1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Thiếu nữ xinh đẹp của Lâm Gia - Quỳnh cô nương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 08: Giết chết dã lang.

      Vào thời khắc quan trọng, từ mặt đất, Trình Tri Quân nhặt lấy nhánh cây có đầu bén nhọn, về phía trước, dùng hết sức mình ném ra.

      Lâm Cảnh Nhàn còn chưa kịp nhìn thấy , nhánh cây đó, cắm vào bên mắt của con dã lang kia.

      Con lang hung dữ gào to lên tiếng, cơ thể hơi ngừng lại, chung chung là vì nó muốn để cơn đau dọa cho hoảng sợ, nên đứng im tại chỗ.

      Lâm Cảnh Nhàn bị hù chút liền hoảng sợ, con mắt của dã lang kia, máu tươi liên tục chảy ra, cảnh tượng này khiến lòng nàng hoảng sợ đến ngớ ngẩn, nàng chợt nhớ đến cảnh tượng trước khi chết của mình ở đời trước.

      Vào lúc Lâm Cảnh Nhàn còn ngây ngốc ngớ ngẩn như con gà tre bằng gỗ, Trình Tri Quân trầm giọng ra:" nương! Mau ra tay!"

      "Nếu muốn chết, vào lúc này hãy thừa dịp mà động thủ!" thanh Trình Tri Quân có chút gấp rút, thúc giục Lâm Cảnh Nhàn.

      Lâm Cảnh Nhàn liền hồi phục tinh thần lại, nhìn con lang hung dữ kia, biết nếu chờ nó hồi phục tinh thần lại, trở thành con lang hung dữ điên cuồng, nếu để đến thời điểm đó, hết thảy mọi thứ đều muộn rồi.

      Vì vậy, Lâm Cảnh Nhàn chút do dự cầm chặt cây trâm ngọc ở trong tay mình, hướng về vị trí cổ của con lang hung dữ mà đâm tới!

      Xì xì, đó là thanh của máu từ cổ của con lang kia trào ra, cây trâm ngọc ấy cắm vào chính xác vị trí mục tiêu mà nàng đề ra.

      Con lang hung ác vùng vẫy cơ thể cái, nó muốn chạy đến cắn Lâm Cảnh Nhàn, chỉ có điều, Lâm Cảnh Nhàn nhanh nhẹn linh hoạt lùi về sau bước, cho nên né tránh được đòn công kích của con lang hung ác! Nàng lại rút cây trâm ngọc ra, đâm vào lần nữa.

      Đâm nhát, lại tăng thêm nhát.

      Chợt nàng lại nhớ đến cảnh tượng trước lúc nàng chết ở kiếp trước, liền đem con lang hung ác ở trước mắt mình, biến thành Trình Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt!

      nhát, lại nhát đâm vào! Rất nhiều máu tươi bắn tung tóe lên người của Lâm Cảnh Nhàn.

      Ở tại nơi đất bằng phẳng, Trình Tri Quân nhìn Lâm Cảnh Nhàn động thủ, tay nắm chặt nhánh cây, có hơi buông lỏng xuống.

      Nhìn Lâm Cảnh Nhàn này ở trước mặt , Trình Tri Quân có chút kinh ngạc lẫn khiếp sợ, người con ở trước mặt , là thiếu nữ chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi ư? ràng nương ấy ra tay chút lưu tình, so với thứ đồ tể* còn tàn nhẫn hơn!

      (*là kẻ sát sinh, chuyên giết loài vật rồi đem bán lại)

      Chờ đến lúc con lang hung tàn kia triệt để chết , nhưng nàng vẫn chưa chịu buông tay, nhát lại nhát đâm xuống.

      Rốt cuộc Trình Tri Quân cũng nhịn được nữa, liền :" nương, lang chết."

      Dường như Lâm Cảnh Nhàn hoàn toàn nghe thấy lời , động tác tay vẫn chưa hề buông lỏng.

      " nương!" thanh của Trình Tri Quân tựa như ngọc châu từ khay dĩa mà rớt xuống, lại dẫn theo chút ít cường độ thanh, vì thế mang Lâm Cảnh Nhàn từ trong giấc mộng của kiếp trước mà kéo ra ngoài!

      Tinh thần của Lâm Cảnh Nhàn liền hồi phục trở lại, mơ hồ nhìn thấy vết máu của dã lang ở trước mắt, nàng nhịn được liền hét to tiếng, tiếp theo là té ngã lùi về sau hai bước, vì cẩn thận mà tay của nàng chạm phải lên tay của Trình Tri Quân.

      Trình Tri Quân hơi nhíu nhíu mày, đem tay mình rút ra, cũng gì thêm.

      Lâm Cảnh Nhàn quan sát Trình Tri Quân, lại nhìn thoáng qua dã lang mà nàng giết chết, bộ dạng chết giờ của dã lang vô cùng thê thảm, nàng có chút chột dạ.

      Dáng vẻ vừa rồi của nàng khi giết chết dã lang, nhất định là rất tàn bạo? Vậy chẳng phải để cho Trình Tri Quân nhìn thấy hết rồi sao?

      Vừa nghĩ đến việc Trình Tri Quân nhìn thấy toàn bộ hành động vừa nãy của nàng, khiến cho Lâm Cảnh Nhàn có chút bất an và lo lắng. Bởi vì nàng còn phải gả cho Trình Tri Quân nha…

      Tuy rằng dựa theo tình trạng cơ thể giờ của Trình Tri Quân mà , nàng với Trình Tri Quân có cách nào để trở thành phu thê chân chính đươc. Hơn nữa, nàng cũng có ý nghĩ này, chỉ là, nàng muốn trong thời gian Trình Tri Quân còn sống được bao nhiêu ngày, nàng vẫn hy vọng, nàng và có thể làm bằng hữu tốt của nhau…

      Cũng chẳng ai ngờ những chuyện phiền phức đến tìm mình, phải sao?

      Nếu ở trong lòng của Trình Tri Quân giữ lại bóng mờ, về sau chắc chắn đối lập với nàng, vậy chẳng phải cuộc sống sau này của nàng ở trong Trình Phủ mấy gì dễ chịu ư!

      Tâm tư của Lâm Cảnh Nhàn xoay chuyển vòng, liền dè dặt cẩn thận ra: "Vừa nãy ta sợ quá, ta…"


      "Đây là lần đầu tiên nương trông thấy dã lang? Bị dọa đến xuất hồn cũng là chuyện bình thường, sau khi trở về, nương nhớ uống ít canh an thần là được." thanh của Trình Tri Quân cũng lên xuống, trong giọng cũng nghe ra có chỗ nào là thích hợp cả.

      Nếu giờ Trình Tri Quân có biểu gì khác, đương nhiên Lâm Cảnh Nhàn nàng chủ động tìm chuyện phiền toái cho bản thân mình.

      Nàng nhìn dã lang kia, lại nhìn nhánh cây mà Trình Tri Quân khi nãy ném vào vẫn còn ở mắt nó, Trình Tri Quân… Khi nãy ra tay như thế nào vậy?

      Lâm Cảnh Nhàn liền nhìn Trình Tri Quân, tìm tòi nghiên cứu.

      Đối với hiểu biết về Trình Tri Quân, nàng cũng chỉ biết vẻn vẹn trong giới hạn Trình Tri Quân trong thời kì niên tráng* liền bị bệnh nằm liệt giường rồi mất sớm mà thôi.

      (* đàn ông ở tuổi sung sức nhất)

      Hơn nữa cũng chỉ là phu thê danh nghĩa của Lâm Cảnh Nguyệt, phải là phu thê đúng nghĩa, lúc đó toàn bộ Trình phủ đều lan truyền chuyện này ra bên ngoài, thậm chí là vì chuyện này mà Lâm Cảnh Nguyệt chạy đến nàng khóc than mấy lần, vì thế nàng vẫn luôn cho rằng Lâm Cảnh Nguyệt rất đáng thương, rồi càng chăm sóc và quan tâm vị muội muội này nhiều hơn, giờ ngẫm nghĩ lại, đúng là nàng nuôi ra con bạch nhãn lang* rồi.

      (Bạch nhãn lang: là danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

      Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả.

      Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là có con ngươi nhìn thấy gì, cũng như có con mắt, thấy tính người.)

      Tạm thời đến Lâm Cảnh Nguyệt, mà là đến Trình Tri Quân, theo như nàng biết, chính là người yếu ớt thể sử dụng lực đạo như vậy đươc.

      Vừa nãy nhánh cây kia được ném ra, nếu người có chút bản lãnh gì, làm sao có thể dùng lực đạo cách chính xác như vây chự

      Chỉ có điều, vào lúc này nàng cũng tiện hỏi ra nghi vấn ở trong lòng mình, vì dù sao ở trong ký ức của hoàn toàn biết đến nàng, nếu nàng hỏi nhiều quá, lại dễ dàng khiến người khác sinh ra nghi ngờ.

      Mà bản thân nàng cũng muốn người khác biết đến chuyện nàng trùng sinh trở về, để người khác biết được, đến lúc đó người ta cho rằng nàng là ma quỷ quái mà đánh chết, thế chẳng phải là nàng minh bạch mà quay về ty địa phủ sao!

      " nương, tên gọi là gì?" Đột nhiên Trình Tri Quân hỏi đến tên nàng.

      Lâm Cảnh Nhàn liếc mắt nhìn Trình Tri Quân cái.

      Ngay lập tức, Trình Tri Quân liền cảm giác được câu hỏi này của mình hình như có hơi chút đường đột, vì nam nhân lại hỏi khuê danh của nương có vẻ được tốt cho lắm, cho nên nhất thời khuôn mặt liền xuất chút lúng túng và xấu hổ. ra có ý tứ gì khác, chỉ là cảm thấy vị nương này giống với những vị nữ tử khác, làm cho sinh ra chút hiếu kỳ.

      Lúc này, nàng cũng mở miệng ra:"Ta gọi là A Nguyên."

      Lâm Cảnh Nhàn muốn mang tên của mình ra, nên chỉ cho Trình Tri Quân biết nhũ danh của mình.

      Nàng lo lắng rằng, nếu để Trình Tri Quân biết quá nhiều, về sau ngộ nhỡ muốn cưới nàng, nàng có thể làm gì bây giờ? Uhm, nàng nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần rồi, giờ chỉ có Trình Tri Quân mới chính là đối tượng thích hợp nhất với mình mà thôi!

      Còn về tại sao lại thích hợp với nàng nhất? Là vì thân thể Trình Tri Quân mang trọng bệnh, chờ sau khi nàng gả qua đó, nếu bệnh mà chết, người khác cũng oán trách được lên người nàng đâu nha!

      Còn về phần trở thành quả phụ ? Đây chính là mục tiêu theo đuổi của nàng nha!

      Điều quan trọng nhất là, gả cho Trình Tri Quân, còn có thể vào Trình gia, thù ở kiếp trước, kiếp này nàng tất phải báo! Nỗi oán hận của nàng đối với Trình Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt, trở thành cái khúc mắt ở trong lòng nàng rồi, đây là chấp niệm của Lâm Cảnh Nhàn nàng.

      Nếu báo thù, đối với nàng mà , được trùng sinh đời, cũng còn là ý nghĩa gì to tát nữa.

      Có thể , thù hận chính là cách để nàng chống đỡ từng bước về phía trước.

      "A Nguyên? Có phải là chữ ‘nguyên’ trong nguyên thủy ?" Trình Tri Quân tò mò hỏi.

      thanh của Lâm Cảnh Nhàn vô cùng trong trẻo, mang theo nét riêng của người con xinh đẹp:"Sở dĩ ta được gọi tên này, nguyên nhân là vì ta là đứa hài tử nhất của mẫu thân, vả lại ta còn là nữ tử, các trưởng bối còn , tính tình ta tương đối khá giống với nước, vì vậy nên dùng tự này! phải là nguyên thủy gì gì đó."

      Bỗng chốc Trình Tri Quân liền nở nụ cười hiếm thấy, vị nương ở trước mặt , mỗi lời , hay mỗi nụ cười đều rất là khác biệt.

      Lâm Cảnh Nhàn cau mày nhìn thoáng qua con dã lang kia, vết máu thân của dã lang khiến cho trong lòng Lâm Cảnh Nhàn có chút thoải mái, hơn nữa, nhìn thấy dã lang này nàng lại chột dạ biết bao nhiêu lần, liền mở miệng ra:"Ta đỡ huynh rời khỏi đây, thôi."
      Phong Vũ Yên, Christhuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 09: Chung sống.

      Lâm Cảnh Nhàn muốn tiếp tục kéo dài thời gian ở đây thêm nữa. Lỡ như chốc lát có người tìm đến, nhìn thấy thi thể của dã lang chết thê thảm này

      Cho dù Trình Tri Quân có dùng mọi cách để đánh lừa người khác, vốn dĩ họ tin, mà nếu lỡ như bọn họ bịa đặt tin đồn nhảm, nàng càng thể chịu đựng nổi.

      giờ vận mệnh của nàng còn bị bắt chẹt trong tay người khác, đương nhiên nàng muốn có thêm chuyện gì ầm ĩ xảy ra nữa, tất cả mọi thứ đều phải đợi đến lúc nàng gả cách an an ổn ổn rồi mới tính sau được.

      Nghĩ đến đây, Lâm Cảnh Nhàn liền liếc mắt nhìn Trình Tri Quân cái.

      biết là vì sao, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn lại sinh ra chút lo lắng và bất an, vị phu quân tương lai của mình, dường như đơn giản như nàng nghĩ!

      Chỉ có điều, ngẫm ngẫm lại, Lâm Cảnh Nhàn cũng an tâm được chút ít.Trong lòng nàng thầm kêu hừ hừ tiếng. Trình Tri Quân, đơn giản sao chứ? Chẳng phải mau chóng đời nhà ma sao?

      Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng nhìn Trình Tri Quân vào lúc này tựa như là nhìn thấy người chết vậy.

      Trình Tri Quân khẽ nhíu mày. Chung quy, vẫn cảm thấy nha đầu này ở trước mặt luôn mang cho loại cảm giác giống với người khác, cái loại cảm giác cổ cổ quái quái, cụ thể quái gở như thế nào Trình Tri Quân vẫn thể ra được.

      Lúc này Trình Tri Quân mới mở miệng ra:"Cũng được, ở nơi này mùi máu tanh quá nồng, lỡ như chốc nữa lại gặp phải dã vật khác, e rằng chúng ta đủ vận tốt như thế nữa."

      Thấy Trình Tri Quân cự tuyệt giúp đỡ của mình. Cho nên, vào lúc này nàng liền vươn tay muốn đỡ lấy Trình Tri Quân. Nhưng vừa đưa tay, lliền nhìn thấy cây trâm bằng ngọc của Trình Tri Quân ở trong tay nàng, thân cây trâm vấy đầy máu của dã lang, hình dáng nó bây giờ nhìn trông vô cùng thê thảm.

      Lâm Cảnh Nhàn có chút thẹn thùng xấu hổ, đành lấy ra khăn tay xoa xoa, lau lau lại cây trâm bằng ngọc của .

      Trình Tri Quân nhìn thấy, hơi nhíu mày, ra:"Vứt nó ."

      Lâm Cảnh Nhàn nhìn cây trâm ngọc ở trong tay mình, đánh giá nó chút. Mặc dù ở bề mặt cây trâm có ít vết rạn nứt, nhưng là loại ngọc mang chất lượng vô cùng tốt. Lỡ tiện tay rồi, nên nàng bỏ luôn vào trong ống tay áo của mình. Ít nhiều gì cũng bán được hơn mười lượng bạc đó nha.

      Về sau, nàng phải làm quả phụ. Đến lúc đó, về phía nhà chồng, có ai là người trong sạch. Hơn nữa, còn nhà mẹ đẻ ủng hộ, chống lưng, nếu có bạc, làm sao có thể sinh sống qua ngày được chứ?

      Trình Tri Quân nhìn thấy động tác này của Lâm Cảnh Nhàn, lông mày liền khiêu lên. Dường như có chút khó hiểu là vì sao Lâm Cảnh Nhàn lại làm như thế.

      Có điều, Trình Tri Quân cũng hỏi đến việc đó nữa.

      (Ta nha tỷ lấy đồ trắng trợn ghê, mà huynh bỏ rồi, tỷ cứ vô tư mà lượm thôi http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif

      Lâm Cảnh Nhàn chìa tay đỡ lấy Trình Tri Quân, bản thân Trình Tri Quân cũng dùng chút ít sức lực, nhưng vừa động, miệng vết thương của lại vỡ ra lần nữa.

      Lâm Cảnh Nhàn vội vàng đưa tay ra, giữ chặt lại.

      Trình Tri Quân quan sát Lâm Cảnh Nhàn, thoáng có ý định tìm tòi nghiên cứu nàng, ra:"Lá gan của nương cũng rất lớn."

      "Hả?" Lâm Cảnh Nhàn có chút khó hiểu.

      Trình Tri Quân mạnh mẽ giữ vững bàn tay của nàng về phía trước, cũng thêm gì nữa. Chẳng qua, chỉ cho rằng, nếu nương bình thường nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhất định bị hù cho hồn bay phách lạc. Vậy mà, cái nương có tên gọi A Nguyên ở trước mặt này. Tuy rằng có bị dã lang hù cho ít, nhưng bộ dáng của nàng lúc giết chết dã lang hung ác kia, lại có sợ hãi gì cả.

      giờ, còn có thể tĩnh lặng dìu đỡ rời khỏi đây, đích thực là có chút kỳ lạ.

      Hai người được khoảng xa, Lâm Cảnh Nhàn liền dìu Trình Tri Quân tìm chỗ bằng phẳng mà ngồi xuống.

      "Trình nhị công tử, hiên giờ huynh cảm thấy thế nào rồi?" Lâm Cảnh Nhàn niềm nở, ân cần hỏi câu.

      Bỗng nhiên đôi mắt của Trình Tri Quân tràn đầy lãnh ý, liền bắt lấy tay của Lâm Cảnh Nhàn, khí lực tay rất lớn, khiến Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy, chỉ cần dùng thêm chút lực nữa, cánh tay của nàng chắc chắn liền bị phế bỏ.

      Lâm Cảnh Nhàn nhịn được thở tiếng, sau đó liền mở miệng ra: "Đau, huynh muốn làm gì?"

      Trong mắt Trình Tri Quân lên nét u ám lạnh lẽo, lạnh giọng hỏi:" là ai?"

      "Hả? Chẳng phải ta cho huynh biết, ta gọi là A Nguyên rồi sao?" Lâm Cảnh Nhàn nhíu nhíu lông mày, ra.

      Trình Tri Quân ở trước mắt nàng vào lúc này còn chút gì là nhã nhặn sâu sắc nữa, cũng còn là viên ngọc xinh đẹp, mà trái lại chính là thanh đoản kiếm vừa mới được rút ra khỏi vỏ.

      "Ta hỏi thân phận thực của ! Và vì sao lại biết ta chính là Trình nhị công tử?" Trong giọng của Trình Tri Quân mang chút chất vấn lẫn phòng bị.

      Lâm Cảnh Nhàn lặng lẽ quan sát Trình Tri Quân. Chợt phát , sở dĩ phát sinh thay đổi như thế, là vì từ lúc nàng bắt đầu gọi tiếng Trình nhị công tử ư.

      Lâm Cảnh Nhàn liền thử giải thích:"Ta đương nhiên là biết huynh rồi, huynh chính là Trình nhị công tử! Bởi vì ta và Lâm Cảnh Nguyệt chính là khuê trung mật hữu, từng nghe ấy nhắc đến huynh."

      Lâm Cảnh Nhàn liền đem Lâm Cảnh Nguyệt ra làm lá chắn cho mình. Bởi vì chỉ có ta là thích hợp nhất. Dù sao Trình Tri Quân cũng chưa biết được. Chỉ vì Lâm Cảnh Nguyệt muốn gả cho Trình Tri Hiểu, mà hủy hôn ước với đâu.

      "Lâm Cảnh Nguyệt?" Trong đôi mắt của Trình Tri Quân ánh lên chút nghi hoặc.

      Lâm Cảnh Nhàn kinh ngạc nhìn Trình Tri Quân:"Huynh đừng là mình biết Lâm Cảnh Nguyệt nha?"

      Trình Tri Quân hơi sững sờ :"Ta phải biết ta sao?"

      "Chẳng phải huynh và Lâm Cảnh Nguyệt có hôn ước rồi sao? Sắp tới còn phải đến cửa cầu hôn nữa! Vậy mà, giờ huynh vẫn còn chưa biết hả?" Lâm Cảnh Nhàn vô cùng kinh ngạc! Dù gì cũng là dâu sắp về nhà , thế nhưng lại biết Lâm Cảnh Nguyệt!

      Khí lực tay của Trình Tri Quân buông lỏng ra, kéo theo là bừng tỉnh của tâm trí, lúc này mới mở miệng : "Là Lâm gia…"

      Vào lúc này Trình Tri Quân mới nhớ đến cái người tên là Lâm Cảnh Nguyệt kia, chỉ có điều, hàng lông mày của nhíu chặt lại, đích xác là cực kỳ vui. Dường như đối với Lâm Cảnh Nguyệt có nhiều chán ghét, uhm, hoặc có lẽ là đối với Lâm gia.

      Trình Tri Quân buông Lâm Cảnh Nhàn ra, rồi : "Vừa nãy là ta đường đột."

      "À, sao, chỉ là chuyện , chuyện thôi mà!" Lâm Cảnh Nhàn vội .

      Nếu người xa lạ mà nàng quen biết, dám đắc tội với nàng, loại chuyện vừa rồi nàng bỏ qua dễ dàng như thế. Nhưng về sau nàng còn phải sống chung với Trình Tri Quân dưới mái nhà nha! Hơn nữa địa vị của ở Trình gia nhất định cao hơn nàng, trước khi Trình Tri Quân chết, nàng tuyệt đối thể đắc tội với Trình Tri Quân được.

      Mặc dù nàng có tức giận gì về việc làm vừa nãy của Trình Tri Quâ. Nhưng Lâm Cảnh Nhàn cũng ngốc, phản ứng kỳ lạ khi nãy của , để nàng chú ý rồi. Nàng cảm thấy, Trình Tri Quân quả thực cũng đơn giản như nàng nghĩ.

      Trong lúc vô tình, nàng chỉ hô lên tiếng Trình nhị công tử, ngờ lại có phản ứng lớn như thế.

      trán Trình Tri Quân rịn ra ít mồ hôi, cơ thể vốn tốt, nay lại bị thương, dưới tình huống giờ Trình Tri Quân cũng khá hơn được chút nào cả.

      Lâm Cảnh Nhàn nhìn nhìn, trong lòng có chút lo lắng. Cứ để như vậy có thể chết.

      Nếu người khác chết đối với nàng quan trọng, nhưng chính là phu quân tương lai của nàng! Hơn nữa...

      Lâm Cảnh Nhàn cứ nghĩ tới chuyện Trình Tri Quân phải chết, nàng thể trở thành quả phụ được. Trong lòng liền bất an sốt ruột.

      Nếu bây giờ Trình Tri Quân biết được trong lòng Lâm Cảnh Nhàn nghĩ như thế, biết có cảm tưởng gì nữa đây.

      Chỉ có điều, cần biết nàng nghĩ như thế nào, mục đích chính của nàng là muốn nhìn thấy Trình Tri Quân xảy ra chuyện.

      Ở cách đó xa, dường như có tiếng nước chảy, nàng nghe thấy được, liền mở miệng ra: "Ta tìm nước mang đến, huynh ở nơi này chờ ta chút nha!"
      Phong Vũ Yên, Christhuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chị chỉ tâm niệm làm wa phụ là sao.mơ nha chị

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 10:Tạm biệt


      Lâm Cảnh Nhàn đến cạnh bờ suối. Điều đầu tiên mà nàng muốn làm là rửa tay sạch. Vì tay nàng dính đầy máu, nên lúc rửa nàng cảm thấy được có chút sềnh sệch. Tiếp theo nàng liền kéo vạt áo ở trong y phục của mình, mà giặt sạch .

      Trong dòng suối, Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy hình dáng phản ngược của mình thời còn xuân xanh. Mày liễu mắt hạnh, nhìn vô cùng xinh đẹp. khiến nàng cũng phải rung động mà ngẩn ngơ hồi.

      Nàng đưa tay véo má mình cái, lúc này tinh thần mới hồi phục trở lại. Nàng thực trở về rồi! Hơn nữa còn gặp được Trình Tri Quân!

      Lâm Cảnh Nhàn hận người của Trình gia.Nhưng chỉ có người duy nhất khiến nàng thể hận nổi, đó chính là Trình Tri Quân. Mà , nàng có lý do gì để mà hận cả, vì ở kiếp trước, và nàng cũng có bất kì khúc mắc gì cả, kiếp này cũng gần tới thọ mệnh rồi.

      Lâm Cảnh Nhàn chẳng những có giận chó mà đánh mèo, mà ngược lại đối với Trình Tri Quân, nàng vẫn có chút đồng tình thương cảm.

      Thằng nhãi này, còn chưa biết bản thân mình sống được bao lâu nữa đâu!

      Lâm Cảnh Nhàn đem đồ đạc này nọ quay lại, liền nhìn thấy bàn tay của Trình Tri Quân ấn nền đất. Có lẽ biết , cho dù có giãy dụa phản kháng cũng ích lợi gì.

      Lâm Cảnh Nhàn bắt đầu tiến hành, thận trọng xử lý miệng vết thương cho Trình Tri Quân.

      Đối với việc xử lý vết thương nàng cũng mấy cảm thấy khó khăn gì cả. Bởi vì nàng cũng biết chút ít phương thức xử lý cơ bản mà.

      Nàng cẩn thận từng li từng tí, lấy những cái gai lưng của .

      Trình Tri Quân cảm nhận được có lực đạo rất nhàng mềm mại đặt lên phía sau bờ lưng của . Khiến có chút hơi mất tự nhiên, bên trong đau đớn, lại mang theo chút thương và ngứa ngáy….

      "Ê! Ngươi làm gì công tử nhà ta!" thanh bén nhọn truyền đến.

      Ngay lập tức nàng liền trông thấy có đoàn người lao đến đụng vào bên vai phải nàng, khiến Lâm Cảnh Nhàn lảo đảo cái, ngồi ngã ngồi xuống đất.

      Lâm Cảnh Nhàn nhìn người vừa đến, liền mơ hồ nhớ ra, đây là tên tiểu tử áo đen theo bên người Trình Tri Quân đây mà.

      "Tả Kiếm, được vô lễ!" thanh Trình Tri Quân trầm xuống.

      Tả Kiếm liền nhìn xem chủ tử nhà mình, vào lúc này chủ tử nhà nằm sấp nền cỏ xanh, y phục ở sau lưng, bị người tháo xuống, để lộ tấm lưng trần trụi và vết thương dữ tợn. Lại nhìn về thứ đồ mà nương kia nắm ở trong tay, đó là chiếc khăn tay bị nhuốm đầy máu, và hiển nhiên là ta giúp chủ tử xử lý miệng vết thương rồi.

      Tả Kiếm tuổi vẫn còn rất , ước chừng khoảng mười tuổi, vào lúc này, mặt của quét qua vần mây ửng đỏ, lúng ta lúng túng nhìn Lâm Cảnh Nhàn.
      Đôi tay biết để ở đâu cho đúng, thấp giọng câu:" nương, thực xin lỗi nha, ngươi là người đại nhân đại lượng, chắc tính toán so đo với ta, phải ."

      Tả Kiếm có nước da ngăm đen, hai mắt to to vô cùng có thần, đầu được chải búi tóc , nhìn trông rất là sạch và nhanh nhẹn.

      Kiếp trước, Trình Tri Quân và Lâm Cảnh Nhàn tiếp xúc cũng nhiều. Cho nên, những ký ức về nàng cũng rất mơ hồ, và cũng thể nhớ được tên tiểu tử tùy tùng bên cạnh Trình Tri Quân này đâu.

      Từ nền đất, nàng khó khăn đứng dậy. nhìn Trình Tri Quân rồi nở nụ cười rực rỡ, ra:" sao cả, ta trách vị tiểu ca tuổi này."

      Mặt mày Trình Tri Quân vẫn rất lạnh lùng, cứ tự hỏi lòng, vì điều gì mà vị nương này lại có thể nhẫn như thế? Nghĩ như vậy, ánh mắt Trình Tri Quân liền liếc qua chiếc khăn tay mà nàng nắm chặt. Và đương nhiên là, biết trong lòng nàng rất bực tức, nhưng nàng vẫn hết sức nhẫn, ngầm chịu đựng.

      "Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư!" thanh của Thái Liên hơi đứt quãng truyền đến.

      Lâm Cảnh Nhàn nghe tiếng, liền vui mừng thôi, nàng hít hơi dưỡng thần* rồi hô lớn:"Thái Liên! Ta ở đây, ở trong này nè!"

      (*nghỉ ngơi; dưỡng thần (giữ trạng thái thăng bằng của của cơ thể và tâm lý)

      Thái Liên nghe được thanh của Lâm Cảnh Nhàn, liền thở phào nhõm. Tiếp theo nàng nhanh chóng chạy tới. Khi nhìn thấy trang phục của Lâm Cảnh Nhàn rất tán loạn và chật vật. Ngay lập tức, Thái Liên liền kinh hãi, thầm than , hô to tiếng:"Tiểu thư!"

      Thái Liên nắm lấy tay của Lâm Cảnh Nhàn, quan sát nàng từ xuống dưới, phát vết máu người của Lâm Cảnh Nhàn phải là do cơ thể nàng chảy ra, liền có chút an tâm lại.

      Chỉ là, nàng vẫn hồi hộp căng thẳng nhìn mớ tóc hỗn độn kia, y phục của tiểu thư bị cây cỏ gọt cho hư rồi, mà người của tiểu thư lại đầy máu, liền hỏi:"Tiểu thư, người như thế nào rồi? Có cảm thấy chỗ nào được thoải mái ?"

      Lâm Cảnh Nhàn lắc lắc đầu. Bày tỏ bản thân nàng giờ có chuyện gì cả. Chỉ có điều, gân cốt bị thương, nhất định phải tịnh dưỡng mấy ngày mới được.

      Lúc này Thái Liên mới thực hoàn toàn an tâm. Sau đó lại quay sang trừng mắt với Tả Kiếm đỡ Trình Tri Quân đứng dậy, nàng tức giận ra:"Ngươi, cái người này nha! Lúc đường vì sao lại cẩn thận chú ý chứ, bản thân mình tự rơi xuống thôi, còn hại tiểu thư của ta té xuống nữa!"

      "Tiểu thư nhà ta là thiên kim từ được thương chiều chuộng, thân thể cành vàng lá ngọc, ngươi đụng hỏng rồi thường nổi sao?" Vẻ mặt Thái Liên hằn thù, trợn mắt nhìn Trình Tri Quân.

      Lông mày Tả Kiếm hơi nhíu lại, trừng mắt nhìn Thái Liên, ra:"Nha đầu ngươi nha, tính tình như vậy tốt chút nào! Công tử nhà ta cẩn thận trượt chân té xuống, ai mà biết đằng sau lại có người chứ?"

      Mắt thấy hai người bọn họ sắp sửa cãi nhau ầm ĩ, Lâm Cảnh Nhàn liền vội mở miệng : "Thái Liên, chúng ta thể ở đây làm lỡ chuyện nữa, giờ phải mau lên núi thôi."

      xong, Lâm Cảnh Nhàn chắp tay, câu: " Trình nhị công tử, sau này chúng ta còn gặp lại!"

      Sau đó Lâm Cảnh Nhàn liền mang Thái Liên rời , để lại cái bóng lưng cho Trình Tri Quân.

      Trình Tri Quân thích thú, ý tứ hàm xúc nhìn thoáng qua bóng dáng của Lâm Cảnh Nhà. Lúc này mới mở miệng : "Tả Kiếm, chúng ta cũng lên thôi."

      "Công tử, giờ ngài thành ra dạng này rồi, làm sao mà lên núi được?" Tả Kiếm lo lắng trùng trùng ra.

      Trình Tri Quân giễu cợt cười tiếng: "Ngươi nghĩ ta mang bộ dạng này trở về, ở nhà có thể dưỡng tốt thương thế sao?"

      Tả Kiếm nghe vậy dám mở miệng nữa.

      " lên thôi, ở núi còn có Tĩnh An sư thái, bà ấy vẫn biết chút y thuật." Trình Tri Quân mở miệng .

      Lúc này Tả Kiếm liền đỡ lấy Trình Tri Quân lên núi.

      Vừa mới nãy Lâm Cảnh Nhàn còn chưa cảm thấy gì cả, nhưng giờ, phải bước nhanh về phía núi, mới phát cơ thể mình có chút đau nhức, nghĩ cũng phải, từ cao như vậy lăn xuống, mặc dù ở bên ngoài bị thương, nhưng có nghĩ là có nội thương nha.

      Muốn có bị thương, e là kì quái rồi!

      Đợi đến lúc tới được Ngọc Từ Am, Lâm Cảnh Nhàn liền thấp giọng phân phó câu: "Nếu mẫu thân có hỏi tới, em phải ta là cẩn thận mà ngã té xuống, còn thân đầy máu, là do ta gặp phải dã lang."

      Dù sao , vào lúc này có lẽ thi thể của dã lang kia bị con vật hoang dã nào đó đem chia ăn hết rồi.

      Bản thân nàng giết chết dã lang, tuy có để lại chút ít ấn tượng, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn chưa đủ để người khác chăm chú để ý gì đâu.

      "Còn chuyện của vị công tử vừa nãy, chữ em cũng được ra, hiểu ." Lâm Cảnh Nhàn căn dặn.

      Thái Liên vội gật đầu : "Tiểu thư, em biết nguyên tắc ở nơi này, em bảo đảm chuyện này bị em nuốt nhừ vào trong bụng rồi, ai biết đâu!" Ngày đại hôn của tiểu thư sắp đến, để người khác biết tiểu thư nhà mình cùng với nam tử khác dừng chân ở nơi núi rừng hoang vắng này , loại chuyện này mà bị truyền ra bên ngoài để người ta bàn tán danh tiếng của tiểu thư liền bị phá hủy.

      Lâm Cảnh Nhàn có chút hài lòng, liền gật đầu : " gõ cửa thôi."

      Lâm Cảnh Nhàn gõ gõ vào cánh cửa của Ngọc Từ Am, mất bao lâu vị tiểu ni trẻ tuổi, dung mạo thanh tú ra mở cửa cho Lâm Cảnh Nhàn. Lúc tiểu ni nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn, sợ đến phát khiếp.

      "Nữ...Nữ thí chủ, đây là..." Bàn tay của tiểu ni tử chủ được mà nắm chặt cây chổi ở trong tay mình.
      Phong Vũ Yên, Christhuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :