1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng càn rỡ: Tổng giám đốc dám cướp mẹ của tôi - Tả Nhi Thiển(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 136: Địch ý



      Ánh mắt hai người giao nhau, giống như sấm sét vang dội đùng đùng.


      Bọn họ là cùng loại đàn ông, ánh mắt giao nhau cái là có thể hiểu tâm tư và thái độ thù địch của đối phương, tuyên chiến, ứng chiến, hai người truyền tất cả ngôn ngữ bằng ánh mắt, cuộc chiến tranh, lặng lẽ bắt đầu.


      Sức chiến đấu và thế lực ngang nhau nên bọn họ cũng sợ hãi, trong trận chiến tranh giành tình này, hai người đều uy phong lẫm liệt tuyệt lùi bước, chính là chết ngừng.


      Ai chết trong tay ai, phải dựa vào thủ đoạn của mỗi người!


      Hai người trao đổi ánh mắt bỏ quên Liên Hoa ở bên ngoài, cảm thấy hai người tuyên chiến chút nào, kéo Mục Thần đến trước mặt Triển Thiếu Khuynh, Liên Hoa cười giới thiệu: “Triển tổng, vị này là bạn bè tốt của tôi bốn năm, tổng giám đốc của Moon và Mộ Nguyệt, Mục Thần; Mục Thần đây là người thừa kế Triển thị Triển Thiếu Khuynh, hai người rất giống nhau, đều là con cưng trong giới kinh doanh. chừng sau này có thể hợp tác với nhau, có rất nhiều cơ hội.”


      Triển Thiếu Khuynh nghe Liên Hoa giới thiệu, nghiêm túc nhìn kĩ Mục Thần phen, ánh mắt khẽ nhếch, vươn tay ra: “ ra là Mục tổng, rất hân hạnh.”


      Mục Thần, ra là tổng giám đốc của Moon và Mộ Nguyệt, Mục Thần, biết người này, tổng giám đốc công ty quốc tế Moon và Mộ Nguyệt, nhưng mà cũng là tiểu tử thối hai mươi tuổi, tiếp quản công ty của cha mẹ ta chỉ có ba bốn năm, mặc kề là về tuổi hay về công việc, đều còn rất non tay.


      Chỉ bằng như thế ham muốn phụ nữ của , cũng nhìn phản ứng của Liên Hoa đối với ta chút! Hia người bọn họ quen biết bốn năm, bây giờ Mục Thần còn trong quá trình theo đuổi Liên Hoa, thông minh đều biết Liên Hoa có ý gì với ta. Hừ, dám khẳng định, Mục Thần có số mạng bị người tàn tật ép, phải quen biết lâu là có thể đạt được, đối với người phụ nữ xuất sắc là Liên Hoa, giống như mưa to gió lên theo đuổi kịch liệt, giải quyết mạnh mẽ là làm cho đắm chìm, mới là giải pháp duy nhất.


      Huống chi, Mục Thần trừ thân thể khoẻ mạnh ở ngoài, xét về bộ dáng và khí chất, về thành thục, cho dù là bàn về quan hệ thân mật với Liên Hoa, có cái gì mà qua !


      Trong nháy mắt Triển Thiếu Khuynh hoàn toàn thoả mãn, hào phóng khí phách vươn tay, lấy tư thế từ cao nhìn xuống Mục Thần gây áp lực, người trẻ tuổi, còn quá non tay, trở về tu hành thêm mấy năm nữa !


      Mục Thần bị kiềm hãm, cảm nhận được khí thế cường đại của Triển Thiếu Khuynh, cái khí thế bày kế quyết định thắng bại, đúng lúc này chủ động đưa tay ra vô cùng tinh tế.


      Mắt màu xanh dương của thu lại, lại ngẩng đầu lên, khoé môi nở nụ cười nhạt, cánh tay thon dài giơ lên, nắm tay Triển Thiếu Khuynh: “Triển tổng, nghe danh lâu, rất hân hạnh được gặp .”


      Mục Thần cũng lấy ra toàn bộ khí thế để phản kháng, tạm thời để cho Triển Thiếu Khuynh chiếm được, tính chất nho tạm thời rớt về phía sau, nhưng tuyệt đối phải là người nhận thua dễ dàng như vậy, cuộc chiến đấu tôi tới này kéo dài, thành bại trong nháy mắt cưa có ý nghĩ, nếu như tác chiến trong thời gian dài, tin nhất định bại bởi Triển Thiếu Khuynh.


      Mục Thần dũng cảm đứng thẳng, giống như cây súng uy nghiêm, cái bóng màu đen lớn bao phủ Triển Thiếu Khuynh. Ánh mắt giao nhua Mục Thần nâng cằm tiếng động —— đó là người phụ nữ của tôi, muốn cướp cũng cướp được! Tôi biết ấy nhiều hơn , tôi có thân thể khoẻ mạnh, quan hệ của tôi với càng thân mật, chỉ nhiêu đây, hoàn toàn có thể giết chết trong nháy mắt.


      Triển Thiếu Khuynh chỉ cười , mười mấy tuổi bắt đầu tung hoành ở giới kinh doanh, trải qua sóng giớ còn nhiều hơn Mục Thần qua đất phẳng, người trẻ tuổi tâm tính quá mức kiêu ngạo, cần gì lãng phí thời gian tranh chấp cùng ta? Mục đích duy nhất của là có được Liên Hoa, cũng phảimuốn đánh bại Mục Thần, giống như Mục Thần giương nanh múa vuốt phát ra khí thế như vậy, muốn áp đảo đối phương để cho kẻ địch rút lui, là mánh khóe nhoi.


      Triển Thiếu Khuynh chỉ biết rằng, hạ thủ từ người Liên Hoa, vây khốn , bắt sống cả người , đây mới là phương án tối ưu!


      “Hả?Hai người làm sao vậy?”Liên Hoa nhìn Triển Thiếu Khuynh chút, lại nhìn Mục Thần chút, trong mắt là mảnh mơ hồ, hai người này cũng chỉ là gặp gỡ lần đầu, sao lại có cảm giác có mùi thuốc súng ở đây? Hai người này làm gì, chỉ dùng ánh mắt trao đổi, bọn họ muốn diễn kịch câm à……


      Triển Thiếu Khuynh ngẩng đầu, khóe môi cong lên:”Liên tổng, sao giới thiệu Mục tổng với tôi sớm hơn? là nghe bằng gặp mặt, Mục tổng còn trẻ mà lại có thành tựu như vậy, tôi rất hâm mộ.”


      Triển Thiếu Khuynh lại hỏi Mục Thần: “những ngày qua Mục tổng ở Mĩ xử lĩ chuyện của Moon sao? Tôi chính thức làm việc lại ở giới kinh doanh hơn tháng, sao chưa từng gặp ở thành phố K?”


      Mục Thần nhất thời cứng họng, Triển Thiếu Khuynh là nham hiểm, há mồm liền trúng tư huyệt của ! Nhất định, Triển Thiếu Khuynh sớm biết những tin tức tình cảm kia của ở Mỹ, tại còn cố ý nhắc tới, muốn trả lời thế nào! Mặc dù Liên Hoa sớm biết những vụ tai tiếng kia, cũng đại biểu là nghĩ muốn nhắc tới trước mặt tình địch……


      Liên Hoa vừa nhìn sắc mặt của Mục Thần trầm xuống, vội vàng giải: “Mục Thần vẫn là chạy chạy lại ở hai nước, lâu thấy ở thành phố K cũng rất bình thường. Triển tổng vừa mới trở lại thương trường và cũng bắt đầu hồi phục, vẫn có gặp Mục Thần cũng có gì lạ?nhưng mà cuối cùng hôm nay các người cũng quen biết, sau này có nhiều thời gian hiểu nhau hơn vậy là được rồi.”


      “hóa ra là như vậy……” Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nhàn nhạt, Liên Hoa giải thích giúp Mục Thần làm cho an tâm hơn rồi, căn bản cũng có ý tứ với Mục Thần.


      Giọng của Mục Thần bé nhọn hỏi Triển Thiếu Khuynh :”đúng vậy, tôi bôn ba, thời gian ở thành phố K vốn nhiều. Triển tổng mới bắt đầu phục hồi ư, tôi nghe quá trình này rất khổ sở, cảm thấy thế nào?”


      “Tôi thấy Triển tổng hồi phục, cố gắng và phấn đấu khá động lòng người, làm cho tôi có linh cảm mênh mông hồi lâu, sau khổ sở là chú bướm phá kén sống lại, tôi cũng hoài nghi hiệu lực của tính mạng.” Liên Hoa lại thay Triển Thiếu Khuynh chuyện, nhìn hai người, “cho nên, tôi cảm thấy Mục Thần cũng có thể thấy loại chói lọi này người Triển tổng,nếu như Triển tổng muốn hiểu tin tức tài chính của nước Mỹ, tìm Mục Thần nhất định sai. Các đều có thể hợp tác tham khảo mỗi chỗ, hai người rất hợp, ánh mắt của tôi rất ít khi sai nha.”


      Mục Thần và Triển Thiếu Khuynh liếc mắt nhìn nhau, hẹn mà cùng : “ sao?”


      Trong lòng hai người ý nghĩ, nếu như và đối phương có Liên Hoa xen giữa, còn có thể trở thành bạn tốt, nhưng bây giờ hai người đều nhìn trúng Liên Hoa, loại quan hệ đối địch này có biện pháp thay đổi.


      tin liền chung đụng thử xem…..!” Liên Hoa xong, khỏi cảm thấy những lời này của mình kỳ lạ, sao giống như làm mai cho Triển Thiếu Khuynh và Mục Thần, vì hao người làm cầu nối.

      …………..


      Liên Hoa len lén nhìn hai người, tốt, hai người bọn họ hẳn có suy nghĩ giống , chỉ là hai người đều là đàn ông ưu tú, nếu như cùng nhau đẹp mắt có mỹ cảm…….


      Cảnh tượng kiều diễm bắt đầu trong đầu Liên Hoa bắt đầu chạy, hai người đàn ông suất sắc chạm nhau, nhất định là rất có lực, có thể làm cho kích động có linh cảm.


      “Em nghĩ gì mà cười xấu xa mất hồn như vậy?”Triển Thiếu Khuynh lớn tiếng cắt đưt trầm tư của , mặt Liên Hoa có điểm lạ làm cho cả người lạnh sống lưng, suy nghĩ cái gì nhất định phải biết.


      Ánh mắt Liên Hoa lóe lên, nhìn trái nhìn phải đến vấn đề khác: “ có gì, chỉ là nghĩ, kiến thức của Triển tổng rộng rãu, thưởng thức tổng tài xuất sắc như Mục Thần mới đúng, có phải bởi vì tôi ở đây, ngượng ngùng biểu đạt chỉ hận thể gặp nhau sớm?”


      “ừ, tôi cảm thấy hối hận gặp em sớm hơn, nhiều năm như vậy em chạy đâu……”


      “À, tôi chỉ là nhà thiết kế nho , gặp sớm hay muộn cũng đều giống nhau. Cái người này nhiều năm đều nhốt mình trong biệt thự bước chân ra khỏi nhà,người khác muốn gặp cũng phải chuyện dễ……………”


      …………


      Mục Thần nhìn Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh trò chuyện câu tôi câu, mày vắt thành cục, trong lòng ngừng dâng lên cảm giác hờn giận, khẳng định mình hề thích cảnh tượng này, rất thích Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh tán gẫu với nhau như bên cạnh có người.


      Liên Hoa, trước kia chuyện trong thời gian dài với người đàn ông vừa mới quen biết được tháng như vậy, chủ đề câu chuyện lại thoải mái thú vị như vậy…….


      vô cùng hiểu Liên Hoa chậm lụt, ở thương trường dù chỉ có biến động cũng rất sắc bén, đối với tình cảm dao động của người khác cũng rất nhạy cảm, nhưng chỉ cần chuyện tình cảm này rơi vào bản thân , hoàn toàn tắt rada của mình ngay, muốn thể nghiệm tình ý đối phương dù chỉ chút!


      Có biết bao nhiêu người đàn ông đều bại dưới chậm lụt trong phương diện này của Liên Hoa, Tiểu Bạch chính là tai mắt chuyện tình cảm của , người đàn ông nào đối với Liên Hoa thèm dãi mà có thể tránh được nhạy cảm trời sinh của Tiểu Bạch. Bé rat ay trước xử lý người đàn ông đó. Nhưng dù cho ngay từ đầu hướng về phía Liên Hoa moi tim thổ lộ, phát giác người đàn ông đó là muốn theo đuổi ngay lập tức xếp người đó vào sổ đen, tuyệt đối tiếp thụ bất cứ ân cần gì của , bằng mọi cách tránh tiếp xúc với , tất cả tình cảm còn chưa bắt đầu chấm dứt.


      Mục Thần hiểu nhất loại thể chất này của Liên Hoa, biết tất cả các thói quen của , cho nên mới tự tin bắt được Liên Hoa. tại nhất định chưa co người trong lòng, tất nhiên cũng tiếp nhận bất kỳ người nào. Nhưng giống vậy, cùng Liên Hoa vốn là có nền tảng hữu nghị thắm thiết, từ tình hữu nghị biến thành tình , hai người hiểu biết tương hỗ cho nhau cuối cùng nhau, đây là thuận lý thành chương (hợp lý lẽ) cỡ nào. Những người khac ở trước mặt , có bất kỳ năng lực cạnh tranh nào.


      Nhưng bây giờ bắt đầu hoài nghi bản thân mình, loại ý nghĩ này hẳn là có sai lầm, nhưng vì sao cảm thấy Triển Thiếu Khuynh, người đàn ông xuất sắc ngồi xe lăng kia, nhìn ta và Liên Hoa đứng chung chỗ, mà lại cảm giác được bọn họ mới là hài hòa xứng đôi!


      Giữa bọn họ dường như rất ăn ý làm cho bất luận kẻ nào cũng thể chen lọt vào.
      Last edited by a moderator: 7/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 137: Đúng người tương bồi

      Trong tháng rời , rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong thời gian ngắn, sao Liên Hoa lại biết Triển Thiếu Khuynh, để cho đối thủ cường đại, đủ loại khó khăn, đủ loại xảo trá. . . . . .(Tranh: giờ mới biết sao, muộn rồi, muộn quá rồi)


      Chẳng lẽ, vốn nắm chắc có thể bắt được Liên Hoa, nhưng bây giờ thể khẳng định như vậy. . . . .

      Mục Thần nắm chặt quả đấm, hung hăng thầm mắng mình câu, sao có thể đề ca người khác mà diệt chí khí oai phong của mình, sao chưa chiến đấu có ý chí, cam tâm nhận thua! (Tranh: ý chí như vậy, thua là đúng rồi!)

      cẩn thận chăm sóc Liên hoa ba bốn năm, sao lại có thể để cho người đàn ông chợt xuất cướp , phải biểu thị công khai quyền sở hữu đối với Liên Hoa và Tiểu Bạch, cuối cùng mới có thể là nhân vật chính duy nhất ôm người đẹp về!

      dấu vết chen vào giữa lời của Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh, Mục Thần cười : “Nơi này tán gẫu, hai người đừng có vui cẻ tán gẫu, còn có tôi!”

      Triển Thiếu Khuynh thoáng nâng mắt nhìn Triển Thiếu Khuynh, thầm đánh giá câu, Mục Thần có thể tiếp quản Moon và Mộ Nguyệt, quả nhiên cũng phải là ngồi . Nhất thời biết phải làm sao, rất nhanh Mục Thần tiến bộ lên, học được từ người Liên Hoa lấy chú ý của , mà phải muốn đơn thân độc mã đấu. (Tr: cứ ngồi đó mà hoang mang , rồi mất chị suốt đời)

      Chỉ là, người trẻ tuổi còn chưa đủ trình độ, dưới tình huống này, ràng Mục Thần có thể đề tài tốt hơn, có thể làm chú ý của Liên Hoa chuyển dời toàn bộ đến người ta. Nhưng tại ta chỉ câu bình thường có gì lạ, là lãng phí cơ hội vô ích.

      Ánh mắt Triển Thiếu Khuynh nhàng rung động, liếc Mục Thần cái rồi rời . Lực chiến đấu của đối phương chưa đủ mạnh, chuyện tốt nhất đối với , tuyệt đối tốt bụng nhắc nhở tình địch, dạy làm sao để theo đuổi Liên Hoa.

      “Mục Thần, tôi nghĩ ngây người đứng ở đó là hành vi nghệ thuật, cũng phải biết xấu hổ mà quấy rầy ngẩn người.” Liên Hoa cười trêu ghẹo Mục Thần, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng hỏi , “A, tôi vẫn quên hỏi , tới Thịnh Thế Liên Hoa tìm tôi làm gì, có chuyện quan trọng để cho ngừng cưỡi ngựa tới, tuyệt đối phải là đơn giản tới thăm tôi chứ?”

      “Qủa nhiên thể gạt được em, Liên Hoa, việc muốn nhờ em!” Lúc này Mục Thần mới nhớ tới chuyện quan trọng, ra hiệu muốn Liên Hoa kiếm chỗ chuyện, cách Triển Thiếu Khuynh đoạn, mới nghiêm túc với Liên Hoa, “Ngày đó em chuyện làm suy nghĩ lâu, hacker có thể nhấc lên trận gió lở Mĩ, làm cho toàn thể nhân viên của Moon và bộ phận PR xấu hổ, cởi chuông phải do người buộc chuông, còn rất nhiều vấn đề muốn xin người kia chỉ bảo, có thể Tiểu Bạch không________”

      Liên Hoa nhanh chóng kéo cánh tay Mục Thần, ngăn cảnh tiếp: “Tôi biết gì_____ thành vấn đề, tôi nhất định kêu ta, nhận lỗi ở trước mặt , đến lúc đó có gì, cứ trực tiếp hỏi ta…” Liên Hoa ngầm đưa mắt nhìn Triển Thiếu Khuynh, được nghe lời của Mục Thần chứ?

      Mục Thần hiểu ý tứ của , đại khái chính là muốn thông qua Tiểu Bạch biết hacker J, có thể mua chuộc ta đầu hàng, cho dù thể, Moon cũng muốn hiểu J phát chỗ sơ hở xâm lấn kho dữ liệu, có thể tra chỗ hụt để bổ sung hồi là tốt, đây là lựa chọn sáng suốt của tổng giám đốc công ty quốc tế.

      Nhưng có thể đừng nhắc Tiểu Bạch được , mỗi lần nhớ tới Tiểu Bạch là tim nhảy lên, hôm nay chẳng lẽ mọi người mắc phải bệnh “Nhất định phải đến Tiểu Bạch trước mặt Triển Thiếu Khuynh” sao?

      Mục Thần gật đầu, cười : “Được, em sắp xếp thời gian, bất cứ lúc nào rảnh, có kết quả từ ta, em có thể lập tức cho biết!”

      “Ừ, tôi về hỏi bé chút, để bé cố gắng thuyết phục vị hacker kia, coi như là quà xin lỗi. Chỉ là ai có suy nghĩ nấy, vị hacker kia có nguyện ý hay , tôi thể đảm bảo rồi.” Liên Hoa cẩn trọng .

      Mục Thần hết sức vui mừng, cao giọng cười : “Có thể gián tiếp đáp trả cùng hacker như thế cũng rất tốt, cao thủ có thực lực chân chính cũng là có thể gặp mà thể cầu. Ừ… Buổi chiều hôm nay em muốn Thánh Y sao, thuận đường chở em cùng sao?”

      “Hình như rất khéo, buổi chiều Liên tổng muốn đưa tôi về Triển thị, hẳn có thời gian đón người với Mục tổng.” Triển Thiếu Khuynh cất giọng chen vào , mặc dù chỉ nghe hai người mơ hồ, nhưng câu cuối cùng này nghe được hoàn chỉnh. Liên Hoa vốn muốn đưa về Triển thị làm việc, sao bây giờ Mục Thần lại hẹn làm cái khác!

      “A”. Lúc này Liên Hoa mới nhớ tới là Triển Thiếu Khuynh phải gấp rút trở về Triển thị làm việc, kinh hô, “Triển Tổng, xin lỗi, lãng phí nhiều thời gian của ! Tôi đưa về Triển thị, sao lại nhắc tôi là có việc gấp, nếu như tạo ra tổn thất sao?”

      Ánh mắt Mục Thần khẽ động, chút để ý : “Triển tổng về Triển thị? Đúng lúc, tôi thuận đường ngang qua đó, bằng Triển tổng xe của tôi , nếu như Liên Hoa đưa , nhất định phải khoảng rất xa mới có thể về nhà, ngồi xe của tôi cũng phiền Liên Hoa đường vòng rồi.” phá hư cơ hội Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa ở chung chỗ bất luận là lúc nào, cho dù mình và Liên Hoa có cách nào ở chung chỗ, cũng để cho Triển Thiếu Khuynh có cơ hội!

      Ánh mắt Triển Thiếu Khuynh khinh thường, Mục Thần lại ra chiêu này, làm phiền và Liên Hoa chung đụng, chẳng lẽ Mục Thần có cơ hội sao?

      “Như vậy có thể phiền toái Mục tổng , lần đầu gặp nhau cứ làm phiền như vậy, tôi lo lắng.” Triển Thiếu Khuynh giả vờ khách sáo, mới muốn ngồi xe Mục Thần,. vốn là cùng với Liên Hoa sống chung thời gian, sao lại đổi thành cùng xe với tình địch rồi? Ai biết Mục Thần có thể bày mưu gì trong xe của ta hay , để cho sau khi lên xe liền bị uy hiếp, như vậy là quá bị động. (Tr: em này, đa nghi như Tào Tháo, là nhân vật chính, ai dám làm gì chứ?)

      phiền, làm sao phiền đây?” Mục Thần cũng nở nụ cười giống vậy, “Mới vừa rồi, Liên Hoa còn chúng ta cần hiểu thêm, chừng có thể trở thành bạn tốt , tôi muốn kết giao với Triển tổng, huống chi chỉ là thuận tiện đưa Triển tổng đoạn đường, sao phiền đây? Chẳng lẽ Triển tổng cho tôi chút thể diện, cảm thấy xe tôi tốt bằng xe Liên Hoa?”

      “Dĩ nhiên phải, tuyệt đối phải.” Triển Thiếu Khuynh giả cười , trong lòng tiếng động hừ lạnh, xe của Mục Thần tuyệt đối kém hơn xe của Liên Hoa, chẳng lẽ trong xe của Mục Thần có Liên Hoa ư, nếu như có đúng người tương bồi, xe quý giá xuất sắc đến đâu cũng có ý nghĩa gì!

      “Mục Thần, cũng đừng làm cho tình phức tạp, tôi đưa Triển tổng về là tốt rồi, nên tranh cãi” Liên Hoa nâng trán, hai người này tranh cãi cái gì!

      “Triển tổng đồng ý để cho chở ấy về.” Mục Thần tự nhiên quyết định, dịu dàng với Liên Hoa, “Cho nên liền giao cho , đảm bảo đưa ấy an toàn về nhà. Em vòng qua Triển thị, Triển tổng thấy áy náy. Em thẳng về nhà là tốt rồi, ba chúng ta cũng dễ dàng, chẳng phải rất tốt sao?”
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 138: ĐỀU DỰA VÀO BẢN LĨNH


      Liên Hoa khẽ nhíu mày, thể cuộc xung đột giữa hai người đàn ông trong lúc đó bằng lời vi diệu muốn truyền đạt điều gì đó, ví như bọn họ có chút tựa như có như cảm tình mãnh liệt, rất khó ràng là thưởng thức hay là căm thù, nhưng bị kẹp ở giữa hai người lúc này lại cảm thấy được tự nhiên.


      Chẳng qua là nếu Mục Thần chủ động xin giết giặc muốn đưa Triển Thiếu Khuynh trở về, cũng truy đến cùng, để hai người bọn họ tự mình giải quyết những chuyện hận tình cửu này .


      Liên Hoa gật gật đầu, hỏi Triển Thiếu Khuynh: “Triển tổng, để Mục Thần tiễn , hẳn là có vấn đề gì chứ? ta là bạn tốt của tôi, nhân phẩm đáng tin cậy, cứ yên tâm cùng ta giao lưu hiểu biết về nhau chút, thương trường có thêm bạn là thêm con đường, các đều là bạn của tôi, tôi cũng hy vọng các có thể trở thành bạn tốt của nhau.”


      Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa, Mục Thần đến mức độ này rồi, căn bản cũng thể tốt ra lời cho Mục Thần tiễn, đành phải gật đầu, giả vờ như rất cao hứng vẻ mặt tươi cười: “Có thể cùng đồng hành với Mục tổng, đương nhiên tôi rất vui, em cũng làm việc của mình .”


      “Vậy là tốt rồi, Triển tổng, hi vọng về sau chúng ta hợp tác thực hòa hợp thực tốt đẹp. Bảy ngày sau, tôi đúng hẹn bắt đầu hợp đồng case đó.” Liên Hoa cùng Triển Thiếu Khuynh nắm tay chào tạm biệt, sau đó giọng dặn dò Mục Thần, “Tình trạng thân thể của Triển tổng đặc biệt, lát lái xe cần phải cẩn thận chút, đừng tưởng rằng sau lưng có Moon và Mộ Nguyệt là có thể làm càn, Triển thị mấy đời kinh doanh cũng tuyệt đối bại bởi bối cảnh nhà , làm mất sợi tóc của ấy, Triển thị truy sát đến chân trời góc biển.”


      “Hiểu , tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ!” Mục Thần hài hước làm động tác chào theo nghi thức quân đội, nháy mắt mấy cái, cũng quên nhắc nhở Liên Hoa, “Đừng quên việc tôi đó, tôi chờ tin tốt của em!”


      Ba người vẫy tay chào tạm biệt, Liên Hoa nhìn theo Mục Thần giúp Triển Thiếu Khuynh ra cửa xoay của cao ốc, khỏi thả lỏng thở phào nhõm, cùng hai người này chuyện mệt mỏi quá, quả thực làm cho tốn hơn phân nửa tế bào não, lúc nào cũng luôn luôn nghi ngờ bọn họ trao đổi ngôn ngữ bằng ánh mắt, đây phải là điểm mạnh của nha.


      Mặc kệ hai người bọn họ nghĩ muốn thích nhau liền thích, nghĩ muốn cùng nhau chém giết tự do pk, họ đều là người trưởng thành, bản thân đều có suy nghĩ và cách làm riêng, với có liên quan gì hết.


      Bây giờ lên lầu sửa sang lại văn kiện, sau đó nghỉ ngơi chút. Tin tức họp báo buổi sáng từng bước kinh tâm luôn luôn có cạm bẫy, buổi chiều ứng đối với Triển Thiếu Khuynh và Mục Thần đồng thời áp lực, mệt mỏi quá… Trước khi đón Tiểu Bạch, vẫn có thể ở trong phòng nghỉ ngủ lát…
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 138: Đều Dựa Vào Bản Lĩnh (tiếp theo)

      Mục Thần giúp Triển Thiếu Khuynh ra
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :