1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Cổ đại - Xuyên không] Ngàn dặm tương tư - Thanh An ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 9

      Type: Phương Thùy


      Kim Khánh mang đến cho chàng tấm mặt nạ da người được phù phép. Mạc Quân liền ướm thử. Chiếc mặt nạ nhanh chóng bám vào khuôn mặt chàng, những đường tiếp giáp da mịn dần và biến mất, rồi trong chốc lát, toàn bộ cơ thể chàng cũng biến đổi theo. Mạc Quân hài lòng nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, giờ nam nhân tuấn tú khác với gương mặt thư sinh, vóc dáng thấp hơn cơ thể của chàng chút và cũng gầy hơn nữa. quá nổi bật nhưng cũng quá mờ nhạt. Chàng đặt cho thân phận mới này của mình cái tên Danh Phong.

      “Tốt lắm!” Chàng vui vẻ cất tiếng, đến cả giọng cũng thay đổi theo.

      “Chủ nhân!” Kim Khánh do dự nhìn chàng, khuôn mặt có phần xanh xao hơn so với lần gặp trước.

      Chàng quan tâm hỏi: “Ngươi khỏe?”

      Kim Khánh lắc đầu trả lời mà tiếp: “Ta chỉ muốn hỏi…”

      “Ngươi !”

      “Việc này có cần thiết?”

      “Nếu có thể hiểu thêm đôi chút về nàng, tất thảy đều cần thiết.”

      “Nhưng liệu có ổn ?”

      Mạc Quân bóc ra lớp mặt nạ, lập tức trở lại hình dáng vốn có. “Danh Phong, người này chỉ xuất trong thoáng chốc, khi đạt được mục đích tự khắc biến mất. Ngươi cần lo lắng.”

      “Nhưng…”

      “Kim Khánh hiểu nữ nhân vậy sao?” Chàng cắt ngang..

      Kim Khánh nghẹn lời, căng thẳng suy nghĩ, lại lắc đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Theo ý chủ nhân. Ta nguyện tuân theo.”

      Thực ra với trí tuệ của Thiên , nếu phải chiếc mặt nạ này có khả năng thay đổi hoàn hảo như vậy, Mạc Quân cũng dám tự tin đến thế. Dẹp bỏ được mối lo nàng nhận ra chân tướng, Mạc Quân bắt đầu lên kế hoạch để Danh Phong tiếp cận nàng.

      Có lẽ nên bắt đầu vào ngày mười bốn tháng Tám.

      Tối ấy, sau khi trở về từ bữa tiệc với mẫu phi, Mạc Quân đưa nàng dạo. Phố xá vô cùng vui tươi, tấp nập, rực rỡ ánh đèn. Trẻ con kéo thành từng đoàn, đeo mặt nạ đủ màu, tay cầm tò he, chong chóng, rước đèn khắp phố hoặc chạy theo sau những nhóm múa lân reo hò ầm ĩ. Nam thanh nữ tú đứng thành từng nhóm cười xôn xao. Những nương thướt tha váy áo, nghiêng mình thả đèn hoa đăng bên sông, hoặc che miệng e lệ cười cùng vị công tử xem đốt đèn trời. gian ngập tràn ánh sáng.

      Mạc Quân lồng tay vào tay nàng, và nàng cũng tự nhiên nắm lấy. Chàng chậm, bước những bước rất so với sải chân của chàng để có thể sóng vai cùng nàng. Thiên mê mải thưởng thức khí náo nhiệt của Tết Trung thu, còn chàng mê mải thưởng thức niềm vui của nàng.

      Hai người dừng lại trước nhóm chuẩn bị thả đèn trời. nương vội vàng viết vài dòng chữ lên thân đèn trước khi người hầu thả cho đèn bay . Nàng mặc bộ váy màu ngọc lục bảo, bàn tay thoăn thoắt viết lên mấy chữ: “Trọn đời trọn kiếp, còn vị công tử bên cạnh đắm đuối nhìn nàng, khẽ mỉm cười, cầm lấy cây bút trong tay nàng, viết đối xuống bên cạnh. Thiên ngẩn người nhìn, lát sau, nàng hướng về phía chàng. Hai đôi mắt gặp nhau trong ánh nhìn hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ. Bỗng tiếng hò reo vang lên, nàng quay sang thấy đèn bay lên quá ngọn cây ngô đồng, kế đó, tiếng trống “thình thình thình” từ phía sau dội tới.

      đoàn múa lân cùng cái đuôi là khoảng chục đứa trẻ đeo mặt nạ, tay cầm đèn sao và trống bỏi vào giữa hai người, đẩy Mạc Quân và nàng về hai phía. Chàng vẫy vẫy tay ý bảo nàng sao, nhưng Thiên bị lũ trẻ kéo qua cầu Lai Viễn, thẳng vào khu chợ đêm đông đúc, rất nhanh thấy bóng dáng đâu.

      Khu chợ đêm bình thường rất đông, những ngày này lại chật như nêm cối. Lũ trẻ đẩy nàng tới giữa chợ rồi tản đâu hết. Thiên bị kẹt giữa dòng người qua lại nườm nượp, cố kiễng chân tìm hướng thoát ra. Lại có đoàn múa lân nữa tiến vào khu chợ. Ngay lập tức, tiếng trống phách và reo hò lại vang lên ầm ĩ, khách nhân lùi sang hai bên để lấy lối cho đoàn múa, con đường bị ép chặt lại. Thiên kẹt cứng trong đám đông náo nhiệt.

      Mạc Quân sau khi đeo mặt nạ, đổi phục trang, hoàn toàn biến thành Danh Phong đúng lúc này tìm thấy nàng. Chàng vội lách mình tới, nắm lấy cánh tay nàng, đẩy nàng dựa sát vào tường, lấy thân mình chắn giữa nàng và dòng người lộn xộn.

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.

      Mạc Quân cũng rất phối hợp mà dịu dàng hỏi han: “ nương sao chứ?”

      Nàng vừa lắc đầu vừa : “Cảm ơn. Tôi sao.”

      Chờ cho đoàn múa qua , dòng người tản ra chút, chàng lùi lại để nàng bước ra. Nàng có vẻ bối rối, lại cảm ơn lần nữa.

      Chàng ân cần hỏi thăm: “ nương cớ sao lại mình thế này?”

      Náng đáp ngắn gọn: “Tôi vô tình bị đoàn múa lân đẩy tới đây, muốn trở ra lại gặp toán khác kéo đến.”

      “Để tại hạ đưa nương rời khỏi đây!” rồi đợi nàng đồng ý, chàng liền rất tự nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo ra khỏi phố chợ.

      Thiên thoải mái trước hành động thân thiết của người lạ mặt này, bèn lạnh giọng lên tiếng: “Công tử, mời buông tay!”

      Mạc Quân lúc này cũng hơi giật mình vì hành động quá đà của “Danh Phong”, cười gượng: “ thất lễ quá!”

      Thiên nhàng : “Cảm ơn công tử. Tới đây, tôi có thể tự được rồi.”

      Chàng tỏ vẻ lo lắng gợi ý: “ nương mình an toàn chút nào. nương ở đâu? Để tại hạ đưa về.”

      Chàng hài lòng thấy nàng cau mày: “Công tử cần nhọc công. Tôi cùng phu quân. Có lẽ lúc này chàng cũng tìm tôi.”

      “A!” Chàng xòe cây quạt lụa, trong lòng vui vẻ thôi, nhịn được muốn trêu nàng: “ đáng tiếc. thể đòi lấy thân báo đáp được rồi…”

      Hiển nhiên là bị Thiên trừng mắt nhìn.

      Ngay lập tức, chàng nở nụ cười tươi như hoa: “Tại hạ chỉ đùa thôi. nương cần để tâm”, lại : “Nhân tiện, tại hạ là Danh Phong. Xin hỏi phương danh nương?”

      “Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, nhất thiết phải nhớ tên.” Nàng trực tiếp từ chối.

      “Vậy…” Danh Phong gật đầu. “ nương, hẹn ngày tái ngộ”, sau đó xoay người, biến mất vào dòng người phố.

      Đến khi chắc chắn khuất khỏi ánh nhìn của nàng, Mạc Quân mới vội vã tới trà lâu gần đó, gỡ bỏ mặt nạ và đổi y phục. Đến lúc này, chàng mới cảm thấy yên lòng. Lần đầu tiên giả trang thế này, quả nhiều lúc quên mất mà muốn gần gũi nàng. may Danh Phong chưa bị nàng ghét bỏ.

      lúc sau, Mạc Quân “tìm thấy” nàng đứng dưới gốc cây ngô đồng lúc tối chờ chàng.

      Chàng bước đến, cười : “Ta tìm nàng mãi.”

      Nàng bèn lườm chàng cái.

      Mạc Quân nắm lấy tay, nàng kêu lớn: “Sao lại nhìn ta như vậy?”

      “Tể tướng phu nhân , khi chàng sáu tuổi còn A Ninh bốn tuổi, lần mẫu phi đưa hai người xuất cung dạo chơi, chàng vì mải chơi lạc, cả đoàn thị vệ lật tung kinh thành lên thấy. Về sau, chàng bỗng xuất , vừa khóc tức tưởi vừa chạy đến chỗ A Ninh, lại còn ‘Các người lung tung khiến bổn hoàng tử phải lặn lội tìm’. Từ có tài đổi trắng thay đen rồi”. Nàng bĩu môi.

      Mạc Quân cười lớn, vừa nghĩ tể tướng phu nhân nể mặt chàng chút nào vừa vẫy tay tới phía sau nàng: “Ngươi lại đây!”

      Thiên quay lại nhìn, thấy gia nhân mang tới cây đèn trời, liền ngẩn người.

      Mạc Quân cù vào lòng bàn tay nàng, âu yếm trêu: “Còn ngây ra làm gì? Chẳng phải lúc nãy ngưỡng mộ hai người nọ lắm sao? Tới đây!”

      Người hầu châm lửa, cây đèn nhanh chóng phồng lên. Mạc Quân cầm bút, vung tay viết thân đèn bằng giấy nhám. Ánh đèn sáng rực chiếu lên khuôn mặt chàng. Vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt lấp lánh, dưới tay chàng, từng chữ từng chữ lần lượt ra: “Tình xa lăm lắm, ta càng muốn

      (*) Mượn câu thơ trong “Mầu thu năm ngoái”, thơ Hồ Dzếnh. Nguyên tác xưng “tôi”, tác giả đổi thành “ta” để hợp văn cảnh.

      Rồi chàng quay lại, đề xuất với nàng: “Muốn viết gì ?”

      Đọc được lời chàng viết, Thiên ngượng đến đỏ cả mặt. Nàng nhìn chàng, vội vã lắc đầu. Mạc Quân ra hiệu cho người hầu thả đèn . Chiếc đèn chầm chậm bay lên, ngang qua tầm mắt hai người, vướt quá tầm với của nàng lại bay qua ngọn cây tối sẫm, hòa vào rất nhiều chiếc đèn thắp sáng cả bầu trời.

      Thiên cứ dõi mắt mãi cho đến khi thể nhận ra được chính xác nó là chiếc nào trong cả trăm cây đèn mới quay lại nhìn chàng. Ánh mắt chàng sáng rực, tay chàng nắm chặt tay nàng. Trong thoáng chốc, nàng nghĩ chàng sắp hôn mình, nhưng , chàng kéo nàng lại gần, rút từ tay áo ra chiếc đèn lồng xíu bằng gỗ, có cán cầm và sợi dây buộc màu xanh lam. Chàng dịu dàng: “Tặng nàng!”

      Thiên sửng sốt nhìn chiếc đèn, lại nhìn chàng, hồi lâu mới tìm thấy giọng mình: “Cảm ơn chàng!”

      Chàng vuốt má nàng, thầm: “ nhi, có thích ?”

      Nàng ra sức gật đầu, lại cảm thấy chưa đủ liền bổ sung: “Thích! Em rất thích!”

      “Thế tốt!” Chàng cười, nhìn nàng nâng chiếc đèn trong tay ngắm nghía.

      “Chàng tự làm?” Nàng miết ngón tay dọc theo những đường chạm khắc tinh xảo hình hoa mộc lan và tên của hai người thân đèn, lơ đãng hỏi.

      “Ừ.”

      “Cảm ơn chàng!”

      “Nàng biết…” Chàng ngừng lời, nhìn nàng đầy ý. “… cám ơn suông là đủ mà?”

      Nàng gật đầu, biết từ lúc nào cầm sẵn trong tay dải lụa tuyệt đẹp. Nàng nâng tay chàng lên, buộc vào cổ tay chàng cách tỉ mỉ rồi ngượng ngùng : “Cái này tặng chàng. Chỉ… chỉ bình thường thôi. Nhưng là màu chàng thích nhất.”

      Mạc Quân cúi nhìn dải lụa màu lam sẫm mềm mại được thắt hình nơ ở cổ tay mình, trong lòng dâng đầy cảm giác ngọt ngào.

      Nàng vẫn còn nhưng chàng chú ý được điều gì khác ngoài khuôn miệng xinh xắn, vẻ mặt ửng hồng và ánh mắt thẹn thùng của nàng. Chàng cúi đầu hôn phớt lên môi nàng, rồi ôm lấy nàng, kéo ra phía sau thân cây cổ thụ, thầm bên khóe miệng nàng: “Ta thích. Rất thích. Nhưng ta còn thích điều này hơn.” Dứt lời liền ngậm lấy môi nàng.

      Trong khoảnh khắc trước khi chìm vào nụ hôn mê say, Mạc Quân quyết định đây là Tết Trung thu hạnh phúc nhất của chàng.
      Chris thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 10

      Type: Phương Thùy


      Nơi đầu tiên chàng nàng là kỳ đài, khi nàng vẫn còn mang dáng hình của Dao Thiển. Tính đến bây giờ gần tròn năm. Nhưng khi dắt nàng lên cầu thang xoáy ốc với những viên gạch mang đầy dấu ấn thời gian, chàng lại có cảm giác kỳ lạ như thể chuyện chỉ vừa mới hôm qua.

      Ngày ấy, chàng vừa trở về sau hơn nửa tháng hộ tống hoàng đế tới hành cung Thiên Trường, vội vã cho người đến hẹn gặp nàng. Dưới vòm trời bàng bạc của chiều thu se lạnh, nàng đứng tựa lưng vào bức tường gạch đỏ của kỳ đài, còn chàng cúi mình bên cạnh nàng, cầm lấy tay nàng và trượt vào cổ tay xinh chuỗi vòng hải ngọc. Những viên hải ngọc xanh lam trong suốt như nước biển này gắn liền với truyền thuyết của tộc người thiểu số sống ở vùng biển Bắc Hải mà chàng từng ghé qua.

      Vị tộc trưởng già nơi ấy kể rằng thời xa xưa, công chúa con của Thủy thần và ngư phủ nghèo đem lòng nhau tha thiết, bất chấp ngăn cấm và đe dọa của cha nàng. Cuối cùng, vị thần này quyết định tạo nên cơn sóng dữ, cướp lấy mạng sống chàng ngư dân nọ. Nàng công chúa ôm xác người khóc đến khi cả hai tan ra thành nước rồi kết lại thành những viên hải ngọc long lanh. Vì thế, vòng tay hải ngọc trở thành tín vật và minh chứng cho tình thiên trường địa cửu.

      Khi đeo chuỗi hạt vào tay nàng, Mạc Quân mong tình của chàng và nàng trường tồn như thế.

      Nhưng đáp lại ánh mắt say mê của chàng, ngày ấy, nàng lúng túng hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?” Còn chàng dịu dàng đáp: “Ta rất nhớ nàng!” Nàng nhìn chàng, biểu ngây ngốc. Chàng bật cười, nhàng nắm lấy hai tay nàng, hơi cúi người, môi chạm khóe miệng nàng, dịu dàng hôn lướt lên đó. Chàng rành mạch kèm nụ cười: “Chưa hiểu sao? Ta nàng.” Lúc ấy, chàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

      Nhưng phản ứng của nàng? Đầu tiên là ngỡ ngàng, kế tiếp là hoảng hốt. Nàng lắp bắp chính câu hỏi chết tiệt đó: “Ngài… Sao ngài lại tôi?” Chàng hơi sững người, nhưng vẫn hỏi lại: “Tại sao lại ? Thiển nhi?” Nàng đẩy chàng ra: “Tôi… Tôi phải người ngài muốn. Chúng ta thể…” rồi bỏ chạy. Chàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay nàng kéo vào lòng mình, chưa kịp lên tiếng nàng giãy giụa: “Thả tôi ra! Tôi muốn về!” Chàng buồn rầu nhìn nàng, chậm rãi đáp: “Để ta đưa nàng về.”

      Cả hai im lặng suốt đường . Đến cửa phủ Binh bộ thượng thư, trước khi nàng bước vào, chàng dịu dàng dặn dò: “Ta đoán nàng cần thời gian để suy nghĩ. Vậy hãy cứ suy nghĩ . Ba ngày nữa, ta tới tìm nàng.” Sau đó, hai người liền từ biệt nhau.

      Ai ngờ lời từ biệt báo trước năm cách trở.

      Giờ đây, cuối cùng nàng cũng trở lại. Chàng cúi đầu nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ thu của người con trước mặt, cam tâm tình nguyện đắm hồn trong đó. Chàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, thầm gọi: “ nhi!”

      “Vâng!” Nàng trả lời.

      Chàng thốt ra tiếng thở dài nhõm. tốt khi luôn có thể nghe thấy nàng đáp lại mình như thế. tốt khi luôn có nàng ở bên. Như lúc này.

      “Nàng có biết…” Chàng ôm lấy thắt lưng nàng. “… truyền thuyết về hải ngọc ?”

      Nàng lắc đầu, rồi chàng chậm rãi kể cho nàng nghe về truyền thuyết cổ xưa đó. Khi câu chuyện kết thúc chàng nâng cổ tay trắng mềm của nàng lên, đeo chuỗi hải ngọc vào tay nàng.

      Thiên sững sờ nhìn những hạt ngọc xanh trong suốt phát sáng dưới ánh trăng vằng vặc.

      Mạc Quân tì trán mình vào trán nàng, thầm : “ nhi, nàng biết , ta chưa từng ai, cũng hiểu nổi loại tình cảm mà thiên hạ thường ‘chỉ cần đứng từ xa nhìn người mình hạnh phúc là mãn nguyện rồi’…” Chàng xoa xoa ngón tay lên môi nàng, tiếp tục thổ lộ: “Với ta, từ lúc nàng, nếu phải là chính ta ta tin tưởng bất kỳ kẻ nào có thể làm cho nàng hạnh phúc. Vì thế, bằng bất cứ giá nào, ta cũng khiến nàng ta và hạnh phúc bên ta.

      Thiên vươn tay ôm lấy gương mặt chàng, và trước khi kiễng chân dâng lên môi chàng nụ hôn, Mạc Quân nghe thấy tiếng nàng nức nở bên tai: “Em muốn tin chàng, rất muốn tin chàng.”

      Đáng lẽ chàng nên chú ý những lời đó.
      Chris thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 11

      Type: Phương Thùy


      Những ngày sau đó, Thiên bắt đầu tự ra ngoài dạo chơi mình nhiều hơn. Mạc Quân nhân cơ hội ấy để Danh Phong tiếp cận nàng.

      Đúng như những gì chàng mong muốn, Thiên dần dần coi Danh Phong là bạn, thậm chí còn là người bạn thân thiết. Tình cảm nàng dành cho Danh Phong tốt đẹp và thân ái đến nỗi nếu Danh Phong phải do chính chàng đóng giả mà thành, hẳn chàng ít phen đau đầu vì ghen tuông với kẻ này rồi.

      Từ “người bạn” Danh Phong, chàng dần hiểu hơn về nàng. Đôi khi chàng nghĩ, nếu chàng đem lòng nàng, hoặc nếu chẳng may nàng sinh ra là đại nam nhân, vậy chàng và nàng hẳn là bạn tốt.

      Loại sách nàng thích nhất là binh pháp, loại hoa nàng thích nhất là mộc lan, thời khắc trong ngày nàng thích nhất là hoàng hôn, cảnh trí nàng thích nhất là mặt hồ khi gió thổi tới làm gợn lên những con sóng lăn tăn, quê cũ của nàng có tuyết nên nàng cực kỳ mong mỏi mùa đông nơi đây.

      Danh Phong thậm chí còn được nghe nàng kể về người bạn thân Tô Hoàng của mình. Nàng nàng và người đó còn là bạn lâu rồi. Mặc dù cả hai người họ hề nhớ rằng từng làm chuyện kinh thiên động địa là để nàng xuyên tới đây, Mạc Quân ước đoán khoảng thời gian chấm dứt xảy ra lâu sau khi nàng trở về.Về lý do, nàng là vì nữ nhân xuất . buồn cười khi hữu của người đến sau lại có thể khiến tình bạn thân thiết chấm dứt. Nhưng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi biết Tô Hoàng vốn là người tu tập, đạo sĩ, nam nhân với niềm tin sắt đá rằng tình cảm thế gian này là công bằng với mỗi người.

      Mạc Quân như nhớ lại những lời nàng ngày nọ ở núi Ngự Long. Chàng hiểu, nàng hề ác cảm gì với người bạn này, trái lại còn thực lòng quý mến y, chỉ là nàng cách nào chấp nhận được chia đều tình cảm như thế. Nếu thể có kết quả tốt đẹp cho tất cả, nàng thà chấm dứt ngay với nhát cắt đau đớn nhất chứ quyết để bản thân phải khổ sở vì vết cứa rỉ máu ỉ.

      Tính cách nàng - như chàng nhận ra - rất rành mạch và ràng, thậm chí còn khá quyết liệt. Nàng nghiêm khắc với bản thân và với hầu hết mọi ngườ, trừ những người nàng quý. Thế mới biết chàng nhận được bao nhiêu ưu ái và tin tưởng từ nàng khi nàng chỉ giống như con mèo hoang nghịch ngợm lúc bên chàng chứ phải con nhím xa cách với thế giới bên ngoài.

      Đôi khi, bằng thân phận Danh Phong, chàng hỏi nàng về chính chàng.

      “Phu quân của muội đối với muội thế nào?”

      Nàng mím môi, lát : “Chàng rất tốt.”

      Nhưng Mạc Quân muốn nghe nhiều hơn thế. Chàng lại hỏi: “Chỉ thế thôi à?”

      Nàng ngạc nhiên hỏi lại: “Thế thôi. Chứ huynh muốn biết chuyện gì?”

      Đôi khi, chính nàng lại đặt ra những câu hỏi khiến chàng bối rối.

      Như là lần, nàng đột nhiên : “Danh Phong, huynh nghĩ sao nếu có người viết tặng huynh khúc nhạc?”

      “Ý muội là gì?”

      “Muội nghĩ, phải tình cảm sâu sắc đến mức nào người ta mới viết nhạc cho nhau?”

      “Như muội và phu quân vương gia của muội.” Chàng cười cười cho nàng đáp án.

      Nàng bỗng nhìn chàng, vẻ mặt dường như chắc chắn. “Muội… biết nữa.”

      Thái độ này của nàng khiến Mạc Quân lo lắng khôn nguôi. Chàng vội dò hỏi: “Sao lại biết? Hoài Vũ vương chẳng phải là đệ nhất cầm sư sao?”

      “Người ta chừng tháng Mười năm ngoái, chàng thường chơi khúc nhạc buồn thảm lạ lùng trong Thiên Vũ tạ. Có vẻ như chàng viết riêng cho ai đó.”

      Cho nàng. Đó là khúc “Vô hình” chàng viết riêng tặng nàng, chỉ cho nàng mà thôi. Khúc nhạc buồn thảm vì nó chứa đựng toàn bộ nỗi bi thương của chàng khi ấy. Chàng từng tấu khúc đó cho nàng nghe trong buổi chiều hai người ghé chơi Thiên An đình nhưng cho nàng biết.

      Dưới danh nghĩa bạn bè, Danh Phong liền khuyên nàng trở về hỏi phu quân về điều này. Nàng chỉ cười đáp.

      Đêm đó, khi ôm nàng ngủ, Mạc Quân tha thiết mong mỏi nàng hỏi mình, nhưng nàng chỉ im lặng.

      lần khác, nàng lại hỏi Danh Phong: “Huynh có bao giờ vẽ chân dung ai đó ?”

      Câu hỏi này khiến chàng ngẩn ra, lát sau mới trả lời: “Có chứ!”

      “Nhiều ?”

      “Điều đó còn phụ thuộc vào tình cảm của ta đối với người kia nữa. Muội hỏi điều này làm gì?”

      Nàng cười trừ, lắc đầu: “Muội chỉ tò mò thôi.”

      Biểu của nàng càng khiến Mạc Quân lo lắng hơn khi lần, Danh Phong ràng bắt gặp nàng thở dài lẩm bẩm: “Ước gì muội hiểu được chàng.” Nhưng nàng nhất mực phủ nhận.

      Tối đó, khi hai người ngồi trong thư phòng, nàng bỗng nhiên lên tiếng: “Mạc Quân, chàng có cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc ?”

      Chàng sững người trong chốc lát, sau đó đứng dậy tới gần, nâng cằm nàng lên, kiên quyết hỏi: “Nàng nghĩ gì vậy?”

      Nàng tránh ánh mắt chàng, muốn thoái lui nhưng bị chàng giữ lại, đành ngoan ngoãn trả lời: “Em nghĩ suốt thời gian qua, liệu chàng có vui vẻ?”

      Mạc Quân nhíu mày nhìn nàng, quyết định phải trả lời bằng hành động. Chàng liền bế nàng đặt ngồi lên bàn, cúi đầu hôn mãnh liệt, sau đó mới trầm giọng bên tai nàng: “Ta rất, rất vui vẻ.”

      Nhưng thái độ kỳ lạ của nàng dừng lại đó. ngày đầu tháng Chín, nàng với Danh Phong: “Tết Trùng cửu, muội muốn đến Huyền Sơn Thượng.”

      (*) Tết Trùng cửu hay còn gọi là Tết Trùng dương nhằm ngày 9/9 lịch hằng năm. Vào dịp này, người ta thường lên núi cao ngắm cảnh và uống rượu hoa cúc.
      Chris thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 12

      Type: Thu Nguyen


      Tết Trùng Cửu, Huyền Sơn Thượng, rượu hoa cúc và xa cách của nàng trở thành vết sẹo in hằn trong tâm trí chàng.

      “Tại sao cùng phu quân của muội?” Danh Phong hỏi.

      “Chàng thích nơi đó.” Nàng đáp, giọng bỗng trở nên mơ hồ xa xôi.

      Chàng hơi ngẩn người. Hóa ra nàng biết. Là Mạc Quân, chắc chắn chàng thích tới đó nhưng là Danh Phong, chàng có lý do gì để từ chối nàng.

      Huyền Sơn Thượng vẫn như trong hồi ức của chàng. Cảnh trí u tĩnh, mây trắng vờn quanh. Những cây cổ thụ xòe tán rậm rạp in nền sân gạch nâu đỏ những bóng dày râm mát. gian vẫn yên ả, thanh bình như xưa. Nhưng lòng chàng như thế.

      Chàng bước theo nàng qua cây cầu dẫn vào Nghinh Lương đình.

      Gió thu mênh mang như sương như khói. Sen tàn cánh hồ, cúc nở hoa trong chậu. Cảnh tượng vào mắt chàng chẳng hiểu sao vô cùng thê lương.

      Nhớ năm trước, chàng – phải với hình hài của Danh Phong – và nàng – trong vẻ ngoài của Dao Thiển – ngồi đối diện nhau bên bàn đá. Nàng rút từ túi mang theo bầu rượu hoa cúc và hai chén gốm tiệp màu, nghiêng mình rót xuống. Nàng đẩy ly rượu về phía chàng, nghiêm túc : “Mạc Quân, tôi có chuyện muốn cho ngài biết.”

      Chàng xoay xoay chiếc chén trong tay, im lặng chờ nàng mở lời. Rượu sóng sánh bên miệng chén như lòng chàng rối bời yên.

      Dường như rất lâu sau, khi gió ngừng thổi, mây ngừng bay và khói sương tan hết, giọng nàng mới nhàng vang lên. “Mạc Quân, người ngài phải tôi. Ngài Dao Thiển, nhưng tôi phải là nàng ấy.”

      Tôi là Thiên . Tôi nghĩ tôi thích ngài. Nhưng tôi phải người ngài muốn. Tôi chỉ là linh hồn của thời khác mượn thân thể này lưu trú mà thôi. Có lẽ tôi quá ích kỷ khi muốn thỏa mãn sở thích của bản thân mà khiến hai người cách trở. Tôi thành xin lỗi. Tôi trả lại nàng ấy cho ngài.

      Trong lúc chàng còn ngây người trước thông tin kỳ quái này nàng lao ra khỏi Nghinh Lương đình, chạy thẳng tới phiến đá lớn bên vách núi, ngửa đầu nhìn lên vầng mặt trời trắng bệch bầu trời xám xịt nặng nề mà hét lớn: “Tô Hoàng, tớ muốn về nhà!”

      Và sau đó là năm dài đằng đẵng chậm chạp trôi qua. Dài đến nỗi giờ đây khi nghĩ lại, chàng cảm thấy nó như vệt màu đen loang lổ trong dòng ký ức ố vàng của mình. “Những đêm thanh ngồi độc, mời trăng kể lể chuyện buồn. Những canh khuya ngủ mình, gọi dế niềm sầu hận.”

      (Trích “U mộng ảnh”, tác giả Trương Triều, Huỳnh Ngọc Chiến biên dịch và chú thích 215 câu, NXB Văn hóa thông tin 2017)

      Nhưng dài đến mấy cuối cùng cũng trôi qua. Đêm hôm nay nàng lại ngồi đối diện chàng, vẻ mặt nhàn tĩnh, môi điểm nụ cười.

      Nàng rót đầy hai ly rượu, trao cho chàng chén, thoải mái : “Mời huynh!”

      Chàng nhíu mi nhìn nàng nâng chén uống cạn hơi. “Muội uống thế say mất.”

      Nàng chỉ cười, đăm đăm nhìn đáy chén trống rỗng, thái độ bình thản nhưng giọng lại chứa chất ưu tư. “Mạc Quân kể với muội rất nhiều chuyện nhưng bao giờ nhắc tới nơi này.” Đoạn nàng ngước nhìn chàng, ánh mắt sắc bén: “Cả huynh cũng thế.”

      Chàng im lặng.

      “Hai người có vấn đề gì với nơi này sao?” Nàng đặt chén xuống, nghịch nghịch móng tay, khuôn mặt ửng hồng vì men rượu.

      Mạc Quân chưa kịp trả lời nàng tiếp tục bằng câu hỏi khác: “Danh Phong, nếu huynh thích người làm thế nào?”

      Chàng ngạc nhiên đáp: “Đến bên người đó.”

      “Nếu huynh người sao?”

      “Ở bên cạnh người đó, khiến người đó ở bên ta.”

      “Huynh có thể thích người nhưng lại người khác ?”

      , sao có thể? Muội có thể như thế sao?” Chàng ngờ vực hỏi nhưng nàng lờ trả lời mà hỏi tiếp: “Nếu người huynh huynh?”

      “Làm cho nàng ta.”

      Nàng thở dài: “Muội quả có được dũng khí đó. Muội là kẻ bị động trong tình cảm. Điều chủ động duy nhất mà muội có thể làm là ‘thích chàng’, còn lại chỉ biết im lặng chờ đợi chàng, vừa hồi hộp lại vừa lo sợ…”

      Mạc Quân cảm thấy toàn thân cứng đờ, còn giọng của chàng dường như vang lên từ nơi xa lắm. “Muội đến ai?”

      “Muội tự hỏi huynh có biết chàng hay ?” Im lặng lát, nàng tiếp: “Muội, có lẽ chàng, nhưng chàng lại người khác. Huynh biết , chàng cũng giống như huynh, là kiểu nam nhân khi ngàn thu đổi. Còn muội, vì ghen tuông, vì ích kỷ, vì sợ tổn thương, sợ tất cả những gì dù muội có để tâm đến mấy cũng tài nào nắm bắt được. Thế nên, muội đành từ bỏ…”

      ta nghe, muội ai?” Gân xanh trán chàng giật giật.

      Nàng vẫn trả lời mà chỉ tiếp tục : “Danh Phong, huynh là kiếm khách có thể tự do phiêu bạt giang hồ, phải ? Hãy giúp đưa muội rời khỏi đây.”

      Chàng đặt mạnh chén xuống bàn khiến rượu văng tung tóe. “Muội gì?”

      “Hãy đưa muội khỏi đây.”

      “Muội… Muội có gia đình mà lại nghĩ đến chuyện đó ư?”

      Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của chàng, ảo não : “Phu quân của muội muội, hà cớ gì muội phải níu kéo?”

      “Muội… Nàng… Ai phu quân của nàng nàng?” Chàng đứng bật dậy, lửa giận ngùn ngụt bốc thẳng lên đầu. Chàng đưa tay xé tan lớp mặt nạ da người, trở về hình dáng của Mạc Quân.

      “Huynh… Chàng…” Thiên sững sờ nhìn chàng.

      Mạc Quân nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đứng dậy. Chàng đè lại cơn giận, quai hàm bạnh ra, nghiến răng : “ nhi, ta nàng! Ta là ta nàng. Ta phải đến bao nhiêu lần nữa nàng mới tin đây?”

      “Chàng… Sao chàng lại là…” Nàng kinh ngạc đến mức lắp bắp: “Hai người… Danh Phong chính là chàng?”

      “Nàng mong là kẻ nào? Nàng muốn là kẻ nào? Nếu phải ta, hẳn nàng cùng cao chạy xa bay?”

      “Mạc Quân, chàng dám…”

      “Phải là ta câu này mới đúng. Nàng dám nghĩ đến chuyện bỏ trốn với tình nhân ư? !” Chàng siết mạnh cổ tay nàng: “ cho ta biết, kẻ nàng là ai?”

      “Im !” Nàng phẫn nộ quát lớn: “Chàng xứng với câu hỏi đó.”

      “Ta xứng?” Chàng gằn giọng.

      “Đúng vậy! Chàng xứng. Tình thế này chẳng phải là do tay chàng sắp đặt sao? Dối gạt em chàng vui lắm sao? Đủ rồi! Em muốn làm quân cờ của chàng nữa. Buông ra!” Nàng có giằng tay ra nhưng chàng lại càng giữ chặt hơn. Mạc Quân kéo mạnh cái khiến nàng đổ người về phía chàng. Thiên càng giận dữ, nàng hét lớn: “”Buông em ra! tìm Dao mỹ nhân của chàng !”

      “Nàng gì?” Chàng nhíu mày nguy hiểm.

      “Em …” Nàng ngẩng cao đầu, nghiến răng nhả từng chữ : “ tìm Dao mỹ nhân của chàng ! À, phải, giờ quá muộn, kịp nữa rồi! Vậy chọn lấy người trong đám nữ nhân ngưỡng mộ chàng để cùng diễn trò ân ái !”

      nhi, Dao Thiển đâu có liên quan gì đến chúng ta?”

      liên quan? Từ đầu tới cuối, trong mắt chàng chỉ có Dao Thiển, phải sao? Chàng lấy em để trả thù nàng ấy, còn nàng ấy tiến cung để trả đũa chàng, phải sao? Hai người hiểu lầm, giận nhau, cớ sao phải kéo người khác vào làm lá chắn? Ngưng dùng những lời lẽ đường mật và dịu dàng khốn khiếp của chàng để lừa gạt em !”

      “Kẻ nào bảo nàng như vậy?” Chàng giết !

      “Chính chàng!”

      “Ta?”

      “Tất cả những nơi chàng đưa em đến đều là nơi chàng cùng Dao Thiển tới cùng nhau. Chàng viết nhạc tặng nàng ấy. Chàng vẽ tranh về nàng ấy. Chàng thậm chí còn tặng em những thứ y hệt nàng ấy. Chàng ghét Huyền Sơn Thượng cũng vì đây là nơi hai người nảy sinh hiểu lầm, phải sao?”

      Mạc Quân nghẹ họng. Chàng sai rồi, sai rồi.

      “Nàng suy nghĩ nhiều như vậy, vì sao trực tiếp hỏi ta?”

      “Còn phải hỏi nữa sao? Chàng cứ khăng khăng muốn tái quá khứ như vậy, còn phải hỏi nữa sao?”

      “Mọi chuyện phải như nàng nghĩ đâu, nhi!” Chàng dịu giọng.

      “Ngừng lại !” Nàng nghẹn ngào. “Quyền biến phải là tài năng của chàng sao? Thủ đoạn phải sở trường của chàng sao?” Vừa vừa liếc mắt nhìn những mảnh vụn mặt nạ vương vãi bàn.

      Nhận ra ánh mắt nàng, chàng vội vã giải thích: “Danh Phong là người bạn. Ta chỉ muốn hiểu nàng hơn mà thôi.”

      “Thôi!” Nàng rũ mi, thở hắt ra. “Em mệt mỏi rồi. Em muốn được tĩnh tâm suy nghĩ .”

      “Nàng…” Chàng cuống lên, lại nắm lấy cằm nàng siết . “Nàng có tin ta ?”

      Nàng chỉ im lặng nhìn chàng.

      Trái tim chàng chùng xuống. Qua lát, chàng giọng hỏi: “Nàng nàng người… Là ai?”

      Nàng ngoảnh mặt , đáp khẽ: “Chàng cần biết.”

      Mạc Quân chết sững. Trong chốc lát, dường như tất cả mọi suy nghĩ trong đầu chàng đều dừng lại, máu ngừng chảy, tim cũng ngừng đập. Chàng nhàng buông nàng ra, cõi lòng thê lương đến nỗi thốt nổi tiếng thở dài. Chàng tuyệt vọng: “Phải, nàng đúng. Là tự ta đa tình.”

      Nàng nhìn chàng, hiểu sao chàng cảm thấy nàng có vẻ như ngờ được.

      Nhưng trước khi chàng hoặc nàng kịp thêm lời nào, chú tiểu chừng mười hai, mười ba tuổi xuất lối vào Nghinh Lương đình, điệu bộ hiên ngang lẫm liệt, chắp tay : “Hai vị thí chủ, việc riêng xin mời xuống núi cùng nhau thảo luận, nên náo loạn cảnh chùa”, sau đó đứng sang bên, nghiêng đầu ý muốn tiễn khách.

      Thấy vậy, Mạc Quân theo thói quen nắm tay nàng kéo ra khỏi đình, nàng cũng buồn giãy khỏi tay chàng. Hai người cứ thế im lặng xuống núi, im lặng lên xe ngựa, im lặng trở về. Có điều, đường trở về vĩnh viễn còn như trước. Chàng cay đắng nghĩ, rốt cuộc nàng cũng động tâm. Dù cố gắng thế nào, có nỗ lực đến thế nào chăng nữa, nàng cũng động tâm.

      Thích người nhưng lại người khác! Nàng quả thực có thể làm vậy. Chàng siết chặt nắm đấm đến mức khớp xương đau nhức. Nàng thích chàng, nếu những lời nàng . Nhưng nàng lại người khác. Chàng lục tung tất cả những hiểu biết về nàng hòng tìm xem đó có thể là ai. Nhưng vô ích. Chàng thể lần ra chút manh mối nào. Nàng khăng khăng rằng chàng Dao Thiển. Là nàng nghĩ vậy hay chỉ là cái cớ để rũ bỏ chàng? Nếu thế, dù chàng giải thích mọi chuyện cho nàng cũng chỉ là vô nghĩa, có phải ? Hoặc giả như sau đó, nàng quyết định ở lại bên chàng cũng chỉ là vì thương hại chàng, có phải ?

      Cuối cùng, trước khi bước vào cửa phủ, chàng : “ nhi, bổn vương cần nàng bảo cho ta biết ai mới là người ta .”

      Nàng sững sờ nhìn chàng.

      “Còn nữa…” Chàng tuyên bố bằng giọng lãnh lẽo nguy hiểm: “Bất kể người nàng là ai, đời này kiếp này, nàng chỉ có thể là của ta.”

      Sau đó, chàng vội vã quay lưng trở gót hướng về Trúc uyển.
      Chris thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 13

      Type: Thu Nguyen


      Mạc Quân chắc việc chàng khăng khăng giữ nàng bên mình là đúng hay sai. Nhưng chàng thà tự giày vò bản thân trong tình vô vọng với nàng còn hơn để nàng đến bên ai khác. Ngoài chính mình, chàng tin bất cứ kẻ nào – dù là kẻ nàng đem lòng thương – có thể mang tới cho nàng hạnh phúc. Mặc dù lúc này, chàng chắc nàng có cảm thấy như vậy .

      suy nghĩ ngông cuồng.

      Nàng chàng khi rất có dũng khí. Chàng cũng cảm thấy bản thân mình có dũng khí khi hùng hồn tuyên bố bằng bất cứ giá nào cũng khiến nàng chàng và hạnh phúc bên chàng.

      Có lẽ đó lại là ý nghĩ ngông cuồng khác.

      Nhưng chàng bất chấp.

      Kể cả giờ đây, cứ nghĩ tới chuyện người trong lòng chàng mơ về kẻ vô danh nào khác, đầu óc chàng lại tê dại vì ghen tuông và đau khổ. Và mặc dù ra chàng nhớ đến điên cuồng gần gũi từng có giữa hai người, biểu của chàng cũng trở nên chừng mực mà xa cách. Cõi lòng chàng rối tung lên vì bức tường lạnh lẽo vô hình nào đó bỗng xuất . Những tháng ngày hạnh phúc bên nàng, cả trước đây và bây giờ, quá ngắn ngủi đến nỗi vị ngọt ngào của nó vẫn chưa kịp vương nơi đầu lưỡi. Đôi khi, chàng tự hỏi, tại sao trong quá khứ và cả tại, khi nàng là Dao Thiển và khi nàng là chính mình, nàng đều hồi đáp tình của chàng? Kim Khánh từng với chàng định mệnh kiếp này của chàng phải là nàng. Rốt cuộc, nghịch thiên vẫn là nghịch thiên sao? Mối duyên này vốn là nghiệt duyên ư? Nếu chàng cứ kiên gan cố chấp thế nào?

      Mạc Quân chưa tìm được câu trả lời chuyện khác tới.

      Thánh chỉ ban xuống đòi chàng dẫn quân tới biên cương đón đoàn cầu thân của Triệu quốc.

      Mấy ngày trước khi lên đường, Mạc Ninh đến gặp chàng, hoan hỉ thông báo: “Biết vì sao hoàng đế đột nhiên phái huynh đón công chúa Triệu quốc ? Cựu hồng nhan của huynh thành Bát giai mỹ nhân rồi…”

      (Bát giai mỹ nhân: Cấp bậc phi tần trong hậu cung Mạc Hưng Đế mô phòng theo thứ bậc nội cung nhà Nguyễn lần lượt từ cao xuống thấp: Nhất giai phi, Nhị giai phi, Tam giai tần, Tứ giai tần, Ngũ giai tần, Lục giai Tiệp dư, Thất giai Quý nhân, Bát giai Mỹ nhân, Cửu giai Tài nhân, Tài nhân vị nhập giai, Cung ngã thế nữ.)

      Cựu hồng nhan? Chàng cau mày nghĩ, cuối cùng nhớ ra là Dao Thiển. Chàng “ồ” lên tiếng: “Nhanh vậy sao?” Tuyển tú mới kết thúc chưa được nửa tháng. “Nàng ta làm gì?”

      “Kể với lão hoàng đế chuyện tình hạnh phúc của huynh.” Mạc Ninh liếc mắt. “Nhờ huynh, nàng ta chẳng phải cũng rất nổi tiếng sao?”

      Chàng nhíu mi, suy nghĩ chút liền hỏi: “Trong số những nữ nhân trúng tuyển, nổi bật nhất là ai?”

      “Có ba người, ngoài Dao Thiển còn có Tuyền Châu – trưởng nữ Lý tri huyện huyện Thuận Thành và Ngọc Cơ – tam tiểu thư phủ Chu đại học sĩ.”

      “Giúp Tuyền Châu lên Thất giai quý nhân.” Chàng lạnh lùng ra lệnh. “Dao mỹ nhân lên bậc Lý quý nhân lên bậc. Thuận tiện giúp Chu tiểu thư thành Cửu giai tài nhân luôn.”

      “Quả nhiên tàn nhẫn.” Mạc Ninh cảm thán.

      “Bớt nhảm !”

      Để xem thêm đám cung tần mỹ nữ nữa cùng tranh đoạt, lão hoàng đế còn rảnh tay mà vui đùa cùng chàng . Hơn nữa, hoàng đế vốn chẳng phải ngẫu hứng chiều lòng mỹ nhân. Mạc Quân phải biết, công chúa cầu thân của Triệu quốc được cho phép lựa chọn phò mã. Trong số các vị vương gia có Bát vương và Cửu vương còn chưa lập chính phi, nhưng để trong hai ứng viên thích hợp nhất này mà đặc biệt xướng tên chàng, chắc chắn có mưu đồ.

      “Còn nữa…” Chàng vừa vừa ném cho Mạc Ninh bức họa chân dung công chúa Triệu quốc. “Mang cái này đến cho Bát vương.”

      Mạc Ninh mở cuộn tranh, kinh ngạc thốt lên: “Đại mỹ nhân!”

      “Đúng vậy!” Chàng cười cười. “Công chúa cầu thân là trong tứ đại mỹ nhân Triệu quốc.”

      “Đại ca, Bát vương nổi tiếng ham mê tửu sắc. Công chúa như hoa như ngọc thế này…”

      “Ai cho Bát vương? Đệ chỉ cần cho thấy bức hình này, tức khắc tìm đến chị họ mình là Bối phi, Bối phi cầu xin lão hoàng đế tác hợp cho . Đợi đến khi ấy, đệ cho người báo với sứ thần Triệu quốc, vị này muốn để công chúa mỹ lệ của mình thiệt thòi đâu. Lúc này gợi ý đến cầu cứu Cửu vương. Cửu đệ trời sinh chính trực thiện lương, tất giúp.”

      “Đệ nhớ mang bức họa cho thái trưởng công chúa luôn. Mấy ngày trước, bà mới hỏi ta. Ý bà muốn tác thành cho Cửu đệ.”

      Quan trọng là, thái trưởng công chúa – người đỡ đầu cho Cửu vương – và Bối phi ưa nhau.

      Hoàng đế ràng chỉ muốn mượn tay chàng sắp xếp hôn cho vị công chúa nọ mà thôi. Trong số các vương phi, Thiên gia thế mờ nhạt nhất. Nếu chẳng may công chúa để mắt đến chàng cầu phế bỏ cũng dễ hơn nhiều so với những vương phi khác. Có điều, chàng còn ở đây, kẻ nào có thể tính kế được nàng? Muốn kéo chàng vào cuộc, hưng, cũng được, chàng phụng bồi.

      “Mang danh được chọn phò mã, thực chất bị sắp đặt hết cả rồi. Vị công chúa này đáng thương.” Mạc Ninh thở dài.

      “Thành thân với nam nhân nghĩa khí như Cửu đệ, còn đáng thương?”

      “Đại ca quả thực tiếc mỹ nhân?”

      Mạc Quân nhếch môi. “Mỹ nhân cũng phải nhi của ta, sao phải tiếc?”

      “Đúng, đúng!” Mạc Ninh cười hì hì, vừa bước chân ra cửa vừa : “Nghe đồn những kẻ càng sâu đạm càng khờ dại. Nay thấy đại ca thành ra thế này, ngẫm quả sai.”

      “A Ninh!” Chàng liếc mắt tỏ ý đe dọa. “Cuộc sống của đệ gần đây quá nhàm chán đúng ?”

      hề, cực kỳ vui vẻ.” Bóng dáng Mạc Ninh lẫn vào bóng đêm, chỉ còn tiếng cười lớn vọng lại.

      Tinh mơ sáng sớm ngày mười chín tháng Chín, tướng lĩnh đứng trước phủ Hoài Vũ vương đợi chàng.

      Khoác lên mình trường bào tối màu, lại đeo kiếm Thanh Minh, mũ mão tề chỉnh, Mạc Quân bước ra ngoài. Nhìn thấy Thiên đứng ở cửa trước chờ mình, chàng có phần kinh ngạc.

      “Trở về ngủ ! Chẳng phải bảo cần tiễn sao?” Chàng bằng giọng bình thản hết sức có thể.

      Nàng lắc đầu bước theo chàng. Đến cửa phủ, nàng bỗng nhiên nắm lấy góc tay áo chàng, Mạc Quân liền quay người lại.

      Nàng rụt rè cất giọng: “Chàng đường… cẩn thận.”

      Chàng thấy sương buông tóc và đong đầy trong mắt nàng. Trong lòng bỗng thấy bồi hồi kỳ lạ, chàng lật tay nắm lấy tay nàng, dịu dàng : “Đừng lo lắng cho ta. Trở vào !”

      Nhưng nàng nghe lời mà cố chấp tiếp: “Em đành lòng từ bỏ…” rồi ngước nhìn chàng chờ đợi.

      Phải mất lúc, chàng mới thấm được lời nàng. Nàng thể từ bỏ kẻ kia? Kẻ vô danh chết tiệt nào đó trong lòng nàng? Lông mày chàng xoắn lại, chàng siết lấy tay nàng, gằn giọng: “Nếu nàng dám bỏ trốn, đừng trách bổn vương tàn nhẫn!”

      Và trong ánh mắt sững sờ của nàng, chàng vung tay quay người bỏ . Nếu trì hoãn thêm nữa, chàng chắc chắn kiềm chế nổi cơn giận dữ bừng lên trong lòng mình mà muốn trừng phạt nàng. Chàng cứ đem khuôn mặt giông tố ấy mà bắt đầu chuyến hành trình dài. Thực ra, Mạc Quân giận nàng nhiều như giận chính bản thân mình. Chàng thất vọng vì thiếu tự chủ đến mức tỏ ra hung dữ với nàng, lại càng đau khổ hơn khi tình được nàng đáp lại. Hầu hết thời gian đường, chàng đều ngẩn người nghe tiếng vó ngựa đều đều, trong lòng thầm tưởng nhớ nàng. Chàng lo lắng khôn nguôi ngay cả khi ép Kim Khánh ở lại bảo vệ nàng.

      Cứ như vậy, đến sáng ngày thứ mười tới vùng biên ải. Chờ đến giữa buổi chiều, đoàn cầu thân của Triệu quốc mới tới. Kết quả hôm ấy kịp quay trở lại thành Chương Đức, cả đoàn đành dựng trại nghỉ ngơi.

      Mạc Quân ngồi trước đống lửa gần lều của mình, ngắm dải lụa xanh nàng tặng đêm Trung thu. Mới đó mà tựa cả trăm năm. Gió thổi qua khiến dải lụa trong tay chàng bay bay, trông có vẻ đáng , dương như còn vương vấn hương thơm của nàng. Mạc Quân bật cười. Có lẽ Mạc Ninh đúng, càng si mê càng khờ khạo. Chàng ngước nhìn bầu trời xanh sáng lấp lánh ánh sao, chợt nhớ đến lời ca của nàng. Hóa ra, đây chính là tư vị dưới cùng vòm trời, ngắm chung những vì sao. Chàng tự hỏi, liệu nàng có nhớ đến chàng ? Khi xưa, nàng ngồi trong chiêm bao, chàng nằm ngoài đời thực, dẫu có điên đầu vì nhớ thương cũng chẳng đến nỗi rơi vào khốn cùng tuyệt vọng như bây giờ, khi nàng bước ra từ trong mộng nhưng mắt thấy chàng, tâm càng có chàng.

      “Vương gia! Vương gia!”

      Chàng giật mình trông sang. Chưa kể đến phục sức lộng lẫy, nữ nhân có vẻ đẹp diễm lệ thế này ở đây chỉ duy nhất có người: công chúa Triệu quốc Triệu Yến Dung.

      “Công chúa!” Chàng vội đứng dậy.

      “Vương gia, cần đa lễ!” Vừa nàng vừa ngồi xuống bên rất tự nhiên, giọng vui vẻ: “Dương như vương gia có điều gì suy nghĩ?”

      có gì đặc biệt. Khiến công chúa trê cười rồi.”

      Công chúa liền cất giọng lanh lảnh: “Ta nào dám. Có thể cho ta xem thứ trong tay ngài được ?” Nàng chỉ tới dải lụa.

      Mạc Quân quá tình nguyện đưa cho nàng. Công chúa giữ lấy, ngắm nghía hoài buông. Chàng sốt ruột lên tiếng: “Chỉ là dải lụa bình thường mà thôi.”

      “Bình thường nhưng tầm thường.” Nàng đầy thâm ý: “Rất hợp với ngài.”

      Khóe miệng chàng bất giác cong lên.”Vậy sao?”

      “Trông kìa!” Công chúa cười như gió xuân. “Chỉ khen nó thôi mà ngài vui vẻ đến như vậy…”

      Mạc Quân cười lớn. Quả nhiên bản thân si mê đến dại khờ rồi. “Công chúa quan sát sắc bén”, lại : “Khuya rồi, đêm biên ải lạnh hơn đô thành, để bổn vương tiễn công chúa trở lại lều nghỉ ngơi.”

      “Ta thường nghe Hoài Vũ vương dịu dàng đến say lòng người. Nay mới biết là như vậy.” Nàng khi hai người cùng bước .

      “Đều là quá lời thôi.” Chàng giọng đáp.

      “Trong số các vương gia, chỉ có ngài được hoàng thượng ban tên hiệu?”

      Chàng gật đầu xác nhận.

      “Ngài là đệ tử chân truyền của La Huy Xuân Tuyết?”

      “Phải!” Chàng đáp.

      “Ta muốn được nghe ngài đàn lần. Tài múa của ta tệ đâu.”

      Công chúa lên tiếng trước khi hai vị nữ quan đến giúp nàng vào lều nghỉ ngơi. Lời này bình thường chút nào. Mạc Quân chỉ im lặng cáo từ sau đó quay lưng thẳng. Vị công chúa ngây thơ hẳn nghe quá nhiều giai thoại về chàng đến mức biến chàng thành hình tượng lý tưởng trong lòng rồi. Nhưng chàng phải là thần tiên, và quan trọng là trong mắt chàng chỉ có người.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :