1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Trùng sinh đích nữ họa phi - Thiên Sơn Trà Khách

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 6: Khuyên can
      Editor: Lạc Huyên
      Beta-or: Diệp Nhược Vân

      ••• === ====== === •••


      Mọi vật đời nhất định đều có quy luật tương sinh tương khắc, có có dương, có đắng có ngọt, có người giàu dĩ nhiên cũng phải có người nghèo. Phố Đông phồn hoa náo nhiệt, phố Tây lại đổ nát vắng vẻ.

      Dường như hoàn toàn khí vui mừng của năm mới. đường ở phố Tây dân chúng mặc áo khoác đơn giản mỏng manh, dáng vẻ vội vàng chạy tới chỗ này chạy chỗ kia, càng có tâm tình thảnh thơi đón tết. Phần lớn mặt mọi người là biểu cảm thờ ơ lạnh lùng, so với vấn đề cấp bách trước mặt là chi phí ăn mặc hình như ngày tết cũng quan trọng lắm. Chỉ có vài gia đình bên đường là có dán giấy hồng câu đối xuân cửa và treo đèn lồng cũ kỹ, lờ mờ có chút cảm giác của năm mới

      Mấy đứa trẻ chơi đùa với cúc áo vừa nhặt được trước cửa hàng son phấn, thỉnh thoảng ngẩng cái mặt bẩn thỉu lên hiếu kỳ nhìn ba người Tưởng Nguyễn, rồi lại quay đầu tiếp tục hứng thú chơi với mấy cái cúc áo vừa nhặt của mình.

      Ngược lại cũng có người bán hoa mai ở quán hàng rong, đất bày vài cái bình sứ cũ sứt mẻ miệng, bên trong cắm lưa thưa vài cành mai hồng gần héo rũ, hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy mấy người Tưởng Nguyễn, vội vàng la hét: “Mai hồng xinh đẹp, tiểu thư cần phải mua cành, đặt ở trong phòng để ngắm, tại còn có hương thơm!”

      “Mai hồng này bán thế nào?” Liên Kiều hỏi.

      Người bán hàng rong xòe bàn tay ra: “ đắt, năm đồng thôi.”

      “Thế mà đắt.” Liên Kiều ngạc nhiên : “ mua.”

      “Ôi ôi ôi,” người bán hàng rong thấy thế, vội vàng : “Được rồi, vậy ba đồng , thể ít hơn nữa, đứa trong nhà vẫn chờ để được ăn bữa cơm nóng a.”

      Liên Kiều còn muốn chèn ép hạ xuống chút, Tưởng Nguyễn mở miệng : “Ta muốn mua toàn bộ chỗ này.”

      Bạch Chỉ sững sờ, có chút đồng ý : “Tiểu thư, bây giờ bạc của chúng ta rất eo hẹp. . . . . .”

      Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Làm theo lời ta , giữ lại những cành hoa này còn có chỗ dùng.”

      Bạch Chỉ cũng gì nữa, lấy ra hơn nửa số tiền đồng từ trong túi vải đeo bên người trả cho người bán hàng rong. Người bán hàng rong cũng ngờ đột nhiên có khoản làm ăn này, ngày thường ở đường phố Tây đều là người nghèo khổ, dĩ nhiên bỏ tiền mua mấy bông hoa, nhưng hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Vì vậy dứt khoát đem cả bình sứ đựng mai hồng đặt trong tay Liên Kiều: “Sang năm mới, chúc tiểu thư nhiều điều tốt lành, cái bình sứ này ta cũng xin tặng tiểu thư.” xong liền thu dọn đồ đạc rời .

      Liên Kiều cầm bình sứ đựng mai hồng trong tay, rốt cuộc vẫn nhịn được mà hỏi: “Tiểu thư mua những cành mai này làm gì, mặc dù đẹp mắt, nhưng cũng cần phải mua nhiều như vậy, mà mấy bông hoa này vài ngày nữa héo, chẳng thà để tiền ăn mấy cái bánh xuân còn tốt hơn. ”

      “Hoa này cũng phải để ngắm.” Tưởng Nguyễn vừa về phía trước vừa : “Mà là tặng.”

      “Tặng?” Liên Kiều tò mò nhìn về phía nàng: “Tặng ai?”

      Tưởng Nguyễn trả lời. Mấy người tiếp tục tới chợ của Phố Tây.

      Khu chợ ở phố Tây là nơi náo nhiệt nhất, kể ra , cũng là nơi tốt xấu lẫn lộn nhất, loại người nào cũng có, chính vì thế, ở chỗ này có xảy ra chuyện gì đều lạ lùng, mà thường thấy nhất gì bằng việc bị kẻ trộm ‘nhớ nhung hỏi thăm’.

      Trước mắt chính là chuyện như thế. Ba người vừa mới tới khu chợ, nhìn thấy mọi người vây quanh lại với nhau tạo thành vòng lớn, bên trong biết cái gì mà nhao nhao ầm ỉ. Thấy Tưởng Nguyễn dừng bước, Liên Kiều suy nghĩ chút, rồi thầm với Bạch Chỉ vài câu, hai người chen chúc trong đám đông, tách ra con đường để Tưởng Nguyễn tới.

      Ba người vừa vào đám người, hiểu tình hình ở bên trong. Chỉ thấy ở giữa có hai người giằng co, người lớn tuổi râu tóc trắng phau, lúc này nổi giận đùng đùng, mặt đỏ tía tai, nổi đầy gân xanh. Nhưng người khác chỉ là nữ hài tử khoảng bảy tám tuổi, đầu cúi thấp nước mắt lưng tròng.

      Liên Kiều vỗ vỗ vai người bên cạnh, thầm mấy câu, rồi quay đầu với Tưởng Nguyễn: “Chuyện là lão thái gia này bị tiểu nương trộm bạc, tiểu nương lại mình trộm, sau đó nhanh chóng khóc ầm lên.”

      Tiểu nương bị đống người vây quanh, sắc mặt tái nhợt vô cùng, trong tay nắm thỏi bạc chặc, hai mắt trợn to trông hết sức yếu đuối bất lực. Nhìn lại lão đầu nổi giận kia, mặc cái áo choàng hai lớp bông màu vàng sẫm, tức giận làm cả bộ râu run run, giọng lớn, gần như hét to vào mặt tiểu nương: “Ngươi! Tiểu nương này, tuổi còn lại giở mánh khóe trộm cắp, có giáo dưỡng!”

      Truyện được đăng tại Diệp Gia Quán và Diễn đàn LQĐ.

      Có người nhìn được, mở miệng lại: “Lão đầu cần gì phải chuyện khó nghe như thế, hung hăng dọa nạt với tiểu nương, sống đến từng tuổi này chẳng lẽ là vì ỷ lớn hiếp à? biết xấu hổ!”

      “Ngươi. . .” Lão đầu tức giận nên lời.

      “Hơn nữa ngươi làm sao chứng minh là nàng trộm bạc của ngươi?” Người nọ cũng buông tha: “Chỉ là tiểu nương bảy tám tuổi sao có thể trộm bạc của ngươi? Là ngươi cẩn thận hay là nha đầu kia thần thông quảng đại? Hừ, chừng là ngươi cố ý muốn lừa gạt bạc của tiểu nương!”

      Lời này vừa được ra, người xung quanh ngay lập tức hùa theo: “Đúng rồi đúng rồi, chỉ là tiểu nương, làm sao lại có bản lãnh trộm đồ được?”

      “Trước khi dối cũng biết suy nghĩ chút.”

      “Nhất định là muốn lừa gạt bạc của tiểu nương rồi!”

      Người xung quanh bắt đầu thảo luận sôi nổi, ai bảo mà cùng chỉ trích lão đầu kia, giống như lão đầu kia chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Lão đầu tức giận đến mức bộ râu run lên, vẻ mặt đỏ bừng dường như có thể chảy ra máu, câu cũng nên lời, chỉ có đôi môi run rẩy thở hổn hển.

      đáng thương.” Liên Kiều thở dài.

      Tưởng Nguyễn nhìn nàng: “Ngươi cũng cho rằng lão muốn lừa gạt bạc của người khác sao?”

      “Dĩ nhiên phải.” Liên Kiều : “Lừa gạt được người khác, nhưng lừa được nô tì. Lúc trước còn ở nông thôn, loại nha đầu ranh ma láu cá này nô tì thấy nhiều, ràng là lừa gạt mà. Bạch Chỉ, thấy đúng hay ?”

      Bạch Chỉ gật đầu cái.

      Liên Kiều : “Hôm nay coi như lão thái gia này xui xẻo, đáng thương.”

      Trong mắt Tưởng Nguyễn thoáng qua chút khác thường.

      thực tế, đúng như lời Liên Kiều , mánh khóe lừa gạt của tiểu nương cũng phải sáng suốt, trong đám người cũng có người nhìn thấu thủ đoạn của nàng. Chẳng qua phố Tây là nơi tập trung dân nghèo, bản thân là có tính bài xích đối với những người từ bên ngoài đến. Với những người ở đây lão đầu này cũng chỉ đơn giản là người xa lạ, nếu là người xa lạ nên chèn ép, vì vậy hôm nay nhất định tiểu nương này thắng. Còn lão đầu thế nào cũng bị gán cho cái tội danh là lừa gạt.

      Như vậy, nàng nên làm gì đây?

      Tưởng Nguyễn bỗng dừng lại, nhàng đẩy Bạch Chỉ che chắn trước mặt ra.

      Bạch Chỉ hoảng sợ, thấy động tác của Tưởng Nguyễn vội vàng mở miệng ngăn cản: “Tiểu thư thể, tốt nhất chúng ta đừng chen vào chuyện này.”

      Quan trọng phải là , mà là thái độ của những người xung quanh. Cho dù tiểu thư nhà mình ra mặt khuyên can, chẳng qua cũng bị cho rằng cùng là người bên ngoài tới biết phân biệt phải trái rồi bị công kích mà thôi. Lão đầu coi như xong, đơn giản là mất mặt lần, nhưng tiểu thư nhà mình lại là tiểu thư của thế gia vọng tộc, cho dù bây giờ bị đưa về sống ở thôn trang, nhưng thân phận cũng thể thay đổi được.

      Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Bạch Chỉ, tránh ra.”

      Bạch Chỉ sững sờ, Tưởng Nguyễn tiến lên vài bước, xuất trong tầm mắt của mọi người.

      nhàng mở miệng : “Lão tiên sinh cần tức giận, đời này đều có đúng có sai, mặc dù nhất thời ràng, cuối cùng cũng lộ ra chân tướng, cần gì phải nổi giận mà làm tổn hại đến thân thể của mình, chẳng phải là mất nhiều hơn được


      Chương 7: Để bạc chuyện
      Editor: Lạc Huyên
      Beta-or: Diệp Nhược Vân
      ••• === ====== === •••




      Dưới tình huống mọi chuyện nghiêng về bên, đột nhiên có người ra chuyện thay lão đầu, ánh mắt của mọi người cứ thế mà tập trung lên người vừa chuyện.

      Bạch Chỉ và Liên Kiều trước sau che chắn cho Tưởng Nguyễn, tránh cho người khác đụng phải nàng.

      Ánh mắt của mỗi người đều khác nhau, Tưởng Nguyễn cũng né tránh, chỉ đứng đó mặc cho người ta quan sát đánh giá.

      Lão đầu kia tức giận mặt đỏ tía tai, bất chợt nghe được câu an ủi, chỉ cảm thấy giọng nhàng dịu dàng, xen lẫn chút mát mẻ thấm vào lòng người, tuy là mùa đông, lại giống như cơn gió mùa hè, quét sạch mọi ấm ức phẫn nộ trong lòng lão, nội tâm dần bình tĩnh lại. Kinh ngạc qua rồi cũng giống mọi người cùng quan sát đánh giá người vừa .

      Chỉ thấy tiểu nương khoảng mười tuổi đứng trong đám người, nàng và lời thành thục như người trưởng thành hoàn toàn hợp nhau, dáng người cũng bé, tuy nhưng làm cho người khác thể nào xem . Tiểu nương này có lẽ là vì cuộc sống khó khăn nên màu da và môi mới tái nhợt như vậy nhưng ngũ quan lại cực kỳ thanh tú, mũi cao môi đào, đẹp nhất là đôi mắt to dưới hàng lông mày đen dày. Hàng mi được chau chuốt nhưng lại cong lên đen nhánh, cái nhìn nhàn nhạt và sâu, cứ thế thẳng vào lòng người. Đôi mắt cực kỳ thuần khiết, đuôi mắt hơi dày lên, nhìn vào tự nhiên thấy có chút quyến rũ, nếu đến lúc trưởng thành, chăm sóc tốt, sắc đẹp này làm cho người ta kinh hãi.

      Mặc dù nhìn tiểu nương này có sẵn nét xinh đẹp kiều diễm, người lại tản ra loại khí lạnh khó mà diễn tả được, nàng chỉ yên lặng đứng đấy nhưng lại có cảm khác nên lời, làm cho người khác có cách nào khinh thường, thậm chí còn có chút cảm giác sợ hãi.

      Lão đầu nhíu mày, tiểu nương như vậy, bên người lại có hai nha hoàn theo. Nếu là tiểu thư của gia đình giàu có mà ăn mặc như vậy là quá đơn sơ, nếu là nữ nhi của gia đình bình thường, dáng vẻ này khí thế này lại giống như gia đình có thế nuôi dưỡng ra được.

      Tưởng Nguyễn bình thản đứng đấy, nữ hài tử bên nhìn nhìn, lại bắt đầu òa khóc, vừa khóc vừa thút thít : “Ta có, ta có trộm bạc. Nương, ta có trộm bạc!”

      Ở đây ồn ào, thấy phụ nhân mặc áo vải bông ra từ trong đám người, hai ba bước tiến lên phía trước che chở nữ đồng ở phía sau lưng, nhìn thoáng qua lão đầu và Tưởng Nguyễn đầy thù địch, lớn tiếng : “Các ngươi muốn làm gì Xảo nhi của ta, hai người ức hiếp người, ỷ lớn hiếp , chẳng lẽ biết xấu hổ sao?”

      Liên Kiều nhịn được, đợi Tưởng Nguyễn chuyện, dẫn đầu nhảy ra ngoài, cười : “Vị phu nhân này, lời này sai rồi, tiểu thư nhà ta chỉ đứng ra câu công bằng. Đâu phải ức hiếp khuê nữ của ngươi, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, tiểu thư nhà ta có đánh nàng, mắng nàng sao? Hơn nữa, ỷ lớn hiếp sao? Nhưng ta nhìn ra được tiểu thư nhà ta so với Xảo nhi nhà ngươi lớn hơn bao nhiêu, ai lại giống như khuê nữ nhà ngươi ồn ào rêu rao trước mặt mọi người a. Ỷ lớn hiếp , ỷ nhiều hiếp ít, ta thấy ai ức hiếp ai còn chưa chắc, ta nhổ vào!”

      Phụ nhân kia cũng sững sờ, dường như ngờ tới nhìn Liên Kiều yếu đuối như thế nhưng mắng chửi người lại có thở hổn hển chút nào, nhất thời cũng biết trả lời ra sao, đến lúc hiểu được thẹn quá hóa giận, muốn tiếp tục ăn vạ, Tưởng Nguyễn mở miệng : “Ai ức hiếp ai cũng quan trọng, quan trọng là bạc, phải sao?”

      Phụ nhân quay đầu, ôm nữ hài tử vào trong ngực, giận dữ : “Nữ nhi của ta trộm bạc, bạc này là ta cho nàng lúc nàng ra ngoài vào sáng sớm.”

      “Nhiều bạc như vậy, thế mà phu nhân lại yên tâm giao cho tiểu hài tử như vậy cất giữ, phu nhân rộng lượng làm cho người khác phải bội phục.” Tưởng Nguyễn thản nhiên , biết là cố ý hay vô tình, cực kỳ nhấn mạnh chữ “tiểu”. Xung quanh bắt đầu vang từng đợt cười vang. Vị phụ nhân này vừa mới khuê nữ nhà mình tuổi còn , nhưng lại giao cho nàng số bạc lớn, giải thích như thế quả có chút miễn cưỡng.

      “Ta…ta đưa cho nàng ra ngoài mua đồ.” Phụ nhân có chút buồn bực.

      “Phu nhân muốn mua cái gì? Nhiều bạc như vậy, chắc muốn mua nhiều thứ, tiểu nương mang nổi sao?”

      Xung quanh càng cười lớn hơn.

      Phụ nhân càng tức giận: “Ngươi quản chuyện này để làm gì, đương nhiên là ta có đồ muốn mua. Hôm nay ta rồi, bạc này là ta cho Xảo nhi đấy, lão đầu này là bạc của , có chứng cớ hoặc là nhân chứng ?”

      Người xung quanh có ai chuyện, chứng cớ hoặc nhân chứng, có. Do dù nhìn qua tình có thể suy đoán được nguyên nhân, vẫn có người nào nguyện ý ra vì lão đầu này.

      “Các ngươi thông đồng làm bậy, cấu kết với nhau làm việc xấu. . .” Lão đầu tức giận giậm chân. Cố gắng nhớ lại nhiều từ ngữ, đáng tiếc những thứ mắng chửi đầy văn vẻ nho nhả này chút ảnh hưởng nào đối với người xung quanh.

      “Lão tiên sinh cần sốt ruột.” Tưởng Nguyễn .

      Truyện được đăng tại Diệp Gia Quán và Diễn đàn LQĐ

      Lão đầu nhìn qua Tưởng Nguyễn, nhíu mày lại, giọng điệu cứng nhắc : “Lão phu muốn liên lụy đến nương, những người này che dấu chứng cứ tội phạm của bọn , lão phu theo chân bọn họ đến cùng. Hôm nay nương ra tay, lão phu ghi nhớ, có điều hôm nay ngươi cũng chỉ là người dưng qua đường, vẫn nên tự bảo vệ mình cho tốt.” Lúc ra hai chữ “ nương”, lão đầu có chút chần chừ, gọi tiểu hài nữ có thể làm cháu của mình bằng nương quả kỳ quái, nhưng đối mặt với tiểu hài nữ này lại có cảm giác đối mặt với nữ tử trưởng thành, có cách nào đối xử với nàng như tiểu hài nữ bình thường.

      “Lão đầu nhà ngươi quả biết phân biệt phải trái. Tiểu thư nhà ta cứu ngươi, ngươi lại biết điều.” Liên Kiều nghe lời này, lập tức bực bội .

      “Liên Kiều.” Tưởng Nguyễn ngăn cản nàng, : “Lão tiên sinh cứ thế mà cho rằng ra cách nào tự bảo vệ mình?”

      “Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp?” Lão đầu cất cao giọng, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

      “Lão tiên sinh, trước hết ngươi xem bạc bị mất như thế nào .” Tưởng Nguyễn .

      “Ta có trộm bạc của ông ta, ta có trộm bạc của ông ta!” Nữ hài tử lại thét lên rồi bắt đầu khóc òa.

      “Câm miệng!” Tưởng Nguyễn lạnh lùng liếc nữ hài tử nấp trong ngực phụ nhân. Nữ hài tử vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, trong lòng nén được sợ hãi, lập tức im miệng, càng rụt cổ lại nấp trong ngực phụ nhân.

      Mọi người lấy làm kỳ lạ, lão đầu thấy thế suy nghĩ chút rồi : “Hôm nay ta vừa mới đến đây, tới hàng bánh ở đầu phố mua cái bánh rán, lấy tiền đồng trong túi tiền để trả, được lát cảm thấy có người đụng vào đồ của ta, nhìn lại chỉ thấy nữ đồng bên cạnh. Trong lòng ta cảnh giác, nên xem lại túi tiền của mình, phát bạc cách mà bay, nên bắt lấy nàng, quả tìm ra bạc ở người nàng. Ai ngờ nàng còn ngược lại, đáng giận!” Vừa xong lại trừng mắt liếc nhìn nữ hài tử còn lấm tấm mấy giọt nước mắt mặt.

      “Người bán bánh ở đâu?” Tưởng Nguyễn .

      “Là ta.” hán tử trung niên làn da ngăm đen ra, gãi gãi đầu, ánh mắt có chút trốn tránh : “Người mua bánh nhiều quá, ta nhớ được.” Lòng người ở phố Tây thờ ơ lạnh nhạt, lời này ràng là cho có lệ.

      Nữ hài tử cùng phụ nhân thấy thế, đều nhìn Tưởng Nguyễn có chút hả hê, chỉ cảm thấy Tưởng Nguyễn cách nào đảo ngược được tình thế rồi.

      “Nếu cả hai người đều cho là mình đúng,” Tưởng Nguyễn nhàng : “Vậy để cho bạc đến chuyện .”
      Chris thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 8: Tặng người mai hồng.


      Editor: Lạc Huyên

      Beta-or: Diệp Nhược Vân



      Bạc chuyện? Bạc làm sao có thể chuyện? Lời này có chút thú vị, đám người đồng loạt nhìn Tưởng Nguyễn, ngay cả lão đầu tức giận giậm chân cũng quay đầu nhìn nàng với ánh mắt đầy nghi ngờ. Bạch Chỉ và Liên Kiều trố mắt nhìn nhau, cũng biết phải với Tưởng Nguyễn như thế nào.

      Người đàn bà kia thiếu chút nữa cười ra tiếng, châm chọc: “Tiểu nha đầu, ngươi nhảm phải ? Chẳng lẽ ngươi có thể làm cho bạc mở miệng chuyện, nếu thực có bản lĩnh như vậy, thực nhanh chút để mọi người được mở mang tầm nhìn. Nếu là hươu vượn, cũng đừng khiến cho mọi người nhìn mà cười nhạo.”

      “Dĩ nhiên bạc chuyện.” Tưởng Nguyễn thản nhiên : “Ta hỏi lại lần nữa, vị phu nhân này, bạc là của ngươi hay sao?”

      “Đương nhiên là ta giao cho Xảo nhi rồi.” Bà ta hơi ngửa mặt lên, hùng hổ .

      “Tốt.” Tưởng Nguyễn : “Bạch Chỉ, ngươi tìm chậu nước trong mang tới.”

      Mọi người đều biết Tưởng Nguyễn có ý định làm gì, có người bán hàng rong bên cạnh đường : “Ta có sẵn chậu nước trong đây, nương có thể dùng lát.”

      Bạch Chỉ mang chậu nước tới, nghiêm túc đặt dưới chân Tưởng Nguyễn.

      “Mời phu nhân đưa bạc cho ta.”

      Bà ta nghi ngờ nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, nữ đồng cầm túi tiền chặt hơn nữa.

      “Phu nhân đưa bạc cho ta, làm sao ta hỏi bạc được?” Tưởng Nguyễn nghiêm túc .

      Vừa nghe được lời này, xung quanh vang lên từng trận cười, vốn dĩ người xem náo nhiệt ngày nhiều, bây giờ nhìn tiểu nương có khí chất tầm thường này đột nhiên chuyện như vậy, trong lòng khỏi tiếc nuối, nhìn thấy cũng là nương thông minh, ngờ đầu óc lại có chút vấn đề.

      Liên Kiều trừng mắt nhìn đám người xung quanh, cũng bởi vì thấy mọi người cười ầm lên thành ra người đàn bà kia mới tỏ ra tự tin, liền lấy bạc trong tay nữ đồng giao cho Tưởng Nguyễn: “Đây này, ngươi cần phải hỏi ràng đấy, tất cả mọi người đều nghe a.”

      Trong đám người ở chỗ này chỉ có ba người Tưởng Nguyễn cười, Liên Kiều và Bạch Chỉ cần phải , ông lão kia cũng nhíu chặt lông mày, cẩn thận quan sát động tác của Tưởng Nguyễn.

      Tưởng Nguyễn nắm bạc trong lòng bàn tay, mặt có biểu cảm gì, nhưng giọng nhàng vô cùng, nàng : “Bạc ơi bạc, ngươi có thể cho ta biết, rốt cuộc ai dối?”

      Người đàn bà bật cười đầy mỉa mai: “Tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng rằng cứ như thế là bạc cho ngươi biết đấy. ràng ngươi là kẻ lừa gạt, nhưng cũng đừng xem chúng ta là kẻ ngu mà đùa giỡn!”

      Tưởng Nguyễn cũng thèm nhìn bà ta, buông lỏng tay, bạc trong tay rơi vào chậu nước dưới chân, mặt nước gợn cái. Nàng : “Bạc chuyện.”

      chuyện gì?” Bà ta có chút kiên nhẫn được: “Nhiều lỗ tai như vậy, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi nghe thấy nó chuyện?”

      phải nghe thấy, mà là nhìn thấy.” Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm vào chậu nước.

      Có thiếu niên trong đám người tò mò rướn cổ lên : “Nó chuyện sao?”

      có sao?” Tưởng Nguyễn hỏi lại, thân thể bé của nàng được bọc lại trong lớp áo bông rộng thùng thình, vốn dĩ là bộ dạng cực kỳ yếu đuối giờ lại có vẻ kiên định khác thường, giống như đời này chẳng có chuyện lớn gì có thể làm lung lay phần bình tĩnh và thong dong của nàng.

      Mọi người hiểu vì sao, đều đồng loạt nhìn vào chậu nước, nhưng nhìn ra được điều gì.

      lát sau, có người dẫn đầu kinh ngạc thốt lên: “Nhìn! Mặt nước có cái gì!”

      Chỉ thấy mặt nước trong veo, lên lớp dầu mỡ nhàn nhạt, màu vàng của dầu mỡ nổi mặt nước đặc biệt nổi bật và ràng.

      Tưởng Nguyễn : “Lão tiên sinh ăn bánh rán xong cầm đồng tiền, dầu mỡ tay dính lên bạc là chuyện bình thường. Chỉ là biết phu nhân làm thế nào lại để dầu mỡ dính lên bạc đây, chẳng lẽ bây giờ phu nhân mới nhớ lại, chính mình hoặc là nữ nhi của phu nhân cũng mua bánh rán sao?”

      Giọng của nàng thản nhiên, nhưng lại để người ta nghe được trong đó có trầm bổng khác thường. Diệp Gia Quán. câu ràng đầu đuôi việc, thuận tiện chặn lại khả năng mà người phụ nữ kia có thể đưa ra lý do thoái thác, nếu tiếp tục tranh cãi, làm người khác cảm thấy giấu đầu hở đuôi.

      ra là như thế!” Có người than thở : “Vậy đó là bạc của lão đầu rồi, bởi vì mua bánh rán mới dính dầu mỡ, bây giờ bạc gặp nước mới ra, cũng xem như là bạc chuyện đấy!”

      Đám người thảo luận sôi nổi, đến lúc nhìn Tưởng Nguyễn đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tâm tư sắc sảo như vậy, hơn nữa tuổi lại còn , là làm cho người tán thưởng.

      Ông lão vẫn quan sát từng cử động của Tưởng Nguyễn, thấy nàng dễ dàng rửa sạch tội cho mình, ngoài cảm giác hết sức vui mừng còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn cũng dịu dàng hơn, cố chấp tránh xa người lạ ngàn dặm giống như trước.

      Phụ nhân ôm lấy nữ đồng trong ngực còn muốn cãi lại: “Ngươi…cái này là lời từ phía…”

      “Lão tiên sinh.” về cơ bản Tưởng Nguyễn thèm nghe lời của đối phương, nhìn ông lão rồi : “Chuyện rất đơn giản, nếu nhiều người như vậy mà thể làm chủ cho lão tiên sinh. Vậy cần phải tốn thời gian ở đây nữa, bằng tri phủ ở phố Đông hỏi câu, có lẽ có thể làm chủ giúp lão tiên sinh.”

      Người có thể làm chủ ở Huyện tri phủ phố Đông, dĩ nhiên là Huyện lệnh quan. Từ xưa đến nay dân chúng đấu với quan lại, tuy người ở phố Tây đều có tính tình thích người ngoài nhưng liên quan đến lợi ích của bản thân, người nào sẵn sàng nhảy vào vũng nước đục này, vốn dĩ là đám người ngay lập tức nhao nhao tản ra hết.

      Người phụ nữ kia thấy tình hình tốt, Tưởng Nguyễn lại thay đổi dáng vẻ mềm mại dịu dàng thành thái độ vô cùng cương quyết cứng rắn, tự biết tranh cãi tiếp cũng có lợi, lập tức ôm lấy nữ đồng : “Ta tranh cãi với các ngươi nữa, Xảo nhi, chúng ta .”

      Đợi phụ nhân rồi, Tưởng Nguyễn lấy bạc trong chậu ra đưa cho lão đầu, lão đầu nhận lấy bạc, tìm tòi nghiên cứu nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn: “Tiểu nữ oa rất thú vị, ngươi là tiểu thư quý phủ nhà nào?”

      “Lão tiên sinh cũng rất cố chấp, cũng biết là đại nhân quý phủ nhà nào?” Tưởng Nguyễn lạnh lùng . Diệp Gia Quán.

      Lão đầu sững sờ, ngờ tới tiểu nữ hài vẫn luôn giúp đỡ mình đột nhiên lại lạnh lùng với mình như vậy, nghi ngờ : “Ngươi có điều gì vừa lòng đối với lão phu?”

      “Có.” Tưởng Nguyễn đáp, thấy lão đầu lại ngẩn ngơ, mới thản nhiên : “Gặp phải chuyện tranh chấp này, lão tiên sinh hẳn là nên báo quan ngay lập tức. Lão tiên sinh cũng sống đến từng tuổi này, đạo lý nào mà biết. Hôm nay nếu có ta đến đây, có lẽ là lão tiên sinh tranh cãi cả ngày cũng có kết quả gì, chừng lại bị áp đặt cho tội danh gì đó.”

      “Ngươi cái tiểu nữ oa này,” cổ ông lão thẳng lên: “Thấy ngươi ra tay giúp đỡ, cứ tưởng rằng là người can đảm nghĩa hiệp, ngờ cũng giống những người khác vậy, phải trái đúng sai, đương nhiên phải ràng. Ta đúng, ta sợ đối đầu với bọn họ.”

      Tưởng Nguyễn suy nghĩ chút: “Cũng đúng, lão tiên sinh lớn tuổi như vậy còn cùng người khác tranh cãi ở giữa đường, khí phách làm người ta khâm phục, chắc hẳn lúc còn trẻ cũng sợ cường quyền( ý là quyền lực dạng bạo lực) như vậy, gặp chuyện đúng liền tranh cãi lý luận ngay.”

      Vẻ mặt nàng thay đổi, giọng nhàng, trong lúc nhất thời cũng biết lời này là khen ngợi hay mỉa mai.

      “Bảo kiếm lúc đầu cũng là từ mài giũa mà ra, hương thơm của hoa mai cũng từ trong rét lạnh mà có. Khi phách của lão tiên sinh lại rất giống cành mai hồng này. Bạch Chỉ, đưa cành mai hồng cho lão tiên sinh, coi như thành toàn cho đoạn duyên phận.” Tưởng Nguyễn

      Chương 9: Hung nô* lấn chủ.
      Editor: Lạc Huyên
      Beta-or: Diệp Nhược Vân
      ••• === ====== === •••



      (*Hung nô: Nô bộc hung ác)

      đường trở về, Liên Kiều nhẫn nại chịu đựng, rốt cuộc vẫn nhịn được hỏi: “Vì sao tiểu thư lại tặng hoa mai cho người kia vậy? Dù sao cũng là dùng bạc để mua mà, muốn tặng cũng nên giữ lại cành để đặt trong phòng chứ, tạo sao …lại cho người lạ?”

      “Liên Kiều, ngươi thấy ta thích hoa mai lúc nào hả?” Tưởng Nguyễn .

      “Cái này. . . Quả tiểu thư thích lắm.” Liên Kiều lắc đầu, lúc phu nhân còn sống, tiểu thư nhà mình vẫn rất thích hoa lá cây cỏ. Sau khi phu nhân qua đời, cuộc sống hằng ngày của tiểu thư nhà mình hết sức khó khăn rồi, càng có tâm tình để ngắm nghía hoa cỏ nữa.

      thích, giữ lại có tác dụng gì.” Tưởng Nguyễn thản nhiên : “ bằng thuận nước đẩy thuyền, đưa tặng cho người khác phần nhân tình.”

      “Nhưng mà nhân tình này cũng là dùng bạc mới có được.” Liên Kiều sốt ruột, chuyện cũng lưu loát hơn: “Chúng ta cũng quen biết ông lão kia, tặng có lợi ích gì?”

      Tưởng Nguyễn vừa nhanh chậm lên phía trước, vừa : “Dĩ nhiên có lợi. Mọi đời này đều có cái giá của nó, hôm nay ta tặng ông ấy mấy cành mai hồng ngày sau ắt hẳn phải trả giá lại cho ta rồi. Tất nhiên so với cành mai hồng đó cái giá cao hơn rất nhiều. Chỉ là trước mắt vẫn chưa nhìn thấy mà thôi.”

      Lời này có chút mơ hồ, Liên Kiều nghe hiểu, Bạch Chỉ im lặng đứng sau lưng, hai người đều hoang mang vô cùng. Bạch Chỉ mở miệng : “Ý của tiểu thư là ngày sau còn có thể gặp lại lão tiên sinh sao? Nhưng mà cành mai hồng đó là hôm nay thuận tay mua, cho dù tiểu thư sớm có ý ấy, nhưng làm sao biết ông lão kia xuất , hơn nữa còn xảy ra tranh chấp với người khác?”

      “Ta cũng phải thần tiên, làm sao biết trước được.” Tưởng Nguyễn thản nhiên . Giọng của nàng vô cùng, nhưng Bạch Chỉ và Liên Kiều lại cảm thấy trong giọng ấy xen lẫn chút cảm giác ớn lạnh thể giải thích, làm cho người ta nổi da gà.

      Đợi đến lúc thuận lợi về tới thôn trang, từ xa nhìn thấy nha hoàn mặc áo màu xanh lá mới tinh tới, bờ môi bôi lớp son đỏ tươi, thấy ba người Tưởng Nguyễn, lập tức kêu to đầy khoa trương: “Ôi tiểu thư của ta, trời mùa đông rất lạnh, sao người chưa khỏe lại ra ngoài rồi, đây là đâu? Nô tì tìm toàn bộ thôn trang đều tìm được người kìa.”

      “Xuân Oanh.” Liên Kiều chống nạnh, cùng ngoảnh lại: “Giữa ban ngày ngươi kêu la cái gì, chẳng lẽ tiểu thư đâu còn phải với ngươi tiếng hay sao?”

      phải là do ta lo lắng cho tiểu thư sao? Tiểu thư vừa mới khỏe hơn chút, trước mắt cũng vừa qua năm mới, nếu lại xảy ra chuyện gì hay làm sao bây giờ?” Xuân Oanh cũng phải là người hiền lành, giọng điệu khá mỉa mai.

      Truyện được đăng tại Diệp Gia Quán và Diễn đàn LQĐ

      Bạch Chỉ nhíu mày: “Ngươi cũng biết tiểu thư còn chưa khỏe, lớn tiếng như vậy làm gì, làm cho tiểu thư đau đầu.”

      Xuân Oanh chép miệng, nhìn Tưởng Nguyễn : “Tiểu thư, nô tì cũng chỉ là có ý tốt. Bây giờ tiểu thư vẫn còn bệnh trong người, nên lại lại khắp nơi, cũng đừng để cho người bên ngoài có cơ hội này kia.”

      Tưởng Nguyễn bình tĩnh nhìn nàng, Xuân Oanh cũng giống như Thu Nhạn, đều là đại nha hoàn của thôn trang. Ngày thường địa vị tại thôn trang cũng vô cùng cao. Quanh năm Thu Nhạn bận rộn với việc ở bên ngoài thôn trang, cơ hội gặp mặt Tưởng Nguyễn cực ít. Xuân Oanh chuyên quản lý chuyện bên trong thôn trang, có quan hệ thân thiết với Trương Lan, bình thường hay nịnh nọt Trương Lan, nên ít lần ngáng chân Tưởng Nguyễn. Có thể là từ ý của bên , vì vậy Xuân Oanh hề có chút tôn kính nào trước mặt Tưởng Nguyễn, xem Tưởng Nguyễn ra gì, đối mặt với Tưởng Nguyễn còn cung kính bằng với Trương Lan.

      Xuân Oanh này Tưởng Nguyễn nhớ rất ràng, tin đồn mình dụ dỗ lôi kéo Trần Chiêu ở kiếp trước truyền ra nhanh như vậy có trợ giúp của Xuân Oanh trong đó ít. Trong đám hạ nhân nàng ta là tận mắt nhìn thấy, chính vì vậy mà lời đồn đãi tản ra càng nhanh hơn, mình mới bị hủy hoại sớm như vậy.

      Xuân Oanh thấy Tưởng Nguyễn chậm chạp lên tiếng, nhìn nàng có chút bất ngờ. Đối diện với ánh mắt của Tưởng Nguyễn nhìn mình, ánh mắt kia nhàng dịu dàng nhưng hiểu vì sao lại làm cho người ta sợ hãi, giống như quan sát đánh giá người diễn trò hề sắp bị hủy diệt, vừa lạnh lùng lại vừa tiếc hận.

      “Tiểu thư?” Xuân Oanh nhíu nhíu mày.

      “Người này kia là ai?” Tưởng Nguyễn nhìn nàng, đột nhiên nhếch môi, nhàng cười, nàng cười chậm, đuôi mắt hơi nhếch lên có vẻ ngả ngớn, dường như thay đổi thành người khác, lập tức bắt đầu biểu ra nhan sắc diễm lệ. Mặc dù Xuân Oanh là nữ tử, nhưng vẻ quyến rũ ấy lại khiến ngay cả nàng ta cũng phải ngẩn ngơ, nhất thời thành lời.

      “Người này kia… phải là ngươi chứ?” Nửa câu sau của Tưởng Nguyễn kéo suy nghĩ của Xuân Oanh trở lại, khiến nàng ta sững sờ, vô ý thức lắc đầu: “Dĩ nhiên phải nô tì.”

      “Nuôi chó là dùng để cắn người bên ngoài chứ phải dùng để cắn người nhà. Nếu nuôi chó mà thấy người nhà cũng muốn om sòm ầm ĩ, ngươi biết như vậy có kết cục thế nào ?” Tưởng Nguyễn hỏi nàng ta.

      Xuân Oanh lắc đầu.

      “Đương nhiên là phải làm thịt, quả là cao lương mỹ vị (món ăn ngon và quý).” Tưởng Nguyễn nhàng , bốn chữ cao lương mỹ vị rất chậm, Xuân Oanh sững sờ nhìn chằm chằm nàng. Chỉ cảm thấy làn da trắng nõn của Tưởng Nguyễn dưới ánh mặt trời có chút nhợt nhạt, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú cũng có phần hung ác thể diễn tả được, nên tự chủ được mà lùi về phía sau hai bước: “Tiểu. . .tiểu thư, Lan ma ma vẫn còn chờ ở trong phòng đấy.”

      Vẻ mặt của Bạch Chỉ và Liên Kiều đều thay đổi, hạ nhân, lại dám dùng chữ “chờ”, biết biết dưới chút nào. Hành vi của Trương Lan ngông cuồng quá mức, trong ngày thường bằng mặt mà bằng lòng, bề ngoài thể ra làm cho người ta cách nào bắt được lỗi, nhưng lúc có ai lại đối xử với Tưởng Nguyễn vô cùng khắc nghiệt.

      chờ ta sao?” Tưởng Nguyễn thoáng ngẩng đầu: “Vậy thôi, đừng để Lan ma ma chờ lâu.” Nàng vuốt ve viền cổ áo bông màu xanh sẫm.

      Có hai người ngồi trước chậu than ở trong phòng, thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi ngồi dựa vào trong ngực của người thiếu phụ trung niên, giọng điệu có chút cay nghiệt: “Trong phòng lạnh, còn có mùi ẩm mốc, chẳng trách người nàng ta thường có mùi khó ngửi vô cùng.”

      “Phương nhi đừng bừa.” thiếu phụ khiển trách: “Dù sao nàng ta cũng là chủ tử, ngày bình thường con đừng xử quá mức, để người ta bắt được khuyết điểm.” Tuy là khiển trách, nhưng giọng điệu lại tràn đầy thương.

      Thiếu nữ thoáng ngồi thẳng chút: “Nàng ta mà cũng được xem là chủ tử à? Nhìn cái bộ dạng tồi tàn kia ràng là lão gia cũng buông tay mặc kệ rồi. Con biết nên làm như thế nào. Nương, người nhìn cây trâm vàng đầu con có đẹp hay ?” Nàng nghiêng đầu chút, để lộ ra cây trâm cài đầu bằng vàng có khảm viên trân châu to bằng hạt ngô.

      Thiếu nữ này có ngũ quan bình thường, màu da hơi đen, áo khoác màu hồng người bằng tơ lụa mới tinh có thêu hình hoa mẫu đơn, ở dưới mặc váy màu hồng nhạt, bên ngoài là lớp áo khoác vạt rời màu hồng phấn, bên hông đeo chuỗi ngọc năm màu dài, đầu cắm trâm vàng, khuyên tai chuỗi ngọc bát bảo, cổ đeo cái vòng vàng lớn. Tuy chỉ là nữ nhi của người làm ở thôn trang, nhưng cách ăn mặc người lại tốt hơn so với nữ nhi của gia đình giàu có.

      “Chất lượng rất tốt, Phương nhi cài lên nhìn rất đẹp.” Trương Lan đầy khen ngợi.

      Trần Phương cười đắc ý, muốn thêm cái gì đó, nghe thấy giọng nhạng dịu dàng ở bên ngoài: “Lan ma ma chờ ở phòng ta lâu như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hay sao?”
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 10: Thay đổi
      Editor: Lạc Huyên
      Beta-or: Diệp Nhược Vân
      ••• === ====== === •••



      Trần Phương và Trương Lan cười, nghe được tiếng nhìn về trước cửa, chỉ thấy ba cái bóng ngược chiều ánh sáng dần đến, người đầu là nữ hài tử dáng vẻ thon gầy được lớp áo bông rộng thùng thình bao bọc bên trong, nhưng điều kỳ lạ là nhìn vào lại có cảm giác gọn gàng chỉnh tề. Ánh nắng làm cho làn da nhợt nhạt của nàng trở nên sáng long lanh, dường như chỉ trong vòng đêm thôi mà ngũ quan bắt đầu ràng hơn, ánh mắt còn nặng nề chết lặng giống như trước. Vẫn dáng vẻ quan tâm, nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt thấy chút vẻ quyến rũ nên lời. Ánh mắt bây giờ lưu chuyển như dòng nước mùa xuân, thấy mộc mạc chất phát, chỉ thấy kiều linh động. Nàng nhướng mày, giọng nhàng êm tai, có xen lẫn chút cảm giác lạnh lẽo trong suốt: “Lan ma ma?”

      Trương Lan chợt phục hồi lại tinh thần, Trần Phương ở bên cạnh cũng bừng tỉnh theo, vừa ghen ghét vừa tức giận nhìn Tưởng Nguyễn. Hôm nay cái vị tiểu thư nhà quan nghèo rách tả tơi này như thay đổi thành người khác, bị ánh mắt nhàn nhạt của nàng nhìn cái, thế mà tự nhiên lại biết bản thân ở nơi nào.

      “Tiểu thư về rồi à.” Mặc dù Trương Lan như vậy, nhưng người cũng hề đứng dậy, chỉ là có chút mệt mỏi đấm lên cái chân của mình rồi : “Hôm nay giải quyết xong mấy chuyện lặt vặt trong thôn trang rồi mới dành ra được chút thời gian rảnh rỗi, muốn đến thăm tiểu thư, ngờ tiểu thư lại ở đây, nên mới tìm khắp nơi ai ngờ lại đau chân, liền ở trong phòng nghỉ ngơi lúc. Mong tiểu thư tha thứ cho lão nô vô lễ.”

      Hai mắt của Liên Kiều muốn phun ra lửa, nhìn bề ngoài lời này của Trương Lan tìm ra được chỗ sai, nhưng tế lại hạ thấp thể diện của Tưởng Nguyễn. Chẳng qua chỉ là nô tài, nhưng lúc chủ tử đứng mà cũng dám ngồi, quả có chút tôn ti trật tự nào cả. Vốn dĩ muốn mở miệng khiển trách vài câu, nhưng lúc thấy ánh mắt của Tưởng Nguyễn, đột nhiên Liên Kiều lại thay đổi chủ ý, giống như Bạch Chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh Tưởng Nguyễn, lời.

      Tưởng Nguyễn mỉm cười: “Ma ma là người quan trọng? Vì việc của thôn trang mà dốc hết lòng hết sức làm tròn bổn phận, dĩ nhiên cần phải nghỉ ngơi tốt mới đúng. Tưởng Nguyễn làm cho ma ma vất vả như thế, trong lòng cảm thấy rất áy náy, bằng để cho Tưởng Nguyễn đấm bóp chân cho ma ma, có lẽ ma ma thấy thoải mái hơn chút?”

      Trương Lan nghe Tưởng Nguyễn giải thích, lúc đầu thấy vô cùng thoải mái, nghe đến đoạn sau sắc mặt thay đổi, lúc Tưởng Nguyễn xong, liền lập tức đứng lên: “Ôi tiểu thư cái gì vậy, tiểu thư là chủ tử, lão nô là hạ nhân, tiểu thư nên hại chết lão nô, trong lòng lão nô rất sợ hãi.”

      Tưởng Nguyễn nhìn thoáng qua Trương Lan, giọng xen lẫn chút vui mừng: “Ma ma có thể đứng lên rồi à? Thấy ma ma bị gì, Tưởng Nguyễn yên tâm rồi, nếu ma ma xảy ra chuyện gì, Tưởng Nguyễn biết phải làm sao mới tốt.”

      Trương Lan thầm hận trong lòng, mấy câu của Tưởng Nguyễn bề ngoài có vẻ là cho bà ta thể diện, nhưng nếu mấy câu cuối cùng mà bị truyền ra ngoài, đời này bà ta xem như xong rồi. Làm gì có đạo lý chủ tử lại đấm chân cho hạ nhân, cho dù vị ở kia ám chỉ ngầm, nhưng nếu chuyện như vậy bị truyền , chỉ có thể bà ta là hung nô lấn chủ, gây hổ thẹn cho phủ Thượng Thư. Cách tốt nhất là bề ngoài tìm ra được sai lầm, nhưng khắp nơi lại để cho đối phương sống dễ chịu thoải mái, ngờ cả đời bà tính toán người khác, hôm nay lại để cho đứa con nít dùng biện pháp giống như vậy trả lại. Nghĩ đến đây, Trương Lan lại liếc mắt quan sát đánh giá Tưởng Nguyễn, chỉ thấy nàng nở nụ cười nhàn nhạt, yên tĩnh đứng tại chỗ, nhưng lại làm người ta có cảm giác nhìn thấu. Nhất thời trong lòng Trương Lan cảm thấy sợ hãi, đối phương chỉ là tiểu nữ hài tầm mười tuổi, làm sao lại tạo cho bà cảm giác sợ hãi, chẳng lẽ là nhiệt sao?

      Trần Phương ở bên cạnh đoán được suy nghĩ trong lòng Trương Lan, chỉ cảm thấy vị chủ tử này trong ngày thường yếu đuối nhu nhược nhưng thoạt nhìn hôm nay lại hơi có chút khí thế. Mặc dù người có đồ trang sức giống như mình nhưng lại khó dấu được vẻ đẹp mỹ lệ, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp ấy, trong lòng bắt đầu ghen ghét đố kị, liền mở miệng chút suy nghĩ: “Thân thể tiểu thư khỏe quá nhỉ, có thể lại khắp nơi, có lẽ ngày mai cũng nên bắt đầu thêu khăn tay , dù sao qua năm mới cũng có thể thêu được rồi.”

      Lúc Tưởng Nguyễn vừa bị đưa đến thôn trang, Trương Lan chỉ mọi chuyện ở đây đều thể nhộn nhịp thoải mái như ở kinh thành được, rất nhiều chuyện đều cần tự tay mình làm, trong ngày thường Tưởng Nguyễn cần làm mấy việc của nhà nông chẳng hạn như đốn củi, nhưng Bạch Chỉ và Liên Kiều lại bị sai khiến ít. yên lành hai nha đầu tuổi còn trẻ mà tay đầy vết chai. Tưởng Nguyễn cũng tốt hơn bao nhiêu, việc nhà nông cần làm, nhưng công việc thêu thùa vẫn phải làm, mỗi tháng phải thêu hai mươi chiếc khăn tay giao nộp cho thôn trang để đổi lấy chi phí chi tiêu cho bản thân, hai mươi chiếc khăn tay phải ít, Liên Kiều và Bạch Chỉ cũng phải làm giúp ít, miễn cưỡng mới gom đủ, nhưng dù sao các kiểu hoa văn để thêu cũng khá phức tạp, cứ thêu như vậy cũng rất hại mắt. Nhất là vừa qua năm mới, hai mươi chiếc lại thành ba mươi chiếc, càng khó mà hoàn thành được.

      Truyện được đăng tại Diệp Gia Quán và Diễn đàn LQĐ

      Tưởng Nguyễn nhàng cười: “Dĩ nhiên.”

      nặng đụng phải cái đinh mềm, vốn định gây khó dễ cho Tưởng Nguyễn, nghĩ rằng đối phương cứ thế mà đáp ứng, Trần Phương cắn răng, : “Tiểu thư phải chịu khổ rồi, cẩn thận đến lúc đó đưa được đủ khăn thêu, phiền phức lắm đấy.”

      Tưởng Nguyễn nhướng mày: “Lan ma ma, hôm nay đến có việc quan trọng chính là chuyện thêu khăn sao?”

      Trương Lan sững sờ, cười : “Nhìn trí nhớ của lão nô này, lão nô muốn hỏi tiểu thư, thôn trang chuẩn bị đưa lương thực lên cho phủ Thượng thư, tiểu thư có cần gửi thư cho lão gia và phu nhân ?”

      Thư? Đầu ngón tay của Tưởng Nguyễn hơi động chút, thời gian cũng trôi qua lâu lắm rồi, thiếu chút nữa nàng quên, mấy năm ở thôn trang, cứ sang năm mới nàng lại viết thư cho Tưởng Quyền và đại ca. Nội dung thư đơn giản là hy vọng bọn họ có thể đón mình trở về, năm rồi lại năm qua , thư từ như chìm vào đáy biển, hề có hồi , cuối cùng lại chờ được tin tức đại ca Tưởng Tín chết trận ở chiến trường. Sau khi đại ca chết, cuộc sống của nàng cũng còn hy vọng rồi.

      Là người chết qua lần cách nhìn nhận đánh giá việc so với ngày xưa càng ràng hơn. Nàng tiếp tục đem hy vọng gửi gắm lên người Tưởng Quyền vô tình vô nghĩa nữa. Thay vì ngồi chờ chết, bằng chủ động xuất kích, về phần thư từ, cần thiết phải làm vậy, Tưởng Quyền xem, cuối cùng lại rơi vào tay mẹ con Tưởng Tố Tố, cũng chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.

      “Phụ thân công việc bận rộn, năm nay cần viết nữa.” Tưởng Nguyễn nhìn đầu ngón tay của mình: “Lan ma ma, ta có thư muốn gửi.”

      Trương Lan sửng sốt, mỗi năm Tưởng Nguyễn cũng viết thư nhờ gửi , những bức thư này có thể có tác dụng hay trong lòng mọi người đều biết ràng. Nhưng có ai từ bỏ hy vọng của chính mình, lần này Tưởng Nguyễn lại nhờ mang thư gửi , là nản lòng thoái chí, hề ôm hy vọng nữa hay sao?

      Trương Lan có chút hoài nghi nhìn Tưởng Nguyễn, nhưng nhìn ra có gì ổn, cố gắng kiềm chế bất an trong lòng. thế nào chăng nữa, Tưởng Nguyễn càng nản lòng, báo kết quả trước mặt vị bên kia càng tốt, như thế đối với bà ta lại là chuyện tốt. Cười cười : “ như vậy, lão nô cần phải sắp xếp lương thực, xin cáo lui.”

      Sau khi Trương Lan và Trần Phương rời , Bạch Chỉ mới nghi ngờ : “Vì sao tiểu thư gửi thư? Chẳng lẽ là tức giận với lão gia? ”

      “Thời gian rất quý, làm gì rảnh rỗi tức giận cùng với ông ta.” Tưởng Nguyễn ngồi xuống trước bàn, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của thiếu nữ trong gương đồng đầy vết rỉ loang lổ: “Cũng phải trở về rồi, gửi thư làm gì nữa, có chuyện cần , trực tiếp trước mặt là được rồi.”

      “Trở về?” Hai mắt Liên Kiều sáng ngời: “Tiểu thư nghĩ ra biện pháp trở về rồi hả?”

      Tưởng Nguyễn vươn tay, chậm rãi vuốt ve vết sức mẻ ở mép của gương đồng, cười nhạt tiếng.

      Biện pháp dĩ nhiên phải có, nhưng trước khi , còn có khoản nợ cần phải đòi lại đấy.



      Chương 11: Nhả hết đồ của ta ra.
      Editor: Lạc Huyên
      Beta-or: Diệp Nhược Vân

      ••• === ====== === •••


      khí sáng sớm ở thôn trang vô cùng tốt lành, những chú chim sẻ cánh xám đứng mổ thức ăn cành cây. Có lẽ đêm qua tuyết vừa rơi xuống, nên bây giờ ánh nắng ra càng thêm trong sáng thanh khiết, cây cỏ được khoác lên tầng tuyết đọng dày đặc, khắp nơi đều mang đậm bầu khí năm mới.

      Tưởng Nguyễn dậy sớm, sau khi dùng qua điểm tâm đơn sơ lập tức cùng với Liên Kiều dạo chút trong vườn lê. Bây giờ vẫn chưa phải lúc vườn lê này nở hoa, vì vậy mỗi cây đều cành lá xum xuê, Liên Kiều có chút tiếc nuối: “Vẫn chưa tới mùa, chờ đến lúc thời tiết ấm hơn chút ít, tất cả hoa lê đều nở, lúc đó ngắm nhìn mới thấy đẹp.”

      Tưởng Nguyễn cười nhạt tiếng, những bông hoa bé này chẳng qua cũng chỉ là tranh giành nhau thể ra chút đẹp mắt mà thôi, ở kiếp trước, lúc nàng còn sống trong cung từng nhìn thấy rất nhiều cây với hoa lê phủ đầy. Chỉ cần gió xuân thổi qua đêm các loài hoa ở đó đều nở, chỉ hoa lê mà còn có hoa mẫu đơn, thụy liên (hoa súng, hoa sen), phù dung, nguyệt quý (hoa hồng)… Trong cung có trăm ngàn loài hoa đua nhau khoe nở rực rỡ tươi đẹp, đáng tiếc tất cả những cảnh sắc ấy chỉ có người thưởng thức, về sau nàng cho rằng người đó có thể ở bên cạnh nàng cùng ngắm nhìn hoa nở hoa tàn. Nhưng mãi đến tận lúc chết nàng mới phát , đó chỉ là mưu giả dối, chỉ là cảnh tượng huyền ảo được tạo ra cho nàng thấy.

      Những đóa hoa cũng giống như cuộc đời của nàng vậy, nhìn có vẻ xinh đẹp rực rỡ nhưng đến thời điểm mục nát ngay cả đến nơi che chở cũng có, rơi rụng xuống mặt đất rồi dần dần trở thành tro bụi, chỉ có chút mùi thơm thoang thoảng, cũng rất cay đắng.

      Liên Kiều phát ánh mắt Tưởng Nguyễn có chút nặng nề, biết suy nghĩ chuyện gì, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy đau thương mỏng manh và yếu ớt, trong lòng kinh hãi, lo lắng : “Tiểu thư?”

      Tưởng Nguyễn phục hồi lại tinh thần, lắc đầu: “ có việc gì, thôi.”
      Hai người vừa vừa nghỉ, chú ý ở đám cây cối rậm rạp phía sau lưng, người sớm đứng ở đó từ lâu.

      Toàn thân người nọ khoác lớp áo dài màu xanh nhạt bằng tơ lụa, viền vạt áo màu vàng, khoác bên ngoài lớp áo mỏng thêu hình chuỗi ngọc năm màu, giày màu xanh thẫm, khắp người ra vẻ giàu sang phú quý, con mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tưởng Nguyễn, tràn đầy si mê.

      Người này chính là tiểu nhi tử của Trương Lan, Trần Chiêu.

      Ngày thường Trần Chiêu thích ngủ phía dưới mấy gốc cây lê, hôm nay cũng giống ngày bình thường, bỗng nhiên nghe được giọng chuyện của nữ tử, với chẳng khác nào mèo con ngửi thấy mùi tanh của cá, lập tức nhìn sang nơi có tiếng , nghĩ rằng vừa nhìn cái liền ngẩn ngơ.

      Hôm nay Tưởng Nguyễn cũng ăn mặc giống hôm qua, chỉ là Bạch Chỉ cũng búi hết tóc cho nàng, mà chỉ lấy ít tóc ở phía sau tạo thành hình hoa phù dung, phần tóc còn dư lại tùy ý khoác lên vai, nhìn có lẽ nhiều tuổi hơn chút, nhưng lại xinh đẹp vô cùng.

      Bên trong vườn hoa lê chưa nở, nhưng đầu mấy cành cây đều nặng trĩu do lớp tuyết đọng lại, tựa như hoa lê nở, nhưng làn da trắng nõn của nàng còn trắng hơn so với tuyết, gương mặt so với hoa lê càng trong sáng hơn, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại dường như thờ ơ lướt qua mấy cành cây, giống như dòng suối mát lạnh dịu dàng chảy vào lòng người, khơi gợi dục vọng trong lòng người. Vì cách quá xa nên nghe được giọng của nàng, nhưng có thể tưởng tượng ra được giọng trong trẻo động lòng. Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn mấy bông tuyết đầu cành cây, để lộ ra cái cổ xinh đẹp ngọt ngào như thiên nga vậy.

      Trần Chiêu nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn lên thân thể thon gầy của Tưởng Nguyễn ở phía xa, áo bông rộng quá mức, che giấu vòng eo yểu điệu của nàng, tuy rằng tuổi lớn lắm, nhìn qua vẫn là thân hình của tiểu nương nhưng dường như lại có loại hoạt sắc sinh hương (nhan sắc xinh đẹp diễm lệ) cực kỳ linh động, giống như tất cả vẻ đẹp hay cử chỉ của nữ tử trưởng thành và vẻ non nớt của tiểu nữ hài đều được thể người của nàng, lúc trước còn chưa phát , sau lần bệnh nặng ngờ Tưởng Nguyễn lại có được vẻ đẹp như thế, quả là vưu vật (người con đẹp tuyệt sắc) trời sinh mà.

      Người đẹp kiểu này, nếu như có thể trở thành sở hữu của chính mình, cùng mình điên cuồng hàng đêm, chuyện tốt đời này. Vẻ mặt Trần Chiêu chắc chắn cho lắm, biết nghĩ đến chuyện gì, đứng lặng yên tại chỗ suy nghĩ.

      Liên Kiều cách đó xa cũng nhìn thấy bóng dáng Trần Chiêu, sắc mặt trầm xuống: “Tiểu thư, chúng ta trở về sớm chút, trong vườn này có người sạch . Cẩn thận kẻo rước lấy phiền toái lên người.”

      Truyện được đăng tại Diệp Gia Quán và Diễn Đàn LQĐ

      Tưởng Nguyễn theo ánh mắt của Liên Kiều nhìn sang, hơi cong môi cười nhàng: “Ừ.”

      Trần Chiêu mê mẩn nhìn chằm chằm vào Tưởng Nguyễn, bất ngờ trông thấy tiểu mỹ nhân mỉm cười với mình, nụ cười ấy lại xen lẫn chút ý tứ hàm xúc nên lời, lại có vẻ ngây thơ hay ngượng ngùng mà tiểu nương nên có, chỉ có loại cám dỗ nhàn nhạt, giống như xen lẫn chút hương hoa quỳnh nhàng, ngắn ngủi thanh cao, lại thêm chút quyến rũ về đêm.

      Trần Chiêu nhịn được mà ngây dại, cho đến khi hai người Tưởng Nguyễn ra khỏi vườn lê, vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần từ nụ cười đầy kinh diễm đó.

      Chuyện này rất nhanh bị Tưởng Nguyễn và Liên Kiều ném ra sau đầu còn để tâm, cuộc sống yên ổn qua ba ngày. Trong ba ngày này, mỗi ngày Tưởng Nguyễn đều tùy ý dạo bên trong thôn trang chút, thỉnh thoảng cũng gặp phải Trần Chiêu, bất ngờ là Trần Chiêu so với ngày xưa đứng đắn hơn nhiều, hề giống như con ruồi bu bám tha như lúc trước, lúc này Liên Kiều mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm. Nhưng cũng có chuyện thể lo lắng được, đó là thời gian cần phải giao nộp khăn thêu sắp đến rồi, Tưởng Nguyễn lại chưa thêu chiếc nào cả.

      Sau khi Tưởng Nguyễn rơi xuống nước, tạm thời Trương Lan ra chuyện tình thêu khăn, chỉ muốn hoãn việc thêu thùa lại chút mà thôi, vài ngày trước Trần Phương cố ý đề cập tới, lại khiến Liên Kiều và Bạch Chỉ cảm thấy rất khó khăn.

      Bây giờ thân thể Tưởng Nguyễn vẫn còn chưa khỏe hẳn, dĩ nhiên hai người bọn họ thể để Tưởng Nguyễn làm chuyện này, chỉ là Tưởng Nguyễn thêu cũng sao, nhưng lại cũng cho hai người bọn họ thêu.

      “Tiểu thư,” Liên Kiều tỏ ra đồng ý nhìn Tưởng Nguyễn dựa vào cửa sổ để đọc sách: “Sắp phải giao nộp khăn thêu rồi, vì sao tiểu thư vẫn còn ung dung thoải mái như thế?”

      cần phải lo lắng.” Tưởng Nguyễn lật trang sách ra.

      “Sao có thể lo lắng được?” Vẻ mặt Liên Kiều đau khổ : “Nếu giao đủ khăn thêu, những người đó lại lấy cớ giảm chi phí của tiểu thư đấy.”

      Tưởng Nguyễn thở dài, khép lại quyển sách tay. Ban đầu lúc nàng vừa mới tới thôn trang có mang theo ba rương đồ, cái chứa quần áo, cái để đồ trang sức bằng bạc, cái còn lại để sách vở, đó toàn là đồ mà mẫu thân để lại cho nàng, vốn tưởng rằng mang theo bên người để tưởng niệm, ai ngờ lại tiến vào ổ sói. Cả nhà Trương Lan đều tham lam vô tình, vừa công khai trộm vừa lén lút cướp, cuối cùng chỉ còn lại rương đồ bị mang , mà cái rương đó chỉ toàn sách vở.

      cần chờ đến lúc phát chi phí, chúng ta nên hồi phủ rồi.” Tưởng Nguyễn vuốt ve dòng chữ to bao thư: “Đừng lo lắng.”

      Liên Kiều nhíu mày, còn muốn điều gì đó, thấy Bạch Chỉ đẩy cửa ra vào: “Tiểu thư, Phương nương đến rồi.”

      Liên Kiều sững sờ, sau lưng Bạch Chỉ xuất bóng dáng hồng nhạt, Trần Phương cười : “Tiểu thư.”

      Hôm nay nàng ta mặc áo khoác màu hồng bên trong có thêu hình hồ điệp (con bướm), ở dưới mặc cái váy cùng màu có điểm chút màu trắng, chân mang đôi giày da màu đỏ. đầu chải Lưu Vân kế tinh xảo (là dạng kiểu búi tóc thời xưa), đeo khuyên tai nặng trịch bằng vàng có hình bông hoa, đầu cắm cây trâm được tráng men trắng trong xen lẫn chút tơ vàng.

      Liên Kiều cười khẩy tiếng, nhìn Trần Phương bằng ánh mắt tràn ngập xem thường. Từ đầu đến chân của người này, tất cả đều là đồ của Tưởng Nguyễn, có lẽ nàng vứt hết da mặt rồi, nên mới có thể công khai mang những vật đó ở người rồi còn xuất trước mặt chủ nhân của nó, quả nhiên xứng đáng với hai chữ trộm cướp.

      Tưởng Nguyễn đưa tay chống cằm, cười nhạt tiếng, mấy kẻ trộm cướp biết sợ là gì, những ngày gần đây càng ngày càng điên cuồng ngang ngược. Nhưng dù sao cũng có vấn đề gì, nếu là đòi nợ, nuốt đồ của nàng, cuối cùng cũng phải nhổ ra toàn bộ cho nàng, cái cũng thiếu .
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :