1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng lên xe không mua vé bổ sung (10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Thứ 9 chương (2)

      Đông Hải Hân đứng bức tranh vẽ mặc đồng phục Trung Quốc, nhìn thời gian phía lạc khoản*, đó đương nhiên là chuyện rất lâu trước kia, vươn tay, đầu ngón tay chạmh vào bọn họ thuở xưa.

      * lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên bức vẽ.


      "Hân Hân, em hỏi vì sao thích em, biết, có lẽ vừa mới bắt đầu là vì đồng tình, cũng có lẽ là vì có thói quen có em bên cạnh, tóm lại, chờ phục hồi tinh thần lại, em ở chỗ đó, cấm rễ sâu ở trong lòng ."

      Cố Tư Bằng dắt tay của , nắm chặt trong tay, lại tiếp tục dịu dàng kể ra.

      "Em , em muốn phần tình cảm độc nhất vô nhị, hi vọng ở trong lòng người kia em thể thay thế được, Hân Hân, ở trong lòng em tồn tại như vậy. rất em, cho đến nay cũng em. Từ khi lên lớp mười, từ khi mười sáu tuổi bắt đầu, trong mắt nhìn thấy người, vẫn luôn chỉ có em, đặt cọ xuống vẽ phụ nữ, vẫn chỉ là em."

      Đông Hải Hân dương mắt nhìn , nghi ngờ quấy nhiễu nhiều năm nhảy ra cổ họng.

      "Em, ... Em ràng, nhìn thấy vẽ Hải ..."

      "? Hải ? Làm sao có thể? vẽ Hải lúc nào?" Mặt Cố Tư Bằng kinh ngạc. Là nhớ lộn, hay là quỷ nhập vào người tự hiểu?

      "... Ở trong này."

      Đông Hải Hân dựa vào trí nhớ mơ hồ đến trước vặt đặt dựa vào tường. "Em quên ngày đó em tìm cái gì, sau đó, tranh Hải từ trong giấy gắp rơi ra..."

      Cố Tư Bằng liếc mắt nhìn chỗ đứng.

      Đó là chỗ để quan trọng, giá sách những tác phẩm dùng để luyện tập tiện tay vẽ loạn. Đồ vật bên trong thậm chí quan trọng, ngay cả lúc Bắc Kinh cũng mang . Ở trong đó làm sao có thể có tranh vẽ Đông Hải ?

      Đông Hải Hân kéo ngăn kéo, sau đó, tranh vẽ Đông Hải rơi ra!

      Đông Hải Hân và Cố Tư Bằng hai người đồng thời giật nảy mình!

      Cố Tư Bằng đến, mặt kinh ngạc nhặt nó lên.

      nhớ bức tranh này là cái gì.

      "Đây phải là vẽ." Cố Tư Bằng lật ra phía sau, đưa đến trước mặt Đông Hải Hân, chỉ mấy hàng chữ viết và ký tên sau lưng."Em xem cái này."

      Đông Hải Hân vừa nhìn chăm chú, mấy hàng chữ viết chi chít, là thư tình, mà chữ ký phía dưới thư tình, là tên của học trò năm đó Cố Tư Bằng dạy vẽ.

      Đông Hải Hân nghi ngờ nhìn Cố Tư Bằng.

      "Em còn nhớ cậu ta sao? Trước kia cậu ta thường chạy đến nhà của viết bài tập! Em cũng gặp cậu ta rất nhiều lần?"

      Đông Hải Hân gật đầu, nhớ, đó là nam sinh rất thú vị.

      "Ngu ngốc biết vì sao như vậy, mỗi năm tháng nhìn thấy Hải ở nhà bên cạnh là giật nảy mình, sau khi rình xem Hải nhiều lần, càng xem càng thích, ngày bị sét đánh, hào hứng vẽ chân dung của Hải , em cũng biết, nam sinh đó luôn thích biểu mình rất có tài hoa ở khoa mỹ thuật hội họa, cậu ấy vừa vẽ xong lập tức vọt đến nhà bên cạnh tình, kết quả Hải ngay cả nhìn cũng nhìn cậu ấy cái nào, cậu ấy đau lòng muốn chết chạy đến nhà của khóc lóc, còn cứng rắn mua mấy lon bia kêu uống với cậu ta, vốn biết cậu ấy quên cầm cái này ."

      Vậy vì sao bức tranh được cất trong ngăn kéo? Có lẽ là ông bà nội qua đời của Cố Tư Bằng cất giữ? Cũng có lẽ là người quản gia năm đó cất? Tóm lại, đó là câu đố quan trọng.

      Đông Hải Hân đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn.

      Vì sao vẫn dám hỏi đây? Là vì, rất sợ, sợ nghe , thích phải là , trong lòng có người khác ? vẫn luôn thích , vẫn...

      "Em tưởng là..." Thôi, Đông Hải Hân khép miệng lại. chuyện hiểu lầm, có gì đáng giá để nhắc đến.

      "Tưởng là gì? Em tưởng là thích Hải ?" Cố Tư Bằng cười to, tiếng cười sảng lãng lại nhìn thấy biểu cảm mặt Đông Hải Hân dừng lại, đó là , ách, vẻ mặt rất hối hận vì bị nhìn thấu?

      "Oh... phải đâu?" Cố Tư Bằng đến trước mặt . "Em làm sao lại nghĩ như vậy đây? Trong đầu của em rốt cuộc chứa những gì?" mười sáu tuổi ngay cả là ảo tưởng hơn hai tuổi đều cảm giác tội ác, Đông Hải hơn bốn tuổi... Giết !

      "Em làm sao biết..." Đông Hải Hân buông mắt trầm mặt, lại lên tiếng kháng nghị." lúc nào cũng Hải , hỏi Hải ngừng, bất kể chúng ta muốn đâu, đều đưa Hải , ngay cả làm lính..." Bây giờ rất giống nữ sinh nổi giọng điệu ghen với bạn trai, Đông Hải Hân im miệng, định .

      hơi phiền não dạo bước trong phòng vẽ tranh.

      Cố Tư Bằng nhìn khỏi lo âu, đầu óc đờ đẫn rề rà là nhiều ảnh chụp, mới rốt cục khơi lên tất cả đầu mối.

      Đông Hải Hân bỏ rơi , là vì luôn kéo Đông Hải cùng; tin thích , là vì vẫn nghĩ là thích em ; mà nếu nghĩ là thích , dĩ nhiên có lý do tin đêm đó ôm là xuất phát từ tình , cho nên mới mực chắc chắn là chỉ vì ý thức trách nhiệm ngu xuẩn muốn chịu trách nhiệm với .

      Này hiểu lầm động trời!

      Nhưng mà, quan trọng hơn là, canh cánh trong lòng với chuyện thích Đông Hải , lạnh nhạt với , tức giận với , tha thứ cho , thậm chí miệng đắn đo chỉ muốn làm bạn giường với , loại cảm xúc này chỉ chỉ hướng về chuyện thực tế.

      thích , giống như vậy.

      Dài như vậy, thời gian lâu như vậy, trong lòng của , vẫn có .

      "Sweetie, trời cao oan uổng, từ đầu đến cuối trong lòng của cũng chỉ có mình em..."

      Trong lồng ngực của Cố Tư Bằng tình cảm đầy đầy, muốn đến ôm lấy Đông Hải Hân, trước giây vẫn còn bước thong thả bóng người lại đột nhiên ngồi xổm xuống, phát huyền cơ gì ở góc để.

      kỳ quái! Trong phòng mỗi tác phẩm đều là mở ra đóng khuông, chỉ có đống tranh này, trơ trụi, được đặt ở góc, mặt còn phủ vải chưa sử dụng vẽ tranh sơn dầu, giống như muốn che giấu điều gì.

      "Đây là cái gì?" Đông Hải Hân muốn kéo tấm vải vẽ tranh sơn dầu mặt ra.

      "Hân Hân, vậy được ——" Cố Tư Bằng đưa tay giành lại khéo quá thành vụng, giấu đầu hở đuôi vải vẽ tranh sơn dầu đột nhiên rơi xuống, tranh chồng chất thành công rơi lả tả đất!

      Tầm mắt của Đông Hải Hân nhìn đống tranh đất kia.

      Kia đương nhiên vẫn là .

      mở mắt, nhắm mắt, tóc ngắn, tóc dài.

      Cùng với, ách... nửa thân trần, lộ ra trọn vẹn... khép lại hai đầu gối và... mở rộng hai chân...

      Cố Tư Bằng trừ muốn chết ngoài ra có biện pháp cảm nhận được cảm xúc khác.

      "Cái đó... Ách... Em có thể đánh có vấn đề gì..." Khụ khụ, cũng biết, cái đó, có tư thế là ràng trẻ con... Cố Tư Bằng gãi đầu, vẻ mặt muốn chết.

      "Được, biết, em nhất định cảm thấy rất hạ lưu... muốn , dù sao những bức vẽ này em cũng nhìn thấy, liền... Ừ... Trong đầu bật lên màn kịch lớn..."

      Trong đầu bật lên màn kịch lớn? Đông Hải Hân giấu ý cười rất sâu ở khóe môi.

      A! Thôi, cũng như vậy, dứt khoát thù mới hận cũ tính toán lượt, sớm xưng tội cùng cha xứ, sớm lên Thiên đường, dù sao vừa mới ở đây.

      Cố Tư Bằng cắn răng, dứt khoát toàn bộ: "Em phải mới đâu cũng phải tìm Hải sao? Đó là vì, trong đầu luôn muốn lột sạch em, làm chút chuyện bẩn thỉu với em. biết, tiếp tục đơn độc ở chung với em, lúc nào bổ nhào vào em, trong đầu nghĩ những thứ kia có hay có cũng làm toàn bộ lần với em! Rống! Em xa lánh em, đó là vì có ảo tưởng với em, có cảm giác tội ác, có thể như vậy ?"

      Đông Hải Hân rất muốn cười ra tiếng.

      Đây là lý do xa lánh ? ngu xuẩn, nhưng mà... Lại đáng .

      muốn bóp chết , rồi lại tự kìm chế được đỏ mặt.

      " ngu dốt... Em chỉ hơn hai tuổi..." cũng phải hơn mười tuổi, cần gì vì có ảo tưởng với mà có cảm giác tội ác?

      "Làm ơn, Hân Hân, năm ấy mới học lớp mười, em học cấp hai, em tùy tiện bắt học sinh trung học đường mà hỏi, hỏi bọn họ học sinh Trung Quốc có phải ngu ngốc hay , bọn họ nhất định đúng vậy! Hơn nữa, Hân Hân, cùng lớn lên với em, cũng nhìn em lớn lên, từ được dặn dò phải chăm sóc em tốt, từ nhìn em viết bài tập, bảng cửu chương của em vẫn là đảm nhiêm, ... Rống!" Cố Tư Bằng mau hỏng mất, vì sao muốn thừa loại tâm trong lòng của thiếu nam với người ?

      "A! Dù sao chính là như vậy, chính là hạ lưu như vậy, dù sao vẫn là ba ba của đứa bé trong bụng em, tùy ý em có muốn gả cho nữa hay !" Tức giận.

      Vốn chỉ là khẩn trương, nhưng lại có thể lãng mạn tỏ tình, cư nhiên biến thành dáng vẻ này?

      Sớm biết nên tiêu hủy những bức tranh cấm mười tám... Nhưng đó là Hân Hân, dĩ nhiên vứt bỏ được!

      Cố Tư Bằng vò rối loạn tóc của mình, chuẩn bị bước nhanh rời khỏi phòng vẽ tranh có chỗ cho dung thân này.

      " nữa, chúng ta về, tránh cho dì của em lo lắng." muốn chạy trốn khỏi trường.

      Cố Tư Bằng vài bước, mới phát sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu, lại chống lại nụ cười lúm đồng tiền tuyệt diễm nhất trời đất.

      "Chúng ta trở về phòng trăng mật hưởng tuần trăng mật ." Đông Hải Hân .

      Cố Tư Bằng hoài nghi mình nghe lầm.

      Trăng mật? Trong miệng Đông Hải Hân trăng mật, muốn trăng mật với là cùng chỗ sao?

      nhìn Đông Hải Hân, sững sờ lâu lâu.

      "Nếu dám, đứa trẻ đều phải sinh ra đến đây." Đông Hải Hân giả vờ giận.

      "Đều tốt! Sweetie, em cái gì cũng tốt!" Cố Tư Bằng xông tới, vui vẻ ôm lấy xoay lung tung!

      Kết hôn, hưởng tuần trăng mật, sinh đứa trẻ, đều tốt! Cái gì cũng tốt!

      Đông Hải Hân đột nhiên cúi đầu, ghé vào lỗ tai lặng lẽ câu.

      "Em nữ này!" Cố Tư Bằng lớn tiếng kháng nghị.

      Mới vừa, cung khám thai với Hân Hân, bác sĩ đánh nghìn đao đó là, tạm thời vẫn thể sinh hoạt tình dục, nghe lầm chứ?

      "Chờ em sanh đứa trẻ xong, em biết." trừng phạt vỗ vào mông của Đông Hải Hân, rước lấy Đông Hải Hân trẻ con cười duyên.

      Mới vừa rồi : "Chúng ta trở về phòng trăng mật, em và , đem ảo tưởng của , làm toàn bộ lần."

      quá ngây thơ rồi, nếu ngày như vậy, làm sao có thể chỉ làm lần?

      đợi rất lâu... đợi ngày nay rất lâu...

      Tiếng cười của vui vẻ vang vọng, trong phòng vẽ tranh này tạo thành hiểu lầm cũng cỡi ra hiểu lầm .

      Chàng trai mười sáu tuổi và mười bốn tuổi, vòng vòng lớn, nhiều chặng đường oan uổng, làm trình tự của tình sai lầm, kể từ bây giờ, mới chánh thức bắt đầu nhau.
      Last edited by a moderator: 6/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Phần cuối

      "Tiểu Bằng... cần..." Đông Hải Hân đánh người đàn ông đè người , trong tiếng thở dốc nồng đậm tìm được khe hở mở miệng.

      "Sweetie, ngoan, kiên nhẫn chút, lần nữa là tốt..." Cố Tư Bằng mút môi của , hạnh phúc ngọt ngào giọng dụ dỗ bên tai , duy trì tần số kích tình giống vậy.

      "Em em cần nữa!" người trong mông đẹp ngọt ngào dưới thân rống giận lên tiếng, nâng chân vòng thắt lưng của lên đá vào lồng ngực , lực đạo vừa mạnh vừa ngoan, đơn giản có hiềm nghi mưu sát chồng.

      Cố Tư Bằng kéo chân ngọc hăm dọa qua, cười đến rất xấu ở bên tai , động tác của chỉ để cho vào sâu hơn thôi, Đông Hải Hân như mong muốn phát ra thở gấp sâu hơn.

      " phải muốn làm toàn bộ lần với ?" Cố Tư Bằng nằm sấp bên gáy của , rất có lương tâm cất tiếng cười to.

      Những lời này lại làm đổi lấy cú đánh mạnh!

      " rất ghê tởm! Rốt cuộc lấy ở đâu nhiều mánh khóe như vậy?" Đông Hải Hân trừng , người đàn ông này đến tột cùng là vì sao vậy? phải là người phụ nữ đầu tiên của sao?

      "Hân Hân, chỉ có thể , màn kịch trong đầu cực kỳ phát triển." Cố Tư Bằng hôn miệng , kéo gần hơn, đêm những ý niệm tà ác triệt triệt để để thực hành lần ở người .

      Cho đến sống lưng cứng còng run rẩy, mới rốt cục lật người xuống, ôm cả người vào trong ngực, kịch liệt thở dốc bên gáy của .

      Tóc của càng ngày càng dài gãi bên gáy của rát ngứa, Đông Hải Hân vươn tay, khẽ vuốt râu đên cằm của , nhặt bơ rớt sợi tóc của .

      Này đương nhiên là thành quả của bọn họ vừa rồi sinh nhật giường.

      Chỉ chớp mắt, bọn họ lại cùng nhau qua ba sinh nhật, trong lòng Đông Hải Hân đột nhiên sinh ra mềm mại.

      "Sinh nhật vui vẻ." .

      "Em cũng vậy." Cố Tư Bằng ngắt nhéo lỗ mũi của .

      Đông Hải Hân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, động tác êm ái vỗ về gò má của dừng lại, hỏi: " biết con có ngủ ?"

      Hôm nay, buổi chiều bọn họ gửi con hai tuổi cho Đông Hải , xuất phát Đài Trung hưởng tuần trăng mật.

      Vốn muốn những chỗ xa dể du lịch, cuối cùng lại vì bỏ được con quá lâu thôi, vì vậy mới quyết định nhảy vọt lớn kế hoạch quan trọng của bọn họ trong phòng trăng mật phòng này, đơn giản chơi ba ngày hai đêm là tốt rồi.

      "Đừng lo lắng cho con , con dính Hải còn chặc hơn dính hai người chúng ta." Cố Tư Bằng cười ra tiếng, dáng vẻ dễ nhận thấy nghĩ quá nhiều.

      Oh, ngược lại nhắc nhở , con dính Hải còn chặc hơn dính , đây mới là chuyện rất đáng ghét.

      Đông Hải Hân biết giận dỗi ai dường như chọc eo của Cố Tư Bằng mấy cái, chọc sợ nhột cười to.

      thề, sau khi sinh con , ràng chỉ nhận hai bộ quay xong mà thôi.

      Trong lúc quay hai bộ phim kia, vì phòng vẽ tranh thiếu nhi của Cố Tư Bằng buôn bán càng ngày càng tốt, lại làm triển lãm tranh ở Hong Kong, có cách nào cả ngày ở nhà chăm sóc đứa trẻ, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là gửi con cho Đông Hải vẫn ở nhà làm lưới chụp, mỗi ngày kết thúc công việc vòng qua nhà mẹ bên cạnh nhận con .

      Kết quả, từ đó về sau, con còn thân với Hải hơn mẹ ruột như , mỗi ngày đều ầm ĩ với đòi qua nhà bên cạnh tìm dì Hải .

      Nhưng mà, vì vậy dần dần bắt đầu nhận quay phim, cần vì có gia đình mà buông tha công việc mà mình vô cùng thích là được.

      "Làm sao lại ghen với Hải ? Có người đổi tay với em giữ đứa bé, thỉnh thoảng có thể cho em ra ngoài đổi khí phải rất tốt sao? Oh, đúng rồi, nhớ em rất thích ghen với Hải ..." Cố Tư Bằng cười rất ác liệt, nhạo báng việc nào đó của , dĩ nhiên hiểu.

      " rất phiền." Đông Hải Hân muốn lật người xuống giường, lại bị kết kết chặn ngang ôm sau lưng.

      " xả nước, cùng nhau tắm? Hay em đói bụng, muốn ăn gì ? Phục vụ khách phòng? Hay ra bên ngoài mua về ăn?" vừa gặm cắn cổ của vừa hỏi.

      Cục cưng của thơm quá, mặc dù phải là Vampire, cũng luôn muốn cắn cổ trắng nõn phấn nộn này.

      Vốn là như vậy, Cố Tư Bằng luôn chỗ có vào, hơn nữa chăm sóc cẩn thận... Kết hôn mấy năm qua, chưa từng hối hận gả cho .

      Từ ngày đó, ở trong phòng tranh, sau khi bọn họ cuối cùng thẳng thắn, cùng nhau về nhà gặp Đông Chấn và Phương Cầm ý nguyện muốn kết hôn, hơn nữa lấy được đồng ý của cha mẹ.

      Bọn họ đơn giản Sở hộ chính vụ làm đăng ký kết hôn, sau đó, vì lo lắng cơ thể của Đông Hải Hân thích hợp quá mức mệt nhọc, định chờ sau khi sinh, thân thể bình phục như cũ sai biệt lắm tổ chức tiệc rượu.

      Vì vậy, Đông Hải Ninh định ra kế hoạch lấy chồng sớm hơn Đông Hải Hân, đối tượng là chính trị gia tinh nhuệ do cha lựa chọn.

      Mà Đông Hải như cũ mỗi ngày ru rú trước máy vi tính kinh doanh nghiệp lưới chụp kiêm giữ đứa bé, nhưng mà, Đông Hải Ninh và Đông Hải Hân lấy chồng nên căn phòng cũng biến thành kho hàng dành riêng cho .

      Cuối cùng, Cố Tư Bằng và Đông Hải Hân cũng mua nhà bên ngoài Song Khê, vì bọn họ đều đồng ý, nhà cũ có rất nhiều hổi ức chung giữa bọn họ, cùng lớn lên quỹ tích.

      Mặc dù, Đông Hải Hân có lúc cảm thấy, nhà mẹ ở bên cạnh nhà chồng, vùng lên rời nhà trốn rất có khí thế, nhưng mà, nỡ bán căn nhà kia, mà ông xã của cũng muốn bán.

      Vì vậy, bọn họ vẫn lựa chọn ở lại trong căn nhà, lần lượt chế tạo hồi ức mới.

      Hồi ức mùa hè, hồi ức mùa đông, hồi ức mùa xuân, hồi ức mùa thu.

      Thành viên cũ rời khỏi, thành viên mới gia nhập.

      Mẹ rời khỏi, Phương Cầm gia nhập, Đông Hải Ninh lấy chồng, con ra đời.

      Bọn họ cũng nhận được, cũng mất . Năm tháng thay đổi, nắm chặc tay lại buông ra nữa.

      Cố Tư Bằng chôn mặt ở cổ của Đông Hải Hân, giọng từ từ trầm thấp ngâm nga bên tai

      Ở trong tranh của , cất giấu tình của

      Giống như cây cối và rừng rậm, trải qua nhân sinh của

      Ở trong tranh của , vẽ ra tình của

      Thiên sứ nhìn thấy tình của

      có mất dâu hôn lễ, cũng nhìn thấy tình của

      Mùi thơm đóa hoa đốt sáng lên ngọn nến

      Dâng lên ánh lửa màu lam

      đem mộng cảnh của , giấu trong đám mây

      Tình của giống như nước tràn ngập xung quanh

      (trích tự MarcChagall, poems, 1975)

      Đông Hải Hân mỉm cười trong ngực của Cố Tư Bằng, rồi sau đó xoay người vươn tay, dịu dàng ôm trở lại.

      biết, đó là bọn họ cùng xem, thơ của Hạ Tạp Nhĩ.

      Trong tranh của , cất giấu tình của , mà , là tình của .

      "Em ." rốt cục có thể ra khỏi miệng.

      " biết!" Cố Tư Bằng trả lời khiến đổi lấy ánh mắt xem thường.

      , vĩnh ngừng nghỉ.

      ~~~~~~~~~~ toàn bộ sách hoàn
      Last edited by a moderator: 6/2/16

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :