1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Cổ đại - Xuyên không] Ngàn dặm tương tư - Thanh An ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 14

      Type: Phương Thùy


      Sáng ngày hai mươi mốt tháng Mười, Mạc Quân cùng đoàn cầu thân Triệu quốc về tới kinh thành. Sau khi an bài xong chốn nghỉ ngơi cho công chúa và đoàn tùy tùng, chàng vội vàng hồi phủ.

      Lúc này, mặt trời còn chưa lên, chàng có thể ngửi thấy hơi sương lạnh hòa cùng hương cỏ ướt và đất ẩm. Nàng hẳn còn ngủ. Chàng buồn rầu nghĩ, những ngày vắng chàng, có kẻ đòi ôm ấp quấn quýt, chắc hẳn nàng ngủ ngon giấc lắm. chàng cởi áo choàng, tháo kiếm đưa cho Trần quản gia chờ sẵn rồi rảo bước về phòng.

      Trong phòng, mùi trầm hương nhàn nhạt, cánh cửa sổ khép hờ để lọt vào thoang thoảng sương mai, Thiên quả nằm cuộn mình giường, người còn mặc nguyên ngoại bào, tấm chăn thu đông bị nàng đạp vào trong góc. Mạc Quân cau mày đến ngồi xuống bên cạnh. Nàng thường ngày ngủ rất ngoan, chưa từng có biểu giãy giụa như cá con thế này. Chàng cúi nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, giật mình nhận ra đầu mày nàng níu chặt, trán đẫm mồ hôi. Chàng chạm tay lên trán nàng. Nóng hầm hập.

      nhi!” Chàng lo lắng gọi.

      Nàng nhàng mở mắt, cất giọng yếu ớt nhưng ràng: “Mạc Quân… Chàng về? Chàng về lâu chưa? Sao cho em biết?”

      Chàng đáp mà nghiêm khắc : “Nàng bị sốt rồi.”

      sao, ngủ giấc là hết.” Nàng , vẫn chăm chú nhìn chàng. Mạc Quân dường như nhìn thấy trong đó là hai ngôi sao sáng mơ màng. Chàng vươn tay kéo nàng dậy, bắt đầu cởi áo cho nàng.

      Nàng vội giữ tay chàng lại: “Chàng… Chàng làm gì vậy?”

      “Nàng đổ nhiều mồ hôi quá!”

      Nàng nghe vậy yên lặng, ngoan ngoãn để cho chàng cởi bỏ ngoại bào, trung y, đến khi bàn tay lành lạnh của chàng chạm tới dải dây buộc yếm, giữa cơn sốt nàng vẫn cảm thấy khuôn mặt mình nóng hơn bao giờ hết, nàng nắm lấy tay chàng, hơi thở vì cơn bệnh mà tạo thành từng luồng nhiệt khí hầm hập, giọng xíu: “Đừng…”

      Mạc Quân nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe lên nhưng cũng nhanh chóng buông tay, đỡ nàng nằm xuống, đặt tay lên trán nàng, thử nhiệt độ: “Để ta lấy thuốc.”

      Vừa quay , tay chàng liền bị giữ lại.

      “Mạc Quân!” Thiên níu chặt lấy tay chàng, lắp bắp thành câu: “ cần… Chàng… Chàng ngủ ư?”

      Chàng nhíu mày, phủ lấy tay nàng trấn an, cười đáp” “Ta ngủ ghế.”

      “Tại sao lại ngủ ghế?”

      “Nàng sốt.”

      “Chàng sợ lây bệnh sao?”

      , nàng nghĩ gì vậy? Ta sợ ngủ chung chàng bị nóng.”

      Nàng níu chặt tay chàng bằng cả hai bàn tay yếu ớt của mình. “ sao…”

      Mạc Quân nhìn nàng, chàng có cảm giác kỳ quái rằng gò má của chính mình ửng hồng. Chàng cúi đầu, hôn lên mắt nàng, thầm : “Nhưng ta nóng.”

      Nàng chớp mắt, giọng như tiếng muỗi: “Vậy… cởi áo cũng được…”, sau đó ôm chặt lấy tay chàng, khóe môi cong lên, vui vẻ nhắm mắt lại. Mạc Quân kinh ngạc nhìn gương mặt thỏa mãn của nàng, cảm thấy trong lòng xao xuyến khó tả. Biểu của nàng dường như rất… tình tứ, tình tứ đến ngọt ngào. Đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn ư? Hay chỉ vì nàng ốm nên mới nhõng nhẽo bất thường như vậy? Ngơ ngẩn hồi lâu, chàng nhàng rút tay ra.

      “Đừng !” Nàng bỗng cất tiếng hốt hoảng.

      Mạc Quân giật mình, chưa kịp phản ứng nàng lại nắm lấy tay chàng. Lần này, nàng tự mình ngồi hẳn dậy, nhìn chàng chằm chằm.

      Chàng lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

      Thiên có vẻ giận dữ, vì nàng chồm tới, biết lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế, đẩy ngã chàng xuống giường, lại đè hai tay lên vai chàng, ngạo nghễ trông xuống. Mạc Quân kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm: “ nhi, chẳng lẽ là mê sảng?”

      Nàng “hừ” tiếng, sau đó ngã lên người chàng, tựa đầu vào ngực chàng, cất giọng uất ức: “Con người đáng ghét này? Vì sao lúc nào chàng cũng tự cho mình là đúng? Lúc nào cũng tự ý quyết định mọi việc như vậy?”

      “Nàng chuyện gì thế?”

      Nhưng nàng chỉ thở dài rồi ngủ thiếp .

      Mạc Quân trầm mặc lắng nghe tiếng thở đều đặn của nàng, đưa tay vuốt ve gò má nóng rẫy của nàng, đầu óc cảm thấy mơ mơ hồ hồ, chẳng thể chợp mắt dù chỉ chút. Có lẽ nàng mê sảng , chàng thầm nghĩ, nếu , thái độ đó của nàng có ý nghĩa gì? Chàng đưa tay vỗ vỗ trán, buồn cười nhận ra, phàm những chuyện liên quan đến nàng, bản thân thể suy nghĩ cách mạch lạc được nữa. Dường như càng nghĩ càng lầm, càng làm càng sai.

      Đợi đến khi nàng ngủ say, chàng mới bắt đầu trở mình, còn cẩn thận điểm huyệt ngủ để nàng thức giấc. Mạc Quân đỡ nàng nằm xuôi người lại, kê gối cho nàng, tì trán lên trán nàng để thử nhiệt độ cho chính xác rồi mới an tâm giải huyệt, sau đó ngẩn người ngắm vẻ mặt an tĩnh của nàng hồi lâu mới rời .

      Nha hoàn hầu phòng thấy chàng bước ra sửng sốt hành lễ. “Vương gia!”

      “Các ngươi hầu hạ thế nào khiến vương phi lâm bệnh?”

      Thấy sắc mặt tăm tối của chàng, nha hoàn nọ vội vã quỳ xuống. “Vương gia tha tội. Suốt đêm vương phi ngồi trong vườn Thư Quang đến gần sáng mới chịu hồi phòng. Vương phi cho phép bất cứ gia nhân nào đến gần, cũng chịu mặc thêm áo khoác…”

      Chàng cau mày phân phó: “Được rồi, các ngươi chăm sóc vương phi cẩn thận.” rồi bước nhanh về thư phòng, trong lòng càng nghĩ càng giận. Sớm biết nữ nhân này biết tự chăm sóc bản thân mình như thế, chàng đem nàng cùng rồi. Có điều, chẳng phải căn dặn Kim Khánh cẩn thận bảo vệ nàng hay sao? Lại dám để nàng ngồi phơi sương tắm gió suốt đêm thu lạnh lẽo? Mặc dù sức khỏe của Thiên rất tốt, nhưng độ cuối thu, hàn khí phải chuyện đùa, nếu chẳng may lâm trọng bệnh… Mạc Quân quả dám nghĩ đến. Chàng đến bên án thư, vừa kiểm tra lại giấy tờ được mang tới vừa gọi: “Kim Khánh!”

      Nhưng thay vì Kim Khánh bước ra giữa ánh sáng vàng kim rực rỡ như thường lệ, trước mặt chàng lại xuất phong thư, bên trong viết dòng đơn giản nhưng khiến đầu mày chàng nhăn lại: “Chủ nhân, Kim Khánh trở lại khi người hết giận.”

      “Được lắm!” Mạc Quân hừ tiếng, vo tròn lá thư ném ra ngoài.

      Sau buổi chầu lê thê cùng cuộc chuyện dài cùng hoàng đế, tới gần trưa, chàng mới trở về phủ lại vội xem tình hình của Thiên thế nào. Nàng hạ sốt và ngủ rất an ổn, vẻ mặt nhõm. Có lẽ cơ thể còn mệt mỏi nên nàng thính ngủ như mọi khi. Chàng im lặng ngắm nàng, thầm nhớ tới cách thức chữa bệnh kỳ quái của nàng. Nàng thường khi ốm sốt, chỉ cần được ngủ thỏa sức, lúc tỉnh dậy tự nhiên khỏi. Nghĩ tới đó, Mạc Quân nén được nụ cười. Chàng đưa tay nghịch tóc nàng gối, tự hỏi những người ở thế giới của nàng đều có những ý niệm kỳ lạ như vậy sao, hay chỉ là khác biệt thuộc về riêng nàng mà thôi? Chàng chạm đến bàn tay nàng đặt hờ bên gối. Vẫn những ngón tay trắng muốt với móng tay hồng hồng, nhưng đôi chỗ xuất vài vết trầy xước, trong lòng bàn tay có vết chai . Chàng biết điều này. Từ sau khi chàng rời được hai hôm, nàng bắt đầu tới xưởng gỗ Thương Sơn học làm đồ thủ công mỹ nghệ. Đây chắc là kết quả của những ngày miệt mài ở đó. Chàng suy nghĩ bấy nay vẫn hiểu nổi tại sao nàng bỗng nhiên có hứng thú với hoạt động tương đối phù hợp với nữ nhân như vậy. Mặc dù tính cách nàng khác lạ, nhưng chàng chưa từng biết nàng có hứng thú làm đồ gỗ. Nhưng cũng hệt như chàng chưa từng biết tới nam nhân nàng , bất chấp mọi suy đoán hay tra xét của chàng.

      Mạc Quân buông tiếng thở dài. đường lâu ngày, thiếu ngủ, nghĩ nhiều, tinh thần tốt khiến chàng thấy rã rời, liền tháo giày lên giường, ôm lấy nàng rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Mãi đến khi cơn đói quấy nhiễu đến cả giấc mộng nặng nề, chàng mới tỉnh giấc. Bên gối trống . Chàng giật mình nhận ra chính chàng lại ngủ li bì như lâm bệnh. Võ học công phu đến thế mà hay nàng rời tự bao giờ!

      Chàng đứng dậy. nha hoàn ngay lập tức mang khăn và chậu rửa mặt tới.

      “Vương phi rời lúc nào?”

      “Hồi bẩm vương gia, vương phi rời lúc đầu giờ chiều.”

      Chàng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. là hoàng hôn.

      “Khi nào về?”

      “Bẩm, thường là cuối giờ Dậu.”

      “Được rồi, ngươi lui !” Chàng khoác lên ngoại bào, tới Thiên Vũ tạ.

      Mùa này, thụy liên vào độ nở hoa rực rỡ, so với ngày chàng và nàng chơi đùa trong cơn mưa cuối cùng của mùa hạ, mặt hồ trở thành tấm lụa xanh điểm bông trắng tinh khôi. Chàng ngồi bên mép sàn, cúi nhìn bóng mình in mặt nước. Nước quá lặng nên hình ảnh phản chiếu trở nên méo mó. Chàng nhìn cái bóng bất định ấy đến thất thần, bỗng cảm thấy lạ lùng khi nghĩ rằng lòng người có thể vì ai khác mà cứ mãi dậy sóng. Chàng buông tiếng thở dài. giống như tự ngược đãi bản thân khi cứ cố chấp trong thứ tình vô vọng đến thế này. Ấy vậy mà chàng tự ngược đến quen rồi, thậm chí còn phát nghiện rồi!

      “Khởi bẩm vương gia!” giọng cung kính vang lên.

      !”

      “Vương phi hồi phủ.”

      “Ừ, ta biết rồi.” Chàng đáp, rồi nhanh chóng đứng dậy.

      Mạc Quân tới phòng ăn được lúc Thiên xuất . Nàng trông có vẻ tần ngần, vì nàng bước về phía chàng bằng những bước rất , đến khi chỉ còn cách quãng ngắn bỗng dừng lại, vẻ mặt dường như chắc chắn nên ngồi ở đâu.

      Cuối cùng, chàng kéo cái ghế gần sát bên người mình, lên tiếng gọi: “Lại đây!”

      Thiên ngoan ngoãn đến ngồi xuống vị trí chàng chỉ định cho mình. Lập tức Mạc Quân nghiêng người về phía nàng, áp trán mình lên trán nàng, hồi lâu mới buông ra kèm tiếng thở phào nhõm: “Hết sốt rồi.”

      Nàng ngạc nhiên, ngây ngốc gật đầu.

      Chàng lại nâng tay nàng lên xem xét hồi. Lúc sáng chưa nhìn kỹ, giờ mới thấy vết chai dày hơn chàng tưởng, và còn có thêm vết trầy mới. Chàng hơi hơi cau mày.

      “Sao dùng găng tay?”

      “Như thế cảm giác được chuẩn xác, hơn nữa…” Nàng cụp mắt, : “… lúc trước chàng làm cây đèn gỗ cũng đâu có dùng.”

      Đến lượt chàng ngạc nhiên, miễn cưỡng buông tay nàng, để lại câu: “Nam nữ thể trạng khác biệt. Sao có thể so sánh?”

      Nàng bèn cau mày tỏ ý đồng tình.

      Mạc Quân buồn cười nhìn nàng, lại quan tâm: “Vì sao bỗng nhiên có hứng thú làm đồ gỗ?”

      Nàng ngước nhìn chàng, ánh mắt lấp lánh. “Chuyện này… bí mật.”

      “Ra vậy!” Chàng hụt hẫng gật đầu. Kìm lại tiếng thở dài, chàng : “Thôi, ăn cơm.”

      Sau lúc lâu chỉ có thanh bát đũa chạm nhau, Thiên rụt rè lên tiếng: “Chàng giận sao?”

      Mạc Quân hơi ngỡ nàng, nhưng nhanh chóng trả lời: “Ta giận.”

      Hai người lại rơi vào im lặng.

      Bữa tối kết thúc. Chàng ghé thư phòng làm việc, đến khuya mới về phòng ngủ, lại kinh ngạc biết rằng nàng còn ở vườn Thư Quang.

      Mạc Quân cau mày. Đêm khuya sương lạnh, nàng ở đó làm gì?

      Chàng đến và mau chóng tìm thấy nàng ngồi ghế dài, chính chiếc ghế chàng thường ngồi khi xưa. Nàng nhận ra chàng vừa tới vì còn ngẩn người trông lên mảnh trăng mỏng manh giữa bầu trời mù mịt. Những dải hoa lộc vừng đung đưa trong gió, đôi khi lướt qua vai nàng, lưu lại vài bông li ti tóc. Hoa lộc vừng nở, hương thơm nồng nàn. Mạc Quân đặt đèn lồng lên bàn đá, cạnh cây đèn dầu chỉ còn le lói của nàng. Thiên giật mình nhìn chàng. “Sao chàng lại tới đây?”

      Chàng đáp mà hỏi lại: “Trời lạnh, nàng ngây ngốc ở đây làm gì?”

      Nàng mím môi im lặng.

      Chàng vừa kéo nàng đứng dậy vừa như ra lệnh: “Trở về ngủ!”

      Nàng giữ tay chàng lại, dùng dằng: “Em…”

      nhi!” Chàng cau mày. “Nàng lo lắng sức khỏe chính mình, nhưng ta lo.”

      Nàng bỗng đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt chàng, câu hề ăn nhập: “Em muốn hiểu được cảm giác của chàng…”

      Chàng kinh ngạc nhìn nàng. tiếng dế vô tâm bỗng vút lên như tiếng đàn trật nhịp.

      “Em biết chàng cảm thấy thế nào những đêm dài mình nơi đây. Mạc Quân…” Nàng dịu dàng thổ lộ: “Vì sao chàng kể cho em nghe về Dao Thiển? Vì sao kể cho em nghe rằng lúc ấy… chính là em…?”

      Trong chốc lát, chàng cảm thấy toàn thân mình như đóng băng cứng ngắc rồi bắt đầu nứt vỡ. “Kim Khánh cho nàng rồi?”

      Nàng gật đầu.

      Nếu Kim Khánh có mặt ở đây ngay lúc này, chàng hẳn giết . Mạc Quân kéo tay nàng xuống, lạnh nhạt hỏi: “Đúng như vậy sao?”

      Nàng lật tay nắm lấy tay chàng, ánh mắt ngời sáng, giọng vừa bối rối vừa vui vẻ: “Em… Em nghĩ bù đắp cho chàng…”

      Chàng nheo mắt nguy hiểm. “Nàng thương hại ta?”

      Thiên kinh ngạc nhìn biểu cảm dông tố của chàng. Nàng muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt của chàng, khí thế của chàng quá dữ dội khiến nàng sao thốt nổi lời.

      Chàng giận dữ : “Thiên , ta nàng, ta thể buông tay nàng, đó là vấn đề của ta. Ngoài việc ta, ta cần nàng làm bất cứ điều gì khác. Ta cần nhiều thứ từ nàng, nhưng điều duy nhất ta cần chính là thương hại.” sau đó vung tay bỏ .

      “Em…” Nàng rốt cuộc cũng tìm lại được giọng của mình, vội chạy đuổi theo, hoảng hốt níu lấy cánh tay chàng, gấp gáp: “Em chàng!”

      Mạc Quân sững lại vì lời thổ lộ chấn động kia. biết bao nhiêu lần chàng mường tượng đến cảnh này, đến niềm hạnh phúc bừng lên trong lòng chàng như ngọn lửa bùng lên ngọn đuốc. Nhưng tại sao giờ đây, lòng chàng lại héo rũ?

      Chàng quay lại, lần nữa kéo bàn tay nắm lấy tay mình ra, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn nàng, cất giọng vô cảm: “ nhi, nàng có biết phân biệt giữa thương hại với tình ? Bổn vương cần thứ tình cảm đó của nàng. Tuyệt đối !”

      “Em…”

      “Người đâu!” Chàng lên tiếng trước khi nàng kịp thêm lời: “Đưa vương phi về phòng. có lệnh của ta, cho phép nàng vào đây bước.”

      “Chàng…”

      Nhưng chàng bỏ .
      Chris thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 15

      Type: Phương Thùy


      Chàng quay trở lại thư phòng, thả người xuống ghế mềm, trân trối nhìn những đường trang trí trần nhà. Cửa sổ khép mặc gió đêm ùa vào lạnh lẽo. Nến tắt, dế im, sương buông, trăng khuất. Lúc này, chàng chợt hiểu ý nghĩa lời nhắn mà Kim Khánh để lại, càng hiểu vì lí do gì mà nàng ngồi đến thất thần trong vườn suốt đêm qua, chịu mặc thêm áo, cũng để ai lại gần. Vắng mặt hơn tháng, tất cả mọi thứ, từ người thân cận đến chính bản thân chàng đều ngấm ngầm chống lại chàng. Mạc Quân thở hắt ra hơi, trở mình ngồi dậy, lấy kiếm, thẳng tới Trúc uyển.

      Chàng phải làm gì với nàng đây? Khi tình cảm duy nhất nàng có thể dành cho chàng lại là thứ chàng sao chấp nhận nổi? Sinh ra trong hoàng tộc, lại xuất sắc hơn người, bản thân còn là truyền kỳ nhân gian, dù ngạo cốt hay ngạo khí, thậm chí đến cả ngạo tâm, chàng đều có rất nhiều. Thử hỏi sao chàng có thể chịu được lòng thương hại của người khác, đặc biệt là từ nàng đây?

      Chàng phải làm gì với nàng bây giờ?

      Mạc Quân tìm nổi đáp án cho câu hỏi đau đáu kia. Cùng với những suy nghĩ rối bời trong lòng chàng, kiếm Thanh Minh loang loáng quét trong rừng trúc. Lá trúc, thân trúc bay tán loạn trong gian.

      Tảng sáng, khi chàng trở về thư phòng chuẩn bị vào buổi chầu sớm, những người hầu lâu năm trong phủ kinh hoàng nhìn cảnh tượng trong Trúc uyển. Phải dễ đến mười năm rồi, từ khi vương gia còn là tướng quân đánh đông dẹp bắc, họ mới lại thấy cảnh này.

      Mạc Quân nổi giận , vì chàng cảm thấy bị tổn thương, bị xúc phạm và sỉ nhục bởi thứ tình cảm có lẽ là tốt đẹp kia. Vì thế, từ sau hôm gặp nàng ở vườn Thư Quang, chàng hề ghé qua phòng ngủ lấy lần, thậm chí cũng cùng nàng dùng bữa, còn thường tự nhốt mình trong thư phòng hoặc đến Trúc uyển luyện kiếm.

      Đến tối ngày hai mươi tư tháng Mười, trong cung tổ chức đại yến đón mừng công chúa Triệu quốc, chàng mới gặp lại nàng lần đầu tiên sau ba ngày.

      Nàng ngồi đối diện chàng xe ngựa, hai tay đặt gối, đầu hơi cúi, vẻ mặt như là… buồn bã. Mạc Quân im lặng nhìn nàng. thể phủ nhận, chàng nhớ, rất nhớ, rất nhớ nàng. Bất kể chàng giận đến mức nào, bất kể chàng làm bản thân bận rộn ra sao, nỗi nhớ vẫn đeo bám lấy chàng dai dẳng khôn nguôi. tay nàng dường như có thêm vài vết xước , cổ tay vẫn đeo chuỗi hải ngọc chàng tặng. Bộ váy nàng mặc giờ cũng là do chàng sai người mang đến cho nàng sáng qua.

      Chàng biết đêm hôm ấy, nàng cũng ngủ được, những ngày gần đây càng ngủ được. Phấn hồng và son thắm có thể lừa phỉnh ánh mắt nhân gian rằng nàng vẫn ổn, nhưng chàng biết, từ vẻ mệt mỏi trong đôi con ngươi màu nâu sáng của nàng, vẻ gượng gạo khuôn mặt nàng, trong lòng nàng yên.

      Lòng chàng cũng dậy sóng.

      Nhưng suốt quãng đường tiến cung, cả buổi yến tiệc, đến hết quãng đường về, chỉ tới khi chàng đỡ nàng xuống xe ngựa để vào phủ, nàng mới lên tiếng phá vỡ im lặng giữa hai người.

      Nàng như cầu xin: “Có thể trò chuyện cùng em lát được ?”

      Vẫn giữ tay nàng, chàng sững lại, do dự lát rồi đáp: “Được!”

      Mạc Quân ngồi xuống ghế dài, im lặng nhìn nàng khép lại cánh cửa thư phòng, chậm chạp tiến đến trước mặt chàng, hai tay vặn xoắn vào nhau, đầu cúi thấp, vẻ mặt bối rối đến cực độ.

      Rất lâu sau, khi chàng sắp mất hết kiên nhẫn, giọng nàng mới vang lên.

      “Em có thể phân biệt giữa thương hại và tình . Em thương hại chàng.” Nàng nhưng kiên định, cùng với ánh mắt quyết đoán hướng thẳng về phía chàng.

      Mạc Quân nhìn nàng, thản nhiên đáp: “ vậy, nàng thực lòng bổn vương?”

      Nàng gật đầu.

      Chàng liền bật cười trào phúng: “Mới đây còn từ bỏ được nam nhân khác. Sao giờ thành bổn vương rồi.”

      Nàng như bừng tỉnh đại ngộ, vội vã giải thích: “Người em muốn từ bỏ là chàng. Người em từ bỏ đành cũng là chàng. Vốn chỉ có chàng. Em tưởng chàng Dao Thiển, em nghĩ chàng lợi dụng em để trả thù nàng ấy. Nên em càng đau khổ, lại càng giận dữ. Mãi tới lúc Kim Khánh cho em hay…”

      Chàng ngắt lời: “Ý nàng là bổn vương hiểu lầm?”

      Nàng lại gật đầu.

      Chàng ngả người ra lưng ghế, nhướng mày: “Giải thích như vậy cũng hợp lý.” Lại nhếch môi cười: “Nếu bổn vương thực lòng, vậy chứng minh .”

      Nàng ngạc nhiên nhìn chàng, thấy chàng liếc mắt đến giường nghỉ sau tấm bình phong.

      Chàng tiếp tục: “Chẳng phải khi bổn vương có lễ phu thê với bổn vương sao? Chứng minh thành ý của nàng !” Dứt lời, chàng đau xót nhận thấy nứt vỡ trong đôi mắt nàng.

      Nàng thổn thức: “Chàng muốn sỉ nhục em vì cho rằng em sỉ nhục chàng ư? Chàng.. ngu ngốc!” Nàng thốt lên đau đớn: “Vì sao lúc nào chàng cũng tự cho rằng mình đúng như thế?”

      Chàng nhíu mày, lạnh nhạt : “Bổn vương thấy nàng nên dành câu đó cho chính mình hơn.”

      Thiên trừng mắt nhìn chàng như thể tin nổi, sau đó quay lưng bỏ ra khỏi phòng.

      Mạc Quân vắt tay lên trán, những suy nghĩ trong đầu chạy toán loạn như đoàn quân thất trận. Chàng điên rồi, điên rồi! Sao chàng có thể để cơn giận dẫn dắt và đối xử với nàng bằng thái độ của kẻ vô lại như thế?

      Có lẽ nàng phải. Chàng là ai mà luôn tự cho rằng mình đúng? Chàng là ai mà cho rằng hiểu được nàng?

      Có lẽ những lời của nàng đều là thực. Thiên vốn ghét dối. Và chẳng phải nàng từng khi chàng đưa nàng đến Trấn Quốc cổ tự, rằng nàng sợ bị lừa dối, sợ bị bỏ rơi và cầu xin chàng hãy mang lại cho nàng cảm giác trong tình hay sao? Rồi khi ở Huyền Sơn Thượng, nàng nàng ghen tuông, ích kỷ và sợ tổn thương?

      Rốt cuộc, chàng làm gì?

      Chàng làm đúng những điều nàng lo sợ.

      Nghĩ đến đây, Mạc Quân bỗng nhận ra những điều tồi tệ bấy lâu nay giữa chàng và Thiên chỉ xuất phát từ hiểu lầm đáng có. Nàng hiểu nhầm chàng lợi dụng nàng để trả thù Dao Thiển, còn chàng hiểu nhầm nàng kẻ khác nhưng lại rủ lòng thương hại tình của chàng.

      Nghĩ thế này, mọi chuyện quá giản đơn.

      Chàng ngu ngốc!
      Chris thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 16

      Type: Phương Thùy


      Chiều hôm sau, khi Mạc Quân xử lý công văn trong thư phòng, Mạc Ninh bỗng xuất . Chàng hơi ngẩn lên nhìn, Mạc Ninh ngã phịch xuống ghế, thở dài, thở dài và thở dài.

      “Chuyện gì? mau trước khi ta ném đệ ra ngoài.” Chàng quắc mắt. Lòng chàng cũng não nề lắm đây mà tên này còn đổ thêm dầu vào lửa.

      Mạc Ninh thở dài thêm lần nữa mới bắt đầu thều thào mở lời: “Sáng nay, đại tẩu quý tới gặp mẫu phi.”

      “Rồi sao?” Ám vệ chàng phái theo bảo vệ nàng báo cho chàng biết.

      cùng tâm . Sau đó, mẫu phi gọi đệ tới, chỉ mắng đệ hồi mà còn gửi lời mắng đến đại ca, bảo ‘Hai huynh đệ các ngươi hiểu nữ nhân chút nào hết, quả nhiên ngu ngốc’.”

      Khóe miệng Mạc Quân giật giật.

      Mạc Ninh càng thiểu não. “Đại ca khỏi . Nhưng công tử phong lưu tình thánh như đệ thể dùng hai chữ đó để miêu tả được.”

      “Đệ…” Chàng nghiến răng. Phải biết rằng từ hôm qua đến giờ, chàng vô cùng nhạy cảm với hai chữ này.

      Mạc Ninh vội giơ hai tay lên. “Đại ca đừng nổi nóng. Hiền đệ đây thay mặt đại ca đòi lại công bằng rồi. Đệ dù là thánh nhân hay thường dân, hễ đậm sâu tỉnh táo đều còn. Vậy nên, ngu ngốc của đại ca chỉ là biểu của tình quá mãnh liệt mà thôi.”

      Đây là khen hay chê? Chàng trừng mắt nhìn bào đệ. “ hết chưa? Hết rồi xéo về phủ của đệ cho ta.”

      Mạc Ninh cười lớn nhưng vẫn nhúc nhích. “Đệ còn mang đến tin tốt đây!”

      “Xéo ngay…”

      “Tin tốt là…”

      Đúng lúc này, giọng của Trần quản gia vang lên. “Bẩm vương gia, có Cửu vương gia và Công chúa Triệu quốc cầu kiến!”

      Mạc Quân cau mày còn Mạc Ninh nhướng mắt hào hứng.

      “Mời tới phòng khách, ta đến ngay!” Chàng .

      Mấy ngày chú ý đến vị công chúa này, quả nhiên phát sinh nhiều vấn đề. Hai phe Bát vương và Cửu vương còn chưa phân thắng bại, bản thân công chúa lại khăng khăng tỏ thái độ thích chàng. Kết quả, hoàng đế lại muốn mượn gió bẻ măng, kéo dài thời gian để các bên tự do hành động. Mạc Quân cảm thấy đúng lắm, bèn : “Chẳng phải công chúa Yến Dung thích Cửu vương hay sao?”

      “Về điểm này, đệ đồng ý.”

      “Vậy sao còn muốn thành thân với ta?”

      Mạc Ninh cười hì hì. “Quả nhiên đại ca hiểu nữ nhân gì hết.” Nghe đến lời này, Mạc Quân liền trừng mắt. “Nữ nhân khát khao chinh phục cũng nhiều như nam nhân. Nữ nhân càng đẹp, càng có địa vị càng hiếu thắng. Mà đại ca lại cố chấp trong tình với đại tẩu, trở thành thách đố lớn với các nàng. Có thể , thứ các nàng muốn phải đại ca mà là tình của đại ca, để chứng minh bản thân mình mới là kẻ mạnh.”

      “Tin tốt là gì?” Mạc Quân đột ngột hỏi.

      “Ngày mai, phủ Cửu vương mở tiệc. Thái trưởng công chúa chủ trì.” Mạc Ninh nhe răng cười.

      “Tốt lắm! Cứ theo ý Thái trưởng công chúa mà làm.”

      “Đại ca đúng là tiếc mỹ nữ.”

      “Đừng có mèo khóc chuột.” Mạc Ninh nhăn nhó ra chiều vô tội, nhưng chàng thèm tỏ vẻ quan tâm, lại phân phó: “Còn nữa, sắp tới, ta xa chuyến.”

      “Cùng đại tẩu?”

      Chàng ném về phía bào đệ ánh mắt cảnh cáo chớ nhiều lời. Mạc Ninh liền toét miệng cười, cất giọng vui vẻ khi người gặp họa. “Đại ca phải biết, chỉ cần đại ca bỏ lần nữa, lão hoàng đế truy đến tận cùng sao?”

      “Bổn vương muốn , có thể giữ được sao?”

      “Vậy còn phần việc của đại ca?”

      “Để đệ giải quyết.”

      đời nào!”

      “A Ninh, đệ hiểu nữ nhân như vậy, chắc biết vương phi của đệ rất hứng thú với những chuyện phong lưu tình thánh của đệ…” Chàng vuốt cằm, ra vẻ suy tư .

      “Chỉ nhiêu đó thôi thể lay chuyển được Ngũ vương đâu…”

      “Thế các nàng Thúy Nhi ở Ngọc Hương lâu, Trường Yên ở Xuân Ý các…”

      “Được rồi, đệ làm!”

      “Tốt!” Mạc Quân vỗ vai bào đệ, tình thâm nghĩa trọng tán thưởng: “Quả là hiền đệ của ta!”

      Mạc Ninh khóc ra nước mắt.
      Chris thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 17

      Type: Thu Nguyen


      Tối hôm ấy, Thiên trở về từ xưởng gỗ Thương Sơn, vẻ mặt và thái độ của nàng bộc lộ bất cứ dấu hiệu nào của cơn giận điếng người ngày hôm qua. Nàng dùng bữa cùng chàng, nhã nhặn nhưng lạnh nhạt trả lời từng câu hỏi quan tâm của chàng, ngoan ngoãn lấy bát đũa, đồ ăn khi chàng cầu, tuyệt đối có lấy lời phàn nàn hay bực bội.

      Người khác hẳn nghĩ nàng nguôi ngoai. Nhưng Mạc Quân – người luôn dụng tâm quan sát và ghi nhớ tới từng chi tiết trong tính cách hay thói quen của nàng – biết rất ràng rằng Thiên chỉ giận hơn chứ kém. Đó là cung cách nổi giận của nàng: ngấm ngầm nhưng triệt để. Trong hầu hết mọi trường hợp, nàng đều chuyển từ giận dữ đối phương sang dằn vặt chính bản thân mình. Nàng càng nhàng lễ độ bao nhiêu, nỗi dằn vặt trong lòng càng sục sôi bấy nhiêu. Thái độ giận dữ theo lối tự hành hạ này của nàng khiến Mạc Quân lo lắng và thương tiếc khôn nguôi.

      Khi bữa tối kết thúc, nàng xếp lại bát đũa, đứng dậy thông báo: “Em xin phép trở về phòng trước.” Chàng liền giữ lấy tay nàng, nhàng cầu: “Có thể chuyện với ta ?”

      Thiên im lặng nhìn chàng, ánh mắt đầy hoài nghi, mím môi đáp: “Em hơi mệt, muốn lui xuống nghỉ ngơi.” Rồi quay người .

      Mạc Quân cũng đứng dậy, nhanh chóng kéo nàng vào lòng, nài nỉ: “ nhi…”

      Nàng bối rối tránh ánh mắt chàng, nhích khỏi lồng ngực chàng, lát sau mới cam lòng trả lời: “Thôi được!”

      Chàng vui mừng nắm lấy tay nàng dắt về thư phòng, vội vàng thu lượm ít giấy tờ và tranh vẽ trong ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa thận trọng của nàng, lại lấy áo khoác dày phủ lên vai nàng, khẽ: “Mặc vào!”

      Nàng giữ lấy vạt áo, ngây ngốc chàng kéo tay nàng về phía vườn Thư Quang.

      Bước chân nàng khựng lại.

      Chàng nghiêng người nhìn nàng, khẽ cười: “ cùng ta!”

      Nàng nhàng chớp mắt ngẫm nghĩ rồi bước theo chàng. Mạc Quân để nàng ngồi ghế dài hôm trước, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh. Vừa lúc người hầu mang đến chung trà Hồng Mai, chàng liền tự tay rót cho nàng. Thiên im lặng nhận lấy, mắt nhìn đăm đăm làn khói trắng mờ lơ lửng miệng chén.

      nhi!” Chàng mở lời, hơi cúi người hướng về phía nàng: “Đừng giận ta nữa, được ?”

      Nàng hờn dỗi: “Em nào dám giận chàng.”

      Mạc Quân liền đưa tay nâng cằm, ép nàng nhìn mình, nhưng nàng nhanh chóng rũ mi tránh ánh mắt chàng.

      “Ngoan!” Chàng thấp giọng nài nỉ: “Nghe ta!”

      Nàng thở dài khe khẽ, sau đó nâng mi nhìn chàng, giọng kiên định: “Em giận…”

      Lời chưa dứt, Mạc Quân cúi đầu phủ lên môi nàng. Thiên giãy ra, còn chàng chỉ đơn thuần gián môi lên môi nàng như thế, làm thêm bất cứ động tác nào khác. Cảm giác mềm mại này, hương thơm thanh mát này, chàng nhớ rất lâu rồi được nếm qua. Phải lúc lâu sau, Mạc Quân mới buông nàng ra. Bất chấp thái độ dường như bình thản của nàng, trong ánh đèn dìu dịu, chàng có thể thấy hai má nàng hơi hồng hồng. Kìm lòng đậu, chàng vươn tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, giọng nhắc lại thứ cảm xúc chàng bao giờ muốn nhớ đến ấy: “Ngày ấy, ta rất tuyệt vọng.”

      Thiên sững người nhìn chàng, sau chớp mắt mới hiểu được chàng trả lời câu hỏi của nàng đêm trước.

      Mạc Quân ôm lấy gáy nàng, áp má lên sườn mặt nàng, thầm: “Ta nhớ nàng, nhớ đến phát điên. Ta xây Thiên Vũ tạ hy vọng có thể được tới đó cùng nàng. Nhiều đêm, ta tới đây, cố gắng hồi tưởng lại nàng, họa lại nàng, nhưng ta nhận ra, ngoài tên nàng, ta biết bất kỳ điều gì về nàng cả. Ta tuyệt vọng vì có cơ may nào để gặp lại nàng, để có được nàng.”

      “Khúc nhạc đó ta viết cho nàng, đặt tên là ‘Vô hình’. Có lần, ta chơi cho nàng nghe ở Thiên An đình, nhớ ? Lúc ấy, nàng rất ngạc nhiên hỏi ai viết nên khúc nhạc bi thương thế này.”

      “Em biết.” Nàng đơn giản thế nhưng Mạc Quân cảm thấy toàn bộ gánh nặng trong lòng bỗng chốc bẫng như làn khói. Chàng vội vàng lùi lại để có thể nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt nàng. Hai má nàng hồng nhuận, ánh mắt dịu dàng, và giọng nàng vang lên êm ái: “Chàng rất lâu về trước, có vị kiếm khách trót nữ nhân tính cách kỳ lạ. Cả hai có những hồi ức đẹp đẽ bên nhau. Nhưng khi người này bày tỏ với nàng, nàng liền bỏ trốn. Kiếm khách tìm kiếm nàng rất lâu mà thấy nên viết khúc nhạc này.”

      Mạc Quân bật cười, nàng cũng thế.

      “Mẫu phi chàng rất cố chấp, lúc nào cũng tự cho rằng mình đúng. Vì chàng luôn luôn đúng. Nhưng có nhiều chuyện, thể tự ý…”

      sao?” Chàng cười khẽ.

      Nàng gật đầu, lại đau lòng : “Xuất thân là tướng, chàng thấy hành động bỏ chạy đó rất hèn nhát sao? Vì lẽ gì chàng căm ghét em như căm ghét kẻ đào ngũ?”

      ghét, chỉ giận thôi, nhưng…” Chàng vuốt tóc nàng. “… ta còn nhớ nàng nhiều hơn.”

      Nàng im lặng nhìn chàng.

      “Ngày Kim Khánh đưa nàng tới, phát nàng quên ta, quên hết mọi thứ nơi này, ta rất muốn đánh nàng trận, nhưng lại thế, cũng nỡ ra tay. Nàng xem, có phải ta hết thuốc chữa rồi ?”

      “Chàng là người xuất chúng, vì sao phải cố chấp với nữ nhân cực đoan, vị kỷ, xấu tính như em?”

      vậy là ta thiệt thòi rồi?” Mặc dù nàng hiểu lắm những từ nàng tự miêu tả bản thân nhưng chàng chắc chắn phải là ý tốt.

      Nàng cười đáp: “Cũng chưa chắc.”

      Mạc Quân vui vẻ cắn lên mũi nàng, hỏi lại: “Vậy còn nàng?”

      Nàng chớp chớp hàng mi, giọng xíu: “Em nghĩ rằng em chàng. Em chàng rồi. Chàng chàng em, bây giờ chàng còn em ? Sau này, chàng vẫn em chứ?”

      Chàng âu yếm đáp lời: “Thiên , ta chỉ nàng. mình nàng!”

      Nàng mỉm cười, khép mắt, học theo chàng đơn giản “Tốt lắm!” rồi rướn người dán lên môi chàng.

      Mạc Quân sung sướng ôm lấy nàng, muốn hôn đáp lại nhận ra nàng lả trong tay mình. Chàng kinh hoàng kêu lên: “ nhi!” lại thấy trán nàng nóng rẫy. “Nàng bị sốt?”

      Nàng yếu ớt cười: “ sao!”

      “Bị sốt sao ?”

      “Em em mệt từ lúc đầu rồi mà…” Nàng vùi mặt vào ngực chàng, thào.

      Mạc Quân “hừ” tiếng, cả giận mắng: “Ngốc nghếch như thế! biết hai mươi năm qua nàng sống thế nào?”

      “Chỉ ngốc sau khi gặp chàng thôi.”

      Nghe được lời ngọt ngào này, quả thể giận được nữa, chàng liền bế nàng lên, vừa cười vừa đầu hàng: “Được rồi, trở về uống thuốc.”

      Nàng riu ríu trong ngực chàng: “ cần uống thuốc. Chỉ cần ngủ giấc…”

      “Được!” Mạc Quân cúi nhìn nàng bắt đầu thiếp trong tay mình, cười khẽ: “Về ngủ chữa sốt.”
      Chris thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 18

      Type: Thu Nguyen


      Sáng hôm sau, Mạc Quân tỉnh dậy sửa soạn vào chầu, Thiên vẫn còn say giấc. Chàng sờ lên trán nàng, thấy hạ sốt nhưng an tâm, lại cho người mời thái y đến xem thử. Kết quả, thái y sức khỏe của nàng ổn, chẳng qua chỉ ốm vặt do chuyển mùa mà thôi. Mấy lời này khiến chàng yên tâm hơn chút. Nhưng bãi triều chở về, chàng lại lo lắng yên vì nàng mới khỏi bệnh chạy ngay đến xưởng gỗ Thương Sơn tiếp tục dùi mài mộc nghệ.

      Chàng nhăn nhó hỏi nha hoàn: “Vương phi rời từ lúc nào? ăn gì chưa?”

      “Khởi bẩm vương gia!” Nha hoàn nọ cuống lên vì thái độ cáu kỉnh hiếm thấy của chủ nhân. “Vương phi ăn trưa xong mới !”

      “Mấy giờ về?”

      “Bẩm, vương phi giờ Tuất mới về.”

      “Các ngươi có truyền lời bổn vương muốn đưa nàng dự tiệc phủ Cửu vương ?”

      “Bẩm, vương phi còn bận việc, muốn .”

      Mạc Quân chau mày. “ muốn ” cũng sao, nhưng “bận việc”? Nàng coi trọng việc làm đồ thủ công mỹ nghệ này hơn cả chàng rồi ư? Quả nhiên là tự mình hại mình mà. Đáng lẽ ngay từ đầu, chàng nên khơi ra ba cái trò chạm trổ đồ gỗ này làm gì!

      giọng quen thuộc bỗng vang lên: “Chủ nhân!”

      Chàng liền quay người lại. “Được lắm! biết trở lại rồi?”

      Kim Khánh liền mỉm cười, tự tin khẳng định: “Chủ nhân hết giận.”

      Chàng bèn “hừ” tiếng.

      Kim Khánh vội quỳ xuống thỉnh tội: “Kim Khánh tự ý hành động. Cúi xin chủ nhân trách phạt.”

      Mạc Quân phất tay quay . Chờ cho im lặng đủ lâu để khiến đối phương căng thẳng, chàng mới lên tiếng: “Được rồi! Đứng dậy ! Nên nhớ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Nếu có lần sau, dù kết quả có tốt hơn thế này, bổn vương cũng bỏ qua đâu.”

      “Tạ ơn chủ nhân!”

      “Còn nữa…” Chàng vẫy tay ra hiệu Kim Khánh tới gần, lấy ra tấm ngọc bội màu xanh lục đặt lên bàn. “Thứ này cho ngươi.”

      Kim Khánh kinh ngạc nâng ngọc bội lên, quan sát tỉ mỉ, lại hướng ánh nhìn về phía chàng dò hỏi. Lúc này, Mạc Quân mới giải thích: “Bổn vương biết ngươi phải đánh đổi những gì để có thể đem nàng quay lại, nhưng cái giá hẳn phải là . Bổn vương chỉ có thể đáp lại tấm lòng thành của ngươi theo cách này. Đây là ngọc bội hành mộc, mộc sinh hỏa, trợ giúp được cho ngươi.”

      Thấy Kim Khánh lai toan hành lễ, chàng liền ngăn lại: “ cần! Muốn cảm tạ bổn vương, hay theo bổn vương bảo vệ nàng tốt.”

      Kim Khánh nhét ngọc bội vào ngực áo, lại chắp hai tay, cúi mình sâu, như chém đinh chặt sắt: “ đời này, Kim Khánh nguyện phụng chủ nhân và vương phi.”

      Chàng nhàng gật đầu.

      Dường như sau khi chuyện với nàng bắt đầu tốt đẹp hơn lên, đối với chàng, còn điều gì quá nghiêm trọng nữa. Ngay lúc này đây, trong đầu Mạc Quân chỉ toan tính lấy cớ từ quan để dành thời gian cùng nàng du sơn ngoạn thủy, có lẽ là trong năm, hai năm hoặc nhiều hơn nếu nàng muốn. buổi thiên hạ thái bình, thiên triều thịnh trị, chức quân sư của chàng thực ra quá cần thiết. Những việc tại chàng làm, Mạc Ninh có thừa khả năng và hiểu biết để lo liệu chu toàn. Đó là còn chưa tính tới số lượng nhân tài ngày ngóng đêm mong được xuất đầu lộ diện góp sức cho hoàng triều. Chính vì thế, dù có chàng hay , mọi chuyện vẫn tiến triển tốt đẹp.

      Còn rắc rối phía công chúa Triệu quốc, buổi yến tiệc hôm nay chính là cái kết viên mãn. Tự tay thái trưởng công chúa lo liệu. Chàng lắc đầu nghĩ, nữ nhân từng chứng kiến hay kinh qua thâm cung nội chiến luôn có cách giải quyết rất… nữ nhân.

      Thái trưởng công chúa quyết định tổ chức buổi yến tiệc , chỉ mời số ít người trong hoàng thất và vài công tử tiểu thư con các danh thần trong triều. Tiệc lấy danh nghĩa mừng tiết Sương Giáng nhưng thực chất là mượn bảo chứng của tất cả khách quý có mặt để thông tri cho cả thiên hạ ý đồ cũng như mong muốn của bà: tác thành cho Cửu vương và công chúa Yến Dung. Bà thậm chí còn tính dùng đến cả phương thức “gạo nấu thành cơm” để đảm bảo cuộc hôn phối này xảy ra. Suy nghĩ này Mạc Quân chỉ có thể cảm thán bằng năm chữ “phóng khoáng đến bất cần”. Ý đồ của bà cả Mạc Quân và Mạc Ninh đều phản đối, vì hai người họ đều là tài tử giai nhân, tuổi cũng xấp xỉ, hơn thế còn cảm mến lẫn nhau, sớm thành thân ngày nào hay ngày ấy.

      (Tiết Sương Giáng: là trong hai mươi tư tiết khí, thường bắt đầu vào ngày 23 hoặc 24 tháng Mười và kết thúc vào khoảng mồng 7 hoặc mồng 8 tháng Mười khi bắt đầu tiết Lập Đông.)

      Yến tiệc diễn ra trong bầu khí trang nhã tươi vui. Mạc Quân để ý thấy vẻ mặt của Cửu vương mỗi khi trò chuyện cùng công chúa lại thoáng ửng hồng, trông rất dễ thương. Có lẽ Cửu đệ dành cho nàng tình cảm sâu đậm rồi. Gả cho người chính trực, nghĩa khí và có tiền đồ xán lạn như vậy, đối với thân phận công chúa cầu thân có thể là chuyện tốt hiếm gặp.

      Có điều, bất chấp tình ý và danh tiếng lẫy lừng của Cửu vương, công chúa Yến Dũng vẫn mực đeo bám Mạc Quân, thậm chí còn nhận ra chàng buộc tóc bằng dải lụa Thiên tặng.

      “Nàng là người thế nào?” Công chúa bỗng lên tiếng.

      Mạc Quân hơi ngạc nhiên, chưa kịp trả lời nàng hỏi tiếp: “Nàng so với ta thế nào?”

      Chàng lắc đầu, cười cười: “ thể so sánh.”

      “Nàng đẹp hơn ta?”

      “Công chúa là đại mỹ nhân.” Chàng nhàng . “Nhưng trong mắt bổn vương chỉ có nàng.”

      “Ngài…” Công chúa giậm chân giận dữ.

      “Công chúa nên tự làm khó mình.”

      Triệu Yến Dung nhìn chàng, cắn môi dưới, vẻ mặt tưởng như bực bội.

      “Công chúa, vinh hạnh được diện kiến!” Trần Kiên và Triệu Thắng bỗng từ bên kia bàn bước tới, cung kính hàng lễ: “Hoài Vũ vương!”

      Trần Kiên lên tiếng khen ngợi: “Vẻ đẹp của công chúa quả nhiên danh bất hư truyền.”

      Triệu Thắng có vẻ mừng rỡ, dường như đoái hoài nhiều lắm đến đại mỹ nhân gần đó, nâng chén cung kính mời chàng. Mạc Quân cũng sảng khoái mà uống cạn hơi. Triệu Thắng vui vẻ hỏi: “Vương gia, vương phi tới dự yến sao?”

      Chàng đặt chén xuống, cười cười giải thích: “Nàng có hứng thú riêng.”

      “Mạo muội xin hỏi vương gia, vương phi có hứng thú gì vậy?”

      “Chế tác đồ gỗ.”

      lời này khiến cả ba người bao gồm công chúa Yến Dung, Trần Kiên và Triệu Thắng đều há miệng kinh ngạc. Phải mất lát, Triệu Thắng mới vỗ tay cười ha hả: “Vương phi đúng là kỳ nữ. Đến sở thích cũng giống nữ nhi bình thường.”

      Lời khen ngợi kỳ quái này của Triệu Thắng khiến Mạc Quân bật cười. Chàng nhất định phải kể lại cho nàng nghe mới được.

      “Hoài Vũ vương vốn là kỳ nhân, vương phi sao có thể tầm thường?” Là Tứ vương và tiểu thư Tú Nhung vừa bước tới.

      “Tứ vương gia quá lời rồi.” Chàng nhàng đáp.

      quá chút nào!” Tứ vương lại càng cười to. “Nghe tình cảm của tam ca và vương phi khiến dân chúng kinh thành ngưỡng mộ vô cùng. Nay có thể nghe chia sẻ chút, thỏa lòng hiếu kỳ.”

      “Tốt đến mức nào?” Công chúa Yến Dung lên tiếng.

      “Đến mức nào?” Tứ vương vuốt cằm, đánh mắt về phía Mạc Quân, cười hỉ hả. “Chi bằng để Hoài Vũ vương trả lời.”

      “Loại tình này, biết trả lời sao đây?” Mạc Quân cười đáp.

      “Họa thơ lên giấy thế nào?” Trần Kiên – vốn là người hay chữ - gợi ý.

      “Được!” Chàng gật đầu tán thành.

      Tức gia nhân liền mang giấy bút tới.

      Mạc Quân nhàng nhấc bút, chấm vào nghiên mực, vừa phóng khoáng vung tay giấy vừa đọc thành tiếng:

      “Mây trắng xây mộng viễn hành

      Chiều nay ta lại ngắm trời xanh

      Trời xanh là tờ thư rộng

      Ta thảo lên trời mấy nét nhanh…

      Xe ngựa chiều nay ngập thị thành

      Chiều nay nàng bắt được trời xanh

      Đọc xong bảy chữ thương lắm

      Thiên lý tương tư, vũ trụ tình1.”

      (1. Mượn bài “Bảy chữ”, thơ Nguyễn Bính. Nguyên tác “Vạn lý tương tư”, tác giả đổi thành “Thiên lý tương tư” để hợp văn cảnh.)
      (2.
      Dứt lời, mặt giấy lụa cũng lên bảy chữ vừa thanh thoát vừa mạnh mẽ. Mạc Quân hơi mỉm cười, đặt bút xuống, tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên dứt. Qua khóe mắt, chàng thấy công chúa Yến Dung sa sầm mặt, giận dữ bỏ . Chàng nheo mắt lộ tâm tư. Thái trưởng công chúa biết từ đâu xuất , đến gần vỗ về và lôi kéo nàng… Bà hẳn chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo rồi.

      Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thú vị khó tả, Mạc Quân kìm được nở nụ cười, liền vờ quay sang chăm chú thưởng thức bút pháp của Trần Kiên.

      Yến tiệc được thái trưởng công chúa tổ chức với mục đích riêng nên chưa đạt được mục đích, dứt khoát chưa thể kết thúc. Vì thế, các tiết mục ca múa, thi thơ, đối ẩm… diễn ra liên tục và đa dạng vô cùng. Phải đến cuối giờ Tý, khi cả chủ nhân của buổi tiệc và khách khứa đều cố giữ sắc mặt tỉnh táo vui vẻ, bất chấp cơn buồn ngủ để thưởng thức vở tuồng trước mắt, gia nhân hớt ha hớt hải – cuống quýt khá khoa trương như thế nhất định phải để mọi người nhận ra – chạy đến bên thái trưởng công chúa, thầm vào tai bà. Và đương nhiên, bà đứng bật dậy, sắc mặt xám ngoét, vội vàng xin thứ lỗi, trở vào nội viện bằng dáng vẻ thanh tao nhưng vẫn cố ý bày ra muôn vàn bối rối.

      Khách khứa bắt đầu xôn xao. Mạc Ninh hướng về phía chàng, cười nhếch khóe miệng ngầm ý sắp có chuyện vui để xem rồi đây. Mạc Quân đảo mắt đáp trả.

      Chừng hai khắc sau, thái trưởng công chúa trở ra, tha thiết mong các vị khách lượng thứ vì trong phủ có chuyện ngoài ý muốn nên yến tiệc, dù rất đáng tiếc, đành phải kết thúc tại đây, lại tha thiết mong thứ lỗi vì Cửu vương giờ tiện xuất để cáo biệt.

      Đúng lúc mọi người đều im lặng lắng nghe những lời áy náy của thái trưởng công chúa giọng oanh vàng thỏ thẻ bỗng cất lên nghi hoặc: “Công chúa Triệu quốc đâu rồi?”

      Tất cả liền kinh ngạc nhận ra vắng mặt kỳ lạ của công chúa.

      Thái trưởng công chúa tỏ vẻ lúng túng, mắt thoáng nhìn về phía hậu viện để trả lời câu hỏi kia, nhưng vẫn khoa trương trả lời kiểu lấp liếm: “Ồ, có lẽ về từ sớm.”

      Lập tức, tất cả đều gật đầu tỏ ý “À, ra vậy”, sau đó lục tục kéo nhau về.

      Mạc Ninh lại hướng về phía Mạc Quân, nở nụ cười trào phúng. Chàng cũng cười đáp lại, thầm cảm thán thái trưởng công chúa quả hổ với tuổi tác và danh tiếng bấy lâu.

      Lại , mặc dù gần như ngầm bố cáo với toàn bộ quan khách về “chuyện ngoài ý muốn” vừa mới xảy ra nhưng thái trưởng công chúa chỉ mời riêng các vị vương gia ở lại để thực công khai “ việc chấn động” này. Phải mất canh giờ để giúp thái trưởng công chúa rối trí, Cửu vương rối tâm bình tĩnh trở lại, đồng thời bàn bạc cách giải quyết việc thỏa đáng nhất, đương nhiên là hôn cho công chúa Yến Dung và Cửu vương. Kết thúc cuộc thảo luận, thái trưởng công chúa vẫn nguôi lo sợ hoàng thượng trách mắng vì sơ suất này, còn Cửu vương nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa viên mãn. Mạc Quân hơi thất thần nhìn nụ cười đó, thầm suy nghĩ về cảm giác khi có được người mình . Nhất định là hạnh phúc viên mãn!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :