1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - trùng sinh - xuyên không] Hãn thê hộ gia - Kinh thế nàng dâu 2 - Mã Kỳ Đóa

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 5.1:

      Bố Ngự Đình rời nhà gần tháng, hai ngày trước Trương Vi Vi nhận được tin sắp trở về, nàng lập tức thay đổi bộ dạng nản lòng có tinh thần, nhiều ngày phải suy nghĩ đến thực đơn, nhưng nàng muốn chỉ huy người làm thu dọn nhà cửa, phải để khi quay về cảm nhận được nàng là chủ mẫu hiền thê.

      Chẳng qua là nàng thân là chủ mẫu cần phải tự mình động tay dọn dẹp, vội vàng suốt hai ngày, trượng phu còn chưa trở lại, nàng cảm thấy có phần nhàm chán rồi.

      Xuân Liễu từ trước đến nay thích nhất là náo nhiệt, mấy ngày nay cùng phu nhân chăm sóc tiểu thiếu gia tuy cũng vội vàng, nhưng cho cùng vẫn muốn được ra ngoài tìm hiểu thêm, nghĩ đến hai ngày nữa là sinh thần của miếu nương nương ngoài thành, đến lúc đó biết náo nhiệt đến mức nào, vì vậy nàng liền cổ vũ chủ tử nhà mình, ngoại trừ ra ngoài xem chính mình còn có thể chơi lúc.

      Trương Vi Vi vốn có tinh thần, hội chùa gì đó cũng như nhau mà thôi, mọi người thắp chút hương nến, gửi chút tiền bạc dầu vừng, sau đó ăn chút cơm chay, nữ quyến nhà phú quý như bọn họ, chẳng lẽ còn phải hội chùa chen lấn với người khác sao?

      Xuân Thảo tự nhiên nhìn ra chủ tử có hứng thú, chống lại ánh mắt cầu xin của Xuân Liễu, nàng thở dài cái rồi : "Phu nhân, lần này giống! Sinh thần lần này của miếu nương nương nghe còn mở thánh thủy cung trong vườn phía sau để cho dân vào, ít phu nhân nương đến đó tắm rửa, là có thể bảo vệ bình an đó!"

      Bảo vệ bình an...Trương Vi Vi ngồi thẳng người, bỗng nhiên có phần hứng thú.

      ra, nước thánh thần gì đó nàng cũng quá tin tưởng, nhưng mà trải qua lần xuyên lại trùng sinh lần, khiến nàng cảm thấy thà rằng tin là có, thể tin là , dù chính mình cần nhưng nhi tử và trượng phu có thể dùng, coi như là để an tâm.

      Vì thế Trương Vi Vi đồng ý, lập tức cho hai nhà hoàn chuẩn bị xe ngựa và thức ăn chay đều bảo các nàng chuẩn bị, bên người còn mang theo mấy tên thị vệ về phía miếu nương nương.

      Chỉ là khi bọn họ vừa rời được khắc đồng hồ, ở cửa sau tòa nhà có cỗ xe ngựa dừng lại, hai bóng người lén lút lên xe ngựa, cũng về phía miếu nương nương.

      Dọc theo đường , hề thiếu các loại xe ngựa cùng về phía, lập tức xe ngựa kia cũng dễ bị phát .

      Miếu nương nương nằm ở bên sườn đồi ngoài thành, nhìn có vẻ cao, nhưng đường lên bằng phẳng, các nàng bảo xa phu theo đường lớn, mà là theo đường khác chuyên dành cho xe ngựa qua, nơi đó người bình thường ít , nhưng là đường lại rộng rãi hơn nhiều, dù là hai chiếc xe ngựa song song cũng có vấn đề gì.

      Xuân Liễu trong mong nhìn càng ngày càng gần miếu nương nương náo nhiệt, ánh mắt hưng phấn chỉ thiếu vén rèm lên nhảy ra ngoài.

      Trương Vi Vi thấy thế, nhịn được cười : "Chút nữa vào thăm miếu xong, sau khi dùng cơm chay, ngươi dẫn theo vài nha hoàn dạo vòng, giờ cũng cần phải lưu luyến nhìn rời như vậy, như là sinh ly tử biệt vậy."

      Xuân Liễu xấu hổ gãi đầu cười cười, vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng ngầm kêu may mắn trong xe chỉ có ba người bọn họ, nếu mặt mũi biết ném đâu.

      Đến miếu nương nương, đám nha hoàn bị người dẫn dọn dẹp chỗ ở tạm, Trương Vi Vi lại dẫn theo hai nha hoàn bên người vào điện tiếp khách, thắp hương cầu khấn, trước đây nàng ít làm việc này, dù là dâng hương trong miếu cũng chỉ như ngang qua, nhưng mà mấy ngày nay, trải qua nhiều chuyện khiến cho nàng lần đầu tiên thành tâm kính bái.

      Bái xong nương nương, nàng cũng nghỉ ngơi, nghĩ muốn nhanh chóng về sau lấy bình nước thánh, đỡ phải sau khi dùng cơm lại phải tốn thời gian quay lại.

      Cái gọi là nước thánh, là là phía sau miếu nương nương có hồ nước, nghe ban đầu khi xây miếu, chỗ hồ nước kia vốn là chỗ định xây đại điện để tượng Phật, kết quả vừa động thổ, nước tự nhiên ngừng trào lên, mà nước lại ngọt lành, cho nên mọi người đều cho rằng đó là nương nương hiển linh, liền chuyển miếu xây lên phía trước, mảnh đất này giữ lại thành vườn của miếu nương nương, ngày thường cho người khác vào, chỉ khi gặp chuyện lớn mới mở cửa cho người dân vào lấy chút nước.

      Chẳng qua nước này cũng phải tất cả mọi người đều được lấy, nếu như chào hỏi trước, dù có đến cũng được vào vườn.

      Trương Vi Vi tuy rằng từng sống ở thời đại mọi người ngang bằng, nhưng mà sống trong môi trường cổ đại lâu, lại là nhà giàu có, sớm quen với loại đặc quyền này, cho nên đối với việc trong vườn trống cũng cảm thấy kỳ quái, ngược lại nghĩ đến có ai càng thanh tịnh.

      Trong vườn có đủ loại cây cối biết tên, thân cây thẳng tắp nhưng ít lá, gió thổi qua lại mang theo loại hương vị hiu quạnh.

      Trương Vi Vi nhìn lá vàng khắp mặt đất, từng bước tiêu sái, nhớ tới kiếp trước kiếp này, khỏi có chút cảm động.

      Nếu có thể, ra nàng muốn nhớ đến trước kia, những ký ức đó đối với nàng tính là tốt đẹp, nhưng mà có đôi khi cảnh tượng đó lại khiến nàng đột nhiên nhớ đến người, có việc.

      Nếu như đời trước nàng có chỗ thua thiệt, ngoại trừ việc con trai tung tích, đại khác chính là nam nhân kia...

      Trương Vi Vi cầm bình lấy nước hồ, giống như nhìn thấy gương mặt ôn nhu như nước của nam nhân kia.

      Ôn Hoài Nam, ràng là từ vẻ bề ngoài nam tử ôn nhu như nước, nhưng nội tâm lại vô cùng bướng bỉnh, chỉ cần việc quyết, khó có thể buông tay.

      Đời trước nàng từng nghĩ đến, nếu là nàng xuyên qua khi định ra vị hôn phu là , vậy về sau nàng gặp phải những việc như thế hay , có phải nàng cuộc sống bình thường đơn giản hay ?

      Nàng nhớ lại, nhịn được mà cười bất đắc dĩ, đơn giản là mặc kệ là đời trước hay đời này, bọn họ đều có khả năng.

      phải chưa từng động tâm với nam tử như vậy, nhưng động tâm có nghĩa là , cũng có nghĩa là có thể có thể ở cạnh nhau trong lúc hoạn nạn đến cuối cùng.

      Nếu nàng và Bố Ngự Đình là đoạn tình hỗn loạn khúc mắc, vậy cùng với Ôn Hoài Nam chỉ là gặp qua rồi lại quên mà thôi.

      Nàng từ trước đến nay vẫn luôn ràng, cho nên cho dù chính mình sau này bị trục xuất đến biệt viện, cho dù hết lần này đến lần khác là muốn dẫn nàng chăm sóc tốt cho nàng, nàng vẫn như cũ chỉ dùng vài câu uyển chuyển từ chối.

      Nếu theo cách của Trương Ái Linh để so sánh, Bố Ngự Đình là nốt chu sa ngực nàng, còn Ôn Hoài Nam chỉ là ánh trăng chiếu đầu giường, có thể nhìn cũng thể thành.

      Trương Vi Vi mải suy nghĩ nhìn đến bình nước đầy, nước hồ hơi lạnh chảy xuống qua tay nàng, mới khiến nàng tỉnh lại, nàng cười lắc đầu, chỉ nghĩ đến chính mình cũng biết chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy, còn nghĩ đến người rất lâu chưa nghĩ đến.

      Đời trước nàng phải qua 2, 3 năm nữa mới có thể gặp mặt , khi đó đến nhà cũ bái phỏng, cũng chỉ là muốn biết nàng sống có tốt hay mà thôi, nếu là nàng sống tốt, vốn tính toán yên lặng rời , lại ngờ rằng tới cửa nhìn thấy Thẩm Tuệ Tâm giống như chủ mẫu, còn nàng sống trong biệt viện lãnh lãnh thanh thanh, chính vì vậy sau này mới có gút mắc.

      Đời này nàng tự nhiên để cho Thẩm Tuệ Tâm quấy rồi giống như đời trước, nếu như lại ngang qua cũng có thể an tâm mà rời , còn nhớ mong đến nàng nữa ?
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 5.2:

      Thấy bình nước trong tay Xuân Thảo cũng đầy, Trương Vi Vi liền tính ba người cùng quay về phòng, dùng cơm chay xong là có thể quay về phủ, nhưng được 2, 3 bước bọn họ lại đồng thời dừng lại.

      Nhìn thấy người kia, Trương Vi Vi nháy mắt vài cái, trong lòng chỉ cảm thấy khó trách hôm nay đột nhiên nàng lại nhớ đến rất nhiều người và việc của kiếp trước, nàng cười khổ trong lòng, người cũng động, chỉ là nhìn người đứng dưới tán cây kia, nháy mắt nhìn quay đầu nhìn thấy nàng, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, chậm rãi về phía các nàng.

      Đôi mắt Ôn Hoài Nam lên kích động, càng làm nổi bật gương mặt ôn nhu tuấn mỹ của , khi áo choàng khẽ tung bay, xiêm y màu trắng càng khiến giống như trích tiên.

      "Vi Vi." gọi tên của nàng, vẫn giống như trước kia, gọi giống như nỉ non hoặc là thở dài, con ngươi thâm thúy bình tĩnh nhìn nàng, giống như có rất nhiều chuyện muốn .

      Trương Vi Vi khẽ thở dài, ngừng lại chút, rồi mới nhàng đáp lại: " lâu gặp, Hoài Nam ca ca."

      Nghe nàng gọi như vậy, Ôn Hoài Nam khẽ mỉm cười ôn nhu, chỗ này xung quanh hiu quạnh trống vắng, nụ cười của giống như ánh mặt trời ấm áp, khiến cho người ta nhịn được mà đắm chìm trong đó.

      Nợ đào hoa a nợ đào hoa, nàng bất đắc dĩ lầu bầu trong lòng.

      Tuy rằng biết vì sao lại ở đây, nhưng nếu gặp cũng thể chào hỏi tiếng mà chạy lấy người, mặc kệ như thế nào, cũng là biểu ca của nguyên chủ cơ thể này, hai người dù thành phu thê, cũng có tình cảm thân thích.

      "Đúng là lâu gặp." Nếu phải hôm nay khi tới hoàn hương, vừa lúc nghe thấy có người thiếu phu nhân Bố gia cũng đến đến, nghĩ đến rất lâu gặp nên tới tìm cũng có cách nào gặp được nàng.

      Khi Ôn Hoài Nam đến gần, cách nàng khoảng 4, 5 bước chân mới dừng lại, trong mắt đều là quyến luyến, ràng đến mức ngay cả hai nha hoàn đắm chìm trong sắc đẹp cũng cảm nhận được thích hợp.

      Xuân Thảo và Xuân Liễu cảnh giác đứng chắn phía trước phu nhân nhà mình, che hơn nửa người nàng, sắc mặt Xuân Thảo khẩn trương hơn.

      Nàng biết phu nhân và biểu thiếu gia là thanh mai trúc mã, nhưng mà sau khi đính hôn lúc cũng thấy hai người có cử chỉ ám muội nào, nàng cũng dần quên chuyện này, chẳng qua nhìn giờ, biểu thiếu gia hình như vẫn khó quên tình cũ.

      Cái này phải làm sao giờ? Phu nhân đều gả , ngay cả hài tử cũng sinh được đứa, có gì hay , chỉ cần là lời đồn đại nhảm truyền ra, vậy phu nhân phải làm sao đây?

      Trương Vi Vi nhìn hai người các nàng, nàng có thể cảm nhận được hai nha hoàn đều khẩn trương, Ôn Hoài Nam từ trước đến nay vẫn luôn giỏi quan sát người khác sao có thể cảm nhận được chứ?

      Nàng hiểu tâm ý của hai nha hoàn là muốn bảo vệ nàng, chỉ là nhìn vẻ mặt bị thương của , rốt cuộc nàng cũng thể nhẫn tâm.

      Nàng nhàn nhạt cười, mở miệng : "Hoài Nam ca ca, chúng ta tìm chỗ chuyện ."

      Đời trước, nàng biết là vì nhát gan hay do nguyên nhân khác, rất lâu mới cự tuyệt tâm ý của , công phí hoài rất nhiều thời gian của , nếu giờ phút này hai người gặp lại, nàng quyết định vẫn là nên sớm thẳng mới tốt.

      vì điều gì khác, từng vì nàng trả giá nhiều như vậy, nàng cũng hi vọng bây giờ có thể có được hạnh phúc chân chính của .

      Sau khi Trương Vi Vi dẫn theo hai nha hoàn và Ôn Hoài Nam rời , liền có hai nữ tử từ đằng sau mấy cái cây gần đó bước ra cùng nha hoàn ngay cả đầu cũng ngẩng lên, đứng từ xa nhìn bóng mấy người rời .

      mặt hai , người là cười lạnh tính kế, người là bất bình tính kế.

      "Cái gì mà nữ nhi nhà quan, đều gả cho người, ngay cả hài tử cũng sinh, vậy mà thừa dịp trượng phu có mặt, đến trong miếu cấu kết với nam nhân làm bậy, có nửa điểm liêm sỉ!" Bố Yến Tây mặc y phục xanh đỏ lòe loẹt, mở miệng là tràng chửi rủa, gương mặt chỉ có thể coi là thanh tú tràn đầy tức giận cùng chán ghét.

      Thẩm Tuệ Tâm mặc y phục hồng nhạt che đắc ý trong mắt, ôn nhu khuyên bảo: " chừng phu nhân giống như chúng ta nghĩ, có thể chỉ là gặp người quen."

      Bố Yến Tây tức giận phản bác: "Cái gì mà người quen, ta thấy đó chính là gian phu! Hai người lần này tới biết là làm cái chuyện xấu hổ này, chỉ nhìn thấy cũng cảm thấy dọa người rồi.

      Thẩm Tuệ Tâm tỏ vẻ khó xử, "Ài, chúng ta đừng quá đa nghi như vậy, chừng như chúng ta nghĩ, danh tiết của nữ tử quan trọng, hai câu truyền ra ngoài tốt cho phu nhân, đối với đại gia cũng tốt."

      Bố Yến Tây nắm lấy tay nàng ta, miệng lầu bầu, "Khi đó nên để cho đại ca cưới Trương Vi Vi, ngoại trừ việc phụ thân nàng ta có chức quan bề ngoài nghe có vẻ tốt, còn lại cái gì cũng có, giờ nhìn người xem ra cũng thành , nào có tốt như Tuệ Tâm tỷ, dung mạo xinh đẹp, tính tình lại ôn nhu thiện lương, nàng ta đối xử với tỷ như vậy, mà tỷ còn tốt hộ nàng ta, cũng khó trách nương ta lại thương tỷ như vậy."

      Thẩm Tuệ Tâm tự nhiên biết phải lúc để nhận những lời khen này, nàng ta cố ý cúi đầu, mặt hỏi đỏ, ấp úng : "Dù thế nào, ta cũng chỉ là thiếp thân." Giọng của nàng ta dần, tỏ vẻ chính mình tính tình đơn thuần, dù là vài câu khích lệ cũng nhận nổi.

      Lần này nàng ta khiến cho Bố Yến Tây càng thêm bất mãn với Trương Vi Vi, hận thể lập tức quay về phủ, cho nương biết đại tẩu quả nhiên tốt đẹp gì, phải nhanh chóng đuổi nàng ra khỏi nhà mới tốt.

      Thẩm Tuệ Tâm liếc nhìn Bố Yến Tây, trong lòng vô cùng đắc ý. Nàng ta hao phí lớn mới có thể bắt được cơ hội này, phái nha hoàn đến gần biểu ca kia của Trương Vi Vi vài câu về Trương Vi Vi, làm ra vẻ '"trùng hợp", tiếp theo là chờ trò hay lên sân khấu thôi.

      Nếu thể hoàn toàn phá hoại thanh danh của Trương Vi Vi, chẳng phải thẹn với những gì trước đây nàng làm với nàng ta sao?

      Thẩm Tuệ Tâm cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất đơn thuần vô hại, "Yến Tây, chúng ta về trước , ta hôm nay quay về vấn an lão phu nhân, ta sợ ta về trễ, để phu nhân biết, ta ..."

      Bố Yến Tây vừa nghe liền càng vui, tức giận quát, "Nàng ta có thể làm gì tỷ? Chẳng qua là đại ca cưới nữ nhân về, làm sao dám làm gì tỷ? Càng đừng tỷ còn là biểu tỷ của ta, nàng ta dám làm chính là đánh mặt mũi của chúng ta, cũng là cho nương thể diện. Tỷ cũng đừng quá thiện lương, mới có thể để cho nàng ta nghĩ tỷ dễ bắt nạt, hôm nay tỷ cùng ta, dù là quay về cũng có việc gì, trước theo ta về nhà ở, đến lúc đó để mẹ ta cùng tỷ chuyến, ta cũng tin, chỉ cần mẹ ta mở miệng, ca ta và nũ nhân kia còn dám đối xử tốt với tỷ!"

      Thẩm Tuệ Tâm cười thầm trong lòng, chỉ cảm thấy lừa gạt Bố Yến Tây có đầu óc này quá đơn giản, mặt lại treo lên vẻ mặt cảm kích, ra vẻ do dự lo lắng : "Như vậy...Có phải là làm phiền tới quá rồi ?"

      Bố Yến Tây chỉ kém vỗ ngực đảm bảo, "Yên tâm , đại ca ta từ trước đến nay chuyện gì cũng đều nghe theo mẹ ta, càng đến chút chuyện đó."

      Hơn nữa, nương nàng chỉ có ca ca, đại ca này phải do nương sinh, ăn cơm trắng nhà họ nhiều năm như vậy, giờ có báo ân thế nào cũng đủ, chỉ là việc , chẳng lẽ muốn từ chối sao?

      Chẳng qua những lời này nàng ra, dù sao mẹ nàng cũng dặn kỹ tuyệt đối được để lộ bí mật này ra.

      Thẩm Tuệ Tâm tuy rằng biết nàng ta lấy đâu ra tự tin như vậy, chẳng qua nghĩ đến việc bất công giữa hai người con trai như vậy, cũng biết được vài phần.

      Vì để diễn tiếp vai nhu thuận, nàng ta còn giả vờ sợ phiền phức : "Vậy...chúng ta qua bên kia dạo?"
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 5.3:

      Vốn mục đích của Bố Yến Tây là đến dạo chùa, nhưng giờ nhìn thấy Trương Vi Vi cùng nam nhân, tự nhiên cảm thấy việc này quan trọng hơn, những thứ đồ chơi kia khiến nàng chú ý đến được.

      Nàng ta trầm mặt, nôn nóng sốt ruột lôi kéo Thẩm Tuệ Tâm : " dạo lúc nào mà được? giờ chúng ta phải xem đôi gian phu dâm phụ kia rốt cuộc là làm gì, đợi đại ca trở về lại cho nghe."

      "Kia..." Thẩm Tuệ Tâm còn muốn thoái thác phen, chẳng qua là còn chưa xong, người bị kéo .

      Nha hoàn Tử Hoàn vẫn yên lặng đứng bên cạnh, lúc này mới chậm đuổi theo, ngẫu nhiên nhìn về hai bóng người phía trước, nhưng trong lòng cảm thấy rét run.

      Chỗ nào là người thân, căn bản chính là kẻ thù, tìm cách khiến cho phu thê người ta bất hòa!

      Mặt nàng ta trắng bệch, tay chân như muốn nhũn ra.

      Nàng ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách thay đổi tình hình bây giờ, nếu còn tiếp tục, nàng ta tuyệt đối có được điều gì tốt.

      Trương Vi Vi và Ôn Hoài Nam ra đằng trước, mà là về phía con đường dừng xe ngựa kia, ở bên cạnh đó có quán trà , vốn là để cho mấy xa phu nghỉ ngơi, bên trong bởi vì có nhiều nữ khách lui tới, có đôi khi phòng ở đủ, cho nên mở nhã gian khác, cung cấp chỗ nghỉ tạm cho nhóm nữ khách.

      Xuân Thảo và Xuân Liễu người đứng cạnh cửa, người đứng cạnh bàn hầu hạ, Trương Vi Vi ngồi lúc biết phải gì.

      "Lần này Hoài Nam ca ca tới là vì công việc sao?" Trầm mặc lúc, Trương Vi Vi mở đầu.

      Ôn Hoài Nam nhìn nàng, tự nhiên lại mang theo chút khoảng cách quen, trong lòng có chút chua sót, qua lúc lâu mới giọng đáp: "Đúng vậy, lần này tới là có chút việc, thuận đường đến xem, vốn muốn đến phủ muội bái phỏng, nhưng mà hôm nay phải nên gửi thiếp qua đó."

      Trương Vi Vi nghĩ thầm trong lòng, khó trách, đời trước có chuyện này, nàng đời trước đến đây, tự nhiên cũng có lần xảo ngộ này.

      "Vậy cũng là khéo." Trương Vi Vi cười gật đầu, sau đó nhìn vẻ mặt ngóng nhìn chính mình của , bỗng nhiên nên lời.

      gần như dùng vẻ mặt tham luyến nhìn nàng, như muốn bù đắp từ ngày hai người tách ra, cho dù có tâm che giấu, nhưng cũng thể che hết tình ý của đối với nàng.

      Vốn là nàng muốn từ từ chuyện, chẳng qua là bây giờ, ài...Quả nhiên vẫn cần giải quyết nhanh chóng. Cái thân thể này rước lấy nợ nần tình ái lại muốn nàng tới giải quyết, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

      "Hoài Nam ca ca, về sau, chúng ta vẫn là đừng gặp lại nữa!" Trương Vi Vi nghiêm mặt nhìn , giọng .

      Ôn Hoài nam ban đầu sửng sốt, sau đó dồn dập hỏi: "Vì sao lại như vậy? Sao lại sau này đừng gặp lại nữa? Ta đâu có mạo phạm..."

      Trương Vi Vi vươn tay, ngắt lời của , rủ mắt xuống, lông mi dài che đôi mắt.

      "Huynh làm gì sai, chỉ là giờ ta là người có chồng, vốn là gặp nam nhân khác đúng, cho dù là thân thích cũng nên kiêng dè, phải sao?"

      Nghe vậy, có chút khó chịu nhắm mắt lại, rất lâu sau mới chua sót hỏi: "Vi Vi, muội có từng oán ta ?"

      Trương Vi Vi ngẩng đầu nhìn , lạnh nhạt : ", ta oán, mọi chuyện qua, huống chi huynh cũng sai, huynh khi đó mới thi được công danh, dám cạnh tranh ta cũng có thể lý giải?"

      đến đây cũng chỉ là chuyện trong kịch mà thôi, thiên kim đại tiểu thư cùng với tiểu tiến sĩ nhà tranh, nếu có những người khác tham gia, có chuyện khác trộn lẫn, tự nhiên có thể có cái kết mỹ mãn, càng phải đến còn là thanh mai trúc mã, càng có điểm ái muội.

      Chỉ là đời này, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn mà mọi người nghĩ đến, nếu phải lúc đó đường làm quan của Trương phụ thất bại cần nhiều ngân lượng, lại có Bố Ngự Đình cắt ngang cước, có thể đưa ra sính lễ dày, có lẽ kết quả khác.

      Chỉ là đối với Trương phụ lúc đó, người có thể lập tức cung cấp tiền, cùng người cần ông đề bạt, hai bên so sánh với nhau, ông tất nhiên chọn bên có lợi hơn.

      Ông lúc đó cũng có cách nào khác mới phải cầu Trương Vi Vi gả , Trương Vi Vi mới thương tâm đến chết, vì vậy nàng mới xuyên đến, nhưng chẳng qua là bánh xe vận mệnh định rồi.

      Huống chi, người có lỗi sớm còn ở đây, nàng tiếp nhận được lời xin lỗi cùng tình ý này của .

      "Ta..." Ôn Hoài Nam hít hơi sâu, nghe nàng lạnh nhạt trả lời, ràng nên nhàng thở ra, cũng biết vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau.

      Trương Vi Vi hiểu đau khổ của , nhưng mà đau dài bằng đau ngắn.

      "Huynh nên biết, huynh lựa chọn, giờ huynh cũng chỉ có thể thừa nhận."

      số việc, có số người, khi bỏ lỡ, còn cơ hội đổi ý nữa.

      "Vi nhi, ta...'

      nhìn được nghĩ muốn nắm tay nàng, nhưng ngờ còn chưa xong, cửa nhã gian bỗng nhiên bị người đẩy mạnh ra, giọng cắt ngang lời của .

      "Hảo đôi cẩu nam nữ! nữ nhân có chồng, làm chuyện như vậy mà thấy thẹn sao?"

      Trương Vi Vi bình tĩnh đứng lên, chút cũng có chút chột dạ, chỉ là bình tĩnh nhìn ba người xông tới.

      người vốn nên bị nhốt ở nhà Thẩm Tuệ Tâm, người là tiểu đáng ghét Bố Yến Tây, sau cùng là gương mặt lạnh lùng, còn là trượng phu của nàng Bố Ngự Đình.

      Trương Vi Vi nhíu mày, trong lòng cười lạnh, sai, nàng khó có được lần ra khỏi cửa, liền thành người trình diễn tuồng rồi sao?

      Nhìn vẻ mặt đắc ý của hai nữ nhân kia, nàng nhịn được khẽ nhếch khóe môi.

      Đắc ý sao? Cho rằng nắm được đằng đuôi của nàng sao? Ha ha! Mấy tiểu nương, tưởng rằng lão hổ phát huy liền coi là nàng thành mèo bệnh rồi.

      Nàng so đo có nghĩa là so đo, nếu hôm nay các nàng chủ động tới đập phá, vậy , nàng cũng khách khí nữa.
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 6.1:

      Bố Ngự Đình mấy ngày nay ngày đêm chạy về nhà, còn chưa về đến nhà liền nghe hạ nhân bẩm báo Trương Vi Vi sáng sớm đến miếu nương nương, ngay cả cửa nhà cũng chưa bước đến, trực tiếp cưỡi ngựa hướng về phía ngoài thành.

      cùng người nhà đến vài lần, cho nên đường trước, mà đường dành cho xe ngựa.

      nghĩ tới vừa xuống ngựa bao lâu, liền nhìn thấy Bố Yến Tây mang theo Thẩm Tuệ Tâm và tiểu nha hoàn lén lút về phía quán trà bên đường, vừa mới xuất , ngay cả cũng chưa , bị Bố Yến Tây kéo , là muốn dẫn xem chứng cứ thê tử chính mình ở yên trong nhà.

      Bọn họ chọn nhã gian ở bên cạnh, cách bức tường mỏng lại mở cửa sổ, loáng thoáng có thể nghe được cuộc chuyện của hai người.

      Cả người Bố Ngự Đình vẫn mang theo mệt mỏi đường, nhưng suy nghĩ của vẫn ràng, đối với những lời ban đầu Bố Yến Tây ở cửa quán trà, tin, Trương Vi Vi là người như thế nào, so với người khác là người hiểu nhất, nhưng mà, nghe đối thoại của hai người phòng bên cạnh, trong lòng tuy hề lay động, nhưng vẫn mất hứng.

      Biết thê tử của mình bị nam nhân khác mơ ước, trượng phu nào có thể chịu được.

      Trong lòng nghĩ gì ai biết, nhưng sắc mặt trầm của khiến cho Thẩm Tuệ Tâm và Bố Yến Tây mừng thầm, nhất là Thẩm Tuệ Tâm, nàng ta cảm thấy mưu kế của chính mình có hiệu quả, ngày đuổi Trương Vi Vi ra khỏi cửa còn xa nữa.

      Vẻ mặt của các nàng sao che giấu được, Bố Ngự Đình nhìn rất ràng, trong lòng tỏa ra phiền chán, khiến cho nhịn được đứng lên, ra ngoài.

      Bố Yến Tây và Thẩm Tuệ Tâm cũng theo ra ngoài, Bố Yến Tây thấy đứng ở trước cửa căn phòng Trương Vi Vi ngồi, cho rằng muốn bắt gian, liền hỏi cũng hỏi, trực tiếp mở cửa liền giận dữ mắng mỏ.

      Bố Ngự Đình tuy cảm thấy hành động của nàng ta có chút quá phận, nhưng cũng chẳng muốn sửa lại, chỉ đứng ở phía sau, nhìn nữ nhân của mình vẻ mặt bình tĩnh đứng lên.

      A, so sánh, ngược lại vẻ mặt của nam nhân kia càng thêm lo lắng! Nhìn cảnh ngược này khiến cho nhịn được muốn cười.

      Trương Vi Vi còn mở miệng chuyện, Bố Yến Tây lớn tiếng mắng chửi: "Trương Vi Vi, ngươi còn thấy thẹn với lòng, đại ca ta vừa ra khỏi cửa, ngươi vội vã ra ngoài tìm nam nhân! Cũng là ông trời có mắt, mới để cho ta gặp được, bằng cũng biết ngươi làm bộ làm tịch lừa gạt bao lâu!"

      Trương Vi Vi cười yếu ớt, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. "Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy nhưng thể bậy, người nào tìm nam nhân? tiểu nương như ngươi cả ngày nghĩ đến chuyện gì tốt hơn, sao toàn nghĩ đến chuyện xấu vậy?"

      Bố Yến Tây bị nàng mắng, nhịn được mặt đỏ lên, chỉ vào mặt nàng, lớn tiếng chửi, " chính là ngươi đấy! Còn ta chuyên nghĩ chuyện xấu, cũng nhìn xem chính mình, bị ta bắt ngay tại chỗ, chẳng lẽ còn nghĩ sao?! Ta cho ngươi biết, đừng ngươi là nữ nhi Tri phủ, dù hoàng thượng có tới, cũng đứng về phía ta, người vô sỉ như ngươi, ta phải bảo đại ca ta hưu ngươi."

      Xuân Thảo cùng Xuân Liễu nghe thấy liền tức giận, phu nhân các nàng ở riêng với Ôn thiếu gia, lời cũng có chút thất lễ, vị đại tiểu thư này ràng là bịa đặt sinh !

      Ôn Hoài Nam thân là người đọc sách, thể nghe nương mở miệng ngậm miệng đều là ô ngôn uế ngữ, hơn nữa còn đem nước bẩn hắt lên người Trương Vi Vi, nhịn được đứng dậy.

      "Vị nương này, đừng tùy ý vu tội cho chúng ta, đây là hoàn toàn bịa đặt, cố ý gây chuyện."

      "Cái gì mà bịa đặt, chúng ta đều nghe thấy nàng gọi ngươi là Nam ca ca, chẳng lẽ phải là chứng cớ sao?" Bố Yến Tây ngẩng đầu phản bác.

      "Ngươi..." Ôn Hoài Nam chưa từng cùng nữ nhân cãi nhau, lúc này được gì, nhất thời gương mặt tức đến bỏ bừng.

      Trương Vi Vi cũng quản Bố Yến Tây, dù sao có lý cũng được, tự mình nhìn về phía Bố Ngự Đình đứng đằng sau, trong lòng nàng có chút lo lắng, bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Còn chàng? Chàng cũng là tới bắt gian sao?"

      Bố Ngự Đình giống như hoàn toàn nhìn thấy cảnh vừa rồi, mở đôi mắt có chút mệt ra, sau đó khóe môi khẽ nâng lên, lại có chút phong trần mặt, dáng vẻ hào sảng tiêu sái sức quyến rũ.

      "Ta đến đón nàng về."

      câu đơn giản, lại hàm chứa vô số tín nhiệm ở bên trong.

      Tuy rằng vừa rồi có bất mãn, nhưng là đối với vị biểu ca kia của nàng, nam nhân so đo với nhau, liên quan đến nàng, cũng để chuyện này liên lụy đến người nàng.

      sống lại đời, ngoại trừ muốn tìm phụ mẫu thân sinh của mình, tâm nguyện khác là phụ nàng, sau đó cùng nàng nuôi dưỡng con cái.

      Phần tình cảm này mặc dù thể , nhưng so với việc nghi ngờ nàng, lựa chọn tin tưởng nàng.

      Bố Yến Tây dám tin nhìn đại ca nhà mình, ràng nhìn thấy thê tử của mình cùng nam nhân khác ở chung phòng, còn ra những lời này, kết quả cái gì cũng làm, cái gì cũng ?

      Thẩm Tuệ Tâm cùng chấn kinh giống nàng ta, nhưng Thẩm Tuệ Tâm biết, so với việc chỉ trích , còn bằng đối hướng chuyện, vì thế nàng ta nhàng nháy mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên, đưa tay kéo ống tay áo Bố Ngự Đình, có chút dồn dập : "Đại gia, phu nhân nhất định có làm ra chuyện như vậy, đây...Đều là do ta tốt, biết ràng kéo tiểu qua..."

      Bố Yến Tây nghe thấy nàng ta đem lỗi kéo về phía mình, nhịn được lo lắng phản bác: " liên quan đến biểu tỷ, là ta thấy tiện nhân này cùng nam nhân mắt mày lại, mới nghĩ muốn xem thử."

      Trái câu gièm pha, phải câu tiện nhân, hai người đáp xướng phối hợp vô cùng tốt, nếu là người có đầu óc, đại khái cho rằng nàng ở trong này làm chuyện gì ra người rồi.

      Trương Vi Vi cười cười, về phía trước, chỉ có hai nha hoàn của nàng nhìn ra được phu nhân nhà các nàng tức giận rồi, vội vàng lui ra bên.

      Nàng đến trước mặt hai nữ nhân giúp đỡ nhau nhận sai, ngay khi các nàng phòng bị, trực tiếp quăng cho mỗi người cái tát.

      "Ngươi...ngươi dám đánh ta?!" Bố Yến Tây từ được sủng ái mà lớn, đừng là đánh, ngay cả Triệu thị cũng chưa từng động đến ngón của nàng ta, nghĩ tới lần đầu tiên bị đánh, lại là bị tẩu tử mà nàng ta khinh thường nhất đánh, điều này khiến cho nàng ta thể chấp nhận được, cả người đều ngẩn ra.

      Thẩm Tuệ Tâm cũng ngẩn người, nước mắt tích trong hốc mắt, kinh ngạc đến mức rơi xuống được, hai tay nắm chặt thành quyền, cực lực đè nén tức giận.

      "Vì sao đánh ngươi?" Trương Vi Vi khinh miệt nhìn Bố Yến Tâu, mặt là nụ cười giễu cợt.

      "Nhìn thử xem, quả nhiên ta nghĩ sai, ngươi, chỉ có cái miệng tốt, ngay cả đầu óc cũng tốt, nương chưa xuất giá, lại giống như tam lục bà chỉ nghĩ xấu cho người khác, lão phu nhân nhìn thấy biết có bao nhiêu khổ sở! Mấy năm tưởng rằng nuôi dưỡng ra thiên kim, nghĩ rằng lại nuôi thành khuê nữ ngu như heo, ngươi mấy năm nay là ăn cơm đều trả tiền sao?"

      Bố Yến Tây cho tới bây giờ chưa từng bị người nào mắng như vậy, tức giận đến ra lời, nước mắt ủy khuất cuồn cuộn rơi xuống, vốn là trừng mắt nhìn Trương Vi Vi, sau đó quay đầu nhìn về phía đại ca, lớn tiếng quát, "Đại ca, ngươi cứ như vậy nhìn nữ nhân này ra tay đánh ta mắng ta như vậy sao? Ngươi bỏ nữ nhân này ngay lập tức , đúng, ngươi đánh nàng ta hai cái bạt tai, sau đó hưu nàng ta !"

      Bố Ngự Đình nghe xong câu buồn cười của muội muội, chỉ liếc xéo nàng ta cái, hoàn toàn có suy nghĩ muốn động.

      Nàng ta chửi rủa tẩu tử trước, dù là bị đánh bị mắng cũng là đúng thôi, nàng ta sao có thể cho rằng có thể giúp nàng ta trả thù chứ?

      Hơn nữa đến Bố Yến Tây cũng coi là người thân, so với nhà họ nuôi chó cũng sai biệt lắm.

      câu, lại nhìn Thẩm Tuệ Tâm vẻ mặt đau khổ, nhịn được trong lòng trào phúng, có lẽ nàng ta cho rằng bộ dạng hoa lê đẫm mưa như vậy, có thể dẫn đến ít nam nhân thương tiếc, chẳng qua là vô cùng đáng tiếc, phen này nàng ta cố gắng công rồi, bởi vì thuộc phần thiểu số thờ ơ.

      Bố Ngự Đình chẳng muốn để ý đến hai người kia, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Trương Vi Vi, "Được rồi, chơi xong rồi về ."

      "Đại ca...Sao huynh có thể làm như cái gì cũng biết? Ta là bị tiện nhân này đánh chửi đó!" Bố Yến Tây đâu chịu nổi loại ủy khuất này, nhịn được lại ồn ào.

      Bố Ngự Đình liếc nhìn nàng ta cái, giọng lạnh lùng, "Tẩu tử của ngươi cũng sai, nương chưa xuất giá, mở miệng ngậm miệng đều là những lời khó nghe, đâu có chỗ nào là có quy củ?"

      Bố Yến Tây nghĩ tới muốn tìm mới tới lấy lại danh dự, kết quả chỗ dựa tìm thấy, lại bị mắng trận, nhịn được khóc lớn chạy ra ngoài, Thẩm Tuệ Tâm thấy tình huống đúng, cũng ủy khuất nhìn , rồi đuổi theo.
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 6.2:

      Trương Vi Vi có chút kinh ngạc khi như vậy, phải là nàng hoàn toàn ngờ đứng về phía nàng. Nam nhân này bị cái gì đả kích sao? Tuy rằng trước đó cần qua lại nhiều với nhà cũ, duy trì giao tình bình thường là được, nhưng mà...Nàng còn tưởng rằng nàng làm như vậy quá ngoan độc, mất hứng!

      Chẳng qua là trượng phu tin tưởng nàng như vậy, trong lòng nàng vẫn là vô cùng thỏa mãn.

      Trong lòng vui vẻ, tự nhiên mặt cũng đều là ý cười, nàng chớp đôi mắt phượng, hơi cong khóe môi, tay nắm lấy ống tay áo của , ngọt ngào : " thôi."

      Bố Ngự Đình ôn nhu cúi đầu nhìn nàng vui vẻ cười yếu ớt, chỉ cảm thấy lúc này nàng giống như tiểu miêu vừa giành được thắng lợi, ra vẻ kiêu ngạo đáng , nếu phải giờ ở bên ngoài, bên cạnh còn có nha hoàn, sớm nhịn nữa mà ôm nàng vào lòng thương phen.

      cầm ngược lại tay nàng, muốn dẫn nàng ra ngoài, lại bị ngăn lại.

      "Chậm !"

      Bố Ngự Đình và Trương Vi Vi đồng thời quay đầu lại, Ôn Hoài Nam nắm chặt tay của Trương Vi Vi, khiến cho nàng giống như cái dây thừng, tình cảnh khó xử.

      "Buông tay!" Quanh người Bố Ngự Đình toát ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt sắc như đao, " biết vị huynh đài này bắt lấy tay của thê tử của ta là muốn làm gì?"

      Trương Vi cũng nhăn mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Ôn Hoài Nam. Lúc nãy nàng ràng, giờ tính làm gì đây?

      Ôn Hoài Nam cũng buông tay, biết chính mình quá kích động, đối với phụ nhân thành thân làm như vậy hợp lễ, nhưng mà biết nếu như giờ giữ nàng lại, về sau hai người còn cơ hội gặp mặt nữa.

      Dù chỉ nhiều hơn khắc, cũng hy vọng được nhìn nàng thêm cái.

      Sắc mặt Ôn Hoài Nam có chút tái nhợt, mặt lên vẻ xấu hổ, khổ sở còn có chút bất đắc dĩ, giọng giải thích: "Ta...cũng muốn làm gì, chỉ là lâu gặp, có lẽ có thể chuyện thêm vài câu..."

      khẩn cầu nhìn nàng, mang theo bất kỳ tạp chất nào, chỉ có tình sâu đậm mà đơn thuần.

      Trong lòng Bố Ngự Đình hung hăng chấn động, tình cảm thâm trầm như vậy ngay cả cũng có chút bị cảm động, chẳng lẽ nàng dao động chút nào sao?

      Vừa nghĩ đến đây, tâm từng cơn co rút đau đớn, càng nắm chặt lấy tay nàng, trong mắt mang theo dò hỏi và lo lắng nhìn nàng.

      Trương Vi Vi nhìn vẻ mặt của hai người, vẻ mặt lạnh nhạt rút tay bị Ôn Hoài Nam cầm lại, cho chút hy vọng nào.

      Ôn Hoài Nam nhìn ngón tay trắng nõn từng tấc trượt ra khỏi bàn tay của , trong lòng như bị nghiền nát, đau đớn trong mắt có cách nào che dấu được.

      Nàng thở dài : "Dừng ở đây ." Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng vẫn lựa chọn như vậy.

      Vận mệnh của nàng và kết thúc, nàng tin còn khả năng nối lại tiền duyên, càng cần phải ngay từ đầu là buông tay trước, cũng chỉ có thể tự mình thừa nhận.

      Trương Vi Vi nhìn thêm nữa, mà chuyên chú đón nhận ánh mắt của Bố Ngự Đình, sau đó nở nụ cười .

      ra, còn có nguyên nhân khác mà nàng vĩnh viễn ra - Trương Vi Vi mà biến mất, mà Trương Vi Vi giờ chỉ mình Bố Ngự Đình, cho nên tình của nàng có thể cảm động, nhưng vĩnh viễn động tâm.

      Tuy rằng tính tình của Bố Ngự Đình phải là tốt, tuy rằng thể thường xuyên ở bên cạnh nàng, tuy rằng học được lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà vào ngày tân hôn đó, trong nháy mắt khi mở khăn voan đỏ lên, tâm của nàng rơi vào tay giặc rồi.

      Liếc mắt cái, liền là cả đời.

      đường quay về, Xuân Thảo và Xuân Liễu bị Bố Ngự Đình phái đến ngồi xe ngựa khác, chỉ còn lại Trương Vi Vi và chiếc xe ngựa này, khí bên trong xe là mảng ngưng trệ.

      Nếu phải tay sống chết ôm nàng rời, có lẽ nàng hoài nghi thái độ hoàn toàn tin tưởng nàng lúc nãy của đều là giả.

      Hai người vẫn giữ im lặng như vậy về đến nhà, Trương Vi Vi cả ngày nhìn thấy con nên đến chỗ con trai trước, Bố Ngự Đình cũng theo nhìn qua lúc sau đó rửa mặt, hai người cũng chưa gì, nhưng mà giống như muốn cãi nhau, Xuân Liễu, Xuân Thảo thấy vậy, tâm vẫn treo lơ lửng, biết giờ rốt cuộc là có chuyện gì.

      Hai người đứng ngoài cửa, Xuân Liễu lại an phận vẫn muốn nhìn vào bên trong, cuối cùng vẫn là Xuân Thảo vỗ nàng vài cái, nàng mới thu liễm lại chút.

      "Làm cái gì vậy, chuyện của chủ tử ngươi có thể tò mò như vậy sao?"

      Xuân Liễu bĩu môi, có chút bất bình thấp giọng : " phải tò mò! Chỉ là....chỉ là muốn nhìn xem, nếu đại gia tức giận, hai chúng ta còn có thể bắt cơ hội cầu tình!"

      Những chuyện ở quán trà nàng nhìn từ đầu đến cuối, ngày thường đường qua gánh hát hí khúc cũng đủ để cho nàng mãi thôi, những chuyện vừa nãy giống như là diễn tuồng vậy.

      Trước là phu nhân các nàng đại chiến tiểu tử, tiếp theo là đại gia và biểu thiếu gia tranh giành chủ tử, đây còn đặc sắc hơn cả sách rồi.

      Xuân Thảo tức giận lườm nàng cái, dùng ngón tay chọc đầu nàng, "Ngươi a ngươi, là đồ ngốc lương tâm."

      Khi đại gia xuất ở quán trà, nàng đúng là bị hù chết, chỉ nghĩ rằng phen này xong rồi, chỉ là chủ tử xong, hai nha hoàn các nàng theo chủ tử cũng xong rồi.

      Nhưng kết quả lại như Xuân Liễu , chuyện vừa rồi ở quán trà giống như hồi tuồng vậy, tuy rằng ở giữa bọn họ cảm thấy lo lắng cho chủ tử, nhưng mà thể , khi chủ tử đánh người, trong lòng nàng vô cùng sảng khoái.

      Các nàng là hồi môn của chủ tử qua đây, hơn năm, các nàng sớm bất mãn với nhà cũ, nhất là lão phu nhân và nãi nãi chưa xuất giá, cả ngày phải phu nhân bậy, là làm ra những chuyện khiến cho người khác tức giận, rất nhiều thời điểm, ngay cả các nàng cũng thể nhìn được.

      Giống như khi phu nhân vừa mới liều mình vì Bố gia sinh con trai, còn chưa đầy tháng muốn chuẩn bị cho đại gia nạp người mới, hoàn toàn cho phu nhân chút mặt mũi, thậm chí đông tây cầu, muốn làm tiệc rượu, muốn mời người đến xem lễ, còn muốn kiệu hoa và treo lụa đỏ trong nhà.

      Dù từ trước đến nay tính tình của nàng vẫn tốt, cũng vài lần lén mắng.

      Còn vị nãi nãi chưa xuất giá kia, cả ngày phải soi mói từ bên này sang bên kia là vòng vo phu nhân hiền tuệ, có lần phu nhân tự mình đưa đồ qua còn bị nàng ta ném đất rồi giẫm lên, là vài kia quá thô, nàng ta dùng quen, dùng để lau chân còn miễn cưỡng.

      Nhiều vô số, ra đều khiến cho người ta nghiến răng nghiến lợi, lúc ban đầu phu nhân bảo bọn họ đừng so đo, các nàng làm nha hoàn cũng chỉ có thể nhịn xuống, mãi đến khi Thẩm di nương vào cửa phu nhân như là đột nhiên thông suốt, trở nên kiên cường hơn, các nàng cuối cùng cũng có gan nhổ ra những ác khí trong lòng.

      Chẳng qua là chuyện hôm nay tuy rằng các nàng thấy vô cùng nghiền, nhưng mà đối với đại gia mà , có tâm tình giống như vậy hay khó .

      Xuân Liễu bị mắng câu, vẫn có chút bất bình, nhưng mà cũng biết ầm ĩ tiếp quá mức, liền bĩu môi thêm gì.

      Trong phòng, Trương Vi Vi tự nhiên biết hai nha hoàn lo lắng, sau khi nhìn nhi tử lúc, liền đến phòng tắm, nhìn Bố Ngự Đình mệt mỏi dựa lưng vào bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt nàng có chút ửng đỏ, cố gắng khiến chính mình nhìn chớp mắt, đến phía sau , cầm lấy đậu tắm ở bên cạnh, vò trong tay làm nó mềm ra, xoa lên tóc , sau khi xoa lượt, nhàng gội .

      Nước ấm bốc hơi lên từng đợt sương trắng, trong lúc đó hai người vẫn yên lặng, chỉ có tiếng nước chảy.

      "Ngửa đầu." Nàng , sau đó tay cầm gáo nước, nhàng ôn nhu tẩy bọt tóc .

      Bố Ngự Đình thoải mái hưởng thụ, khi nàng cầm gáo nước muốn gội đầu cho đột nhiên mở miệng hỏi: "Nam nhân kia là có chuyện gì?"

      Trương Vi Vi cúi đầu xuống, sau đó dường như có việc gì tiếp tục động tác. "Thiếp còn tưởng chàng hỏi."

      mở mắt ra, nghĩ đến nam nhân kia, đôi mắt liền lên vẻ lạnh lùng. "Ta cũng chỉ muốn biết người nào có ý muốn an phận với thê tử của ta thôi."

      "Cũng có gì, chỉ là biểu ca của thiếp, từ thường tới phủ, cho nên..."

      Nàng chưa xong, bị ngắt lời, "Cho nên hai người còn vô tư, đối với nàng mới thâm tình khó phai như vậy?"

      Trương Vi Vi nhíu mày, trầm mặc , bởi vì cơ bản sai, tuy rằng hơn phân nửa phải do nàng trải qua, nhưng đối với nguyên chủ thân thể này mà , đó từng là phần trong sinh mệnh của nàng.

      Nàng chiếm lấy thân thể này thể quyết định toàn bộ, chỉ có thể tiếp nhận, mặc kệ là tốt hay xấu.

      Thấy nàng trầm mặc, Bố Ngự Đình lại nhớ đến khi ở quán trà, trong mắt nam nhân kia là tình ý lưu luyến, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, nắm lấy cổ tay của nàng kéo lại, nàng bất ngờ phòng bị, cả người từ ghế quỳ xuống đất, đầu gối bị đập xuống khá đau.

      " chuyện!" Giọng trầm thấp lạnh như băng của gượng gạo ra lệnh, trong đôi mắt đen giống như phát hỏa, chăm chú nhìn nàng.

      cái gì đây, Trương Vi Vi liếc mắt nhìn cái, lão nương sắp đau chết rồi! Đây là phòng tắm, sàn nhà đều là đá tảng, đầu gối nhất định đều bị tím, nàng chỉ muốn nhanh lấy rượu thuốc để xoa, đâu còn biết chính mình muốn gì!

      cũng kỳ quái, vừa rồi phát hỏa, về đến nhà lâu như vậy mới đột nhiên giở chiêu, là ninja rùa sao? đoạn đường đều nhịn nhịn nhịn, nhịn nổi nữa mới bạo phát lần.

      Thấy nàng định trả lời, Bố Ngự Đình càng nóng giận, dọc đường suy đoán rất nhiều, Bố Ngự Đình sớm buồn bực muốn phát điên, từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, giờ bị kích thích đến mức thậm chí muốn nhốt nữ nhân an phận này vào trong phòng, vĩnh viễn để cho nàng ra ngoài gặp người.

      ra vốn nhịn xuống tức giận, cũng biết nàng phải là đối tượng nên tức giận, nhưng cứ nghĩ bộ dạng muốn buông tay của tên biểu ca chết tiệt kia của nàng, triệt để đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho nhịn được muốn từ nàng có thêm bảo đảm, muốn thêm an tâm.

      Bố Ngự Đình chưa từng để tâm đến nữ nhân nào nhiều như vậy, biết nên xử ký ra sao, càng biết hành vi của mình giờ chính là ghen.

      Trong lòng vừa là hận vừa là giận, tuy rằng dọc đường gắt gao ôm lấy nàng, nhưng trong lòng vẫn rất bất an.
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :