1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Cổ đại] Trường An loạn - Hàn Hàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      CHƯƠNG 6.2




      lôi đài Mục Thiên Ưng dần dần lộ thế yếu. Nếu có điều bất ngờ xảy ra, thực lực hai bên quyết định thắng bại. Sư phụ Huệ Nhân vẫn đổi sắc mặt, nhàng ứng phó.

      Tôi hỏi: Sư phụ sao lại tới đây?

      Sư phụ : Bởi các bị tiền bối của Thiếu Lâm đều bàn rằng quyết định số việc ở đây.

      Tôi hỏi: Vậy cuộc tỉ thí lần này là thế nào ạ?

      Sư phụ : Con cũng thấy đấy, Thiếu Lâm xảy ra chuyện lớn, cuộc tỉ thí lần trước thực ra chúng ta thắng nhưng khiến người ta tâm phục, vậy nên mọi người đều cảm thấy cuộc tỉ thí chọn minh chủ lần này do Võ phát động.

      Tôi hỏi: Vậy sao Võ lại nắm chắc phần thắng đến thế ạ?

      Sư phụ : Ta biết, mọi người cũng đều cảm thấy kỳ lạ. Kẻ có võ công cao cường nhất trong Võ giờ chính là Lưu Nghĩa, ruột của Lưu Vân, tuy võ công của Lưu Nghĩa tồi, song thực thể đứng ở vị trí thứ mười trong số mười người đứng đầu trong giang hồ được, vì sao lại phát động cuộc tỉ thí này.

      Tôi : Vậy ta càng cẩn thận trọng hơn nữa.

      Sư phụ : Đúng vậy, đây lại là địa bàn của Võ . biết chúng định giở trò thế nào.

      Tôi hỏi: Vụ việc ở Thiếu Lâm, rốt cuộc do kẻ nào gây ra ạ?

      Sư phụ : tiện , mọi người đều bảo là do Võ , ta thấy việc đơn giản như vậy đâu.

      Tôi hỏi: Có việc con cần báo cáo, khi con ngang qua Quá Sa...

      Sư phụ ngắt lời : Ta biết vụ việc đó rồi. Con có thể nghĩ rằng con báo thù cho Thiếu Lâm. Song về việc rốt cuộc có phải do toàn người đó thực hay , con chớ nghĩ nhiều thêm nữa.

      Tôi : Con nghe chính miệng chúng ra mà, ở trong tửu lâu.

      Sư phụ : Việc chính miệng ra chưa chắc là việc do chính tay làm.

      Tôi : Vậy con chẳng phải giết oan họ sao.

      Sư phụ : Cũng thể như vậy. Tóm lại, cứ xem diễn biến trước mắt .

      đoạn, Mục Thiên Ưng bị trúng chưởng của Huệ Nhân sư phụ, miệng thổ ra máu tươi. Dưới lôi đài lại rì rầm bàn tán. Suy cho cùng, chẳng ai muốn việc gì cũng do Thiếu Lâm làm chủ.

      Song, dường như có cao thủ nào nắm chắc phần thắng.

      Mọi người đều xì xào bàn tán, biết bao giờ Lưu Nghĩa mới xuất . Bởi họ tin chắc rằng, cuộc tỉ thí võ công lần này là do Võ phát động, cho nên Lưu Nghĩa chắc chắn luyện được môn thần công nào rồi.

      Cuối cùng Lưu Nghĩa cũng xuất .

      Mọi người cảm thấy đây mới là trận đấu họ thực chờ đợi. Còn minh chủ lần này chắc trong hai người họ.

      Đám đệ tử Võ dưới lôi đài reo hò vang dội.

      Lưu Nghĩa rất ít khi xuất trong các cuộc đánh lộn, chủ yếu do phụ trách công việc quản lý Võ . Hồi còn trẻ, từng có nền tảng võ công tồi, song tiếc rằng dường như chưa có ai thấy được bản lĩnh thực của .

      Lưu Nghĩa chẳng chẳng rằng, vừa bước lên lôi đài liền tung cước quét đất, sư phụ Huệ Chân nhảy lên, quả thực như thể khinh công, ông đứng giữa trung lúc, rồi mới hạ xuống mặt đắt, sau đó tung cú xoay mình đá hậu, nhằm thẳng giữa mặt Lưu Nghĩa.

      ngờ tay trái Lưu Nghĩa đỡ chân, tay phải thuận theo thế trượt xuống, đầu cúi gập lại, vác sư phụ Huệ Nhân lên .

      Phía dưới trầm trồ.

      Sư phụ Huệ Nhân dường như phản kháng lại, cứ thế cưỡi lên vai Lưu Nghĩa, có bất kỳ động tác gì. Nghĩ cũng phải, dù chân bạn có đá lên cao đến mức nào nữa cũng đá tới vị trí đó, vả lại chỉ cần buông tay là sư phụ Huệ Nhân hạ người xuống.

      Lưu Nghĩa bất ngờ thuận thế chồm xuống đất, sư phụ Huệ Nhân cũng bị hất xuống, song vẫn đứng vững mặt đất. Lưu Nghĩa lại tung cú quét đất, mọi người rất kinh ngạc, việc sử dụng cùng chiêu thức nhiều lần quả thực thường thấy ở các cao thủ.

      Sư phụ Huệ Nhân lại lần nữa nhảy vọt lên cao.

      Lưu Nghĩa tung thoái pháp ra nửa chừng liền thu lại, tay chống đất bay vọt lên trung, khi đối diện với sư phụ Huệ Nhân liền đánh chưởng. Sư phụ Huệ Nhân nghiêng người né chưởng, đẩy tay Lưu Nghĩa ra, dùng trảo phóng vào ngực y. Lưu Nghĩa cũng nghiêng người, cả hai nghiêng người nhìn nhau trong trung, rồi tiếp đất cùng lúc.

      Lưu Nghĩa lại bất ngờ tung cước quét đất. Lần này sư phụ Huệ Nhân né tránh, nghĩ thể dùng chiêu thức đến ba lần. Cú quét đất của Lưu Nghĩa trúng bàn chân của sư phụ Huệ Nhân, bất chợt thời gian như lắng đọng, động tác của hai người đều dừng lại.

      Mọi người đều nín thở, muốn biết xem lôi đài rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Việc vừa xảy ra rất đơn giản, chân của hai người đều cứng, họ đều đau nhói hồi lâu.

      Đợi sau khi cơn đau tan biến, Lưu Nghĩa lập tức sử dụng Thái Cực. Thái Cực là thứ quyền thuật rất khó mô tả, hình dung. Đến giờ vẫn chưa có thứ quyền lộ nào có thể khắc chế được. Song với bản lĩnh của sư phụ Huệ Nhân, chắc chắn có thể đỡ được từng chiêu, sau khi trông thấy chiêu thức liền nghĩ ra đối sách, trong tình huống thực chiến, đây tuyệt đối là chiến thuật hữu dụng nhất.

      giang hồ có cách rất thịnh hành, tôi và sư phụ đều tán đồng, đó là quyền nọ khắc quyền kia, tỉ như tôi luyện Đường Lang quyền, song nghe hầu quyền có thể khắc chế được Đường Lang quyền. Điều này tuyệt đối có căn cứ, nếu quả như vậy giang hồ cần phải đánh đấm nữa, dùng miệng là được, hai người gặp nhau, cùng thông báo quyền pháp, sau đó người ra quyền pháp kém hơn phải chịu thua. Các loại quyền pháp đều là thứ dùng để nâng cao sức khỏe và kéo dài tuổi thọ, song giang hồ là nơi ganh đua tốc độ, sức mạnh và binh khí.

      Sư phụ tôi dạy quyền thuật, cũng có bài quyền, song cùng lắm là vài ba chiêu liền nhau, như vậy mới có thể tùy cơ ứng biến, quyền Thiếu Lâm cũng được triển khai ra nhiều loại quyền cực ngắn. Thái Cực của Võ bài quyền dài, càng ngày càng thích hợp với các trận đấu đại, song may mà ám khí của Võ phát triển rất nhanh, khiến Võ trở thành bang phái sử dụng ám khí lớn mạnh nhất trong giang hồ, vậy mà lần này bản thân học lại quy định được dùng ám khí, là khó hiểu.

      lôi đài, Lưu Nghĩa ngừng dùng các đòn ngắn tấn công, song đều bị sư phụ Huệ Nhân hóa giải.

      Hai người đánh nhau rất náo nhiệt, nhất thời khó phân cao thấp. Song sắc mặt sư phụ Huệ Nhân càng tỏ ra ung dung tự tại. Đột nhiên tôi hét lên “Chết rồi!”

      Hỷ Lạc và sư phụ cùng lúc hỏi tôi xem xảy ra chuyện gì.

      Tôi , trúng ám khí rồi.

      Sư phụ hỏi: Ám khí của Lưu Nghĩa à?

      Tôi : phải ạ, từ phía dưới phóng lên. Rất nhanh, chuẩn xác và mặt, con suýt phát ra.

      Sư phụ gật đầu, hỏi: Có độc ?

      Tôi : Con lắm.

      Sư phụ liền vỗ vai tôi, nhảy lên lôi đài.

      Dưới lôi đài lao nhao mắng nhiếc, ý rằng sư phụ tôi quá nóng vội, ít nhất cũng phải đợi sau khi người xuống rồi hẵng lên.

      Sư phụ tôi thầm với sư phụ Huệ Nhân mấy câu. Hai vị lão nhân cùng vội vã rời khỏi lôi đài.

      Bên dưới bắt đầu hỗn loạn.

      Lưu Nghĩa đứng lôi đài, tỏ ra rất khó hiểu.

      lúc sau, lôi quản bước lên, , phái Lưu Nghĩa sử dụng ám khí nên mất tư cách thi đấu.

      Lúc này bên dưới như thể mất kiềm chế, mọi người đều nhao nhao muốn lên tra khảo lôi quản.

      Lôi quản : Chúng tôi phát ra vết trúng ám khí người trưởng lão Thiếu Lâm, vậy nên điểm số của họ đều tính. Đả lôi đài bắt đầu lại từ đầu.

      Cuộc tỉ thí diễn biến đến mức độ này, nên có ai dám lên.

      Bấy giờ có nam tử mặc áo dài phong độ phi phàm bước lên lôi đài, tay chống nạnh, cúi xuống nhìn mọi người dưới khán đài.

      Hỷ Lạc kinh ngạc kêu lên: Huynh trông kìa! Vạn Vĩnh đấy!

      Tôi ngẩng lên nhìn, quả nhiên là huynh ta. Đây là lần đầu tiên Hỷ Lạc thấy vật trước tôi.

      Vạn Vĩnh : có ai lên lôi đài sao?

      Lưu Nghĩa phái Võ tâm phục, lại nhảy lên lôi đài hỏi mọi người phía dưới: Tôi là người thẳng thắn, tuyệt đối dùng ám khí sát hại sư phụ Huệ Nhân. Vậy nên tôi vẫn đủ tư cách tham gia!

      Vô số đệ tử dưới Võ dưới khán đài đều gào to: Có, có chứ!

      Lưu Nghĩa và Vạn Vĩnh cùng chạm kiến, sau đó quyết định, lần này mọi người được sử dụng binh khí.

      Còn chưa kịp định thần, hai thanh kiếm trong chớp mắt lìa khỏi vỏ.

      Song tôi nhìn thấy , khi kiếm được rút ra, thanh kiếm của Vạn Vĩnh phun ra vài tia nước .

      Có độc. Tôi với Hỷ Lạc.

      Hỷ Lạc : Cái gì có độc?

      Tôi : kiếm của Vạn Vĩnh có độc.

      Hỷ Lạc : bỉ ổi!

      Giờ phút này tôi đột nhiên cảm nhận được tin tưởng tuyệt đối của Hỷ Lạc đối với bất kỳ những gì tôi .

      chứng minh tôi ngoa, chưa múa được mấy phát, kiếm pháp của Lưu Nghĩa hỗn loạn, còn ra đường hướng gì. Mọi người dưới khán đài đều cảm thấy đúng là thiên ngoại hữu thiên. Lưu Nghĩa ít ra cũng đấu được với sư phụ Huê Nhân ít hiệp, vậy mà lúc này chưa đến hai hiệp bại dưới tay người kia, đám đông bất ngờ hoảng hốt.

      Vạn Vĩnh : Được rồi, có ai lên nữa sao?

      Tôi nghiến răng : ngờ lại bỉ ổi đến vậy, ban đầu nhận ra, còn tưởng là người tốt. May mà chưa có mối thâm giao.

      Hỷ Lạc : Huynh đừng có định lên đấy nhé.

      Tôi : Đúng, huynh định lên đó.

      Hỷ Lạc : được, huynh trở thành đích ngắm của hàng vạn mũi tên mất.

      Tôi : sợ, huynh cũng muốn làm minh chủ gì hết, cứ lôi tay Vạn Vĩnh này xuống rồi hẵng tính.

      Hỷ Lạc : Có phải lần trước huynh bất cẩn, bị thua lần nên trong lòng hậm hực ?

      Tôi : phải, huynh còn thua cả ông lão nữa mà. Chỉ cần còn sống, thắng thua là chuyện nhất thời thôi.

      Sư phụ tôi xua tay : , thứ gì của Thiếu Lâm vẫn thuộc về Thiếu Lâm.

      Tôi bước tới phía trước lôi đài, biết phải lên từ đâu. Người bên cạnh : Nhảy lên , mọi người đều nhảy lên cả. Tôi lăng người nhảy lên, Vạn Vĩnh trông thấy tôi, hơi bất ngờ chút.

      Tôi : lâu gặp!

      Vạn Vĩnh : Nghe huynh đệ vẫn thường qua lại các thành.

      Tôi : Việc đó quả thực do bất đắc dĩ. Lần trước lĩnh giáo, giờ mong được lĩnh giáo lần nữa, so gì bây giờ nhỉ?

      Vạn Vĩnh : So kiếm.

      Tôi : Được.

      Vãn Vĩnh đoạn, chực rút kiếm ra. Tôi vung tay ấn chặt đuôi kiếm, : Đứng xa ra , tôi sợ kiếm khí gây thương tổn tới mình.

      Vạn Vĩnh đưa mắt nhìn tôi với ngụ ý sâu sắc, tôi lui vào góc.

      Vạn Vĩnh rút kiếm, tôi đột nhiên phát , đó chính là Linh, thanh kiếm tôi và Hỷ Lạc gán trong hiệu cầm đồ.

      Tôi nghĩ, phen này phải chú ý hơn nhiều đến ám khí rồi.

      Vạn Vĩnh từ từ tiến lại gần tôi, rồi : Rút kiếm ra !

      Tôi : Khoan . Kiếm tôi cần rút khỏi vỏ.

      Lúc này, dưới khán đài có người nhận ra thanh kiếm Vạn Vĩnh dùng, tin tức lập tức lan truyền trong nháy mắt. Thanh kiếm Linh thất lạc bấy lâu xuất lại, dường như vẫn có khí thế trấn áp như trước.

      Vạn Vĩnh : Vậy chớ có trách!

      đoạn liền lao kiếm tới. Tôi đứng yên chỗ, dùng vỏ kiếm hất đường kiếm đó ra, hai thứ binh khí mài vào nhau hề gây ra tiếng động lớn, chỉ lóe lên những tia lửa.

      Trong đầu tôi chỉ nghĩ vì sao thanh kiếm Linh lại ở trong tay Vạn Vĩnh, tuy thanh kiếm còn mang ý nghĩa thiêng liêng trong trái tim tôi, xong quả thực muốn người khác cảm thấy thời đại tiến bộ, thần khí lừng danh thiên hạ của Vô Linh năm xưa lạc hậu rồi. Điều đó khiến người ta có cảm giác như thể triều đại trôi qua. Hơn nữa nó thực khiến người ta cảm nhận được vô thường.

      Tôi hết sức ung dung né tránh đường kiếm của Vạn Vĩnh, thực, kiếm pháp của rất thường, lần trước tôi thua chẳng qua chỉ vì người của quá đông, tôi nhất thời hoa mắt nên bị bất ngờ. Tôi nghĩ, nếu sớm biết thế này, trước kia chắc chắn cứu tôi. Quãng thời gian tôi bôn ba bên ngoài ngắn, song dường như từ trước tới nay tôi chưa từng có ý muốn kết giao với các dạng nhân sĩ giang hồ, ngẫm thấy việc này thực việc rất phiền phức, muốn phán đoán xem người này là người tốt hay người xấu cũng phải mất nhiều năm, huống hồ trong cái thời đại này, muốn làm tốt xấu phải mất nhiều thời gian hơn nữa.

      Tôi vừa nghĩ vừa bình thản đỡ kiếm của Vạn Vĩnh, trong lúc đó kiếm của tôi vẫn chưa rời khỏi vỏ. Điều này khiến người xem rất sợ sệt. Tôi lại nhớ lại trận tỉ thí sư phụ tôi từng kể vào nhiều năm trước, trận tỉ thí đó phải vì chọn ra minh chủ gì, chỉ là lôi đài được dựng lên bởi đám người giang hồ ngày thường mua kiếm khua côn, nay muốn phân chia cao thấp mà thôi. Người đầu tiên bước lên lôi đài là Vô Địch kiếm nổi tiếng giang hồ bấy giờ, dĩ nhiên do việc diễn ra từ rất lâu rồi cho nên cái tên Vô Địch kiếm do người ta tự xưng hay do người khác gọi nữa, vả lại những cái tên mà người khác gọi hầu hết đều do bản thân mình ngầm gọi từ trước mà thôi. Người này quả nhiên kiêu dũng thiện chiến, liên tục đánh bại hơn ba chục người, ai địch nổi, song may, cuối cùng ta chết vì mệt.

      Tôi nghĩ, thực chẳng hiểu giang hồ lấy đâu ra lắm tay vô địch đến thế, đó là điều thứ nhất. Điều khiến người ta ngờ vực hơn là, họ rốt cuộc chết thế nào.

      Nghĩ đến đây, Vạn Vĩnh dường như còn thiết tha trận chiến, với những người dưới khán đài rằng, cứ thế này, chúng tôi đấu kiếm chẳng công bằng, đối phương rút kiếm, tôi cũng dùng hết sức, nếu tôi thắng cũng vẻ vang gì, làm sao khiến giang hồ tin phục được. Chẳng thà, tôi cũng rút kiếm ra nữa, mà dốc hết sức tỉ thí với .

      đoạn, Vạn Vĩnh chầm chậm thu kiếm vào trong bao, đồng thời giơ lên ngang ngực cho mọi người dưới khán đài cùng thấy.

      Tôi nghĩ, thế này phải kết thúc thế nào đây? Bất đắc dĩ chỉ đành đánh thắng .

      Khi Vạn Vĩnh giơ kiếm lên trước mặt, đột nhiên có ý nghĩ chạy vụt qua trong đầu tôi, quả nhiên tôi trông thấy cây trâm độc với tốc độ cực nhanh bắn vọt ra từ vỏ kiếm, y hệt như lời ông lão . Tốc độ của nó nhanh đến nỗi chỉ thấy nó bắn vọt ra, sau đó tựa hồ như mất hút. ngờ tên tiểu tử này nham hiểm đến vậy.

      Tôi vội nghiêng người né tránh, song do vận lực quá độ nên ngã xuống đất.

      Mọi người dưới khán đài lại được phen ầm ĩ.

      Ngẫm phản ứng của khán giả như vậy cũng đúng. Vạn Vĩnh chỉ cầm thanh kiếm đưa ngang qua mặt tôi, tôi liền trượt ngã xuống đất, trông bê bết như thể bị kính chiếu trong truyền thuyết chiếu lên người, bắt nguyên hình vậy. Vả lại tôi cũng người tôi có bị trúng ám khí hay .

      Vạn Vĩnh lộ ra nụ cười. : Ban nãy mồ hôi của các vị đại hiệp đổ xuống như mưa, lôi đài khó tránh khỏi trơn ướt, mong cẩn thận cho!

      Trong lòng tôi bất chợt phẫn nộ, muốn bò dậy bắt chước đúng chiêu của để nếm mùi lợi hại, đoạn : Xem đây, ta cũng có.

      Song tôi lại nghĩ, sau này chưa chắc tìm lại được ông lão kia, bây giờ dùng công năng này, dường như quá lãng phí, bởi vẫn chưa tới lúc ngàn cân treo sợi tóc. Tôi phẫn nộ rút kiếm, đồng thời : Mau lại đây!

      Bất chợt, thanh kiếm Linh trong tay Vạn Vĩnh bị chém đứt đôi, rơi xuống nền thảm đỏ.

      Dưới khán đài im lặng như tờ.

      Vạn Vĩnh trừng mắt nhìn tôi, đúng hơn là nhìn vào thanh kiếm của tôi, sau đó lại nhìn vào thanh kiếm mặt đất, rồi lại nhìn vào chiếc dao găm trong tay mình, sau đó lắc đầu bước xuống lôi đài.

      Thực ra, tôi chỉ định rút kiếm ra để bắt đầu quyết đấu, ngờ vừa rút kiếm trận đấu kết thúc, đành phải lập tức thu kiếm về.

      Lôi quản bước lên lôi đài hỏi những người dưới khán đài nhiều lần, trong thời gian ngắn có tiến bộ, khi tuyên bố tôi chiến thắng nấp vào bên. Tôi cảm nhận cách sâu sắc rằng tất cả minh chủ đều là giả, bởi lẽ họ đều đánh thắng được tay rèn kiếm. Huống hồ, tôi cảm thấy bầu khí xung quanh lại có chút bất thường.

      Tôi quét nhìn tứ phía, ràng trận đấu lần này tôi khá được lòng người, nhưng ám khí từ bốn bên phóng về phía tôi bất quá có hơn ba mươi chiếc, tôi rút kiếm ra chẳng thèm nhìn, khua vài đường ra phía sau lưng, bất chợt có ít thứ bé xíu kêu leng keng rơi xuống đất.

      Tôi nghĩ, thanh kiếm này quá ma mị.

      Minh chủ hẳn phải là thanh kiếm này.

      Sau đó là việc thay áo, người vô giải tán, tôi và các yếu nhân trong các bang phái tụ họp lại trong căn mật thất ở dịch trạm Hạ Tuyết Sơn. Cả thảy hơn ba mươi người, sư phụ tôi và sư phụ Huệ Nhân đều có mặt. Tôi tới hỏi sư phụ tôi: Hỷ Lạc đâu ạ?

      Sư phụ tôi : Yên tâm, Hỷ Lạc ở bên con ngựa , đợi chúng ta ở bên ngoài.

      Tôi : ấy biết võ công, ở ngoài mình có an toàn ạ?

      Sư phụ : Ta bảo ít đệ tử Thiếu Lâm theo, sao đâu.

      Đột nhiên có tiếng mời răm rắp vang lên: Mời minh chủ nhập tọa!

      Tôi thấy ở chỗ cao nhất có chiếc ghế rất lớn, phủ tấm da lông mịn tên. Tôi nhìn sư phụ, sư phụ : Lên đó ngồi . Tôi liền chậm rãi bước lên, sau khi ngồi xuống liền vịn lên tay vịn, nhìn xuống phía dưới, họ dường như đều là bang chủ của các bang phái lớn nhất trong giang hồ mà tôi có thể gọi tên được, bỗng dưng tôi thấy nao lòng.

      Tôi ngồi thẳng người hồi lâu, sau đó thốt ra lời đầu tiên sau khi trở thành minh chủ: Cái chức minh chủ này là làm gì vậy?

      ông lão với giọng ôn tồn yếu ớt : Chức minh chủ này, từ xưa đặt ra, chẳng qua gần đây giang hồ lòng người bất nhất, cho nên thể tiếp tục duy trì. nhiệm kỳ của minh chủ là năm, năm tiếp theo mà muốn liên nhiệm phải tỉ thí võ công và được tiến cử lần nữa. Minh chủ phải khiến cho giang hồ động lòng, khiến võ lâm phát dương quang đại. Minh Chủ đường nằm phố Hướng An trong Tuyết Bang, minh chủ có thể ở trong tòa nhà đó, hàng năm các bang phái võ lâm đều phải cống nộp kinh phí hoạt động tùy theo mức độ to của tổ chức, chỉ có minh chủ mới được điều động khoản tiền này, song cần phải ghi lý do, để năm sau mọi người vẫn phục.

      Tôi : Vậy thôi sao?

      Ông lão : Để lão thở . Các hoạt động trăm người của các bang phái võ lâm đều phải được minh chủ đồng ý thông qua, minh chủ còn cần phải xây dựng mối quan hệ tốt với triều đình, khiến võ lâm được vẻ vang hơn...

      Chẳng biết trong bao lâu, mãi cuối cùng ông cụ mới kết thúc: Mọi người cùng hoan hô minh chủ nào!

      Những người phía dưới đều hô to tiếng “Minh chủ”, song mắt họ ràng đều nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.

      Tiếp sau đó bắt đầu loạn xị cả lên, có người chúc mừng Thiếu Lâm, có người tới lời khách sáo, lại còn có người lên bắt quen với tôi. Người của Phi Ưng hỏi Lưu Nghĩa: Các ngươi chuẩn bị như vậy được, sao lại tổ chức cuộc tỉ thí này, rồi cuối cùng vẫn để Thiếu Lâm thắng?

      Lưu Nghĩa : Câu này của ngươi thiếu hiểu biết quá, minh chủ là người phải lo nghĩ cho mọi người, là người có võ công cao cường nhất võ lâm, lại phải vì lợi ích của bang phái mình mà tiêu diệt bang phái khác, như vậy minh chủ lần này cũng chưa thỏa đáng, huống hồ cuộc tỉ thí này cũng đâu phải do Võ chúng ta tổ chức.

      Mọi người đều vây lại hỏi: Lưu huynh, chẳng phải bảo cuộc tỉ thí này do Võ tổ chức sao, bảo phải khôi phục lại chế độ minh chủ của giang hồ trước đây còn gì.

      Lưu Nghĩa bất chợt ra mấy lời ăn khớp với câu trước: Nếu là do Võ ta phát động, tại sao lại quy định được sử dụng ám khí, vả lại ngươi thấy chúng ta cũng đâu có thắng. Lần trước ràng Võ ta phát động đầu tiên, võ công của tiểu đệ Lưu Vân còn ở ta, ám khí lại là thứ kỳ tuyệt trong giang hồ, lần ấy thắng cũng có tính đâu. Có người chơi xấu đấy thôi.

      Tên kia : việc đâu có giống nhau, lần trước chỉ có Võ các ngươi và Thiếu Lâm tỉ thí thôi. Lần này là toàn thể võ lâm, chúng ta cứ tưởng Võ phát động đầu tiên.

      Lưu Nghĩa lại : Ta lại cứ tưởng do Thiếu Lâm phát động trước, chẳng phải Thiếu Lâm xảy ra việc lớn đó sao, người trong giang hồ đều bảo do Võ ta gây ra, ta lại cho rằng Thiếu Lâm làm như vậy do muốn chứng minh võ công của mình đệ nhất thiên hạ.

      Sư phụ Huệ Nhân : Lão nạp xin câu thế này, võ công Thiếu Lâm chỉ dùng để tăng cường sức khỏe, những việc tụ tập giang hồ, chém giết lẫn nhau, quả thực phải do Thiếu Lâm làm. Vụ việc xảy ra vừa rồi ở Thiếu Lâm, bản tự tra xét, vẫn chưa làm được, chùa chiền còn cần phải trùng tu, làm sao nghĩ ra tổ chức những việc thế này được.

      Lưu Nghĩa : Vậy nếu là do Võ tổ chức, sao lại chuẩn bị gì trước, dù gì cũng phải đợi ta được luyện môn thần công nào đó mới được chứ.

      Mọi người nhìn nhau, hỏi: Vậy rốt cuộc ai dựng ra cuộc tỉ thí lần này?

      Cuộc họp minh chủ lần thứ nhất giải tán như vậy. Tôi và sư phụ ra khỏi dịch trạm, tới nơi cột ngựa, ở đó tụ tập rất đông người, vả lại còn có ít người cãi lộn, tôi thấy kỳ lạ, liền tiến đến xem. Người cãi lộn phát thấy tôi, lập tức im bặt, mọi người lũ lượt gọi tôi là minh chủ. Tôi hỏi: Có việc gì vậy?

      Họ : Con ngựa kia ràng là của tôi, nhưng bảo là của .

      Tôi nghĩ bụng tìm Hỷ Lạc là việc quan trọng, vả lại việc này thuộc kiểu án vặt vãnh khó xử, định tôi cũng chẳng có cách gì, các vị cứ tiếp tục cãi nhau bị sư phụ ngăn lại, hỏi: Tại sao lại ngựa này là của ngươi?

      Người đó : Ngựa nhà tôi màu đen.

      Sư phụ : Con ngựa kia cũng màu đen.

      Người đó : Đúng vậy, nhưng trông giống.

      Sư phụ : Ngươi gọi con ngựa đó, nó có phản ứng gì sao?

      Người đó : Làm sao phản ứng gì được, mới mua có hai ngày, còn chưa quen nhau nữa là...

      Sư phụ : Vậy để người kia gọi ngựa xem.

      Người đó : Với người đó càng phản ứng gì, mới mua được ngày.

      Sư phụ : Hai con ngựa này đều là ngựa tốt, các ngươi tùy chọn lấy con .

      đoạn liền rời , tôi theo sư phụ, sư phụ liền hỏi: Con ngựa của con đâu?

      Tôi : Ở đầu kia ạ.

      Tôi thấy dọc đường mọi người lần lượt nhận ngựa của mình, sau khi trông thấy tôi đều cung kính, ngưỡng mộ, lại còn chào tôi là minh chủ nữa. Tôi chào lại từng người, đến đầu bên kia bãi cột ngựa, thấy con Lép đứng trơ trọi ở đó.

      Tôi vội chạy lên, dắt con Lép, quay ra nhìn bốn phía.

      Mọi người kinh ngạc thốt lên: Đây là ngựa của minh chủ á?

      Có người : Minh chủ tuổi trẻ tài cao, ngựa của minh chủ cũng tuổi trẻ tài cao thôi mà.

      Có người : Ngựa của minh chủ là đặc biệt.

      Có người : Con ngựa này chắc chắn phải ngựa tầm thường, là loài ngựa mới, chạy nhanh lắm đấy.

      Có người : Con ngựa này khác với loài ngựa của người thường chúng ta. hổ danh là minh chủ.

      Tôi chẳng rảnh tai nghe những lời tán tụng này, vội hòa vào đám người xem có Hỷ Lạc .

      Sư phụ cũng giúp tôi tìm kiếm. Tôi thấy trong tầm mắt tôi dường như có Hỷ Lạc, hễ thấy ai tôi cũng hỏi: có thấy nương nào ?

      Xung quanh lại bàn tán xôn xao: Ở đây sao lại có nương nào được?

      Có người : Minh chủ quả nhiên là người đa tình, vừa lên làm minh chủ bắt đầu tìm nương rồi.

      Có người : Minh chủ quả nhiên xuất thân ở Thiếu Lâm mà phi phàm hơn cả Thiếu Lâm, bắt đầu tìm ở đây rồi.

      Sư phụ tôi thấy đệ tử ở Thiếu Lâm cùng tới đây lúc trước, liền tóm lấy hỏi: Người ta bảo các ngươi trông nom đâu rồi?

      Người đó : Sau đó có người tới, bảo là minh chủ, sư huynh Thích Nhiên bảo để ấy , vậy nên bọn con để người đó đưa .

      Sư phụ thở dài hơi.

      Tôi bất chợt thấy hoang mang, : Là ai vậy?

      Sư phụ : Là người biết con đưa , chắc chắn làm tổn thương tới con bé đâu, con cứ yên tâm, người ta nhất định tìm con, bàn điều kiện. Con cứ đợi ở đấy, đến lúc đó giải cứu cũng chưa muộn.

      Tôi im lặng. Ngồi trong phòng chờ mọi người giải tán hết.

      trường còn bóng người, chỉ có những bãi cứt ngựa.

      Tôi nghĩ, Hỷ Lạc là , nếu như bị bắt nạt, màn kịch ở Quá Sa chắc chắn diễn lại, minh chủ minh chiếc gì đều còn quan trọng.

      Tôi nơm nớp âu lo, cùng sư phụ quay lại Tuyết Bang. Song Tuyết Bang lần này còn là Tuyết Bang lần trước, người mang kiếm lại khắp nơi, những tiếng chửi tục văng ra đầy đường, vả lại bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngựa đạp chết. Tôi nghĩ, nếu tôi là lão bá tánh, chắc chắn tôi hy vọng ngày nào cũng có trận tỉ thí chọn ra minh chủ. Tôi ngừng lướt nhìn bốn phía, lần đầu tiên nhận ra mắt mình đủ dùng, bởi tôi vẫn hy vọng tìm được Hỷ Lạc trong biển người rợn ngợp.

      Tôi và sư phụ tới quán trà hẻo lánh. Tiểu nhị bưng hai cốc trà nóng hổi lên, hơi nóng tức tốc tan trong làn gió lạnh khắc nghiệt thổi từ ngoài song cửa vào, nghe tiếng gió có thể đoán rằng ngoài kia hình như có bão cát, tôi nghĩ, chắc còn đến chiếc lá rụng nữa.

      Tôi hỏi sư phụ: Sư phụ ơi, con muốn biết, trong chùa rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Sư phụ : Lần đó ta, phương trượng cùng sư huynh con vừa vặn tới nơi khác, lúc quay lại nhìn thấy cảnh tượng đó.

      Tôi hỏi: vậy phương trượng và sư huynh đều vô ạ.

      Sư phụ : Đúng rồi, phương trượng dưỡng bệnh. Ông ấy bị đả kích quá lớn, thể vỗ về bằng kinh Phật được nữa rồi.

      Tôi : Làm sao mà lại có người có thể làm được việc đó chỉ trong đêm được. Có ít tiền bối võ công rất cao cường ở đó mà. Trừ phi tên đó hạ độc.

      Sư phụ : Đúng rồi, do hạ độc. Thứ độc diệt thành kịch liệt hơn loại vốn có.

      Tôi : Hạ độc kiểu gì ạ?

      Sư phụ : Ta biết. Triều đình điều tra.

      Tôi : Lần trước con nghe đồn có chuyện, liền cùng Hỷ Lạc...

      Nhắc tới Hỷ Lạc, lòng tôi bất chợt lại cảm thấy hoang mang, tôi nghĩ, lúc này biết Hỷ Lạc làm gì, biết chừng nàng liều chết chống cự, bị kẻ địch hết lần này đến lần khác hắt nước lạnh bắt tỉnh dậy, mà miệng vẫn có đánh chết ta cũng khai. Song, ấy có gì đâu mà phải khai. Chắc có chuyện đó đâu.

      Tôi tiếp tục : Lần này con cũng biết, mãi mới nghe ngóng được trận tỉ thí này, con chỉ muốn tới xem sao, tìm hiểu số việc. ngờ lại có kết quả này.

      Sư phụ : gọi là “minh”, tức là lòng, giang hồ có bao giờ lòng đâu, cho nên minh chủ tồn tại.

      Tôi hỏi: Vậy vụ lần này do ai tổ chức ạ?

      Sư phụ : Mọi người đều cho rằng Võ tổ chức, song nay xem ra dường như phải vậy, cũng thể do tiểu bang phái nào khác, ta nghĩ đột nhiên có rất nhiều việc trong giang hồ khó biết được chân tướng hơn so với trước kia, dường như có thế lực thần bí nào đó bắt đầu len lỏi vào bên trong. Ai mà biết được.

      Tôi hỏi: Sư phụ, ban đầu, người muốn con xuống núi, con xuống núi, tới Trường An, tới Trục thành, cũng bị ít người truy sát, song con vẫn biết con phải để làm gì.

      Sư phụ : làm gì cả, chỉ là muốn thả con ra thôi.

      Tôi hỏi: Người dẫu sao cũng là sư phụ của con, vậy giờ con phải làm gì?

      Sư phụ cười lớn : Làm minh chủ chứ còn làm gì!

      Tôi cười lớn : Minh chủ có nghĩa lý gì đâu ạ. Khua vài đường kiếm thôi mà, sư phụ.

      Sư phụ : Đưa ta xem kiếm của con!

      Tôi đưa kiếm cho sư phụ. Sư phụ tôi nhìn kỹ vỏ kiếm, : Do người đó làm hả.

      Tôi hỏi: Ai ạ?

      Sư phụ : Con chắc biết.

      Tôi : Vâng, là ông lão, rất kỳ quặc, xong thân thủ rất tốt, xuất chiêu cực mau lẹ. Dường như ông lão bàng quan với mọi việc, vả lại hơi lẩm cẩm.

      Sư phụ : lẩm cẩm, hề lẩm cẩm đâu, ông ta mà lẩm cẩm, thanh kiếm này ở trong tay Vạn Vĩnh rồi.

      Tôi đột nhiên nhớ ra việc, : đường gần tới Trường An, con gặp Vạn Vĩnh, lúc đó con dính đòn của , phải tĩnh dưỡng trong sơn trang của mấy ngày, con nghĩ hôm nay như vậy.

      Sư phụ : Tên Vạn Vĩnh này có quan hệ mật thiết với triều đình, phụ thân là yếu nhân trong triều. Còn như mấu chốt của vấn đề là gì, chưa có ai được.

      Tôi lẩm bẩm : Triều đình...

      Sư phụ tiếp: Để ta kể cho con việc hơn mười năm nay con vẫn chưa biết. việc liên quan đến sư huynh con, nó cũng chưa từng biết đến việc này. Giờ là lúc chúng ta đều có thể biết.

      Tôi : Có lời đồn rằng huynh ấy là hoàng tử.

      Sư phụ : Đúng vậy. Câu chuyện phải bắt đầu kể từ rất nhiều năm trước đây, Thích là con trai của đương kim hoàng đế và bà ái phi. Bà phi này bị hoàng hậu căm ghét. Khi Thích sinh ra, bà phi biết được kế hoạch của hoàng hậu muốn đầu độc chết đứa con này, liền sai người đem nó đến phó thác cho chùa ta. Hoàng thượng cũng biết việc này, song hoàng hậu là đại công chúa của lân bang, cho nên hoàng thượng cũng có cách nào cả, liền với thái y, tuyên bố thai chết lưu trong bụng, vậy nên mới thoát được kiếp nạn đó. Hoàng hậu về sau sinh ra toàn con , lòng luôn hậm hực, vả lại rất mong có con trai, cứ đòi sinh mãi, nhưng kết quả vẫn là con , nghe về sau hoàng thượng phải gần năm sủng hạnh, vậy mà vẫn sinh ra được đứa, việc rùm beng lên, liền mời học sĩ tới, dám phán rằng hoàng hâụ được trời phù hộ, phải người phàm, cần làm chuyện phòng the mà vẫn có thể tự sinh con, việc sau đó được lấp liếm . Sau này lân bang suy bại, hoàng hậu mới bị phế truất. Giờ là lúc đón Thích quay trở về rồi.

      Tôi nghe truyện đến mụ mị cả , chỉ : Ồ.

      Sư phụ tiếp: Sức khỏe của hoàng thượng suy yếu, có lẽ còn sống được bao lâu. Sư huynh con tại là thái tử. Song cần phải có công tích mới được nối ngôi, bởi hoàng tử cũng nhiều, huống hồ ngay từ huynh con lớn lên trong cung, khó tránh khỏi điều dị nghị.

      Tôi : Chẳng trách ngay từ huynh ấy khác chúng con, huynh ấy thích ăn rau, ra là thiên tử.

      Sư phụ : Thân thể của huynh con được chúng ta rất mực bảo mật, song khó tránh khỏi những lời đồn đại.

      Tôi : Nhưng rất chuẩn xác, dường như ngay câu chuyện này, con cũng ngờ rằng sư phụ nghe được ở đâu đó.

      Sư phụ cười : Đúng thế, đại để là như vậy, nên mới có lời đồn. Lời đồn chẳng qua là những lời phóng đại về việc mà thôi, thực ra nhiều khi bản chất vẫn tồn tại. Huống hồ cũng đâu có phóng đại.

      Tôi : Vậy con có thể vào cung tìm sư huynh, nhờ huynh ấy tìm Hỷ Lạc được rồi.

      Sư phụ : Từ khi con còn ta biết con có tư chất làm minh chủ bang chủ rồi. Làm mấy cái chức đó chỉ có thể trêu đùa phụ nữ, thể bị phụ nữ điều khiển được.

      Tôi : Vỗn dĩ con cũng muốn làm mà, con vẫn luôn cảm thấy rất hoang mang.

      Sư phụ : Thân thế của con là thế này, chúng ta biết bố mẹ con là ai, chẳng qua dựa vào số ghi chép trong kinh Phật mới tìm ra con. Lúc ấy con vừa được sinh ra, chưa thể quy y Phật đàn, đó là định mệnh. Con có thể thay đổi được rất nhiều việc, mọi người đều hy vọng có thể thay đổi được nhiều việc và bị người khác thay đổi.

      nhìn thấy được rất nhiều việc, là bởi thời của con khác với người khác. Thời phải là thời gian và gian, mà là gian sau khi loại bỏ thời gian. Ở trong thời đó con vĩnh viễn bất động, vĩnh viễn luân hồi, vả lại trong thời đó chỉ có mình con, vậy nên , con là do số trời sắp đặt. Khi vào trong thời sâu hơn, con Tôi nghe sư phụ lại càng thấy hoang mang.

      Sư phụ tiếp: Cuối cùng, con người bị bất kỳ việc nào thay đổi. Thiếu Lâm sử dụng sức mạnh này, Thiếu Lâm tìm con, chẳng qua muốn các bang phái khác có được nguồn sức mạnh đó mà thôi. Mọi người bình yên vô , ngày rộng tháng dài, dù sao vẫn tốt hơn.

      Tôi : vậy ...

      Sư phụ : có cái gì gọi là “ vậy ” cả. Con chính là do số trời sắp đặt.

      Tôi : Nếu con được sắp đặt bởi số trời, các việc khác chẳng phải cũng đều được sắp đặt sẵn rồi sao?

      Sư phụ : phải, do thời gian gian khác nhau thôi, sở dĩ con có thể thấy được nhiều thứ hơn, con có thể nhìn thấy nội tâm của người khác, có thể nhìn thấy thần thức của người khác, có thể nhìn thấy người vừa mới mất lớn tiếng cười trước trước thi thể của họ, chứ phải thi thể vừa chết cười lớn trước bản thân họ. Phật chính là người ở trong gian đó, và ngài có thể thay đổi gian khác bởi ngài có thể chuyện được với hồn ma. Con là người duy nhất ở trong gian chính giữa.

      Tôi : Vậy nếu con mù sao?

      Sư phụ : Ngay lúc này, con có thể móc mắt mình ra thử xem. Số trời định con thể mù nổi.

      Tôi : Nhưng con cảm thấy đây là việc con có thể khống chế được.

      Sư phụ : Đừng cố quá.

      Tôi : Con đâu có cố quá, chẳng qua con thấy bản thân mình là người bình thường, chứ như những gì sư phụ , cũng thần thánh gì cả. Sau khi có được thanh kiếm này con thấy rất vui, giết ít người nhưng cảm thấy áy náy, dường như chẳng khác gì với những kẻ lăn lộn trong giang hồ cả. Nhưng con vẫn rất lo lắng về tung tích của Hỷ Lạc.

      Sư phụ : Từ từ, cứ từ từ rồi con biết thôi. Kể cả Hỷ Lạc cũng vậy.

      Tôi : Con và Hỷ Lạc rốt cuộc là...

      Sư phụ : Tình cảm nam nữ được chúng ta gọi là hồng trần, bởi nó cụ thể, có thể chia phôi, con và Hỷ Lạc phải là tình cảm nam nữ, mà là ký thác. ký thác đó chưa chắc tốt, rất nhiều khi nó còn nặng hơn cả tình cảm nam nữ.

      Tôi : Con quan tâm nhiều đến vậy đâu. Con nghĩ, sư phụ à, sư phụ cùng con tới Minh Chủ đường , con nghĩ, ở đó chắc có tin tức liên quan đến Hỷ Lạc.

      Tôi và sư phụ tìm Minh Chủ đường con phố heo hút. Cảnh đồng bềnh bồng, gió bấc se sắt. Tôi nghĩ, đến lúc phải mặc thêm quần áo. Thế giới này lớn, lớn đến nỗi thể tìm nổi người. Tuyết Bang chắc có tuyết, nhưng biết hôm đó cảnh vật quanh tôi thế nào. Tôi nghĩ dự đoán được tương lai thực là đau khổ, tôi cam tâm tình nguyện làm nhà tiên tri, có thể biết được mọi việc.

      Sư phụ , tiên tri là người chẳng có bất kỳ lạc thú nào cả, kể từ hôm trở thành tiên tri, ta chắc chắn làm việc, người ta luôn bị tính hiếu kỳ hại cả đời mà. Khi nhà tiên tri đó may thực rồi đồng thời tiên tri được hậu quả của việc đó, cuộc sống của họ thực ra chỉ còn đợi cái chết đến mà thôi.

      Tôi hỏi: Làm việc gì cơ ạ?

      Sư phụ : Trước đây con đâu có ngây ngốc như vậy nhỉ. Đúng là con mang nhiều tâm quá rồi.

      Tôi : Nhà tiên tri chắc chắn dự đoán lúc nào mình chết, sư phụ nhỉ?

      Sư phụ : Đúng vậy. Đây cũng là lý do vì sao tiên tri dẫu có thần thánh mấy nữa cũng vẫn ở lại thế gian này, và đây cũng chính là bước duy nhất nhà tiên tri bắt kịp thần tiên.

      Tôi hỏi: Vậy vị đại sư mà sư phụ muốn con tìm sao?

      Sư phụ : Con chỉ có việc tìm, vậy là được.

      Tôi : Vậy ông lão rèn binh khí có được coi là tiên tri ạ?

      Sư phụ : Ông ta phải là tiên tri, mà cũng phải bậc đại sư, ông ta là kiến trúc sư.

      Tôi hỏi: Vậy ông ấy ở thành phố nào?

      Sư phụ : Ông ta chờ con ở mọi nơi.

      Tôi bắt đầu mơ hồ. Trong chớp mắt, tôi cảm giác, thanh kiếm của tôi là tỉnh táo nhất.

      Chúng tôi cứ vậy bước , cuối cùng cũng tới Minh Chủ đường. Ở đó có người đứng canh cửa. Tôi và sư phụ cùng bước vào, hai tên canh cửa cung kính chào tôi. Vào trong phòng, tôi phát ra ở chính giữa đại sảnh có chiếc ghế rất lớn. Bên cạnh là quần áo mùa đông. Tôi hỏi: Có đồ chuẩn bị cho phụ nữ ?

      người vội chạy lên thưa: Dạ, vì chưa bao giờ nghĩ minh chủ là phụ nữ nên chưa chuẩn bị ạ.

      Tôi : Vậy phiền ngươi kiếm thêm mỗi thứ chiếc tương đương, loại cho phụ nữ mặc.

      Tên đó : Dạ vâng, thưa minh chủ, à mà minh chủ có bức thư ạ.

      Tôi vội mở thư ra xem, chỉ thấy giấy viết:

      Muốn tìm nữ tử của ngươi, tới Vĩnh Triều sơn trang tại Trục thành.

      Tôi lập tức với sư phụ: Sư phụ ơi, con phải đây. Tới Trục thành.

      Sư phụ : Được, ta yên tâm rồi. Mệnh của con được viết trong sách. Lần này nhất định . Ta ở lại đây, phải lo việc xây cất lại chùa. Đợi con đưa Hỷ Lạc quay lại Tuyết Bang, sư phụ ra đón.

      Tôi cảm tạ sư phụ, sau đó khoác áo đông, cưỡi con Lép định .

      Đột nhiên bàn tay ngăn tôi lại : Minh chủ! Tiểu nhân biết võ công của minh chủ cao cường, song mọi thứ phải xứng với khí độ phi phàm của minh chủ, triều đình đặc biệt gửi tặng thớt ngựa Hãn Huyết, được gọi là Mã vương.

      Tôi cảm động nguôi, song nghĩ đến việc cứu Hỷ Lạc, muội ấy nhất định rất vui khi trông thấy con Lép, cho nên tôi đành khước từ : Thôi để lần sau vậy. Tôi quen cưỡi con ngựa này, đổi con cao lớn hơn, tôi e điều khiển được.

      Kẻ thuộc hạ : Mong sau này minh chủ đổi cách xưng hô, nên xưng là tôi nữa, mà xưng là bản minh chủ.

      Tôi : Được, bản minh chủ sợ cưỡi ngựa lớn, ngựa đủ dùng rồi vậy.

      Dưới màn đêm giăng đầy sao, tôi chạy thẳng tới Trục thành.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      CHƯƠNG 7





      Đây là lần tôi ruổi ngựa nhanh nhất, chỉ vì lo cho an nguy của Hỷ Lạc, mà còn bởi con ngựa này thiếu vắng Hỷ Lạc. Phụ nữ luôn kéo dài tiến độ của việc. Con Lép dường như còn đáng như trước nữa, nó càng ngày càng chuyên nghiệp hơn. Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc vượt qua hết thành trì này tới tiểu trấn khác, thời tiết thậm chí mỗi lúc ấm dần. Sau hai ngày, tôi cũng tới Trục thành, cây thậm chí vẫn còn mấy chiếc lá.

      Dọc đường, tôi mới hiểu ra cái chức minh chủ có ý nghĩa gì. Ý nghĩa đầu tiên chính là việc minh chủ được ở quán trọ mất tiền. Chẳng trách biết bao nhân sĩ giang hồ, dễ nghe là những kẻ coi bốn bể là nhà, mà khó nghe là những tay nhà cửa, cứ cố sống cố chết đòi làm minh chủ.

      Có điều Vạn Vĩnh quả thực là tên bỉ ổi, ti tiện. chịu thua trong trận tỉ thí làm gì, ai ngờ lại còn giở cái trò hạ lưu đê tiện này. Tôi nghĩ xem ra những điều kiện gì, mà thực ra điều kiện gì cũng được, làm minh chủ nữa cũng xong, huống hồ việc phát sinh và cần giải quyết đầu tiên sau khi kẻ chẳng biết vớ vẩn thế nào lại lên làm minh chủ như tôi lại là việc giải cứu cho bị bắt cóc. Đây khởi đầu chẳng dễ gì truyền tụng.

      đường ngừng ruổi ngựa tới Trục thành, tôi đột nhiên có cảm giác hết sức kỳ diệu, tôi nhận ra có lúc ở mình cũng là việc rất thú vị, song tôi tin chắc rằng, "có lúc" chỉ là ngẫu nhiên. Kiếm khách độc có lẽ chỉ là trông bề ngoài tưởng độc mà thôi.

      Tôi cảm thấy chỉ trong thoáng chốc là tới Trục thành. Lúc tới Trục thành, mọi thứ trở nên quen thuộc, tôi nhanh chóng tìm tới Vạn Triều sơn trang, chưa cần thông báo tôi được mời thẳng vào trong.

      Vạn Vĩnh đợi tôi từ lâu.

      Tôi vào thẳng vấn đề hỏi: Hỷ Lạc đâu?

      Vạn Vĩnh : Yên tâm, ấy rất ổn.

      Tôi : Sao ngươi lại làm như vậy, quân tử chút nào.

      Vạn Vĩnh : Huynh đệ nhầm rồi, tôi rất quân tử nên mới làm như vậy.

      Tôi : Sao lại thế?

      Vạn Vĩnh : tình rất phức tạp, tiện với huynh đệ.

      Tôi : tiện chắc là , còn phức tạp chắc là giả chứ gì?

      Vạn Vĩnh : giấu gì huynh đệ, tôi ép huynh đệ tới sơn trang của tôi là muốn huynh đệ chấp thuận cho tôi việc.

      Tôi : Ngươi .

      Vạn Vĩnh : Chấp thuận việc này, Hỷ Lạc được trả lại cho huynh đệ

      Tôi : !

      Vạn Vĩnh : Đừng làm minh chủ nữa!

      Tôi : Được!

      Vạn Vĩnh hơi ngạc nhiên, : Sao lại trả lời sảng khoái như vậy?

      Tôi : Bởi ta đâu vì muốn làm minh chủ nên mới tới tỉ thí.

      Vạn Vĩnh : Tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho huynh đệ thôi.

      Tôi cười nhếch mép : Được, vậy ai làm minh chủ?

      Vạn Vĩnh : Tôi.

      Tôi : Ngươi làm sao khiến giang hồ tin phục được?

      Vạn Vĩnh : Điều đó cần phối hợp của huynh đệ, huynh đệ phải mất tích thời gian.

      Tôi : Ngươi muốn ta biến mất là ta biến mất ngay, đúng là chẳng có tôn nghiêm gì nữa cả.

      Vạn Vĩnh : Điều đó tốt cho huynh đệ thôi mà. Huynh đệ rồi hiểu ra. Ai làm minh chủ cũng đều phải chết, ngoại trừ tôi, bởi vị trí này vốn là của tôi, cuộc tỉ thí này cũng là do tôi phát động.

      Tôi : Xem ra vị trí này nhất định phải thuộc về ngươi. Ngươi rất muốn làm minh chủ đấy nhỉ.

      Vạn Vĩnh cười ha hả : Cái đó chỉ là hư danh. Người có võ công cao cường hơn chúng ta rất nhiều.

      Tôi : Cũng phải, kiếm ngươi lúc còn trong vỏ lợi hại hơn nhiều so với lúc xuất khỏi vỏ.

      Vạn Vĩnh lại cười ha hả : Tôi chẳng qua chỉ tò mò, biết với công năng bí mật của thanh kiếm Linh này, huynh đệ có né được thôi.

      Tôi : Nếu né được, chẳng phải ta chết bởi lòng hiếu kỳ của ngươi rồi?

      Vạn Vĩnh : Chết thế nào được, tôi có rất nhiều thuốc giải.

      Tôi : Sao Linh lại ở trong tay ngươi?

      Vạn Vĩnh : Kể ra dài dòng lắm, dăm câu ba lời được.

      Tôi : Ta thấy cũng rất khó . Ngươi cũng biết đấy, Thiếu Lâm bị hại bởi chất độc diệt thành. Song loại độc này hình như chỉ có sơn trang các ngươi mới có.

      Vạn Vĩnh : Tôi biết huynh đệ thế nào cũng vậy. việc này đơn giản như vậy đâu, mọi người đều biết chỉ có tôi mới có chất độc diệt thành, nếu tôi dùng loại độc này để đầu độc Thiếu Lâm, chẳng phải tôi ngu lắm sao.

      Tôi : nhiều lời nữa, Hỷ Lạc đâu?

      Vạn Vĩnh liền gọi: Mau mời nương đó lên đây.

      đám người lui xuống đưa Hỷ Lạc lên.

      Vạn Vĩnh : Tình hữu nghị vẫn là tình hữu nghị, có số việc rất phức tạp, huynh đệ nên nhúng tay vào làm gì, chúng ta , huynh đệ đưa nương , tích trong giang hồ, tốt nhất đừng xuất nữa. Bất kể xảy ra việc gì, cũng liên quan tới huynh đệ. Bất kể có khó khăn gì, cứ đến sơn trang tìm tôi, tôi chi viện cho huynh đệ. Chỉ cần huynh đệ xuất trong giang hồ nữa. Huynh đệ cần thiết phải xuất nữa cũng xin thực cho huynh đệ biết, cái vị trí minh chủ này, ai ngồi vào người đó chết. Huynh đệ thanh kiếm tốt đến như vậy là có đủ tất cả rồi. Huynh đệ cứ yên tâm sống, giống như chủ nhân của thanh kiếm tôi dùng để quyết đấu với huynh đệ.

      Tôi : Ta cần ngươi giúp gì cả. Lúc ở Tuyết Bang, ta dặn người may quần áo mùa đông cho Hỷ Lạc rồi, ta hy vọng lấy được số quần áo ấy.

      Vạn Vĩnh : Giờ huynh đệ cần quay lại Tuyết Bang nữa, đặc biệt chớ có tới Minh Chủ đường. Vì mất các việc lặt vặt này mà phải mất mạng đáng chút nào. Tôi gạt huynh đệ đâu.

      Tôi : Được rồi, vậy ta tới Tuyết Bang nữa.

      Vạn Vĩnh : Vậy tốt.

      Lúc này, Hỷ Lạc được đưa lên, trông thấy tôi liền lao tới, khóc thút thít.

      Tôi ngẩng đầu lên hỏi: Ngươi làm gì ấy đấy chứ? Bằng … Tay tôi tự động chạm vào thanh kiếm giắt hông.

      Vạn Vĩnh cười ha hả : Huynh đệ coi tôi là hạng người gì vậy. Tôi làm việc đại , đàn bà con chỉ gây thêm phiền phức, tôi chẳng hơi đâu động vào.

      Tôi : Vậy tốt. Giờ ta đây.

      Vạn Vĩnh : Khoan .

      đoạn liền bảo người đưa cho tôi cái túi. Tôi ném xuống đất, : Ta cần.

      : Huynh đệ cầm lấy , sau này cần.

      Tôi : Chắc đâu.

      Tôi kéo Hỷ Lạc ra, chẳng thèm quay đầu lại.

      Hỷ Lạc : Muội cứ nghĩ gặp lại huynh nữa.

      Tôi : Làm sao có thể thế được?

      Hỷ Lạc : Sao muội lại ở trong sơn trang của Vạn Vĩnh?

      Tôi : Chẳng lẽ muội biết?

      Hỷ Lạc : Mội biết.

      Tôi dừng chân, quay lưng lại phía sau, : bao giờ quay lại cái chỗ quái quỷ này nữa.

      Hỷ Lạc bám chặt theo tôi, hỏi: Lép đâu?

      Tôi : Ở ngoài cửa.

      Hỷ Lạc : May mà chưa xảy ra chuyện gì. Muội mơ thấy con Lép chết.

      Tôi : Nó vẫn sống. Nó ăn nhiều thế, mà thân hình vẫn bé xíu, chắc chắn dinh dưỡng tích tụ được rất nhiều, yên tâm, nó chết được đâu.

      Hỷ Lạc : Muội luôn cảm thấy rất sợ, từ khi tỉnh lại.

      Tôi : Muội tỉnh lại từ lúc nào?

      Hỷ Lạc : Từ tuần hương vừa nãy.

      Tôi : Chuyện gì vậy nhỉ?

      đến đây, chúng tôi liền bước tới trước cổng, Hỷ Lạc từ xa nghe thấy tiếng hí của con Lép, xúc động vô cùng, liền chạy lên trước ôm chầm lấy cổ con ngựa, suýt nữa bật khóc. May mà cuối cùng nước mắt cũng trào ra, bằng địa vị của tôi cũng chẳng khác nào con ngựa.

      Chúng tôi quay người lại nhìn Vĩnh Triều sơn trang trong ánh nắng chiều, cảm xúc đan xen lẫn lộn.

      Tới Trục thành, chúng tôi tìm tới quán ăn và ngồi nghỉ lại, ngoài trời bắt đầu đổ xuống những giọt mưa đông. Tôi từ trước tới nay luôn ghét trời mưa, bởi mưa khiến giày tôi ướt đẫm.

      đường còn người qua lại, trong quán cũng chỉ có ánh sáng yếu ớt lay lắt. Tôi nhìn Hỷ Lạc, trong cái lúc hơi thở trở thành khói sương này, lòng chợt thấy ấm áp lạ thường.

      Tôi hỏi: Hỷ Lạc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Hỷ Lạc : Sau khi huynh lên ngôi minh chủ, muội và con Lép ở ngoài đó đợi huynh. Thế rồi có mấy người bước đến báo rằng huynh muốn muội tới đó, hội kiến các bậc trưởng lão. Muội theo họ, rẽ qua mấy ngóc ngách, muội bảo, đây phải đường tới đó. Sau đó muội chẳng biết gì nữa.

      Tôi hỏi: Vậy muội ở đâu?

      Hỷ Lạc : Muội biết gì cả, muội còn tưởng muội chết rồi. Khi tỉnh dậy, muội phát mình ở trong căn phòng rất đẹp, còn có rất nhiều hầu muội mặc quần áo này nọ.

      Tôi thở dài : Muội sao là tốt rồi.

      Hỷ Lạc : Vì sao Vạn Vĩnh lại bắt cóc muội. Điều kiện đưa ra trao đổi với huynh là gì?

      Tôi : muốn huynh tích, càng lâu càng tốt.

      Hỷ lạc : Sau đó để làm minh chủ à.

      Tôi : Đúng vậy.

      Hỷ Lạc : Vậy cũng rất tốt. Như vậy, huynh có gì để làm nữa.

      Tôi : Huynh thấy cũng phải. Huynh muốn hỏi sư phụ chút.

      Hỷ Lạc : Sư phụ ở đâu?

      Toắc ở Tuyết Bang. Song chúng ta có lẽ nên về Trường An trước , tới đó thăm ông lão. Ông ta chắc biết điều gì đó.

      Hỷ Lạc : Muội biết vì sao huynh luôn muốn biết điều gì đó.

      Tôi : Nếu huynh biết, huynh chẳng cần tìm khắp nơi như vậy.

      Hỷ Lạc : Huynh chấp thuận điều kiện của vạn Vĩnh rồi à?

      Tôi : Huynh nghĩ, thực ra huynh có thể nuốt lời, quay lại Tuyết Bang, tiếp tục làm minh chủ, sau đó trông chừng muội cho tốt để muội bị bắt cóc lần nữa. Chỉ có điều, câu rất kỳ lạ. bảo, ngoài ra, bất kỳ ai ngồi vào vị trí đó đều có kết cục là chết.

      Hỷ Lạc : Huynh có thể coi đó là lời hù dọa huynh, cũng có thể coi đó là lời . Chẳng qua muội biết nếu huynh bắt đầu làm minh chủ, chắc chắn có rất nhiều chuyện phiền phức mà chúng ta thể tưởng tượng nổi.

      Tôi : Huynh chưa nghĩ đến điều đó. Song huynh biết, việc chắc có chút uẩn khúc.

      Hỷ Lạc : Đúng rồi, việc chắc có chút uẩn khúc.

      Lúc này, có người tới bên chúng tôi, đặt bức thư xuống, sau đó cúi đầu vội vã bỏ .

      bức thư có ký chữ Vạn.

      Tôi mở thư ra xem, đầu tiên văng ra tờ ngân phiếu còn hạn sử dụng, tương đương với ngàn lạng. Sau đó là tờ giấy, đó viết:

      Triều đình hành động, mau chóng rút mình, chớ tới Tuyết Bang, xem xong gấp lại.

      Tôi đưa Hỷ Lạc xem, Hỷ Lạc hỏi: Muội xem hiểu cả, song sao lại xem xong gấp lại nhỉ?

      Tôi vừa gấp thư lại vừa : Tức là sau khi xem thư xong gấp lại, giữ gìn bức thư.

      Khi hai mặt giấy chạm vào nhau, đột nhiên phụt lên ngọn lửa, tờ giấy phút chốc hóa thành tro bụi.

      Tôi và Hỷ Lạc giật mình. Gần như quên mất nội dung tờ giấy, hồi lâu mới nhớ lại, tôi lẩm bẩm : Triều đình hành động, triều đình hành động là sao?

      Hỷ Lạc : , chỉ biết hoàng thượng mà có tới ở Vĩnh Triều.

      Tôi : Đúng thế, gia thế của , trong triều đình, chắc phải là…

      Tôi nghĩ hồi lâu, nghĩ ra từ ngữ thích hợp, liền hỏi: Hỷ Lạc, muội xem, lần này huynh nghe muội.

      Hỷ Lạc hỏi: Liệu huynh có thể cư giang hồ như Vô Linh ?

      Tôi : Huynh khác người ta, người ta trải qua rất nhiều việc, mệt mỏi rồi. Còn huynh, có quá nhiều việc còn chưa biết, huynh rất muốn biết nhiều hơn.

      Hỷ Lạc : Huynh có thể lén tìm hiểu, nếu huynh làm minh chủ, ngược lại chẳng biết được điều gì. Huynh nhớ dọc đường có hàng bao người muốn lấy mạng chúng ta à, đến giờ còn chưa biết họ là những ai.

      Tôi : Có thể mọi người chỉ là vì hiếu kỳ, muốn thử nhãn lực của huynh xem thế nào mà thôi.

      Hỷ Lạc : Muội nghe theo huynh cả.

      Hôm đó cuối cùng chúng tôi cũng quyết định rút ra khỏi những tranh chấp rối ren vừa nhen nhóm. Xem ra Hỷ Lạc nghĩ đến giờ phút này từ rất lâu rồi, ấy mất ngủ nhiều đêm nghĩ xem chúng tôi nên dựng nhà ở đâu. Có điểm kỳ lạ, tuy có ít tai họa đầu rơi máu chảy, song dọc đường dường như chúng tôi chưa từng thiếu tiền tiêu, cuối cùng lại để dư ra được ít, đủ dùng trong thời gian dài. Đối với kết cục này, Hỷ Lạc mưu tính từ lâu. Tôi bắt đầu nghĩ, người con , cần những thứ gì? Còn điều bản thân tôi cần hình như vẫn chưa được hình thành trong đống tư duy hỗn độn. Nếu vậy chấp thuận cho người khác trước cũng phải là được. Vả lại, tất cả mới chỉ là ý nghĩ trong đầu, còn chưa phải hành động ngay trước mắt. Tôi nghĩ, với tôi, đó chỉ là tính hiếu kỳ của tuổi trẻ mà thôi. Còn với Hỷ Lạc, có lẽ chỉ là sợ tôi còn trẻ, quá hiếu kỳ mà thôi.
      Tìm kiếm với từ khoá:

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      CHƯƠNG 8.1





      Hai năm sau

      Năm ấy, hạn hán lũ lụt, thiên hạ đói kém, hoàng đế chết bệnh, thái tử lên ngôi. So với vụ Hỷ Lạc lọt vào chùa trong ký ức tôi, còn thảm liệt hỗn loạn hơn nhiều. Đại nạn năm đó đưa Hỷ Lạc vào chùa. Đây rốt cuộc là nương thế nào, tôi đánh mất khả năng phán đoán, cũng như trước đây , ấy ăn trộm thuốc giải vạn năng của Vạn Vĩnh, đối với hành động nhơ nhuốc này, tự sâu trong lòng tôi lại hết sức tán thưởng, tôi giả vờ có thể nhìn thấy được suy nghĩ trong đáy sâu nội tâm Hỷ Lạc. Đúng là tất cả mọi thứ đều là suy nghĩ trong lòng, phải hành động trước mắt.

      Tôi có thể về đại nạn của năm nay như thế này. Ở khắp Trung nguyên có tình trạng người ăn thịt người, thậm chí người ta ăn đến đầy bụng, tạo nên vòng tuần hoàn xấu, người gầy chẳng ai ăn, chỉ chọn ăn những người có da có thịt, bản thân mình có chút thịt, cẩn thận lại bị người khác ăn. Tôi nghĩ, tất cả mọi thứ văn minh, trật tự đều là những việc sau khi no ấm, còn khi khó có thể sinh tồn thế giới vốn tưởng chừng tốt đẹp lại hóa ra vô nhân tính đến vậy. Tôi nghĩ, quyết định năm xưa của Hỷ Lạc là rất đúng. Bất kể những lời Vạn Vĩnh hay , ta cũng phải ở trong thế giới của mình để nhìn những việc xảy ra đối với thế giới ấy. Tôi thầm cảm thấy may mắn, bởi bản thân tôi phải là trong số đó.

      năm sau khi Hỷ Lạc chết, tôi mới dần dần thực hiểu ra rằng, người thân thiết duy nhất của tôi hoàn toàn biến mất.

      Bất kể thế nào, đây cũng là năm vui vẻ. Tôi học được cách đặt mình ra ngoài cuộc, lắng nghe số câu chuyện về mình. Giang hồ vẫn hiểu vì sao minh chủ của họ, minh chủ những mong có thể cân bằng được các thế lực mạnh yếu khác nhau, đột nhiên lại mất tích. Đối với việc này, trước nay tôi đều để bụng, tôi thà tin rằng tôi bỏ chạy vì những lời hù dọa của Vạn Vĩnh.

      Minh chủ biến mất, dĩ nhiên là việc đại , mọi người đều cho rằng minh chủ bị giết. Do Vạn Vĩnh cũng là người đứng lôi đài đến phút cuối cùng, vả lại thuộc bất kỳ bang phái nào cho nên mọi người đều nhất trí tiến cử ta. Vạn Vĩnh cũng tranh thủ được số lợi ích từ phái triều đình cho tất cả giang hồ. Việc đầu tiên được triều đình đáp ứng là, phàm bang chủ của các đại bang phái từ trăm người trở lên có thể mang theo đao kiếm lại trong thành Trường An, song muốn rút kiếm ra phải được triều đình cho phép. Riêng việc này khiến các bậc đàn trong giang hồ vui sướng lắm rồi, đồng thời còn cấm thuộc hạ mang kiếm, bằng làm sao có thể tỏ tôn quý cho được. Tôi phát , đầu óc của đám nhân sĩ giang hồ đều dễ sai khiến, có thể thấy, việc tranh đấu hằng ngày hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì. Vấn đề dân sinh, thực ra do hai loại người khuấy động, loại là những người đói được ăn, loại là những người ăn no rửng mỡ.

      Còn cái năm này, bất kể ai, bao gồm cả Vạn Vĩnh, cũng đều hết cách, ngay những người phiêu lãng giang hồ cũng đói rã họng, ngựa tốt về cơ bản đều bị ăn sạch. Có thể , người tập võ có lẽ đều sở hữu những con ngựa tốt nhất, ngay đến họ cũng lần lượt giết ngựa để ăn, cũng khó trách được, nếu bạn ăn ngựa của mình, cột cho cẩn thận bị người khác bắt ăn mất.

      Tôi thể nào hồi tưởng hết được tình cảnh thê thảm lúc bấy giờ, thảm cảnh ấy khiến người ta biết rằng mọi việc đời này chỉ là trò chơi của loài người, mà loài người lại là trò chơi của ông trời. Suốt cả nửa năm trời đổ mưa kỳ tích, cuối cùng đổ mưa, lại mưa cho cả nửa năm, mưa mãi thôi.

      Mọi người , đó là do thiên tử phạm sai lầm, ông trời mới trút cơn giận lên đầu bá tánh. Tôi nghĩ, triều đình chẳng lầm chẳng lỗi gì hết. Là do vấn đề của lần này thể giải quyết được nếu chỉ dựa vào việc mở quốc khố. Lượng mưa nửa năm đến giờ vẫn chưa ngừng. Còn tôi chỉ ở trong căn nhà rách nát ở góc phố Trường An, đối diện với đống binh khí chất đầy phòng, đợi ông lão về cho tôi biết số việc. Căn phòng này rất lâu rồi có người qua lại, đâu đâu cũng là mạng nhện. Chắc ông lão chết vì tuổi già.

      Ra khỏi căn nhà, nghe thấy đầy đường những tiếng rên xiết, đều là những người đói, người bệnh, chốc chốc lại có thể thấy người chết. Mọi người đều cố đoán xem liệu có phải đất nước này sắp toi rồi . Tôi nghĩ chắc phải vậy, bởi triều đình dẫu có bại hoại đến thế nào nữa vẫn là triều đình, muốn thay đổi triều đại phải có người lật đổ, nhưng giờ ai nấy đều đói đến nông nỗi này, những kẻ được ăn sung mặc sướng duy nhất chính là những kẻ trong cung.

      Trường An còn như vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi phải quay về nơi trú ngụ. Ở đó còn có người đợi tôi.

      Hai năm trước, tôi và Hỷ Lạc mang ít của cải tới ngoại ô thành Trường An. Ở sâu trong cánh rừng có nơi Hỷ Lạc vừa thấy ưng ngay, bởi ở đó bỗng nhiên có con sông chảy ngang qua, chạy dọc bên sông là trảng cỏ rộng lớn. Hỷ lạc : Muội thấy nơi này rất tuyệt.

      Tôi : Muội phải nghĩ cho kỹ, nơi có tuyệt hay , phải cứ được vào ban ngày là xong, hằng đêm chúng ta đều phải ngủ lại đây, cho nên muội phải chắc chắn rằng ban đêm muội có sợ hay .

      Hỷ Lạc : Võ công của huynh cao cường như vậy, muội sợ gì chứ?

      Tôi : Võ công của huynh cao cường đâu, chẳng qua thanh kiếm này bén thôi.

      Hỷ Lạc : Sao vậy, nững lời bán tán nghe được lúc ăn cơm mà huynh vẫn để trong lòng à.

      Tôi : Thực ra huynh luôn muốn vứt thanh kiếm này , nhưng lòng huynh lại muốn vứt. Điều này thực rất mâu thuẫn, bởi đó đều là suy nghĩ trong lòng dù sao cứ giữ lại để chẻ củi cũng được.

      Hỷ Lạc : Từ muội ở bên huynh, song muội hề biết huynh nghĩ gì.

      Tôi : Đúng vậy, huynh cũng biết huynh nghĩ gì, sư phụ , huynh là người họ tìm được dựa kinh sách nhà Phật, có rất nhiều điểm đặc biệt, bản thân huynh lại hề cảm thấy như vậy. Huynh thấy mình là người có tính cách rệt.

      Hỷ Lạc : Tại thời gian huynh ở trong chùa lâu quá, giờ huynh có thể nuôi dưỡng số tính cách mà.

      Tôi cười ha hả, : Trái lại, huynh cảm thấy hồi ở trong chùa huynh có tính cách rất , có thể bởi mọi người khác đều có tính cách rệt. Nhưng sau khi xuống núi huynh lại phát ra người giang hồ đều có tính cách rệt. Huynh cảm thấy bản thân mình hề có gì đặc biệt, mà càng ngày càng chẳng biết mình phải làm gì.

      Hỷ Lạc : Người giang hồ mới là những người có tính cách nhất, chẳng qua là quá ngốc nên mới khác người. Đàn ông các huynh phức tạp, có muội là đơn giản.

      Tôi : Hỷ Lạc này, muội muốn làm gì?

      Hỷ Lạc chỉ tay về phía bờ sông : Dựng ngôi nhà ở đó.

      Tôi : Muội chắc chắn chứ, đợi đến đêm xem thế nào à?

      Hỷ Lạc : Muội muốn ở quán trọ nữa đâu, ở quán trọ đắt quá, mà lại phải nhà của mình.

      Tôi : Vậy huynh dựng nhé, nhưng phải dựng là dựng ngay được đâu, vẫn phải ở trọ mấy bữa.

      Hỷ Lạc : Huynh dựng , cứ có mục tiêu là được. Huynh trông con Lép kìa, nó cũng rất thích chỗ này đấy.

      Con Lép chuyên tâm ăn cỏ.

      Tôi : Thế này . Huynh cứ dựng cái khung đơn giản , muội thích lại đổi kiểu, thích dần dần dựng lớn hơn, được ?

      Hỷ Lạc : Được, được chứ, vậy bắt đầu luôn !

      Tôi : Được, thanh kiếm này được dùng đúng chỗ rồi.

      đoạn, tôi nhìn cây cối xung quanh, rồi tự lẩm bẩm: Mình chặt cây nào trước nhỉ?

      Hỷ Lạc : Cây kia kìa, kia kìa, cái cây to nhất í.

      Tôi : Sư phụ từng bảo, cây đại thụ đều thành tinh cả rồi. Huynh thấy chặt cây này , sung mãn.

      Vừa , tôi vừa rút kiếm nhằm thẳng vào thân cây, rồi "chính cây này".

      định chém cây đó liền đổ vật xuống.

      Tôi và Hỷ Lạc ngây ra tại trận, con Lép khoái chí tung tăng chạy lên, gặm lá cây.

      Tôi : Thanh kiếm này…

      Hỷ Lạc : Giờ muội tin rồi, nó bén .

      Tôi : Ông lão từng , khi huynh có sát khí nó rất nhạy.

      Hỷ Lạc : Đối với cái cây mà huynh cũng tỏa ra sát khí à?

      Tôi : Chẳng phải là muốn chém nó sao. Huynh vẫn chưa hiểu rốt cuộc sát khí là cái gì. Lần này có cơ hội đến Trường An phải hỏi ông lão xem sao, tầm này chắc ông lão quay về.

      Hỷ Lạc : Huynh định đối phó với cái cây này thế nào?

      Tôi : Đứng từ xa chặt.

      đoạn tôi vung kiếm, trong giây lát đất cát tung lên, phía trước mặt trở nên mù mịt.

      Hỷ Lạc : Huynh ngắm chuẩn vào, chẳng nhìn thấy thứ gì hết.

      Tôi và Hỷ Lạc lặng chờ bụi đất lắng xuống. Trong khoảng gian mờ mờ ảo ảo, dường như tôi trông thấy có người đứng từ xa quan sát chúng tôi. Tôi : Ai đấy! Hỷ Lạc lập tức nép chặt vào tôi.

      Dẫu bên kia có tiếng đáp lại. Hỷ Lạc hỏi tôi: thấy gì à?

      Tôi : Huynh trông thấy rồi mà. Mắt huynh nhìn nhầm đâu. Huynh cảm giác đằng kia có cặp mắt trừng trừng nhìn chúng ta.

      Hỷ Lạc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền buông tôi ra, chạy vào trong đám cát bụi.

      Tôi : Hỷ Lạc! Nguy hiểm đấy!

      Hỷ Lạc chẳng buồn quay đầu lại.

      Tôi lăm lăm tay kiếm, lập tức đuổi theo.

      Chợt thấy Hỷ Lạc ôm con Lép, kiểm tra khắp cơ thể nó lượt.

      Hỷ Lạc trách tôi: Huynh xưa nay hề coi những thứ muội thích ra gì, huynh xem huynh khiến nó sợ đến mức này.

      Tôi nhìn con Lép, ánh mắt nó ngây dại, nhìn về phía kiếm khí phóng ra, đứng bất động.

      Tôi : sao đâu, bình tâm lúc là ổn thôi.

      Hỷ Lạc : Chưa chắc đâu, kiếm của huynh bén như thế. Có khi nó xoay mình cái là đứt đôi ấy chứ.

      Tôi : thể nào đâu, muội xem.

      đoạn tôi bước lên đạp mạnh vào con lép phát, con Lép lập tức gào réo thôi.

      Hỷ Lạc nhảy lên đánh tôi : Huynh làm cái gì thế?

      Tôi : Để chứng minh nó vẫn còn sống.

      Hỷ Lạc dắt con Lép sang bên, : Chẳng hiểu vì sao, huynh cầm thanh kiếm này, trong lòng muội rất yên tâm.

      Tôi : Đúng đấy, huynh cầm thanh kiếm này, trong lòng cũng rất yên tâm.

      Hỷ Lạc : Trước đây huynh toàn dùng quyền cước thôi mà.

      Tôi : Đúng vậy, nhưng mà, vừa lợi hại, vừa thuận tiện vẫn là tốt nhất.

      Hỷ Lạc : Huynh chuyện với cánh đàn ông, muội đưa con Lép ra bờ sông, huynh từ từ mà chặt.

      Ba tiếng trôi qua, tôi hiểu ra rằng, ý nghĩa cuối cùng của thanh kiếm tuyệt thế vô song này chính là dùng để chặt cây, tôi thể tưởng tượng nổi trong thời gian ngắn như vậy có thể chuẩn bị đầy đủ số gỗ dùng để dựng nhà. Hỷ Lạc dựa vào con Lép ngủ. Tôi bỗng dưng mong muội ấy tỉnh dậy, căn nhà cơ bản cất xong. Có điều, vẫn chưa thể hoàn thành, bởi còn thiếu rất nhiều dụng cụ, cần phải vào thành mua.

      Tôi hỏi: Hỷ Lạc, huynh phải vào thành mua ít đồ, nhanh thôi, muội thế nào bây giờ?

      Hỷ Lạc : Muội và con Lép ở đây chơi, muội thích ở đây, muốn rời đâu cả.

      Tôi : Vậy được rồi, muội đợi lát nhé.

      Hỷ Lạc : Huynh phải cẩn thận đấy, đừng có rút kiếm bừa bãi nhé.

      Tôi : Huynh để kiếm lại đây cho muội, nếu có sói hay con gì đó tới muội có thể dùng để phòng thân.

      Hỷ Lạc hỏi: Ở đây có sói à?

      Tôi : Chưa chắc. Nhưng huynh mà là sói huynh ở đây.

      Ánh mắt của Hỷ Lạc lộ lo lắng.

      Chỉ chặng đường và về đơn giản, chừng hai tiếng đồng hồ, tôi mang về ít đồ ăn. Năm nay được mùa, phố đồ ăn gì cũng có, lại rất rẻ. Khắp nơi là bầu khí hân hoan tươi tắn. Thế nhưng tôi nghe được tin hãi hùng rằng: vị minh chủ võ lâm mới vừa được bầu ra bị hại chết. Triều đình , đây là việc lập đảng bất hợp pháp, phải bắt lại ngay, thế nhưng việc bắt bớ bị cản trở, bảo rằng muốn bắt minh chủ phải thông qua đồng ý của ba đại bang phái trong võ lâm, huống hồ minh chủ lại ở Tuyết Bang vân vân, sau đó toàn bộ người trong Minh Chủ đường, dường như bao gồm cả vị minh chủ trẻ tuổi kia, trong đêm đều bị trúng độc chết.

      Tôi nghĩ, lại là vụ đầu độc trong đêm.

      Tôi đột nhiên nhớ đến lời Vạn Vĩnh . Nội tình thực rất phức tạp. Song tôi chỉ biết sau đó Vạn Vĩnh làm minh chủ, triều đình tới bắt bớ nữa.

      Minh chủ thực công việc chẳng thể vun vén mọi mặt được, chẳng qua có cái tên dễ nghe mà thôi, tôi nghĩ vậy. Tôi bất chợt cảm thấy nhõm, liền cúi đầu ra khỏi thành, chỉ sợ những người tới xem tỉ thí hôm xưa phát ra vị cựu minh chủ địu túi đồ ăn biết về phương nào. Tôi nghĩ, coi như tôi chết rồi vậy, dường như còn dễ nghe hơn việc tôi sống cùng với nương. Mặc dù Vô Linh cũng như vậy.

      Trời mùa đông rất chóng tối. Tôi hơi sốt ruột, biết Hỷ Lạc mình trong rừng rậm có sợ phát khiếp . Cũng may đây phải cánh rừng lớn lắm.

      Tôi rảo bước quay lại trước bìa rừng, chợt nhận thấy mọi thứ khủng khiếp hơn mình tưởng tượng, bởi lẽ bỗng nhiên có làn sương mỏng.

      Ngay sau đó, tôi bị lạc đường.

      Tôi chợt nhớ trước đây từng nghĩ biết phải chôn Hỷ Lạc ở đâu, bỗng thấy rùng mình, vội lao như điên dại trong rừng, hề cảm thấy có chút hơi lạnh nào cả. Tôi nghĩ, chỉ cần tìm tới dòng sông là được. Song bất luận tôi chạy thế nào, cảnh vật trước mắt tôi dường như vẫn như vậy, ngay bản thân tôi cũng thấy sợ hãi, tôi bất giác rờ xuống nơi giắt kiếm, nhưng lại sực nhớ ra tôi đưa thanh kiếm cho Hỷ Lạc.

      Tôi chạy mỗi lúc nhanh, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bầu khí trước mắt bỗng nhiên tách ra, đồng thời có luồng khí màu đỏ nhạt ập xuống người. Đó là gì vậy, tôi băn khoăn chưa có lời giải đáp.

      Thế nhưng trước mắt tôi có cây đại thụ, tôi muốn xem xem luồng khí đó chạm vào cây có phản ứng thế nào. Còn chưa nhìn được , cái cây bị chẻ làm đôi, tôi đột nhiên hiểu ra đó là do thanh kiếm của tôi. Hỷ Lạc chắc ở ngay phía trước mặt.

      Tôi gào lên gọi: Hỷ Lạc! Đồng thời né người tránh kiếm.

      Nhưng quá muộn rồi, tôi cảm thấy bản thân mình rất chậm chạp. thứ lạnh lẽo vừa xuyên qua người tôi, kéo theo tiếng hét thất thanh của Hỷ Lạc.

      Tôi bất chợt hiểu ra, chắc tôi sắp chết ngay bây giờ.

      Tôi thấy Hỷ Lạc đứng yên chỗ, thanh kiếm rớt xuống đất. ngờ tôi lại phải chết thế này, tôi như thể chưa hoàn thành được công việc gì, chỉ vừa bị mọi người đùa bỡn hồi.

      Cái chết rốt cuộc là thứ gì, nó luôn tồn tại ở quanh chúng ta, gắn liền với sống, cả hai cùng tồn tại nhưng lại là hai trạng thái mâu thuẫn. Có điều Hỷ Lạc, muội ấy thế nào, tôi nghĩ, muội ấy chắc thể sống tiếp được. Bởi tôi chết rồi. Đó là nhẽ, thứ đến, còn vì tôi bị chính muội ấy giết chết.

      Xung quanh lại yên lặng như trước. Tôi nghĩ bụng, sao tôi vẫn còn suy nghĩ miên man vậy nhỉ, quá trình chết này là rất dài. Trong tưởng tượng của tôi lẽ ra tôi đứng bên cạnh nhìn cơ thể mình vừa bị chia thành hai nửa mới phải.

      lúc lâu sau, tôi vẫn chưa chết. Ngay cả Hỷ Lạc cũng tỉnh táo lại, lao về phía tôi òa khóc ngừng. Tôi cử động chân tay, ôm lấy Hỷ Lạc, cảm thấy chắc qua thời điểm cơ thể đứt đôi, bằng quá khủng khiếp. Hỷ Lạc phải tự sát nữa. trường có lẽ rất kinh khủng, bởi người sớm tối bên mình đột nhiên bị xẻ đôi ngay trước mặt, mỗi con mắt ở bên đau đáu nhìn mình.

      Hỷ Lạc thể chuyện được cách bình thường, kể lể ngắt quãng rằng rất sợ ở lại đây mình thế nào, và may mà đường kiếm chẻ xuống chệch, bằng muội ấy tự sát ngay lập tức, đại loại như vậy.

      Trong lòng tôi thầm : Hỷ Lạc ơi, đường kiếm này rất chuẩn, bản thân huynh cũng chém chuẩn như thế, có phải muội lén tập kiếm hay ? Kiếm khí nhằm đúng từ mũi chẻ xuống, nếu huynh chết, chỉ mỗi bên con mắt đâu, mà mỗi bên còn có lỗ mũi, ngay cả răng cũng rất đối xứng, thực hề lệch chút nào.

      Vậy mà tôi chết, có lẽ chính bởi người chém tôi là Hỷ Lạc.

      hồi lâu, tôi hỏi Hỷ Lạc: Ở đây có sợ ? Chúng ta chuyển tới nơi phồn hoa hơn nhé, vẫn phải tính đến ban đêm.

      Hỷ Lạc : sợ đâu. Ban đêm muội có thể tưởng tượng ra lúc tươi đẹp của ban ngày. Vả lại, ban đêm muội ở cùng huynh, huynh đâu muội theo đấy. Nhà chỉ cất gian, ở đâu cũng nhìn thấy nhau được.

      Tôi : Được.

      Hỷ Lạc đột nhiên run người.

      Tôi : Muội lạnh à. Huynh mua quần áo cho muội đây này.

      Chúng tôi đốt lửa trại, trải qua đêm đông giá buốt.

      Tôi nghĩ, thực ra lửa trại có thể dập , bởi dường như ôm nhau rất ấm áp, nương tựa nhau có thể sinh tồn. Song tôi cứ luôn cảm thấy mình như dựa dẫm, đối diện với người mẹ hoặc người chị của mình. Tôi nghĩ đây là cảm giác chân thực, song như vậy là có lỗi với Hỷ Lạc.

      Điều này cũng cần thiết phải cho Hỷ Lạc biết. chia lìa chính là cản giới cao nhất của tình cảm nam nữ. Chẳng qua nó chia làm nhiều loại, hoặc nhiều quá trình mà thôi. Đối với tôi và Hỷ Lạc, điều này còn là quá trình nữa, mà là kết quả.

      Ngày hôm sau.

      Phong cảnh bỗng nhiên trở lại với vẻ yên bình tượi đẹp. thể tưởng tượng nổi ban đêm lại có nhiều bóng cây u múa máy hãi hùng. Cùng vật, chẳng qua môi trường thời gian có chút thay đổi, mà khác nhau đến vậy. Song bất luận thế nào, có con mắt của tôi, có thanh kiếm của tôi, có sức mạnh của tôi, có con ngựa như con chó hễ gió lay cỏ động là lại kêu hí ngừng của chúng tôi, còn có căn nhà gian vững chải nữa, ở trong thành hay ở ngoài rừng cũng đều như nhau mà thôi.

      Ngày thứ bảy. Căn nhà cuối cùng cũng cất xong. Do có kinh ngiệm dựng nhà, nên đứng từ xa nhìn lại trông nó như cái quẩy dài, tôi nghĩ, kể cả kẻ xấu đêm có tới đây, đột nhiên nhìn thấy cỗ quan tài lớn đến vậy ở nơi khỉ ho cò gáy này, chắc chắn chết khiếp. Có điều trời mưa làm thế nào, nước thoát theo đường nào đây?

      Hỷ Lạc có ý rằng, cần phải nghĩ ngợi nhiều đến thế, trời mưa xả nước từ trong ra. Chỉ cần giường khô là được.

      Tôi dựng chái ở ngay bên cạnh thông với căn nhà để cho con Lép ở. Hỷ Lạc rất hài lòng vì việc này, cảm thấy cuối cùng tôi cũng coi trọng muội ấy, bởi coi trọng con ngựa của .

      Hỷ Lạc : Mong sao trời cứ mưa mãi.

      ngờ, lời của Hỷ Lạc lại trở thành lời nguyền. Bấy giờ thực ra bắt đầu đợt đại hạn hán.

      Cuộc sống của tôi và Hỷ Lạc rất yên ổn, mỗi tuần chúng tôi đều vào thành mua rất nhiều thức ăn mang về. Các món muội ấy nấu trước nay đều rất ngon, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tôi ở lại đó lâu. Tôi dần dần cảm thấy đây là căn nhà tốt nhất, còn ngoài kia là cuộc sống nhân gian lạnh giá băng buốt.

      Hằng ngày chúng tôi đều có việc gì làm, nên thể nghĩ ra đủ thứ chuyện để tiêu tốn thời gian, đây thực là việc làm rất thú vị. Ví dụ như cắt tỉa mớ lông dài của con Lép thành muôn hình muôn dạng, bỏ ra ba tháng để dạy con Lép làm thế nào ngậm đem về những thứ chúng tôi vứt ra, chỉ hiềm thể đích thân thị phạm dạy con Lép vẫy đuôi. Tóm lại kiểu như cho con Lép đóng các vai khác nhau. Tôi nghĩ đối với nó, nó hề đau khổ, còn đối với Hỷ Lạc, đó là niềm vui bất tận. Tôi từng đề nghị vào thành mua con chó đem về. Hỷ Lạc kiên quyết đồng ý, cho rằng làm như vậy là hạ thấp mức độ thương đối với con Lép, làm như vậy là có nhân nghĩa. Bởi đây là con ngựa cùng chúng tôi trải qua biết bao nguy khó mà hề chùn bước. Tôi cho rằng, nó chẳng qua bị ép buộc, có cách nào khác nên như vậy mà thôi.

      Nơi bán con Lép cũng bị phá hủy ngay khi Thiếu Lâm bị tiêu diệt.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      CHƯƠNG 8.2




      Ngoài ra, hằng ngày tôi và Hỷ Lạc còn chế tạo ra các loại cạm bẫy khiến kẻ địch giả tưởng đến xâm phạm phải rơi vào khốn cảnh. Tuy nhiên việc này thực chẳng thú vị chút nào, ít nhất đối với tôi. Bởi lẽ Hỷ Lạc luôn đưa ra ý tưởng, và tôi là người thực , đại loại như việc đào cái bẫy sâu quãng chiều cao của hai người cộng lại. Chuyện đó còn chưa nhằm nhò gì, tôi còn phải giả bộ rơi xuống, bởi Hỷ Lạc chưa từng thấy bộ dạng của người rơi xuống bẫy trông thế nào. Song những điều này cũng có gì đáng bàn, bởi hằng ngày muội ấy đều giúp tôi làm những món ăn rất ngon, xem tôi luyện kiếm và giặt giũ mọi thứ quần áo.

      Cuộc sống nhàn hạ quá cũng hay, chúng tôi bắt đầu thi cắt cỏ chất thành hai đụn, sau đó thả con Lép ra, đồng thời đánh cược xem nó ăn đụn cỏ nào.

      Tôi nhận ra, dường như con người hoàn toàn có nguyên tắc như tôi chút thay đổi. Có lần, Hỷ Lạc bảo tôi đóng giả làm Lưu Nghĩa của phái Võ , đồng thời dắt theo con Lép. Sau đó nàng lần lượt đóng giả thành chưởng môn các phái Thiếu Lâm, Phi Ưng, Nga My, Cái bang, bỏ ra ngàn vàng để mua con ngựa này. Hỷ Lạc diễn cảnh đối thoại giữa những người đó.

      Lúc ấy tôi định : Họ còn lâu mới làm việc vô vị như vậy.

      Song lại buộc miệng thành: Việc họ làm vô vị.

      Hỷ Lạc : Huynh chỉ việc bán con Lép sao?

      Tôi : phải.

      Mặc dù trong con mắt người giang hồ, lúc này tôi dường như vô vị hơn nhiều.

      Tôi nghĩ, cuộc đời dài rộng, tự tìm được niềm vui trong đó là được. Câu này dường như na ná như câu "cuộc đời ngắn ngủi, hành lạc kịp thời" mà rất nhiều người trong giang hồ vẫn tin theo. Có điều, đời người rốt cuộc ngắn ngủi khổ đau hay ngày rộng tháng dài, vấn đề này rất có tính triết học. Song, tôi cứ đơn giản cho rằng điều này được quyết định bởi đương sống được bao lâu.

      Cuộc sống tiếp diễn như vậy, cho đến hôm bị xáo trộn. Tôi nhớ lúc bấy giờ chúng tôi làm gì, bởi việc tôi và Hỷ Lạc làm quả thực rất nhiều, có điều đột nhiên Hỷ Lạc ngất lịm, ngã lăn ra mặt đất. Lúc ấy tôi rất sốt sắng, nghĩ ra rất nhiều cách để khiến muội ấy tỉnh lại. Sau đó hỏi Hỷ Lạc: Muội làm sao vậy?

      Hỷ Lạc : Muội biết, đột nhiên chẳng biết gì cả.

      Tôi : Chúng ta phải lập tức tới Thành Thọ đường, hiệu thuốc tốt nhất trong kinh thành khám bệnh mới được.

      Hỷ Lạc : Muội sao đâu, muội thấy chắc do ngồi sổm lâu quá thôi. Chúng ta phải tiếp tục sống thế này, cần tiết kiệm ngân lượng, được lãng phí.

      Tôi : sao đâu, huynh có thể kiếm tiền.

      Hỷ Lạc : được. Huynh mà , chắc chắn bị phát , rồi lại gây nên nhiều sóng gió. Giờ ta còn biết người bên ngoài gì về huynh.

      Tôi : Bất kể thế nào, lần sau vào thành, nhất định phải tới Thành Thọ đường.

      Thời gian sau đó, Hỷ Lạc dường như luôn giả bộ rất khỏe mạnh, khi vào thành càng tỏ ra vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn, khiến tôi sau khi rời thành mới nhớ đến việc phải khám bệnh. Hỷ Lạc cứ đùn đẩy , ra khỏi thành thôi. Tôi cố ép kéo Hỷ Lạc tới Thành Thọ đường. Ông thầy lang vừa bắt mạch liền : Chúc mừng hai vị! Có tin vui rồi!

      Tôi và Hỷ Lạc đều thể tin nổi.

      Tôi hỏi: Có tin vui sao lại đột nhiên ngất lịm?

      Thầy lang : thể nào, chắc hẳn là có bệnh khác, đến giờ vẫn chưa phát tác, chưa bắt được ra, chỉ biết là có tin vui.

      Hỷ Lạc quay người lại định với tôi gì đó, lại bị ngất, ngã mặt đất.

      Tôi ôm chặt Hỷ Lạc, với thầy lang: Mau, mau bắt mạch, bệnh phác tác rồi.

      Thầy lang hết sức hồi hộp, bắt mạch hồi lâu rồi : Dựa vào mạch tượng của nương này mà , là bị ngất.

      Tôi : vớ vẩn, dùng mắt nhìn cũng biết rồi.

      Thầy lang : Song mạch tượng bình ổn, chứng tỏ khi hôn mê có dấu hiệu liên quan đến tính mạng, có thể yên tâm.

      Tôi hỏi: Vậy ấy ngất là tại làm sao?

      Thầy lang : nương này trước đây từng bị thương?

      Tôi nghĩ hồi lâu rồi : Có lần ngã từ lưng ngựa xuống, xây xát ít chỗ.

      Thầy lang : Có lập tức rửa sạch ?

      Tôi : .

      Thầy lang : Vậy khó rồi.

      Tôi : Rốt cuộc là làm sao?

      Thầy lang : tại chưa thể được, phải xem .

      việc sau đó, tôi muốn kể tường tận nữa, bởi kể là ắt nhớ lại. Tôi nghĩ, bệnh của Hỷ Lạc là do cú ngã từ lưng ngựa hồi trước. Tôi hứa khi đến thành Trường An lập tức khám bệnh, sau đó Hỷ Lạc nhắc đến, vết thương cũng dần dần liền lại, nên tôi quên khuấy mất. Bệnh tình của Hỷ Lạc ngày nghiêm trọng hơn, vô số thầy lang đều , căn bệnh này thể chữa trị được, chỉ có thể chờ tự khỏi, nếu như có thể tự khỏi. Ở Thành Thọ đường, tôi nhớ mất bao nhiêu thời gian, liên tục dùng thuốc điều trị, cho đến khi ngân lượng tiêu hết sạch, song vẫn thấy có gì khởi sắc. Hỷ Lạc gắt gỏng đòi về căn nhà kia, tôi đành đưa muội ấy trở về. Tôi thể nào tìm sư phụ, tôi nghĩ sư phụ chắc chắn có cách, hoặc có thể , trong giang hồ nhất định có thần y. Lúc ấy tôi thà tin rằng võ lâm chỉ là chốn ám khí hay loạn xạ, mà còn là nơi có thần y cứu đời.

      Tuy nhiên, tôi thể bỏ mình Hỷ Lạc ở lại nơi này, đặc biệt là về đêm. Điều này có nghĩa bất kể đâu, cùng lắm tôi chỉ có thể vào ban ngày.

      Tôi biết rốt cuộc Hỷ Lạc trở nên thế nào, cuối cùng liệu có chết , hay chết đột ngột.

      Hỷ Lạc luôn tỏ ra rằng mình còn có thể cạo lông cho con Lép, song muội ấy thể xuống giường lại được nữa. Tôi nghĩ bụng, mọi thứ tên đời này đều phải hoàn trả, tỉ như việc lúc này đến lượt tôi nấu cơm. Tôi có thể tưởng tượng ra tôi nấu khó ăn đến mức nào, nhưng Hỷ Lạc lại ăn rất nhiều, vượt hẳn lẽ thường. Tôi nghĩ, người ốm đều rất chán ăn. Tôi hỏi Hỷ Lạc: Muội rất đói à?

      Hỷ Lạc : phải đâu.

      Tôi hỏi: Vậy tại sao muội ăn nhiều thế?

      Hỷ Lạc : Muội đói, nhưng con của huynh đói.

      Tôi : Muội thấy, sau này huynh phải làm gì?

      Hỷ Lạc : Huynh gì cứ như lời trăng trối thế. Muội nghĩ, sắp sinh em bé rồi nên cơ thể suy nhược quá thôi. Thực ra muội vẫn có thể lại, nhưng có nhiều việc muội thể nhớ nữa rồi, cái bẫy mình đào ở chỗ nào, muội sợ linh tinh rơi xuống, làm tổn thương tới…

      Tôi : Thế này nhé, bây giờ huynh đưa muội tới Trường An, đầu tiên cứ ở Thành Thọ đường , sau đó huynh vào cung tìm, muội có nhớ sư huynh , huynh từng với muội, sư phụ cũng từng đấy, huynh ấy là vua rồi. Trong cung có thái y, chắc chắn chữa được bệnh. Việc này thể kéo dài nữa, chúng ta ngay thôi.

      Hỷ Lạc lời nào.

      hồi lâu, Hỷ Lạc hỏi tôi: Huynh xem, đứa bé tên là gì?

      Tôi : Huynh nghĩ nếu là vẫn gọi là Hỷ Lạc.

      Hỷ Lạc : Làm gì có chuyện thấy tên hay cứ dùng mãi như thế, sau này chẳng ai vào với ai, trừ phi chỉ còn lại người. Huynh có muốn dạy dỗ con nó cái gì ?

      Tôi : Dạy nhiều thứ lắm, ba người sống bên nhau, sau này nhà phải nới rộng ra. Muội là phiền phức nhất đấy, được làm thêm gian, muội xem, chỉ đành nới rộng ra thôi, nhưng huynh vẫn chưa nghĩ ra phải nới thế nào.

      Hỷ Lạc : Muội có phiền phức đâu, muội chuyển ra ngoài ở, trong nhà vẫn chỉ có hai người.

      Tôi : Muội chuyển ra đâu?

      Hỷ Lạc hỏi: Nhà mình còn bao nhiêu bạc nhỉ?

      Tôi : Còn nhiều.

      Hỷ Lạc : Sau này huynh thế nào?

      Tôi : Đợi muội khỏi rồi tính.

      Hỷ Lạc : Muội đau bụng.

      Tôi : Chắc phải sắp sinh chứ?

      Hỷ Lạc : Vẫn chưa đến lúc, huynh sốt sắng đấy, nếu đẻ ra được, huynh hãy dùng kiếm, được dùng thanh kiếm kia đâu, nhằm vào bụng muội…

      Tôi : Muội gì vậy hả. Muội cứ nằm xuống , để huynh nghĩ cách xem.

      Hỷ Lạc : Huynh có bao giờ có cách đâu.

      Tôi : Cái lọ nước muội ăn trộm lần trước đâu, cái lọ ở sơn trang của Vạn Vĩnh ấy.

      Hỷ Lạc : Muội ăn trộm. Muội cầm cho huynh, muội sợ huynh trúng độc.

      Tôi : Đến giờ huynh có trúng độc đâu. Muội cất ở đâu rồi?

      Hỷ Lạc : Ở dưới gầm giường.

      Tôi cúi xuống gầm giường nhìn, phát ra có ít đồ, tôi hỏi: Toàn là những thứ gì thế, chắc phải muội lấy trộm phố chứ?

      Hỷ Lạc : Muội chưa từng trộm đồ. Đó đều là những thứ muội lén mua về cho huynh mỗi khi vào thành.

      Tôi : Là những thứ gì vậy?

      Hỷ Lạc : Huynh hiểu đâu, là những thứ dùng để may quần áo.

      Tôi : Sao trước giờ huynh chưa từng phát ra nhỉ?

      Hỷ Lạc : Mắt của huynh từ trước tới giờ có để ý vào muội đâu, muội ôm hàng bao nhiêu thứ về huynh đều chẳng nhìn ra.

      Tôi tìm thấy lọ nước đồn rằng có thể giải được mọi thứ độc, đoạn bảo Hỷ Lạc: Muội uống !

      Hỷ Lạc : Muội uống, muội có trúng độc đâu.

      Tôi : Uống ! Nghe lời nào! Nếu thứ này có tác dụng, huynh đưa muội gặp thái y.

      Hỷ Lạc : uống, lọ này về sau có thể đề phòng bất trắc, huynh bất cẩn nhất trần đời, nếu khi đào bẫy mà bị rắn cắn có thể dùng ngay. Lại có thể bán nửa, nếu nhà hết bạc.

      Tôi :Hỷ Lạc, uống mà!

      Hỷ Lạc bấy giờ mới nữa, uống vào chút.

      Tôi : Sau này, hằng ngày đều phải uống. Muội cảm thấy thế nào?

      Hỷ Lạc : Muội vốn dĩ chẳng sao hết, chẳng qua yếu người, chắc tại nó khỏe quá.

      Tôi : Ai cơ?

      Hỷ Lạc : Huynh ngốc. Đợi khi muội khỏe lại, huynh vẫn chỉ có thể làm các công việc cơ bắp, như đào bẫy, nhổ cỏ, chẻ củi thôi. Nhưng mà bụng muội hơi đau.

      Tôi : Huynh đưa muội tìm thái y.

      Hỷ Lạc : Muội thấy huynh vui là muội vui, thấy huynh buồn, muội cũng buồn, nhưng muội chưa nhìn thấy huynh buồn bao giờ. Chắc huynh là người chưa bao giờ buồn. Thiếu Lâm chết hằng bao người mà huynh cũng buồn, trong khi muội rất nhiều lần khóc trộm.

      Tôi : Bởi họ là những người liên quan đến huynh.

      Hỷ Lạc : Muội rất buồn. Nhưng huynh chưa bao giờ buồn lại là việc hay, ít nhất là trong ký ức của muội, huynh chưa bao giờ buồn dù chỉ lần, điều đó chứng tỏ huynh vẫn rất khác người, hì hì, huynh xem, nếu muội chết, huynh có buồn ?

      Tôi xoa đầu Hỷ Lạc : Huynh buồn trong thời gian rất dài rồi.

      Hỷ Lạc : Vậy sao muội nhìn ra nhỉ?

      Tôi : Huynh thể ra thôi.

      Hỷ Lạc : Huynh thể ra tí nào sao?

      Tôi : Đúng thế. Trong những tháng ngày này, huynh rất sốt ruột.

      Hỷ Lạc : Sốt ruột gì chứ?

      Tôi : sốt ruột gì cả, huynh nhầm. Muội từ từ khỏe lại thôi.

      Hỷ Lạc : Muội cũng nghĩ kỹ rồi, huynh vào cung tìm gặp sư huynh , nhờ huynh ấy đưa thái y tốt tới. Huynh ngay bây giờ .

      Tôi : Hỷ Lạc, muội sao đấy chứ?

      Hỷ Lạc : Muội muốn chóng khỏi bệnh.

      Tôi : Được rồi. Huynh đây. Nhưng giờ là đêm rồi.

      Hỷ Lạc : sao cả, muội sợ gì hết.

      Tôi : Muội đợi huynh nhé, huynh cưỡi con Lép , như vậy nhanh hơn, quay về cũng nhanh. Kiếm để lại đây cho muội.

      Hỷ Lạc : Vâng. Lần này muội chém loạn lên nữa.

      Tôi : Huynh về ngay.

      đoạn, tôi liền quay người .

      Hỷ Lạc : Đợi .

      Tôi dừng lại hỏi: Sao vậy?

      Hỷ Lạc nhìn tôi : Con Lép chân ngắn bẩm sinh, huynh cưỡi nó cẩn thận đấy!

      Sau khi gật đầu đồng ý tôi liền lập tức khởi hành, cưỡi lưng con Lép.

      Còn chưa tới Trường An, tôi dần dần cảm thấy có điều bất thường. Tôi cảm thấy Hỷ Lạc điều tôi chỗ khác. Tôi lập tức quay lại khu rừng, thấp thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tôi nghĩ, chẳng lẽ Hỷ Lạc ngại sinh con trước mặt tôi?

      Sau khi Hỷ Lạc chết, tôi quay lại căn nhà đó nữa. Tôi luôn cảm giác có tiếng cứ vang vọng, bảo rằng, thanh kiếm của ngươi lần đầu dính máu phụ nữ, chắc chắn còn sắc bén hơn nhiều so với lúc trước. Bấy giờ tôi muốn đao giết chết con Lép, bởi nó là kẻ bầu bạn Hỷ Lạc quý nhất, nhưng tôi nghĩ Hỷ Lạc có lẽ hy vọng nó ở lại cuộc đời này. Vả lại tôi cảm thấy, tôi mới là người bầu bạn Hỷ Lạc quý nhất, muốn giết phải giết bản thân tôi.

      Tôi trông thấy đệm lót giường đầy những máu, liền : Đúng là số kiếp khó tránh.

      Tôi tin lời này là ý nghĩ vừa nhen nhúm trong đầu tôi.

      Hỷ Lạc khiến tôi rất khó xử. Trong số những điều muội ấy tận mắt nhìn, tôi từ đầu chí cuối chưa từng vì bất cứ việc gì mà đau khổ đến mức muốn chết, giờ Hỷ Lạc để lại cho tôi gánh nặng, khiến tôi thể tiếp tục sống trong cái thế giới ngu xuẩn này.

      giống như tôi nghĩ, tôi vẫn nhớ tôi chôn Hỷ Lạc ở đâu. Nơi đây là chốn kinh khủng nhất trong ký ức của tôi, tôi quyết định cả đời này quay lại nơi này nữa, quãng đời còn sống quyết trở lại thăm nom. Bởi tôi tin rằng, Hỷ Lạc còn ở đây từ lâu rồi. Chúng tôi sớm muộn cũng lại cùng nhau cạo lông cho con Lép. Chẳng qua tôi cần phải hoàn thành số việc. Những việc này phải ân oán giang hồ, mà chỉ là việc nuôi con cho lớn.

      Năm ấy, tai họa dần qua trong mùa đông. Tôi vẫn tới thăm sư phụ và cũng quay trở lại chùa lần nào, bởi tôi muốn nhắc tới Hỷ Lạc. Tôi nhìn thấy tờ cáo thị của sư huynh, rằng, trẫm muốn thiên hạ hưng thịnh, nên cần thiên hạ lòng. Bất kỳ đảng phái nào, trừ các đệ tử Thiếu Lâm chính thống từ hạng trung cấp trở lên, còn lại nhất loạt thanh trừ, tất cả bang phái xóa bỏ danh xưng, quy cả về minh chủ được bầu là Vạn Vĩnh, giang hồ liên minh, sáp nhập vào quân đội.

      Tôi nghĩ, điều này có nghĩa là triều đình muốn nhân lúc những kẻ du thủ du thực ngoài kia đói ăn, tiêu diệt luôn thể.

      Tôi gặp Vô Linh lần, tại Trục thành. Chúng tôi lại cùng ở nơi và cùng muốn giết người. Tôi hỏi: Ngưỡng vọng đại danh lâu, chẳng phải tiền bối rửa tay gác kiếm rồi sao?

      Ông ta : Chớ hỏi nhiều.

      Tôi : Tôi phải nuôi cả nhà, để tôi xách đầu về nhé!

      Vô Linh : Được, quả thực ta rất ngứa mắt, muốn lấy tính mạng . Nếu ngươi có thể đem đổi ra tiền, vậy cho ngươi.

      Tôi : Đa tạ!

      Vô Linh : Ngươi phải để ý đến kiếm của mình, kiếm rất tốt đấy.

      Tôi sờ vào người, ngỡ ngàng hỏi: Tiền bối lấy ra lúc nào vậy?

      Vô Linh : Chớ hỏi nhiều. Giang hồ rộng lớn, ngươi chỉ là phần thôi.

      đoạn liền moi ra tờ ngân phiếu : Đây là tiền mừng tuổi cho người thân bé của ngươi. Mà mộ của phu nhân rất bẩn rồi, ngươi phải đến dọn dẹp . Mọi việc thể né tránh được đâu.

      Sau đó chúng tôi còn cơ hội gặp lại.

      Tôi ở trong trà lâu ở Tuyết Bang. Lưu Nghĩa tìm thấy tôi, : Người trong giang hồ đều biết, là sư huynh của các hạ,vậy mong các hạ tới khuyên lời. Nếu thế này, em trong các bang phái chúng tôi bàn bạc rồi, chỉ cần các hạ có thể nhân khi chuyện với , liền đâm dao cho chết, chúng ta trong ngoài kết hợp, thay triều đổi đại luôn, các hạ lên làm vua, tôi vẫn làm tiểu bang chủ của tôi thôi.

      Tôi : Tại hạ làm vua nổi đâu. Huynh đài cũng làm được. Tại hạ có cách nào cả. Tại hạ tới đây để ngắm Tuyết Sơn, vừa vặn gặp huynh đài. Vừa khéo là hai người. Ha ha. ngờ lại là huynh.

      Lưu Nghĩa : Làm vua, có rất nhiều của báu, rất nhiều đàn bà, các hạ muốn có gì là có thứ đó, chứ làm sao bắt các hạ phải diễn gì cho được. Chỉ có việc này thôi, chúng ta cứ từ từ bàn bạc.

      Tôi : bàn gì cả.

      Lưu Nghĩa nghiến răng : Tôi biết, phu nhân các hạ chết gần năm rồi. Tôi ngắm cho các hạ rồi, cứ yên tâm, này cách đây mấy bữa, hồi còn nạn đói, tôi chỉ ba cái bánh mua được, rất biết điều lại xinh đẹp, chưa bị vùi dập, các hạ xem xem, tôi dành riêng cho các hạ đấy, tôi cũng coi là tận tình tận nghĩa đúng ?

      đoạn bị đẩy lên .

      Tôi ngẩng đầu nhìn hỏi: tên gì?

      chậm chạp : Mễ Đậu[1].

      Tôi : Sao lại tên như vậy?

      Mễ Đậu : Tôi biết. Chắc là nguyện vọng của gia đình.

      Tôi chậm rãi : Mễ Đậu. Cũng giống như Hỷ Lạc, đều là nguyện vọng.

      nương lại cúi đầu, chậm rãi : Mễ Đậu.

      [1] Chỉ gạo, đỗ, đậu, ngô… (lương thực chung).



      Lời tác giả





      Đầu tiên tôi phải rằng, cuốn sách này thực phải truyện chưởng, chỉ là cuốn tiểu thuyết thông thường, chẳng qua thời điểm diễn ra được dấy lên khá sớm mà thôi. Nhưng quả thực tôi cũng còn cách nào khác, bởi tôi có cảm giác người xưa động tí là lao vào đánh nhau. Tôi đặt câu chuyện vào thời đại, có lẽ bởi tôi cảm thấy những câu chuyện hề có thực ở thời xưa dường như viết tự do hơn, mặc dù thực lịch sử rất khác so với tiểu thuyết, ví như việc từ trước đến giờ chùa Thiếu Lâm chưa từng gặp hỏa hoạn, người xưa cũng thể tùy tiện cầm đao chạy loăng quăng phố, tương tự như việc bạn cầm súng chạy rông đường trong thời đại ngày nay, xét cả về tính chất cũng như hậu quả.

      Thực ra đây là cách nghĩ có từ lâu, nhưng rất khó thực , bởi lẽ ai cũng đều biết rằng thảng như câu chuyện xảy ra vào thời đại ngày nay, bạn cần phải thay đổi bản thân, ban ngày có chuyện gì xảy ra, tối đến có thể viết lại, nhưng việc thời xưa hề đơn giản như thế, tôi đột nhiên hiểu vì sao cần phải lánh mình để viết, tôi luôn cảm thấy mình có thể viết trong mọi lúc, song lại phải vậy, ngay cả người rộng lượng, đòi hỏi khắt khe như tôi cũng chẳng thể nào chịu được việc lần từng trang sách để tìm hiểu xem thanh kiếm này quý báu ra sao, được vua ban vào thời nào, đột nhiên điện thoại di động đổ chuông, bạn bè thông báo rằng lát nữa cuộc đua Công thức bắt đầu.

      Tôi biết liệu người sáng tác cuốn sách tự bước vào vở kịch của mình với vai diễn sắp sẵn và thể thoát ra khỏi câu chuyện đó hay hơn; hay là cứ ở ngoài lạnh lùng nhìn toán người dưới ngòi bút của mình thực số việc do mình sắp đặt, rồi thi thoảng bàn luận vài câu hay hơn. Tôi nghĩ cuốn sách này ứng với câu sau, nhưng trớ trêu tôi lại dùng đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất, điều này cũng đến khổ cho tôi.

      Tuy từ trước tới giờ, tôi luôn cảm thấy ngôn từ trong tiểu thuyết là quan trọng nhất, tư tưởng chỉ là thứ yếu, song thực tế ai cũng muốn tìm hiểu số vấn đề thông qua tiểu thuyết của mình, ban đầu tôi có rất nhiều ý tưởng, nhưng cuối cùng lại phát ra chẳng có ý tưởng nào được thực . suy ngẫm mà tiểu thuyết đem lại cho độc giả cũng giống như hồi tưởng mà ca khúc mang đến cho người nghe, mỗi người đều có cảm nhận riêng, tôi thể cho các bạn cách nghĩ của tôi, bởi có lúc ngay bản thân tôi cũng chẳng hề biết cách nghĩ của mình là thế nào. Kết cục luôn có thể khái quát bằng câu, nhưng quá trình kể cả ngày cũng hết.

      Sau cùng tôi phát ra, tiểu thuyết có thể hoàn toàn khác với những tưởng tượng ban đầu của mình, song điều này cũng chẳng sao, bất luận thế nào, tôi cũng thích số phần, số chương, số đoạn hội thoại trong đó. cần quá nhiều, chỉ cần đôi chút[1], có lúc cũng đâu phải tồi. Giả như bạn rất nhiều, giống như khi tôi viết cuốn Tam trùng môn vậy. Tôi muốn từng câu đều phải đặc sắc, chẳng qua là mong bạn đọc có cảm giác đó phải là tiểu thuyết, chứ bản thân tôi rất mệt mỏi, những người từng đều biết vậy.

      [1] Tác giả dẫn hai câu trong bài thơ " cần quá nhiều" của Lý Ngạo, văn sĩ người Đài Loan.

      Tôi nghĩ câu chuyện trong cuốn sách này chưa kết thúc. Song tôi cũng biết liệu có ngày nào đó tôi viết tiếp hay , bởi câu chuyện chỉ là nhìn bề ngoài như thể chưa kết thúc mà thôi. Việc có kết thúc hay , nên thế nào nhỉ? Tôi muốn rằng, lần này tạm viết đến đây , điều tôi muốn biểu đạt tạm thời chỉ có vậy.

      Xét từ khía cạnh bản năng, con người luôn hy vọng người khác ràng mọi việc. đời này, việc có phức tạp đến đâu nữa cũng vẫn có thể ràng. Song mấu chốt nằm ở chỗ, ràng song lại hiểu ràng, nếu vậy coi như tôi chưa hề .

      Bởi cuối cùng bạn cũng phải quay trở về thực, cho nên tôi đành coi đây là kết cục của Trường An loạn.





      The End

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :