1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục cưng bé nhỏ của tổng giám đốc hai mặt - Bàng Đô Đô (193C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 90 Viên Cổn Cổn Mau Trở Về!

      “Vâng” Viên Cổn Cổn ủy khuất gật đầu cái.

      “Cổn Cổn muốn ở nhà chúng ta, buổi tối em ấy cùng em ngủ chung, hai người được phép mật báo cho Triệt biết…nếu …” Long Tịch Bảo vừa ăn kem vừa nheo mắt lại uy hiếp cặp sinh đôi.

      “Bảo Bảo, Cổn Cổn ở đây phải là được, nhưng chúng ta cũng nên với Triệt tiếng, nếu gấp đến điên mất” Long Tịch Hiên đồng ý .

      “Đúng vậy, ngày mà nhìn thấy lão bà của , phát điên lên!” Long Tịch Bác lên tiếng ủng hộ.

      “Có mới lạ… giờ có mỹ nhân bên cạnh rồi… nghĩ đến em đâu” Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ lại lại muốn rơi lệ.

      “Em mặc kệ! Em cho phép hai người cho biết! Các người mà cho biết em liền để ý đến hai người” Long Tịch Bảo vội vàng múc miếng bánh ngọt nhét vào miệng của Viên Cổn Cổn cho có cơ hội khóc, sau đó quay đầu lại nhìn cặp sinh đôi, ánh mắt chính là…hai người dám làm em ấy khóc, em liền náo chết hai người…

      Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, biết nên cái gì cho phải… ấy là lão bà, tâm can bảo bối của người ta…bọn họ làm như vậy được tốt lắm…theo như tính tình của tên Triệt kia, nếu như bị chính tìm thấy, ấy còn thảm hơn…

      Viên Cổn Cổn hít mũi cái, làm theo đút lại cho Long Tịch Bảo miếng bánh ngọt.

      “Cổn Cổn ngoan, khóc nha, chúng ta thèm để ý đến những tên đàn ông xấu này nữa, chúng ta trở về phòng thôi” Long Tịch Bảo từ đùi Long Tịch Bác nhảy xuống, dắt Viên Cổn Cổn đáng thương về phòng. đột nhiên lộn trở lại cầm hai phần điểm tâm còn ăn dở bàn, mặt đỏ hơi thở gấp hừ lạnh tiếng, sau đó ưu nhã xoay người, bỏ lại hai tên ‘đàn ông xâu’ buồn bực nhìn bóng lưng của

      Lần này lại phiền toái đây…

      “Bác, cơm nắm nhà ta thấy đâu, ấy có chạy đến nhà hai người hay ?” thanh tức giận từ trong điện thoại truyền đến… rất ràng…là Hắc Viêm Triệt…

      “Ách…ta biết nên như thế nào…” Long Tịch Bác ấp úng.

      “Được, tôi hiểu rồi, tôi tại liền đến nhà cậu” Hắc Viêm Triệt chửi thề tiếng, đáng chết, lớn gan, con bé ú xem làm thế nào thu thập em…

      “Có cái này…ừm, bảo bối của cậu cậu có người khác sao?” Long Tịch Bác tò mò hỏi.

      “Cậu có khả năng sao? Là Minh…còn có lão bà của nó Tô Ánh Lạc” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      “Minh? Nó phải ở Las Vegas sao? Trử về lúc nào?”.

      “Vừa tới hôm nay…chết tiệt” Hắc Viêm Triệt nóng nảy đến.

      Long Tịch Bác khẽ cười cái, rôt cuộc hiểu lời của Viên Cổn Cổn là chuyện gì.

      “Tớ cúp máy đây, giúp tớ trông coi ngôi sao tai họa đó, tớ lập tức tới ngay” Hắc Viêm Triệt hận hận .

      “Này, đừng quá hunh tàn…” Long Tịch Bác giọng nhắc.

      “Cậu yên tâm, mình tuyệt đối ‘quá hung tàn’ “ Thanh Hắc Viêm Triệt ôn nhu vọng ra từ điện thoại khiến Long Tịch Bác khỏi run lên cái liền cúp máy.

      Chậc chậc…Viên Cổn Cổn đáng thương…Thượng đế phù hộ em…

      9 giờ tối, Long Tịch Bảo cùng ‘đồng mình’ của mình nằm tâm .

      “Cổn Cổn, em xem, tất cả đều là hình mỹ nam”.

      rất đẹp trai” Viên Cổn Cổn mắt sáng như tuyết nhìn mấy cuốn mâng trong tay Long Tịch Bảo.

      “Cuốn này nam sinh tóc ngắn là công, nam sinh tóc dài là thụ, xứng đôi” Long Tịch Bảo thỏa mãn gật gật đầu.

      “Công? Thụ?” Viên Cổn Cổn hiểu nhìn Long Tịch Bảo.

      “Giống như em cùng Hắc ác ma nhau. là công, em là thụ, là công nên có thể tùy tiện khi dễ em, nhưng mà em cũng dám phản kháng…” Long Tịch Bảo kiên nhẫn ‘chỉ dạy’ Viên Cổn Cổn…

      Viên Cổn Cổn trưng ra bộ mặt mơ hồ, cái hiểu cái gật đầu cái.

      hiểu cũng sao, nhìn lâu chút biết , những thứ này đều là ta cất giấu, em cứ từ từ mà xem, xem xong chúng ta có thể cùng nhau thảo luận” Long Tịch Bảo hưng phấn tốt, Vũ mẹ có ở đây nên có người cùng chia sẻ… tại tốt rồi, nhặt được ‘đồng minh’ đáng như thế này… là quá tốt…

      Viên Cổn Cổn nhìn đống tập sách, ngôn tình cùng manga cầm lên bắt đầu ‘nghiên cứu’…

      Cửa phòng ‘phanh’ tiếng mở ra…dọa cho sợ hai người ngồi trong phòng, khẩn trương nhìn người ở cửa.

      Hắc Viêm Triệt tức giận nhìn đến giường, dọa cho Viên Cổn Cổn vội vàng núp phía sai Long Tịch Bảo dám lộ mặt. Long Tịch Bảo nhìn thấy người tới là Hắc Viêm Triệt mỹ mâu liền lập tức bắn về phía tia nhìn chán ghét, ý tứ rất ràng các người bán đứng ta, ta liền để ý đến các người.

      Cặp sinh đôi ‘rất vô tội’ lắc đầu, ý bọn họ có bán đứng .

      “Viên Cổn Cổn, mau đến đây cho !” Hắc Viêm Triệt quát lớn.

      Bị kêu đến tên, Viên Cổn Cổn run lên, trong lòng có chuẩn bị…hôm nay là Triệt ‘nóng nảy’…cũng tốt hơn so với Triệt lãnh khốc…nghĩ đến ôm nữ nhân khác, nhất thời dũng khí từ đâu đến, liền giọng “Em…em qua…tôi muốn cùng ly hôn…”

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, sau đó liền hỏi lại “Em cùng ta cái gì? Lặp lại lần nữa…”.

      “Cùng…cùng…cùng …ly hôn” Người nào đó giọng lặp lại lần nữa.

      Cặp sinh đôi khỏi vì Viên Cổn Cổn mà đổ mồ hôi lạnh…đây phải là muốn chết sao…

      “Viên Cổn Cổn! Lặp lại lần nữa” Hắc Viêm Triệt dữ tợn rống to đứng lên…

      Viên Cổn Cổn bị dọa sợ đến nước mắt chảy loạn ra, trong lòng vừa sợ lại vừa ủy khuất…nhưng là dám lặp lại lần nữa…

      “Em khóc cái gì…mau tới đây!” Hắc Viêm Triệt rống lên tiếng.

      “Hu hu…Bảo Bảo…” Viên Cổn Cổn sợ hãi nắm lấy góc áo Long Tịch Bảo, meo meo gọi vào.

      “Đừng sợ Cổn Cổn!” Long Tịch Bảo giọng an ủi.

      “Long Tịch Bảo!” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng kêu.

      “Ngươi đó…có người khác ở ngoài đúng…ngươi còn hung dữ như vậy ở đây…như vậy càng quá đáng…trước kia ngươi nhà trẻ, giáo dạy ngươi sao? Làm sai nên dũng cảm thừa nhận sai lầm…nếu …” Long Tịch Bảo nhìn ánh mắt sắc bén của Hắc Viêm Triệt, đầu tiên là lớn tiếng, sau đó từ từ lại, cuối cùng dần dần giảm thanh…

      ————ta là tuyến phân các giảm thanh ————

      Chương 91 Ai Cũng Cứu Được Em!

      Long Tịch Hiên nhìn Hắc Viêm Triệt cái, chỉ thấy đôi mắt màu tím nhạt của cậu ta càng lúc càng đậm màu, biết đây là điềm báo cậu ta sắp bộc phát, vội vàng chạy đến bên cạnh Long Tịch Bảo, ôm cách xa ‘chiến trường’, để làm loạn thêm nữa…

      Long Tịch Bảo khiếp sợ trốn vào trong ngực Long Tịch Hiên, thể thừa nhận… bộ dạng Hắc ác ma tức giận rất đáng sợ… chưa kể tới mắt thay đổi màu, đáng sợ nhất là… người ta tản mát ra ‘sát khí’!

      ‘Huyết thống’ của ta đủ để giết người trong vô hình, là sinh vật vừa tàn bạo vừa nguy hiểm…

      Thiếu Long Tịch Bảo ‘chống đỡ’, Viên Cổn Cổn càng thêm sợ hãi lui về phía sau… sắp tức giận…

      "Viên Cổn Cổn, cho em cơ hội nữa, tới đây." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng , đôi mắt màu tím hề chớp mà nhìn chằm chằm giống như quả bóng tròn ngồi giường, lại dám với hai chữ ly hôn… lại dám…

      Viên Cổn Cổn ngồi giường bị dọa đến nước mắt giọt giọt rơi xuống, trong lòng uất ức vô cùng, ràng là phản bội còn hùng hồn như vậy… bá đạo như vậy… đừng tưởng rằng chỉ có tính khí… em cũng có!

      "Em… em qua… em…em muốn trở về với tìm… tìm bé kia … em… em muốn ly hôn…em… em muốn về nhà tìm mẹ… ô..ô…"

      Nghe vậy Hắc Viêm Triệt tuyên bố dùng hết kiên nhẫn vốn nhiều của mình, vốn còn muốn giải thích ‘hiểu lầm’ mà nhìn thấy, nhưng bây giờ muốn, để cho hiểu lầm cũng được, sống chung lâu như vậy… cư nhiên hiểu chút nào, còn dễ dàng ra muốn ly hôn, xem sửa chữa thế nào, lạnh lùng tới, phen bắt lấy thân thể giãy giụa dứt của , ngón tay thon dài nắm lấy cằm , để cho thể ngẩng mặt nhìn

      "Viên Cổn Cổn, em cho rằng em là ai? Thứ cho tôi nhắc nhở em... em là sủng vật mà ba em đưa cho tôi, nữ giúp việc chỉ thuộc về tôi, thư ký riêng của tôi, em có tư cách gì ly hôn với tôi? Cho dù hôm nay tôi ôm người phụ nữ khác ân ái trước mặt em, em cũng phải ngoan ngoãn trở về phòng chờ tôi, chọc giận tôi, em biết có kết quả gì, còn cần tôi nhắc lại cho em sao?"

      Viên Cổn Cổn còn chưa đáp lời, Long Tịch Bảo liền nhịn được thét lên: " quá đáng, Triệt, làm sao có thể như vậy, Cổn Cổn là bà xã của , chính ngoại tình nhận sai coi như xong, còn những lời như vậy!"

      Hắc Viêm Triệt buông cằm Viên Cổn Cổn ra, ôm vào trong ngực, quay đầu lạnh giọng : " ấy là người của tôi, tôi muốn đối với ấy thế nào là tự do của tôi, tôi còn chưa tính sổ với em, em lại chủ động tìm tới cửa."

      Long Tịch Bảo tức giận trợn to đôi mắt to mê người, ra lời, rất khẳng định ta Cổn Cổn, cũng tin ta làm ra chuyện có lỗi với Cổn Cổn, nhưng mà tại sao ta muốn ra những lời đả thương người như vậy…

      Viên Cổn Cổn đau lòng uất ức chảy nước mắt, phát ra tiếng khóc ô ô, làm cho người ta nghe hết sức đành lòng…

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày cái, nhìn làm bộ đáng thương ở trong ngực, lạnh giọng : " được khóc, em thử khóc nữa tôi xem."

      Viên Cổn Cổn mím môi, dám khóc ra tiếng nữa, chỉ là yên lặng chảy nước mắt… đôi mắt to tròn trịa ai oán nhìn .

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, ôm lên rồi chuẩn bị ra ngoài, Viên Cổn Cổn vừa nghĩ tới kết quả sau khi về nhà, vội vàng mang theo tiếng khóc nức nở thét lên: "Bảo Bảo… ô ô… Bảo Bảo… cứu tớ…."

      Long Tịch Bảo nghe vậy, an phận giãy giụa trong ngực Long Tịch Hiên, muốn ‘ nâng cao chính nghĩa’, tiếc rằng Long Tịch hiên ôm quá chặt, làm cho giãy thế nào cũng thoát được.

      "Ai cũng cứu được em, Viên Cổn Cổn em nhất định phải chết." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , cứ như vậy ôm tròn trịa giãy giụa dứt khỏi tầm mắt của Long Tịch Bảo.

      " buông em ra, buông em ra!" Long Tịch Bảo sốt ruột tức giận thét lên.

      "Bảo Bảo, đừng , đây là việc nhà của Triệt." Long Tịch Hiên dịu dàng .

      " ta khi dễ Cổn Cổn." Long Tịch Bảo quát.

      "Cậu ấy ‘khi dễ’ bé, cũng là bởi vì cậu ấy Cổn Cổn, có chuyện gì, Triệt làm gì ấy."

      Long Tịch Hiên ôm ngồi lên giường, an ủi .

      "Mấy tên đàn ông đáng ghét các người biết sử dụng danh nghĩa ‘’ này để làm chuyện tổn thương chúng tôi, các người tổn thương em là bởi vì , bây giờ ta tổn thương Cổn Cổn cũng bởi vì , đem cái ‘’ của các người cái rắm." Long Tịch Bảo kích động thoát khỏi lồng ngực của Long Tịch Hiên, vừa vừa phát tiết đấm xuống giường lớn, giận .

      "Long Tịch Bảo, em tốt nhất có chừng có mực cho , còn chưa xong có phải ?" Long Tịch Bác nhíu mày vui .

      "Em có chừng có mực đấy, còn chưa xong đấy, sao!" Long Tịch Bảo nâng lên cái cằm xinh đẹp, khiêu khích nhìn .

      "Em có thể đạo lý hay , Cổn Cổn là bảo bối của Triệt, chúng ta có thể làm sao? Cũng thể để cho cậu ta mang chứ?"

      Long Tịch Bác giọng điệu ‘kiên nhẫn’ .

      "Hai người các nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy, các đem Cổn Cổn - con cừu đáng của em cứng rắn đưa đến tay Hắc Viêm Triệt cái này – con báo hung ác kia, em chán ghét các , chán ghét các , chán ghét các những tên đàn ông ích kỷ lại tư lợi, chán ghét các bá đạo lại tàn bạo, ghét… ghét… chán ghét các ." Long Tịch Bảo vừa vừa hung hăng vỗ xuống giường lớn, hận đem giường đập nát được.

      " lười phải với em!" Long Tịch Bác khẽ nguyền rủa tiếng, xoay người ra ngoài, là đủ rồi, còn ở lại khẳng định khống chế được tới đánh cho cái mông của trận, chưa từng thấy qua nào kỳ cục như vậy…

      -------tôi là đường phân cách tuyến kỳ cục --------

      Chương 92 Đổi Tính?!

      "Em mới lười phải với ! Lãng phí nước miếng quý báu của em!" Long Tịch Bảo hô to về phía bóng lưng Long Tịch Bác tức giận đùng đùng.

      "Được rồi, Bảo Bảo, em muốn tức giận đến lúc nào?" Long Tịch Hiên đưa tay ôm Long Tịch Bảo ngồi chồm hổm ở giường qua, bất đắc dĩ .

      Long Tịch Bảo đẩy ra, nằm xuống đưa lưng về phía , buồn buồn : "Tức đến chết mới ngừng, cũng ra ngoài ."

      Long Tịch Hiên nhìn bóng lưng bướng bỉnh của , thở dài, đứng dậy, từ từ ra ngoài… Hắc Viêm Triệt a Hắc Viêm Triệt, lần này bị cậu hại chết…

      Nghe tiếng đóng cửa, Long Tịch Bảo hơi quay đầu nhìn về phía cửa phòng, lúc sau đem khuôn mặt nhắn vùi vào trong gối, ra biết liên quan đến bọn họ. Hắc ác ma muốn dẫn Cổn Cổn , ai cũng có quyền cản trở, nhưng là chính là tức giận…

      Câu kia của Hắc ác ma ( ấy là người của tôi, tôi muốn đối với ấy thế nào là tự do của tôi) rất tự nhiên khiến nhớ tới câu kia của Long Tịch Bác ( ấy là người của tôi, tôi muốn giết chết ấy cũng là việc của tôi). Tại sao đàn ông luôn là muốn đem phụ nữ hoạch định thành vật sở hữu của họ, các đều trở thành cái gì, tùy họ muốn hung dữ liền hung dữ, muốn ngược liền ngược, là quá đáng…

      nhất định phải thay đổi tình hình nay! Nhất định!

      -------- ta là đường phân cách tuyến buồn bực --------

      Sáng sớm…

      " Bác, buổi sáng tốt lành a" Long Tịch Bảo mặc áo ngủ ren ngọt ngào, chui vào trong chăn mỏng màu đen của Long Tịch Bác, nũng nịu tiến vào trong lồng ngực khiêu gợi của , meo meo gọi.

      Bị kêu tỉnh, Long Tịch Bác mở to đôi ưng mâu, hiểu nhìn bé cưng cười đến ngọt ngào trước mắt, cho là hôm nay tới.

      "Sao vậy, người ta tới gọi dậy a" Long Tịch Bảo tiếp tục meo meo .

      Long Tịch Bác vẫn nhìn lên tiếng… cảm giác có chút cổ quái…

      " xin lỗi nha… ngày hôm qua là người ta đúng, nên nổi giận lung tung với hai , đừng tức giận có được ?" Long Tịch Bảo có chút xấu hổ ‘nhận sai’…

      Em ấy uống lộn thuốc sao? Long Tịch Bác vẫn như cũ nhìn lời nào.

      Lúc này, Long Tịch Bảo cắn môi dưới, trong hốc mắt rất nhanh lấp lánh ánh nước trong suốt, giọng : "Phải như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho em, nếu cho đánh cái mông của em, đánh xong phải hết giận nha."

      Long Tịch Bác nhìn bộ dạng sắp khóc, vội vàng đưa tay ôm , : " giận em, đừng khóc."

      "Vậy tại sao chuyện với người ta?" Long Tịch Bảo ‘khổ sở’ hỏi.

      " cho là hôm nay em tới…" Long Tịch Bác vỗ lưng .

      "Em nhớ nha." Long Tịch Bảo nũng nịu đưa tay ôm cổ , ngọt ngào .

      Long Tịch Bác hoàn toàn thoải mái… mặc dù biết tại sao đột nhiên đổi tính, nhưng thay đổi như vậy là con mẹ nó tốt lắm…

      Long Tịch Bảo hôn lên gương mặt tuấn tú của Long Tịch Bác, sau đó làm nũng : "Nhanh lên chút rời giường a, bụng của người ta cũng đói muốn xẹp lép rồi."

      "Được." Long Tịch Bác khẽ cười hôn lại cái.

      "Vậy nhanh lên chút, em gọi Hiên rời giường nha." Long Tịch Bảo đỏ mặt chui ra khỏi chăn, nhấc đôi dép búp bê của về phía phòng của Long Tịch Hiên…

      Long Tịch Hiên ôm lấy cục cưng ở bên cạnh, bắt được bàn tay bé nghịch ngợm của , khẽ mở đôi ưng mâu tà tứ, dịu dàng nhìn nhóc trước mắt, ngờ hôm nay vẫn đến, dù sao hôm qua tức giận như vậy mà.

      " Hiên, buổi sáng tốt lành, Bảo Bảo dịu dàng đáng của tới gọi dậy đây." Long Tịch Bảo lộ ra nụ cười ngọt ngào, nghịch ngợm .

      "Buổi sáng tốt lành, Bảo Bảo dịu dàng đáng của , tức giận sao?" Long Tịch Hiên khẽ cười sờ khuôn mặt bóng loáng của .

      Long Tịch Bảo lắc đầu cái, giọng : "Ngày hôm qua là em tốt, có chút cố tình gây , đừng giận em a, lần sau em như vậy nữa." xong còn bày ra vẻ mặt ‘nếu tha thứ cho em... em khóc cho xem’ nhìn .

      Long Tịch Hiên buồn cười hôn cái lên trán của , giọng : " tức giận."

      Long Tịch Bảo vui vẻ ôm , rồi hôn mấy cái lên mặt , xong mới meo meo : "Này mau dậy , người ta đói bụng."

      "Được… được… được, con mèo ham ăn." Long Tịch Hiên khẽ cười đứng dậy vào phòng tắm, rửa mặt.

      Mà Long Tịch Bảo mang vẻ mặt ‘bí hiểm’ nhìn bóng lưng của

      Chờ Long Tịch Hiên rửa mặt xong, lúc ôm Long Tịch Bảo đến phòng ăn, Long Tịch Bác ở đó chờ bọn họ rồi, Long Tịch Bảo thoát khỏi lồng ngực ấm áp của Long Tịch Hiên, chạy lấy đà, ‘bay’ đến trong ngực Long Tịch Bác, trong miệng còn kêu: " Bác… con dơi ôm!"

      Long Tịch Bác hơi khẩn trương đón lấy nhóc phi tới, thấp giọng khiển trách: "Cẩn thận! Lớn như vậy còn nghịch ngợm như thế a."

      "Hì hì, chơi vui chứ sao." Long Tịch Bảo nghịch ngợm le lưỡi, cười hì hì .

      "Em a, đây, uống sữa tươi trước." Long Tịch Bác cưng chiều lắc đầu cái, cầm lên ly thủy tinh bắt đầu cho uống sữa tươi.

      Long Tịch Hiên cũng cười ngồi xuống, ưu nhã uống hớp cà phê, sau đó nhìn Long Tịch Bảo vẻ mặt khổ sở nuốt sữa xuống, từ thích sữa tươi… ha ha… hôm nay thời tiết tệ…

      ---------------- ta là đường phân cách tuyến thời tiết tốt --------

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 93 Bảo Bối! Em Giỏi

      " Bác, lát nữa với người ta tới phòng súng có được ?" Ăn bữa sáng do Long Tịch Bác đút cho, Long Tịch Bảo meo meo .

      "Phòng súng? Em muốn làm gì?" Long Tịch Bác uống hớp cà phê.

      "Muốn chọn khẩu súng, sau đó tập bắn chút, người ta rất lâu rồi luyện tập." Long Tịch Bảo chu cái miệng nhắn .

      " luyện luyện, em biết thuật phòng thân là được rồi, có thể bắn súng hay đều quan trọng, dù sao em ở đây bên tụi , tụi đều bảo vệ em." Long Tịch Bác nhàng nhéo gương mặt của , lại đút miếng salad vào trong miệng .

      Long Tịch Bảo nhai salad trong miệng, nghe theo mà .

      " nha, tại bỏ phí, vậy khổ cực trước kia phải đều uổng phí sao, em nha, em muốn … phải ."

      ".. .. , ăn sáng xong rồi , đừng lộn xộn." Long Tịch Bác bất đắc dĩ nhìn Long Tịch Hiên cái, rồi đồng ý.

      "Hì hì, Bác tốt nhất." Long Tịch Bảo cười đùa hôn lên gương mặt tuấn tú của Long Tịch Bác cái kêu.

      "Nha đầu chết tiệt kia, toàn là dầu mỡ." Long Tịch Bác buồn cười vỗ mông cái.

      "Để cho da ẩm ướt chút, như vậy làn da của mới có thể bóng loáng, non mềm giống em nha."

      Long Tịch Bảo rất biết xấu hổ mà khoe khoang.

      Cặp sinh đôi nghe vậy khỏi cười khẽ tiếng… là phục

      Phòng súng…

      "Đây là ‘Desert Eagle’" Long Tịch Bảo giống như phát ra vùng đất mới cầm khẩu súng ngắn kích cỡ lớn, thoạt nhìn rất khốc hô to. ‘Desert Eagle’ có danh xưng ‘đại bác bỏ túi’ trong các loại súng ngắn, uy lực của nó lớn đến mức có thể đánh ngã con nai nặng nửa tấn ở ngoài 200 mét, người bị nó bắn trúng chỗ hiểm tuyệt còn hi vọng sống sót.

      "Em hưng phấn như vậy làm gì." Long Tịch Hiên dịu dàng sờ sờ tóc .

      "Em muốn cái này, em muốn cái này." Long Tịch Bảo meo meo .

      "Cái này được." Long Tịch Bác lấy khẩu ‘Desert Eagle’ tay .

      "Tại sao, cũng phải chỉ có duy nhất khẩu súng này, đừng keo kiệt như vậy mà, Bác " Long Tịch Bảo mân mê cái miệng nhắn mềm mại, có chút vui.

      " phải là keo kiệt, là khẩu súng này thích hợp cho em dùng." Long Tịch Bác trả khẩu súng về chỗ cũ.

      "Tại sao nha?" Long Tịch Bảo lôi kéo ống tay áo của meo meo kêu lên.

      "Khẩu súng này uy lực rất lớn, nhưng mà lực phản chấn còn lớn hơn, lớn tới mức có thể làm gãy xương cánh tay, rất ít người dùng để luyện súng." Long Tịch Bác kiên nhẫn giải thích.

      "Nhưng em từ luyện võ, giống như vậy nha!" Long Tịch Bảo thuận theo dậm chân.

      " được, tuyệt đối được." Long Tịch Bác kiên quyết .

      "Nhưng mọi người đều khẩu súng này uy lực rất lớn, lực sát thương rất mạnh, em cũng muốn xem thử chút thôi." Long Tịch Bảo có chút hồng vành mắt.

      " được, em khóc cũng vô dụng." Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, nhìn .

      "Bảo Bảo, súng này cũng thực dụng, lúc nó mới được ra tạo ra vốn định cấp cho bộ đội đặc chủng sử dụng. Kết quả chẳng những bộ đội đặc chủng, mà ngay cả cảnh sát cũng muốn dùng loại súng ngắn có sức giật lớn đến mức biến thái, đạn ít đến đáng thương, uy lực mạnh đến nhàm chán như vậy. Nghe lời, có được ?" Long Tịch Hiên dịu dàng .

      Long Tịch Bảo chép miệng, khẽ gật đầu cái.

      Long Tịch Hiên khẽ cười sờ sờ gương mặt của , mang theo tới dãy giá súng khác trước mặt, cầm lên khẩu súng lục rất xinh xắn: "Khẩu súng này là súng lục cỡ kiểu mới do công ty súng ống Bal Harbour của Mĩ gần đây mới sản xuất ra, cả khẩu súng chỉ dài có 132mm, cao 94mm, nặng 0.36kg, là khẩu súng lục xứng với tên , hơn nữa được xưng là khẩu súng lục nhất bắn ra đạn súng lục 9mm tiêu chuẩn, có lực sát thương, hơn nữa sức giật , thích hợp cho em dùng."

      "Rất ‘bỏ túi’, rất ‘đáng ’" Long Tịch Bảo hứng thú lắm mà .

      "Em chỉ là lấy ra luyện súng mà thôi, muốn súng uy lực lớn như vậy làm gì." Long Tịch Bác cầm lên khẩu súng khác, lau cái rồi giọng .

      "Đừng xem thường nó , loại súng mi-ni này đại đa số đều là vũ khí sát thủ dùng, dĩ nhiên bọn họ còn có thể cải tiến qua, nhưng loại súng này đều có cùng đặc điểm, chính là có thể bí mật mang theo được, giết người ở vô hình." Long Tịch Hiên vừa vừa đem súng tay giao cho Long Tịch Bảo, cưng chìu sờ sờ đầu của .

      Long Tịch Bảo suy nghĩ chút, như vậy, vẫn là khẩu súng này đối với thực dụng hơn nhiều, liền chọn nó.

      "Vậy em lấy cái này, cám ơn Hiên." Long Tịch Bảo vui vẻ hôn cái lên gương mặt tuấn tú của Long Tịch Hiên, hưng phấn chạy tới phòng tập bắn.

      giờ sau, Long Tịch Bảo cầm mắt kính màu vàng, cực kỳ hào hứng nhào vào trong ngực Long Tịch Bác, vui vẻ hỏi: " Bác, như thế nào như thế nào?"

      " tệ, tất cả đều ngay giữa hồng tâm, giết người thành vấn đề." Long Tịch Bác tâm tình tệ khích lệ , tiểu gia hỏa mặc dù nghịch ngợm gây , tùy hứng lại thích khóc, nhưng mà thực chưa từng gây ra chuyện xấu, điểm này khiến rất hài lòng.

      "Vậy em có thể bảo vệ các sao?" Long Tịch Bảo mong đợi nhìn .

      Long Tịch Bác sửng sốt chút, cười : " chứng minh, em có thể rồi."

      Long Tịch Bảo vui vẻ ở trong lòng vừa cười lại nhảy, sau đó nhào vào trong ngực Long Tịch Hiên, cọ tới cọ lui.

      " Hiên, có nghe thấy , Bác em có thể bảo vệ các rồi."

      Long Tịch Hiên cười ôm vào lòng, dịu dàng : " nghe thấy, bảo bối em giỏi."

      Long Tịch Bảo vui vẻ cười híp mắt to, meo meo : "Em muốn ăn kem ly!"

      "Được, vậy đem súng trả về trước ." Long Tịch Hiên ôm rồi ra ngoài.

      " nha, em muốn giữ lại khẩu súng này, ngày mai còn phải tới luyện." Long Tịch Bảo giữ chặt khẩu súng trong tay.

      " được, quá nguy hiểm." Long Tịch Bác .

      "Em mặc kệ nha, em muốn em muốn em nhất định muốn, các cho em... em liền trộm ‘Desert Eagle’ tới chơi."

      Long Tịch Bảo thuận theo kêu lên.

      "Được.. được…, cho em cho em, nhưng mà nhất định phải cẩn thận biết ?"

      Long Tịch Hiên trấn an , cho khẩu súng phòng thân cũng tốt, mặc dù luôn ở bên cạnh bọn họ, nhưng nơi này là nước Mĩ… chuyện gì cũng có thể xảy ra.

      "Hiên!" Long Tịch Bác đồng ý giọng kêu tên em trai.

      "Ư! Hiên, là người tốt khéo hiểu lòng người, thông tình đạt lý, hiền lương thục đức, em cả đời."

      Long Tịch Bảo ôm cổ của Long Tịch Hiên hôn mấy cái lên mặt

      Long Tịch Bác đưa ngón tay thon dài búng cái lên trán của Long Tịch Bảo, bất đắc dĩ : "vậy đây lần duy nhất, cho phép ăn vạ nữa"

      "Yes, sir" Long Tịch Bảo nghịch ngợm chào cái, lại chọc cho cặp sinh đôi phải bật cười…

      Chương 94 Người Ta Cần!

      "Ô.. ô… cần…"

      Trong phòng truyền đến tiếng thở gấp khàn khàn mập mờ cùng tiếng khóc khẽ mềm mại đáng

      Viên Cổn Cổn nức nở cầu xin tha thứ, nhiều ngày như vậy, chưa từng ngày bỏ qua cho , mỗi lần đều khiến hôn mê mới thôi, sau khi hôn mê, mới ôm vào phòng tắm tự mình giúp tắm rửa, đợi tỉnh lại lần nữa, cho ăn cơm, sau đó lại là ‘làm’ vĩnh viễn kết thúc… là quá đáng… là chính bản thân ngoại tình…còn những lời tổn thương người như vậy… bây giờ còn như vậy… là quá đáng…

      Đôi mắt màu tím lãnh tình của Hắc Viêm Triệt chăm chú nhìn chằm chằm phía dưới, khuôn mặt nhắn của đỏ ửng, khẽ nấc lên, vốn là giọng ngọt ngào tại cộng thêm tiếng nức nở, khiến thanh của nghe qua càng thêm dẫn dụ người ta phạm tội…

      Đúng vậy… trừng phạt tức giận làm cho lo lắng, tức giận cư nhiên dễ dàng ‘ly hôn’ ra khỏi miệng như vậy, tức giận ở bên lâu như vậy còn chưa hiểu

      chỉ có … cũng chỉ muốn , nhưng sao…

      "Hu hu… đừng như vậy… hu hu… Triệt… a…"

      Viên Cổn Cổn đáng thương kêu lên… nhưng người đàn ông phía lại nhắm mắt làm ngơ, chỉ là phát huy ‘thú tính’ nguyên thủy nhất của . … vốn cũng phải là người bình thường…‘huyết thống đặc biệt’ khiến ở phương diện ‘tính’ (tình dục) cũng khác hẳn với người thường…

      còn tiếp tục ‘làm’ như vậy… chết… ô.. ô…thời điểm Triệt nóng nảy có là gì… Triệt lãnh khốc mới là khủng khiếp a…

      "Em tốt nhất ngậm miệng lại, đừng y y nha nha nữa, vậy chỉ làm kết cục của em càng thê thảm hơn thôi." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng ‘nhắc nhở’.

      "Hu hu… em sai rồi… em xin lỗi… lần sau em cũng dám nữa ... hu hu…"

      Viên Cổn Cổn lặp lại câu mà nhiều nhất trong mấy ngày … dám nữa…

      "Muộn rồi, cho em cơ hội, em quên rồi sao?" Hắc Viêm Triệt liên tục va chạm với thân dưới của , thân thể nóng hừng hực cùng giọng điệu lạnh lẽo tạo nên đối lập mãnh liệt.

      Viên Cổn Cổn vừa uất ức vừa khổ sở rên rỉ, hu hu… Triệt nóng nảy tại sao còn chưa xuất a… mặc dù thích rống người nhưng mà nhẫn tâm như Triệt lãnh khốc a…

      Hắc Viêm Triệt mắt lạnh nhìn phía dưới sắp chịu nổi nữa, cúi đầu hôn cái miệng nhắn phấn nộn của , nhàng mút vào… ‘vận động’ còn tiến hành….

      ----- ta là đường phân cách tuyến xấu hổ -----------------

      "Cái gì? ngày đó người Cổn Cổn nhìn thấy là em trai sinh đôi của Triệt sao?" Long Tịch Bảo kinh ngạc nhìn Long Tịch Bác.

      "Đúng vậy, cho nên Cổn Cổn hiểu lầm." Long Tịch Bác ôm Long Tịch Bảo nhàng vuốt ve mái tóc đen của chết nhu thuận gần đây của

      "Nhưng em thế nào chưa bao giờ biết Triệt có em trai sinh đôi vậy?" Long Tịch Bảo kiều hỏi.

      Hắc ác ma lúc nào có thêm em trai sinh đôi vậy?...

      "Ha ha, đứa ngốc, trước khi em được bọn đưa về nhà, cậu ta Las Vegas rồi, lâu cũng chưa từng trở lại." Long Tịch Bác nhìn vẻ mặt nghi ngờ đáng của , nhịn được hôn lên trán .

      Hoá ra là như vậy… Em trai của Hắc ác ma có tính cách như thế nào đây? Đoán chừng cũng phải là người tốt lành gì…

      "Vậy Triệt tại sao giải thích với Cổn Cổn chứ?" Long Tịch Bảo thuận theo ôm cổ của Long Tịch Bác, hơi ngước khuôn mặt nhắn nhàng hỏi.

      " cũng biết, có lẽ là do Cổn Cổn muốn ly hôn chọc giận cậu ta."

      Long Tịch Bác dịu dàng vén tóc ra sau tai, lại nhịn được hôn lên môi của . Tịch Nhi của là đáng .

      Hoá ra là như vậy… Hắc ác ma cố ý giải thích còn những lời trái lương tâm… để cho Cổn Cổn dễ chịu… chính là vì trừng phạt ấy tin tưởng ta a… là đủ độc ác…

      "Bảo Bảo, em hai ngày ngoan như vậy, có phải có cầu gì hay ?" Long Tịch Hiên cười khẽ nhìn cục cưng đáng trong ngực Long Tịch Bác dịu dàng .

      " có a, các thích em ngoan ngoãn sao?" Long Tịch Bảo có chút uất ức kêu lên.

      "Ha ha, có là tốt rồi." Long Tịch Hiên đưa tay xoa đầu , sau đó liền cúi đầu xem văn kiện.

      " Bác, xem Hiên hoài nghi người ta." Long Tịch Bảo nũng nịu cọ cọ trong ngực Long Tịch Bác.

      " để ý tới cậu ấy, Bác thương em." Long Tịch Bác vui vẻ ôm , ‘ thích buông tay’, Tịch Nhi như vậy là quá đáng , khéo léo lại dịu ngoan… nếu có thể cứ tiếp tục như vậy quá tốt…

      ---------------- ta là đường phân cách tuyến khéo léo ---

      Người đàn ông nắm chặt lấy nơi rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên kia, để ý tới ‘lời cầu khẩn’ của , dùng sức làm mấy cú ‘chạy nước rút cuối cùng’, sau đó để mặc cho mầm mống cao quý của mình bắn vào trong cơ thể của .

      "Ưm…" Viên Cổn Cổn hừ tiếng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, ‘ lần nữa’ nghênh đón cao trào nhớ là lần thứ mấy.

      Hắc Viêm Triệt rút ra, nhìn người phía dưới mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ mê man, cúi người ở bên tai nhàn nhạt : "Nhớ! Đừng để cho nghe hai chữ ‘ly hôn’ này từ trong miệng em ra nữa, nếu … em nên biết hậu quả."

      Viên Cổn Cổn uất ức chảy nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu…

      " chuyện." Hắc Viêm Triệt giọng .

      " , em dám nữa." Viên Cổn Cổn còn hơi sức khẽ .

      Hắc Viêm Triệt hôn lên nước mắt của , thay đắp kín chăn, đứng dậy về phía phòng tắm… lưu lại ‘quả bóng ’ sức cùng lực kiệt nhúc nhích ngủ thiếp

      Chương 95: Trời Ơi! Ngươi Là Cái Rắm Gì Mà Đánh Chết Ấy Chứ!

      10 giờ sáng…

      “Tiểu cơm nắm, mau dậy” Hắc Viêm Triệt mặc áo ngủ màu đen, vỗ vào Viên Cổn Cổn ngủ say, giọng kêu.

      cần…ô ô” Viên Cổn Cổn bất an nức nở, tựa như mơ thấy ‘chuyện đáng sợ’…

      Hắc Viêm Triệt nghe thầm, hơi cau mày kiếm, trong lòng khỏi xẹt qua tia đau lòng. có phải là hơi quá đáng rồi hay ây dù sao cũng chỉ là người bình thường…coi như là muốn trừng phạt , để nhớ đến bài học lần này…nhưng…có phải hay làm quá mức rồi…

      Hắc Viêm Triệt mắt thấy bảo bối ngủ say như đứa bé sắp khóc lên, liền vội vàng ôm vào lòng, nhàng dụ dỗ “Ngoan, sợ, làm nữa, làm, đừng khóc”.

      muốn làm khóc, nhưng là cứ luôn gây họa…cứ ngừng khiêu chiến cực hạn của , chọc nổi giận…đến cuối cùng bị trừng phạt vẫn hồ đồ biết mình làm sai chỗ nào…(chị này bị ngốc bẩm sinh rồi qá).

      biết nên làm sao mới phải… rất … nếu như có thể hơi ‘thông minh’ hơn chút…khéo léo chút… càng lại hơn… Nhưng trời sinh chính là tiểu nha đầu chuyên gây họa, được nuôi dạy tốt…

      Viên Cổn Cổn nằm trong ngực của bất an động mấy cái, rồi rất nhanh lại ngủ như chết…

      Hắc Viêm Triệt thở dài, in dấu hôn ở trán , đứng dậy thay quần áo, dự tính hôm nay để ở nhà nghỉ ngơi… làm rồi về sớm chút là được…

      —————ta là tuyến phân cách đau lòng—————-

      “Bảo Bảo, em hôm nay cùng tụi đến công ty sao?” Long Tịch Hiên khẽ vuốt gò má mềm mềm của Long Tịch Bảo, giọng hỏi.

      “Em , nhưng em ngoan ngoãn ở nhà chờ hai người về” Long Tịch Bảo vừa ăn vừa meo meo .

      “Như vậy cũng được, vậy tụi trước” Long Tịch Hiên khẽ cười, hôn cái vào trán , ôn nhu .

      “Vâng, hai sớm về sớm, đừng về quá muộn, em rất nhớ hai người” Long Tịch Bảo mặt cười ngọt ngào nhìn bọn họ.

      “Được, ngoan ngoãn , khi về bọn mua kem cho em ăn” Long Tich Bác hôn cái lên trán , xong liền dẫn đầu ra ngoài.

      Long Tịch Hiên cưng chìu sờ sờ đầu , xong cũng xoay người theo Long Tịch Bác ra ngoài.

      Long Tịch Bảo nhìn bong lưng của họ, trong nháy mắt liền mất hồn…cuộc sống cứ như thế này vô cùng tốt… vẫn muốn ‘áp dụng kế hoạch’ sao? đúng! Đây chỉ là tạm thời…chỉ cần thói hư tật xấu của họ vẫn còn ở đó… ngày nào đó, mọi chuyện cũng vẫn tái diễn… được, nhất định được mềm lòng.

      Long Tịch Bảo lắc lắc đầu cái, đưa tay vỗ hai gò má của mình, sau đó đứng dậy trở về phòng mình.

      _____________

      ồn ào..Viên Cổn Cổn bị tiếng nhạc đánh thức, híp mắt mơ màng quơ tay tìm điện thoại di động. Sờ lúc mới tìm được điện thoại liền bấm nút nghe, mông lung trả lời “Alô?”.

      “Alô, là Cổn Cổn phải ?” Long Tịch Bảo thầm vào điện thoại.

      Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt to, vừa nghe thấy giọng Long Tịch Bảo liền lập tức ủy khuất nghẹn ngào “Ô ô…Bảo Bảo…”.

      “Này…đừng khóc, em sao chứ?” Long Tịch Nảo ôn nhu trấn an .

      có sao là có chuyện…nhưng em còn cách cái chết xa…” Viên Cổn Cổn thành báo cáo tình huống tại của mình.

      Ngất… bị em ấy đánh bạo rồi, tính khôi hài này quả nhiên là trời sinh…cũng coi như là loại ‘thiên phú’ …Long Tịch Bảo nhịn được khẽ cười.

      “Cổn Cổn ngoan, khóc nữa, em nghe ta , em sắp tới đây phải ngoan ngoãn nghe lời Hắc ác ma, nên luôn chọc giận , dụ dỗ cho vui vẻ, biết ?”.

      Viên Cổn Cổn hít mũi cái, hiểu hỏi “Tại sao?”.

      “Ta muốn dẫn em bỏ trốn, rời bọn họ, để bọn họ cuống lên…nếu bọn họ lại cho rằng chúng ta dễ bị khi dễ đây” Long Tịch Bảo tức giận .

      “Bỏ trốn? được…nếu lại để Triệt bắt được…em nhất định chết” Viên Cổn Cổn bị dọa cho sợ liền lắc đầu.

      “Cổn Cổn! Nữ nhân chúng ta thể cứ nhẫn nhịn hoài có biết ? Chúng ta cứ nhẫn nhịn như thế thể ngẩng đầu lên nữa…Em có thể có chút chí khí được , lẽ em lại muốn cam chịu như vậy, em muốn ‘phản công’ lại bọn họ sao?” Long Tịch Bảo có chút hơi lớn tiếng.

      Viên Cổn Cổn suy nghĩ chút, cuối cùng sợ hãi “Em phải như thế nào dụ dỗ ấy? Triệt giống như lúc nào cũng giận em, em cũng biết chọc ấy cái gì vui”.

      Long Tịch Bảo trợn mắt “Cổn Cổn à Cổn Cổn…em hẳn có ngày chết rồi…mà là cái chết ngu ngốc..đến tại sao Hắc ác ma giận mà em cũng biết… trách được lại bị ngược đãi!”.

      Viên Cổn Cổn ủy khuất chu lên cái miệng nhắn, giọng “Em cũng muốn như vậy nha…”.

      Long Tịch Bảo nắm tóc, hít hơi “Ta hỏi em, bình thường vào thời điểm nào Hắc ác ma ôn nhu với em nhất?”.

      ………………..

      lúc sau …

      "Này? Cổn Cổn, em còn ở đó ?" Long Tịch Bảo giọng hỏi, làm sao lại phải là Hắc Ác ma trở lại chứ.

      "Vẫn còn, em chỉ nhớ lại Triệt lúc nào đối với em ôn nhu… " Viên Cổn Cổn khổ não cắn ngón tay •••

      Nghe vậy, Long Tịch Bảo thiếu chút nữa ngã xuống •••

      "Xem bộ dạng em như thế, đoán chừng đều là bị ngược đãi.".

      "A! Em nhớ ra rồi! Triệt từng đối với em ôn nhu!" Viên Cổn Cổn vui vẻ kêu to.

      “Lúc nào?” Long Tịch Bảo hào hứng hỏi.

      “Lúc ấy đánh em xong, ấy có tương đối dịu dàng hơn…lời dịu dàng dỗ dành em”.

      Dừng! Long Tịch Bảo chịu nổi liền đập đầu vào nệm…Trời ạ!!! ta rất muốn đánh chết em!!!!!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96 Hiến Hôn Vs Hiến Thân!

      Long Tịch Bảo hung hăng cắn chăn, để cho mình rống giận ra tiếng. ‘Phát tiết’ xong rồi mới lại ‘ôn nhu’ hỏi “Ngoại trừ cái này?”.

      Viên Cổn Cổn tự chủ được lạnh run cái…sao giọng của Bảo Bảo đột nhiên lại kì quái như vậy, có điểm giống Triệt…

      Lại hồi im lặng… cần phải , chắc chắn ngốc kia lại suy nghĩ cái gì rồi…

      “Thôi, ta đối với em tuyệt vọng, em cho ta biết, em từng làm gì cho Hắc ác ma tức giận chưa?” Long Tịch Bảo vô lực hỏi.

      ấy gọi em hôn, là lúc em nghe lời ấy” Viên Cổn Cổn suy nghĩ chút, thành báo cáo.

      “Còn gì nữa ?” Long Tịch Bảo khinh bỉ suy nghĩ đến, quả nhiên nam nhân là ‘rắn chuột ổ”, đều là dạng thích cái đó…

      ấy còn đó là thời điểm em có né tránh” Viên Cổn Cổn xấu hổ đỏ mặt, ra phải muốn né tránh…chỉ là căn bản đấu lại

      “Còn gì nữa?” Long Tịch Bảo liền kịp phản ứng.

      “Còn có …” Viên Cổn Cổn giọng đến.

      Ngất…Hắc ác ma quả nhiên là đồ ‘tinh trùng lên não’…muốn muốn ngừng…coi như ngươi phải là ‘người’…cũng thể lại như vậy chứ…

      “Được, chị hiểu rồi, em có biết nấu cơm hay ?” Long Tịch Bảo nhàng hỏi.

      “Biết chứ” Viên Cổn Cổn gật đầu cái. (có thấy đâu mà gật đầu vậy chị)

      “Vậy em nghe đây, mấy ngày này em đều phải tự mình xuống bếp, nấu cho Hắc ác ma ăn, chủ động nương nhờ , cho ăn, còn phải chủ động hiến hôn, đến lúc cần cũng phải hiến thân…ta đảm bảo tuyệt đối tuyệt cao hứng, cũng đối với em tốt hơn, càng là buông lỏng cảnh giác với em…Lúc này em liền làm nũng đưa em đến Long gia chơi. Dựa vào biểu của em, chắc chắn đồng ý, đến được Long gia là mọi chuyện đều ‘đại công cáo thành’, những thứ còn lại, cứ giao cho ta xử lý…A còn nữa, đừng quên trộm hộ chiếu mang theo…”. (kế hoạch hay ghê ạk -.- đến lúc bị bắt lại khóc ròng cho xem…hai bà chị ngốc)

      “Hiến hôn? Hiến thân?” Viên Cổn Cổn có chút do dự hỏi, chưa từng chủ động hôn Triệt, cho dù có cũng là do ép . Mỗi lần hôn , đến cuối cùng dẫn lên đến giường…mà nhu cầu của lại càng có chủ động bao giờ, bởi vì chất có bóng ma trong tâm…có chút sợ ân ái…

      “Đúng vậy, đừng ngay cả hấp dẫn người khác em cũng biết!” Long Tịch Bảo có dự cảm tốt.

      …em…” Viên Cổn Cổn thành thực .

      “Oh, my, ghost, em là từ tảng đá sinh ra sao? (câu này ý chị Bảo nhà mình chị Cổn ngốc ý, mình biết dịch sao) Chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy qua heo chạy?!” Long Tịch Bảo nhịn được lớn tiếng (tg: đúng vậy! ta chính là có năng lực, chưa ăn thịt heo mà vẫn dựa vào nhìn heo chay viết ra cảnh nóng. LTB: ngươi còn dám đó là tài nghệ, còn mau lăn ! Tg:…)

      “Nhưng là Bảo Bảo…em ăn qua thịt heo, nhưng chưa từng thấy qua heo chạy…” Viên Cổn Cổn nắm tóc, như cũ rất ‘thành ’…(chị Bảo nhà mình sắp ‘tức mà chết’ :>).

      Long Tịch Bảo hít vào hơi…thiếu chút nữa tức chết…Hắc ác ma à Hắc ác ma…em bắt đầu thấy đồng tình với rồi, em nghĩ em có thể hiểu ‘thống khổ’.

      “Em chủ động đem môi mình hôn Triệt, liếm liếm, mút khẽ, cắn , sau đó xấu hổ nhìn ‘em muốn…’, như vậy có làm được ?” Long Tịch Bảo nhức đầu vuốt trán, kiên nhẫn dạy, ngừng tự ‘mình làm được, mình có thể đem tên đồ đệ ngốc này giáo dục giới tính tốt ’.

      “Được…để em thử xem sao” Viên Cổn Cổn nhàng .

      “Buổi tối lúc ngủ em liền chủ động chui vào trong ngực , dùng đầu cọ tới cọ lui trong ngực , sau đó

      "Buổi tối lúc ngủ ngươi liền chủ động chui vào trong ngực của , dùng đầu khi ngực nơi đó cọ tới cọ lui, sau đó ‘em muốn cùng chơi đùa’, em làm được ?” Long Tịch Bảo thở phào nhõm tiếp tục ‘chỉ dạy’.

      “Chơi đùa cái gì?” Viên Cổn Cổn hiểu hỏi, đúng là ‘học sinh giỏi’ ngại học hỏi.

      “Đến lúc đó Hắc ác ma cùng em chơi, em liền phải ngoan ngoãn phối hợp, thỏa mãn ‘thú tính’ của là được” Long Tịch Bảo tốt bụng giải thích them.

      “Nhất định phải như vậy sao?” Viên Cổn Cổn sợ hãi hỏi.

      “Nhất định phải như vậy! Cổn Cổn, vì tương lai tốt đẹp ngày sau, liều mạng , liều mạng mới có thể thắng được, từ đó về sau Hắc ác ma thành giống như Hiên dịu dàng, ôn nhu” Long Tịch Bảo hấp dẫn đến.

      Viên Cổn Cổn suy nghĩ chút, cuối cùng nhàng “Vậy cũng được”.

      “Ngoan, mà đừng quên trộm theo hộ chiếu nữa đấy” Long Tịch Bảo khẽ cười phân phó.

      “Được, em cố gắng thử…” Viên Cổn Cổn khẩn trương , muốn trộm đồ của Triệt…nếu bị bắt…

      “Được, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng nhiều hơn, ta ở Long gia chờ em, cố lên” Long Tịch Bảo động viên.

      “Dạ, em cố gắng” Viên Cổn Cổn mặt nghiêm túc gật đầu cái.

      “Rất tốt, trẻ con dễ dạy, vậy ta cúp đây, nhớ lời ta dạy em, nhất định phải làm theo” Long Tịch Bảo yên lòng dặn dò.

      “Được, em biết rồi” Viên Cổn Cổn lại gật đầu cái.

      “Được, bye bye” Long Tịch Bảo giờ mới yên tâm cúp điện thoại…

      Chờ đến lúc điện thoại cúp , Viên Cổn Cổn mới lâng lâng lấy lại tinh thần…phải hấp dẫn sao?... là khó mà…

      Chương 97: Ta Cho Em Cơ Hội Nữa!



      “Nhiều ngày như vậy rồi chút tiến triển cũng có” Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, có chút vui nhìn Phượng Kiệt.

      Phượng Kiệt bất đắt dĩ nhún vai cái, mở miệng bất hạnh, đúng là vậy. Tiểu công chúa nhà rất bí , đến cả Phượng Minh có mạng lưới toàn cầu cũng thể điền tra ra ấy rốt cuộc là con nhà ai”

      “Tiếp tục điều tra, đến khi tra được mới thôi” Long Tịch Hiên ưu nhã uống hớp cà phê, nhàn nhạt đến.

      Bảo Bảo…em rốt cuộc là ai, thân phận cả em là gì…nếu như em là người bình thường…vậy hình ngọn lửa trán em là gì? Nếu như phải là người bình thường, chẳng lẽ em cũng dạng với Triệt…có ‘đặc thù huyết thống’ sao…

      “Được, vậy tôi ra ngoài trước” Phượng Kiệt gật đầu cái, xoay người ra ngoài.

      “Hiên, Tịch nhi em ấy…” Long Tịch Bác có chút lo lắng đến.

      “Bất kể em ấy là ai, em ấy đều là người phụ nữ của chúng ta, điểm này chắc chắn thay đổi, coi như em ấy cùng Triệt giống nhau đều có ‘đặc thù huyết thống’ – cái mà khoa học giải thích được, nó cũng làm thay đổi quan hệ của chúng ta…em ấy là của chúng ta” Long Tịch Hiên nhàng , lời nhàng nhưng kiên định.

      “Đúng, cũng nghĩ vậy” Long Tịch Bác lộ ra tia nụ cười, bất kể Tịch nhi là ai, có thân phận như thế nào, em ấy vẫn thuộc về bọn họ, là bảo bối tâm can, vợ của bọn họ…(chưa cưới mà bây -.-)

      Long Tịch Hiên nhàng giật giật khóe miệng, dùng thìa chậm rãi khuấy cà phê.

      “Tịch nhi gần đây rất ngoan ngoãn, dễ thương…haha, có phải em ấy trưởng thành, hiểu chuyện rồi hay ?” Nghĩ tới những biểu gần đây của Long Tịch Bảo, Long Tịch Bác khỏi cười ra tiếng.

      “Em lại thấy có mưu trong đó, chúng ta tốt nhất nên cẩn thận chút, chừng giây kế tiếp em ấy lại làm ra việc gì kinh thiên động địa” Long Tịch Hiên cười lắc lắc đầu, tin vô duyên vô cớ biết điều như vậy.

      “Long Tịch Hiên, em biết dội nước lạnh người khác” Long Tịch Bảo liếc em mình cái, buồn buồn nhìn lại màn hình máy tính.

      “Em chỉ thôi…đối với Bảo Bảo, chỉ cần hơi buông lỏng, tin chắc chúng ta hối hận kịp..”Long Tịch Hiên bất đắt dĩ thở dài, đưa mắt tập trung đến văn kiện ở bàn.

      Long Tịch Bác nhìn Long Tịch Hiên chút, trong lòng khỏi dâng lên tia bất an…chẳng lẽ Tịch nhi có ‘động cơ bất lương’?

      ———–ta là tuyến phân cách động cơ bất lương————-

      Hắc Viêm Triệt nhìn người ngồi đùi mình, tiểu nữ nhân khéo léo… hiểu chuyện gì…

      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gắp miếng thịt do tự tay mình làm đưa vào miệng Hắc Viêm Triệt… ấy tại sao lại nhìn mình như vậy chứ, chẳng lẽ mình làm lộ cái gì? Ô ô… biết làm để quyến rũ người khác mà…

      “Tiểu cơm nắm” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt kêu, điệu lạnh lùng biểu thị giờ phút này ở nhân cách lành khốc.

      Vị kia bị điểm đến tên vội kêu lên tiếng “Có!” sau đó khẩn trương nhìn , thiếu chút nữa đứng lên chào…

      Hắc Viêm Triệt khơi lên mày kiếm đẹp mắt của mình, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm chớp, giống như có thể nhìn thấu lòng

      Viên Cổn Cổn khẩn trương đến thở cũng dám thở mạnh, sợ hãi nhìn

      “Em tính làm cái gì?” lúc sau, ‘lãnh đạo’ lên tiếng.

      có định làm gì” lắp bắp đến…

      “Em vì sao lại dối ? Quên lần dạy dỗ trước rồi có phải ? Có cần ta giúp em ôn lại chuyện cũ chút hay ?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nâng lên khóe miệng, để lộ ra tia cười lạnh đáng sợ…

      Viên Cổn Cổn liền vội vàng lắc đầu…

      “Vậy thành , ta cho em cơ hội nữa” Hắc Viêm Triệt đưa tay cố định đỉnh đầu của , nhàn nhạt đến.

      Viên Cổn Cổn nuốt từng ngụm nước bọt, thận trọng “Em…em chỉ là muốn để vui vẻ hơn”

      Để mình vui vẻ? khó tin… ấy lúc nào thông suốt như vậy? Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn , muốn nghiên cứu xem lời của hay giả…

      Viên Cổn Cổn bị nhìn đến đỏ mặt, mặc dù ấy đúng là tính tình có tốt, vừa bạo lực lại trầm, nhưng là ấy vẫn rất đẹp trai…

      “Em nghĩ thế nào để ta vui ve? Hắc Viêm Triệt hỏi khẽ.

      “À…” Viên Cổn Cổn đỏ mặt, chậm rãi dâng lên môi của mình, sau đó theo cách Long Tịch Bảo dạy, sợ hãi liếm liếm đôi môi hoàn mỹ của Hắc Viêm Triệt.

      chủ động hôn mình? Hắc Viêm Triệt có chút kinh ngạc…

      Viên Cổn Cổn thấy phản ứng lại, lại thử dò xét mút mút môi của , có phát ra thanh chậc chậc…

      (tác giả: muốn chết…người cứ như nút sữa vậy? VCC: ta chỉ biết có như vậy thôi…TG: vậy ngươi cứ tiếp tục…)

      Hắc Viêm Triệt buồn cười nhìn gương mặt nhiễm đỏ của , biết nên làm sao, rất đáng …chỉ là kỹ thuật

      Viên Cổn Cổn gấp gáp nhìn Hắc Viêm Triệt như cũ phản ứng lại mình, đột nhiên lấy rang trắng, cứng rắn cắn lên môi

      “A…” Hắc Viêm Triệt phát ra tiếng rên kêu, tin được mình bị cắn…

      Vỗ cái mông tròn ngạo nghễ của , ý bảo dám cắn… thua rồi…

      Chương 98 Em Muốn Hôn ?!

      Viên Cổn Cổn buông môi ra, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hắc Viêm Triệt, trong lòng cực kỳ buồn bực.

      Sao lại có thể như vậy…

      Những gì Bảo Bảo dạy đều vô dụng a…

      Hắc Viêm Triệt xoa cánh môi mỏng suýt bị cắn chảy máu, buồn cười nhìn khuôn mặt nhắn chán nản trước mắt, bắt đầu tin rằng muốn làm vui lòng… nhưng… tại sao?

      "Tiểu cơm nắm, những thứ này là ai dạy cho em?" Hắc Viêm Triệt đành lòng nhìn nét mặt chán nản của , bèn đưa tay nhéo khuôn mặt nhắn của

      "Là Bảo Bảo dạy." Viên Cổn Cổn giọng .

      Long Tịch Bảo? Tại sao?

      " ấy dạy em lấy lòng sao?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.

      Ah… dường như cũng có ích a. Tâm tình của Triệt hình như tệ …

      Viên Cổn Cổn gật đầu cười.

      "Tại sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.

      Viên Cổn Cổn suy nghĩ chút, meo meo : " ấy thế này mới có thể thương em hơn."

      gì chứ… bình thường thương sao? cũng muốn thương nhiều, nhưng phần lớn thời gian đều gây họa… Chỉ là những thứ Long Tịch Bảo dạy tồi… ít nhất thích…

      Khẽ cười cái, vỗ vỗ cái mông của : "Em chính là làm vui vẻ như vậy sao? Cắn ?"

      Viên Cổn Cổn uất ức kêu lên: "Là Bảo Bảo , liếm liếm, khẽ mút, khẽ cắn, vui vẻ."

      Long Tịch Bảo em được lắm… xem ra bình thường em chính là đối phó cặp sinh đôi như vậy…

      "Cứ như vậy? Còn gì nữa ?" Hắc Viêm Triệt ôm lên để cho hai chân của mở ra ngồi ở đùi , tạo thành tư thế mờ ám…

      Viên Cổn Cổn suy nghĩ chút, đột nhiên hưng phấn hô: "Còn có ‘em muốn hôn ’."

      "Em muốn hôn ?" Hắc Viêm Triệt đùa giỡn nhếch hàng mày kiếm đẹp mắt, giọng hỏi.

      "Đúng vậy, chính là ‘em muốn hôn ’." Viên Cổn Cổn vui vẻ gật đầu cái.

      "Được, như em mong muốn." Hắc Viêm Triệt khẽ cười cúi đầu hôn lên đôi môi non mềm của , bắt đầu công thành chiếm đất.

      "Ưmh…" Viên Cổn cổn phát ra tiếng rên rỉ mập mờ… còn chưa kịp phản ứng với chuyện xảy ra…

      Vừa hôn xong, Hắc Viêm Triệt vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi của , thanh khàn khàn : " thích em lấy lòng , tiểu cơm nắm."

      Viên Cổn Cổn nằm trong lồng ngực khiêu gợi của , ngừng thở hổn hển, cảm thấy có vật gì đó chống đỡ nơi hạ thân của

      Mặt chợt hồng giống như quả cà chua…

      " muốn em." Hắc Viêm Triệt ôm lấy , đứng lên…

      "Đợi chút… chúng ta còn chưa ăn cơm…" Viên Cổn cổn kiều kêu to…

      " ăn, để sau rồi ăn." Hắc Viêm Triệt cũng quay đầu lại ôm về phòng ngủ… tâm tình vô cùng tốt…

      Tiểu gia hỏa của thông suốt…

      ----------------- ta là đường phân cách tuyến thông suốt -----------------

      tuần sau…

      "Triệt…" Viên Cổn Cổn còn hơi sức giọng kêu lên…

      "Hả?" Hắc Viêm Triệt từ phía sau lưng ôm chặt, thương hôn cái lên bả vai trắng noãn của

      "Em muốn tìm Bảo Bảo…" Viên Cổn Cổn vừa mới trải qua cuộc ‘đại chiến’ khí lực chưa đủ khẽ

      "Tại sao?" Mười ngón tay thon dài của Hắc Viêm Triệt còn bao phủ ngực của người nào đó…

      "Có được , em rất nhớ ấy." Viên Cổn Cổn giọng kêu lên.

      " được, cho phép ." Hắc Viêm Triệt nhíu mày cái, vui nhéo ‘nơi mềm mại’ của người nào đó…

      Viên Cổn Cổn khẽ kêu tiếng, đẩy ma trảo của ra, xoay người đáng thương nhìn .

      "Tại sao? Bảo Bảo muốn dạy em nấu ăn, em muốn học để về nấu cho ăn nha." Viên Cổn Cổn dựa theo dặn dò của Long Tịch Bảo chữ cũng sai…

      "Em bây giờ nấu cũng khó ăn, cần học." Hắc Viêm Triệt thay đem tóc mái ướt mồ hôi vuốt ra sau tai.

      " mà, xin mà, cho em nha, em bảo đảm gây rắc rối, theo em , xem chừng em còn được sao?"

      Viên Cổn Cổn học theo giọng điệu mà Long Tịch Bảo dạy , làm nũng.

      Hắc Viêm Triệt nhíu đôi mày kiếm, làm nũng với sao? Cũng là do Long Tịch Bảo dạy? Có lẽ để cho gần gũi Long Tịch Bảo nhiều hơn chút cũng phải là chuyện xấu…

      " muốn ?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      " , người ta muốn , người ta muốn học." Viên Cổn Cổn meo meo kêu.

      "Vậy được, quyến rũ , làm cho hài lòng, cho em ." Hắc Viêm Triệt lộ ra nụ cười tà mị.

      "Nhưng mà, chúng ta … nhiều lần…" Viên Cổn Cổn khổ sở

      " muốn? Vậy coi như xong, em cứ ngoan ngoãn ở nhà ." xong Hắc Viêm Triệt xoay người đưa lưng về phía , gì nữa.

      "…"

      Hôm sau… tại đại trạch của Long gia…

      "Cổn Cổn, rốt cuộc cậu tới, tớ nhớ cậu muốn chết." Long Tịch Bảo hưng phấn ôm Viên Cổn Cổn, Hắc ác ma rốt cuộc thả ra, những ngày an nhàn của các sắp tới rồi…

      Cặp sinh đôi có chút kinh ngạc nhìn hai ‘vị khách ngoài ý muốn’ ngoài cửa… cậu ta cư nhiên còn có thể để cho tiểu tâm can của mình ra ngoài, là kỳ quái… theo tính tình của cậu ta… nhốt ấy ở trong nhà nửa năm… làm sao có thể để cho ấy ra ngoài…

      "Bảo Bảo, tớ cũng nhớ cậu." Viên Cổn Cổn nhìn thấy Long Tịch Bảo cơ hồ vui mừng muốn khóc, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này… vì ngày này… hiến thân bao nhiêu lần đếm hết….

      ", tớ dạy cậu nấu ăn." Long Tịch Bảo nắm lấy bàn tay bụ bẫm của Viên Cổn Cổn, thẳng về phía phòng bếp, lưu lại cặp sinh đôi kinh ngạc cùng Hắc Viêm Triệt có chút khó chịu…

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 99 Tờ Giấy?!

      "Cậu cư nhiên lại có thể đưa ấy tới đây, thế nào? Đổi tính rồi sao?"

      Long Tịch Bác tựa vào ghế sa lon, nhìn người em tốt ngồi đối diện.

      "Thế nào? Tôi thể tới đây sao?" Hắc Viêm Triệt cầm cà phê bàn lên nhấp ngụm.

      "Vậy cũng phải, tôi chỉ là khó hiểu, với hiểu biết của tôi về cậu, tôi còn tưởng rằng đủ nửa năm cậu tuyệt đối để cho ấy bước ra khỏi cửa nhà bước, hay là … tôi còn chưa đủ hiểu cậu?" Long Tịch Bác khẽ cười .

      Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn , nhàn nhạt : "Tiểu công chúa nhà hai người rất lợi hại."

      "Bảo Bảo (Tịch Nhi)?"

      "Ừ."

      "Liên quan gì tới ấy?"

      " ấy dạy Cổn Cổn làm thế nào để lấy lòng tôi." Hắc Viêm Triệt xoa xoa chiếc nhẫn Báo Tộc ngón trỏ của mình, nhàng .

      "Lấy lòng cậu? Ví dụ như?" Long Tịch Bác nhíu nhíu hàng mày kiếm.

      "Ví dụ như liếm liếm, khẽ mút, khẽ cắn." Hắc Viêm Triệt lộ ra nụ cười tà mị.

      Cặp sinh đôi mặt đầy hắc tuyến nhìn ta… ‘động từ’ ái muội như vậy, phải là… Trời ạ… nha đầu đáng chết… rốt cuộc đâu mà biết những thứ này…

      "Cái tôi là miệng, các cậu cần nghĩ lung tung." Hắc Viêm Triệt cười tà sửa sai…

      "Khốn kiếp!" Cặp sinh đôi hẹn mà cùng khẽ mắng.

      "Đây chính là ‘nhân tài’ tay các cậu nuôi nấng, xem ra cuộc sống thường ngày của các cậu quả rất ‘thoải mái’ rồi."

      Hắc Viêm Triệt cười khẽ tiếng.

      Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, thở dài… khổ mà được…

      ----------------- ta là đường phân cách tuyến hoa lệ ---

      Trong phòng bếp…

      "Cổn Cổn, trộm được hộ chiếu chưa?" Long Tịch Bảo giọng hỏi.

      "Trộm được rồi, nhưng Bảo Bảo… chúng ta phải làm như vậy sao?" Viên Cổn Cổn lấy hộ chiếu từ trong túi ra đưa cho

      "Đừng do dự, tin tưởng tớ, từ nay về sau Hắc ác ma đối với cậu nhất định dịu dàng hơn chút." Long Tịch Bảo nhận lấy hộ chiếu từ tay , sờ sờ đầu của .

      "Nhưng ngộ nhỡ ấy dịu dàng với tớ, ngược lại còn muốn phạt tớ sao?" Viên Cổn Cổn nghĩ tới khả năng này khỏi run lên.

      "Xin cậu, dù là như vậy, cùng lắm chính là chổng mông lên chịu đòn, mười tám ngày sau cậu vẫn là cơm nắm, sợ cái gì. Cậu bình thường bị ngược đãi còn thiếu sao! Nhưng cậu nghĩ , nếu như cậu bỏ lần này có thể khơi dậy lương tri của ta, cuộc sống sau này liền tự do a…, có lẽ còn có cơ hội ‘trở mình làm CÔNG’ đấy, cho dù khơi dậy nổi ‘lương tri’ của ta, cậu dù gì cũng từng chơi lần, cũng thiệt thòi có đúng ?" Long Tịch Bảo ràng mạch lạc .

      Viên Cổn Cổn suy nghĩ chút, khẽ gật đầu.

      "Ngoan, nghe tớ, sai đâu." Long Tịch Bảo nhéo nhéo gương mặt đáng kia, xoay người từ trong tủ quầy lấy ra túi gì đó…

      "Đây là cái gì?" Người nào đó tò mò hỏi.

      "Đây là thứ cho bọn họ ăn họ ngủ." Long Tịch Bảo mịt mờ trả lời.

      "Cậu muốn cho vào trong đồ ăn cho bọn họ ăn à?" Người kia tiếp tục hỏi.

      "Đúng vậy, bọn họ ngủ, chúng ta làm sao trốn được?" Long Tịch Bảo liếc cái.

      "Nhưng mũi của Triệt rất tinh, ấy phát ra." bé nào đó giọng .

      Đúng nha… cũng quên ta ‘ phải người bình thường’… vậy làm sao bây giờ… bỏ … thực kế hoạch hai … "Cổn Cổn, cậu nghe nè, động tác cành nhanh càng tốt, động tĩnh càng càng tốt, chúng ta từ cửa sau của phòng bếp ra ngoài, sau khi ra ngoài lập tức chạy ra ngoài cổng, có tài xế xe taxi đợi chúng ta… đến lúc đó chúng ta liền chạy thẳng tới sân bay, chúng ta chỉ có cơ hội, biết ?" Long Tịch Bảo nghiêm túc đánh cuộc ông trời đứng về phía mình.

      "Ừ." Viên Cổn Cổn căng thẳng gật đầu cái.

      Long Tịch Bảo trấn an vỗ vỗ đầu của , từ trong túi áo lấy ra tờ giấy đặt lên bàn, dùng cái ly đè lên, sau đó kiểm tra lượt ‘nhu yếu phẩm’ mang theo người, hít sâu cái, khẽ : " thôi."

      "Tờ giấy này là cái gì?" Viên Cổn Cổn hiểu nhìn .

      "Đây là nhắn lại cho bọn họ a… thôi" Long Tịch Bảo rón rén nhập mật mã cửa, ấn ngón tay lên mặt của thiết bị, lát sau, cửa liền mở ra, dắt Viên Cổn Cổn nhanh chóng chạy ra ngoài.

      "Vậy chúng ta đâu? Bảo Bảo." Viên Cổn Cổn vừa chạy vừa giọng hỏi.

      Long Tịch Bảo lộ ra nụ cười nghịch ngợm, khẽ mở môi đỏ mọng: "Las Ve-gas…"

      tiếng sau…

      "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao vẫn chưa ra?" Long Tịch Bác giọng

      Long Tịch Hiên nhíu mày, bước nhanh vào phòng bếp… đập vào mắt chính là phòng bếp bóng người cùng với tờ giấy lẻ loi… chết tiệt… biết mà…

      Hai vị soái ca vừa theo kịp tới cũng sững sờ nhìn mọi thứ…

      Hắc Viêm Triệt cầm lên tờ giấy bàn, bên trong đôi mắt màu tím tất cả đều là bão táp giông tố sắp ập đến…

      ‘Gửi Hiên, Bác quý, còn có Triệt nữa,

      Bởi vì áp bức lâu dài của các , em quyết định mang theo Cổn Cổn đáng lưu lạc. Bác, có nhớ , em có bản lĩnh bảo vệ các , nếu em ngay cả các cũng có thể bảo vệ được, việc bảo vệ chính mình và Cổn Cổn dĩ nhiên thành vấn đề, yên tâm .

      Đúng rồi, em rút ra khoản tiền từ cái thẻ đen giới hạn mà các cho em, mua hai vé máy bay, vì thế em đại diện cho Cổn Cổn và chính mình gửi tới hai lời cảm ơn muôn phần, chỉ là nếu các nghĩ tra xét ghi chép quẹt thẻ của em, em nghĩ là rất có khả năng, bởi vì em rút ra ‘ chút’ tiền lẻ, gửi vào cái thẻ khác rồi, dùng làm kinh phí cho em với Cổn Cổn, mà tên người dùng của tấm thẻ kia, là ‘thân phận mới’ mà em mua được ở chợ đen.

      Được rồi, lời tới đây, còn có chính là, chúng em là những người độc lập, cũng thuộc về người nào, càng phải là ‘sủng vật’ mà các muốn ngược ngược, muốn mắng mắng, đừng trách em, nếu như các có thể thay đổi suy nghĩ ‘bá đạo lại ích kỷ’ của các , hãy tới tìm bọn em, nếu như các thể, vậy để bọn em

      Đúng rồi, Triệt, yên tâm , em dùng sinh mạng bảo vệ tốt tiểu tâm can của , đừng lo lắng a, tin tưởng em, sai đâu.

      Cứ như vậy a, bái bai… em Long Tịch Bảo đáng của hai .’

      Chương 100: Sợi Lông Cũng Bị Thương Tổn Vs Sợi Lông Cũng Còn

      Đọc xong tờ giấy, cả người Hắc Viêm Triệt đều tỏa ra loại khí thế, cái loại khí thế đó tên khoa học gọi ‘sát khí’…

      khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ chút biểu tình, chỉ có cặp mắt màu tím kia càng lúc càng thẫm lại…

      Long Tịch Bác cầm lấy tờ giấy, cẩn thận nhìn qua lần… cắn răng nghiến lợi với Long Tịch Hiên: "Bị em đoán trúng rồi."

      Long Tịch Hiên nhận lấy tờ giấy, cố nén cơn tức giận sắp bộc phát nhìn chút… sau đó lấy điện thoại ra…

      "Phượng Kiệt, dẫn người lục soát sân bay, từ trong ra ngoài chỗ cũng cho phép bỏ qua, nửa tiếng sau nếu tìm được Long Tịch Bảo, liền ra lệnh cưỡng chế toàn bộ máy bay dừng bay, lục soát lần nữa, nghe đây, nếu như tìm được ấy, ấy dám phản kháng, cần khách khí, đánh ngất xỉu rồi mang về là được."

      "Vâng", Phượng Kiệt ‘chuyên nghiệp’ trả lời, cần hỏi cũng biết người nào đó lại làm ra chuyện tốt gì…

      Long Tịch Hiên nhấn phím kết thúc cuộc gọi, nhìn Hắc Viêm Triệt: " xin lỗi, Triệt, chuyện này là Long gia chúng tôi biết cách dạy dỗ, nhưng mà tôi bảo đảm, nhất định để cho Cổn Cổn sợi lông cũng bị thương tổn trở lại bên cạnh cậu."

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh: " sợi lông cũng bị thương tổn? Đợi ấy bị tôi bắt được… tôi muốn ấy ‘ sợi lông cũng còn’!" ra gần đây tất cả đều thuận theo, đáng đều là có mục đích, Viên Cổn Cổn, em chán ghét như vậy sao… ghét đến mức trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi như vậy sao? đáng tiếc, cho dù em chán ghét hơn nữa, em cũng chỉ có thể là của

      Long Tịch Bác suy nghĩ chút, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Phượng Lăng.

      "Phượng Lăng, xâm nhập vào cơ sở dữ liệu trong sân bay, cho người tra xét ghi chép cất cánh cùng các chuyến bay 3 trong bốn giờ gần đây, chỉ cần thành phố phù hợp, hãy để cho mạng lưới tình báo của ‘Phượng Minh’ chặt chẽ chú ý tìm vị trí của Long Tịch Bảo, tìm được ấy mới thôi."

      "Vâng" Phượng Lăng cung kính , trời ạ… Bảo Bảo chạy mất sao?

      Long Tịch Bác hít hơi tức giận ném điện thoại xuống đất, hét lớn: "Long Tịch Bảo, em tốt nhất đừng để tìm được, nếu em nhất định phải chết." xong xoay người trở về phòng.

      "Tôi về đây, tôi để cho ‘Ám nhân’ khắp nơi tìm kiếm hai người đó." Hắc Viêm Triệt thản nhiên , sau đó ra ngoài…

      Long Tịch Hiên nhức đầu ngắt mi tâm, Bảo Bảo… vì cái gì cứ muốn thách thức ranh giới cuối cùng của bọn ….

      Tại sao …

      Long Tịch Bảo cùng Viên Cổn Cổn ngồi máy bay tư nhân, uống chút rượu, ăn chút thịt…

      "Bảo Bảo, tại sao chúng ta ngồi máy bay kia? Cậu phải mua vé rồi sao? cần quá lãng phí đâu"

      Viên Cổn Cổn meo meo .

      "Ngu ngốc, tớ mua vé máy bay chính là để dời chú ý của bọn họ, khiến bọn họ cho là chúng ta Pháp, theo cách làm việc của họ, nhất định để Kiệt lục soát sân bay, để cho chị Phượng Lăng xâm nhập vào cơ sở dữ liệu bên trong sân bay, thăm dò hành trình cất cánh gần đây, cho nên tớ đặc biệt dùng tên của mình mua hai vé máy bay Pháp, nhưng mà thực tế chúng ta đường đến Las Vegas rồi, hiểu ?" Long Tịch Bảo ưu nhã đem thịt bò bít tết cắt thành từng miếng , sau đó đưa vào miệng, ăn cực kỳ vui vẻ.

      Trái lại Viên Cổn Cổn vui vẻ như vậy, "Bảo Bảo… tớ nhớ Triệt…"

      Long Tịch Bảo nhìn dáng vẻ đáng thương của , an ủi: "Cậu yên tâm, dựa vào năng lực của bọn họ, chưa tới năm ngày, nhiều nhất là bảy ngày tìm được chúng ta, cho nên trong khoảng thời gian này chúng ta cứ vui vẻ chơi, coi như nghỉ mát, có được ?"

      Viên Cổn Cổn gật đầu, cái miệng nhắn nhận lấy thịt bò bít tết mà Long Tịch Bảo đút cho, cười vui vẻ…

      "Hì hì, để chúng ta thể nghiệm quyến rũ của Bất Dạ Thành thôi." Long Tịch Bảo hô to.

      Hai vui vẻ ầm ĩ phen… biết người đàn ông của các sắp phát điên rồi…

      Hai tiếng sau… tại Long gia…

      "Tôi mang theo 5000 em lục soát từ trong ra ngoài sân bay, tìm được Tịch Bảo, ấy tuyệt đối còn ở đó nữa."

      Phượng Kiệt hoàn thành trách nhiệm báo cáo…

      Nghe vậy, sắc mặt của cặp sinh đôi càng thêm khó coi…

      Đúng lúc này, điện thoại của Long Tịch Hiên vang lên…

      "Alo?"

      "Hiên thiếu gia, tôi là Phượng Lăng, điện thoại của Bác thiếu gia gọi được… cho nên…"

      "Được rồi, vào trọng điểm."

      "Trọng điểm chính là chúng tôi tra được hành khách họ Long, tên Tịch Bảo, mua hai vé máy bay Pháp, thời gian cất cánh là ba tiếng rưỡi trước."

      " biết, tiếp tục tra xét."

      "Vâng."

      Long Tịch Hiên cúp điện thoại, hơi nhíu mày kiếm…

      "Thế nào? Có tin tức sao" Long Tịch Bác nóng nảy hỏi.

      "Phượng Lăng tra được người tên là Long Tịch Bảo mua hai vé máy bay Pháp, ba tiếng rưỡi trước cất cánh."

      Long Tịch Hiên nhàng .

      "Ba tiếng rưỡi trước?" Long Tịch Bác hỏi.

      "Ừ."

      "Rất có khả năng a, ba tiếng rưỡi trước Triệt mới vừa mang theo Cổn Cổn tới bao lâu, coi như động tác của họ nhanh hơn nữa, từ nơi này chạy tới sân bay ít nhất cũng phải 30 phút …" Long Tịch Bác phân tích.

      "Đúng là có khả năng…" Long Tịch Hiên cong ngón tay vô thức gõ lên bàn, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, mở máy vi tính ra, mười ngón tay thon dài ở chuyển động bàn phím….

      lúc sau…trầm thấp mở miệng : " ấy căn bản đến sân bay."

      "Cái gì?"

      "Em mới vừa tra xét thẻ đen giới hạn mà làm cho ấy, ấy rút ra số tiền lớn, em nghĩ ấy chỉ mua vé máy bay, có lẽ còn mua cả máy bay nữa." Long Tịch Hiên nhàn nhạt giải thích.

      "……….."

      Chương 101: Nãi Nãi Là Tặc Tổ Tông?!



      Las Vegas, kinh đô giải trí thế giới (The Entertainment Capital of the World), thành phố tội ác (Sin City), ngoại ra có "Thế giới bài bạc" cùng "Sắc tình Thiên đường" nhã hào bên ngoài, nơi này còn là “thành phố tự sát” cũng là thiên đường kết hôn cùng ly hôn. Las Vegas kết hôn chỉ cần 15p, ly hôn lại chỉ cần 5p…Nơi này có quá nhiều hấp dẫn, xúc xác, rượu ngon, tiền mặt, …giống như trêu chọc người mới yếu ớt thần kinh, nhưng cũng lại làm người ta mê muội trong đó… (hz, edit khúc này nhức đầu quá. chung là tả thực LasVegas)

      “Bảo Bảo…”Viên Cổn Cổn giọng kêu…nơi này mặc dù cảnh đêm rất đẹp nhưng mà ánh mắt của những người đường rất đáng sợ…

      “Cổn Cổn đừng sợ, bọn họ nhìn em chứng tỏ em có sức quyến rũ, yên tâm , nếu bọn họ dám đến đây đụng em, ta liền đánh cho chúng về nhà bú sữa mẹ” Long Tịch Bảo nắm bàn tay mập mạp bé của Viên Cổn Cổn, khẽ cười an ủi.

      “Bảo Bảo, chúng ta đâu…” Viên Cổn Cổn bất an hỏi.

      “Ngu ngốc, tới nơi này nếu đến song bạc đâu chứ” Long Tịch Bảo quay đầu lại .

      “A…nhưng chúng ta song bạc là để đánh bài sao?” Viên Cổn Cổn giọng hỏi.

      “Cổn Cổn, có lúc ta rất nghi ngờ em là dùng nào để suy nghĩ, là dùng phổi sao? Hay là dùng mông…? Tại sao ra đều là lời nhảm! song bạc đánh bạc lẽ muốn giúp người khác kiếm tiền sao?” Long Tịch Bảo chịu được nắm tóc mình…

      được nha…Bảo Bảo, bị Triệt biết ấy đánh chết em” Viên Cổn Cổn lớn tiếng .

      “Tin tưỡng ta, dù có tự đánh chết mình cũng nỡ đánh chết em, đừng sợ” Long Tịch Bảo ngoảnh mặt làm ngơ kéo tay tiểu cơm nắm tiếp tục tới…

      Viên Cổn Cổn tâm thần bất định bất an sau lưng Long Tịch Bảo, bị dắt vảo bên trong sòng bạc.

      Bên trong song bạc…

      Viên Cổn Cổn nhìn nhiều loại người chạy tới chạy luôi ở nơi hào hoa này, liền sợ nắm chặt tay Long Tịch Bảo, dám lên tiếng. Long Tịch Bảo hưng phấn giống như vừa phát ta thế giới mới, nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng tới trước bàn, này là chơi đánh cuộc đơn, chỉ cần cầm xúc xắc lên, đánh cuộc xem là chẵn hay lẻ.

      Long Tịch Bảo cười đến ngọt ngào lấy ra xấp đôla đặt ở song phía , sau đó chờ kết quả.

      “20, chẵn” Phục vụ tóc vàng mắt xanh đẹp trai hét lên.

      “Yes! Chúng ta thắng tiền rồi Cổn Cổn” Long Tịch Bảo vui vẻ ôm Viên Cổn Cổn, chình mình lần đầu đánh bạc thắng lợi, là cảm thấy vui vẻ thôi.

      Những người bên cạnh trừ kinh ngạc Long Tịch Bảo xinh đẹp mỹ lệ cùng Viên Cổn Cổn đáng bọn họ càng bị hấp dẫn bởi ‘ra tay xa xỉ’ của hai người.

      Long Tịch Bảo làm như nhìn thấy những ánh nhìn ao ước đó, đem tất cả tiền thắng được đặt ở cửa đơn phía , khẩn trương đợi kết quả.

      Phục vụ tóc vàng mắt xanh đẹp trai khỏi nhìn đến hai nữ nhân đặc biệt trước mặt, sau đó tiếp tục công việc của mình.

      lúc sau… “15, lẻ”

      Long Tịch Bảo hưng phấn kêu to “Lại thắng, Cổn Cổn, em có phải ta có tài năng đánh bạc thiên phú hay ”.

      Viên Cổn Cổn nhìn vui vẻ gật đầu cái.

      Sau đó, Long Tịch Bảo liền trăm trận trăm thắng, những người bên cạnh cũng theo nàng đặt cược ngày càng nhiều…người xem cũng càng ngày đông…đột nhiên “Oh, shit”, câu tục từ người bên ngoài ra…

      "You want to steal my mon¬ey?" (Ngươi muốn ăn trộm tiền của ta?) Long tịch bảo nắm cánh tay tráng kiện, lạnh giọng hỏi.

      "Fuck you,Bitch!" Ngoài nghề đem nàng để ở trong mắt, nhục mạ đến.

      "Say again?" Long tịch bảo khẽ nheo lại mắt đẹp, dám mắng người…

      "Fuck you,Bitch! so?" Ngoài nghề biết sống chết lập lại lần nữa.

      Long tịch bảo đột nhiên để lộ ra nụ cười mê người, tay nhè vừa động chỉ nghe ‘ xoạch ’ tiếng, ngoài nghề liền kêu lên thảm thiết như heo bị làm thịt…

      Viên Cổn Cổn sợ hãi nắm chặt tay Long Tịch Bảo, run run “Bảo Bảo, thôi , dù sao chúng ta cũng có tổn thất cái gì, chúng ta thôi…em rất sợ…”.

      Long Tịch Bảo buông tên nam nhân bị bẻ gãy cổ tay, tiện tay đẩy ngã xuống đất, nhàng sờ đầu Viên Cổn Cổn, ôn nhu “Đừng sợ đừng sợ, ai kêu miệng thúi như vậy. Cổn Cổn phải nhớ, người phạm mình, mình phạm người khác, nếu là người khác phạm ta, ha ha…”

      xong, Long Tịc Bảo lộ ra nụ cười quỷ dị làm Viên Cổn Cổn khỏi run lên cái…

      Long Tịch Bảo đến trước mặt tên nam nhân…khẽ cười đạp lên vết thương của có dự tính bỏ qua cho .

      “Vị Tiểu thư này, ông chủ chúng tôi muốn mời uống trà, có thể nể mặt ?” người đàn ông tay trang màu đen dùng những lời lẽ lễ phép noi.

      Long Tịch Bảo ngẩng đầu…ơ, sao nhiều hộ vệ nhue vậy…là muốn hù dọa ai đây…rồi cười lạnh “Nếu ta nể mặt sao?”

      Long tịch bảo ngẩng đầu nhìn, ơ a •• nhiều như vậy hộ vệ •• là muốn hù dọa người nào a •••

      “Ông chủ ta có ác ý, chỉ muốn mời uống trà mà thôi, nếu như nể mặt, đừng trách chúng tôi mạnh tay” Nam nhân mặt thay đổi đến.

      Long Tịch Bảo nhíu mày cái… câu nhìn nam nhân trước mặt.

      Viên Cổn Cổn kéo kéo y phục của , meo meo gọi “ Bảo Bảo, thôi , chúng ta đừng làm khó dễ người khác nữa”.

      Long Tịch Bảo suy nghĩ chút, nhấc chân ra khỏi người ngoài nghề, nhìn thống khổ, lạnh lùng "Next time,clean your mouth be¬fore you get out the door." (Lần tới, nhớ xúc miệng trước khi ra khỏi cửa)

      xong liền dắt Viên Cổn Cổn theo sau lưng đám hộ vệ uống trà. Hừ..tên nhóc, dám trộm đồ người nãi nãi ta, lúc ta trộm đồ chỉ sợ ngươi còn chưa có ra đời !

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102 Nam Cung Thúc Thúc?!



      Long Tịch Bảo nhìn nam nhân trước mặt, đẹp trai, rất đẹp trai, lại là vẻ đẹp trai đáng …mắt to mày rậm, lỗ mũi kiệt xuất, miệng thanh tú, khuôn mặt góc cạnh, waaa… là đáng , là hình mẫu tiểu thụ tốt nhất…sớm biết người này đẹp trai đáng như vậy, sớm chạy như bay đến tới nơi rồi… (bà này mê trai qá)

      Nam Cung Viễn buồn cười nhìn hai nhắn ngồi đối diện mình, ánh mắt ‘háo sắc’ nhìn mình chút che giấu… ràng là nhìn ngắm mình, khen ngợi mình… là hai đứa nhóc đáng mà…

      “Tiểu thư…” Nam Cung Viễn thấp giọng gọi…

      “Ta họ Long, tên Tịch Bảo, đừng gọi tiểu thư, khó nghe muốn chết” Long Tịch Bảo hào phóng tự thông báo danh tính mình.

      Nam Cung Viễn nhìn nụ cười sảng khoái của , khỏi cười khẽ tiếng “Tôi họ Nam Cung, tên chữ Viễn, có thể gọi tôi là Nam Cung thúc thúc”.

      “Thúc thúc??!! Tôi còn muốn gọi là người là đệ đệ đây…thúc thúc…người đừng chiếm tiện nghi của tôi nha” Long Tịch Bảo hô to.

      “Tôi nay 40 tuổi, nên gọi tôi là thúc thúc hay ‘đệ đệ’?” Nam Cung Viễn nhàng .

      “40 ?! Ngươi là quái sao? 40 tuổi mang bộ dạng như thế này là muốn gieo họa cho người nào…” Long Tịch Bảo che đậy ra… Oh my god, con người này lại cho biết ông ta 40 tuổi, muốn tức chết mình hay sao…

      “Ha ha, cũng rất trực tiếp, bất quá ta 40” Nam Cung Viễn khẽ cười nhìn , biết vì sao từ lúc đầu nhìn , ông liền có hảo cảm…tựa như muốn thương

      “Như vậy, Viễn thúc thúc, người có thể chứa chấp hai người lưu lạc chúng tôi sao?” Long Tịch Bảo cười ngọt ngào hỏi.

      Người đàn ông trước mặt này làm cho có cảm giác thân thiết, dù sao ở bên ngoài bằng ở lại đây, có người bảo vệ mình.

      Nam Cung Viễn sửng sốt, nghĩ đến loại cầu này…dù sao đây cũng cho là lần đầu gặp mặt…

      được sao? Thúc thúc cũng biết ở đây nhiều rối loạn, chúng ta lại dáng dấp tay trói gà chặt, hai yếu đuối, ở bên ngoài lại lắm nguy hiểm, thúc cũng biết ở đây mỗi ngày đều có mưu sát, bắn giết, cướp bóc…nhiều loại tệ nạn như vậy…nếu chúng tôi chết ở đây, cha mẹ chúng tôi chính là thương tâm đến chết …hơn nữa…” Long Tịch Bảo đáng thương nhìn Nam Cung Viễn, cái miệng nhắn ngừng chit chit trách trách thôi…

      “Ngừng, ta đáp ứng là được” Nam Cung Viễn bất đắt dĩ nhìn đáng trước mắt, bắt đầu tưỡng tượng cha mẹ của là bộ dạng như thế nào mà sinh ra được nhóc hoạt bát như vậy…

      “Bao ăn bao ở là được, ta cần tiền công” Long Tịch Bảo mặt cầu gì, vui vẻ . (bao ăn ở mà cầu gì -.-)

      Nam Cung Viễn thiếu chút nữa từ ghế té xuống…đứa này…

      “Bảo Bảo, em đói bụng” Viên Cổn Cổn nãy giờ im lặng lên tiếng.

      “Nam Cung thúc thúc, thúc nghe thấy , chị của ta đói bụng” Long Tịch Bảo sờ sờ đầu Viên Cổn Cổn, quay đầu mong đợi nhìn Nam Cng Viễn.

      ấy là chị?! Ngươi là em??!” Nam Cung Viễn dám tin hỏi.

      “Đúng vậy, thúc biết bây giờ con nít cũng rất thông minh sao?” Long Tịch Bảo đắc ý

      Nam Cung Viễn sững sờ nhìn , biết nên cái gì cho phải.

      “Nam Cung thúc thúc, người có thể gọi ta là Tịch Bảo, gọi chị ấy là Cổn Cổn, những ngày tiếp theo, xin chỉ dạy them” Long Tịch Bảo cười đến rạng rỡ nhìn Nam Cung Viễn… Rất tốt nha! Tìm được núi dựa…

      ———— ta là da mặt dày tuyến phân cách ———-

      "Ông xã…" Phượng Vũ Mặc ngồi đùi Long Phi Tịch nũng nịu kêu.

      “Ừ…”

      “Em muốn Bảo Bảo, em muốn về nhà…” Phượng Vũ Mặc kéo ống tay áo của chồng mình làm nũng.

      “Được, ngày mai chúng ta về nhà” Long Phi Tịch nhàn nhạt .

      A…dễ chuyện vậy sao… ăn dấm sao? Phượng Vũ Mặc có chút kinh ngạc nhìn chồng mình.

      “Làm gì nhìn như vậy?” Long Tịch Phi vẫn là giọng điệu nhàn nhạt .

      có, em chỉ là muốn biết tại sao lại đột nhiên dễ chuyện như vậy thôi?” Phượng Vũ Mực lắc đầu cái, tò mò hỏi.

      “Ý của em là bình thường rất khó sao?” Long Phi Tịch khơi lên mày kiếm.

      “Cũng phải như vậy…” Phượng Vũ Mặc trái lương tâm , phải là dễ chuyện, mà căn bản cho người ta lời có được hay

      “Mặc nhi, em có biết em có thói xấu hay ?” Long Phi Tịch đem gương mặt tuấn tú đến sát mặt vợ mình, nhàn nhạt đến.

      “Em…em biết em có rất nhiều thói xấu…” Phượng Vũ Mặc khản trương lui về phía sau…

      tệ, vẫn tự biết đó là hiển nhiên, em mỗi lần dối tự chủ được nháy mắt” Long Phi Tịch chế trụ , cho cự động.

      “Oa! Chồng à, có biết em bội phục nhất ở cái gì ? Chính là có sức quan sát kinh người, rất đẹp trai! Chết, em mất thôi” Phượng Vũ Mặc ‘chân thành’ nhìn…

      “Em lại nháy mắt…” Long Phi Tịch nhàn nhạt . (sao nhàn nhạt hoài vậy chú Tịch)

      “Em đây chính là hướng phóng điện có hiểu !” Phượng Vũ Mặc thẹn thùng meo meo .

      “Phóng điện với ?” Long Phi Tịch kéo khóe miệng dưới.

      “Đúng vậy nha, chính là như vầy” Phượng Vũ Mặc xong còn cố gắng nháy nháy mắt mê người của mình mạnh hơn.

      “Em ra sức như vậy rồi, làm sao có thể phụ em được” Long Phi Tịch cười tà ôm vợ mình hướng phòng ngủ tới… (ô ô, chú Tịch cứ nhàn nhạt mà nham hiểm quá

      Phượng Vũ Mặc buồn bực nhìn gương mặt tuấn tú của chồng mình, nghĩ liền làm cho rồi…tại sao còn phải đào hố rình rập cho mình nhảy xuống nữa chứ…

      Chương 103 Phối Ngấu Thân Phận!*



      *(Điều sắc vợ chồng – cái này ta hiểu lắm, ai biết chỉ giáo giải nghĩa giúp tan nha. Ở khúc dưới cũng có chữ này)

      Long gia đại trạch

      Long Phi Tịch ôm Phượng Vũ Mặc ngồi ở ghế sa lon, nhàn nhạt nhìn bộ mặt tiều tụy hai đứa con trai…

      Phượng Vũ Mặc đôi mắt đỏ hoe, bên khóc bên kêu…

      "Ô ô…các ngươi đem bảo bối của ta đem đâu rồi?"

      Cặp sinh đôi vui nhìn mẹ mình cái, để ý tới

      Cái gì gọi là bảo bối của mẹ… ràng em ấy là bảo bối của bọn họ mới đúng…

      "Ô ô, ta muốn Bảo Bảo, ta muốn con của ta…" Phượng Vũ Mặc tính trẻ con khóc lớn lên…

      "Mặc nhi, im lặng" Long Phi Tịch hơi nhíu nhíu trán, nhàn nhạt đến.

      muốn, muốn, em muốn con của em, em muốn con của em…ô ô các ngươi đem con của ta vứt bỏ , các ngươi đền lại cho ta, đền con cho ta!” Phượng Vũ Mặc khóc lớn ở trong lòng Long Phi Tịch.

      " được nháo, hai đưa nó tìm đem Bảo Bảo về ." Long Phi Tịch che miệng ái thê của mình, trầm thấp đến.

      Phượng Vũ mực thuận theo quơ loan tay chân, ngừng rớt nước mắt…

      Long Phi Tịch bất đắc dĩ buông tay ra, sợ làm bị thương

      tìm về được sao? Ta chỉ có mình Bảo Bảo là cục cưng, các ngươi đây là muốn mạng của ta…ta muốn sống nữa” Người khác bất kể hình tượng khóc nháo lên.

      "Phượng Vũ Mặc, em câm miệng lại, nữa liền bỏ qua cho em!" Long Phi Tịch chịu được lớn tiếng.

      Người nào đó khóc đến ồn ào ủy khuất, hai đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn chồng mình…

      "Nghe lời , Bảo Bảo trở lại." Long Phi Tịch an ủi.

      Nghe vậy, Phượng Vũ Mặc chép miệng, gì nữa…

      “Hai đứa làm gì mà để nó bỏ nhà trốn ?” Long Phi Tichj nhàn nhạt nhìn hai đứa con trai trước mặt mình.

      “Tụi con làm cái gì chứ…Cưng chìu em ấy, em ấy là bảo bối của tụi con ‘đặt trong tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan’…chỉ là trong quá khứ có ít lời… tại em ấy sống chết cũng bỏ qua” Long Tịch Bác tức giận .

      "Đáng đời, ai biểu con dám khi dễ con ta, cho hai đứa chết." Phượng Vũ Mặc vừa khóc vừa đạo lý.

      "Mẹ!" Long tịch Bác tức giận nhìn chằm chằm mẹ mình.

      "Đủ rồi, cha muốn hỏi hai đứa, chờ đem Bảo Bảo tìm trở về rồi, hai đứa muốn dùng thân phận gì tiếp tục cùng nó sống tiếp?" Long Phi Tịch che miệng Phượng Vũ Mặc, nhàn nhạt hỏi.

      Sanh đôi liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng lời đến"Phối ngẫu thân phận"

      Long Phi Tịch trong mắt thoáng qua tia đau đớn…lịch sử lại muốn lập lại sao? Quả nhiên là thể thay đổi được an bài của vận mệnh...

      "Vậy phải biết đối xử tốt với nó, cho người khác có cơ hội chen vào" Long Phi Tịch ý vị sâu xa đến…

      Phượng Vũ Mặc đẩy tay che miệng của chồng mình, thuận theo được, bảo bối của ta mới gả cho hai tiểu tử thúi này được, ta muốn nó gả cho người dịu dàng, tốt bụng, lịch nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, đối với nó lại càng phải che chở trăm bề”.

      "Là thay mẹ làm chuyện mẹ còn tiết nuối chưa làm được sao?" Long Tịch Hiên bới bới tóc. (Hiên ca ra tay rồi :>)

      "Dĩ nhiên!" Phượng Vũ Mặc theo bản năng trả lời.

      Thế giới yên tĩnh… khí lạnh lẽo…

      Tiểu tử thúi…ngươi là con ruột ta sao…ngươi như vậy hãm hại mẹ mình…

      "Dĩ nhiên phải, ta bây giờ có lão công muốn tiền có tiền, muốn mặt có mặt, đối với ta lại luôn luôn thương ...ta làm sao có thể có tiếc nuối, ngươi được lung tung, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng!" Phượng Vũ Mặc câm lặng làm thinh .

      "Khi nào tìm được Bảo Bảo, ta chung để nhận nó về, cứ như vậy, hai đứa phải cố gắng tìm" Long Phi Tịch nhàn nhạt xong, ôm lấy vợ của mình chuẩn bị về phòng, phải bồi ‘chia sẻ tâm tư’ về chuyện ‘tiếc nuối’ kia…

      Long tịch Bác vỗ vỗ vai Long Tịch Hiên, thấp giọng " hay, bất quá nhìn bộ dạng của cha, xem chừng ông ấy sớm biết chúng ta đối với nha đầu chết tiệt kia có tình cảm."

      Long Tịch Hiên cười cười, " cảm thấy thế giới này, có chuyện gì có thể qua mắt được ông ấy sao?"

      "Nhưng là ông ấy cư nhiên phản đối, đây cũng làm cho ta bất ngờ." Long Tịch Bác gạt gạt mày kiếm.

      "Em cũng cảm thấy quyết định đó ngoài ý muốn…” Long Tịch Hiên nhàn nhạt phụ họa, chẳng lẽ là tư tưởng của bọn họ sau thế hệ rồi sao (ý là cổ hủ hơn cha mình ấy)? Còn tình trạng bọn họ chính là hai nữ, chuyện như vậy cũng là chuyện kinh hãi thế tục , bất quá được cha ủng hộ có cảm giác vô cùng tốt…Nhưng mà…cái duy nhất tốt chính là con nhóc hư này rốt cuộc là trốn đến đâu rồi…

      Long tịch bảo mở mắt, mông lung chút nhìn trần nhà, đến lúc sau mới nhớ ra, ở chỗ của ‘ núi dựa ’ thúc thúc, bất quá phải rất may mắn, ra cửa gặp quý nhân, Viễn thúc thúc lại có tiền, tâm địa lại thiện lương, người vừa lại ôn nhu, đối với lão bà càng thêm che chỡ trăm bề, người đàn ông tốt như vậy nơi nào có thể tìm được…

      Nhìn Viên Cổn Cổn tướng ngủ đáng nằm bên, Long Tịch Bảo nhịn được bấm bấm gương mặt của , chỉ nghe nàng meo meo mớ "Triệt...".

      Ai…xem ra Cổn Cổn hết sức lệ thuộc vào Hắc Ác ma a, từ khi ra ngoài đến bây giờ, trong lòng nghĩ , trong miệng đọc, trừ ăn ra, chính là Hắc Ác ma…lần này dẫn em ấy trốn thấy rất có lỗi…nhưng ai kêu ba người bọn xú nam nhân như vậy quá đáng với hai sai, người sai nên tỉnh lại chính là bọn họ!

      Chương 104 Cháy Rồi!

      Long Tịch Bảo thức dậy rửa mặt xong, ra vườn hoa, muốn hít thở khí trong lành chút, biết tại sao…

      Đột nhiên có chút cảm giác tội lỗi, cặp sinh đôi từ sau kiện kia vẫn luôn đối với ngoan ngoãn phục tùng, thương đến tận xương tủy, nhưng lại bỏ nhà ra ngoài, còn ‘bắt cóc’ tâm can của Hắc ác ma… nhất định khiến bọn họ khó xử rồi… Chắc chắn là họ giận điên lên rồi… bắt đầu nhớ bọn họ rồi…

      "Bảo Bảo." Nam Cung Viễn nhìn thấy bé đứng cách đó xa, giọng gọi, đáng … hoạt bát, thông minh, phóng khoáng, làm ra vẻ, tinh quái nghịch ngợm, chỉ có ông, mà ngay cả vợ của ông cũng rất thích gần gũi bé khiến người ta thương này.

      Long Tịch Bảo nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu, nhìn thấy chú ‘chỗ dựa’ ngồi ghế ở phía trước, thoáng nở cười ngọt ngào, vui vẻ chạy tới, , rất thích ‘chú’ thiếu niên này, dịu dàng tốt bụng, lịch có lễ, làm cho tự chủ được muốn đến gần chú ấy, hoàn toàn quên mất tên vệ sĩ kia từng bởi vì , mà mạng treo lơ lửng…

      "Chú Viễn, buổi sáng tốt lành a." Long Tịch Bảo ngoan ngoãn chào hỏi, sờ sờ chú chó chăn cừu Scotland đứng ở bên người ông.

      "Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ có ngon ?" Nam Cung Viễn khẽ cười hỏi.

      "Yên giấc lo, ngủ giấc đến sáng, cũng thức dậy tiểu a." Long Tịch Bảo nghịch ngợm .

      "Cháu nha, con lớn như vậy, những lời này sao có thể treo bên khóe miệng chứ." Nam Cung Viễn cưng chiều xoa đầu .

      " sao cả nha, con lớn hơn nữa vẫn phải tiểu, tại sao thể !" Long Tịch Bảo nũng nịu chu môi.

      "Ha ha, ngồi xuống ."

      Long Tịch Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bữa điểm tâm bàn, chút khách khí đưa tay phải bắt.

      Nam Cung Viễn khẽ vỗ vào tay , giận mà uy : " được, ăn bữa sáng trước cho phép ăn quà vặt."

      Long Tịch Bảo xoa bàn tay bé của mình, bất mãn meo meo kêu lên: "Vậy mà chú còn để ở chỗ này hấp dẫn người ta."

      Nam Cung Viễn khẽ cười đem tất cả món điểm tâm bàn đổ xuống đất, thưởng cho chú chó Fire to lớn ngoan ngoãn.

      Long Tịch Bảo bẹp đôi môi đỏ mọng, vui nhìn ông.

      Nam Cung Viễn dịu dàng : "Sau khi cháu ăn sáng xong, ta bảo người giúp việc làm phần giống như đúc cho cháu."

      " lời phải giữ lời nha." Long Tịch Bảo meo meo .

      "Dĩ nhiên."

      "Hì hì, chú Viễn, chú đẹp trai." Long Tịch Bảo đưa tay khoác vào cánh tay của Nam Cung Viễn, vô cùng thân thiết giống như quen biết nhau mười mấy năm rồi.

      "Cháu a, nhóc con tinh nghịch." Nam Cung Viễn để mặc cho kéo cánh tay của mình, còn đưa tay xoa đầu … nếu như con của ông vẫn còn… tại cũng cỡ tuổi này

      "Bảo Bảo, ta có thể hỏi cháu chuyện được ?" Nam Cung Viễn giọng .

      "Dĩ nhiên có thể."

      "Cháu tại sao lại muốn vẽ lên trán cái biểu tượng như vậy?" Nam Cung Viễn nhàng vuốt ve cái trán của .

      "Đây phải là vẽ đâu, đây là bớt." Long Tịch Bảo suy nghĩ chút, meo meo , coi như là bớt , dù sao là chính nó tự ra.

      "Bớt? Cháu chắc chắn chứ? Thế nhưng màu sắc này…" Nam Cung Viễn khẽ dùng sức sờ sờ cái biểu tượng hình ngọn lửa đỏ giống như màu máu kia, còn có cái bớt có màu sắc tươi đẹp như vậy, hình dáng còn hoàn mỹ như thế sao? Hơn nữa còn xuất ở giữa cái trán… trừ vị trí giống nhau, những thứ khác đều giống như đúc cái bớt cánh tay của ông…bất luận là màu sắc, hay là hình dáng… Đây là trùng hợp hay là…

      " là bớt đó, chú Viễn." Long Tịch Bảo giọng , ra đối với việc đột nhiên xuất thêm cái ‘bớt’, vẫn luôn chú ý đến nó, cũng thấy có gì kỳ quái, giống như đây vốn chính là phần thuộc về người , chưa từng cảm thấy quen, ngược lại rất thân thiết. Cũng may nơi này là nước Mĩ, đủ loại đủ kiểu làm dáng đều có, cho nên trán có thêm cái ‘bớt’, người khác cũng quá để ý, trừ cảm thấy đẹp mắt ra cũng truy xét nguồn gốc của nó, có lẽ đều cho rằng là vẽ lên, cho nên cho tới bây giờ đều chưa từng che giấu nó…

      Nam Cung Viễn nhìn sâu, khẽ cười sờ gương mặt của , khen ngợi: "Bớt rất đặc biệt, giống như bản thân cháu vậy, vô cùng hoàn mĩ."

      "Chú cũng cảm thấy cháu hoàn mĩ sao? Cháu cũng cảm thấy như vậy. Cháu vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại tao nhã lịch , hiền lương thục đức còn hành động đều thích hợp, ra được phòng khách vào được phòng bếp, chỉ có bề ngoài a… cháu còn có sức quyến rũ mê người a…"

      Long Tịch Bảo rất biết xấu hổ mà tự tâng bốc mình.

      "Ta chính là bề ngoài của cháu, cháu nghĩ quá nhiều rồi." Nam Cung Viễn nhàng chịu nổi con bé, da mặt dày a….

      "Ớ (tỏ vẻ bất mãn), chú Viễn, chú này chút cũng thành ."

      Long Tịch Bảo bày ra vẻ mặt dối là đúng nhìn ông.

      " chịu nổi cháu, thôi, ăn sáng nào." Nam Cung Viễn buồn cười dắt tới phòng ăn.

      "Chú trước , cháu gọi Cổn Cổn thức dậy." Long Tịch Bảo xong buông cánh tay Nam Cung Viễn ra, linh hoạt ‘xông’ về phòng…

      Nam Cung Viễn nhìn bóng lưng của , khỏi lắc đầu cái… là đủ hoạt bát…

      Trong phòng…

      "Cổn Cổn, Cổn Cổn, dậy , cháy rồi." Long Tịch Bảo thúc vào người Viên Cổn Cổn quen ngủ say như chết.

      Viên Cổn Cổn meo meo mấy tiếng, lật người ngủ tiếp…

      "Cổn Cổn, Cổn Cổn, dậy , lửa thiêu tới mông rồi." Long Tịch Bảo nóng nảy hô to ở bên tai Cổn Cổn.

      Người nào đó vẫn để ý đến , tự nhiên ngủ.

      "Viên Cổn Cổn, ăn cơm rồi!" Long Tịch Bảo tin tiếp tục tà ác thét lên.

      Chỉ thấy người nào đó giật bắn dậy… mắt còn chưa mở ra, liền meo meo : "Ở nơi nào? Ở nơi nào?"

      Long Tịch Bảo thiếu chút nữa té ngã xuống đất, I phục YOU rồi, Viên Cổn Cổn…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :