1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - trùng sinh - xuyên không] Hãn thê hộ gia - Kinh thế nàng dâu 2 - Mã Kỳ Đóa

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 3.2:

      Nếu để cho Trương Vi Vi nhận xét người mặt dày nhất thế giới là ai, đứng đầu nhất định là Thẩm Tuệ Tâm, đứng thứ hai chắc là bà bà cực phẩm kia, đương nhiên cả nhà đều là cực phẩm, nàng tin tưởng tuyệt đối có thể đứng trong mười người đầu tiên.

      Nhưng mà, giờ người nàng ghét nhất, ai khác ngoài Thẩm Tuệ Tâm!

      Hai đại nha hoàn theo nàng là Xuân Thảo và Xuân Liễu đều tức giận vô cùng, người chỉnh lý đồ đạc, người giúp nàng rửa mặt thay đồ, trong tay đều có việc phải làm, nhưng lại đồng thời tức giận về hành vi biết xấu hổ của Thẩm Tuệ Tâm.

      "Phu nhân, còn chưa chân chính làm lễ, cũng chưa kính trà di nương mà chạy đến đây, chút cũng biết thẹn!" Xuân Liễu kích động, vừa vừa quơ nắm tay , nhưng mà tay cầm cái yếm của Trương Vi Vi, nhìn đặc biệt buồn cười.

      Tính tình của Xuân Thảo từ trước đến nay vẫn luôn có vẻ ổn trọng, nhưng hôm nay cũng nhịn được bất mãn phụ họa : "Phu nhân, dù lão phu nhân là có hảo ý, chẳng qua là cái di nương này, lão gia gọi, lại tự mình theo, thậm chí phu nhân như vậy, nàng ta vẫn còn mặt dày làm tổ ở sân , này là..." Nàng trong thời gian ngắn tìm được từ nào để mắng.

      Trong lòng Trương Vi Vi vốn cũng tức giận, nhất là nhìn Thẩm Tuệ Tâm giống như hòn vọng phu đứng ở sân chờ Bố Ngự Đình, chẳng qua sau khi nghe Xuân Thảo, Xuân Liễu , ngược lại cảm thấy chính mình hình như cũng tức giận đến mức như vậy, thậm chí cho rằng mình vừa rồi cần phải tức giận.

      Đời trước chẳng phải biết nàng ta là loại người gì rồi sao, lại còn phải tức giận vì nàng ta, thế nào cũng đáng!

      ra, khuyết điểm của nàng đời trước chính là thiếu tâm nhãn, trước khi xuyên đến hiểu biết về những trạch đấu cung đấu này, sau này xuyên đến, còn chưa cảm nhận cái gì là trạch đấu bị gả , về sau chính mình ngốc đến mức như sống trong lãnh cung mới phát là thua trong trạch đấu, thần kinh thô đến mức có thể so với dây cáp dưới đáy biển.

      , ai bảo cổ nhân ngốc, cổ nhân có thể có những điểm được, ít nhất vẫn thuyết minh rất tốt câu "sinh mệnh ngừng, tranh đấu ngừng", hoàn toàn là đấu đến già, dùng hết tâm cơ ra tính kế!

      Cùng so với những nữ nhân này, tự thấy bản thân chút tâm cơ yếu kém giống như cặn bã vậy, hoàn toàn khác ngây thơ là mấy.

      Trương Vi Vi xuất thần, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà phát suy nghĩ của mình lệch khỏi quỹ đạo rất xa, mãi đến khi có người thay y phục, lần nữ chỉnh lại tóc, cảm giác đói bụng mới khiến nàng tỉnh lại.

      "Được rồi, các ngươi cần so đo với người như vậy, nàng ta biết xấu hổ là chuyện nàng ta, chúng ta nếu so đo cùng với nàng ta vậy chả phải chúng ta cũng biến thành biết xấu hổ giống nàng ta sao, đừng nữa, dọn cơm lên ." Trương Vi Vi mỉm cười, xem ra tâm trạng tốt lên ít.

      Tức giận trong lòng nàng tan biến toàn bộ, chỉ là hiểu ra so đo với người biết xấu hổ được cái gì, biết tâm ý của Bố Ngự Đình mới là quan trọng.

      Nàng đời trước khắp chỗ đều là hiền thê, lấy lòng bà bà, lấy toàn cả nhà từ đến lớn, kết quả bản thân trượng phu muốn gì nàng lại biết, trải qua lần đau khổ nàng mới hiểu được, thân là nữ nhân, quan trọng nhất là bắt được tâm của trượng phu.

      Nếu như nắm chặt được, tiểu thiếp cũng có thể thành chính thê, nếu là cầm chắc, ít người bị tiểu thiếp chỉnh đến nửa sống nửa chết, mà điển hình chính là nàng ta.

      Trương Vi Vi thể thừa nhận, so với đám người dùng thủ đoạn đùa giỡn tâm cơ, còn bằng chỉ quan tâm đến người nam nhân.

      ra, nếu nàng sống lại trước khi xuất giá, có lẽ nàng còn có thể quay đầu thử xem, tìm chính mình có chân ái nào khác hay , nhưng mà vô cùng đáng tiếc, khi nàng sống lại con trai cũng sinh, muốn hòa ly gì đó là rất khó khăn.

      Tuy rằng lúc trước nàng và lão phu nhân lớn như vậy, chẳng qua là thời đại giờ, đối với nữ tử hòa ly hoặc bị hưu đều vô cùng bất công, nếu sao đời trước nàng rơi vào tình trạng như thế, đến chết vẫn mang theo cái bảng hiệu chính thê của Bố Ngự Đình?

      Xuân Thảo, Xuân Liễu lúc đầu nghe nàng đừng so đo, còn tưởng rằng chủ tử nhà mình vẫn giống như trước, tính tình nhu nhược bị người ta bắt nạt vẫn mỉm cười ủy khuất, thẳng đến lúc nghe câu kia, mới nhịn được nhàng thở ra, cùng bật cười.

      Xuân Thảo cười nhạt, gật đầu đúng, "Phu nhân đúng lắm, người như vậy, nếu như so đo với nàng ta chính là đâu tự làm thấp thân phận của mình."

      Xuân Liễu lại càng cười lớn, bên dùng ánh mắt đồng tình nhìn bộ dạng mảnh mai của Thẩm Tuệ Tâm đứng bên ngoài, cười : "Đúng vậy! Cùng so đo với người như vậy, là hạ thấp bản thân, cũng may là phu nhân nhắc nhở, nếu chúng ta lại thành giống nàng ta so đo."

      Trương Vi Vi bị hai người nịnh nọt làm cho tức cười, tựa vào ghế, chỉ vào các nàng cười ngừng, trong thời gian ngắn , trong phòng liền còn chút khí tức giận nào nữa.

      Bố Ngự Đình coi như nhìn thấy Thẩm Tuệ Tâm ở bên ngoài, gọi nha hoàn bà tử ngăn nàng ta lại, khi vào trong phòng, lại nhìn thấy chủ tớ ba người vui vẻ hòa thuận.

      "Cười gì vậy?" đột ngột lên tiếng, vốn khắp phòng là tiếng cười trong nháy mắt ngừng lại, im bặt.

      Xuân Thảo, Xuân Liễn đối với vừa kính vừa sợ, thấy lặng yên tiếng động vào phòng, các nàng cũng dám tiếp tục đùa, khom người vội vàng lui xuống, người đứng ở ngoài cửa, người nhanh chóng lấy đồ ăn.

      Trương Vi Vi nhìn cái, lại nhìn nữ nhân đứng ngoài cửa, khóe miệng nhàng cười.

      "Sao đại gia lại đến vào lúc này, dùng cơm chưa? Có muốn rửa mặt hay dùng chút canh cho ấm người?" Nên quan tâm đều quan tâm, ngay cả nửa câu cũng nhắc đến người đứng ngoài cửa.

      Bố Ngự Đình thấy nàng nhắc đến, cũng muốn làm mất hứng nên nhắc tới người ngoài cửa.

      Vừa thấy vào sân, Thẩm Tuệ Tâm liền hốc mắt rưng rưng đón chào, như là bị ủy khuất, nếu là trước kia, chắc chắn chất vấn Trương Vi Vi, nhưng giờ cũng rảnh rỗi như vậy, chỉ vì nữ nhân tâm cơ giả bộ mà dẫn đến bất hòa với thê tử.

      "Sao hôm nay lại hiền tuệ như vậy?" Bố Ngự Đình đến gần nàng, tựa vào bên gáy nàng khẽ ngửi vài cái, giọng vào tai nàng.

      Cả người Trương Vi Vi run rẩy, lùi lại đồng thời bàn tay trắng nõn đẩy ra, lại bị bàn tay to của nắm được, khẽ kéo, người nàng đứng vững, lại như ỡm ờ tựa vào lòng .

      Mỹ nhân dựa vào lòng, cũng giả bộ quân tử, trực tiếp ôm lấy eo của nàng, khiến cho thân thể mềm mại của nàng dán chặt vào mình, cảm thụ hương thơm mềm mại của nàng, nhất thời trong lòng như đốt lên trận lửa, ánh mắt cũng vì vậy mà u ám vài phần.

      Nàng quen cùng thân mật như vậy, theo bản năng uốn éo người vùng vẫy, lại bất tri bất giác cọ nổi lửa, mãi đến khi cảm thấy chính mình đụng phải đoàn hỏa nhiệt, nàng mới xấu hổ cứng người lại, hai mắt vừa thẹn vừa cáu nhìn .

      "Đừng động đậy, ta cũng muốn ban ngày tuyên dâm để cho người khác nghe thấy, như vậy tốt lắm."

      Trương Vi Vi tức giận gầm , "Ai muốn cùng chàng ban ngày tuyên dâm, trong đầu chàng nghĩ cái gì vậy!" cười , Trương Vi Vi kề sát vào ngực cũng cảm nhận được ngực chuyển động lên xuống, cũng khiến lòng nàng xôn xao.

      Giọng trầm thấp của dập dờn bên tay nàng, giống như sợi lông vũ nhàng lướt ra, khiến lòng nàng ngứa ngáy thôi.

      "Vi Nhi đúng lắm, ta đúng là đều suy nghĩ đến những cái này! Nhưng mà hôm nay làm chuyện tốt, muốn tới xin thưởng rồi." Khi Bố Ngự Đình chuyện hơi thở ấm áo lướt qua đầu nàng.
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 3.3:

      Khi nghe những lời như vậy trong lòng nàng nên thấy vui sướng, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì đây phải là lời mà khối băng như .

      trước kia chỉ kém ôm công việc tìm chết, làm sao có thể tán tỉnh cùng nàng như vậy?

      Trương Vi Vi bỗng nhiên nhớ tới suy đoán của mình lúc trước, trong lòng lại càng khó có thể diễn tả, giống như phản bội lại nam nhân của mình.

      Nhưng nàng thể ra bên ngoài, chỉ cười : "Là chuyện tốt gì muốn xin thiếp thưởng vậy?"

      Bố Ngự Đình cười thần bí, hơi lùi lại chút, từ trong vạt áo lấy ra phong thư đưa cho nàng, "Xem thử ."

      Trương Vi Vi xé mở phong thư, đọc nhanh phong thư, sau đó kinh ngạc nhìn .

      "Gia..."

      "Biết người nhà sống tốt, rất vui sao?" Bố Ngự Đình bình tĩnh nàng, muốn bỏ sót vẻ mặt nào của nàng, trong lòng cũng vì khẩn trương mà tim đập nhanh hơn.

      Lúc làm việc vẫn nhớ đến làm cách nào để lấy lòng nàng, đời trước tặng quà cho nàng, nàng cũng chỉ thản nhiên cảm tạ, nhìn ra là thích hay thích, sau đó suy nghĩ, gia đình nhạc phụ đến nơi xa làm quan, tất nhiên là có chỗ quen, có chỗ khuyết thiếu, dứt khoát phái quản đến đó, mặc kệ là thiếu cái gì liền trực tiếp bổ sung, thậm chí còn nghĩ cách xem có thể chuyển người đến đó, để tránh nàng có nhà mẹ đẻ để dựa vào.

      Đời trước, từng nghe qua, nữ nhân có nhà mẹ đẻ chống lưng khi ở nhà trượng phu rất khó khăn, có chỗ viện trợ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh của nàng cũng là như vậy.

      Tuy đời trước đối tốt với nàng, nhưng người nhà lại giống vậy, nếu như có thể khiến nàng an tâm hơn, bất kể là đổ vào bao nhiêu ngân lượng cũng thấy đáng.

      Từ trong thư phụ thân gửi tới Trương Vi Vi biết được Bố Ngự Đình giúp đỡ nhà nàng rất nhiều, từ việc mua chăn gối đến việc mua ruộng đất, thậm chí còn nghĩ cách muốn để phụ thân nàng chuyển đến địa phương gần hơn, trong lòng có nửa điểm kích động là dối.

      Dù sao lúc trước cưới nàng, cũng đưa sính lễ rất lớn, giờ những thứ này làm cũng ai có thể gì, làm những điều này chẳng qua là phần tâm ý của , nhưng chính phần tâm ý này khiến cho nàng có cảm giác vô cùng đáng quý.

      Trong khoảng thời gian ngắn nàng biết nên gì.

      "Làm sao vậy, vui?" Bố Ngự Đình khẽ nhíu mày, thấy nàng vẫn bảo trì im lặng, trong lòng nhịn được hơi trầm xuống.

      " phải! rất vui, rất hạnh phúc, chỉ là gia làm nhiều việc như vậy, khiến cho thiếp... Cũng biết nên làm thế nào cho tốt."

      "Những điều này là điều ta nên làm." mỉm cười , đưa tay ôm nàng vào lòng, : "Chỉ cần nàng vui vẻ là được."

      Như vậy những áy náy thể tan trong lòng mới có thể ít chút.

      Trương Vi Vi nắm chặt phong thư trong tay, lời ôn nhu của vẫn quẩn quanh bên tai, nhưng bất an trong lòng nàng lại càng lớn.

      Nàng đẩy ra, mặt có tươi cười, giống như vô ý hỏi : "A! Sao đột nhiên gia lại những lời như vậy? Nếu phải gương mặt của đại gia vẫn như cũ, thân thể sờ qua cũng thấy giả, thiếp còn tưởng rằng có người giả mạo đại gia!"

      Bố Ngự Đình biết việc mình sống lại có người khác biết, dù sao vẫn là , chỉ là linh hồn bên trong sống lâu hơn mười năm thôi, nhưng đột nhiên nghe nàng như vậy, sắc mặt vẫn khỏi trầm xuống vài phần. Đột nhiên thái độ của bản thân mình thay đổi, nàng có nghi ngờ là điều đương nhiên, cho dù cảm thấy nàng nghĩ đến, cũng phải giải thích.

      "Đúng vậy, hồn phách này sống lâu hơn mười năm, mới hiểu được bản thân phu nhân ra lại khiến người thương như vậy.."

      tùy ý , giống như đùa, lại biết nàng bắt được phiền muộn trong mắt , hơn nữa có cảm giác từng trải giống nàng, nàng thoáng chốc liền hiểu.

      Sống lại có là gì, nàng cũng vậy, thậm chí nàng còn là xuyên từ thế kỷ hai mươi mốt tới!

      Trong lòng Trương Vi Vi rối rắm, bây giờ lấy lòng nàng là bởi vì áy náy hay vì điều gì khác?

      Bố Ngự Đình tất nhiên biết mấy câu đó khiến nàng biết cũng sống lại, cũng biết rằng mình sớm bị lộ. chỉ cảm thấy chính mình vậy có thể giải thích được những khác biệt của những ngày gần đây.

      Trương Vi Vi cũng xoắn xuýt lâu, lý do vì sao lại tốt với nàng như vậy, về sau từ từ nghiên cứu là được, nàng chỉ cần biết bắt đầu dụng tâm đối với nàng là tốt rồi. Vốn cho rằng có thể là do người khác xuyên tới nhập vào, trong lòng nàng có chút buông, giờ biết ra cũng là sống lại, vẫn là trượng phu của nàng, chút được tự nhiên liền tan biến, nàng có thể an tâm nhận lấy.

      Nàng nhìn cũng cảm ơn, chỉ là trong lòng yên lặng nhớ kỹ, có đôi khi cảm ơn nhiều lần lại thành xa lạ, chỉ cần hiểu tâm ý của là được.

      Trương Vi Vi mang thư cất , sau đó nắm tay đến ngồi vào bàn, bàn có bát canh nóng vốn là nàng định dùng, nàng tự mình múc bát đưa đến tay , "Uống chút canh cho ấm bụng, đợi chút dùng bữa ở đây hay là đến chỗ khác?" Nàng phóng ánh mắt ôn nhu mang theo chút quyến rũ nhìn .

      Bố Ngự Đình nhìn bàn tay trắng nõn bưng bát canh, khi đón lấy bát canh đầu ngón tay khẽ chạm qua tay nàng, đối diện với ánh mắt của nàng, cảm thấy như lỗ chân lông toàn thân mở ra, khiến cho thể kiềm chế được hỏa nhiệt trong lòng.

      "Đến chỗ của phu nhân rồi, ta còn có thể đâu được chứ?" cố ý hỏi ngược lại.

      Nàng khẽ lườm cái, cười , " ? Nhưng mà biểu muội thân ái của chàng, thân thích của lão phu nhân, chỉ kém coi là chính thất cưới vào cửa, vẫn ở chỗ này, người làm của thiếp của gọi nàng ta tiếng di nương, nếu là ở chỗ lão phu nhân, đúng ra phải gọi nhị phu nhân."

      Bố Ngự Đình cười cười, nắm lấy ngón tay thon dài đặt bàn của nàng, để ý : "Nếu là nhị phu nhân, đó chính là người của nhị đệ, ngày đó là do nhị đệ bái đường, vậy chẳng phải vừa đúng sao?"

      Dù sao hai người kia sau khi chết cũng rất nhanh liền thông đồng ở cùng chỗ, nếu hai người kia lúc trước có gì, cũng tin, chính tận mắt nhìn thấy bọn họ vậy mà khi linh đường của còn chưa dọn tiến vào phòng làm chuyện tằng tịu, khiến cho đối với hai người họ hoàn toàn lạnh giá.

      Trương Vi Vi khó nén được kinh ngạc, nghĩ tới chút lưu tình ra như vậy, còn trực tiếp ném nữ nhân này cho tiểu thúc?

      Đây là làm sao? bị điều gì kích thích sao? Tự nhiên đem nữ nhân đời trước của mình cho đệ đệ, đây cũng quá kỳ lạ rồi.

      Bố Ngự Đình nhớ đến việc hai người đều chuyển đến đây, kế tiếp cũng nên tiết lộ cho nàng chút thông tin, để tránh sau này người nhà kia tới bắt bẻ, ngược lại khiến nàng chịu thiệt.

      "Về sau chỗ của lão phu nhân, hiếu tâm chút là được, cũng cần mọi chuyện đều phải nghe theo, còn những người liên quan đến, nếu quen nhìn đưa trở về, nếu cũng đừng để cho các nàng loạn."

      Nàng còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, mặt nhịn được lộ ra vẻ mặt do dự, thăm dò hỏi lại: "Này...Cũng tốt. Lão phu nhân dù sao cũng là mẫu thân của đại gia..."

      Nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc lạnh lùng, nghĩ đến những lời nghe được lúc trước, lại càng nhịn được mà cười trào phúng.

      "Ta nghĩ phải cho nàng biết chút chuyện , lão phu nhân với người ngoài rằng bà là mẹ đẻ của ta, nhưng ra chỉ là dưỡng mẫu, mấy ngày nay nàng cũng thấy rồi, trước kia ta còn tưởng rằng lão phu nhân là bất công, nên mới có thể luôn bới móc điều tốt của chúng ta, nhưng gần đây ta mới hiểu được, ra chúng ta vốn phải là người nhà của bọn họ. Bọn họ coi chúng ta là người thân, tất nhiên chúng ta cũng dùng lễ nghi đồng dạng hồi đáp bọn họ."

      Trương Vi Vi nghe như vậy, rất nhiều nghi hoặc ở kiếp trước liền có thể hiểu được.

      Nàng lão phu nhân sao có thể bất công đến như vậy, cái gì tốt cũng đưa đến chỗ tiểu nhi tử, chỉ khi Bố Ngự Đình đưa tới ngân lượng hay đồ quý giá mới có thể được vài nụ cười, còn những lúc khác phải răn dạy là oán hận, giống như mỗi ngày bọn họ đều làm sai, dù là chất nữ của mình, muốn cưới vào cửa, kết quả phải là cho tiểu nhi tử mình thương nhất, mà là đưa cho Bố Ngự Đình làm thiếp, tuyên bố coi bọn họ thành bãi rác !

      Ruột thịt và phải ruột thịt, quả nhiên là khác biệt rất nhiều!

      Trương Vi Vi suy nghĩ cẩn thận, gật đầu, dù ngay cả Thâm Tuệ Tâm mặc sa y ở bên ngoài lạnh run, sắc mặt đều có chút tái nhợt, nàng cũng muốn quan tâm đến, dù sao Bố Ngự Đình ngay cả liếc mắt cũng nhìn qua cái, nàng cũng cần chú ý tới nàng ta thêm làm gì.

      Lúc này Xuân Thảo bưng đồ ăn tiến vào, sau đó hầu hạ hai người dùng bữa, thấy đại gia vào phu nhân nắm tay nhau, thỉnh thoảng còn dựa vào gần thầm, phu nhân còn bị đại gia đùa đến liên tục cười duyên, trong lòng nhịn được trộm vui vẻ.

      Hôm nay Trương Vi Vi đánh ngã được tình địch, hơn nữa còn được đảm bảo về sau cần quá để ý tới lão phu nhân, trong lòng thoải mái hơn nhiều, cao hứng rất nhiều, trước khi động đũa, nàng gắp rất nhiều đồ ăn thích để vào bát .

      Bố Ngự Đình thấy tâm trạng của nàng tốt, cũng tự chủ mà mỉm cười, gắp đồ ăn trong bát lên ăn, chưa nuốt xuống thấy ngọt.

      cũng động đũa gắp đũa ngó sen hoa quế bỏ vào chén của nàng, "Nàng cũng nhanh ăn , mấy ngày trước mới bị bệnh, giờ phải bồi bổ thêm vào."

      Trương Vi Vi nhìn cái, cũng gì, chỉ là cúi đầu, mím môi, cố gắng nhịn lại ý cười bên môi.

      Hương hoa quế nhàn nhạt trong miệng, vị ngọt tan ra trong miệng, khóe môi nàng chậm rãi cong lên, cảm giác ngọt ngào lặng lẽ tỏa ra từ trong lòng.

      A! ngờ tới đều là vợ chồng già, đùa giỡn lại ngọt ngào như vậy, hơn nữa còn khiến cho người ta có chút cảm động!
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 4.1:

      Từ ngày đó trở , Trương Vi Vi và Bố Ngự Đình ở chung càng thêm ngọt ngào, tuy rằng phu thê bọn họ vẫn ngủ chung giường, nhưng mà tất cả hạ nhân chỉ cần có mắt nhìn, tuyệt đối phát tình cảm của họ càng ngày càng tốt, như khi hai người ôm tiểu thiếu gia dạo, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau cũng có thể nhìn ra tình ý triền miên rồi.

      Thẩm Tuệ Tâm vốn bị tiễn bước lại có chết cũng , cuối cùng bị cấm cửa, nhưng sao có thể biết.

      Khi nghe những tin này, nàng ta hận đến mức ném vỡ mấy cái cốc, gương mặt thanh tú trở nên hung dữ.

      Điều này với điều nàng ta muốn giống nhau!

      Lúc trước khi nàng ta vào cửa, đồng ý với nàng ta, về sau nhất định để nàng ta thuận lợi vui vẻ vào cửa Bố gia, có đồ gì tốt tuyệt đối thiếu nàng ta.

      Kết quả sao? Nàng ta còn tưởng rằng có thể làm chính thất, cuối cùng lại dùng giọng điệu cho từ chối trực tiếp an bài cho nàng ta thân phận làm thiếp gả có đại biểu ca.

      Điều này cũng thôi , nàng nhớ lại dù sao cũng đều là người nhà , dù làm thiếp cũng có thể hưởng phú quý, hơn nữa tuy rằng Trương Vi Vi là thiên kim quan gia, lại có đầu óc, nàng ta có làm chỗ dựa vững chắc, sợ gì ép được nàng ta, về sau trong nhà đại biểu ca còn phải do nàng ta định đoạt sao.

      Nhưng mà ngờ tới, bọn họ tính toán tốt, vậy mà tất cả lại thành sai từ ngày bái đường.

      Ngày đó nàng đợi lâu cũng vui vẻ gì, cuối cùng lại là nhị biểu ca thay đại biểu ca bái đương, vốn cho rằng có thể vì chuyện này có cớ gây với Trương Vi Vi, ngờ tới đại biểu ca vẫn đứng về phía Trương Vi Vi, hai người còn chuyển ra ngoài.

      và nàng đều tức giận vui, nếu phải người xếp vào bên đại biểu ca cho bọn họ biết chỗ chuyển đến, nàng cũng thể trước khi họ rời mà đứng chờ.

      Nàng ta nghĩ với dung mạo của mình cùng với ôn nhu hầu hạ, có thể ngay lập tức bắt được tâm của nam nhân, buổi tối còn có thể câu đại biểu ca tới phòng của mình.

      Kết quả đâu? Câu được người tới, ngược lại nàng ta lại bị gió lạnh thổi nhìn phu thê bọn họ chàng chàng thiếp thiếp ăn cơm, bị nha hoàn mời về phòng của mình, muốn nước ấm rửa mặt chải đầu cũng có, thiếu chút nữa là bị phong hàn.

      Mà sau ngày hôm đó, Trương Vi Vi liền cất bước hai nữ nhân nàng ta dẫn tới, thậm chí còn muốn đưa nàng ta về nhà cũ, nhưng mà nàng ta chịu , mặc dù là ở lại, ngày thường nàng ta cũng ra khỏi Lâm Trì lâu, bởi vì vừa ra ngoài, liền có ánh mắt dò xét nàng ta, hỏi nàng ta có phải là về nhà cũ hay ..

      Thẩm Tuệ Tâm tức giận nhìn mảnh sứ mặt đất, chỉ cảm thấy bản thân mình nghĩ được ra cách nào, đừng là nắm được tài sản của cái nhà này trong tay, chừng qua vài năm nữ, ngay cả có chết trong viện này cũng ai biết.

      Sau khi bình tĩnh lại chút, nàng ta đảo mắt nhìn, liền nhìn đến nha hoàn Tử Hoàn còn sững sờ đứng bên, lại nhịn được chửi ầm lên, "Chết rồi sao? đất đầy mảnh sứ như thế còn nhanh dọn , để đó làm ta bị thương!"

      Tử Hoàn trong lòng kêu khổ, nhưng vẫn ngồi xuống cầm khăn, nhặt từng mảnh vào, bên nghe chủ tử lầu bầu toàn lời ác độc, sợ hãi cả người run lên.

      Biểu nương nhìn có vẻ ôn như, ngờ tới tính tình lại xấu như vậy, đến việc tức giận chút liền quẳng đông ném tây, giờ nghe nàng ta biết còn tưởng rằng nàng ta đối phó với kẻ thù giết cha!

      Sớm biết vậy lúc trước tranh đoạt cái chỗ vô tích này, ngoan ngoãn ở nhà cũ còn tốt hơn, được, nàng ta phải nghĩ cách, sớm để mình được chuyển chỗ khác.

      Nàng ta muốn tránh họa, Thẩm Tuệ Tâm lại định buông tha cho nàng, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi ở trong phủ cũng lâu rồi, nghe qua phu nhân có quan hệ gì sao?" Nàng ta mới vào đây lâu, cũng biết.

      Tử Hoàn nghĩ tới rằng mình an phận mở miệng chuyện, lại vẫn tránh được, vội vàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt khẩn trương, miễn cưỡng cười: "Tin tức về phu nhân? Tin tức ở viện của phu nhân tiểu nha hoàn như nô tỳ sao có thể biết được, điều nô tỳ biết, biểu tiểu thư cũng đều biết !"

      Thẩm Tuệ Tâm tìm được cách nào để đối phó với Trương Vi Vi, muốn thu nhập thêm nhiều tin tức, đâu có thể cho tiểu nha hoàn qua dễ dàng như vậy.

      Nàng ta tức giận cầm ấm trà ném xuống đất, mảnh văng ra xẹt qua tay Tử Hoàn, tạo thành vết xước.

      "Bình thường khi xấu mở miệng ngừng, giờ bảo ngươi lại biết! Sao nào, ngươi xem thường ta sao?"

      Tử Hoàn bỏ qua vết thương tay, cũng bất chấp tay chảy máu, liên tục dập đầu xin tha thứ, "Nô tỳ dám! Nô tỳ dám!"

      Thẩm Tuệ Tâm hừ tiếng, chuyển bước đến bên giường, cũng thèm nhìn nàng cái, " dám, thành tất cả những gì biết ra cho ta."

      Tử Hoàn nuốt nước bọt, ấp a ấp úng ra những điều mình biết.

      Thẩm Tuệ Tâm nghe xong, liền kiên nhẫn hỏi lại: "Chỉ có như vậy? Chẳng lẽ ngươi còn điều khác để rồi sao? Khi nàng ta ở nhà mẹ đẻ sao? Sao nàng ta lại gả cho đại gia? Ở giữa có gì khó khăn hay ?"

      Tử Hoàn nghĩ tới nàng ta muốn nghe những điều này, sửng sốt lúc rồi : "Hôn này là do bằng hữu của đại gia dẫn mối, người kia hình như cũng là quan gia, thường chiếu cố đại gia. Khi đó ai ngờ được đại gia lại đem tiểu thư quan gia cưới vào cửa, hơn nữa còn là chính nữ của Tri phủ đại nhân! Chẳng qua là khi đó lão phu nhân có chút mất hứng, sợ vợ dòng dõi cao, cưới về ngược lại phải hầu người ta, về sau còn là bát tự tốt gì đó, lão phu nhân vốn muốn nháo lên lại sợ đắc tội quan gia, phu nhân lại là nữ nhi Tri phủ, cho dù muốn đẩy cũng thể do bên mình mở miệng, cuối cùng hôn này liền thành."

      Nàng ta nghiêng đầu nghĩ, "Còn có, khi đại gia vào phu nhân định thân có lời đồn rằng phu nhân và biểu ca của nàng tình cảm rất tốt, nếu phải đại gia cắt ngang, có thể hai người thành hôn..."

      Thẩm Tuệ Tâm vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên, hưng phấn đứng lên, "Chính là cái này!"

      Trước khi lập gia đình có lời đồn như vậy, nếu thêm mắm thêm muối vào, khiến cho đại biểu ca hoài nghi nàng có quan hệ ràng với nam nhân khác, cho dù hưu nàng, trong lòng cũng có khúc mắc, tự nhiên còn tình cảm gì với nàng, mà lúc đó nàng ta liền có cơ hội.

      Tử Hoàn vẫn quỳ đất, thấy vẻ mặt nàng ta cao hứng, vẻ mặt giống như tính toán gì đó, sắc mặt càng trở nên trắng xanh, cả người run lên.

      Xong...xong đời rồi! Nếu như biểu nương lợi dụng những điều nàng vừa để làm gì đó, nếu có chuyện gì thôi, nếu là xảy ra chuyện...

      Nàng cũng dám nghĩ tới kết cục của chính mình như thế nào.
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 4.2:

      Bố Ngự Đình vừa nghe đại quản báo cáo về việc thu lương, vừa xem tin tức truyền về từ Tây Bắc, trong lòng tính toán rất nhanh.

      Tây Bắc quả nhiên bắt đầu mưa lớn, chỉ là đến bây giờ, còn chưa có người biết rằng trận mưa này mưa trong bao lâu, cuối cùng gây ra đại họa thể vãn hồi.

      Chẳng qua mưa lớn trận, khiến ít người cũng bắt đầu thu lương, giờ nếu tiếp tục thu lương, phí tổn rất cao, mưa lớn vẫn còn kéo dài, tiếp tục thu lương với giá cao, cũng khiến nhiều người chú ý, cũng dễ bị vị ngự sử kia chú ý.

      Trong nháy mắt suy nghĩ của chuyển đổi vài lần, Bố Ngự Đình bàn bạc gần xong với đại quản , nhàn nhạt : "Phân phó xuống dưới, tiếp theo đừng hành động gì, dừng việc thu lương lại, thu được gì trước hết cứ cất đó, có lệnh của ta, người nào dám tự tiện hành động, liền bắt lại đánh gẫy chân tay ném xuống sông."

      Đại quản có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh, nếu trước đây vẫn còn nghi ngờ đối với phán quyết của chủ tử, nhưng sau khi nhận được tin tức Tây Bắc bắt đầu mưa lớn, cuối cùng trong lòng còn hoài nghi gì nữa.

      hiểu vì sao bắt đầu vô cùng tin tưởng chủ tử trời mưa , vậy mưa tuyệt đối .

      Hai người lại thảo luận tiếp vài vấn đề sổ sách lúc, sau đó đại quản liền ra ngoài, bởi vì đối với nhiều việc Bố Ngự Đình có cách nhìn nhận khác, cũng càng lớn mật thả tay để cho hạ nhân làm, nhiều việc đời trước tự tay làm giờ cũng giao cho hạ nhân làm, như vậy có nhiều thời gian ở lại trong nhà, ngoài việc làm bạn với thê nhi, cũng có thể tìm phụ mẫu thân sinh của mình.

      Khi đó tuy rằng nghe được nhiều lắm nhưng lấy tuổi của bản thân để tính, lại tra xem có hộ gia đình lớn nào bị lưu đày đến Tây Bắc vài năm trước, cũng ít manh mối, bắt đầu tìm kiếm cũng giống mò kim đáy biển, có chút phương hướng.

      Trước mắt có manh mối, chỉ thiếu chưa phái người lần, nếu như đến lúc đó tin tức sai, tự mình chuyến mới được.

      Về phần nhà phụ mẫu nuôi, nhìn tình hình thực tế mấy năm nay, liền hiểu gia sản đời trước của chính mình bị bọn họ cướp đoạt tất cả, nhưng mà nếu như đời này bọn họ an phận mà sống, cũng phụng dưỡng tốt bọn họ, nhưng nếu bọn họ vẫn còn chịu an phận, vậy ...cũng để yên như vậy.

      Bố Ngự Đình nheo mắt, gương mặt lên lạnh lùng, ngón tay gõ mặt bàn làm từ gỗ tử đàn, sắc mặt nghiêm túc mà băng lãnh.

      Nguyên nhân từ kiếp trước, kết quả ở kiếp này, có được kỳ ngộ như vậy, nguyện ý buông xuống khi có thể, nhưng nếu như bị buộc đến nóng nảy, tuyệt đối buông tha như vậy.

      Chỉ hy vọng bọn họ đừng làm thất vọng, cũng đừng làm phá hỏng những ngày tốt lành mà bọn họ dễ dàng có được.

      Buổi tối, Bố Ngự Đình đến phòng Trương Vi Vi, khi đến đám nha hoàn rất thức thời lui ra ngoài, Xuân Thảo và Xuân Liễu còn hiểu ngầm vụng trộm nhìn nhau, đáy mắt đều là ý cười.

      Trương Vi Vi để ý tới hai nha hoàn tác quái, nàng có chút khẩn trương nắm chặt sách trong tay, nhưng mà có trời biết nàng ngay cả tên sách là gì cũng biết, càng phải đến nội dung bên trong.

      Mấy ngày nay, khi hai người ở chung rất tốt, ít nhất so với đời trước mà , gặp mặt phải chia tay vui, là lạnh như băng ngay câu cũng , tình hình giờ tốt hơn rất nhiều, hơn nữa trong lúc tự chủ mà lấy lòng nàng, khiến cho nàng có cảm giác được theo đuổi, rung động trong lòng càng ngày càng lớn.

      Ban đêm, hai người ngủ giường, nàng luôn khẩn trương lại dám lộn xộn, chỉ có thể nghe tiếng hít thở, trợn tròn mắt, nhìn ngọn nến đốt được nửa, mới mệt mỏi nhắm mắt ngủ.

      Đáy lòng nàng hề bài xích hành động thân mật với , chỉ là nàng , bình thường tuy rằng ngẫu nhiên đùa giỡn nàng, nhưng cũng có hành động gì thêm.

      Nàng nghĩ, hai người có thể có tiến triển khác, cho nên, nàng quyết định đêm nay tự mình phá vỡ.

      Buổi sáng Trương Vi Vi hạ quyết tâm, cả ngày tâm trạng đều có chút hoảng hốt, mãi đến khi tắm rửa, nàng đặc biệt bảo nha hoàn thêm nước hoa vào nước tắm, lại cho người chuẩn bị hương cao, khi tắm rửa xong cũng bảo nha hoàn giúp nàng lau sạch từ xuống dưới, làm cho làn da trắng mịn lại tỏa hương thơm nhàn nhạt, mặc cái yếm màu sắc tươi sáng, bên ngoài phủ thêm sa y màu trắng ngà, thắt lưng màu xanh, phần đuôi còn kéo dài, mỗi khi bước , làn váy sa ý liền thoáng lay động, nhìn thấy liền quyến rũ người.

      Bố Ngự Đình bận rộn cả ngày, vừa bước vào trong phòng liền nhìn thấy cảnh mỹ nhân nằm giường , ánh mắt trầm xuống, cảm giác cả hô hấp cũng nhanh hơn.

      nhìn nàng, nàng như cảm nhận được ngẩng đầu lên nhìn , hai phu thê cái gì cũng chưa , hoặc như cái gì cũng , đến bên giường ngồi xuống, nâng chân của nàng đặt lên chân mình, dưới ánh đèn, đôi chân trắng nõn lại càng thêm láng mịn, móng chân cố ý sơn hồng nhạt dưới ánh nến như phát sáng, khiến cho nhịn được mà vuốt ve đôi chân nàng.

      Lần này nàng cũng thể làm bộ chính mình đọc sách được nữa, duỗi thẳng chân, chạm vào người , lực đạo mạnh, lại giống như khiêu khích, đầu chỉ dùng cây trâm búi tóc, theo động tác của nàng, vài sợi rơi vai nàng.

      "Chàng làm gì vậy?"

      "Tìm xem nàng xoa thuốc gì, thơm như vậy, mịn màng như thế này." Ánh mắt Bố Ngự Đình như đốt lửa, bàn tay lần mò, từ cẳng chân hướng lên , gãi đến chỗ ngứa của nàng, khiến cho nàng nhịn được cắn môi cười ngừng, cả người theo đó mà run lên, bộ ngực bởi vì mới sinh lâu lớn thêm ít cũng theo đó mà di chuyển, khiến cho cảm thấy cổ họng khô chát, bụng dưới nóng lên.

      Nhìn nàng mê người như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy, hoặc nên là, những nữ nhân gặp, chưa có ai phong tình như nàng.

      Tay vì nàng cười mà dừng lại, mà trực tiếp dừng lại eo của nàng, nàng cũng còn cười nữa, nhịn được mà ưm tiếng, ánh mắt như nước, nhu tình giống như sắp tràn ra.

      Bố Ngự Đình áp lên người nàng, tay cũng lần mò vào bên trong cái yếm, dùng mũi đụng vào gáy nàng, cả khoang mũi đều là mùi hoa nhài nhàn nhạt, nhàng nhưng lại thơm động lòng người, khiến cho có chút tâm viên ý mã.

      Trương Vi Vi từ khi bắt đầu lần mò liền ra lời, rất nhiều năm trải qua việc này, nàng cũng quên chính mình mẫn cảm đến mức nào, khẽ kêu vài tiếng, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ , bắp chân quấn lấy eo , nhàng ma xát.

      Đời trước hai người sau khi tân hôn bao lâu liền còn cảnh này nữa, nhiệt tình nóng bỏng này mạnh mẽ hơn nhiều so với dự tính của nàng.

      Bố Ngự Đình cũng rất lâu đụng vào nữ nhân, mặt là vì cho nàng thể diện, cũng là có tâm trạng làm cái kia, lại thích dính vào bên ngoài, cho nên cứ như vậy nhịn xuống.

      Mấy ngày nay hai người ngủ cùng cái giường, cũng phải nghĩ tới, nhưng lại nghĩ đến nàng ngẫu nhiên vẫn chưa cho sắc mặt hòa nhã, tiện chủ động nhắc tới, ngờ tới hôm nay trở về lại thấy cảnh như vậy, nàng căn bản cần tốn sức khiêu khích , cũng cả người nóng lên, chỉ hận thể đặt nàng dưới thân mà ăn.

      Hai người quấn lấy nhau, sa y của nàng sớm bị xé rách, nửa người, nửa rơi mặt đất, đai lưng bị ném lên bàn, cái yếm bị ném dưới chân.

      Quần áo người cũng cởi ra, ngoại bào gì đó rơi dưới chân, vài cái khác rơi giường là tùy ý ném xuống đất.

      Hai người quấn lấy nhau lúc, cả người đều là mồ hôi, rốt cuộc nhịn được, ôm ngang nàng bế lên giường lớn, màn cũng kéo xuống, thân thể thường xuyên luyện tập lần thứ hai áp lên người nàng, tiến vào chỗ sâu ấm áp mê người kia của nàng.

      Trương Vi Vi híp mắt nhìn , những suy nghĩ lúc trước hoàn toàn dùng được, thân thể khi nàng còn suy nghĩ sớm yên lặng tiếp nhận .

      ! Phải là so với tưởng tượng của bản thân càng thêm hoan nghênh xâm lược của , ngón tay của lướt qua từng tấc da thịt của nàng, đều khiến thần kinh mẫn cảm của nàng run lên, khiến cho nàng lần lượt trải qua các cảm giác hoảng hốt rồi lại khoái hoạt.

      Nàng lần lại lần tiếp nhận nhiệt tình của , lúc đầu là cắn môi, về lại lại nhịn được, lại bị lật người, trực tiếp cắn gối đầu, đón nhận động tác điên cuồng của .

      Cũng biết kết thúc là khi nào, sau khi triền miên cả người nàng có chút thất thần, chỉ có thể nằm trong lòng thở phì phò, toàn thân hai người đều trần trụi, dính lấy nhau bên dưới lớp chăn tơ lụa, cái gì cũng , chỉ nghe tiếng nến cháy lách tách, khí yên tĩnh lại vui vẻ tràn ngập trong phòng.

      Trương Vi Vi có chút mệt, lại chưa mệt đến mức mê man, sau khi dựa vào lòng lúc liền thanh tỉnh ít, nhớ lại phản ứng dọa người của mình, hai má vốn phiếm hồng lại càng đỏ hơn.

      hối hận cũng phải, chỉ là nhớ đến nàng chuẩn bị vẫn còn chưa đủ, lại chưa nghĩ đến sau khi làm xong, nên tìm đề tài gì để mới kỳ quái.

      Bố Ngự Đình hiển nhiên cũng đồng thời suy nghĩ, cũng biết sao nàng lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy, chỉ là sau dư vị thoải mái, hai người đều giống nhau cảm nhận được bầu khí lúc này biết nên gì.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 4.3:

      Thời gian bọn họ im lặng chưa lâu giọng phá vỡ bầu khí này.

      "Đại gia! Phu nhân! Tiểu thiếu gia sốt cao!"

      Bố Ngự Đình và Trương Vi Vi liếc mắt nhìn nhau, xấu hổ biến mất trong nháy mắt, hai người cùng lúc xuống giường, trước tiên giúp nàng lấy quần áo, chính mình tiện tay mặc quần áo vào, chuẩn bị chút rồi mới để cho mấy người nha hoàn tiến vào.

      Tuy rằng mặt nàng vẫn chưa hết đỏ, nhưng vẫn sốt ruột nghiêm túc hỏi: "Sao lại như vậy? Sao tự dưng lại sốt cao? Mời đại phu chưa? Còn có..."

      Nàng vội vàng hỏi cho ràng, tay Bố Ngự Đình đặt vai nàng, giọng hơi khàn từ từ : "Chậm chút, để nha hoàn cho , cần lo lắng, Nguyên Ca nhi sao đâu."

      Nàng ngẩn ra, tâm trạng lo lắng bối rối vừa rồi cũng dần bình tĩnh lại, nàng cắn môi, tay tự chủ được giữ chặt ống tay áo .

      vỗ vai nàng, sau đó nắm tay nàng ra khỏi phòng, " cẩn thận chút, thiếu gia vì sao lại sốt cao? Sốt bao lâu rồi?"

      Xuân Thảo lúc này nhanh chóng sau hai người : " gọi đại phu, khắc trước mới phát tiểu thiếu gia sốt cao, ban đầu nhiệt độ cao, bà vú còn tưởng rằng do trong phòng quá nóng, lại phát cả người tiểu thiếu gia càng ngày càng nóng, lúc này mới cảm thấy đúng, mới báo lại."

      Bởi vì có làm bạn bên người, khi đến phòng con trai, Trương Vi Vi nhìn thấy con trai sốt cao nằm giường, ngoại trừ ánh mắt mang theo lo lắng cũng quá kích động, cầm lấy khăn ướt tay bà vú, ngồi bên giường, nhàng thay con trai lau người giải nhiệt.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng có rất nhiều người qua lại, Trương Vi Vi cũng quan tâm đến mà chỉ ngồi bên giường, Bố Ngự Đình vẫn kiên định canh giữ bên người thê tử, ánh mắt cũng lo lắng nhìn con trai.

      Đời trước, chưa từng nhìn bọn họ như vậy, tình cảm đối với bọn họ thậm chí còn kém hơn so với người nhà của , về sau con trai mất tích , nàng cũng đến biệt viện ở, đến lúc chết cũng gặp lại hai người lần nào, lúc đó trong lòng mới có chút hối hận.

      giờ, nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy trong lòng có cảm xúc muốn trào ra ngoài.

      Đây là vợ của , là con của ...

      Rất nhanh đại phu liền tới, xác định chỉ là phong hàn bình thường, uống chút thuốc, hạ sốt liền có việc gì, mọi người mới nhàng thở ra.

      Xuân Thảo đưa đại phu rời , rồi bốc thuốc, sắc thuốc, Xuân Liễu mang theo bà vú dọn dẹp phòng mới, để cho tiểu thiếu gia đổi sang phòng mới, gian phòng giờ cần phải dọn dẹp sạch lần, trách để lưu lại mầm bệnh.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi bên giường nhìn hài tử, tiếng gõ mõ cầm canh từ xa vọng lại, mặc dù Trương Vi Vi có chút mệt, lại nhìn về phía Bố Ngự Đình : "Chẳng phải ngày mai chàng phải ra ngoài sao, chàng về phòng nghỉ ngơi trước , thiếp ở đây với con là được rồi."

      Bố Ngự Đình lắc đầu, "Chẳng lẽ Nguyên Ca nhi phải con của ta sao? Sao có thể để mình nàng ở lại còn ta ngủ chứ?"

      "Chàng bận rộn nhiều việc, thiếp lại có việc gì phải làm, để thiếp ở lại là được..."

      ngắt lời nàng, cầm lấy khăn trán Nguyên Ca nhi đặt vào chậu nước vắt khô rồi đắp lại, "Nàng như vậy là muốn khiến ta áy náy sao? Đứa này...Từ sau khi sinh ra ta liền nhìn đến, chỉ cho là ở chỗ lão phu nhân, trong nhà lại có nhiều người, hẳn khiến nó phải chịu thiệt, nếu phải nàng ôm con ra, có lẽ ta biết được ra ta sai đến mức nào."

      Càng càng cảm thấy chua sót, đời này may mắn có thể thay đổi, nhưng còn đời trước? Nếu đó là đời chân , như vậy có phải khiến con trai mình chịu ít khổ rồi ?

      Trương Vi Vi nhớ đến ngày mình ôm nhi tử ra, nàng đau lòng đến mức nào, nhiều khổ sở, hốc mắt cũng nhịn được mà đỏ lên.

      "Cũng là lỗi của thiếp, nếu thiếp sớm phát hài tử ở chỗ lão phu nhân có chỗ đúng, cũng khiến hài tử thành thế này..."

      Tuy giờ hài tử nhìn cũng có vẻ trắng trẻo mập mạp, nhưng đó là kết quả mấy ngày nay cố gắng nuôi nấng, lúc trước hài tử gầy tong teo, hô hấp tốt, nhìn qua cũng lo lắng biết có nuôi được hay .

      Bố Ngự Đình nắm tay nàng, ôm nàng dựa vào vai mình, "Đừng ôm tất cả lỗi lầm vào người mình, nếu nàng sai ta cũng như vậy."

      câu của , khiến cho hai người đồng thời rơi vào áy náy.

      Cẩn thận nghĩ lại, đời trước bọn họ chưa từng đặt suy nghĩ lên người hài tử duy nhất của mình, thậm chí mãi đến khi trước khi chết cũng biết người ở nơi nào, cho dù bọn họ sống lại lần nữa, hình như vẫn là đôi phụ mẫu thất bại.

      Trong lòng hai người đều có tâm , ngoại trừ thỉnh thoảng đổi khăn trán Nguyên Ca nhi, gì cả, mãi đến khi Bố Ngự Đình phát Nguyên Ca nhi sau khi uống thuốc quả nhiên hạ sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng mới có thể nhàng thở ra.

      nhìn sắc trời, mặt trời cũng lên, cũng gần đến giờ phải ra ngoài, thâm tình cúi đầu nhìn nàng, nàng cũng nhìn , hai người cùng bật cười:

      "Ta phải rồi."

      "Vâng, chuẩn bị xong những thứ cần thiết rồi sao? Nếu chờ thiếp lát, thiếp giúp chàng chuẩn bị chút?"

      lắc đầu, " cần, lần này dọc đường đều có cửa hàng nhà mình, nghỉ ngơi ở đó là được, cần phí công mang theo nhiều thứ, ngược lại nàng đêm ngủ, Nguyên Ca nhi cũng hạ sốt ít, nàng cũng nên nghỉ ngơi chút mới đúng. Ta ở nhà, chỉ có mình nàng chăm Nguyên Ca nhi, đừng khiến chính mình quá mệt mỏi."

      Bố Ngự Đình chưa bao giờ biết chính mình cũng lề mề dặn dò nhiều như vậy, nhưng mà giống như mở miệng ra liền dừng lại được, từ cái ăn đến giấc ngủ, chỉ dặn dò nàng, mà ngay cả hai nha hoàn bên người nàng, cũng dặn dò mấy lần liền.

      Tuy rằng còn chưa ra khỏi cửa, nhưng mà nỗi nhớ nàng và quan tâm tràn ngập trong lòng.

      Trương Vi Vi vừa thẹn thùng vừa buồn cười : "Được rồi được rồi, thiếp cũng phải là trẻ con, đâu cần dặn dò nhiều như vậy!"

      Nếu cắt ngang lời của , nàng biết còn trong bao lâu, vạn nhất lỡ giờ tốt. Bố Ngự Đình cũng quan tâm bên cạnh còn có người, trực tiếp ôm lấy nàng, kề môi sát tai nàng thầm, "Nếu phải thể để Nguyên Ca nhi mình, ta nhiều như vậy, trực tiếp dẫn nàng theo là được rồi."

      " có người ở đây! Cũng biết xấu hổ!" Nàng sắp xấu hổ chết mất.

      Mặc kệ là sống mấy đời, nàng vẫn quen được mỗi khi thân thiết trước mặt người khác, cho dù là nha hoàn bên người cũng được.

      "Tối hôm qua...nàng cũng có cảm giác e lệ như vậy." cười , cố ý trêu nàng.

      Mặt Trương Vi Vi đỏ lên, muốn đẩy ra nhưng lại bị ôm chặt, chỉ có thể oán hận cắn cổ cái, lại bắt gặp ánh mắt Xuân Liễu nhìn lén, vô cùng thẹn thùng vùi cả người vào trong lòng .

      Trời ạ! Nha đầu Xuân Liễu kia cho rằng đó là sở thích của nàng chứ, hay là phương thức tán tỉnh ? hại nàng mất hết mặt mũi trước người khác rồi.

      "Đừng nữa! Chàng còn nữa... đừng mong lên giường của thiếp nữa!" Nàng dùng cách uy hiếp tàn khốc nhất.

      Bố Ngự Đình ôm nàng, vui vẻ cười to, mãi đến khi thể xuất phát, mới lưu luyến buông tay, trước khi , nhìn sâu gương mặt nhắn đỏ ửng của nàng, trong ngực nóng lên, nhịn được cúi đầu, chiếm lấy đôi môi của nàng, mãi đến khi nàng thở được, chân sắp nhũn ra mới tha cho nàng.

      Hai nha hoàn thấy thế, cố gắng nhịn cười, vội vàng lên đỡ lấy Trương Vi Vi.

      Trương Vi Vi vừa thẹn vừa tức trừng mắt nhìn , nghênh đón ánh mắt của nàng, cười ra ngoài, cho dù đêm ngủ, tinh thần vẫn dồi dào như cũ.

      Mãi đến khi xa, nàng mới có chút sững sờ nhìn khoảng trời xanh bên ngoài, ngón tay nhịn được khẽ sờ lên môi, sau đó nở nụ cười ngọt ngào.
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :