1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại - Trọng sinh] Đãi Thiên Hoa Khai - Độc Độc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 1
      Edit: Usagi

      Trạm Liên phát mình được sống lại.

      Ánh mắt nàng có thể thấy những làn mây được khắc trần, mũi nàng có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng, ngón tay nàng có thể nhàng chuyển động. Tất cả những thứ này đều nàng còn sống.

      Nhưng nàng ràng chết rồi mà, chết trong ánh mắt bi thương của Tam ca ca.

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao nàng có thể sống lại lần nữa?

      Trạm Liên chớp mắt nhìn, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Nàng chết, nàng còn có thể ở bên cạnh Tam ca ca, Tam ca ca phải khổ sở.

      “Phu nhân, ngài rốt cuộc cũng tỉnh, tốt quá! Ngài hù chết Xuân Đào!”

      Màn bị vén lên, ánh sáng bất ngờ chiếu qua làm cho Trạm Liên nhịn được híp mắt lại, cùng lúc đó nàng nghe thấy thanh khóc sướt mướt vọng tới.

      Phu nhân, nàng ấy gọi ai là phu nhân? Trạm Liên hé mở mí mắt, nhìn về phía nô tỳ rơi nước mắt đằng kia.

      Trước mắt nàng là khuôn mặt có các vết lấm tấm như bị thủy đậu, phải là bốn Đại cung nữ từng hầu hạ nàng. Bộ dáng đó thậm chí còn bằng tiểu cung nữ ở Hạm Đạm Cung, bởi vì Tam ca ca cho phép nô tỳ có bất kỳ khuyết điểm nào xuất trước mặt nàng.

      “Phu nhân, ngài đừng nghĩ quẩn trong lòng, ngài chết nô tỳ cũng muốn sống nữa. đến cùng, chuyện của lão phu nhân, đầu chữ nhẫn là cây đao, ngài cố gắng chịu đựng chút, ngày ngày liền trôi qua.”

      Trạm Liên nhíu mày nghe nô tỳ có vẻ như bị thủy đậu bên cạnh khuyên bảo, kêu nàng nhịn? Nhịn cái gì?

      Nàng là Lục công chúa được hoàng đế Đại Lương cưng chiều, Trạm Liên, cho tới bây giờ nàng cũng biết chữ nhịn có hình dáng như thế nào.

      “Phu nhân, ngài khát nước sao? Xuân Đào đỡ ngài dậy uống chút nước.” Nha đầu Xuân Đào lau nước mắt .

      Trạm Liên gật gật đầu, muốn mở miệng chuyện, lại phát cổ họng nàng đau dữ dội.

      Xuân Đào cũng tốn sức đỡ Trạm Liên dậy, sau đó lại lót tấm đệm mềm mềm sau lưng cho nàng dựa vào. Trạm Liên vô lực tựa đầu vào giường, theo bản năng sờ sờ cổ họng của mình, vừa nâng tay lên liền sửng sốt.

      Đây phải bàn tay mà nàng ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc, mà là bàn tay có gân xanh nổi lên, xương tay lại gầy như que củi, hơn nữa mười móng tay đều thụt vào trong, vết máu loang lổ đều, giống như bị chuột gặm hết móng vậy.

      Chuyện này làm cho người từ trước đến nay đều thích vẻ đẹp như Trạm Liên thiếu chút nữa muốn vứt bỏ đôi tay này.

      “Lấy gương đến đây!” Trong đầu Trạm Liên nổi lên dự cảm lành.

      Xuân Đào còn đắm chìm trong thương tâm, nghe thấy mệnh lệnh của Trạm Liên truyển đến liền tỉnh táo, nhìn thấy chủ tử có vẻ rất cấp bách, nàng nhanh chóng đáp ứng, chạy lấy gương.

      Xuân Đào hồi, cầm về gương đồng có vẻ rất cũ kỹ, mặt kính cơ hồ chiếu dạng mạo. Trạm Liên mở lớn hai mắt nhìn lâu, vẫn thể thừa nhận gương mặt nàng lên trong kính quá là xa lạ.

      Đây phải là gò má của nàng, phải là khuôn mặt của Lục công chúa Đại Lương.

      “Đây phải là ta, ta là ai…” Nàng thể tin nổi, lẩm bẩm thầm.

      “Phu nhân, ngài gì vậy, ngài là Tứ tiểu thư của Tả Ngự Ấn phủ Đô Sát Viện. Ngài ngay cả bản thân mình là ai cũng nhớ sao?” Chẳng lẽ nàng tới quá muộn, mặc dù cố gắng cứu tiểu thư, nhưng nàng ấy trở nên si ngốc?

      “A?” Tứ tiểu thư của Tả Ngự Ấn phủ, đó phải là… “Ta chính là Toàn Nhã Liên? !”

      “Đúng vậy, tiểu thư!” Xuân Đào vừa nghe, lại hoảng hốt rơi lệ.

      Trạm Liên trợn mắt há hốc mồm, dựa đầu vào thành giường phía sau, nàng sao có thể biến thành Toàn Nhã Liên?

      Nếu như vị nử tử có phúc nhất Đại Lương, được hoàng đế ca ca dành cho tất cả sủng ái là Vĩnh Lạc công chúa Trạm Liên, như vậy Tứ tiểu thư của Ngự Ấn Phủ Toàn Nhã Liên chính là nữ nhân xui xẻo nhất.

      Vốn dĩ Toàn Nhã Liên chỉ có cha làm Ngự Ấn, mà còn có đại tỷ là hoàng hậu trong cung, cả đời đều thuận buồm xuôi gió, nhưng bất đắc dĩ nàng lại quá mức ngang ngược ỷ thế, lại càng nghĩ đến nàng gặp phải nữ tử so với nàng càng ngang ngược hơn.

      Đó chính là Trạm Liên.

      Lục công chúa là do tiên đế cùng cung tỳ sinh ra, cũng bao giờ được nhìn đến. Nhưng sau khi tiên đế băng hà, Tam hoàng tử Trạm Huyên lên ngôi, lập tức đem Trạm Liên phong thành Vĩnh Nhạc công chúa, ngay cả mẹ đẻ của nàng cũng được phong thành Thái phi. Hoàng đế đối xử với Vĩnh Nhạc công chúa nhưng đối xử với chính mình. Trong hậu cung, người tân hoàng cưng chiều nhất phải là hoàng hậu, cũng phải là sủng phi, mà chính là tiểu muội như sen của .

      Chủ nhân lớn trong hậu cung đều biết chuyện này, mọi người đều coi Trạm Liên như bảo bối mà đối đãi. Nhưng người ngoài cung lại biết, mà vị tiểu thư mười hai tuổi được cưng chiều từ như Toàn Nhã Liên lại càng biết.

      Nàng biết mình tiến cung chính là bồi Vĩnh Lạc công chúa chơi đùa, cũng biết hoàng hậu tỷ tỳ của mình cũng phải nể vị tiểu công chúa này ba phần. Nàng chỉ biết tiểu công chúa này đẹp hơn nàng, nàng còn muốn vòng ngọc tay nàng ấy mà nàng ấy chịu, nàng nhất thời sinh khí, đẩy Lục công chúa xuống hồ. Khi đó trời vào thu, hồ nước lạnh như băng, tuy Vĩnh Nhạc công chúa rất nhanh được cứu lên, nhưng thân thể được nuông chiều từ vẫn nhiễm phong hàn, sau hai ngày phát sốt liền khỏe lại. Từ đó, thân thể của Lục công chúa bằng trước kia, hoàng đế đem lửa giận phát hết lên nhà của Toàn Nhã Liên, ngay cả hoàng hậu, lẩn bộ Ngử Ấn cũng bị liên lụy, trước mặt hoàng đế đều phải cụp đuôi làm người.

      Đặc biệt Toàn Nhã Liên, nàng bị hoàng đế chính mình bình phẩm “Phô trương ngang ngạnh, chứa độc tâm”, tám chữ này vừa truyền ra, toàn bộ kinh thành đều chỉ trích nàng. Nàng bây giờ còn là tiểu thư tùy hứng làm bậy nữa, mà luôn bị phụ thân quở trách, bị người nhà lạnh nhạt, bị tỷ muội cười nhạo, đến nổi ngay cả cửa khuê phòng, nàng cũng dám bước ra.

      Mấy chuyện này Trạm Liên nghe được là do hoàng hậu tẩu tử lấy lòng kể lại, lúc ấy nàng cũng gì nhiều. Nàng vất vả chặt đứt ý muốn giết Toàn Nhã Liên cho hả giận của hoàng đế ca ca, hơn nữa nàng ấy đẩy nàng xuống nước là , Trạm Liên cũng phải là người hảo tâm lại cầu xin cho người hại mình.

      nghĩ tới, sau khi mình chết, hồn phách thế nhưng lại nhập vào người nàng ấy.

      Trạm Liên tự chủ lắc đầu, trong miệng còn hỏi, “Bây giờ là ngày nào năm nào?”

      “Tiểu thư…” Xem ra chủ tử khờ , Xuân Đào khóc, ra lời.

      mau.” Trạm Liên có kiên nhẫn quát.

      Xuân Đào hít hít cái mũi, “Tiểu thư, hôm nay là năm Minh Đức thứ tám, ngày mười bảy tháng ba…”

      Minh Đức thứ tám? Trạm Liên lập tức kinh ngạc, mình mất vào năm Minh Đức thứ sáu, như thế nào khi mở mắt ra lần nữa, hai năm trôi qua?

      “Ta tại ở đâu? Sao ngươi lúc lại kêu ta phu nhân, khi lại kêu tiểu thư?”

      “Tiểu thư, đúng, phu nhân, ngài bây giờ ở trong phủ của gia. Đầu xuân năm nay ngài vừa mới thành thân, là do… Thiên gia tự mình chỉ hôn.” Xuân Đào nước mắt tuôn rào, ngừng rơi xuống.

      Theo lý mà , được hoàng đế tứ hôn là vinh hạnh của mọi người, nhưng ai có thể so với Trạm Liên hiểu Tam ca ca của nàng hơn nàng, hoàng đế trước giờ đều bao che khuyết điểm, nhất là đối chuyện của nàng, giết Toàn Nhã Liên coi như là khai ân rồi, làm sao có thể thay nàng chọn vị phu quân tốt chứ?

      “Nàng… ta gả cho loại người nào?”

      “Là Sử thừa Mạnh Quang Đào, Mạnh đại nhân.”

      ?” Trạm Liên thường xuyên nghe Tam ca ca về chuyện trong triểu, tuy rằng chức quan Sử thừa thất phẩm này Trạm Liên để vào mắt, nhưng nàng lại biết Mạnh Quang Đào, chính là Trạng Nguyên lang vào năm Minh Đức thứ năm. Năm đó nàng nháo muốn lên triều nhìn lén hoàng đế ca ca chọn Trạng Nguyên, Tam ca ca khó có khi nào từ chối cầu của nàng, lần đó lại cho phép. Ca ca là thí sinh trẻ tuổi tuấn tú, sợ nàng tuổi kích động, liền vứt bỏ ca ca, cùng Trạng Nguyên lang bỏ trốn.

      Sau này mới biết, thí sinh tuấn tú trong miệng Tam ca ca, chính là Trạng Nguyên Mạnh Quang Đào.

      Nếu như thế, đem Toàn Nhã Liên chỉ hôn cho Mạnh Quang Đào, đúng là dễ dàng gì.

      “Đúng vậy, phu nhân, tuy rằng gia mắc bệnh nặng, nhưng chưa biết chừng ngày mai liền khỏi, phu nhân nghĩ thoáng chút, Thiên gia phải cho ngài đến đây để làm quả phụ.

      “…” Trạm Liên còn nghĩ Tam ca ca thay đổi lớn, nhưng khi nghe Xuân Đào , liền như bị tát cái. Huynh ấy chính xác muốn Toàn Nhã Liên đến đây làm quả phụ! Huynh ấy đáp ứng với mình giết nàng, nên thay đổi biện pháp làm nàng sống bằng chết.

      Trạm Liên nhìn dấu vết tím xanh cổ mình trong gương, cũng có thể nghĩ ra nguyên nhân hậu quả, nhưng nàng vẫn muốn Xuân Đào đem tất cả mọi chuyện ra ràng,

      Xuân Đào bên dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng, bên đứt quãng ra ngọn nguồn.

      Quả nhiên, mấy năm qua Toàn Nhã Liên có cuộc sống tốt, vẫn tránh né trong khuê phòng nhiều năm. Quý nữ Đại Lương mười lăm xuất giá, nàng mười tám mà cũng ai hỏi cưới. Hoàng đế ca ca ra đạo thánh chỉ, làm cho nàng đầu xuân năm nay liền có hôn phối với Mạnh Quang Đào, mà hôn này lại là để xung hỉ. Mạnh Quang Đào biết trúng phải cái gì, coi như sống còn bao lâu nữa, hơn nữa nàng gả đến đây đề xung hỉ, người Mạnh gia còn muốn nhìn nàng, bà bà Mạnh lão phu nhân làm khó dễ là chuyện thường như cơm bữa, ngay cả em chồng cũng có thể quát tháo nàng om sòm, có thể nghĩ nàng sau khi đắc tội mình thanh danh xấu đến chừng nào. Mười đầu ngón tay gồ ghề, chắc phỏng chừng bản thân nàng tự cắn mình. Cắn đến khi thấy thịt cũng dừng được, xem ra tinh thần nàng đến lúc chịu nổi, cuối cùng lựa chọn treo cổ tự sát, sau đó thân thể nàng lại bị linh hồn chết hai năm của mình chiếm lấy.

      Đây rốt cuộc là chuyện hồ đồ như thế nào!

      Lúc này, ngoài cửa bị người khách khí dùng sức vỗ hai cái, liền nghe thấy nha đầu bên ngoài la lớn: “Phu nhân ở trong phòng sao? Nô tỳ theo lệnh của lão phu nhân qua đây.”

      Xuân Đào cả kinh, lầm bầm lầu bầu, “Hay là lão phu nhân biết chuyện?”

      “Lão phu nhân là mẹ ruột của Mạnh đại nhân à? Ngươi chuyện của ta?”

      “Đúng vậy, xin phu nhân thứ tội, vốn lúc ngài gả qua đây, lão phu nhân có chút vừa ý, nô tỳ nghĩ nếu bà ấy biết được ngài nghĩ thoáng chuyện này, về sau lại càng làm khó ngài, nên Xuân Đào cả gan thông báo.”

      Trạm Liên đối với cuộc sống của Toàn Nhã Liên tựa như mơ hồ, ràng, bản thân lại vừa mới hoàn hồn sống lại, nên cũng còn nhiều sức lực. Nhưng nàng ở bên cạnh hoàng đế ca ca nhiều năm, cũng học được gặp chuyện sợ hãi, thời điểm quan trọng lại càng bình tĩnh, nàng : “Ngươi trước mở cửa cho nàng ấy vào,” Trạm Liên lần nữa nằm xuống, “Giúp ta đem màn buông xuống.”

      Xuân đầu gật đầu đáp ứng, bên buông màn, bên liếc nhìn chủ tử cái. Chủ tử phải mất trí nhớ đến ngu dại sao, như thế nào lúc này nhìn thấy rất tốt nha!!

      kịp suy nghĩ nhiều, nha đầu bên ngoài bản thân tự đẩy cửa vào, nàng ta tự tiện vào phòng trong, hơi vui : “Xuân Đào, ngươi ở trong phòng, tại sao mở cửa cho ta?”

      Xuân Đào hoảng sợ, nhìn thấy nha hoàn Kim Châu hầu hạ bên người Mạnh tiểu thư, chột dạ ấp úng , “Kim Châu tỷ tỷ, ngươi, ngươi đến rồi, ta, ta muốn .”

      Nhìn xuyên qua màn trướng, Trảm Liên hơi hơi nhăn mày lại.

      “Chậm như vậy, đồ ăn đều hư hết!” Kim Châu kiên nhẫn, “Phu nhân đâu?”

      “Ở, ngủ.”

      Kim Châu để ý đến Xuân Đào, liền vang dội kêu to, “Phu nhân, phu nhân.”

      Bên trong có tiếng trả lời.

      Xuân Đào rụt cổ, lo lắng đưa mắt nhìn màn trướng.

      “Phu nhân, phu nhân.” Kim Châu nản lòng, tiếp tục lớn giọng kêu.

      “…Ừm.” Lại cách lúc sau, người trong màn mới chậm rãi lên tiếng, chữ này dù thanh lớn, nhưng uy nghiêm vô hình làm cho hai nô tỳ thầm cả kinh,

      Kim Châu thấy quái lạ, liếc màn trướng cái, tự chủ hạ thấp giọng phần : “Phu nhân, nô tỳ đến đây truyền lời của lão phu nhân.”

      .” Người giường tích chữ như vàng.

      Kim Châu : “Nô tỳ trước hết xin hướng ngài nhận tội, lão phu nhân để cho nô tỳ chuyển lời cho phu nhân, nếu chữ ngài nghe lọt, bất kính với phu nhân, xin phu nhân đừng trách tội nô tỳ,” xong, nàng cũng chờ Trạm Liên trả lời, lập tức , “Ngươi là đồ đàn bà lười biếng, bây giờ là giờ gì, còn ở trong phòng ngủ muốn tìm đường chết, còn mau tới hầu hạ tướng công của ngươi uống thuốc!”
      nhimxu, linhdiep17, hạnh dori14 others thích bài này.

    2. boconganh92

      boconganh92 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      13
      Đúng là oan gia mà. Trọng sinh vào đúng ngay kẻ thù của mình. Lại còn phải đối phó với tình cảnh khó khăn do chính caca mình tạo ra nữa. ><
      Truyện hấp dẫn từ chương đầu luôn. ủng hộ nàng nhiều <3<3<3
      Cho mình hỏi là có lịch post bộ này ko vậy nàng

    3. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 2

      Nếu người nào dám ở Hạm Đạm Cung mà hô lớn gọi như thế này, nhất định dính vào tử tội, làm liên lụy cả cửu tộc. Tứ tiểu thư quá được nuông chiều, thực coi ai ra gì.

      Ngay cả đứa nha hoàn mà cũng dám làm càn.

      Trạm Liên nâng tay lên, nhìn móng tay xấu xí của mình, lật tay cái, vân đạm phong khinh : “Ngươi ra ngoài chờ .”

      Bây giờ thiếu phu nhân có chút kỳ quái, thanh tuy nhàng, nhưng phân lượng rất lớn. Kim Châu ngạc nhiên há hốc mồm, dám gì nữa, ngoan ngoãn ra ngoài.

      Xuân Đào lập tức thay chủ tử vén màn lên, ngữ khí lo lắng hỏi: “Phu nhân, bộ dáng ngài bây giờ, làm sao có thể gặp gia cùng lão phu nhân?”

      tìm bộ xiêm y có cổ cao đến đây, gặp mặt lần cũng tốt.” Trạm Liên bước xuống giường, thử động động cổ tay cùng bàn chân, khí lực cũng còn tốt, xem ra hồi phục được phân nửa. Chính mình như thế nào mà nhập vào thân thể của Toàn Nhã Liên, đại khái bây giờ còn nhiều nghi vấn chưa , giờ tốt nhất giải quyết việc cấp bách trước mắt này trước .

      Đợi lúc Trạm Liên và Xuân Đào chuẩn bị xong, hơn nửa canh giờ trôi qua, Kim Châu bên ngoài thúc giục mấy lần, thế nhưng Trạm Liên vẫn nhàn nhãn ngồi trước bàn trang điểm chỉnh lại y phục. Kỳ Trạm Liên cảm thấy hài lòng với tay nghề trang điểm của Xuân Đào, và cả xiêm y cùng đồ trang sức của Toàn Nhã Liên, nàng nhướng nhướng lông mi quan sát hết cả nén hương, nếu phải Xuân Đào gấp đến độ muốn khóc, nàng muốn đứng dậy.

      Trạm Liên cố gắng miễn cưỡng ra, liền thấy nha hoàn mập mạp vọt đến trước mặt nàng, còn la lối: “Phu nhân, ngài trì hoãn thời gian dài như vậy, lão phu nhân nhất định nổi giận, ngài tốt nhất bây giờ nên nghĩ cách xin tội như thế nào .”

      Trạm Liên nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, lời nào liền ra ngoài. Nàng đứng hành lan, quét mắt nhìn cái sân hẹp vòng, chỉ chỉ hai bà vú già quét lá đằng kia: “Ngươi, còn ngươi nữa, qua đây.”

      Hai vú già nghe lời, đến trước mặt Trạm Liên.

      “Đem nha đầu kia kéo xuống, đánh mười roi.”

      Lời của Trạm Liên hời hợt, nhưng khi vào tai mấy người khác, lại tựa như tiếng sấm, ai ai cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ, Kim Châu kinh ngạc, “Phu nhân, ngài muốn đánh ta? Nhưng ta chính là nha hoàn thiếp thân bên người của tiểu thư.”

      “Phu nhân, cái này sợ rằng thích hợp ạ.” Xuân Đào cũng giọng .

      Toàn bộ Mạnh phủ này, lão phu nhân cưng chiều Mạnh tiểu thư nhất, mà Kim Châu lại là nha hoàn bên cạnh nàng ta, nếu đánh nàng ta phải cũng là đánh mặt tiểu thư hay sao? Hơn nữa nàng ta đến đây là để truyền lời của lão phu nhân, chẳng may nếu lão phu nhân và tiểu thư trách tội xuống…

      “Có gì mà thích hợp. ta quyết định, kéo xuống đánh.” Trạm Liên khoát khoát tay, giống như xua đuổi con ruồi.

      Nô tài trong viện này đều do Toàn Nhã Liên đem từ nhà tới, mặc dù thân cận với Toàn Nhã Liên, nhưng bọn vẫn biết nhận thức được chủ tử là của nhà mình, vì vậy hai bà vú già liền đem Kim Châu kéo xuống.

      Tiếng hét của Kim Châu rất chói tai, Trạm Liên nhíu mày, đến khi ra ngoài sân mới còn nghe thấy thanh nào nữa.

      Xuân Đào theo sau, mới vừa mở miệng lại nghe chủ tử hỏi nàng nên đường nào, nàng chỉ có thể run rẩy chỉ đường, trong đầu kêu rên ngớt. biết mặc dù chủ tử nhìn tốt hơn nhiều rồi, kỳ thực còn rất mơ hồ, ngay cả nơi ở của gia cũng nhớ. Chỉ sợ vấn đề vừa nãy là do phu nhân nhất thời hồ đồ nên mới ra lệnh như thế. Nếu đụng chạm đến lão phu nhân cùng tiểu thư, vậy coi như gặp phiền phức lớn rồi.

      Xuân Đào sợ gần chết, thầm nghĩ khuyên chủ tử nên ở trong phòng, đừng ra ngoài. Ai ngờ lão phu nhân lại phái người tới, thấy phu nhân trễ thế mà còn chưa đến, làm bà phải chờ đến nóng ruột.

      Trạm Liên để nha đầu kia trước dẫn đường, Xuân Đào sau cùng, mồ hôi lạnh làm ướt cả lưng áo.

      Mạnh mẫu tự thấy bản thân mình là người có phúc. Bà tuy bị cha dùng hai khúc vải bán cho tú tài nghèo làm vợ, đồng thời cũng trở thành quả phụ khi còn trẻ, nhưng bà lại sinh được hai đứa con trai, ai cũng có bản lĩnh lớn bằng trời. Đứa con lớn nhất chỉ thi lần đậu Trạng Nguyên, tiền đồ sáng lạng , hoàng đế lão gia còn thưởng thức , giữ ở lại kinh thành làm quan. cũng chịu thua kém, mua tòa viện lớn, liền đem bà cùng nhị đệ lên Kinh, đồng thời nhờ con trai lớn giúp đỡ, đứa thứ hai cũng được vào làm quan trong Lục Phiến Môn. Nhà của bà có quan văn quan võ, bà như thế nào có phúc khí chứ?

      Nhưng từ khi đứa con lớn bệnh nặng, Mạnh mẫu cũng cám thấy phúc khí chấm dứt. Vốn dĩ đối với việc hoàng đế tự mình hạ chí tứ hôn xung hỉ cho lão đại mà bà cảm thấy vui vẻ, nhưng lại nghe , mặc dù con dâu xung hỉ là người trong gia tộc của hoàng hậu, nhưng lại bị hoàng đế chán ghét, Mạnh lão phu nhân liền sụp đổ, có pho tượng như ôn thần ở đó, dù con lớn có khỏe lại, ai lại dám đề bạt người có lão bà hay chị dâu trong nhà bị hoàng đế ghét kia chứ? Đừng đến con trai, ngay cả nữ nhi e rằng cũng khó kiếm được nhà chồng nào tốt.

      Mạnh gia bọn họ, yên ổn tốt đẹp, tự nhiên bị ngôi sao Tang Môn làm hỏng.

      Tất cả các tức giận đều bị dồn nén trong ngực. Mạnh mẫu chỉ biết lấy con dâu ra làm sai sử cho hả giận, bà cũng mặc kệ nàng ta là đích nữ nhà nào, bà chỉ biết nữ nhi xuất giá giống như bát nước đổ ra ngoài, nhà mẹ đẻ cũng can thiệp vào được. Huống chi bà cũng nghe nhà mẹ đẻ nàng cũng muốn nhìn thấy nàng, Mạnh lão phu nhân càng thêm đày đọa nàng mà kiêng nể gì hết.

      Toàn Nhã Liên chỉ vừa mới gả đến được hơn tháng, thế nhưng Mạnh mẫu đặt ra quy củ, sáng chiều phải đến vấn an, còn phải hầu hạ bà ăn, bưng trà rót nước, hầu hạ rửa chân, còn muốn nàng mớm thuốc cho trượng phụ nằm bất động giường. Chỉ cần Toàn Nhã Liên có thể thảnh thơi nửa khắc, Mạnh mẫu trong lòng liền thoải mái.

      Bây giờ Toàn Nhã Liên cáo ốm xin nghỉ ngơi, Mạnh mẫu thấy mặt nàng trắng bệch, nghĩ thời gian còn nhiều, liền cho phép nàng nghỉ nửa ngày. Ai ngờ nàng nghỉ ngơi cái, liền quên luôn thời gian cho trượng phu uống thuốc, Mạnh mẫu giận mà có chỗ phát tiết, tính kiếm nha hoàn, vừa vặn nữ nhi Thái Điệp qua đây, bà liền mượn nha hoàn của nàng, để cho nàng ta kêu đứa con dâu kia tới.

      Chỉ là qua hơn canh giờ, phái nha hoàn thứ hai rồi, mà con thấy ngôi sao Tang Môn kia đến. Mạnh Thái Điệp ở bên nhìn thấy, hả hê thêm mắm thêm muối, làm Mạnh mẫu tức giận đến nổi dùng móng tay kéo kéo vòng phật châu.

      Lúc này Trạm Liên mới chầm chậm xuất , cần người thông báo, nàng vừa bước vào liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Trạm Liên làm công chúa hơn mười năm, dáng vẻ cao nhã đoan trang của hoàng gia ngắm sâu vào tận xương tủy, giơ tay nhấc chân đều thể khí chất cao ngạo như nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, mặc dù thân hình mỏng manh, nhưng cũng ai dám bước lên phía trước làm càn, số nô tài còn cảm thấy sợ hãi, đầu gối muốn mềm nhũn.

      Tròng mắt của Mạnh mẫu như muốn rớt ra, nhưng liếc qua Trạm Liên vừa mới bước vào cửa, trong lòng bà biết sao lại cảm thấy kinh ngạc, thiếu chút nữa muốn đứng dậy chào đón.

      “Nhã Liên xin thỉnh an lão phu nhân.” Trạm Liên hời hợt cúi người hành lễ. Mặc dù chưa thích nghi được, nhưng lão bà trước mặt bây giờ là bà bà của thân thể này, tạm thời nàng còn cách nào, chỉ có thể chịu đựng quỳ xuống.

      Thẳng đến khi tẩu tử lên tiếng, Mạnh Thái Điệp mới biết mình choáng váng mặt mày. Ngày hôm nay cách tẩu tử giơ tay nhấc chân, phải là do nàng ta nằm mộng nên mới học được phong thái của tiểu thư nhà quan lớn này đấy chứ? phải, cử chỉ cùa nàng so với mấy tiểu thư ấy còn có khí chất hơn.

      Nàng ràng chỉ là đứa con xui xẻo, xứng đáng sở hữu phong phạm ấy! Mạnh tiểu thư đố kỵ, siết chặt khăn tay. Nàng ta trước kia phải luôn luôn sợ hãi rụt rè nhưng con chuột đó sao!

      Mạnh mẫu lên tiếng, giống như nghe thấy lời nàng .

      Trạm Liên quỳ hồi, tự động đứng lên, “Lão phu nhân tức giận sao? Nhã Liên xin nhận tội với ngài. Ngài đại nhân đại lượng, tha thứ ta lần này thôi.” Trạm Liên kiêu ngạo, làm bộ làm tịch cũng chỉ có thể làm nửa. Nàng muốn gọi nương, cũng muốn gọi bà bà. Dưới cái nhìn của nàng, đây là nương cùng bà bà của người khác.

      Chỉ là nàng chó ngáp phải ruồi, Mạnh mẫu đúng thực cho Toàn Nhã Liên gọi bà là nương, cũng thừa nhận nàng là thiếu phu nhân nhà này, lấy lý do là đợi nàng chân chính quen thuộc với quy củ của Mạnh gia, thành phần tử của Mạnh phủ, nàng mới được coi là người của Mạnh gia nhà họ.

      Mạnh mẫu thấy nàng thế nhưng dám tự mình đứng dậy, liền khiếp sợ, bà lập tức trừng mắt, giống như chuông đồng, lấy mười phần sức lực quát, “Nghiệt phụ! Còn quỳ xuống!”

      Trạm Liên chỉ coi như côn trùng lải nhải quanh tai, nàng lớn lên trong thâm cung, khi còn bé bị người ta vắng vẻ, lớn lên lại được khen tặng, nàng sớm quen thuộc với vô số bộ mặt của các chủ tử cùng bọn nô tài. Chỉ cần liếc mắt cái, nàng liền biết Mạnh lão phu nhân này là người lớn lên trong cảnh nghèo khó, có va chạm tiếp xúc nhiều với các đại môn hộ, tự cao tự đại, biết nhìn xa trông rộng. Trạm Liên có thời gian tính toàn cũng loại ngu phụ này, nàng chỉ muốn nhìn xem chủ nhân nhà này là người như thế nào thôi.

      “Lão phu nhân hà tất nổi giận, lão phu nhân phải muốn ta đến cho Mạnh đại nhân uống thuốc sao? Rốt cuộc cho Mạnh đại nhân uống thuốc quan trọng, hay quở trách Nhã Liên quan trọng hơn?” Trạm Liên mặt biến sắc, đồng thời ngoắc ngón tay gọi nô tỳ cầm chén thuốc tới, “Đây là thuốc sao? Nóng, ấm hay vẫn còn lạnh?”

      Nha hoàn cầm chén thuốc khiếp sợ, nhìn thấy phu nhân thế nhưng coi lão phu nhân vào trong mắt, theo bản năng đáp, “Hồi phu nhân, là ấm a.”

      “Tốt, theo ta vào.” Trạm Liên gật đầu, quay bước vào phòng trong.

      Mạnh mẫu bị cử chỉ đại nghịch bất đạo của con dâu làm cho tức giận, đến mức tay cầm hạt châu đều run rẩy. Bà còn muốn gì đó, nhưng chỉ thấy nàng thong thả bước vào nội thất.

      Khi Trạm Liên vào trong phòng, bị mùi tanh hôi thối cùng hương dược nồng nặc làm cho cảm thấy khỏe, nàng liền nhíu mày.

      “Người nào ở bên ngoài tranh cãi ầm ĩ?” thanh hữu khí vô lực từ sau tấm màn trúc truyền ra.

      Trạm Liên vòng qua bên trái bình phong, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người nằm giường.

      “A!” Trạm Liên vừa nhìn thấy, liền kinh ngạc vạn phần.

      Nằm giường là nam nhân mặc bộ áo lót, khuôn mặt có thể nhìn ra chút tuấn tú, chỉ cần… có mấy vết lở loét mặt cùng lông mi rơi hết nửa kia, đây chính là mỹ nam nhân.

      Ánh mắt Trạm Liên tràn đầy vẻ chán ghét, thèm che giấu. Nàng biết đây là bệnh gì, đây chính là căn bệnh bỉ ổi nhất của nam nhân, hoa liễu!

      ra Tam ca ca phải phạt người, mà là hai người!

      Theo lý Minh Đức Đế để cho Lục công chúa thấy loại bệnh bẩn thỉu này, thế nàng làm sao lại biết? Người đời ngờ đến, tiên đế chính là vì căn bệnh hoa liễu này mà chết. Hậu cung chứa đầy mỹ nhân đủ loại, nhưng hết lần này đến lần khác, lại muốn ra ngoài cung tầm hoa vấn liễu, cuối cùng dính vào loại bệnh bẩn thỉu này. Lúc đầu Trạm Liên biết ngọn ngành, nháo với Minh Đức Đế nàng muốn nhìn phụ hoàng, Minh Đức Đế có biện pháp, đành phải mang nàng lần, nên nàng mới biết được chứng bệnh xấu xí này, cũng biết phụ hoàng mình có bao nhiêu hoang dâm vô độ.

      nghĩ tới, bây giờ nàng lại gặp cái đồ vô sỉ như thế này!

      Trạm Liên tức giận, đồng thời đáy lòng lại thầm kêu khổ: Tam ca ca, huynh hận Toàn Nhã Liên như vậy, bảo muội làm sao có thể ra thân phận với huynh đây!

      “Tiện phụ, ánh mắt đó của ngươi!” Mạnh Quang Đào nằm giường vốn rừng rực lửa giận, lại thấy ánh mắt Trạm Liên giống như nhìn vật bẩn, liền chút nghĩ ngợi, cầm chén trà kế bên ném về hướng nàng.

    4. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Ôi, Trạm Liên có vẻ còn ăn hành dài dài :-((((((

    5. YooMi

      YooMi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      2,835
      Hành còn dài~~:yoyo65:
      RVNT0105 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :