1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - trùng sinh - xuyên không] Hãn thê hộ gia - Kinh thế nàng dâu 2 - Mã Kỳ Đóa

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1.3:

      Bố Ngự Đình vốn sửng sốt, lại nghe ra trong giọng của nàng hình như mơ hồ có vị chua, nhưng giống với người vô lý la lối, cũng hiền tuệ đại lượng giống như trong trí nhớ, mà là ung dung thẳng thắn, nhịn được mà cẩn thận đánh giá nàng, phát bộ dạng của nàng so với thê tử trong ấn tượng, hình như có chút khác biệt.

      Trong ấn tượng, nàng luôn mặc quần áo tối màu, bày ra bộ dạng cứng nhắc, dù là ngẫu nhiên nở nụ cười, cũng vô cùng đoan trang, giống với tại, chuyện có chút thẳng, mặt bớt son phấn dư thừa, ngược lại nhìn càng trẻ hơn.

      Ánh mắt đánh giá của khiến nàng được tự nhiên, Trương Vi Vi nhịn được sẳng giọng, "Nhìn cái gì? Thiếp còn nhan sắc, nếu muốn nhìn mỹ nhân, còn nhanh chóng quay về phía trước !"

      biết là chính mình cho tới bây giờ chưa từng hiểu thê tử, hơn nữa bộ dạng trước đây của nàng cũng quên, nhưng mà thể nghi ngờ, vô cùng thích nàng như thế này, nhất là cái eo nhắn, gấm trắng Tứ Xuyên làm đai lưng càng làm nổi bật lên phần eo của nàng, dáng người lồi lõm được bao bọc dưới bộ quần áo màu tím nhạt, đồng thời làm nổi bật lên làn da của nàng, mềm mại nhẵn nhụi, khiến cho lòng nóng lên, chỉ cảm thấy mặc kệ trước kia mình từng có ít hay nhiều nữ nhân, nhưng tất cả đều kém so với người trước mắt này.

      thuận theo lòng mình về phía trước, ngón tay khẽ vuốt qua tóc của nàng, cười , "Mỹ nhân ở trước mắt ta là đủ rồi, đằng trước dù có, cũng liên quan gì đến ta."

      " liên quan?" Đôi mắt phượng của Trương Vi Vi mở to như trừng , mặt giấu được vẻ kinh ngạc. "Đó là chất nữ của lão phu nhân, đặc biệt dùng lễ đón bình thê đón vào làm thiếp."

      Ở trong ấn tượng của nàng, là nam nhân hiếu thuận đến mức thể hiếu thuận hơn, nàng gả vào hơn hai năm chưa từng thấy làm trái ý lão phu nhân.

      So sánh với kinh ngạc của nàng, tỏ ra trấn định dị thường, "Nếu là thiếp, nên chiếu theo quy củ nạp thiếp, hơn nữa, ta tin rằng ta ở đó, nhất định cũng có người ở đó, đến lúc đó xem ai muốn đem nữ nhân kia thôi."

      Nếu là trước đây nhất định như vậy, nhưng hôm nay, còn tầng trói buộc kia, mọi chuyện cũng ràng hơn, như vậy khi quyết định tự nhiên cũng còn cố kỵ.

      Thẩm Tuệ Tâm kia là nữ nhân lão phu nhân đưa cho , là nữ nhân đáng thương, lại là thân thích nhà mình, đón vào phủ, an phận có thể cùng chuyện, tóm lại thiếu chỗ tốt. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu , cái danh thân thích cũng là do lão phu nhân đặt lên, nếu là chất nữ, còn có thể cháu khác họ? Nhưng mà mọi người đều ra thôi.

      Hơn nữa, lão phu nhân cũng phải ngu ngốc, là làm theo cấp bậc lễ nghi bình thê, nhưng mà cũng chỉ thiếp, đến cùng lão phu nhân cũng sợ về sau nắm được chất nữ kia trong tay, nên mới cố ý cầu danh phận bình thê.

      Trương Vi Vi tuy làm hiền thê nữa, nhưng mà, nàng nghĩ tới mình cái gì cũng chưa làm, Bố Ngự Đình lại có thay đổi lớn như vậy!

      Trong lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì nàng biết? Hay là vì nàng sống lại lần, vận mệnh trong lúc đó cũng bất tri bất giác có chỗ thay đổi sao?

      Nàng bắt lấy tay , đối với việc bất thình lình đùa giỡn có chút quen. "Là sao? Vậy đến lúc đó lão phu nhân qua đây, đại gia nên lão phu nhân nghe cho tốt!."

      Quá khứ nàng muốn làm người con dâu hiếu thuận nhưng mà luôn bị mắng chửi, làm tốt cũng bị ghét bỏ, làm tốt bị mắng xối xả, sống lại lần nữa, nàng cũng hiểu , mặc kệ nàng làm tốt hay đều tốt, luôn là nhìn vừa mắt, cho nên cái gì cũng đúng.

      Trước kia nàng u mê, vì thanh danh, lấy lòng bố mẹ chồng, dưới lấy lòng em chồng, sau đó đối với trượng phu giả vờ hiền tuệ, cuối cùng rơi vào cảnh như vậy, mãi đến mấy năm trước khi chết, nàng cuối cùng cũng hiểu mình sai ở đâu.

      Cuộc đời thể đặt người khác là quan trọng lại khiến bản thân sống gian nan qua ngày, nhìn nàng đời trước, vốn có nhiều đồ cưới cuối cùng cũng phải mang ra hết, nhưng lại được nửa tiếng tốt, như vậy nhìn liền hiểu.

      Động tác của nàng khiến Bố Ngự Đình hơi nhíu mày, tiếp theo lại nhìn nàng coi như nhìn thấy , như có người tiêu sái ngồi xuống trước bàn, tự nhiên uống trà xuất thần, trong lòng có cảm giác thích hợp.

      Nàng chỉ là bề ngoài ăn mặc trẻ hơn nhiều, thái độ chuyện tựa hồ cũng giống trong ấn tượng của .

      Chẳng qua là cũng giận, theo ngồi bên cạnh nàng, nhàn nhạt : "Đó là việc tất nhiên, bản thân ta làm, tất nhiên tự ta xử lý."

      Trương Vi Vi thầm trợn trừng mắt, trong lòng tuy rằng ôm hy vọng gì, nhưng cũng nữa, dù sao đến lúc đó dù câu, nàng cũng dễ dàng bị bắt nạt như vậy.

      Hai vợ chồng nhìn nhau gì, khiến Bố Ngự Đình cảm thấy được tự nhiên. Nhắc tới cũng đơn giản là đời trước thua thiệt, mà là từ trước như vậy, rất nhiều khi, bọn họ tuy là vợ chồng, lại thường thường cũng biết cái gì, là người xa lạ quen thuộc nhất cũng như thế này.

      ở trong hậu viện luôn thích chuyện, cho dù sống lại lần nghĩ muốn bồi thường tốt cho nữ nhân trước mặt này, nhưng bản thân cũng biết phải làm gì, động tác lúc nãy là ngoài dự liệu của , tại càng biết nên làm thế nào để phá vỡ cục diên bế tắc xấu hổ này.

      Trương Vi Vi ngồi lúc, bỗng nhiên nhớ tới chuyện vẫn xem , đứng bật dậy, thẳng ra ngoài.

      "Nàng làm gì vậy?" Bố Ngự Đình khó hiểu hỏi.

      Nàng quay đầu nhìn cái, trong mắt xẹt qua tia ôn nhu, cằm hơi nâng lên. " nhìn nhi tử, sao vậy, đại gia muốn cùng sao?"

      Đời trước nàng còn tưởng rằng hài tử để cho tổ mẫu nuôi ít nhất có thể sống tốt, kết quả sao?Lão phu nhân cái khác được, nuôi trẻ thành hư rất lợi hại, chờ khi nàng chú ý tới, con trai nàng trở thành tay ăn chơi, cuối cùng cũng biết là chạy đâu, khiến cho nàng thương tâm hơn nửa đời người.

      giờ nếu trở lại, việc đầu tiên chính là muốn nhìn nhi tử, sau đó xem có thể ôm con quay về bên mình nuôi hay .

      giờ hài tử còn , nếu lớn hơn chút, chỉ sợ bị lão phu nhân dạy lệch đường thể quay lại rồi.

      đến nàng xuyên lại trùng sinh, ngoài việc để chính mình giẫm lên vết xe đổ, cũng là muốn thay đổi vận mệnh của nhiều người! Những người khác bây giờ nàng nhìn đến, nhưng mà con trai cùng trượng phu tuyệt đối thể sống như đời trước được.

      Nàng sống đến lần thứ ba, nếu lại thể sống cách thoải mái, vậy nàng xin lỗi các vị thần cùng cuộc đời của chính nàng rồi.

      Bố Ngự Đình nhìn ánh mắt từ ái ôn nhu của nàng, cũng biết giờ nên thể , nếu như trước đây, chỉ nhìn qua hài tử có ở hậu viện hay là được, nhưng đời trước con trai mất tích khiến cho hiểu cần quan tâm rất nhiều việc, thê tử và nhi tử là điều rất quan trọng.

      lên phía trước nắm tay nàng, giọng trầm thấp mang theo kiên định, " thôi."

      Trương Vi Vi cảm nhận được lòng bàn tay của khô ráo lại ấm áp, ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của , trong lòng nàng nổi lên gợn sóng .

      Có lẽ kiên định ôn như như thế này quá dễ dàng đánh động lòng người, Trương Vi Vi tuy rằng cắn môi nhìn tới , lại cảm nhận rất nhiệt độ nơi hai bàn tay nắm lấy nhau tăng lên, tim đập nhanh hơn.

      Có thể lần nữa sao? Trải qua đời, còn có thể sao?

      Nhưng mà nàng còn chưa kịp suy nghĩ đáp án, rung động sinh ra vì , lặng lẽ ám chỉ cái gì đó....
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 2.1:

      Khi Trương Vi Vi cùng Bố Ngự Đình đến viện của lão phu nhân, bên trong trống , bóng người, nàng biết là vì trong nhà này chủ nhân quy củ, hạ nhân tất nhiên làm dưới nghe theo, cũng để quy củ vào trong mắt.

      Lúc này đằng trước vẫn rất náo nhiệt, người trong phòng chỉ sợ đều ra phía trước, đâu còn người hầu nào trong sân.

      Chẳng qua nàng cũng quan tâm đến những điều đó, dù sao nếu nàng quản nhiều, người ta còn tưởng nàng muốn nắm quyền, hôm nay nàng chỉ muốn ôm con quay về, chuyện khác tạm thời nàng muốn suy nghĩ đến.

      Vào sân bao lâu, tiếng hài tử khóc liền truyền đến bên tai hai người, Trương Vi Vi cũng quan tâm đến dáng vẻ nữa, trực tiếp vào bên trong, Bố Ngự Đình ở phía sau cũng nhanh chóng vào.

      Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng hận thể kéo Triệu thị tới, hung hăng tát cho vài cái.

      Đây là tôn tử mà bà ta tự mình chăm sóc tốt, giờ lại nằm mình giường, bên người ngay cả nha hoàn cũng có, càng đến bà vú gì đó.

      Thậm chí cả gian phòng đều là khí lạnh, lò than trong phòng sớm tắt, chỉ còn lại vài đốm hồng, căn bản đủ làm ấm cho căn phòng.

      Nàng đến bên giường, chưa cần bế nhi tử lên nàng liền biết vì sao nó lại khóc lớn như vậy, đến việc có đói bụng hay , chỉ riêng việc tã ướt sũng thế kia, liền đủ để nàng biết con trai nàng bị để ở chỗ này rất lâu, mới có thể biến thành dạng này.

      Trương Vi Vi chê bẩn ôm con trai , cũng thèm nhìn đến Bố Ngự Đình giận tái mặt, tự mình về.

      Nàng bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng mà giờ quan trọng nhất là đưa con trai về chăm sóc cho tốt, cái khác để sau hãy .

      Nhưng mà nàng muốn đập phá, lại có khối người đến chặn đường.

      Trương Vi Vi vừa ôm con đến cửa viện, Triệu thị cũng mang theo người từ đằng trước về, hai bên đụng mặt, Trương Vi Vi còn chưa gì, Triệu thị cao giọng, vẻ mặt tức giận quát to với nàng.

      "Ta sớm biết ngươi là phụ nhân lòng dạ hiểm độc, châm ngòi để con ta đến phía trước bái đường, còn là khuê nữ Tri phủ, ha! Ngay cả bổn phận của nữ nhân đều , ghen tỵ lại cho phu quân nạp thiếp, để ngày ta đến gặp thân gia, ta muốn hỏi cho tốt gia giáo dạy như thế nào!"

      Toàn bộ tâm tư của Trương Vi Vi đều đặt người con trai, muốn để ý tới bà bà rống to như người điên kia, nàng nhịn xuống tức giận, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bố Ngự Đình cái, dùng ánh mắt cho - Đây chính là phiền toái ngươi tìm đến, ngươi tự mình xử lý cho tốt.

      Nàng trực tiếp nổi giận, bởi vì như vậy chiếm được chỗ tốt, cũng chỉ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng trượng phu, nhưng mà nàng ngốc ngoan ngoan nghe mắng.

      Bố Ngự Đình sớm biết mẫu thân cùng thê tử hợp, lại nghĩ rằng nàng luôn phải nghe những từ ngữ ô nhục như vậy, ánh mắt trầm xuống, lại nghĩ đến những bí mật mình nghe được, sau khi nhìn nàng cái, kéo mẫu tử hai người ra sau lưng, cũng ngăn cản lại cánh tay đánh tới.

      Nếu chân tướng biết những công ơn dưỡng dục còn, hôm nay, làm việc tất nhiên còn vướng bận gì, cũng biết nên bảo vệ người nào.

      Lựa chọn của chỉ có .

      "Mẫu thân, Vi Vi là thê tử của ta, cũng nào nữ chủ nhân trong phủ, ngài làm như vậy là thỏa đáng rồi."

      Triệu thị từ trước đến nay quen được nịnh hót, đâu thể chịu được có người phản kháng lại bà ta, càng phải đến đối tượng là đứa con lớn từ trước đến giờ bà ta vẫn cho là dễ bắt nạt, bà ta tức giận giậm chân, vẻ mặt có chút hung dữ, ngón tay thiếu chút nữa là cào vào mặt .

      "Ngươi bị con hồ ly kia bỏ bùa mê, lại dám lời bất kính như vậy, nữ chủ nhân trong phủ này ngoài lão nương ta ra còn có thể là ai? Bộ dạng nàng ta như vậy mà cũng xứng sao?"

      Bố Ngự Đình cười lạnh, nhìn bóng dáng màu đỏ theo mẫu thân, hỏi ngược lại, "Trong phủ này phải do Vi Vi chưởng quản, chẳng lẽ muốn để cho tiểu thiếp tới quản sao? Vậy đúng là lên được sảnh đường rồi."

      Thẩm Tuệ Tâm nghĩ tới vừa đến liền nghe thấy câu như vậy, gương mắt nhắn bên dưới lớp trang điểm lên ngoan, ánh mắt oán độc trừng thẳng về phía Trương Vi Vi dỗ con.

      "Cái gì mà lên được sảnh đường? Được lắm! Ngươi đây là mắng cả ta ?! Đồ ranh con, bạch nhãn lang, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước ta nên bóp chết người , đỡ phải làm ta tức chết!" Triệu thị biết xấu hổ gào to, bên còn dùng ánh mắt nhìn về phía Bố Ngự Đình, chờ giống thường ngày chủ động nhận sai, bà dễ dàng nắm được và Trương Vi Vi trong tay.

      Chỉ tiếc, lần này bà đem tất cả những gì có thể mắng ra mắng hết, Bố Ngự Đình vẫn lạnh nhạt như cũ, nhận lỗi với bà.

      Thái độ của như vậy khiến Triệu thị ngây cả người, tức giận đến lên lời, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn , giống như muốn ăn thịt .

      Thẩm Tuệ Tâm thấy tình thế đúng, vội vàng bày ra biểu tình khiến trách, con ngươi trong trẻo giống như đau lòng.

      "Biểu ca, sao huynh có thể như vậy, nghe huynh như vậy, đau lòng biết bao nhiêu!"

      Bộ dạng nàng ta hề giống với nữ nhân nông gia, gương mặt trái xoan trắng mịn, đôi lông mày mảnh cùng với đôi mắt sáng, vẻ mặt khẽ rủ xuống, liền khiến người khác thương, lại thêm câu như vậy, nếu phải là nàng ta tự mình , chỉ sợ Bố Ngự Đình cũng giống những người khác, tưởng rằng người nào bắt nạt nàng ta.

      Nhưng mà, chiêu dùng lâu cũng bị nhìn thấu, giờ cùng là người gương mặt như vậy ra, trong mắt lại đầy toan tính, trong lòng cảm thấy phiền chán.

      Trước kia cho rằng chuyện hậu viện đều là chuyện của nữ nhân, cũng quan tâm nhiều, bây giờ nghĩ lại, nét bút hỏng lớn nhất của kiếp trước, có lẽ là nhìn tâm tư của những nữ nhân này.

      Triệu thị thấy có người giúp bà ta chuyện, cũng co được dãn được chửi ầm lên nữ, ngược lại dùng ánh mắt ác độc nhìn vợ chồng con lớn, oán hận , "Cũng chỉ có Tuệ Tâm tri kỷ hiểu được ủy khuất của ta, uổng phí tâm tư mấy năm nay của ta, hừ! Người ta có tiền lại cưới con của Tri phủ, vậy nên lão bất tử ta đây tính là cái gì! Nhưng mà đáng thương cho con đứa bé ngoan, vốn là để con làm thiếp là ủy khuất, ngày hôm nay lại gây ra phong ba lớn đến như vậy, còn phiền toái đến Vũ nhi thay người ngoài đó bái đường."

      Bố Ngự Đình biết mỗi câu của mẫu thân đều là nhắm vào mình, mặt lại có biểu gì, nhưng mà nghe thấy có người thay bái đường, như cười như nhìn Thẩm Tuệ Tâm : " ra biểu muội Thẩm gia cùng Vũ đệ bái đường? Vậy là vừa vặn sao, dù sao hôm nay nâng vào là thiếp, cũng chú ý nhiều, từ từ rồi để Vũ đệ nhận người về viện ! Ngày hôm nay là ngày lành, cũng thể uổng phí."

      Triệu thị vừa nghe muốn thấy muốn đem Thẩm Tuệ Tâm ném vào làm thiếp cho con trai mình, lập tức lớn tiếng phản đối, " được! Con ta vừa mới cưới vợ, sao có thể..." Triệu thị được nửa, nhớ tới Thẩm Tuệ Tâm còn ở bên cạnh, sắc mặt biến xanh, vội vàng sửa chữa, "Đây là thiếp ngươi muốn nạp, ngươi giờ lại chuyển cho đệ đệ ngươi, ngươi có mưu gì?! Ngươi là ca ca, có chút chột dạ nào sao?"
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 2.2:

      Bố Ngự Đình cười lạnh, "Thê tử của con vừa mới sinh hài tử, mẫu thân cần phải đưa người tới viện của ta, dù là lo lắng con nối dõi của con nhiều, nhưng Vũ đệ thành thân hơn nửa năm mà chưa thấy có tin tức gì, phải là cần lo hơn con sao? Con đây là thông cảm cho tấm lòng của mẫu thân mà!"

      Những lời vừa khiến cho Triệu thị tức đến đau tim, sắc mặt Thẩm Tuệ tâm càng thêm trắng bệch, bộ dạng của hai người đó vừa tức vừa giận lại ra lời, Trương Vi Vi chỉ cảm thấy buồn cười.

      Nàng quả nghĩ tới, trượng phu ngày thường hay mở miệng , mở miệng ra liền có thể tức chết người!

      Nhưng mà, đừng trước kia nàng chưa từng thấy mồm miệng sắc bén như vậy, từ sau khi nàng sống lại, khi gặp lại Bố Ngự Đình lần đầu tiên, nàng liền cảm thấy có gì đó giống, nàng sống lại mang theo hiệu ứng bươm bướm lớn như vậy sao?

      Sắc mặt Triệu thị lại thay đổi, lâu mới mở miệng cái gì đó, Trương Vi Vi cũng muốn nghe các nàng nhiều lời, ôm nhi tử từ sau lưng Bố Ngự Đình ra, thèm nhìn đến bà bà cùng Thẩm Tuệ Tâm cái, liền về phía sân viện của mình.

      đối phó được nhi tử, chẳng lẽ còn giáo huấn được đứa con dâu này? Trong lòng Triệu thị tức giận nghĩ, cũng quản tới nàng ôm hài tử, trực tiếp nhào về phía nàng.

      Trương Vi Vi ôm hài tử trong tay, nhưng cũng đều phòng hai người kia, Triệu thị vừa động, nàng lập tức tỉnh táo tránh sang bên, ngược lại Triệu thị dừng được, liền trực tiếp ngã mặt đất, ngay cả Thẩm Tuệ Tâm vốn xem náo nhiệt cũng bị liên lụy ngã sấp xuống.

      Trương Vi Vi tuyệt đối đồng tình với hai nữ nhân trước mắt này, chỉ nhàn nhạt : "Người tới! Lão phu nhân đứng vững, xem ra là mệt mỏi, còn nhanh chóng đưa lão phu nhân về phòng."

      "Ngươi là đồ ác phụ!"Triệu thị bên kêu người đỡ dậy, bên tóc tai tán loạn trừng mắt nhìn nàng, trong mắt sắp phát ra lửa, "Ta muốn bảo con ta bỏ ngươi!"

      Trương Vi Vi nhìn bà, vẻ mặt trào phúng, "Lão phu nhân, phải là bà nghĩ rằng tôi hiếm lạ lắm sao? Hưu hưu, bản nương chờ!"

      Triệu thị xong câu đó, trong lòng vô cùng vui sướng chờ nàng cầu xin tha thứ, lại ngờ rằng Trương Vi Vi có thể ra lời như vậy, khiến cho bà tức giận, trực tiếp trừng Bố Ngự Đình.

      "Ngươi có nghe thấy , nàng cũng hiếm lạ khi làm con dâu nhà chúng ta, ngươi còn nhanh chóng viết hưu thư cho nàng ta, để xem nàng ta quay về đâu! Ta muốn nhìn xem tại có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nàng ta còn có thể đến chỗ nào!"

      Bố Ngự Đình nghĩ tới mới vài câu, các nàng lại có thể ầm ĩ đến muốn viết hưu thư, đối với Triệu Thị chỉ hay gây khó có thể chấp nhận, vẻ mặt vui khuyên bảo: "Cũng phải việc gì lớn, hà tất phải làm lớn chuyện lên, để cho người khác biết, phải là thành chuyện cười sao?"

      Triệu thị đâu quan tâm tới có thành chuyện cười hay , hung tợn trừng mắt nhìn Trương Vi Vi, mắt nhíu lại, tràn đầy hung quang. "Ngươi đừng nhiều lời vô ích nữa, tóm lại cái nhà này có nàng có ta, có ta có nàng!"

      Trương Vi Vi vừa nghe xong, lập tức cười lạnh, nhìn về phía Bố Ngự Đình, xem xử lý như thế nào.

      Chuyện này cũng phải do nàng muốn nháo, sau khi nàng sống lại, nàng chỉ muốn sống cho tốt, có ý định khiến chuyện trở nên khó coi như thế này, nhưng mà lão phu nhân muốn tìm phiền toái, nàng cũng thể thoái nhượng, đành phải phụng bồi.

      Nếu là trước kia tất nhiên nàng dám, chẳng qua là đời này....nàng chết lần, còn sợ các nàng hay sao?

      Bố Ngự Đình nhìn dưỡng mẫu nhất quyết tha, trong lòng càng thêm phiền chán, vốn là tính toán giữ nguyên như trước, tìm hiểu tin tức của thân sinh, nhưng mà bà ấy lại muốn bức vợ con rời ...Cái này sao có thể được?!

      Trong nháy mắt, có quyết định, khi Triệu thị đắc ý, chậm rãi : " khi như vậy trước hết mẫu thân hãy quay về phòng , ta và Vi Vi thu dọn chuyến rồi mang hài tử rời ."

      vừa dứt lời, mọi người nhất thời đều phản ứng kịp, tất cả đều im lặng.

      Triệu thị cùng Thẩm Tuệ Tâm là u mê, phải nên là nữ kia cầm hưu thư rời phủ, sao lại biến thành vợ chồng hai người muốn dẫn hài từ cùng nhau rời ?

      Trương Vi Vi cũng dám tin, sao nàng sống lại chưa lâu, thế giới này lại thay đổi lớn như vậy?

      Từ trước đến nay lấy mẹ là trời, hoàn toàn để ý tới hậu viện, vì sao Bố Ngự Đình đột nhiên lại chút do dự đứng về phía nàng, thậm chí cả liên gia cũng cần tới, là muốn thu dọn hành lý cùng nàng xuất phủ sao?

      Là do thay đổi, hay là do nàng sống lại thế giới này thay đổi?

      Trương Vi Vi bỗng nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngoài trừ ôm chặt con trai trong tay, trong lúc này trong lòng nàng chỉ cảm thấy hoang mang, giống như lúc vừa mới xuyên qua.

      Vẻ mặt ngây ngốc của nàng toàn bộ rơi vào trong mắt Bố Ngự Đình, ánh mắt trầm xuống, trong lòng tràn ngập đau lòng.

      Quả nhiên trước đây là do thất trách, chưa từng nghĩ cho nàng, chỉ mới thay nàng vài câu khiến cho nàng lộ ra vẻ mặt thể tin được như vậy.

      chủ động ôm lấy vai nàng, thấp giọng ôn nhu với nàng: "Chúng ta thôi."

      thình lình làm ra những hành động thân thiết như vậy khiến cho nàng có chút kích động ngẩng đầu nhìn , tầm mắt hai người giao nhau trong trung, trong mắt ôn nhu nhàn nhạt, khiến cho dần bình tĩnh lại, tâm trạng bàng hoàng cũng dần nhạt .

      Nàng gì, chỉ là cười với , hai má đỏ lên càng làm tăng lên vài phần quyến rũ.

      Bố Ngự Đình đặt tất cả biến hóa của nàng vào trong mắt, thỏa mãn cười , dẫn nàng về viện của mình.

      Hành động ôn nhu của bọn họ giống như đặt tất cả mọi người ở bên ngoài, mọi người đều lẳng lặng nhìn, dám lên tiếng, mãi đến khi hai người xa, Triệu thị mới nhịn được mắng tiếng bảo nha hoàn đưa bà về phòng, chỉ còn lại mình Thẩm Tuệ Tâm vẻ mặt oán độc nhìn về phía bọn họ rời , lâu thu lại ánh mắt.

      Việc ngày hôm nay chưa kết thúc đây, cuối cùng ai khóc ai cười, cứ chờ mà xem!

      Nam nhân mà Thẩm Tuệ Tâm nàng để ý, dễ dàng buông tay như vậy!
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 2.3:

      Ngay từ đầu Trương Vi Vi còn tưởng rằng tướng công mình muốn chuyển ra khỏi phủ chỉ là thủ đoạn uy hiếp, mãi đến mười ngày sau nàng lên xe cùng với đống hòm xiểng đến nhà mới, nàng mới thể tin Bố Ngự Đình .

      Chẳng là hành động lớn như vậy, ngược lại khiến cho nàng lại có chút chắc chắn.

      Tính cách của người thể đột nhiên thay đổi lớn như vậy, mấy ngày nay nàng sắp xếp lại mọi chuyện, hình như từ lúc nạp thiếp thay đổi, toàn bộ đều trở nên giống, khiến cho nàng nhịn được hoài nghi có phải cũng là xuyên .

      Chính nàng vừa là xuyên vừa là trùng sinh, nên đối với người đột nhiên thay đổi tính cách lại càng hay chú ý tới, ngày nàng sống lại, xảy ra quá nhiều chuyện nhất thời thể suy nghĩ nhiều, nhưng càng ngày càng đúng, mỗi lần nhìn thấy , nàng nhịn được nhìn lâu hơn, chính là muốn biết, Bố Ngự Đình tại và Bố Ngự Đình nàng biết rốt cuộc có phải là người hay .

      Nếu phải, nhưng nhìn xử lý gọn gàng ngăn nắp rất nhiều chuyện, người bên trong phủ và người ngoài phủ đều có người nào nhìn ra khác biệt, nhưng muốn đến điều khác lạ là thái độ của đối với đám người Triệu thị, lạnh nhạt hơn rất nhiều...

      Trương Vi Vi càng nghĩ càng hiểu được, cuối cùng chỉ có thể vừa ăn điểm tâm, bên vụng trộm nhìn , muốn từ người tìm ra dấu vết, muốn xác định suy nghĩ của nàng là đúng.

      Bố Ngự Đình là người rất mẫn cảm, sớm phát ra nàng mực vụng trộm đánh giá , chẳng qua là muốn biết rốt cuộc nàng nhìn cái gì nên mới giả vờ biết thôi.

      Lúc này mới xử lý công việc được hơn nửa, lại vừa vặn tóm được ánh mắt vụng trộm đánh giá mình, mỉm cười nhìn nàng, tay lau mảnh vụn điểm tâm dính bên môi nàng, hỏi nàng: "Từ mặt ta nhìn ra cái gì chưa?"

      Trương Vi Vi nhìn lén bị người ta bắt được có chút khốn quẫn, vừa nghe thấy hỏi, nhịn được cảm thấy căng thẳng trong lòng, cười gượng, "A...Ta có nhìn cái gì sao? Chẳng qua là vừa vặn...thuận tiện..." Vừa , ánh mắt của nàng nhịn được chuyển .

      có cách nào khác, sống đến ba đời, nàng vẫn học được kỹ xảo trạch đấu cao thâm, cái gì mà ngoài cười trong cười, hoặc là mỉm cười che dấu ánh mắt tính kế, đối với nàng mà quá khó khăn.

      cái khác, tại chẳng qua là nàng muốn che dấu tâm tư bản thân mà cũng chột dạ được.

      "Thuận tiện? Hửm?"

      Bố Ngự Đình để cho nha hoàn tiến vào xe ngựa hầu hạ hai người, con trai cũng để cho nha hoàn bế chăm sóc, giờ phút có gì gò bó, trực tiếp kéo nàng ôm vào lòng, nâng cằm nàng lên, dùng cằm mình cọ vào mặt nàng.

      Cảm thấy vừa đau vừa ngứa, khiến cho Trương Vi Vi nhịn được đẩy ra, "Chàng...Đừng như vậy! Ta quen!"

      Bố Ngự Đình thấy mặt nàng mảng đỏ, cũng biết là do đỏ mặt, hay là vì vừa mới dùng râu cọ.

      " quen? Chúng ta là phu thê, ngay cả con cũng có, sao nàng còn có thể quen?" cười trêu chọc.

      Nghe vậy, nàng lập tức nhớ đến chuyện xưa, mạnh mẽ đẩy ra, tức giận trả lời: "Những lời này của đại gia cũng là tôt, sao ta có thể quen! Thành thân ba ngày, chỉ gặp đúng lần đêm động phòng, thành thân tháng, ta buổi sáng phụng dưỡng cha mẹ chồng, lại còn phải chăm sóc tiểu tiểu thúc, bất kể là quần áo hay ăn uống đều là do ta làm, rất giống trong nhà có hạ nhân, mà chàng ở bên ngoài có việc, hơn nửa tháng về nhà, ngay cả ngày lại mặt cũng chỉ có mình ta về, công khiến cho người nhà ta thành chuyện cười. Sau này sau khi có thai, phần lớn thời gian chàng ở bên ngoài buôn bán, thời điểm hai chúng ta chân chính ngồi xuống chuyện, từ ngày lập gia đình đến giờ, có lẽ đến 30 ngày ! Như vậy muốn ta quen cái gì!"

      Trương Vi Vi rất muốn nhàn nhạt kể ra, nhưng mà nghĩ đến những lúc có mặt, những người nhà của bắt nạt nàng như thế nào, khiến cho nàng thể giữ được bình tĩnh.

      Nàng lại hiểu, nhà mẹ đẻ của nàng quả là bởi vì tranh chấp quan trường, rời khỏi châu phủ phồn hoa đến nơi hẻo lánh, nhưng cũng phải là chết hết, nhưng mà Bố gia dưới lại coi như nàng từ nay về sau chỉ có thể dựa vào bọn họ mà sống, luôn xem thường nàng, đối với nàng luôn là lời lạnh lùng, cũng là đời trước nàng tự tin, luôn sống cẩn thận, còn tưởng rằng chỉ cần lấy lòng bọn họ có hồi báo, mới có thể tùy ý để bọn họ bắt nạt.

      Nhắc tới cũng là bởi vì nàng chút tiền vốn để dựa dẫm, trong nhà vì chuyện của phụ thân tốn hơn nửa gia sản, mặc dù người nhà vẫn ở trong nhà lớn, nhưng mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo dưa muối, phụ thân cũng chỉ có thể gả nàng cho thương gia, dùng sính lễ mới có thể thuận lợi đưa cả nhà rời khỏi chỗ đó.

      Nhưng trong nhà những gì có thể bán đều bán, ngay cả đồ cưới của nàng sớm chuẩn bị tốt cũng bị lấy ít, cho dù bổ sung ít sính lễ vào đồ cưới của nàng cũng chỉ tốt hơn nhà bình thường chút.

      Chẳng qua là lý do tự tin cũng thể gánh toàn bộ, Bố Ngự Đình trước mặt cũng phải gánh phân nửa trách nhiệm chứ? Khi nàng ở đại, ngay cả người bạn trai cũng có, xuyên đến đây chưa được bao lâu liền gả , kết quả nhà chồng dễ chọc, lão công lại lạnh nhạt, vẫn luôn nhìn thấy người, sao nàng có thể an tâm sống?

      Bố Ngự Đình bình tĩnh nhìn nàng, nghe nàng xong những lời trào phúng, đây là lần đầu tiên biết nàng phải có cá tính, mà là chưa từng chân chính biết đến.

      "Nàng oán ta." cực kỳ khẳng định .

      Trương Vi Vi buồn cười nhìn , thở dài cái, như muốn đem tất cả những khí bẩn tích lũy trong người thở ra.

      "A! Oán? , ta oán, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, dù sao những chuyện đó đều qua, giờ chút thôi, đại gia chàng cũng đừng trách ta dùng những việc nhặt này trì hoãn thời gian của chàng là được.

      Đời trước nàng có oán, nhưng oán được ích lợi gì? Ngày ngày vẫn trôi qua, ra nàng vẫn tức giận, nhưng mà nếu là oán hận cũng phải.

      Nếu như lấy thời gian để oán hận những người quan trọng, vậy cả đời nàng có gì là vui vẻ? Cho nên nàng oán, nhưng mà muốn ra phen, biểu đạt những điều mà đời trước nàng thể ra mà thôi.

      Trong lòng Bố Ngự Đình có chút rầu rĩ, biết, nếu là đau lòng, bằng là áy náy đúng hơn.

      quả chưa từng để hậu viện vào đầu, chỉ cảm thấy nữ nhân chỉ có thể ầm ĩ vài chuyện, chẳng qua là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, ầm ĩ vài câu là thôi, cần tốn nhiều tâm tư chú ý.

      Cũng bởi vì vậy, đời trước quan tâm rất nhiều chuyện, nàng vài lần nhắc nhở ngược lại khiến vui phẩy tay áo rời , thậm chí còn cho nàng có việc gì làm nên kiếm chuyện, nhiễu loạn gia đình, cuối cùng là để nàng đến biệt viện ở, đến chết cũng gặp lại nàng lần nào.

      Ngay từ đầu là muốn gặp, về sau nàng cũng nguyện gặp nữa.

      Nghĩ đến khi đó, nàng đối với chỉ là trong lòng có oán, mà là vô cùng thất vọng thôi!

      "Là sai lầm của ta..." Bố Ngự Đình thấp giọng giải thích. "Sau này, chúng ta cùng nhau sống tốt !"

      Nếu là đời trước, nghe như vậy Trương Vi Vi nhất định kích động khóc nức nở, nhưng mà giờ, nàng chỉ có suy nghĩ trong đầu - nam nhân loại sinh vật thiếu dạy dỗ!

      Trước kia nàng coi như tổ tông mà cung phụng, khắp nơi đều nhớ đến , dậy sớm, nàng còn dậy sớm hơn , làm hiền thê chuẩn bị đồ cho , chỉ kém học theo quảng cáo, quỳ xuống tất giày cho , thời tiết lạnh, mặc kệ là bên trong hay bên ngoài, xiêm y chỉ hận thể cho chính mình may toàn bộ, lại còn canh nóng nước ấm hầu hạ, chỉ sợ có chỗ tốt.

      Thậm chí những chuyện nhà vui, người nhà đối với nàng có bao nhiêu ác ý, nàng gần như chữ cũng , nhiều lắm chỉ đề phòng chút, đừng để gia sản bị người trong nhà chuyển , ngay cả khi sức khỏe của nàng tốt, còn hết sức khuyên đến phòng tiểu thiếp ngủ.

      Có đôi khi nàng cũng nhịn được mà nghĩ, khi đó sao khi đó nàng có thể hèn mọn đến như vậy?

      Quan trọng hơn là, nàng khiến cho chính mình trở thành nô lệ như vậy, đại gia vẫn là vẻ mặt quan tâm, đừng là xin lỗi, ngay cả lời hay cũng có.

      Cũng có lúc thương tâm, nhưng mà chỉ cần ngẫu nhiên mềm giọng vài câu, có lẽ chỉ là đơn giản ân cần hỏi thăm, nàng liền cảm thấy mình được thương, lại có năng lượng đầy đủ tiếp tục cố gắng làm hiền thê.

      Trí nhớ trước khi xuyên nàng chỉ còn nhớ mơ hồ, chỉ nhớ được câu - gặp được , nàng trở nên vô cùng bé, như hạt bụi. Nhưng trong lòng nàng lại là vui mừng, nở hoa từ trong bụi bậm.

      Trương Ái Linh những lời này, giống như tình đời trước của nàng.

      Mà bây giờ ngẫm lại, đời trước nàng là ngu, nếu người đến chính bản thân mình, có người nào lại nàng?

      "Đại gia, chàng sao có thể sai được? Chàng những lời này đúng là khiến thiếp ngại rồi." Trương Vi Vi nhàn nhạt cười, hoàn toàn chú ý tới hốc mắt chính mình phiếm hồng.

      Bố Ngự Đình cũng biết bất mãn trong lòng nàng giải thích hai câu liền tiêu tan, nghe nàng nghĩ đằng nẻo, lại nhìn hốc mắt phiếm hồng của nàng, thương tiếc trong lòng lại càng sâu, hạ quyết tâm về sau nhất định bồi thường nàng tốt.

      "Ta biết giờ ta gì nàng cũng tin, về sau hãy chờ xem." lại bá đạo ôm lấy nàng, khi nàng còn chưa kịp hồi phục tinh thần, nhàng hôn lên môi nàng, rồi rời , lại cố ý liếm tai nàng cái.

      "Còn cái này...Vẫn là sớm thành thói quen tốt hơn."

      xong, buông nàng ra, cầm lấy sổ sách bên cạnh bắt đầu đọc, vẻ mặt tự nhiên giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.

      Trương Vi Vi sững sờ trừng mắt nhìn , tay nhịn được sờ lên bên tai mới bị liếm, mặt đỏ bừng, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành thẹn quá hóa giận.

      "Chàng chàng chàng...." Nàng cả buổi, lại thể đầy đủ câu, lúc này nàng hận chết mình sau khi xuyên vì để làm hiền thê tận lực luyện ra vẻ đoan trang, hại nàng lúc này câu ngoan độc đều mắng ra được.

      Bố Ngự Đình quay đầu nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt hứng thú ý cười, thích thú hưởng thụ lạc thú đùa giỡn thê tử của mình.

      A! ra chuyện khuê phòng cũng thú vị, phải sao?

      Đích đến của bọn họ là tòa nhà Bố Ngự Đình đặc biệt mua để tiếp khách, bởi vì vừa mới mua, lại có người ở, sau khi để cho người làm thu dọn đơn giản chút, liền mang theo vợ con trực tiếp đến ở.

      Khác với tòa nhà cũ, bố trí của ngôi nhà này, mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, đều có phong cách riêng, phong nhã tầm thường.

      Sau khi vào cửa có thể thấy đình đài lầu các là cần phải , bên trong hồ còn có con thuyền , bốn phía còn có hoa sen tàn, khó tưởng tượng nếu là chính hạ, thuyền du hồ, bàn tay trắng nõn nghịch nước, cảnh đó rất hài hòa.

      Trương Vi Vi càng , càng vừa lòng với tòa nhà này, tức giận đối với cũng bởi vì cảnh đẹp khắp nơi đánh tan ít, hơn nữa khi đến chủ viện, nàng lại càng thêm kinh diễm, đường vào viện được trải đá, hai bên là loại các loài hoa, phía sau lại trồng ít hoa la đơn, đinh hương, mẫu đơn, các loại khác nhau, nhìn có vẻ u tĩnh lại mang theo náo nhiệt, chỉ có nàng, dù là nha hoàn theo cũng nhìn rời mắt.

      Tuy nàng là thiên kim tri phủ, nhưng mà cũng chưa từng ở sân viện nào được làm tỉ mỉ như vậy, nhìn nơi tinh xảo lại xa hoa lãng phí, so với tòa nhà cũ tốt hơn biết bao nhiêu lần.

      Trương Vi Vi vừa vừa nghĩ, nhìn tòa nhà, nàng có thể đại nhân đại lượng so đo với chuyện ở trong xe nữa.

      Tuy rằng hảo hảo ở cạnh nàng, nghe xong trong lòng nàng rất cao hứng, nhưng cao hứng là cao hứng, nàng cũng ngốc mà khinh địch cứ như vậy mà tin tưởng.

      Tục ngữ có câu, nam nhân mà có thể tin, heo mẹ cũng có thể trèo cây rồi.

      Trong đầu Trương Vi Vi suy nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng tươi cười lại biến mất, mãi đến khi nàng tiến vào "Linh Lung các", nhìn thấy ba nữ nhân trong sân, trong nháy mắt nụ cười của nàng cứng lại.

      Thẩm Tuệ Tâm mặc y phục hồng nhạt, mềm mại đứng đó, phía sau là hai nữ nhân trang điểm nồng đậm, vừa thấy nàng tiến vào, ba người đồng thời hành lễ.

      "Phu nhân, lão phu nhân người cùng đại gia chuyển ra nhất định thiếu người hầu hạ, đặc biệt bảo ta dẫn theo hai người đều cùng hầu hạ đại gia." Thẩm Tuệ Tâm thái độ kiêu ngạo siểm nịnh, lấy danh nghĩa Triệu thị, cho rằng Trương Vi Vi thể phản đối. Khóe miệng Thẩm Tuệ Tâm khẽ nhếch, giống như nụ cười của người chiến thắng.

      Bọn họ muốn bỏ lại nàng, nàng cứ theo ý nguyện của bọn họ, chỉ cần đại gia vẫn nghe lời lão phu nhân mà , chính thê Trương Vi Vi này, dù là mất hứng cũng thể đuổi nàng ra ngoài.

      Tâm trạng vui vẻ của Trương Vi Vi, trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Tuệ Tâm tất cả đều tan biến, nàng lạnh lùng cười, nhìn người trước mắt như đóa sen trắng, trong nội tâm lại đầy nước bùn, thu lại ánh mắt kinh ngạc, để nha hoàn đỡ tay, từ từ tiêu sái đến trước mặt Thẩm Tuệ Tâm.

      Trương Vi Vi ngạo mạn liếc xéo nàng ta, hơi nhếch miệng, giọng : "Thẩm Tuệ Tâm, ngươi cho rằng chỉ cần giống như con gián đập chết bám lấy Bố Ngự Đình, chàng ngươi sao, khiến cho lòng ta khó chịu sao? Vậy ngươi sai lầm rồi, với ta mà , quấn quít làm phiền của ngươi chỉ khiến ta cảm thấy ghê tởm, khiến ta càng muốn bóp chết giống như đập chết con gián, hung hăng khiến cho ngươi biến mất thôi."

      Đối với Bố Ngự Đình nàng có oán hận, nhưng đối với nữ nhân này, nàng nửa điểm cũng mềm lòng, người xen giữa hôn nhân của người khác, tiểu tam mang lòng gây rối, khí thế ngược lại rất lớn, nhưng nàng cũng để nàng ta có cơ hội cưỡi lên đầu nàng.

      Thẩm Tuệ Tâm bị lời nàng dọa nhảy dựng lên, sắc mặt hơi tái, lại vẫn giả bộ trấn tĩnh nhìn lại nàng, "Ta quả là lão phu nhân đưa tới, nếu là có chuyện gì, ngươi tuyệt đối phải cho công đạo." Nàng ta xong, giống như là để cho chính mình có chút tự tin.

      Trương Vi Vi nở nụ cười, cười ông trời của nàng, cũng cười chính mình lúc trước vậy mà ứng phó được nữ nhân như thế này.

      Nàng thu lại ý cười, ánh mắt lạnh lùng đảo qua hai nữ nhân sau lưng Thẩm Tuệ Tâm, giọng như là tiếng vọng địa ngục, "Yên tâm , nếu ngươi may gặp chuyện, cảnh ta bị lão phu nhân trách phạt, ngươi cũng nhìn thấy được nữa rồi."

      Nàng rất thong thả, vừa vặn thu vào mắt vẻ mặt biến sắc của ba nữ nhân kia, trong lòng nhịn được cảm thấy sảng khoái.

      Ha ha! Trận chiến chính thất cùng tiểu tam biết xấu hổ, xem ra là nàng dẫn trước thắng lợi rồi!
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 3.1:

      Bố Ngự Đình chuyển đến nhà mới, còn chưa kịp vào phòng nghỉ chút, quản đến báo tin, khiến phải bỏ hết lại, trực tiếp bảo quản triệu tập người đến họp tại thư phòng.

      "Ngươi giờ có người bắt đầu tập hợp lương thảo chuyển đến Tây Bắc rồi sao?" ngồi ở vị trí chủ vị, hai mắt khép hờ, hai tay đặt bụng, giống như suy nghĩ.

      Đại quản gia giọng bẩm báo : "Đúng vậy, phía dưới mọi người cảm thấy lần thu lương này có liên quan đến việc Tây Bắc mưa lớn, lần này giá lương chắc hẳn có dao động, cho nên bắt đầu có hành động tích trữ lương, lần này chúng ta nên làm gì để bắt kịp?"

      Trăng có lúc tròn lúc khuyết, mọi nơi cũng phải lúc nào cũng mưa thuận gió hòa, trong vòng năm có đủ các nguyên nhân do thiên tai do con người, dẫn đến giá thị trường có nhiều lần lên xuống.

      Bố Ngự Đình thân là người đứng đầu nghiệp hội ba tỉnh phía Nam, trước kia cũng là dựa vào ánh mắt tinh chuẩn nắm bắt được thời cơ, mua thấp bán cao, tích lũy vốn.

      Cơ hội giống như vậy, chỉ cần là thương gia có chút thực lực đều bỏ qua, nhưng thương hành giống như lại nhất định mỗi lần đều ra tay, dù sao đôi khi lũng đoạn thị trường cũng phải chuyện tốt.

      Lần này chuyện ở Tây Bắc chẳng những có rất nhiều người chờ đợi, dưới tay ít quản nghĩ đến nhưng chắc chắn, cho nên mới vội vàng cho để quyết định.

      đời trước, lấy kinh nghiệm phán đoán đấy chẳng qua là cơn mưa lớn bất ngờ, tuy hề thiếu lương mất mùa, nhưng chờ mấy ngày qua, giá lương vẫn có thể quay về bình thường, cho nên ngay từ đầu tham dự trận thu lương này, ngờ trận mưa này, mới đầu quả chỉ mưa 3, 4 hôm là ngừng, về sau ngày càng u nhiều mây, cũng khiến tất cả mọi người cho rằng thời tiết càng ngày càng lạnh, mưa cũng rơi nữa, sau đó lại mưa phùn nửa tháng, tiếp theo trong đêm, mưa lớn như đổ chậu, liên tiếp mưa hơn nửa tháng.

      Mưa rơi hơn nửa tháng, khiến cho giá lương trong nháy mắt bị kéo lên, lúc này chỉ có những hiệu buôn thu lương, ngay cả đại thương gia như Bố Ngự Đình cũng bắt đầu tham dự.

      Mà giá lương đồng thời tăng vọt, lũ lụt ở Tây Bắc lại càng nghiêm trọng hơn, chỉ là giá lương, ngay là dược liệu cùng đồ dùng cần thiết đều tăng giá, Bố Ngự Đình từ lúc theo thương đến giờ chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, mọi người giống như điên lên từ tích trữ, qua tay, khiến cho cảm thấy bất an, chỉ có thể nhắc nhở cầu chính mình thân cận tốt cùng với thương gia và thủ hạ hành hội, vào thời điểm giá cả sai biệt làm liền rời tay.

      Cũng may là làm như vậy, về sau mới phải chịu tai họa ngập đầu.

      Lần lũ lụt này, tổng cộng ảnh hưởng đến 16 châu Tây Bắc, tạo thành nạn dân tổn thất thảm trọng, lưu dân vô số, khiến cho triều đình phái Ngự sử giám sát, kết quả phát lương thương thu lương quá độ, tạo thành dân đói khắp nơi, thậm chí còn lén lút đến những châu khác, kết quả đợi tất cả thương nhân kịp phản ứng, Ngự sử liền lấy danh nghĩa thu lương hại dân, giam mấy lão bản của mấy hiệu buôn tăng giá cao, ngay cả những thương gia lớn giống như cũng có hai người ngã ngựa.

      Trong thời gian ngắn, giá hàng nhanh chóng ổn định, lưu dân ngày càng tốt hơn nhiều, chỉ là lúc trước cho rằng có thể kiếm được lời lớn, có ít người bởi vì vậy mà ngã đau.

      Sống lại đời, Bố Ngự Đình biết lần này là kỳ ngộ, cũng là ván cược lớn, tiến vào trận phải nhanh, lối ra cũng phải làm gọn gàng sạch , để lại dấu vết, nếu để lại dấu vết cho Ngự sử kia lần ra, nhất định thấy máu được.

      Đời trước tuy thoát ra được nhanh, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, có số việc thể nào làm mà lưu dấu vết, để trở thành những người táng gia bại sản, cũng tốn ít ngân lượng chuẩn bị.

      Trầm ngâm lát, bản tính thương nhân trong Bố Ngự Đình vẫn khiến có cách nào mà buông tha cơ hội tốt như vậy.

      "Dùng tất cả vốn mang ra thu lương, chỉ lương thảo, ngay cả những dược liệu cần thiết cần dùng khi có lũ lụt cũng thu, sau khi cất kỹ, đưa tới Tây Bắc vội, tích trữ ở kho lúa gần đó, đến lúc đó đợi lệnh của ta." mở mắt ra, trong mắt phát ra bình tĩnh.

      Đại quản cau mày, vì sao chủ tử lại đột nhiên ra quyết định như vậy.

      "Lần này chẳng qua là lần giá lương lên xuống nho , cấp dưới chẳng qua là chắc nên mới... Có cần thiết phải làm lớn như vậy sao?"

      Bố Ngự Đình biết lúc này vẫn còn trẻ, tuy có thủ đoạn, nhưng người bên dưới vẫn còn vài người hoài nghi, cũng giận, chỉ cười nhạt bí hiểm.

      "Con người sao có thể đoán được ý trời? Tuy rằng chỉ là cơn mưa , nếu mưa lâu, cũng đủ để tạo thành cơn sóng gió động trời, mà chúng ta có thể làm gì, đương nhiên là từ trong nguy hiểm cầu phú quý rồi." nhàng , nhưng đôi mắt lại nheo lại đầy uy thế, chứng tỏ cho phép người nào hoài nghi quyết định của .

      Các quản đều cúi đầu, dám nhìn thẳng , thấp giọng đáp lại, nhanh chóng rời phủ chuẩn bị.

      Xử lý xong chuyện lớn, Bố Ngự Đình suy nghĩ xác định còn quên gì, lập tức rời khỏi thư phòng, muốn hảo hảo ở cùng thê tử và con trai.

      Chẳng qua là vừa bước đến cửa, nhìn đến gã sai vặt Lưu Phong vẻ mặt tự nhiên đứng ở ngoài cửa, nhíu mày, trong mắt có chút vui, đơn giản là vì Lưu Phong buổi sáng bị phái xử lý chuyện chuyển nhà giúp Trương Vi Vi, giờ lại đột nhiên xuất ở đây, tự nhiên nghĩ đến có chuyện xảy ra.

      dừng bước, khi qua Lưu Phong nhàn nhạt : "Có chuyện gì, vừa vừa !"

      Lưu Phong vẻ mặt đau khổ, vội vàng đuổi theo bước chân chủ nhân, trong lòng khổ lại có chút do dự, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng : "Đại gia, nhà cũ đưa Thẩm di nương đến, hơn nữa hôm nay lại còn đưa đến hai vị nương nữa."

      Bố Ngự Đình cau mày, dừng bước lại, sắc mặt lạnh lùng quay đầu lại hỏi: "Người đâu? Đưa đến chỗ nào?"

      Lưu Phong cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, thấp giọng đáp: "Ở đây...Ở Linh Lung Các, phu nhân vừa gặp bọn họ rồi."

      Ánh mắt Bố Ngự Đình lạnh như băng chiếu lên người , trầm mặc , Lưu Phong chịu được loại uy thế này, thiếu chút nữa là quỳ mặt đất, trong lòng thầm mắng mấy xú tiểu tử kia, lại để cho lão tử đội cái nồi đen này.

      bị sai đến chăm sóc phu nhân cho tốt, vừa biết tin Thẩm di nương gặp phu nhân liền chạy đến, tuy rằng phu nhân khiến các nàng phải kinh sợ, việc này vẫn là nên với chủ tử.

      Khóe môi Bố Ngự ĐÌnh mấp máy, sau đó hỏi: "Phu nhân có ?"

      "Phu nhân, phu nhân..." Lưu Phong toát mồ hôi, ấp a ấp úng ra lời.

      phải , mà là nên lời! Chẳng lẽ có thể là phu nhân coi các nàng giống như con gián, muốn đập chết? như vậy đến cũng mong chính mình nghe thấy, sao có thể với đại gia được chứ!

      Bố Ngự Đình thấy bộ dạng lắp bắp của , cũng kiên nhẫn đợi thêm nữa, "Được rồi, cần phải , ngươi tra ràng cho ta, rốt cuộc là ai để lộ tin tức, còn có ai là người tự chủ trương mở cửa."

      Lưu Phong vốn cho rằng mọi chuyện qua, nghĩ tới đại qua quay đầu liền nhớ đến chuyện này, khiến cho trái tim của như muốn nhảy ra ngoài.

      "Đại gia, vậy người kia....đánh hay là đuổi ra ngoài?" Những người đó dù sao cũng có chút hiểu biết, còn muốn cầu xin thay họ.

      Bố Ngự Đình lạnh lùng nhìn , ánh mắt túc sát này khiến cho Lưu Phong rùng mình, cũng dám nhiều thêm chữ.

      biết, chuyện này đụng phải nghịch lân của đại gia rồi.

      Nếu có người lộ ra tòa nhà này của đại gia ở đâu, Thẩm Tuệ Tâm cũng có khả năng tìm tới cửa, phải là ít nhất nhanh như vậy, lại đến nếu phải là thủ vệ hoặc là người làm , cũng dễ dàng đưa người tới như vậy.

      Ngày hôm nay may mắn là di nương, nếu là người có mưu, chỉ sợ ngay cả cơ hội chịu tiếng xấu cho người khác cũng có, trực tiếp quỳ xuống nhận tội thôi.

      Lưu Phong sau khi hiểu , nhịn được rùng mình cái, nhìn bóng lưng đại gia xa, chỉ cảm thấy chính mình còn có thể tiếp tục làm công việc này, mà phải trực tiếp bị bán phải may mắn bình thường.

      Lưu Phong lau mồ hôi lạnh, quay đầu xử lý những người phạm vào điều kiêng kị của đại gia, việc này cũng thể để lâu, ánh mắt ngoan độc vừa rồi của đại gia, muốn nhìn thấy lần thứ hai đâu.
      Ly Vũ, Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :