1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng càn rỡ: Tổng giám đốc dám cướp mẹ của tôi - Tả Nhi Thiển(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 139: Con Nghe Lời Mẹ. . . .

      Bốn giờ chiều, trong biệt thự tráng lệ của nhà họ Ôn.

      "Mẹ!" Ôn Như Cảnh hưng phấn nhìn mẹ mình vào cửa nhà, vui sướng gọi tiếng, sau đó ân cần bưng trà rót nước cho mẹ, nhịn được hỏi luôn miệng, "Mẹ, hôm nay thế nào? Mẹ ở trước mặt nhiều người tố cáo Liên Hoa sao chép như vậy có phải vô cùng hả giận vô cùng sản khoái hay ? ta có sợ đến mức tay chân luống cuống cầu xin mẹ bỏ qua cho ta, tại bị nhiều người chỉ trỏ, bị đám truyền thông phê phán bới móc lột bộ mặt của ta sao chép phải ?"

      "Bang!" Ôn Ngữ hất mạnh tách trà mà Ôn Như cảnh đưa tới văng mặt đất, bà cắn răng cực kỳ phẫn hận, nhưng lại đè nén đến cực hạn, chỉ có thể liên tục lặp lại vài chữ, "Đó. . . . Tiểu tiện nhân đó! ta! ta. . . "

      "Mẹ!" Ôn Như Cảnh bị hoảng sợ, hốt hoảng lo sợ nhìn mẹ mình, lúc này mới phát , quý bà luôn dịu dàng cao nhã từ ái như mẹ thế nhưng lại mất lý trí còn dịu dàng , ánh mắt của bà tràn đầy ngoan độc cùng oán hận, u đến dọa người. Sắc mặt của mẹ càng tái nhợt tiều tụy hơn so với lúc bị bệnh nặng, kiểu tóc tinh xảo cũng bị rối bời đổ sụp xuống, tự nhiên già mười mấy tuổi!

      "Mẹ làm sao vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ôn Như Cảnh ôm lấy cánh tay Ôn Ngữ, lo lắng hỏi, " phải hôm nay phá hội trường của Liên Hoa, khiến cho tiếng xấu của ta lan xa gượng dậy được sao, sao mẹ lại biến thành bộ dạng này? Là ai chọc mẹ tức giận, Liên Hoa ta làm gì, có phải ta thấy việc tồi tệ, liền ngậm máu phun người vũ nhục chúng ta?"

      " ta. . . Liên Hoa chết tiệt kia, tiện nhân nên bị đày xuống Địa ngục, ta muốn đuổi tận giết tuyệt mẹ con chúng ta! Ôn Ngữ nghe lời an ủi quan tâm của con , liền sụp đổ khóc thành tiếng, "Hôm nay mẹ chưa ăn được thịt dê, còn khiến cho mình nhục nhã, chỉ có vạch trần thiết kế của con tiện nhân sao chép,ngược lại còn bị ta dùng quân chiếu tướng, ta ở trước mặt nhiều truyền thông như vậy phản tố Ôn thị chúng ta sao chép. . . . . "

      "Cái gì!" Ôn Như Cảnh sợ ngây người, "Làm sao có thể, con chuẩn bị đĩa CD cho mẹ, mẹ có chiếu ? Chỉ cần người chứng kiến mở to mắt nhìn phần tư liệu so sánh, chắc chắn đều nhận định Liên Hoa sao chép! Đây chính là thiết kế đẳng cấp của công ty FL, Liên Hoa sao chép sáng ý của họ, làm sao có thể bị mọi người phỉ nhổ! ta tố cáo chúng ta sao chép, có chứng cớ gì xấu chúng ta như vậy?"

      Ôn Ngữ nghẹn ngào quát: "Con biết cái gì, con có biết thân phận của con tiện nhân kia là gì ! ta chính là tổng giám đốc Lotus của FL, ta ở Mỹ tay thành lập FL! Phần tư liệu so sánh của chúng ta có thể chứng minh cái gì, cả hai công ty này đều là Công ty của con tiện nhân. . . "

      Lau nước mắt, Ôn Ngữ trừng mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm con hỏi: "Chuyện ta kiện lại Ôn thị, Mẹ muốn hỏi con. . . . Mẹ vẫn quản lý thiết kế của công ty, nhưng mà con tiểu tiện nhân đưa ra phần đoạn phim so sánh, bên là thiết kế của Ôn thị, bên là thiết kế của công ty ở Mỹ, vậy mà chúng giống đến 80%! Như Cảnh, bộ phận thiết kế đều do con quản lý, rốt cuộc có chuyện sao chép này hay ? Con mau cho mẹ biết!"

      Hồi lâu Ôn Như Cảnh cũng chưa tỉnh hồn, Liên Hoa lại là tổng giám đốc Lotus của FL, đó là công ty thiết kế FL hàng đầu quốc tế, vậy mà nó là do Liên Hoa tự mình sáng lập dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng! Cùng so sánh với FL, nào là nhà họ Đỗ, nào là Ôn thị, nào là Thịnh Thế Liên Hoa, tất cả đều là con kiến bên cạnh người khổng lồ. . . .

      Nhưng dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì năm đó Liên Hoa hai bàn tay trắng bước ra khỏi nhà, tại lại có được tất cả, dung mạo xinh đẹp, tài giỏi, vinh dự, giàu có, tình , từng thứ cầu mà sao có được, Liên Hoa như vậy mà lại dễ dàng đạt được!

      Càng quá đáng là, sau khi Liên Hoa có tất cả, lại còn nghĩ đến số gia sản ít ỏi này của và mẹ, Liên Hoa tiếc dùng tất cả thủ đoạn, nhất định phải bức hai mẹ con đến bước đường cùng! ràng Liên Hoa thiếu thứ gì, nhưng vẫn muốn cướp công ty của , muốn cướp người đàn ông của , muốn dùng danh mục sao chép này để cướp đoạt sạch tất cả của hai mẹ con . . . . (Editor: ed đến đoạn này mà chịu nổi à, lúc mình cướp chồng, cướp nhà, cướp tài sản của người ta sao nghe hỏi 'tại sao' làm như vậy, bây giờ lại hiểu 'tại sao' LH làm như vậy..... ta thèm <đạp> con này.)

      "Như Cảnh!" Ôn Ngữ hét lớn , "Mẹ hỏi con rốt cuộc có sao chép hay , mau rang cho mẹ, đây chính là chuyện lớn sanh tử tồn vong (chuyện sống chết)!"

      "À. . . à!" Ôn Như Cảnh phục hồi tinh thần lại, ngập ngừng ấp a ấp úng , ", có sao chép. . . Chúng con chỉ là trộn lẫn lộn xộn sáng ý của các công ty nước ngoài cùn chổ, rồi tiến
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương 140: J có chuyện muốn nhắn!

      Năm ngày sau đó, Liên Hoa ở bên trong phòng của con trai trong nhà, bất đắc dĩ liên tục cùng Tiểu Bạch giằng co với nhau.

      "Mẹ, hôm nay con buồn ngủ, ra ngoài!" Tiểu Bạch dùng tấm chăn mỏng quấn quanh mình kín, dùng sức đem mặt mình chôn vào trong cái gối, lắc lắc thân thể nhắn của mình chịu xuống giường, thanh mềm mại êm ái của bé rầu rĩ , "A, con buồn ngủ quá a, vừa động đậy đều muốn động . . . . ."

      "Tiểu Bạch!" Liên Hoa dùng sức xốc chăn lên, lộ ra thân mình nhắn tròn vo như cục thịt của Tiểu Bạch, khe khẽ vỗ mông của con trai, Liên Hoa cười , "Tiểu Bạch. mùa hè nóng vậy, con muốn mình chôn ở trong chăn ngột ngạt đến ngã bệnh có phải ? Mau đứng lên, gần mười giờ rồi, con ngủ gì nữa!"

      "Buổi sáng con học cho nên mệt mỏi, bây giờ chút sức lực cũng có, con cần phải ngủ. . . . . ." tiểu pp của Tiểu Bạch vểnh lên tiếp tục nằm lỳ giường, hạ quyết tâm tuyệt đối xuống giường, ăn vạ phất phất tay, bé thẳng, "Mẹ làm , con ngoan ngoãn ở nhà, con ngủ, tạm biệt mẹ. . . . . ."

      " cho phép chơi xấu như vậy! Ai mình là nam tử hán đại trượng phu , ai mình là người đàn ông duy nhất trong nhà, bây giờ sao lại dám làm dám nhận, làm sao để mẹ dựa vào con đây!" Liên Hoa dở khóc dở cười đối với con trai, chỉ có thể ngừng thuyết phục, "Đừng giả bộ ngủ , mẹ biết con chính là chịu ra ngoài gặp cái người mà con sợ hãi kia! Tiểu Bạch, lúc ban đầu con làm cũng biết sợ hãi, sao bây giờ lại biết sợ hãi rồi hả? Là con trai mẹ nên thoải mái cùng mẹ, nhận lỗi của con và thành xin lỗi, sau đó đem đầu đuôi gốc ngọn việc ra, bằng mẹ tức giận ! Mẹ tuyệt đối có con trai dám đối mặt với sai lầm của mình như vậy!"

      "Mẹ!" Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt nhắn bởi vì thời gian dài chôn đầu vào gối nên mặt đỏ lên đổ mồ hôi, giống như chiếc bánh bao đỏ ửng rất đáng , bé bĩu môi, căm giận vung quả đấm , hét lên, "Mẹ, con phải dám gặp chú ấy đâu! Con khi nào dám nhận sai, dám xin lỗi, con tuyệt đối là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tại sao mẹ có thể con như vậy, con là con trai bảo bối của mẹ mà!"

      Liên Hoa buông tay hỏi: "Được, con trai bảo bối, con , vì sao con chịu rời giường, chịu cùng mẹ ra ngoài, chịu gặp Chú Mục ?"

      Tiểu Bạch lập tức cúi mặt xuống: "Là con muốn gặp chú ấy thôi, tên đại phôi đản đáng ghét như vậy, ở Mỹ tung ra nhiều tin tức rách nát như vậy, còn biết xấu hổ quấn lấy mẹ. . . . . . sao da mặt chú ấy lại dày như vậy, cũng dạng như vậy , còn dám tiếp tục ý đồ bất chính với mẹ. . . . . ."

      Thời gian trước bé vừa chỉ huy J diệt uy phong của Mục Thần đại phôi đản, ở Mỹ muốn làm danh tiếng lớn, tại Mục Thần đại phôi đản trở lại , nhất định là bởi vì bé gần đây muốn J điều tra chuyện của Ôn thị và Đỗ gia , làm cho Mục Thần đại phôi đản có cơ hội nghỉ ngơi, xử lý xong xuôi cục diện rối rắm ở Mỹ. . . . . .

      ý nghĩ khác trong đầu Tiểu Bạch nhưng sao bé biết xấu hổ mà ra khỏi miệng chứ, thực ra cũng bởi vì mẹ mới ra cái nguyên nhân kia nên bé nghĩ muốn gặp Mục Thần. . . . . . Hôm nay mẹ muốn ép bé xin lỗi tên trứng thối kia! Ngẫm lại bé cảm thấy cam lòng! Liên Tĩnh Bạch
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 141: Chuẩn bị xong

      Tiểu Phi nghe lời lái xe đưa mẹ con Liên Hoa về nhà, có lẽ bởi vì Tiểu Bạch giằng co cả buổi trưa với Liên Hoa, lên xe liền mở mắt ra, nằm trong lòng Liên Hoa ngủ thiếp rất nhanh. Liên Hoa ôm con trai, đắp cho bé thêm cái chăn mỏng, nhìn dung nhan yên ổn của Tiểu Bạch khi ngủ, cũng có chút buồn ngủ rồi, khó có được ngày nghỉ, trở về cũng muốn ngủ bù giấc tốt!

      Về đến nhà, Liên Hoa ôm Tiểu Bạch xuống xe đặt giường, bản thân cũng về phòng nằm xuống giường nghỉ ngơi, vừa định ngủ, di dộng liền đổ chuông.

      nhạc du dương nhanh chậm vang lên, Liên Hoa đấu tranh liên tục, tiếng chuông vẫn ngừng, bất đắc dĩ, phải xuống giường nhận điện thoại.

      Đè nén lửa giận vì bị đánh thức, Liên Hoa ấn nút nghe: “Này, xin chào.”

      “Xin chào, Liên tổng, tôi là Triển Thiếu Khuynh.” Giọng nam cực kỳ dễ nghe vang lên, câu đơn giản liền dập tắt lửa giận trong lòng của Liên Hoa.

      “Triển tổng?” Liên Hoa đảo qua ý nghĩ, nghi ngờ hỏi, “Tìm tôi có chuyện gì ?”

      Triển Thiếu Khuynh khẽ cười: “Liên tổng, vật sở hữu gửi trong thư chuẩn bị xong, tôi muốn hỏi chút, chúng ta có thể bắt đầu đơn case này rồi sao?”

      Liên Hoa kinh ngạc : “Tất cả đều chuẩn bị xong? ! giống như toàn bộ cầu của tôi sao?”

      Lúc trước đối tượng hợp tác của Liên Hoa chưa từng có ai làm xong trong mười ngày, vì cầu của có chút hà khắc, ngày đó bảy ngày đều là phỏng đoán, suy đoán Triển Thiếu Khuynh còn muốn tiếp tục xin mấy ngày, làm sao có thể hoàn thành trong năm ngày? Có có thói quen là khó hoàn thành, những thứ kia đều phạm vi to lớn của case chọn, bởi vì điều kiện hợp tác cần phải có tài lực hùng hậu và quan hệ rộng lớn, nếu thể hoàn thành!


      “Đúng, tôi chuẩn bị xong tất cả cầu của , mỗi chi tiết đều xử lí tốt, cũng có thể hoàn mĩ khuyết điểm. Trước tiên có thể đến xem thử, có chỗ nào vừa lòng có thể sửa đổi.” Triển Thiếu Khuynh cúi đầu cười , trong tay cầm là tóc hoa râm trong thư của Liên Hoa, có nhiều thói quen muốn cho người khác biết, những thứ này nắm trong tay, làm cho loại độc hưởng bí mật của Liên Hoa.

      Triển Thiếu Khuynh mới đầu còn chưa tin những cầu của Liên Hoa có nhiều hạn chế, cũng thấy được hạng mục gì mà tốn bảy ngày chuẩn bị, nhưng khi thấy tài liệu Liên Hoa gửi tới bằng e-mail, bị hù sợ chút, là hạng mục kinh người!

      Liên Hoa trong thư rất chân thành, vì chung đụng cả ngày với người ở giữa nên cần có ý nghĩ khéo léo, đều có cầu nghiêm khắc với việc ăn, ở, , đứng, hi vọng Triển thị có thể dành cho điều kiện tốt nhất, để cho có thể có tâm trạng tốt nhất bắt đầu công việc, tạo ra thiết kế hoàn mỹ nhất. Lúc ấy Triển Thiếu Khuynh còn có chút hăng hái chuẩn bị đống thói quen của Liên Hoa, yên lặng ghi nhớ thứ thích vào trong lòng, vì cố gắng làm cái tốt nhất.

      uống cà phê, bất kì cà phê nào cũng được, uống cà phê ngày đêm ngủ được, cho nên lúc mời tuyệt đối được mời loại thức uống này; buổi trưa nhất định phải ngủ trưa, đặc biệt cung cấp cho cái gối bằng nhung lông vịt, hoà quyện với hương thơm Lavender quý nhất, mới có thể gủ an ổn; lúc đnag làm thiết kế đồ uống phải duy trì ở mức 39 độ C, nếu làm cho ý tưởng của mất hết; thích ăn đồ ngọt, nhưng khi ý nghĩ bộc phát, cần đồ ăn cửa hàng Mille Feuilles để duy trì ý tưởng, món điểm tâm ngọt này là số lượng có hạn ở cửa hàng, đảm bảo chất lượng chỉ có năm ngày, nên phải Triển thị phải cung cấp liền, là hết sức khó khăn. . .. . .. .

      Triển Thiếu Khuynh lần đầu tiên cảm thấy Liên Hoa là nhà thiết kế đại tài, là người có tiếng, có giá cực cao thế giới, những thứ vụn vặt này phụ thân thể , nhưng làm cho nhức đầu hồi. Liên Hoa cầu rất nhiều thứ dù có tiền cũng thể có được, làm cho khốn khổ suy nghĩ, làm tất cả biện pháp khó khăn lắm mới đủ tất cả. . . . . . . .

      ?” Liên Hoa vẫn thể tin được, “Mặc dù tôi rất tin tưởng Triển tổng đùa, thế nhưng chuẩn bị xong mọi thứ nhanh như vậy, doạ tôi rồi.!”

      “Là , toàn bộ sẵn sàng.” Triển Thiếu Khuynh có chút thấp thỏm hỏi, “Tôi có chuyện muốn , bình thường cuộc sống của Liên tổng đều nghiêm khắc như vậy sao?”

      Nếu như lúc nào cũng dùng những thứ này nuôi Liên Hoa, như vậy năm tiêu hao hàng trăm triệu trở lên, có tiền cũng hết, có những dù có tiền căn bản cũng đâu mua được, cho dù là Triển thị, có lẽ cũng có cách nào bảo đảm cung cấp quanh năm suốt tháng cho Liên Hoa.

      Nếu như sinh hoạt hằng ngày của Liên Hoa cũng tiêu chuẩn như vậy, như vậy sau này càng phải cố gắng kiếm tiền rồi, cho người phụ nữ của mình những thứ tốt nhất, sao có thể để cho bị uỷ khuất. . . . . .

      Liên Hoa cười khẽ tiếng: “Dĩ nhiên phải, sao có thể chứ! Những thứ này chỉ là cầu của tôi lúc thiết kế, cũng biết rồi, cầu của tôi có chút hà khắc, ở thời kỳ cùng đối tượng hợp tác tiếp xúc hiểu , tôi cũng cần thoả mãn những cầu này, mới có thể dần ra ý tưởng hoàn mĩ nhất, đối tượng hợp tác như vậy là rất ít rồi. . . . . .Hằng năm tôi chỉ tự mình nhận có mấy đơn case, thời gian là mặt, mặt khác chính là đối tượng hợp tác rất khó cung cấp những điều kiện của tôi, vậy tôi cũng có cách nào!”

      Liên Hoa bất đắc dĩ, nhận case là tiến hành thiết kế riêng cho công ty hoặc người, luôn cần hiểu biết hạng mục được cầu, cùng đối tượng hợp tác tiến hành trao đổi, lại càng dựa vào ý tưởng và linh cảm, cần tập trung chú ý tới hạng mục.

      ra nếu như phải cần tiếp xúc với người khác, nếu như hạng mục chỉ nhằm vào đồ vật của bản thân, tựa như đơn thiết kế kim cương Nam Phi, loại tập trung tinh thần khác là dẫn Tiểu Bạch theo mình, ở chung chỗ với con trai, cho dù là tán gẫu, chơi đùa hoặc là yên tĩnh gì, thiết kế cái gì linh cảm cũng bốn phía.


      Nhưng đơn case này hoàn toàn được, tuyệt đối mang con trai cùng để chạm mặt với Triển Thiếu Khuynh, Tiểu Bạch tuyệt đối được xuất trước mặt Triển Thiếu Khuynh, cho dù bị hạng mục của Triển thị hấp dẫn đến đêm ngủ được, tuyệt đối cũng dẫn con trai theo!

      Cho nên, chỉ có thể sử dụng cầu hà khắc tới cầu Triển Thiếu Khuynh, có cơ hội thấy Tiểu Bạch, chỉ có thể ít rủi ro nhiều phiền toái chút, vì cung cấp linh cảm rồi.


    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 142: Ngày Mai Đến


      Liên Hoa nghĩ đến đây, đột nhiên đùa nghịch muốn đùa: "Thực ra mời chính tôi đảm nhiệm thiết kế cho khách hàng còn có đặc điểm, chính là khách quen rất đặc biệt. Ngay cả rất nhiều công ty trở thành đối tác hợp tác cố định với tôi vài năm, tôi nghĩ, bọn họ có lẽ đều rất vất vả đặt mua rất nhiều thứ như vậy, nhất định là muốn người tôi kiếm trở về rồi."

      Triển Thiếu Khuynh ở đầu bên kia điện thoại cũng nhàng cười: "Làm sao có thể chứ, bọn họ nhất định là nhìn đến thiết kế độc nhất vô nhị vô cùng khéo léo của Liên tổng. Cho nên tiếc sô tiền lớn cũng muốn mời em về tiếp tục thiết kế, làm sao để ý đến tiền chứ." trở về lại lật bản hợp đồng xem lại lần nữa. ra chuẩn bị chiết khấu phương diện tiền thù lao mọi thứ được tính ra cụ thể. là Liên Hoa ở hiệp ước vì khách hàng tiết kiệm tiền. Mời Liên Hoa vài lần cho dù hao tốn này được lợi nhuận. Nhưng hao phí chuẩn bị những thứ này, tự nhiên có thể mời được Lotus tự mình đến thiết kế càng trân quý, giá trị tuyệt đối thiết kế của phải là số tiền này, mời nhân tài như là nhìn xa trông rộng.

      Triển Thiếu Khuynh lại hỏi: "Tôi vừa chuẩn bị tốt toàn bộ, hợp tác khi nào bắt đầu đây?"

      "Ách. . . . Tôi còn ít việc chưa xong. . . . " Liên Hoa xấu hổ, vốn là muốn Triển Thiếu Khuynh nhất định cầu kéo dài thời hạn, cho nên bản thân mình mọi thứ định chuẩn bị từ từ, cho đến bây giờ còn thiếu ít. Nếu bây giờ mà bắt đầu cùng Triển Thiếu Khuynh tiến hành ở chung tìm hiểu cọ sát, tiện rất nhiều. . . .

      "Liên tổng bên đó còn thiếu cái gì, có muốn tôi hỗ trợ hay ?" Triển Thiếu Khuynh ân cần hỏi. có được chút tiến bộ, muốn gặp , muốn cùng chỗ, loại tình cảm tha thiết làm cho chờ đợi lâu được nữa.

      Liên Hoa vội : " cần, cần, những thứ bên đây của tôi đều tương đối vặt vãnh, hơn nữa còn là tôi vì mình chọn có vẻ tốt hơn. Như là dụng cụ vẽ tranh chuyên nghiệp, máy quay ghi lại cùng giấy, vv. . . . ít đều cần bên kia FL chuyển qua đây, có lẽ có nhanh như vậy. . . "
      vẫn còn nhớ bức tranh tư thế oai hùng thời điểm phục hồi sức khỏe của Triển Thiếu Khuynh là bức tranh cảnh hấp dẫn hoàn mỹ nhất. Mấy thứ này đều cần thiết, hai mươi ngày này đối với , cũng là tìm hiểu tính cách của

      [​IMG]

      Chương 143:

      Sáng sớm, trời trong nắng ấm thời tiết trong lành, Liên Hoa tạm biệt Tiểu Bạch, ngồi trong xe nhà chạy tới cao ốc Triển thị, hôm nay, là ngày chính thức bắt đầu đơn case mới!

      Khi Liên Hoa tới cao ốc Triển thị xử lí công việc vẫn chưa đến tám giờ, Liên Hoa vừa vào đại sảnh, liền bị thư ký nở nụ cười chào đón nhận ra được, thư ký truyền đạt cho rằng rất được tổng giám đốc Triển và Triển thiếu gia hoan nghênh, cũng nhiệt tình dẫ dọc theo đường tầng chót.

      “Bây giờ Triển lão gia ở đâu, Triển thiếu gia tiến hành khôi phục hả?” Ở trong thang máy Liên Hoa tò mò hỏi thư ký, phải Triển Thiếu Khuynh tám giờ mới có thể tới công ty đề khôi phục sao, tại đến? Nếu như Triển lão gia cũng ở đây, tới cửa nhất định phải chào hỏi chút. . . . . .

      Thư ký cười híp mắt : “Hôm nay Triển tổng cũng có đến công ty, chỉ dặn chúng tôi nhất định phải tiếp đãi Liên tổng tốt. Xác hôm nay Triển thiếu gia đến công ty khá sớm, nhưng mà ấy cũng giao cửa cho tôi, đợi Liên tổng tới rồi

      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :