1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng hàng tỷ và người mẹ hắc đạo - Diêm Dúa Bướm Bướm (39) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9 : Bảo bảo Khôn khéo

      Hồ Điệp Cốc

      Người đeo mặt nạ cùng bươm buớm số hai mang theo chồng chất vết thương ở người trở lại Hồ Điệp Cốc, lần này hai người bọn họ là tay mà về, ba mục tiêu, cái nào ” Xuất !”

      Đầu tiên Hoắc Khải Địch trưng bày Phỉ Thúy dạ minh châu là đồ giả, thứ hai là hai người bọn họ lại làm sát thủ miễn phí cho Hoắc Khải Địch ,giết mười người trộm bảo vật giang hồ cao cấp nhất .


      Bởi vì dạ minh châu là giả, cho nên người tàng hình xuất . Mà cũng khiến cho người đeo mặt nạ ngoài ý là: bươm buớm số thế nhưng cũng có xuất .

      Triển lãm châu báu long trọng như thế , mà tại sao bươm buớm số cũng tới đây? Chẳng lẽ bươm buớm số biết châu báu là giả? Này có thể, là sát thủ thông minh nhất trong Hồ Điệp Cốc !

      "Chủ nhân, xin hãy kéo mặt nạ da người mặt xuống , để tôi bôi thuốc cho ngài , " bươm buớm số hai quỳ đầu gối xuống, tự mình lau mồ hôi cho chủ nhân nằm ở sàn nhà.

      "Đừng động!" Người đeo mặt nạ để cho số hai kéo mặt nạ da người của ta xuống , ta muốn tự chính mình lau vết thương. Diện mạo chân của ta, để cho sát thủ ở Hồ Điệp Cốc nhìn thấy.

      "Chủ nhân, da người ở Hồ Điệp Cốc hoàn toàn dùng xong, về sau ngài ra ngoài phải đeo mặt nạ, " Số hai giọng chuyện, nhắc nhở chủ nhân.

      " Về sau , hãy dùng bộ mặt ra ngoài, tôi an bài cái cơ hội thích hợp. Phải tìm được người tàng hình, diệt trừ người tàng hình, tôi mới có thể lại thấy ánh mặt trời! Tôi thể mỗi ngày như vậy mang theo mặt nạ ở trong cuộc sống ! Tôi muốn giết người tàng hình!"

      "Người tàng hình ở nơi nào? Hội triển lãm châu báu lớn như thế mà người tàng hình cũng có xuất , quá kỳ quái rồi !"

      " Chuyện này biết làm sao , tôi vận dụng tất cả quan hệ tới an bài. Chúng ta bây giờ thể liều mạng, chỉ có thể dùng trí! nhất định phải tìm được người tàng hình sau đó giết chết ta ! Nếu , tôi làm cho độc trong người phát tác!"

      Người đeo mặt nạ hạ độc vào trong cơ thể số hai , đây là dạy dỗ. Bởi vì ta chưa hạ độc vào bướm bướm số , cho nên cũng có biện pháp khống chế bươm buớm số . Số ra ngoài năm rưỡi, tia tin tức, này bằng với là ta trắng tả huấn luyện Sát Thủ máu lạnh.

      Người đeo mặt nạ nằm ở sàn nhà , thương thế gương mặt , ta giùng giằng bò dậy, say lảo đảo tới bên trong phòng ngủ. . . . . .

      Bươm buớm số hai mặt lạnh, giống như cơ khí ạnh lẽo, tư tưởng của bị chủ nhân hoàn toàn khống chế, ta đúng là muốn tìm người tàng hình rồi sau đó giết chết !

      Bị chủ nhân huấn luyện ra sát thủ, máu là lạnh! Cho nên gọi là Sát Thủ máu lạnh ! Họ có tình cảm , có tư tưởng đầu óc của các hoàn toàn bị chủ nhân tẩy não rồi, mục đích của các từ đầu đến cuối chỉ có —— giết chết người tàng hình!

      Về phần tại sao muốn giết sạch người tàng hình, họ biết, cũng dám biết, lại dám hỏi. Phụ nữ ở Hồ Điệp Cốc , đều là cỗ máy giết người của chủ nhân.

      —— tuyến phân cách ——

      Hoắc Khải Địch treo giải thưởng 100 tỷ, lùng bắt xã hội đen vô cùng xấu xí. tờ báo, Internet, tin tức TV ùn ùn kéo đến tất cả đều là hình ảnh bộ mặt Ma Tử của .

      "Lão đại, Hoắc Khải Địch tên kia đều vì mẫu thân của báo thù đây, người xem chút, khắp nơi đều là hình của người, bà lão kia chết cũng đem bộ dáng của người nhớ được rất tiêu chuẩn." A Bưu chỉ vào hình ảnh trong tờ báo chuyện.

      Đây là kết quả Phạm Hiểu hiểu nghĩ đến , cũng là kết quả cần đến. biết Hoắc phu nhân có thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm như vậy. đem Hoắc Khải Địch và Hoắc phu nhân chơi xoay vòng vòng!

      Nhớ tới lúc mình mang thai bị đối sử lạnh nhạt, Phạm Hiểu hiểu liền muốn giết Hoắc phu nhân!

      Sáng ngày thứ hai, A Bưu phát , lão đại đột nhiên thay đổi bộ dáng —— khuôn mặt thay đổi, mặt còn mụn tàn nhang, hoàn toàn chính là biến thành người khác!

      "Oa oa. . . . . . Oa oa. . . . . . Oa oa. . . . . ." Hai bảo bảo nhìn thấy người phụ nữ nhân lạ tới đây ôm bọn họ, hai người bọn họ bị sợ đến oa oa khóc lớn.

      "Lão đại, chớ dọa đứa bé, người hãy đeo mặt nạ da người vào , " A Hương ha ha cười, hai đứa bé này đặc biệt khôn khéo.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10 :
      Lãnh Tiểu Điệp là ai "Hai người các ngươi, đúng là khắc tinh của mẹ ! Mẹ bây giờ hối hận đem hai đứa sanh ra...." Phạm Hiểu Hiểu xoay người sang chỗ khác, tháo mặt nạ mới người ra mặt, lại dán lại miếng mặt nạ cũ xấu xí lên, xoay người lại.......

      "Hì hì.... Hì hì..... Mẹ Bão Bão...." Hai đứa bé cười hì hì hướng đưa đôi tay non nớt ra.

      Bảo bảo thành thói quen nhìn mặt tàn nhang mặt rồi, tối thiểu ở nhà, thể mang theo những mặt nạ mỏng khác. Phạm Hiểu Hiểu nhìn thấy bảo bảo vui mừng, trong lòng rối rắm còn sót lại chút gì, ra , mang theo khuôn mặt nạ cũ rất nguy hiểm!

      Hoắc Khải Địch treo giải thưởng trăm tỷ tới bắt a! 100 tỷ, ai muốn!

      Vì để cho bảo bảo vui mừng nguyện ý mạo hiểm! Hai đứa bé làm rối loạn kế hoạch của , nàng là muốn dùng mặt nạ da người để đùa bỡn Hoắc phu nhân Hoắc Khải Địch chơi, bây giờ nhìn lại chiêu này thể thực được.

      Bảo bảo, tựa hồ trong lúc vô hình trong lúc vô tình trợ giúp Hoắc Khải Địch, điểm này, là Phạm Hiểu Hiểu ngờ tới trong kế hoạch! Trình độ khôn khéo của hai bảo bối, vượt ra ngoài thể tưởng tượng được!

      đúng là Rồng Sinh Rồng phượng sinh phượng, Hoắc Khải Địch tên kia chỉ là cống hiến hai con nòng nọc mà thôi, hai bảo bảo chỉ có diện mạo giống như ta, hơn nữa còn trong lúc vô tình giúp đỡ Hoắc Khải Địch. Bảo bảo mới nửa tuổi mà thôi, này nếu như tương tai còn dài, biết là cái tình huống gì....

      Phạm Hiểu Hiểu nhìn hai siêu cấp khả ái bảo bảo, lòng của bắt đầu rối rắm.

      thích hai bảo bảo, nhưng, nhưng ghét người của Hoắc gia! Nghĩ đến Hoắc phu nhân trong lòng Hiểu Hiểu đều là muốn giết bà ta!

      Nếu như phải là hai đứa bé, Hoắc phu nhân chết ở trong tay rồi. Xem ra, dòng máu trong cơ thể còn có mang theo tia tình cảm, cũng phải hoàn toàn là máu lạnh. Bởi vì có đứa bé, bắt đầu thay đổi.

      Chủ nhân, nếu như ngài biết tôi có đứa bé, ngài giết tôi sao? trong lòng Phạm Hiểu Hiểu thỉnh thoảng hỏi mình như vậy.

      về Hồ Điệp Cốc, đời này cũng muốn trở về. Mục đích của chính là giết chết người tàng hình, như vậy nội tâm của chính mình cũng có cảm giác thiếu nợ đối với chủ nhân.

      Chủ nhân, nghĩ đến con ngươi băng lam thâm thúy của chủ nhân, trong lòng Phạm Hiểu Hiểu chua xót....

      --xin gia nhập giá sách cất giấu--

      Hoắc phu nhân bỏ ra giá trời mời cao thủ trinh thám giỏi nhất giang hồ Tiểu Phúc, đến điều tra ba chuyện: thứ nhất, Phạm Hiểu Hiểu ở nơi nào? Có thù oán phải trả, người phụ nữ phải bị bầm thay vạn đoạn! Thứ hai, người thần bí hiến tủy là ai? Có ân tất báo, người này phải cảm tạ nhiều. Thứ ba, người phụ nữ hắc đạo xấu xí kia rốt cuộc là ai? Dám cho người đánh bà, nhất định bị chết rất thảm!

      Hoắc phu nhân chính là người phụ nữ ân oán ràng, có thù báo thù, có ân báo ân!

      Tiểu Phúc người này là đồ đệ của Holmes, ở giang hồ tiếng lành đồn xa, đồng ý tra ra chuyện, nhất định làm được!

      Ba ngày sau, tìm được được người hiến tủy - lãnh Tiểu Điệp, là tinh lệ.

      Lãnh Tiểu Điệp là nhi, ở nhi viện lớn lên, nghe ta là nhìn thấy tin tức internet, sau mới đến trung tâm kiểm tra, ngờ đúng là hợp với!

      Lãnh Tiểu Điệp mười tám tuổi, cả ngày ở nhi viện giúp tay chăm sóc trẻ em, nhưng nhìn người đứng lên có chút lạnh lẽo, nụ cười thể nào đáng .

      "Tiểu Điệp a, cứu sống con trai tôi, tôi muốn nhận làm con nuôi, ha ha, về sau con liền ở trong Hoắc Công quán, nơi này chính là nhà của con!" Hoắc phu nhân ha ha cười, bà cũng có con , Lãnh Tiểu Điệp này cùng với bà vẫn có duyên phận, Hoắc Khải Địch có thể sống, phải nhờ đến tủy người này.

      "Đươc, cám ơn phu nhân." Lãnh Tiểu Điệp lời đáp ứng luôn.

      Vì để ngừa ngộ nhỡ Hoắc phu nhân liền mang theo Lãnh Tiểu Điệp đến bệnh viện Qúy tộc thành phố G tìm Mike, làm kiểm tra lại lần nữa -- kết quả là, thành công phù hợp!

      Hoắc phu nhân mình khẳng định -- chính là Lãnh Tiểu Điệp này cứu Hoắc Khải Địch.

      Thời điểm Hoắc Khải Địch trở lại Hoắc Công quán mới biết chuyện này. Trong nhà đột nhiên nhiều hơn có em , điều này làm cho Hoắc Khải Địch có chút thích ứng. Mi tâm rối rắm khiến mẹ lên lầu đến thư phòng .

      "Mẹ, chúng ta có thể cho ta tiền, để cho ta rời được ?"
      Last edited by a moderator: 5/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Đưa tới cửa

      " Khải Địch a , nhưng Tiểu Điệp là ân nhân cứu mạng của con , tại sao có thể như vậy chứ? Chúng ta phải lưu con bé lại, nếu như ngộ nhỡ may da con bị chảy máu, có máu và tủy người con bé cũng làm đồ dự bị cho con a, mẹ cũng là vì con, vất vả mới tìm được người có nhóm máu và tủy hợp với con nha , dễ dàng a, có lẽ cái thế giới này chỉ có người Lãnh tiểu Điệp thôi, mặc kệ như thế nào mẹ cũng thể để Tiểu Điệp rời !"

      "Vậy con rời , mẹ và Tiểu Điệp ở công quán, con sống ở bên ngoài. . ." Bộ mặt Hoắc Khải Địch khó chịu, chính là có thói quen có người khác ở trong nhà.

      "Khải Địch. . . . . . Chuyện này. . . . . . Trong nhà này chỉ có nhiều hơn , có gì mà hay lắm, mẹ cũng muốn con cưới con bé, chỉ là giữ con bé ở nhà làm đồ dự bị để phòng ngừa may, nếu như con lại xảy ra ngoài ý muốn lần nữa, mẹ chết!" Hoắc phu nhân hiểu con trai tại sao lại đặc biệt bài xích ở trong nhà có người ngoài.

      Hoắc Khải Địch kiên quyết đồng ý có người ngoài ở Hoắc Công quán, mà Hoắc phu nhân lại kiên quyết muốn đem Lãnh Tiểu Điệp lưu lại. Cho nên Hoắc Khải Địch rời công quán, ra bên ngoài ở.

      Cửa Hắc Ưng

      Phạm Hiểu hiểu cùng A Bưu hai người từ bên ngoài trở lại, theo thói quen đeo mặt nạ tàn nhang da người, tránh cho hai bảo bảo khóc rống, hai đứa bé này đặc biệt thông minh.

      "Lão đại, Tiểu Phúc điều tra người, trinh thám này giống bình thường, tôi xem ngài ở nhà cũng thể mang theo mặt nạ tàn nhang ." A Bưu nhắc nhở lão đại chú ý.

      "Biết, cám ơn cậu, A Bưu, cậu cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi thôi." Phạm Hiểu hiểu từ bên ngoài trở về chuyện thứ nhất chính là ra sau phòng trẻ nhìn bảo bảo, hai đứa bé này thời thời khắc khắc để cho vướng vít.

      đến phòng trẻ phải qua mấy cánh cửa, mới vừa xoáy mở cánh cửa thứ nhất, Phạm Hiểu hiểu chỉ nghe thấy ở bên trong có tiếng gào khóc , khẳng định là bảo bảo nhớ mẹ, Phạm Hiểu hiểu bước nhanh hơn.


      Xoáy mở khóa cửa vừa nhìn, trong phòng trẻ, A Hương luống cuống tay chân thay tã cho hai đứa bé : "Lão đại, hôm nay bảo bảo đau bụng, tôi cũng biết chuyện gì xảy ra, ngài ra ngoài mới hai giờ, hai người bọn họ hơn mười lần, khóc suốt đến bây giờ. . . . . ." A Hương còn chưa có đem tã đóng chặt , bảo bảo lại bắt đầu ị .

      "Lập tức đưa bệnh viện, mau! Gọi A Bưu tới đây!"

      "Lão đại, chúng ta đến bệnh viện quý tộc thành phố G tìm viện trưởng Mike, ta là thần y, chỉ cần bảo bảo được ta khám, nhất định có thể lập tức chuyển biến tốt." A Hương từng mang đứa bé của người khác đến tìm bác sĩ Mike khám ,khám song liền chuyển biến tốt.

      "Tốt!" Phạm Hiểu hiểu nóng lòng như lửa đốt lên hoàn toàn quên mất —— bệnh viện Quý tộc bệnh thành phố G viện là của Hoắc Khải Địch!


      Hai bảo bảo oa oa khóc lởn xe , giống như biết mệt mỏi, Phạm Hiểu hiểu lái xe nhanh.

      A Bưu ôm baby, lỗ tai bị tiếng khóc lớn của bảo bảo cơ hồ sắp điếc, đại não căn bản thể phát húy, tiếng khóc kia vang đến khiến A Bưu muốn chạy trốn.

      "Đến đến, lão đại. . . . . . Bên kia, ngài trực tiếp đến bên kia có thể đến phòng viện trưởng, tôi cùng A Bưu ôm đứa bé lập tức tới ngay, nhất định phải là viện trưởng tự mình chẩn đoán bệnh. . . . . ." A Hương xuống xe hướng Phạm Hiểu hiểu hô to.

      Thời gian hai đứa bé khóc càng ngày càng lâu, khóc đến khiến Phạm Hiểu hiểu tan nát cõi lòng, đứa bé nhất định là khó chịu mới khóc lớn như vậy , Phạm Hiểu hiểu bộ tới phòng của viện trưởng ,đứng ở ngoài cửa có gõ cửa liền trực tiếp cường thế xoáy mở khóa cửa vào bên trong. . . . . .


      —— ——

      Ở trong phòng viện trưởng , Hoắc Khải Địch cùng Mike uống cà phê, chuyện phiếm. . . . . .

      Đột nhiên có cơn gió lốc vào, là người phụ nữ mặc áo choàng dài màu trắng bắt lấy Mike vừa muốn ra ngoài, Hoắc Khải Địch nhanh như tia chớp ra tay ngăn cản. . . . . .

      tay Phạm Hiểu hiểu tiếp tục túm lấy cổ áo Mike đồng thời bay lên cước hướng Hoắc Khải Địch tập kích , Hoắc Khải Địch lắc mình tránh thoát trong nháy mắt, ánh mắt nhìn vào mặt —— bộ mặt rỗ tàn nhang. . . . . .

      mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu! Người xấu xí ! Rốt cuộc bị tôi bắt được !
      angel ofdeath thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Kẻ thù gặp nhau


      Phạm Hiểu Hiểu vặn chặt cổ áo của Mike, kéo Mike ra cửa. Hoắc Khải Địch “Phanh” tiếng ngã tới cửa, khóa kín! đôi con ngươi sắc bén lạnh băng mạo hiểm nhìn chằm chằm hung thần sát khí y hệt như Nữ La Sát, liều mạng trước mắt này hung dữ, nhìn đem cổ áo Mikevặn đến sít sao. Mike cũng thể tự do hô hấp. ra tự động đưa tới cửa! Quả hay là tìm chết!

      Phạm Hiểu Hiểu giống nhau, con ngươi sắc bén lạnh băng phát ra ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, ánh mắt hai người trung gặp nhau, phải tuệ tinh đụng Địa cầu, mà là thù hận bát ngát tràn lan xuống sông Trường Giang…

      Phạm Hiểu Hiểu cứ như vậy chống lại con ngươi của Hoắc Khải Địch, trong nháy mắt đột nhiên quên mất hai đứa bé vẫn còn khóc ở bên ngoài, toàn thân lúc này, mỗi dây thần kinh đều bị loại tế bào thù hận mãnh liệt bao quanh --- Hoắc Khải Địch, người này, trừ mấy ngày trước gặp qua ta ở TV lần, còn ở bên ngoài hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao, tại sao nhìn thấy ta, thời điểm chân chính nhìn thấy ta, nghĩ --- giết ta! Lòng của nhắc nhở --- giết ta ! Giết ta ! Giết ta !

      Phạm Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Hoắc Khải Địch, con ngươi nháy mắt cũng nháy mắt, lần nữa xác định cảm giác của mình, đúng! sai! chính là muốn giết ta!

      --- ----

      Phạm Hiểu Hiểu đột nhiên cũng bị suy nghĩ của mình dọa sợ! chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết Hoắc Khải Địch, là nghĩ tới muốn giày vò ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết ta. Phạm Hiểu Hiểu nghĩ tới người muốn giết là Hoắc phu nhân, bởi vì Hoắc Phu nhân hành hạ . Khi đó Hoắc Khải Địch nằm ở trong bệnh viện bệnh thời kỳ cuối, Phạm Hiểu Hiểu là thụ tinh mang thai, chuyện này cùng Hoắc Khải Địch cũng có quan hệ quá lớn, cho nên, nội tâm của chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết Hoắc Khải Địch.

      Giờ phút này cảm giác của là thế nào? Tại sao vừa thấy được chân chính Hoắc Khải Địch, tại sao khi chống lại con ngươi sắc bén như bắn lén kia, liền muốn giết ta? Trong lúc này Hiểu Hiểu nhất thời bối rối.

      chặt gắt gao vặn chặt cổ áo của Mike, Mike mặc dù có khó thở, nhưng cũng dám giãy dụa. Công phu cổ tay của Hắc lão đại, là lợi hại!

      Con ngươi của Hoắc Khải Địch như tên bắn lén khóa kín ở bộ mặt rỗ tàn nhang của Phạm Hiểu Hiểu, khuôn mặt nhắn, ngoại lệ xấu xí vô cùng còn có lá lớn nữa, dám chủ động tới khiêu khích.

      Ánh mắt Mike hoảng sợ nhìn Hoắc Khải Địch chút, nhìn lại chút hung thần sát khí Hắc lão đại, ánh mắt hai người bọn họ dường như giao chiến ở trung, hai người này đúng là kỳ phùng địch thủ, gặp kỳ tài, ánh mắt lạnh băng làm cho trong lòng người ta run sợ!

      “Hoắc Khải Địch! Tránh ra!” Phạm Hiểu Hiểu lớn tiếng phẫn nộ quát, tay vặn chặt cổ áo Mike, tăng thêm sức lực, Mike há to mồm thở hổn hển.

      Hoắc Khải Địch cũng chuyện, sắc mặt tái xanh chợt quyền hướng đầu Phạm Hiểu Hiểu tập kích, Phạm Hiểu Hiểu vạn vạn ngờ tới Hoắc Khải Địch thế nhưng lại có công phu, vội vàng tránh ra, làm dáng chuẩn bị đánh trả…

      Mike lấy được tự do, trước tiên cầm điện thoại lên báo cảnh sát…

      Hoắc Khải Địch đóng kín các cửa lại, lúc này Phạm Hiểu Hiểu mới ràng, lòng như lửa đốt, đúng là tự đưa tới cửa! Hỏng bét! Quả quá tệ!

      Hoắc Khải Địch đứng ở trước cửa, ràng kéo dài khoảng cách, muốn cùng Hắc lão đại trận quyết định thắng bại!

      Phạm Hiểu Hiểu trong lúc nguy cấp đoán chừng thực lực của Hoắc Khải Địch tệ! Cho nên, cho nên ba mươi sáu kế… kế chuồn là thượng sách!

      Chợt giơ tay lên, đoàn sương mù màu trắng xuất tại trước mắt Hoắc Khải Địch, trường hợp này cùng trong phim truyền hình và tiểu thuyết, võ hiệp giống như như đúc, thấy vậy Mike há to mồm, sợ ngây người!

      Khiến Mike tăng thêm giật mình là --- ta cũng biết Hoắc Khải Địch có công phu, mà công phu người của Hắc lão đại cũng tệ, mà Hoắc Khải Địch có chút nào sợ ta, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Lúc Hoắc Khải Địch thoát ra khỏi sương mù màu trắng, bộ mặt rỗ tàn nhang Hắc lão đại từ trong phòng làm việc chạy trốn, sương mù màu trắng là diệu kế thoát thân của .
      Last edited by a moderator: 9/2/15
      angel ofdeath thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 : Mắt bốc kim quang

      Hoắc Khải Địch mở khóa cửa phòng làm việc ra, nhìn bên ngoài dòng người hối hả ngẩn người: Người phụ nữ vô cùng xấu xí mới vừa rồi kia là ngoại lệ , đối với ta dường như có chút quen thuộc. Cặp đôi con ngươi kia đối với tràn đầy cừu hận , nhìn thấy giống như nhìn thấy quái thai ở nơi nào !

      xấu vô cùng, đối với có bộ mặt rỗ tàn nhang này cũng có ấn tượng, nhưng đối với con ngươi của ta, là con ngươi tràn đầy cừu hận , là có điểm quen thuộc như vậy .

      này rốt cuộc là người nào? Tại sao trong mắt ta toát ra sát khí đây ? Hai người bọn họ có thù oán sao? Hoắc Khải Địch có cảm giác chuyện này có chút nguy hiểm.

      "Hoắc đại tổng giám đốc, cậu và vô cùng xấu xí kia là kẻ thù trời sinh ! Tôi từ chỗ sâu con ngươi của hai người tìm ra được đầu mối, hai người các cậu, đời trước đời này nhất định là có Huyết Hải Thâm Cừu, bằng người xấu xí này thế nào vừa nhìn thấy cậu là con ngươi trong mắt liền bốc lên sát khí đây?" Mike đưa cho Hoắc Khải Địch chén nước: "Đại tổng giám đốc, hãy an ủi, ha ha."

      "Còn cười! Nên để cho hung thần sát khí xấu xí đem cậu bóp chết!" Trong lòng Hoắc Khải Địch phiền não cách nào hình dung được, thế nhưng lại để này chạy trốn, Mike về chỗ ngồi nhìn cười.

      "Đúng rồi, đại tổng giám đốc, ngài là học được công phu ở nơi đó ? Tại sao tôi lại biết? Mới vừa rồi ngài lấy ra , tôi vẫn chẳng hay biết gì đây? Tại sao cậu thấy Hắc lão đại vẻ mặt lại giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha giống nhau ? Mà tại sao ta nhìn thấy cậu vẻ mặt cũng giống như tìm được kẻ thù mấy chục năm? Các người là trời sinh đôi kẻ thù?" Mike dường như nhạo báng dường như nghiêm túc hỏi, mặt nhìn thấu có nụ cười.

      Hoắc Khải Địch tức giận trợn mắt nhìn Mike cái, đứng dậy chuẩn bị rời .

      "Này! Đại tổng giám đốc, cậu bây giờ có thể rất dễ dàng tìm được người xấu xí đó. . . . . ."

      Bộ mặt Mike phớt tỉnh chuyện, còn chưa dứt lời liền bị Hoắc Khải Địch vô cùng nhịn được cắt đứt: "Đừng có nhảm !"

      nổi giận bấm sớ điện thoại của Tiểu Phúc : "Đại Trinh Thám, tôi muốn cậu tìm mặt rỗ tàn nhang này ? !"

      "Đại tổng giám đốc, xin ngài bớt giận, có đầu mối của mặt rỗ tàn nhan đó, mới vừa rồi người của tôi ở nhìn thấy ta ở bên ngoài cạnh bệnh viện. . . . . ."

      " nhảm! Tôi muốn biết tại mặt rỗ tàn nhang kia ở nơi nào?" Tròng lòng Hoắc
      Khải Địch tràn đầy lửa, suy nghĩ ý muốn muốn giết người!

      “Người của tôi…… đánh mất dấu vết…… Nhưng chỉ cần ta dám xuất , tôi liền khẳng định có thể tìm được ta!, ngày mai tôi cấp tin tức cho ngài……”

      “Phế vật!” Hoắc Khải Địch cúp điện thoại, trong lòng hỏa hoạn cách nào phát tiết, tức giận ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt tái xanh mảnh……

      Mike vội vàng đưa nước lọc tới cho Hoắc Khải Địch: “Đại tổng tài, bớt giận bớt giận, thân thể cậu quan trọng hơn, ngàn vạn lần thể sinh khí, Tiểu Phúc nhất định có biện pháp tìm được người xấu xí.”

      Hoắc Khải Địch trắng bệch nghiêm mặt rời phòng làm việc của viện trưởng, hôm nay tâm tình của khó chịu tới cực điểm, muốn đem xấu xí bắt được, người xấu xí này hẳn phải là đơn giản muốn Phỉ Thúy dạ minh châu…… Trong lòng Hoắc Khải Địch có chút xíu hiểu .

      -- --

      Cửa Hắc Ưng

      A Bưu là cơ trí, phát có cái gì đúng liền lập tức mang theo A Hương cùng hai bảo bảo rời . A Hương đến bệnh viện phụ cận cho hai bảo bảo lấy thuốc xong, tại hai đứa bé uống thuốc buồn ngủ.

      “Lão đại, đều tại tôi, nếu phải là tôi giựt dây người tìm Mike, Hoắc Khải Địch cũng phát người, Hoắc Khải Địch thế nào lại có đôi mắt cẩn thận như vậy nha, chúng ta chỉ là đánh mẹ mấy cái mà thôi, lại có giết người.” A Hương giọng lẩm bẩm.

      “Được rồi được rồi, chuyện như vậy cũng thể trách cứ , mọi người chúng ta cũng bị hai đứa bé khóc đến mất nhận biết phương hướng rồi, A Hương, nghỉ ngơi , A Bưu cậu cũng nghỉ ngơi.” Hôm nay Phạm Hiểu Hiểu mệt chết , muốn chuyện nhiều.

      A Bưu nhìn lão đại chút, lại nhìn hai đứa bé ở giường chút, trong đại não còn xuất bộ dáng đẹp trai ngọc thụ lâm phong của Hoắc Khải Địch, còn có tại sao lão đại lại muốn đánh Hoắc phu nhân đây?

      Nhìn A Hương rời rồi, A Bưu đóng cửa phòng trẻ, giọng chuyện: “Lão đại, hai bảo bảo, dường như cùng Hoắc Khải Địch có ánh mắt giống nhau như đúc đây?”

      “Ai ? ! A Bưu, cậu chém gió cái gì à? Còn mau cút !” Con ngươi trong chỗ sâu ánh mắt Phạm Hiểu Hiểu phát ra ánh sáng lạnh, dường như muốn đem A Bưu róc xương lóc thịt!

      A Bưu bị sợ đến lập tức như làn khói chạy trốn, con ngươi của lão đại giết người……

      Đóng cửa phòng trẻ, Phạm Hiểu Hiểu tự với mình, bảo bảo cùng Hoắc Khải Địch có quan hệ chút nào ! Phạm Hiểu Hiểu cùng Hoắc Khải Địch chính là người xa lạ!

      Đứa bé là của mình Phạm Hiểu Hiểu !

      Phạm Hiểu Hiểu nằm ở trong phòng trẻ, làm thế nào cũng ngủ được, suy tư có phải hay nên rời thành phố G.

      Rời thành phố G, đối với Hoắc Khải Địch và Hoắc phu nhân tia thiếu nợ gì, được yên tâm thoải mái, đứa bé vốn chính là của mình . Rời thành phố G, xin lỗi chỉ có người -- chủ nhân! Bởi vì người tàng hình ở thành phố G, từ Hồ Điệp Cốc ra ngoài chính là vì giết người tàng hình.

      Bây giờ rời thành phố G, là vì tránh né Hoắc Khải Địch truy xét, thể để cho Hoắc Khải Địch biết mình sinh hai đứa bé, muốn đứa bé có tia quan hệ nào với Hoắc Khải Địch!

      Hoắc Khải Địch chỉ là cung cấp hai con nòng nọc mà thôi, ta làm gì vì đứa bé, mà nên làm, đứa bé nên làm, đều vì Hoắc gia làm, cho nên là chuyện đương nhiên.

      -- --

      Hoắc Khải Địch suốt đêm ngủ được, trong đại não của luôn là lên đôi con ngươi cừu hận, đôi tròng mắt này, dường như từng quen thuộc, rất muốn biết mặt rỗ tàn nhang này là ai ?

      Tập đoàn Hoắc thị

      Lần đầu tiên Hoắc Khải Địch có tâm tình làm việc, giống như bị bệnh gì dạng, cả người vô lực, lười biếng, làm chuyện gì cũng hứng thú. bàn làm việc đống tài liệu tích như núi, hành trình công tác đùn đẩy trốn tránh, cũng có tâm tình gặp khách hàng, luôn là bận.

      Suốt cả hai ngày, vẫn mất hồn mất vía như vậy làm chuyện gì cũng bị sai.

      Đinh đinh đinh…… Đinh đinh đinh…… Điện thoại di động reo, vừa nhìn là mã số của Holmes, tinh thần vì đó mà rung cái: “Tìm được?”

      “Đại tổng tài, tìm được! Ở cửa Hắc Ưng ……” Thanh Tiểu Phúc hưng phấn thông báo.

      “Tôi lập tức tới!” Hai mắt Hoắc Khải Địch bốc lên kim quang, cả người tinh thần dư thừa, cầm chìa khóa xe lên, nhanh chạy ra phòng làm việc.
      Last edited by a moderator: 9/2/15
      angel ofdeath thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :