1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cớ sao không nói yêu - Cố Tây Tước (43 Chương + 3 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 26

      Nguyễn Tĩnh biết sau chuyện ngày hôm qua, giữa hai người bối rối khó xử hay là tình cảm càng thêm nồng cháy? Thành thực mà , việc Triệu Khải Ngôn đột nhiên ném lại câu “Thẳng thắn thành khẩn” như thế làm cho có chút trở tay kịp. Từ “” này dù sao cũng quá mức hư ảo, thôi, khi ra người trong cuộc bỗng cảm thấy mối quan hệ này sâu sắc hơn hẳn. phải Nguyễn Tĩnh hoài nghi tâm ý của Triệu Khải Ngôn mà chỉ là vì xác định được tình này có thể kéo dài được bao lâu. hai mươi sáu tuổi rồi, nếu cuối cùng lại là công dã tràng biết phải mất bao nhiêu năm tháng tuổi trẻ nữa mới có thể chữa trị được vết thương lòng này đây? đến thế để thấy rằng quả thực vẫn rất nhát gan.

      Sau đó ngày, mẹ Nguyễn triệu tập cuộc họp gia đình và chỉ đích danh Nguyễn Tĩnh phải thực tập ở trường học. Lần này, Nguyễn Tĩnh dám gì mà chỉ gật đầu đồng ý. Bình thường có thể giận dỗi tranh cãi nhưng vào thời điểm then chốt vẫn phải lấy đại cục làm trọng. giờ Nguyễn Chính chính thức về hưu, đứa cháu bất hiếu là cũng nên góp chút sức lực giúp đỡ gia đình mới phải. Hai ngày tiếp theo, Nguyễn Tĩnh tới phòng tranh để bàn giao công việc và chính thức nộp đơn từ chức. Trần Phàm tuy có tiếc hận muốn giữ lại nhưng cuối cùng cũng hiểu đại nghĩa mà đồng ý thả người. Mà suốt hai ngày đó, Nguyễn Tĩnh hề gặp mặt Triệu Khải Ngôn, thực tế là ngay cả liên lạc bằng điện thoại cũng hề có. Lần này là người mất kiên nhẫn trước. Bấm số gọi đến ba lần mà kết quả đều nhận được thông báo số máy nằm ngoài vùng phủ sóng, Nguyễn Tĩnh thầm cười khổ, sau khi thổ lộ xong người chẳng hiểu vì sao thể liên lạc được nữa. Triệu Khải Ngôn này quả thực quan tâm đến việc báo lại hành tung của mình cho ai hết.

      Nguyễn Tĩnh bỏ điện thoại vào túi quần rồi tiếp tục thu dọn mấy thứ bàn làm việc. Lâm Huyên bỗng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lộ buồn bực, “Chị Tĩnh, chị rồi em phải làm sao bây giờ?”

      sinh viên này càm ràm với hai ngày nay rồi, “Trần Phàm tìm cấp mới cho em mà.”

      được, em nhất định bị bắt nạt đấy!”

      Nguyễn Tĩnh lắc đầu cười, “Tin chị , em hoàn toàn có thể đối phó được mà.”

      Lâm Huyên trừng mắt cái rồi nhịn được bật cười thành tiếng, “Ngài quá coi trọng tôi rồi!”

      “Chị chỉ dựa thực tế mà thôi.”

      “Chị Tĩnh, em nhất định rất nhớ chị đấy!” Tiểu nha đầu đó xong liền lên ôm lấy Nguyễn Tĩnh, tình cảm của rất chân thành.

      Nguyễn Tĩnh vỗ vỗ lên vai Lâm Huyên, “Được rồi được rồi, chị em mình đều quên nhau nhé!” Đúng lúc đó vang lên tiếng chuông di động. Nguyễn Tĩnh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, khi thấy cái tên lên màn hình, khỏi sửng sốt chút và qua lúc mới ấn nút nhận.

      “A Tĩnh, em tìm à? Có việc gì ?” Giọng của đối phương hơi khàn khàn và có chút vội vàng.

      Lâm Huyên dường như lập tức hiểu ra cái gì đó, cười cười với Nguyễn Tĩnh rồi lấy tay ra hiệu quấy rầy nữa và lui ra ngoài.

      Nguyễn Tĩnh ngồi xuống ghế. trả lời điện thoại với ngữ khí lộ vẻ lạnh nhạt, “Ừm, giờ còn việc gì nữa rồi.”

      “Xin lỗi em, hai người trước có việc gấp phải Thâm Quyến, di động lại biết bị trục trặc gì nữa…”

      “Triệu… Thôi quên , có việc gì đâu ạ.” Trong lòng Nguyễn Tĩnh vô duyên vô cớ bỗng có chút buồn, muốn thêm gì nữa, “ làm việc tiếp !” chào tạm biệt mà ngắt luôn điện thoại.

      Buổi tối, mấy đồng nghiệp ở phòng tranh cùng tới quán bar gần đó để mở “Tiệc chia tay” với Nguyễn Tĩnh. Sau chén lót dạ và khoan khoái trong bụng, Trần Phàm tới bắt chuyện với Nguyễn Tĩnh, “A Tĩnh, muốn hỏi em chuyện được ?”

      Nguyễn Tĩnh lên tiếng mà chỉ yên lặng nghe tiếp.

      “Đừng trách tò mò chuyện riêng tư nhé, em và Khải Ngôn thực hẹn hò phải ?”

      Gần đây thường được nghe hỏi về chuyện này. “ thấy thế ư?” Nguyễn Tĩnh quay đầu và dùng ngữ khí hết sức chân thành để hỏi lại.

      nhìn ra nên mới phải hỏi em cho chứ. Có hỏi Khải Ngôn cậu ta cũng chẳng thừa nhận đâu. Xì, nếu là đùa vui làm gì có chuyện mỗi ngày đều chăm chỉ mang bữa sáng tới nhỉ? Nhưng mà cái tên Triệu Khải Ngôn này cũng khó lắm, tình trường cậu ta lúc nào chẳng như cá gặp nước, đùa vui hay thực tình quả thực cũng chẳng nhìn ra được.” Trần Phàm xong lại vội vàng bổ sung, “Đương nhiên là cậu ta cũng lợi dụng tình cảm của ai đâu, cậu ấy đối xử với mọi người rất lễ độ mà.”

      Nguyễn Tĩnh cười , “Có lẽ thế! Nhìn chung em chưa thấy ai nghi ngờ nhân phẩm của Triệu Khải Ngôn cả.”

      “Em là bẩm sinh quan tâm đến những chuyện liên quan đến mình hay là bồi dưỡng mà thành thế?”

      “Nửa này nửa kia.”

      Trần Phàm cười rộ lên, “ quả thực hơi nghi ngờ con mắt của Triệu Khải Ngôn đấy, thế nào mà cậu ta lại ngắm trúng em nhỉ?”

      Nguyễn Tĩnh đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt, “Ai bảo ấy ngắm trúng em? Chẳng phải ấy thừa nhận sao? Như vậy đấy, ấy đấy!”

      Hơn mười giờ tối hôm đó, Lâm muội muội ngồi bên trái sofa bỗng kéo kéo tay Nguyễn Tĩnh chuyện phiếm với đồng nghiệp, “Chị Tĩnh, kia chẳng phải là bạn trai của chị sao?”

      Lúc Nguyễn Tĩnh nhìn thấy ba người vừa vào đến cửa khỏi nhíu chặt mày lại.

      “Ồ? Khương Uy! Khải Ngôn!” Là tiếng của Trần Phàm. Nguyễn Tĩnh có dự cảm tốt. vừa ngoảnh đầu lại Trần đại thiếu gia quả nhiên đứng lên vẫy vẫy về phía mấy người đó. Khương Uy, Triệu Khải Ngôn, còn có… Từ Vi nữa. A, chuyện này thú vị đây!

      Nguyễn Tĩnh phủ nhận lúc ấy có ý định lâm trận bỏ chạy nhưng cuối cùng ngờ vẫn để chạy thoát được. đành im lặng ngồi đó, vẻ mặt gợn sóng.

      Sau khi Trần Phàm đề nghị hai nhóm cùng nhập làm , hai bên chào hỏi qua loa chút rồi đều quen biết nhau cả.

      Khương Uy chạy đến rồi ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tĩnh, mặt lộ ra ý cười khó hiểu, “ lâu gặp nhỉ?”

      “Có chỗ trống ngồi, chen vào đây làm gì?”

      “Đây chẳng phải là vì muốn ôn lại chuyện cũ với em sao?”

      Nguyễn Tĩnh cười cười. nhớ tới lần “Hợp tác” cuối cùng của hai người ở quán Starbucks cuối tuần trước. Hôm đó, từ chối bó hoa hồng đỏ thẫm của ngay trước mặt bà . Họ Khương nào đó phải đến bây giờ vẫn còn ghi hận đấy chứ?

      Khương Uy quả nhiên ghé sát vào và nghiến răng thầm những lời chỉ hai người nghe được, “Rốt cuộc là em có ý gì hả?”

      “Gì cơ?”

      “Sớm muộn thế nào cũng bị em hại chết thôi.”

      Được rồi, lần đó quả thực thiếu suy nghĩ, “Sorry, hay là để em giới thiệu bạn cho nhé?”

      Khương Uy lập tức trợn mắt lên, “Em thấy những người muốn giới thiệu bạn cho còn chưa đủ nhiều hả?”

      Nguyễn Tĩnh có chút mất kiên nhẫn, “Sao kết hôn cho rồi?”

      “Vậy sao em còn chưa kết hôn?”

      Nguyễn Tĩnh ho khan hai tiếng rồi buông chén rượu và dựa vào lưng ghế. nghiêng đầu nhìn Triệu Khải Ngôn đứng cách đó xa.

      vừa nghe Từ Vi ở bên cạnh xong chuyện gì đó, dáng vẻ trông rất trầm tĩnh, mặt lúc nào cũng ra nụ cười nhàn nhạt.

      Khương Uy vừa tránh ra Lâm muội muội lại lập tức ghé đầu gần Nguyễn Tĩnh, “Chị Tĩnh, sao lại thế này? Triệu tiên sinh kia phải là bạn trai của chị sao? Sao lại ngồi cạnh khác thế? Mà từ lúc vào đến giờ cũng chẳng chào hỏi gì với chị cả, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

      Nguyễn Tĩnh vừa mỉm cười vừa lắc lắc đầu, “Em hỏi có vẻ hơi nhiều đấy.”

      Lâm Huyên dù sao tuổi vẫn còn quá nên có cảm xúc gì là thể che giấu được, “Chị Tĩnh, phải ta đá chị rồi đấy chứ? Em biết mà, đàn ông đẹp trai nhất định có thói trăng hoa!”

      “Lâm Huyên, em giúp chị lấy ly nước lại đây được ?” tại thực muốn đến chuyện này.

      Lâm Huyên nhìn lướt qua Nguyễn Tĩnh, do dự lát rồi cuối cùng mới đứng dậy lấy nước.

      Tối nay Triệu Khải Ngôn uống giọt rượu nào, mặt cũng lộ vẻ trầm mặc và có chút bất an. Giữa buổi còn có người đến mời khiêu vũ nhưng đều bị khéo léo từ chối. Vài con trai ai hỏi thăm tới liền bày ra vẻ mặt oán giận. Khương Uy là người đầu tiên kháng nghị, “Trông tớ kém thế sao? Sao ai đến mời tớ khiêu vũ nhỉ?”

      Trần Phàm đùa cợt, “Tớ nhớ là cậu biết khiêu vũ cơ đấy.”

      Khương Uy lên tiếng tranh cãi, “Biết nhảy hay chuyện, có mời hay lại là chuyện khác.”

      Đám đàn ông tán gẫu tán gẫu lại cũng vẫn là đề tài này. Nguyễn Tĩnh nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười giờ rồi. quyết định vào toilet rồi chuồn về luôn. Nguyễn Tĩnh mới từ toilet ra cảm thấy phía sau có luồng áp lực. vừa quay đầu lại thấy Triệu Khải Ngôn đứng ở đó. Trong lòng Nguyễn Tĩnh khẽ run lên, bởi rằng đối phương từng bước từng bước tiến lại gần .

      Lúc hai người chỉ còn cách nhau chưa đến 10 cm Nguyễn Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, “Sao đàn ông đều thích đứng ngoài toilet thế nhỉ?”

      Triệu Khải Ngôn hít sâu hơi, mọi cảm xúc rắc rối phức tạp lại xẹt qua ngực rồi cuối cùng chỉ hóa thành tiếng than , “ tưởng em lại để ý đến nữa chứ?”

      Nguyễn Tĩnh thản nhiên , “ gì vậy?”

      Cánh tay rắn chắc ấy vòng qua người , hơi thở ôn tồn lại có chút bất an lo sợ phả lên cái cổ mịn màng của Nguyễn Tĩnh, “Lời của làm em vui à?”

      Nguyễn Tĩnh nhúc nhích cũng chẳng trả lời. Sau lúc mới dùng chút lực đẩy ra. Lúc ấy, mặt của Triệu Khải Ngôn lộ vẻ tổn thương.

      “A Tĩnh…” Vẻ lãnh đạm của Nguyễn Tĩnh làm cho Khải Ngôn luống cuống chân tay. thực là từ lúc xuống máy bay đến giờ, trong lòng cứ run sợ mãi thôi. Khải Ngôn chính xác mình bị làm sao, chỉ nghĩ tới những lời thổ lộ hôm đó ở trước cửa bệnh viện. biết thích, thế nhưng bản thân lại kiềm chế được.

      Nguyễn Tĩnh thở dài, “Em buồn, em chỉ… có chút bối rối biết phải ở bên như thế nào thôi.”

      “Em muốn từ bỏ à?” Triệu Khải Ngôn run giọng hỏi, sắc mặt có chút trắng bệch.

      Nguyễn Tĩnh lắc đầu, ngữ khí có vẻ bất lực, “Em muốn là… Em quan tâm đến , Khải Ngôn, em thích , tình cảm này vô cùng chân thực, có điều…”

      Triệu Khải Ngôn bỗng tới và ôm chầm lấy Nguyễn Tĩnh, toàn thân mang theo đôi chút kích động.

      Lúc ấy Nguyễn Tĩnh nghĩ, thôi rồi, bùa chú này có lẽ thể phá giải được rồi… Nếu khó chịu khi xa mà với lời, vì nhìn thấy ở bên cạnh người con khác mà cảm thấy thoải mái… chưa đến mức phân biệt được với , chỉ là luôn do dự có nên đón nhận hay mà thôi, rồi cuối cùng bị rơi vào tình trạng “Vò mẻ chẳng sợ nứt*” nữa rồi. Nguyễn Tĩnh cảm thấy bản thân dường như vì Triệu Khải Ngôn mà tự đào hố chôn mình.

      (*Vò mẻ chẳng sợ nứt: Hán Việt: “Phá quán tử phá suất” – Giải thích: cần giữ gìn gì nữa, chuyện bị phá hỏng cần để ý, cứ để mặc nó tiếp tục thôi.)

      màn diễn ra vào tối hôm đó vừa vặn bị đồng nghiệp ở phòng tranh WC trông thấy. Đối phương trố mắt đứng nhìn ngay tại chỗ rồi quay đầu bật người chạy báo cáo cho mọi người biết nhìn thấy vị Triệu tiên sinh tao nhã kia ôm hôn A Tĩnh. Cảnh tượng diễn ra sau đó muôn màu muôn vẻ, có người kinh ngạc, có người thốt nên lời, lại có người ngập tràn chua xót.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 27


      Nguyễn Tĩnh ngờ bản thân còn có thể bị cảm xúc tác động mà về chuyện đương, còn rũ bỏ hết mọi do dự và nỗi lo sợ về chuyện tình cảm. vậy để thấy rằng tình cảm phải là có khả năng làm thay đổi mọi chuyện. Buổi tối hôm đó hai người thực ra cũng gì nhiều. Triệu Khải Ngôn còn kéo tới trước mặt mọi người mà câu, “Have a good night!” rồi luôn. Lúc Nguyễn Tĩnh bị kéo ra khỏi cửa quán bar, mặt vẫn còn nóng bừng bừng. chưa từng nếm trải cảm giác thế này bao giờ. Mãi đến khi ngồi trong xe Nguyễn Tĩnh mới phục hồi lại được tinh thần. nghiêng đầu nhìn người bên cạnh mỉm cười với mình và bày ra dáng vẻ vội lái xe. Nguyễn Tĩnh hắng giọng hỏi, “ à?”

      “Em muốn đâu?” Đối phương dịu dàng hỏi.

      Đương nhiên là về nhà rồi, Nguyễn Tĩnh nghĩ nghĩ thế nào lại thốt ra câu, “Nếu ngại tới nhà …”

      “… Em chắc chứ?”

      hình như thích phải?”

      Khải Ngôn cười , “ vậy đâu.”

      Vẻ mặt của Nguyễn Tĩnh có chút hứng thú. vươn người sang hôn lên môi rồi xoa xoa đầu như đối xử với thú cưng, “Em phải về nhà thôi.”

      Đoạn trao đổi chưa đến ba phút này quả thực chứa quá nhiều mập mờ quanh co khúc khuỷu. Khải Ngôn thở dài và nghĩ thầm rằng, nếu thực muốn bắt cóc em chẳng phải là làm được, chẳng qua là vì nỡ lòng mà thôi.

      Tối đó Triệu Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh về nhà, thái độ cư xử hết sức độ lượng, nụ hôn từ biệt cũng rất chuẩn mực, có điều, câu cuối cùng của ở bên tai trước khi rời làm cho Nguyễn Tĩnh đứng ngây người ở trước cửa nhà suốt lúc lâu.

      “Lần sau có lẽ quan tâm đến chuyện em có nguyện ý hay đâu.” Nguyễn Tĩnh thầm thán, Triệu Khải Ngôn này quả thực là người có chút bất lương đây!

      Sau ngày đó, Nguyễn Tĩnh tới trình diện tại trường đại học. Xe vừa tiến vào cổng trường nhận được điện thoại.

      “Tôi ở văn phòng, bao giờ đến?”

      “Khoảng mười phút nữa.”

      Đối phương đáp lại tiếng rồi những lời thừa thãi nào mà ngắt điện thoại luôn.

      Tưởng Nghiêm tuân lệnh của ông nội mà chiếu cố đến , Nguyễn Tĩnh cũng có lý do gì để từ chối, đành phải nghe theo sắp đặt.

      Nguyễn Tĩnh vừa đẩy cửa phòng phó giám đốc thấy Tưởng Nghiêm đứng bên cửa sổ, khoanh hai tay trước ngực và dáng đứng trông có vẻ trầm tư. Tưởng Nghiêm nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, chút u ám lướt qua trong mắt làm cho Nguyễn Tĩnh nhớ tới cảnh tượng vui vẻ lúc hai người ở hành lang ngày trước.

      Tuy vẫn thể hoàn toàn thản nhiên khi đứng chung chỗ với ta nhưng mặt khác trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chi bằng cứ thẳng thắn hơn chút và lùi lại bước, cũng nhất thiết phải tỏ ra tay bắt mặt mừng làm gì.

      “Xin lỗi, tôi đến muộn!” Nguyễn Tĩnh mỉm cười và cố gắng hết sức để tỏ tình hữu nghị.

      Tưởng Nghiêm trở lại ngồi ghế da, ngữ khí lãnh đạm, “Tôi hy vọng có lần tiếp theo như vậy nữa. Tôi có nhiều thời gian để chờ đâu.” Tiếp đó, ta chỉ vào vị trí đối diện và , “Ngồi !”

      Nguyễn Tĩnh khỏi ngẩn người ra. kéo cái ghế lại và ngồi xuống.

      “Sau này phải phiền đến rồi!”

      dám!”

      và Tưởng Nghiêm mãi mãi thể đối xử tốt với nhau. Sao lại quên được nhỉ? Cho dù có lùi lại trăm bước Tưởng Nghiêm vẫn chỉ là Tưởng Nghiêm mà thôi.

      hôm, Nguyễn Tĩnh vừa mới tới phòng hành chính ở tầng bên trong bỗng có người chạy ra ôm lấy , “Sao rồi, có bị bắt nạt ?”

      “Có, suýt chút nữa là bị đá xuống đây đấy!”

      Nguyễn Nhàn cười ha hả rồi giới thiệu với sáu vị cán bộ công nhân viên chức của phòng hành chính ở đằng sau, “Đây là Nguyễn Tĩnh, là em tôi, về sau nhờ mọi người chỉ bảo cho nó nhé.”

      “Nhất định, nhất định rồi!”

      Nguyễn Tĩnh nhận thấy những người phía sau đáp lời với vẻ rất kiên quyết.

      Buổi chiều, ban lãnh đạo trường học mở cuộc họp, Nguyễn Tĩnh cũng bị chỉ đích danh lên ngồi vào hàng ghế dành cho đại biểu. Hết vị này đến vị khác phát biểu, buổi họp diễn ra hết sức nhàm chán nhưng vẫn tiếp tục được duy trì. Nguyễn Nhàn ngồi ở phía đối diện sắp ngủ gà ngủ gật. Nguyễn Tĩnh ưỡn thẳng sống lưng và nghiêm túc lắng nghe điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. len lén lấy ra xem.

      “Em bận ?”

      Nguyễn Tĩnh biết lúc này nên nhắn tin nhưng vẫn nhịn được mà gửi tin trả lời, “Em họp. làm gì thế?”

      “Định chơi bóng với bạn. Em muốn cùng ?”

      Nguyễn Tĩnh cảm nhận được người này có ý định kích động , “Em bận rồi.”

      “Vậy à.” Lần này đối phương ngừng lát, “ rất nhớ em.”

      Chưa từng nghĩ người đàn ông như Triệu Khải Ngôn cũng ra được những lời này, Nguyễn Tĩnh dở khóc dở cười và thực ra có chút bối rối. suy tính lại xem phải trả lời thế nào, “Em biết rồi.” biết đối phương nghĩ thế nào.

      Triệu Khải Ngôn ở bên này bật cười khi đọc được tin nhắn. đúng là lạnh nhạt! Lúc này, người bạn ở sân bên kia lớn tiếng gọi, “Cậu còn đánh nữa đấy, Khải Ngôn?”

      Triệu Khải Ngôn để di động xuống rồi cầm lấy vợt và duỗi người cái rồi vào sân.

      “Tớ chẳng qua là cho cậu thời gian chuẩn bị thôi, đừng để bị thua thê thảm như lần trước đấy nhé!”

      “Phì, ai cuồng vọng tự đại sánh được với cậu!”

      Triệu Khải Ngôn cười cười mà phủ nhận.

      Lúc Nguyễn Tĩnh cất di động bỗng nhận thấy có ánh mắt lạnh băng chiếu đến. ngẩng đầu lên và thấy ngay người đứng bục diễn thuyết nhẽ nhíu mày nhìn về phía mình. Nguyễn Tĩnh thầm kinh hãi ngồi nghiêm chỉnh lại và thầm than thở, ánh mắt của Tưởng Nghiêm đúng là sắc nhọn !

      giờ sau hội nghị kết thúc. Nguyễn Tĩnh chờ mọi người lục tục rời rồi mới đứng dậy. Nguyễn Nhàn ở phía sau đuổi kịp và song song với , “Có ăn cơm tối ở nhà ?”

      sau !”

      “Có hẹn rồi à?” Nguyễn Nhàn vừa hỏi là hỏi ngay vào điểm mấu chốt.

      “… Tạm thời .”

      Nguyễn Nhàn buồn cười nhìn em , “Em vặn vẹo tay chân làm gì thế? Triệu Khải Ngôn thừa nhận cả rồi.”

      ấy… với chị thế nào?”

      ấy theo đuổi em thực rất vất vả.”

      Câu trả lời đúng là quá bất ngờ. Nguyễn Tĩnh ràng có chút chột dạ, “Chị, chị để ý chứ?”

      “Để ý cái gì? Tuy chị thích Triệu Khải Ngôn đấy, nhưng mà ai bảo chị còn em hơn.”

      Nguyễn Tĩnh cảm thấy buồn nôn nhưng cũng hơi xúc động, “Em cũng chị lắm.”

      Nguyễn Nhàn run lẩy bẩy, “ ra khi nghe mấy câu này lại có cảm giác ghê tởm như vậy. Lần sau thế nữa.”

      “A, cảm ơn trời đất!”

      “Muốn chết hả?”

      Hai chị em tranh cãi ầm ĩ suốt dọc hành làng mà để ý tới người phía sau.

      Năm giờ chiều, Nguyễn Tĩnh lái xe tới quán cafe. Triệu Khải Ngôn nhìn thấy người tới tất nhiên là vừa mừng vừa sợ. khắc trước còn đấu tranh tư tưởng xem có nên gọi điện hẹn hay , vì sợ Nguyễn Tĩnh cảm thấy là loại người hay đeo bám người ta nên mới chậm chạp dám hành động.

      Lúc này, Khải Ngôn khư khư nắm lấy tay đối phương dắt vào phòng nghỉ phía trong. Vẻ tươi cười gương mặt của người phục vụ làm cho Nguyễn Tĩnh khỏi có chút ngại ngùng. Thế nhưng cũng có ý định kéo tay lại, hình như muốn hưởng thụ cảm giác ràng buộc như thế này rồi.

      Đến phòng nghỉ, cửa phòng vừa được đóng lại Nguyễn Tĩnh lập tức nhận được nụ hôn khẽ khàng ôn nhu như nước. Tuy giữa hai người nhau ngày hôn hai ba lần cũng là chuyện quá bình thường nhưng đối với Nguyễn Tĩnh vẫn có chút khó tiêu. Dù sao trước kia cũng chưa từng trải qua mối tình thực nào, lần này vẫn có thể tính là “Mối tình đầu”.

      “Sorry… Cả ngày hôm nay cứ nhớ đến em.”

      Nghe thấy câu này, Nguyễn Tĩnh hiểu vì sao lại bật cười. Những biểu và lời của Khải Ngôn luôn toát ra nho nhã lễ độ, thế nhưng cứ khi muốn hôn là lập tức hôn luôn rồi sau đó mới lại giải thích, ha, tâm tư này mới tinh tế làm sao!

      “Khải Ngôn, thích em ở điểm gì vậy?”

      Triệu Khải Ngôn cười , “Vấn đề này rất mơ hồ. Chỉ có thể rằng nếu vận mệnh có tốt có xấu vận mệnh của tốt nhất là được nắm giữ trong tay em.”

      Rất nhiều năm sau này Nguyễn Tĩnh vẫn luôn nhớ câu đó, cùng với tất cả vẻ dịu dàng của người đàn ông ở trước mặt lúc ấy.
      A fangPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 28


      Triệu Khải Ngôn có rất nhiều bạn bè, phạm vi hoạt động của cũng trải rộng toàn thế giới, ấy vậy mà từ khi qua lại với Nguyễn Tĩnh, liền trở thành người hoàn toàn “An phận thủ thường”. Có người bạn thậm chí còn giễu cợt Triệu Khải Ngôn từ trước đến nay luôn tùy tiện liều lĩnh bắt đầu ru rú ở nhà rồi.


      Triệu Khải Ngôn đương nhiên để ý tới cảm nhận và lời của người khác, dù sao đối với chuyện cá nhân cũng chỉ có người trong cuộc mới biết biết, thích như vậy là đủ rồi.

      Tư thái trầm tĩnh phóng khoáng chút kiêng dè dần dần chuyển thành ôn hòa thiện chí và còn bóng dáng của độc tùy tiện chịu ràng buộc nữa, điều này khiến mấy người bạn khỏi tò mò đối tượng đương của Triệu Khải Ngôn rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nhưng mà về phương diện này trình độ giữ bí mật của Khải Ngôn quả thực quá lợi hại, đến bây giờ mà ngay cả cái tên cũng chịu lộ ra. Căng thẳng đến mức độ này đúng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, nhưng mà gặp phải vị thí chủ “ lòng dạ nào đến đồ tanh” cuối cùng vẫn dám hỏi han nhiều.

      Triệu Khải Ngôn đại khái cũng biết bản thân có chút căng thẳng quá mức… Nhưng nếu đối tượng là Nguyễn Tĩnh cũng thể trách được, người đó dù sao cũng giống như là máu thịt của rồi, bám rễ vào trong tim và chỉ cần chút gió lay cỏ động cũng làm các dây thần kinh trong nhức nhối. Khải Ngôn biết Nguyễn Tĩnh nắm chắc được và có khả năng gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới rồi. Thế nhưng lại thầm nghĩ, thôi cứ để như vậy , cam tâm tình nguyện mà.

      Khi Từ Vi ý thức được Khải Ngôn thực cắm đầu cắm cổ khăng khăng mực đối với Nguyễn Tĩnh trong lòng khỏi cảm thấy khó chịu.

      “Khải Ngôn, em ôm chút được ?” Sau khi từ quán cafe bước ra, Vi Vi nhịn được mà ra cầu này.

      Triệu Khải Ngôn chỉ cười cười và vỗ lên bả vai , “Ngủ ngon nhé! đường cẩn thận!”

      Từ Vi biết Khải Ngôn rộng lượng lắm rồi, nếu sau này còn muốn làm bạn với nhau tốt nhất nên từ từ chôn vùi mối tình vô vọng này xuống, “ xin lỗi, em thể dối trá mà chúc phúc cho hai người được.”

      “Em có chúc phúc hay ấy vẫn ở bên nhau.” Ngữ khí của Khải Ngôn nóng lạnh, chỉ đơn giản là câu trần thuật.

      “A, nhất định phải làm cho em còn mặt mũi nào như vậy sao?”

      , Vi Vi à, chỉ muốn là… Ngoài ấy ra thể là ai khác. Cho dù sau này thực có người phản đối cũng ở bên ấy, đấy là suy nghĩ trong lòng .”

      Từ Vi vô cùng khó chịu, lùi lại từng bước về phía sau, “Triệu Khải Ngôn, hẳn cũng biết trong chuyện tình cảm, ai bỏ ra nhiều hơn là người thua cuộc. sợ cuối cùng thất bại thảm hại sao?”

      Lúc này, Khải Ngôn khỏi nhíu mày, “Cảm ơn lời khuyên của em. Nếu thực ngày như thế có lẽ gượng dậy nổi nữa, và cũng chỉ như thế mà thôi.”

      Như thế mà thôi? Từ Vi xoay người về phía xe của mình, giờ thực hoàn toàn hết hy vọng. Mà câu cam lòng và muốn châm ngòi li gián kia có lẽ chỉ là an ủi cuối cùng dành cho mà thôi.

      thực giả thiết của Từ Vi đích xác làm cho tâm tình của Triệu Khải Ngôn có chút dao động. Đối với Nguyễn Tĩnh, luôn luôn thể xác định được tình cảm của , thế nhưng lại dám đao to búa lớn với đoạn tình cảm này, mọi hành động luôn ở trong trạng thái nhẫn, cầu mỗi ngày gặp mặt hay gọi điện ngày ba bận sáng trưa tối. Đối mặt với tình trạng cảm xúc bị kìm nén, cách phát tiết duy nhất của Khải Ngôn là chơi bóng, nếu tới trung tâm bơi lội.

      đến cũng khéo. Hôm đó, Khải Ngôn từ sân vận động ra và có qua khu đại học cao đẳng. Bỗng nhớ tới Nguyễn Tĩnh làm việc ở trường Đại học N, liền quẹo vào con đường của trường và dừng xe trước cổng chính. Lúc này vừa vặn là giờ cơm trưa nên có rất nhiều giáo viên và sinh viên ra vào. ít nữ sinh viên chăm chú nhìn về phía người đàn ông từ bên trong chiếc xe thể thao màu đen bước ra. Dù sao Triệu Khải Ngôn quả thực cũng rất tuấn phong độ.

      Khải Ngôn dựa vào cửa xe và cúi đầu mở màn hình của chiếc điện thoại di dộng trong tay nhưng cuối cùng lại tắt . định quay đầu rời khỏi đó nghe thấy có người gọi tên mình. Lúc ấy, Triệu Khải Ngôn chỉ cảm thấy tim mình giật thót lên cái.

      “Sao lại tới đây?” Nguyễn Tĩnh chậm chạp chạy đến và vẫn kinh ngạc thôi.

      vừa ngang qua.” Khải Ngôn thản nhiên trả lời rồi tươi cười hỏi, “ định hẹn em ăn trưa, em rảnh ?” Khải Ngôn xong nhìn về hướng nào đó. Nguyễn Tĩnh theo ánh mắt của mà quay đầu lại thấy Tưởng Nghiêm đứng cách đó khoảng mười thước và chờ .

      ta muốn bàn bạc với về vài việc của trường học và vì có thời gian rảnh nào khác nên chỉ có thể tranh thủ giờ cơm trưa.

      “Có lẽ được rồi ạ.” Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, “Thực xin lỗi, ngày mai được ?”

      Triệu Khải Ngôn đút tay vào túi, “ sao!” Hôm nay mặc chiếc áo màu vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng tao nhã thong dong, thế nhưng trong mắt lại lên chút u tối và buồn bã chân thực khó nhận thấy.

      có ai luôn luôn thuận lợi trong mọi việc, cho dù là Triệu Khải Ngôn cũng thế, sớm hiểu được điều này.

      Khi vào trong xe, Khải Ngôn vô thức liếc mắt nhìn kính chiếu hậu cái rồi mới rời mắt và khởi động xe. cơn gió lạnh thổi tung mái tóc đen của , phát bản thân có chút khó khống chế được đố kỵ tràn ngập trong lòng, nhưng nếu chỉ chút thế này cũng chịu đựng nổi sớm muộn cũng bị quật ngã thảm hại hơn.

      Tối hôm đó, Triệu Khải Ngôn ra từ cửa sau của quán cafe. Tâm trạng hôm nay của vẫn thể tốt lên được, hai huyệt thái dương cũng nhâm nhẩm đau. Khải Ngôn vốn định về sớm để nghỉ ngơi nhưng kết quả là chưa ra khỏi con ngõ tối tăm trong lòng bỗng có chút cảnh giác. vừa quay đầu lại cây gậy gỗ lao đến. Khải Ngôn giơ tay lên chắn và lảo đảo lui về phía sau hai bước. cánh tay phải tức truyền đến cảm giác đau đớn. Khải Ngôn nghĩ có lẽ bị tổn thương đến xương rồi. Hai kẻ giấu mặt kia cũng có ý định đánh nhau, bọn chúng nhặt cái áo khoác âu phục rơi mặt đất rồi lấy ví tiền và nhanh chóng chạy mất.

      Hai giờ sau, Triệu Lâm lao tới bệnh viện. Tay của Triệu Khải Ngôn được bó bột thành lớp trắng toát. ngồi chiếc ghế dài ở bên ngoài phòng bệnh, khuôn mặt có chút mệt mỏi.

      Triệu Lâm hiếm khi thấy vẻ trầm tĩnh như vậy của Khải Ngôn. Người ngồi ghế cảm nhận được có người liền chậm rãi ngẩng đầu lên. Khi thấy người vừa tới, khỏi mỉm cười, “Ngại quá, quá nửa đêm rồi còn bắt tới đây.”

      “Bác sĩ thế nào? Có vấn đề gì ?”

      bị tổn thương đến xương cốt, xem như cháu may mắn rồi.”

      Triệu Lâm nghe thế mới yên lòng, có điều vẫn kín đáo chỉ trích, “Sao lại cẩn thận như vậy? Tay chân của cháu trước kia chẳng phải rất nhanh nhẹn hay sao?”

      “Lúc ấy cháu hơi đãng trí.” Khải Ngôn cười .

      “Ha, lý do này thực có sức thuyết phục đấy.”

      Khải Ngôn đứng dậy, “ thôi!”

      Triệu Lâm quét mắt liếc cái, “Thực có việc gì chứ hả? là trông sắc mặt của cháu được tốt lắm đâu.”

      “Cháu sao.” Khải Ngôn cười khẽ, “Chỉ mệt mỏi chút thôi.”

      Sau khi xảy ra cố, Triệu Khải Ngôn ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày. Tuy tay phải bị thương nhưng tay trái của cũng có khả năng cầm đũa viết chữ được, thực ra cũng có gì quá bất tiện.

      Hôm nay có vài người bạn liên tục đến hỏi thăm. Khoảng hơn bảy giờ tối điện thoại bàn ở phòng khách reo vang. Khải Ngôn còn trong toilet nên KK nhấc lên nghe giúp, “Xin chào?”

      Đối phương ràng là ngây người ra lúc. Hai giây sau người đó mới do dự hỏi, “Triệu Khải Ngôn… có ở đó ạ?”

      “Xin lỗi, ấy vừa mới rời khỏi đây. Có việc gì ạ?”

      “… Cũng có việc gì.” Đối phương dường như cân nhắc, “Nếu ấy trở lại phiền nhắn ấy gọi điện cho tôi nhé. Tôi tên là Nguyễn Tĩnh.”

      Lúc buông di động xuống, Nguyễn Tĩnh có chút ngây người. Hai ngày nay gọi được vào di động của Khải Ngôn, nhịn được đành hỏi Triệu Lâm số cố định ở nhà , thế nhưng ngờ người nghe điện lại là phụ nữ. Quả nhiên thể hành động theo cảm tính được.
      KisaragiYue, A fangPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 29 (H)


      Lúc Nguyễn Tĩnh tới nhà của Triệu Khải Ngôn là chín giờ tối. do dự tại chỗ mất hai giây rồi mới nhấn chuông cửa, kết quả là đợi hồi lâu cũng có ai ra mở. Thành thực mà cũng cảm thấy hành vi của mình có chút kích động, chưa được người ta cho phép mà tới đây. Nguyễn Tĩnh đứng trước cánh cửa đóng chặt được lúc bình tình trở lại, thế nên quyết định nên kịp thời về.

      Nguyễn Tĩnh vừa mới xoay người cửa thang máy ở cuối hành lang bỗng mở ra. Từ xa thấy Triệu Khải Ngôn từ bên trong bước tới. Khải Ngôn vốn cúi đầu nhíu mày dường như cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu lên và trông thấy người đứng cách đó khoảng mười mét. Bước chân ràng hơi khựng lại, hoàn toàn dự đoán được cái người mà lúc nào nhớ đến lại xuất ở chỗ này.

      Mà ở bên này, Nguyễn Tĩnh nhất thời tiến thoái lưỡng nan. vốn định bỏ về nhưng kết quả là đối phương xuất . Nguyễn Tĩnh đấu tranh tư tưởng lúc rồi cuối cùng đành lùi lại trước cửa phòng của Triệu Khải Ngôn và im lặng chờ đợi.

      Khải Ngôn vốn đứng ở cửa thang máy lúc này mới chậm rãi tới, ánh mắt vẫn rời khỏi bóng hình xinh đẹp tuyệt trần nghiêng người tựa vào cửa kia. bao giờ cũng tùy tiện đứng mình chỗ lệ thuộc vào bất cứ cái gì, vẻ mặt bao giờ cũng hờ hững thản nhiên…

      Bắt gặp ánh mắt của người đến gần, Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu bình thản đón nhận gương mặt tuấn của Triệu Khải Ngôn. mặt nở nụ cười dịu dàng ấm áp, “Sao em lại tới đây?”

      “… Chị Triệu Lâm xảy ra cố, em gọi cho được nên đến đây xem thế nào.”

      Khải Ngôn khẽ chớp mắt, “Em gọi cho à?”

      Nguyễn Tĩnh định lên tiếng trả lời nhưng cũng muốn nhiều về chuyện này.

      “Sorry, hôm trước di động của bị phá hỏng mà chưa có thời gian mua.”

      “Ừm.”

      Vẻ lãnh đạm của đối phương luôn khiến cho cảm thấy mình làm điều thừa thãi. Khải Ngôn thu hồi ánh mắt và mở cửa ra rồi đẩy cửa vào nhà. Cả ngày hôm nay luôn phải tiếp đãi mọi người nên trong mắt nhuốm màu mệt mỏi, thế nhưng khi đối mặt với Nguyễn Tĩnh cho dù cảm xúc có mất mát cỡ nào cũng biểu ra bên ngoài. luôn muốn ở bên nhiều hơn nữa, cho dù chỉ thêm giây thôi cũng được. Khải Ngôn vươn tay kéo vào cửa, “Em đến thăm thế này rất vui.” Lời này là tình.

      Người phía sau lắc đầu cười , “Người đến thăm chắc hẳn ít, cũng chẳng kém gì em đâu.”

      Triệu Khải Ngôn cởi chiếc áo gió khoác bên ngoài và treo lên móc rồi mới quay đầu lại, “Em biết mà, giống nhau được.”

      Nguyễn Tĩnh ngồi xuống sofa. cúi đầu nhìn nhìn đầu ngón tay và thấp giọng tự ,”Có gì khác nhau đâu chứ?”

      Nguyễn Tĩnh cảm giác được bên cạnh sofa hơi lún xuống chút. Khải Ngôn quỳ gối phải xuống, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Tay trái của lùa vào mái tóc đen của . Những tiếp xúc thế này mong muốn từ lâu rồi.

      “Khác nhau ở chỗ… em là người muốn gặp nhất.” Những áp lực và mong muốn bị kìm nén bấy lâu trong đáy lòng dường như thể khống chế được nữa, Khải Ngôn chậm rãi dịch chuyển bàn tay xuống cổ áo mở rộng của Nguyễn Tĩnh, đầu ngón tay vuốt ve lên cái cổ và vùng xương quai xanh duyên dáng kia…

      “Khải Ngôn?” Nguyễn Tĩnh đưa tay giữ lại bàn tay kia, mặt lên chút kinh ngạc.

      Người đàn ông đối diện khép đôi mắt lại và phát ra tiếng thở dài trầm ngâm. này cứ mãi như vậy phải ? trêu chọc người ta, làm người ta khó nhẫn nhịn được, còn bản thân chút cũng động lòng.

      Trong lòng Triệu Khải Ngôn dâng lên nỗi hậm hực uể oải. Thực tế là hai ngày nay luôn rơi vào trạng thái bồi hồi nóng ruột. hề muốn bởi vì chút “Việc ” này mà trở nên cáu kỉnh khó chịu. Nhưng cứ tưởng tượng đến việc ở bên người đàn ông khác là thể độ lượng thêm được nữa. cũng biết mình rất giống cậu bé mới biết ghen tuông đố kỵ, quả thực khó mà chịu nổi. Nhưng mà, chịu nổi thôi, cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì. Suy nghĩ trở nên phóng túng, những khó chịu tích tụ trong vài ngày qua phá tan ý chí, Khải Ngôn nghiêng người vươn tới. Khi bên gáy bị môi chạm vào, Nguyễn Tĩnh dán chặt vào chỗ tựa lưng ghế sofa và thể nhúc nhích được. Nhưng mà, căn cứ vào quan hệ trước mắt của hai người thân mật thế này cũng là hợp tình hợp lý thôi.

      Thế nhưng, Triệu Khải Ngôn trước mặt lại có vẻ giống như mọi khi. Hơi thở của mang theo chút lạnh lẽo và quyết liệt thể ngăn chặn nổi… Trong chốt lát, môi lưỡi của đối phương phủ lên bờ môi của Nguyễn Tĩnh. dùng sức mút lấy môi , bàn tay trái đặt bên eo bắt đầu thăm dò vào bên trong vạt áo.

      Tình hình thế này thể tiếp tục thờ ơ được nữa. Nguyễn Tĩnh né tránh cánh tay ấm áp và bối rối dựng người dậy.

      Cùng lúc ấy, đôi mắt đen sâu thăm thẳm bỗng nhướng lên như muốn nuốt trọn lấy !

      Đây phải là lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh cảm nhận được lực công kích người Triệu Khải Ngôn, người đàn ông thuần thục và đầy mị lực này đúng là an toàn chút nào.

      Khải Ngôn lại đưa tay lên thăm dò. Đầu ngón tay của Nguyễn Tĩnh bắt đầu run run, chưa từng thấy bàn tay nào nóng bỏng như thế. Nguyễn Tĩnh cũng kháng cự. Cũng vì nhớ nên mới tới đây. Đúng vậy, cũng muốn , hơn nữa, hình như còn có chút ghen tỵ… Nguyễn Tĩnh kìm lòng được vươn tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn của người đàn ông trước mặt. Giờ phút này, những sợi tóc mai đen nhánh hơi hơi ẩm ướt tán loạn hai bên thái dương của lộ ra vẻ gợi cảm gì sánh kịp.

      Trong mắt Triệu Khải Ngôn lập tức dấy lên ngọn lửa mông lung. xác định được có phải mình hiểu sai ý của hay . Nhưng mà, Triệu Khải Ngôn căn bản thể kiềm chế hơn được nữa, rất muốn người con trước mặt này. Chỉ cử chỉ mập mờ của Nguyễn Tĩnh cũng có thể làm cho lập tức sinh ra phản ứng.

      Khi Triệu Khải Ngôn kéo lại gần và từ thắt lưng chậm rãi hôn lên qua làn áo mỏng, hô hấp của Nguyễn Tĩnh trở nên hỗn loạn. Lúc này mới thấy sợ hãi, nhưng bàn tay đặt sau lưng chặn lại tất cả đường lùi.

      Hai chân của Nguyễn Tĩnh nhũn ra, ngã ngồi sofa. Khải Ngôn ôm , môi tiếp tục mút mát dọc theo bờ ngực. Lần đầu tiên Triệu Khải Ngôn muốn lưu lại những dấu vết ràng cơ thể của người.

      Khi lòng bàn tay ấm áp tiến vào trong lớp váy dài, Nguyễn Tĩnh hoảng sợ gọi, “Khải Ngôn…” Nhưng mà cục diện vốn nghiêng về bên, có muốn làm gì lúc này cũng đều phí công vô ích.

      Nguyễn Tĩnh có thể thỏa mãn được hết thảy mọi mong muốn của Triệu Khải Ngôn. khát khao chiếm giữ , rất muốn , giờ phút này chờ đợi từ lâu lắm rồi…

      Khi cơ thể bị kéo xuống phía dưới, khi đôi chân thon dài bị gác bên hông, khi dục vọng vốn kiên nhẫn chậm rãi tiến vào, toàn thân Nguyễn Tĩnh lập tức co rút. đau đến nỗi hít hơi khí lạnh. Còn Khải Ngôn cứng người lại, dám tiếp tục cử động nữa. Vài giây này quả thực hết sức khó chịu.

      Triệu Khải Ngôn tuy ám ảnh về chuyện trinh tiết nhưng việc người đầu tiên của Nguyễn Tĩnh là cũng đủ làm cho mê muội. Khải Ngôn run rẩy rút ra. ôm chặt lấy người nằm bên dưới, mồ hôi của cả hai hòa lẫn vào nhau, nhịp đập con tim càng thêm mãnh liệt…

      Khoảng hơn bảy giờ sáng hôm sau Triệu Khải Ngôn từ trong mộng tỉnh dậy. khẽ nghiêng đầu. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu lên tấm lưng khác nằm giường, mà lúc này, người bị ánh nắng rực rỡ chiếu vào vẫn còn say ngủ. Khải Ngôn có chút ngẩn ngơ, cảnh tượng lúc này hệt như trong giấc mơ mà thường mơ thấy, sáng sớm tỉnh dậy lại có người dấu nằm bên cạnh. Triệu Khải Ngôn biết giờ khắc này phải là mộng.

      Khải Ngôn hết sức cẩn thận dịch người tới gần Nguyễn Tĩnh rồi nhàng ôm lấy . Khi tấm lưng mịn màng ấy dán lên ngực mình, trái tim lại lần nữa loạn nhịp. Khải Ngôn nhịn được hít hà mùi hương thơm ngát từ người tản ra. Đó là mùi hương xà phòng trong phòng tắm của nhưng lại có chút khác biệt và rất hấp dẫn lòng người. hôn lên mái tóc ngắn ngủn cùng cái cổ mịn màng rồi vuốt ve lưu luyến muốn rời . Như đứa trẻ làm nũng, thử cọ má của mình vào hai gò má của . Tựa như nghiện những cử chỉ thân mật thế này rồi, Triệu Khải Ngôn biết về sau có muốn từ bỏ cũng rất khó…
      A fang thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 30


      Nguyễn Tĩnh bị đói nên tỉnh dậy. Khi phát mình ngủ trong căn phòng xa lạ, lập tức hốt hoảng trận. Sau khi hồi ức chậm chạp quay lại, cảm giác xấu hổ ngượng ngùng ập đến là điều thể tránh khỏi. May mà lúc này người tình của hình như ở trong phòng tắm, tại chưa cần phải đối mặt, cũng có chút thời gian để điều chỉnh lại tâm lý. Nhớ lại tối qua bế lên giường, tuy hai người chỉ ôm nhau ngủ nhưng cộng thêm những việc làm trước đó ở phòng khách… Nguyễn Tĩnh nghĩ có lẽ cần rất nhiều thời gian mới có thể ổn định lại tâm trạng.


      thực đây cũng xem như là đêm động phòng của , đối phương cũng thực nhẫn nhịn đến mức cực hạn rồi. Sau khi khẽ run run kêu đau, lập tức bắt buộc bản thân ngừng lại. rốt cuộc nên vui mừng hay oán thán, nhưng mà dịu dàng này quả thực làm cho nơi nào đó sâu trong đáy lòng của trở nên mềm mại hơn hẳn, làm trong nảy sinh cảm giác say tình túy lúy.

      Khoác lên người bộ quần áo được giặt sạch và gấp gọn ghế, Nguyễn Tĩnh trông thấy di động ở đầu giường lóe sáng chút. phát ra chưa kể cuộc gọi vừa đến có hơn mười cuộc gọi nhỡ rồi, đều là của người nhà gọi tới. Nguyễn Tĩnh thầm kêu xong rồi, quên gọi điện thoại báo cho người nhà đỡ lo. Nguyễn Tĩnh lập tức trả lời điện thoại của Nguyễn Nhàn. Đầu bên kia vừa thấy thông suốt lập tức oanh tạc trận, “Cuối cùng cũng trả lời điện thoại rồi đấy! Cả đêm về nhà, mẹ và ông nội đều lo lắng gần chết rồi đây này. Mày muốn chơi đùa phát điên ít nhất cũng phải gọi điện báo về nhà chứ, cả nhà còn tưởng mày xảy ra chuyện gì hay rồi!”

      Đúng lúc này Triệu Khải Ngôn vừa vặn từ trong buồng tắm bước ra. Nguyễn Tĩnh liếc cái rồi nghiêng người nửa tựa vào tường, “Sorry chị, em… lần sau em gọi điện báo trước.”

      Nguyễn Nhàn lẩm bẩm mấy tiếng nhưng cũng mắng nữa. Dù sao Nguyễn Tĩnh cũng còn là trẻ con nữa, mà từ trước đến nay người nhà cũng quản được rồi. Nguyễn Nhàn cuối cùng chỉ , “Mau tới trường học , đừng quên sáng nay có buổi họp định kỳ. Phó giám đốc Tưởng đó hôm nay tâm trạng hình như được tốt, có lẽ biến buổi họp thành họp phê bình đấy. Lát nữa mày mà đến muộn ta lôi mày ra làm trò đùa đầu tiên đấy.” Nguyễn Nhàn hù dọa xong lại hỏi câu, “Giờ mày ở đâu?”

      Nguyễn Tĩnh day day trán, “Em ở… nhà bạn.”

      Nguyễn Nhàn lập tức tiếp, “Ở khu phố trung tâm hả?”

      “… Cũng hẳn.”

      “OK, vậy khi nào qua khu phố trung tâm lấy hộ chị suất gà ướp trà Long Tỉnh nhé.”

      “Hả…” Nguyễn Tĩnh còn nhíu mày đối phương ngắt máy. quay lại nhìn Triệu Khải Ngôn lẳng lặng nhìn mình, mặt mang theo vẻ tươi cười. Nguyễn Tĩnh khỏi hắng giọng , “Em phải về rồi.”

      “Ừm.” người quấn chiếc khăn tám, mái tóc ẩm ướt, dáng vẻ lười nhác đứng đó, trông Khải Ngôn có vẻ gợi cảm thể thành lời. Bất giác nhớ tới những hành động của người này ghế sofa vào tối qua, Nguyễn Tĩnh lại cảm thấy ngượng ngùng thôi.

      Triệu Khải Ngôn trông thấy dáng vẻ bối rối của đối phương có chút đành lòng, dĩ nhiên là tâm tình lại càng thêm phơi phới. nhịn được liền tiến lên ôm hôn nhưng trước khi sắp làm bừa lại lý trí lùi lại, “Hôm nay định Thượng Hải chuyến, buổi tối chắc là về đến đây. Nếu em bận gì ăn cơm tối với nhé?”

      Nguyễn Tĩnh giả vờ bình tĩnh gật gật đầu rồi xoay người cầm lấy áo khoác, “Vậy, em đây.” xong liền cất bước ra ngoài. Khải Ngôn bỗng giữ lại. Người đàn ông chín chắn lão luyện lần đầu tiên có chút ngại ngùng. biết bản thân định làm gì mà chỉ lôi kéo người ta muốn buông tay. Đại thiếu gia có lẽ cũng ngờ bản thân lại quấn quít người khác như đứa trẻ nhõng nhẽo thế này, mặt khỏi hơi ửng hồng mảng. Cuối cùng, nắm tay đưa lên che miệng và ho khụ khụ hai tiếng rồi dịu dàng , “Tối gặp lại nhé!”

      Trong buổi họp hôm đó, Nguyễn Tĩnh cứ mải chống tay lên trán mà ngẩn người ra. Còn Tưởng Nghiêm ở bục hiếm khi thờ ơ như thế, thực tế là ngay cả liếc mắt nhìn cũng thèm liếc lấy cái. Nguyễn Tĩnh đương nhiên cảm thấy vui sướng với bình an vô kiểu này. Sau khi tan họp, vừa mới ra tới sảnh lớn có người tiến đến chào hỏi.

      “Chào!” Thích Tần có chút thận trọng, “Nguyễn Tĩnh, tôi xin phép chuyện với chút được ?”

      Nguyễn Tĩnh mỉm cười nhàn nhạt mà có quá nhiều biểu cảm.

      Thích Tần lúc này lộ vẻ khó xử, “Chúng ta tìm nơi yên tĩnh để chuyện nhé? Tôi…”

      “Nếu giáo Thích chê tôi mời ăn cơm trưa nhé?” Nguyễn Tĩnh luôn đối xử dịu dàng với những trẻ tuổi.

      Khi hai người bước vào quán cơm Ôn Châu của trường học, Nguyễn Tĩnh cố ý chọn vị trí hơi khuất và đưa thực đơn cho người đối diện.

      Thích Tần thực ngại ngùng, “Còn phiền mời tôi ăn cơm nữa!”

      có gì!”

      “Nguyễn Tĩnh.” Trong khoảng thời gian đợi người ta bưng đồ ăn lên, Thích Tần vẫn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng, “ thích Tưởng Nghiêm phải ?”

      .” Nguyễn Tĩnh trả lời vô cùng ràng và hề nghĩ ngợi dù chỉ giây. Điều này thực làm cho người hỏi ngây ngẩn cả người, “Tôi tưởng…”

      giáo Thích, yên tâm, tôi thích ấy đâu.” Nguyễn Tĩnh lãnh đạm mỉm cười.

      , phải! ấy thích …” Thích Tần thào tự , lời này làm cho Nguyễn Tĩnh khỏi cau mày lại, “Có lẽ lầm rồi, Tưởng Nghiêm cũng thích tôi đâu.”

      Thích Tần lắc đầu, ngữ khí đượm vẻ đơn, “Nếu ấy thích để ảnh của ở trong ví, chỉ có ảnh của mà thôi…”

      Hai người cứ như vậy đột nhiên trầm mặc. Cuối cùng, Nguyễn Tĩnh cười cười, “Có thể là dùng để nguyền rủa đấy thôi.”

      Thích Tần mỉm cười chua xót. cảm thấy mình quả thực đúng là kẻ biết cư xử, chuyện Tưởng Nghiêm và chia tay là chuyện của còn đủ, vì sao nhất định phải liên lụy đến người khác nữa vậy? Mà nhớ tới chuyện du lịch lần trước, Thích Tần lại áy náy thôi, “Nguyễn Tĩnh, lần trước đúng là chẳng ra làm sao, tại tôi lỗ mãng mà suýt chút nữa hại xảy ra chuyện.”

      sao đâu mà.”

      Thích Tần nhìn người con lãnh đạm mà nhã nhặn trước mặt, mặc dù nồng nhiệt nhưng gương mặt đó luôn ra nụ cười như có như làm yên lòng người khác, trong đó bao gồm cả , “Nguyễn Tĩnh, tốt, nhất định có người trân trọng như bảo vật.”

      Những lời văn vẻ như vậy làm cho người nào đó vốn luôn tĩnh tâm cũng phải khụ mạnh tiếng, “Hả, khụ…” Kỳ cũng bởi vì nhớ tới người nào đó.

      Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Nguyễn Tĩnh nghe thấy phía sau có người cao hứng phấn chấn gọi, “Phó giám đốc Tưởng, cũng đến đây ăn cơm à? Vẫn chưa tìm được chỗ ngồi phải ? sang đây ngồi cùng bàn với chúng tôi nhé?”

      Trong mắt của Nguyễn Tĩnh lên tia kinh ngạc. nghiêng đầu nhìn ra ngoài tấm bình phong. Tưởng Nghiêm xoay người bước về phía mấy vị chủ nhiệm chào đón ta, mà vị trí ta đứng lúc nãy lại cách chỗ ngồi của hai người chưa đến ba thước. Nguyễn Tĩnh xoa xoa lên ấn đường và quay đầu lại. mặt của người đối diện với lúc này lộ ra vẻ sầu thảm.

      Ngoại trừ thở dài ra Nguyễn Tĩnh cũng biết phải cái gì. Có điều, việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến , chỉ có chút lo lắng cho Thích Tần. cũng phải là người biết cách xoa dịu cảm xúc của người khác nên cuối cùng chỉ vỗ vỗ lên tay của người đối diện.

      Sau khi tan tầm, Nguyễn Tĩnh đường về nhà nhận được điện thoại của Triệu Khải Ngôn. liền quay xe tới siêu thị Wal-Mart ở khu trung tâm.

      Khoảng 15 phút sau Nguyễn Tĩnh trông thấy ở quầy thu ngân. bị mười phần quyến rũ lôi kéo chuyện. Vẻ mặt của Triệu Khải Ngôn mặc dù vẫn tỏ ra nhất mực lễ độ nhưng giữa lông mày lên chút mệt mỏi. Nguyễn Tĩnh liền tới, “Có chuyện gì vậy?”

      Triệu Khải Ngôn nhìn thấy người vừa tới lập tức trưng ra nụ cười ôn hòa. quay đầu lại với mỹ nữ kia, “Ngại quá, bạn của tôi tới đây rồi. Dù sao cũng vô cùng cảm ơn ý tốt của !”

      kia đưa mắt liếc nhìn Nguyễn Tĩnh cái, mặt ra chút xấu hổ rồi ngại ngùng bỏ .

      Nguyễn Tĩnh khẽ nhướng mày. Khải Ngôn giữ chặt lấy tay rồi cười , “Hôm nay cũng may. từ máy bay xuống liền về nhà cất hành lý rồi ra ngoài mà chỉ mang theo tờ chi phiếu, cuối cùng lại bị mất lúc nào biết. vừa rồi cứ khăng khăng muốn trả tiền hộ , đương nhiên là thể nhận được rồi.” Khải Ngôn xong còn có chút ngượng ngùng, “Vì vậy nên mới gọi em đến đây… trả tiền hộ .”

      Nguyễn Tĩnh nhìn vẻ trong sáng thành khẩn gương mặt tuấn đó hồi lâu rồi rốt cuộc bật cười thành tiếng, “Triệu Khải Ngôn, đúng là biết trêu hoa ghẹo nguyệt đấy.”

      Triệu Khải Ngôn lắc đầu than thở, “ chỉ muốn quyến rũ em thôi, người khác để ý.” Lời này kỳ thực có chút kiêu ngạo và tuyệt tình nhưng lại khiến Nguyễn Tĩnh phải nóng mặt.

      “Sao tự nhiên lại tới siêu thị mua đồ vậy?”

      muốn làm bữa cơm mời em.” Người đàn ông bên cạnh thấp giọng mở miệng, “ muốn vậy từ lâu rồi.”

      cảm động là gạt người. Nguyễn Tĩnh sớm sâu sắc hiểu được… dịu dàng của Triệu Khải Ngôn quả thực khiến người ta thể chống đỡ.
      KisaragiYue, A fangPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :