1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng càn rỡ: Tổng giám đốc dám cướp mẹ của tôi - Tả Nhi Thiển(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105: Có người ở trong xe?

      Mau mau lên xe chạy trốn?

      Nhưng như vậy làm Triển Thiếu Khuynh hoài nghi ! Tại sao vô duyên vô cớ, thấy lại bỏ chạy, nhất định là trong lòng có quỷ, càng làm cho Triển Thiếu Khuynh nghi ngờ trong xe giấu giếm cái gì. . . . . . .

      Đem giấu Tiểu Bạch ?

      Nhưng thời gian đủ, hai người phải gặp lại, có thể giấu Tiểu Bạch ở đâu? Hơn nữa làm như vậy, nhất định làm cho Tiểu Bạch thấy kì lạ, ngừng hỏi ngọn nguồn, có thể giải thích thế nào. . . . . .

      “Liên tổng?” Triển Thiếu Khuynh thấy nảy giờ Liên Hoa gì, vừa đến gần vừa hỏi, “Sao vậy, chẵng lẽ mất hứng khi thấy ?”

      Nhìn xe lăn của Triển Thiếu Khuynh ngày càng gần, trong đầu Liên Hoa dứt khoát, sử dụng toàn bộ sức lực, “Phanh” tiếng đóng cửa xe lại.

      “Mẹ, sao vậy?” Tiểu Bạch vừa định bước xuống xe, bị hành động của Liên Hoa hù doạ đến nghi ngờ, vội vỗ cửa xe hỏi.

      “Bảo bối ngoan, tạm thời con đừng chuyện!” Liên Hoa nháy mắt cực nhanh với Tiểu Bạch, sau đó làm động tác với tài xế, bất ngờ hiểu ra gật đầu, cửa xe lập tức khoá kín, nhốt Tiểu Bạch ở trong xe.

      “Ô, Triển thiếu gia, trùng hợp thế, cũng ở đây . . . . .” Lúc này Liên Hoa mới quay người lại, vững vàng ngăn cách ở trước cửa sổ xe, để cho Triển Thiếu Khuynh có bất kì cơ hội nào nhìn vào trong xe, để cho thấy con trai bảo bối, cười gượng , “ khéo, Triển thiếu gia. . . . .”

      “Em sao vậy?” Triển Thiếu Khuynh tới bên cạnh Liên Hoa, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua kính xe nhìn vào bên trong, “Trong xe có cái gì?”

      Thân thể Liên Hoa vững vàng ngăn được ánh mắt của , Triển Thiếu Khuynh khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Liên Hoa mồ hôi rũ rượi, nụ cười cứng ngắc của vô cùng chướng mắt, trực giác cho biết, giấu giếm cái gì đó.

      Nhưng cụ thể là cái gì, cũng , chỉ biết, Liên Hoa vĩnh viễn tự tin phấn khởi chưa từng luống cuống, cho dù là đối mặt với kẻ địch vu oan, cũng lạnh nhạt từ cao nhìn xuống.

      có.. . . có, sao có thể? Ha
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Sói Tính


      "Em ở đây ngẩn người? Ở cùng chổ với , làm cho em nhàm chán đến xuất thần?" Triển Thiếu Khuynh chăm chú nhìn Liên Hoa hỏi, vẫn xụ mặt biết trầm tư cái gì, cảm thấy ngột ngạt ủy khuất thất bại. Chẳng lẽ người phụ nữ này đối với tia hứng thú, muốn liếc nhìn cái sao!

      ràng năm năm trước nhìn ánh mắt của mê mẩn say đắm, đêm triền miên kiều diễm như thế, cùng với hài hòa phù hợp chê vào đâu được .....

      Liên Hoa lắc đầu: " có, chỉ là suy nghĩ chuyện, em có thấy nhàm chán."

      Triển Thiếu Khuynh nhếch khóe môi, ràng vẫn cảm thấy Liên Hoa trả lời cho qua chuyện, hay là do nguyên nhân chân của mình bị thương, lực hấp dẫn mới có thể giảm xuống?

      Người làm nghệ thuật dường như cũng là người cầu toàn, kiên trì như vậy là muốn hồi phục đứng lên, là vì thích người sa ngã đứng lên được, hi vọng phấn chấn hăm hở tiến lên?

      Nắm chặt tay, Triển Thiếu Khuynh tin chắc suy nghĩ trong đầu, muốn gắng sức tăng cường thời gian, chờ thời điểm hồi phục khỏe mạnh, xem còn có thể trốn hướng nào!

      Liên Hoa sửng sốt, ngón tay bị nắm chặt cảm giác thế này nhanh chóng truyền đến đại não, cúi đầu nhìn bàn tay của hai người đan xen nhau, ngây người.

      Sao lại là cảnh tượng này, cùng Triển Thiếu Khuynh thế nào lại giống như người bình thường tay nắm tay vai kề vai ngồi ghế! Rốt cuộc khi nào cùng Triển Thiếu Khuynh mười ngón tay đan xen nhau!

      Liên Hoa vội vàng nhìn khắp xung quanh, sợ Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận dùng mọi thủ đoạn phá hư mọi thứ bên trong xe để chạy đến, sau đó dùng mọi cách để hành hạ Triển Thiếu Khuynh. Con trai bảo bối của đối với bất kì thứ gì tiếp cận , người đàn ông có quan hệ thân thiết nắm tay của chút liền công kích phân biệt!

      Triển Thiếu Khuynh nhìn theo tầm mắt của Liên Hoa: "Em nhìn gì vậy, có cái gì ở trong xe làm em yên tâm sao? Có muốn lấy lại đây ?

      Lấy, lấy lại đây? Mang Tiểu Bạch đến đây? Đó mới là tự tìm chết phải sao!

      Liên Hoa nhanh chóng rút tay mình ra, kéo cằm ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Tôi chỉ nhìn xem trợ lý sao còn chưa đến, thời gian chờ rất lâu rồi."

      "Cũng có bao lâu, đợi được?" Triển Thiếu Khuynh mỉm cười, " đến nhanh thôi, hay là chúng ta tùy tiện tán gẫu, thời gian qua nhanh hơn." nghĩ muốn hiểu , Về tất cả những gì của .

      "Ừ, được." Liên Hoa gật đầu, "Triển thiếu gia còn lo lắng chuyện hợp tác cùng Thịnh Thế Liên Hoa? Xin yên tâm, hợp đồng này là tôi tự mình nắm, cung cấp cho Triển thị thiết kế đẳng cấp quốc tế, tuyệt đối làm cho thất vọng."

      "Ai muốn chuyện làm ăn công . . . " Triển Thiếu Khuynh mệt mỏi, " thể chuyện khác sao, em cũng chuyện về công việc với bạn bè sao?"

      Liên Hoa nghiêng đầu: "Nhưng tôi cùng Triển thiếu gia lại tính là bạn bè, ngoại trừ chuyện hợp tác hạng mục, còn có đề tài gì để đâu?"

      "Em! đúng là trước sau như em phải
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107: Mẹ Nuôi Chú Ấy ! (phần 1)


      Liên Hoa cười nhạt về phía trước xe, mở cửa tay lái phụ, vẫy tay với Triển Thiếu Khuynh : "Cám ơn bữa tối của Triển thiếu
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107: Mẹ Nuôi Chú Ấy ! (phần cuối)


      Bé nhìn thấy Triển Thiếu Khuynh sau đó chỉ bình phẩm người kia rất thú vị thôi sao? Bé thích cái xe lăn công nghệ mà Triển Thiếu Khuynh ngồi, mà có phản ứng gì với Triển Thiếu Khuynh? Tại sao Tiểu Bạch có thể thuyết phục làm chuyện nuôi người thành sủng vật, huống chi người kia là cha của bé!

      Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, lại ôm lấy cổ Liên Hoa cam đoan: "Mẹ có thể nuôi chú ấy chơi, nhưng chỉ có thể chơi trong giờ làm việc ở công ty thôi, với lại chú ấy tuyệt đối thể giành mẹ với con được, người đàn ông mẹ chỉ duy nhất người là con Liên Tĩnh Bạch!"

      "Tiểu quỷ!" Trong nháy mắt Liên Hoa gõ gõ cái trán của con trai, "Con nuôi người khác thành chú hề sao, ai dạy con tôn trọng người khác như vậy? Ngoại trừ con ra, sao mẹ phải nuôi người khác chứ? được ăn lung tung, về sau cũng cho con gặp người vừa rồi, để tránh con lung tung khi nhìn thấy chú ấy!

      "Hì hì. . . . .mẹ." Tiểu Bạch làm nũng trong lòng Liên Hoa, "Người ngồi xe lăn kia rất thú vị a, có rất nhiều rất nhiều công năng chơi rất vui, con rất thích, mẹ có thể cầu xin chú ấy cho con chơi chút?"

      "Lại lung tung, xe lăn có thể tùy tiện chơi sao, thân thể của người đó tốt, mới bắt buộc phải ngồi, chẳng lẽ con còn hâm mộ?" Liên Hoa kéo kéo lỗ tai của con trai, "Về sau cho phép những lời lễ phép như vậy, chú bị khuyết tật bất tiện lại được vui vẻ!"

      "Ồ. . .Con chỉ như vậy với mẹ thôi."
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 108: Cha Con Là Ai

      Kết thúc đấu thầu, Thịnh Thế Liên Hoa nhờ danh tiếng nổi trội của Triển thị ở thành phố K tiếng tăm vang dội, nổi tiếng và các đơn đặt hàng tăng lên theo cấp số nhân, gần đây hoàn thành số hạng mục thiết kế, Thịnh Thế Liên Hoa phô bày cùng các công ty hợp tác hoàn mỹ kết hợp phương án, danh tiếng càng chấn động lớn.

      Công ty lên theo quỹ đạo, công việc của Liên Hoa giảm rất nhiều, ngoại trừ tự mình quan sát thiết kế của Triển thị ra, nhiều nhất cũng chỉ điều hành FL cùng chủ trì phương hướng tính quyết sách của Thịnh Thế Liên Hoa, cách thời gian phải báo cáo công việc với Triển Thiếu Khuynh còn chút thời gian, chuyện kia cũng lo lắng, thời gian rảnh rất nhiều, có càng nhiều thời gian dành cho Tiểu Bạch.

      Hôm nay, bảy giờ tối, trong phòng nhà hàng Tây cao cấp ở thành phố K, giọng trẻ con mềm mại líu ríu ngừng.

      Tiểu Bạch chống cằm, ánh mắt to tròn long lanh nước tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ hôm nay có khách đến cùng ăn cơm, là ai vậy? là nam hay nữ? con có quen biết ?"

      Liên Hoa cười nhưng , lay chuyển được con trai cứ kéo váy làm nũng, mới thần thần bí bí : " biết ngay thôi, dù sao phải người đáng ghét!"

      Tiểu Bạch nhăn mặt nhăn mũi, cái miệng nhắn giống như cánh hoa phấn nộm cong lên: "A, con đương nhiên biết phải là Mục Thần đại phôi đản, nhưng rốt cuộc là ai, vì sao cho con biết? Là ai muốn quấy nhiễu bữa tối dưới ánh nến của hai mẹ con mình, đến đây làm bóng đèn?" Tiểu Bạch suy nghĩ cẩn thận cười trộm, Bây giờ Mục Thần đại phôi đản còn ở nước Mỹ xử lý đống tin tức tiêu cực kia mà, những việc liên tiếp xảy ra do J truyền ra là khá phấn khích!

      "Đợi chút con biết là ai, kiên nhẫn chút thôi!" Liên Hoa xoa bóp hai má hồng hồng của con trai, hết sức mong chờ phản ứng của người khách đến sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch.

      chuyện, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, ánh mắt Liên Hoa sáng lên, bước tiến lên mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, hai người bên ngoài bắt đầu oán giận : "Liên Hoa đại tiểu thư, cậu sao có thể chọn ăn cơm ở đây, để cho bọn tớ thiếu chút nữa ở đường bị kẹt xe chết! Nếu phải cậu mời khách mặc cho chúng tớ bóc lột, khó có được ngày nghỉ có đơn hàng, chúng tớ mới muốn buông tha cho cái giường êm ái, trời quá nóng lại chạy đến đây!"

      "Được được, là tớ đúng, nhưng là do các cậu muốn đến nhà hàng sang trọng nhất, tớ buộc lòng đặt chổ ở đây. . . " Liên Hoa mỗi tay người kéo cánh tay của hai người ở bên ngoài vào, nháy mắt mấy cái, thần bí : "Mẫn Mẫn, Uyển Nhu, lần trước tớ muốn giới thiệu vị soái ca với các cậu, hôm nay tới rồi!"

      " ?" Uyển Nhu và Mẫn Mẫn liếc nhau, trong mắt đều là ý vị hào hứng dạt dào, "Hì hì,
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :