1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Cổ đại - Xuyên không] Ngàn dặm tương tư - Thanh An ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 19

      Type: Phương Thùy


      Lúc Mạc Quân hồi phủ là cuối giờ Dần. Chàng qua phòng ngủ vì sợ Thiên thức giấc mà thẳng tới thư phòng nghỉ ngơi chút rồi còn chuẩn bị vào buổi chầu sớm. Nhưng khi chàng thay đồ, cửa thư phòng bỗng bị đạp tung ra, sau đó nàng bước vào như hung thần ác sát, phía sau là nha hoàn vừa đuổi theo vừa kêu lớn: “Vương phi, người thể vào! Vương gia …” Nhưng lời còn chưa hết, nàng hầm hầm bước đến trước mặt chàng.

      Mạc Quân ra hiệu cho người hầu lui ra, nhìn nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao giờ này dậy rồi?”

      Nàng chẳng thèm đáp lại, lại có vẻ vô cùng giận dữ, dúi vào tay chàng vật bằng gỗ xíu, nghiến răng : “Chúc mừng sinh nhật!” rồi “hừ” lớn tiếng, sau đó nhanh chóng quay người bỏ .

      Mạc Quân kinh ngạc nhìn biểu của nàng, lại cúi đầu nhìn món đồ bé trong tay. Mặc dù hơi khó coi nhưng miễn cưỡng có thể nhận ra là cây đàn mô phỏng theo cây cổ cầm của chàng, được ghép từ hai mảnh gỗ , khi mở ra, bên trong có tên của chàng và nàng. Phải mất lúc, chàng mới nhớ ra hôm nay chính là sinh thần của mình. Mạc Quân bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra bấy lâu nay, nàng chuyên tâm ở xưởng gỗ là để làm món quà này tặng chàng, bất chấp những vết xước hay vết chai xuất đôi bàn tay mềm mại. dễ phải tới hơn tháng, từ khi chàng đón đoàn cầu thân cho đến hôm qua, nàng mới làm xong để kịp tặng chàng. Trong lòng vui sướng muốn phát điên, Mạc Quân vội vàng mặc xong triều phục, toan đuổi theo nàng nhưng lại sao lý giải nổi cơn giận của nàng.

      “Ngươi, lại đây!” Chàng gọi nha hoàn chạy theo nàng lúc nãy. “Vì sao vương phi lại giận dữ như vậy?”

      Nha hoàn nọ lúng túng cúi đầu, thà bẩm báo: “Bẩm vương gia, lúc tối qua từ xưởng gỗ Thương Sơn trở về, vương phi rất vui vẻ. Nhưng người chờ mãi thấy vương gia trở về, lại nghe được tin bên phủ Cửu vương…”

      Chàng nhướng mày.

      “Tin… công chúa Triệu quốc cùng với vị vương gia… liền mắng…” đến đây nha hoàn kia im bặt.

      “Mắng?” Chàng lại hỏi. “Ngươi , bổn vương nổi giận.”

      “Vương phi mắng… người là… là… đồ… khốn kiếp!” Nha hoàn nọ xong mồ hôi trán túa ra.

      Mạc Quân chau mày. Cái từ này nghe đến lần thứ hai rồi, mặc dù hiểu lắm nhưng chàng cũng biết ý nghĩa chắc cũng chẳng tử tế gì. Chàng nghĩ, càng nghĩ lại càng muốn cười. ra Thiên của chàng ghen tuông như thế. Quả nhiên rất hợp với tính cách dữ dội của nàng. Chàng cười lớn.

      “Vương gia?” Nha hoàn nọ ngây ra hiểu.

      Chàng thu lại nụ cười, thêm. “Ngươi tên gì? Đến gặp Trần quản gia lĩnh thưởng”. Vì sao lại thưởng ư? Vì cống hiến cho hạnh phúc vương phủ chứ sao! Mạc Quân vui vẻ vừa cười vừa bước ra khỏi thư phòng.

      Nha hoàn nọ rốt cuộc hoàn hồn, lắp bắp đáp: “Bẩm, nô tì tên A Phi!”

      Nhưng chàng mất hút.

      Mạc Quân tìm thấy nàng nện đế giày đường đến Thiên Vũ tạ. Nhìn thấy bóng hình thương ấy, chàng khỏi cảm thấy bồi hồi, liền nhanh chóng tới, ôm ngang thắt lưng nàng rồi theo gió thổi bên tai nàng: “ phải ta”, lại thầm: “Đêm nay, chờ ta!”

      Chàng thỏa mãn ngắm nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của nàng giãn da rồi ửng hồng. Kìm lòng được, Mạc Quân ấn lên môi nàng, nụ hôn rồi buông nàng ra, lưu luyến hồi mới trở gót lên xe ngựa vào triều.

      Đêm ấy, khi chàng hồi phủ, Thiên đón chàng bằng sắc mặt hồng rực. Nàng mặc bộ váy chàng thích nhất. Mạc Quân bằng cách nào mà nàng biết đó là bộ váy chàng thích thôi, bộ váy màu mộc lan tím hồng. Sắc màu ngọt ngào này càng làm khuôn mặt nàng bừng lên nét rực rỡ. Đến khi Mạc Quân bế nàng đặt xuống giường, gương mặt nàng đỏ rực lên như mặt trời bé con, và nàng thẹn thùng cùng căng thẳng đến mức dám nhìn thẳng vào mắt chàng. Nghĩ muốn trêu đùa nàng chút, Mạc Quân liền kéo nàng đứng dậy, chậm rãi cởi ngoại bào và trung y của nàng như tất cả những đêm hai người ngủ chung, sau đó dừng lại. Chàng nén cười khi thấy nàng có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu im lặng.

      Bằng giọng vô cùng nghiêm túc, chàng lên tiếng: “Người đâu, thắp nến!”

      Đến lúc này, Thiên mới kinh hoảng ngẩng đầu lên nhìn chàng, vội lấy tay bịt miệng chàng lại, lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng thắp nến!”

      Chàng kéo tay nàng ra, chỉ cười đáp.

      Thiên xấu hổ cực độ, chỉ biết chôn vùi khuôn mặt đỏ rực và nóng bừng của mình vào ngực chàng. Ánh nến xuyên qua mấy lớp màn trướng, dịu dàng hắt tới.

      Mạc Quân nâng khuôn mặt nàng lên, âu yếm gọi: “ nhi!”

      Nàng tuyệt nhiên nhúc nhích.

      Chàng lại càng vui vẻ, ghé vào bên tai nàng thầm : “Còn nhớ nến tân hôn nàng chém sáng hôm đầu tiên chúng ta thành thân ?”

      Thiên kinh ngạc ngước mắt nhìn chàng.

      “Ta cho người nấu lại rồi.” Giọng chàng đầy mê hoặc. “Nàng xem, tâm ý của ta đủ thấu tới trời xanh chưa?”

      Nàng cúi đầu, mím môi cười.

      “Nhìn ta, nhi!” Mạc Quân nỉ non bên tai nàng, nàng cũng ngẩng đầu nhìn sâu vào cặp mắt tối thẫm của chàng. “Nàng còn thiếu ta lời chúc.”

      Nàng hơi ngạc nhiên, nghĩ nghĩ lúc liền cười : “Sinh nhật vui vẻ!”’

      đúng!” Chàng nhàng lắc đầu, sửa lại cho nàng: “Phải là ‘tân hôn vui vẻ’ mới phải.”

      Nàng lại cười. Chàng tỏ vẻ hờn dỗi. “Nhắc lại cho gia!”

      Nàng ngoan ngoãn làm theo, giọng thỏ thẻ: “Tân hôn vui vẻ” lại thấy đúng lắm, liền thắc mắc: “Câu này vào sáng mai phải hợp lý hơn sao?” Nhưng chàng đáp, chỉ dùng ánh mắt đen thẫm với hai ngọn lửa sáng rực khóa lấy mắt nàng, sau đó cúi đầu hôn nàng mê muội.

      Rốt cuộc, Mạc Quân cũng có đêm sinh thần tuyệt vời nhất đời chàng.
      Chris thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 20

      Type: Phương Thùy


      Nơi cung cấm, giường gấm, Hoàng đế ôm tấm thân ngọc ngà của mỹ nhân, vui vẻ đòi nghe kể chuyện về Hoài Vũ vương, bỗng nảy ra ý tưởng thú vị.

      Kết quả, vừa bãi triều, hoàng đế liền gọi riêng Mạc Quân đến.

      “Ái khanh hôm nay dường như rất vui?” Hoàng đế nhận lấy chén trà từ cung nữ, lơ đãng hỏi.

      Mạc Quân đương nhiên là trong lòng viên mãn cực kỳ, nhưng chỉ đáp đơn giản: “Hoàng thượng minh, thiên hạ thái bình chính là chuyện vui vậy.”

      Hoàng đế hơi hơi nhướng mày, cười : “Trẫm nghe thiên hạ ngợi ca Hoài Vũ vương phi tính cách thú vị. muốn hội ngộ phen.”

      Mạc Quân đáp.

      “Trẫm nghĩ…” Hoàng đế từ tốn : “Hay là ái khanh để nàng tiến cung thời gian, giúp trẫm dạy dỗ cung nhân làm sao để thú vị như nàng !”

      “Hoàng thượng!” Mạc Quân lạnh lùng nhìn thẳng long nhan, giọng nặng nề: “Nàng là thê tử hoàng đệ của người, sao có thể tùy ý tiến cung?”

      Hoàng đế xem chừng vui vẻ hơn nhiều, liền vuốt vuốt chòm râu , thản nhiên : “Trước khi nhắc đến chuyện trẫm là hoàng huynh của ái khanh, phải đến chuyện trẫm chính là hoàng đế.”

      Lời vừa dứt, chén trà trong tay Mạc Quân nát vụn, nước tràn lênh láng lên sân gạch, gân xanh trán giật giật, quai hàm bạnh ra.

      Mắt thấy đạt được mục đích, hoàng đế liền thấp giọng khuyên nhủ: “Ái khanh trở về suy nghĩ kỹ , ngày mai trả lời trẫm. Nên nhớ, trẫm chỉ thích nghe tin tốt từ ái khanh thôi.”

      Mạc Quân ra về, giận đến tím mặt. Chàng tiếp tục giữ vẻ tức giận điên người như vậy cho đến khi ngồi vào trong xe, khuất mắt trông coi, cơ mặt liền giãn ra thành nụ cười hài lòng. Chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng có được cái cớ thích đáng.

      Bỗng nhiên có tiếng gọi, xe ngựa dừng lại, hộ vệ cung kính bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, tể tướng xin cầu kiến!”

      Chàng hơi ngạc nhiên, bước xuống: “Tể tướng đại nhân, chẳng hay có chuyện gì?”

      Tể tướng trông có vẻ bối rối, khuôn mặt nghiêm nghị được tự nhiên, trầm ngâm lát mới rút từ trong tay áo ra hộp màu hồng cánh sen.

      Đến lượt Mạc Quân bối rối. “Đây là…”

      “Phu nhân chiều qua vội khởi hành tới miền nam có việc gấp, kịp gặp riêng để gửi tặng vương phi nên nhờ lão phu chuyển giúp. Có , đây là bột phấn làm từ các loại hoa gì đó, dưỡng da tay mùa đông rất tốt.”

      Chàng nhận lấy hộp phấn, cười khẽ. Tể tướng phu nhân, chàng nhất định bỏ qua cho bà mấy chuyện mất mặt của chàng mà bà dám kể với nhi.

      “Đa ta!”

      “Vương gia, chớ nên đa lễ!”

      Chàng gật đầu, từ biệt lão tể tướng rồi nhanh chóng trở vào xe ngựa.

      Bên ngoài, gió mùa đông bắt đầu nổi lên từng đợt, sương sớm nặng nề tan, mặt trời vắng bóng. Khi chàng hồi phủ, những bông tuyết non lất phất rơi. Lần đầu tiên trong đời, chàng mừng rỡ vì điều này.

      Quê cũ của Thiên có tuyết nên nàng vô cùng chờ mong đến mùa đông.

      Chàng vội đến phòng ngủ, thấy nàng cuộn mình trong chăn, còn say giấc nồng. Tóc đen huyền buông xõa tán loạn gối, khuôn mặt ửng hồng, bờ môi căng mọng, dáng vẻ rất tự nhiên có thêm vài phần phong tình khiến đáy lòng chàng ngây ngất. Mạc Quân cúi mình tiến đến gần nàng, quấn kín nàng trong chăn, bế đến ngồi gần cửa sổ.

      Nàng hé mắt, nhăn mày nũng nịu trong lòng chàng: “Em muốn ngủ.”

      Chàng cắn lên mũi nàng, vừa lấy tay mở rộng cửa sổ để gió lạnh tràn vào trong phòng vừa : “Đợi lát nữa hãy ngủ tiếp. Dậy nào!”

      “Lạnh!” Nàng co người vào trong chăn, vùi mặt vào cổ chàng, lười biếng đáp.

      Chàng bắt lấy bông tuyết, gí lên sườn mặt nàng. Bông tuyết xíu nhanh chóng tan thành nước chảy xuống cổ nàng. Thiên bèn mở choàng mắt, định lên tiếng mắng mỏ, nhưng vừa nhìn thấy mấy bông tuyết trong tay chàng, nàng liền reo lên vui vẻ.

      Bị chàng quấn kín trong chăn, lại bị ôm chặt, nàng giãy giụa đòi đến ngồi bên bệ cửa sổ. Mạc Quân chiều theo ý nàng, nhưng Thiên chưa thỏa lòng hiếu kỳ, lại ngọ nguậy muốn đưa tay hứng tuyết. Mạc Quân lớn giọng khi thấy cánh tay và bờ vai trần của nàng lộ ra ngoài, lập tức nhét nàng trở lại trong chăn, ra sức ôm chặt, lại nghĩ tới mấy dấu hôn hồng hồng đêm qua chàng để lại đó và những nơi khác, bỗng cảm thấy hạnh phúc bút nào tả xiết, liền cắn lên môi nàng cái rồi hỏi: “Thích tuyết thế cơ à?”

      Nàng bĩu môi đáp nhưng ánh mắt thay cho câu trả lời.

      Chàng cười, vùi mặt vào mái tóc nàng, dụ dỗ: “Có muốn cùng ta du sơn ngoạn thủy ? Từ đây dọc xuống miền nam, từ mùa đông tới mùa xuân, muốn ?”

      Nàng quay sang nhìn chàng, vẻ mặt sáng rỡ, cần suy nghĩ liền đáp: “Muốn!”

      “Muốn cùng ta hay muốn du sơn ngoạn thủy?”

      “Cả hai. Vì có chàng, lại càng muốn.”

      Mạc Quân cười sung sướng, hôn lên má môi nàng, : “Được! Sáng sớm mai lập tức lên đường.”

      Tất nhiên, như chàng tiên liệu và cũng như Mạc Ninh nhắc trước, chuyến này ngay tức khắc bị ám vệ hoàng thượng phái theo chàng ngăn cản. Mạc Quân chỉ lạnh lùng ném bức thư từ quan với lời lẽ bi thống và phẫn uất chàng mới thảo xong hôm qua rồi điềm nhiên tiếp tục lên đường. Đội ám vệ nọ kinh ngạc lật trái lật phải bức thư treo ấn từ quan, biết làm sao cho đúng, vội nhập cung bẩm báo đấng thiên tử.

      Bãi triều, thiên tử nhận được tin báo và lá thư của Hoài Vũ ái khanh, lại nghe chính miệng Ngũ vương – bào đệ của Hoài Vũ vương – bẩm tấu. hoàng đế lại nhàng nhấp ngụm trà, vẻ mặt băng lãnh ngàn năm đổi nhưng trong lòng sớm cảm thán, bản thân đùa quá trớn rồi, khiến vị thần tử mình sủng ái nhất phải phản ứng quyết liệt như vậy, cũng may chỉ khoảng hai năm trở về.

      Ngũ vương gia Mạc Ninh, ngoài mặt tràn đầy thương tiếc nhưng trong bụng cũng cảm thán, đại ca kính của mình quả nhiên được làm được.

      Nghe chuyện này, đương ngoài bật cười ha hả tâm ý chỉ còn hướng tới vị ái thê bên cạnh mà thôi.
      Chris thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Kết thúc

      Type: Phương Thùy


      Bảy năm sau, tiểu vương tôn Mạc Kiếm lúc bấy giờ mới gần năm tuổi, được Mạc Quân vô cùng cưng chiều vì dù còn nhưng sớm bộc lộ tính cách phóng khoáng, thẳng thắn, đáng giống hệt mẫu thân. Kiếm cũng cực kỳ sùng bái mẫu thân, luôn cho rằng chính trực, chuẩn mực như người có gì là tốt.

      Cho đến ngày nọ.

      Dạo ấy, Kiếm vô cùng thích chơi với Mạc Tranh, tiểu quận chúa của Ngũ vương. Có điều, ngoài Kiếm ra còn có Mạc Hoa – trưởng nữ của Cửu vương và công chúa cầu thân Yến Dung – cũng thích Mạc Tranh. Mạc Hoa bấy giờ bảy tuổi, thông minh lanh lợi, thường cậy lớn bắt nạt tiểu vương tôn trước mặt Tranh nhi. lần, Mạc Hoa xỉa ngón tay mũm mĩm vào Kiếm , lớn tiếng bảo: “Phụ thân ta hoàng tộc tên đều chỉ có hai chữ. Kẻ nào tên càng nhiều chữ càng ngu ngốc.” Kiếm cảm thấy cực kỳ mất mặt, quyết định phải trở về cho ra lẽ.

      Thiên và Mạc Quân ngồi trong thư phòng, bỗng nghe thấy ba tiếng gõ cửa điềm đạm, chậm rãi. Nàng bèn cất tiếng: “Mời vào!”

      Ngay lập tức, cửa thư phòng bật mở, Kiếm phóng vụt tới trước mặt hai người, có vẻ vừa rồi phải rất kiềm chế.

      “Tiểu Kiếm, có chuyện gì vậy?” Mạc Quân ngạc nhiên nhìn hài tử.

      Thằng bé mím mím môi, rất nghiêm túc mà thuật lại những lời Mạc Hoa .

      “Chỉ thế thôi hả?” Mạc Quân cười lớn khiến Tiểu Kiếm xấu hổ thôi. Nó ngước nhìn mẫu thân cầu cứu. Thiên nhàng giải thích: “Phụ thân đặt tên con là Kiếm , nghĩa là kiếm và hoa đào. Toàn cõi này ai có cái tên vừa mạnh mẽ vừa hào hoa như con đâu. Con nên giải thích với Hoa nhi như thế.”

      Tiểu Kiếm cau mày. “Hoa nhi dứt khoác hiểu mà chỉ cười vào mũi mình.” Nghĩ vậy, nó lại quay sang phía phụ thân. Cúi mình soạn công văn, phụ thân nó vô tư đáp: “Nếu ta nhớ nhầm, mẫu thân của Hoa nhi tên đầy đủ là Triệu Vương Thanh Nữ Yến Dung.”

      Hai mắt Tiểu Kiếm sáng rực nhìn phụ thân, bất chấp lời mẫu thân bên cạnh “Trả đũa con hay đâu.” Nó cung kính cảm tạ song thân rồi lui ra ngoài. Lần này, Hoa nhi nhất định rất mất mặt cho mà xem.

      Quả là rất mất mặt, đến nỗi Hoa nhi liền xúi Tranh nhi chơi với Tiểu Kiếm nữa. Chiều hôm sau, Tiểu Kiếm rầu rĩ ngồi ghế mềm trong thư phòng chơi trò gấp giấy.

      “Sao lại buồn rầu như vậy, Tiểu Kiếm?” Thiên ngồi xuống trước mặt con, dò hỏi.

      “Tranh nhi chơi cùng con nữa.”

      “Ai cũng có lòng tự trọng, nếu người ta cần mình nữa mình việc gì phải cần người ta cả.”

      “Vâng!” Nó lí nhí.

      Mạc Quân hứng thú nghe nàng , lát cũng đến ngồi cạnh nàng, vỗ vai Tiểu Kiếm, khuyên nhủ: “Nghe phụ thân này, mỹ nhân thiên hạ thiếu, nhưng chỉ độc dược mới mê hoặc được lòng người. Nếu con cứ yếu đuối thế này, làm sao thành độc dược của nữ nhân được đây?”

      Tiểu Kiếm lại sùng bái nhìn phụ thân trong khi Thiên càu nhàu với Mạc Quân: “Xúc phạm giới tính!” Còn chàng cười lớn.

      Sau hai việc đó, Tiểu Kiếm hoàn toàn thấu hiểu được rằng mẫu thân của nó có thể đúng là nữ trung hào kiệt, thông minh xuất sắc nhưng nàng luôn thua trong tay phụ thân. phải bởi phụ thân quá toàn năng mà chỉ vì mẫu thân làm chuyện gì cũng quang minh chính đại, thẳng thắn, cương trực; còn phụ thân nó thủ đoạn đầy mình, gian hùng xảo trá, so với mẫu thân còn đáng hâm mộ hơn nhiều!

      Trong Vọng Nguyệt lâu, Thiên vừa rót hai chén trà vừa trao đổi với Mạc Quân: “Tiểu Kiếm còn , để con học nền tảng đạo đức rồi hãy dạy con những chiêu biến thái của chàng !”

      Chàng cười vui vẻ, ôm nàng đặt ngồi thành lan can, cắn mũi nàng. “Con rất thông minh, khả năng tiếp thu tốt hơn nàng tưởng đấy!” Vừa chàng vừa nhớ đến chiều qua, Tiểu Kiếm tới thư phòng tìm mình, lén lút nhìn quanh để đảm bảo mẫu thân mà nó sùng bái có mặt ở đó, đoạn đến trước mặt chàng, hùng hồn tuyên bố: “Con muốn trở thành người gian hùng như phụ thân. Phụ thân, xin hãy hướng dẫn con!” khiến chàng phải vận sức toàn thân mới giữ được vẻ trang nghiêm mà đáp lại: “Được!”

      tháng nữa, ta gửi con học võ ở núi Ngự Long.” Chàng thông báo.

      “Đến lúc rồi ư?” Nàng hỏi.

      “So với tuổi nên đii học là hơi lớn rồi. Phải học khi xương cốt còn mềm.”

      “Vâng!” Nàng ôm lấy thắt lưng chàng, vùi mặt vào cổ chàng, thở dài. Đó lại là điểm chàng rất thích ở nàng: rất hiểu biết, rất ràng. Nàng có thể con vô cùng nhưng tuyệt nhiên để tình cảm nhi nữ thường tình ảnh hưởng đến tương lai của con.

      Nàng bỗng cắn lên cổ chàng: “Em muốn có con .”

      Chàng mừng rỡ: “Nàng muốn sinh thêm rồi sao?”

      Nàng trả lời mà tiếp: “Nhưng giờ hơi lớn tuổi mất rồi.”

      Chàng xoa lưng nàng, thấp giọng an ủi: “ lớn, ta mới ba mươi tư. Phụ hoàng bốn mươi lăm còn có Cửu đệ mà.”

      chàng.”

      “Nàng lại càng .”

      Nàng vẫn tiếp tục: “Em nuôi mèo, đàn mười hai con.”

      Chàng liền kéo nàng ra: “ được, ta muốn có con . Chúng ta sinh con trước !”

      “Được!” Nàng đáp gỏn gọn từ, sau đó hôn lên nụ cười sung sướng của chàng.

      năm sau đó, Thiên hạ sinh người con thứ hai. Bà đỡ ôm lấy đứa trẻ đỏ hỏn tới cho Mạc Quân lúc này sốt ruột lại lại trước cửa phòng, mừng rỡ thông báo: “Vương gia, chúc mừng vương gia! Là tiểu vương tôn!” Mạc Quân nhướng mày, cúi đầu nhìn đứa trẻ, sờ sờ má nó, cười lớn, đoạn quay sang phía Trần quản gia và đám gia nhân há hốc miệng kinh ngạc , tuyên bố: “Nhị thiếu gia tên gọi Mạc Duệ !” rồi quay gót vào phòng.

      Chàng bước đến bên giường, nắm tay Thiên , : “Đừng giận mà! Lần sau nhất định là con .”

      “Đừng hòng! ai ngã hai lần cùng chỗ đâu.”

      Đáp lại nàng là tiếng cười lớn của Mạc Quân.

      Tiểu vương tôn Mạc Kiếm lúc này đọc viết thông thạo, nghe tin mẫu thân sinh đệ đệ liền vội vã biên về nhà lá thư vẻn vẹn dòng: “Mẫu thân, con mới chưa bao lâu, người còn cần con nữa rồi.”

      Mạc Quân thản nhiên viết lại cho trưởng nam hai dòng: “Cố gắng học tập. Đến lúc em trai học, đừng làm mất mặt thiên triều.”

      Hơn năm sau đó, vào ngày đông, Thiên hạ sinh người con thứ ba. Mạc Quân ngồi bên giường, nắm lấy tay nàng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng, thầm: “Là con , xinh đẹp giống nàng.”

      Nàng cười rạng rỡ: “Thế tốt rồi.”

      Chàng hôn lên má nàng. “Sau này, nàng có thể an tâm nuôi đàn mèo mười hai con rồi.”

      “Ai mười hai? Mười sáu, cả chàng và ba đứa nữa.” Nàng hóm hỉnh đáp rồi ngủ thiếp .

      Mạc Quân ngây người nhìn nàng, hôn lên môi nàng nồng nàn rồi mới rời khỏi phòng.

      Lại có thư của Tiểu Kiếm gửi về, cũng chỉ dòng ngắn ngủi: “Mẫu thân, con sắp thành tài trở về rồi. Người đừng vì có đệ đệ và muội muội mà quên con.”

      Chàng lại thản nhiên biên trả lại ba dòng: “Mẫu thân sắp nuôi mèo. Cố gắng học tập. về càng tốt.”

      Buông bút, chàng nhìn nắng vàng như mật trải thảm nền sân phủ tuyết. Chàng nghĩ về tình của mình dành cho nàng, nỗi trầm mê của mình với nàng, trong chốc lát quyết định rằng con của chàng là Mạc Trầm .

      Phải, con của chàng là Trầm .


      - HOÀN -
      Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks @ThuyThuy0411, edit khá mượt. Truyện ngọt & sủng đến ê răng luôn.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :