1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Thiều hoa vì quân gả - Hoa Nhật Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Nam chính là người khác k phải chồng trc phải k bợn

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 2: Chết

      Editor: Tiểu Linh

      Nha hoàn Tân Nhu mới vừa hầu hạ Tiết Thần uống thuốc xong, gần nửa chén thuốc đen như mực trong bát làm bằng sứ thanh hoa, uống ba phần, phun ra bảy phần. Tân Bích đỡ Tiết Thần nằm xuống, Tiết Thần cảm thấy tốt hơn chút, để nàng ta chèn chiếc gối thêu tường vân màu vàng sau lưng, hơi ngồi dậy lát, cảm thấy hít khí thuận hơn, chỉ là khuôn mặt tuyệt sắc lại trắng bệch như tờ giấy lộ ra vẻ bệnh tật, còn nhan sắc như trước đây nữa.

      Lúc này Tiết Thần có tâm tư quản dung mạo của mình biến thành như thế nào, cảm thấy có chút khí lực, liền với Tân Bích: " cơ bản sổ nợ trong phủ đều được thanh toán, chỉ còn lại những cửa hàng ở thôn trang và mặt đường, bây giờ nhân lúc tinh thần của ta tốt, hãy lấy tới đây, để ta có thể xem nhiều ít là bao nhiêu."

      Tân Bích phải là người hầu hạ Tiết Thần từ , khi Tiết Thần thành thân, mua nàng ta từ ngoài về, để cho quản lí sổ sách, Tiết Thần tín nhiệm nàng ta, liền giao tư khố của mình cho nàng xử lý, tuy rằng đồ cưới của Tiết Thần tính là nhiều, nhưng mà Tiết Thần biết kinh doanh, hơn mười năm trôi qua, cũng còn thiếu là mấy, nếu phải tiền chi tiêu trong hầu phủ quá lớn, Tiết Thần có thể sống thoải mái hơn bất cứ vị phu nhân nào.

      Chỉ đáng tiếc, phu nhân gả vào Trường Ninh hầu phủ rỗng tuếch, vậy người trong hầu phủ này còn tự giác, vẫn tưởng rằng hầu phủ là núi vàng núi bạc, từ trước tới nay biết tiết kiệm chi phí ăn mặc là gì, khoản thu của phu nhân nhiều như vậy, đặt trước mặt những người trong Trường Ninh hầu phủ này, gần như chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng bây giờ được, phu nhân bị bệnh, bắt đầu từ tháng 3 năm nay, tiền thu bắt đầu hơi ít , phu nhân khỏe lại kinh doanh nhiều cửa hàng cùng thôn trang như vậy, đành phải bán hơn nửa, đổi sang tiền bạc sung vào phủ khố, thân là đương gia phu nhân, làm được đến tình trạng như ngày hôm nay là hết lòng quan tâm, nhưng dù là như thế, người trong Trường Ninh hầu phủ còn bất mãn với phu nhân rất nhiều, hoài nghi nàng cầm giữ tiền tài, rộng lượng.

      Tân Bích thay phu nhân nhà mình cảm thấy bất bình. Thấy lúc này rồi mà Tiết Thần còn muốn nhìn sổ sách, Tân Bích nhận lấy tấm khăn trong tay Tiết Thần, thay nàng lau miệng cái, : "Phu nhân, ngài khó có được tinh thần tốt như thế này, đừng nhìn những thứ đau đầu kia nữa, tu dưỡng tốt, chăm sóc thân thể tốt mới là trọng yếu nhất ."

      Tiết Thần biết Tân Bích là muốn tốt cho nàng, nhếch nhếch khóe miệng, Tiết Thần vốn sinh mĩ mạo, coi như bị bệnh cũng mang bộ dáng xinh đẹp khác, làm cho nữ nhân nhìn thấy khỏi cảm thán nàng sinh ra quá tốt, nay bộ dáng nhếch môi, ngược lại khôi phục nhan sắc hoạt bát, làm cho người trước mắt cảm thấy sáng ngời, có thể thấy được khi nàng mắc bệnh, bộ dáng có bao nhiêu xinh đẹp .

      "Chỉ là nhìn xem sổ sách, có cái gì vội vàng ." Lời của Tiết Thần vừa dứt, Tân Bích liền nhịn được đỏ hốc mắt, quay đầu lau nước mắt, sau đó mới : "Phu nhân, ngài đừng xem. Dưỡng tốt thân thể mình, mới có thể kéo hầu gia trở về." Sau khi nghe lời của Tân Bích, vốn mặt Tiết Thần có nhiều ý cười lại thu liễm vài phần, tựa vào nơi đó lúc sau gì, trong lời Tân Bích nhắc đến hầu gia, chính là Trường Ninh hầu Tống An Đường bây giờ, trượng phu của Tiết Thần.

      Tống An Đường này coi như tệ, chỉ là hơi ngu ngốc cùng ích kỷ. Năm đó nếu như phải là nàng bị Từ Tố Nga bức đến cùng đường bí lối, làm sao có thể dùng thủ đoạn kia để gả được vào Trường Ninh hầu phủ. Cũng phải là ham gia sản của Tống An Đường, chỉ là đơn thuần muốn thu xếp ổn thỏa, để tránh bị mẹ con Từ thị chém tận giết tuyệt.

      Đến sau này, phát Trường Ninh hầu phủ chỉ là cái thùng rỗng, đồ cưới còn lại bao nhiêu của mình phục vụ chi phí chi tiêu, thiếu hụt nhiều đến nỗi cần nhìn cũng biết, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình quản lý thôn trang cùng cửa hàng, bởi vì nàng cần phải làm cho Trường Ninh hầu phủ tiếp tục hưng thịnh, chỉ có như vậy mới có thể duy trì mặt mũi của nàng trước mặt người Tiết gia.

      Nhưng tại, thể diện còn sót lại, chỉ sợ cũng sắp chống đỡ nổi nữa. Tống An Đường xốc rèm cẩm tú lên, chóp mũi liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, chân mày hơi hơi cau lên, phía sau cửa có nha hoàn đưa lò sưởi, thay cởi áo choàng, xốc rèm bên trong, mời vào.

      Tống An Đường năm nay ba lăm, trời sinh gương mặt tuấn dật, nhìn chỉ giống bộ dáng hơn hai mươi, bảo dưỡng vô cùng tốt, vàng ngọc đeo bên hông, toàn thân hầu gia phú quý, mặc áo xanh lam thêu mây được tô điểm thêm bằng hoa, mặt mang theo ý cười, tuấn nhã phong lưu nên lời. Chỉ thấy bước làm thành hai bước, đến trước giường Tiết Thần, Tân Bích mang ghế con đến cho , lại ngồi, giống như đứa , nhất định phải ngồi bên mép giường Tiết Thần, nắm tay Tiết Thần, : "Thần, trong phòng nàng ấm áp, tay cũng ấm áp, bên ngoài rất lạnh, nàng sưởi cho ta ."

      Thần là Tiết Thần tiểu chữ, sau khi kết hôn Tống An Đường vẫn luôn xưng hô với nàng như vậy. Tính nết Tống An Đường chính là như vậy, dễ nghe chút là thẳng thắn, khó nghe điểm chính là vô tâm, túm lấy tay Tiết Thần ấm áp sưởi cho mình hồi lâu, còn muốn cởi giày chui vào trong chăn Tiết Thần để sửa chân, Tiết Thần bị bệnh, vốn dĩ sợ lạnh, đâu chịu được ép buộc như thế này, sắc mặt nhợt nhạt ít, Tân Bích bên cạnh thấy thế, khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Hầu gia, phu nhân bệnh, trong chăn có bệnh khí, đừng để lây cho ngài."

      Tân Bích là nha hoàn, nàng thể trực tiếp chỉ trích Tống An Đường đúng, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở như vậy, quả nhiên, Tống An Đường nghe đến bệnh khí, mới bỏ suy nghĩ chui vào trong ổ chăn của Tiết Thần sưởi ấm, thò bàn tay vào tay áo nàng, túm lấy cổ tay ấm áp. Tiết Thần cũng phản kháng, lên tiếng, cứ như vậy dựa vào bên giường tựa tiếu phi tiếu nhìn , Tống An Đường sợ nhất là vẻ mặt này của Tiết Thần, giống như cái gì cũng gạt được nàng, đặc biệt đáng sợ. tự chủ được liền xòe
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 3: Tang

      Editor: Tiểu Linh

      thanh gõ khóc huyên náo vang lên bên tai Tiết Thần, cảm thấy cực kì rối loạn, tiếng bước chân rất ầm ĩ, chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi nhang đèn và đốt vàng mã nồng nặc. Tiết Thần chậm rãi mở hai mắt ra, đồ vật trước mặt mơ hồ chuyển động, hình như... Là cái đệm bồ đoàn, cành lá hương bồ (dùng để đan lát) bện thành từng hoa văn, giao nhau chồng lên. Sau đó là thân áo váy màu trắng, tay của nàng rụt lại trong tay áo, tay áo cũng là thuần trắng, đồ tang trắng như vậy, từ lúc mười tuổi mẫu thân qua đời từng mặc qua, những lúc khác thế nào cũng có khả năng mặc.

      Hơi hơi ngẩng đầu, Tiết Thần muốn đưa tay dụi dụi mắt, bởi vì dường như nàng nhìn thấy cái linh đài... Chẳng lẽ là sau này nàng chết, Tống gia làm tang cho nàng sao? Nhưng khi nàng đem tay từ trong tay áo lộ ra, đưa đến trước mắt, lại cả kinh, tại sao cái tay này... Trở nên như vậy? Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, càng kinh ngạc ra lời, phía linh đài, bày hoa tươi cùng cái đĩa cống phẩm, ở giữa là bài vị của người, bài gỗ hoa văn tinh mịn, điêu khắc tinh xảo, hai bên đều là điêu khắc hạc cưỡi tường vân, sau điêu khắc phức tạp có khối ván gỗ, mặt dùng thiếp vàng viết chữ (viết chữ vàng), bài vị tinh xảo này càng đưa đến nhiều chú ý của Tiết Thần.

      'Vong thê Tiết môn Lô thị Nhiễm Sương Mộng Thanh linh vị.' Lô Nhiễm Sương chính là tên mẫu thân Tiết Thần, Mộng Thanh là tên chữ của bà. Nhìn bài vị kia, ánh mắt Tiết Thần có chút nóng lên, ngay tại lúc nàng nhìn bài vị thất thần, bên tai đột nhiên truyền đến giọng : "Tiểu thư, nên đứng lên dâng hương." Tiết Thần quay đầu lại, liền nhìn thấy phụ nhân mặt tròn cũng mặc đồ trắng, mặt mày quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, người phụ nhân hốc mắt hồng này, phải là Bình nương sao?

      Bà là quản trong viện của Lô thị, sau khi mẫu thân mất, Đồng nương cùng Bình nương hầu hạ bên cạnh mình, nhưng chính vào sau khi nàng xuất giá, bởi vì Đồng nương bị bệnh nên tĩnh dưỡng ở nông thôn, bao lâu liền bệnh chết, chính là Bình nương thủy chung canh giữ bên cạnh nàng, mãi đến mấy năm trước mới qua đời.

      Bình nương thấy Tiết Thần quỳ động, cho rằng nàng quỳ tê chân, liền qua đỡ nàng, cảm xúc này làm cho Tiết Thần chấn kinh cả người, kinh ngạc đứng lên, sau đó liền phát toàn bộ tầm nhìn đều đúng, tuy rằng trước khi nàng chết vô cùng ốm yếu, nhưng mà tối thiểu cái linh đài, nên thấp như vậy mới phải, cúi đầu nhìn chiều cao của bản thân mình, cũng chỉ hơn lúc trước chút, sau khi nàng qua mười ba tuổi, bộ dáng còn cao hơn Bình nương, tại sao bây giờ khi nhìn bà còn phải ngẩng đầu lên vậy?

      "Tiểu thư, nô tỳ biết ngài thương tâm, nhưng phu nhân rồi, về sau ngài cần kiên cường hơn chút." Từng câu từng từ của Bình nương quanh quẩn bên tai Tiết Thần, phu nhân... rồi... Đương nhiên Tiết Thần biết nương mình rồi, hơn nữa hơn 20 năm rồi. Bình nương cho rằng Tiết Thần thương tâm quá độ, toàn thân thoạt nhìn đều là ngây ngốc, nước mắt của Bình nương vừa mới ngừng lại dâng lên, Tiết Thần theo bản năng muốn lau nước mắt thay bà, nhưng khổ nỗi người đủ cao, Bình nương thấy nàng như vậy, rốt cuộc nhịn được, quỳ xuống ôm nàng khóc rống lên: "Tiểu thư đáng thương của ta! Phu nhân cứ như vậy buông tay , lưu lại mình người sau này phải làm thế nào đây.

      Tiểu thư của ta..." Bình nương trước giờ chính là người có giọng lớn, chuyện làm việc mạnh mẽ vang dội, trước nay ngại ngùng, ngay từ lúc đầu, Tiết Thần vẫn ghét bỏ bà, nhưng mà sau này, nàng mới biết được Bình nương đối tốt với nàng, lúc nàng khổ sở nhất, vô cùng khốn khổ trong cuộc sống, từ đầu đến cuối xa rời canh giữ bên cạnh nàng.

      Tiết Thần bị Bình nương ôm vào trong ngực khóc rống, nhưng chỉ là lúc Bình nương còn chưa khóc được bao nhiêu, liền bị người cắt đứt, phụ nhân khác từ bên ngoài vào, chính là Đồng nương, nhìn thấy Bình nương khóc, liền tới gần kéo bà dậy, mang theo giọng điệu có chút răn dạy, : "Vô dụng, cho ngươi đến an ủi tiểu thư, tại sao ngươi lại khóc lên, bên ngoài kia còn có đống lớn chuyện, cũng thấy ngươi ứng phó, chỉ biết gào khan."

      Trong ấn tượng dường như Đồng nương chưa từng hung dữ như thế, nghĩ như vậy, ánh mắt Đồng nương dừng người Tiết Thần, lập tức từ ái gợi lên nụ cười đúng mực, ngồi xổm người xuống đến đối diện Tiết Thần : "Tiểu thư à, lúc phu nhân , giao phó người cho nô tỳ, sau này người hãy xem nô tỳ như mẫu thân của mình, nô tỳ nhất định liều mạng bảo vệ người."

      Tiết Thần có chút kinh ngạc nhìn Đồng nương, chẳng lẽ là nhiều năm rồi, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ cảm thấy Đồng nương là người chuyện hề đúng mực, hoặc là , nàng chưa từng phát , bà ta là người như vậy. Để cho nàng là tiểu thư chân chính, có mẫu thân là nô tỳ, ở nơi cửa nhà nghèo, cũng là thể được, chỉ có trẻ con nghe vào trong tai, cảm thấy cảm động, nhưng dù sao vẫn loạn quy củ. Tiết Thần nhìn Đồng
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      hóng chương mới

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tiết gia

      Sau khi cha mẹ Tiết Thần thành hôn, lại hòa hợp yên ấm mà học thức khác nhau ngày , Tiết Vân Đào thơ văn, Lư thị lại hay tính toán sổ sách, cho nên đa số thời gian đều có chủ đề chung. Về sau, mẫu thân qua đời, Tiết Vân Đào rước Từ Tố Nga nuôi nhiều năm ở ngoài về, Từ Tố Nga là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, bụng đầy thơ văn, là nữ tử Giang Nam điển hình, người xinh đẹp lại uyển chuyển hàm xúc, giọng êm ái mềm mại, dịu dàng như có thể ra nước. Nhưng chỉ có Tiết Thần biết, phụ nhân này có bao nhiêu lợi hại.

      Phụ thân và con của bà ta - Tiết Uyển từng ép nàng vào đường cùng, khiến nàng đoạn tuyệt với cha ruột, mất hết danh dự, trở thành người làm trò cười trong mắt người ta, hai người chiếm hết đồ cưới của mẫu thân, châm biếm nhìn nàng giãy dụa trong khe hẹp. So sánh với thê thảm của nàng, Từ Tố Nga lại an nhàn hơn nhiều, lúc bà ta trẻ so đo danh phận, làm thiếp bên ngoài của Tiết Vân Đào, sinh ra con Tiết Uyển, con trai Tiết Lôi, những chuyện này mãi cho đến khi Lư thị mất năm mọi người mới biết, Tiết Vân Đào bỏ ngoài tai lời phê bình, cưới Từ Tố Nga nho nhã yếu ớt, giống như năm đó Tống An Đường thèm thuồng vẻ ngoài của nàng, mặc dù biết nàng là đích nữ mất mẹ, thanh danh tốt, nhưng vẫn cưới nàng vào cửa giống như chùn bước làm việc nghĩa.

      Mà Tiết Thần thừa nhận, khi mình buộc phải vào đường cùng giở thủ đoạn với Tống An Đường ra là học Từ Tố Nga. Hai người đều dùng con đường quyến rũ nam nhân, chỉ có điều, vận may của Từ Tố Nga hơn nàng, gặp được Tiết Vân Đào, mà nam nhân nàng gặp lại là Tống An Đường, năm đó nàng chỉ lòng tìm nơi để Từ Tố Nga bắt nạt, liền đưa mình vào Trường Ninh Hậu phủ Tống gia, ở cái nhà đó, biết nàng ăn bao nhiêu cay đắng, người ngoài căn bản biết, hao hết tâm lực ở chung với bà bà, nữ nhân ở Tống gia ai là đèn cạn dầu, tham lam, ích kỉ, ngang ngược tới trình độ, dù Tiết Thần ở thế mạnh nhưng cũng ăn ít thiệt trong tay các nàng, tuy sau này cái nhà đó vẫn bị nàng chế phục, lại cũng nấu nhừ nàng, cuối cùng tạ thế khi còn trẻ.

      Lúc này Tiết Vân Đào nghẹn ngào khóc lớn lại khiến Tiết Thần ngoài ý muốn, phụ thân trong trí nhớ, cho tới bây giờ đều tuyệt tình với mẫu thân, nàng còn nhớ khi mẫu thân mất năm đó, phụ thân có đến linh đường khóc hay , nhưng giờ đây, ràng là ông ôm nàng khóc, vậy Tiết Thần có thể cho rằng, ra phụ thân nàng, cũng phải có tình cảm với mẫu thân nàng hay ?

      Ma xui quỷ khiến chạm vào mặt Tiết Vân Đào, muốn nhìn xem nước mắt mặt ông ta là hay giả, nước mắt ấm áp xuống tay nàng, mang theo độ ấm trong mắt ông, Tiết Vân Đào kiệt lực nhịn nước mắt, Tiết Thần nhìn thập phần chua xót, sau chốc lát phụ nữ đối mặt, Tiết Vân Đào mới ôm nàng ngồi xuống, lấy tấm lót bồ đoàn, dùng giọng nhàng Tiết Thần chưa bao giờ nghe, với nàng:

      Tuy nương con còn, nhưng con còn có cha.

      Nhưng con... còn có cha?

      Tiết Thần định cười châm chọc, lại phát mình cười nổi. Biểu lộ của cha nàng khi đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ vẫn còn mồn trước mắt Tiết Thần, tuy rằng khi ấy thể bỏ qua công lao của Từ Tố Nga và Tiết Uyển, song phàm Tiết Vân Đào có ý muốn bảo vệ, cuộc sống sau này của nàng cũng thê thảm đến thế, trong lòng Tiết Thần, nam nhân này vẫn luôn lạnh lùng vô tình, nhưng hình tượng ấy, dù thế nào cũng thể ghép lên người đầy tiều tụy, bi thương trước mặt.

      Vô ý thức ôm chặt Tiết Vân Đào, muốn từ cảnh hư ảo này đạt được chút tình thương của cha nàng thèm thuồng bấy lâu, dù giả dối cũng được. Ảo cảnh này, là nơi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người sắp ư? Nếu phải được đến lần, Tiết Thần còn biết, hóa ra mình khát
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :