1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng lên xe không mua vé bổ sung (10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Thứ 7 chương (1)

      Mang thai bảy tuần.

      Vì sao có thể như vậy?

      Đông Hải Hân ngồi giường bệnh, câu được câu ăn cháo trắng được đưa vào trong miệng, mặt mờ mịt.

      Vì thường xuyên thức đêm quay phim, nên kỳ sinh lý của luôn ổn định, lại ngờ, lần này, nghĩ là kỳ sinh lý, nhưng ra là giai đoạn đầu mang thai bình thường nên ra máu.

      thức đêm, mang vật nặng, cầu thang... Mà mang thai bảy tuần.

      được chích thuốc an thai, bị bác sĩ cảnh cáo phải nằm giường nghỉ ngơi, nhất định dừng theo đoàn phim hối hả ngược xuôi.

      Bác sĩ , ra lượng máu quá lớn, an thai chưa chắc an được, muốn ở lại bệnh viện quan sát trước, cho dù ngày sau xuất viện, cũng phải cố gắng nằm giường, chờ ba tháng trôi qua, phôi thai ổn định, khôi phục lại cuộc sống bình thường.

      Đứa bé của Cố Tư Bằng... Làm sao có thể phát triển kiểu như vậy? còn chưa chân chính làm tình nhân của , chẳng lẽ nhất định phải làm vợ chồng?

      "Hải hân, Sao con ăn ít như vậy? Lầu dưới bệnh viện bán cháo ăn ngon sao?" Phương Cầm đẩy cửa phòng bệnh ra, ngồi xuống bên cạnh , lo lắng hỏi.

      " có, dì, cháo có ăn ngon... Con chỉ.. Ăn vào." Đông Hải Hân lắc đầu.

      ngờ, đột nhiên té xỉu, người đầu tiên xuất bên cạnh , lại là Phương Cầm.

      "Dì đáp máy bay đến." Khi mở mắt nhìn thấy Phương Cầm, Phương Cầm cười với như vậy.

      Phương Cầm , nhân viên làm việc ở đoàn phim gọi điện thoại cho bà, mà Đông Chấn bận rộn ở trường học, bà yên lòng, vì vậy liền hấp tấp đến.

      Phương Cầm đìu Đông Hải Hân vừa tỉnh lại làm kiểm tra trong bệnh viện, mà sau khi Đông Hải Hân xét nghiệm nước tiểu ra kết quả mang thai, bà cũng dìu hội chẩn khoa phụ sản làm siêu đạo, cùng nhau nhìn thấy cũng nghe thấy nhịp tim của Bảo Bảo ở màn hình .

      Phương Cầm thoạt nhìn có đầy bụng nghi vấn, lại hỏi Đông Hải Hân gì cả.

      Lần đầu tiên Đông Hải Hân cảm kích mẹ kế làm bạn và tri kỷ như vậy, bây giờ trong lòng muốn suy nghĩ rối loạn như vậy, ứng phó quá nhiều vấn đề.

      "Được rồi được rồi, ăn đừng ăn, Hải Hân, con mau nằm xuống." Phương Cầm để bữa ăn dùng hết xuống bên cạnh, dẹp bàn bên giường, lại nhịn được dặn dò : "Bác sĩ ngoài ăn cơm và tắm ra thể xuống giường, phải cố gắng nằm, biết ?"

      "Được, con biết, dì." Đông Hải Hân nở nụ cười mệt mổi với Phương Cầm, nằm trở về giường bệnh, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì.

      "Dì, có việc gì người cần ở lại Hoa Liên chăm sóc con, con sao, dì và ba cũng đừng lo lắng, con tự chăm sóc mình."

      "A?" Phương Cầm sửng sốt."Hải Hân, bác sĩ con ít nhất phải ở bệnh viện ba, năm ngày đây! Dì với ba con là mấy ngày nay dì trở về."

      Lần này đổi lại Đông Hải Hân ngây dại.

      "Dì, bệnh viện rất khó ngủ, lại lạnh... Con chỉ là an thai, phải bệnh nặng gì..." Biểu cảm mặt Đông Hải Hân cực kỳ khó sử, phải là thích Phương Cầm ở lại đây, chỉ là đau lòng Phương Cầm lớn tuổi, còn phải lo lắng cho .

      phải là con của bà, bà cần bôn ba vì như vậy.

      Phương Cầm giống sớm có dự liệu Đông Hải Hân như vậy, vỗ vỗ đầu vai của , mỉm cười với , muốn yên tâm.

      "Hải Hân, dì với con, dì với ba con có bạn cũ ở gần đây, ở cửa bệnh viện ra ngoài quẹo bên trái trong ngõ hẻm kia, bộ mấy phút đến."

      Phương Cầm chỉ túi đồ đất, tiếp tục mở miệng : "Dì nhận được điện thoại con té xỉu, đoán là tai nạn, biết lần này là bệnh nặng hay là bệnh , có phải nằm viện hay , nên cầm quần áo cửa, bây giờ tốt lắm, dùng đến."

      Đông Hải Hân nhìn chằm chằm túi hành lý đơn giản của Phương Cầm đất, trong lòng nhất thời cảm thấy vừa hoang đường vừa ấm áp vừa buồn cười.

      "Hải Hân, con cần lo lắng cho dì nữa! Dì vừa mới gọi điện thoại cho bạn bè đến, ấy dì thích ở bao lâu ở bấy lâu. Đúng lúc, bạn bè chúng ta nhiều năm thể tụ họp vui vẻ, lần này dì xem như nghỉ phép đến Hoa Liên chơi, cũng rất tốt!" biết đứa Đông Hải Hân này, ngoài miệng , trong lòng ra rất thân thiết, con bé sợ bà bị lạnh ở bệnh viện thôi.

      Đông Hải Hân nhìn Phương Cầm ánh mắt phức tạp, nếu Phương Cầm như vậy, giống như có lý do gì tiếp tục từ chối.

      "A! Đúng rồi, con ăn vô sao?" Phương Cầm đột nhiên vỗ tay.

      "Ách? Đúng." Đông Hải Hân sửng sốt, khẽ gật đầu. Dì nghĩ đến cái gì?

      "Dì hỏi bạn của dì xung quanh đây có chợ hay , thuận tiện mượn nhà bếp của bà ấy nấu canh cho con uống. Hải Hân, dì thuận tiện mua bàn chãi đánh răng, kem đánh răng, sữa rửa mặt, con có còn muốn ăn gì muốn uống gì hay ? Dì mua lần đến đây."

      "... có, dì." Đông Hải Hân trả lời phải có chút bất đắc dĩ. Bây giờ biết bốn chữ "Thịnh tình thể chối từ" này viết như thế nào. ( Hana: Bản gốc trong truyện chỉ có 4 chữ này "盛情难却" thôi)

      "Vậy dì ra ngoài trước. Hải Hân, con ngủ tiếp , có chuyện gì gọi điện thoại cho dì, dì có đem điện thoại, nhớ nha!" Phương Cầm dặn dò xong, trước khi lại xoay người nhìn Đông Hải Hân bỏ xuống câu: "Canh gà và bắp có được hay ? Gà rau cải? Hay là gà nấm hương? A, nấm hương gà tốt lắm, lúc nấu canh gà nấm hương con uống tương đối nhiều chén..."

      Đây là tự lẩm bẩm, phải câu hỏi, Phương Cầm lảm nhảm xong, người thấy tăm hơi.

      Điện thoại di động... Phương Cầm muốn gọi điện thoại cho bà, nhưng mà, trong sổ điện thoại của có ghi chép đống số điện thoại di động của diễn viên và nhân viên làm việc,sớm bị em ghi chép tại trường quay đưa đến bệnh viện mang .

      có đoàn làm phim nào vì phó đạo diễn té xỉu mà làm trể nãi tiến độ quay phim, vì vậy, em ghi chép tại trường quay phải tạm thời vác súng ra trận đón lấy công việc của Đông Hải Hân, cần sổ điện thoại của Đông Hải Hân.

      Phương Cầm ràng tận mắt nhìn thấy chuyện phát sinh này, nhưng vì suy nghĩ muốn nấu canh gì mà quên.

      Đông Hải Hân nhìn trần nhà cười khổ, mẹ trong trí nhớ là dáng vẻ gì nữa, nhớ lắm.

      Hương vị của mẹ, là mùi vị gì đây? là mùi chén canh gà nấm hương sao?

      có lẽ, cũng là mẹ...

      Mà Cố Tư Bằng biết mang thai, gì đó?

      lại Sweetie, lên xe phải mua vé bổ sung, muốn phụ trách nhiệm, muốn kết hôn với sao?

      phải là Cố Tư Bằng, phải là muốn gả cho , chỉ là muốn phần tình độc nhất vô nhị, toàn tâm toàn ý, có chia lìa, bất an và nghi kỵ; phần tình có thể nắm chặc, mất , phải chỉ là hôn nhân trống rỗng, phải vì ý thức trách nhiệm mà thề hứa...

      đòi hỏi quá nhiều, muốn vô lực chống đỡ sao?

      Bây giờ cúi đầu ngẫm lại, chủ động đề xuất cầu làm bạn giường đơn giản là ngây thơ lại kỳ cục ngu xuẩn.

      ràng chơi nổi, rồi lại muốn nhóm lửa tự thiêu, đáng đồng tình.

      "Hân Hân!" Cửa phòng bệnh bị trận gió thổi nhanh chóng mở ra.

      Cố Tư Bằng vừa cỡi khăn quàng cổ, vừa vào, biểu mặt vội vàng lại hốt hoảng, mặc dù nhíu mày, nhưng thoạt nhìn vẫn tuấn lãng đến bất khả tư nghị.

      "Hân Hân, em có khỏe ? gọi điện thoại cho em, kết quả là Tiểu Bái nhận, ấy em té xỉu ở studio, hảo hảo có sao làm sao té xỉu? Bác sĩ thế nào?" Cố Tư Bằng dùng dịch cồn tiêu độc hai tay xong, trở mình ngồi xuống mép giường của , hỏi .

      quá lạnh, mới cảm thấy người chung quanh luôn quá nhiệt tình sao?

      Em ghi chép tại trường quay, mẹ kế của , ... Bạn giường?

      mặt Đông Hải Hân đổi vài loại vẻ mặt, trong đầu nhanh chóng xoay quanh vài loại ý niệm, cuối cùng khẽ mỉm cười với Cố Tư Bằng, đơn giản đáp: "Chỉ là quá mệt mỏi, thiếu máu." biết làm sao mở miệng với .

      "Thiếu máu? Khó trách vài ngày trước đó sắc mặt của em kém như vậy..." Cố Tư Bằng vuốt tóc của , giọng đau lòng, lại có mấy phần trách cứ. "Cũng biết chăm sóc cơ thể tốt..."

      "Hong Kong được thuận lợi sao?" Đông Hải Hân sang chuyện khác.

      "Rất thuận lợi nha, nếu như em có ngã bệnh, thuận lợi hơn." Đề tài lại bị quay lại, câu này là ràng trách cứ hơn.

      vừa xuống máy bay gọi điện thoại cho , ngờ lại nghe tin tức té xỉu, giao hành lý cho người đại diện cùng, còn chưa đến cửa nhà, lại chạy thẳng đến Hoa Liên, phong trần mệt mỏi.

      Đông Hải Hân nhìn mắt Cố Tư Bằng, cau mày.

      Người đàn ông này nha! Từ đến lớn làm sao cũng thích lảm nhảm đây?

      "... Ông quản gia." Đông Hải Hân chợt thầm câu oán giận rất trẻ con, làm Cố Tư Bằng khóe môi nhộn nhạo nụ cười vui vẻ.

      "Xem ra tinh thần cũng tệ lắm, có sức lực mắng ." Cố Tư Bằng ngắt mũi của .

      Cảm thấy, từ lần trước sau khi Đông Hải Hân khóc trong ngực của lần, khoảng cách giữa bọn họ giống như gần hơn, tốt, đây là tượng tốt.

      "Hân Hân, bác sĩ có thời gian có thể xuất viện hay ?" Nếu chỉ là thiếu máu, cần phải từ từ mới có thể rời khỏi? có thể dạo vòng với Đông Hải Hân ở trong thành phố Hoa Liên.

      " có." Đông Hải Hân có vẻ chột dạ. Sau khi dối lần, muốn dùng nhiều lời dối hơn để chu toàn, điều này là lời lẽ chí lý.

      "Như vậy..." Cố Tư Bằng trẩm ngâm hồi lâu, là ảo giác của sao? Giống như, có chỗ nào là lạ? Thiếu máu cần nằm viện sao?

      "Đông tiểu thư, tới giờ phải uống thuốc rồi." Y tá đẩy cửa đến.

      Uống thuốc thiếu máu? phỏng đoán tám phần là thuốc Sắt gì ?

      Cố Tư Bằng nhíu mày, nhìn y tá giúp Đông Hải Hân nâng giường bệnh lên, nhìn chằm chằm nuốt vào viên thuốc rồi uống nước, trong lòng còn suy nghĩ, đầu năm nay y tá dễ làm, muốn nhìn tận mắt bệnh nhân uống thuốc xong mới có thể , muốn mở miệng cảm ơn y tá, y tá liền tha thiết dặn dò

      "Đông tiểu thư, phải nhớ kỹ nghỉ ngơi nhiều, có việc gì đừng xuống giường lại nha."

      Cố Tư Bằng ngẩn ra, Đông Hải Hân cư nhiên thiếu máu đến bị y tá dặn dò thể xuống giường? Máu của thấp tới trình độ nào?

      Đông Hải Hân liếc Cố Tư Bằng, lại khẩn truonwfh xoay tầm mắt, vẻ mặt có vẻ hết sức được tự nhiên.

      "Được, tôi biết."

      "Vừa rồi có nhà vệ sinh sao? Lượng máu còn ra nhiều sao?" Y tá lại mở miệng hỏi.

      Ra máu? Trong mắt Cố Tư Bằng nghi ngờ càng ngày càng nhiều.

      "... tệ." Đông Hải Hân giọng trả lời.

      "Có tốt hơn buổi sáng sao?"

      "... Có." Đông Hải Hân gần như chột dạ dám nhìn thẳng mắt của Cố Tư Bằng.

      cũng có thể dối Cố Tư Bằng là kỳ sinh lý của , hy vọng biết, dưới tình trạng chưa chuẩn bị tâm lý như vậy...

      "Vậy tốt, nếu như lại ra nhiều máu, phải nhớ kỹ nhấn chuông cho chúng tôi biết, nếu tiếp tục ra máu như vậy, an thai được." lúc Đông Hải Hân nghĩ là an toàn vượt qua kiểm tra, y tá chuẩn bị đẩy thuốc xe rời khỏi, lại quay đầu bỏ lại câu như vậy.
      Last edited by a moderator: 6/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 7(2)

      an thai được. An thai? An thai? ! Câu đối thoại này nổ tung bên tai Cố Tư Bằng!

      nghi ngờ ngước nhìn mắt Đông Hải Hân, nhìn vào trong mắt thấy vẻ mặt tai vạ đến nơi của .

      "Em mang thai, Hân Hân?" gần như cần hỏi nữa có thể biết đáp án.

      Nếu như Đông Hải Hân mang thai, nếu như nghi ngờ phải đứa trẻ của , luôn luôn tĩnh táo làm sao đối mặt với lại lộ ra vẻ mặt trời sập xuống?

      Cố Tư Bằng u nheo đôi mắt dài, đây là nguyên nhân té xỉu nhất định nằm viện?

      Thiếu máu? ! thua thiệt được!

      Nếu như Đông Hải Hân phải vừa bị y tá cảnh cáo phải nằm giường nghỉ ngơi, bắt lại, mạnh mẽ lay động bả vai của , bổ đầu óc của ra, xem bên trong đến tột cùng là chứa gì!

      Đông Hải Hân ngước nhìn mắt của , có trả lời.

      "Tại sao mang thai? Hân Hân, em vốn tính cho biết?" muốn tự sinh rồi tự mình nuôi? Nếu phải vọt tới bệnh viện, nghe y tá , tính toán lừa gạt đến khi nào?

      "Em... Bác sĩ , bây giờ phôi thai vẫn chưa ổn định..." Vẫn chưa ổn định? Sau đó sao? Chờ sau khi ổn định, có tính cho Cố Tư Bằng chuyện này sao? Đông Hải Hân tự bản thân cũng cách nào khẳng định.

      "Mấy tuần?"

      "... Bảy tuần."

      Bảy tuần? Rất tốt, cũng gần hai tháng.

      "Hân Hân, chờ em xuất viện, chúng ta kết hôn." Cố Tư Bằng như đinh chém sắt ném ra kết luận.

      Mặc dù ngoài ý muốn, nhưng mà đầu óc Đông Hải Hân vẫn như cũ cách nào tiêu hóa, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

      "... muốn... Em muốn kết hôn." Ngắn ngủi lặng yên qua , giọng của kiên quyết giống Cố Tư Bằng.

      "Vì sao?" Cố Tư Bằng hỏi.

      "Đứa trẻ chưa chắc giữ được..."

      Đứa trẻ chưa chắc giữ được? Chẳng lẽ hi vọng đứa trẻ giữ được sao? Cố Tư Bằng lại muốn bóp chết .

      "Bất kể đứa trẻ có giữ được , chúng ta cũng kết hôn." muốn kết hôn tâm ý của đều từ đầu đến cuối thay đổi, từ mười sáu tuổi đến ba mươi mốt tuổi, cũng thay đổi. Bất kể có đứa trẻ hay , cũng thay đổi.

      Đông Hải Hân hiểu, vì sao Cố Tư Bằng luôn chuyên chế lại độc đoán như vậy?

      kiên trì như vậy, rốt cuộc là vì ? Hay là vì nghĩ là phải chịu trách nhiệm với ? Bọn họ ràng phải là tình nhân, tại sao luôn muốn quyết định thay ?

      "... Cũng chưa chắc là đứa bé của ." Đông Hải Hân hối hận, lại mở miệng như vậy.

      Cố Tư Bằng nheo mắt, biểu mặt là nghiêm túc hiếm , ánh mắt đen thâm sâu của , thấy đáy.

      "Hân Hân, vì sao em muốn như vậy?" Đến bây giờ phải là người phụ nữ tùy tiện, tại sao vì trốn tránh , lời như vậy?

      Đông Hải Hân trả lời.

      "Đây là em muốn sao? Tình nguyện làm người mẹ đơn thân, cũng muốn gả cho ; tình nguyện miệng đắn đo, cũng muốn xác định quan hệ với ?" Cố Tư Bằng đến trước mắt , cưỡng bách nhìn kỹ .

      Đông Hải Hân mím chặc môi, vẻ mặt quật cường giống như cố gắng kiềm chế điều gì.

      Cố Tư Bằng nhận thấy được vẻ mặt này, đó là cảm thấy rất đau, thời điểm rất đau, mới có thể lộ ra vẻ mặt này.

      làm hiểu .

      Muốn thừa nhận thương , rất khó; muốn gả cho , cũng rất khó, lỗ tai của rốt cuộc là cứng bao nhiêu? trăm lần , muốn , vì sao hoa hồng của luôn nghe hiểu? !

      ràng mới cảm thấy được tia ánh rạng đông giữa bọn họ, vì sao trong nháy mắt, lại rơi vào trong sương mù mười dặm?

      Cố Tư Bằng thở dài, ngữ điệu thả mềm mại."Hân Hân, muốn cưới em từ lâu, lúc có con, muốn kết hôn với em, nút thắt trong lòng em, đến cuối cùng là cột thế nào? được tự nhiên và tức giận của em, là nhằm vào , hay là trừng phạt chính mình?"

      Đông Hải Hân chỉ lắc đầu.

      Vì sao, Cố Tư Bằng luôn có thể hứa hẹn dễ dàng như thế?

      Hôn nhân đại có thể tùy tiện như vậy sao? Tùy tiện kết hợp, tùy tiện chia cách, giống như cha mẹ của , giống như mẹ của rời ... Giống như năm đó rời khỏi ...

      "Hân Hân, vì sao em tin thích em?" Cố Tư Bằng hỏi bất đắc dĩ. từ đến lớn, cả đầu óc chỉ nghĩ đến , vì sao tin thích ?

      Đông Hải Hân nhìn ánh mắt của , lặng yên lâu, lâu.

      "... Bởi vì luôn bỏ rơi em." Cuối cùng, giọng rất , phun ra câu này.

      Đây là lần đầu tiên, có rượu, có say, lần đầu tiên Đông Hải Hân thẳng thắn đối mặt với chuyện này, lần đầu tiên nghiêm túc bàn bạc vấn đề này với Cố Tư Bằng.

      Cố Tư Bằng thở dài rất dài, im lặng hỏi ông trời.

      "Hân Hân, rời Đài Loan đến Bắc Kinh phải là điều mong muốn." Đó là cha mẹ của quyết định, cũng rất bất đắc dĩ.

      " phải, trước khi rời khỏi Đài Loan, bỏ rơi em..." Ngần đầu lên, giống như dễ dàng tiếp.

      "Lúc nào? bỏ rơi em lúc nào?" Cố Tư Bằng trả lời rất vô tội, căn bản hoàn toàn càm giác phát sinh chuyện như vậy.

      " luôn trốn tránh em... ràng giúp em, lại luôn để em mình... còn luôn..." Lôi kéo Đông Hải vào cùng. câu cuối cùng này là câu để ý nhất, làm sao cũng ra miệng. Về bức tranh kia, hỏi ra miệng...

      "Cuối cùng là làm sao? Hân Hân, cuối cùng là đứng rất xa, đó là vì bên cạnh em có Giang Thận Viễn."

      Câu thông có hiệu quả! Hai người bọn họ , bây giờ là hoàn toàn ông gà bà vịt.

      Đông Hải Hân buồn bực vuốt bụng dưới hơi đau, chỉ cảm thấy giữa và Cố Tư Bằng hận rối rắm, tính thế nào cũng coi như ràng.

      giật mình nhất định phải thẳng thắn với , nếu giữa bọn họ ngay cả cơ hội sống cũng có.

      "Tiểu Bằng... Em hi vọng em, chỉ vì em là em." cư nhiên khẩn trương đến ngay cả thanh nuốt nước miếng cũng có thể nghe ràng.

      " phải vì chúng ta lên giường, phải vì ý thức trách nhiệm của , cũng phải vì chúng ta có đứa trẻ... Tiểu Bằng, em biết vì sao em... Chúng ta còn là chúng ta trước đây, mỗi người chúng ta có cuộc sống riêng nhiều năm... Em biết vì sao đột nhiên trở nên nhiệt tình với em, cũng biết có thể hay ngày, lại đột nhiên rời khỏi... Tiểu Bằng, em có nắm chắc, em biết, em có đáng giá được hay ? Nếu như, em đáng giá được , vì sao cuối cùng em luôn mất , vẫn bị đẩy ra..."

      chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống. Bị đè nén quá lâu nên cuối cùng khẽ động miệng vết thương, càng đau hơn lúc nào cũng chăm sóc nhắc nhở.

      Đây chính là vấn đề mấu chốt, cảm giác mình đáng giá, cũng được .

      Ánh mắt Cố Tư Bằng sâu thẩm yên lặng nhìn Đông Hải Hân dễ thẳng thắn.

      Đến nay cũng biết có cảm giác an toàn, nhưng ngờ chỗ trống này lớn đến làm sao dùng ngôn ngữ đều có sức đền bù.

      nhìn Đông Hải Hân mím môi rơi lệ, chú ý động tác vuốt bụng ucar , chỉ cảm thấy đau lòng dời núi lấp biển.

      Có như vậy trong nháy mắt, cảm thấy lại trở thành đóa hoa hồng mười bốn tuổi đơn chỗ nương tựa năm đó, ở trước mắt , vừa kiên cường lại yếu ớt ra độc và nước mắt của .

      vốn đau , đến nay cũng chỉ đau , đến tột cùng muốn làm sao mới có thể khiến hiểu? Hố đên trong lòng , dường như thể nào lấp đầy.

      "Tiểu Bằng, em muốn phần tình cảm độc nhất vô nhị, hi vọng ở trong long em thể thay thế được, nhưng em vẫn luôn chỉ là người tùy tiện có thể bị lần lượt bổ sung chỗ trống, tùy thời có thể bị người khác vứt bỏ..." muốn, đên bây giờ cũng chiếm được, nhớ tới nhiều chuyện cũ, nhớ lại rất nhiều bóng lưng, khóc đến cách nào tự kiềm chế.

      "Hân Hân? Tốt lắm, em đừng khóc, em tĩnh táo ." Cố Tư Bằng gọi , ôm bả vai ngừng run rẩy vào trong ngực, vuốt sống lưng của .

      quá kích động, khóc đến kịp thở, như vậy vó tốt với Bảo Bảo ?

      Bây giờ thẳng thắn, là tâm tình bị dồn đến cuối rốt cục bộc phát? Hay là vì thời gian mang thai hormone mất cân đối? hiểu, chỉ hy vọng đừng khóc đến tắt thở.

      Đông Hải Hân dương mắt nhìn Cố Tư Bằng, mắt sáng trong lông mi dài dính đầy giọt nước, giống như cánh hoa sớm tinh mơ, điềm đạm đáng nhín cầu: "Tiểu Bằng, để em yên tĩnh mình... Làm ơn... Trong lòng em loạn..."

      Đông Hải Hân lấy tay che mặt, lại bắt đầu khóc thút thít.

      "Làm ơn... Để em yên tĩnh... Em có biện pháp trả lời vấn đề có muốn kết hôn hay ... Em..." nghẹn ngào đến cách nào tiếp.

      là vì lý do mang thai sao? Hay là vì rốt cục nhìn thẳng vết thương của mình, vì vậy cảm thấy yếu ớt tăng gấp bội?

      Cố Tư Bằng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm càng chặc hơn.

      "Được dược được, yên tĩnh chút, yên tĩnh chút, Sweetie, chúng ta cũng yên tĩnh chút." Bàn tay Cố Tư Bằng lướt qua mái tóc của , tỉ mỉ dặn dò bên tai của .

      "Hân Hân, chúng ta cùng tĩnh táo chút. trở về Bắc Kinh chuyến, thuận tiện xử lý số chuyện vặt, trở về Đài Loan quá lâu. Em chờ , nhanh tốt lên, cùng Bảo Bảo tốt lên, trong khoảng thời gian này, em và Bảo Bảo, chắc chắn có ai rời khỏi , nghe sao? Nhanh tốt lên, chờ ."

      Được, nhanh tốt lên.

      Trong lòng, thân thể tổn thương, cũng nhanh tốt lên, cùng Bảo Bảo tốt lên.

      Đông Hải Hân ở trong ngực của Cố Tư Bằng, ngấn nước mắt, dùng sức gật đầu.

      Nếu như có thể, cũng muốn từ sâu trong bóng tối thấy đáy, được nhìn thấy mặt trời.

      Từ lúc mười bốn tuổi rời khỏi, đầu mùa đông nắng ấm.
      Last edited by a moderator: 6/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Thứ 8 chương (1)

      Lúc Phương Cầm xách nồi canh gà trở lại phòng bệnh, Cố Tư Bằng rồi, Đông Hải Hân cũng ngủ.

      Bà rón ra rón rén đặt bình giữ ấm bên cạnh, mút thêm chén nữa để ra ngoài cho nguội, ngờ động tác cẩn thận như vậy, vẫn làm Đông Hải Hân tỉnh lại từ trong giấc mộng.

      "Dì?" Đông Hải Hân mở mắt ra, mơ hồ hỏi.

      "Ai nha! Vẫn đánh thức con." Phương Cầm hơi tự trách, đột nhiên chuyển đề tài."A, tỉnh lại cũng tốt, uống ít canh nóng, nếu con có dinh dưỡng, Bảo Bảo làm sao có dinh dưỡng? Đây đây đây!"

      Phương Cầm muốn giúp Đông Hải Hân nâng giường bệnh lên, để bàn xuống bên giường, Đông Hải Hân lại khóc.

      Làm sao thích khóc như vậy đây? ràng nhiều năm có khóc, hormone lại làm cho thân thể và tuyến lệ của cũng trở nên kỳ quái...

      nhìn Phương Cầm bôn ba bận rộn vì như vậy, đột nhiên cảm thấy đau lòng vì mình chưa từng gọi bà tiếng mẹ.

      Phương Cầm vẫn rất tốt với , giống như Cố Tư Bằng vẫn rất đau lòng , sâu trong nội tâm của vẫn để ít lý do giận dỗi bọn họ.

      chịu thừa nhận Cố Tư Bằng là tình nhân của , giống như chịu thừa nhận Phương Cầm là mẹ của .

      muốn thừa nhận mình từng bị vứt bỏ, càng sợ mình lại bị vứt bỏ hơn... dựng thẳng gai nhọn, muốn người , cũng nhìn thấy mình được ...

      kém cỏi, là người hết sức hỏng bét!

      Bây giờ biết Giang Thận Viễn chia tay với , lẩn trốn cái gì và theo đuổi cái gì.

      muốn tách khỏi thứ gọi là đơn như vậy, khát vọng có thứ gọi là lòng trung thành như vậy.

      và Giang Thận Viễn nhau, nhưng cách nào hòa hợp đến cuối cùng, đó là vì hai người bọn họ cũng sợ tịch mịch như nhau.

      vì tránh né Cố Tư Bằng cho tịch mịch, cho nên lựa chọn bắt lấy Giang Thận Viễn; mà Giang Thận Viễn vì tránh né cho tịch mịch, cho nên lựa chọn bắt lấy người phụ nữ khác.

      Tình cảm của bọn họ giống như trong biển vừa nổi vừa chìm, nhận bản thân yếu ớt, dĩ nhiên chỉ có thể ngu xuẩn tổn thương người và bị tổn thương, bọn họ cố sức để , lại hiểu được lầm sao để chân chính.

      Bọn họ quên, mọi người muốn trả giá trước, trước hết phải trị khỏi bệnh cho mình.

      Trốn tránh vĩnh viễn phải là phương pháp để giải quyết vấn đề.

      Vì vậy bắt đầu biết khóc, biết chuyện với người khác, mới có thể phát tiết cảm xúc của , mới có thể cảm giác được người khác cho ấm áp.

      "Làm sao vậy, Hải Hân? Thân thể thoải mái sao? Có muốn nhấn chuông gọi bác sĩ hay ?" Phương Cầm khẩn trương muốn ấn chuông.

      Đông Hải Hân kéo tay Phương Cầm, lắc đầu, giọt nước mắt nóng rơi vào mu bàn tay của Phương Cầm.

      là người vụng về trong tình cảm như vậy, ngay cả người bên cạnh cũng biết được, làm sao có thể biết được đứa con?

      "Dì, làm sao bây giờ? Con sợ hãi... Con biết làm con ... làm sao làm mẹ..." Đông Hải Hân nghẹn ngào khóc thành tiếng, dọa chính sợ, cũng dọa Phương Cầm sợ.

      Cảm xúc của giống như dây cung kéo chặc, căng thẳng đến điểm cao nhất, từ lúc chuyện với Cố Tư Bằng hơi buông lỏng, sau đó có tiếng gảy lìa.

      Phương Cầm nhìn lặng yên rất lâu, sau đó chậm rãi ôm đầu vai của .

      "Hải Hân, con làm sao lại nghĩ mình phải là con tốt đây?" Phương Cầm vò vò mái tóc của , dịu dàng bên tai .

      "Vài ngày trước con tìm nhà cửa, phải là vì dì, đặc biệt tìm gần đường có thể đến chợ sao? Hàng năm lễ người mẹ, con ngoài miệng , lại luôn mua bánh ngọt trở về, muốn Hải đặt trong phòng bếp, sau đó bản thân chạy ngủ."

      Đông Hải Hân ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Phương Cầm, nghĩ là, bà vẫn luôn rất mịt mờ...

      "Hải Hân, những chuyện này, dì cũng biết, con vẫn luôn là con tốt, dì rất kiêu ngạo. Đầu năm nay ngay cả muốn mua nhà cửa, đều là muốn giúp người nhà tìm phòng lớn hơn, con như vậy phải bản thân ra ngoài là tìm được? Hải Hân... Dì gân gũi với con, luôn cách tầng cái bụng, như vậy chúng ta, đều có thể làm mẹ con tốt, con làm sao lại nghĩ bản thân có biện pháp làm mẹ đây?"

      Đông Hải Hân nhìn Phương Cầm, nước mắt lại rơi càng dữ hơn.

      Cố Tư Bằng sai, còn khóc như vậy, ngay cả cũng hoài nghi mình tắt thở.

      Phương Cầm vuốt ve lưng run rẩy của Đông Hải Hân, lại tiếp dụ dỗ: "Tốt lắm, đều làm mẹ, còn thích khóc như vậy, bác sĩ cảm xúc của con thể kích động, nhanh đến ăn canh, dì giúp con thổi nguội..."

      "Dì..." Đông Hải Hân đưa muỗng canh đầu tiên đưa vào trong miệng, kể cả nước mắt cũng nuốt xuống.

      "Chờ con tốt, dì dạy con nấu canh này nha, con thích uống... Con sau này, cũng nấu cho con của con uống..."

      Đây chính là trong trí nhớ của , mùi hương của mẹ, mùi canh gà nấm hương.

      Bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu ngày sau, làm lại mỗi ngày mới...

      muốn nắm giữ đau đớn nữa, muốn bắt đầu lần nữa.

      "Oh, tốt." Phương Cầm sờ đầu của Đông Hải Hân, mỉm cười với .

      Đông Dương, nắng ấm.

      Ánh vàng rực rỡ, bên cửa sổ thông gia chiếu vào, chiếu sáng vàng óng, ánh sáng ngọc đầy đất.

      Đông Hải Hân ở bệnh viện năm ngày.

      còn ra nhiều máu, dưới đồng ý của bác sĩ, cùng Phương Cầm trở lại Đài Bắc, tiếp tục nằm giường dưỡng thai.

      Mắt thấy thời gian mang thai sắp vào tuần thứ mười hai, là ngày nghỉ dài đăng đẳng...

      Từ khi bước vào chức hậu trường, bên cạnh tràn ngập tiếng động vây quanh vĩnh viễn đều là thanh lớn ầm ĩ ngựa ngừng vó trong studio.

      Tiếng của Đạo diễn, tiếng của nhiếp ảnh gia, liên tiếp vội vội vàng vàng rối rít hỗn loạn, lúc nào an tĩnh như vậy?

      Thời gian, phảng phất yên lặng bất động, mà suy nghĩ, chưa từng trong suốt và ràng giống như thời gian này như vậy.

      Từ ngày đó khóc lớn ở phòng bệnh, lòng của , giống như có bộ phận được chữa khỏi.

      bao giờ ... nghĩ Cố Tư Bằng có Đông Hải hay , hoặc là lởn vởn chuyện từng vì Đông Hải mà xa lánh hay .

      muốn, vô luận có đứa trẻ hay , vô luận và Cố Tư Bằng có muốn kết hôn hay , chờ Cố Tư Bằng từ Bắc Kinh trở về, muốn cho biết, từng rất thích , bây giờ, cũng rất thích .

      muốn làm người của , cũng muốn bắt đầu lần nữa với , muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, muốn nắm được hạnh phúc.

      hi vọng, trong hạnh phúc của . cũng muốn, cho hạnh phúc, giống như cảm nhận được bây giờ.

      "Hải Hân?" Sau cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, Đông Hải Ninh đẩy cửa vào.

      Đông Hải Hân dương mắt, tầm mắt chống lại chị cùng cha khác mẹ.

      Đông Hải Ninh lớn hơn hai tuổi, bằng tuổi với Cố Tư Bằng, giữa các thân thiết giống và Đông Hải như vậy, cũng tính là xa lạ.

      Hơn nữa, bây giờ vì muốn dưỡng thai, mỗi ngày đều ở nhà, lo lắng phiền muộn Đông Hải Ninh thường xuyên cầm sách hoặc tập ảnh vào phòng cho xem.

      Như vậy tính tình thân thiết dịu dàng, nhất định là giống Phương Cầm ?

      Nếu như có thể, cũng hi vọng đứa trẻ của mình có tính tình giống Phương Cầm và Đông Hải Ninh, đừng khó chịu giống như như vậy.
      Last edited by a moderator: 6/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Thứ 8 chương (2)

      "Này cho em." Đông Hải Ninh ngồi ở mép giường của Đông Hải Hân, đặt món đồ vào trong tay .

      Tròng mắt Đông Hải Hân vừa nhìn, kia là túi gấm màu đỏ, đó viết "Bình an thuận sinh" .

      "Bình an thuận sinh" bốn chữ to này khiến hơi ngẩn ra, có lẽ, vì có nôn nghén, bụng cũng còn có lớn lên, càng cảm nhận được máy thai hoặc là cái gì, luôn có cảm giác thiết thực với chuyện mình mang thai.

      "Hôm nay miếu cúng bái với đồng nghiệp, thuận tiện cầu." Đông Hải Ninh mỉm cười với Đông Hải Hân, nụ cười mặt vĩnh viễn khéo léo cẩn thận.

      "Cảm ơn." Đông Hải Hân cẩn thận đặt bừa thuận sinh áp vào dưới gối đầu.

      Hành động cửa khiến Đông Hải Ninh bật cười. ra , Đông Hải Hân rất hi vọng đứa bé này có thể giữ lại ?

      " cần cám ơn chị, Hải Hân. Muốn cảm ơn, hãy cám ơn Cố Tư Bằng ."

      "A?" Đông Hải Hân sửng sốt.

      "Hôm nay cậu ấy gọi điện thoại cho chị, hỏi chị chuyện về phương diện chương trình học mỹ thuật hội họa của học sinh tiểu học, chị đúng lúc trong miếu, cậu ấy lập tức hỏi chị trong miếu có vật này hay , cậu ấy rất muốn giúp em xin cái."

      Đông Hải Hân rủ mắt, mặt ửng đỏ.

      Vì sao loại ảo giác, Cố Tư Bằng và người nhà của vĩnh viễn thân quen hơn đây?

      "Hải Hân, em gả cho Cố Tư Bằng, nhất định rất hạnh phúc." Hi vọng, ngày sau chồng của cũng đối với , thân mật giống như vậy.

      "..." Đây cũng là câu đố khác, có ai hỏi ba ba của con đến tột cùng là người nào, nhưng mọi người giống như đều cảm thấy nên gả cho . Vì sao mỗi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên hơn nghĩ?

      Đông Hải Ninh lặng yên, chợt mở miệng : "Hải Hân, chị cũng muốn kết hôn."

      "A?" Đông Hải Hân sửng sốt.

      chưa bao giờ biết Đông Hải Ninh hẹn hò với bạn trai, là ở nhà thời gian ít, mới có thể ngay cả động thái của người nhà cũng ngu ngốc như này sao?

      "Kết hôn với ai?" Đông Hải Hân hỏi.

      Đông Hải Ninh trả lời vấn đề của .

      " biết sau này chị em chúng ta còn có thể giống như bây giờ hay , thường xuyên tụ họp chung chỗ?" xong tâm nặng nề.

      Thái độ của Đông Hải Ninh khiến Đông Hải Hân cảm thấy nghi vấn hiểu, muốn mở miệng hỏi nữa, Đông Hải giống như trận gió thổi vào

      "Chị chị chị chị chị chị! Oa? Chị Hải Ninh chị cũng ở đây? A! Hai người các chị đều ở đây tốt nhất, các chị xem! Cái này!" Đông Hải giơ gì đó trong tay lên, dương dương đắc ý."Em quả thực là thiên tài! Tự em cắt vải tìm hình, lần đầu tiên làm thành công."

      Đông Hải Ninh và Đông Hải Hân ổn định dương mắt nhìn, là đôi giày trẻ con hơn lòng bàn tay.

      "Rất khả ái ? Em nghĩ em có thể đặt lên kệ bày bán."

      "Hải , em chưng bày bán , buôn bán nhất định rất tốt." Đông Hải Ninh mỉm cười với hai người bọn họ, từ mép giường đứng dậy."Các em tán gẫu, chị hơi mệt mỏi, trở về phòng trước."

      Đông Hải Hân nhìn bóng lưng Đông Hải Ninh rời khỏi, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

      "Chị, chị muốn , chị Hải Ninh là lạ có đúng hay ?" Đông Hải Hân còn chưa mở miệng, Đông Hải vạch trần trước hết.

      "Đúng, chị ấy làm sao vậy?"

      "Còn phải ba." Đông Hải miễn cưỡng ngồi xuống ghế nằm."Chị cũng biết sau khi ba vào viện nghiên cứu trung ương, lại rất gần gũi với mấy ông già giới chính trị. Bọn họ có thể coi trọng thanh thế của ba ở giới học thuật rất có trợ giúp với bọn họ trong cuộc đời chính trị, tìm ba chuyện hôn nhiều lần, hy vọng có thể cưới chị Hải Ninh thân càng thân."

      Thân càng thân? Đông Hải Hân kinh ngạc.

      "Tóm lại, chị Hải Ninh vẫn bị ba dẫn tham gia bữa tiệc mạc danh kỳ diệu, a! ra là thân cận nữa! Cứ như vậy đẩy tới đẩy đẩy nhiều năm, cũng biết gần đây chị Hải Ninh là mệt mỏi hay là làm sao, tóm lại trước đó vài ngày chị gật đầu với đối tượng, cứ như vậy."

      Cứ như vậy? Cứ như vậy?! Thân cận gả cho người thích cũng , gọi là "Cứ như vậy"?

      "Dì cũng gì sao? Dì làm sao cứ như vậy để cho con gả ra ngoài?" Đông Hải Hân thể tin hỏi.

      "Kia chị Hải Ninh mình phải gả, ba lại ở bên cạnh cổ vũ, mẹ có thể gì? A! Thôi! Đừng chuyện này, càng càng phiền." Đông Hải liếc mắt lên, vẻ mặt hết sức bất dĩ khoát tay áo, sau đó giao đôi giày trẻ con cho Đông Hải Hân.

      "Chị, đôi giày trẻ con này cho Tiểu Bối của chị mang." cười rất ngọt ngọt ngào ngào.

      "Em muốn bán sao?" Đông Hải Hân nhìn đôi giày trẻ con bật cười.

      "Có buôn bán gì quan trọng hơn cháu ngoại của em?" Đông Hải sờ bụng của Đông Hải Hân." biết là cậu bé hay là bé? A! Em rất mong đợi nha, Cố nhất định cũng rất mong đợi."

      Đông Hải Hân nhíu mày, rốt cục nhịn được hỏi: "Kỳ quái, chị có đứa trẻ của ấy sao?"

      "Này còn phải hỏi sao? Hai người các chị từ đến lớn đều là dáng vẻ có gian tình."

      "Cái gì gọi là dáng vẻ có gian tình?" giải thích được! Đông Hải Hân nhíu chân mày chặt hơn.

      "Dáng vẻ có giang tình chính là, chị, chị ràng có dáng vẻ lãnh lạnh nhạt đạm với mỗi người, chỉ phát giận với Cố; về phần Cố đây, với mỗi người đều là dáng vẻ quan trọng vẻ mặt tươi cười, chỉ có với chị... A! Em xong rồi sao trả lời loại vấn đề loang loáng tức chết người, em muốn trở về trước máy vi tính hỏi và đáp."

      Đông Hải nhịn được bỗng nhiên đứng dậy, đóng cửa phòng lại lộn trở về, cầm kịch bản Đông Hải Hân đặt tủ đầu giường hỏi

      "Chị, sau khi sinh đứa trẻ, chị phải tiếp tục quay phim sao?" Đông Hải hỏi rất nghiêm túc.

      biết Đông Hải Hân ở đoàn phim mặc dù vì tinh trạng thân thể cho phép mà rời khỏi công việc cương vị trạng, nhưng Đông Hải Hân nằm ở giường, lại vẫn trợ giúp đoàn phim sắp xếp lịch trình quay, hoặc là gọi điện thoại liên lạc những chuyện vặt đạo cụ đồng phục linh tinh.

      Chị rất thích của chị công việc nha, biết hơn ai.

      Đông Hải Hân trầm ngâm rất lâu. Nên là hai chị em tâm linh tương thông sao? Mấy ngày nay cũng nghĩ vấn đề này.

      "Rất khó, quay phim sớm về trễ, thỉnh thoảng còn phải qua đêm ở bên ngoài..." Nếu nhận quay ở đại lục, ba tháng nửa năm có về nhà là tình trạng bình thường. người đơn xem như xong, còn phải dẫn theo đứa bé, phải tìm chỗ ở đâu bảo mẫu có thể tùy thời đợi lệnh, ứng phó thỉnh thoảng làm thêm giờ?

      Nhờ Phương Cầm giữ đứa trẻ? Lại cảm thấy trong lòng hơi băn khoăn, người lớn có tuổi phải ứng phó đứa hoạt bát hiếu động rất mệt chết .

      Chẳng lẽ, muốn buông tha công việc phó đạo diễn sao? Hay là dứt khoát chuyển sang nhân viên làm việc ở công ty chế tác? Nhưng mà, vừa nghĩ đường mới, trong lòng còn nắm được chủ kiến...

      "Chị, em với chị!" Đông Hải thân thiết thương kéo tay của ."Công tác của em ở nhà, nếu là chị cuối cùng có kết hôn với , hay là công việc của Cố cũng bề bộn nhiều việc có cách ở nhà giữ đứa trẻ, em có thể giúp chị giữ đứa trẻ nha!"

      Đông Hải Hân nhìn em ánh mắt hết sức nghiêm túc, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa buồn cười, Đông Hải giúp nghĩ đường lui?

      "Cho nên, chị muốn kết hôn, hay là muốn làm người mẹ đơn thân sao, vô luận như thế nào, em cũng giúp chị, chị biết ?"

      "Được, biết." Đông Hải Hân bật cười vì Đông Hải khó được vẻ mặt nghiêm chỉnh.

      Kỳ quái, từ trước làm sao cảm giác mình được đây? Bên cạnh ràng tràn ngập tình .

      "Tốt lắm tốt lắm! Vậy em sắp ra ngoài, chị, chị nghỉ ngơi sớm!" Đông Hải đóng cửa phòng lần hai rời khỏi.

      Đông Hải Hân dường như có dự cảm chờ lại ghé đầu vào, quả nhiên, cửa phòng đóng giây thứ nhất bị mở ra

      "Đúng rồi! Chị, sáng ngày mai Cố ngồi máy bay trở về Đài Loan, ấy gọi em được cho chị, tạo kinh hỉ cho chị, nhưng mà, ấy đại khái biết bốn chữ 'Chị em tình thâm' này viết như thế nào, tóm lại, em là , chị chờ phút chốc khi tắm có thể thuận tiện xoa mặt."

      Phanh! Cửa phòng rốt cục chân chính đóng lại. Đông Hải Hân nhìn cánh cửa dễ dàng mới có thể đóng lại, khóe môi nở mỉm cười.

      hạnh phúc, lần đầu tiên chân chính, cảm thấy như vậy.
      Last edited by a moderator: 6/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Thứ 9 chương (1)

      "Rời giường, mặt trời phơi đến mông rồi, nếu rời giường kịp khám thai..."

      Giọng nam ôn nhu dịu dàng ràng vang vọng bên tai Đông Hải Hân, cần mở mắt cũng biết là người nào.

      "Tiểu Bằng?" vừa tỉnh ngủ nên giọng còn ngây thơ lười biếng, vì đổi lấy bình an sáng sớm... , là nụ hôn buổi chiều.

      Đông Hải Hân hơi khẩn trương mở to mắt, nghênh đón người tiến vào chính là Cố Tư Bằng cách biệt tháng thấy mặt.

      Là nhịp tim động tình? Hay là động tình nhịp tim? cảm thấy được, từ nhìn đến lớn khuôn mặt này càng ngày càng tuấn.

      Cố Tư Bằng bật cười nhìn dáng vẻ của Đông Hải Hân vừa tỉnh ngủ kiều lười biếng, vươn tay xoắn xuýt tóc dài của .

      "Hải với sau khi em mang thai rất thích ngủ, vốn chưa tin, bây giờ chính mắt thấy được." luôn luôn ngủ rất ít, biết, ngờ hormone thay đổi làm ngay cả lượng giấc ngủ cũng thay đổi.

      "Bây giờ mấy giờ rồi?" Đông Hải Hân vừa nhu mắt, vừa lấy tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường.

      "Hai giờ." Cố Tư Bằng trả lời giống như nhìn thấy.

      Tối qua, vì muốn hôm nay có thể gặp mặt , nằm ở giường lăn qua lộn lại ngủ được...

      ràng, lần này suy nghĩ gặp mặt nhất định phải thổ lộ với , ngờ, bây giờ nhìn thấy , nhưng ngay cả câu đối thoại vốn là trong đầu tập luyện rất nhiều lần cũng nghĩ ra.

      "Làm sao biết hôm nay em muốn khám thai?" Trong lòng Đông Hải Hân bách chuyển thiên hồi, cuối cùng ném ra câu hỏi râu ria như vậy.

      Còn phải hỏi sao? Dù sao bắt bừa phải là chị , chính là em .

      "Này có là gì? còn biết hôm nay em muốn cầm sổ tay mẹ đây!" Cố Tư Bằng kiêu ngạo được ngay, biết là đắc ý điều gì.

      "..." Coi là được! Ngay cả thời gian mang thai tròn mười hai tuần muốn cầm sổ tay mẹ cũng biết. Cho nên, là tính đúng thời gian đến gọi rời giường, ba giờ phải khám thai.

      "Em đánh răng rửa mặt chuẩn bị ra cửa." Đông Hải Hân xuống giường, giọng vẫn lạnh lùng giống bình thường, nhịp tim lại ngừng tăng nhanh. Lúc gặp mặt, mới phát hóa ra bản thân nhớ nhung như vậy...

      "Cẩn thận chút mà." Cố Tư Bằng kéo cánh tay của , dáng vẻ hoang mang chỉ sợ ngã nhào kinh hoảng.

      Dáng vẻ tay chân luống cuống khiến Đông Hải Hân vừa bực mình vừa buồn cười.

      Thôi! Quản là vì ý thức trách nhiệm hay là vì điều gì muốn kết hôn với , bây giờ rất tốt với , vậy là đủ rồi.

      "Đừng để ý như vậy, em thoải mái. Mặc dù bác sĩ trước mắt phải cố gắng tránh khỏi xuống giường, nhưng đoạn đường ngắn như vậy quan trọng." Đông Hải Hân .

      Cố Tư Bằng nhíu cao lông mày, mặt là biểu cảm xác định và hoài nghi giống như phải cùng vào phòng tắm mới có thể an tâm.

      ". chờ em ở đây." Đông Hải Hân vào phòng tắm, chút lưu tình đóng cửa lại.

      Người phụ nữ này là vô tình mấy chục năm như ngày... Trong lòng Cố Tư Bằng thầm, lại có tiếng bất mãn ngọt ngào ra lệnh cứ lầu bầu, từ sau cánh cửa lạnh lùng lẳng lặng bay ra

      "Chúng ta cùng khám thai...Ông quản gia..."

      Cuối cùng ba chữ kia rất giọng, lại đủ để Cố Tư Bằng cười ra tiếng.

      Nếu quản "Gia", là đại biểu, trải qua trầm lắng mấy ngày nay, chuẩn bị xong muốn có ngôi nhà với sao?

      Thôi! Bất kể chuẩn bị xong chưa, dù sao chuẩn bị xong, vậy là đủ rồi.

      "Sweetie?" Cố Tư Bằng gọi phía sau cửa bên cạnh.

      "Ừ?" Đông Hải Hân lên tiếng trả lời khi đánh răng, lại đột nhiên ngừng lại.

      Hình như là lần đầu tiên, lúc Cố Tư Bằng gọi là "Cục cưng", tự nhiên đáp lại như vậy.

      Quái dị như vậy, rồi lại đương nhiên như vậy...

      "Mang thai có cấm kỵ gì thể dọn nhà sao?" Cố Tư Bằng hỏi. Bây giờ bối cảnh thanh đổi thành tát nước rửa mặt.

      "Em ràng lắm." Đúng lúc quay phim đến, nhưng thực tế nhiều accahs xôn xao, cũng có nghiên cứu.

      "Vậy sau này em muốn dọn đến đây ở cùng sao? Hay là chúng ta mua căn nhà mới, lớn hơn, ở ngoài Song Khê?"

      "A?" nghe thấy tiếng nước chảy.

      Cố Tư Bằng nghĩ Đông Hải Hân nghe .

      " , Sweetie, em muốn dọn đến bên cạnh nhà sao? Hay là chúng ta mua căn nhà mới, lớn hơn, mua bên ngoài Song Khê?"

      Trong nháy mắt cửa phòng tắm bị mở ra, Đông Hải Hân nghi ngờ nhìn mặt Cố Tư Bằng, mấy loạn tóc gò má vẫn còn ướt.

      gì?

      còn chưa biểu lộ tấm lòng với , cũng chưa trả lời vấn đề có muốn kết hôn với hay , khư khư cố chấp, chuẩn bị đặt trọng tâm ở Đài Loan sao?

      Như vậy rất ngu, vì người phụ nữ biết có mình hay , có tính toán kết hôn với mình hay mà đưa ra quyết định này, được ăn cả ngã về , rất ngu.

      chỉ là do dự sau khi sinh đứa bé có muốn tiếp tục làm việc hay do dự rất lâu, trong khoảng thời gian do dự, quyết định xong?

      Cố Tư Bằng lập tức giải đáp nghi ngờ trong mắt của Đông Hải Hân.

      " giao hành lang nghệ thuật ở Bắc Kinh qua tay người khác. Còn mấy bứ tranh tương đối hấp dẫn, cũng tạm thời ủy thác cho quản lý phòng triền lãm bên Hong Kong gửi bán, về phần người đại diện triền lãm tranh của , bây giờ giúp tìm vị trí làm việc bên Đài Loan này, còn có nguyện ý hợp tác giúp đỡ đàm phán..."

      Tầm mắt của Đông Hải Hân và ngưng lại trung, lặng yên rất lâu.

      ràng với bản thân muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng khi đối mặt với Cố Tư Bằng, luôn nhịn được hoài nghi, đến tột cùng điểm gì?

      lệ thuộc vào và thương Cố Tư Bằng, nhưng còn đây?

      Lúc trước ràng đối với như gần như xa, mới chỉ chớp mắt, rồi lại đối với tình thâm nghĩa trọng, ngọt ngấy đến tan được, rốt cuộc thích điểm gì? Vì sao muốn Đông Hải Ninh hay là Đông Hải gả cho ?

      "Tốt lắm, Hân Hân, lại tán gẫu nữa, kịp khám thai rồi." Cố Tư Bằng ngắt gò má của , gõ đầu suy nghĩ lung tung.

      "Chờ khái thai xong, nếu tình huống của em và Bảo Bảo rất tốt, bác sĩ em có thể xung quanh, chúng ta từ từ dạo và từ từ tán gẫu, từ từ ràng mọi chuyện. Em thay quần áo trước, ra ngoài chờ em."

      Vì sao muốn xung quanh, có thể từ từ dạo mới có thể từ từ tán gẫu, ràng mọi chuyện?

      Đông Hải Hân còn chưa hỏi, Cố Tư Bằng ra khỏi phòng của .

      Bán cái nút gì? Người đàn ông này từ đến lớn, luôn thần thần bí bí, luôn hiểu ...

      "Hân Hân, em đói ? Mệt ? Có muốn ăn gì hay , hay là muốn về nhà nằm nghỉ ngơi?" Làm khám thai xong, sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Tư Bằng lần thứ trăm lẻ lần, hỏi Đông Hải Hân như vậy.

      Đông Hải Hân vốn đủ nhẫn nại nên phần kiên nhẫn này gần như cạn sạch.

      vừa mua hai bánh bao cho ăn trong lúc đợi gọi tên vào khám thai; chính mắt thấy được cầm sổ tay mẹ; cũng chính mắt nhìn thấy tay chân của Bảo Bảo khỏe mạnh quơ múa màn hình siêu ; chính tai nghe bác sĩ có thể cần nằm giường mỗi ngày, có thể từ từ khôi phục cuộc sống bình thường... Vậy bây giờ nhày dựng giống như bị kim châm vẫn hỏi liên tục, hỏi ngừng, rốt cuộc là hỏi đủ chưa?

      "Em đói bụng, cũng mệt mỏi, rốt cuộc muốn gì, muốn từ từ dạo và từ từ chuyện với em ở đâu, có thể ràng lần hay ?" Cố Tư Bằng thoạt nhìn biết bất an điều gì, Đông Hải Hân chưa từng thấy dáng vẻ này của .

      Giữa hai người bọn họ, dường như luôn tương đối trấn định nhàn hạ, biết bây giờ đến cùng là băn khoăn điều gì? Diệt sạch tất cả tính nhẫn nại của .

      Cố Tư Bằng nhìn Đông Hải Hân, lộ ra m vẻ mặt như sắp chết, quyết định bất cứ giá nào.

      "Hân Hân, thôi! Chúng ta gọi điện thoại kêu xe taxi, về nhà trước." Kinh Kha đâm Tần Vương bất quá cũng như vậy.

      "Nhà ?" Nhàm chán! Nhà ở bên cạnh nàng , chuyện này mà cũng nghĩ lâu như vậy? Đông Hải Hân gần như muốn giết người, phụ nữ có thai quả nhiên rất nóng nảy.

      "Đúng, nhà ." Cố Tư Bằng hít hơi sâu."Hân Hân, có ít thứ muốn cho em xem."

      Có lẽ, nên cho xem từ lâu, hoặc giả, kể từ ngày đó, có cảm giác an toàn với tình của như vậy.

      Nhưng mà... Ai, ai... hùng nhụt chí, hùng nhụt chí...

      sống đến chừng ba mươi tuổi mới học cách thổ lộ, lúng túng ra lời.

      Hơn nữa, lần này trở về Bắc Kinh, nên mang và nên mang đều mang về toàn bộ, Hân Hân cũng phát những thứ nên nhìn thấy ?

      Cố Tư Bằng vẽ chữ thập ở trước ngực, thành tâm cầu nguyện các lộ thần Phật phù hộ, thuận tiện chà nóng gò má trái của mình, hi vọng chờ nữa có tác dụng...

      dạng hàng rào trổ hoa, dạng ban công tạo ra cảnh, dạng bố trí cổng vòm, căn nhà của Cố Tư Bằng ở Đài Loan, Đông Hải Hân quen thuộc đến thể quen thuộc hơn từ lâu.

      "Cẩn thận." Cố Tư Bằng xoay người lại dắt tay của .

      Nha, duy nhất giống như vậy, có lẽ là nhà sạch chỉnh tề chất đầy hành lý và thùng giấy chưa thu xếp lại tốt, còn có đồ dùng trong nhà đơn giản, ước chừng lần này Cố Tư Bằng mang về từ Bắc Kinh.

      Thoạt nhìn, tính toán muốn dời trọng tâm trở về Đài Loan... Đông Hải Hân tự kìm chế được lại cảm thấy ưu tâm.

      "Hân Hân, đến." Cố Tư Bằng dắt Đông Hải Hân về cuối lầu hai.

      Cuối hành lang lầu hai dài là chỗ nào, vô cùng ràng, đó là phòng vẽ tranh của Cố Tư Bằng, năm đó phát chỗ bức tranh của Đông Hải ...

      Đông Hải Hân nhíu chặt đôi mi thanh tú, từng nghĩ đời này bao giờ ... muốn bước vào trong căn phòng này nữa.

      " rốt cuộc muốn dẫn em nhìn cái gì?" Khi nắm tay Cố Tư Bằng cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi, biết đó là của Cố Tư Bằng, hay là của ? Vì sao càng khẩn trương hơn ?

      "Khụ khụ! em chờ chút biết." Cố Tư Bằng tự nhiên hắng giọng.

      "Khoe cái gì mà đóng lại..." Đông Hải Hân kháng nghị nhìn cửa phòng vẽ tranh được đẩy ra giây đầu tiên rồi đột nhiên dừng.

      Đó là .

      đầy tường đầy đất.

      mười bốn tuổi, mười sáu tuổi, tức giận, mỉm cười.

      đồng phục Trung Quốc, đồng phục trung học, mặc đồ ra ngoài, mặc đồ ở nhà.

      Mặt Đông Hải Hân kinh ngạc nhìn Cố Tư Bằng.

      "Cái đó... Ách... Em hỏi , vì sao trong tranh vẽ có phụ nữ, đây chính là đáp án." Cố Tư Bằng gãi đầu, cổ họng khô khốc.

      Đông Hải Hân chỉ là nhìn chằm chằm , được gì.

      , Bắc Kinh có người phụ nữ muốn vẽ...

      "Hân Hân, nỡ lấy tác phẩm vẽ em ra bán." Cố Tư Bằng chợt mở miệng.

      Đông Hải Hân nghiêng đầu nhìn .

      "Vẽ em, cuối cùng cảm thấy vẽ tốt, thỉnh thoảng có vẽ tốt, lại muốn để người khác nhìn thấy..." Cố Tư Bằng hít hơi sâu.

      nghĩ, đối với , mới là có tham vọng độc chiếm mãnh liệt, ngay cả người đàn ông khác, cho phép nhìn thấy vẻ đẹp của
      Last edited by a moderator: 6/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :