1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cớ sao không nói yêu - Cố Tây Tước (43 Chương + 3 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KADIS ETRAMA DI RAIZEL

      KADIS ETRAMA DI RAIZEL Well-Known Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      818
      ở đâu nàng ui, edit hết chưa nàng
      @nancy1986

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 08


      Hôm nay, ngồi đối diện với mọi người bàn cơm, Nguyễn Tĩnh tuyên bố muốn tới Bắc Kinh nửa tháng. lập tức thu hút được mọi chú ý. Nguyễn Chính là người đầu tiên lên tiếng hỏi, “Tới Bắc Kinh? Con tới Bắc Kinh làm gì?”


      “Con công tác ạ.”

      “Phì!” Nguyễn Nhàn phì tiếng.

      “Chị, chị thể lịch chút à?” Nguyễn Tĩnh cực kỳ khó chịu. Thấy Tưởng Nghiêm ngồi đối diện nhìn mình, khỏi nghiêng đầu quay , ánh mắt của ta khiến có phần thoải mái. Nguyễn Tĩnh tùy tiện và hai thìa cơm để lẩn tránh.

      tới Bắc Kinh mình sao?”

      Nguyễn Tĩnh sững người hiểu vì sao Tưởng Nghiêm lại cũng tham gia vào chủ đề này, chẳng phải ta luôn thích chuyện bàn ăn hay sao?

      “Vâng.” Nguyễn Tĩnh trả lời, trong lòng có chút lo lắng, nhưng sau đó lại nghĩ hoàn toàn cần thiết phải thế, cho dù vừa rồi dối.

      Nguyễn Tĩnh dù sao cũng hai mươi sáu tuổi rồi, muốn công tác người nhà cũng thể chuyện bé xé ra to mà ngăn cản, mọi người chỉ nhắc nhở vài câu rằng đừng làm gì bậy bạ rồi cũng để cho .

      Hôm đó cùng Triệu Khải Ngôn ra sân bay, nhìn Triệu Khải Ngôn ngọc thụ lâm phong* bên cạnh, Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ nếu mình thực muốn làm chuyện bậy bạ người nhà cũng chẳng quản được đâu.

      (*Ngọc thụ lâm phong: Dịch nghĩa: Cây ngọc đón gió, ý rất đẹp trai, tướng tá rất oai phong.)

      Hơn bốn tiếng ngồi máy bay cũng khiến người ta mệt mỏi. Lúc hai người tới Bắc Kinh cũng gần bảy giờ tối. Thành thực mà phạm vi giao thiệp của Triệu Khải Ngôn quả thực rất rộng, ngay cả ở Bắc Kinh bên này cũng có bạn. Máy bay của bọn họ vừa hạ cánh có người tới đón. Lữ là người đàn ông trung niên giản dị và là người gốc Bắc Kinh, hai người vốn dự tính tới khách sạn nhưng ta lại mực phản đối và nhiệt tình đưa bọn họ tới Tứ Hợp Viện.

      Triệu Khải Ngôn tuy luôn có cầu rất cao với chất lượng cuộc sống nhưng biết thích ứng với mọi hoàn cảnh và tùy nơi mà sống, hơn nữa thấy Nguyễn Tĩnh cũng có vẻ có hứng thú với Tứ Hợp Viện nên từ chối ý tốt của bạn học cũ nữa. Nghĩ đến đây lại khỏi nhớ lại lúc trước khi còn ở trong xe Nguyễn Tĩnh cúi đầu ghé sát vào , “Chú này hiếu khách quá nhỉ!”, Khải Ngôn vừa nhìn Nguyễn Tĩnh lúc này ngó đông ngó tây vừa nghĩ thầm, nếu biết “chú” này cùng tuổi với biết nghĩ thế nào.

      Lữ Mịch hớn hở đưa bọn họ vào căn phòng, “Các cậu ở phòng này nhé!”

      Triệu Khải Ngôn nhíu mày, “Chỉ có phòng thôi à?”

      Lữ Mịch gật đầu, “Giường đôi, hai người nằm chung chắc có vấn đề gì đâu nhỉ?” Hiển nhiên ta coi hai người là người của nhau.

      Triệu Khải Ngôn day day thái dương, quyết định quay về trọ tại khách sạn hơn. Kết quả là đúng lúc đó người bên cạnh mở miệng, “Em thành vấn đề.”

      Ánh mắt bị che dấu trong lòng bàn tay của Triệu Khải Ngôn lên tia sửng sốt.

      Sau khi Lữ Mịch rời khỏi, Nguyễn Tĩnh đến bên cửa sổ rồi mở cửa ra, bên ngoài là khoảnh sân , có câu ngô đồng cao vút tỏa bóng râm mát, dưới tán cây lấp ló mấy chiếc ghế mây, ánh đèn mờ ảo tỏa xuống tạo nên cảnh tượng trông khá ý vị.

      Khải Ngôn biết vì sao mình lại đồng ý việc này. Nếu là ở cùng với những người khác tuyệt đối thấy có vấn đề gì, nhưng đây lại là ở cùng Nguyễn Tĩnh, nghĩ mình chắc chắn thể tập trung được.

      Nguyễn Tĩnh tựa vào cửa sổ xem ông lão ở căn phong đối diện mở tivi trong phòng khách và vừa múa vừa hát kinh kịch. Chuyện này quả rất mới mẻ, khỏi nhìn đến say sưa.

      “Tôi tắm cho mát .” Triệu Khải Ngôn xong liền về phía phòng tắm. cần dùng nước lạnh để trấn an chút cảm giác mất bình tĩnh.

      Nguyễn Tĩnh xoay người lại nhìn rồi “ừ” lên tiếng và tiếp tục quay đầu xem màn biểu diễn ở phía đối diện… Thành thực mà quyết định của có phải rất liều lĩnh hay ? Tuy để ý tới chuyện ở cùng phòng với bạn bè là nam giới khi xa nhưng hình như quên nghĩ tới chuyện đối phương có đồng ý hay . Có điều, nghĩ đến chuyện hai người phải cộng tác với nhau trong thời gian, lại câu nệ mấy chuyện tiểu tiết đó nữa.

      Cuối cùng Triệu Khải Ngôn cũng rũ bỏ được mọi ham muốn. lau người qua loa rồi chuẩn bị mặc quần áo, lúc đó mới phát ra mình quên mang quần áo sạch vào. Ở nhà luôn dùng khăn tắm để quấn quanh người, nhưng ở đây hiển nhiên được, mà bảo phải mặc lại quần áo vừa thay ra cũng thể, cuối cùng, sau hồi cân nhắc, Triệu Khải Ngôn lại mặc quần dài vào và để thân trần ra khỏi phòng tắm.

      Vừa mới đẩy của bước ra bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Tĩnh vẫn dựa vào cửa sổ nhìn về phía mình, bốn mắt gặp nhau, Khải Ngôn khỏi thót tim.

      Tiếng tách tách đột nhiên vang lên khiến Triệu Khải Ngôn nhất thời phản ứng kịp, khi thấy tay đối phương cầm chiếc Hasselblad H3D, khỏi lắc đầu.

      “Đúng là xuất thủy phù dung*.” Nguyễn Tĩnh khen ngợi, từ trước tới nay bao giờ ăn ngả ngớn nhưng khi thấy dáng người của Triệu Khải Ngôn nhịn được mà thốt lên.

      (*Xuất thủy phù dung: Dịch nghĩa: Hoa sen mới nở, nghĩa là rất đẹp.)

      Triệu Khải Ngôn cười cười . tới bên giường rồi lôi quần áo từ trong túi hành lý ra và tính trở lại phòng tắm để thay đồ. Ở trước mặt Nguyễn Tĩnh dù là nửa thân trần cũng khiến được tự nhiên.

      “Em có thể chụp ảnh bây giờ được ?”

      Khải Ngôn xoay người lại, “Cái gì?” Tứ Hợp Viện được thoáng khí nên trong phòng có chút oi bức. Triệu Khải Ngôn cảm thấy cơ thể vừa tắm rửa xong lại bắt đầu đổ mồ hôi.

      Nguyễn Tĩnh nhìn các đường nét góc cạnh biểu cảm gương mặt cùng với thân hình gần như hoàn mỹ, “Chụp ảnh, ngay bây giờ ạ.”

      Ánh mắt biểu lộ chân thành ấy khiến Khải Ngôn khẽ thở dài. nhìn chẳng qua chỉ giống như nhìn người cộng bình thường, còn đối với thể thừa nhận là có dụng ý bất lương, cho nên mới mượn lấy cái cớ vụng về này là cùng công tác để tranh thủ khoảng thời gian được ở bên .

      Vào giờ phút này, tình cảnh hai người cùng ở chung trong căn phòng hẹp khiến Triệu Khải Ngôn chấn động . Giờ lại muốn lập tức thực lời đồng ý khỏa thân cho chụp ảnh ngay trước mặt , Triệu Khải Ngôn vốn luôn xử điềm tĩnh lạnh nhạt cũng tránh khỏi cảm thấy bối rối.

      Nguyễn Tĩnh thấy do dự của Khải Ngôn thầm nghĩ có phải mình vội vàng quá mức hay , dù sao bọn họ cũng vừa mới xuống máy bay và cần nghỉ ngơi chút, “À, ngày mai cũng được.”

      lâu sau Khải Ngôn mới câu, “ sao, giờ cũng được!”

      Triệu Khải Ngôn rốt cuộc hiểu thế nào là “Đánh giá quá cao”, đánh giá quá cao năng lực của mình. Vốn nghĩ chỉ cần hít sâu hơi là ít nhất có thể tạo ra được vẻ thanh thản dối trá giống như mọi khi nhưng ngay khi Nguyễn Tĩnh tới gần và đánh giá toàn bộ cơ thể của từ xuống dưới, luồng cảm giác khô nóng khó hiểu lập tức truyền khắp tứ chi của Triệu Khải Ngôn.

      Khải Ngôn lùi lại phía sau bước rồi ra vẻ tự nhiên giọng hỏi, “Có cần phải làm tư thế gì ?”

      “À… cần làm gì cả, cứ đứng thế này là đẹp lắm rồi.” Chỉ cần cứ đứng ở chỗ đó là toát ra vẻ gợi cảm phi thường.

      Trong phòng chỉ bày biện chiếc giường lớn trải ga màu trắng và bộ sofa, tường cũng chỉ sơn màu trắng tinh. Nguyễn Tĩnh thích chọn gian sạch như nơi này để chụp ảnh, cần bất cứ vật trang trí gì, cũng có bất kỳ món đồ rườm rà nào khác.

      Khải Ngôn nhìn thấy Nguyễn Tĩnh lùi lại hai bước rồi điều chỉnh máy ảnh. Khi quay người lại nhìn , Triệu Khải Ngôn cảm thấy toàn thân tê dại, nghĩ tới trong khoảng thời gian khá lâu tiếp theo trong mắt chỉ có mình Triệu Khải Ngôn , toàn bộ chú ý của đều tập trung người , ánh mắt của di chuyển đến từng bộ phận cơ thể , có thể tới gần , chạm vào , cầm cánh tay buông thõng của và giơ lên phía trước chút, đầu ngón tay của chạm vào da thịt … Khi nghĩ tới đây, trong bụng Triệu Khải Ngôn tràn đầy lửa nóng. cảm thấy xấu hổ với cảm giác miên man bất định của mình nhưng hiểu vì sao lại thể khống chế được.

      Nhìn Triệu Khải Ngôn xuyên qua lớp thấu kính khiến Nguyễn Tĩnh có cảm giác khác lạ. Thành thực mà quả thực rất đẹp, dáng người cao ngất, cơ thể cân đối chứa sức mạnh và mềm dẻo, cơ ngực hoàn mỹ, vòng eo rắn chắc, gương mặt kiên nghị, từng giọt nước đọng tóc men theo cổ chảy xuống dưới ánh đèn ấm áp thoạt nhìn trông mê đắm cách kỳ lạ.

      Nguyễn Tĩnh khẽ kêu lên tiếng.

      Hai người cách nhau khoảng khá gần, Nguyễn Tĩnh chuyên chú di chuyển tới lui, ngón tay thon dài liên tục ấn nút chụp ảnh vào những lúc thích hợp.

      Trong lúc Nguyễn Tĩnh quan sát mình, Triệu Khải Ngôn cũng lần đầu tiên có cam đảm mở to mắt chăm chú nhìn . chuyên tâm của luôn có thể khiến đầu óc trở nên mụ mị. thích vẻ mặt nghiêm túc của , vẻ mặt đó có chứa trong trẻo lạnh lùng mà cũng rất ngọt ngào.

      Người thu hút người kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần hợp nhau là được. Khí chất bên ngoài của Nguyễn Tĩnh phù hợp với quan niệm về thẩm mỹ của Triệu Khải Ngôn. thích , gì có thể ràng hơn, cho nên mới tìm cách tiếp cận , nhưng cũng thể quá mức vội vàng mà làm sợ.

      Khải Ngôn vô cùng cẩn thận để đối phương biết được suy nghĩ thất thường của mình. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt đen láy linh lợi ấy, lại cảm thấy lồng ngực khó chịu. Ánh mắt trong sáng lại có thể khơi gợi lên mọi giác quan sinh lý của , Triệu Khải Ngôn chỉ cảm thấy sau lưng mình phủ lớp mồ hôi mỏng.

      Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thanh riêng biệt của máy ảnh và tiếng hít thở nhàng của hai người. Nguyễn Tĩnh nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong phòng hình như hơi nóng lên phải.

      Ánh mắt của Nguyễn Tĩnh lại trở lại người Triệu Khải Ngôn. cười , “ có muốn nghỉ ngơi chút ?”

      Nụ cười của Nguyễn Tĩnh chứa đầy cuốn hút. Khải Ngôn rất muốn tiến tới để chạm vào gương mặt rạng rỡ kia, e rằng lại càng muốn hôn , hoặc muốn nhiều hơn chút nữa so với nụ hôn ấy… Khi phát giác ra phản ứng giữa hai chân mình, Khải Ngôn lại từ từ hạ tầm mắt xuống và ngồi lên mép giường.

      Nguyễn Tĩnh nhận thấy sắc mặt được tốt. Hôm nay dường như rất oi bức, có lẽ buổi tối trời có mưa. Nới lỏng cổ áo, Nguyễn Tĩnh tới bên giường rồi khoanh gối ngồi xuống, “Chắc mình phải ra ở khách sạn thôi, ít nhất là nơi nào có điều hòa được ạ?”

      Khải Ngôn nhếch nhếch khóe miệng nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú của Nguyễn Tĩnh, chỉ nhìn bằng vẻ mặt rất thản nhiên.

      Triệu Khải Ngôn đột nhiên có chút buồn bực, rốt cuộc thực biết hay giả vờ biết?

      Cổ tay đột nhiên bị người ta giữ chặt, mất trọng tâm khiến cả người ngã nhào vào lòng người bên cạnh, Nguyễn Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên. Vẻ mặt của rất trầm lắng thâm sâu. hiểu vì sao bỗng cảm thấy có chút tức giận, cho dù hiểu được đôi chút nhưng chấp nhận được việc Triệu Khải Ngôn vô lễ với mình. Con người bình thường vô cùng bảo thủ với số chuyện.

      làm gì vậy? Biết tại trong lòng gợn sóng, bởi còn chưa muốn thuộc về bất kỳ người nào, sao vẫn thể kiềm chế được… Khải Ngôn hề muốn giữa hai người nảy sinh bất kỳ xung đột nào, muốn dùng sức mạnh và thủ đoạn để bức bách Nguyễn Tĩnh, phục tùng và cho phép cũng cần, lại càng muốn bởi vì thô lỗ của mình mà làm cho Nguyễn Tĩnh nảy sinh nghi ngờ với nhân phẩm của và xa lánh , chỉ muốn… khi nhìn phải là có chút cảm xúc nào, phải là trong lòng có chút gợn sóng.

      Nhưng cách cư xử tồi tệ thế này chẳng lẽ có thể khiến nhìn bằng con mắt khác? Triệu Khải Ngôn quả thực càng sống càng ngây thơ, hành động ngang ngược thế này sớm muộn cũng khiến phải nhận thẻ đỏ từ , ngay cả chút cơ hội thắng lợi cũng có, nghĩ đến đây,Triệu Khải Ngôn chậm rãi buông lỏng tay ra. Nguyễn Tĩnh lập tức né tránh, lúc này, dùng ánh mắt thẳng thắn để lý giải hành động của .

      khuôn mặt xuất chúng của Triệu Khải Ngôn xuất vẻ bối rối, “Sorry…”

      “Khi em lại gần, có… dục vọng phải ?” Nguyễn Tĩnh biết vì sao mình lại hỏi câu như vậy, mà câu hỏi này trong nháy mắt làm cho Triệu Khải Ngôn toàn thân cứng đờ.

      “Rất ghê tởm phải ?” Khải Ngôn tự khỏa lấp mà hề giấu diếm. đứng dậy rồi lui lại phía sau mấy bước và nhìn về phía . Nếu muốn vạch trần dù sống hay chết cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

      Nguyễn Tĩnh phản ứng rất bình tĩnh. kinh ngạc cũng nhíu mày mà chỉ thản nhiên , “ tại em nghĩ tới chuyện tình cảm.”

      Triệu Khải Ngôn cười khổ tiếng, trong ngực dâng lên cảm giác buồn phiền thể thành lời, “Tôi biết.”

      “Cảm ơn thông cảm!”

      Triệu Khải Ngôn cảm thấy bị người ta đâm cho dao chắc cũng chỉ đau đớn đến như thế, “Em cần cảm ơn tôi vì việc này.” xong câu đó, xoay người rời khỏi phòng.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      @KADIS ETRAMA DI RAIZEL bạn ý edit xong rùi nàng ạ
      Có địa chỉ nhà bạn ý mình post ngày đầu tiên đó
      KADIS ETRAMA DI RAIZEL thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 09


      Buổi tối hôm đó Trần Văn nhận được cú điện thoại. thông báo với phó quản lý tiếng rồi ra khỏi quán bar. Từ cửa chính ra liền trông thấy Triệu Khải Ngôn. tựa vào lan can giao lộ, khủy tay đặt lan can, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc được mồi lửa nhưng chưa hút, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Vì đứng dưới cơn mưa nên tóc có phủ lớp ẩm ướt. Trần Văn thực hiếm khi thấy Triệu Khải Ngôn có dáng vẻ đơn đến vậy, phần lớn thời điểm đều có phong thái rất xuất chúng, cử chỉ rất phong nhã, thế nhưng vẻ suy sụp của Triệu Khải Ngôn lúc này trông cũng rất gợi cảm. Trần Văn thể thừa nhận quen biết với Triệu Khải Ngôn nhiều năm nhưng mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này là mỗi lần từ lại toát ra mị lực khác thường. Thế nhưng ấy vẫn cố tình lạnh nhạt…


      Tiếng giày cao gót của Trần Văn vang lên nhắc nhở người đứng cách đó ba thước. Triệu Khải Ngôn dập tàn thuốc và chờ người bạn tốt tới gần.

      tới Bắc Kinh khi nào vậy?”

      “Hôm nay.” Giọng của Triệu Khải Ngôn có chút khàn khàn.

      “A, vậy thực quá vinh hạnh, ngày đầu tới đây tìm em rồi.” Trần Văn đăm chiêu nhìn rồi lập tức , “ có muốn vào trong làm chén ? Trông có vẻ… tâm trạng được tốt đấy!”

      Khải Ngôn cười lặng lẽ. ra biểu của mình lại ràng đến vậy ư?

      Hai người vào quán bar. TrầnVăn chọn góc yên tĩnh rồi gọi nhân viên phục vụ mang tới chai rượu đỏ có nồng độ cao.

      “Em sợ say hả?” Khải Ngôn cười khẽ.

      “Với tửu lượng của em lo lắng làm gì. Chỉ là cảm phiền đừng biến nơi này của em thành chỗ mượn rượu giải sầu thôi.”

      “Mượn rượu giải sầu à…” Khải Ngôn thở dài tiếng rồi ngửa đầu tựa vào sofa và dùng bàn tay che tầm mắt, rất lâu sau cũng thấy có phản ứng gì.

      Trần Văn hơi bất ngờ, chưa từng thấy có lần nào Triệu Khải Ngôn lại thẳng thắn bộc lộ tâm trạng của mình như vậy.

      tới đây du lịch hay công tác thế?”

      “Công tác.” Giọng trầm buồn mang theo vẻ tự giễu cất lên.

      Trong đầu Trần Văn biết vì sao lại xuất ý tưởng nào đó, “Khải Ngôn, cùng người à?” xong liền cười khổ tiếng, trong lòng lâm râm khó chịu, “ ấy làm buồn phải ?” buồn là còn .

      Triệu Khải Ngôn xoa xoa trán rồi uể oải cười,” phải là người . ấy có ý định để tiếp cận, là đơn phương tình nguyện.”

      Trong lòng Trần Văn giống như bị người ta liên tiếp đâm vào. theo đuổi Triệu Khải Ngôn lâu đến mức vẻ nho nhã lễ độ của còn khiến bối rối. Triệu Khải Ngôn là người đàn ông chín chắn hấp dẫn, giọng của trầm thấp và nhã nhặn, cư xử rất lịch thiệp với người khác, cho dù đối phương có gây rắc rối cho cũng đối đãi hết sức ôn hòa. rất thích cách đối nhân xử thế của , càng tin rằng Triệu Khải Ngôn bao giờ thất bại phương diện tình cảm. Hôm nay lại được nghe rằng mình đơn phương tình nguyện, cảm giác này so với từ chối có khi còn làm khó chấp nhận hơn.

      Khải Ngôn buông tay nhìn người con ăn mặc thời trang trước mặt, ánh mắt rất thư thái, “Trần Văn, nếu tình cảm còn chưa bắt đầu mà đối phương là từ chối bị theo đuổi như vậy nghĩa là chút cơ hội cũng có phải ?”

      “Cái gì cơ?” vung tay quá mạnh khiến chén rượu bàn suýt nữa đổ.

      Khải Ngôn tự , “ thích ấy, căn bản có cách nào khống chế được bản thân…”

      … cưỡng ép người ta ư?” Trần Văn cảm thấy bất ngờ mà hôm nay nhận được có lẽ phải tuần mới tiêu hóa hết.

      Triệu Khải Ngôn lắc đầu cười khổ, “. … muốn vậy nhưng vĩnh viễn làm thế.”

      Trần Văn thở dài. Triệu Khải Ngôn coi như bạn, nên thấy hài lòng với điều đó, tuy rằng những lời này lọt vào tai vẫn khiến cảm thấy khó tiếp nhận, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ấy có biết tình cảm của dành cho ấy ?”

      “Có lẽ biết, có lẽ .” Triệu Khải Ngôn nhịn được tự giễu, “Mà có lẽ là muốn biết.”

      TrầnVăn cười cười,” ngờ Triệu Khải Ngôn cũng có ngày khổ sở vì tình.”

      ấy cần tình cảm của , nhưng lại thể thu về được.” Khải Ngôn nhếch nhếch khóe miệng, “Nhìn thế này em thấy có chút vui sướng phải ?”

      “A.” Trần Văn thừa nhận có chút vui vẻ, thế nhưng ghen tỵ nhiều hơn.

      Triệu Khải Ngôn uống mấy chén rượu rồi chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình. Trần Văn ghé sát vào người rồi chân thành hỏi, “Khải Ngôn, có muốn đến chỗ em ? với ấy có lẽ nên tách nhau ra chút tốt hơn.” Chí ít ấy cũng quá đau khổ.

      Khải Ngôn suy nghĩ chút rồi uyển chuyển từ chối, “ ấy ở chỗ của Lữ Mịch có mình, yên tâm.”

      Trần Văn cười cười, “Vậy định thế nào? Đau khổ nhưng vẫn vui à?”

      Khải Ngôn còn sức mà tranh cãi với bạn, “Có lẽ thế.” đau khổ vì bị coi thường nhưng chỉ cần là do Nguyễn Tĩnh gây ra cũng muốn hứng chịu.

      “Được rồi, đừng kích động em nữa. vừa đến Bắc Kinh khiến em đau lòng buồn bực rồi.” Trần Văn ra vẻ thoải mái,”Có điều trông hình như còn đau khổ hơn cả em, lòng em ít nhiều cũng được an ủi phần nào.”

      Triệu Khải Ngôn vừa cười vừa lắc lắc đầu, “Cảm ơn em an ủi!”

      “Đừng khách sáo!”

      có thể chuyện thoải mái như thế với Trần Văn nhưng với Nguyễn Tĩnh lại chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, muốn lại gần , cho dù có tầm thường chút… Triệu Khải Ngôn nhất thời hiểu được chính mình, ràng quen chưa tới nửa năm, tình cảm sao có thể trở nên mạnh mẽ như thế? Mỗi lần đối mặt với Nguyễn Tĩnh là mỗi lần tham lam dục vọng nổi lên khiến hoang mang rối bời, sợ bất cẩn mà kiềm chế được, như vậy thực đúng là chết ra sao cũng biết.

      Buổi sáng hôm sau Nguyễn Tĩnh mới nhìn thấy Triệu Khải Ngôn. Tối hôm qua ngủ trong phòng khách. ra tâm tư của Nguyễn Tĩnh có thể là trước sau như , luôn luôn câu nệ cái gì, nhưng sợ Khải Ngôn lúng túng nên chỉ mỉm cười với thay cho lời chào hỏi mà gì thêm.

      tuần trôi qua gió êm sóng lặng ngoài dự tính. Những tấm ảnh chụp sau này đều tương đối dè dặt. Sau khi rửa ra mười hai tấm mang tham dự triển lãm, hai người ở lại Bắc Kinh để chờ đợi tin tức mà gần như lập tức lên máy bay trở về thành phố N.

      Tối đó, Nguyễn Tĩnh vừa đặt chân vào cửa thấy vẻ mặt gió xuân phơi phới của Nguyễn Nhàn ngồi salon xem phim trong phòng khách. Nguyễn Tĩnh giương mắt nhìn đồng hồ, chín giờ mười lăm. Nguyễn Nhàn trông thấy Nguyễn Tĩnh bước vào, “Ồ, người bận rộn về rồi đấy!”

      Nguyễn Tĩnh để hành lý sang bên rồi ngồi xuống, giọng có vẻ mệt mỏi, “Hiếm khi thấy chị xem tivi dưới nhà nhỉ?”

      “Bởi vì người kia dọn ra ngoài rồi.”

      Nguyễn Tĩnh sửng sốt chút, “Người nào dọn ra ngoài?”

      Nguyễn Nhàn lườm cái, “Còn có thể là ai nữa? Chẳng phải là Tưởng Nghiêm sao?”

      “… ấy khi nào?”

      “Ngày thứ hai sau khi em Bắc Kinh nó vội vàng chuyển . Nghe ông hình như là có đối tượng rồi, trình độ tạo ra vẻ trầm bề ngoài cũng giỏi quá nhỉ!”

      Nguyễn Tĩnh cười cười, “ đó? Nếu thực thế ở đây đúng là có chút bất tiện.”

      Nguyễn Nhàn nghiên cứu em hồi mà thấy có bất cứ biểu gì khác thường nghiêm trang , “Nó cũng tốt, dù sao cũng phải là người nhà.”

      Nguyễn Tĩnh biết sao nữa, “Sao chị cứ luôn nhằm vào ấy thế?”

      “Nhìn vừa mắt.”

      Nguyễn Tĩnh bật cười ha hả, “Người thuận mắt chị có lẽ cũng có nhiều đâu.”

      “Ha ha, Triệu Khải Ngôn tuyệt đối thuận mắt chị đấy.”

      Nguyễn Tĩnh vừa nghe đến tên người đó chợt ho khan mấy tiếng, trong đầu thoáng lên hình ảnh cơ thể ẩm ướt khêu gợi của bên trong căn phòng , mọi thứ trở nên ràng vô cùng. Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, rành rành là từ lúc đó đến giờ hề nhớ tới, thế mà lúc này sao tự nhiên hình ảnh đó lại ra trong đầu nhỉ?

      “Sao thế?” Nguyễn Nhàn thấy sắc mặt có vẻ khác thường.

      sao, em hơi mệt chút thôi.” Nguyễn Tĩnh day day ấn đường rồi đứng lên, “Em ngủ đây. Chị cũng nghỉ sớm nhé.” được hai bước lại quay đầu và câu, “Chị ít xem phim truyền hình . Cái người tuyệt đối thuận mắt chị có lẽ thích loại phim võ thuật ấy đâu.”

      Nguyễn Nhàn khoát tay, “Em quen ấy sao biết ấy có thích hay .”

      Nguyễn Tĩnh gật đầu, “Cũng đúng!”

      Nguyễn Tĩnh trở về phòng tắm rửa rồi nằm. Trằn trọc giường hồi lâu nhưng lại buồn ngủ chút nào, cho dù cơ thể mỏi mệt chết được. biết làm sao, đành ngồi dậy cầm điện thoại bàn rồi ấn dãy số quen thuộc, hành động hoàn toàn vô thức.

      “A lô?” Đối phương nhanh chóng bắt máy. Nguyễn Tĩnh thậm chí còn chưa biết phải cái gì.

      “Nguyễn Tĩnh?”

      Nguyễn Tĩnh ngờ đối phương lại biết đó là , còn cho rằng điện thoại của người này có số của mình.

      “Muộn thế này còn quấy rầy !”

      “Có việc gì à?” Giọng của Tưởng Nghiêm có vẻ thiếu kiên nhẫn.

      Nguyễn Tĩnh đột nhiên cảm thấy hành động của mình vô cùng vô vị, “À, có việc gì. Tôi chỉ muốn hỏi vì sao lại chuyển ra ngoài thôi.” xong những lời này, Nguyễn Tĩnh chỉ hận thể đập đầu vào thành giường.

      Đối phương trầm mặc lúc rồi cuối cùng mới trả lời bằng câu, “ mới vừa xuống máy bay, ngủ sớm !” đợi Nguyễn Tĩnh mở miệng, Tưởng Nghiêm lập tức tắt máy.

      Nguyễn Tĩnh đổ người vào trong chăn bông và nhắm mắt lại, “Fuck you!”

      Nhưng mà, sao ta lại biết vừa mới xuống máy bay nhỉ?

      Ngày hôm sau Triệu Khải Ngôn xuất tại nhà họ Nguyễn. Nguyễn Nhàn kinh ngạc, Nguyễn Tĩnh cũng kinh ngạc thôi. Khải Ngôn cầm chai rượu đỏ năm 86 đưa cho Nguyễn Nhàn.

      “Nhờ cảm ơn Triệu Lâm giúp tôi nhé!” Nguyễn Nhàn nhớ tới việc mình và Triệu Lâm từng bàn bạc về việc tặng rượu này rồi, chỉ ngờ Triệu Khải Ngôn lại đồng ý làm việc đó. Khi Nguyễn Nhàn dẫn Triệu Khải Ngôn vào phòng khách, còn tranh thủ ra dấu chữ V với Nguyễn Tĩnh đứng nguyên ở cửa phòng bếp ăn táo.

      Nguyễn Nhàn bình thường vẫn tùy tùy tiện tiện nhưng khi đối mặt với người mình ngưỡng mộ trong lòng tay chân cũng bớt phóng túng ít nhiều, hiếm khi thấy có chút vẻ thục nữ như thế.

      Nguyễn Tĩnh cắn miếng táo, tới bàn ăn và cầm ly sữa tươi mang vào phòng bếp rồi ra vườn hoa để làm phiền đến hai người lịch chuyện với nhau.

      Sau đó, khi chiếc Lexus màu khỏi Nguyễn Tĩnh cũng vừa gặm xong trái táo và uống xong ly sữa. lúc sau di động của đổ chuông.

      Nguyễn Tĩnh nhìn cái tên hiển thị màn hình, nghĩ ngợi lúc rồi mới nhận điện, “ lái xe à?”

      , tôi đứng ở ven đường.” Đối phương lẳng lặng mở lời, “Nguyễn Tĩnh, chúng ta vẫn còn là bạn phải ?”

      Nguyễn Tĩnh khẽ thở dài, “Chúng ta vẫn luôn là bạn mà.”

      Triệu Khải Ngôn cười khổ. Nếu có đủ can đảm, thẳng rằng tôi muốn dừng lại ở quan hệ bạn bè này đâu, mối quan hệ kiểu này cách nào khiến cảm thấy dễ chịu hơn.

      Hai người hẹn mà cùng trầm mặc. Đến khi cả hai đều tưởng đối phương cúp máy Khải Ngôn lại nhịn được mở miệng, “Nguyễn Tĩnh, ngày mai tôi .”

      Nguyễn Tĩnh ừ tiếng mà gì thêm.

      Triệu Khải Ngôn cảm thấy mình bị bức ép đến mức còn giữ được chừng mực nữa, ngông cuồng muốn giữ lại. Tâm trạng của Triệu Khải Ngôn bỗng nhiên rơi xuống đáy vực, kiềm chế được mà hỏi câu, “Em có muốn gì với tôi ?”

      Nguyễn Tĩnh phải thừa nhận Triệu Khải Ngôn mặc dù gây khó khăn cho nhưng hề có ý bài xích , “Chúc thuận buồm xuôi gió, à, còn nữa, hẹn gặp lại!”

      Giới hạn dường như được tạm thời vạch . Triệu Khải Ngôn đau đớn đến mức phải hít sâu hơi. lại liên tục nhắc nhở bản thân nên làm cho mình càng thêm còn đường lui.

      “Nguyễn Tĩnh…” nghe thấy chính mình khẽ gọi tên nhưng biết giãi bày cảm giác rối loạn phức tạp này thế nào, cuối cùng, chỉ bình thản ra câu, “Hẹn gặp lại!”

    5. KADIS ETRAMA DI RAIZEL

      KADIS ETRAMA DI RAIZEL Well-Known Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      818
      cám ơn nàng nha :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      nancy1986 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :