1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng càn rỡ: Tổng giám đốc dám cướp mẹ của tôi - Tả Nhi Thiển(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 128: Văn Kiện Luật Sư


      Mặt Ôn Ngữ tức giận đến lúc đỏ lúc trắng, biết trong lòng hận giết chết bao nhiêu lần.

      Bà tốn bao công sức cài Trần Thế bên cạnh Liên Hoa làm sao lại vô dụng như vậy, chẳng những bị Liên Hoa phát thân phận nằm vùng của , mà còn bị bắt thẩm vấn! Cái loại vô dụng nhu nhược đó, biết có ở trong tù ra tất cả mọi việc là do bà sai khiến hay !

      Chắc là . . . . Ôn Ngữ tận lực thuyết phục bản thân, bà tuyệt đối thể bị lời của Liên hoa dọa ngược lại, có khả năng Trần Thế ra chân tướng, nhất định dám!

      Ôn Ngữ bà đối với Trần Thế có ơn tái tạo (cứu mạng), bản thân có vài phần thiên phú thiết kế, hề thua kém người bình thường, ham mê nghiện cờ bạc mắc nợ rầu rĩ, suýt nữa bị bọn cho vay nặng lại đuổi giết chết, là bà thay Trần Thế thanh toán sạch khoản nợ đó, cho nên mới cam tâm cho bà sở dụng (sở hữu sử dụng), ân tình này thể xem ! Trần Thế cũng biết thủ đoạn của bà, bà có thể cứu mạng , cũng có thể khiến họ chịu chết, cho dù vì tánh mạng người nhà của , hẳn là Trần Thế cũng cắn ngược lại bà!

      Tự tẩy não bản thân mình nên tin tưởng nhân phẩm của Trần Thế, Ôn Ngữ tài giỏi cười : " ra bên cạnh Liên tổng có nội gian, loại người như vậy cần phải công bố khắp nơi, để các công ty khác thể mướn . Ha ha, xem ra Liên tổng xử lý tất cả gọn gàng ngăn nắp, hiểu lầm trong lúc đó của chúng ta cũng hóa giải, tôi đây an tâm rồi. Thời gian còn sớm nữa, tôi còn có việc, quấy rầy Liên tổng tiếp tục buổi họp báo, tạm biệt."

      Vừa dứt lời, Ôn Ngữ liền xoay người mang theo trợ lý rời khỏi, bà chịu đủ ánh mắt xem thường của mọi người, càng chịu đủ Liên Hoa ở trước mặt bà diễu võ dương oai, bà muốn ở lại hội
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Dù sao giữa hai người cũng có tử huyệt là chuyện nợ nần nữa năm trước, chỉ muốn giấu kỹ Tiểu Bạch, cho Triển Thiếu Khuynh biết có mặt của bé, là nguy hiểm lớn nhất; mà Triển Thiếu Khuynh còn chưa hoàn toàn mạnh khoẻ, cũng thể đến chuyện nợ nần năm năm trước. Cho nên, bây giờ, thể an toàn hơn, càng nên lộ ra vẻ mặt chột dạ với Triển Thiếu Khuynh.

      Triển Thiếu Khuynh nhàn nhạt mỉm cười: “Vậy cũng được, tôi cũng muốn hỏi chút chuyện.”

      “Liên tổng, nhân viên của Thịnh Thế Liên Hoa dưới sân khấu muốn gặp , muốn hỏi tại sao lại giấu giếm thân phận?” Lúc này, Thi Hoan len lén tới, rỉ vào tai Liên Hoa , “Tôi thấy cảm xúc của bọn họ tốt, hình như bất mãn với chuyện này. . . . . .”

      sao?” Liên Hoa khẽ nhìn Thi Hoa, ánh mắt chợt loé lên, mở miệng , “Tôi giải quyết liền.”

      Liên Hoa xoay người với Triển Thiếu Khuynh: “Hình như phía sau có chút chuyện cần xử lí, xin Triển tổng chờ lát, chút tôi quay lại.”

      Triển Thiếu Khuynh thông cảm
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 130: Trà Xanh


      Liên Hoa cười vẫy tay với bọn họ, cũng ra hậu trường, chuẩn bị dùng cơm với Triển Thiếu Khuynh, đồng thời trao đổi hợp tác.

      Vẻ mặt Liên Hoa áy náy, nở nụ cười đến bên cạnh “Triển tổng, để đợi lâu, chuyện bên trong xử lý xong rồi, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi”

      "Nhân viên của em đều tràn đầy nhiệt huyết, bình thường công việc cần phải thả lỏng chơi đùa mới thoải mái chứ?" Triển Thiếu Khuynh có phần hâm mộ nhìn đám nam thanh nữ tú khỏe mạnh hưng phấn chạy ra hội trường, nghe được tất cả những gì Liên Hoa ở phía sau đài với nhân viên , môi cong lên "Em đều cùng hòa mình với mọi người như vậy sao?”

      "Làm thiết kế, cần phải giữ được tâm hồn tươi trẻ, điều này ngừng tạo cảm hứng, mọi người chênh lệch tuổi nhiều, rất dễ xảy ra chuyện." Liên Hoa nhìn theo bóng lưng các nhân viên rời mỉm cười:"Có điều mọi người làm việc cũng hết sức chuyên nghiệp tập trung tinh thần, chưa bao giờ đùa giỡn trêu chọc, tôi trả bản thiết kế lại cho họ họ lại trưng ra nét mặt đau khổ.”

      "Phải , nhưng tôi thấy hình như bọn họ cũng rất thích được em phê bình, được em sửa lỗi, em có đội ngũ cấp dưới rất giỏi." Triển Thiếu Khuynh khỏi nhớ lại vẻ mặt làm việc rất nghiêm túc của , biết hơn ai khác, lúc đó xinh đẹp mê người thế nào, khi hết sức tập trung làm cho người ta kinh ngạc rung động.

      Liên Hoa hơi nhếch khóe môi, đồng quan điểm : "Thực bọn họ đều rất khá, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ đẳng cấp quốc tế, nhưng nếu có gọt dũa có thể thành viên đá sáng lấp lánh, tôi rất hứng thú tôi luyện bọn họ." Liên Hoa giật mình nhớ tới chuyện, hỏi Triển Thiếu Khuynh: " Mấy vị trợ lý của Triển tổng đâu rồi, sao lại thấy?"

      "Tôi để cho bọn họ về rồi, tôi hẹn cùng ăn cơm trưa với Liên tổng, bọn họ ở lại cũng làm gì, tôi bố trí bọn họ quay về công ty, để chuẩn bị tốt cho thiết kế ngày hôm nay được sớm đưa ra thị trường."

      Liên Hoa áy náy : " ra là như vậy, là tôi lãng phí thời gian. Chuyện đó nên chậm trễ, chúng ta mau chóng ăn cơm . Triển tổng muốn đâu, thích hương vị như thế nào, có chổ(nơi) nào đặc biệt ?"

      "Tôi kén ăn, khách tùy chủ tiện *, em quyết định là được rồi." Triển Thiếu Khuynh dịu dàng nhìn Liên Hoa, chậm rãi .
      *Khách tùy chủ tiện : ý khách thuận theo ý chủ người chủ thuận tiện hơn.

      Liên Hoa trầm ngâm: "Vậy nên ở tại khách sạn này, bọn họ nhất định rất ồn ào . . .Ở gần đây. . . A! Tôi nghĩ đến nơi, chắc thích."

      Liên Hoa giúp đẩy Triển Thiếu Khuynh ra khách sạn, tài xế Tiểu Phi chở hai người, theo chỉ thị của Liên Hoa đến nhà hàng có tên là "Trà Xanh".

      Hai người
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 131: Thiên Tài Cổ Quái


      Triển Thiếu Khuynh cùng Liên Hoa chạm cốc, cũng uống hơi cạn sạch: "Về sau vẫn còn có nhiều cơ hội hợp tác, Liên tổng làm gì khách sáo như vậy. Hôm đó, các món ăn của Hoa Thảo được chứ, quản lý chưa hề làm bán mang về, nên tôi vẫn lo lắng, em mang đồ ăn về bị nguội lạnh ngon."

      "Rất ngon, hương vị mà năm năm trước tôi ăn giống nhau như đúc, uổng phí tôi nhớ nhiều năm qua. Vẫn là Triển thị có cách kinh doanh, Hoa Thảo quả là tấm biển chữ chì của thành phố K." Liên Hoa khỏi nhớ lại ngày đến đó, Tiểu Bạch và nóng nảy cùng nhau giành năm món ăn kia dáng vẻ là khôi hài đáng , tự chủ cười rộ lên.

      Tiểu Bạch vô cùng thích đồ ăn ở Hoa Thảo, vẫn quấy rầy , muốn nếm thử những món ăn khác, nhưng có chút sợ hãi gặp được Triển Thiếu Khuynh ở đây, làm hai cha con ngoài ý muốn gặp mặt. Trái tim yếu ớt có lẽ chịu đựng nổi vòng cáp treo nữa, bị kẹp giữa hai cha con, quả thực là rất dày vò, Tiểu Bạch nhất định phải tránh xa những nơi có thể gặp được Triển Thiếu Khuynh.

      Triển Thiếu Khuynh cười : "Em thích là tốt rồi, trước khi muốn đến đó ăn cơm có thể báo cho tôi biết tiếng, tôi giúp em đặt chổ ngồi giúp em lên tiếng dặn dò, Triển thị thể để khách quý bị chặn ngoài cửa được."

      Liên Hoa lắc đầu: "Vẫn là phiền hà Triển tổng, đối tác lớn của Triển thị khắp toàn cầu, hôm nay mở cho tôi lổ hổng, sau này rất khó khăn. hoạn quả mà hoạn đều(*), các công ty khác nghĩ như thế nào? Tôi cũng hi vọng vể sau làm việc khó khăn."
      (*) hoạn quả mà hoạn đều: câu này ý Liên Hoa thuộc diện khó khăn nên cần ưu tiên...

      "Em. . ." Em là người đặc biệt, chỉ có mình em mới có thể có loại vinh hạnh đặc biệt này!

      Nhưng Triển Thiếu Khuynh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Liên Hoa, cúi đầu rũ đôi mắt xuống ăn canh, những lời trong miệng cũng nghẹn ở cổ thể ra. Qua lại với Liên Hoa chuyện tìm hiểu nhau vài lần, nhìn ra được, chuyện gì đó nghiêm túc có biện pháp nào làm cho dao động. cũng hi vọng vì chuyện này mà làm cho hai người tranh cãi ầm ỹ, dù sao, về sau thời gian còn dài, khi Liên Hoa trở thành chủ mẫu của Triển thị, trở thành bà chủ của Hoa Thảo, xem còn có thể từ chối loại chuyện này hay .

      "Vâng? muốn gì?" Liên Hoa ngẩng đầu, tò mò nhìn Triển Thiếu Khuynh, đôi mắt kia của giống như hàn tinh (sao lạnh: sao mờ trong đêm mùa đông) lóng lánh có chút xuất thần, dáng vẻ hoảng hốt lại mơ mơ màng màng hấp dẫn chết người, mà lại khiến cho tim đập nhanh trận.

      Liên Hoa thở dài, chút động tác biểu cảm của dường như luôn làm cho trầm mê ngây ngất có thuốc chữa, đây là nỗi xót xa của nhà thiết kế, luôn có sức kháng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :