1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn (F7ull+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 127 (2)

      Bệnh viện, cửa phòng cấp cứu.

      Bạn Tây Hàn có chút ngây ngẩn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, lúc đó, Niệm Thần bị đẩy vào cũng hơn năm giờ rồi, tối hôm qua gần nửa đêm trận hỗn loạn đến bây giờ cuối cùng vẫn như cũ cái người nho kia ngồi bất động, mà lần đầu tiên gặp mặt Hoắc Cảnh Sâm tình thế như biến thành kẻ thù cuộc gặp mặt thời điểm hết sức đỏ con mắt, dù luôn luôn có năng lực chịu đựng mạnh mẽ bao nhiêu Tây Hàn cũng có chút thể tiếp nhận được chuyện như vậy.

      Cậu nhóc cố ý đến gần Hoắc Cảnh Sâm, thậm chí về mặt năng lực đủ khả năng để trợ giúp cho Hoắc Cảnh Sâm đó là bởi vì rất nhiều khi hiểu được người cha này, có nguyên nhân, cũng phải bởi vì tài sản đếm xuể của Hoắc Cảnh Sâm cùng với vẻ ngoài đẹp đẽ, mà đó càng phải là lý do chính đáng, có lẽ là xuất phát từ tình cha con mà ông trời ban cho, hoặc là bởi vì ở giữa hai người cực kỳ giống nhau, cậu liền rất thích người cha này.

      Nhưng sau khi phát sinh chuyện tối hôm qua, trong nội tâm của Tây Hàn hình như bị phủ lên bóng ma mờ ảo, xua được cơ hồ làm cậu nhóc hít thở thông, đứa có lẽ cho rằng Hoắc Cảnh Sâm thích đứa con trai như cậu!(minchi - *******************)

      Bóng ma mờ ảo bao phủ ở trong lòng, dù luôn luôn chỉ để ý mình mẹ lúc này hình như Tây Hàn cũng là thể chuyên tâm vào cuộc phẫu thuật của Niệm Thần, thực tế Niệm Thần bị đẩy vào trong đó hơn mấy tiếng liền liệu có thể bảo đảm qua khỏi, tuy nhiên thời gian phẫu thuật lâu như vậy mặc dù nhưng mà cậu có thể cam đoan thành công.

      Tây Hàn chuyên chú suy nghĩ chuyện ở trong lòng mình, lúc đóngay cả thế giới bên cạnh có nhiều người cũng hề phát giác được.

      Hách Liên Thần từ cuối hành lang đến đây liền thấy Tây Hàn ngồi ở ghế đứng thẳng người kéo đầu kia, đối với đứa quan sát từ khi nó cho đến khi lớn lên. Hách Liên Thần là hết sức thương , giờ phúc này thấy nó đến con chó Mục Dương cũng là đau lòng, tình đại khái trước khi tới cũng coi như là biết được kha khá, cho nên bộ dáng lúc này của Tây Hàn đến tột cùng vì cái gì là người hiểu nhất.

      “Thế nào? Gặp mặt Hoắc Cảnh Sâm chưa?”

      Hách Liên Thần ngồi ở bên cũng hề che che giấu giấu, từ trước đến nay là người thẳng thắng, cho là chuyện này cũng cần thiết né tránh mà đến, dù sao giữa cha con vốn cũng nên có thêm thù hận.

      Tây Hàn nghe được thanh này mới có phản ứng, quay đầu lại, mặt có biểu tình gì, điểm này giống hệt như Hoắc Cảnh Sâm, như vậy tâm tình buồn bực trầm mặc này đừng trông cậy vào việc hai cha con họ bày ra cho người thấy mà ngược lại họ có vẻ mặt khác nhau để che giấu.

      “Chú Hách Liên.”

      Hiếm khi lễ phép chào hỏi, nhưng là ngay sau đó lại nghĩ tới khó chịu, đáng chết, đều do ràng mới để lại ấn tượng xấu về người cha ở trong lòng nó.

      “Này, nhóc lại nhớ tới chị Vivi?”

      Hách Liên Thần lặng yên, ngay sau đó lại xù lông, tấm hình lãnh ngạnh khuôn mặt xuất nào đó bị người trúng tâm thời điểm khó chịu.

      “Hoắc Tây Hàn, nhóc con nên giải thích chút, cái gì gọi là chú Hách Liên, chị Vivi?”

      Cả tên cả họ, a, đúng, người ta thậm chí còn trực tiếp cho là Tây Hàn đổi cách xưng hô rồi.

      “Chú vốn là lớn tuổi hơn người ta mà.”

      Tây Hàn hăng hái lắm, cũng quan tâm cứ để mặc cho Hách Liên Thần tiêu khiển, bất cứ lúc nào, mặc kệ tâm tình như thế nào, Tây Hàn cũng tuyệt đối làm cho người khác ngoài miệng chiếm tiện nghi, điểm này, được rồi, là thành quả Mộ tiểu thư khổ tâm giáo dục.

      “Thôi , đứa này, con biết cái gì? tại thịnh hành xu hướng trai già trẻ mới xứng đôi! Hơn nữa chú cũng vậy, cũng chỉ lớn hơn ấy sáu tuổi!”

      chứng minh, thương đàn ông bằng tuổi đều là chỉ số thông minh thấp, điểm này dùng ở người nào đều có ngoại lệ, tựa như giờ phút này đến Vivi, Hách Liên Thần cả người cũng trở nên dịu dàng khác thường, thậm chí còn ngây thơ cùng Tây Hàn so sánh tốt xấu.

      “Ba tuổi cách biệt giữa hai thế hệ.”

      Tây Hàn phản đối, gặp chiêu phá chiêu.

      “…”Hách Liên Thần lặng yên rồi, là ai cùng đứa này bàn cãi về cái vấn đề đó?! Ban đầu làm thế nào tiểu tử này có thể biết thích Vivi?

      Được rồi, người nào đó hiển nhiên quên mất, ban đầu ràng chính là gặp vấn đề rắc rối, có việc phải cầu bạn Tây Hàn, sau đó chính cho nó biết…

      “Lại , Hoắc Thần Viễn tiểu tử kia bị bắt rồi hả? giống a, đúng… đúng chút nào. Chẳng phải tiểu tử kia rất hung dữ sao?”

      Đây là Hách Liên Thần cho tới nay vẫn nghĩ ra, hiểu Hoắc Thần Viễn tựa như hiểu Tây Hàn, đều là quan sát đứa bé kia lớn lên, mặc dù trong lúc này làm chút thủ đoạn khiến cho hai em họ cho tới bây giờ mới gặp mặt nhau có chút đạo đức, nhưng phải là vì hôm nay có trò hay để nhìn?

      Nhắc tới chuyện này chẳng khác gì là trực tiếp chọt trúng tâm của Tây Hàn:

      “Đó là bởi vì con sớm mặc y phục của nó còn dần hết những người bảo vệ ở xung quanh nó , hơn nữa còn lấy hết tất cả những người bảo vệ, mà nó chẳng hề tự vệ được.”

      hối hận đều là giả dối, Tây Hàn hồi tưởng lúc Hoắc Cảnh Sâm ra ngoài, câu sau cùng, càng thêm hối hận với hành động lỗ mãng của mình.

      “…” Đây là em dũng, Hách Liên Thần đột nhiên cảm thấy thế giới huyền ảo, trách được, Tây Hàn tại mất hứng như vậy.

      “Nhưng chú tại sao chưa cho con biết Hoắc Thần Viễn bị bệnh hen suyễn rất nghiêm trọng?”

      Tây Hàn mỗi lần nghĩ tới chuyện kia, lúc ấy Hách Liên Thần thân thể mảnh mai rất hiếm, lúc đó nó cũng xem đó là chuyện quan trọng, chỉ nghĩ là Hách Liên Thần chọn từ nào đó để đùa.

      “…” Hách Liên Thần khóe miệng run rẩy, dường như có chuyện diễn ra ở người đứa kia, Hách Liên Thần cười gượng hai tiếng.

      “Là lỗi của ta, ngàn vạn lần đừng khiến Hoắc Cảnh Sâm biết chuyện này, người kia tính tình, chậc chậc, là hiểu.”

      cũng muốn phúc hắc Hoắc Cảnh Sâm kia chỉnh đến Đông Tây Nam Bắc mà biết đường rồi!!!!!!!
      Last edited: 10/10/14
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 128

      Lộ trình 20 phút Hoắc Cảnh Sâm giải quyết trong 5 phút, dù Tả Chi Hành từng trải qua gió to sóng lớn ** cũng chịu nổi, mới vừa xuống xe ngồi xổm nôn đến mức trời đất mù mịt , mẹ nó, nếu vừa rồi mà nôn ngay xe Hoắc Cảnh Sâm, đảm bảo cuộc sống này của chấm dứt ngay…….

      Tả Chi Hành và Mạc Tĩnh Đông mang theo thuộc hạ đợi ở đây, kho hàng số 7 gần cảng lớn nhất của thành phố, người đến người , gió biển tanh mặn, mũi luôn ngửi thấy mùi cá rất nồng, Hoắc Cảnh Sâm đứng cách kho hàng số 7 đoạn.

      Nhìn như người lơ đãng, nhưng cũng bị nhiều kẻ có mưu đồ khắp nơi canh chừng, cải trang thành người bình thường, lúc này khiến người ta cảm thấy rốt cuộc giờ phút này bọn họ phải đối mặt với bao nhiêu người.

      Nhưng cũng đáng kể, Hoắc Cảnh Sâm hề để ý tựa vào xe của mình, đợi, đợi đối phương kiên nhẫn được nữa.

      "Phi Ly, sau chuyện này tôi muốn đảo lộn cả thành phố A này, về Hoắc thị, chỉ có thể lòng xin lỗi ông nội tôi."

      Hoắc Cảnh Sâm sắc nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào nơi cố định nào mặt biển, vừa vừa đứng thẳng người, khuôn mặt nghiệt là vẻ tàn nhẫn máu lạnh, trong lúc lơ đãng lóe lên, Lục Phi Ly theo bản năng trái tim run lên, bộ dạng này của Hoắc Cảnh Sâm càng làm cho nhớ tới thời điểm ‘ Linh ’ mới thành lập mấy năm trước, khi đó Hoắc Cảnh Sâm cũng bộ dạng này, tàn nhẫn, thô bạo, khát máu vô tình.
      Editor Kate DK - *******************
      là người đàn ông này lớn lên trong hoàn cảnh rất tàn nhẫn, ** Niết Bàn sau Trùng sinh (trọng sinh: chết rồi sống lại), từ trước tới nay luôn che dấu làm người khác kìm nén được, người như thế ai có thể đánh bại được?

      Lần này ai cũng cứu được mấy người kia, chạm đến ranh giới cuối cùng của Hoắc Cảnh Sâm, đến nay còn có ai có thể còn sống nhìn thấy ánh mặt trời ngày thứ hai.

      Lục Phi Ly đứng tại chỗ, sững sờ chút sau đó khóe môi giật giật muốn gì đó điện thoại Hoắc Cảnh Sâm vang lên.

      Cuộc gọi Video, thời điểm nhìn thấy thông báo Hoắc Cảnh Sâm liền biết đầu dây bên kia là ai, ấn phím call, màn hình điện thoại di động đột nhiên xuất khuôn mặt hóa trang tinh xảo của Mai Dĩ Thanh.

      "Con trai, đoán được ta là ai chưa?"

      thanh có chút cuồng ngạo của Mai Dĩ Thanh truyền từ điện thoại vào tai

      Mặt Hoắc Cảnh Sâm lạnh lùng có quá nhiều biểu cảm, gật đầu cái, nhưng gì nữa, dĩ nhiên, nếu lúc này Mai Dĩ Thanh đủ cẩn thận, bà có thể thấy ánh mắt thâm thúy của Hoắc Cảnh Sâm lóe lên tia sát khí sau đó lập tức biến mất.

      "Cho nên, nếu mẹ con ta gặp nhau, mẹ tất nhiên hi vọng những người khác quấy rầy, hai phút, mình con vào số bảy kho hàng, cháu trai bảo bối của mẹ có vẻ thoải mái lắm phải."

      Mai Dĩ Thanh nhìn dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm, hình ảnh Hoắc Thần Viễn khổ sở co quắp ở trong góc tường phía xa đột nhiên xuất , tiếng cười tùy tiện của Mai Dĩ Thanh vang bên tai, giây sau cuộc trò chuyện kết thúc.

      "Sao vậy?"

      Mạc Tĩnh Đông cau mày nhìn gương mặt lạnh lẽo khác thường lúc này của Hoắc Cảnh Sâm, theo bản năng cũng lo lắng theo, vừa rồi nghe thấy thanh quỷ quái của Mai Dĩ Thanh, cho dù bọn họ trải qua khá nhiều chuyện chết chóc, thậm chí bản thân ngay từ lúc cả nhà bị giết cũng gần như còn tình cảm, nhưng lúc này vẫn thể lo lắng, Hoắc Cảnh Sâm làm thế nào để gặp kẻ bắt cóc con trai , mẹ ruột của ?

      Cuối cùng cặp ba mẹ điên rồ vẫn chịu tha cho sao? Tiền bạc và quyền lực địa vị ra có thể hòa tan tình cảm máu mủ ruột thịt.

      Hoắc Cảnh Sâm cất điện thoại di động, rồi sau đó nhìn về phía mấy người Mạc Tĩnh Đông:

      " mình tôi vào, sau 20 phút mặc kệ tình huống thế nào, đưa bác sĩ An vào."

      ————

      Lối vào kho hàng số 7.
      Editor Kate DK - *******************
      Hoắc Cảnh Sâm dừng lại trước cửa lớn, cánh cửa sắt bị rỉ sét loang lổ từ từ mở ra, đập vào mũi mùi rỉ sắt rất đậm, kho hàng đơn giản này có thể chứa đựng gì đó, hai người đàn ông cao lớn ra, vừa xuất đưa súng lên huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoắc Cảnh Sâm tay đặt trong túi áo, vẻ mặt lạnh lùng có phản ứng gì, ngay sau đó người đàn ông khác cầm dụng cụ quét toàn bộ người , xác định người Hoắc Cảnh Sâm có khẩu súng nào, hai người mới đem Hoắc Cảnh Sâm vào kho hàng.

      Nơi xa, mấy người Lục Phi Ly dùng ống nhòm quan sát toàn bộ việc vừa rồi.

      Tả Chi Hành huýt sáo tiếng dài, sau đó đôi mắt sáng lên nhìn về phía hai người bên cạnh:

      "Mấy người đoán xem, gã cầm súng kia còn có thể sống bao nhiêu lâu nữa?"

      "Tôi c�

      [​IMG]
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 128

      Lộ trình 20 phút Hoắc Cảnh Sâm giải quyết trong 5 phút, dù Tả Chi Hành từng trải qua gió to sóng lớn ** cũng chịu nổi, mới vừa xuống xe ngồi xổm nôn đến mức trời đất mù mịt , mẹ nó, nếu vừa rồi mà nôn ngay xe Hoắc Cảnh Sâm, đảm bảo cuộc sống này của chấm dứt ngay…….

      Tả Chi Hành và Mạc Tĩnh Đông mang theo thuộc hạ đợi ở đây, kho hàng số 7 gần cảng lớn nhất của thành phố, người đến người , gió biển tanh mặn, mũi luôn ngửi thấy mùi cá rất nồng, Hoắc Cảnh Sâm đứng cách kho hàng số 7 đoạn.

      Nhìn như người lơ đãng, nhưng cũng bị nhiều kẻ có mưu đồ khắp nơi canh chừng, cải trang thành người bình thường, lúc này khiến người ta cảm thấy rốt cuộc giờ phút này bọn họ phải đối mặt với bao nhiêu người.

      Nhưng cũng đáng kể, Hoắc Cảnh Sâm hề để ý tựa vào xe của mình, đợi, đợi đối phương kiên nhẫn được nữa.

      "Phi Ly, sau chuyện này tôi muốn đảo lộn cả thành phố A này, về Hoắc thị, chỉ có thể lòng xin lỗi ông nội tôi."

      Hoắc Cảnh Sâm sắc nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào nơi cố định nào mặt biển, vừa vừa đứng thẳng người, khuôn mặt nghiệt là vẻ tàn nhẫn máu lạnh, trong lúc lơ đãng lóe lên, Lục Phi Ly theo bản năng trái tim run lên, bộ dạng này của Hoắc Cảnh Sâm càng làm cho nhớ tới thời điểm ‘ Linh ’ mới thành lập mấy năm trước, khi đó Hoắc Cảnh Sâm cũng bộ dạng này, tàn nhẫn, thô bạo, khát máu vô tình.
      là người đàn ông này lớn lên trong hoàn cảnh rất tàn nhẫn, ** Niết Bàn sau Trùng sinh (trọng sinh: chết rồi sống lại), từ trước tới nay luôn che dấu làm người khác kìm nén được, người như thế ai có thể đánh bại được?

      Lần này ai cũng cứu được mấy người kia, chạm đến ranh giới cuối cùng của Hoắc Cảnh Sâm, đến nay còn có ai có thể còn sống nhìn thấy ánh mặt trời ngày thứ hai.

      Lục Phi Ly đứng tại chỗ, sững sờ chút sau đó khóe môi giật giật muốn gì đó điện thoại Hoắc Cảnh Sâm vang lên.

      Cuộc gọi Video, thời điểm nhìn thấy thông báo Hoắc Cảnh Sâm liền biết đầu dây bên kia là ai, ấn phím call, màn hình điện thoại di động đột nhiên xuất khuôn mặt hóa trang tinh xảo của Mai Dĩ Thanh.

      "Con trai, đoán được ta là ai chưa?"

      thanh có chút cuồng ngạo của Mai Dĩ Thanh truyền từ điện thoại vào tai

      Mặt Hoắc Cảnh Sâm lạnh lùng có quá nhiều biểu cảm, gật đầu cái, nhưng gì nữa, dĩ nhiên, nếu lúc này Mai Dĩ Thanh đủ cẩn thận, bà có thể thấy ánh mắt thâm thúy của Hoắc Cảnh Sâm lóe lên tia sát khí sau đó lập tức biến mất.

      "Cho nên, nếu mẹ con ta gặp nhau, mẹ tất nhiên hi vọng những người khác quấy rầy, hai phút, mình con vào số bảy kho hàng, cháu trai bảo bối của mẹ có vẻ thoải mái lắm phải."

      Mai Dĩ Thanh nhìn dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm, hình ảnh Hoắc Thần Viễn khổ sở co quắp ở trong góc tường phía xa đột nhiên xuất , tiếng cười tùy tiện của Mai Dĩ Thanh vang bên tai, giây sau cuộc trò chuyện kết thúc.

      "Sao vậy?"

      Mạc Tĩnh Đông cau mày nhìn gương mặt lạnh lẽo khác thường lúc này của Hoắc Cảnh Sâm, theo bản năng cũng lo lắng theo, vừa rồi nghe thấy thanh quỷ quái của Mai Dĩ Thanh, cho dù bọn họ trải qua khá nhiều chuyện chết chóc, thậm chí bản thân ngay từ lúc cả nhà bị giết cũng gần như còn tình cảm, nhưng lúc này vẫn thể lo lắng, Hoắc Cảnh Sâm làm thế nào để gặp kẻ bắt cóc con trai , mẹ ruột của ?

      Cuối cùng cặp ba mẹ điên rồ vẫn chịu tha cho sao? Tiền bạc và quyền lực địa vị ra có thể hòa tan tình cảm máu mủ ruột thịt.

      Hoắc Cảnh Sâm cất điện thoại di động, rồi sau đó nhìn về phía mấy người Mạc Tĩnh Đông:

      " mình tôi vào, sau 20 phút mặc kệ tình huống thế nào, đưa bác sĩ An vào."

      ————

      Lối vào kho hàng số 7.
      Hoắc Cảnh Sâm dừng lại trước cửa lớn, cánh cửa sắt bị rỉ sét loang lổ từ từ mở ra, đập vào mũi mùi rỉ sắt rất đậm, kho hàng đơn giản này có thể chứa đựng gì đó, hai người đàn ông cao lớn ra, vừa xuất đưa súng lên huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoắc Cảnh Sâm tay đặt trong túi áo, vẻ mặt lạnh lùng có phản ứng gì, ngay sau đó người đàn ông khác cầm dụng cụ quét toàn bộ người , xác định người Hoắc Cảnh Sâm có khẩu súng nào, hai người mới đem Hoắc Cảnh Sâm vào kho hàng.

      Nơi xa, mấy người Lục Phi Ly dùng ống nhòm quan sát toàn bộ việc vừa rồi.

      Tả Chi Hành huýt sáo tiếng dài, sau đó đôi mắt sáng lên nhìn về phía hai người bên cạnh:

      "Mấy người đoán xem, gã cầm súng kia còn có thể sống bao nhiêu lâu nữa?"

      "Tôi
      [​IMG]

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 128

      Lộ trình 20 phút Hoắc Cảnh Sâm giải quyết trong 5 phút, dù Tả Chi Hành từng trải qua gió to sóng lớn ** cũng chịu nổi, mới vừa xuống xe ngồi xổm nôn đến mức trời đất mù mịt , mẹ nó, nếu vừa rồi mà nôn ngay xe Hoắc Cảnh Sâm, đảm bảo cuộc sống này của chấm dứt ngay…….

      Tả Chi Hành và Mạc Tĩnh Đông mang theo thuộc hạ đợi ở đây, kho hàng số 7 gần cảng lớn nhất của thành phố, người đến người , gió biển tanh mặn, mũi luôn ngửi thấy mùi cá rất nồng, Hoắc Cảnh Sâm đứng cách kho hàng số 7 đoạn.

      Nhìn như người lơ đãng, nhưng cũng bị nhiều kẻ có mưu đồ khắp nơi canh chừng, cải trang thành người bình thường, lúc này khiến người ta cảm thấy rốt cuộc giờ phút này bọn họ phải đối mặt với bao nhiêu người.

      Nhưng cũng đáng kể, Hoắc Cảnh Sâm hề để ý tựa vào xe của mình, đợi, đợi đối phương kiên nhẫn được nữa.

      "Phi Ly, sau chuyện này tôi muốn đảo lộn cả thành phố A này, về Hoắc thị, chỉ có thể lòng xin lỗi ông nội tôi."

      Hoắc Cảnh Sâm sắc nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào nơi cố định nào mặt biển, vừa vừa đứng thẳng người, khuôn mặt nghiệt là vẻ tàn nhẫn máu lạnh, trong lúc lơ đãng lóe lên, Lục Phi Ly theo bản năng trái tim run lên, bộ dạng này của Hoắc Cảnh Sâm càng làm cho nhớ tới thời điểm ‘ Linh ’ mới thành lập mấy năm trước, khi đó Hoắc Cảnh Sâm cũng bộ dạng này, tàn nhẫn, thô bạo, khát máu vô tình. Editor Kate DK - ******************* là người đàn ông này lớn lên trong hoàn cảnh rất tàn nhẫn, ** Niết Bàn sau Trùng sinh (trọng sinh: chết rồi sống lại), từ trước tới nay luôn che dấu làm người khác kìm nén được, người như thế ai có thể đánh bại được?

      Lần này ai cũng cứu được mấy người kia, chạm đến ranh giới cuối cùng của Hoắc Cảnh Sâm, đến nay còn có ai có thể còn sống nhìn thấy ánh mặt trời ngày thứ hai.

      Lục Phi Ly đứng tại chỗ, sững sờ chút sau đó khóe môi giật giật muốn gì đó điện thoại Hoắc Cảnh Sâm vang lên.

      Cuộc gọi Video, thời điểm nhìn thấy thông báo Hoắc Cảnh Sâm liền biết đầu dây bên kia là ai, ấn phím call, màn hình điện thoại di động đột nhiên xuất khuôn mặt hóa trang tinh xảo của Mai Dĩ Thanh.

      "Con trai, đoán được ta là ai chưa?"

      thanh có chút cuồng ngạo của Mai Dĩ Thanh truyền từ điện thoại vào tai

      Mặt Hoắc Cảnh Sâm lạnh lùng có quá nhiều biểu cảm, gật đầu cái, nhưng gì nữa, dĩ nhiên, nếu lúc này Mai Dĩ Thanh đủ cẩn thận, bà có thể thấy ánh mắt thâm thúy của Hoắc Cảnh Sâm lóe lên tia sát khí sau đó lập tức biến mất.

      "Cho nên, nếu mẹ con ta gặp nhau, mẹ tất nhiên hi vọng những người khác quấy rầy, hai phút, mình con vào số bảy kho hàng, cháu trai bảo bối của mẹ có vẻ thoải mái lắm phải."

      Mai Dĩ Thanh nhìn dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm, hình ảnh Hoắc Thần Viễn khổ sở co quắp ở trong góc tường phía xa đột nhiên xuất , tiếng cười tùy tiện của Mai Dĩ Thanh vang bên tai, giây sau cuộc trò chuyện kết thúc.

      "Sao vậy?"

      Mạc Tĩnh Đông cau mày nhìn gương mặt lạnh lẽo khác thường lúc này của Hoắc Cảnh Sâm, theo bản năng cũng lo lắng theo, vừa rồi nghe thấy thanh quỷ quái của Mai Dĩ Thanh, cho dù bọn họ trải qua khá nhiều chuyện chết chóc, thậm chí bản thân ngay từ lúc cả nhà bị giết cũng gần như còn tình cảm, nhưng lúc này vẫn thể lo lắng, Hoắc Cảnh Sâm làm thế nào để gặp kẻ bắt cóc con trai , mẹ ruột của ?

      Cuối cùng cặp ba mẹ điên rồ vẫn chịu tha cho sao? Tiền bạc và quyền lực địa vị ra có thể hòa tan tình cảm máu mủ ruột thịt.

      Hoắc Cảnh Sâm cất điện thoại di động, rồi sau đó nhìn về phía mấy người Mạc Tĩnh Đông:

      " mình tôi vào, sau 20 phút mặc kệ tình huống thế nào, đưa bác sĩ An vào."

      ————

      Lối vào kho hàng số 7. Editor Kate DK - ******************* Hoắc Cảnh Sâm dừng lại trước cửa lớn, cánh cửa sắt bị rỉ sét loang lổ từ từ mở ra, đập vào mũi mùi rỉ sắt rất đậm, kho hàng đơn giản này có thể chứa đựng gì đó, hai người đàn ông cao lớn ra, vừa xuất đưa súng lên huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm.

      Hoắc Cảnh Sâm tay đặt trong túi áo, vẻ mặt lạnh lùng có phản ứng gì, ngay sau đó người đàn ông khác cầm dụng cụ quét toàn bộ người , xác định người Hoắc Cảnh Sâm có khẩu súng nào, hai người mới đem Hoắc Cảnh Sâm vào kho hàng.

      Nơi xa, mấy người Lục Phi Ly dùng ống nhòm quan sát toàn bộ việc vừa rồi.

      Tả Chi Hành huýt sáo tiếng dài, sau đó đôi mắt sáng lên nhìn về phía hai người bên cạnh:

      "Mấy người đoán xem, gã cầm súng kia còn có thể sống bao nhiêu lâu nữa?"

      "Tôi cá là 20'."

      Lục Phi Ly như vậy, tức là thời điểm Hoắc Thần Viễn được cứu, ai mà biết Hoắc Cảnh Sâm ghét nhất là có người dám cầm súng uy hiếp .

      "Chậc chậc, tôi cá là thời điểm Lão Đại chuẩn bị triệt để giết sạch những người đó, tôi cũng đoán cái gã cầm súng kia chết thê thảm nhất."

      Tả Chi Hành vẫn vô cùng hứng thú, nghĩ lúc này Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối có thời gian dư thừa xử lý nhân vật .

      "Cược bằng mấy sòng bạc dưới tay của , được chứ?"

      Được rồi, thực Tả Chi Hành vẫn dòm ngó mấy sòng bạc kia lâu, lập tức nhìn về phía Mạc Tĩnh Đông vẫn gì:

      "Tĩnh Đông, cứ ?"

      Lại , nhà hàng Tây của Tĩnh Đông có phong cách tao nhã rất thích hợp để tán .

      Mạc Tĩnh Đông lấy lại ống nhòm, lui về phía sau vài bước tựa vào xe thể thao, nghiêng đầu, cười như cười nhìn Tả Chi Hành:

      "Ngay bây giờ."

      tiết đơn giản vang lên, ý cười mặt Mạc Tĩnh Đông càng sâu.

      Giây kế tiếp.

      "Ầm ——" Editor Kate DK - ******************* Tiếng súng vang lên, bởi vì có chút khoảng cách, bọn họ ở bên này cũng thể nghe , chỉ thấy thanh loáng thoáng

      "Sòng bạc của Phi Ly, vừa mới xây dựng, thuộc về tôi."

      ". . . . . ."

      Mẹ nó! Tên này nhất định thông đồng với Hoắc Cảnh Sâm rồi .

      ————

      Trong kho hàng trống trải u ám, Mai Dĩ Thanh tao nhã ngồi ngay chính giữa, nếu như phải lúc này xung quanh toàn mùi cá mốc ẩm ướt đậm đến mức người ta muốn nôn, dáng vẻ của Mai Dĩ Thanh có thể khiến người ta nghĩ rằng bà tao nhã vui vẻ uống trà.

      Mà đối diện bà là nụ cười thâm trầm đáng sợ của Mộ Thiên Hùng, tốt, những kẻ cần xuất hình như thiếu ai hết.

      "Con trai ngoan, mẹ ngược lại nghĩ tới việc con hề buông tha cho kẻ bé?"

      Khuôn mặt Mai Dĩ Thanh mờ mịt xuất nụ cười, xong khẽ nhấp ly trà, trong đôi mắt của kẻ dễ thay lòng là vô số vẻ châm chọc.

      "Ba, con muốn tự tay giết chết những người này!"

      Thân thể bé của Hoắc Thần Viễn bị dây thừng trói chặt thể động đậy, bộ dạng yếu đuối đến lúc Hoắc Cảnh Sâm vào đột nhiên mở hai mắt ra, hô hấp tăng lên nhanh chóng, cậu hận thể lập tức chĩa súng vào kẻ có dáng vẻ giống ba mình kia.

      giống như đột nhiên lột xác trong đêm, lúc này gương mặt cỡ lòng bàn tay của Hoắc Thần Viễn lên vẻ lạnh lẽo, máu lạnh thích chém giết, cùng cậu nhóc mang nụ cười giả bộ dễ thương lúc trước hoàn toàn khác nhau, hoặc đây mới là diện mạo thực của Hoắc Thần Viễn, con trai của Hoắc Cảnh Sâm sao có thể người yếu ớt? Mặc dù chân tay lúc này bị trói chặt thể động đậy, nhưng ánh mắt sắc bén kia làm cho người trông coi cậu lưng lạnh run.

      "Bốp ——"

      Người nọ lập tức tát cái vào mặt Hoắc Thần Viễn, trong nháy mắt làn da trắng xanh vì bệnh sưng đỏ lên, khóe miệng của cậu thậm chí có thể thấy có tia máu tươi tràn ra, chứng tỏ cái tát kia dùng lực rất mạnh.

      "Mày câm miệng ngay cho tao!"

      Hiển nhiên, uy hiếp từ thằng nhóc thực chọc giận người đàn ông kia, cả khuôn mặt đều có ý cái tát này là đương nhiên.

      Đầu Hoắc Thần Viễn vì bị đánh mà nghiêng sang bên, dáng vẻ vốn rất yếu đuối, lúc này vì cái tát mạnh này, đầu đụng vào vách tường, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

      Phút chốc, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm tỏa ra sát khí khắp nơi, che giấu thêm chút nào, khí thế mạnh mẽ tỏa ra làm kinh động tất cả mọi người ở đây.

      Giây kế tiếp, ai cũng thấy Hoắc Cảnh Sâm làm thể nào, đợi đến khi hai gã đàn ông bên cạnh phản ứng kịp súng chạm vào đầu kẻ vừa giơ súng lên đầu . Editor Kate DK - ******************* "Ầm —— Ầm ——"

      Hai tiếng súng liên tục vang lên, người ngã xuống trước là kẻ vừa đánh Hoắc Thần Viễn, ngay sau đó là kẻ giơ súng lên đầu , đều phát chết ngay, con ngươi bọn chúng mở to dường như hiểu được mình chết vì cái gì.

      ‘Soạt soạt soạt ——’

      thanh khẩu súng lên cò, vì hai phát súng vừa rồi, trong kho hàng nào đó khí hết sức căng thẳng, 40 – 50 người đàn ông mặc Âu phục đều lấy súng chĩa vào Hoắc Cảnh Sâm.

      "Con trai ngoan, tức giận chút là được rồi, mẹ biết con có khả năng giết tất cả mọi người ở đây, nhưng cần phải có thời gian, con phải chỉ có mình, con có thể tự vệ, nhưng con trai của con, ha ha, mẹ bảo đảm nếu lại nghe tiếng súng vang lên, người chết tiếp theo lập tức là cháu ngoan của mẹ!"

      Chết hai thuộc hạ phải điều gì đau khổ với Mai Dĩ Thanh, hoặc phải hai gã này nên được dạy dỗ, kết quả cứng đầu cứng cổ là như thế, biết điều dám ngược đãi con trai Hoắc Cảnh Sâm ngay trước mặt , rất giỏi, đến bà cũng có dũng khí làm điều này.
      Phong nguyetngocanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 129

      Ít nhiều gì Hoắc Cảnh Sâm tàn nhẫn chút do dự cũng làm kinh sợ mỗi người ngồi đây, 40 – 50 người đàn ông hề có ý buông súng xuống, sợ rằng nếu chú ý lần tiếp theo Hoắc Cảnh Sâm nổ súng bọn họ đều trở thành vong hồn dưới cây súng.

      Mai Dĩ Thanh ngoài mặt trấn định, nhưng trong hai con ngươi chợt lóe lên vẻ hốt hoảng, trong ấn tượng của bà đứa con trai này bản lĩnh kinh doanh tất nhiên hạng nhất, nhưng bà hề đoán được khả năng vừa rồi của con trai bà.

      Mộ Thiên Hùng lúc này coi như rất bình tĩnh, ông ta có đủ tài liệu, những thứ nghĩ cũng dám nghĩ gì đó ông ta cũng biết rồi, bỏ qua thân phận của Hoắc Cảnh Sâm, dường như những thứ còn lại trong bưu kiện nặc danh kia cũng rất , cho nên trong kho hàng này mới phải có 40 – 50 thuộc hạ kia.

      Mà thực , hôm nay những gì ông ta phải làm đều do người kia giao cho ông ta làm, sau khi tiến hành thuận lợi, ông ta cũng từ nửa tin nửa ngờ đến tin hoàn toàn vào chuyện trước mắt, người kia rốt cuộc muốn làm gì cũng chẳng sao, ông ta chỉ cần có thể có được thứ mình muốn là được.

      Hoắc Cảnh Sâm đứng ngược sáng, cả người bao phủ trong bóng tối, khẩu súng cầm trong tay, dưới bầu khí lành mạnh kia khóe môi ràng cong lên châm biếm, dù có nhiều hơn Hoắc Thần Viễn đấu với những người này cũng dư sức, nhưng nếu chuyện tiến hành đến tình trạng này, bỏ dở nửa chừng phải là phong cách của .

      Nhưng, giây kế tiếp chuyện Hoắc Cảnh Sâm làm đúng là ngoài dự đoán của mọi người.

      khẽ nghiêng đầu, lúc này, kho hàng to lớn im lặng đến tận cùng, tay vuốt khẩu súng của Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên dừng lại tất cả động tác, sau khi nở nụ cười, là tiếng súng rơi, bị ném ra rất xa.

      Hai tay trống trải để vào túi quần, cơ thể thon dài bao gồm cả vết máu sót lại bộ Âu phục, lộ vẻ hỗn loạn chút nào, đường cong ở khóe miệng khiến càng thêm tà mị, bước chân, dường như tất cả mọi người trong phòng đều chú ý vào , thần kinh vô cùng căng thẳng, xúc động muốn co cả người lại.

      Người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, bất luận tình huống như thế nào khí thế vương giả của vĩnh viễn thể phai mờ, những người còn lại chỉ có thể phục tùng.

      Hoắc Cảnh Sâm ngồi xuống ghế sofa có ai, bắt chéo chân, thậm chí còn tương đối nhàn hạ thoải mái đốt thuốc lá, vòng khói tràn ngập, dưới ánh đèn mờ nhạt màu vàng Hoắc Cảnh Sâm cực kì tà mị, khóe môi khẽ động, giây kế tiếp, thanh như nhạc cổ điển tràn đầy từ tính vang khắp gian.

      "Mấy người chỉ đơn giản là muốn cổ phần công ty tay tôi thuộc về các người đúng ? Vậy cần thiết, trước khi tới đây tôi ký tài liệu rồi, những thứ kia đều thuộc về Hoắc Tĩnh Bắc rồi."

      Dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm thờ ơ, giống như hề quan tâm về tài liệu kia, mùi thuốc lá làm hòa tan chút mùi cá tanh, tiếng vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm liếc mắt về Hoắc Thần Viễn ngất ở góc tường phía xa.

      "Hoặc là muốn những thứ khác cũng được, nhưng tại tôi phải đem con trai tôi ra ngoài chữa trị."

      Mai Dĩ Thanh và Mộ Thiên Hùng hoàn toàn kinh ngạc vì giờ phút này nội dung lời của Hoắc Cảnh Sâm về chuyện chuyển nhượng cổ phần họ nắm , dù sao chuyện này mọi người hợp tác, vật cần tìm khác nhau, theo nhu cầu mà thôi.

      "Thần Viễn bị bệnh bà nội nó cũng biết, từ tối hôm qua bắt nó uống chút thuốc liên tục, bảo vệ tính mạng thành vấn đề, nhưng vừa mới bắt đầu mẹ cho nó uống thuốc, cho nên Thần Viễn lúc nào có thể ra ngoài hít thở khí trong lành phải phụ thuộc vào con rồi."

      "Được."

      Hoắc Cảnh Sâm gật đầu cái, nhún vai nhìn về phía Mai Dĩ Thanh:

      " , hai người muốn cái gì?"

      Mai Dĩ Thanh nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm ngồi ghế sofa, ánh mắt mang theo ý oán hận ràng, thực tế khi tất cả mọi chuyện xảy ra vào giờ khắc này mang vẻ kịch vui khiến người ta khó tin, cho nên lúc này ánh mắt oán hận kia có thể khiến người ta thể tin, đây là bà mẹ có thể làm bất cứ chuyện gì, mà quả cân dùng để uy hiếp kia, chính là cháu nội của bà.

      "Đơn giản, Hoắc Tĩnh Bắc cần tiền của con, mẹ tất nhiên là muốn con."

      Mai Dĩ Thanh quả so với Hoắc Tĩnh Bắc càng thức thời hơn, quả như thế, Hoắc Cảnh Sâm so với đống cổ phần kia có giá trị hơn nhiều, bà muốn nhiều cổ phần như vậy làm gì chứ, đơn giản đúng chỉ là đống tiền dùng hết, nhưng bà thiếu tiền, lại quan tâm Cố San San bây giờ buồn bực vui.

      Nụ cười ở khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm càng sâu hơn, có vài phần tự châm chọc, vài phần tà mị, cười khẽ tiếng, giọng phát ra từng tiết đơn độc giống như lúc này bọn họ về đề tài khiến thể xác và tinh thần người ta thoải mái.

      "Ha ha, lấy cơ thể hư hại của tôi làm gì? Chỉ đơn giản như vậy, tôi có nghe lầm? Loạn luân ở nước ngoài là phải ngồi tù đó."

      Hoắc Cảnh Sâm quả cực kỳ nhàn hạ thoải mái, bất kể đề tài lúc này là gì, nghiêm túc hay quan tâm, cố ý xuyên tạc ý của Mai Dĩ Thanh, đương nhiên hiểu Mai Dĩ Thanh muốn làm cái gì, nhưng thỉnh thoảng đùa chút, cũng sao.

      Mai Dĩ Thanh rất tức giận, Hoắc Cảnh Sâm luôn có dáng vẻ cơ thể thả lỏng thoải mái khiến người khác cực kỳ khó chịu, kiểu đùa giỡn này nên xuất , ít nhất bà muốn thấy

      vẻ hốt hoảng luống cuống của đứa con trai này, như vậy chút biến thái đến vặn vẹo trong lòng mới có thể thỏa mãn chút.

      “Cái thằng súc sinh này! Mày!”

      Mai Dĩ Thanh thét tiếng, lúc này, bộ dạng ôm ngực thở dốc của bà ta có thể thấy câu kia của Hoắc Cảnh Sâm khiến bà ta tức giận đến mức nào.

      “Cố phu nhân, nóng giận hại đến thân thể.”

      Mộ Thiên Hùng ngồi ở bên vẫn im lặng rốt cục mở miệng, giọng an ủi mấy câu, rồi sau đó về phía Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt mưu mô kia chứa hung dữ khiến người ta ghê tởm.

      “Cảnh Sâm à, mặc dù làm như thế này có lỗi với con tôi, nhưng cậu nghe chút cũng sao, chúng tôi muốn cậu cưới Cố San San, đầy là điều thứ nhất, sau đó cậu phải đến Mộ thị làm việc, về phần Hoắc Thần Viễn và Mộ Tây Hàn, hai đứa bé về sau cũng phải gọi San San là mẹ, đối với giới truyền thông cũng phải công bố đây là con của cậu và San San, dĩ nhiên, cậu yên tâm, nha đầu Niệm Thần kia chúng tôi tất nhiên bạc đãi con bé, chuyện sinh hai đứa bé chúng tôi giữ kín, sau này dĩ nhiên cũng tìm đối tượng kết hôn phù hợp cho nó, cậu thấy thế nào?”

      Mộ Thiên Hùng kiên nhẫn giải thích tất cả những điều họ muốn, toàn bộ những điều này mới là mục đích của bọn họ, đây mới là mong muốn của bọn họ, mà ông ta tin rằng hôm nay, Hoắc Cảnh Sâm chỉ có thể đồng ý.

      Phát tồn tại của Tây Hàn bọn họ cũng thiết kế tốt. Mộ Thiên Hùng hết hy vọng lại nghĩ, đứa bé kia hôm nay dù sao họ Mộ, về sau dĩ nhiên có lợi đối với Mộ gia của ông ta nhất, còn chuyện của Hoắc Tĩnh Bắc kia, chuyện đó là làm nền, bọn họ tin rằng hôm nay Hoắc Cảnh Sâm hai bàn tay trắng đáp ứng cầu của bọn họ, về phần Niệm Thần sống chết ở bệnh viện hôm nay, ai nghĩ vì người sống chết mà bỏ qua người đẹp cùng với lợi ích.

      Bọn họ nghĩ Hoắc Cảnh Sâm có thói quen tiêu xài như nước, hôm này còn sót lại 20 triệu, sau này còn đủ để mua chiếc xe, dĩ nhiên năng lực Hoắc Cảnh Sâm cũng rất , có thể tự gây dựng nghiệp, nhưng dựa vào năng lực của , vài năm có thể đạt được thành công, đến lúc đó bọn họ vẫn có năng lực như , cho nên chỉ có thể để cho cưới San San, rồi làm trong Mộ thị, sau này mới có thể khống chế được .

      Mà cái gọi là tìm đối tượng kết hôn phú hợp cho Niệm Thần cũng chỉ là cách , bọn họ tin chắc Hoắc Cảnh Sâm có tình cảm với Niệm Thần, nên nhốt Niệm Thần lại về sau có thể kiềm chế Hoắc Cảnh Sâm.

      Đàn ông, nhất là đứng đỉnh cao, vốn nên đa tình, mà Hoắc Cảnh Sâm dường như hoàn toàn phạm phải điểm này nên mới bị những người này nắm thóp.

      Hoắc Cảnh Sâm tựa vào ghế sofa, thực tình làm những người này tìm cách thuyết phục, ừm, có thể tính tới tương lai lâu dài sai, thực bội phục hai người trước mắt, có thể tính toán tới mức như thế, dưới bầu trời này quả tìm được người mẹ nào như vậy, mà thực đúng vào thời điểm này Hoắc Cảnh Sâm thay đổi hoàn toàn dự định ban đầu. Lúc này, Hoắc Cảnh Sâm thay đổi hoàn toàn kế hoạch ban đầu, hoặc có thể khiến những người này chết có nhịp điệu chút.

      Gần đây cuộc sống hơi nhàm chán, thỉnh thoảng thêm chút màu sắc dường như là tồi.

      Đốt hết điếu thuốc cuối cùng, Hoắc Cảnh Sâm giọng ho, trong dạ dày có cảm giác khó chịu bộc phát mãnh liệt, ghét mùi cá, có thể nhịn đến bây giờ coi như là cực hạn, vứt bỏ tàn thuốc.

      “Được, tôi đồng ý, được rồi chứ?”

      sắc trầm thấp, giọng khí phách, Hoắc Cảnh Sâm sảng khoái đồng ý, trong nháy mắt cảm thấy khinh bỉ chính mình, rất tốt, hỗn loạn đến mức này rồi, trong vòng ngày biến thành nghèo rớt mồng tơi sau đó mọi người ai bên cạnh, hừ, cái thằng nhóc thối Hoắc Thần Viễn kia nếu về sau làm ra công danh gì uổng phí hy sinh của lão tử lúc này rồi.

      “A, ký cái này có thể đưa Hoắc Thần Viễn rồi.”

      Mai Dĩ Thanh sau khi Hoắc Cảnh Sâm đồng ý lấy ra tập tài liệu đưa cho Hoắc Cảnh Sâm.

      Tương tự với hiệp ước bán thân, thể nghi ngờ là biến Hoắc Cảnh Sâm trở thành công cụ kiếm tiền miễn phí, bên tai vang lên tiếng ho khan của Hoắc Thần Viễn, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên còn hăng hái, giây kế tiếp chút do dự, ký tên lên tài liệu.
      Last edited by a moderator: 13/10/14
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :