1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - trùng sinh - xuyên không] Hãn thê hộ gia - Kinh thế nàng dâu 2 - Mã Kỳ Đóa

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 6.3:

      Vừa rồi nếu như phải xe, thậm chí hận thể trực tiếp kéo quần áo của nàng xuống, khiến nàng phải khóc dưới thân , hứa về sau tuyệt đối nhìn nam nhân khác, giống như muốn khảm nàng vào người mới có thể cảm nhận được nàng thuộc về , mới cảm thấy nàng rời khỏi .

      Lúc này Bố Ngự Đình sớm quên rằng bản thân đời trước hoàn toàn mặc kệ nữ nhân trong nhà muốn làm gì, cũng chưa bao giờ quan tâm đến tâm tư của nữ nhân nội trạch, cho rằng so với việc quan tâm đến những suy tính đó, tính toán sổ sách còn thực tế hơn.

      Cũng bởi vì tính cách lãnh tình như vậy, sau khi chết nhìn thấy tiểu thiếp của chính mình quay đầu liền theo đệ đệ nhà mình, ngoại trừ việc có chút vui, trong lòng cũng có chút nào gọi là ghen tỵ.

      Nhưng giờ, chỉ nghĩ đến việc sau trăm ngày chết liền theo nam nhân khác... dù là đào mộ sống lại cũng phải giết chết tên nam nhân chết tiệt kia!

      Trương Vi Vi dùng lực, đẩy ra, nghĩ đến nàng đột nhiên làm vậy, nhất thời phòng bị, lưng đập mạnh vào cạnh bồn tắm đối diện, cơn đau ập đến khiến gương mặt vặn vẹo.

      còn chưa kịp chất vấn nàng có phải là muốn mưu sát chồng hay , nhìn thấy nàng cởi áo ngoài ra, nhảy vào trong bồn tắm, nóng bỏng dạng chân ngồi người .

      Trong nháy mắt Bố Ngự Đình còn tưởng rằng đây là khúc nhạc dạo đông cung nóng bỏng, lại phát tay của nàng phải đặt lên bờ vai của , mà là véo thịt ở hông , tất cả ảo tưởng lập tức tan vỡ.

      "Bố Ngự Đình, chàng cho là lão nương phát huy có thể coi ta là mèo bệnh sao?" Trương Vi Vi bị kéo chân đập xuống sàn, oán khí trong lòng cũng nhịn được mà xông ra.

      Nàng thề, ban đầu nàng nghĩ giải thích tốt với , nhưng giọng điệu chuyện của như vậy cũng đừng trách nàng mạnh tay.

      "Nàng..." Bố Ngự Đình hai đời đều cho rằng nàng là tiểu bạch thỏ ôn nhu thiện lương, hôm nay thấy nàng ra tay "đánh" như vậy, lại còn thốt lên câu lão nương, giống như trở thành sư tử hà đông đường, rung động trong lòng còn lớn hơn gấp bội so với khi nhìn thấy tên biểu ca kia.

      Trương Vi Vi có rất nhiều điều cần phải ra, dựa vào tức giận chặn cho mở miệng , nàng lấy tốc độ sét đánh tuôn ra tràng: "Nàng cái gì mà nàng! Chàng nghĩ rằng ta là loại nữ nhân tướng công dám hai sao? Chàng nghĩ rằng ta giống bình hoa sao, hôm nay thoải mái còn phải xem chàng có muốn tìm nương khác hay sao? Chàng cho rằng mẹ chàng dễ dàng bắt nạt đến đầu ta, ta mỉm cười bà bà giáo huấn đúng, phải ? giờ ta ngoan ngoãn để người khác sắp đặt nữa đâu!"

      "Cho nên chàng đừng tưởng rằng chàng có thể tìm bảy tám di nương thậm chí là ngủ với nha hoàn coi như thành thông phòng, ta cả tay cũng để cho biểu ca cầm, liền bị coi là dâm oa đãng phụ, bị tiểu mắng là tiện nhân, còn phải nhìn sắc mặt của chàng, thậm chí còn dùng loại thái độ như thẩm vấn phạm nhân mà chất vấn ta! Chàng, chàng, chàng cho rằng chàng là ai! Ta cho chàng biết, dù là chàng sống lâu hơn ta ta cũng phải dễ bị bắt nạt đâu, nếu chịu nổi nữa vậy chia tay !"

      Hừ! Nghĩ rằng có tiền tốt làm sao? Nàng cũng có đồ cưới, tuy rằng nhiều lắm, nhưng còn hơn là để cho bà bà vô lương cướp mất, cũng có thể xem như tiểu phú bà, ít nhất cũng có thể nuôi được hai nha hoàn bên người cùng với con trai của mình mà có vấn đề gì!

      Bố Ngự Đình bị nàng mắng liên hồi nhất thời chưa hoàn hồn lại được, Trương Vi Vi mắng xong hơi, cũng có chút thở nổi, hai người cứ im lặng mắt to trừng mắt bé nhìn nhau như vậy.

      Bên trong yên lặng đến đáng sợ, ngoài cửa hai nha hoàn chỉ nghe thấy bên trong giống như có tiếng tranh chấp, lo lắng muốn kiểm tra bên trong, mà lại dám mở cửa vào.

      Xuân Liễu giống như bị mèo cào trong lòng, hận thể đào cái lỗ ở cửa để nhìn cho , nhưng mà cũng biết hành vi nhìn trộm chủ tử cũng phải là việc nha hoàn tốt có thể làm, chỉ có thể nhịn xuống lòng tò mò, cả người giống như con rắn uốn éo ngừng, cách ván cửa càng ngày càng gần, hận thể trực tiếp áp lên ván cửa để nghe lén.

      Xuân Thảo lần này cũng nhàn rỗi quan tâm đến nàng, sắc mặt Xuân Thảo khẩn trương, trong lòng suy đoán bên trong rốt cuộc là làm sao, khăn tay nắm trong tay bị nàng vặn sắp rách.

      Tình thế bên trong sớm bị thay đổi.

      Vừa rồi Bố Ngự Đình vì phòng bị nàng nên mới để cho nàng thành công đánh lén, trong lúc nóng giận mới có thể bị nàng gọn gàng đẩy ngã như vậy, nhưng chờ lấy lại tinh thần đâu thể nào để tôn nghiêm của nam nhân bị quét như vậy?

      ôm eo của nàng, căn bản cần tốn sức, trực tiếp lật người trong bồn tắm, người vừa rồi rất hung hãn giờ trực tiếp rơi vào trong nước, còn toàn thân trần trụi đặt người nàng, tóc dài chưa gội xong rối tung sau lưng , buông xõa vai, càng làm nổi bật lên gương mặt cương ngạnh giống như điêu khắc của .

      Trương Vi Vi vừa rồi bởi vì tức giận nên mới tuôn ra tràng như vậy, sau khi xong tự nhiên rất sảng khoái, nhưng mà khí thế vừa mất, giờ bị kéo vào trong nước, nàng từ trước đến giờ có nhiều can đảm, lập tức luống cuống chân tay.

      "Đại...đại gia...đừng kích động! Thiếp thiếp thiếp...chúng ta từ từ chuyện!"

      Bố Ngự Đình nở nụ cười tà mị, khiến cho Trương Vi Vi nhịn được nuốt nuốt nước miếng, lại kiềm chế được tầm mắt an phận nhìn xuống dưới.

      Tuy rằng dáng người của rất tốt, cơ bắp rất đều, nhưng mà nhìn xuống nữa là H rồi, nàng chút cũng muốn đau mắt hột đâu.

      "Chúng ta phải là từ, từ, sao?" còn cố ý tăng thêm giọng điệu, ánh mắt giống như ánh mắt của con sói, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      "Ha ha ha..." Nàng cười gượng mấy tiếng dù trong lòng rơi lệ, tầm mắt cũng dám nhìn lên người .

      Vừa rồi nàng lấy đâu ra dũng khí như vậy? Chẳng lẽ bị quỷ nhập vào người sao? đúng, phải là hành trình thời gian đến đây dài quá, đầu óc của nàng bắt đầu thất thường rồi, bằng sao dám ngồi người như vậy?

      Bố Ngự Đình nhìn nàng, ngón tay nhàng vuốt ve từ mặt nàng xuống cổ, khiến nàng nổi da gà, giọng của nhàng nhưng lại đầy uy hiếp hỏi: "Nàng cảm thấy ta là ai? Ta có nàng là dâm oa đãng phụ sao? Ta có để nàng ăn có việc gì làm, để nàng thay ta an bài chỗ nghỉ cho di nương sao? Thậm chí...ta có tùy ý kéo nha hoàn trong phủ lên giường sao, hửm?"

      Cảm giác giống như ngồi máy bay vậy, tâm của Trương Vi Vi lên xuống theo giọng của , nhất là chữ cuối cùng tâm nàng treo rất cao.

      Độ cao cuối quá mất hồn, giờ nàng có thể rằng chính mình ra quên những gì mình vừa ?

      " chuyện!" bắt nàng nhìn thẳng mặt , để cho ánh mắt của nàng đối diện ánh mắt của .

      "Thiếp..." Nàng có chút gian nan nuốt nước bọt, "Chính là như vậy..." Trọng điểm của nàng là ác bà bà, hơn nữa nàng vào Ôn Hoài Nam vô cùng trong sạch, !

      "Sao? nghe chút?" Bố Ngự Đình liếc nhìn nàng, khóe miệng chứa nét cười lạnh, vô cùng ràng là tâm tình của đại gia giờ tuyệt đối vui vẻ gì.

      "Ha ha...Con người mà, đều có những lúc nhất thời lanh mồm lanh miệng..." Tên gọi tắt là miệng tiện, nàng thầm rơi lệ trong lòng.

      đưa ra ý kiến gì với câu của nàng, chỉ là dùng tay nhàng ma xát cổ nàng, ngẫu nhiên trượt đến xương quai xanh của nàng, ngứa ngáy tê dại, khiến cho cả người nàng tự chủ mà run rẩy.

      Nếu đây là phim văn nghệ, lúc này hẳn là muốn diễn cảnh giường, nếu đây là phim kinh dị, vậy lúc này nàng có khả năng bị dìm xuống nước chết đuối rồi... Trong khí khẩn trương như vậy Trương Vi Vi vẫn nhịn được mà nghĩ lung tung.

      Quả nhiên là sau khi chết qua lần, thần kinh cũng trở nên mạnh mẽ và vững chắc hơn.

      ra Bố Ngự Đình cũng suy nghĩ nên dùng lễ nghi dạy dỗ nữ nhân biết trời cao đất dày, hay là trực tiếp bẻ gãy cái cổ của nàng, khiến cho nàng bao giờ có thể càn quấy như thế nữa.

      Tuy nhiên bộ dạng của nàng giống như con mèo xù lông, khiến cho cảm thấy phong tình khác, trái tim trong nháy mắt đó cũng nhịn được mà đập nhanh hơn, giống như là quay trở về thời kì thiếu niên ngây ngô, có gan muốn lôi nàng xuống làm phen.

      Bố Ngự Đình từ trước đến nay chưa từng bạc đãi bản thân mình, nếu nghĩ đến, vậy làm thôi.

      Ý nghĩ hôn nàng vừa lên, cũng đè thấp người xuống, trực tiếp phủ lên đôi môi của nàng, nhấm nháp đôi môi hồng phấn ngọt ngào kia.

      Trương Vi Vi trừng to mắt, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiên thình lình của , còn bị trả thù vài cái, khiến cho nàng nhịn được ô ô vài tiếng.

      Nàng biết bộ dạng của mình giờ hấp dẫn đến thế nào, quần áo bị ướt, dán sát vào người, để lộ ra những đường cong của nàng, áo ngoài rộng thùng thình lộ ra bờ vai cùng bộ ngực căng tròn sau lớp yếm vàng, cái trâm cài đầu sớm rơi mất, cả người ngâm trong nước, đồng thời mang theo vẻ thanh thuần và diễm lệ, khiến cho nhìn dời mắt.

      Bố Ngự Đình vừa hôn nàng, liền quyết định chuyện gì cũng để sau , cấm dục hơn nửa tháng, giờ chỉ muốn làm đúng chuyện.

      nhanh chóng rút quần áo vướng víu của nàng ném ra bên ngoài, bên trong chỉ còn tiếng rên rỉ của nàng hòa với tiếng thở dốc của .

      Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng tắm hẹp, tràn ngập xuân sắc vô biên.

      Hai nha hoàn canh ở ngoài cửa, tuy rằng nghe chủ tử về cái gì, nhưng mà lúc sau động tĩnh của hai người nghe thấy liền hiểu.

      Hai nha hoàn mặt đỏ bừng liếc nhìn nhau, nhưng mà mặt thể che hết vui mừng.

      Xem ra hai chủ tử có việc gì, vậy quá tốt!

      Xuân Liễu cười như tên trộm, nhịn được thấp giọng : "Ai nha, trăng hôm nay là đẹp!"

      Xuân Thảo tự nhiên hiểu nàng cái gì, tức giận lườm nàng cái, sau đó cũng giữ được vẻ mặt nghiêm túc, nhịn được cũng nở nụ cười theo.
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 7.1:

      Hoan ái qua , Trương Vi Vi có phần mê man bị Bố Ngự Đình bế lên giường, giờ nàng ngay cả sức để hối hận vì lanh mồm lanh miệng cũng có, chỉ muốn nhanh chóng ôm chăn, ngủ phen.

      Bố Ngự Đình cũng bận rộn nhiều ngày, vừa trở về cũng chưa kịp nghỉ ngơi bị kéo xem vở "bắt gian ký", trở về nhà lại lăn qua lăn lại phen, ra cũng mệt mỏi, chỉ là thể lực của tốt hơn nàng, vẫn có thể nửa nằm ở bên cạnh nàng, tinh tế nhìn vẻ mặt buồn ngủ của nàng.

      hiểu tình ái là gì, từng cho rằng những chuyện đó chẳng qua là những mẩu chuyện dân gian mang lừa gạt mà thôi.

      Dù là cuối đời trước đối với nàng cũng chỉ là trách nhiệm và áy náy.

      Nhưng mà giờ hình như có cái gì đó giống nữa.

      Nàng trở nên sống động hơn nhiều, cái nhăn mày nụ cười đối với chỉ là loại cách biểu đạt, chỉ là nhìn nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn, trong ngực có cảm xúc biết tên như muốn tràn ra, khiến cho thể khống chế.

      Ban đêm đường, có đôi khi ngẩng đầu nhìn trời, cho dù thấy trời đầy sao lại nhớ đến đôi mắt sáng trong như ngọc của nàng.

      Ở bên ngoài buôn bán, người phía dưới vô cùng tự giác đưa lên ít mỹ nữ hầu hạ, nhưng mỗi khi nhìn những gương mặt đầy son phấn đấy, ngược lại càng thêm nhớ đến nàng vì cần chăm sóc hài tử nên gần như rất ít đánh phấn.

      Mỗi ngày lần, mỗi khắc lần, cuối cùng gần như có lúc nào nhớ, chờ đến khi phát mình khắc ghi hình bóng nàng vào trong lòng, dường như tương tư sớm thành họa.

      Vì sao tương tư lại thành họa? Vì sao cả hai kiếp đều chỉ có cảm giác đối với người? Vốn là còn có chút mơ hồ, thậm chí khi diễn ra trò cười kia, cũng hiểu được cảm giác kia là gì, nhưng mà giờ ôm nàng trong lòng, nghe được từng tiếng gọi tên của nàng, nhớ đến lúc nàng nghiến răng nghiến lợi kể ra những việc bất mãn về , biết nàng và đều có dục vọng độc chiếm, biết nàng đối với việc nữ nhân khác đến gần phải là thờ ơ, trong nháy mắt trong lòng tràn ngập vui sướng, khiến cho những mê mang trong lòng tan biến giống như ánh mặt trời xóa tan sương mù.

      đặt nữ nhân này trong lòng.

      chỉ vì nàng là thê tử của , là mẫu thân của con , nàng còn là nữ nhân thương nhất, là nữ nhân nguyện ý dù chết cũng muốn được chôn cùng nàng.

      Ngón tay nhàng vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của nàng, khóe môi khẽ mỉm cười ôn nhu mà thỏa mãn, chỉ nhìn nàng như thế này, tâm của cũng có thể tràn đầy.

      Nếu tu trăm năm mới có thể chung gối, vậy và nàng tu ít năm ?

      vướng mắc đời lại thêm đời, kiếp sau, chúng ta vẫn tiếp tục ở chung chỗ ...

      Nếu như có thể dắt tay quay về trước đá tam sinh, nghĩ đó chính là điều hạnh phúc nhất!

      than , ôm nàng, lâu sau cũng chịu nổi mà nhắm mắt ngủ, hai người dựa vào nhau mà ngủ, hai bàn tay cũng nắm chặt lấy nhau, dường như đây chính là bức tranh đẹp nhất đời.

      Sáng sớm, Trương Vi Vi mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng vừa nóng vừa rát, rất dễ dàng mới đẩy được tay chân của Bố Ngự Đình người nàng ra, muốn xuống giường lại thiếu chút nữa lăn xuống giường, cả người thanh tỉnh ít, đến cạnh bàn uống vài chén nước mới cảm thấy chính mình giống như sống lại.

      Lòng cảnh giác của Bố Ngự Đình rất cao, từ lúc nàng bắt đầu đẩy ra bắt đầu tỉnh, sau đó khi nàng rời khỏi vòng ôm của cũng tỉnh tám chín phần.

      Đương nhiên, điều khiến tỉnh hoàn toàn là sau khi đẩy ra, kết quả chính nàng vấp chân thiếu chút nữa ngã lăn xuống giường, cố gắng nhịn cười ra tiếng, nếu nàng da mặt mỏng như vậy nhất định nổi giận với .

      Trương Vi Vi còn biết bản thân mình lúc nửa tỉnh nửa mê làm truyện cười cho người ta nhìn, uống xong chén trà, cảm thấy tỉnh táo hơn ít, nhìn đầu tóc và quần áo lộn xộn, quen được người khác hầu hạ, dù muốn thế nào nàng cũng phải gọi Xuân Thảo và Xuân Liễu vào.

      Ngày thường nàng rất ít khi để cho hai nha hoàn tiến vào nội thất hầu hạ, bởi vì nàng vẫn hy vọng có thể bảo vệ chút riêng tư của mình, dù khả năng cao vì luôn có người ở cạnh, nhưng ít nhất nàng vẫn hy vọng có gian của bản thân, cho nên nếu có việc, hai nha hoàn đều đứng bên ngoài hoặc canh ở cửa, chỉ khi cần đến, nàng mới gọi hai nha hoàn tiến vào.

      Chỉ vừa mới gọi, Xuân Liễu liền vội vàng mở cửa vào, khẩn trương hô: "Phu nhân! tốt rồi!"

      Trương Vi Vi miễn cưỡng nhìn nàng, tức giận trả lời, " tiếng chút, gia còn ngủ! Phu nhân có gì tốt, phu nhân giờ rất tốt." Ngoại trừ việc thắt lưng có chút đau, bụng hơi đói thôi.

      Xuân Liễu vội vàng hạ giọng : " phải, lão phu nhân mang theo nhị gia cùng đám người đến, bảo là muốn tìm phu nhân lý luận!"

      đến lý luận ra nàng cũng học qua vào câu, lão phu nhân vừa vào cửa, lời khó nghe liền ít, ngay cả nha hoàn các nàng cũng nghe nổi nữa.

      Trương Vi Vi cũng phải ngày đầu tiên quen biết vị bà bà cực phẩm này, nàng nhàn nhạt , "Chỉ sợ phải đến lý luận mà là đến báo thù , ta nghĩ sao còn chưa đến, kết quả ra là đợi đứa con trai của bà ấy về." Nếu tiểu thúc kia cả ngày 7, 8 canh giờ đều ở bên ngoài rảnh rối hoặc là ở trong thanh lâu, chừng sớm mang theo người xông tới rồi.

      Huống hồ, lý luận! Lão phu nhân kia mở miệng nếu có thể được câu tranh luận bình thường, vậy trời cũng muốn đổ mưa đỏ rồi.

      "Được rồi, để ý đến bà ta, cho người trước ngăn lại, trước giúp ta chải đầu thay y phục rồi qua xem chút!." Trương Vi Vi cũng định gặp.

      Đối đãi với người bình thường, có lẽ chiêu này có tác dụng, nhưng đối với với người bình thường như bà bà cực phẩm kia, nếu cố ý làm bộ như có ở nhà để ý tới bà ta, bà ta liền có cách khiến cho nàng đứng ở đường cũng xong.

      Ở cửa khóc lóc gì đó chỉ là trò trẻ con, chỉ sợ bà ta căn bản biết xấu hổ, vừa mắng vừa khóc, lại còn thuận tiện ném vỡ đồ gì đó trong nhà, như vậy tốt.

      Tuy rằng Bố Ngự đình buôn bán kiếm được ít tiền bạc, nhưng phải để lãng phí như vậy.

      Bố Ngự Đình nằm ở giường đứng dậy, nghe thấy người Bố gia làm loạn ở bên ngoài, sắc mặt lập tức trầm xuống vài phần.

      Lần này Tây Bắc, ngoài việc xử lý vật tư nhà kho đường , ra còn phái người hỏi thăm chuyện năm ấy.

      Khi còn bé tất nhiên nhớ được gì, chẳng qua là trước khi người Bố gia dẫn rời , vẫn còn chút ít ấn tượng về hàng xóm xung quanh, ví dụ như khi khoảng hơn tuổi.

      Năm đó xảy ra chuyện lớn đó là khai chiến cùng Đông Liệt quốc, tiên đế tự mình xuất chinh, kết quả bị bao vây, quân tả hữu lại cứu giá chậm trễ, chờ khi tiên đế thuận lợi hồi kinh, vài đại tướng dẫn quân cùng cả nhà bị trừng phạt với tội danh là phản loạn và tội danh biết dẫn quân.

      Tuy chỉ có mấy nhà, chẳng qua là đại gia tộc nào mà chẳng có vài phòng, con cháu nữ quyến, thêm cả quản gia và gia nô, tổng số người cũng , nhưng điều tra phát năm đó chỉ có hai nhà bị phán lưu đày Tây Bắc, cứ như vậy, muốn dò xét tin tức lại càng có thêm phương hướng.

      Mạng lưới tin tức của tuy rằng tập trung chủ yếu ở ba tỉnh phía Nam, nhưng mà thương nhân giao du rộng, lần này Tây Bắc đại nạn, ít tiểu thương gia ít nhiều bị tổn thất, chẳng qua chỉ cho vài ân huệ , lại được ít người thành tâm hồi báo, thu thập tin tức nhanh hơn so với tưởng nhiều.

      Càng cần phải đến hai nhà kia lúc trước đều là thế gia, trong đó nhà lại còn là Võ Lăng hầu gia, tuy là lưu đày, nhưng mà đời thứ ba của thế gia, ít nhiều vẫn có chút tin tức, dù là lưu đày đến Tây Bắc, giờ cũng tồi, thậm chí có vài người chuyển mình, lại thành võ tướng, trở thành quan gia.

      Quan trọng nhất là, biết được tin tức, lúc trước phu thê chi thứ ba của Võ Lăng phủ vẫn luôn tìm kiếm tin tức của thứ tử bị thất lạc khi lưu đày.

      Thời gian cùng với người đều coi như đối chứng, chỉ là , nếu như theo những gì đời trước nghe được, hình như là bị bí mật đưa ra ngoài, vì sao lại thu được tin tức rằng là hài từ bất hạnh bị mất tích?

      Rốt cuộc đâu mới là chính xác? Bố Ngự ĐÌnh có kết luận, nhưng mà mặc kệ là người nào, đều buông tay tiếp tục truy tìm chân tướng.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 7.2:

      suy nghĩ lúc, thấy nàng đổi quần áo ngồi chải đầu, liền đứng dậy, mặc quần áo của mình vào, bảo Xuân Liễu lui ra, tiếp nhận việc vẽ lông mày cho nàng.

      Trương Vi Vi có phần thẹn thùng lại có chút nhìn , xác định lúc này có ý định bất lương gì đó, cộng thêm hình hình so đo với những lời nàng lúc trước, mới thả lỏng : "Đại gia, nếu như lão phu nhân có trừng phạt ta, chàng phải tốt giúp ta đấy!"

      Bố Ngự Đình bận vẽ lông mày cho nàng, nghe giọng điệu của nàng giống như tiểu tức phụ nhu nhược, nhịn được bật cười, "Được, ta che chở cho nàng, nếu như lão phu nhân muốn xông lên đánh người, lúc đó nàng nhớ phải che ở trước mặt ta đấy!"

      Nghe xong vế đằng trước Trương Vi Vi còn rất thoải mái, nghe đến vế sau, liền cong môi, như vậy là coi nàng là bia đỡ bằng thịt sao?

      Nàng bĩu môi muốn kháng nghị nghe Bố Ngự Đình chuyên tâm vẽ lông mày từ từ : "Tối hôm qua có người đẩy ta cái, hại ta bị đụng vào bồn tắm, sau lưng thâm tím mảng lớn..."

      Trương Vi Vi sửng sốt phen, bỗng nhiên có phần chột dạ, "A? Là do thiếp làm sao?" Nàng cho rằng chính mình chỉ nghĩ như vậy, biết nàng làm như vậy.

      gật đầu, dùng ánh mắt đừng mong dối liếc nhìn nàng, "Hình như cũng có người khác."

      Nàng bị bức trở về, chỉ cảm thấy trong ngực đều buồn bực vui, thoáng vẻ mặt ai oán.

      Vì sao? Vì sao nàng lại động tâm vì nam nhân hư hỏng này? Trong đáy lòng nàng tự hỏi nhiều lần, lại vẫn tìm ra được đáp án.

      Bố Ngự Đình nhìn biểu tình của nàng trong nháy mắt trầm xuống, cảm thấy có chút đau lòng lại có chút buồn cười, còn có chút khoái trá.

      Ngẫu nhiên trêu chọc nàng cảm giác cũng tồi, so với phương thức ở chung lúc trước là tốt hơn biết bao nhiêu lần.

      Trương Vi Vi cũng biết nghĩ gì trong lòng, nếu như biết, nhất định nàng nổi cơn lôi đình, thuận tiện mắng vài câu, ngươi là học sinh tiểu học sao? Sao lại dùng cách bắt nạt thành cách biểu đạt thích chứ?!

      Đáng tiếc, dù nàng vừa xuyên vừa trùng sinh cũng xuất dị năng đọc tâm, tất nhiên cũng biết chính mình trong lúc bất tri bất giác, từ muốn dạy dỗ tướng công lại biến thành bị dạy dỗ rồi.

      Bố Ngự Đình coi như vừa lòng nhìn thành quả vẽ lông mày của mình, "Được rồi, nàng nhìn ."

      Trương Vi Vi bị gọi câu mới tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn vào gương đồng, ban đầu là sửng sốt, sau đó nhìn đôi lông mày thô kệch, kinh hoảng kêu lên: "A--- Đây là cái gì vậy?!" Sao lông mày của nàng lại biến thành hai con sâu thế này?

      Bố Ngự Đình sớm đến cửa, nghe tiếng thét chói tai kia, bước chân nhanh hơn vài phần, khóe miệng chứa ý cười, đáy mắt cũng là ý cười sau khi thực được trò đùa dai.

      Ha ha! Ai cũng biết vẽ lông mày phải chuyện đơn giản, lại là lần đầu tiên, tự nhiên có chỗ sai, hơn nữa, ai bảo nàng cùng biểu ca kia có chút dây dưa, đây chỉ là chút trả thù nho thôi!

      Trương Vi Vi lần nữa vẽ lại lông mày, chuẩn bị tốt tâm lý lát nữa chiến đấu cùng với ác bà bà, cũng thèm nhìn đến Bố Ngự Đình ở trong sân, thẳng về phía trước, cũng để ý đến giận dỗi của nàng, cố ý bên cạnh nàng.

      Hai nha hoàn theo phía sau, nhớ đến đôi lông mày rậm kinh người của phu nhân, muốn cười lại dám cười, nhịn cười đến mức ngũ quan đều có chút vặn vẹo.

      Chẳng qua đoàn người còn chưa đến tiền thính nghe được giọng như tiếng sấm của Triệu thị, bà ta vừa khóc vừa kêu, trung khí mười phần mắng to.

      "Cái đồ độc phụ kia, nếu muốn lão bất tử này tới hầu hạ nàng ta cho ràng, hà tất phải chà đạp nữ nhi của ta như vậy, ngay cả ngón tay của nó ta cũng chưa đụng vào, ngược lại nàng ta giỏi rồi, lập tức quăng cho nó cái tát, là gia môn bất hạnh mới có đứa người con dâu hiền lại ghen tị như vậy."

      Trương Vi Vi đối với những lời này tỏ vẻ nghe thấy, trực tiếp bước vào bên trong, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng hề thay đổi, bình tĩnh chào hỏi: "Lão phu nhân, sao hôm nay lại rảnh rỗi qua đây vậy? Cũng cho người báo trước câu, để ta cho người chuẩn bị rượu và thức ăn."

      Triệu thị vừa nhìn thấy nàng, hận đến mức thèm nhìn thêm, trực tiếp vung tay đánh về phía nàng, "Ngươi là đồ nữ nhân biết xấu hổ! Ở bên ngoài cấu kết với nam nhân làm bậy, để cho nữ nhi của ta gặp được, vậy mà còn dám đánh người! Xem ta có đánh chết cái đồ tiện nhân biết xấu hổ như ngươi !"

      Trương Vi Vi phản ứng rất nhanh, lập tức tránh qua bên cạnh, ngược lại Bố Ngự Đình bên cạnh lại muộn bước, móng vuốt của Triệu thị trực tiếp đánh lên mặt , móng tay bén nhọn lưu lại vết cào màu đỏ mặt .

      Triệu thị chút cũng thấy chột dạ khi đánh sai người, bà ta có nửa câu xin lỗi, ngược lại quyền cước càng thêm hung ác đánh lên người .

      "Ngươi là người chết sao! Mà lại để cho kẻ tiện nhân này ở trước mặt đánh muội muội của ngươi! Sao nào, giờ có tiền, xem thường những người nhà như chúng ta sao, muốn bỏ chúng ta ở bên mình hưởng lạc sao? Ta cho ngươi biết, có cửa đâu! Ta dù có chết cũng phải hút khô máu của ngươi!"

      Bố Ngự Đình cũng phản kích hay thoái nhượng, hung bạo bắt được quả đấm của bà ta, đôi mắt lại càng thêm thâm trầm, giống như kiềm chế tức giận.

      Tuy rằng Trương Vi Vi vẫn còn tức giận trò đùa dai của , nhưng có nghĩa là nàng vui vẻ nhìn bị người khác khi dễ.

      Nàng hề nghĩ ngợi chắn trước mặt Bố Ngự Đình, giang tay che chở cho , bên lạnh giọng mới Triệu thị: "Lão phu nhân, chúng ta kính bà là trưởng bối, nguyện ý hiếu thuận với bà, nhưng để cho bà ngồi lên đầu! Muốn hỏi vì sao đánh nàng ta sao, chính là do nàng ta chịu tỉnh, nương chưa xuất gia lại chuyện khó nghe như vậy, vu tội nhục mạ tẩu tử của mình, ngược lại ta còn muốn hỏi, nữ nhân như vậy rốt cuộc là được dạy dỗ như thế nào?"

      Triệu thị bị ngăn lại, lại bị mắng cho trận, cả gương mặt ra vẻ hung dữ, trong mắt còn mang theo tơ máu, phẫn nộ mắng: "Ngươi là đồ tiện nhân bại họa, ai có gia giáo! Chính ngươi có hành vi sai trái, còn có người khác ? Hơn nữa, đây là con của ta, ta muốn đánh thế nào đánh, sao nào, đau lòng vì trượng phu rồi sao? A phi! Đừng , dù là ngươi gả vào nhà ta, còn phải là mặc ta chà đạp sao!"

      Bố Nhậm Vũ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh nghe Triệu thị như vậy, cũng hiểu được là có chút quá đáng.

      Cũng phải là có tình cảm huynh đệ gì nhiều, mà là biết , giờ cả nhà bọn họ đều là do đại ca nuôi, nếu như làm tốt, người ta có thể bỏ bất cứ lúc nào, chặt đứt đám người có quan hệ gì với , vậy tốt.

      hiểu hơn nương của rất nhiều, người đại ca nhặt ở bên ngoài này, mấy năm nay nguyện ý nuôi bọn họ như vậy, còn phải là vì cảm thấy cần phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng, nếu theo những gì nương đối xử với đại ca, là người khác sớm chịu được, bỏ từ lâu rồi.

      ngu xuẩn như Bố Yến Tây kia, có thể ở bên xem thường, lại vừa có thể yên tâm thoải mái dùng tiền của người ta, đúng là vô cùng thức thời.

      Lần này Bố Yến Tây kia ngu xuẩn làm ra chuyện này, nếu phải nương đặc biệt muốn cùng theo, nguyện ý ở bên ngoài cũng có ý định tới.

      Chẳng qua là nếu đến, cũng thể để cho tình hình tồi tệ thêm, cũng nên nhảy ra mấy câu.

      "Được rồi, nương, đại ca cũng phải là cố ý, ai bảo tẩu tử ra tay nhanh như vậy!" Những lời này là giúp Bố Ngự Đình thoát tội, nhưng ngược lại lại hất nước bẩn lên người Trương Vi Vi.

      Bố Nhậm Vũ nghĩ ai làm tẩu tử cũng như nhau, dù sao giờ chính là cần có người tới chịu tức giận của Triệu thị, ra tay với người này càng thêm thích hợp!

      Triệu thị bị khuyên như vậy, cũng hiểu được mình tìm lầm đối thủ, trừng mắt nhìn Trương Vi Vi muốn xông lên động thủ, đối với bà mà , ngoài mắng chửi đánh người cũng là sở trường của bà ta.

      Chỉ tiếc, Triệu thị hoàn toàn đánh giá sai tình thế, bởi vì ngay từ đầu Trương Vi Vi bắt đầu phản kháng lại bà ta, nàng muốn để cho bà bà cực phẩm kia đụng vào sợi tóc, mà trong lòng Bố Ngự Đình cũng phiền chán, vừa thấy Triệu thị muốn ra tay đánh nương tử của mình, rốt cuộc nhịn được tức giận nữa, bước đứng chắn trước mặt Trương Vi Vi, sau đó tay ngăn lại bàn tay giơ lên của Triệu thị, lạnh giọng gầm lên."

      "Đủ rồ! Khi ta còn nguyện ý gọi bà hai tiếng mẫu thân, có số việc cũng phải vừa hai phải , nếu tất cả mọi người cùng xé rách mặt nạ, sau này chút tình cảm cũng có đâu."

      Triệu thị chưa từng bị quát như vậy, nhịn được sửng sốt, sau đó giống như phát điên, liều mình đánh đấm vào người , lại còn cứng rắn nặn ra vài giọt nước mắt.

      "Số ta sao lại khổ như vậy! Vợ của ngươi đánh muội muội của ngươi, ta là bà bà tự nhiên lại thể đòi lại công bằng, thậm chí ngươi còn muốn chặt đứt tình mẫu tử với ta? Ta muốn đến nha môn, cáo trạng ngươi tội bất hiếu, hai người các ngươi đều chiếm được chỗ tốt đâu, đến lúc đó có quỳ đến trước mặt ta, ta cũng tha thứ cho tội bất nghĩa đâu!"

      Triệu thị nghe ra ý cảnh cáo trong lời của Bố Ngự Đình, lại còn đe dọa , nhưng Bố Nhậm Vũ lại hiểu , tim nhảy dựng lên, vội vàng khuyên nhủ: "Đại ca, huynh cũng biết tính tình của nương, lần này cũng là bị chọc tức nên mới như vậy, huynh cũng nên nghĩ lại trước kia trong nhà đối với huynh như thế nào, giờ chuyện như vậy cũng có chút... quá mức rồi !"

      "Đúng vậy, đồ có lương tâm, cũng nghĩ xem chúng ta làm thế nào nuôi các ngươi, sao nào, giờ cứng cánh rồi, muốn ném chúng ta , mình hưởng phúc sao?" Triệu thị hà khắc , đôi mắt xếch đảo qua đảo lại, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lòng, chỉ cảm thấy giống như đòi nợ.
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 7.3:

      Bố Ngự Đình cười lạnh nhìn Bố Nhậm Vũ, đời trước người đệ đệ này ngược lại rất có tình nghĩa huynh đệ, chỉ tiếp nhận sản nghiệp của , ngay cả tiểu thiếp của cũng thu về, dám làm như vậy cũng là bởi vì sớm biết hai người có quan hệ huyết thống!

      ra nghĩ kỹ lại, thái độ người trong nhà đối với , phần lớn là lợi dụng lòng chỉ như thoáng qua, mà cứ như vậy bị che hai mắt, hề nhận ra, còn tưởng rằng bởi vì bản thân hay ở nhà, thế nên mọi người mới thân với , còn thỉnh thoảng lấy lòng bọn họ, muốn gần gũi hơn.

      giờ xem ra, chính mình đời trước là ngu ngốc.

      Vốn muốn nghĩ đến, nhưng mà bọn họ nhắc đến chuyện cũ, vậy cũng nên tính toán lại chút!

      "Nếu mẫu thân và đệ đệ đều nhắc đến chuyện cũ, vậy ta đây cũng tính toán chút! Từ nhà chúng ta cũng phải là nghèo, kết quả mỗi ngày ta ăn khoai lang nhiều hơn ăn gạo, ngươi cùng Yến Tây đều được ăn gạo tẻ, có đôi khi ta chỉ ăn rau muối cùng cháo loãng rồi lại phải ra ngoài làm việc, nhưng các ngươi ngoài bánh bao trắng lớn còn có thịt rang trứng xào rau xanh."

      " đến cái ăn, năm ta chính tuổi bị mang đến thông làm người học việc, kết quả nếu phải là ta ở trường học được vài chữ, còn biết đó căn bản phải là học nghề mà là giấy bán làm đầy tớ, thiếu chút nữa là bị bán mà biết gì, nếu phải bản thân ta trốn thoát lại tìm công việc khác, chỉ sợ giờ ta vẫn còn ngồi mài đậu. A, đúng rồi, khi ngươi đến tuổi học, ta chiều nào cũng phải ra ruộng làm nông, từ lúc bắt đầu lớn chút ta phải làm việc, ngươi từng thử xuống ruộng bao giờ chưa? Chắc là chưa ?"

      Bố Nhậm Vũ biết vì sao lại nhớ những việc này như vậy, chậm chạp được tiếng nào. Khi chưa biết đại ca phải ruột thịt nhà mình, còn đắc chí là mình được thiên vị, về sau biết , càng cho rằng bản thân được sủng ái là điều đương nhiên, đại ca phải ruột thịt có thể sống tốt như vậy còn đòi gì nữa? Có thể có ăn có uống, bình an lớn lên cũng làm... thất vọng rồi.

      Trương Vi Vi yên lặng nghe, nghĩ tới Bố Ngự Đình trước đây lại khổ như vậy, cảm thấy xót xa cho rất nhiều, cảm thấy ngốc, nếu phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, sao còn có thể trả giá vì cái nhà này như vậy, thậm chí đời trước cũng bởi vậy mà sau khi chết sớm rơi vào cảnh thê ly tử tán, tài sản bị cướp lấy, khiến cho người ta biết phải gì.

      "Ngươi làm đại ca còn biết xấu hổ mà so đo với đệ muội? Hơn nữa, giờ ngươi những lời này là có ý gì, chẳng lẽ muốn là chúng ta đối với ngươi tốt, cho nên giờ ngươi định hiếu thuận với ta và phụ thân ngươi sao? Được rồi, ngươi như vậy, chúng ta cũng tính xem những gì ngươi dùng hết bao nhiêu lượng bạc, chẳng lẽ những thứ đó phải là tiền sao..."

      Triệu thị thẹn quá hóa giận, đành phải đánh đòn phủ đầu, muốn ỷ vào những thứ này để bản thân thấy chột dạ.

      Bố Ngự Đình cũng vội mà phản bác, chỉ nhàn nhạt :"Hai trăm lượng."

      Triệu thị đột nhiên dừng , vẻ mặt chấn kinh nhìn , lắp bắp : "Ngươi...ngươi vừa cái gì?"

      Bố Ngự Đình cười lạnh, chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Triệu thị.

      "Ta là hai trăm lượng, hai trăm lượng năm đó, dù là để ta ăn uống, rồi cả học, giờ phải còn ít ?"

      Triệu thị đột nhiên luống cuống, chột dạ dám nhìn thẳng Bố Ngự Đình.

      Hai trăm lượng năm đó, ngoài bà và chồng bà, nên có người khác biết, làm sao biết được?

      Bố Ngự Đình thu hết vẻ mặt của bà vào trong mắt, tự nhiên càng thêm hoài nghi chân tướng lúc trước chính mình rời khỏi phụ mẫu thân sinh.

      Mà Bố Nhậm Vũ nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm bất an.

      Người trong nhà có lẽ biết, nhưng ở ngoài lêu lổng, biết thanh danh bên ngoài của Bố Ngự Đình.

      là người thủ đoạn ngoan độc, đối với người khác rất tàn nhẫn, đối với chính mình càng ác hơn, lúc trước mình bảo vệ thuyền hàng, thà rằng nửa đêm vượt qua cửa bên, tích lũy được tiền vốn, mà năm đó nghe vừa mới mười tuổi, tên đầy tớ tự mình áp thuyền thương.

      Sau này lên làm hội trưởng nghiệp đoàn ba tỉnh phía Nam, thủ đoạn lại càng khó lường, nghe còn xông qua Nam sơn trại, tìm cống phẩm, đường hao tổn biết bao nhiều người, thậm chí lần còn ngã vào tuyệt cốc, dọc đường còn phải tránh né biết bao nhiêu người đâm sau lưng, cuối cùng cũng có ngày như bây giờ.

      Chuyện như vậy nhiều đếm hết, vài thương gia từng đối lập với , giờ người nơi khác, người sụp đổ, đến bây giờ tuy rằng trẻ tuổi nhất, nhưng mà ở ba tỉnh phía Nam, chỉ cần dậm chân cái thương giới liền rung chuyển.

      Người như vậy nếu đối tốt với , tự nhiên trả gấp trăm lần, nhưng nếu đụng vào lông của , nhân từ buông tha.

      Vừa nghĩ đến đây, tâm Bố Nhậm Vũ đều lạnh hơn phân nửa, tuy rằng da mặt có chút cứng, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười, "Ài, đại ca, những chuyện đó đều là quá khứ, giờ hà tất phải nhắc lại? Hôm nay chẳng qua là nương đến hỏi thăm tình hình ngày hôm đó ở miếu nương nương mà thôi, có chút kích động, chỉ là chút hiểu lầm thôi, chúng ta đều là người nhà, cần thiết phải nháo thành thế này."

      Bố Ngự Đình nhạt nhẽo nhìn về phía , ý vị thâm trường , "Đều là người nhà à..."

      Triệu thị cũng biết ngày hôm nay thu được kết quả mình mong muốn, phải giờ bà có gan tiếp tục nháo nữa, vội vàng về nhà thương lượng cùng chồng bà, xem có phải chuyện năm đó bị lộ ra hay , để cho lão đại biết .

      Còn chuyện nữ nhi và chất nữ bị ủy khuất? Đánh đều đánh, còn có thể làm gì? giờ quan trọng nhất phải là chuyện này! Triệu thị vội vàng đến cũng vội vàng , Bố Nhậm Vũ cũng vội vàng theo Triệu thị rời , chỉ sợ chờ chút tính đến đầu mình.

      Bọn họ rất vội vàng, ngay cả câu cũng liền luôn, rất nhanh trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Bố Ngự Đình và Trương Vi Vi.

      trầm mặc đứng tại chỗ, nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp của , chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau từng cơn.

      Có lẽ trong lòng mỗi người phụ nữ đều có tình mẫu tử, nghĩ đến những ủy khuất phải chịu trước đây, lại nhìn bóng lưng có chút thê lương, nàng nhịn được tiến lên phía trước, từ phía sau nhàng ôm lấy .

      "Đừng đau khổ, có thiếp ở đây!"

      Bố Ngự Đình giống như bắt được bè gỗ cứu mạng, gắt gao ôm đôi tay ôm , mặt lên vui buồn, trong nháy mắt vì câu này mà thay đổi.

      hít hơi sâu, từ từ bình phục cảm xúc sôi trào vừa rồi, để cho suy nghĩ của bản thân bình tĩnh lại.

      lúc sau, Bố Ngự Đình chậm rãi : "Vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn!"

      Trương Vi Vi do dự chút, biết trả lời trả lời như thế nào, nhưng mà Bố Ngự Đình nghe được đáp án mong muốn liền nắm chặt tay nàng, cảm giác đau nhức ở tay khiến cho nàng đành phải trả lời ngay, "Được rồi, được rồi, thiếp rời !" Đồng thời nhịn được mà thầm oán, là, suy xét chút cũng được sao?

      Chẳng qua là...rời sao? Nàng từng muốn, nếu là chịu được, vậy rời khỏi thôi, nhưng mà gặp qua bá đạo, ôn nhu, tư tưởng xấu lại có những mặt khiến người thương tiếc, nàng lại khỏi để tay lên ngực tự hỏi, nàng rời khỏi được sao?
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 8.1:

      Từ sau ngày hôm đó, người nhà Bố gia đột nhiên có động tĩnh gì, ai tìm tới cửa nữa, cũng có tin tức gì khác truyền đến, ngay cả việc Thẩm Tuệ Tâm lén lút rời khỏi lúc nào cũng biết.

      Đối với Trương Vi Vi mà , đây đúng là chuyện tốt, bớt những người đáng ghét lắc lư ở trước mặt, nàng cũng cần cảm thấy vui vì những người đáng ghét đó nữa rồi.

      Chỉ là, đột nhiên Bố Ngự Đình trở nên bận rộn hơn, nàng cố gắng nhớ lại lúc này từng xảy ra chuyện lớn gì, nhưng mà trước đây nàng chỉ để ý tin tức bên trong, chỉ biết số tin tức ít ỏi, chỉ biết hình như trong trận mưa lớn vừa rồi nhiều người nhân cơ hội đó làm giàu bị Ngự bắt được, kết quả là bị nghiêm trị khiến cả nhà táng gia bại sản.

      Khi đó Bố Ngự Đình trẻ tuổi cũng có việc gì, giờ bên trong thân thể kia là con hồ ly càng có nhiều kinh nghiệm hơn, vậy càng có vấn đề gì, nghĩ như vậy, nàng cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu.

      Chỉ là, có đôi khi, rất nhiều chuyện đơn giản như mọi người nghĩ, thậm chí là càng sợ cái gì lại càng dễ gặp phải.

      Từ sau khi đến miếu nương nương Trương Vi Vi vẫn luôn ở trong phủ, cũng nhiều ngày nàng cũng muốn ra ngoài chút, kết quả xe ngựa vừa về phía thôn trang, vừa qua cổng thành lâu, đột nhiên bánh xe bị vỡ, có cách nào khác, đành phải xuống xe, chờ xem có xe nào qua để nhờ.

      Kết quả vừa xuống xe, nàng liền nhìn thấy xa phu và nha hoàn hôn mê ngã xuống đất, cây đao kề ngang cổ nàng, sau đó sau gáy nhói lên, nàng bất tỉnh có cảm giác gì.

      Khi tỉnh lại, đầu tiên Trương Vi Vi cảm thấy cả người đau nhức, sau đó liền phát bản thân thể động đậy, hai tay bị trói sau lưng, chân cũng bị trói, miệng bị nhét khối vải. Nàng bị nhốt ở gian nhà gỗ, bên trong ngoài chiếc giường gỗ nàng nằm còn đồ gì khác, hoàn toàn là địa điểm tốt để kẻ bắt cóc thân.

      Nhưng mà sau khi quan sát tình hình của bản thân, nàng chỉ có suy nghĩ, chả lẽ năm nay nàng phạm phải sao thái tuế sao? Nếu sao lần trước ra khỏi cửa liền gặp được nam nhân thầm mến mình bị trượng phu bắt gặp, giờ ra ngoài còn chưa kịp lại bị bắt cóc tống tiền rồi?

      Lần trước còn có thể là trùng hợp, vậy còn bây giờ?

      Đột nhiên ngoài phòng có tiếng người truyền đến, Trương Vi Vi vội vàng tiếp tục giả vờ bất tỉnh, sau đó cẩn thận nghe hai người ở ngoài chuyện.

      "Ngươi tiểu tử Bố gia kia mang người qua sao?" giọng nam trầm thấp có chút khẩn trương .

      giọng nữ đáp lời: "Nữ nhân bảo bối của ở đây, nhất định đến."

      "Vậy tốt rồi! Nếu đến, tiền ngươi đáp ứng chúng ta cũng thể thiếu, nếu ngươi cũng đừng mong sống tốt." Nam nhân kia đe dọa.

      Giọng của nữ nhân kia có chút khẩn trương, nhưng vẫn hết sức đảm bảo, ", nhất định trả! Ta cho người đem thư đưa qua, nếu còn muốn cái mạng của thê tử , nhất định đến."

      "Vậy là tốt nhất."

      "Chỉ là...Nam nhân kia đến đây, nữ nhân bên trong cũng đừng lưu lại, nếu cũng biết nàng ta có nhìn thấy mặt các ngươi hay , vẫn là nên cho vào bao tải ném xuống sông !"

      Trương Vi Vi nghe đến đó, lập tức cảm thấy căng thẳng, tuy nhiên sau đó còn nghe thấy hai người chuyện, nhưng cũng hiểu cần biết có người đưa tiền đến chuộc mình hay , chính mình có thể ngay cả mạng sống còn khó bảo toàn.

      là, sao nàng lại gặp phải chuyện tồi tệ này chứ? Chờ sau khi an toàn rời khỏi đây, nàng nhất định phải thắp hương bái phật, sau đó tiền bạc dầu vừng phải tăng thêm nhiều hơn, đương nhiên, toàn bộ đều do Bố Ngự Đình thanh toán.

      Nàng giả bộ bất tỉnh lúc lâu, xác định bên ngoài có tiếng động, mới mở to hai mắt, bắt đầu tính toán tự cứu lấy mình.'

      Nàng lấy tay cố gắng vòng qua hông của mình lấy cắt móng tay, đây cũng chính là lý do vì sao khi tỉnh dậy nàng cũng quá khẩn trương.

      Tuy rằng chân tay bị trói, nhưng mà cắt móng tay của nàng điều khác với đồ bình thường, đó chính là có cái nắp .

      Đây là do sau khi sinh nhi tử, bởi vì thường xuyên phải cắt móng tay, nếu sợ xem làm xước đến gương mặt nhắn mềm mại của nhi tử, nên nàng đặc biệt cho người làm.

      ngờ tới chưa cắt móng tay mấy lần, lại phải dùng để cắt dây thường, cũng may tuy rằng gọi là cắt móng tay, nhưng làm nếu vặn mở nắp bên trong lại dùng được cái khác, ra bên trong được làm từ thiếc, mài sắc khác tiểu đao là mấy.

      Nàng cố gắng mài dây thừng trói tay, mài qua mài lại, mài đến mức chính mình đầy đầu mồ hôi, rốt cuộc cũng cắt đứt được dây thừng, thoát ra khỏi dây trói, sau đó nàng lập tức bỏ miếng vải ở miệng ra, cởi bỏ dây thừng ở chân.

      Lấy lại được tự do, Trương Vi Vi vốn muốn hoạt động chân tay chút, sau đó lại nghe thấy bên ngoài có tiếng chuyện, nàng nhanh chóng tiện tay cầm lấy cây gỗ, trở lại nằm ván giường, đem tấm vải rách vừa rồi nhét vào trong miệng, tiếp theo quấn vài vòng dây thừng vào chân.

      Nàng nhắm mắt lại, vụng trộm nhìn qua mí mắt thấy ván cửa từ tử mở ra, tiếp theo xuất bóng dáng vô cùng quen thuộc. Nháy mắt trong lòng nàng liền nguyền rủa câu, sau đó tổng kết lại....

      Đáng giận! đời này chỉ hồng nhan họa thủy, đồng thời nam sắc cũng hại chết người!

      Bố Ngự Đình, chàng lại khiến ta bị lừa gạt lần nữa!

      Trương Vi Vi suy nghĩ nên nguyền rủa thế nào mới có thể dùng, ở nhà Bố Ngự Đình nổi cơn lôi đình, gần như những đập vỡ tất cả những gì có thể ném trong thư phòng, thư trong tay bị vo thành nắm.

      Chẳng qua là đám ngay cả tên gọi cũng có, lại dám động vào người của !?

      Đáy mắt Bố Ngự Đình lên lạnh lẽo, nhếch khóe môi cười lạnh, gương mặt lạnh lùng nhìn cũng vô cùng đáng sợ.

      Đại quản run như cầy sấy, trong lòng ngừng thầm, rốt cuộc là tên ngu nào có mắt nhìn vậy, người nào chọc, lại trêu chọc đúng phải vị diêm vương này.

      Sinh ý của Bố gia rất lớn, ngày thường lại có người nào dám tới tìm phiền tới, chính là vì ông chủ nhà mình đủ ngoan độc, thủ đoạn cũng đủ tuyệt tình, khiến cho mấy cửa hàng đối đầu với mình táng gia bại sản, như vậy liền có người nào tự mình tìm tới cửa nữa.

      Lại đến những tên du côn lưu manh, bình thường cũng có mắt nhìn người vô cùng tốt, ngoại trừ số , phần lớn trêu chọc những người có thế lực lớn như thế này.

      có mắt tìm đến chủ tử, kết quả là bị chặt chân tay, chỉ sợ nửa sống nửa chết, còn bị ném tới mỏ đá, cả đời đều nhìn thấy ánh mặt trời.

      Chẳng qua là đó đều là kẻ thù ở bên ngoài, nếu là ở bên dưới, như là những người từng chèn ép chủ tử, giờ ngay cả cỏ quanh mộ cũng biết cao đến thế nào rồi.

      Trong lòng Đại quản vừa than vừa tình toán cân nhắc xem rốt cuộc là ai lại dám động đến Bố Ngự Đình.

      Bố Ngự Đình cũng quan tâm đến nhiều, trực tiếp phân phó: "Cho người tìm cho ta, ngược lại ta muốn xem thử rốt cuộc là kẻ nào có mắt dám đụng vào thê tử của ta."

      "Vậy còn ngân phiếu đối phương cầu?" Những người đó cầu năm mươi lượng ngân phiếu, tổng cộng là 100 tờ.

      Bố Ngự Đình phất tay, lạnh giọng : "Cũng chuẩn bị , ngược lại ta muốn nhìn, những người đó có gan muốn, vậy có còn mạng để tiêu ! Truyền xuống dưới, trong vòng hai canh giờ ta phải có được kết quả!"

      Đại quản kêu khổ trong lòng, hai canh giờ, chủ tìm khắp thành còn khó khăn! giờ sợ cái gì khác, chỉ sợ làm tốt, chính mình cũng bị liên lụy.

      Chẳng qua những lời này dám , chỉ có thể đáp ứng, sau đó im lặng lui xuống.

      Trong lòng Bố Ngự Đình nóng như lửa đốt, tuy mặt ngoài vẫn có vẻ giữ được bình tĩnh, nhưng mà hai nắm tay nắm chặt thể bất an của .

      loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của con, nghe lúc, nhưng vẫn đứng yên chỗ đến dỗ. Nhắm mắt lại, hít sâu hơi, lại mở mắt ra, trong mắt lên hào quang ngoan độc đầy sát khí.

      Nếu như Vi nhi có chuyện gì, những người đó bao gồm cả người nhà của bọn họ, người cũng đừng mong chạy được!

      Dám động đến ngón tay của nàng, khiến cho cả nhà bọn họ chôn cùng!
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :