1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cớ sao không nói yêu - Cố Tây Tước (43 Chương + 3 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 40



      Hai kẻ luôn luôn bận bịu lại bị bao bọc trong ái tình vẫn có cuộc sống vô cùng kiểu mẫu. Tuy thỉnh thoảng vẫn cảm thấy thiếu chút gắn bó keo sơn nhưng Triệu Khải Ngôn lại thấy nếu thực mỗi ngày đều dính lấy nhau có lẽ hiệu quả đảo ngược hoàn toàn. Kết quả mà mong muốn còn phải trải qua đoạn đường dài nữa.


      Buổi chiều hôm nay Khải Ngôn tới nhà họ Triệu. Khi ra, Triệu Lâm lại gọi lại, “Cháu có vội ?”

      “Sao vậy? Muốn mời cháu ăn cơm à?”

      cũng dám biết phân biệt phải trái thế đâu.” Triệu Lâm theo Khải Ngôn xuống tầng dưới, muốn tới siêu thị mua vài thứ, tất nhiên cũng thuận tiện quan tâm chút đến tình trạng của cậu “Cháu” này, “Ở chung với Nguyễn Tĩnh thế nào?”

      “Rất tốt!” Khải Ngôn cũng muốn nhiều lời về chuyện này.

      Triệu Lâm cười ha hả thành tiếng rồi khách quan đánh giá, “Thực ra tính tình của A Tĩnh dịu dàng hơn chị nó rất nhiều, nhưng Tam Tam vẫn có vẻ dễ gần hơn.”

      Khải Ngôn chỉ cười cười và mở cửa xe rồi hỏi , “ có muốn cháu đưa đoạn ?”

      cần, đoạn ngắn ấy mà.” Triệu Lâm lại cảm khái trước mặt Triệu Khải Ngôn, “Kẻ cậy tài khinh người giờ dính vào chuyện tình cảm rồi, kỳ diệu đấy!”

      “Có lỗi quá!” mỉm cười.

      Triệu Khải Ngôn thấy còn sớm nên tới quán cà phê trước. Thời gian vừa rồi bận công việc ở Viện nghiên cứu nên đối với phần công việc này tránh khỏi có chút sơ sẩy. Triệu Khải Ngôn vừa mới tiến vào gặp ngay nhân viên phục vụ tới, “ Triệu, em vừa định gọi điện thoại cho . Có chờ ở văn phòng đấy.”

      Khi trông thấy Trần Văn nghiêm túc trong bộ trang phục màu mận chín, Khải Ngôn quả thực có chút kinh ngạc. Đối phương tới ôm lấy , “Lâu gặp, Khải Ngôn!”

      vỗ lên vai rồi lùi lại bước và mỉm cười, “Sao gọi điện báo trước cho thế?”

      “Em sợ trốn mất đấy.”

      “Vậy nên em mới tự tìm tới cửa hả?” mở miệng trêu ghẹo.

      “Đúng vậy. Làm thế có muốn tránh cũng tránh kịp.” nhìn bằng ánh mắt dịu dàng, “Khải Ngôn, còn giống với trước đây nữa.”

      giống chỗ nào?”

      Trần Văn nghĩ ngợi, “Có chút nồng nàn hơn.”

      “Đấy chẳng phải là chuyện tốt sao?” Môi hơi cong lên. Khải Ngôn lấy lon bia từ bên trong cái tủ lạnh nho ra và đưa cho , “Em hẳn với phục vụ rằng em uống đồ uống có cồn rồi chứ?”

      bật cười ha hả, “Chuyện đau khổ nhất mà cũng may mắn nhất đời em chính là trở thành bạn bè với Triệu Khải Ngôn đấy.”

      Khải Ngôn nghiêng người tựa vào cạnh bàn và bật lon bia trong tay rồi uống ngụm, “Tối nay mời em ăn cơm, coi như thay em đón gió tẩy trần nhé?”

      “Vậy cung kính bằng tuân lệnh!”

      “Có được phép mang người nhà ?”

      Trần Văn vừa nghe ra manh mối liền lập tức bật cười sang sảng, “Đương nhiên là có thể rồi. Em còn muốn xem xem là thần thánh phương nào nữa kìa! Là ai nhỉ? Có phải bị cưỡng ép lần trước ?”

      Khải Ngôn mỉm cười và chỉ , “Đừng trêu ấy. Nếu ngại “Giết người răn trăm người” đâu.”

      Trần Văn khiếp sợ thôi, “Triệu Khải Ngôn, hơn chục năm rồi em nghe thấy chuyện kiểu này đấy, thực mẹ nó hoài niệm!”

      Tối đó, khi bước vào nhà hàng dự định từ trước, Triệu Khải Ngôn ngắt điện thoại rồi với người bên cạnh, “ có lỗi, ấy rảnh nên đến được.”

      Lúc ấy, Trần Văn chỉ cảm thấy lần đầu tiên gặp được tình cảnh thế này, quả thực là lần đầu tiên được chứng kiến.

      Khi Triệu Khải Ngôn trở về nhà Nguyễn Tĩnh vừa mới tắm rửa xong và chuẩn bị vào giấc nồng. mơ mơ màng màng bị gọi dậy, “Em ăn cơm tối chưa? đặt cơm cho em ở Nam Uyển rồi, sao em tới lấy?”

      “Em ăn bánh mì rồi.” tựa vào lòng rồi nhịn được ngáp cái, “ người có mùi nước hoa.”

      mới vừa đưa bạn trở về khách sạn.”

      “Ồ, mang gì về thế?” chỉ vào cái túi được đặt ở cái tủ cạnh đầu giường.

      “Cháo hạnh nhân đấy, em có muốn ăn chút ?”

      , em buồn ngủ lắm rồi. để vào tủ lạnh , để sáng mai em ăn sáng.” Nguyễn Tĩnh xong liền ngã xuống giường.

      “Hôm nay em bận gì thế?” giữ chặt lấy , hai ngày nay gặp rồi.

      “Hôm nay em phải quyết toán chi phí cuối kỳ, nửa tháng nữa là trường học nghỉ đông rồi.” xoa xoa cánh mũi.

      tắm đây.” lơ đãng cười cười rồi cúi xuống hôn , “Đợi lát nhé, đừng ngủ!”

      Kết quả là lúc Triệu Khải Ngôn từ buồng tắm bước ra Nguyễn Tĩnh ngủ say rồi. Lần này đánh thức nữa. Nhưng mà sau hồi ôm ôm ấp ấp giường đến nỗi thiếu chút nữa dục hỏa đốt người, Triệu Khải Ngôn khỏi đau khổ tiếc rẻ cách xa người bên cạnh chút.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh vừa tới cổng trường đụng phải Kim Hiểu Dao cùng đánh bóng lần trước. Đối phương chủ động tiến lên chào hỏi, “Chào giáo Nguyễn!”

      “Xin chào!”

      giáo Nguyễn xe à?”

      “Vâng.”

      “Gần đây thực ra tôi cũng mua cái xe nhưng đáng tiếc lại chưa có giấy phép. Đúng là có đất dụng võ.”

      Nguyễn Tĩnh đút tay vào túi quần và bước nhanh chậm. Lúc này, nghiêng đầu nhìn Kim Hiểu Dao cái, cũng biết ấy vậy để làm gì nên chỉ gật cái.

      “Tôi gọi là A Tĩnh được chứ?”

      “Vâng, cứ tự nhiên.”

      “Tôi nghe vừa mới tới trường này chưa được bao lâu, quen với công việc chưa?”

      Nguyễn Tĩnh hơi trầm ngâm chút rồi đứng lại và hỏi câu, “ giáo Kim, có phải có chuyện muốn với tôi ?”

      ! Tôi chỉ muốn xem xem có cơ hội nào để mọi người ra ngoài vận động chút thôi. Giống lần trước chúng ta chơi bóng cùng nhau ấy, vào sáng sớm hoặc sau chín giờ tối cũng được. Lại , thầy Trần cùng đánh bóng với lần trước ấy, sau đấy thầy ấy rất khen và còn định chừng nào rảnh rủ chơi bóng đấy.”

      Nguyễn Tĩnh bị Kim Hiểu Dao làm cho có chút mông lung khó hiểu, “Ồ, chuyện này để sau tiếp nhé!”

      Nguyễn Tĩnh vào phòng tài vụ thấy Nguyễn Nhàn còn chưa đến. lấy đồ ăn sáng đặt lên bàn rồi quay lại mở máy tính và vừa ăn cháo vừa xem tin tức MSN, đúng lúc ấy điện thoại đổ chuông, “Em ăn sáng chưa?”

      “Em ăn.”

      “Vừa rồi quên hỏi em việc. Hôm nay có đồng nghiệp ở viện của kết hôn, em có muốn tới làm phù dâu giúp họ ?”

      “Em ư? đùa à?”

      “À…” Đối phương trầm mặc trả lời, “ là phù rể.”

      Nguyễn Tĩnh rằng nhìn lên trời, “Sao họ lại tìm đến ?” Hóa ra lại có người tìm Triệu Khải Ngôn làm phù rể cơ đấy?

      Lần này đối phương chỉ ném lại câu cực kỳ ý vị thâm trường, “Bởi vì chỉ còn là chưa kết hôn thôi.”

      Ngày hôm đó, Nguyễn Tĩnh xin nghỉ nửa ngày để làm phù dâu. Mặc dù có đôi chút gắng gượng nhưng cuối cùng vẫn có thể coi như cống hiến toàn bộ sức lực chí công vô tư mà làm việc. Chỉ có điều là, tối đó, khi các đồng nghiệp của Viện nghiên cứu lên mời rượu dâu xong lại quay sang gọi là chị dâu, làm cho đám khách khứa nhận nhầm dâu mới. Nguyễn Tĩnh cứ xấu hổ mãi thôi. quay sang khẩn cầu đám người tinh đó đừng gọi mình là chị dâu nữa. Bọn họ quả thực cũng sửa chữa, và sửa chữa bằng cách gọi là Triệu tẩu. Nguyễn Tĩnh khóc ròng quay sang tìm kiếm Triệu ca.

      Tối hôm đó, Triệu Khải Ngôn có chút phóng túng tùy tiện. cơ hồ vừa mới bước vào cửa bắt đầu hôn và cấp bách lột bỏ hết quần áo người ra. Quả thực như thiên lôi lên cơn thịnh nộ! Ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh chỉ có cảm giác duy nhất, đó là cảm giác tê dại.

      Sau đó rất lâu, khi quan hệ giữa hai người càng thêm “Tốt đẹp”, đồng thời cũng là lúc Nguyễn Tĩnh có thể hỏi đến vấn đề đó mà thấy đỏ mặt nữa, hỏi câu, “Sao hôm đó như dã thú vậy?”

      Câu trả lời của là, “Em mặc váy trắng trông rất đẹp!”
      KisaragiYuePhan Hong Hanh thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 41


      Nguyễn Tĩnh cũng tham dự buổi nghiên cứu và thảo luận giữa những trường đại học cùng thành phố dưới danh nghĩa của Nguyễn Nhàn. Trong những người tham dự ngày hôm đó còn có Tưởng Nghiêm và mấy vị chủ nhiệm khoa nữa. Buổi hội nghị đúng là nghìn bài như , người sau tiếp nối người trước, người trước mở lối cho người sau cứ thế đua nhau lên phát biểu. Nguyễn Tĩnh im lặng lắng nghe mọi người chậm rãi từ tốn phát biểu ý kiến. Phần lớn thời gian luôn tỏ ra là người thong dong yên ổn và mười phần nhẫn nại nhưng thỉnh thoảng cũng lơ đãng nghĩ sang… Triệu Khải Ngôn và những chuyện linh tinh khác. biết hôm nay người đó làm gì? Thời gian gần đây hai người bận rộn đến mức nhìn thấy mặt nhau rồi.

      vị chủ nhiệm thông tuệ ở bên cạnh ghé sát vào mấy câu. Nguyễn Tĩnh phục hồi tâm trạng và cũng đáp lại đâu ra đấy. Tưởng Nghiêm ngồi bên trái khẽ ho tiếng. thầm thở dài rồi ngồi ngay ngắn trở lại và mở miệng gì nữa. Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ người nào đó quả thực rất lợi hại, họp hơn hai tiếng rồi mà chẳng thấy mệt mỏi gì, vậy còn suốt ngày hội họp như cơm bữa nữa chứ.

      Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc. Nguyễn Tĩnh khỏi thả lỏng người ra chút. Đợi sau khi Tưởng Nghiêm và đoàn người rời hết mới đứng dậy thu xếp mọi thứ và vào toilet rửa mặt. Nguyễn Tĩnh chậm chạp tới chỗ đỗ xe ở tầng dưới, kết quả là nhìn thấy người nên xuất ở nơi này là Kim Hiểu Dao ngồi ở ghế phụ xe, còn người ngồi ở ghế lái là chủ nhiệm Trần, người tán gẫu đôi ba câu với lúc còn trong buổi họp. Nguyễn Tĩnh chỉ dừng lại trong giây lát. vừa tới trước xe của mình Kim Hiểu Dao ở đằng sau cất tiếng gọi. Nguyễn Tĩnh vốn định giả vờ như phát ra liền thầm thở dài và chỉ có thể quay lại gật đầu chào bọn họ. Lúc này, chủ nhiệm Trần bối rối lúng túng nhìn về phía . Nguyễn Tĩnh ngại ngùng nghĩ thầm, bọn họ muốn đương vụng trộm mà sao tìm nơi kín đáo nhỉ?

      giáo Nguyễn chưa về à?” Sắc mặt của Trần Kỳ cứ hết xanh lại trắng.

      “Vâng, tôi định đây.” Kỳ nếu bạn gọi tôi lại tôi rồi, Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ.

      “A Tĩnh, hôm nay cũng họp ở đây à?” Kim Hiểu Dao xuống xe và đến bên cạnh , “Hôm nay tôi tới văn phòng tìm đấy.”

      “Có việc gì à?”

      “Tôi muốn hẹn chơi bóng.” ta khẽ nhếch khóe miệng, đúng là xinh xắn.

      Lúc này Trần Kỳ cũng tới, “ giáo Nguyễn, tôi và giáo Kim định ăn cơm, cùng luôn nhé?”

      Ba người ăn cơm với nhau khỏi rất kỳ quái, “ được đâu ạ, tôi có hẹn rồi.”

      “Hẹn bạn trai phải ?” Hiểu Dao hỏi, “Nếu được gọi ấy cùng chúng ta cũng được? Tôi cũng muốn xem bạn trai của giáo Nguyễn là người thế nào.”

      Nguyễn Tĩnh hiểu ta nhiệt tình như vậy để làm gì. đành phải , “ ấy… tiện ra ngoài lúc này.” Người ta khéo léo từ chối thế rồi, cứ nghĩ còn gì để nữa, kết quả là đối phương lại mỉm cười tiếp tục, “Có vài công ty quả thực rất nghiêm khắc, buổi trưa ra ngoài ăn cơm cũng phải viết giấy xin phép gì đó nữa đấy.”

      Làm gì có công ty nào như thế? Nguyễn Tĩnh đại khái cũng hiểu ra chút ý đồ của đối phương. Nhưng mà nếu muốn khoe khoang việc gì phải diễn trước mặt ? Nguyễn Tĩnh biết trận bóng lại có thể tạo ra nhiều thù địch như thế, có lẽ chỉ vì phục, nhưng mà… có cần thiết phải như thế ? Mặc dù có chút thiếu kiên nhẫn nhưng Nguyễn Tĩnh vẫn lịch đáp lại vài tiếng. định kiếm cớ bỏ phía sau có người cất tiếng gọi, “A Tĩnh, sao còn chưa ra ngoài thế?” Giọng trầm thấp và mang theo bực bội này đúng là của Tưởng Nghiêm. tới trước hai người kia và xoay người với Nguyễn Tĩnh, “Chẳng phải cùng ăn cơm sao? Tôi ở bên ngoài đợi hơn mười phút rồi đấy.” Ngữ khí lãnh đạm và chứa chút oán giận chỉ giữa tình nhân mới có.

      Nguyễn Tĩnh nhất thời bị Tưởng Nghiêm làm cho ngây ngốc. Thế nhưng cũng lập tức hiểu ra ta muốn giải vây giúp mình. bèn sorry rồi lấy chìa khóa từ trong túi quần ra và mở cửa của chiếc xe thể thao màu đen. Mới đây Triệu Khải Ngôn đổi xe nên chiếc xe này.

      gật đầu với hai người vẫn nhìn theo qua kính chiếu hậu. Vừa ra đường Nguyễn Tĩnh hỏi người bên cạnh, “ xuống ở chỗ nào? Hay là… định đâu, để tôi đưa tới đó?”

      Đối phương nghiêng đầu nhìn hồi rồi , “Cùng ăn cơm được ?”

      Nguyễn Tĩnh kinh ngạc trước ngữ khí chân thành và tựa hồ còn mang theo chút đơn của . đành ngập ngừng , “ sợ cùng tôi mất mặt sao?”

      Nguyễn Tĩnh nhận thấy nhiều lúc lâm vào cục diện bế tắc cần thiết hoàn toàn là bởi vì quá băn khoăn đến cảm nhận của người khác. Điều này thực ra cũng có gì là tốt, dù sao đó cũng là nguyên tắc xử đúng đắn theo quan niệm của , chỉ cần Khải Ngôn hiểu lầm là được.

      Hôm đó, hai người vừa mới vào nhà hàng đụng phải mấy đồng nghiệp của Khải Ngôn ở Viện nghiên cứu. Bọn họ lập tức gọi là chị dâu. Khi trông thấy Tưởng Nghiêm ngồi ở phía đối diện, ai nấy đều tỏ vẻ như phân tích điều gì đó và đều coi như thấy gì. Mọi người hàn huyên qua loa đôi ba câu rồi về phía phòng đặt trước. Hoa Tử tránh sang bên rồi tiến đến và ghé sát tai thầm, “Chị dâu, Triệu ca ở bên trong đấy.”

      Nguyễn Tĩnh quả thực chột dạ chút nào, chẳng qua trong lòng vẫn có chút yên. Cũng bởi vậy mà chú ý đến sắc mặt của người đối diện trầm hẳn xuống. Mỗi lần thấy gặp gỡ với người khác, phải thèm để ý, phải nóng ruột, chẳng qua là thể làm gì được mà thôi. Đúng lúc Tưởng Nghiêm muốn mở miệng người dừng lại bên cạnh bàn, “Em cũng tới đây ăn cơm à?”

      “Khải Ngôn?” Người đối diện lập tức đứng dậy. nhàng mỉm cười, “Hoa Tử mật báo cho hả?”

      Triệu Khải Ngôn đương nhiên khai ra người bán mạng cho . gật đầu chào hỏi Tưởng Nghiêm rồi quay sang hỏi bạn , “Hôm nay em còn bận việc gì ?”

      , tối nay em về nhà thôi.”

      Đối phương trầm ngâm, “ còn có chút việc trong kia, em ăn xong chờ lát nhé, nhiều lắm cũng chỉ mười lăm phút thôi.”

      Nguyễn Tĩnh gật đầu rồi trở lại ghế ngồi. Người đối diện mở miệng , “Tôi ngờ và Triệu Khải Ngôn lại thực đến với nhau.”

      khẽ vuốt lên chuỗi hạt đeo cổ tay,”Tôi biết hư tình giả ý.”

      Hai ngày sau, Nguyễn Tĩnh nghe được ít lời đồn đại ở trường học, nội dung đều là về mối quan hệ giữa và Tưởng Nghiêm. hai người bí mật tư thông với nhau là dễ nghe rồi, chuyện được đàm luận sôi nổi nhất chính là chuyện khổ sở theo đuổi ta khi còn học đại học, ngoài ra còn có chuyện… giờ cuối cùng đạt được mong muốn nhờ vào việc sử dụng nhiều thủ đoạn. Nguyễn Tĩnh sâu sắc cảm nhận được lời đồn quả thực đáng sợ. biết ai lại rảnh rỗi như vậy. Điều duy nhất có thể khẳng định là những tin tức chi tiết này phải do Tưởng Nghiêm truyền ra ngoài. ta nhen đến mức làm ra loại chuyện thế này.

      Tuy Nguyễn Tĩnh luôn để ý đến mấy chuyện bát quái nhưng khi tới cantin ăn cơm cũng vẫn cảm nhận được sau lưng mình có người chỉ trỏ. cảm thấy thực chán ghét chuyện này.

      Hôm nay, khi Nguyễn Tĩnh tới tầng hai họp cùng chị lại nghe thấy có vài người thầm. Nguyễn Nhàn ném lại câu, “Đánh trả hay đây?” quay đầu lại và khỏi đề nghị với Nguyễn Tĩnh, “Em đưa bạn trai ra mắt , câu là xong chuyện ngay thôi!”

      “Em muốn quấy rầy ấy vì… loại chuyện này.”

      là em quan tâm đến người ta hay là vì tính độc lập nữa.” Nguyễn Nhàn cười cười vỗ lên vai , “Chủ yếu là có tài nguyên tốt như vậy nên lấy ra khoe khoang chút chứ!”

      Nguyễn Tĩnh lắc đầu, “Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, nhất thiết phải trưng ra cho người khác xem.”

      “A, dù sao chị cũng thích đông vui, còn em lúc nào cũng chỉ thích mình.”

      “Chị, em vẫn muốn hỏi chị chuyện. Chị và giáo Kim kết thù oán gì thế?”

      “Hỏi ta làm gì?” Nguyễn Nhàn lộ ra vẻ chán ghét, “Người như thế em đừng qua lại làm gì. Chỉ chữ thôi, tiện*!”

      (*Tiện: Hèn hạ, ti tiện.)

      Nguyễn Tĩnh khỏi nhíu mày, “Người ta dù sao cũng còn ít tuổi, chị đừng khó nghe như vậy!”

      “Ấy vậy mà lại rất giỏi làm những việc xấu xa đấy. Làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác, theo chị đấy là hành vi thấp hèn nhất. Tóm lại, em đừng dây dưa với ta làm gì!”

      thực tế, sau hôm đó, Kim Hiểu Dao lại hẹn Nguyễn Tĩnh cùng chơi bóng. Nguyễn Tĩnh lúc ấy nghĩ những lời đồn đại lung tung lộn xộn kia hẳn là do ta truyền ra ngoài, vì vậy nên nghĩ ngợi lúc mới đồng ý.

      Vào buổi tối, Nguyễn Tĩnh lo lắng cuối tuần này nên tìm ai hợp tác Khải Ngôn tắm rửa xong xuôi và từ buồng tắm bước ra. A Tĩnh vừa nhìn vừa lắc lắc đầu. Nhờ Triệu Khải Ngôn tuyệt đối là “Dùng dao mổ trâu giết gà”. Lúc lắc đầu “Soi mói” vừa vặn bị Triệu Khải Ngôn bắt gặp. Sau phen lý giải loằng ngoằng, mọi chuyện biến thành cuộc khảo chứng hoàn hảo của thể chất theo kiểu của người lớn.
      KisaragiYuePhan Hong Hanh thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 42



      Chủ Nhật cuối tuần, Nguyễn Tĩnh đắn đo suy nghĩ mãi rồi cuối cùng vẫn hẹn Khương Uy chơi bóng cùng. bạn này vừa tới “Kề vai sát cánh” bên , “ còn tưởng em quên rồi chứ. dễ dàng gì lại được em gọi tới đây, uổng công đôi ta trải qua trận sinh tử cùng nhau đấy nhỉ!” Lời này vừa ra làm giáo Kim vốn tiến tới chào hỏi lập tức cực kỳ hợp tác mà hứng thú dò xét. Lúc rời , Kim Hiểu Dao còn đặc biệt chú ý liếc mắt nhìn Khương Uy cái.


      Họ Khương nào đó quả cũng sâu sắc kém, “Sao bé kia lại có vẻ thâm cừu đại hận như thế nhỉ?”

      “Có lẽ tại đẹp trai quá đấy!” Nguyễn Tĩnh cười cười, “Đợi lát nữa vào trận đấu có lẽ là chọi đấy. Thầy giáo kia là giáo viên tennis, trình độ của ta tồi đâu. nhớ sử dụng mấy tuyệt chiêu của đấy!”

      “Hứ, xem thường à? Nếu xem thường sao em tìm cái vị kia nhà em ấy? Chỉ cần ba sec là xong chuyện chứ mấy!”

      ấy bận.”

      có thấy ấy bận lắm đâu.” Khương Uy làm mấy động tác vận động rồi hỏi tiếp, “Chuyện em với Triệu Khải Ngôn ấy, rốt cuộc là ấy theo đuổi em hay là em theo đuổi ấy thế?”

      hỏi làm gì?”

      “Tò mò thôi.”

      Nguyễn Tĩnh chỉnh lại vợt, “Em theo đuổi ấy.”

      biết ngay mà! Triệu Khải Ngôn đấy có tính thiếu gia lắm. thực là nếu phải dùng từ nào để hình dung về con người ấy đấy chính là “Mắt cao hơn đầu”. chưa thấy ấy hạ mình với ai bao giờ, bây giờ lại càng cao thâm thể dò ra được.”

      Nguyễn Tĩnh buồn cười, “ khen hay chê ấy đấy? sợ em mật báo à?”

      đây chẳng phải vì là bạn của em nên mới cảnh tỉnh em chút sao? Em đừng mật báo với ấy nhớ!”

      ngờ lá gan của lại như vậy đấy.”

      “Đây gọi là nhát gan mà là sùng bái kính sợ.” Khi ra sân, Khương Uy còn cực kỳ khách quan câu, “Triệu Khải Ngôn này cũng nham hiểm ai bì được đâu.”

      Ngay từ đầu trận, hai bên tấn công vô cùng quyết liệt. Tối hôm qua lúc ngủ Nguyễn Tĩnh bị lạnh nên thể lực dồi dào như trước nhưng xem như vẫn có thể ứng phó được. Trong thời gian nghỉ ngơi giữa trận đấu, Khương Uy nghe điện thoại xong liền quay đầu lại mỉm cười bí hiểm với Nguyễn Tĩnh. Người đằng sau bị làm cho hiểu mô tê gì, “Sao thế?”

      Đối phương lắc đầu và chỉ hỏi, “ bên kia đắc tội với em phải ?”

      .”

      “À, vậy sao đường bóng của em hôm nay lại xảo quyệt thế nhỉ.”

      Khi trận đấu kết thúc, Triệu Khải Ngôn hai tay đút túi quần từ từ nhàn rỗi xuất ở bên ngoài sân. lại gần cánh cửa sắt và nhìn ngó đại khái khoảng mười phút. Nguyễn Tĩnh chú ý tới ánh mắt của hai người đối diện phiêu đãng nhìn về phía đằng sau lưng mình. theo bản năng quay đầu lại. Quả bóng soạt qua bên cạnh người Nguyễn Tĩnh. Khương Uy hô tạm dừng. Nguyễn Tĩnh chạy nhặt bóng. Quả bóng lăn tới dưới chân Triệu Khải Ngôn. cũng khom người xuống nhặt giúp. Khi thấy tới gần, còn cười cười. Nụ cười này làm có chút chột dạ… Sáng nay với mình có việc bận, giờ có tính là bị bắt gian tại trận nhỉ?

      Nguyễn Tĩnh do dự cúi người. Đối phương thực ra kéo lại mà khom lưng xuống nhặt bóng và đưa cho . Lúc cầm bóng, còn cảm ơn với . cũng lịch đáp lại mà hề khách khí. Khi trở lại sân, đường bóng của A Tĩnh có chút thất thường. Khương Uy bên cạnh cũng đập bóng còn chính xác như trước nữa. ta thể hô tạm dừng.

      “Này, gọi chồng em lên thay , chơi tiếp được đâu.”

      Nguyễn Tĩnh thành thực trả lời, “ ấy bằng lòng đâu.”

      “Tại sao?” Giọng vốn được đè thấp bỗng cao lên chút.

      Bởi vì lúc đưa bóng cho , câu, “Đánh với đối thủ có trình độ như thế mà em cũng đánh lâu như vậy à?” Quả nhiên là “Vấn đề năng lực” nhỉ???

      Trong trận đấu ngày hôm đó, cuối cùng bên Nguyễn Tĩnh vẫn thắng. Khi hai bên bắt tay nhau, Kim Hiểu Dao còn cười cười và hẹn thời gian cho lần sau. Nguyễn Tĩnh cũng đồng ý. vốn định mấy lời răn đe với ta nhưng cuối cùng lại ra. thực để ý đến chuyện đối phương tung tin thị phi về với Tưởng Nghiêm hay bất cứ ai khác. Dù sao những chuyện này cũng thể gây thương tổn cho được. Nhưng nếu có người nào lôi Triệu Khải Ngôn vào, có thể thực tức giận. Chính vì vậy nên Nguyễn Tĩnh cũng nán lại lâu. Trước khi bọn họ kịp nhận ra Triệu Khải Ngôn là ai, dẹp đường hồi phủ trước.

      “Sao thế?” Khải Ngôn thấy tiến đến gần lập tức cười hỏi.

      khoác túi tennis lên vai và kéo cánh tay , “Em mời ăn cơm.”

      Khương Uy vừa đuổi theo tới nơi, “Ha, đúng là thấy sắc quên bạn.”

      “Em mời luôn.” quay đầu lại cười.

      ! khách sáo đâu. Cho dù có là bóng đèn cũng còn cách nào khác.”

      Thực ra hôm đó Triệu Khải Ngôn phải đến tìm mà là tìm Khương Uy. Nguyễn Tĩnh nhìn hai người đàn ông ngồi trong phòng ăn chuyện công việc thèm để ý đến mình, sâu sắc cảm nhận được mình mời oan bữa cơm này rồi.

      Sau kỳ nghỉ đông chính là đợt lễ tết. Năm nay gia đình họ Nguyễn bởi vì chuyện của Nguyễn Chính mà khí năm mới được sôi nổi. Mấy ngày này, Nguyễn Tĩnh luôn có mặt ở nhà để giúp đỡ quét tước dọn dẹp, thỉnh thoảng lại lái xe mua mấy món hàng tết giúp mẹ. Về cơ bản là rất nhàn rỗi. Trong thời gian này Triệu Khải Ngôn cũng sang nên Nguyễn Tĩnh lại càng có việc gì làm. Những lúc Khải Ngôn gọi điện tới, phải nằm võng cũng là phơi nắng. Có lần đối phương hỏi , “Em béo lên à?”

      Nguyễn Tĩnh nóng hết cả mặt. tăng lên hai cân nhưng đương nhiên tự mình là béo, mà tất nhiên cũng thể dối được. Vì vậy nên lần đầu tiên trong đời dịu dàng hỏi, “Khải Ngôn, chừng nào về thế?”

      Bên kia trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng mới giận dữ , “Em biết khổ sở thế nào ?”

      Nguyễn Tĩnh nên hỏi lại, “Cái gì?”

      “A Tĩnh, chúng ta gặp nhau mười ngày rồi đấy.” Ngữ điệu trầm thấp của đối phương lại truyền đến. biết vì sao tai của Nguyễn Tĩnh lại đỏ lên khi nghe được mấy lời này, “Vâng.”

      cười ha hả, “Hôm nay em mặc quần áo màu gì?”

      “… Áo vàng nhạt, quần bò.”

      “Bên trong sao?” Giọng của thực dịu dàng. Nguyễn Tĩnh lập tức im bặt, hai gò má cũng nóng bừng lên. rất muốn ném lại câu “Lưu manh”.

      “…Màu đen… Nội y…”

      Triệu Khải Ngôn ở bên này cũng hiểu bản thân tự mua dây buộc mình. vốn chỉ muốn trêu chọc chút nhưng lại phát loại trò chơi này khi bắt đầu, hề muốn Nguyễn Tĩnh dừng lại. Dục vọng dễ dàng bị khơi ra. Khải Ngôn như thể bị lạc dưới đáy biển. thầm nghĩ muốn nắm bắt được thứ gì đó, giọng của , thần thái của , muốn chạm vào , muốn vuốt ve … Triệu Khải Ngôn từng cho rằng việc phát tiết dục vọng chẳng qua chỉ là tận hứng nhất thời, thể thiếu nhưng cũng phải là kiềm chế được. Vậy mà những kích tình mãnh liệt do Nguyễn Tĩnh khơi ra lại khiến thể chống đỡ. như thể đánh mất lý trí và mặc kệ cho sóng nước xô đẩy. ngại bị dục vọng khống chế thần trí, ngại để… Nguyễn Tĩnh khống chế bản thân .

      tiếng rên rỉ nặng nề thoát phá ra ngoài. Đúng lúc Khải Ngôn nhắm mắt phóng thích chính mình, Nguyễn Tĩnh lại ghé sát vào tai giọng câu. mơ màng trợn to hai mắt rồi chậm rãi vùi đầu vào tay. Trong lúc này lại bày tỏ tấm lòng, vào loại thời điểm này mà lại… Triệu Khải Ngôn kiêu ngạo khinh đời ấy vậy mà cũng phải đỏ mặt.

      Mùa đông năm nay có mấy đợt tuyết rơi. Đêm ba mươi tết, khi Khải Ngôn gọi điện chúc tết Nguyễn Tĩnh, sau khi với nhau câu, “Năm mới may mắn!”, đối phương lại hỏi , “Em có muốn xuống dưới nhà chút ?”

      Nguyễn Tĩnh sửng sốt chạy xuống dưới. lập tức trông thấy Triệu Khải Ngôn ngọc thụ lâm phong đứng cạnh bồn hoa bên ngoài. mặc chiếc áo khoác màu xám rất rộng, mái tóc đen bị cắt ngắn chút bay bay trong gió đông làm khuôn mặt vốn rất đẹp trai lại càng trở nên tuấn dật bất phàm.

      Lúc này, người đàn ông đó mỉm cười chờ đến gần và chậm rãi giang hai cánh tay ra. , “ có thể ôm em chút được ?”
      Phan Hong HanhA fang thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 43 (END)


      Triệu Khải Ngôn tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng. nhìn người nằm bên cạnh mình. Ba năm rồi mà vẫn cảm thấy thực chút nào. xoay người ôm lấy nhàng hít hà hương thơm người . Bàn tay đan vào mái tóc dài của , hôn lên môi … Nguyễn Tĩnh tỉnh lại, căn bản có trốn cũng trốn thoát.


      Từ phòng tắm bước ra, Nguyễn Tĩnh có chút buồn bực nhìn cái người ngày hôm qua còn phải công tác mà giờ vẫn còn bất động trong nhà. quỳ giường và đẩy đẩy , “ dậy à?”

      Triệu Khải Ngôn trở mình cái và lại ôm lấy . để thân trần, ra giường chặn ngang hông, cả thân hình hoàn mỹ đều lộ ra cần thắc mắc. Nguyễn Tĩnh tài nào né tránh được. ràng là người đàn ông chín chắn thận trọng mà giờ cứ vô lý ngang ngược quấn lấy người ta.

      Nguyễn Tĩnh nhìn người đàn ông vùi bên sườn , trong đầu bỗng nhớ lại khoảng thời gian về trước. Hai năm trước cầu hôn . Hôm đó vừa ngủ dậy thấy đâu nữa, ở bên cạnh gối chỉ có chiếc nhẫn bạch kim. Chiếc nhẫn trông đơn giản nhưng Nguyễn Tĩnh lại vô cùng cảm động. Khoảng thời gian trước đấy muốn học làm thủ công mỹ nghệ, ngờ là để làm cái nhẫn này. số phương diện, Triệu Khải Ngôn luôn tỏ ra rất cố chấp, ví dụ như việc khăng khăng muốn tự tay làm vật riêng biệt để tặng cho vậy. Nguyễn Tĩnh biết việc này có tính là bất bình thường , chỉ có thể thấy được người đàn ông quý báu của mình có tính chiếm hữu cực lớn.

      “Khải Ngôn, chẳng phải chín giờ sáng nay có chuyến bay tới thành phố G sao?”

      .”

      Nguyễn Tĩnh mỉm cười, “Nhưng em muốn tới trường.”

      thở dài tiếng rồi quay lại nhìn . lúc sau mới lên tiếng, “Người này đúng là tuyệt tình.”

      A Tĩnh mỉm cười vò tóc , “Giờ mới biết à?”

      đột nhiên dùng tay kéo xuống mà hôn, tay kia bắt đầu thâm nhập vào bên trong áo của . Nguyễn Tĩnh dở khóc dở cười chặn tay lại để ngăn cản làm loạn, “ còn thế hả?”

      dụi vào gáy cười rầu rĩ, “Em biết thế nào là thân bất do kỷ ?”

      Nguyễn Tĩnh chăm chú nhìn vị trí nào đó người kích động, gương mặt cũng nóng bừng lên, “ thể kiềm chế được chút à?” Sau khi ra những lời này, mặt Nguyễn Tĩnh lại càng thêm đỏ. đành “Tuyệt tình” đứng dậy rời xa khỏi phần tử nguy hiểm nào đó.

      “Tốt xấu gì cũng hôn chào buổi sáng chứ…” Ngữ điệu nhanh chậm lại ôn tồn vang lên. Nguyễn Tĩnh đáp lại bằng cách đóng sầm cửa phòng thay đồ. Bên ngoài vang lên tiếng cười sảng khoái.

      Trong phần lớn thời gian Triệu Khải Ngôn luôn giữ vững hình tượng tinh của xã hội, chỉ có những lúc ở trước mặt Nguyễn Tĩnh là hoàn toàn biến thành kẻ bất trị tùy tiện. bởi vì nhất thời xúc động mà ôm hôn ngay giữa đường phố vào cuối tuần, vì thắng trận bóng mà KISS liên tục, vì hứng chí mà quấn quít lấy và cùng nhau nhảy điệu waltz ngay trong phòng khách, bọn họ làm tình trong phòng, hoặc là trong phòng tắm. Những chuyện này đối với Nguyễn Tĩnh mà quả thực vừa thú vị lại vừa khó xử. Điều đáng buồn là mỗi lúc tỏ ra kháng cự luôn luôn bị đối phương dễ dàng hóa giải, lại tiếp tục rơi vào bi ai.

      Lúc sau, Triệu Khải Ngôn mới tới gần phòng thí nghiệm trợ lý của vừa vặn từ bên trong ra,”Triệu ca, sao lại tới đây?”

      tới lấy mấy tài liệu.”

      “Triệu tẩu tới ạ?”

      Khải Ngôn vừa cười vừa vỗ lên đầu cậu ta, “Đừng gọi ấy là Triệu tẩu, ấy giận đấy.”

      Đối phương nhếch miệng cười, “ đâu, chị dâu chỉ mạnh miệng thôi chứ rất hay mềm lòng.”

      Triệu Khải Ngôn ồ lên tiếng, “Cậu hiểu ấy đấy.”

      “Ha ha, đương nhiên còn kém vạn phần so với hiểu biết của Triệu ca rồi.”

      Khải Ngôn khỏi lắc đầu, “Được rồi, cậu làm việc ! vào lấy mấy thứ .”

      Hôm đó, Triệu Khải Ngôn vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại ngay cho Nguyễn Tĩnh. Kết quả là ai bắt máy. gọi đến ba lần mà vẫn ai nhận điện thoại. Khải Ngôn trầm ngâm, “Người này lại ném điện thoại ở đâu rồi?”

      Buổi tối, Khải Ngôn cùng mấy đồng nghiệp ở tỉnh khác cùng ăn cơm ở khách sạn Bốn Mùa. Lúc mọi người vui vẻ chuyện, Khải Ngôn chỉ lẳng lặng lắng nghe và thỉnh thoảng trao đổi vài câu nhưng cũng tỏ ra ham thích gì.

      Trong bữa ăn, học giả khai mào chào hỏi Triệu Khải Ngôn, “Có lẽ hai năm rồi Triệu tới thành phố G chúng tôi nhỉ?”

      “Vâng, khoảng hai năm rồi.”

      nhìn chiếc nhẫn bạch kim ngón tay áp út của Triệu Khải Ngôn, “Giáo sư Triệu kết hôn rồi ạ?”

      Triệu Khải Ngôn chỉ gật , “Tôi kết hôn rồi.” Đúng lúc đấy di dộng vang lên. Khải Ngôn xem số gọi đến rồi nhanh chóng xin lỗi và ra ngoài nghe điện thoại.

      “Khải Ngôn?”

      “Hôm nay gọi cho em năm cuộc mà giờ em mới gọi lại à?” tựa người vào cạnh cửa sổ và lười biếng mở miệng.

      Đối phương cực kỳ khôn khéo cười cười, “Em sợ bận nên dám quấy rầy mà.”

      “Em có quấy rầy làm phiền hơn nữa cũng ngại đâu.” Khải Ngôn thả lỏng người và cũng cười thành tiếng.

      Hai người chuyện Nguyễn Tĩnh dường như bỗng nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, khi nào về mang cho em ít đặc sản ở đó nhé.”

      Triệu Khải Ngôn khẽ nhíu mày, “Mấy thứ đó có gì ngon à?”

      “Đại thiếu gia, em định đem biếu người khác mà. Ngoan, mang nhiều vào nhé!”

      “Em chỉ biết nô dịch thôi.” Khóe miệng vốn cong lên bởi vì từ “Ngoan” kia mà càng thêm mở rộng.

      “Biết làm thế nào được! Ai bảo em .”

      “Hừ!” Triệu Khải Ngôn day day trán, lỗ tai có chút ửng hồng. Thực mẹ nó vô dụng!

      Giữa tháng mười năm nay, con lớn tuổi còn lại là Nguyễn Nhàn cuối cùng cũng muốn kết hôn. Đối tượng là giáo viên cùng trường, là người đàn ông rất đôn hậu.

      Lần này nhà họ Nguyễn tổ chức tiệc cưới rất long trọng, nửa là vì muốn nhân chuyện này mà lấy may, nửa còn lại là vì hai năm trước tiệc cưới của đứa con thứ hai nhà họ Nguyễn rất đơn giản. Mấy vị trưởng bối cứ nhớ tới chuyện này là lại cảm thấy vô cùng tiếc hận.

      Hôn lễ của Nguyễn Nhàn được tổ chức ở đại sảnh xa hoa của khách sạn năm sao cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố.

      Giữa gian thơm mát ngập tràn hoa cưới, hàng trăm tân khách liên tiếp tiến đến chúc mừng. Nguyễn Chính ngồi ở ghế chủ tọa, khuôn mặt đượm vẻ an tĩnh hiếm thấy trong hai năm qua. Nguyễn Tĩnh vẫn theo phía sau Nguyễn Nhàn đỡ rượu giúp chị. Nhờ mấy ly rượu vang đỏ hàng đêm của Triệu Khải Ngôn mà tửu lượng của tăng lên ít.

      Tiệc cưới diễn ra được nửa thời gian người đẹp trai cao ráo vào hội trường. đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ bên cạnh, tầm mắt tìm ngay được người mình muốn tìm. Người đàn ông vẫn luôn mặt đổi sắc giờ cũng thấy nao nao trong lòng. lập tức cất bước hướng về phía bóng hình của người ấy.

      Nguyễn Tĩnh bị chuốc cho hơn hai chục ly rượu vang đỏ và có vẻ khó chống đỡ rồi. Khi tới bàn đầy thiếu niên tài tuấn, vài người trẻ tuổi lại cung kính mời khiến Nguyễn Tĩnh khóc ra nước mắt. muốn kiếm cớ vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo lại chút Tưởng Nghiêm đứng lên đưa cho ly rượu vang đỏ, “Tôi có hân hạnh được mời ?” ta vừa xong, mấy người ngồi cạnh cũng ồn ào hẳn lên, “Uống uống !”

      Nguyễn Nhàn định mở miệng bên cạnh Nguyễn Tĩnh có người đón lấy ly rượu, “Để tôi uống thay ấy!”

      Cả đám người nhất thời bị xuất đột ngột của người đàn ông đầy khí thế kia chặn lại. Sau khi lấy lại phản ứng, người nhổm lên kháng nghị, “ à, cái này được đâu! Ly này là rượu mời người nhà của dâu, làm vậy phải vượt quyền sao?”

      Triệu Khải Ngôn kéo người bên cạnh lại rồi nở nụ cười có lỗi với bọn họ, “Vợ tôi có bầu nên uống được nhiều rượu.” xong, lại quay sang với Nguyễn Nhàn, “Em đưa ấy lên nhà nghỉ ngơi chút.”

      Tam Tam gật đầu, “ !”

      Nhìn theo bóng hai người rời , người khỏi thở dài, “ ra người đẹp kết hôn rồi.”

      Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh vào căn phòng riêng ở tầng và đưa khăn bông cho lau mặt. A Tĩnh hơi say và lơ mơ ngồi sofa. Khải Ngôn bất đắc dĩ ôm ngồi lên đùi , “Em uống bao nhiêu thế? Toàn mùi rượu.”

      “Khó ngửi lắm à?” A Tĩnh kéo cổ áo lên hít hít.

      “Tàm tạm.” cười, chiếc khăn mặt tay luồn vào trong áo sơ mi của nhàng lau mồ hôi lưng .

      Nguyễn Tĩnh ngả đầu vào ngực và thoải mái hưởng thụ chăm sóc.

      “A Tĩnh.” Khải Ngôn khe khẽ gọi tên lẽ sống của mình.

      “Vâng?”

      “Em… vì sao lại chấp nhận ?”

      Nguyễn Tĩnh nhướng mày, “Sao đột nhiên lại hỏi câu này?”

      muốn nghe em .”

      cười, “Em .”

      “Cái gì?”

      … Tình của là người giảo hoạt như vậy đấy, “Em .”

      hôn từng chút , “ lại !”

      “…Em .”

      “Hả?”

      “Này, Triệu Khải Ngôn, đừng được voi đòi tiên thế được ?”

      buổi tối rất lâu sau đó, Nguyễn Tĩnh ngắm gương mặt của người say ngủ bên cạnh mình và… thầm tự , “Vì sao ư… Bởi vì em vẫn nhớ câu. nếu vận mệnh có tốt có xấu vận mệnh của tốt nhất là được nắm giữ trong tay em. Giờ em muốn với câu, em cũng vậy!

      ————-END————–
      Phan Hong HanhKisaragiYue thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Ngoại truyện 1 - Nếu có thể quên (Thượng)


      Lần đầu tới nhà họ Nguyễn, Tưởng Nghiêm chỉ thấy phòng ở rất lớn, hoa trong vườn cũng rất đẹp. Mọi thứ đều khiến bối rối. thậm chí còn biết vào trong phòng phải đổi giày nữa.

      thận trọng trong mọi sinh hoạt, để người khác phát ra bứt rứt của mình, cũng để người khác có cơ hội cười nhạo. Vì vậy mà dây dưa của Nguyễn Tĩnh khiến có chút căm ghét. luôn bám theo đằng sau, vẻ mặt luôn luôn tươi cười, cái miệng luôn luôn gọi, “Tưởng Nghiêm, Tưởng Nghiêm, Tưởng Nghiêm…” ghét cái cách gọi cả họ lẫn tên của . muốn bị người ta chú ý. muốn được người ta thừa nhận nhưng tuyệt đối phải thông qua cách thức này.

      hề biết thế nào là vừa hai phải. Trong cuộc sống của từ khi còn , các đều rất nhu thuận và thuần phác. giống như thế. chưa từng biết lại có kiểu con có thể to gan đến độ lu loa lên với mọi người về tình cảm của mình. Hành động của khiến chán ghét đến cực điểm. bất chấp của cũng giống như ánh mắt của đám người làm khi đồng ý cho làm bữa sáng, cả hai đều khiến thể nuốt trôi được.

      Tưởng Nghiêm nằm giường ngủ luôn nghe có người những chuyện đại loại như, “Nguyễn Tĩnh và Mễ Hương Hương của khoa Quản lý ai xinh hơn?”, “ ra Nguyễn Tĩnh là cháu của Giám đốc trường mình.”, “Gần đây Từ Đình theo đuổi Nguyễn Tĩnh đấy. biết vị Đại tiểu thư này có vừa mắt với hội trưởng tuấn của chúng ta hay ?”

      cười lạnh. Nếu được vậy và đến gây phiền cho nữa thắp hương bái Phật chúc và Từ Đình kia trăm năm hạnh phúc ngay.

      Có người đột nhiên vỗ vỗ lên mép giường của và hỏi, “Tưởng Nghiêm, cậu thấy trong đám sư muội năm ai trông được nhất?”

      khép sách vở lại và tắt cái đèn bàn ở đầu giường, “Tớ biết.” Lúc ngủ bọn họ vẫn còn so sánh xem ai xinh đẹp hơn ai. Tưởng Nghiêm cảm thấy những người như vậy phải có chí lớn cũng là ăn no rảnh rỗi. Điều khiến buồn bực là bọn họ cứ mãi đến cái tên kia.

      Thứ sáu, sau khi hoàn thành xong buổi học kế toán máy, vừa quay về ký túc xá bạn cùng phòng đưa điện thoại sang, “A Nghiêm, nữ sinh cùng trường đấy, giọng rất êm tai.”

      “Mai thứ bảy rồi. Tối nay chờ mẹ em tan tầm, chúng ta về cùng nhau nhé?” Giọng của luôn nhanh chậm và có chút dịu dàng, ra đây gọi là giọng rất dễ nghe.

      “Tôi có việc rồi, tuần này về được.”

      Bên kia trầm ngâm, “Vậy… Em mang bữa tối đến cho rồi, xuống lấy được ?”

      sợ dây dưa tiếp nên , “ để ở phòng của quản lý , lát nữa tôi xuống lấy.”

      Nguyễn Tĩnh “A” tiếng. nghĩ chắc gác điện thoại rồi, nhưng đợi lúc lâu lại thấy bên kia vẫn thông, cũng biết vì sao chủ động ngắt máy. Mãi tới khi bên tai truyền đến tiếng “Tút tút”, Tưởng Nghiêm mới phát ra mình cầm điện thoại được lúc lâu.

      Bạn cùng phòng thấy treo điện thoại ngó ra ngoài cửa sổ, “Cậu xem tại sao bông hoa họ Nguyễn lại đứng dưới khu túc ký xá của chúng ta thế kia? Từ Đình chẳng phải ở khu nhà bên kia sao?”

      lơ đãng đưa mắt nhìn xuống. Nguyễn Tĩnh tựa vào cạnh bồn hoa mộc lan, trông dáng vẻ của giống như đợi người nhưng đích thực là đợi người. Tưởng Nghiêm trở lại chỗ ngồi và lật xem sách khảo cứu. có thời gian là chuyện của , lãng phí thời gian vì đâu.

      Tưởng Nghiêm muốn lãng phí thời gian vì nhưng vẫn mực bị phân tâm. Nửa giờ sau, cáu kỉnh tới bên cửa sổ. Bóng dáng vốn nghĩ vẫn còn ở đó giờ biến mất. Tưởng Nghiêm à, ngươi đúng là quá coi trọng bản thân rồi!

      Điện thoại bàn đột nhiên vang lên.

      Tưởng Nghiêm mới phát ra trong phòng chỉ còn mỗi mình .

      “Alo?”

      “… vẫn chưa xuống sao?”

      Tưởng Nghiêm sửng sốt. Giọng quen thuộc này dịu dàng, và cũng chất chứa nhiều hờn tủi.

      “Nguyễn Tĩnh, về sau đừng làm những chuyện thế này nữa, vô ích thôi.” thực ra cũng muốn những lời này, ấy vậy mà vẫn . thích , lại càng muốn gây phiền phức cho mình. có kế hoạch cần phải theo đuổi. vĩnh viễn thể hiểu được chuyện này, bởi vì luôn có được những thứ mình muốn.

      Nực cười nhất chính là rất nhiều năm về sau mới tỉnh ngộ. Kẻ hiểu cho tới bây giờ phải là mà chính là bản thân .

      Năm ấy, Nguyễn Tĩnh thi vào trường đại học văn học ở phương Bắc. Tháng chín, và người nhà họ Nguyễn ra sân bay tiễn .

      năm này thay đổi rất nhiều, cũng im lặng hơn rất nhiều, chỉ có mỗi khi cười là trông vẫn tinh khiết ôn hòa như cũ.

      : Tưởng Nghiêm, được tự do. Khi những lời này, trong lòng thế nhưng lại chợt nhói đau, cũng có chút buồn bực khó hiểu.

      rồi, cuộc sống của lại khôi phục yên ổn mong muốn bấy lâu.

      Đến năm thứ hai, mỗi ngày phải làm rất nhiều bài tập nên khoảng thời gian này thực ra rất ít khi quay về nhà họ Nguyễn.

      Đợt nghỉ hè này về nhà. Tưởng Nghiêm ở nhà họ Nguyễn ba ngày. nghĩ nửa năm nay nhớ tới lần nào, điều này có thể chứng minh rằng thực thích này hay ?

      Ba mươi tết, Tưởng Nghiêm từ Thượng Hải gấp rút trở về. biết chính mình vì sao lại có chút chờ mong?

      Lúc bước vào có mặt ở đó. nghiêng người nhìn rồi nở nụ cười lịch . : Tưởng Nghiêm, năm mới may mắn!

      “Năm mới may mắn!” giọng đáp lại, lại phát chính mình có chút… căng thẳng. Mái tóc của ngắn hơn chút, hình như hơi gầy , và cũng hơi cao lên.

      Lúc ăn cơm, thấy lưng cổ tay trái của ràng có vết sẹo. Nguyễn Nhàn ngồi bên cạnh cũng phát ra, “Tay em sao lại thế này?”

      Nguyễn Tĩnh mỉm cười giơ tay lên, “Cái này à? Lúc em du lịch cùng bạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. việc gì đâu.”

      Cuộc sống ở bên ngoài của hình như rất sôi động…

      Lần tiếp theo gặp Nguyễn Tĩnh là hai năm sau đó. bị mẹ gọi về tham dự tiệc cưới của họ. Hai ngày sau cũng là sinh nhật của nên lúc đó ở lại tuần.

      Hôm sinh nhật , Tưởng Nghiêm ngồi trong xe rất lâu rồi mới vào. Bên trong phòng hát có tiếng gọi bia. trông thấy đám bạn thân chúc mừng . chỉ ở đó khoảng mười phút rồi rời , sợi dây đeo tay vẫn còn để trong túi.

      Về sau, quen tên là Thích Tần. ấy giống với Nguyễn Tĩnh nhưng lại khiến chú ý. sở dĩ chú ý đến đơn giản chỉ vì câu của . , “Nếu em nguyện ý chờ đợi, ngày nhất định quan tâm đến em phải ?”

      “Em nguyện ý ở chỗ này chờ .”

      “Tưởng Nghiêm, em đợi dưới này lâu rồi, chừng nào xuống?”

      “Trời mưa rồi, lại vẫn chưa trở về ký túc xá. Em để bánh ngọt ở chỗ bác quản lý nhé, khi nào về nhớ lấy đấy. Còn nữa, hôm nay là sinh nhật em.”

      “Tưởng Nghiêm, có thể quan tâm đến em , chút thôi…”

      Thích Tần cảm thấy mình như ngủ mơ. Lúc treo điện thoại lên vẫn còn cảm thấy hoảng hốt. Sau khi ở bên Tưởng Nghiêm, thời gian rất lâu sau mới xác định niềm hạnh phúc này là . Thực ra cũng rất nhát gan. thậm chí còn dám hỏi Tưởng Nghiêm xem vì sao lại đồng ý chấp nhận mình. Ánh mắt của khi nhìn có chút thương, thế nhưng trong đó lại chứa quyến luyến nào đó. muốn nghĩ sâu thêm nữa, được ở bên cho dù có là thiêu thân cũng chẳng ngại điều gì.

      Phần lớn thời gian Tưởng Nghiêm là người tình vô cùng trầm lặng, thậm chí còn có chút nghiêm cẩn. thích lãng phí và chưa bao giờ tặng quà cho . Vậy nên có lần Thích Tần thấy trong ngăn kéo bàn làm việc tại văn phòng của cái hộp tinh xảo tim lập tức đập rộn lên. cẩn thận mở ra xem. Bên trong là vòng đeo tay cực kỳ tinh xảo.

      Khi thấy cảnh đó, người vừa vào ràng hơi dừng lại chút. Qua lúc mới tới cầm lấy chiếc vòng.

      “Em thích ?” hỏi mà như phải hỏi .

      “…Thích!” Thích Tần cảm nhận được mặt mình chắc chắn rất đỏ.

      “Vậy tặng cho em.” chậm rãi đeo nó lên cổ tay trái của .

      Nguyễn Tĩnh trở lại. lại vì xuất đột ngột của mà làm vỡ chiếc cốc thủy tinh trong tay.

      Lúc thu dọn những mảnh vỡ mặt đất Nguyễn Tĩnh tới uống nước. người có hương thơm rất quen thuộc. Trước kia thường xuyên đứng trước mặt , rất gần, rất gần, nhưng lại vô cùng chán ghét khoảng cách này.

      lâu gặp!”

      quay đầu lại cười, “ lâu gặp!”

      thấy rời . biết vì sao lại đưa tay kéo lại, “Ông nội vừa mới trở về phòng nghỉ ngơi, đợi lát rồi hãy lên gặp ông.”
      Phan Hong HanhA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :