1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 135
      Editor: Hoàng Dung



      Cửa phòng bệnh lúc mở lúc đóng, Mộ Niệm Thần ‘ ngủ say ’ giường mở hai mắt ra. Lúc đó, trong con ngươi có tầng thần sắc đơn mà chính cũng phát ra.

      Hoàng hôn mặt trời lặn về phía tây, trong phòng bệnh lớn như vậy bị dính vào tầng ánh nắng màu vàng ấm nhàn nhạt. Sau khi tỉnh lại làm trận ầm ĩ, cho tới giờ phút này Mộ Niệm Thần mới xem như có thời gian suy tư chuyện xảy ra hai ngày nay.

      Về Hoắc Cảnh Sâm.

      Nếu như trước đây cảm giác vẫn còn chút mơ hồ, thậm chí còn có thể lừa gạt chính mình. Như vậy ngày hôm qua khi phát Hoắc Cảnh Sâm gặp nguy hiểm, trong nháy mắt trái tim như bị bóp chặt, chút do dự đẩy ra. Hoặc ở giây phút kia của sáng hôm nay, hình như hiểu được điều gì đó, trái tim cảm thấy rất đau đớn và thân thể phóng đại cơn đau đó đến vô hạn.

      phát mình còn biện pháp thuyết phục mình ở bên người đàn ông đó chỉ bởi vì mình muốn gặp con trai, hoặc là do ‘ mạn ’ giao nhiệm vụ cho nữa.

      Bất kì ai cũng thấy được, vừa bắt đầu xác định ràng bản chất của người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này rất nguy hiểm. Tuy nhiên ta lại làm cho người ta khống chế được mà muốn trầm luân hoàn toàn vào xoáy nước hấp dẫn đó, lúc bị cuốn sâu vào trong đó, còn trông cậy mình có thể hành động tự nhiên được sao?

      Trước khi tỉnh lại, trong đầu giấc mộng cực kỳ quỷ dị. Trong mộng, Hoắc Cảnh Sâm gỡ bỏ nụ cười nhàn nhạt mà thỉnh thoảng ta vẫn treo khóe miệng, ánh mắt càng giống như nhuốn máu từ địa ngục Satan lao ra. Người đàn ông này đem hai chữ vô tình hoàn toàn viết ở mặt, khí thế lạnh lẽo lại mang theo hơi thở mị hoặc nào đó cuốn tới.

      Mà trong nháy mắt đó, Mộ Niệm Thần liền trực tiếp người đàn ông này, phải . Lúc theo bản năng co rúc thân thể khóc thút thít, Hoắc Cảnh Sâm chỉ đứng ở bên thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí tận mắt thấy Hoắc Cảnh Sâm tự tay đẩy hai đứa bé xuống vực sâu vạn trượng.

      Lúc đó, Mộ Niệm Thần đau lòng muốn chết, đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm còn có bóng dáng mơ hồ của người khác, từ đầu đến cuối thấy hình dáng của ta.

      Xinh đẹp như cây túc, nhưng lại ác độc bất tri bất giác muốn mạng người khác, đó phải là miêu tả người như Hoắc Cảnh Sâm sao?

      , còn hy vọng mình có thể tự do nữa sao?

      Trong nháy mắt mở mắt ra cũng chính là khi thức tỉnh khỏi cơn ác mộng, trong đầu ý nghĩ mãnh liệt nào đó ** sắp ra khỏi miệng, chỉ là bên tai yên tĩnh chỉ còn lại thanh tí tách của máy móc chuyển động. Đập vào mắt nơi tràn đầy ánh sáng mặt trời, sau đó là phiên bản thu của Hoắc Cảnh Sâm trang báo lớn.

      Trời mới biết thực tế khi thấy ít hình ảnh TV, mặt cũng có biểu bình tĩnh như vậy, hoặc trong nháy mắt đó là oán hận Hoắc Cảnh Sâm. cho là sau khi tỉnh lại ít nhất có thể nhìn thấy người đàn ông kia, nhưng lại có, ngoài hai đứa con trai ra, thậm chí còn ai bước vào cái phòng bệnh này nữa.

      Tại sao lại giày vò mình thành bộ dáng này hả? Ngay từ sáu năm trước, lúc Mộ Niệm Thần bị Cố Minh Thâm phản bội cũng ràng bản chất của tình rồi, mà sáu năm sau lại dẫm vào vết xe đổ người đàn ông khác nguy hiểm hơn.

      Đúng vậy, .

      Mộ Niệm Thần rốt cuộc thừa nhận tình cảm của mình, cẩn thận nhớ lại, nhưng thủy chung tìm ra nguyên nhân phát sinh biến hóa hàng loạt chuyện nghiêng trời lệch đất trong đêm này là cái gì? Nhưng từ trước tới nay phần tin tưởng này, chính là có thể khẳng định ở đáy lòng, Hoắc Cảnh Sâm làm như vậy tuyệt đối có nguyên nhân của .

      Bệnh nặng tỉnh lại, hơn nữa còn là người phụ nữ, ví như Mộ tiểu thư, dù sao nữa khẳng định cũng phải lập tức kiêu ngạo, cho nên chờ Hoắc Cảnh Sâm từ lúc trinh thành đàn bà rồi mà vẫn có xuất , điểm này thành lý do để trực tiếp oán hận.
      ————

      Dĩ nhiên, màn trong phòng bệnh kia hình như còn mang theo ít tâm đơn mà người phụ nữ bé này muốn để người khác biết được. Chuyện phát sinh bên trong tòa văn phòng của Mộ thị thể dùng hai chữ đặc sắc để hình dung, thực tế chuyện như vậy trong thương trường chính là cảnh tàn sát lẫn nhau cùng với tranh đấu gay gắt. Được rồi, Hoắc Cảnh Sâm phát triển tượng hoa si đầy thịnh vượng và tốt đẹp rồi.

      Sau sóng gió do ít ký giả gây ra, cả ngày buổi sáng tiếp theo tòa văn phòng của Mộ thị hình như chuyển động loại sương mù dày đặc màu sắc , thậm chí Hoắc Cảnh Sâm đến tuyệt đối có thể mang theo trận động tĩnh xao động . Ngày nay đề tài Hoắc Cảnh Sâm trở thành chuyện vui mà mọi người đàm luận ở khắp phố lớn ngõ , lúc này tự nhiên ở Mộ thị cũng có lý do để ngừng lại.

      Nếu như trước khi Hoắc Cảnh Sâm đến, trong tòa văn phòng thỉnh thoảng các nữ nhân viên hoa si đánh giá Cố Minh Thâm là đối tượng ưu nhã mê người, như vậy Hoắc Cảnh Sâm đến đơn giản dùng giây đồng hồ trực tiếp trực tiếp hủy hình tượng Cố Minh Thâm trong nháy mắt.

      Lúc đó gần tới lúc tan việc, cả tòa lầu rốt cuộc gặp được nhân vật gây ra sóng gió, mà gương mặt Cố Minh Thâm ràng viết đầy vẻ khinh thường và giễu cợt.

      Lúc ấy Hoắc Cảnh Sâm chuẩn bị tới phòng họp ở tầng 23, mà may mắn thế nào chính là vừa lúc Cố Minh Thâm từ bên trong ra, tương đối vui vẻ chính là bên gương mặt của Cố Minh Thâm còn dán miếng băng keo cá nhân.

      Cố Minh Thâm cười lạnh tiếng, sau đó chặn lại đường của Hoắc Cảnh Sâm, dùng loại ánh mắt giống như nhìn chó nhà có tang, nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm cao hơn nửa cái đầu.

      Được rồi, thể , giờ phút này hai người đàn ông hô mưa gọi gió ở thành phố A đứng chung chỗ so khí thế, chiều cao quyết định tất cả, giống như bây giờ, Cố Minh Thâm nhìn góc độ này đây là chuyện gì?

      Hoắc Cảnh Sâm tay cắm ở trong túi, dừng bước chân lại, đứng tại chỗ, trầm tĩnh dùng khí thế cường đại người mình trực tiếp bao phủ Cố Minh Thâm lại, mà cũng có ý tứ mở miệng chuyện trước.

      "Như thế nào, Hoắc Cảnh Sâm, Mộ thị của chúng tôi so với Hoắc thị trước kia của có phải càng thêm có phong vị khác hay ?"

      Giọng Cố Minh Thâm giễu cợt, vốn đồng ý để Hoắc Cảnh Sâm vào công ty, chỉ là ngại vì quả còn kế sách giải quyết nguy cơ trước mắt của Mộ thị nữa, cho nên dưới thái độ cường ngạnh của Mộ Thiên Hùng, ta cũng còn gì để . Hơn nữa khi biết chức vụ của Hoắc Cảnh Sâm là phó giám đốc, còn chức vị của là Tổng giám đốc, càng thêm có gì lý do cự tuyệt chuyện như vậy nữa rồi.

      Còn có chuyện gì thõa mãn hơn so với việc có thể trắng trợn cưỡi đầu Hoắc Cảnh Sâm sao?

      Đôi mắt của Hoắc Cảnh Sâm buông xuống, gương mặt tinh xảo xinh đẹp có quá nhiều biểu , vẻ mặt nhàn nhạt, ngay sau đó nhún nhún vai, khẽ nâng lên môi mỏng hoàn mỹ, trong giọng trầm thấp mang theo vẻ khinh thường nào đó làm cho người ta dễ dàng phát giác.

      "Cố phó giám đốc, tuần trăng mật sau khi đính hôn có phải còn rất vui vẻ ? Tôi nhìn sao cũng thấy bộ dáng giống như hư thận vậy, chẳng lẽ là do túng dục quá độ sao?"

      Lúc này Hoắc Cảnh Sâm cố ý ở khơi lên ngọn lửa nhàn nhạt, rất vui đợi đến khi nhìn thấy lửa cháy hừng hực, trời mới biết người đàn ông này vẫn còn canh cánh trong lòng quãng thời gian trẻ người non dạ giữa Mộ Niệm Thần và tên đàn ông đáng chết Cố Minh Thâm này.

      Mà hôm nay Cố Minh Thâm giống như đặc biệt bảo trì được bình thản, lời của Hoắc Cảnh Sâm vừa ra khỏi miệng ngược lại nở nụ cười:

      "Tôi trải qua như thế nào, phải Tổng giám đốc Hoắc nên ràng nhất sao?" Trong nháy mắt nụ cười lên trong mắt của Cố Minh Thâm ràng lệ khí mười phần, có ý tốt nhắc tới chuyện này sao?

      "Ngược lại sức quyến rũ của Tổng giám đốc Hoắc. À , cũng tan nhà nát cửa rồi, còn có thể lấy được con của thị trưởng, bây giờ Mộ Niệm Thần có cảm tưởng gì đây? May mà lúc ban đầu tôi tìm ta, ta vẫn còn duy trì quan hệ với , bây giờ nhìn lại, dù sao tân hôn của Tổng giám đốc Hoắc cũng sắp tới, chi bằng về sau Mộ Niệm Thần bên kia cứ để tôi tới chăm sóc ."

      Bất kì ai cũng thấy được, Cố Minh Thâm người đàn ông này, ra cho cùng vẫn như cũ thăng bằng với lựa chọn của Mộ Niệm Thần là người đàn ông trước mắt này. Theo ý , người đàn bà như Mộ Niệm Thần, nguyện ý muốn cũng là ban ơn lớn lao rồi, lúc hai chữ cự tuyệt xuất Cố Minh Thâm mới ý thức được mình đối với Mộ Niệm Thần là cảm giác gì? Vốn cho là tất cả mọi chuyện hình như chậm, biết cũng như hiểu ở thành phố A này, đấu lại người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này .

      Nhưng, trước mắt cơ hội hình như tới.

      Hoắc Cảnh Sâm thở dài, khóe môi nhiễm ý cười, cũng nhàn nhạt khạc ra bốn chữ:

      "Học cách lắng nghe”

      Vài ba lời giao chiến, hình như Hoắc Cảnh Sâm bởi vì Cố Minh Thâm đột nhiên nhắc tới Mộ Niệm Thần mà mất kiên nhẫn, phải biết khinh thường nhất là loại đàn ông như Cố Minh Thâm, mà tên của Mộ Niệm Thần, ngay cả cũng xứng!

      Tiếng vừa ngừng, Hoắc Cảnh Sâm cũng dừng lại nữa, lướt qua, để lại sau lưng cả đám nhân viên cấp cao và Cố Minh Thâm vào trong phòng họp.

      ------------

      Sau nửa giờ, phòng họp.

      Hoắc Cảnh Sâm dựa vào ghế nghe bản kế hoạch về hạng đầu tư, bảng báo cáo tài liệu tầm quan trọng của hạng đầu tư này. Hoắc Cảnh Sâm có chút mất hồn nhìn chỗ, ánh đèn lúc sáng lúc tối, trong đầu lại ra hình dáng và giọng trong trẻo của Mộ Niệm Thần.

      Nghĩ đến ngày đó, Mộ Niệm Thần đỡ thay phát súng kia, đột nhiên có hứng thú họp nữa, đột ngột đứng lên, thanh cái ghế ma sát mặt đất mang theo hồi nghị luận bất an. Lúc đó, trán nhân nhân viên làm báo cáo ràng ra toát mồ hôi ròng ròng.

      "Hội nghị đến đây là kết thúc, số tiền dự thầu này đủ hoàn thiện, trước hội nghị thường kỳ sáng mai tôi cần bản kế hoạch được sửa lại."

      Trong lúc chuyện Hoắc Cảnh Sâm ra khỏi phòng họp, đột nhiên quyết định đến bệnh viện tập kích bất ngờ. Nếu như Mộ Niệm Thần người phụ nữ lười đó còn chưa tỉnh lại, suy xét có nên dùng phương thức nào đó gọi tỉnh dậy hay ?
      Phong nguyet thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 136

      Vào khoảng bữa tối Niệm Thần đột nhiên sốt , vết thương nhiễm trùng cũng là chuyện thường gặp sau khi phẫu thuật, sau khi truyền nước, mơ mơ màng màng lại ngủ.

      Tuy sốt đáng lo lắm, nhưng lúc này Niệm Thần nằm giường có vẻ yếu đuối, nửa bởi vì vết thương nhiễm trùng, nửa bởi vì tâm tình u buồn, sức chống cự giảm xuống nên mới có dáng vẻ như tại.

      Hai em giống hệt nhau ngồi vào ghế sofa bên cạnh giường, nhìn gương mặt Niệm Thần vì sốt mà hơi tái nhợt ửng hồng, cảm thấy vô cùng đau lòng.

      Được rồi, thực khi hai em này được di truyền mười phần khí phách của Hoắc Cảnh Sâm, hơn nữa bản tính trời sinh thể lý, huống chi chuyện lần này hai nhóc vẫn còn để ý, sao có thể nhượng bộ?

      "Có dũng khí động đến người phụ nữ của em, dù gì cũng phải trả giá rất lớn, dám làm người phụ nữ của em nửa chết nửa sống thế này."

      Hoắc Thần Viễn chống đầu, mặt ưu buồn nhìn Niệm Thần nằm giường, vất vả mới tìm được niềm vui trong cuộc sống, ngờ cậu còn chưa chơi được gì, mẹ bị những người kia chỉnh đến mức phải lên giường nằm rồi.

      "(#‵′) Người phụ nữ của em? Em xác định người nào đó sau khi nghe câu này của em lập tức làm thịt em?"

      Người nào đó tất nhiên là ám chỉ Tổng giám đốc Mộ thị Hoắc Cảnh Sâm tại.

      Tính cách Hoắc Cảnh Sâm, đương nhiên là, trước mặt phụ nữ, con trai là gì đâu, hơn nữa đứa con trai này còn do

      Người phụ nữ của mình sinh ra!

      Bạn Tây Hàn ngồi bên cạnh rất nể nang châm chọc, nhưng câu vừa rồi củaHoắc Thần Viễn, cậu hoàn toàn đồng ý, người dám động đến mẹ cậu đều phải trả giá lớn, mặc kệ tại Hoắc Cảnh Sâm dự định làm gì, nhưng phần của cậu phải do cậu tự tay làm.

      Hoắc Thần Viễn vừa lấy tay chống đầu vừa gõ ngón tay liên tục lên đầu, coi thường lời khó chịu của Tây Hàn, khóe môi cong lên, tạo thành nụ cười tà ác.

      trai…”

      Xưng hô này của Hoắc Thần Viễn, thanh mềm mại, đôi tay bám lấy cánh tay Tây Hàn, mang ý lấy lòng, được rồi, nếu như bỏ qua nụ cười tà ác ở nơi khóe môi cậu đây hình ảnh tình cảm em.

      Bạn Tây Hàn lập tức bình tĩnh nổi, sóng lưng run lên, khóe miệng run rẩy, mẹ nó, tên nhóc này mỗi lần gọi cậu như vậy tuyệt đối có chuyện tốt, ví như việc phá hủy phòng bếp trong phòng trọ lần trước.

      Giây kế tiếp Tây Hàn run run thu lại cánh tay của mình, rồi sau đó nhanh chóng cách xa Hoắc Thần Viễn mét, vô cùng khinh thường nhìn Hoắc Thần Viễn sau đó :

      “Em muốn làm gì cứ thẳng, mỗi lần em gọi như vậy đều cảm thấy cuộc sống vô vọng.”

      Tiếng vừa ngừng, khóe miệng Hoắc Thần Viễn lập tức xuất vẻ đắc ý, nụ cười gian trá, đưa tay che miệng, sợ cười quá lớn làm ầm ĩ khiến Niệm Thần nằm giường tỉnh dậy, bả vai bé run rẩy mãnh liệt.

      “Hay là chúng ta cùng nhau hành động?”

      câu nghi vấn, nhưng lúc Hoắc Thần Viễn ra khỏi miệng đổi sang mười phần chắc chắn Tây Hàn đồng ý hợp tác với cậu.

      “Nhất định chỉnh cho bọn họ hối hận vì làm người kiếp này.”

      Bản lĩnh đùa dai của Hoắc Thần Viễn thực người bình thường thể chịu nổi, đối với những việc này Tây Hàn coi như biết chút, ví dụ như khi mất hứng thú tên nhóc này lập tức thêu cháy trụ sở của bạn, mà lần có người đàn ông nào đó đắc tội với nó, hơn nữa người này còn là Thiên vương của làng giải trí, ngày thứ hai nó khiến cả thế giới biết người kia bị bệnh AIDS, còn sống được bao lâu nữa.

      Dĩ nhiên những thứ này đều do Tây Hàn nghe đồn vậy, thực xảy ra việc làm cậu mất bình tĩnh đến mức muốn giết chết tên nhóc là vào mấy ngày trước.

      Lúc đó cậu chìm đắm trong suy nghĩ làm thế nào để khôi phục lại toàn bộ dữ liệu trong máy tính Tư Nhiên trước đây cậu hủy, người em tari này vô cùng dũng cảm với mọi người trong “Mạn” tin tức rằng, hổ phụ vô khuyển tử (ý ám chỉ cha tài giỏi con cũng kém cỏi)

      “Chuyện này còn liên quan đến lần đầu hai em gặp nhau, bạn Hoắc Thần Viễn thông minh tất nhiên cũng phát Hách Liên Thần người giấu diếm tin tức, vì vậy, ngày thứ hai, người của “Mạn” toàn thế giới nhận được tài liệu giấu tên, trong tài liệu thậm chí ngày Hách Liên Thần WC mấy lần cũng có.

      Tây Hàn liền nhớ lại bộ dạng đau khổ của Hách Liên Thần, lúc cùng cậu về chuyện này, lúc ấy Tây Hàn quả nghi ngờ, nếu như Hách Liên Thần trẻ lại mấy tuổi có phải ngồi xổm đường mà khóc .

      Cho nên sau khi Hoắc Thần Viễn phá hủy phòng bếp trong nhà trọ của Tây Hàn trong cuộc điện thoại sau đó khi nhìn thấy Hoắc Thần Viễn Hách Liên Thần trong nháy mắt phát điên.

      Những người kia phải trả giá, nhưng bị Hoắc Thần Viễn chỉnh vô cùng thảm.

      Trong nháy mắt bạn Tây Hàn vẫn phẫn hận người đó đột nhiên cảm thấy thương hại, được rồi, chuyện này dường như cần cậu ra tay, đứng ở bên thỉnh thoảng quan sát là tốt rồi.

      Tây Hàn im lặng triệt để, bất chợt cậu cảm thấy, tư tưởng cậu càng ngày càng theo kịp bước chân Hoắc Thần Viễn, chẳng lẽ cậu già?

      trai, , mặc kệ sau này chuyện gì xảy ra, nhất định đừng cho ba biết là em làm.”

      Lần trước cậu đồng ý với Hoắc Cảnh Sâm sống giống như người bình thường chút, hơn nữa sau khi cậu tỉnh lại Hoắc Cảnh Sâm cảnh cáo cậu dưỡng bệnh được quan tâm đến mọi chuyện bên ngoài, bằng đợi đến mười ngày sau ba lập tức hần BOA thành canh để uống.

      “…”

      Tây Hàn im lặng, dù cậu ,Hoắc Cảnh Sâm cũng phải ngu ngốc đâu, những chuyện mà Hoắc Thần Viễn làm ra, nếu ai nhìn ra là do Hoắc Thần Viễn làm chỉ có thể rơi vào khả năng sau.

      Do tận mắt nhìn thấy những trò đùa dai này cho nên bị mù mắt rồi…

      Trời mới biết thỉnh thoảng bạn Tây Hàn xúc động đến mức muốn cầm cái chày cán bột mà gõ lên đầu Hoắc Thần Viễn mấy cái, rồi dau đó hét vào mặt tên nhóc này:

      “Em hề cùng tổ tiên với !”
      Last edited by a moderator: 24/10/14
      Phong nguyet thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 137

      Cơn sốt của Niệm Thần tới cũng nhanh mà cũng nhanh, truyền dịch xong nhiệt độ cũng trở về bình thường, lúc này, bàn tay bé của Hoắc Thần Viễn đập mạnh lên bàn:

      "Oh la la, hành động là hành động, em về phòng bệnh thay quần áo đây."

      xong thân thể của Hoắc Thần Viễn di chuyển tới cửa phòng bệnh.

      Tây Hàn khóe miệng run rẩy, liếc mắt Niệm Thần nhìn giường tạm thời còn gì đáng ngại, lo lắng mình mẹ tỉnh lại sau ai chăm sóc là , nhưng nếu là Hoắc Thần Viễn sơ ý chút chỉnh con nhà người ta đến mức chết luôn, chẳng phải ba còn gì để chơi đùa nữa sao? Suy nghĩ chút, Tây Hàn giúp Niệm Thần chỉnh chăn, cũng ra ngoài.

      Chuyện báo thù cho mẹ này tuyệt đối thể để mình Hoắc Thần Viễn ra tay!

      Thực hai em này ngoài khuôn mặt giống nhau dị thường, vẫn còn điểm giống nhau nữa, à, đó chính là công phu chỉnh người hạng nhất!

      Nếu bạn Tây Hàn từ trong ra ngoài di truyền mười phần cá tính của Hoắc Cảnh Sâm, Hoắc Thần Viễn lại phát huy bản chất lưu manh trong vẻ ngoài đẹp đẽ, bản tính nghịch ngợm sâu trong nội tâm, bạn chỉ có thể cậu nhóc thờ ơ, nhưng chạm đến ranh giới cuối cùng cậu nhóc chuyện xảy ra sau đó, ác ma trong lòng cậu nhóc trỗi dậy, độ đen tối so với Hoắc Cảnh Sâm hề kém, sớm đến trình độ cực hạn.

      Dĩ nhiên điểm này người mẹ như Mộ tiểu thư vĩnh viễn phát ra, nghĩ rằng, cho dù hai đứa con của mình làm chuyện gì lỗi cũng là của kẻ khác. . . . . .

      Về phần Hoắc Cảnh Sâm, đương nhiên hiểu con trai mình như thế nào, nhưng, bạn nghĩ rằng có tấm lòng nhân từ mà thỉnh thoảng dạy dỗ con mình vài câu, tỏ ra là người ba nghiêm khắc? Hiển nhiên điều này là thể nào, Hoắc Cảnh Sâm tuy ngoài cười nhưng trong cười, trong lòng vô cùng khinh thường bạn, dùng đôi mắt sắc bén lườm bạn, rồi sau đó dùng hành động cho bạn biết, các con giống như , những chuyện chúng làm đều là đúng.

      Cả nhà này bạn nghĩ xem liệu có ai là người bình thường đây? ————

      Niệm Thần hoàn toàn tỉnh táo là chuyện của nửa giờ sau, ngủ hai ngày nay, lần này tỉnh dậy hề buồn ngủ nữa, tại khoảng hơn mười giờ tối, trong bệnh viện vô cùng tĩnh, càng làm nổi bật lạnh lẽo của phòng bệnh lớn này.

      Đa sầu đa cảm là bản tính của phụ nữ, Niệm Thần dù mạnh mẽ nhưng lúc này cũng ngoại lệ, có lẽ là bởi vì vừa khỏi bệnh, dạo qua Quỷ Môn Quan vòng (Quỷ Môn Quan: cửa phủ), lúc này thấy hai đứa nhóc giống nhau kia ở trong phòng, bất chợt cảm thấy lạnh lẽo.

      Hai đứa con trai kia chỉ để trang trí sao? Mẹ già này nằm liệt giường mà ở lại chăm sóc? Tên nhóc thối Tây Hàn nhất định bị Hoắc Thần Viễn lây tính xấu rồi, mà Hoắc Thần Viễn, đứa trẻ đáng như vậy, hoàn toàn bởi vì ở cùng Hoắc Cảnh Sâm biến thái mới có thể biến thành như vậy!

      Lúc này, Mộ tiểu thư suy nghĩ vặn vẹo quy hết tội Hoắc Thần Viễn nghịch ngợm là do Hoắc Cảnh Sâm, được rồi, rất lâu sau, vào ngày nào đó, khi Niệm Thần biết bản tính trời sinh của Hoắc Thần Viễn, trong lòng vô cùng hỗn loạn, mẹ nó! là mẹ mà sao hiểu nổi Hoắc Thần Viễn vậy?

      Mấy phút sau, tâm tình Niệm Thần khá lên nhiều, loại cảm xúc đa sầu đa cảm dù xuất người Niệm Thần tuyệt đối vượt qua ba phút, phải sao, người ta đa sầu đa cảm lâu cũng .

      Dường như, bây giờ đối với Niệm Thần, nhớ đến Hoắc Thần Viễn ngay sau đó nhớ tới người thể làm người khác quên tồn tại của mình, Hoắc Cảnh Sâm.

      Mà nhớ tới Hoắc Cảnh Sâm ngay sau đó lồng ngực dâng lên cơn giận vô cùng lớn, cái gã đàn ông tự đại chết tiệt kia, dạy dỗ con trai thành như bây giờ còn chưa tính, phá sản còn chưa tính, mở Chery QQ nàng đều ngại , chết tiệt, vì sao nằm viện đến tận bây giờ, hơn nữa vết thương là vì mới có, mà thế nhưng đến bây giờ tới thăm lần? !

      Niệm Thần càng nghĩ càng tức giận, miệng đắng lưỡi khô cùng với cảm giác đau đớn ở miệng vết thương sau lưng nên chỉ có thể chậm rãi ngồi dậy, rất thê thảm xuống giường rót nước uống.

      Ánh trăng lạnh lẽo, chiếu vào căn phòng tối tăm (nguyên văn: bật đèn), ánh sáng màu trắng chạm vào nền đất, giữa lúc hoảng hốt Niệm Thần thể kiểm soát mình, cầm ly nước bước tới hướng ánh sáng.

      Trăng rằm treo trung, Niệm Thần chống tay lên khung cửa sổ, gió đêm hơi lạnh, lúc uống cạn ly nước cảm giác bụng đói càng ràng, lúc cả ngày nằm giường chẳng có cảm giác gì, dù ăn gì cũng chẳng thấy ngon nên chỉ ăn chút rồi thôi, vừa nghĩ lại oán trách hai đứa con trai hề hiếu thuận và người đàn ông có tính người nào đó.

      Được rồi, nếu như lúc này Niệm Thần còn có tâm tư nghĩ muốn ăn gì, việc xảy ra giây kế tiếp đủ để suýt run tay ném cái cốc từ cửa sổ ra bên ngoài.

      Lúc Niệm Thần vô cùng thê thảm muốn khống chế cảm giác đói bụng kia để tiếp tục lên giường ngủ, còn chưa kịp xoay người trong nháy mắt, thấy cửa sổ đột nhiên xuất hai bàn tay to lớn của người đàn ông.

      Phản ứng đầu tiên của Niệm Thần là chuyện kinh dị nửa đêm xảy ra, phản ứng thứ hai là có người nửa đêm muốn tới giết người diệt khẩu, phản ứng thứ ba đương nhiên là há to mồm, rồi sau đó hét tiếng có thể làm thủng trời, vào thời khắc này thanh vang vọng trong bệnh viện mãi biến mất.

      Được rồi, ra chủ nhân đôi tay kia căn bản cũng để cho Niệm Thần hét quá lâu, nên nếu khi dư của tiếng hét kia còn chưa biến mất, bạn có thể thấy được nó lập tức bị dập tắt ngay sau đó.

      Hoắc Cảnh Sâm lộn cái hoàn mỹ, cả người vững vàng đứng trước mặt Niệm Thần, rất hài lòng nhìn Niệm Thần kinh hoàng trước mắt, hơn nữa còn rất có hình tượng mà lấy tay che miệng, dĩ nhiên làm như thế chứng tỏ Mộ tiểu thư làm rơi ly thủy tinh tay rồi, như vậy, ly thủy tinh hoàn toàn hy sinh bởi tay Mộ tiểu thư, hơn nữa còn vào thời gian nửa đêm quỷ dị.

      "Loảng xoảng ——"

      Sau khi ly thủy tinh vỡ là gian tĩnh lặng của căn phòng.

      Ánh trăng dịu dàng, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên mặt Hoắc Cảnh Sâm, khóe môi bị bao phủ bởi tầng ánh sáng nhạt, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng Niệm Thần, trong ánh mắt còn chứa tia cảm xúc ràng, những sợi tóc trán vì cú lộn vừa rồi mà có chút lộn xộn, tay trong túi quần tay để sau lưng, dáng vẻ mị hoặc lười biếng khác thường, nếu cảnh tượng này xuất trong phim, như vậy thể nghi ngờ sau đó nữ chính cảm động, khóc lóc nức nở rồi đưa toàn bộ thể xác và tinh thần.

      Nhưng tôi rồi, có lúc, hơn nữa còn là phần lớn thời gian, nếu như bạn là người bình thường, vậy ngàn vạn lần được đặt Mộ Niệm Thần ngang với người bình thường, ấy ngay cả người bình thường cũng phải.

      thể nghi ngờ, buổi tối hôm nay Hoắc Cảnh Sâm dường như có thể dùng cụm từ “mối tình đầu” để miêu tả, đúng sao, chuyện như lộn từ cửa sổ vào chỉ có Hoắc tiên sinh mới có thể làm được, hơn nữa trình độ này, suy nghĩ đầu tiên của Niệm Thần là, gã này có lẽ thường xuyên bằng cửa sổ vào nhà những người phụ nữ có chồng để vụng trộm.

      Nhưng, bạn nên biết, Mộ tiểu thư có tính cách đặc biệt đó là nghĩ đằng nẻo, giống như trong lòng rất khinh thường kinh nghiệm lão luyện của Hoắc Cảnh sâm, dĩ nhiên còn có chút cảm giác hưng phấn mà tự lừa mình dối người, nhưng biểu tình mặt lại là rất háo sắc.

      ra, nếu bạn là người phụ nữ bình thường, hay suy nghĩ, đúng vậy, mặc dù, Mộ tiểu thư rất muốn thừa nhận bị rằng mình nghĩ đằng nẻo, coi thường , chúng ta chỉ cần biết rằng dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm vào lúc hơn nửa đêm này vô cùng khiến người ta say mê, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cho dù trong lòng chỉ có chút ham muốn nho cũng cảm thấy vô cùng si mê.

      Trong lúc Mộ tiểu thư vô cùng si mê, vẻ mặt trợn mắt chết lặng, miệng mở to đến mức có thể nhét vào vài quả trứng gà, lúc này bất kỳ người đàn ông bình thường nào, hơn nữa còn là người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, vô cùng hưởng thụ vẻ mặt của Mộ tiểu thư, có thể thấy được tâm tình Hoắc Cảnh Sâm lúc này vô cùng tốt, tốt đến mức chuyện xảy ra ngay sau đó cũng coi là đương nhiên, vô cùng hợp lý.

      Gió đêm quất vào mặt, rèm cửa sổ trắng bay phấp phới, ánh trăng, người đẹp, thiếu chai rượu champagne thơm ngon, tuy nhiên vẫn có thể làm tất cả phụ nữ thét chói tai, phụ nữ, vĩnh viễn thể che dấu chút thích đối với hoa tươi.

      Hoắc Cảnh Sâm khẽ nghiêng đầu, đường cong nơi khóe miệng vô cùng đẹp đẽ mà mê hoặc, ánh sáng trong đáy mắt vô cùng tình cảm, ánh trăng lạnh lẽo lúc này dường như nhận chỉ thị nào dó của mà chiếu lên mái tóc, khiến những sợi tóc tỏa ra vẻ mê hoặc lòng người.

      Giây kế tiếp cánh tay đặt sau lưng cử động, lúc này, Niệm Thần nhìn làm ảo thuật từ phía sau lưng lấy ra đóa hoa hồng màu lam xinh đẹp, hoa tươi, mỹ nam, trời mới biết lúc này Mộ tiểu thư mong muốn được nhào tới bao nhiêu.

      Hoa tươi kết hợp cùng người đẹp, câu ấy lúc này vô cùng ý nghĩa, bó hoa hồng màu lam xinh đẹp cùng nụ cười tà mị Hoắc Cảnh Sâm kết hợp vô cùng nổi bật, đẹp đẽ vô cùng, câu hồn cách đáng ghét, khiến cho suy nghĩ của trì trệ.

      Cho nên tôi mới , người phụ nữ như Mộ Niệm Thần tuyệt đối phải người bình thường, nhiều khi càng tỏ ra vui vẻ có lẽ vô cùng quái đản.

      Nếu như, tối nay Hoắc Cảnh Sâm có thể những lời bình thường , còn Niệm Thần vào thời điểm nên bình thường lại quá mức bình thường, vào thời khắc cần cảm tính, lý trí Niệm Thần lại chiến thắng tất cả, càng như vậy nên oan ức tức giận trong lòng càng lớn hơn, mệt mỏi cả đêm nay, người này lúc này đột nhiên để làm gì?

      Vì vậy, giây kế tiếp nụ cười rực rỡ nở rộ mặt Niệm Thần, sau đó dịu dàng nhận lấy bó hoa, rất cảm động đặt bó hoa dưới mũi ngửi, nụ cười mặt càng rực rỡ, vậy mà, ngay sau đó, nụ cười mặt Hoắc Cảnh Sâm đông cứng lại.

      ra nếu Niệm Thần cảm thấy giọng khàn khàn của phá tan bầu khí mờ ám lúc này, còn có thể rất phối hợp cười quyến rũ, sau đó còn đưa ra mấy động tác và lời kích thích.

      Niệm Thần chỉ làm động tác vô cùng đơn giản, cánh tay cử động, đóa hoa lam xinh đẹp vẽ đường cong hoàn mỹ trung sau đó rơi xuống bãi cỏ ngoài cửa sổ, độ cao của mười tầng đủ để làm bó hoa rơi lả tả mặt đất, độ cao này khiến người ta phải suy nghĩ Hoắc Cảnh Sâm bất chấp nguy hiểm treo lên đây như thế nào. ————

      Lạnh lẽo, ánh trăng, hoa tươi, mỹ nam, giờ phút này nhào tới đợi đến bao giờ?
      Phong nguyet thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 138

      Thực ra, sau khi tất cả những chuyện kia xảy ra, nụ cười khiêu khích ở khóe miệng Niệm Thần cùng khuôn mặt vui vẻ lúc này giống như chuẩn bị sẵn để kêu gào giải tỏa bất mãn của trước mặt Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt cảm động của bị uất ức thể kiềm chế che lấp.

      Niệm Thần chỉ làm động tác vô cùng đơn giản, cánh tay cử động, đóa hoa lam xinh đẹp vẽ đường cong hoàn mỹ trung sau đó rơi xuống bãi cỏ ngoài cửa sổ, độ cao của mười tầng đủ để làm bó hoa rơi lả tả mặt đất, màu lam mị dưới ánh trăng dường như tỏa ra ánh sáng xanh lạnh lẽo

      Đến lúc này, đáng tiếc cho đóa hoa, đồng thời hình như càng khiến cho mọi người ta xúc động vì hành động trèo cửa sổ tỏ tình của Hoắc Cảnh Sâm, phải bức tường hai thước, càng phải ban công biệt thự bình thường, đó là độ cao mười tầng, Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc nhàn rỗi thế nào mới rảnh rỗi mà trèo lên?

      Nếu trượt chân cái, nhàn rỗi lập tức biến thành vô cùng rảnh rỗi.

      Được rồi, lúc này dường như có thoải mái thế nào cũng bị mấy hành động khiêu khích của Niệm Thần làm phai nhạt bớt, nụ cười mặt Hoắc Cảnh Sâm cứng ngắc, chốc lát sau lại khôi phục như bình thường, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, bàn tay vừa tặng hoa được đặt vào trong túi quần còn lại, cơ thể dựa vào khung cửa sổ.

      mặt có quá nhiều biểu cảm, ngay cả ánh mắt sâu sắc sâu thẳm bên trong cũng hề gợn sóng, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cỡ bàn tay của Niệm Thần, nhúc nhích, bình tĩnh, quan sát tỉ mỉ, người có khí thế lạnh lẽo, nháy mắt khiến khí xung quanh đóng băng, thể thu lại, giống như vẩy mực, trong chớp nhoáng, toàn bộ khí chết chóc trong phòng bệnh đều bị u ám này bao phủ.

      Mà Hoắc Cảnh Sâm hình như rất đáng sợ, hai tay Niệm Thần vặn vẹo, sau đó rất bình tĩnh run rẩy, lúc vừa mới ném bó hoa ra ngoài ra cũng hối hận, ít nhất, hiểu vì sao vừa rồi mình lại làm loạn, đến người đàn ông này, thực , trong lòng quá ràng, Hoắc Cảnh Sâm có thể ‘trong lúc cấp bách’ bớt chút thời gian tới thăm , nên rất vui mừng mới phải.

      Thế nhưng cũng chỉ là nên thôi, mà lúc đó, động tác như vậy ra có ý bộc lộ cảm giác phẫn uất, nghĩ rằng khống chế được trái tim mình, biết đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm được , nhưng lại nhìn thấy trong lúc nguy hiểm đến tính mạng, do dự đỡ phát súng kia cho , giống như được nhưng vô cùng quan tâm, Niệm Thần kiêu ngạo khiến làm ra hành động kia, tức giận mình có tiền đồ, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, sao lại vậy?

      Đúng vậy, , nhưng tại sao, tại sao trái tim thể như nước lặng?

      Bên trong đều là người kiêu ngạo, hai người cứ đứng tại chỗ giằng co như vậy, mờ ám trong nháy mắt bị gió thổi tan, trong khí dường như có lạnh lùng ảm đạm, Niệm Thần cuối cùng nhìn xuống dưới đất, giấu hơi nước kiềm chế được chứa sâu trong mắt, thanh khàn khàn khác thường.

      "Tôi thích như vậy, thích."

      Giọng của nhàng, bên trong rốt cục chứa bao nhiêu chua xót, có lẽ chỉ có mình Niệm Thần mới biết.

      Cho dù bình thường Niệm Thần che giấu yếu đuối của mình rất tốt, nhưng thực ra kiên cường mạnh mẽ của chỉ là tấm màng bảo vệ, sau trong đó là yếu đuối bất lực bị quên lãng, dần dần dường như quên mất dáng vẻ yếu đuối của mình.

      Nếu như sáu năm trước có thể cứng rắn hơn, hôm nay có cuộc gặp khó chịu này, vốn cần quan tâm, nhưng thực ra, khi thể bảo vệ bản thân lại gặp người đàn ông như thế, sinh mạng vướng mắc, sao có thể ngừng lại được?

      Mà giờ khắc này, ở trước mặt người đàn ông này, việc xảy ra thể ngăn cản , giọng Niệm Thần nhàng, có cả run rẩy mà chính cũng biết, nhưng nếu vốn vô tình, thích , cần tới đây trêu chọc , khiến có có kỳ vọng cần thiết.

      Hoắc Cảnh Sâm nghẹn lời, tức giận trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó ánh mắt dần lên xót xa, gật đầu cái, môi mỏng ngậm chặt, im lặng trong phòng bệnh lớn lúc này bình thường, khí lạnh lẽo xung quanh Hoắc Cảnh Sâm biến mất dần.

      Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm có tia tình cảm lướt qua, nhưng lòng tự tôn quá lớn khiến giải thích gì, chính là người đàn ông như vậy, bất cứ chuyện gì, dù xấu đến đâu, đối với bất kỳ người nào, làm chính là làm, tất cả giải thích đều chỉ là dư thừa, cũng phải quan tâm, nhưng có chút chuyện, đến hôm nay, xác định được, giải thích được.

      Sống lưng Niệm Thần run lên, lúc chuẩn bị hé môi Hoắc Cảnh Sâm bước , vài giây, cửa phòng bệnh mở ra, Hoắc Cảnh Sâm biến mất khỏi phòng bệnh, mang khí lạnh lẽo trong phòng, nhưng mùi Long Diên Hương đặc trưng của vẫn lưu lại trong khí.

      Lúc cửa phòng đóng lại sâu trong trái tim Niệm Thần xuất cảm giác mất mát to lớn, cảm giác đau đớn lan dần từ sau lưng, cả người vịn vào khung cửa sổ, độ cao mười tầng, nhưng bởi vì ánh đèn đường nhạt nhòa mà có thể thấy bó hoa hồng màu lam đẹp đẽ kia.

      Gã đàn ông đáng chết, chút lời dễ nghe chết sao, thể chút cảm xúc lập tức biến mất? Căn bản cũng thể thành ý đến thăm của mình, bản thân cũng là, người ta tới, nhiều nhất cố nén giận, cười vui vẻ nhận bó hoa kia cũng có sao? chừng có việc gấp trì hoãn được nên mới tới đây? Dù sao trong đêm xảy ra quá nhiều chuyện, phải sao?

      Chết tiệt, đến cả con trai cũng có, rốt cục làm như vậy là sao?

      Niệm Thần càng nghĩ càng khó chịu, định đóng cửa sổ theo cạnh giường, chán ngán, mở ti vi, để ý hình ảnh kích thích vô cùng màn hình, mà trong đầu vẫn lơ lửng hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm lúc ra khỏi phòng, bóng lưng kia vô cùng đơn, hơn nửa đêm, cái xe Chery QQ nếu an toàn phải làm sao?

      O__O" . . . , Thực ra, tư tưởng của Mộ tiểu thư lần này rất đáng đánh đòn , vừa mới đuổi người ta , giờ lại ở đây lo lắng, đây là ý gì vậy, Hoắc Cảnh Sâm bị tát cái còn có thể xấu hổ mà ở lại sao? Nếu như thế giới này bán thuốc hối hận, cho dù muốn Niệm Thần lấy đứa con trai đem đổi, do dự câu, sao, dù sao cũng có hai đứa con trai.

      Được rồi, chứng minh thỉnh thoảng Hoắc Cảnh Sâm vẫn là người biết xấu hổ, đúng sao, lúc Niệm Thần ngồi giường, phiền muộn tự hỏi về vấn đề lộn xộn vừa rồi cửa phòng bệnh bị gõ hai cái, nhưng đợi Niệm Thần đáp lại, cánh cửa tự nhiên bị đẩy ra.

      Giây kế tiếp, khuôn mặt nghiệt của Hoắc Cảnh Sâm lần nữa xuất trong tầm mắt Niệm Thần, đèn ở hành lang bệnh viện được bật, lúc này Hoắc Cảnh Sâm đứng ở đó, ánh sáng càng làm nổi bật dáng vẻ của , đứng ngược sáng, nhưng bởi vì ánh sáng mờ ảo từ TV trong phòng phát ra, làm nổi bật nụ cười mị khóe miệng , rất lưu manh tựa vào khung cửa, nhưng giọng lại tao nhã đến đáng ghét:

      "Mộ tiểu thư nếu thích cách biểu lộ vừa rồi của tôi, có lẽ Mộ tiểu thư thích dáng vẻ trước kia của tôi hơn? Được rồi, Mộ tiểu thư, tại là thư ký riêng của tôi, làm chuyện chúng ta nên làm, như thế nào?"

      Giọng tuyệt mĩ, trầm thấp như đàn violoncello, rồi lại bởi vì lời của , lúc đó, cả phòng bệnh xuất mờ ám mà Niệm Thần tránh kịp, căn phòng lạnh lẽo còn nữa, bị khí mà Hoắc Cảnh Sâm vừa mang đến cuốn sạch , nháy mắt làm trì trệ tất cả giác quan của Niệm Thần.

      Đây là lần thứ hai Niệm Thần chết lặng trong buổi tối hôm nay, kinh ngạc vì Hoắc Cảnh Sâm lại xuất lần thứ hai, nhưng biết mở miệng thế nào để xua tan khí xấu hổ lúc này.

      Đây mới là Hoắc Cảnh Sâm mà Niệm Thần quen thuộc, luôn luôn vô cùng đứng đắn!

      Thay đổi là chuyện, Mộ tiểu thư là ai? buổi tối tuyệt đối luống cuống lần thứ hai, hơn nữa còn phải đề phòng đối tượng là Hoắc Cảnh Sâm trước mặt.

      Kết hợp buổi chiều biết chút tin tức, Mộ tiểu thư lấy dáng vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, nụ cười vui sướng khi người gặp họa:

      "A, Tổng giám đốc Hoắc, đây là tìm kiếm thư ký mới? Đáng tiếc cơ thể tôi tại thể làm những việc nặng nhọc như thế, phải được chăm sóc tốt, nếu , sau này việc nuôi nấng hai đứa trẻ cực kỳ khó khăn."

      Xem xem, mắng người mà có từ ngữ thô tục chính là trình độ này, mở miệng Tổng giám đốc Hoắc, quay lại làm thư ký cho Hoắc Cảnh Sâm kêu là làm việc nặng, Hoắc Cảnh Sâm là ai chứ? rất khách khí khinh bỉ Hoắc Cảnh Sâm và Mộ thị, nghĩ vị trí Tổng giám đốc Mộ thị như thế tất nhiên nuôi nổi hai đứa con trai, được rồi, hàm ý sâu bên trong ngay cả Niệm Thần cũng nhận thấy, biết Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San mười ngày sau kết hôn, Niệm Thần biết rằng mình ăn dấm.

      Hoắc Cảnh Sâm cũng tức giận, hiểu được tất cả hàm ý trong câu của Niệm Thần nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, bước chân, thuận tay khép cửa phòng, thậm chí để cho Niệm Thần biết mình khóa trái cửa, Hoắc Cảnh Sâm rất khách khí đặt mông ngồi bên cạnh Niệm Thần.

      Cảm giác giường lún xuống khiến Niệm Thần theo bản năng đứng lên muốn thoát khỏi nơi này, luôn cảm thấy tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm này trở lại lần thứ hai chắc chắn là có mưu xấu, nhất là câu vừa rồi, làm chuyện nên làm.

      Chuyện mà tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm cho rằng nên làm liệu có chuyện gì tốt?

      Nhưng Mộ tiểu thư vừa đứng lên, cánh tay dài của Hoắc Cảnh Sâm đưa ra, tay ôm hông Niệm Thần vào sát bên người, ngay sau đó hai tay đưa lên, sức lực gia tăng, cả người Niệm Thần rời khỏi mặt đất, kèm theo tiếng thét kinh hãi, sau đó đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm dưới tư thế vô cùng mập mờ: giạng chân đùi Hoắc Cảnh Sâm, mà cánh tay của theo bản năng ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm.

      Lần đối mặt này, tư thế bắp đùi đối với bắp đùi, Niệm Thần sửng sốt, cảm thấy vô cùng **

      Đôi tay Hoắc Cảnh Sâm đưa lên ngang hông Niệm Thần, Niệm Thần giãy giụa thoát, thận trọng tránh vết thương lưng , gương mặt nghiệt được phóng đại nhiều lần trước mặt Niệm Thần, Niệm Thần sững sờ nhìn nụ cười tà ác ở khóe miệng của , lỗ chân lông người co rút, cảm giác tê liệt truyền lên đại não, giây kế tiếp cả người lập tức miệng đắng lưỡi khô .

      " Hoắc Cảnh Sâm, . . . . . . . . . . . . muốn làm gì?" (Kate: Làm việc nên làm đó~~~ He he. Có thịt đây, ta mong đợi-ing~)

      Đôi tay Niệm Thần vẫn dừng bả vai Hoắc Cảnh Sâm, thân thể cứng ngắc giống như thể khống chế, toàn bộ câu đều đứt quãng.

      Nụ cười nơi khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm càng sâu hơn, người đẹp trong ngực, ngửi thấy cả mùi thuốc sát trùng đủ để phải nhíu mày hòa lẫn cùng mùi thơm người Niệm Thần, trong giọng của có ý nhạo báng mười phần:

      "À, vì báo đáp ân cứu mạng của em, tôi quyết định lấy thân báo đáp, em phải vừa cơ thể của em cần chăm sóc đặc biệt sao, tôi hiểu ý của em, tôi lập tức làm ngay."

      Dáng vẻ dâu của Hoắc Cảnh Sâm lúc này là có ý gì? Kết hợp bộ dạng đắc ý cho mình là đúng này, tại, Niệm Thần kích động muốn trợn mắt ngất luôn trong lòng , nhưng làm như vậy chỉ có thể là biểu của bốn chữ, “tất thính quân tiện” (tất cả đều nghe theo vua, ý chị là làm thế hợp ý đó).

      Niệm Thần ưu buồn thở dài hơi, cái tay che trái tim đập loạn của mình, tay khác vươn ra che ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm:

      "Ngoan, Ngài thể nào thích hợp với bộ dáng dâu này."

      Lúc này, lông mi Hoắc Cảnh Sâm nhàng chuyển động trong lòng bàn tay Niệm Thần, khiến có cảm giác tê dại, cho tới khi Niệm Thần hơi khó chịu, thậm chí an phận cử động hai lần.

      Vốn Niệm Thần cử động chút tất nhiên có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là, lúc này, hai người có tư thế rất mập mờ, giây kế tiếp Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người, cằm đặt bả vai Niệm Thần, mà trong giọng của ràng thanh khàn khàn khác thường:

      " muốn bị tôi trực tiếp đè lên giường ngồi yên, được lộn xộn."

      *LẬT BÀN* Ta phẫn nộ, ta uất ức, tại sao a~~~ Ngắt đúng đoạn hay, tác giả ác . Cơ mà các nàng đoán thử xem chương sau có thịt . *che miệng cười gian, à, cười duyên*.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 138

      Thực ra, sau khi tất cả những chuyện kia xảy ra, nụ cười khiêu khích ở khóe miệng Niệm Thần cùng khuôn mặt vui vẻ lúc này giống như chuẩn bị sẵn để kêu gào giải tỏa bất mãn của trước mặt Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt cảm động của bị uất ức thể kiềm chế che lấp.

      Niệm Thần chỉ làm động tác vô cùng đơn giản, cánh tay cử động, đóa hoa lam xinh đẹp vẽ đường cong hoàn mỹ trung sau đó rơi xuống bãi cỏ ngoài cửa sổ, độ cao của mười tầng đủ để làm bó hoa rơi lả tả mặt đất, màu lam mị dưới ánh trăng dường như tỏa ra ánh sáng xanh lạnh lẽo

      Đến lúc này, đáng tiếc cho đóa hoa, đồng thời hình như càng khiến cho mọi người ta xúc động vì hành động trèo cửa sổ tỏ tình của Hoắc Cảnh Sâm, phải bức tường hai thước, càng phải ban công biệt thự bình thường, đó là độ cao mười tầng, Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc nhàn rỗi thế nào mới rảnh rỗi mà trèo lên?

      Nếu trượt chân cái, nhàn rỗi lập tức biến thành vô cùng rảnh rỗi.

      Được rồi, lúc này dường như có thoải mái thế nào cũng bị mấy hành động khiêu khích của Niệm Thần làm phai nhạt bớt, nụ cười mặt Hoắc Cảnh Sâm cứng ngắc, chốc lát sau lại khôi phục như bình thường, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, bàn tay vừa tặng hoa được đặt vào trong túi quần còn lại, cơ thể dựa vào khung cửa sổ.

      mặt có quá nhiều biểu cảm, ngay cả ánh mắt sâu sắc sâu thẳm bên trong cũng hề gợn sóng, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cỡ bàn tay của Niệm Thần, nhúc nhích, bình tĩnh, quan sát tỉ mỉ, người có khí thế lạnh lẽo, nháy mắt khiến khí xung quanh đóng băng, thể thu lại, giống như vẩy mực, trong chớp nhoáng, toàn bộ khí chết chóc trong phòng bệnh đều bị u ám này bao phủ.

      Mà Hoắc Cảnh Sâm hình như rất đáng sợ, hai tay Niệm Thần vặn vẹo, sau đó rất bình tĩnh run rẩy, lúc vừa mới ném bó hoa ra ngoài ra cũng hối hận, ít nhất, hiểu vì sao vừa rồi mình lại làm loạn, đến người đàn ông này, thực , trong lòng quá ràng, Hoắc Cảnh Sâm có thể ‘trong lúc cấp bách’ bớt chút thời gian tới thăm , nên rất vui mừng mới phải.

      Thế nhưng cũng chỉ là nên thôi, mà lúc đó, động tác như vậy ra có ý bộc lộ cảm giác phẫn uất, nghĩ rằng khống chế được trái tim mình, biết đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm được , nhưng lại nhìn thấy trong lúc nguy hiểm đến tính mạng, do dự đỡ phát súng kia cho , giống như được nhưng vô cùng quan tâm, Niệm Thần kiêu ngạo khiến làm ra hành động kia, tức giận mình có tiền đồ, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, sao lại vậy?

      Đúng vậy, , nhưng tại sao, tại sao trái tim thể như nước lặng?

      Bên trong đều là người kiêu ngạo, hai người cứ đứng tại chỗ giằng co như vậy, mờ ám trong nháy mắt bị gió thổi tan, trong khí dường như có lạnh lùng ảm đạm, Niệm Thần cuối cùng nhìn xuống dưới đất, giấu hơi nước kiềm chế được chứa sâu trong mắt, thanh khàn khàn khác thường.

      "Tôi thích như vậy, thích."

      Giọng của nhàng, bên trong rốt cục chứa bao nhiêu chua xót, có lẽ chỉ có mình Niệm Thần mới biết.

      Cho dù bình thường Niệm Thần che giấu yếu đuối của mình rất tốt, nhưng thực ra kiên cường mạnh mẽ của chỉ là tấm màng bảo vệ, sau trong đó là yếu đuối bất lực bị quên lãng, dần dần dường như quên mất dáng vẻ yếu đuối của mình.

      Nếu như sáu năm trước có thể cứng rắn hơn, hôm nay có cuộc gặp khó chịu này, vốn cần quan tâm, nhưng thực ra, khi thể bảo vệ bản thân lại gặp người đàn ông như thế, sinh mạng vướng mắc, sao có thể ngừng lại được?

      Mà giờ khắc này, ở trước mặt người đàn ông này, việc xảy ra thể ngăn cản , giọng Niệm Thần nhàng, có cả run rẩy mà chính cũng biết, nhưng nếu vốn vô tình, thích , cần tới đây trêu chọc , khiến có có kỳ vọng cần thiết.

      Hoắc Cảnh Sâm nghẹn lời, tức giận trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó ánh mắt dần lên xót xa, gật đầu cái, môi mỏng ngậm chặt, im lặng trong phòng bệnh lớn lúc này bình thường, khí lạnh lẽo xung quanh Hoắc Cảnh Sâm biến mất dần.

      Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm có tia tình cảm lướt qua, nhưng lòng tự tôn quá lớn khiến giải thích gì, chính là người đàn ông như vậy, bất cứ chuyện gì, dù xấu đến đâu, đối với bất kỳ người nào, làm chính là làm, tất cả giải thích đều chỉ là dư thừa, cũng phải quan tâm, nhưng có chút chuyện, đến hôm nay, xác định được, giải thích được.

      Sống lưng Niệm Thần run lên, lúc chuẩn bị hé môi Hoắc Cảnh Sâm bước , vài giây, cửa phòng bệnh mở ra, Hoắc Cảnh Sâm biến mất khỏi phòng bệnh, mang khí lạnh lẽo trong phòng, nhưng mùi Long Diên Hương đặc trưng của vẫn lưu lại trong khí.

      Lúc cửa phòng đóng lại sâu trong trái tim Niệm Thần xuất cảm giác mất mát to lớn, cảm giác đau đớn lan dần từ sau lưng, cả người vịn vào khung cửa sổ, độ cao mười tầng, nhưng bởi vì ánh đèn đường nhạt nhòa mà có thể thấy bó hoa hồng màu lam đẹp đẽ kia.

      Gã đàn ông đáng chết, chút lời dễ nghe chết sao, thể chút cảm xúc lập tức biến mất? Căn bản cũng thể thành ý đến thăm của mình, bản thân cũng là, người ta tới, nhiều nhất cố nén giận, cười vui vẻ nhận bó hoa kia cũng có sao? chừng có việc gấp trì hoãn được nên mới tới đây? Dù sao trong đêm xảy ra quá nhiều chuyện, phải sao?

      Chết tiệt, đến cả con trai cũng có, rốt cục làm như vậy là sao?

      Niệm Thần càng nghĩ càng khó chịu, định đóng cửa sổ theo cạnh giường, chán ngán, mở ti vi, để ý hình ảnh kích thích vô cùng màn hình, mà trong đầu vẫn lơ lửng hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm lúc ra khỏi phòng, bóng lưng kia vô cùng đơn, hơn nửa đêm, cái xe Chery QQ nếu an toàn phải làm sao?

      O__O" . . . , Thực ra, tư tưởng của Mộ tiểu thư lần này rất đáng đánh đòn , vừa mới đuổi người ta , giờ lại ở đây lo lắng, đây là ý gì vậy, Hoắc Cảnh Sâm bị tát cái còn có thể xấu hổ mà ở lại sao? Nếu như thế giới này bán thuốc hối hận, cho dù muốn Niệm Thần lấy đứa con trai đem đổi, do dự câu, sao, dù sao cũng có hai đứa con trai.

      Được rồi, chứng minh thỉnh thoảng Hoắc Cảnh Sâm vẫn là người biết xấu hổ, đúng sao, lúc Niệm Thần ngồi giường, phiền muộn tự hỏi về vấn đề lộn xộn vừa rồi cửa phòng bệnh bị gõ hai cái, nhưng đợi Niệm Thần đáp lại, cánh cửa tự nhiên bị đẩy ra.

      Giây kế tiếp, khuôn mặt nghiệt của Hoắc Cảnh Sâm lần nữa xuất trong tầm mắt Niệm Thần, đèn ở hành lang bệnh viện được bật, lúc này Hoắc Cảnh Sâm đứng ở đó, ánh sáng càng làm nổi bật dáng vẻ của , đứng ngược sáng, nhưng bởi vì ánh sáng mờ ảo từ TV trong phòng phát ra, làm nổi bật nụ cười mị khóe miệng , rất lưu manh tựa vào khung cửa, nhưng giọng lại tao nhã đến đáng ghét:

      "Mộ tiểu thư nếu thích cách biểu lộ vừa rồi của tôi, có lẽ Mộ tiểu thư thích dáng vẻ trước kia của tôi hơn? Được rồi, Mộ tiểu thư, tại là thư ký riêng của tôi, làm chuyện chúng ta nên làm, như thế nào?"

      Giọng tuyệt mĩ, trầm thấp như đàn violoncello, rồi lại bởi vì lời của , lúc đó, cả phòng bệnh xuất mờ ám mà Niệm Thần tránh kịp, căn phòng lạnh lẽo còn nữa, bị khí mà Hoắc Cảnh Sâm vừa mang đến cuốn sạch , nháy mắt làm trì trệ tất cả giác quan của Niệm Thần.

      Đây là lần thứ hai Niệm Thần chết lặng trong buổi tối hôm nay, kinh ngạc vì Hoắc Cảnh Sâm lại xuất lần thứ hai, nhưng biết mở miệng thế nào để xua tan khí xấu hổ lúc này.

      Đây mới là Hoắc Cảnh Sâm mà Niệm Thần quen thuộc, luôn luôn vô cùng đứng đắn!

      Thay đổi là chuyện, Mộ tiểu thư là ai? buổi tối tuyệt đối luống cuống lần thứ hai, hơn nữa còn phải đề phòng đối tượng là Hoắc Cảnh Sâm trước mặt.

      Kết hợp buổi chiều biết chút tin tức, Mộ tiểu thư lấy dáng vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, nụ cười vui sướng khi người gặp họa:

      "A, Tổng giám đốc Hoắc, đây là tìm kiếm thư ký mới? Đáng tiếc cơ thể tôi tại thể làm những việc nặng nhọc như thế, phải được chăm sóc tốt, nếu , sau này việc nuôi nấng hai đứa trẻ cực kỳ khó khăn."

      Xem xem, mắng người mà có từ ngữ thô tục chính là trình độ này, mở miệng Tổng giám đốc Hoắc, quay lại làm thư ký cho Hoắc Cảnh Sâm kêu là làm việc nặng, Hoắc Cảnh Sâm là ai chứ? rất khách khí khinh bỉ Hoắc Cảnh Sâm và Mộ thị, nghĩ vị trí Tổng giám đốc Mộ thị như thế tất nhiên nuôi nổi hai đứa con trai, được rồi, hàm ý sâu bên trong ngay cả Niệm Thần cũng nhận thấy, biết Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San mười ngày sau kết hôn, Niệm Thần biết rằng mình ăn dấm.

      Hoắc Cảnh Sâm cũng tức giận, hiểu được tất cả hàm ý trong câu của Niệm Thần nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, bước chân, thuận tay khép cửa phòng, thậm chí để cho Niệm Thần biết mình khóa trái cửa, Hoắc Cảnh Sâm rất khách khí đặt mông ngồi bên cạnh Niệm Thần.

      Cảm giác giường lún xuống khiến Niệm Thần theo bản năng đứng lên muốn thoát khỏi nơi này, luôn cảm thấy tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm này trở lại lần thứ hai chắc chắn là có mưu xấu, nhất là câu vừa rồi, làm chuyện nên làm.

      Chuyện mà tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm cho rằng nên làm liệu có chuyện gì tốt?

      Nhưng Mộ tiểu thư vừa đứng lên, cánh tay dài của Hoắc Cảnh Sâm đưa ra, tay ôm hông Niệm Thần vào sát bên người, ngay sau đó hai tay đưa lên, sức lực gia tăng, cả người Niệm Thần rời khỏi mặt đất, kèm theo tiếng thét kinh hãi, sau đó đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm dưới tư thế vô cùng mập mờ: giạng chân đùi Hoắc Cảnh Sâm, mà cánh tay của theo bản năng ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm.

      Lần đối mặt này, tư thế bắp đùi đối với bắp đùi, Niệm Thần sửng sốt, cảm thấy vô cùng **

      Đôi tay Hoắc Cảnh Sâm đưa lên ngang hông Niệm Thần, Niệm Thần giãy giụa thoát, thận trọng tránh vết thương lưng , gương mặt nghiệt được phóng đại nhiều lần trước mặt Niệm Thần, Niệm Thần sững sờ nhìn nụ cười tà ác ở khóe miệng của , lỗ chân lông người co rút, cảm giác tê liệt truyền lên đại não, giây kế tiếp cả người lập tức miệng đắng lưỡi khô .

      " Hoắc Cảnh Sâm, . . . . . . . . . . . . muốn làm gì?" (Kate: Làm việc nên làm đó~~~ He he. Có thịt đây, ta mong đợi-ing~)

      Đôi tay Niệm Thần vẫn dừng bả vai Hoắc Cảnh Sâm, thân thể cứng ngắc giống như thể khống chế, toàn bộ câu đều đứt quãng.

      Nụ cười nơi khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm càng sâu hơn, người đẹp trong ngực, ngửi thấy cả mùi thuốc sát trùng đủ để phải nhíu mày hòa lẫn cùng mùi thơm người Niệm Thần, trong giọng của có ý nhạo báng mười phần:

      "À, vì báo đáp ân cứu mạng của em, tôi quyết định lấy thân báo đáp, em phải vừa cơ thể của em cần chăm sóc đặc biệt sao, tôi hiểu ý của em, tôi lập tức làm ngay."

      Dáng vẻ dâu của Hoắc Cảnh Sâm lúc này là có ý gì? Kết hợp bộ dạng đắc ý cho mình là đúng này, tại, Niệm Thần kích động muốn trợn mắt ngất luôn trong lòng , nhưng làm như vậy chỉ có thể là biểu của bốn chữ, “tất thính quân tiện” (tất cả đều nghe theo vua, ý chị là làm thế hợp ý đó).

      Niệm Thần ưu buồn thở dài hơi, cái tay che trái tim đập loạn của mình, tay khác vươn ra che ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm:

      "Ngoan, Ngài thể nào thích hợp với bộ dáng dâu này."

      Lúc này, lông mi Hoắc Cảnh Sâm nhàng chuyển động trong lòng bàn tay Niệm Thần, khiến có cảm giác tê dại, cho tới khi Niệm Thần hơi khó chịu, thậm chí an phận cử động hai lần.

      Vốn Niệm Thần cử động chút tất nhiên có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là, lúc này, hai người có tư thế rất mập mờ, giây kế tiếp Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người, cằm đặt bả vai Niệm Thần, mà trong giọng của ràng thanh khàn khàn khác thường:

      " muốn bị tôi trực tiếp đè lên giường ngồi yên, được lộn xộn."

      *LẬT BÀN* Ta phẫn nộ, ta uất ức, tại sao a~~~ Ngắt đúng đoạn hay, tác giả ác . Cơ mà các nàng đoán thử xem chương sau có thịt . *che miệng cười gian, à, cười duyên*.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :