1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 130

      Tương tự với hiệp ước bán thân, thể nghi ngờ là biến Hoắc Cảnh Sâm trở thành công cụ kiếm tiền miễn phí, bên tai vang lên tiếng ho khan của Hoắc Thần Viễn, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên còn hăng hái, giây kế tiếp, chút do dự ký tên lên tài liệu.

      Nét chữ mạnh mẽ phù hợp với động tác hề do dự của Hoắc Cảnh Sâm lúc này, dĩ nhiên, trừ hoàn cảnh u ám nơi này, thể nghi ngờ ký vào tài liệu hợp tác hoàn hảo.

      Được rồi, đây đúng là đơn hàng lớn nhất của Hoắc Cảnh Sâm phải sao, vì cứu thằng nhóc thối Hoắc Thần Viễn kia, ngay cả bản thân cũng đem bán rồi.

      Vở kịch mang đủ sắc thái hài kịch chiều nay thể nghi ngờ trở thành vở hài kịch trong xã hội thượng lưu của Hoắc Cảnh Sâm, đây có tính là cuộc chơi lớn, cuộc chơi bán chính mình đây?!

      Mai Dĩ Thanh xác nhận chữ ký bên , thu hồi tài liệu, lên nụ cười thắng lợi mặt:

      "Ngày mai bắt đầu, con trai ngoan, nhớ đến Mộ thị đúng giờ, Tổng giám đốc mới nhậm chức, mọi người mong đợi biểu của con, còn nữa, mười ngày sau là hôn lễ của con và San San, đến lúc đó nhớ tham gia."

      Vừa dứt lời Mai Dĩ Thanh đứng lên mang theo đám thuộc hạ rời nơi này.

      Mộ Thiên Hùng vẫn ngồi ở ghế sofa như cũ, mặt là nụ cười lấy lòng, thấy Mai Dĩ Thanh cùng với đám thuộc hạ của bà rời mới híp mắt cười nhìn Hoắc Cảnh Sâm bên cạnh:

      "Hoắc tiên sinh, tôi cũng chỉ vạn bất đắc dĩ, trước ngài bởi vì Niệm Thần bị Vũ Tây tát cái, vì trả thù Vũ Tây mà làm Mộ thị suýt phá sản, tôi làm như vậy cũng vì bị cậu ép bức, cho nên, về sau ngài an tâm sống ở Mộ thị, Hoắc thị bây giờ còn đất dung thân cho cậu, ở Mộ thị, tôi tất nhiên cho cậu đãi ngộ tốt nhất."

      xong Mộ Thiên Hùng đưa tay lên vai Hoắc Cảnh Sâm định vỗ hai cái an ủi, giọng rất bình thản, cây rung tiền của Mộ thị sau này ngồi đây, quỷ cũng biết phải nịnh bợ.

      "Chỉ là đáng tiếc Niệm Thần nhà tôi, con bé tốt như vậy, Cảnh Sâm à nó vì cậu sinh hai đứa con trai lớn như vậy, hoặc sau này người có thể bảo vệ nó chỉ có cậu."

      Những câu này, chứng tỏ ích kỷ vô cùng của Mộ Thiên Hùng, mong muốn của Mộ Thiên Hùng là cả người cả của phải có được, tất nhiên, có phần , Niệm Thần và ông ta cũng có chút quan hệ huyết thống, hoặc nhiều hoặc ít, ban đầu ông ta đối với mẹ Niệm Thần nghiêm túc, cho nên mấy câu vừa rồi là nhắc nhở, bởi vì ông ta có thể đoán được, vì chấm dứt hậu họa, Cố San San sau có thể sống hạnh phúc, thủ đoạn của người phụ nữ độc ác Mai Dĩ Thanh kia chính là Niệm Thần.

      "A, ông đùa rồi, tại tôi hai bàn tay trắng, thậm chí còn phải vì ông bán mạng, những lời vừa rồi của ông phải là đề cao tôi quá? Hơn nữa ấy là con ông, muốn bảo vệ ấy, ông bảo vệ được?"

      Hai chữ “tình thân” là đại kỵ của Hoắc Cảnh Sâm, ba mẹ mỗi ngày đều suy nghĩ lợi dụng , dĩ nhiên, rất lâu trước đây, cũng hiểu hai chữ này, Niệm Thần tất nhiên che chở, nhưng Mộ Thiên Hùng lúc này phải quá buồn cười sao? Giả bộ là người cha hiền từ rồi đẩy chính con mình vào kiếp khổ sở mà cũng gọi là tình cha con? Đừng gây cười, những thứ này, bọn cực kỳ khinh thường.

      Vừa xong Hoắc Cảnh Sâm đứng lên, cũng quay đầu về phía Hoắc Thần Viễn nằm trong góc.

      Trong hôn mê Hoắc Thần Viễn dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong căn phòng tanh mùi cá này, khuôn mặt dần nhàng hơn, nằm gọn trong ngực ba, hai cánh tay theo bản năng ôm lấy cổ ba.

      Ở cửa chính của nhà kho, Hoắc Cảnh Sâm dừng bước, trước mắt ánh sáng bên ngoài, sau lưng căn phòng lạnh lẽo, nhìn cơ thể nằm gọn trong lòng mình:

      "Mộ Thiên Hùng, loại người như mấy người, lúc nào mới có thể tìm đến niềm vui ngoài tiền tài?"

      ***

      Đến khi Hoắc Thần Viễn được đưa vào phòng giải phẩu, Hoắc Cảnh Sâm mới xem như hoàn toàn thở phào nhõm.

      Dựa vào vách tường ngoài phòng giải phẫu, Hoắc Cảnh Sâm đưa tay cởi Âu phục người ném vào thùng rác, mùi cá dính đó khiến dạ dày chua chua.

      Lúc nhóm người Tả Chi Hành xuất Hoắc Cảnh Sâm hút thuốc bên ngoài phòng giải phẫu, dáng vẻ suy sụp có thể so sánh với trào lưu thịnh hành internet.

      Lúc này khắp hành lang là im lặng bình thường, trừ bác sĩ y tá thỉnh thoảng lại bên ngoài, mọi người dường như đều ngầm hiểu nên quấy rầy suy nghĩ của .

      Hoắc Cảnh Sâm dường như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân, rất khó tưởng tượng, Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ sạch mà lúc này lại có

      Tư thế ngồi dưới đất hút thuốc lá, lúc này khí im lặng tan , lúc này ai có thể bước vào thế giới của Hoắc Cảnh Sâm được.

      Ba người Lục Phi Ly thức thời tiến lên, ba người theo thứ tự ngồi ghế dài, Hoắc Cảnh Sâm thế này bọn họ chưa từng thấy, hơn nữa hành động lần này của những người kia rất quá đáng, mà lúc này, việc Hoắc Cảnh Sâm làm gây ra trận chiến hôi tanh mùi máu.

      Vòng khói tràn ngập, vòng khói màu trắng nhàn nhạt kia bay lên, tạo thành những hình dạng bất quy tắc, rồi sau đó khiến cả người Hoắc Cảnh Sâm mang cảm giác mơ hồ, thuốc lá tiếp tục, mà ánh mắt rời rạc, đắm chìm trong tầng khói mỏng kia, giống như thần kinh tê dại, cái tay khoác lên đầu gối, vô thức che giấu trái tim mạnh mẽ của .

      Tới điếu thuốc cuối cùng, tàn thuốc vẽ ra đường con hoàn mĩ, rồi sau đó rơi chính xác vào thùng rác, bỗng chốc, trong nháy mắt, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm lập tức sắc bén hơn, đứng lên, phủi bụi bặm người, ánh mắt sắc bén kia cùng kết hợp với ngữ điệu lạnh lẽo.

      “Kẻ đánh Thần Viễn kia chết như thế nào?”

      Lục Phi Ly ánh mắt lóe sáng, nhưng cũng đáp chi tiết.

      “Ném cho chó ngao Tây Tạng cắn nát.”

      Những con chó ngao Tây tạng ở biệt thự bên Italy mấy năm qua đều được nuôi bằng thịt người, mà gã đàn ông bắt cóc Hoắc Thần Viễn bị ném cho đống chó ngao Tây Tạng sau chưa đầy 3 phút còn bóng dáng.

      Ba phút chính là ban ân lớn nhất của Hoắc Cảnh Sâm, mà , Hoắc Cảnh Sâm muốn người chết biện pháp rất nhiều, nhưng phải sống dở chết dở trước đó mới là tàn nhẫn nhất.

      Gật dầu, Hoắc Cảnh Sâm tiếp tục đề tài này, vẻ mặt khôi phục như thường, thậm chí gương mặt còn có thêm vài phần có sống động, mang theo vài phần tự giễu nhạo báng.

      “A, tôi là Lão Đại, tại tài liệu chuyển nhượng cổ phần công ty cũng ký, khế ước bán thân cũng ký, vậy dứt khoát giải tán , còn nữa, ngày mai còn phải bán mạng cho Mộ thị, ừm, mọi người về nghỉ ngơi sớm .”

      “…”

      Ba người khóe miệng run lên, động tác tương đối chỉnh tề, lời này có mấy phần thảm hại ưu tư, nhưng bọn họ làm sao lại hề cảm thấy bốn chữ này tại hợp với Hoắc Cảnh Sâm, người này gặp phải chuyện gì mà cảm thấy thảm hại chắc chắn diễn trò, ông trời ạ, có thể khiến người này trở về tình trạng bình thường được ?

      “Ơ, làm gì vậy? khí này, chậc chậc, sao lại keo kiệt như vậy, “Linh” của các người chẳng lẽ phá sản rồi sao?”

      xuất của Hách Liên Thần lúc này dường như có sắc thái khôi hài, người này đột nhiên xuất báo trước, thậm chí còn phát bất bình thường của bầu khí nơi này tại, tóm lại thỉnh thoảng có cơ hội có thể nhạo báng Hoắc Cảnh Sâm Hách Liên Thần tuyệt đối bỏ qua.

      xong Hách Liên Thần ngồi vào cái ghế bên cạnh mấy người Tả Chi Hành, chân bắt chép vắt vẻo, dáng vẻ này ai có thể nghĩ đến bốn chữ BOSS lớn của “Mạn”.

      “Hoắc Thần Viễn sao rồi?”

      Quan tâm này là lòng, cũng là mục đích tới đây của Hách Liên Thần.

      “Đúng rồi, người phụ nữ của phẫu thuật thành công, có lẽ mấy giờ nữa tỉnh lại a, tên nhóc bên trong thế nào rồi?”

      Người này đột nhiên xuất làm rối loạn lộn xộn khí “bi thảm” Hoắc Cảnh Sâm vừa dựng lên, mấy người Mạc Tình Đông còn đắm chìm trong khí khoa trương giả tạo kia chưa thoát ra được, lúc này Hách Liên Thần cố ý muốn bày trò cười, trong thoáng chốc người đàn ông trải qua sóng to gió lớn cảm thấy thần kinh rối loạn, hai người gần như nắm trong tay hơn nửa mạch kinh tế thế giới, có cần dở hơi thế ?

      Ba người lập tứng đứng lên giống như bàn trước động tác chỉnh tề rồi, nét mặt châm chọc quay lại xoay người, mấy đầu người quay lại hướng về phía cuối cầu thang.

      Bọn họ trước, nên làm gì làm , Hoắc Cảnh Sâm muốn làm gì vào thời điểm quan trọng thông báo cho bọn họ, lúc này bọn họ có năng lực chịu đựng trò đùa dai trong lúc vui vẻ của Hoắc Cảnh Sâm

      Hách Liên Thần giương mắt nhìn động tác chỉnh tề của ba người, phẫn hận bất bình vì vừa xuất những người này lập tức luôn, mặt uất ức nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm.

      “Vì sao thuộc hạ của lại muốn gặp tôi vậy? Dù gì lạo tử cũng là Lão Đại của tổ chức lớn đấy!”

      Hoắc Cảnh Sâm nhìn về Hách Liên Thần, vẻ mê man khuôn mặt biến mất, cảm giác được khi mình “cười lạnh” với cấp dưới mang đến bao nhiêu phiền nhiễu.

      “A, chúng tôi giải tán rồi.”

      Người nào đó dáng vẻ thoải mái, nếu như ba người kia còn ở đó tuyệt đối vung quả đấn đánh chết !
      Last edited by a moderator: 14/10/14
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 131
      Editor: Hoàng Dung
      "A, chúng tôi giải thể rồi." Người nào đó dáng vẻ thoải mái, nếu như ba người kia còn ở đó tuyệt đối vung quả đấm đánh chết !

      ". . . . . ." Hách Liên Thần khóe miệng giật giật, sống lưng ràng cảm giác ớn lạnh: "Hoắc Cảnh Sâm thỉnh thoảng có thể đừng biến thái chút được ?"

      Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, giờ phút này cắm tay vào trong túi quần như tên lưu manh, nhưng hết lần này tới lần khác lại kết hợp rất tốt với tư thái ưu nhã trời sanh của . Thân sĩ và lưu manh hai thái cực này thể cùng tồn tại, vậy mà có thể đem hai thái cực này biểu cực kỳ hài hòa. thực tế ngươi vĩnh viễn cũng thể thấy Hoắc Cảnh Sâm, người đàn ông này nghĩ cái gì, giống như tại.

      "Cổ phần tôi cũng chuyển nhượng rồi, khế ước bán thân cũng ký, lúc này phá sản rồi. em tốt, Hoắc Thần Viễn khó nuôi như vậy, sau này nuôi nó dùm tôi , ngày mai tôi còn phải bán mạng cho người ta đấy."

      Giọng điệu Hoắc Cảnh Sâm vẫn như cũ, bộ dáng hề thương cảm giống như người bị ‘phá sản’ nên có, thậm chí khóe miệng còn mơ hồ lên ít ý cười tà mị, ràng làm cho người ta có loại cảm giác trong nụ cười mang theo điềm báo hủy diệt nào đó

      Hách Liên Thần hoàn toàn bình tĩnh được, dù người trước mặt là thủ lĩnh của ‘ mạn ’ có tính cách lạnh nhạt cũng kiềm được mà phải che mặt, rồi sau đó run rẩy đưa ngón trỏ ra chỉ vào Hoắc Cảnh Sâm:

      "Mẹ nó! phá sản? biết xấu hổ phải ? Còn làm bán mạng? lão nhị đấy! Tại sao bán thân kiếm tiền nuôi con trai luôn ? !"

      "A" Hoắc Cảnh Sâm cười khẽ tiếng, trong ánh mắt mưu ’ nào đó từ từ nổi lên mặt nước: "Bán cho ... muốn ?"

      Hách Liên Thần cảm thấy buồn nôn, cực kỳ khinh bỉ nhìn Hoắc Cảnh Sâm:

      "Cút! Tìm con trai , con trai của so với tôi còn có tiền hơn!"

      "Xem chừng, rất quen thuộc đối với con trai tôi?"

      Hoắc Cảnh Sâm mặt cười hiểm nhìn về phía Hách Liên Thần, hiển nhiên, Hoắc Cảnh Sâm làm nền nãy giờ, nhanh chậm chờ đúng là câu này của Hách Liên Thần. Hoắc Cảnh Sâm đào hố, còn có thể làm cho người ta hiểu lý do mà rơi vào đó!

      Đùa giỡn phúc hắc, thể , bây giờ Hách Liên Thần còn lâu mới sánh bằng cấp bậc của Hoắc Cảnh Sâm.

      giây kế tiếp vẻ mặt Hách Liên Thần trực tiếp hóa đá. Em ! Nhất thời đắc chí liền quên mất kế hoạch hay vốn là xem kịch vui mà, che che giấu giấu nấp nhiều năm như vậy, dễ dàng sao?

      Hách Liên Thần cười gượng hai tiếng:

      "Tôi và Thần Viễn rất là quen, phải nó bình thường vẫn hay tìm tôi đánh nhau sao?"

      Phấn khích chưa đủ chính là loại tình trạng trước mắt này đây, tuyệt đối có lý mà được. Tính tình Hoắc Cảnh Sâm làm sao có thể biết, che dấu con và nữ nhân của ta nhiều năm như vậy, người ta tuyệt đối thấy được lòng tốt của ngươi đâu. Theo trình độ biến thái của người này, tuyệt đối biến sắc mà chỉnh rất có tiết tấu, nhưng mà vì sao lại dùng giọng dương thông báo trước tiên chứ?

      Chẳng lẽ Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên đổi tính? Nhưng, ngươi gặp qua người nào trước khi chỉnh ngươi còn cười híp mắt thông báo với ngươi tiếng, ta muốn chơi ngươi ?

      Được rồi, chuyện như vậy có lẽ thực có người làm được, nhưng Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối phải người như thế.

      Hoắc Cảnh Sâm theo ngồi chỗ bên cạnh Hách Liên Thần, liếc mắt nhìn người vẫn cố giả bộ trấn định bên cạnh, đưa cánh tay khoác lên bả vai Hách Liên Thần. Sau khi u oán thở dài tiếng, môi mỏng khẽ động, mở miệng giọng tương đối thương cảm:

      "Hách Liên Thần, cho tôi tiền."

      Lúc chuyện Hoắc Cảnh Sâm thậm chí còn rất phối hợp vươn cái tay khác ra, nghiêng đầu đợi Hách Liên Thần trả lời.

      Hách Liên Thần trong nháy mắt có cảm giác bị thiên lôi đánh liên tiếp, bộ dáng này của Hoắc Cảnh Sâm là sao? Bình thường rất ra dáng đàn ông kiệt xuất mà. Đây là đầu bị cửa kẹp hay là thế nào? Bộ dáng như tiểu tức phụ buồn bã đợi được ông chồng chồng về muộn này, là Hoắc Cảnh Sâm sao? vậy sao?!

      ". . . . . ." Khóe miệng Hách Liên Thần run rẩy, ràng chính là bộ dạng thể xác và tinh thần mệt mỏi mà. Mặt ghét bỏ bắt lại cánh tay Hoắc Cảnh Sâm khoác vai , trong nháy mắt cách xa người đàn ông này, ngồi ở ghế dài đầu tiên bên trái, trong thời gian ngắn thái độ cũng hòa hoãn xuống, có thể thấy được Hoắc Cảnh Sâm mang đến trong lòng người ta bao nhiêu bóng ma.

      "Hoắc Cảnh Sâm, năm này tiền lão tử bị con trai cướp cũng đủ để nuôi sống quốc gia rồi, giờ có ý tốt hỏi tiền người nghèo như tôi sao? !"

      Được rồi, nãy giờ đến con trai chỉ đặc biệt Hoắc Cảnh Sâm —–cái tiểu tổ tông kia, nếu đến Mộ Tây Hàn. Con mẹ nó! Hằng năm số tiền ‘ mạn ’ thu được, nửa bị tiểu tử kia lấy rồi, lão đại như còn có dũng khí làm ra chuyện như vậy đâu. Em nó! Đám người dã man kia dù IQ có cao, phải cũng bị Mộ Tây Hàn dùng bộ dạng dễ thương của nó ăn sạch sành sanh bọn họ sao!


      Còn có Hoắc Cảnh Sâm đáng chết biết xấu hổ này! Hách Liên Thần càng nghĩ lòng càng chua xót, tại này lão tử cũng học được từ con trai của ngươi tiết mục thương cảm rồi. Nhưng người như Hoắc Cảnh Sâm, chẳng lẽ cũng muốn bắt chước bộ dạng đáng đùa giỡn sao? lòng muốn câu, chuyện này làm rất tốt, nếu ngày nào đó Hoắc Cảnh Sâm thực dùng bộ dáng đùa giỡn đáng để kiếm tiền có thể ……….Mẹ nó! Mới nghĩ tới cảnh tượng đó thôi cũng làm cho người khác đặc biệt đau thận!

      Nhưng được rồi, cái thế giới mà hoa si hoành hành này, nếu Hoắc Cảnh Sâm học bộ dáng kia, vậy những siêu sao Thiên vương kia mau chóng ngồi hóng mát vẽ vòng tròn rồi!

      Cuối cùng Hách Liên Thần cho ra kết luận như thế này, cái gia đình này là tập thể nghiệt kết hợp, ban đầu Jesus lão nhân gia ông ta đến tột cùng là ngủ gật thế nào mà để cho gia đình bọn họ gặp nhau được hả?

      "Người em, gần đây năng lực chịu đựng của trái tim tôi được tốt lắm, ngài có lời gì cứ thẳng là được rồi. Mặc dù nơi này là bệnh viện, nhưng cũng thể xuất ở thời gian quá dài."

      Lời ngầm, bị Hoắc Cảnh Sâm ngài kích thích đến hai mắt trợn ngược hai chân đạp cái, ai có bản lãnh trở lại cấp cứu cho hả?

      Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm nâng lên nụ cười hết sức mê người, ràng làm cho người ta dời mắt được, nhưng vì cái gì Hách Liên Thần càng xem càng cảm giác tình cảnh mình sau này hỏng bét rồi.

      có chút xốc xếch giữ tay che trán, bộ dạng hơi cúi đầu khiến cho ít tóc ở đầu rơi xuống tạo ra cái bóng nhàn nhạt. Bây giờ bộ dạng bắt chéo hai chân như lưu manh nhưng dựa vào ghế lại tạo ra cho người ta cảm giác lười biếng khác thường, tay khoác lên đầu gối, cái tay khác buông thỏng ở ghế gõ loạn theo qui tắc:

      "Ha ha, tiền của con tôi về sau là của vợ nó, chuyện này liên quan gì tới tôi?" Giọng , dáng vẻ vô tội kia ràng chính là tiêu chuẩn nam nhân tốt của thế kỷ hai mươi mốt. Dĩ nhiên những thứ này cũng đều giới hạn ở giọng , chỉ là lời xoay chuyển mà thôi, Hách Liên Thần gặp tai ương: "Tôi bị bắt ra ngoài làm diễn viên nhiều năm như vây, giải trí cả tinh thần và thể xác của lão nhân gia ngài. vậy, tôi thu chút phí diễn xuất cũng là việc nên làm đúng ?"

      ". . . . . ." Hách Liên Thần lặng yên, có thể cho có ít nhất lần đùa giỡn thành công được hả? "Đó phải là vì tôi muốn tốt cho sao?"

      Nếu phải là từng ấy năm tới nay, chịu mệt nhọc chăm sóc hai đứa con trai của , còn phải thời thời khắc khắc đề phòng hai em chạm mặt nhau để tránh cảnh tượng hung tàn xảy ra trong nhà , dễ dàng sao? Hơn nữa ban đầu nếu phải là sơ ý tra được Hoắc Cảnh Sâm rơi mất hạt mầm bên ngoài, chủ mưu đến gần Mộ Niệm Thần sao? Nếu phải là nhất thời cao hứng muốn xem kịch hay, có lúc tốt bụng công giúp tên này nuôi hai đứa con trai thành trắng trẻo mập mạp như vậy sao? Nếu phải vì người em này, sớm ném Mộ Niệm Thần, cái nữ nhân vô sỉ chỉ biết ăn rồi ngủ ra khỏi nhà lâu rồi!

      Được rồi, Hách Liên Thần cảm thấy sau mỗi lần bị Hoắc Cảnh Sâm tính toán, cũng trùng hợp vì muốn xem kịch vui, ra cũng phải là thể tha thứ được!

      Nông nô mà cũng muốn trở mình hở?

      thực tế ngay cả Hách Liên Thần cũng cảm thấy vô lực vì câu này của Hoắc Cảnh Sâm, ngôn ngữ cũng giải thích được lúc này đối với mình phẫn hận ra sao. Hai ngày trước làm sao lại nghĩ ra, chạy đến thành phố A đến xem kịch hay làm gì? Hoắc Cảnh Sâm có thể diễn kịch hay cho ngươi xem sao? Đều vạ đến cá dưới ao, huống chi ban đầu là vạch ra mưu hại người, trời mới biết lúc này Hách Liên Thần có bao nhiêu hi vọng chuyện này chỉ có Hoắc Cảnh Sâm biết. Nếu để cả gia đình này biết, rồi cả nhà bọn họ cùng tiến lên lòng chịu nổi đâu.

      Mẹ nó! Tự nhiên có gắng đào cái hố to làm gì, kết quả Hoắc Cảnh Sâm có rơi vào, mà lại là người đầu tiên tiến vào rồi!

      "A, vậy giúp đỡ tôi thời gian . Ngày mai lão tử phải bán mạng, hơn nữa còn phải cưới nữ nhân hiếm có về nhà vui đùa chút. A, vậy người phụ nữ và con của tôi tạm thời nhờ bảo bọc dùm ha." (mình biết chỗ này nên dùng từ gì để thay thế cho chữ nữ nhân, người phụ nữ mình nghĩ giống như vợ mới dùng…. biết đúng ?)

      Giọng Hoắc Cảnh Sâm vẫn bình tĩnh như trước, giống như thuận miệng ra lời đơn giản ‘hôm nay thời tiết tốt’ vậy. Nhưng thực tế, có lẽ là tồn tại nguyên nhân ăn ý nhiều năm, cho dù lúc trước quả hai người vẫn còn đùa giỡn với nhau, lại có thể đột nhiên thu hồi vẻ mặt đùa giỡn. Mẹ nó! Trở mặt nhanh giống như lật sách tuyệt đối là dùng để hình dung người đàn ông này, tốc độ và trình độ nghiệt của người này có thể là tỷ lệ thuận với nhau!

      Hách Liên Thần cau mày, thời điểm hiểu ý tứ trong lời của Hoắc Cảnh Sâm lại khinh thường cười nhạo tiếng:

      "Đừng với tôi, hy sinh Hoắc thị, lại hy sinh sức lao động, cuối cùng còn phải hy sinh nhan sắc, chính là vì muốn cả đám người kia sụp đổ nha! Vốn ban đầu vẫn có thể hạ được đám người này mà, như vậy quá uổng phí rồi!"

      Dừng chút, lại tiếp:

      " thực tế ràng có thể làm đám người kia sụp đổ chỉ trong đêm, thậm chí muốn làm bọn họ biến mất khỏi thế này, cũng phải là có năng lực đó. Nhưng Cảnh Sâm, làm như vậy, là bởi vì Mộ Niệm Thần kia sao?"

      nghĩ thông cường đại như Hoắc Cảnh Sâm nay, thế giới này có cái gì chi phối được nguyên tắc của . Nhưng hôm nay, thế giới của do quyết định quy luật, xác bởi vì những người khác hoặc chuyện khác mà thay đổi.

      Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, trong nháy mắt nụ cười nơi khóe môi dính vào vẻ khát máu tàn nhẫn, cả người càng nhìn càng giống như là bao phủ bởi hơi thở Satan khát máu lao ra từ địa ngục, nhưng cảm giác như thế cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Ngoài cửa sổ ánh nắng ngã về tây, ràng ánh sáng mang màu sắc ấm áp, số gần như hoàng hôn, tội ác bắt đầu ở ranh giới giãy giụa, hề phá vỡ tới ranh giới cuối cùng, thanh từ tính của Hoắc Cảnh Sâm trong hành lang u của bệnh viện đặc biệt ràng.

      "Hách Liên, chúng ta đều là người rất giống nhau. thế giới này mặc kệ là ai chạm đến tầng ranh giới cuối cùng kia, hoặc là hoàn toàn thần phục ở dưới chân tôi, hoặc là, phải hoàn toàn diệt vong."
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 132
      Editor: Hoàng Dung
      Beta: Minchi


      thực tế, bắt đầu từ ngày hôm sau ở thành phố A, đề tài bàn tán về Hoắc Cảnh Sâm lan truyền như gió, bao phủ bầu trời của thành phố này. Thậm chí ngay cả thời điểm vệ sinh nếu người nào thính tai chút phát người phụ nữ ở phòng bên cạnh dùng cái giọng the thé của mình thảo luận cực kỳ hưng phấn với người bên đầu điện thoại kia về người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này.

      Còn đám đàn ông lại cảm thấy hứng thú với việc sau khi Hoắc Cảnh Sâm rời , Hoắc thị có thể dựa vào phó tổng giám đốc chống đỡ có xuống hay ? Hoắc Cảnh Sâm làm cho thị trường chứng khoán rung chuyển, biết về sau giải quyết chuyện này như thế nào?

      Về phần đám phụ nữ, họ rất vui vẻ, họ có nghe lầm, họ vui vẻ vì thân phận nay của Hoắc Cảnh Sâm bị tụt dốc. Dù thiếu thân phận tổng giám đốc Hoắc thị, nhưng ở thành phố này người nào có thể làm thay đổi được địa vị của . Ngày trước, phụ nữ bên cạnh được chọn kỹ lựa khéo, hơi có tỳ vết cũng tuyệt đối được đến gần thân thể của .

      giờ, họ vui vẻ vì cơ hội có thể leo lên giường của Hoắc Cảnh Sâm lại tăng thêm chút, có thể có tiền có quyền, nhưng phụ nữ trong thành phố này, được rồi, bao gồm ít đàn ông còn lại tuyết đối bỏ phiếu bầu là bạn giường lý tưởng nhất!

      Dĩ nhiên, trong lúc đó tin tức mười ngày sau Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San làm đám cưới cũng được công bố ra, càng về sau càng nhiều tạp chí đăng những tin tức suy đoán rằng Hoắc Cảnh Sâm có thể bỏ thương trường để theo đuổi chính trị hay ? Dù sao lực ảnh hưởng của Cố gia ở giới chính trị từ trước đến giờ cũng quá ràng rồi, những ngày độc thân của Hoắc Cảnh Sâm chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, nhưng ảnh hưởng chút nào đến ý định vội vã bò lên giường cùng Hoắc Cảnh Sâm của đám phụ nữ.

      Họ cho là có thể nâng lên chút quan hệ với Hoắc Cảnh Sâm phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh rồi, còn về phần cưới người nào có liên quan gì tới họ? Lại đến, Cố San San gả cho Hoắc Cảnh Sâm ngược lại là kịch vui mà mọi người muốn xem, người nào ở thành phố A lại biết từ trước nay Cố San San định hôn ước với Hoắc Cảnh Sâm, chẳng qua là sau đó người phụ nữ này lại ngừng đeo bám Hoắc Cảnh Sâm, ngược lại cũng làm được tâm của Hoắc Cảnh Sâm có đặt ở người Cố San San.

      Được rồi, nếu như Hoắc Cảnh Sâm có hôn ước vẫn đỡ được theo đuổi cuồng nhiệt của đám phụ nữ. Như vậy trong đêm hai đứa con trai sinh đôi của Hoắc Cảnh Sâm được đưa ra ánh sáng có thể là càng thêm thúc dục sức theo đuổi của đám phụ nữ đó đối với Hoắc Cảnh Sâm.

      Tít trang đầu, tất cả tờ báo đều là hình về hai đứa con trai của Hoắc Cảnh Sâm. Cảm giác đứa di truyền thân sĩ ưu nhã lạnh lùng hờ hững của Hoắc Cảnh Sâm phải là sâu tận xương tủy. đứa mang vẻ mơ màng mông lung như vừa tỉnh ngủ, dáng vẻ vô ý đó phát huy bốn chữ 'điên đảo chúng sinh' đến tột cùng.

      Bộ dáng giống nhau đều cực kỳ tinh xảo, căn bản là phiên bản thu của Hoắc Cảnh Sâm, trong khoảng thời gian ngắn suy đoán về người mẹ ruột của hai em càng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí quyển tạp chí có nội dung là sáu năm trước Hoắc Cảnh Sâm chơi đùa với tập thể đám phụ nữ, trong quyển tạp chí đó còn phân tích từng nữ nhân , nhưng cuối cùng đều bị hủy bỏ, chẳng lẽ hai đứa bé này chui ra từ trong tảng đá sao?

      Độ nóng cha con Hoắc thị cơ hồ thổi đến mỗi góc hẻo lánh nào đó của thành phố A rồi, nghe ngày đó có vô số bà mẹ trẻ giáo huấn con của mình tương lai phải cua được trong hai người em nhà đó, còn có vô số bà mẹ trẻ khác ghét bỏ nhìn con trai nhà mình mặc quần yếm, nước mũi văng tung tóe, suýt nữa cước đá ra khỏi nhà.

      Có tin đồn, ngày đó có đạo diễn Hollywood đến thành phố A lấy cảnh, sau khi đọc báo lập tức đưa ra cành ôliu với hai em và Hoắc Cảnh Sâm, dùng cái giá trời mời bọn họ diễn xuất bộ phim trong nửa năm. Cũng trong lúc đó, các công ty lớn đưa ra cái giá trời mời bọn họ làm người phát ngôn cho công ty. Xem , người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm tùy tiện vứt vào xó xỉnh nào đó cũng tuyệt đối bị chết đói, từ người ta có gương mặt như nghiệt, bắt đầu từ khi đó đời này thứ nhất định xài hết chính là tiền.

      Được rồi, hơn nữa ở bar nổi tiếng có nữ nhân dũng mãnh dán poster treo giải thưởng, ai có thể bắt được Hoắc Cảnh Sâm tới ** cho , tặng mình vẫn còn xử nữ cùng với di sản kếch xù mà chồng trước để lại .
      Em nó , thế giới này tuyệt đối điên cuồng, này bị kích thích quá mạnh hả, chồng trước cũng có rồi, nơi nào còn thân xử nữ, màng lưới bị pháo oanh rồi.

      này vẫn trả lời cường đại như cũ, lão nương có thể làm lại tầng mô bị mất kia, hiệu quả giống như ! Cho thể nghiệm y hệt xử nữ!

      Mọi người trận trầm mặc, lúc đó cái Poster này rất có lực ảnh hưởng.

      thực tế, các , mặc kệ là bao nhiêu tuổi, phụ nữ có trình độ hay bằng cấp ở mức nào đều ghen tị, giống như, quãng thời gian, khi Cố San San tiếp nhận đám phóng viên phỏng vấn khiêm tốn thừa nhận chính là mẹ của hai em sinh đôi ngay lúc đó có nữ phóng viên xông lên trước đánh hai bạt tai.

      nhảm, đứa bé cùng cha nó sao nhường cho ta được, chẳng lẽ là đứa này cũng kế hoạch ở trong đầu ta? Vậy chuyện Cố San San vô sinh bộ dạng được giáo dục lại còn bị táo bón, có thể sinh ra đôi em sinh đôi tinh sảo như thế, trừ phi ngay từ lúc đầu khi ta mang thai bụng bị lừa đá.
      Được rồi, quay trở lại lúc sáng sớm.

      Khi Hoắc Cảnh Sâm lái chiếc QQ màu đỏ chót xuất tại cửa chính Mộ thị lúc đó toàn trường xôn xao, QQ nên tìm người phát ngôn , đúng, hiển nhiên hơn mười vạn xe xuất ra tới mấy chục triệu mẫu xe thể thao cao cấp!

      Hoắc Cảnh Sâm phối cùng bộ tây âu cao quý được cắt may rất tỉ mỉ, tỷ lệ hoàng kim và đường cong mạnh mẽ bao gồm lớp vải màu vàng nhạt ở bên trong, cộng thêm hai tay cắm ở trong túi, trở lại chính là khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ ưu nhã, trong khoảng thời gian ngắn đám phóng viên bao vây , bỏ chức tổng giám đốc hoắc thị bây giờ bên cạnh hề có bất kì người vệ sĩ nào, giờ phút này chắc chắn rất dễ dàng tiếp cận Hoắc Cảnh Sâm
      Hô nhau mà lên, may là Mộ Thiên Hùng tốn công sức tổ chức nghi thức hoan nghênh cũng bỏ quên điểm này, lúc đó, muốn tiến lên kiểm soát chỗ huyên náo này các nhân viên an ninh bị dụ dỗ di tản phía xa nhất.

      Hoắc Cảnh Sâm vẻ mặt như thường đứng tại chỗ, tựa như vô hình nhưng làm cho người ta có cảm giác bị áp bức, đám phóng viên quả hô lên rất lớn, nhưng đích thực, đến gần mới có thể phát Hoắc Cảnh Sâm phải là có vệ sĩ, mấy người phóng viên đều tự động đứng cách khoảng.

      “ Hoắc tiên sinh, ra tin đồn sáng nay ngài tới Mộ Thị nhậm chức là , là vì lý do gì khiến ngài rời bỏ Hoắc thị lựa chọn Mộ thị? Hình như đó phải là lựa chọn sáng suốt”

      “Hoắc tiên sinh xin hỏi câu ai là mẹ của hai an hem sinh đôi kia? Có liên quan với vị hôn thê Cố San San của ngài ? Đối với việc bỏ phiếu bầu chọn ngài trở thành bạn giường lý tưởng nhất ở thành phố A ngài có ý kiến gì?”

      “Hoắc tiên sinh, theo chúng ta biết, vị đạo diễn nổi tiếng của Hollywood cành ô liu chỉ về phía ngài, (khúc này thấy có vấn đề nè) xin hỏi ngài có ý định gia nhập ngành giải trí? Mà ngài hôm nay thừa nhận Cố San San là vị hôn thê của mình, hay cách khác là sau này ngài có thể tham gia vào chính trị?”

      “Hoắc tiên sinh, theo chúng tôi quan sát từ trước đến nay, xe của ngài đều là phiên bản Lamborghini số lượng có hạn, làm sao có thể trong đêm biến thành QQ giá rẻ? Tin đồn ngài phá sản là ?”

      “Hoắc tiên sinh, nghe hai ngày nay ngài thường xuyên chạy tới bệnh viện, có phải ngài mắc bệnh gì tiện ra?”

      “Hoắc tiên sinh…….”

      Trong khoảng thời gian ngắn nhưng đủ các loại vấn đề ly lỳ cổ quái đều được đề cập đến, hôm nay thân phận Hoắc Cảnh Sâm lớn bằng lúc trước đó, khi đám phóng viên đông đảo tự nhiên kiêng kỵ bỏ bớt rất nhiều vấn đề, nhưng bây giờ chút kiêng kỵ, nghĩ đến gì đều có thể bật thốt lên, “bệnh tiện ra” khi năm chữ này thốt ra ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm ràng tối sầm lại, sắc mặt trầm xuống.

      khí hỗn loạn nháy mắt giảm xuống, Hoắc Cảnh Sâm câu cũng chưa hề , cũng trong giây kế tiếp, cả đám phóng viên tự giác nhường đường, Hoắc Cảnh Sâm bước chân trầm ổn tiếng về phía trước.

      trận hỗn loạn được truyền hình trực tiếp TV, trong biệt thự, Lục Phi Ly cùng ba người nào kia được nghĩ phép ràng cười ngã xuống đất, còn có thời điểm nào mà Hoắc Cảnh Sâm có thể nhếch nhác hơn so với lúc này sao? Đoạn video này nhất định phải trân quý, về sau tâm tình tốt liền lấy ra nhai nhai lại.

      May mà nghĩ ra ngoài tìm chiếc QQ, nếu đổi sang chiếc xe đạp đến công ty phải còn có chuyện vui hơn sao?

      Có cái gọi là mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn, bên kia, cũng xem đoạn này, Hách Liên Thần nín thở tương đối dễ nỗi nóng rồi, uống hớp rượu đỏ sửng sốt ngậm ở trong miệng mấy phút sau từ khóe miệng trào ra ngoài, mẹ nó! phải là đánh cái liền đổ sao? Người đàn ông này ngay cả hình tượng của mình cũng quan tâm? Chẳng lẽ là ‘linh’ muốn phá sản?!

      “Hoắc Tây Hàn, con gấu nhà ngươi nghĩ ra chủ ý cùi bắp, chẳng lẽ đứa bé như con muốn đem cha mình trở thành người bình thường?! Chú cho con biết lần tới muốn đánh cược đánh cược xe đạp, cha con khẳng định là chưa từng xe đạp ở trong trường học (??), ừm, choáng nha, nhất định là chưa từng xe đạp!

      Tây Hàn đờ đẫn xem ti vi trong đầu toàn là hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm bị đám phóng viên vay quanh, ánh mắt tập trung thỉnh thoảng mất hồn giống Hoắc Cảnh Sâm y như đúc, đôi mắt như nước trong veo nháy hai cái, ,mẹ nó! Cậu cố ý mời đám phóng viên là vì cái gì? Vì sao ai cảm thấy cha cậu khi chiếc xe kia có thể rất mộc mạc?! Xem ra đám địch thủ của mẹ cậu quá mạnh mẽ!

      “Thôi, chú Hách Liên, coi như cởi chiếc Phượng Hoàng mang biển hiệu xe đạp cũng bị thành đoạn thời gian kinh diễm”

      “……………….”
      Last edited by a moderator: 20/10/14
      Phong nguyet thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 133
      Editor: Hoàng Dung


      Thời điểm Mộ tiểu thư từ từ tỉnh lại là xế chiều, ánh mặt trời bên ngoài nồng đậm. Trong khoảng thời gian ngắn ánh sáng sáng ngời chiếu vào phòng làm mở mắt ra, rèm cửa sổ màu trắng lay động làm ánh sáng chập chờn. Khóe môi khô nứt hơi mở ra, làm động đến vết thương, trong đầu là loạt hình ảnh với cảm giác từng trận tê ngứa từ sau lưng truyền đến. Sau khi làm được từng chuyện, mới xem như hoàn toàn nhớ lại chuyện gì xảy ra.

      Trong phòng bệnh lớn như vậy, lúc này lại yên tĩnh cách quỷ dị. đôi mắt mang theo tia máu mở to, trong nháy mắt làm tăng thêm cảm giác chua xót, lại chỉ có thể nhìn đến phạm vi đỉnh trần nhà. Trần nhà là màu trắng thuần khiết hòa lẫn với màn huyết sắc xinh đẹp trong đầu, thời điểm cảnh tượng trong mộng tái , lúc đó nàng ràng cảm giác được trong lỗ mũi còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt.

      thực tế lúc nửa đêm tỉnh lại lần, dáng vẻ mơ mơ màng màng lại mang theo buồn ngủ nồng đậm, may mắn lúc ấy cứ như vậy mà ngủ, cho nên giấc này liền kéo mãi cho đến bây giờ.

      Giãy giụa hai cái muốn ngồi dậy, nhưng vì chạm đến vết thương sau lưng mà khuôn mặt trở nên trắng bệch, rồi lại nhe răng nhếch miệng kêu đau, trong nháy mắt Niệm Thần có cảm giác bị cả thế giới cũng vứt bỏ. thế này cũng coi như là bởi vì bảo vệ Mộ Cảnh Sâm mới bị thương , được rồi, lui vạn bước mà , người kia có tiền như vậy, dù là nhân viên bình thường của công ty vẫn có đống lớn phúc lợi mà, làm sao đến ngay cả người trông chừng cũng có hả?

      sao nữa, phải cũng có chút quan hệ cá nhân với ta sao? có công lao cũng có khổ lao giúp ta sinh hai đứa con trai rồi mà!

      Càng nghĩ càng nổi giận, nhưng lại càng muốn biết chuyện khi đó đến cuối cùng là như thế nào rồi? Tây Hàn có ở bên người , theo bản năng Mộ Niệm Thần liên tưởng đến cảnh tượng 5 năm trước, Hoắc Cảnh Sâm phái người cướp đứa bé khác, giờ đứa bé sau cũng bị ta phát rồi, có phải màn 5 năm trước lại được tái diễn hay ?

      thể , Mộ Niệm Thần sau khi tỉnh lại, chuyện quan tâm nhất thế giới là vết thương của . lẽ người ta ngay cả thân thể mình cũng lo lắng, ngược lại chạy lo lắng cái này lo lắng cái nọ hay sao?

      giường bệnh, động tĩnh phải là quá lớn, nhưng làm thức tỉnh Hoắc Thần Viễn và con chó to lớn Boa của , co ro nghỉ ngơi ghế sa lon, người chó nghiễm nhiên trở thành hình ảnh đẹp đẽ trong phòng bệnh này. Hình như sau tai nạn đó, khó khôi phục nhất là đứa bé, nhưng dễ khôi phục nhất cũng là đứa bé.

      Bệnh suyễn của Hoắc Thần Viễn tới nhanh nhưng cũng nhanh. Sáng sớm sau khi tỉnh lại, trong lúc vô tình biết được Mộ Niệm Thần cũng ở bệnh viện này, hơn nữa đúng lúc mới phẫu thuật xong, vẫn chưa tỉnh lại đòi tới thăm. Lúc đầu bác sĩ đương nhiên đồng ý rồi, người vừa khỏi bệnh đòi thăm người khác bệnh nặng còn chưa khỏi, quả là quá liều lĩnh rồi.

      Nhưng Hoắc Thần Viễn, cái tiểu ác ma này quyết định chuyện gì, trừ Hoắc Cảnh Sâm, ai có thể quản? Ngay cả Tây Hàn đến đây, nhưng sau đó giải thích được lý do bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.

      Thân thể nho Hoắc Thần Viễn sau BOA xê dịch xuống, đầu run lên liền từ ghế sa lon nhảy xuống.

      Thân thể nho lặng yên tiếng động di chuyển đến bên giường, rồi sau đó leo lên cái ghế bên cạnh. Lúc đó Mộ Niệm Thần chìm đắm trong khí đau khổ mà bản thân tự tạo ra, thậm chí có chú ý tới động tĩnh mà người bên cạnh giường gây ra.

      lúc Mộ Niệm Thần ai oán chịu đựng cảm giác bụng rỗng khó chịu. Lúc chuẩn bị ngủ lần nữa, mới nhắm mắt lại có cảm giác cái bóng nhàn nhạt bao trùm lên người mình, ràng cảm thấy được bên cạnh giường ngủ có chút lún xuống. Trong gian tĩnh mịch, từ đầu có thể nghe thấy ràng tiếng hít thở của người thứ hai.

      Theo bản năng, trái tim đập nhanh hơn. Thời điểm Mộ Niệm Thần run rẩy mở hai mắt ra, trước mắt là khuôn mặt non nớt phóng đại, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi Mộ Niệm Thần có thể thấy sau đôi lông mi kia, bên trong đôi mắt của giấu nốt ruồi đen nhàn nhạt.

      Mặt mũi giống nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt Mộ Niệm Thần có thể hủy bỏ nhiều lý do và chắc chắn đứa bé này phải là Tây Hàn. Ít nhất có thể xác minh là trong đôi mắt, sau lông mi của Tây Hàn có nốt ruồi đen nhàn nhạt kia.

      Lúc Mộ Niệm Thần đưa ra cái tay cơ hồ là mang theo chút run rẩy, lúc đó Hoắc Thần Viễn đứng ở ghế, thân thể nghiêng xuống dưới, cánh tay chống lên giường, cả người tỏa ra loại cảm giác rất kỳ lạ, rồi lại cảm thấy vui sướng, mắt nhìn xuống trong những người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh .

      Khóe miệng Mộ Niệm Thần ràng lên nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, tay chạm vào cảm giác da thịt non nớt mềm mại, tất cả tồn tại chân như vậy, cảm giác như thế, là tốt.

      Đôi mắt Hoắc Thần Viễn nháy hai cái, trải qua giám định, mẹ mình giống như cũng có quá kinh ngạc sợ hãi. Ít nhất, ở khoảng cách gần như vậy, mẹ cũng có thét chói tai, sau đó lại trận ép buộc ** đúng ?

      Hiển nhiên, Hoắc Thần Viễn đối với cảnh tượng mẹ con gặp mặt khá là hài lòng, ít nhất lần này mẹ nhận ra , phải sao? Nhưng thực tế, kế hoạch ban đầu Hoắc Thần Viễn chuẩn bị là hình tượng con trai ngoan ngoãn cùng với nụ cười điên đảo chúng sinh.

      Sau khi cảm giác mới mẻ qua, Hoắc Thần Viễn vì dự phòng mẹ mình sau khi kinh ngạc đến ngây người ngồi dậy nên mới đứng tư thế này, bây giờ xương cốt thân thể nho chịu được hành hạ như vậy nữa?

      Được rồi, cho rằng đây là lần đầu tiên thấy đứa con trai này, nên trong nháy mắt cả người tràn đầy lực lượng, cắn răng nhẫn nhịn cái, sau hồi cảm giác thoải mái, thận trọng ngồi thẳng dậy.

      giây kế tiếp, đột nhiên Mộ Niệm Thần vươn tay lần nữa, nhiệt độ bàn tay hơi thấp mang theo chút sức, bóp lên khuôn mặt mềm nhũn của Hoắc Thần Viễn cái:

      "Đau ?"

      Được rồi, ra Mộ tiểu thư chỉ là muốn xác định đây có phải là nằm mơ hay thôi? Giờ phút này, có lẽ là do thời gian dài gì, trong giọng của mang theo chút thanh khàn khàn, vốn là giọng tuyệt vời nhưng lúc này chút mỹ cảm cũng có.

      Vừa mới bắt đầu gương mặt Hoắc Thần Viễn chính là bộ dáng đáng đánh đòn, nụ cười nào. Giờ phút này Hoắc Thần Viễn học được cả mười phần mười bộ dáng khí thế lạnh lẽo vốn là của Hoắc Cảnh Sâm. Bây giờ, phiên bản thu của ta ngồi ở trước mặt Mộ Niệm Thần, trong nháy mắt giết chết niềm kiêu ngạo trong lòng Mộ tiểu thư rồi. Mẹ nó! Sao hai đứa con trai đều giống Hoắc Cảnh Sâm như vậy hở? Đây là sợ mang theo con trai của Hoắc Cảnh Sâm ra ngoài mà người ta nhận ra sao?

      "Con trai, cười cái có được ? Dáng vẻ này của con, làm mẹ áp lực khá lớn đó."

      Mộ tiểu thư coi như thỉnh thoảng kiêu ngạo vậy thôi, cũng tuyệt đối phải là người luôn luôn kiêu ngạo đâu? Lúc đó, bản tính nhiều của lập tức phát huy, dùng giọng khàn khàn như vịt đực cân xứng với vẻ mặt dịu dàng mà cố ý bày ra. Bộ dáng kia nhìn thế nào cũng giống như bọn buôn người lừa bán trẻ con!

      Hai câu vừa rơi xuống, Hoắc Thần Viễn sửng sốt dùng vẻ mặt đáng đánh đòn của mình nhìn Mộ Niệm Thần, bộ dạng nghiêm túc cẩn thận kia làm cho Mộ Niệm Thần muốn cầm gối đầu đập lên bộ dáng đó của . Lúc đó, trời mới biết Mộ Niệm Thần trong nháy mắt cảm thấy đứa con trai này nhất định là theo bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm thời gian quá dài, nên đầu óc có thể thông minh cũng được , nhưng con trai của tại sao có thể bán nước như vậy chứ?

      suy nghĩ , Mộ Niệm Thần rất muốn chết mà đưa tay xoa nắn trận mái tóc mềm mại của Hoắc Thần Viễn, đùa dai mà xoa nắn đầu như quả đào, tự ngu tự nhạc¬¬(*) cười hai cái. Nhưng bởi vì động tới vết thương sau lưng, sửng sốt cố gắng khắc chế trận cuồng tiếu sắp tràn ra khỏi miệng.

      (*) Tự ngu tự nhạc: tự tiêu khiển tự vui vẻ

      "Con trai, cười với mẹ tiếng, lát nữa mẹ dẫn con ăn KFC."

      Mộ Niệm Thần nghĩ gì, ngay cả Hoắc Thần Viễn có IQ 208 cũng có chút muốn bệnh thần kinh luôn, KFC? Có cần phải cười như vậy hay , biến đống Gà thành nhiều loại thực phẩm tiện lợi thôi mà, phải chỉ là món mà 2 đứa bé cùng đường phải ăn sao, nguyên nhân là vì suýt nữa phá tan luôn phòng bếp đúng ?

      ". . . . . ." Mộ Niệm Thần ra sân, chẳng lẽ đứa bé này là người….câm? Niệm Thần ngổn ngang trong gió, trong nháy mắt đôi mắt bao phủ tầng thương hại.

      Hoắc Thần Viễn cảm giác nếu mình lại lời nào nhất định phải bị công phá rồi, chân mày nho nghiêm túc nhíu lại, bộ dáng có chút ghét bỏ khiến Mộ Niệm Thần có kích động muốn đạp trực tiếp về lại trong bụng cải tạo lại từ đầu. Hoắc Thần Viễn ho tiếng, nghiễm nhiên bộ dáng phải đàm phán với Mộ Niệm Thần.

      lâu sau, lúc Mộ Niêm Thần muốn đưa tay bóp lần nữa, Hoắc Thần Viễn biến sắc nghiêng đầu, lúc đó trong ánh mắt tầng ghét bỏ càng thêm nồng đậm. khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay tràn đầy nghiêm túc thuộc về cái tuổi này. Nếu Tây Hàn đột nhiên vào thấy bộ dáng này của em trai, tuyệt đối bay thẳng đến sau đó cực kỳ khinh bỉ , ném cổ áo giơ lên lôi ra khỏi phòng bệnh. Còn để mẹ mình mình ở lại đây, hoàn cảnh nơi này rất tốt để nuôi dưỡng thân thể.

      "Chậc chậc, nhìn mẹ gầy đến chỉ còn da bọc xương, nửa đêm lúc gối lên ngủ nhất định thoải mái, nuôi khỏe mạnh bằng góc BOA. Đến BOA cũng ghét bỏ mẹ cho xem, ngực quá , con rất hoài nghi, tiểu tử Tây Hàn kia lớn lên thế nào, gương mặt này đủ xinh đẹp, về sau nếu em giống mẹ con rất mất mặt, aizz. . . . . ."

      Bạn rất khó tưởng tượng ra tình huống đứa bé năm tuổi ra với mẹ mình trận như vậy sao, cảm giác giống như coi kịch vui chứ gì! Nhưng thực tế, lúc đó hai mắt Mộ tiểu thư cơ hồ sắp trợn ngược lên, hôn mê rồi. Mẹ nó, đây là con hoang nhà ai chạy đến, vì sao còn tuổi nhưng lại giống như Hoắc Cảnh Sâm, cực kỳ xảo trá như vậy hả? !
      Phong nguyet thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 134
      Editor: Hoàng Dung


      Đây là cảnh tượng lần đầu tiên mẹ con chính thức gặp nhau, nhưng nếu để Mộ tiểu thư phát biểu cảm thụ ngay lúc này, chút do dự nhảy ra nhìn khinh bỉ bạn lâu, rồi sau đó phẫn hận rống câu với bạn. Mẹ nó, giận đến bể phổi rồi!

      Cái gì mà hai mắt lưng tròng thâm tình nhận nhau, còn cái gì mà mẫu từ tử hiếu, theo tính tình của Hoắc Thần Viễn, thậm chí cho nụ cười, và nhất định giết Mộ Niệm Thần trong nháy mắt. Nhưng đến thời điểm ngược lại, nếu như phải mặt mũi giống như Tây Hàn, Mộ Niệm Thần thậm chí có vài phần kích động muốn cầm cổ áo giơ lên rồi ném ra ngoài cửa sổ.

      Trời mới biết Mộ Niệm Thần lấy ở đâu ra nhiều ý tưởng biến thái đối với bạn Hoắc Thần Viễn như vậy, bộ dáng ghét bỏ của chọc cho mẹ ruột của cực kỳ tức giận.

      Sau hồi quở trách, bạn Hoắc Thần Viễn chỉ tiếc rèn sắt thành thép quan sát Mộ Niệm Thần từ đầu tới chân, thảnh thơi lo lắng mở ti vi. , đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay mà đủ quậy cả thành phố A lật trời, rất tò mò với phản ứng của mẹ mình với chuyện này.

      Lúc Tây Hàn tiến vào vừa lúc Hoắc Thần Viễn mở ti vi, liếc thấy mình mẹ sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhưng bộ dáng ràng là bị chọc tức, bộ dáng rất là u oán. Sau đó rất là tự giác ngồi lên ghế, rồi quay đầu cho Hoắc Thần Viễn cái nhìn xem thường.

      Mà Hoắc Thần Viễn mới vừa rồi còn cho Mộ Niệm Thần vẻ mặt ghét bỏ, sau khi thấy được Tây Hàn, khuôn mặt non nớt ràng đổi lại nụ cười ấm áp, sau mới lại khéo léo nhìn về phía màn hình ti vi.

      Trong nháy mắt Mộ tiểu thư mất thăng bằng, vì sao người làm mẹ như lại bằng đứa bé như Tây Hàn hả? Đối xử khác biệt cũng nên ràng như vậy có được hay ?

      Nhưng mà Mộ tiểu thư là ai, chuyện lắc lư trong gió như vậy, lúc ba tuổi cũng có thể chơi đùa thành thục rồi. Nhưng chưa tới được phút, Mộ Niệm Thần thành công bắt được hai tin tức từ bên trong cuộc chuyện của hai em.

      Thứ nhất, hai em trước đây từng gặp mặt rồi.

      Thứ hai, Hoắc Thần Viễn đáng đánh đòn này sợ Tây Hàn.

      Cho nên giây kế tiếp mặt u oán của Mộ Niệm Thần trực tiếp nhìn về phía bạn Tây Hàn, hít hít mũi, sau đó dùng giọng vô cùng suy yếu thở dài :

      "Con trai. . . . . . Mẹ được em trai con thích."

      thực tế, khi người mẹ ra như vậy rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến bốn chữ, tâm lực tiều tụy. (có thể coi như lao tâm lao lực ấy)

      Dĩ nhiên, lúc này mà vẫn có thể dùng khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy tươi cười cũng chỉ có Mộ tiểu thư mới làm được. Hoắc Thần Viễn người ta cũng là vừa khỏi bệnh đấy, hơn nữa bệnh này Tây Hàn còn tự cho là mình phải gánh vác chút trách nhiệm, trong lòng cảm thấy người em trai này có mấy phần thua thiệt. Mắt thấy mẹ mình có chuyện gì rồi, cũng yên lòng, mặt hiểu gật đầu cái bày tỏ an ủi:

      "Mẹ, lập tức xuất người mà mẹ muốn gặp."

      Ánh mắt Tây Hàn rơi vào màn hình ti vi, ngay sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hoắc Thần Viễn:

      "Thân thể em vừa tốt lên thôi, xác định cần trở về phòng bệnh nghỉ ngơi sao?"

      Hoắc Thần Viễn lần nữa quăng qua nụ cười tương đối khéo léo:

      "Đây cũng là phòng bệnh, em ở nơi này nghỉ ngơi là được rồi."

      ". . . . . ." Mộ Niệm Thần yên lặng rồi, mẹ nó, đây đều là con trai đúng ? khi dễ cũng coi như xong , chẳng lẽ lớn cũng muốn phản bội hả, có cần phải em đồng lòng như vậy ?

      Bạn Tây Hàn hiểu gật đầu cái cũng gì nữa, thời điểm nhìn về phía màn hình TV lần nữa, hình ảnh vừa đúng chuyển đến cảnh phóng viên phỏng vấn Cố San San. Lúc đó, ta thừa nhận sinh cho Hoắc Cảnh Sâm hai đứa con trai sinh đôi, nữ ký giả chạy lên cho ta hai bạt tai.

      Hoắc Thần Viễn lạnh lùng nhìn màn này, khóe môi ràng mang theo đường cong giễu cợt nhàn nhạt, người nữ ký giả kia là người nằm vùng bên trong của , chỉ là kêu người ta khoản tiền, để cho ta phát huy ở chỗ đó, nghĩ tới người này có kinh nghiệm như thế. Hơn nữa câu ‘ bị táo bón, nội tiết mất cân đối rồi mà còn có thể sinh con sao? Nếu có thể sinh ra cặp song sinh kia, lão nương cũng có thể cưỡi lên Hoắc Cảnh Sâm tại đây! ’ trở thành câu phát biểu của phụ nữ thành phố A trong khoảng thời gian ngắn.

      Mà giờ khắc này, Mộ tiểu thư mạc danh kỳ diệu trở nên nổi tiếng, hơn nữa còn tương đối để ý chuyện tại sao trong đêm hai em Tây Hàn bị thành do Cố San San sinh. Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ kia của Cố San San, trong lòng cực kỳ giận giữ. Con mẹ nó, ban đầu Hoắc Cảnh Sâm mắt bị mù nên mới có thể có dính líu quan hệ với loại kỹ nữ như vậy....

      Dĩ nhiên nếu như lúc này, mặc dù Mộ tiểu thư nhìn tin tức này nhưng vẫn có thể mấy lời bình như vậy, nhưng giây kế tiếp khi chú ý tới tựa đề đánh ra ở phía dưới màn hình TV là gì, ngổn ngang trong gió rồi.

      "Mười ngày sau con thị trường Cố San San và Tổng giám đốc Mộ thị Hoắc Cảnh Sâm thành hôn."

      Mộ Niệm Thần sửng sốt tại chỗ ba giây, miệng há to đến nỗi nếu là có thể nhét vào quả trứng gà cũng quá đáng, đến tột cùng bỏ lỡ cái gì trong lúc ngủ rồi hả? Hoắc Cảnh Sâm muốn kết hôn với con đàn bà kia, hơn nữa còn dẫn theo con trai ngoan của sao?

      Mộ tiểu thư dễ nổi nóng, hơn nữa có chút hình tượng nào duy trì bộ dạng như vậy giương mắt nhìn về phía bạn Tây Hàn:

      "Con trai, con xác định Tổng giám đốc Mộ thị là Hoắc Cảnh Sâm mà phải là Mộ Cảnh Sâm?"

      Trời mới biết Mộ Cảnh Sâm là người từ tảng đá nào chui ra.

      Được rồi, Mộ tiểu thư đặt trọng điểm sai đối tượng, hoặc là lão nhân gia ngài theo bản năng căn bản là có đặt mặt hàng như Cố San San vào trong danh sách có thể ăn giấm. Ít nhất, lúc này Mộ tiểu thư còn tương đối nhàn hạ thoải mái sáng tạo ra tên người mới phải sao?

      Tây Hàn dời ánh mắt ra khỏi màn hình ti vi, rồi sau đó dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc, vẻ mặt cực kỳ đồng tình nhìn về phía mẹ mình:

      "Mẹ, mẹ có nhìn lầm đâu, cha bán mình cho Mộ thị rồi." lúc chuyện Hoắc Thần Viễn rất là phối hợp cầm lên điều khiển ti vi bấm chuyển đài. Hình ảnh chuyển cái, biến thành thời điểm buổi sáng Hoắc Cảnh Sâm ở cửa Hoắc thị xảy ra màn kia.

      Nếu như thời điểm khi nghe tin tức kia, nét mặt Mộ tiểu thư có thể dùng câu trợn mắt há mồm để hình dung. Như vậy khi Mộ tiểu thư thấy hình ành bên trong, Hoắc Cảnh Sâm lại bước ra từ chiếc Chery QQ, hơn nữa rất thành công làm cho xe Chery QQ lên cấp bậc xe thể thao thế giới, gương mặt lúc này có thể dùng đủ loại màu sắc để hình dung.

      Lời sống động như của phóng viên đủ làm cho Mộ Niệm Thần hiểu ra chuyện gì xảy ra vào ngày đêm này rồi. Được rồi, nhưng đây cũng là giới hạn mà mọi người bên ngoài suy đoán thôi. Bạn Tây Hàn cũng thể để mẹ mình biết được, tất cả chuyện này đều do sai lầm của đưa tới.

      Mộ Niệm Thần lo lắng thở dài tiếng, sau có chút bình tĩnh nằm xuống, cái tay đặt tại vị trí tim của mình, bộ dáng yếu đuối. Rồi sau đó run run từ trong chăn đưa ra ngón tay của mình, ngón trỏ chỉ về phía màn hình TV:

      "Tắt nó cho mẹ."

      Mộ Niệm Thần thỉnh thoảng lại như vậy, chùm kín chăn trước ánh mắt của Tây Hàn, dùng ngón chân cũng biết mẹ mình u oán vì chuyện gì.

      Tây Hàn từ ghế salon nhảy xuống, khéo léo tắt TV, tới trước giường bệnh, hôn cái lên trán của mẹ mình:

      "Mẹ, mặc dù mới phẫu thuật thích hợp để khóc lớn trận, nhưng mà mẹ muốn khóc khóc ."

      ". . . . . ." Mộ Niệm Thần im lặng, bộ dáng giống như muốn khóc lắm sao?!

      Nhưng thực tế, Mộ tiểu thư à, vẻ mặt kia của có thể sánh ngang vẻ mặt táo bón của Cố San San rồi đó, chỉ giống muốn khóc thôi đâu? Đơn giản có thể dùng hai từ thảm thiết để hình dung được rồi đấy.

      Mộ Niệm Thần khóe miệng run rẩy, có ý định giải thích thêm điều gì với đứa con nhà mình. Nhưng tựa như vừa nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Tây Hàn và Hoắc Thần Viễn:

      "Con trai ngoan, hai đứa các con ở bên cạnh mẹ chứ?"

      Tây Hàn gật đầu cái, Hoắc Thần Viễn trong ánh mắt uy hiếp của Tây Hàn khinh thường gật đầu cái.

      Trong nháy mắt Mộ Niệm Thần yên lòng, thời khắc mấu chốt vẫn là hai đứa con nhà mình đáng tin nhất. Hoắc Cảnh Sâm cái tên đàn ông chết tiệt kia, ban đầu nên lập tức đỡ cho phát súng kia. phải sao, bây giờ người ta ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, còn đến Mộ thị làm Tổng giám đốc, có sang đây nhìn cái ?

      Sau khi cảm giác cân bằng qua , trong đầu Mộ Niệm Thần lại lặp lặp lại chiếc xe Chery QQ đỏ chót sau lưng Hoắc Cảnh Sâm, nhìn thế nào cũng thấy bộ dạng như có tin vui. Mặc dù khí thế Hoắc Cảnh Sâm làm cho chiếc xe lên tới đẳng cấp xe thể thao thế giới, nhưng thời điểm này cũng tiêu trừ được cảm giác ức chế của .

      Người đàn ông kia có cần phải thay đổi như vậy hay , nhất là lúc ký giả hỏi có phải có bệnh tiện ra phải ? Mộ Niệm Thần thừa nhận mình hả hê.

      Trăm năm khó gặp cơ hội nhạo báng như vậy, chờ lát nhất định phải thu lại, về sau thời điểm tâm tình tốt lấy ra xem xem lại, đặc biệt là lúc Hoắc Cảnh Sâm làm tâm trạng trở nên căng thẳng. Đúng, tóm lại, về sau nhìn đoạn video này mình tuyệt đối cảm thấy đau, chân cũng đau đớn, có thể hơi leo lên lầu năm cũng được.

      . . . . . .

      Mộ tiểu thư, ra chịu kích thích rất lớn đúng ?

      Vài phút sau, Mộ Niệm Thần đột nhiên kéo cái chăn mặt mình xuống, rồi sau đó cười đến nỗi bả vai run lên bần bật, dáng vẻ này rơi vào trong mắt hai đứa con trai, thế nào cũng cảm thấy hình như Mộ tiểu thư lại có ý nghĩ tà ác gì rồi.

      "Các con, thằng nhãi Hoắc Cảnh Sâm nếu dám cưỡi lên xe đạp mang nhãn hiệu Phượng Hoàng rồi lên thuyền với cái áo sơ mi trắng và quần jean, tuyệt đối loại kinh diễm thời gian tuyệt diệu."

      ". . . . . ." Tây Hàn lặng yên, cái này chẳng lẽ chính là tâm điện cảm ứng trong truyền thuyết sao?

      ————
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :