1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Trăng lạnh như sương - Phỉ Ngã Tư Tồn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Sống trong cung cấm đầy rẫy cạm bẫy, vừa sống vừa phải giữ mình, Như Sương có thể là "tính toán như thần" nhìn thấy Thất gia là người mình có thể trông cậy được nên có thể nàng sắp xếp hết thảy mọi chuyện (đấy là theo mình suy đoán thôi)

      Bạn có thể đọc thêm phần tản văn dongylam.wordpress


      Trăng lạnh như sương – TẢN VĂN

      *Tác giả của bài viết này phải của mẹ kế, hồi trước mình nhầm.
      NHÂN SINH NÀO CÓ NGHĨ BÀN

      cái nháy mắt ta bước qua nhau, để rồi từ đây ghi lòng tạc dạ. Cứ ngỡ rằng rồi dần chìm trong quên lãng, nào có biết được bỏ lỡ chỉ là thoáng chốc, mà là suốt cả cuộc đời . . .

      ___ ___ Lời tựa

      “Ngày ấy ta sinh ra, ánh trăng chảy tràn mặt đất tựa thanh sương.”

      Lúc bấy giờ chàng nghe mà kinh ngạc quá đỗi, có lẽ nào sai lầm mất rồi? Hay chăng, đó cũng phải là lỗi của chàng, hay chăng, vận mệnh an bài như thế? Cuộc đời bọn họ định vướng mắc rối rắm như vậy, định hận giày xéo như vậy. Số phận như sợi dây thừng càng buộc càng chắc, cho đến tận lúc sinh mạng con người quằn quại mà chết , chính là nội tâm băng giá . . .

      Các chàng, đấng hoàng tử dòng dõi quý tộc Thiên hoàng, từ có cái khí chất ngạo nghễ, nhìn thế gian bằng nửa con mắt, cứ đứng ngọn đỉnh tối cao mà nhìn xuống chốn hồng trần mịt mờ lối, này đây giang sơn gấm vóc.

      Các nàng, những thiếu nữ thông tuệ mà vẫn thướt tha duyên dáng, trời sinh trong trắng chẳng tỳ vết, thuần khiết đến dại khờ, thế nhưng hận tình thù, lại chôn vùi nơi chốn thâm cung tịch mịch, dày dặn sau lớp son phấn.

      Bọn họ, mỗi cá nhân dường như đều mang theo mình bi kịch? Bị vận mệnh giật dây, vẫn cứ đứng đài mà diễn cho hết vở tuồng, câu hát vừa vang lên, cũng định trước hồi kết.

      ****************

      Duệ Thân Vương – Định Trạm

      Ngoài cửa sổ, tuyết trắng vẫn còn bay lả tả, gió lạnh đìu hiu, vô số lầu quỳnh điện ngọc như được mài dũa từ thạch , trong noãn các, hương mai nồng nàn, ấm áp tựa xuân sang. Phụ hoàng nắm lấy bàn tay bé của chàng, từng nét từng nét mà đưa bút, dạy chàng học viết chữ, mẫu phi bên cạnh mỉm cười nhìn bọn họ. Khi đó, trong đôi mắt chàng chỉ tràn ngập niềm vui cùng tự tin, đôi con ngươi sáng long lanh kia, luôn luôn ánh lên ý cười trong trẻo.

      Chẳng biết tự lúc nào, đôi ngươi kia dần trở nên mệt mỏi, tựa như đối với vạn vật còn chút hứng thú. Người ngoài nhìn vào, chàng đích thị là tay chơi bời lêu lổng, cũng chỉ là Vương gia giàu có xa hoa mà thôi, nào biết trong chớp nhoáng, cặp mắt uể oải kia biến thành đôi kiếm nhọn tỏa ánh lạnh lẽo. Từ bỏ bóng hồng e ấp, nghìn dặm hồng trần, cũng chỉ thấy duy nhất ngai vàng tọa vạn người, dù có là con thiêu thân lao đầu vào lửa, vĩnh viễn cũng hối tiếc.

      Trong lòng chàng tích tụ nhiều lắm những oán hận cùng căm phẫn, số phận lần lượt đem đến cho chàng biết bao niềm hy vọng, để rồi cuối cùng lại cướp nốt cả ngọn lửa mà chàng cố công vun lên lần nữa. Hôm nay, cái kẻ cao cao tại thượng ngồi kia đoạt toàn bộ những gì của chàng! Giang sơn của chàng! Lâm Nguyệt của chàng! Trong phút chốc, con ngươi lạnh lẽo của chàng bùng lên ngọn lửa dục vọng dữ dội. Chàng thầm phát lời thề, nhất định có ngày, chàng đòi lại hết thảy những gì mất!

      Như Sương lại lạnh nhạt mà cười rộ lên. Cười chàng. Lâm Nguyệt của chàng nào phải bị người ta cướp ? Chính chàng! Chính chàng chắp hai tay mà dâng Lâm Nguyệt lên, tất cả, cũng chỉ vì tham vọng đế vương của chàng mà thôi.

      Hoa thược dược nơi Đại Minh Tự vẫn còn rực rỡ như mây ngũ sắc.

      Nhớ hồi còn , Lâm Nguyệt lúc nào cũng túm lấy ống tay áo chàng mà gọi:

      “Lục ca! Lục ca!”

      Nài nỉ chàng đưa mình lén Đại Minh Tự xem hoa, thế là cả hai cùng trèo tường, chàng đứng dưới mặt đất, đỡ lấy nàng. Lâm Nguyệt buông mình nhảy xuống từ bờ tường, chàng chạy đến đỡ nàng, thấy mặt nàng vẫn ngập tràn nét cười, tươi tắn tựa như bông thược dược xinh đẹp nhất trong vườn. Trong khoảnh khắc ấy, chàng cứ ngỡ bản thân suốt đời bao giờ phụ bạc nàng, mà Lâm Nguyệt cũng tưởng như vậy. Việc đột nhập bị người ta phát giác, vậy mà trong lúc cuống quít đào tẩu vẫn kịp ngắt hai bông thược dược ngậm trong miệng để đưa cho nàng.

      Lục ca của nàng, nhất định bao giờ phụ nàng.

      Mãi cho đến ngày đó, nàng :

      “Ta , ta nguyện ý gả cho Tứ hoàng tử. Ta biết , Lục ca giờ vẫn chưa có được tay sai đắc lực ở bên người .”

      Chàng sai rồi! nước cờ như vậy, đánh đổi biết bao nhiêu mạng người như thế, tại thời khắc này, tất cả đều thể quay lại được nữa!

      Lần đầu gặp Như Sương, trong ánh mắt chàng lập tức lên tia hoảng hốt, ra, lâu như vậy, mà chính mình cũng chưa hề quên.

      Mạnh Hành Chi “Lấy tâm mình mà độ tâm người”, thế nhưng, có biết tâm mình là như thế nào? Dần dần, hình như chính bản thân cũng còn hiểu .

      Con cờ bắt đầu mấy nước rồi, trước mắt chàng cũng chỉ có con đường . . . vậy hãy cố mà lấy dũng khí đặt bước chân chứ!

      Ngày Như Sương tiến cung, mình chàng say ngã ở bàn, rượu thấm ướt cả nửa ống tay áo.

      Chàng thể buông bỏ Lâm Nguyệt, nhưng lại càng thể buông bỏ giang sơn!

      Vì cái đích ngai vàng vạn người kia, chàng từng bước từng bước mà dấn thân vào vực sâu thăm thẳm muôn đời muôn kiếp trở lại được, cũng định trước đơn độc mà bước . ai hiểu tâm tư của chàng, mà chàng cũng chẳng cần ai hiểu, chỉ có cứ khăng khăng cố chấp mà , càng chạy lại càng xa. Con đường đen tối mà gồ ghề, ngày Lâm Nguyệt của chàng ra , chính chàng cũng lầm đường lạc lối mất rồi!

      Rốt cuộc, lúc chàng ghìm cương đứng ở ngay giữa hoàng cung, thiên hạ cuối cùng cũng nằm trong bàn tay. Chàng suất binh đánh vào hoàng thành, từng bước từng bước mà tiến về phía ngôi vị Hoàng Đế. Trong lòng chàng sung sướng như điên, thế nhưng, ngoại trừ chiếc ngai vị trống trải mà đơn này, dường như cái gì chàng cũng còn lấy lại được nữa.

      Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, hóa ra, ngay từ đầu, ngay cả ngôi báu chàng cũng được làm chủ đến nửa khắc, tiếng hô vạn tuế cũng bị vó ngựa rền vang cùng chiến tranh hỗn loạn chôn vùi. Chàng, còn đường lui nữa rồi . . .

      đường kiếm cắt ngang, dòng máu đỏ tươi trong chớp mắt bắn tung tóe lên chiếc ngai vàng mà cả nửa cuộc đời chàng vẫn mơ ước, rất lâu rất lâu sau đó, máu vẫn còn xuống từng giọt, từng giọt . . .

      **************************************

      Dự Thân Vương – Định Loan

      “Chàng sốt cao hạ, bị bệnh nằm liên tục mấy ngày liền, mê man, khi mông khi tỉnh. Trong mộng, dường như thanh sương chảy tràn mặt đất, trăng lạnh như sương. Dưới ánh trăng, thấy nàng áo trắng còn hơn tuyết, tóc mây lõa xõa bờ vai, đen ánh như ngọc, mềm mại buông rủ đến tận gót chân. Khe nước tỏa mù uốn lượn . . . Thình lình, giấc mơ của những ngay ấu thơ lại ùa về, thời tiết rất lạnh, rất lạnh, Tứ ca dạy chàng tập viết, cầm chiếc bút, giúp chàng nắn nót từng chữ . . .”

      Từ ngày đầu tiên gặp Như Sương, trong lòng chàng còn giây phút nào bình yên được nữa, tựa như sa vào bãi cát lún, chàng cố gắng thoát ra, cố gắng làm cho mình tỉnh lại, chàng thể có lỗi với Tứ ca, chàng hiểu Như Sương đối với Tứ ca quan trọng nhường nào, chàng tuyệt đối thể . . .

      Chàng cực lực muốn trốn tránh khỏi tâm tư của chính mình, thế nhưng bất tri bất giác, trong lòng chàng chỉ có mình nàng, thể nào chứa đựng được người con nào khác.

      Vẫn nhớ ngày ấy, chàng vào triệu kiến ở hậu điện, đáy mắt thoáng lướt qua, bắt gặp bàn tùy tiện đặt thanh quạt lụa màu trắng mà con vẫn thường dùng, thấy được quạt còn vương vết hoen màu đỏ tươi mà giật mình nghĩ nửa ngày, đột nhiên hiểu ra là vết son môi mà thiếu nữ lúc che mặt vô ý sướt qua, vành tai khỏi nóng bừng, vội vàng dời mắt . Ai ngờ từ sau tấm bình phong lại có người vừa khéo bước ra, gót sen khoan thai, sóng mắt uyển chuyển, trong lòng chàng cả kinh, tay chân luống cuống, mà ngay cả trái tim cũng hoảng loạn mất rồi. Cả đời chàng định trốn thoát.

      Tại bên bờ suối lần ấy, bắt gặp nàng thân lụa trắng như tuyết, càng làm tăng lên sắc trắng xanh khuôn mặt. Hào quang chiếu rọi khắp nơi, trăng lạnh như sương, chàng dường như bị trúng cổ độc, lâu sau cũng cất nổi bước chân. Nàng tên nàng là Như Sương, chàng ngẩn ngơ mà nghĩ, ánh trăng thuần sáng, rơi đầy mặt đất như thanh sương, ra là thế, hóa ra, đây mới chính là như sương.

      Thời điểm mà chàng cứu nàng lên giữa dòng suối, “lập tức cảm nhận được vạt váy ẩm ướt thẩm thấu khoảng man mát trước ngực mình, ngấm vào tận trong tim”. Lạnh lẽo phải nơi quần áo, mà chính là lạnh trong tâm. Chàng hiểu , bản thân và nàng định trước có kết quả, có khả năng có kết quả, ân tình của Tứ ca chàng có lẽ nào quên được? Thế nhưng, gương mặt tái nhợt đến mức làm người ta phải nảy sinh lòng thương ở trước mắt này, dù có dùng cả đời để mà quên , chàng cũng thể nào nhớ.

      Lúc nàng giật lấy thanh kiếm, giơ ngang trước cổ:

      “Ta làm cho Thất gia yên lòng là được.”

      Chàng kinh hãi mà đoạt kiếm lại, ai ngờ còn chưa kịp đoạt , mắt thấy thanh kiếm chỉ còn cách cần cổ quá nửa tấc, chàng xông về trước, dùng ngón trỏ búng cái, chỉ nghe “keng” tiếng, kiếm rơi xuống mặt đất, trong lòng lúc bấy giờ mới nhõm.

      Giọng chàng đến mức thể nghe :

      “Người đáng chết phải nàng, đáng chết là ta.”

      Chàng quên thế nào, quên thế nào được đêm ánh trăng đong đầy như sương ấy, quên thế nào được con ngươi đen trầm lắng của nàng, lấp lánh như ngàn vạn bóng trăng, ánh mắt nàng rực rỡ ánh hào quang có cách gì nắm bắt. thể quên được.

      Gặp Hoàng Đế, chàng rốt cuộc chỉ gọi tiếng “Tứ ca”, cũng có lời nào mà chống đỡ.

      Chàng dẫn binh bao vây quân đội của Duệ Thân Vương, điên cuồng mà chạy vọt vào cung, điên cuồng mà tìm kiếm, chỉ thấy Hoàng Đế ngã mặt đất, cách tấm màn mỏng manh, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, chỉ câu “Cảm tạ trời đất, vương gia tới rồi”, lập tức ngất . . .

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Như Sương hỏi Lệ nhi:

      “Con thấy thím của con có xinh đẹp ?”

      Lệ nhi nghiêng đầu cười:

      “Đẹp lắm.”

      lát sau, lại bổ sung câu:

      “Nhưng mà chưa đẹp bằng mẫu hậu đâu.”

      Chàng nghe xong, giống như ngẩn ra. Hoàn cảnh thay đổi, nàng cũng còn là nàng của ngày xưa nữa, nhưng chàng vẫn quên được, tựa như lời thoại trong “Xuân vãn”(Tịch mịch đình xuân dục vãn):

      “Có bao nhiêu người như vậy, nàng phải đẹp nhất, cũng phải giỏi nhất, thậm chí nàng chưa bao giờ dùng tấm chân thành mà đối đãi, thậm chí nàng còn ngầm bày kế sau lưng ta, thế nhưng, ta cũng có cách nào.”

      Chàng vẫn còn khắc sâu như cũ, có lẽ chàng chỉ là thương hại nàng mà thôi, thế nhưng chàng sa chân vào tình mất rồi, lún sâu đến nỗi có cách nào thoát ra, chàng thể nào phụ lòng Tứ ca, chỉ biết đổ thừa cho chính mình bất lực.

      Thứ tình như vậy bao giờ đơm hoa kết trái, chàng hiểu, chính mình được phép để cho tình cảm này phát triển, chàng cũng hiểu , nàng lòng đối đãi với mình.

      Chàng chẳng qua chỉ là đắm chìm đến cách nào vùng vẫy. . .

      *******************************

      Như Sương

      Nàng mơ thấy mình cùng Tiểu Hoàn ở dưới tán hoa đào chơi trò đánh đu, Tiểu Hoàn đẩy nàng đu lên cao, nàng cười vang ngửa mặt nhìn bầu trời, hoa đào rực rỡ tựa dải ráng chiều, từng cánh hoa nhàng rơi xuống, tựa như cơn mưa hoa thơm ngát đưa hương. . .

      Nàng vốn cũng chỉ là thiếu nữ đơn thuần, thông minh mà yểu điệu. Trước mười sáu tuổi, nàng là viên ngọc quý được nâng niu của thủ phủ, nàng từng ước mơ, về cuộc sống ngày sau cũng tốt đẹp như bây giờ, thậm chí còn tốt hơn, bởi vì nàng vẫn lòng chờ người ấy, nàng tin chàng đến.

      Ai nào có biết, chỉ trong buổi tối hôm đó, cửa nát nhà tan, hơn cả trăm mạng người trong Mộ gia chết thảm dưới trang chiếu thư của Hoàng Đế. Ngoại trừ đứa em trai tuổi của nàng còn lưu lạc tha phương, cả nhà họ Mộ chỉ còn mỗi mình nàng sống sót. Này đây hận thù xương máu, chỉ có thể mình đôi vai gầy của nàng gánh vác.

      Nếu muốn hèn mọn mà chết , vậy phải sống sao cho oanh liệt!

      Dùng mạng sống của nàng để đòi lại nợ máu của toàn bộ già trẻ trai trong gia tộc Mộ thị.

      Từ đó, đôi con ngươi vốn trong veo hồn nhiên của nàng dần trở nên thâm trầm khó đoán, sắc bén ác liệt, bao giờ còn gợn lên nổi tia nhìn vui vẻ, chỉ có oán hận, giống như ngọn lửa cháy rừng rực, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu đốt nàng. Hết thảy những ao ước của nàng, cuộc đời của nàng, trái tim luôn khát khao mơ mộng của nàng, đều dần dần bốc cháy thành tro bụi.

      thuyền rồng nàng sặc ra nước, chậm rãi mở hai mắt. Phải! Nếu thực hèn mọn mà chết , vậy hãy sống cho oanh liệt! Nợ máu trả bằng máu! Nàng dùng mạng sống của mình, báo cho kỳ được mối thù của toàn gia tộc.

      Trong nháy mắt, ký ức đêm Nguyên Tiêu năm ấy lại như sống dậy trong nàng, nàng cải trang chuồn ra phủ ngắm người ta đốt đèn, dưới tán cây mơ, cùng chàng nâng ly chuyện tri kỷ, tâm đầu ý hợp, lòng thấu hiểu lòng.

      Chàng :

      “Dám hỏi quý danh của nương là gì?”

      Nàng cả kinh, hóa ra ngay từ đầu chàng nhận ra nàng là con , chỉ thẹn thùng :

      “Ngày ấy ta sinh ra, ánh trăng chảy tràn mặt đất tựa thanh sương, cho nên tên của ta . . . tên của ta . . .”

      Cuối cùng cái tên của nàng còn chưa ra khỏi miệng, chàng vui vẻ :

      “Ta hiểu rồi!”

      Dứt lời, rút ra thanh đoản kiếm, có khắc hàng chữ “Sống chết ngàn xa, cùng người thề nguyện”.

      “Ngày hôm sau ta nhất định đích thân đến cửa chào hỏi.”

      Nàng tin.

      Ngày ngày nàng vẫn đợi, cho đến tận lúc cửa nát nhà tan, nàng vẫn mực đợi chờ!

      Lúc này, dường như là đợi được chàng, đợi chàng, đợi được con người khoác hoàng bào áo gấm ấy. Chỉ là, chàng chẳng còn là chàng của ngày trước, chàng là Hoàng Đế, chính tay chàng sát hại toàn bộ gia tộc nàng, cướp hết thảy những hạnh phúc của cả đời nàng!

      Lòng nàng kích động, nhổ phắt chiếc trâm cài đầu, hướng về phía Hoàng Đế mà đâm bạt mạng, trong đầu chỉ có duy nhất ý nghĩ:

      “Giết !”

      Vô số người ngăn nàng lại, đẩy nàng ngã xuống, đánh đập nàng. Nếu giết được , chi bằng chính mình tìm chết cho xong!

      Thế nhưng người kia lại quát lên với bọn thị vệ, dịu dàng mà ôm nàng vào lòng, nàng suy nghĩ nhiều, há miệng cắn cho chàng cái lên cánh tay. Nàng hận! Nàng muốn nghĩ cái gì, cũng thể suy nghĩ, chỉ nguyện thời khắc này, tự giết chết chính mình !

      Chàng vẫn luôn cho rằng, “ánh trăng chảy tràn đất” là chỉ Lâm Nguyệt, chàng quỳ xuống mà cầu xin phụ hoàng để được lấy Lâm Nguyệt, lục tỷ của nàng! Chàng cứ ngỡ bản thân làm trọn lời hứa, lấy được người con mà chàng gặp năm ấy, chàng chỉ nguyện đem tất cả lòng dạ của mình mà Lâm Nguyệt. Khi chàng nhìn thấy Như Sương, chàng cho rằng nàng đúng là sinh mệnh kéo dài của Lâm Nguyệt, mặc Như Sương càn quấy làm loạn, chỉ vì Lâm Nguyệt, chỉ vì người thiếu nữ trong đêm Nguyên Tiêu thuở ấy.

      Chàng nào biết người mà bản thân tìm kiếm lại chính là Như Sương, thế mà tất cả những gì Như Sương đạt được hôm nay, lại cũng chỉ vì người khác, nàng hiểu, chính mình chỉ là kẻ thay thế, được chàng quý trọng cũng chỉ bởi vì nàng có dung mạo giống Lâm Nguyệt.

      Thời điểm mà nàng giẫm lên những mảnh gốm vỡ vụn, trong đầu cũng nghĩ:

      “Chàng đối với mình như vậy, chẳng lẽ là vì Lục tỷ?”

      Đạt được dễ dàng, lại khiến cho người ta cảm giác thực.

      Nàng sợ Hoàng Đế đối xử tốt với mình, nàng sợ Hoàng Đế cứ chiều chuộng mình như vậy, nàng sợ bản thân chẳng qua chỉ là thứ đồ thay thế, nàng cũng sợ như vậy làm lung lay quyết tâm rửa hận báo thù của mình.

      Mối thù của cả họ Mộ, nàng thể quên! Khung cảnh đầu rơi máu chảy tàn khốc như vậy, luôn luôn đe dọa nàng trong mỗi giấc mộng, nàng cho phép mình cứ thế mà quên !

      Nàng cũng sợ chính mình đối tốt với chàng, lòng dạ với chàng, nàng có lỗi với toàn bộ người nhà khuất. Ý nghĩ muốn đối xửa tốt với chàng, chính nàng chỉ có thể ray rứt trong lòng. Nàng như con thuyền bé trôi nổi phiêu bạt biển cả mênh mông, như nước chảy bèo trôi, được phép để bản thân suy nghĩ nhiều.

      Thâm cung tịch mịch, nàng thể mang lòng dạ tính toán đối với đám địch nhân, nàng luôn phải chịu cắn rứt dày vò lương tâm, nhưng, thù hận như biển, thể báo!

      Vó ngựa hỗn loạn, khói lửa chiến tranh nổi lên bốn phía, ngoài điện đánh giáp la cà, tiếng chém giết rung trời chuyển đất.

      Cuối cùng, nàng chỉ như cánh bướm nhàng nhào vào trong lồng ngực chàng, cầm cây đoản kiếm ấy mà đâm xuyên qua chàng.

      Lúc chàng rút cây đoản kiếm ra, nhìn thấy hai chữ “Ngàn xa”, tựa như phải chứng kiến điều khủng khiếp nhất đời, lâu sau mới thảng thốt :

      “Là nàng!”

      Tất cả đều kết thúc.

      Hóa ra là nàng, “ánh trăng chảy tràn đất” ra chính là như sương!

      Hận thù xương máu cũng đều báo xong. Nàng dùng mạng sống của chính mình, dùng khát vọng thời của chính mình, dùng cả tuổi thanh xuân chết của chính mình, cùng tấm chân thành của chính mình, để trả thù máu cho hết thảy gia tộc Mộ thị, đòi lại cho cả Lâm Nguyệt những gì mà kẻ khác nợ ấy, cũng chính là đáp lại cho bản thân hết thảy.

      Nàng chẳng còn gì, cũng bao giờ có lại được nữa . . .

      Thời điểm Dự Thân Vương nhấc tấm mành bạc lên, trước mắt nàng chợt lóe, thấy tấm thân cao lớn của chàng đứng ngay trước mặt, cái gì nàng cũng thể suy nghĩ, cũng nguyện suy nghĩ, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống.

      Có lẽ, nàng đối với Dự Thân Vương vẻn vẹn cũng chỉ là nương tựa.

      Vẫn nhớ kỹ đêm đó, chàng hộ tống nàng đến tận hành cung, nàng ngã ở trong xe, đầu óc mơ màng, trong lòng chật vật nỗi muộn phiền thôi. Nghe bên ngoài xe có tiếng lục lạc bằng đồng vang lên thong thả nhàng, thấp thoáng thấy ánh sáng của ngọn đèn lồng chiếu lên mặt chàng. Thời khắc này, rốt cuộc cũng làm người ta an tâm như vậy, ra là bởi vì giống người ấy đến thế, nhưng, ấm áp vĩnh viễn còn nữa rồi.

      Có lúc, nàng muốn được ngửi thấy mùi vị của nắng, nơi mặt biển mênh mông bao giờ tìm được bờ bến kia, cũng muốn kiếm cho mình tia lửa ấm áp nhoi giữa cái lạnh đằng đẵng, tựa như tìm bến cảng mong tránh gió.

      Giữa chốn thâm cung u tịch, nàng thầm nghĩ phải tự bảo vệ mình, thầm nghĩ bảo vệ Lệ nhi. khi nàng đóng đinh trong đầu ý niệm báo thù, nàng bao giờ lung lay. Đôi lúc, nàng cũng cảm thấy xa lạ với chính mình, dường như ngay cả tự mình cũng còn nhận ra bản thân nữa, nàng biết, nàng thay đổi.

      Nàng chừa lại cái gì . . .

      Lần cuối cùng Dự hân Vương quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt còn tín nhiệm nữa rồi . . .

      Giờ đây, ngay cả chàng cũng còn tin tưởng mình nữa, mà có lẽ trong mắt chàng, ngay từ đầu nàng đáng tin rồi.

      Cái gì nàng cũng còn nữa, ngay cả tia sáng mặt trời cuối cùng, cũng có cách nào nắm trong lòng bàn tay.

      “Nàng bật cười ra tiếng, qua hồi lâu, mới đưa tay lên gạt dòng lệ lạnh buốt.”

      HOAN

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :