1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại - Trọng sinh] Đãi Thiên Hoa Khai - Độc Độc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 4
      Edit: Usagi

      bước của Mạnh Quang Dã bằng ba bước của Trạm Liên, Nàng còn chưa ra khỏi sân, bị vượt qua. Nhưng cố ý lùi bước, chậm rãi theo phía sau nàng.

      Bây giờ Xuân Đào nhìn thấy tất cả kinh hách, nay ngược lại quên giật mình. Nàng chỉ thấy mặc dù Nhị lão gia chân dài, nhưng cũng dám sải bước trước tiểu thư, ngược lại có chút buồn cười.

      Trạm Liên nghiêng đầu nhìn cái, để ý tới nữa, liền liếc mắt nhìn Xuân Đào, ám chỉ nàng trước dẫn đường.

      Nàng cũng phải là chủ nhân nhớ đường.

      đường lặng lẽ tới sân viện của Trạm Liên, nàng đứng trước cửa, xoay người mỉm cười gật đầu, “Nhị công tử, đa tạ.”

      “Đại tẩu, có thể nghe ta chút ?” Mạnh Quang Dã nghe ra ý muốn đuổi khách, liền để tay lên cửa ngăn lại.

      Trạm Liên nghiêng đầu cái, cánh tay giấu trong áo hướng Xuân Đào nhàng vung lên. Xuân Đào liếc nhìn hai người trước mắt, vén áo thi lễ liền vào trong.

      Đợi Xuân Đào khỏi, Mạnh Quang Dã tiến lên bước, giống như trước so với Trạm Liên đứng bậc thang cao hơn rất nhiều, “Đại tẩu.”

      Trạm Liên nhịn xuống ý muốn lui về sau, chờ đợi câu tiếp theo của . Ai ngờ chân mày của Mạnh Quang Dã giật giật, trầm mặc nhìn nàng chầm chầm, hồi gì.

      Trạm Liên nhíu mày.

      đầu tường, đôi chim khách bay qua, kêu tiếng chói tai. Mạnh Quang Dã lúc này mới nhúc nhích thân hình, thấp giọng cau, “Ngươi tự lo cho tốt.” xong, liền xoay người nhanh chóng rời .

      Trạm Liên há miệng, kêu , “Nhị công tử.”

      Mạnh Quang Dã bước ra ngoài, nghe thấy tiếng nàng liền quay lại.

      “Ngọc bội của ngươi bị lệch.” Trạm Liên nhàn nhạt xong, liền đẩy cửa vào tiểu viện.

      Trong chốc lát Mạnh Quang Dã vô cùng kinh ngạc, cúi đầu nhìn ngọc bội lệch sang bên, bàn tay to cầm nó chỉnh lại. Xong ngẩng đầu nhìn về cánh cửa đóng chặt, mặt lên vẻ hiểu.

      vào tiểu viện xa lạ, nhưng bây giờ thuộc về mình, Trạm Liên nhìn quanh, thấy cảnh tiêu điều, tự nhiên cảm thấy phức tạp trong lòng, giải thích được. Lúc này trong Hạm Đạm cung, cây đào nàng tự tay trồng chắn nở hoa rồi nhỉ? Chỉ là bây giờ mình biết làm thế nào mới có thể trở về nơi ấy.

      Xuân Đào trung thành, luôn đứng canh giữ trong sân, dám rời , thấy nàng vào, lập tức ra tiếp đón, “Phu nhân, ngài trở lại. Nhị lão gia làm khó ngài chứ ạ?”

      Trạm Liên lắc đầu.

      “Vậy ngài ấy kiếm ngài…”

      có gì.”

      Xuân Đào quá tin tưởng lời nàng . Nếu như bình thường, nàng nhất định truy vấn vài câu, chỉ sợ phu nhân bị thua thiệt. Nhưng hôm nay nàng lại dám hỏi nhiều, luôn có cảm giác mình hầu hạ vị chủ tử mới vậy.

      Trạm Liên từ hành lang vào trong nhà chính, đứng trước cánh cửa, nhìn hồi liền nhíu mày. Lại vượt qua cánh cửa, vào trong phòng, quan sát vòng, chân mày nhíu chật hơn.

      “Phu nhân, ngài đột nhiên đắc tội với lạo phu nhân, gia và cả tiểu thư, về sau nên làm thế nào bây giờ?” Xuân Đào nhớ đến vấn đề lớn, theo sau lưng Trạm Liên hỏi. Phu nhân đổi tới đổi lui là để làm gì? Chẳng lẽ bị chuyện phiền lòng làm cho rối loạn?

      “Cái kia thành vấn đề,” Trạm Liên ngừng tay, đứng giữa phòng khách, chỉ vào bên trong , “Chỗ này mới là vấn đề lớn.”

      “A! Làm sao vậy?” Xuân Đào nhìn theo ngón tay nàng, ngắm hai bên hồi, cái nhà vẫn giống với trước khi bọn họ ra ngoài, chủ vị để cái bàn dài bằng hoa lê cũ, kế bên là bình hoa quý giá, treo bức tranh chữ, hai bên trái phải là hai ghế dựa đơn sơ, phía dưới là bốn cái ghế khác đồng dạng, cái ghế dài sáu chân đặt trong góc, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?

      “Gian phòng này quá mất trật tự.”

      “A?”

      Xuân Đào còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Trạm Liên đem tất cả nha hoàn bà vú trong sân gọi vào, là muốn lập tức chỉnh sửa lại gian nhà. Vài nô tỳ lộ vẻ nghi hoặc mặt, hiểu gian nhà thô sơ này có cái gì cần chỉnh lý, vị quản theo Toàn Nhã Liên từ nhà mẹ đẻ đến , “Phu nhân, mỗi ngày lão nô đều cho người quét dọn, biết ngài còn chỗ nào chưa hài lòng?” Mỗi ngày khi trở về, Tứ tiểu thư đều ở trong phòng, ra ngoài, hôm nay sao lại thay đổi rồi?

      “Cái nào cũng vừa ý!” Trạm Liên dứt khoát . Gian nhà cũ nát còn chưa tính, “Tranh chữ treo lệch sang bên, vị trí của bình hoa cũng ngay ngắn, bàn ghế đều nghiêng nghiêng vẹo vẹo, còn ghế này nữa, quá bừa bộn.”

      Chúng người hầu hai mặt nhìn nhau, bất quá chủ tử lên tiếng, các nàng cũng dám nghe theo.

      “Thu thập nhanh chút, phòng này xong còn có phòng trong cũng cần chỉnh sửa lại, phòng như vậy đúng là phải cho người ở.” Nàng nhìn đến sốt ruột.

      Lục công chúa Trạm Liên có tính quái lạ, theo như lý giải của Minh Đức Đế “Trong thân thể ấy có nuôi tiểu quái thích gọn gàng.” Nàng thể nhìn phòng mình có chút mất trật tự nào cả, bàn ghế đều phải trung bày cho chỉnh tề, các bức tranh treo tường cũng phải ngay ngắn, đồ trang sức và xiêm y cũng muốn bày biện cách cẩn thận tỉ mỉ, sách cần phải , giá sách cùng sách bàn đều phải xếp theo trình tự lớn , được vứt bừa bãi. Nếu có chỗ nào đó đúng, Trạm Liên liền khó chịu hơn nửa ngày.

      Cái tính ấy chỉ làm khổ cho cung nhân và nữ quan bên cạnh nàng, mà cũng làm cho phi tần muốn lấy lòng nàng chịu đủ dẳn vặt, bởi vì nếu muốn mời được Lục công chúa đại giá đến cung của mình ngồi chút, nhất định phải từ trong ra ngoài thu dọn lần, như thế mới tạm thỏa mãn Lục công chúa, nếu nàng còn hài lòng, phải làm cho đến khi nàng hài lòng mới thôi, đôi khi phải sửa qua sửa lại cho đến khi trời tối đen.

      Trạm Liên cũng biết đây là khuyết điểm của mình, nhưng nàng đổi được, thấy vật gì ngay ngắn, nàng đều muốn đem nó chỉnh lại. Tam ca ca thích nhất là lấy tật xấu này của nàng ra trêu chọc nàng. Khi muốn nàng ở lại trong thư phòng, muốn nàng ra ngoài chơi đùa, đem tấu chương được bày cách tinh tế quăng cho lộn xộn, nàng ngoan ngoãn giúp chỉnh lại cho gọn gàng, có khi nàng tức giận muốn nổ phổi, phất tay hồi cung, nhưng đường vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, liền phải quay ngược về ngự thư phòng để thu thập lại. lúc ấy khuôn mặt Minh Đức Đế đều tràn đầy ý cười, làm nàng muốn đem kéo xuống cho trận.

      Tất cả các nô tỳ dựa theo chỉ thị của Trạm Liên mà dọn dẹp lần, làm đến đầu đều đầy mồ hôi. Lúc ấy, Trạm Liên mới hài lòng nhìn quanh căn phòng, tranh chữ và bình hoa ngay ngắn, rốt cục phát ra lòng từ bi, cho các nàng lui xuống nghỉ ngơi, chính mình trở về phòng, chỉnh lý lại bàn trang điểm của Toàn Nhã Liên.

      Hôm nay đồ trang sức của Toàn Nhã Liên rất ít ỏi. Đồ nàng đeo năm mười hai tuổi đều hơn hẳn giờ. Trạm Liên kêu Xuân Đào đem đồ cưới ra cho nàng xem, may mắn Toàn gia còn muốn giữ thể diện, mặc dù cho nhiều, nhưng vẫn thông qua được.

      “Phu nhân, ngài thực quên tất cả mọi chuyện rồi sao?” Xuân Đào vâng lời, đem đồ cưới đưa cho nàng, nhịn được hỏi ra miệng.

      Trạm Liên cúi đầu, che giấu ánh mắt u, “Ừm.”

      Xuân Đào lại rớt nước mắt, “Tiểu thư đáng thương của ta…”

      Toàn Nhã Liên quả rất đáng thương, chỉ có mình Xuân Đào như người thân khóc lóc chăm sóc trước lúc lâm chung. Bây giờ nghĩ lại, bất quá lúc đó Toàn Nhã Liên chỉ là đứa trẻ, làm ra chuyện như thế chẳng có gì lạ, chỉ qua nàng xui xẻo, đụng ai đụng, lại đụng phải Tam ca ca lòng dạ hẹp hòi lại thù dai, thành ra hủy hoại cả cuộc đời mình.

      Trạm Liên hít hơi, cảm thấy tạo hóa quả trêu người. Mình thế nhưng bây giờ sống lại trong thân thể Toàn Nhã liên, biết đây là phúc hay là họa. Nay Toàn gia nhìn mặt nàng, mà theo như tính tình căm giận Toàn Nhã Liên của Tam ca như tại, nàng biết phải làm sao để giải thích cho hiểu, nàng là liên hoa nhi đau lòng nhất, mà phải vừa mở miệng bị hạ lệnh lôi ra ngoài chém đầu.

      Có thể làm thế nào? Cả lẽ nàng muốn làm Toàn Nhã Liên suốt đời, cùng hoàng đế ca ca quen biết nhau? Cặp mắt bi thương của Tam ca ca vẫn mồn trước mắt, ôm nàng, run rẩy gọi nàng, “Liên Hoa Nhi”, nhưng ngay cả khí lực để trấn an Tam ca ca nàng cũng còn, ngược lại còn để cho bi thương hơn.

      “…Xuân Đào, lúc Lục công chúa qua đời... Thiên gia vẫn ổn chứ?”

      Xuân Đào lau khô nước mắt, mặc dù khó hiểu tại sao chủ tử lại hỏi về Lục công chúa, nhưng nàng vẫn thành đem những chuyện mình nghe được hết cho chủ tử, “Nô tỳ nghe bệ hạ rất thương tâm, lão gia hơn mười ngày đểu vào cung đến khi mặt trời lặn, cũng bởi gì Lục công chúa qua đời mà bệ hạ lên triều nhiều ngày. Đến khi thái hậu cùng triều thần dâng tấu khuyên bảo, bệ hạ mới quay lại với chính , nhưng lâu sau, bệ hạ lại hành cung ở hơn nửa năm, lão gia cũng theo, thẳng đến lễ mừng năm mới mới về Kinh.”

      Trạm Liên nhắm hai mắt, cực kỳ đau lòng. Biết Tam ca ca thương nàng nàng, nhưng lại biết cái chết của nàng lại làm tổn thương đến thế! lên triều hơn mười ngày, di giá hành cung, đều bởi vì bỏ nàng xuống được!

      Nước mắt lã chã rơi xuống, Trạm Liên cảm thấy thương tâm, làm sao cũng ngừng khóc được.

      “Phu nhân, phu nhân, ngài làm sao vậy? Đều do Xuân Đào thích khóc, làm cho ngài cũng thương tâm. Ngài đừng khóc nữa, Xuân Đào sai rồi…”

      Có người càng khuyên bảo, Trạm Liên càng muốn khóc. Nàng nằm dài bàn trang điểm, càng khóc càng lớn. Tất cả các việc từ chuyện ly kỳ gặp được, cùng bất an khi ai bên cạnh, cả việc đau lòng hoàng đế ca ca và tưởng niệm , tất cả đều hòa lẫn vào nhau, khiến nàng khóc lớn thôi.
      linhdiep17, Chris, lavender9xnb6 others thích bài này.

    2. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 5
      Edit: Usagi

      Từ ngày Trạm Liên lập lên uy phong trong phòng Mạnh Quang Đào, Mạnh phủ gió êm sóng lặng được đoạn thời gian. Ngay cả việc vấn an hằng ngày Trạm Liên đều làm, Mạnh mẫu cũng dám lộn xộn, chỉ là mỗi ngày cơm canh đưa đến đều nguội lạnh.

      Trạm Liên thèm nhìn, đều đem những đồ ăn đó thưởng cho hạ nhân, chính mình mở phòng bếp ngay trong sân, phân phó Xuân Đào ra ngoài tìm nữ đầu bếp tay nghề tốt vào phủ. Mỗi ngày đều tự nấu ăn lấy, toàn những món điều dưỡng thân thể, nên bao lâu sau, sắc mặt nàng hồng thuận lên rất nhiều, ngón tay cũng có chút thịt.

      Mạnh mẫu nghe lại, bản thân tức giận đến ăn ngon. Bà nghĩ tới, chỉ mới cho độc phụ kia nghỉ ngơi nửa ngày, đảo mắt cái liền trở thành ác hành ác trạng* rồi.

      *ác hành ác trạng: ý chỉ việc trở nên xấu xa, hung dữ

      “Hưu nàng, Đào nhi, con nhất định phải hưu nàng.” Có người con dâu như thế, bà giống như bị mắc xương cá ngay cổ họng, nuốt trôi mà nhổ ra.

      Mạnh Quang Đào cầm chén thuốc mâm, “Mẫu thân, hài nhi làm sao mà muốn hưu ác phụ này chứ? Nhưng đây là hôn nhân do bệ hạ tự mình ban thưởng, hài nhi xác thực còn cách nào.”

      “Lẽ nào chúng ta phải coi nàng như tổ tông mà cung phụng? Chờ con khỏe lại, nàng chiếm vị trí chính thê, con trai trưởng của con sau này đều gọi nàng là mẫu thân. Cái này, đây quả thực là… muốn mạng của ta!” Mạnh mẫu vốn dĩ biết Trưởng và Thứ là cái gì, khi vào Kinh thành nghe người khác mới biết Trưởng là tôn quý, còn Thứ là thấp hèn, đây còn là tư tưởng thấm sau vào lòng mọi người.

      Mạnh Quang Đào há có thể nào buồn bực? vẫn cưới vợ, để trống vị trí chính thê, rồi cố gắng đạt được ưu ái của Thiên gia và Lục công chúa, chờ đến khi Lục công chúa đến tuổi có thể kết hôn, Thiên gia có lẽ đem Lục công chúa gả cho , như vậy liền lên như diều gặp gió, bước lên mây. Ai ngờ Lục công chúa lại là người đoản mệnh, chết lìên chết, chính mình phải tự tìm lương phối khác. Mà mình cũng ngờ bị dính phải loại bệnh chết thiệt này, Thánh chỉ cũng bổng nhiên tuyên xuống, phải vội vả đem tiểu thư xui xẻo nhất kinh thành cưới vào cửa. tại hưu cũng hưu được, đánh còn đánh sao được, làm thế sao có thể là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất chứ!

      Mạnh Thái Điệp theo quy củ đến thăm đại ca, ngồi cách xa giường bệnh, thảnh thơi cắn hạt dưa, “Nương, đại ca, các người đừng phiền não, muội có biện pháp chỉnh nàng.”

      Mạnh mẫu quay đầu nhìn về phía nữ nhi, “Con có biện pháp gì?”

      Mạnh Thái Điệp nhàn nhã lột hạt dưa, cười hì hì , “Nương yên tâm , chúng ta trị được nàng, cũng có người khác đến trị nàng ta.”

      Trong khi Mạnh gia tụ tập chỗ bàn tính chuyện bỉ ổi, ở nơi khác Trạm Liên vừa khóc xong, cũng hiểu được mình trở thành Toàn Nhã Liên. Nàng mang sợ hãi trôi qua mấy ngày, thấy hồn phách mình dao động gì, cũng thấy hắc bạch vô thường đến tìm nàng, biết việc ly kỳ sống lại như thế này định, liền buông lỏng tinh thần, suy nghĩ nhiều nữa.

      Ngày hôm đó nàng ngồi trước bàn trang điểm, cầm chiếc gương đồng vừa kêu người khác mua, tỉ mỉ so sánh tướng mạo mình khi xưa với Toàn Nhã Liên thời. Vĩnh Nhạc công chúa qua đời khi mới mười lăm tuổi, nếu như khi đó nàng giống như nụ hoa sen chúm chím muốn nở, như vậy khuôn mặt Toàn Nhã Liên bây giờ giống như hoa mẫu đơn nở rộ. Ở trong cung, Trạm Liên gặp qua đủ loại mỹ nhân, Toàn hoàng hậu cũng rất xinh đẹp, nhưng , các nàng sánh bằng ngũ quan xinh xắn của Toàn Nhã Liên lúc này. Sau khi Toàn Nhã Liên đạp ngã mình, liền đem mình hành hã đến gầy nhom, người ra người, quỷ ra quỷ. Bây giờ Trạm Liên điều dưỡng mỗi ngày, chế ra rất nhiều bí dược dưỡng nhan trong cung, đem vẻ đẹp của nàng dần dần biểu lộ ra. Mỗi ngày khi Xuân Đào thấy nàng, đều ngạc nhiên nàng thay đổi, trở nên đẹp quá.

      Trạm Liên thích chưng diện, nếu chú ý đến thân phận khiến nàng phiền lòng, bộ dáng bên ngoài này rất tốt, ngược lại nàng cũng được an ủi phần nào.

      Chỉ là móng tay cũng dài ra chút rồi, nhưng nàng vẫn nghĩ ra biện pháp nào có thể lập tức nhìn thấy Tam ca ca. Thân phận này của nàng quá vướng chân vướng tay, quý nữ kinh thành muốn cùng nàng lui tới, có thể ngay cả Toàn hoàng hậu cũng dám triệu kiến nàng vào cung, huống hồ danh nghĩa, nàng chỉ là phu nhân của tiểu quan thất phẩm. nếu Mạnh Quang Đào chết, nàng thành quả phụ, quả phụ muốn gặp hoàng đế lại càng khó hơn, thế này chả lẽ cả đời này nàng thể gặp lại Tam ca ca sao?

      Trạm Liên chậm rãi thoa dược cho hai tay, tỉ mỉ làm xong, mày liễu liền nhíu lại. Bây giờ chỉ còn cách án binh bất động, biết hai năm qua phát sinh chuyện gì, chậm rãi nghĩ biện pháp tiếp cận Tam ca ca sau. Xem ra, trong vòng nửa năm hay năm tới, chắc hẳn có cách nào gặp được Tam ca ca, nhưng gặp rồi làm sao cho huynh ấy phát mình là Liên Hoa Nhi, đó cũng là con đường dài phải .

      Chân mày nàng nhíu lại thành hình chữ xuyên, nếu như là người khác, Trạm Liên liền như cá quay về nước, rủ bỏ mọi phiền phức bờ, tìm cách sống qua những ngày an nhàn là được, nhưng đó lại là Tam ca ca thương nàng đến tận xương tủy, đồng thời nàng cũng bỏ rơi được .

      ***

      Bình Nam Vương là họ hàng xa của hoàng đế, do tổ tiên xả thân lập công lưng ngựa, nên được ban cho tước vị quận vương. Hôm nay quận vương là đường huynh của Mạnh Đức Đế, Trạm Diệp. Lão quận vương dưới trướng sinh được năm nam ba nữ, trong đó yên thương nhất phải trưởng tử kế thừa vị trí quận vương này, mà là tiểu nữ nhi Phương Hoa.

      Phương Hoa tiểu thư năm nay vừa tròn mười lăm tuổi xuân xanh, bộ dáng nhu thuận khả ái. Tuy là thứ nữ, nhưng rất được lão quận vương thích, vì vậy thường ngày đều đáp ứng với các cầu của nàng, nên so với các tỷ muội khác, Phương Hoa lại càng được nuông chiều tùy hứng hơn. Năm ngoái, lão quận vương cho nàng ra ngoài chơi, nàng liền lén lút lấy bộ đồ của gả sai vặt, thay đồ rồi chuồn ra ngoài. Vì biết đường, nên khi ra đến đường lớn bị lạc, ngay cả hà bao cũng bị ai trộm lấy. Tiểu thư nhà quyền quý đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, ngồi xổm xuống giữa đường lớn gào khóc. Vừa vận Mạnh Quang Dã vừa phá án xong ngang qua, thấy vậy bất đắc dĩ hỏi thân thế nàng, đưa nàng về vương phủ.

      Phương Hoa tiểu thư vừa đúng tuổi biết , mặc dù lúc đầu nhìn thấy dáng dấp Mạnh Quang Dã quá cao lớn đáng sợ, nhưng đường theo quay về nhà, trái tim nghe lời, đập loạn nhịp.

      Ngay đêm trở về vương phủ, nàng chỉ lấy lòng, viết thiếp mời muội muội của Mạnh Thái Diêp tới tham gia yến hội, còn mặt dày tới chỗ của lão quận vương, hỏi thăm về Manh Quang Dã. Lão quận vương làm sao hiểu tâm tình của nữ nhi chứ, dù sao cũng là chung thân đại sử của nữ nhi lão thương nhất, nên lão quận vương cũng cho người điều tra phen. Lúc ấy hoàng đế còn chưa tứ hôn cho Mạnh gia, ca ca là trạng nguyên quan văn, Mạnh Quang Dã chính mình cũng vào Lục Phiến Môn, phá được mấy cái đại án, đường thăng quan tiến chức so với đại ca còn tốt hơn, đồng thời bản thân cũng giữ mình trong sạch, lão quận vương có chút thỏa mạn, nghĩ ngợi vì nữ nhi mà cầu thân với người này, đảo mắt nghe thánh chỉ truyền đến Mạnh phủ, muốn huynh trưởng Mạnh Quang Đào cưới vị tiểu thư mà thiếu gia khắp kinh thành này đều kiêng kỵ - Toàn gia Tứ tiểu thư.

      Cái này cưới gả, Mạnh gia và Toàn gia Tứ tiểu thư là châu chấn cùng sợi dây. Lão quận vương biết hoàng đế thương muội muội đến nhường nào, liền hiểu vận mạng của Mạnh gia chết.

      Nhớ đến cháu trai làm hoàng đế, rồi danh tiếng của hai huynh đệ Mạnh gia, lại nhớ đến Toàn gia Tứ tiểu thư, tiện thể hoài niệm Vĩnh Nhạc công chúa, tâm tình càng thoải mái, nên dự tính gì cũng đều bỏ qua.

      Phương Hoa tiểu thư tưởng rằng phụ vương nguyện ý thay mình làm chủ, ngờ ván đóng thuyền, bị Toàn Nhã Liên khuấy đảo mọi chuyện, trong lòng nàng hận chết Toàn gia Tứ tiểu thư. Hôm nay lại nghe em chồng tương lai Mạnh Thái Điệp khóc lóc kể lể Toàn Nhã Liên ở Mạnh gia cỡ nào hoành hành ngang ngược, đem cho gia đình êm ấm làm tức giận thôi. Phương Hoa vừa nghe tình lang bị đại tẩu khi dễ, tức giận đến nổi lại lại trong phòng, “ đời lại có nử tử xấu xa như thế, tuân thủ nữ tắc! Huynh trưởng nghe sao hưu nàng?”

      Mạnh Thái Điệp lấy khan gạt lệ, “Cái này là hôn cho Thiên gia ban thưởng, đại ca sao có thể hưu thê? nay nàng ở nhà làm hùm làm hổ, lại có người trị được nàng…”

      “Ta thay ngươi trị nàng!” Phương Hoa huyện chủ thốt ra.

      “Nhưng là, nàng vẫn là muội muội của Hoàng hậu nương nương…”

      “Cái này… cũng phải chứ?” Phương Hoa vừa nghe, mới vừa khí khái ra, bây giờ lại muốn lùi bước.

      Mạnh Thái Điệp thấy thế, tiến lại gần Phương Hoa, ghé tai thầm hai câu,

      Phương Hoa nghe thấy, con mắt xoay vòng, nhất thời mặt mày rạng rỡ, “Tốt, cứ làm như thế!”

      Hai người thầm to hồi, đường hồi phủ, Mạnh Thái Điệp cười trộm ngừng. Đến nhà, nàng gặp Mạnh mẫu liền, ngược lại trực tiếp đến sân sau của Trạm Liên.

      “Mời ta đến Bình Nam vương phủ làm khách?” Trạm Liên nghe nàng xong, lộ vẻ kinh ngạc.

      Nàng vừa muốn giết người, cho người mượn con dao ? Đây cũng khỏi quá thuận buồm xui gió ?

      Mạnh Thái Diệp thấy nàng ngạc nhiên cùng khiếp sợ, mừng thầm, “Phương Hoa tiểu thư là bạn tri tâm của ta, nàng nghe Mạnh phủ mới cưới dâu, nên muốn gặp mặt ngươi lần.”

      Trạm Liên giả vờ do dự, “Cái này… cũng thích hợp lắm?” Toàn Nhã Liên là người bước chân ra khỏi nhà, Mạnh Thái Điệp cũng thường xuyên rủ nàng ra khỏi nhà chơi, nàng thể nào thoải mái đáp ứng được.

      Thấy nàng dường như muốn , trong lòng Mạnh Thái Điêp hơi gấp gáp, “Tiểu thư cũng mời rất nhiều quý nữ khác, cũng phải chỉ mời mình chúng ta, đồng thời đây là chủ ý của tiểu thư, ngươi muốn , cũng phải .”

      Trạm Liên nghĩ thầm, Mạnh tiểu thư quá mức ngu xuẩn, nàng nếu muốn cũng có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế để từ chối, nàng ta uy hiếp kiểu này có lợi gì? Chỉ là Trạm Liên lo lắng Mạnh tiểu thư ngu ngốc nghĩ ra lý do khác để dụ dỗ nàng , vì vậy làm bộ khó xử , “ như vậy, ta đây chỉ có thể cung kính bằng tuân mệnh.”

      Mạnh Thái Điệp mặt mày rạng rỡ, “Tốt, thời gian định là ba ngày sau, ngươi đừng có quên.”

      Đợi Mạnh tiểu thư hài lòng vui sướng rời , Xuân Đào lo lắng hỏi, “Phu nhân, từ trước đến nay Mạnh tiểu thư cùng ngài thân thiết, nay sao lại có hảo tâm như thế? phải có bẫy gì chứ?”

      Trạm Liên lạnh lùng , “Kẻ ngu si cũng nhìn ra được.” Tay nàng chỉ cái, khiến nô tỳ đem cái ghế Mạnh Thái Điệp vừa ngồi chuyển ra ngoài.

      “Vậy sao vừa rồi ngài còn đáp ứng nàng ta?”

      đáp ứng nàng, làm sao có cơ hội gặp được Tam ca ca? “Có thể làm bạn với Mạnh tiểu thư, nhất định cũng là người đầu óc hồ đồ, các nàng có thể tính ra kế gì?” Trạm Liên cho là đúng, hề để tâm, “Ngươi kêu người đem bộ Lê hương vừa mới làm xong đến, rồi gọi Vương lão bản nương, ta muốn làm thêm hai kiện xiêm y.”

      Xuân Đào hỏi được câu trả lời, chỉ phải tuân lệnh .
      linhdiep17, Chris, lavender9xnb5 others thích bài này.

    3. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 6
      Edit: Usagi

      Đảo mắt qua ba ngày, vì xuất môn nên Trạm Liên phải búi tóc của phụ nhân có chồng, nhìn thế nào cũng được tự nhiên, nên muốn ra ngoài, bị Xuân Đào khuyên mãi mới chịu bước ra khỏi tiểu viện.

      Bình thường Toàn Nhã Liên khó được tụ họp cùng mấy quý nữa trong kinh thành. Trạm Liên muốn phô trương quá mức, nên mặc bộ áo váy màu xanh nhạt, được viền xanh tay áo, đầu chỉ đơn giản cắm cây trăm ngọc bích.

      Nhưng mà khí chất trời sinh thể che giấu, thêm tao nhã của hoàng tộc ngấm vào trong xương, Trạm Liên như cũ vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người. Mạnh Quang Dã định đưa các nàng đến vương phủ, đứng cạnh xe ngựa đợi nàng. ngưng mắt nhìn thân ảnh từ đằng xa, bàn tay giấu sau lưng giật giật.

      Mạnh Thái Điệp sớm lên xe ngựa, kiên nhẫn vén rèm oán trách, nhìn thấy phong thái tuyệt đẹp, lòng ganh tỵ lại lần trào lên trong ngực.

      Nàng dựa vào cái gì mà càng ngày càng đẹp!

      Từ trước đến giờ đều thích chưng diện, Trạm Liên nay bị ép buộc mặc loại trang phục này ra ngoài gặp người, mặt vẻ vui mừng gì. đến trước xe ngựa, Mạnh Quang Dã vừa thu lại tầm mắt liền nhìn thấy Trạm Liên, nàng gật đầu chào , tay nhấc làn váy, đạp lên chiếc ghế , bàn tay kia tự giác đưa ra ngoài chờ người đến đỡ. Xuân Đào vội vàng lên phía trước, nhưng nghĩ bàn tay to lớn khác, sớm hơn nàng đỡ lấy bàn tay non mềm bé của Trạm Liên.

      Đầu ngón tay giống như chạm vào tảng đá, Trạm Liên quay đầu lại, đối mặt với tầm mắt của Mạnh Quang Dã.

      Mạnh Quang Dã biết vì sao mình lại đưa tay ra, nét mặt lộ biểu gì, chỉ . “Tẩu tử cẩn thận.”

      Trong quá khứ, tay bé của Trạm Liên chỉ bị hai người ca ca chạm qua, khi nàng ý thức được, bây giờ mình bị nam tử xa lạ cầm tay, mặt khỏi nóng lên chút, “Đa tạ.” Nàng giả vờ trấn tĩnh, thu tay về.

      Mạnh Thái Điệp thấy nàng tiến vào trong xe ngựa, liền đem mặt nhìn chỗ khác. Ngược lại. Trạm Liên vô cùng vui vẻ thoải mái, hăng hái vén rèm cửa sỗ ngắm nhìn cảnh trí bên ngoài.

      Khi nàng làm Vĩnh Nhạc công chúa, chỉ mới xuất cung được lần, vẫn do nàng sống chết năn nỉ cầu xin Tam ca ca ban năm, mới được xem hoa đăng Nguyên tiêu lần. luôn lo lắng nàng gặp phải nguy hiểm gì, hoàn toàn muốn nàng ra khỏi thành. Nàng cũng lo lắng hoàng đế ca ca gặp nạn, vì vậy cũng dám cầu nhiều.

      Bây giờ hồn phách bám vào người của Toàn Nhã Liên, nhưng tâm nguyện khi xưa của nàng là có thể nhìn thấy đường cái phồn hoa của đế đô vào giữa ban ngày. Thấy từng gian hàng treo lên chiêu bài trước cửa, khai trương đón khác, từng tiếng thét to vang dội liên tiếp, từng vị bách tính mặc áo vải thô qua lại, Trạm Liên cảm thấy nhìn thế nào cũng đủ.

      đường chuyện, Mạnh Dã Quang thuận lởi đưa gia quyến đến trước cửa vương phủ. Xuân Đào lúc này thông minh, sớm chờ bên dưới xe ngựa rồi, vừa thấy Trạm Liên bước qua, liền chạy tới đỡ nàng xuống.

      Mạnh Quang Dã cũng đỡ muội muội xuống, nhìn về phía Trạm Liên, “Giờ Thân ta quay lại đón các ngươi.”

      Trạm Liên gật đầu, cùng Mạnh Thái Điệp cầm thiếp mời bước vào vương phủ.

      Phương Hoa tiểu thư tổ chức tiệc rượu trong hoa viên, bên cạnh ao sen. Lúc này hoa sen còn chưa nở, dương liễu bên cạnh hé lộ vẻ phong tình rồi.

      Các quý nữ ở lâu trong khuê phòng, trong lúc rãnh rỗi, bình thường hay tổ chức các loại tiệc rượu tụ hội như thế này. Trạm Liên là chủ nhân thích chơi đùa, trước đây cũng thường tường mời vương công tiểu thư trong đế đô vào cung, cùng vui chơi, khi ngâm thơ đánh đàn, khi ném tên vào bình, thời gian liền nhàn nhã trôi qua.

      Đến hậu hoa viên , Trạm Liên mới biết Phương Hoa tiểu thư hôm nay thiết yến là có chủ ý chân chính. Nàng cử hành đại hội ném tên vào bình rượu.

      Ném tên vào bình rượu là trò vui chơi giải trí thịnh hành nhất của các tiểu thư ở Đại Lương, vẫn là mấy năm trước do Trạm Liên khởi xướng. Dân gian nghe đồn Vĩnh Nhạc công chúa vô cùng mê trò ném tên vào bình, Minh Đức Đế thậm chí còn hạ chỉ cho tất cả các cao thủ trong trò chơi ấy vào cung, để chơi cùng công chúa. Nhờ công chúa ban tặng, trò ném tên vào bình này vô cùng phổ biến, chỉ tiểu thư Đế Đô mê mẩn, mà tất cả quý nữ Đại Lương, và nữ tử nhân gian đều thích trò vui chơi giải trí này.

      Trạm Liên ngồi góc tịch, mặt tự chính mình pha trà, mặt hứng thú nhìn người hầu dựng mấy bình bạc ở chính giữa.

      Từ ngày bị bệnh, nàng chưa từng chơi lại trò này, biết bây giờ có cứng tay . Trạm Liên nghĩ, mắt nhìn về phía Mạnh Thái Điệp chuyện với Phương Hoa bên kia, đối với tâm tư của các nàng hiểu hơn phân nửa.

      Mấy thiếu phụ tiểu thư nhà quan to đáp ứng lời mời mà đến, thấy Trạm Liên ngồi mình trong góc, bộ dạng xinh đẹp như hoa, dáng vẻ càng phải bình thường, ngừng suy đoán nàng là phu nhân nhà nào. Bất quá chén trà , tất cả mọi người tốp năm tốp ba tụ tập lại, xì xào bàn tán, mọi lời tranh luận đều hướng vào Trạm Liên xa lạ bên kia. Chỉ nghe nàng là phu nhân của Mạnh phủ, cũng chính là Toàn gia Tứ tiểu thư, lúc này mọi người đều im lặng, gì. Ai cũng dám khen nữ tử mà bị Thiên gia ghét là xinh đẹp. Chỉ là tầm mắt mọi người thường thường liếc về hướng Trạm Liên, có mấy người còn mang theo tia tiếc hận, đồng tình.

      Ngồi lúc mà có ai đến bắt chuyện, Trạm Liên cũng thèm để ý. Nàng cũng dự liệu được mình bị các nàng xa cách, theo tốt tránh xấu là chuyện thường tình của con người. Chỉ là quá mức thú vị thôi.

      Gã sai vặt ngồi canh cửa dưới bậc thang, buồn chán chịu được nên ngồi chống càm, nhai nhai cỏ đuôi chó, ánh mắt ngừng nhìn về phía hậu hoa viên, rồi đẩy đẩy gã sai vặt bên cạnh, “Hắc hắc, phía sau kia tổ chức tiệc rượu, các thiên kim tiểu thư so tài ném tên vào bình đó.”

      “Cùng ngươi có quan hệ gì?” Gã sai vặt kia có hứng thú, suy nghĩ rốt cuộc cũng vô dụng, nô tài như bọn họ chẳng lẽ còn có thể coi mấy tiểu thư ném tên vào bình trong đó?

      Gã sai vặt trông cửa rung đùi cười đắc ý, khỏi tiếc nuối , “Nếu như lúc này ta được quét tước trong thư phòng của quận vương là tốt rồi.”

      Cái này… ông gà bà vịt, gã kia hiểu hỏi, “Cái này cùng thư phòng quận vương có liên quan gì?”

      “Hắc hắc, ngươi biết thôi, thư phòng vương gia đối diện với hoa viên, là nơi tốt nhất để thưởng thức các tiểu thư ném tên vào bình mà…”

      “Rầm…rầm…” Tiếng đập cửa cắt đứt đối thoại của hai gả sai vặt, tên trông cửa liền vội vàng nhổ cỏ đuôi chó ra, nhanh nhẹn chạy mở cửa.

      Tưởng là tiểu thư nhà nào đến muộn, ngờ ngoài cửa là người hầu tâm phúc bên cạnh vương gia, Thường Hỉ. Ba cẩm y nam tử đứng dưới bậc thang trước cửa vương phủ, người thấp nhất trong đó phải là quận vương chủ tử của bọn họ?

      Thường Hỉ thấp giọng , “Có khách quý tới cửa, mau đem đại môn mở ra. Mở rồi liền thành chào.”

      Gã sai vặt trông cửa vừa nghe liền tỉnh táo hơn phân nữa, bên đáp lời, bên cùng tên sai vặt kia bối rối mở đại môn đỏ thẳm.

      Vừa mở ra liền thấy, Bình Nam Vương Trạm Diệp còn trẻ tuổi, khom người giơ tay, mời hai vị quý công tử vào cương phủ, kiếm nén hơi thở theo sau. Gả sai vặt trông cửa vội vàng quỳ xuống, ánh mắt hoảng hốt chỉ nhìn thấy góc áo vàng sáng chói lướt qua.

      sợ đến nổi đầu dính sát mặt đất.

      Gã sai vặt đoán sai, tấm bái thiếp cũng có, đột nhiên tới chính là Hoàng đế Đại Lương Trạm Huyên và An Tấn Vương Trạm Sí.

      “Hoàng huynh, ngài thế nhưng lại đến sau tên nô tài này, chắc mật báo với Bình Nam Vương rồi, sợ là bảo đao trong thư phòng bị giấu rồi.” An Tấn Vương phát ra thanh ngã ngớn . xếp hạng thứ tư, cùng Minh Đức Đế đều được Quý phi sinh ra, có đều dung mạo cùng hoàng đế giống nhau. mắt to mày rậm, da màu đồng, làm người khác chú ý nhất là chòm râu quai nón kia.

      “An Tấn Vương đừng xấu tiểu vương, cốn cũng có bảo bối tốt gì, vì vậy mới dám để bệ hạ trông thấy.” Bình Nam Vương đứng bên phải hoàng đế vội lên tiếng. Ngược lại quận vương lại có tướng mạo gần giống với hoàng thượng, là mỹ nam lông mi tú mục, chỉ tiếc chỉ cao có sáu thước, chỉ đứng đến vai của hoàng thượng và An Tấn Vương.

      Minh Đức Đế nhếch môi, “Có phải bảo bối hay , trẫm giúp người nhìn là biết liền.” Hoàng đế mặc bộ trường sam màu xanh bình thường, mặt rồng góc cạnh ràng, con ngươi đen lay láy, ràng mạnh mẽ bá đạo, nhưng lại toát ra khí chất tao nhã, chỉ là ánh mắt quá cao ngạo, như người đứng cao nhìn xuống, làm người khác lo sợ kính phục.

      Hôm nay hoàng đế đột ngột giá lâm Bình Nam vương phủ, phải vì chuyện thiên hạ đại gì, mà chỉ vì cây bảo đao. Bình Nam Vương nghe cách của chủ thượng, e rằng bảo đao của mình khó giữ được.

      Nhắc tới cũng do tự tìm, nếu biết thế chả làm. Chính mình có được cây đao tốt, kịp chờ đến yến hội mà khoe khoang. Ai ngờ bị An Tấn Vương nhìn thấy, làm sao chịu cam lòng từ bỏ thứ thích, mở miệng uyển chuyển cự tuyệt, ai biết An Tấn Vương bụng dạ hẹp hòi, trước mặt chủ thượng khen trong thư phòng Bình Nam Vương có thanh bảo đao có giá trị liên thành, còn cực lực khuyến khích hoàng đế đến nhìn lần. Hôm nay trong thư phòng lại nghe An Tấn Vương nhấc lại, hoàng đế khó có khi nổi lên hứng thú, cũng đợi Trạm Diệp đem bảo đao vào cung, chính mình dẫn hai ba thị vệ tới vương phủ.

      Bình Nam Vương đau thấu tim gan, nhưng nghĩ lại, từ khi bệ hạ từ hành cung trở về, chưa xuất cung lần nào, ngày đêm nghiêm túc lo chuyện triều đình, ít khi được nghỉ ngơi. Nếu nổi lên hứng thú, chính mình dâng lên bảo vật cũng đáng.

      Ba người bước qua cửa lớn, đến nội viện. Trước khi đến, Minh Đức Đế phân phó cần hoa trương, cho nên Trạm Diệp dám gọi mẫu thân và thê tử đến tie1p giá. Chỉ cho Thường Hỉ đến thư phòng quan sát trước, để nữ quyến chỗ khác.

      Đường thanh tỉnh, Trạm Sí mơ hồ nghe được tiếng cười vui vẻ, tinh thần khỏi tỉnh táo, “Trong vương phủ có yến tiệc?”

      Đêm qua Trạm Diệp nghe Phương Hoa qua, vội vàng thành đáp, “Là Cửu muội tổ chức tiệc rượu trong hậu hoa viên.”

      An Tấn Vương xưa nay luôn thích nữ sắc, trong hoàng tộc người có nhiều thê thiếp nhất chính là . Vừa nghe thấy, tinh thần liền chấn động, “Hoàng huynh, đợi huynh xem bảo đao xong, chúng ta có thể đến hậu hoa viên cùng quý nữ vui chơi ? Tuyển tú luôn có nhiều quy củ, lần này ngoài ý muốn mới được phen phong tình, nhìn hoa tươi rộ sắc.”

      Nghe lời này, hẳn nhiên phen phong tình rồi. Đối với hoàng để tham lam mỹ sắc, Minh Đức Đế từ chối cho ý kiến, bật cười lắc đầu, cũng tiếp lời , dẫn đầu đoàn người tiếng vào trong thư phòng.

      Thư phòng bên trong được thiết kế thành hai tầng, vì hy vọng dù chủ nhân có lao lực, cũng được phụ cảnh đẹp của hoa viên phía trước.

      tới lầu hai, tiếng nhạc Thanh Tích du dương từ hậu viện truyền tới. Minh Đức Đế nghe được điệu quen thược, để ý đến bảo đao bàn còn đơi giám định, lững thững đến bên cửa sổ, gác tay nhìn về phía hậu hoa viên, trông thấy các quý nữ cười vui vẻ.

      Minh Đức Đế lắng nghe khúc nhạc “Thiện Nhạc” với làn điệu cổ xưa, là đoạn nhạc tấu lên khi chơi trò ném thẻ vào bình, Lần thứ nhất là nhạc dạo, đợi lần thứ hai đến khúc cuối cùng, tân khách liền nhắm bình mà ném tên, đợi đến khúc nhạc thứ năm chấm dứt, bốn mũi tên trong tay tân khác đều được ném ra. Trước kia Trạm Liên trầm mê trò ném tên vào bình, hoàng đế lúc nào cũng bị buộc nghe khúc nhạc này, nghe đến nổi tai lên kén, hận thể hạ chỉ cho toan bộ Đai Lương được phép tấu bài hát này nữa.

      Bây giờ nghe lại, vẫn là làm người khác chán ghét.

      An Tấn Vương cùng Bình Nam Vương đứng phía sau hoàng đế nhìn nhau, Trạm Sí tiến lên phía trước, như bất cần đời mà lớn mật với hoàng đế ca ca, “Hoàng huynh, phải huynh coi trọng mỹ nhân nhà ai rồi chứ? Huynh chỉ cần lên tiếng, hoàng đệ nhất định đưa nàng đến nơi hẻo lánh, huynh chỉ cần giả bộ ngang qua, với dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của huynh, làm sao mà thể tấu lên giai thoại chứ?”

      Minh Đức Đế cười mắng câu mới , “Trẫm nghĩ, nếu Liên Hoa Nhi ở đây thi ném thẻ vào bình, nhất định nàng đỗ hạng nhất.”

      Vừa rồi Trạm Sí tự tiện đoán tâm tư của đại ca, chỉ là ngờ lại chủ động đề cập tới Vĩnh Nhạc công chúa.

      Từ khi Vĩnh Nhạc công chúa qua đời, Minh Đức Đế liền hành cung ở nửa năm mới trở về. Lúc về thần sắc cử chỉ bình thường trở lại, lo triều chính, dưới quản hậu cung, chút lơ là. Chỉ là Trạm Sí và Trạm Diệp đều là cận thần, trước khi thỉnh thoảng có cùng Trạm Huyên và Trạm Liên chơi đùa, làm sao địa vị của Lục muội muội trong lòng hoàng đế là ai có thể sánh được? Bọn họ từ đó dám nhăc đến Trạm Liên trước mặt bệ hạ, hoàng thượng tất nhiên cũng đề cập đến, nghĩ hôm nay lại…

      Hai vị vương gia liếc nhìn nhau, dám tiếp.

      Ánh mắt của Minh Đức Đế vẫn nhìn về phía xuân ý dồi dào trong hoa viên, khẽ cười tiếng, “ cần sợ hãi, có lời gì mà ngươi chưa đâu.” Hoàng thượng ngừng chút, lại thở dài, “Trước kia trẫm khó chịu, đề cập đến chuyện của Liên Hoa Nhi. Mấy hôm trước nhiều ngày mơ thấy nàng, tối qua khó khan lắm mới có thể mơ thấy, nhưng mặt nàng luôn luôn mờ ảo, trẫm làm sao cũng nhìn được, liên tiếp dọa trẫm sợ tỉnh dậy. Trẫm liền nghĩ, như thế giấu diếm thế gian, lỡ sau này ngay cả dáng dấp của Liên Hoa Nhi trẫm đều nhớ, nàng biết thương tâm đến mức nào.” Nàng thích nhất trước mặt giả vờ, khóc lóc hồi, duyên cớ làm lo lắng.

      đề cập đến công chúa nghẹn trong lòng, ngược lại ra luôn luôn tưởng nhớ. Trong lòng Trạm Diệp nghĩ, cũng qua hai năm, bệ hạ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đau đớn khi mất người muội muội dấu, khom người , “Tuyệt kỹ của Vĩnh Nhạc công chúa khi ném vào bình thần cũng từng nhìn thấy, xác thực là cao thủ số số hai, Đại Lương có rất ít người có thể địch lại công chúa.”

      Khóe môi Minh Đứa Đế cong lên, quay đầu liếc mắt nhìn Trạm Diêp, lại quay lại nhìn vòng về phía, dưới chỗ thiếu nữ háo hứng thi nhau ném tên vào bình dưới cây liễu đằng xa, “Đúng vậy, trẫm luôn thua, biết bị nàng lừa mất bao nhiêu vàng lá.”

      Ba người cười hồi, Trạm Sí tiếp, “Thần nhớ kỹ, cách Vĩnh Lạc cầm tên rất khác với người thường.”

      “Đúng rồi, là do con tiểu thích chỉnh tề trong người nàng gây ra, người khác cầm tên là cầm bó, “Minh Đức Đế mở cửa ra, tựa như bắt chước cử động của Trạm Liên, “thế nhưng nàng phải cầm từng cái từng cái mà phóng…”

      “Hoàng huynh!” Lời hoàng thượng phân nửa bị cắt đứtc, Trạm Sí khỏi kêu lên tiếng, bệ hạ cũng theo con mắt quái lạ của nhìn qua.

      Bây giờ thay da đổi thịt, Trạm Liên biết đại ca nàng mến gần trong gang tấc, chỉ chuyên chú đem cây tên được trạm trổ tinh xảo vuốt vuốt, đầu đối đầu, đuôi nối đuôi, ngắm kỹ càng mục tiệc, sau đó lấy ra cây tên, dùng ngón cái và lòng bàn tay kẹp lấy, khép lại thành hàng.
      linhdiep17, Chris, mylien19614 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Gặp nhau rồi, thanks Nàng

    5. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Dự là Trạm Liên sắp bị hoàng đề hành rồi huhu :-((

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :