Diên Hương mê hoặc lòng người, nếu lúc này trong tư thế ôm nhau nên thể nhìn thấy, Hoắc Cảnh Sâm nhất định có thể thưởng thức ánh mắt đầy tình cảm thể chối bỏ của lúc này, ánh mắt mơ màng hệt như khắc họa trái tim mềm mại của .

      Duy trì tư thế như thế này thực ra hề dễ dàng, lúc sau vết thương sau lưng khiến Niệm Thần cảm thấy thoải mái, lưng rất ngứa ngáy, vẫn vùi mình cổ , cuối cùng nhịn được mà nhàng cất tiếng:

      " Hoắc Cảnh Sâm. . . . . ."

      Vốn chuẩn bị tốt nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành nhàng như có ý mờ áp, hề để ý nhưng lại có ý khiêu khích mười phần, đủ làm cho thần kinh người ta trong nháy mắt căng thẳng lên.

      "Ừ."

      Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ dịu dàng đáp lại mà có bất kỳ phản ứng nào, yết hầu kích thích, cánh tay đặt eo đột nhiên gia tăng sức lực.

      Niệm Thần sắp khóc, tư thế như vậy rốt cục là vì sao? Nếu phải ngồi như thế này cả buổi tối, tình nguyện bị đè tới vui vẻ, cực kỳ căm ghét cảm giác cơ thể cứng ngắc mệt mỏi này.

      " Hoắc Cảnh Sâm, vết thương sau lưng tôi lại đau."

      Giọng Niệm Thần tự giác có nghẹn ngào, khuôn mặt nhăn lại, như trẻ con ra bất mãn của mình, ra , vết thương sau lưng vẫn còn đau, hơn nữa vào thời điểm gần bữa tối bị sốt , lúc này cơ thể lại càng cảm thấy
      mệt mỏi.

      Hoắc Cảnh Sâm cau mày, sau đó bất đắc dĩ thở dài, tay vỗ mông Niệm Thần tỏ ý trừng phạt, vô cùng bất đắc dĩ, thực ra người nên tố cáo là mới phải, người đàn ông sinh lý bình thường, phải nhẫn nhịn kích thích của rất khó, nhưng người phụ nữ này vẫn tự chủ khiêu khích giác quan của , nếu phải vì là bệnh nhân, thề nhất định ** đến mức xuống giường được:

      “Em là phiền phức.”

      Giọng bất đắc dĩ giữa tình nhân lúc liếc mắt đưa tình chính là như thế này, mà lúc này Hoắc Cảnh Sâm phát ra, giọng của cưng chiều mà hề biết, Hoắc Cảnh Sâm hô phong hoán vũ mà lại lần đầu tiên vì người phụ nữ nhẫn nhịn ** của mình?

      “Nhưng tôi thực thoải mái.”

      Giống như sợ Hoắc Cảnh Sâm tin, Niệm Thần nhịn được nhấn mạnh, chờ ngài Hoắc vĩ đại có thể từ bi mà tha cho lần này.

      Sau khi yên lặng lúc lâu Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc có hành động, giống như đánh bất ngờ, lúc này, Niệm Thần hoàn toàn ở tình huống chuẩn bị, Hoắc Cảnh Sâm dễ dàng bế lên theo kiểu công chúa, động tác nhàng đặt lên giường, cẩn thận tránh vết thương lưng .

      Ngẩng đầu, Niệm Thần có chút phòng bị nào sa vào ánh mắt sâu thẳng của Hoắc Cảnh Sâm, bên trong dường như có ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt biểu thị cho điều gì đó, Niệm Thần run rẩy quay đầu nhìn vào , phải lần đầu tiên sợ hãi, tối hôm nay nếu kiềm chế được mất hết thể diện bị đè xuống giường rồi.

      Nhiều khi thể , trong đầu luôn chứa tư tưởng ** Mộ tiểu thư mãi hết, phải sao, cả tối nay dám trong đầu mình có bao nhiêu suy nghĩ thuần khiết với Hoắc Cảnh Sâm, mà cuối cùng đổ lỗi là do mình bị dính lực ảnh hưởng từ tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm này, nghiên cứu khoa học chứng mình, lưu manh là bệnh có thể lây đó.

      Được rồi, nghiên cứu khoa học này có lẽ là do chính nghiên cứu ra.

      Nhưng an toàn ở cùng Hoắc Cảnh Sâm cả buổi tối, trừ lúc mới đến tặng cho niềm vui bất ngờ, lần thứ hai vào phòng cùng mấy câu lưu manh cũng đâu nhớ có làm ra việc gì lưu manh nhỉ? (câu này là lời tác giả hỏi Niệm Thần nhé)

      Ặc, nhưng nếu vấn đề này đặt trước mặt Mộ tiểu thư, do dự hỏi bạn câu, nếu phải vì bị thương mà nằm với vẻ nửa sống nửa chết, người này có lòng tốt đụng vào sao? Hiển nhiên, thể nào!

      Nhưng Mộ tiểu thư, dám khẳng định phải vì bị thương đủ sức lực nên mới nhào tới người ta chứ? (Vẫn là bạn Cẩn hỏi bạn Thần nhé)

      “Mộ tiểu thư, rời bỏ được tôi sao?”

      Giọng chế nhạo của Hoắc Cảnh Sâm vang lên đỉnh đầu Niệm Thần, tuy là đỉnh đầu nhưng khoảng cách rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm khi chuyện.

      “Ai chứ…”

      Niệm Thần tức giận quay đầu lại, nhưng được nửa, nhìn theo ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm, mới phát ra cánh tay mình vẫn còn ôm cổ người ta buông ra.

      Đôi mắt lúng túng chớp hai cái, giây kế tiếp, Niệm Thần giống như vừa gặp quỷ rút lại cánh tay của mình.

      Nhưng buổi tối hôm nay càng lúc càng giống trò đùa dai của Thượng đế, cái được gọi là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến chính là thế này, lúc này, trong lúc hai người tách ra, Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy lần này là ngu ngốc, nếu lửa dục được phát tiết ngay bây giờ, rất có thể bị nội thương.

      Trong lúc Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, giường truyền vang lên tiếng kêu đau của Niệm Thần, sau đó Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn dừng lại tất cả hành động, run run nhìn mái tóc dài của Niệm Thần bị mắc cúc áo sơ mi của , dù khẽ cử động, cũng khiến cho da đầu của đau đớn vô cùng.

      Thực , khí buổi tối hôm nay vốn rất tế nhị, giờ phút này nhìn dáng vẻ Niệm Thần cau mày vì đau, trong nháy mắt Hoắc Cảnh Sâm tự giác nhớ tới sáu năm trước, biểu ngây ngô giường của Niệm Thần, lúc đó, cảm giác đau đớn vì bị xé rách, Niệm Thần cũng nhíu chặt chân mày.

      Ý nghĩ vượt ranh giới xuất từ lúc nào Hoắc Cảnh Sâm biết, cũng thể cứu vãn, chỉ biết trong nháy mắt, toàn bộ kiên nhẫn của bị phá hủy toàn bộ, sau đó cả người kiềm chế được mà đè lên cơ thể Niệm Thần.
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      Phong nguyet thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Làm chương này, aizzz, ta là sắc nữ mà cũng ngại vô cùng. Đây mới là lần thứ hai của ta, H kỹ hơn lần 1, ngôn từ có lẽ chưa được trau chuốt, mọi người góp ý nhé.

      P/s: Các bạn chịu được kích thích mời lên góc trái cùng tìm nút hình [ <- ] nhé, ta muốn mang tiếng đầu độc mầm non của Tổ quốc đâu *cười gian tà*

      Chương 140

      Thực ra , buổi tối hôm nay mờ ám trong khí lên đến mức tận cùng, vô ý thức, giác quan trở nên nhạy cảm hơn, dáng vẻ Niệm Thần cau mày vì đau trong nháy mắt khiến Hoắc Cảnh Sâm tự giác nhớ tới sáu năm trước, biểu ngây ngô giường của Niệm Thần, lúc đó, cảm giác đau đớn vì bị xé rách, Niệm Thần cũng nhíu chặt chân mày.

      Ý nghĩ vượt ranh giới xuất từ lúc nào Hoắc Cảnh Sâm biết, cũng thể cứu vãn, chỉ biết trong nháy mắt, toàn bộ kiên nhẫn của bị phá hủy toàn bộ, sau đó cả người kiềm chế được mà đè lên cơ thể Niệm Thần.

      Nụ hôn công thành đoạt đất nóng bỏng hạ xuống, mà Niệm Thần theo bản năng kêu lên khiến Hoắc Cảnh Sâm có cơ hội, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào trong miệng Niệm Thần, dường như khiến từng tế bào trong khoang miệng nhảy múa, tinh tế ngọt ngào, từ từ thưởng thức, mùi Diễ ❃nđ ❄ànL ❃êQu ❄ýĐô ❋n Long Diên Hương mang quyến rũ thể chối từ, trong nháy mắt đủ để cuốn sạch mọi giác quan của Niệm Thần.

      Vẻ mặt Niệm Thần ngơ ngác, ai có thể cho biết thay đổi trong chớp nhoáng này là vì sao mà có ? , Hoắc Cảnh Sâm chính là gã lưu manh, cả đời thể thay đổi.

      Dường như hài lòng việc di♪ễnđà♫nl✯êq♫uýđ♪ôn Niệm Thần lơ đãng, Hoắc Cảnh Sâm gặm cắn môi lúc để trừng phạt, trong đôi mắt đen dường như chứa ánh sáng mị hoặc, nhìn thẳng khuôn mặt bối rối, nhắn của Niệm Thần, thực , 6 năm qua, từng có rất nhiều người phụ nữ, nhưng có người có thể giống như Niệm Thần sáu năm trước, khiến luôn ghi nhớ từng vẻ mặt khi ân ái của .

      Niệm Thần sững sờ sa vào đôi mắt đen mị hoặc sắc sảo kia, ánh mắt mê man, giống như lời mời lời, đủ để làm Hoắc Cảnh Sâm càng thêm điên cuồng, kiềm chế được mà đưa tay Niệm Thần ôm cổ , sau đó lưu loát đáp lại .

      Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm xuất nụ cười tà mị, lúc này, ngừng tất cả động tác, như vừa chỉ dẫn vừa mong đợi động tác tiếp theo của Niệm Thần.

      Động tác của Niệm Thần cứng nhắc, trong đầu hồi tưởng lại Hoắc Cảnh Sâm lúc trước làm như thế nào, đầu lưỡi tinh tế cùng chút lưu loát cẩn thận tiến vào khoang miệng Hoắc Cảnh Sâm, hương thơm tràn ngập, cùng mùi Long Diên Hương khuấy động khí, Niệm Thần có thể xác định suy nghĩ của mình, ít nhất giờ khắc này muốn hoàn toàn dâng mình cho người đàn ông này, nếu vốn là thiêu thân lao đầu vào lửa cứ lao đầu vào lửa , đánh cuộc lần ** sau đó sống lại từ Niết Bàn.

      cái hôn đủ để Diễ❄ nđ ❃ànL ❃êQu ❄ýĐô ❋n làm Niệm Thần trở nên dồn dập, mà càng lúc càng giống như đứa trẻ, hề thỏa mãn cướp lấy hơi thở nam tính có thể khiến người ta an tâm của Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoắc Cảnh Sâm dở khóc dở cười với tính trẻ con của Niệm Thần vào thời điểm này, cổ họng phát ra tiếng cười đầy từ tính, ngay sau đó kéo khoảng cách giữa hai người ra.

      Ánh mắt sắc sảo mang theo chút vui vẻ, bình tĩnh nhìn thẳng vào dáng vẻ Niệm Thần được tự do chốc lát sau khi hô hấp dồn dập:

      "Em muốn làm tôi nghẹn chết sau đó chính mình cũng chịu nổi? Đúng hả?"

      Giọng trầm thấp như đàn cello, mang theo cưng chiều rất lớn, lời vừa ra khỏi miệng, cũng chờ Niệm Thần trả lời, lần nữa cúi đầu đặt môi lên cánh môi mềm mại của Niệm Thần.

      Niệm Thần trong nháy mắt ngừng hô hấp, dường như ngay cả khả năng chuyện cũng mất, hoàn toàn để mặc cho mình bị hút vào trung tâm vòng xoáy vô hạn, về phần lời Hoắc Cảnh Sâm , hoàn toàn có khả năng trả lời.

      Nụ hôn nhàng an ủi Niệm Thần dừng lại trong chốc lát, rồi sau đó từ từ dời xuống, cằm, xương quai xanh, đôi tay như có ma lực, ngón tay nhàng cử động, cảm thấy người chợt lạnh, quần áo bệnh nhân vẽ đường cong hoàn mỹ, hạ xuống đất.

      Trong lúc kinh hoàng kêu lên Hoắc Cảnh di♪ễnđà♫nl✯êq♫uýđ♪ôn Sâm cúi đầu trước bộ ngực mềm mại của , gặm, cắn, tạo ra đủ hình dáng làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nếu như đến giờ phút này rồi mà còn biết sau đó xảy ra cái gì, vậy chỉ có thể Niệm Thần quá ngu.

      Những vệt đỏ nổi bật làn da trắng của từ từ lan rộng, mấy phút ngắn ngủi, cái gì nên cởi người Niệm Thần bị cởi sạch sẻ, hai má vì tình dục mà ửng hồng, vừa quyến rũ, lại vừa có những động tác ngây thơ, đủ khiến người người trong nháy mắt thần kinh căng thẳng.

      Lưng tiếp xúc với ga giường mềm mại, cơ thể vì chịu nổi kích thích mà rối lên, hô hấp dồn dập, cánh tay Niệm Thần tự chủ ôm lấy gáy Hoắc Cảnh Sâm, cổ khẽ ngửa lên,
      ràng ngay cả hô hấp cũng bị đoạt , tuy nhiên, chết tiệt, lúc này mê hoặc, kiều diễm, dịu dàng.

      Quần áo của Hoắc Cảnh Sâm lúc này hề chỉnh tề mà vô cùng rối loạn, ánh mắt cười mà như cười nhìn thẳng vào mặt Niệm Thần, sau đó kéo hai tay của lên cúc áo của mình, ý bảo giúp cởi ra.

      Mi mắt Niệm Thần hạ xuống trốn tránh đôi mắt cười như cười kia, cánh tay có chút run rẩy, thực , giờ khắc này trong đầu hoàn toàn trống rỗng, động tác vô cùng đơn giản, thế nhưng lúc này lại vụng về giống như đứa trẻ, khẽ nhíu mày với mấy cái cúc áo rắc rối, lộn xộn kia.

      Rốt cuộc cởi ra, là chuyện của nửa phút sau, ngước mắt đúng lúc chạm vào đôi mắt ý cười kia của Hoắc Cảnh Sâm, trong đầu xuất suy nghĩ lộn xộn, sắc mặt ửng hồng, rồi sau đó đưa tay kéo chăn, khuôn mặt chừng lòng bàn tay chôn vào trong chăn, mặc cho Hoắc Cảnh Sâm lừa gạt thế nào cũng buông tay ra.

      Tiếng cười Hoắc Cảnh Sâm tràn đầy từ tính vang lên, hứng thú dạt dào, Hoắc Cảnh Sâm dứt khoát so đo với thay đổi với thay đổi bé của Niệm Thần lúc này, thời điểm áo sơ mi trắng rơi mặt đất, cơ thể trần trụi, đường cong hoàn mỹ, cả cơ thể lần nữa đè lên người Niệm Thần dưới giường, sau đó thời gian như dừng lại.

      Lúc Niệm Thần nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm ngủ, đỉnh đầu truyền đến tiếng chế nhạo của Hoắc Cảnh Sâm:

      là mẹ của hai đứa nhóc, em vẫn còn thẹn thùng sao?”

      Tiếng vừa ngừng, hai tay Niệm Thần nắm chăn đột nhiên tăng thêm sức lực, đáng chết, người đàn ông này tuyệt đối là cố ý, mà giờ khắc này, ‘người là dao thớt mình là thịt cá’ chính là câu khắc họa suy nghĩ chính xác nhất của Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm lại nhìn suy nghĩ của .

      Cho nên, khi vừa ngừng , Niệm Thần theo phản xạ vén chăn lên người, sau đó ra vẻ ‘ đâu phải lưu manh mà tôi phải sợ?’ với Hoắc Cảnh Sâm, nhưng khi thấy ý cười thấp thoáng trong tròng mắt đen của Hoắc Cảnh Sâm, thấy vô cùng hối hận, phép khích tướng đáng chết!!

      Niệm Thần trong nháy mắt xù lông, chuẩn bị chuyện , trong nháy mắt Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người, mang theo mùi Long Diên Hương bắt đầu nụ hôn mới, bàn tay to lớn cầm bàn tay mềm mại của Niệm Thần di chuyển tới khóa quần của , ý tứ ràng.

      Nhưng trong nháy mắt buông tay Niệm Thần ra, tay khác di chuyển dọc theo bả vai Niệm Thần, mang theo vẻ mê hoặc nào đó, đến mức khiến Niệm Thần tự chủ hùa theo.

      Thời gian tựa hồ dừng lại trong khoảnh khắc này, Niệm Thần ngước cổ, khóe miệng kiềm chế được mà phát ra thanh rên rỉ mờ ám, lúc này, Hoắc Cảnh Sâm đưa tay đến dải đất bí mật của dày vò, dòng nước ấm chảy ra.

      dày vò kia khiến cho lý trí Niệm Thần hoàn toàn mê muội, cắn chặt môi để cho mình kêu ra thành tiếng, nhưng khi ngón tay của đưa vào trong hoàn toàn mất bình tĩnh, hai chân theo phản xạ khép lại, biến thành tư thế kẹp chặt lấy bàn tay Hoắc Cảnh Sâm buông.

      Lúc này, khẩn trương trong nháy mắt hoàn toàn bùng nổ hết mức, ý thức giác quan tập trung ở nơi nào đó càng lúc càng nhạy cảm, cho nên khi hai chân Niệm Thần khép lại trong nháy mắt, lực đạo tay tự nhiên tăng lên mấy phần, dĩ nhiên điều này nếu bình thường vì khẩn trương mà tăng lên cũng vấn đề gì.

      Nhưng mấu chốt ngay là lúc trước Hoắc Cảnh Sâm đưa tay Niệm Thần tới khóa quần của mình, Niệm Thần dùng tốc độ vô cùng nhanh cởi bỏ dây lưng, thậm chí còn tương đối tự giác mở khóa kéo quần . Ặc, chuyện tiến hành đến bước này, những thứ này đều là đương nhiên.

      Nhưng cũng chỉ mới tiến hành được giờ khắc này, Mộ tiểu thư này vì trận khẩn trương liền lập tức chặn người ta là sao? Còn cách ** chút, xác định là vô tâm sao? (Lời tác giả hỏi)

      “A……”

      Mà lúc này Hoắc Cảnh Sâm tương đối bình tĩnh cũng tự giác được mà rên rỉ tiếng, cúi đầu lại gần vành tai mẫn cảm của , thanh khàn khàn vô cùng đáng sợ:

      tinh , em cố ý.”

      Giọng có ý lên án, đáng chết lại mê hoặc lòng người, câu hồn người khác, rồi lại giống như an ủi, nháy mắt sau đó tiếng cười nhàng thoát ra từ yết hầu:

      , đừng khẩn trương.”

      xong, Hoắc Cảnh Sâm mất hết kiên nhẫn, nhanh chóng cởi bỏ bó buộc cuối cùng người, hai người hoàn toàn lõa thể đối mặt.

      Lần đầu tiên của là thân thiết cùng Hoắc Cảnh Sâm, mà bây giờ, Hoắc Cảnh Sâm vẫn có gương mặt nghiệt cùng bộ dạng cười như cười, đáng chết lại vô cùng mê hoặc lòng người, mà trong lúc Niệm Thần ngẩn ra, thân thể Hoắc Cảnh Sâm hạ xuống, phái nam tiến vào toàn bộ…...
      Last edited by a moderator: 16/11/14
      Phong nguyet thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 141

      Lần đầu tiên của là thân thiết cùng Hoắc Cảnh Sâm, mà bây giờ, Hoắc Cảnh Sâm vẫn có gương mặt nghiệt cùng bộ dạng cười như cười, đáng chết lại vô cùng mê hoặc lòng người, mà trong lúc Niệm Thần ngẩn ra, thân thể Hoắc Cảnh Sâm hạ xuống, phái nam tiến vào toàn bộ. . . . . .

      Tư thế này bất ngờ xảy ra, bên trong nóng bỏng chặt khít, hai người đều có dáng vẻ như hít phải khí lạnh, Hoắc Cảnh Sâm suýt nữa kiềm chế nổi mà ** Niệm Thần. Niệm Thần chau mày, cơn đau này thua kém gì lần đầu tiên, hơn nữa dù sao lần đầu cũng mất phần cảm giác bởi tác dụng của cồn.

      Vì vậy hậu quả của cơn đau này khiến Niệm Thần muốn đứng dậy, cả hai cơ thể lúc này gần như có khoảng cách, nhưng bởi vì động tác bản năng mà có cảm giác như bị xé rách, lúc này Niệm Thần dường như hoàn toàn quên mất vết thương sau lưng , nên cảm giác đau đớn còn chưa biến mất, vết thương sau lưng rách ra, vô cùng đau đớn khiến mắt xuất tầng hơi nước, chất lỏng trong suốt trong chốc lát trào ra.

      Lúc này, Hoắc Cảnh Sâm cũng nhận ra khác thường, bàn tay đặt sau lưng Niệm Thần làm đệm cảm nhận được có chất lỏng dinh dính, màu tanh của máu tươi tràn ngập trong mũi.

      Hoắc Cảnh Sâm khẽ nguyền rủa tiếng, lúc này mới nhớ ra người phụ nữ mình liều lĩnh tiến vào vừa khỏi bệnh, vừa mới tỉnh lại sau phẫu thuật, thậm chí giờ sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

      Tất cả động tác vì vậy mà dừng lại, Hoắc Cảnh Sâm nhịn lửa dục lan tràn, lúc này, cơ

      thể hạ xuống, gục đầu ngửi mùi hương cổ Niệm Thần, trong giọng khàn khàn là nhẫn nhịn đến cực điểm cùng, đáng chết, lúc nào lại vì người phụ nữ mà khiến mình uất ức như thế này? nghi ngờ, qua hôm nay biết có nên tự đánh mình vì thua người phụ nữ này .
      "Còn bao nhiêu ngày nữa?"
      Dường như cắn răng hết sức, đáng chết, bắt đầu căm hận gã bắn súng kia.
      Niệm Thần chớp mắt hai lần, nước mắt lại trào ra, biến mất trong tóc, đối với vấn đề của Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy vô cùng châm chọc, đây là ý gì vậy? Cảm giác "nửa thất thân" này làm người ta cảm thấy lạnh nhạt.
      Cơn đau bên dưới tính, còn thân thiết giúp chia sẻ đau đớn, cho nên miệng vết thương lại đau buốt? Đâu cần phải cuồn cuộn như Thiên Lôi thế này? cũng chỉ kiềm lòng được mà bị Hoắc Cảnh Sâm quăng lên giường thôi mà!
      Đợi lâu thấy Niệm Thần trả lời, Hoắc Cảnh Sâm thở dài hơi, hơi thở ấm áp lan tràn ở cổ Niệm Thần, Niệm Thần rưng rưng, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường, cho nên mới người đàn ông này chính là tinh mê hoặc con người!
      "Cái vết thương chết tiệt này đến bao giờ mới tốt hơn được?!"
      Hoắc Cảnh Sâm lúc này suy nghĩ của mình, nhẫn nhịn gầm thét, đáng chết, chuyện mệt nhọc nhất là cho thức ăn vào miệng rồi mà còn nhai được, đáng chết, vì vết thương cơ thể Niệm Thần mà thể đụng vào được!
      Niệm Thần lườm lần nữa, nhưng cũng có dáng vẻ dám động đậy, cả người bị thương, hơn nữa trong tư thế nhạy cảm, đây chính là rút dây động rừng.
      Nhưng những lời này vừa xuất Niệm Thần cũng hiểu , dù gì người đàn ông này tiếp tục động tác kế tiếp nữa, bởi nghĩ như vậy, giờ phút này, Mộ tiểu thư lập tức mất bình tĩnh, nhớ đến tin tức mà buổi chiều xem ở TV: Hoắc Cảnh Sâm kết hôn với Cố San San, Niệm Thần bĩu môi, trong thanh tiếng khóc còn có chút giễu cợt:
      "Xấu hổ quá, đợi cho đến lúc đó chắc ngài thành công trở thành đàn ông có vợ rồi, tôi cũng hoan nghênh ngài vượt tường đâu."
      Cơn đau dưới người dần giảm lại, cảm giác chua xót tràn vào lòng, Niệm Thần khó chịu di chuyển cơ thể, động tác đơn giản này cũng có thể làm Hoắc Cảnh Sâm thể chịu nổi, rút "người em" của mình ra, khẽ nguyền rủa tiếng sau đó nhếch nhác vào nhà vệ sinh.
      Giống hệt như dáng vẻ chạy mất dép, lúc này, tâm tình Niệm Thần rất vui vẻ nhìn bóng lưng Hoắc Cảnh Sâm biến mất ở cửa toilet, rất tốt bụng nghĩ tới việc Hoắc Cảnh Sâm giải quyết ngọn lửa kia trong nhà vệ sinh như thế nào, lấy tay? Được rồi, Niệm Thần sau khi mơ mộng tà ác, chậm rãi ngồi dậy, vừa bị người đàn ông kia trêu chọc, phải rửa sạch cơ thể của mình tốt, nếu làm gì còn mặt mũi nhờ y tá giúp rửa sạch vết thương?!
      Hành trình đến bệnh viện tối nay của Hoắc Cảnh Sâm có thể khiến lòng chua xót cực kỳ, cho tới rất lâu sau này, Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ cẩn thận bảo vệ Niệm Thần, mỗi lần khiến Niệm Thần cảm thấy bởi vì chuyện xảy ra vào buổi tối nào đó hình thành bóng ma tâm lý cho , nhất định chỉ vì lợi ích của bản thân .
      Khi y tá trực vào, dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn tình trạng hỗn loạn của căn phòng, hơn nửa đêm nam quả nữ còn ở chung phòng, hơn nữa vết thương sau lưng này còn rách ra, nghe thấy động tĩnh gì, cho nên đến nỗi đánh nhau, như vậy khả năng duy nhất chỉ có thể tự hiểu trong lòng mà thôi.
      Y tá kia coi như là người từng trải, lúc Niệm Thần cảm thấy xúc động vì y tá này có ánh mắt hoa si khi đối diện với khuôn mặt nghiệt của Hoắc Cảnh Sân, y tá kia lườm Niệm Thần cái:
      "Tôi này, chàng trai này tuổi trẻ nhiệt huyết đáng , ngay cả là bệnh nhân mà cũng náo loạn, tôi cho biết nếu vết thương sau lưng mà để lại sẹo là trách nhiệm thể đổ cho bệnh viện chúng tôi đâu."
      "........"
      Niệm Thần khóe miệng co quắp liên tục, bị từ "chàng trai" trong miệng y tá kia làm cho nên lời.
      Thế giới này bị sao rồi vậy? Hơn nửa đêm đều phạm sai lầm như nhau, vì sao "chàng trai" Hoắc Cảnh Sâm có thể được tha thứ do tuổi trẻ nhiệt huyết, còn bị trách cứ, dù gì cũng người phụ nữ hoàn toàn khỏe mạnh của thời đại, bản tính hoa si vốn thiếu, cũng có lúc cầm lòng nổi chứ? Huống chi, (chỉ y tá) có bản lãnh khiến Hoắc Cảnh Sâm nửa đêm giở trờ lưu manh quyến rũ !
      Hơn nữa vào nửa đêm, dựa vào cái gì mà chàng trai cùng y tá đần độn có thể bắt nạt còn trẻ như chứ?!
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 142

      Gần sau nửa đêm Niệm Thần mới mơ mơ màng màng ngủ, lúc này, Hoắc Cảnh Sâm ngồi ở mép giường, đăm chiêu nhìn gương mặt dịu dàng của Niệm Thần được bao phủ bởi ánh đèn, rất lâu sau đó dường như quyết định gì đó, thở dài.

      Hoắc Cảnh Sâm dù có vô tâm tới đâu cũng thể tùy tiện lôi kéo người khác **, bản thân vốn thể sơ sót, mặc dù lúc này, trút bỏ hào quang của tổng giám đốc Hoắc thị.

      Chuyện xảy ra hai ngày nay rất kỳ quái, hơn nữa trước mắt còn rất nhiều suy đoán bất thường, thể , tất cả vẫn còn đầu sóng ngọn gió, bản thân Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn bị chú ý rất nhiều, đối với giới truyền thông, dù ở tại, chỉ cần khuôn mặt nghiệt của Hoắc Cảnh Sâm xuất trang của tờ báo nào đó, tờ báo này ngay ngày hôm sau được mọi người điên cuồng mua về.

      Cho nên, ngày hôm sau xuất tin tức Hoắc Cảnh Sâm tới bệnh viện đệ nhất.

      Hoắc Thần Viễn cũng ở bệnh viện này, điều này đại đa số truyền thông đều ràng, cho nên Hoắc Cảnh Sâm vốn phụ tử tình thâm (ý tình cảm cha con sâu nặng), đêm khuya sang đây thăm con trai của mình là việc rất bình thường.

      Nhưng mấu chốt ở chỗ truyền thông rất thần tốc, trong bất cứ thời điểm nào cũng thể coi thường bản lĩnh này, ngày hôm sau có bài báo về Hoắc Cảnh Sâm và hai em song sinh, đồng thời còn có cả Mộ Niệm Thần, tới thời điểm này đây là suy đoán hợp lý nhất về mẹ của hai đứa trẻ, lúc này, ngay cả việc Hoắc Cảnh Sâm đến Mộ thị nhậm chức cũng khiến người ta phải nghĩ những chuyện này có liên quan.

      Bởi như vậy, tranh cãi lớn nhất chính là hôn lễ vào mười ngày sau của Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San, từ khi chuyện Hoắc Cảnh Sâm phá sản xảy ra đến bây giờ Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San chưa hề cùng ra mắt mọi người.

      Mà sáng nay tờ báo đăng ảnh Mộ Niệm Thần ngồi đùi Hoắc Cảnh Sâm, hai người say sưa hôn nhau, hình ảnh hơi mờ do vội vàng in từ máy ảnh, cùng lúc lại có hình ảnh phóng đại hai em sinh đôi bên cạnh, cẩn thận chút có thể thấy hai bức ảnh này chụp trong cùng địa điểm.

      Dĩ nhiên, chuyện này, người đọc ngoài quan tâm gia đình bốn người là nhân vật chính, còn để ý Cố San San.

      Nếu bức hình gia đình bốn người này gây bất lợi với Cố San San, việc xảy ra sáng này khiến dân chúng phẫn nộ chính là chứng cớ ba của Cố San San – Cố Thanh Nguyên mấy năm gần đây tham ô hối lộ để lên chức thị trưởng, mẹ kế của Cố San San – Mai Dĩ Thanh cũng trong mấy năm gần đây quan hệ bừa bãi với nhiều người nên mắc bệnh phụ khoa (bệnh viêm nhiễm ở bộ phận sinh dục nữ).

      Mai Dĩ Thanh là mẹ đẻ Hoắc Cảnh Sâm, việc này mọi người thành phố A đều biết, người đàn bà này ban đầu lấy người đàn ông độc thân hoàng kim lớn nhất lúc ấy là Hoắc Thiên Hoa, sau khi ly hôn lấy thị trưởng Cố Thanh Nguyên, cho tới nay ít nhiều gì người đàn bà này trong mắt mọi người tuyệt đối tốt đẹp gì, nếu thể có quan hệ với hai người lớn nhất thành phố A này.

      Phản ứng dây chuyền của truyền thông thỉnh thoảng lại phát huy hết mức, điều cần thiết chỉ là cơ hội, trước mắt, đời sống cá nhân thối nát của Mai Dĩ Thanh bị đưa ra ánh sáng đồng thời bên cạnh còn có tấm hình mờ là ảnh Cố San San, truyền thông rất chú ý tới điểm này, vì vậy trong đêm, đời sống cá nhân của con thị trưởng Cố San San này cũng bại lộ trước mắt công chúng, trình độ thối nát thậm chí so với Mai Dĩ Thanh chỉ có hơn chứ kém.

      Sáng sớm Niệm Thần bị ồn ào bên ngoài đánh thức, ngày hôm qua bị Hoắc Cảnh Sâm giày vò đến nửa đêm vẫn chưa hoàn toàn hết tức giận, hơn nữa còn phải rời giường sớm, lúc này, nếu Niệm Thần mở mắt lúc này mà có Hoắc Thần Viễn ở cạnh giường giúp giữ lại lý trí, giờ phút này nhất định cầm lấy bình hoa bên cạnh tủ đập tan rồi.

      Mà, trò cười sáng hôm nay, chính thức kết thúc.

      Sau khi tắm qua, Niệm Thần bỏ qua ồn ào bên ngoài, ngồi giường hưởng thụ bữa sáng phong phú, thầm nghĩ lúc này Hoắc Thần Viễn im lặng cách bất thường, Tây Hàn dựa người sofa, mắt mơ màng, khiến Mộ tiểu thư rất trong sáng nghĩ, cách sống về đêm của con trai mình càng ngày càng giống ba rồi.

      Dĩ nhiên, vui vẻ và ngon miệng giữ được lâu, thậm chí cảm giác no bụng của Niệm Thần biến mất hoàn toàn vào lúc Hoắc Thần Viễn lạnh lùng mở tờ báo trước mặt Niệm Thần ra, hình ảnh lớn nhất tờ báo chính là cảnh Niệm Thần ngồi đùi Hoắc Cảnh Sâm, hai người ôm hôn nồng nàn.

      Chỉ liếc mắt cái, Niệm Thần lập tức rất mất hình tượng sặc cháo, ho mãi vẫn nuốt xuống được, khuôn mặt nhắn kìm nén đến đỏ bừng, trong lòng thầm lôi cả nhà Hoắc Cảnh Sâm ra nguyền rủa.

      Hình ảnh phù hợp với trẻ em này lại bị mấy đứa nhóc nhà mình nhìn thấy, lúc bọn họ đăng tấm hình mà được đồng ý của , chụp xấu như thế, còn Hoắc Cảnh Sâm lại nghiệt mười phần là ý gì đây? (Kate: *đơ hình* tưởng chị ý lo gì, hóa ra… -_-||| )

      "Mẹ à, mẹ sao lại có thể dễ mất bình tĩnh như vậy, ngọn gió khiến mẹ thế này, sau này sao đủ khả năng đứng sau ba con đây?"

      Hoắc
      Thần Viễn rất tốt bụng đưa tới ly nước, đôi mắt phóng điện liên tục, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, tuyệt đối lưu manh khiến người ta chịu nổi.


      Gen của Hoắc Thần Viễn rất mạnh mẽ, điều này từ lần gặp mặt đầu tiên Mộ tiểu thư hiểu , lúc này, đối với lời quá cường đại này của Hoắc Thần Viễn, Mộ tiểu thư quyết định bỏ qua, tiếp tục chìm trong nỗi bi thương vì tấm hình quá xấu, phẫn hận lật trang kế tiếp.


      Chuyện xảy ra đêm qua Mộ tiểu thư cảm thấy quá sức chịu đựng, khi thấy dòng chữ bên : "Mộ Niệm Thần PK Cố San San, Mộ Niệm Thần toàn thắng", lòng hư vinh của Mộ tiểu thư mới thỏa mãn hơn chút.


      Lúc này, khi Mộ tiểu thư hả hê đắc ý nhìn hướng hai đứa con trai, bạn Tây Hàn đứng lên, đưa cho cái khăn tay trắng muốt, phối hợp với nhạc nền là nụ cười khinh bỉ của Hoắc Thần Viễn:


      "Cười nữa nước miếng rơi xuống khăn trải giường cũng đủ để làm mọi người trong phòng chết đuối đấy ạ."


      "........" Mộ tiểu thư lập tức câm nín.


      Xem xong toàn bộ tờ báo là chuyện của nửa giờ sau, lúc này, Mộ tiểu thư căm hận tới tận xương tủy, gấp tờ báo lại, biểu cảm mặt là dáng vẻ ân cần chuẩn bị dạy bảo con cái, ánh mắt chiếu vào bạn Tây Hàn ngồi sofa im lặng nãy giờ:


      " , con trai, việc này có phải do con giở trò quỷ ? Con làm như thế là có đạo đức, các con sao có thể tùy tiện bình luận về chuyện người lớn? Mặc dù Cố San San mất cân bằng nội tiết khiến người ta khó chịu, bộ dạng Mai Dĩ Thanh kia khiến cả nhà ta bực mình, nhưng hai đứa vẫn là trẻ con, nên nhúng tay vào việc này, hơn nữa, tại sao chọn hình mẹ xinh đẹp mà đăng lên, như vậy người nào nhìn vào cũng thấy tỉ lệ thắng trong trận tranh chồng này của mẹ lớn hơn."


      "............"


      Bạn Tây Hán im lặng, mẹ, ra do mẹ tức giận vì ảnh của mình xinh đẹp bằng Cố San San phải , đâu thể có biện pháp nào khác, ba cũng , mẹ xấu xí như thế nào cũng phải đăng, như vậy về sau ba mới lo có tình địch.


      "..........."


      Hoắc Thần Viễn im lặng khinh bỉ, tuyệt đối cho người phụ nữ ngốc này suy nghĩ của ba, nếu chắc biết được mẹ đắc ý tới mức độ nào.


      "............"


      BOA ngồi bên rên tiếng, lấy chân che mặt, bất động đứng cạnh Hoắc Thần Viễn.


      Lú này cụm từ "đắc ý vênh váo" hợp với Niệm Thần hơn bao giờ hết, lúc này, người phụ nữ nào đó để ý hình tượng mà cười lớn, quên mất miệng vết thương và lời cảnh cáo của bác sĩ. Sau khi cơn đau biến mất, người phụ nữ im lặng nghĩ, phải bình tĩnh, để lại sẹo sao có thể PK Cố San San được. (dành cho những bạn chưa biết ~ có lẽ mọi người biết rồi nhưng ta cứ giải thích PK là thuật ngữ sử dụng nhiều trong các game kiếm hiệp, PK = Personal Killing, hiểu đơn giản là giết game thủ khác, trong hoàn cảnh khác có thể hiểu là đấu với người khác)


      Trong đầu thoáng qua loạt hình ảnh kiều diễm xảy ra vào lúc nửa đêm, Mộ tiểu thư rất hình tượng đỏ mặt tim đập nhanh hồi, nhưng vừa nghĩ tới cái gã Hoắc Cảnh Sâm này sáng sớm thấy bóng người, trong lòng lại căm hận vô cùng, đàn ông có ai tốt đẹp, những lời này tuyệt đối chính xác.


      Bên ngoài vẫn chưa hết ồn ào, cho nên, Niệm Thần ăn sáng xong vẫn muốn tiếp tục nguyện vọng bị bóp chết từ lâu là dạy dỗ hai đứa con của mình, hai bảo bối cầm máy tính bảng ghế sofa nghiên cứu gì đó, nhưng ngại vì dáng vẻ hai cậu nhóc vô cùng nghiêm túc, Mộ tiểu thư bĩu môi, gì.


      Những tiếng ồn ào ngoài phòng trong nháy mắt lên tới đỉnh điểm, thậm chí dường như sục sôi, Niệm Thần vừa nghe thấy thanh bình thường, sau đó cửa phòng bệnh lập tức bị đám người như nước lũ đẩy ra, phóng viên nối đuôi nhau vào, đúng lúc Niệm Thần trợn mắt hốc mồm, Cố San San và tám vệ sĩ xuất trước mặt Niệm Thần.


      Kịch vui của sáng sớm hôm nay bây giờ mới chính thức bắt đầu, lúc Niệm Thần lấy lại tinh thần những ánh đèn flash liên tục chớp lóe, chỉnh lại vẻ mặt của mình để lúc lên báo có thể so sánh với khuôn mặt trang điểm kĩ càng của Cố San San.


      Hai cậu nhóc Hoắc Thần Viễn và Hoắc Tây Hàn hiển nhiên dự đoán được xảy ra việc này bên ngoài đều có vệ sĩ của Hoắc Cảnh Sâm bảo vệ, trừ phi có người cho phép nếu những phóng viên này thể vào đây được, mà giờ khắc này nhìn đám người ở mãi bên ngoài, hai cậu nhóc cau mày nhìn tình huống bất ngờ này, lúc chưa có bất cứ hành động gì, 'pằng --' tiếng, trong nháy mắt xung quanh lập tức yên lặng.
      Last edited by a moderator: 28/12/14
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 143

      Cố San San dưới bảo vệ của tám vệ sĩ hộ tống bước vào vào, lúc này, chen chúc trong đống người nên khuôn mặt Cố San San có vẻ rất mệt nhọc, nhưng biết tại sao Niệm Thần nằm giường lại cảm nhận được ánh mắt căm hận như mãnh thú của ta, người phụ nữ này tới đây phải là việc gì tốt, chừng là đến để gây chuyện.

      Nhưng đám phóng viên kia cũng ngồi , trước khi Cố San San tới có người lách đến cửa sổ cạnh Niệm Thần, từng vấn đề sắc bén đập vào mặt , Niệm Thần nhanh chóng bị những ánh đèn flash làm hoa mắt.

      "Mộ tiểu thư, hai em sinh đôi ở bên cạnh , có phải như truyền thông rằng là mẹ của chúng?"

      "Mộ tiểu thư, đối với việc Hoắc tiên sinh nửa đêm tới bệnh viện, hơn nữa hai người còn có hành vi thân mật, có giải thích gì ?"

      "Hoắc tiên sinh tại có hôn ước, thậm chí từ năm trước hôn ước này được định, có phải như lời Cố tiểu thư, là “tiểu tam” (người thứ ba) lớn nhất trong hôn nhân của họ, mà gần đây đưa hai em sinh đôi này tới chính là nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ kết hôn thành?"

      "Là con riêng của tổng giám đốc Mộ thị, sáu năm trước ra nước ngoài có phải vì muốn che giấu tai mắt mọi người để sinh hai em sinh đôi này, nhưng tại Hoắc tiên sinh nhường Hoắc thị, vào làm ở Mộ thị, điều này rốt cuộc là vì cái gì? biết rằng là kẻ ích kỷ sao?"

      "Thân phận Hoắc tiên sinh tại so với trước kia có thể là rớt xuống ngàn trượng (trượng: đơn vị đo của Trung Quốc cổ đại, 1 trượng = 3,33m), Mộ tiểu thư, đối với việc này tôi thấy thể trốn tránh trách nhiệm đối với hai đứa con sinh đôi này, nên Mộ tiểu thư mặt dày cướp đoạt hạnh phúc của người khác, thấy tự hổ thẹn với bản thân sao?"

      . . . . . .

      Kẻ yếu có thể được người khác thương hại, nhưng lúc này người nằm giường là Mộ tiểu thư có liên quan tới Hoắc Cảnh Sâm, người như Hoắc Cảnh Sâm có thể tha thứ cho việc kết hôn, nhưng tuyệt đối thể tha thứ việc Hoắc Cảnh Sâm người phụ nữ, hơn nữa còn vì người phụ nữ này mà bị thương tổn, thậm chí Hoắc Cảnh Sâm luôn luôn đứng ở đỉnh cao nhất lại vì người phụ nữ đó mà ngã xuống, vậy dù Mộ tiểu thư có là kẻ yếu vẫn đáng bị chỉ trích.

      Niệm Thần bị đám phóng viên ở đầu giường chèn ép tới mức thể cử động được, đến lúc này cả hai bên đều có vấn đề, Niệm Thần dường như bị kích thích, có cần khoa trương thế , dù làm “tiểu tam” mà đối mặt với đối tượng như Cố San San đâu cần động tay chứ, đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, bình thường thứ gì cũng rất kén chọn, mà mặt hàng như Cố San San đừng là kết hôn, có làm đối tượng giải trí cũng chẳng thể lọt vào mắt xanh của được!

      Mộ tiểu thư nhanh miệng lúc này đối mặt với đám phóng viên, Niệm Thần tự hỏi phải sắp xếp ngôn từ thế nào, dù sao đám người kia càng viết càng hỏng bét, nếu có căn bệnh xíu bọn họ cũng có thể bắt thóp mà xuyên tạc.

      Nhưng giờ phút này Mộ tiểu thư mải im lặng suy nghĩ nên quên mất nhân vật quan trọng khác ở trong phòng, Cố San San.

      Những ánh đèn flash nhanh chóng chớp lóe khiến Mộ tiểu thư hoảng hốt sinh ra ảo giác nghiêm trọng, đến khi Cố San San xông qua đám phóng viên tới trước mặt mà vẫn phát , mãi đến thời điểm nhận được cái tái cùng thanh chói tai vang lên, cảm giác đau đớn thông qua xúc giác tiến thẳng vào đại não Niệm Thần mới giật mình.

      Xung quanh trong chốc lát im lặng, ngay cả những phóng viên trong giây lát cũng quên bấm máy, nhưng chỉ sau vài giây, những ánh đèn flash lại lóe lên, bọn họ dĩ nhiên bỏ qua bất cứ biểu cảm nào khuôn mặt của Cố San San và Niệm Thần, cùng với kế tiếp trong lúc giằng co mỗi câu.

      Ác nhân (kẻ ác) cáo trạng trước, trong lúc Niệm Thần vẫn còn đờ đẫn ngạc nhiên, Cố San San nước mắt lưng tròng.

      "Mộ Niệm Thần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Từ sáu năm trước tôi và Cảnh Sâm đôi, tôi lại là chị em tốt của , chuyện gì cũng tâm với , người khác ghét bỏ là con riêng, nhưng tôi đối xử với như thế nào biết , nhưng còn , lại dùng những thủ đoạn hạ lưu để leo lên giường của Cảnh Sâm, hơn nữa còn mang thai đứa bé của , lừa trăm triệu của ấy, hứa phá thai rồi rời quay lại, nhưng hai em sinh đôi giờ là sao? muốn bao nhiêu tiền cũng được, đồng ý để hai đứa trẻ cho tôi và Cảnh Sâm nuôi rồi mà giờ lại đổi ý sao? Lòng tham của lúc nào mới thỏa mãn? Đêm qua lại dùng thủ đoạn xấu xa gì để Cảnh Sâm tới đây tôi cũng muốn quan tâm. . . . . ."

      Sau thời gian dài trình bày, Cố San San dường như vừa vừa nức nở, uất ức lớn cùng cơ thể tiều tụy, cả người như thể có gió thổi cũng có thể ngã, dừng chút ta lại nhìn về phía Niệm Thần:

      "Tôi đành lòng để giới truyền biết gì, con trai của là thiên tài máy tính, cho nên lợi dụng điều này để vu oan ba tôi tham ô, ngay cả mẹ Cảnh Sâm cũng buông tha nữa hả? Những bức hình này bị truyền ra ngoài có biết bề tổn thương ra sao ? Con trai của cũng bị lợi dụng, còn cuộc sống riêng của tôi thối nát, tôi cho biết, vì Cảnh Sâm tôi đến giờ vẫn thủ thân như ngọc, chúng ta bây giờ có thể kiểm tra xem tôi còn là xử nữ !"

      " tát này là vì vu oan tôi, rất , tôi cầu gì khác, chỉ mong dùng thủ đoạn sạch chút, quang minh chính đại giành Cảnh Sâm, tôi chịu nổi áp lực dư luận, nếu như vì Cảnh Sâm ủng hộ đằng sau tôi tự sát rồi, Mộ Niệm Thần, tôi nghĩ lại là người phụ nữ bẩn thỉu như vậy!"

      Niệm Thần yên lặng nghe Cố San San , khóe miệng xuất nụ cười châm chọ, trời mới biết sáu năm trước vừa tới thành phố A, Cố San San là ai liên quan gì tới ? Nếu phải đêm hôm đó Mộ Thiên Hùng lòng tham đáy cả đời này cũng biết Hoắc Cảnh Sâm, mà những lời giả dối của Cố San San giống như diễn bộ dáng khổ vì tình, chỉ hơn chứ kém.

      Niệm Thần rất bội phục năng lực giả dối của ta, ta sao lập tức làm nhà văn internet , năng lực như thế này chỉ cần nửa năm lập tức nổi tiếng.

      Đứng ở bên ngoài, bạn Hoắc Thần Viễn nghe người phụ nữ này lên án mẹ mình lập tức mất bình tĩnh, cái gì gọi là vu oan, những tin tức kia do các cậu phát ra đều là , phải sao? Dám làm dám thừa nhận? Két (tiếng nghiến răng), sao lại đê tiện như thế chứ?

      Hoắc Thần Viễn tức giận đứng lên, phải biết cái tát kia lại đánh vào khuôn mặt người phụ nữ của cậu, có thể đau lòng sao? Cố San San hôm nay dám hành động như vậy sau này nhất định phải trả giá đắt, ta có khả năng biến chuyện thành chuyện nửa tin nửa ngờ, vậy cậu cũng có khả năng đưa bằng chứng chứng thực tin tức báo chí, chỉ sợ đến lúc đó chỉ có những tin tức kia, Cố San San này vốn làm rất nhiều việc trái lương tâm, luôn con đường đen tối (ý chỉ luôn làm việc xấu).

      Nhưng Hoắc Thần Viễn mới vừa đứng lên bị Tây Hàn kéo lại, cậu lắc đầu ý bảo Hoắc Thần Viễn ngồi xuống im lặng quan sát là được, vở kịch này cậu dự đoán từ trước, dường như tất cả mọi chuyện sắp phát sinh cũng làm cậu quan tâm, cậu có quy tắc của cậu, tuyệt đối trầm tĩnh, bộ dáng kia khiến Hoắc Thần Viễn chỉ có thể nghe lời ngồi yên ghế sofa, quả đấm dần dần nắm chặt, được rồi, để cho người phụ nữ kia phách lối thêm chút nữa!

      Nụ cười châm chọc môi Niệm Thần càng lúc càng sâu, nhưng giây kế tiếp, khuôn mặt xuất nụ cười rạng rỡ, ánh mắt bén nhọn nhìn về Cố San San đứng bên cạnh:

      " sáu năm trước và tôi là chị em tốt? Chúng ta quen nhau lúc nào thế?"

      Niệm Thần vừa dứt lời, khuôn mặt càng thêm tự tin, cái tát vừa rồi khiến vết thương sau lưng càng nặng hơn, nếu cẩn thận biết có hậu quả thế nào nữa.

      Khuôn mặt Cố San San lóe lên biểu cảm giả dối,di☆ễnđ✯ànl✳êqu❀ýđ✥ôn giây kế tiếp, chút do dự trả lời:

      "Chúng ta từ lớn lên cùng nhau, thân phận con riêng của vẫn là cái gai trong mắt mọi người, bị chị bắt nạt, vốn chỉ có tôi ghét bỏ ."

      Niệm Thần tỏ vẻ hiểu gật đầu, giây kế tiếp, ánh mắt lẳng lặng đảo qua những phóng viên chờ đợi câu trả lời:

      "Các vị phóng viên thân mến, tôi tin tưởng vào khả năng điều tra và phân thị phi của các vị, vị Cố tiểu thư này chúng tôi từ lớn lên cùng nhau, cho nên, nếu như mọi người có lòng điều tra đều biết được tôi từ sáu năm trước mới đến thành phố A, tiến vào nhà họ Mộ, trước đó, tôi vẫn sống ở thành phố B, tuyệt đối biết người nào tên Cố San San hết!"

      Đám người xôn xao hẳn lên, lời của Cố San San dường như qua thái độ bình tĩnh của Niệm Thần lập tức biến thành giả dối, đến lúc này, Cố San San trở thành tồn tại hoang đường nhất trong phòng bệnh, đèn flash nhanh chóng chớp lóe, ống kính nhắm ngay Cố San San, theo bọn họ nghĩ đây chính là hành động giãy giụa cuối cùng của gia tộc rách nát của Cố San San, nhưng hành động như thế quả quá khích rồi.

      Cố San San khẽ động đôi môi, lực bất tòng tâm muốn khẳng định gì đó, nhưng trong lúc kích động, cho dù có năng lực giải thích đều có giá trị, bọn họ tin người phụ nữ này, trừ phi có thể tìm thêm cơ hội nữa, làm bọn họ bình tĩnh lại.

      thể nghi ngờ Hoắc Cảnh Sâm xuất mới là có uy tín nhất lúc này, ai mới là người phụ nữ bảo vệ, lời của ai mới là , lúc này câu của Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối có thể làm cho tất cả phóng viên nghi ngờ.

      Mấy chương sau cũng cẩu huyết kém, ta sợ edit xong vỡ tim mất
      Phong nguyettrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :