1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - trùng sinh - xuyên không] Hãn thê hộ gia - Kinh thế nàng dâu 2 - Mã Kỳ Đóa

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 8.2:

      Sau khi nhìn thấy người đến là ai, Trương Vi Vi cũng giả vờ nữa, mở hai mắt, nhìn chằm chằm người bước qua cửa, đáy mắt lộ ra ý cười trào phúng.

      "A! Phu nhân, bị trói như vậy mà vẫn thư thái được sao?" Thẩm Tuệ Tâm tháo mũ che mặt xuống bày ra bộ dạng quan tâm, phối hợp với ánh mắt lãnh, là nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

      Trương Vi Vi chưa quên trong miệng mình còn bị nhét vải, cũng định để lộ ra việc mình được tháo được dây trói, chỉ dùng ánh mắt trào phúng trừng mắt nhìn nàng ta, dùng khóe mắt liếc nhìn cánh cửa mở nửa, bên ngoài hình như có tiếng người lại, trong lòng nàng liền có kế hoạch.

      Thẩm Tuệ Tâm có được câu trả lời, chỉ che miệng cười, sau đó tiến lên phía trước, đưa tay đến bên miệng này, như là muốn bỏ miếng vải trong miệng nàng ra, kết quả là tay vừa mới chạm vào mặt Trương Vi Vi lập tức vung lên, cái tát hạ xuống má của nàng.

      "Phu nhân, đây là cảm tạ phần thưởng ngày ấy của người." Thẩm Tuệ Tâm cười vô cùng ôn nhu, nhưng lời ra lại đặc biệt độc ác.

      "A, ta quên mất trong miệng của phu nhân vẫn còn bị nhét vải!" Lần này nàng ta vừa hưởng thụ cảm giác người thắng cuộc, vừa tùy ý rút miếng vải rách kia ra, sau đó trở tay tát cái nữa.

      Trong căn phòng yên tĩnh, hai cái tát kia đặc biệt vang dội, Trương Vi Vi bị đánh hai lần, sắc mặt vẫn có chút thay đổi, vẫn như cũ dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng ta.

      "Sao câu nào? phải bình thường ngươi giỏi lắm sao?"

      Trương Vi Vi cười lạnh : "Người bình thường chuyện với con chó sao? Vậy phải là tự hạ thấp bản thân sao?"

      Nghe vậy, nháy mắt gương mặt nhắn của Thẩm Tuệ Tâm trở nên vặn vẹo, liên tiếp hít sâu mấy cái, mới khôi phục lại vẻ mặt ôn nhu, còn hung dữ như vừa nãy nữa.

      "Hừ! Ngươi cũng cần vịt chết còn cứng mỏ, kết cục tiếp theo của ngươi thê thảm đến mức ngươi tuyệt đối chưa từng nghĩ đến!"

      "Thê thảm?" Trương Vi Vi nghĩ thầm, ngươi từng xem qua Hoàn Châu cách cách rồi sao? Ngươi xem qua cái gọi là ngược văn sao? Ngươi biết cái gì gọi là ngược đến thâm sâu oán sao?

      Ngươi là ngươi cổ đại chưa thử qua châm ngón tay của Dung ma ma, chưa thử qua cái gọi là thập đại khổ hình, sao hiểu được thế nào là thê thảm?

      Thẩm Tuệ Tâm còn tưởng rằng nàng sợ, có lòng tốt : "Đợi chút đưa ngươi đến giường của nam nhân khác, sau đó khi Bố Ngự Đình mang ngân lượng đến, ngươi còn giá trị lợi dụng nữa trực tiếp nhét ngươi vào bao ném xuống sông, sao nào, đó chính là phương pháp tốt mà ta nghĩ rất lâu."

      "A." Trương Vi Vi cảm thấy vô cùng bất lực, bởi vì cách này quá bình thường, nàng dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng ta.

      Thẩm Tuệ Tâm chú ý tới biến hóa trong ánh mắt của nàng, vẫn đắc ý như cũ : "Chờ ngươi chết , ta có làm chủ, rất nhanh liền lên làm chính thất, đứa con của ngươi ta ném , sau đó sinh hài tử đem tất cả tài sản của Bố gia nắm trong tay, ta..." trở thành nữ nhân giàu có nhất thành.

      Câu vô nghĩa của nàng ta còn chưa xong, bị Trương Vi Vi dùng cây gậy gỗ nắm trong tay đánh ngất xỉu, ngã thẳng xuống giường gỗ.

      Trương Vi Vi thở dài, sau đó đắc ý : "Muốn làm người xấu, phải hiểu điều đầu tiên là thể nhiều vô ích."

      Cho nên mới tivi và điện ảnh vẫn là cần có giúp đỡ, nhớ phải mang theo tùy tùng, có người bên cạnh mới có thể nhiều được.

      Nàng nhanh chóng hoán đổi y phục của mình và Thẩm Tuệ Tâm, trói lại, sau đó nhét vải rách vào miệng Thẩm Tuệ Tâm, làm loạn tóc của nàng ta, lấy chút bụi đất bôi lên mặt nàng ta, để tránh bị người phát quá nhanh, sau đó nàng cầm lấy mũ che mặt đội vào.

      May mắn dáng người của hai người khác nhau nhiều, sau khi nàng ra ngoài, cũng chỉ nhìn nam nhân đứng bên ngoài canh chừng cái, thấy bọn họ phát điều gì cả.

      Trương Vi Vi quay đầu lại, trong lòng thậm chí có chút áy náy nào, cho dù nàng biết tiếp theo Thẩm Tuệ Tâm có thể gặp chuyện gì, nhưng đây đều là do nàng ta tự mình chuốc lấy, phải sao?

      Nếu phải nàng ta muốn dùng thủ đoạn này với người khác, nàng ta cũng bị nàng đánh gậy, đổi lấy vận mệnh thảm thương tiếp theo.

      Có nhân tất có quả, nếu như nàng ta đụng đến nàng, ra đời này nàng cũng có ý định đối phó với nàng ta.

      Chỉ tiếc, có đôi khi, lòng tham của con người có giới hạn, Thẩm Tuệ Tâm muốn sinh đứa con kế thừa tài sản của Bố Ngự Đình, đời trước có hy vọng, đời này...cũng thể trông đợi gì nữa.

      Nam nhân canh cửa sau khi Trương Vi Vi rời , cũng chú ý nhiều đến diện mạo người giường, chỉ vác Thẩm Tuệ Tâm cho vào bao tải rồi mang ra ngoài, sau đó đánh chiếc xe ngựa rời , sau đó cầm túi ngân lượng từ từ về.

      Vừa , nam nhân vừa : " Chậc! Mỹ nhân như vậy mà chơi lần lãng phí, còn bằng để cho ta bán cho tam nương, tam nương chuyên lo việc buôn bán của ngọn núi này, nam nhân núi tìm được nương, vậy bằng để tam nương tìm vài nương , lại , mỗi lần tam nương đều rất xa, nữ nhân kia còn khả năng quay về nữa, mà ta cầm ngân lượng còn có thể thưởng xuân lâu vài lần, phải như vậy còn lời hơn sao?"

      Nam nhân cười cười, ngay cả cửa cũng vào, thậm chí còn cao hứng xoa đầu hài tử đứng ven đường sững sờ nhìn , vừa vừa hát.

      Ai nha! Mối làm ăn tốt như vậy, nếu như có nhiều thêm vài nữ nhân như vậy càng tốt!

      Lúc này Bố Ngự Đình tìm được chỗ ở của đám người bắt cóc, bởi vì đám người này cũng đặc biệt che dấu hành tung, lại có nhiều người chú ý đến bọn họ, thủ hạ của Bố Ngự Đình hỏi xung quanh, rất nhanh liền biết có nương bị bọn họ bắt nhốt trong phòng, lại thấy bọn họ khiêng vật nặng, đại quản sau khi nhận được tin tức, lập tức phái người điều tra thử xem, xác định có vấn đề, lại cho người báo lại cho Bố Ngự Đình, chính mình liền mang theo người theo dõi.

      Bọn họ theo nam nhân dáng người thấp gầy đến bên ngoài gian nhà gỗ, bên ngoài cửa cũng có ai canh, cũng biết vì sao, nam nhân kia nhìn bộ dạng có vẻ tức giận, vừa vào cửa bao lâu liền vội vàng chạy ra, biết là tìm cái gì.

      Đại quản vẫn còn nghi ngờ, liền thấy Bố Ngự Đình mang theo người nhanh chóng đến đây.

      Bố Ngự Đình toàn thân là y phục màu đen, mặt trầm như nước, trong tay cầm theo cây roi, vừa thấy đại quản , lập tức xoay người xuống ngựa, tiếp theo cũng quản hỏi hay chưa, trực tiếp dùng roi quất người, đánh ngã nam nhân kia xuống đất.

      "Người của ta đâu?" từ cao nhìn xuống, đáy mắt tràn đầy sát ý băng lãnh.

      Chuyện hôm nay đụng đến nghịch lân của , thể chịu được có người ra tay với thân nhân của , đặc biệt là bảo bối nâng tay.

      Cho nên hôm nay bất kể xảy ra chuyện gì, ở trong mắt bọn họ khác người chết là mấy, chẳng qua là chết kiểu gì mà thôi, trong đầu nghĩ như vậy, xuống tay càng chút lưu tình.

      Người nọ thấy Bố Ngự Đình tìm đến cửa nhanh như vậy, biết thể dối, huống hồ cũng có tâm tư đó, bởi vì roi ngừng đánh lên người, khiến cho đau đớn chỉ biết quay cuồng khóc thét.

      Xung quanh đều là người của Bố Ngự Đình, làm thành vòng tròn, tất cả mọi người lạnh lùng nhìn , người dân bên cạnh vây quanh xe, lại dám tiến đến gần.

      Đại quản mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, làm như nhìn thấy nam nhân bị đánh cả người đầy máu, trường hợp như vậy, dù quen cũng thành quen rồi.

      Nam nhân kia vừa khóc vừa : "Ta biết, là nữ nhân tên Thẩm Tuệ Tâm bảo chúng ta làm vậy, chúng ta chỉ là đồng hương, nàng ta tìm tới chúng ta, tuyệt đối có vấn đề gì, nên ta mới...A..."

      Thẩm Tuệ Tâm? Bố Ngự ĐÌnh lạnh lùng nhớ kỹ cái tên này, vẻ mặt càng thêm trầm, roi lại tiếp roi, đánh người đến mức bong da tróc thịt.

      Được lắm, còn chưa tìm tới tình sổ, những người này lại liên tiếp đụng đến , quả là cho rằng là lão hổ bị nhổ răng, chỉ có thể kêu meo meo thôi sao?

      "Người bị trói đâu?" Bố Ngự Đình chỉ cần đáp án này.

      "Ta...ta cũng biết, vừa mới đánh ngất, chúng là liền trói người ném vào đây, sau đó ta ra ngoài hỏi thăm tin tức, nghĩ tới quay về thấy người đâu, tên trong coi cũng thấy nữa."

      Bố Ngự Đình vô cùng nôn nóng, nhíu chặt lông mày, nhìn người thở dốc mặt đất, tiếp tục ép hỏi: "Có thể là thay đổi chỗ mà cho ngươi biết ?"
      Ly Vũ, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 8.3:

      "A..." Nam tử kia thở hổn hển, hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, "Lúc nãy Thẩm Tuệ Tâm muốn tìm nam nhân tới phá hủy trong sạch của nữ nhân kia, nhưng mà ta vẫn động thủ, ta cũng có thể phải là nữ nhân bị người đưa rồi hay ."

      Nghe đến đó, khí ba thước quanh người Bố Ngự Đình giống như bị đóng băng lại, lạnh đến mức làm cho người khác dám đến gần, đôi mắt của như dấy lên ngọn lửa địa ngục, vô cùng nóng, khiến cho người khác dám nhìn thẳng.

      thu roi lại, lạnh lùng : "Tiếp tục tìm! Nếu là có người dám động vào nàng, vậy tất cả những người này đều mang chặt đầu đút cho chó ăn!"

      "Bố đại gia, Bố đại gia...Ta biết..." Người nằm đất nghe thấy vậy liền vội vàng bò dậy cầu xin tha thứ.

      Chỉ tiếc rằng Bố Ngự Đình là người ra khó có thể thay đổi, ngay cả nhìn cũng thèm nhìn, người bên cạnh cũng kéo người kia , cho dù ta có ngừng gào khác cũng thể làm cho quay đầu lại.

      Ngay khi định lên ngựa đến chỗ khác tìm thử, đột nhiên giọng của đứa bé chen vào, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      "Ta có gặp nương rời từ chỗ này, sau đó đại ca canh cửa kia liền vác bao tải mang lên xe ngựa, người về hướng kia."

      Bố Ngự Đình vừa nghe thấy vậy, vội vàng chuyển hướng đến cạnh đứa bé kia, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường chút, cúi người hỏi: "Ngươi vừa nhìn thấy gì, lại lần nữa ."

      "Ta , ta vừa nhìn thấy nương đội mũ ra, về phía cửa tây, đại ca kia vốn là người cạnh cửa, sau đó ôm cái bao ra từ bên trong, mang lên xe ngựa, theo hướng ngược lại.

      Đại quản chỉ cảm thấy đứa này nhìn thế nào cũng thấy đáng , phải lấy ít kẹo đường cho mới được.

      Lúc này Bố Ngự Đình có được tin tức mới, cũng có cách nào suy nghĩ sâu xa, chỉ làm theo linh tính của mình mách bảo, lên ngựa, trực tiếp về phía cửa tây.

      Ban đầu đại quản sửng sốt, sau đó phái hai người về phía chiếc xe ngựa kia rời , còn bản thân lại mang theo những người còn lại đuổi theo chủ tử.

      Bố Ngự ĐÌnh biết vì sao bản thân lại về phía Tây, theo lý mà , nên về phía xe ngựa rời mới đúng, nhưng mà nhớ đến bộ dạng hung ác mà Trương Vi Vi từng thể , liền cảm thấy nữ nhân mình rời kia mới là người muốn tìm.

      có bất kỳ chứng cứ gì, chỉ là dựa vào trực giác, liền đuổi về phía đó.

      Mới thúc ngựa bao lâu, liền nhìn thấy nữ tử đội mũ che mặt ngồi dưới mái hiên của hộ gia đình ven đường, vội vàng ghìm ngựa lại, sau đó nhảy xuống ngựa.

      từng bước đến trước mặt nữ tử kia, hai tay chống lên bức tường sau lưng nữ tử, ngửi được mùi hương quen thuộc, gương mặt vẫn luôn lạnh băng rốt cuộc cũng dịu xuống, khóe miệng cũng từ từ gợi lên nụ cười.

      "Tìm được nàng rồi."

      Vốn là Trương Vi Vi đội mũ che mặt, từ , cũng phải nàng muốn nhanh chóng quay về, mà là sau gáy bị đánh gậy, chân tay lại bị trói lâu như vậy, giờ nàng chỉ là choáng đầu, tay chân cũng có chút run lên, lúc này dùng gậy có thể đánh ngất được Thẩm Tuệ Tâm, ngoại trừ may mắn, cũng là dựa vào bản năng của con người khi gặp nguy hiểm.

      Nhưng mà nàng chỉ miễn cưỡng được đoạn, chống đỡ nổi nữa, đành phải dừng lại nghỉ ngơi chút, nghĩ tới lại nhìn thấy người vừa canh cửa lúc nãy, trong nháy mắt nàng lập tức dùng mũ che mặt che kín lại.

      Sau đó đột nhiên lại phát ánh sáng đầu mình bị che khuất, trước mắt cũng nhiều thêm đôi giầy kiểu dáng quen thuộc, còn chưa kịp lấy lại tinh thần liền nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc vang lên ở đầu.

      Trương Vi Vi chớp đôi mắt phiếm hồng, vừa khóc vừa cười ngẩng đầu nhìn .

      Nàng nhìn cái, thào : "Chàng tới quá chậm, đồ ngốc..."

      Nàng còn chưa xong, cả người liền ngất , cơ thể ngã về phía, Bố Ngự Đính sợ tới mức vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy nàng, sau đó ngay trước mặt đại quản vừa đuổi đến, trực tiếp ôm người thúc ngựa rời .

      Bởi vì lo lắng, cả người ngừng toát mồ hôi lạnh, tay cũng trở nên băng lạnh, dọc đường ngừng lặp lặp bên tai nàng: "Nàng có việc gì! Nàng có việc gì!"

      Đại quản ở phía sau thở hồng hộc, thấy ngựa chạy xa, liền cho thủ hạ ngừng lại.

      "Ai nha! Chủ tử, hai chân của chúng ta làm sao đuổi được bốn chân chứ!" giọng lầm bầm.

      Hai gã sai vặt ở bên cạnh nâng người vừa bị đánh đến nửa sống nửa chết, hỏi: "Đại quản , phải còn người về phía này sao, chúng ta đuổi theo nữa sao? Nếu tìm được phu nhân, vậy người trong xe kia..."

      Đại quản tức giận trợn mắt nhìn , lại nhìn đến nam nhân thở hổn hển, trong mắt lên vẻ chán ghét.

      "Xe ngựa kia ngươi cần quản, còn tên kia, đương nhiên là đuổi theo!" Đến lúc đó còn phải xử lý những người này phen, sao có thể bắt lại chứ!

      Nam nhân kia nghe thấy vậy, liền hiểu huynh đệ của mình cũng khó trốn được kiếp, cũng hối hận lúc trước vì sao nhận lời làm chuyện thiếu lương tâm như vậy, nhưng lúc này hối hận cũng muộn.
      Ly Vũ, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 8.4:

      Trương Vi Vi nằm ở giường, đứng cạnh bên giường là đại nha hoàn Xuân Thảo, Xuân Liễu, ngoài ra còn có hai nha hoàn sắc thuốc, bên ngoài cửa là nha hoàn bưng cơm đến, nha hoàn chạy việc, đếm qua loa trong phòng cũng có đến mười nha hoàn. Mà tất cả những người này chỉ hầu hạ mình nàng.

      Lãng phí! là quá lãng phí! Nàng ngừng thầm trong lòng, nhìn những nha hoàn kia qua lại, chỉ cảm thấy hoa hết cả mắt, ngay cả khí cũng có chút ô nhiễm.

      "Ài!" Nàng nhịn được thở dài.

      Nàng vừa thở dài xong, Xuân Liễu Xuân Thảo liên tục hỏi: "Phu nhân làm sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?"

      "Hay là đói bụng?" nha hoàn khác hỏi.

      "Hay là muốn mặc thêm quần áo?"

      "Hay là muốn nghe hát."

      Mỗi nha hoàn câu, Trương Vi Vi biết nên trả lời như thế nào, ràng nàng chỉ thở dài cái mà thôi, sao mọi người lại khẩn trương như vậy?

      Nàng cảm thấy bản thân sắp điên rồi, suy nghĩ có nên giả chết giường hay nhìn thấy thủ phạm khiến nàng thành thế này tới.

      "Hôm nay phu nhân thế nào?" Bố Ngự Đình mặc áo dài màu xám, nghiêm mặt hỏi.

      Xuân Thảo đứng dậy, lập tức liệt kê xem hôm nay buổi sáng phu nhân ăn gì, khi nào uống thuốc, ăn bao nhiêu, có xuống giường hay , tất cả đều tỉ mỉ bẩm báo phen.

      Trương Vi Vi nghe xong, sâu trong lòng cảm thấy mình khác gì chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

      Nàng tức giận nhìn , "Vì sao chàng để nhiều người ở trong phòng ta như vậy? Có phải là muốn nạp tiểu nha hoàn kia vào phòng ?" Câu cuối cùng mang theo chút dấm chua.

      Bố Ngự Đình phất tay để cho tất cả ra ngoài, chỉ khi có ở bên cạnh nàng mới những nha hoàn đó mới rời , nếu những nha hoàn đó mười hai canh giờ đều phải ở bên cạnh nàng hầu hạ, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      nhìn nàng, ngón tay khẽ búng trán nàng cái. " cái gì vậy? Những nha hoàn đó đều là những nha hoàn nẩy nở, ta đâu có cái suy nghĩ kia chứ?"

      Có lẽ người mang thai đặc biệt mẫn cảm, cũng đặc biệt soi mói, Trương Vi Vi lập tức tuôn trào, "Cho nên nếu là nha hoàn thân hình nẩy nở có suy nghĩ đó? Ta cho chàng biết, chàng tuyệt đối đừng có động vào Xuân Thảo và Xuân Liễu."

      "Lại nghĩ đâu rồi." Bố Ngự Đình thấy nàng nằm giường dưỡng thai mà vẫn suy nghĩ linh tinh được, nhịn được bật cười, ôm lấy nàng, "Có người là nàng là đủ rồi, ta đâu cần những người khác."

      Nàng thở dài, cũng nhịn được gật đầu.

      "Ta cảm thấy năm nay mình gặp phải hạn, gần đây mới ra ngoài hai lần, hai lần đều gặp phải phiền toái, lần này thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng còn, may mắn hài tử trong bụng có việc gì, nếu ..."

      "Nếu những người đó chỉ là bị chặt chân tay, mà là trực tiếp dùng mạng để bồi thường!" Bố Ngự Đình trầm giọng tiếp.

      Hai ngày trước, khi nàng ngất trong lòng , dọc đường chỉ nghĩ đến nếu như nàng có chuyện gì, vậy nên làm gì bây giờ? Con trai của bọn họ phải làm sao bây giờ?

      Dọc đường ngừng nghĩ đến, ngay cả khi đến y quán, đại phu nàng mang thai, lại vì quá khẩn trương rồi đột nhiên thả lỏng nên mới ngất , lúc đó vẫn chưa tỉnh táo lại, thậm chí còn hiểu mang thai là có ý gì.

      Mãi đến lúc nàng tỉnh lại, lần nữa mỉm cười với , mới hậu tri hậu giác hiểu được ý của đại phu là gì.

      Trong nháy mắt, từ vô cùng bi thương chuyển sang vô cùng mừng rỡ, trong lòng kích động chỉ có thể ôm nàng vào lòng, được lời nào.

      Trương Vi Vi bĩu môi, nhìn vẻ mặt hung ác, nhịn được lầm bầm, "Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều qua rồi, người cũng bị đánh gần chết, hà tất phải những lời này, dọa đến con biết làm thế nào."

      Ừm, gần đây Trương Vi Vi am hiểu nhất chính là việc lấy con ra làm lý do, đại khái vì lần trước khi nàng mang thai quá mức tự lập tự mình cố gắng, lần này mang thai hình như vô cùng thích làm nũng, giống như muốn đem những khát vọng lúc trước được thỏa mãn giờ thực lần.

      Bố Ngự Đình nghe nàng xong, biết là nàng cố ý làm nũng, trong lòng vẫn mềm nhũn, nhàng vỗ về cái bụng của nàng, thầm ở bên tai nàng, "Được, được được, những chuyện này nữa."

      Nàng vui vẻ nằm người , nghịch những ngón tay của , ngón tay dài lòng bàn tay có vết chai, nàng hoàn toàn tưởng tượng được đôi tay này còn có thể lấy roi đánh người.

      Nếu phải nàng đặc biệt sai Xuân Liễu đến hỏi đại quản chuyện ngày hôm đó, chỉ sợ nàng còn biết vì nàng mà sắp phát điên, thậm chí hành trình Tây Bắc cũng bị kéo dài đến ngày hôm nay vẫn chưa khởi hành.

      " đến những việc đó nữ, phải chàng muốn ra ngoài sao? Xuân Liễu nhiều ngày thấy đại quản qua lại ngừng, chờ chàng ra ngoài đó!"

      Bố Ngự Đình cười , "Chờ thân thể tốt hơn ."

      Nếu lần này khiến nhận ra điều gì, đó chính là cuối cùng cũng hiểu , nếu thế gian này có nàng, dù có nắm giữ được tài phú khắp thiên hạ cũng có ý nghĩa gì.

      Chuyện ở Tây Bắc gần kết thúc, vốn là nên tự mình tọa trấn, nhưng mà tại nàng vừa mới gặp chuyện như vậy, mặc kệ là như thế nào, cũng đồng ý mà rời khỏi nàng vì những chuyện quá quan trọng như vậy.

      Huống chi, lần này tuy có thể mất khoản lớn, nhưng nếu bỏ qua giờ, sau đó lại mang những đồ tích trong kho bán ra, tuy kiếm được bao nhiêu bạc, nhưng lại có thể giúp đỡ được lưu dân.

      Như vậy cũng là tích phúc vì hài tử trong bụng nàng!

      "Sức khỏe của ta vốn tốt, cần điều dưỡng cái gì?" Tuy là bị đánh gậy, nhưng bị tổn thương bên trong cũng chỉ là hôn mê chút mà thôi, đâu cần phải phiền phức như vậy, cả ngày coi nàng như người bị bệnh nặng vậy.

      "Những chuyện khác nhưng chuyện này phải nghe lời ta." vuốt ve tóc nàng, hạ quyết định cho phép nghi ngờ.

      Trong lúc hai người chuyện vẫn luôn tránh né về kết cục của Thẩm Tuệ Tâm, nàng hỏi đến, tự nhiên cũng chủ động đến.

      Ngày hôm đó người đuổi theo cũng tìm được xe ngựa, nhưng từ miệng của tên bị bắt lại, biết được tung tích của Thẩm Tuệ Tâm, vốn ban đầu nhìn dấu tay mặt Trương Vi Vi, Bố Ngự Đình định dễ dàng buông tha cho nàng ta, nhưng khi biết được kết cục sắp rơi vào của nàng ta, ở vùng núi làm kỹ nữ, trầm mặc lát, sau đó làm như biết gì cả, dù sao nàng ta làm ra chuyện hại người như vậy, cứu nàng ta là tự chuốc khổ vào thân, nhưng cần trả thù, bởi vì ông trời bắt nàng ta chịu quả đắng.

      Trương Vi Vi vài câu, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, nghi hoặc : "Sao lần này chàng lại muốn dẫn ta và Nguyên ca nhi cùng Tây Bắc?" Trước đây chưa từng có việc như vậy.

      "Lần này... giống, lần trước phải là ta là hình như có tin tức về thân nhân của ta rồi sao? Lần này, lại càng chắc chắn hơn, cho nên ta muốn dẫn nàng cùng nhìn thử." Nếu có thể tìm được người nhà, hy vọng lúc đó nàng cũng ở bên cạnh.

      Trương Vi Vi biết từ ngày đó xem như trở mặt cùng với Bố gia, sau đó càng tích cực tìm người thân.

      Có đôi khi dù là nửa đêm nhận được tin từ Tây Bắc đưa tới, cũng lập tức đứng dậy xem.

      Chỉ là...Đời trước tìm được, kiếp này có thể tìm được sao?

      Nàng biết là sau khi chết nghe được đống bí mật rồi mới sống lại, còn tưởng rằng tìm trong biển người mênh mông, cho nên đối với chuyện này vẫn quá tin tưởng, chẳng qua là nàng nguyện ý cùng hoàn thành nguyện vọng. Nàng giọng trả lời: "Được."

      Bố Ngự Đình ôm chặt lấy nàng, càng gần đến ngày xuất phát, trong lòng lại càng thêm khẩn trương.

      Cả hai đời cũng chưa từng gặp người thân, họ là người như thế nào? Thái độ với việc biến mất năm đó như thế nào? Đủ loại vấn đề thường khiến suy nghĩ đến mức khó ngủ yên được.

      Có lẽ, đây cũng là cảm giác gần quê lòng sợ hãi!

      Trương Vi Vi là người bên gối của , tuy rằng buổi tối ngủ rất sâu, nhưng mà ngẫu nhiên tỉnh lại, cảm giác bất an của cũng lây sang nàng.

      Nàng biết, nam nhân như , hai đời đều ôm hy vọng cùng lo lắng, nàng dám nghĩ, nếu hành trình nhận người thân của có bất kỳ việc ngoài ý muốn nào, bị tổn thương đến mức nào.

      Vừa nghĩ đến đó, trong lòng nàng lại mềm vài phần, cũng đau lòng vì nam nhân này, nàng ôm chặt lấy , nằm trong lòng khẽ, "Dù là... tìm đúng người, chàng cũng đừng đau lòng, ta và Nguyên ca nhi, vĩnh viễn là người nhà của chàng."

      "Ừm." ôm nàng, hai mắt nhìn lên, nhịn xuống chua xót trong lòng.

      Đúng vậy, mặc kệ là như thế nào, có thê tử, có con trai, đời này phải độc nữa.

      Có người vì vui vẻ của mà cũng vui mừng, vì bi thương của mà đau khổ, cảm xúc của chỉ có mình hiểu.

      , cuối cùng cũng còn rơi vào cảnh đến chết mà cũng có người cất giữ.
      Ly Vũ, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 9.1:

      Đợi đến khi sức khỏe của Trương Vi Vi ổn định, đại phu chuẩn đoán xác định có thể xuất môn, Bố Ngự Định cũng hỏi thăm được tin tức, xe ngựa chỉnh tê, đoàn người từ từ xuất phát.

      Bởi vì Trương Vi Vi mang thai, lại dẫn theo Nguyên ca nhi là tiểu hài tử, bọn họ cũng vội vàng mà , buổi tối nhất định phải vào thành hoặc trấn nghỉ ngơi.

      ngày nọ, bọn họ nghỉ tại dịch trạm, trấn này tuy lớn, nhưng nếu từ kinh thành muốn đến Tây Bắc hay xuống phía nam đều phải qua đây, hơn nữa trước sau trận này đều cách các trấn khác đoạn khá xa, nếu nghỉ chân ở đây có thể rơi vào cảnh ăn ngủ hoang dã, cho nên xe ngựa qua phần lớn đều lựa chọn nghỉ lại đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.

      Bố Ngự Đình sớm tính toán tốt đường , cho nên đường lần này, đều có hạ nhân chuẩn bị sẵn chỗ dừng chân cho bọn họ, đêm nay cũng ngoại lệ, trước đó có người thay bọn họ thuê đại viện, có hai cổng trước sau, sương phòng hai bên có đến 5, 6 gian phòng, chỉ đủ cho bọn họ ở mà cả hạ nhân cũng có đủ chỗ.

      Chỉ là cảm thấy chủ tử ở cùng với hạ nhân, cả trai lẫn lẫn lộn ở cùng sân tốt lắm, lại cũng thiếu chút tiền, ngoài hạ nhân hầu hạ bên người, những người khác đều chuyển sang ở nơi khác, tuy có sân lớn nhưng cũng khác biệt lắm.

      Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, liền nghe bên ngoài có người gọi cửa, Xuân Liễu mang theo gã sai vặt ra xem, chỉ chốc lát sau, liền thấy nàng sắc mặt kỳ quái trở lại.

      "Làm sao vậy, là ai thế? Là quản nào tới sao?" Trương Vi Vi uống cháo tổ yến, thấy Xuân Liễu quay về, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, đặc biệt đến tìm Bố Ngự Đình, nàng liền đẩy tay gỡ cá cho nàng của , "Tìm chàng kìa."

      Bố Ngự Đình còn chưa mở miệng hỏi, Xuân Liễu lắp bắp : "Phu nhân, phải là các quản , là..."

      "Là ai vậy?" Sau khi mang thai tính kiên nhẫn của Trương Vi Vi giảm nhiều, nhịn được hỏi trước.

      Xuân Liễu trừng mắt nhìn, trả lời: "Là biểu thiếu gia."

      Nháy mắt mọi người trong gian phòng đều im lặng, vẻ mặt của Trương Vi Vi là khó tin, còn Bố Ngự Đình trực tiếp dùng đũa chọc nát miếng cá, Xuân Thảo sững sờ, suýt chút nữa đánh đổ chén trà tay.

      Xuân Liễu thấy mọi người luống cuống như vậy, nhịn được giọng lầm bầu, "Cho nên em mới khó như vậy..."

      Ai biết biểu thiếu gia lại như hồn tan, bọn họ ra ngoài vậy mà còn có thể chuẩn xác tìm đến cửa.

      Lại , làm sao biết được phu nhân cũng cùng, chẳng lẽ là tâm hữu tương thông?

      Nghĩ đến khả năng như vậy, Xuân Liễu nhịn được mà rùng mình.

      Phi phi phi! Biểu thiếu gia và phu nhân tâm hữu tương thông, vậy đại gia là cái gì! là đầu óc hư hỏng, thậm chí ngay cả như vậy mà cũng nghĩ ra được.

      Trương Vi Vi có chút xấu hổ nhìn Bố Ngự Đình tỏa ra khí lạnh ở bên cạnh, cân nhắc : "Ta nghĩ là trùng hợp thôi, cũng biết chúng ta cùng tới đây, cho nên chừng là tới tìm chàng, đúng ?" Vừa vừa nhìn người bên cạnh trưng cầu ý kiến.

      Xuân Thảo tất nhiên đứng về phía phu nhân nhà mình, vội vàng gật đầu như giã tỏi, "Phải, đúng là như vậy, biểu thiếu gia chắc là tới tìm đại gia!"

      Xuân Liễu cũng vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, vừa rồi biểu thiếu gia cũng nhắc đến tiểu thư!"

      Tuy rằng sau đó biểu thiếu gia nhìn ra sau lưng nàng, có hỏi đến phu nhân, nhưng...Xuân Liễu trộm lè lưỡi, cái này vẫn nên tốt hơn, toàn thân đại gia tỏa ra khí lạnh đủ khiến cho người khác mặc áo lông cũng sắp đông cứng rồi, nàng vẫn là nên biết điều .

      Trương Vi Vi gật gật đầu, đón lấy đôi đũa gắp cá của , đẩy đẩy , "Nếu đến tìm chàng, chừng là có chút việc khó, hoặc có lời muốn , ta ra, chàng gặp là được rồi."

      Hơn nữa, giờ là cuối đông đầu xuân, bên ngoài vẫn rất lạnh, để cho người đọc sách đứng ở ngoài, nàng sợ bị đóng băng mất rồi!

      Bố Ngự Đình nhìn đến miếng cá bị chọc nát, trực tiếp nhận lấy khăn lau tay nha hoàn bên cạnh đưa tới, rồi mới từ từ ra ngoài.

      Ra đến cửa, dùng ánh mắt cảnh cáo, : "Bên ngoài trời lạnh, thân thể phu nhân các ngươi tốt, đừng để cho nàng ra khỏi phòng, nhớ ! Ai để phu nhân bị bệnh, người đó tự mình lĩnh phạt !"

      Trương Vi Vi nén cười, vẻ mặt đứng đắn gật đầu, hai nha hoàn bên người cũng gật đầu theo.

      "Hiểu , phu nhân tuyệt đối ra ngoài nửa bước."

      Đôi mắt sắc bén của Bố Ngự Đình quét qua ba người lần, cuối cùng mới xoay người ra ngoài, được vài bước, liền nghe thấy trong phòng truyền đến trận cười vang, hai tai của nóng lên, lại chút cũng chịu thừa nhận mình lòng dạ hẹp hòi.

      Đối với nam nhân mơ ước thê tử của mình cần phải đề phòng, chút cũng thể lơ là, nhất là đối với loại dai như kẹo kéo này.

      Bố Ngự Đình còn chưa đến mức vô lễ để cho người ta đứng ở ngoài, mà là cho gã sai vặt dẫn người đến sảnh trước, lại bảo nha hoàn pha bình trà.

      Bố Ngự Đình vừa bước vào liền nhìn thấy nam nhân ôn nhu như ngọc kia từ từ xoay người lại, bộ dạng của đối phương giờ so với lần trước tiều tụy ít, thầm hừ lạnh tiếng, chỉ cảm thấy bộ dạng này của là muốn tranh thủ đồng tình của người nào đó, trong lòng mang theo khinh thường, vẻ mặt cũng chỉ nhàn nhạt, bảo ngồi xuống.

      " biết hôm nay quý đến cửa là có việc gì?"

      Nếu phải là vô cùng bất đắc dĩ, Ôn Hoài Nam cũng muốn đến, cũng có biểu gì, chỉ là bình thản : "Ân sư của ta dẫn theo gia quyến ra, muốn về phía Giang Nam, chỉ là thời gian vào trấn muộn, tìm được sân viện tốt, có sân lại là quá phù hợp cho nữ quyến ở, hỏi thăm biết viện này tồi, lại chỉ có nhà ở, cho nên cố ý tới bái phỏng, muốn hỏi chút có thể cho thuê được , cũng biết là Bố huynh, cùng là xuất môn ở ngoài nên xin nhờ Bố huynh giúp chuyện để ân sư cùng gia quyến có chỗ ở qua đêm."

      Chuyện này đối với Bố Ngự Đình cũng phải là việc khó, bao cả hai sân viện, đằng trước có người, chỉ để cho gã sai vặt truyền tin, còn lại trống , bọn họ chủ yếu ở trong viện sau, chỉ là...Nếu nhiều người vào ở, phải xem xét chút.

      Nam nhân này đối với thê tử của vẫn ôm ấp lòng quấy rối, chỉ nghĩ đến để cho bọn họ ở hai sân trong cùng viện liền cảm thấy được tự nhiên.

      Khi vừa mở cửa, gặp nha hoàn bên người của Trương Vi Vi , Ôn Hoài Nam liền biết nàng cũng ở đây, trong lòng tuy rằng muốn gặp lần, nhưng biết khả năng lớn, cho nên vừa thấy Bố Ngự Đình chần chừ, tự nhiên hiểu băn khoăn cái gì.

      Ôn Hoài Nam nhàn nhạt : "Chỉ có ân cùng gia quyến vào ở, ta tùy tiện tìm gian phòng ở bên ngoài là được rồi."

      Bố Ngự Đình cũng để ý tâm tư của mình bị nhìn thấu, vừa nghe ở đây, liền gật đầu, "Được, làm thương nhân tất nhiên là muốn kết thiện duyên rộng rãi." Ngoại trừ tình địch.

      Ôn Hoài Nam cũng chọc vào nữa, lập tức chuẩn bị cáo từ rời khỏi.

      Hai người đều hiểu , bởi vì cùng nữ nhân, bọn họ nhất định thể ngồi xuống chuyện, vừa rồi chuyện nhờ người ta như vậy là cực hạn rồi.

      Trong nháy mắt Ôn Hoài Nam xoay người nhìn thấy ánh mắt tự tin đắc ý của , trong lòng liền nổi lên chua xót nhàn nhạt.

      Gió tuyết nhàng rơi xuống bóng lưng đơn bạc của , từ từ nhập vào bóng đêm.

      Bố Ngự Cho người lại với Trương Vi Vi, chính mình ở lại phía trước, chuẩn bị tiếp đãi khách nhân sắp đến tá túc.

      Tuy ở thương hội, địa vị của là lớn nhất, nhưng mà sĩ nông công thương, thương đứng cuối cùng, người sắp đến lại là quan việc có phẩm giai, tất nhiên phải thể nhiệt tình.

      Tuy người đến có nữ quyến, nhưng tính ra cũng gần bốn mươi, lấy tuổi cũng cần tránh, cho nên để hạ nhân an trí hành lý và nô bộc của đối phương, tự mình chờ ở phía trước.

      Tuyết ở bên ngoài vẫn có chút lớn, Bố Ngự Đình mang theo nụ cười nhu hòa đứng ở dưới đèn lồng ngoài hiên, chờ xe ngựa vào trong viện.

      Sau khi xe ngựa dừng lại, bước ra đầu tiên là hai nha hoàn, sau đó đỡ phụ nhân đầu đầy tóc bạc xuống, còn chưa kịp nhìn thẳng, người kia trừng lớn mắt, nhìn mà rơi lệ.

      Bố Ngự Đình biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vị phu nhân kia sao đột nhiên nhìn thấy lại khóc, từ sau xe ngựa nam nhân trung nên ra, Ôn Hoài Nam nghe thấy động tĩnh cũng từ cửa viện vào.

      "Đây là có chuyện gì?" Ôn Hoài Nam có chút khó hiểu hỏi.

      Bố Ngự Đình nhìn cái, trong lòng lại càng muốn biết đáp án hơn.

      Phụ nhân được nha hoàn đỡ, nghiêng nghiêng ngả ngả về phía trước, dùng lực nắm lấy ống tay áo của Bố Ngự Đình, giọng điệu buồn rầu : "Đây là Xuân Sinh, Xuân Sinh của ta..."

      Ôn Hoài Nam vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, đứng bên cạnh Bố Ngự Đình, thấp giọng : "Khoảng hai mươi năm trước, phu nhân bị mất con, mấy năm nay đều biết tin tức, đại khái là..."

      Lúc này nam nhân trung niên đứng phía sau phụ nhân cũng mở miệng chuyện, "Nội tử nhiều ngày nhớ mong, có chút thất lễ, xin hãy tha lỗi."

      Bố Ngự Đình nhìn người trung nên trước mặt, biết tại sao cảm thấy có chút quen thuộc, lại nõi ra được, nhịn được mở miệng hỏi: " thể là thất lễ, chỉ là còn biết nên xưng hô như thế nào?"

      "Ân sư họ Phạm, con thứ ba của Võ Lăng hầu, làm quan ở kinh thành, lần này cùng phu nhân về nhà thăm người thân." Ôn Hoài Nam biết có khả năng ân sư giới thiệu thân phận của mình, đành ở bên hỗ trợ giới thiệu.
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 9.2:

      Phạm Thành Khoa nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt cũng thấy có phần quen mắt, nhưng mà lập tức lại lắc đầu, nghĩ đến có lẽ là vừa rồi thê tử của ông gọi tên thứ tử, bản thân mình mới có ảo giác như vậy.

      Thấy thê tử vẫn nắm chặt ống tay áo của người ta, thậm chí còn ngừng rơi lệ, ông vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ khuyên, "Phu nhân, đây phải là Xuân Sinh của chúng ta, Xuân Sinh của chúng ta sớm còn nữa..."

      Ôn thị liên tục lắc đầu, giống như phát điên, "! Đây là Xuân Sinh của ta! Là Xuân Sinh của ta!" Bà nhìn kỹ Bố Ngự Đình, gương mặt của giống trượng phu của bà đến bảy tám phần, hơn nữa đôi mắt của giống hệt đôi mắt của bà, bà vô cùng chắc chắn người trẻ tuổi này chính là Xuân Sinh của bà.

      Bà tìm lâu như vậy, có lần nào chắc chắn như lần này.

      Phạm Thành Khoa có chút bất đắc dĩ, nhưng mà chấp niệm muốn tìm lại hài tử của thê tử ai bằng ông, nhất thời ông cũng biết nên khuyên như thế nào mới tốt.

      Bố Ngự Đình cười khổ, nghĩ tới bọn họ muốn về phía bắc, người muốn gặp lại ở phía Nam, nếu lần này bỏ qua, có phải là bọn họ còn cơ hội gặp mặt nữa ?

      nắm chặt tay, hít sâu vài cái, trầm giọng với Phạm Thành Khoa, "Phạm đại nhân, nếu gặp nhau ở đây, ta cũng có lời muốn , ra lần này ta đến Tây Bắc chính là muốn tìm ngài."

      "Tìm ta?" Phạm Thành Khoa nhíu mày, có quen người như vậy , tìm mình làm gì, sau đó lại nghĩ đến Ôn Hoài Nam là thương nhân, nhịn được nhíu mày, "Chẳng lẽ trong đợt lũ vừa rồi ngươi làm gì sao? Nếu như vậy cần , lão phu dù là ngủ trong xe ngựa, cũng nhận biện hộ cho bất kỳ kẻ nào." Ông chính nghĩa từ nghiêm .

      Bố Ngự Đình chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhịn được nở nụ cười yếu ớt, lắc đầu : " phải, lần này ta cũng là vì tìm người thân."

      Phạm Thành Khoa có chút kinh ngạc, sửng sốt, lại nhìn đến thê tử vẫn nắm chặt ống tay của , tâm tuyệt vọng từ lâu, giờ lại như dấy lên hy vọng.

      Là như thế này sao? Chính ông muốn như vậy sao?

      Ông lẳng lặng nhìn Bố Ngự Đình, lúc sau, mới than tiếng, trầm giọng : "Mặc kệ là như thế nào, vào trong rồi ."

      hơn hai mươi năm tìm con, Phạm Thành Khoa gặp ít kẻ lừa đảo, nhất là sau khi ông lập được quân công thoát khỏi khỏi thân phận bị lưu đày, kẻ như vậy lại càng nhiều hơn.

      Chỉ là, mặc kệ là ai, ông đều có thể tìm ra lời dối của bọn họ, nhưng nam tử trẻ tuổi trước mắt này, ông lại nhìn thấu.

      "Ngươi là ngươi tìm thân nhân mà đến, có chứng cứ gì?"

      Bố Ngự Đình lắc lắc đầu, "Ta có chứng cứ, chỉ là dựa theo những thứ điều tra được và phân tích của bản thân mà tìm đến." xong, liền mang những tin tức nghe được từ chỗ Triệu thị ra, từng cái .

      Ôn Hoài Nam càng nghe lòng càng trầm xuống, Phạm Thành Khoa nhịn được có chút kích động.

      từ mà biệt, mấy năm nay ông chỉ dựa vào điều này mà đánh vỡ được lời dối của ít kẻ, bởi vì lúc đó, khi thứ tử của ông mất tích, người có bất cứ cái gì, chỉ có duy nhất bộ quần áo mà chất vải cũng phải là hiếm thấy, cũng vì vậy mà quá trình tìm con vô cùng gian nan.

      "Dưỡng mẫu giờ của ta là Triệu thị từng năm đó bà ấy là nhũ mẫu của ta, nhưng lại do người tên là Thiến di nương ôm ta ra khỏi phủ, còn nhà ta lúc trước phạm vào tội bị lưu đày đến Tây Bắc, đủ loại căn cứ, ta mới nghĩ tự mình đến Tây Bắc tìm hiểu chút, ta có phải hay là...."

      Giọng điệu của Bố Ngự Đình nhanh chậm, nhưng lòng bàn tay và sau lưng đầy mồ hôi chứng tỏ giờ khẩn trương như thế nào.

      Bàn tay cầm chén trà của Phạm Thành Khoa run nhè , ánh mắt của ông rủ xuống, muốn che dấu kích động trong lòng.

      Gần như tin tưởng chín phần, ông tin rằng chính là con trai của mình, bởi vì lúc trước kia chuyện Thiến di nương vụng trộm đưa hài tử ra ngoài, ngoại trừ người trong nhà bên ngoài ai biết, hơn nữa nàng ta lại ôm hài tử của chủ mẫu, cũng phải là có lòng tốt gì, nàng ta muốn trả thù thê tử của ông nên mới làm như vậy.

      Lúc trước cùng biến mất với hài tử còn có nhũ mẫu của hài tử, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng gặp qua người nào có thể đúng, giờ lại khẳng định như vậy, có phải là con của ông ?

      Đại sảnh lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người chờ đáp án, hoặc là phải, có bất kỳ cái gì làm chúng, chỉ là phỏng đoán mà thôi.

      khí yên tĩnh lại rất giày vò lòng người, mãi đến khi trước viện có tiếng xô xát, phá vỡ khí trầm mặc này, mới khiến cho người ta có gian để thở.

      "Ta xem." Bố Ngự Đình vội vã muốn ra ngoài, lại bị Phạm Thành Khoa ngăn lại.

      "Cũng cần con tự mình , bảo gã sai vặt ra xem."

      Bố Ngự Đình đáp lại tiếng, trực tiếp để người bên cạnh ra xem, lâu sau, liền nghe thấy thanh ồn ào hướng về phía này.

      Bố Ngự Đình sửng sốt, Phạm Thành Khoa lập tức chú ý đến vẻ mặt của , "Làm sao vậy? Con biết người đến là ai sao?"

      "...Là người nhà dưỡng mẫu của con."

      Phạm Thành Khoa muốn gì đó, Ôn thị vừa rửa mặt, sắc mặt kích động ra. "Con vừa là dưỡng mẫu giờ chính là nhũ mẫu lúc trước, là như vậy, con để cho bà ta vào, ngược lại ta muốn nhìn thử xem có phải hay ."

      Phạm Thành Khoa sửng sốt, cảm thấy đây chính là biện pháp tốt, có bằng chứng để dựa vào, nhưng mà nếu có người làm chứng, cũng có thể chứng minh Bố Ngự Đình là hài tử của bọn họ.

      Bố Ngự Đình hít hơi sâu, gật đầu, trực tiếp mời người Bố gia tiến vào, chính mình đứng dậy chờ. Truyền đến đầu tiên chính là giọng của Triệu thị, bà ta hùng hổ xông vào, "Bố Ngự Đình, ngươi là tên đáng chết, ta biết giờ ngươi hoàn toàn coi chúng ta là người nhà, khẳng định là do con hồ ly Trương Vi Vi kia dụ dỗ ngươi, vậy mà lại mang cả gia sản rời , ta cho ngươi biết, ngươi muốn vứt bỏ chúng ta như vậy sao, có cửa đâu!"

      Ngày đó sau khi bọn họ cãi nhau vì nữ nhân kia, sợ Bố Ngự Đình buông tay mặc kệ với toàn gia bọn họ, nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào , vì vậy mới có thể đuổi theo. Triệu thị mắng, cũng nhìn tới người ngồi ghế , nhìn thấy Bố Ngự Đình liền muốn xông vào đánh .

      Ngay khi bà ta vừa sắp tóm được Bố Ngự Đình, Ôn thị lập tức vén màn ra, quát to: "Làm càn! Đây là chỗ nào mà ngươi dám giương oai như vậy!"

      Ban đầu Triệu thị còn là ai chuyện, còn tưởng rằng là Trương Vi Vi, lập tức quay đầu quát: "Ta dạy dỗ con trai ta, ai cần ngươi lắm miệng xen vào."

      Ôn thị lạnh lùng nhìn bà, "Ngươi vừa cái gì? Triệu thị!"

      Triệu thị quay sang nhìn, vừa nhìn thấy Ôn thị lập tức nhận ra, tuy già hơn trước, nhưng mấy năm nay luôn được bảo dưỡng, nên khác biệt nhiều.

      Ban đầu Triệu thị nghe , lần này nghe được giọng của bà, hai chân mềm nhũn ra, ngã quỳ xuống đất.

      Ôn thị nhìn bà ta, hận thể ăn thịt bà ta, uống máu của bà ta. Chính là bà ta, chính là nữ nhân này hại mẫu tử bà chia cách hai mươi mấy năm!

      Ý hận trong mắt Ôn thị gần như phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi : "Tốt! quá tốt! Lúc trước chính là ngươi ôm Xuân Sinh của ta đúng ? Chính là ngươi...khiến mẹ con chúng ta phân ly nhiều năm như vậy?! Nếu phải được Phật tổ phù hộ, có phải là cả đời này ta cũng gặp được Xuân Sinh của ta rồi ?!"

      Triệu thị run rẩy quỳ mặt đất, tuy rằng sàn nhà rất lạnh nhưng bà ta cũng dám đứng lên.

      " phải, là Thiến di nương ...Thiến di nương nếu như ôm tiểu thiếu gia , có thể phủ Võ Lăng hầu còn nhân chứng sống, cho nên ta mới...."

      "Mới cái gì?" Phạm Thành Khoa cùng oán hận nhìn bà ta.

      "Mới cái gì? Mới ôm hài tử , sau đó lại tham của hai trăm lượng bạc kia, sau đó chờ ngày chúng ta tự mình tìm đến lại muốn nhận thêm chút bạc nữa?"

      Lúc trước Thiến di nương từng , nàng ta cho người ôm hài tử , cấp cho đối phương chút ngân lượng, còn có người tới đón hài tử, khi đó còn được thưởng tiếp, nhưng phủ Võ Lăng hầu sớm bị sung quân Tây Bắc, người nọ phát có cơ hội nhận được ngân lượng nữa, hài tử cũng lớn, muốn tìm phụ mẫu thân sinh càng thêm khó, về phần người nhà kia muốn giữ hài tử lại hay ném , vậy phải xem số phận của hài tử kia.

      Năm đó khi nghe được những lời này, Ôn thị thiếu chút nữa đau lòng đến chết, đường lưu đày lâm vào bạo bệnh thời gian, thiếu chút nữa là thể chống đỡ được.

      Triệu thị run rẩy dám giải thích gì thêm, bởi vì những câu chữ vừa rồi đều đúng tâm tư của bà.

      Bố Ngự Đình có hứng thú nhìn tiếp, xoay người ra ngoài, nhìn đến đám người Bố lão gia đứng ở ngoài còn có cả Bố Yến Tây.

      tránh ánh mắt của Bố lão gia, sau đó nhìn về phía Bố Yến Tây, lạnh lùng : "Chuyện của Thẩm Tuệ Tâm, có phải là ngươi sớm biết?"

      Chuyện Thẩm Tuệ Tâm bắt cóc thê tử của , phái người đến qua với nhà Bố lão gia, cho nên bọn họ đều biết xảy ra chuyện gì, chỉ là ngờ tới giờ Bố Ngự Đình lại quay lại hỏi Bố Yến Tây câu như vậy.

      Bố lão gia kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, "Con..."

      Ánh mắt của Bố Yến Tây nhìn về chỗ khác, trả lời, nhưng biểu như vậy chính là đáp án nhất.

      Bố Ngự Đình gật đầu, cười lạnh : " ra đây chính là muội muội ta thương nhiều năm."

      Bố Yến Tây lập tức phản bác : "Ngươi đâu có tốt với ta? Nếu là tốt với ta, nên bỏ nữ nhân kia rồi."

      Bố Ngự Đình đáp lại, chỉ cảm thấy trái tim càng thêm lạnh giá, sau đó nhìn về phía dưỡng phụ cùng đệ đệ.

      Bố Nhậm Vũ cười tít mắt : "Đại ca, mặc kệ thế nào chúng ta vẫn là huynh đệ, huynh thể phát đạt rồi mà bỏ mặc chúng ta..."

      Bố Ngự Đình cười lạnh nhìn , "Nếu là huynh đệ, ngươi có thể ngủ với thiếp thất danh nghĩa của ta sao? Sao nào, Thẩm Tuệ Tâm bị bán , có phải là ngươi cảm thấy có chút đáng tiếc đúng ? Hay là ngươi cảm thấy thoát được cái phiền phức?"

      Lần này đổi thành Bố Nhậm Vũ ngây người ra, vì sao Bố Ngự Đình lại biết được, ràng mới chỉ thành công hai lần mà thôi.

      Cuối cùng, Bố Ngự Đình quay đầu nhìn về phía Bố lão gia, từng trong nhà này ông là người duy nhất đối đãi với có chút tình thân.

      "Phụ thân, có lẽ đây là lần cuối cùng con gọi người như vậy, người dùng hai trăm lượng kia mua đất vườn, toàn bộ đều cho bọn họ, người từng cảm thấy chột dạ bao giờ chưa?"

      Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả bên trong thiên sảnh cũng vậy, Ôn thị đỏ mắt đứng nghe, Phạm Thành Khoa lạnh lùng nhìn cả nhà Bố gia.

      Ánh mắt Bố Ngự Đình lạnh lùng đảo qua từng người Bố gia, khẽ: "Từ nay về sau, mọi chuyện đều tính toán xong! Tòa nhà kia để lại cho các ngươi, mặc khác ta cho các ngươi ngàn lượng, sau này...tự lo lấy cho tốt!"

      Dù sao cũng ở chung hơn hai mươi năm, cũng chỉ có thể làm được như vậy.

      Triệu thị còn biết đủ vẫn muốn đòi thêm, " ngàn lượng bạc, là muốn bố thí sao!"

      Ôn thị thấy bộ dạng lòng tham đáy của bà ta, cười lạnh : "Ngươi có biết kết cục của Thiến di nương lúc đó ? Cũng là dưới trời tuyết như thế này, ở bên ngoài chỉ mặc lớp áo trong, bị đánh 50 gậy, toàn thân đều là máu, như vậy tốt hơn sao?"

      Triệu thị biết tính tình của Ôn thị, tuyệt đối là được làm được, vội vàng bò dậy chạy đến bên cạnh trượng phu của mình, cũng dám nhiều thêm chữ.

      "Lưu Phong, tiễn khách." Bố Ngự Đình còn muốn nhìn thấy bọn họ nữa, thậm chí ngay cả đoạn đường cũng muốn.

      đứng ở đó, đơn hiu quạnh, mãi đến khi nữ tử mặc áo lông thỏ màu trắng được hai nha hoàn đỡ tới, nở nụ cười sáng lạn với .

      về phía trước, ôm lấy nữ tử kia, bỗng nhiên tất cả mất mát và buồn bực trong lòng đều tan biến, tất cả như đều tan vào trong tuyết.

      May mắn nàng đến đây.

      mình đứng ở nơi đó, do dự đối mặt với người nhà mới, buồn bã đuổi những người nhà hề có tình cảm với , lúc này, chỉ có nàng đứng ở bên cạnh .

      Bọn họ cùng dắt tay nhau, cứ như vậy dắt tay nhau qua đời kiếp.

      Nàng nắm chặt tay , cười vô cùng ấm áp, " thôi, mặc kệ thế này qua rồi vẫn còn tương lai, ta vẫn chàng như vậy, ở bên cạnh chàng."

      Nàng là đời trước của , đời này, cho dù có thể vĩnh viễn biết, nhưng ra bọn họ sớm vướng mắc hai đời.

      Bố Ngự Đình cũng nở nụ cười yếu ớt, cũng nắm chặt lấy tay nàng, thầm đồng ý, "Ta cũng giống như vậy, dùng cả đời này, cả đời sau để nàng."

      Nàng đồng ý kiếp trước kiếp này, còn đồng ý chính là kiếp này kiếp sau của bọn họ.

      Bọn họ nhìn nhau cười, cùng vào trong phòng ấm áp, hai người nắm chặt lấy tay nhau, chỉ mong có thể mãi mãi như vậy.

      Đời đời kiếp kiếp, rời bỏ.

      (Toàn văn hoàn.)
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :