1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Thế gia - Lục Nguyệt Hạo Tuyết [41]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 37: Biểu tỷ muội

      Ngày thứ hai, Nguyệt Dao rửa mặt chải đầu phen. Dẫn Chính ca nhi thỉnh an Trình thị. Vừa đến chính phòng, liền nhìn thấy bên cạnh Trình thị có hai nương khác.

      Người ở bên phải chính là nữ nhi Trình gia Trình Lệ Tư. Đối với nàng ta Nguyệt Dao rất quen thuộc, bởi vì kiếp trước nàng ấy chính là thê tử của Mã Bằng. Chỉ thấy thiếu nữ này mặc áo đơn màu xanh biếc tô điểm thúy yên bên , phía dưới là váy dài xếp nếp tán hoa thủy vụ màu xanh lá cây, bên hông đeo Hồ Điệp kết to dùng tơ vàng mềm mại yên la thắt thành. Bờ vai mềm mại như tước buộc thắt lưng màu trắng, đôi mắt như họa, cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa nhìn dáng điệu vẫn là bộ mảnh mai, yểu điệu. Trong trí nhớ của nàng Trình Lệ Tư thế nhưng lại chanh chua, chẳng khác gì cọp mẹ. tại nhìn vào bộ dạng nhưng lại là đại gia khuê tú. Cho nên , vẻ bề ngoài của người rất có tính lừa gạt.

      Người ở phía bên trái, Nguyệt Dao cũng biết, đó chính là biểu tỷ của nàng Lục Huỳnh, năm nay mười tuổi. Là nữ nhi của dì. Nngười dì này vốn là thứ xuất, năm trước trượng phu mất, ở nhà trượng phu trải qua được tốt, lại chạy sang đây nhờ cậy vào nhà mẹ đẻ tới. Đáng tiếc đối với muội muội thứ xuất này Mã Thành Đằng có thể là vô cảm, chỉ là muốn cho kẻ khác có cơ hội bỏ mặc thứ muội, lạnh lùng vô tình, vì nghĩ cho thanh danh của mình, mới đồng ý cho mẫu nữ bọn họ miếng đất dung thân.

      Bất quá buổi tối hôm qua Đặng ma ma ra ngoài tán gẫu với vài người nô bộc cũng nhận được ít tin tức trở về lại cho Nguyệt Dao, người dì và biểu tỷ này, cực kỳ được Trình thị đãi kiến.

      Hôm nay Lục Huỳnh mặc chiếc bối tử màu vàng nhạt thêu thị đế văn trang hoa màu xanh lá mạ, chải tóc đọa mã kế, cài bộ diêu bằng vang, mang châu hoa làm từ mật sáp khảm thạch, lỗ tai đeo cặp hoa tai bằng vàng ròng đính tử . Ăn vận vô cùng phú quý, thế nhưng tướng mạo Lục Huỳnh bình thường, thuộc vào loại người để vào trong đống đều thể tìm ra (Lin: đại khái là khuôn mặt đại chúng, nhìn đâu cũng có ng giống). Hơn nữa tuổi tác vẫn còn , lại ăn mặc phú quý thế này, nhìn vào có chút chẳng ra cái gì cả.

      Nguyệt Dao có phần muốn che trán, là ai dạy cách ăn mặc trang điểm này vậy. Cái bộ dạng như thế này còn ra gì nữa chứ!

      Lục Huỳnh biết chuyện cả buổi chiều và buổi tối hôm qua cậu đều ở chỗ của Nguyệt Dao. Trong lòng nàng vô cùng đố kị. Lúc nàng ta tới Mã phủ, cậu thượng triều rồi. Cách nửa tháng sau đó mới gặp mặt mình. Thời điểm thấy nàng, cũng chỉ tùy ý hỏi qua câu, sau đó liền bất kể nàng, ném sang cho mợ Trình thị. Bây giờ cũng tới Mã phủ ở lại gần năm, nàng cũng chỉ mới gặp qua cậu có vài lần, mỗi lần đều nhàn nhạt. Nhưng nghĩ Liên Nguyệt Dao vừa mới đến lại được cậu thương như thế. Dựa vào cái gì mà đều cùng là cháu ngoại , bên này nặng bên kia như thế chứ. Ghen ghét và oán hận trong mắt của Lục Huỳnh thể gạt được Trình thị và Trình Lệ Tư, đương nhiên, cũng gạt được Nguyệt Dao. (Lin: cho em xin đôi lời, ngta tiểu trụ vài ngày rồi về, còn ăn dầm nằm dề cả năm; ngta là con của em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, chỉ là con của ng thứ 3, 4, …, n .Vậy mà cũng đòi ý kiến, vô duyên.)

      Nguyệt Dao nhìn loại ánh mắt này chính là đố kị? Đố kị với nàng? Đầu óc nàng ta có vấn đề, thảo nào Đặng ma ma mẫu nữ tuy hai mà cùng đức hạnh, tầm mắt hạn hẹp, tâm tư hẹp hòi.

      Trong lòng Nguyệt Dao có chút khinh thường, nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, làm lễ chào hỏi với cả hai người. lễ nghi, quy củ của Nguyệt Dao có chỗ nào có thể xoi mói . Ngay cả Trình thị đều thể từ tốt.

      Lục Huỳnh cười đạt đáy mắt: "Nguyệt Dao muội muội, ta nghe cậu mấy lần cho người qua phủ mời muội tới đây. Lần nào muội cũng đều từ chối cả. Làm sao mà lần này cũng ba ba tới đây vậy." (*Ba ba: trông mong, bám dính, níu chặt.)

      Vẻ mặt Đặng ma ma thoáng biến đổi. Ngày hôm qua bà tìm mấy tỷ muội trước kia hỏi thăm tin tức. Liễu bà tử vị tiểu thư này chút quy củ bề ngoài cũng có, cả ngày chỉ biết nịnh bợ Mã Lâm Lâm và Trình Lệ Tư. Bấy giờ nhìn đến, so với lời đồn nghe được còn thấp kém hơn.

      Tiểu Mã thị ngày đó gả cho võ quan lục phẩm. Đại Nguyên triều quan văn hay quan võ đều được coi trọng như nhau, chỉ bởi vì phụ thân của Lục Huỳnh là duyên tế mới phải cái chức quan này, tổ tiên là người làm ruộng. Bởi vậy, bảy tám bà thân thích rất nhiều. Chờ sau khi phụ thân Lục Huỳnh mất , thiếp thất cùng người của bổn gia nuốt sạch thiếu chút nữa đến cả đồ cưới Tiểu Mã thị đều còn. có biện pháp, Tiểu Mã thị mới phải tìm tới nhà mẹ đẻ mà nương tựa.

      Trình thị cũng phải loại người phúc hậu gì, chẳng qua trượng phu bà muốn lưu người, bà ta mới có khả năng đuổi . Nhưng mà đối với mẫu nữ này lại hoàn toàn khinh thường. Đến nỗi làm cho Lục Huỳnh nghĩ rằng mình rất tốt.

      Nụ cười mặt Nguyệt Dao yếu chút nào: " Ban đầu ta lập lời thề ước trước mặt Phật tổ, phải sao chép hết hiếu kinh. Bởi vậy nên khi cậu phái người tới đón ta, ta mới đến đây. tại kinh thư cũng sao chép xong, ta tự nhiên muốn tới bái kiến cậu và mợ rồi." xong, dịu dàng : "Mợ, đều là Nguyệt Dao đúng. Tuy rằng chuyện có nguyên nhân của nó, nhưng suy cho cùng cũng là con phụ tấm lòng của cậu mợ."

      Trình thị có thể cái gì, Nguyệt Dao làm thế là vì tận hiếu, chữ hiếu lớn hơn trời. Trình thị đích thân đỡ Nguyệt Dao lên: "Đứa ngốc, con hiếu thuận như vậy. Mợ cao hứng còn kịp. Làm sao có thể trách cứ con được kia chứ."

      Trình Lệ Tư cũng cười : "Nguyệt Dao muội muội thực là hiếu thuận. Bất quá Nguyệt Dao muội muội rất lợi hại nha! Nghe dượng ở lại chỗ muội muội ngày. Dượng và biểu muội là có chuyện hết."

      Trình thị vừa nghe xong những lời này sắc mặt trở nên lạnh lẽo, hung hăng quét mắt sang Trình Lệ Tư. thứ gì vậy, làm cậu chiếu cố cháu ngoại , có gì là ổn hả. Lời như vậy mà lan truyền ra ngoài, người biết còn tưởng rằng trong đó có thủ đoạn hèn hạ gì.

      Trình Lệ Tư thấy Trình thị quăng cho nàng sắc mặt tốt, liền biết bản thân nàng sai.

      Dịu dàng cười nhạt tiếng : "Cậu mực kể chuyện thời niên thiếu của nương với Nguyệt Dao. Vừa quên mất canh giờ."


      Trình Lệ Tư thấy Trình thị quăng cho nàng sắc mặt tốt, liền biết bản thân nàng sai.

      Dịu dàng cười nhạt tiếng : "Cậu mực kể chuyện thời niên thiếu của nương với Nguyệt Dao. Vừa quên mất canh giờ."

      Thoáng cái Trình Lệ Tư nghẹn lời rồi, cũng biết nên tiếp lời thế nào nữa. Cho dù nàng tin nữa, người ta nàng có thể như thế nào.

      Trình thị : "Nguyệt Dao, cậu con y phục người con có chút quá đơn bạc. Chuẩn bị làm cho con nhiều thêm vài bộ y phục. Sáng sớm ta cho gọi người trong cửa hàng đồ trang sức đến, chờ hồi họ đưa những đồ trang sức hợp thời tới. Con cũng chọn ra mấy chiếc." Đây cũng là Nguyệt Dao chạm phải.

      Nguyệt Dao khẽ cười : "Nguyệt Dao đa tạ cậu mợ mến. Nhưng y phục và đồ trang sức của Nguyệt Dao còn rất nhiều, cần tốn kém thêm nữa." Nhìn cái tư thế này chắc là sớm ước hẹn, chỗ nào mà là đặc biệt làm cho nàng. Bất quá, nếu có y phục mới, đồ trang sức mới, nàng cũng khách khí. Bản thân mặc, mang về làm phần thưởng cho người khác cũng có thêm nhân tình. Chung quy so với việc bị Mã Dược thua bạc hết toàn bộ còn tốt hơn.

      Đương nhiên, Nguyệt Dao như vậy đây là cho người ở chỗ này biết, y phục và đồ trang sức nàng có rất nhiều. Cữu gia nguyện ý cho, nàng tự nhiên nhận, có nàng cũng thiếu vài cái y phục để mặc này. Còn nữa nàng tới để làm khách, chứ phải là tới đòi đồ.

      Lục Huỳnh nghe xong những lời này sắc mặt liền khó coi. Những năm này chi phí ăn mặc của nàng toàn bộ đều lấy ra từ Mã gia, những lời này của Nguyệt Dao phải là châm chọc nàng sao? Cái này nha đầu chết tiệt kia, còn tuổi mà mồm miệng tốt như thế.

      Trình Lệ Tư cũng biết, Nguyệt Dao lại chuyện lớn lối như vậy.

      Nguyệt Dao nhìn xem tâm tư của tất cả mọi người, hy vọng để cho Chính ca nhi tiếp xúc với những nữ nhân này quá nhiều. Sau khi nới với Trình thị tiếng, liền để Mộ Thu mang theo Chính ca nhi về Hải Đường Uyển trước.

      Trình thị nhìn Chính ca nhi cũng thuận mắt, đứa con của quan nô, cũng chỉ có cái nha đầu này xem nó như khối bảo vật. Nếu đặt ở Mã gia, trực tiếp vứt ra bên ngoài rồi.

      Đặng ma ma nhìn đến hai vị biểu tiểu thư đều có mặt ở trong phòng, duy chỉ có đích trưởng nữ Mã Lâm Lâm vắng mặt, chuyện này làm cho Đặng ma ma trực tiếp lắc đầu trong lòng. Suy nghĩ chút vẫn quyết định đợi lát nữa sau khi quay về, hảo hảo chuyện của Trình thị với tiểu thư chút.

      Trình Lệ Tư nhìn thấy nét mặt của Trình thị, mỉm cười : "Ta sớm nghe Nguyệt Dao muội muội ở Giang Nam vô cùng có tài danh. Nguyệt Dao muội muội, muội cho chúng ta khai mở nhãn giới ."


      Chương 37(tt)

      Nguyệt Dao nghe xong những lời này, nụ cười mặt lập tức tiêu tán: "Nguyệt Dao nào có tài danh gì, bất quá là người ta nghe nhầm đồn bậy. Cũng chỉ mới vừa nhập môn. Chắc hẳn tài dnh của Trình tỷ tỷ ở kinh thành cũng rất mạnh mẽ nhỉ! Nguyệt Dao rất lâu ở kinh thành, Trình tỷ tỷ để Nguyệt Dao khai mở nhãn giới!"

      Nguyệt Dao phớt tỉnh quét qua khuôn mặt Trình Lệ Tư. Cho dù nàng có tài danh nữa, Trình Lệ Tư có thể coi là thứ gì, lại dám phân phó nàng trình diễn tài nghệ. Khi nàng là nữ tử mãi nghệ hay sao.

      Vẻ mặt Trình Lệ Tư thoáng cái thay đổi. Nếu muốn ở trong kinh thành tập hợp đông đảo mỹ nhân tài nữ này giành được tài danh, những phải có đủ tài hoa, còn cần có bối cảnh. Ở kinh thành Trình gia cái gì cũng được tính, nếu phải năm đó Trình thị sử dụng thủ đoạn ngay cả cánh cửa của Mã gia cũng vào được. Chớ đừng chi là, Trình Lệ Tư đến nửa phần tài nghệ cũng có, lại luôn muốn gả cho người có tiền.

      Tuy rằng Lục Huỳnh ưa Nguyệt Dao, thế nhưng cũng thích Trình Lệ Tư, bởi vậy cũng trở ngại nàng ta cười nỗi đau của người khác. nghĩ tới tiểu nha đầu này mồm miệng vậy còn quá lợi hại. Trình thị buông lời giảng hòa. Nguyệt Dao thấy Trình thị lên tiếng, cực kỳ biết điều, ngoan ngoãn thuận theo thêm gì nữa.

      Lúc này Mã Lâm Lâm mới khoan thai đến. Mã Lâm Lâm lần này ăn mặc hết sức diễm lệ. Bên mặc áo màu vàng tơ nửa tay áo thêu cành kim liên, thắt lưng lấy màu xanh nhạt làm chủ, phía dưới là bộ quần hoa thập nhị phúc nguyệt lộng lẫy màu lục nhạt. Đồ trang sức người cũng quá nhiều, nguyên nhân cũng là vì còn tuổi.

      So sánh với ba nương ở đây, Nguyệt Dao trở nên mộc mạc hơn rất nhiều. Đối với việc này Nguyệt Dao cũng gì, tiểu nương tự nhiên phải mặc tươi sáng diễm lệ chút. Nếu phải nàng trong thời kỳ giữ hiếu, nàng cũng ăn mặc mộc mạc thế này.

      Mã Lâm Lâm quay đầu nhìn, sau đó xoay người sang nhìn Trình thị nghi hoặc thưa: "Nương, y phục người Nguyệt Dao muội muội quá mộc mạc rồi. Để cho người của châm tuyến phòng làm thêm cho muội muội vài bộ y phục mới xinh đẹp tiên diễm chút. Mặc như thế này, quá khó coi."

      Nguyệt Dao nhàng : "Đa tạ biểu tỷ quan tâm, ta giữ đạo hiếu, thể mặc y phục diễm lệ." Nguyệt Dao vô cùng kỳ quái, từ khi nào mà Mã Lâm Lâm đổi tính rồi, vậy mà lại bắt đầu chú ý tới cả y phục của nàng. Kỳ quái.

      bao lâu, người của Cẩm Tú phường tới. Cẩm Tú phường chính là cửa hàng trang sức lớn nhất trong kinh thành. Nữ trang ở trong này được chế tác vô cùng tinh tế, rất được các nhà quyền quý ưa thích.

      Nguyệt Dao nhìn mấy cái nha đầu nối đuôi nhau mà vào, tay mỗi nha hoàn bà tử đều có cái khay. Sắc mặt của Nguyệt Dao mỗi lúc tối hơn. Từ trong đáy lòng Nguyệt Dao hơi hơi thở dài. Ngày trước nương có qua ở trong quan trường cậu rất lợi hại, nhưng lại để ý công việc vặt, chút cũng biết tiết kiệm. Thường hay vì đồ vật thích mà có thể vung tiền như rác. Trình thị càng khỏi phải tới nữa, cũng biết cần kiệm trị gia tí nào, chỉ biết làm thế nào khoe khoang làm sao tiếp tục. Bây giờ Nguyệt Dao mới lĩnh hội ý tứ trong lời này của nương nàng. Chọn đồ trang sức hoàn toàn có thể tới cửa hàng mà chọn, muốn để cho chủ quán đưa lên tới cửa như vầy, chi phí cao hơn rất nhiều. Bình thường chỉ có những nhà quyền quý mới có thể hào phóng thế này. Lấy chức quan của cậu mà , có phần hơi quá.

      Nữ chưởng quỹ vén tấm lụa đỏ trong khay sáu nha đầu lên, trong phòng lập tức lòe lòe kim quang trang sức, làm cho người ta hoa cả mắt. Các nương đều thích chưng diện làm đẹp. Ánh mắt thoáng cái bị hấp dẫn. Nguyệt Dao cũng ngoại lệ.

      Nguyệt Dao nhìn thấy nhiều đồ trang sức tinh mỹ xinh đẹp như vậy, tiếng thở dài trong lòng càng đậm. Mỗi kiểu đồ trang sức đều có giá trị xa xỉ. giờ Mã gia lại chỉ có người kiếm tiền là cậu, bổng lộc quan viên tứ phẩm so với những gì bọn họ hoa tay phung phí cực kỳ bé , Mã gia bây giờ hoàn toàn dựa vào của cải tổ tiên để lại mà chống đỡ. Hoa tiền phung phí chừng mực thế này, sớm muộn cũng đem toàn bộ gia sản móc sạch.

      Trình thị cười : "Nguyệt Dao con mới tới, con chọn trước ."

      Mã Lâm Lâm mắt lom lom nhìn Nguyệt Dao. Nguyệt Dao cười : "Nguyệt Dao nhất, cũng thể chọn trước. Hãy để cho các tỷ tỷ chọn trước." Ánh mắt kia của Mã Lâm Lâm, chỉ thiếu chút nữa là cho phép ngươi chon trước ta, bằng ngươi cứ chờ coi. Nàng cũng định chọi với cái kẻ xui xẻo này.

      Mã Lâm Lâm vừa nghe như thế, đợi Trình thị lên tiếng, vô cùng vui vẻ ra: "Ta tới trước." xong, lập tức lên phía trước.

      Trong số những món đồ này, chói mắt nhất chính là chiêc trâm cài đan phượng bằng vàng ròng có khảm trân châu, còn có chiếc trân cài hoa sen từ thạch . Mã Lâm Lâm chọn lựa chính là hai thứ này.

      Sau khi Mã Lâm Lâm chọn xong, là Trình Lệ Tư chọn. Sau đó mới là Lục Huỳnh. Lục Huỳnh nhìn đến cây trâm bằng vàng ròng mà Trình Lệ Tư cầm trong tay, hai con mắt đỏ rực hồng hồng.

      Cái này đừng là Nguyệt Dao đâu, ngay cả Đặng ma ma cũng phải giật giật khóe mắt. cây trâm vàng, ít nhất cũng phải tốn hơn ba trăm lượng bạc. Cứ như vậy mà mặc cho chất nữ lấy. Mã gia cũng phải là núi vàng núi bạc gì, phải chăng là phủ thái đại phương quá rồi . (*phủ thái đại phương: ờ đại khái có thể hiểu là vung tay quá mạnh, quá tốt, quá thoải mái. @-@ bạn Lin cũng k .)

      Lục Huỳnh chọn lựa là vòng tay vàng ròng. Giá trị gần bằng cái của Trình Lệ Tư gần. Vốn còn muốn xoi mói tiếp, bất quá quay đầu nhìn lên Trình thị ngồi ở chút, quyết đoán buông tha cho.

      Cuối cùng mới đến phiên Nguyệt Dao. Đặng ma ma có ý muốn để cho Nguyệt Dao thuận tay tùy ý chọn lựa từng loại nữ trang khác nhau. Nguyệt Dao cũng nghe nha đầu , mà đưa vào trong khay nghiêm túc nhìn xem.

      Nữ chưởng quỹ nhìn thấy vòng tay khảm ngọc trai hạt ngọc lớn cỡ quả hạch đào cổ tay tuyết trắng của Nguyệt Dao, kinh ngạc hỏi: "Tiểu thư vòng tay này xinh đẹp, nhìn cách chạm trổ, có chút giống tay nghề của Giang Nam Lưu Bất Đề đại sư phụ." Vòng tay những chế tác tinh tế, lấp lánh rực rỡ, chỉ viên trân châu tròn xoe lớn cỡ trái hạch đào, cũng có giá trị xa xỉ.

      Lúc nữ chưởng quỹ mới nhìn thấy Nguyệt Dao cũng chỉ cho là người tới đây làm khách, giống như Lục Huỳnh tới đây để moi tiền thân thích. Người làm ăn thôi mà, đều nhìn người từ cách ăn mặc. Nguyệt Dao ăn mặc mộc mạc, người ngoại trừ đôi trâm cài ngọc trai cài búi tóc ra, những thứ khác đều có. Vòng tay cổ tay này cũng bị y phục che lại.

      Nguyệt Dao đây là cố ý để lộ chiếc vòng tay này ra. Nguyệt Dao biết khả năng quan sát của những người làm ăn này, nàng hy vọng những người này cũng cho rằng mình tới đòi tiền. Đồ trang sức người tuy nhiều lắm, thế nhưng cái vòng tay này lại giá trị xa xỉ: "Ánh mắt chưởng quỹ tốt, đây là thủ nghệ của Lưu sư phụ." Cũng là trước kia đặc biệt thỉnh Lưu sư phó đánh cho.

      Lục Huỳnh trước hết hỏi: "Cái này có ý tứ gì sao?" Nàng nhìn viên trân châu này, hai con mắt đều trừng to hết cỡ. Viên ngọc trai lớn như vậy nàng cũng biết nó hiếm có. Lại còn mức độ kinh ngạc lúc này của chưởng quỹ, lẽ nào nó cực kỳ có giá trị.

      Trình thị ở trong vòng thượng lưu lại thời gian dài như vậy, tự nhiên biết đến danh tiếng của Lưu Bất Đề. Lập tức ánh mắt nhìn Nguyệt Dao, có ít quái dị. Nha đầu này, là cố ý sao.

      Nữ chưởng quỹ có chút ngoài ý muốn, lại nhìn dáng điệu của Nguyệt Dao, lập tức cười híp mắt thưa: "Lưu Bất Đề chính là sư phụ chế tác đồ trang sức có danh vọng lớn nhất ở Giang Nam, đồ ông ấy chạm trổ ra, chế tác cực kỳ tinh tế, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Hơn nữa kiểu mẫu đồ trang sức ông làm chưa bao giờ bị trùng lặp. Cũng có ít quý nhân trong cung đeo đồ trang sức của . Bất quá vị đại sư này có cái kỳ lạ, năm chỉ làm hai món đồ trang sức, nếu như đụng phải đồ trang sức khó làm, năm nhiều nhất món. Qua con số này đợi tới năm tiếp theo. Tiểu thư biết, rất nhiều phu nhân tiểu thư ở kinh thành đều lấy việc bản thân mình có chiếc do Lưu sư phụ làm là vẻ vang đấy!"

      Nguyệt Dao cười cười lời nào. Thứ như vậy nàng có bốn chiếc. Cũng như nữ chưởng quỹ , vị đại sư phụ này quả thực hàng năm chỉ làm hai chiếc. quan bằng quản, Mã thị bọn họ dự định bốn năm, năm món. Bởi vậy còn dư lại danh ngạch, người khác đương nhiên cũng ghen ghét gì.

      Sau khi Mã Lâm Lâm nghe xong, hai mắt nhìn vòng tay tay Nguyệt Dao, lại nhìn Nguyệt Dao. Ánh mắt kia hiển lộ ràng, tin chắc người ở chỗ này đều biết. Đó là nàng muốn.

      Thế nhưng Nguyệt Dao giống như xem hiểu ánh mắt của Mã Lâm Lâm vậy.

      Trình thị đối với cái bộ dạng này của nữ nhi cũng cực kỳ đau đầu, quét Nguyệt Dao cái: "Nguyệt Dao, chỗ còn lại, con cũng chọn vài thứ đồ trang sức chứ!" Nha đầu này tuyệt đối là cố ý, cố ý ở chỗ này khoe khoang. Cũng biết khoe khoang làm gì.

      Nguyệt Dao cười cười ứng tiếng. nhìn qua cả sau khay đồ trang sức lần. Sau đó từ bên trong chọn lựa ra trường trâm dương chi ngọc lung linh (Lin: -_- êm thề nó là ngọc linh lung đấy, k phải bạch ngọc đâu nhá); chiếc trâm cài bạch ngọc điền chạm rỗng; đôi hoa tai trân châu. Lúc mọi người ở đây cho là Nguyệt Dao chỉ chọn những thứ này, Nguyệt Dao lại lấy thêm nhuyễn trạc (vòng tay mềm) bằng vàng khảm châu ngọc.

      Chiếc nhuyễn trạc này làm bằng vàng khảm châu ngọc này chia thành sáu khớp, ở giữa có đính vòng ngọc lục bảo, ở trong còn có cánh hoa sen bằng vàng nâng đỡ, đính viên đông châu. Hai bên vòng ngọc xanh đính ba viên đông châu, tạo nên hình chữ "Phẩm". Phía sau vòng ngọc lục bảo tạo hình bát giác chạm rỗng xuyên đáy, ánh sáng có thể thấu xạ tự nhiên, thiết kế xảo diệu. (Lin: ngồi edit xong, hông tưởng tượng được cái vòng nó trông thế nào luôn -_-).

      Nữ chưởng quỹ thầm lẩm bẩm, ánh mắt vị nương này tốt. Trong số những đồ trang sức này, chiếc vòng tay là thứ đáng giá nhất, bất kể là chế tác hay là vật liệu đều là tốt nhất . Tuy rằng thua kém vòng tay tay Nguyệt Dao, thế nhưng cũng là chiếc độc nhất.
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37(tt)

      Nguyệt Dao nghe xong những lời này, nụ cười mặt lập tức tiêu tán: "Nguyệt Dao nào có tài danh gì, bất quá là người ta nghe nhầm đồn bậy. Cũng chỉ mới vừa nhập môn. Chắc hẳn tài dnh của Trình tỷ tỷ ở kinh thành cũng rất mạnh mẽ nhỉ! Nguyệt Dao rất lâu ở kinh thành, Trình tỷ tỷ để Nguyệt Dao khai mở nhãn giới!"

      Nguyệt Dao phớt tỉnh quét qua khuôn mặt Trình Lệ Tư. Cho dù nàng có tài danh nữa, Trình Lệ Tư có thể coi là thứ gì, lại dám phân phó nàng trình diễn tài nghệ. Khi nàng là nữ tử mãi nghệ hay sao.

      Vẻ mặt Trình Lệ Tư thoáng cái thay đổi. Nếu muốn ở trong kinh thành tập hợp đông đảo mỹ nhân tài nữ này giành được tài danh, những phải có đủ tài hoa, còn cần có bối cảnh. Ở kinh thành Trình gia cái gì cũng được tính, nếu phải năm đó Trình thị sử dụng thủ đoạn ngay cả cánh cửa của Mã gia cũng vào được. Chớ đừng chi là, Trình Lệ Tư đến nửa phần tài nghệ cũng có, lại luôn muốn gả cho người có tiền.

      Tuy rằng Lục Huỳnh ưa Nguyệt Dao, thế nhưng cũng thích Trình Lệ Tư, bởi vậy cũng trở ngại nàng ta cười nỗi đau của người khác. nghĩ tới tiểu nha đầu này mồm miệng vậy còn quá lợi hại. Trình thị buông lời giảng hòa. Nguyệt Dao thấy Trình thị lên tiếng, cực kỳ biết điều, ngoan ngoãn thuận theo thêm gì nữa.

      Lúc này Mã Lâm Lâm mới khoan thai đến. Mã Lâm Lâm lần này ăn mặc hết sức diễm lệ. Bên mặc áo màu vàng tơ nửa tay áo thêu cành kim liên, thắt lưng lấy màu xanh nhạt làm chủ, phía dưới là bộ quần hoa thập nhị phúc nguyệt lộng lẫy màu lục nhạt. Đồ trang sức người cũng quá nhiều, nguyên nhân cũng là vì còn tuổi.

      So sánh với ba nương ở đây, Nguyệt Dao trở nên mộc mạc hơn rất nhiều. Đối với việc này Nguyệt Dao cũng gì, tiểu nương tự nhiên phải mặc tươi sáng diễm lệ chút. Nếu phải nàng trong thời kỳ giữ hiếu, nàng cũng ăn mặc mộc mạc thế này.

      Mã Lâm Lâm quay đầu nhìn, sau đó xoay người sang nhìn Trình thị nghi hoặc thưa: "Nương, y phục người Nguyệt Dao muội muội quá mộc mạc rồi. Để cho người của châm tuyến phòng làm thêm cho muội muội vài bộ y phục mới xinh đẹp tiên diễm chút. Mặc như thế này, quá khó coi."

      Nguyệt Dao nhàng : "Đa tạ biểu tỷ quan tâm, ta giữ đạo hiếu, thể mặc y phục diễm lệ." Nguyệt Dao vô cùng kỳ quái, từ khi nào mà Mã Lâm Lâm đổi tính rồi, vậy mà lại bắt đầu chú ý tới cả y phục của nàng. Kỳ quái.

      bao lâu, người của Cẩm Tú phường tới. Cẩm Tú phường chính là cửa hàng trang sức lớn nhất trong kinh thành. Nữ trang ở trong này được chế tác vô cùng tinh tế, rất được các nhà quyền quý ưa thích.

      Nguyệt Dao nhìn mấy cái nha đầu nối đuôi nhau mà vào, tay mỗi nha hoàn bà tử đều có cái khay. Sắc mặt của Nguyệt Dao mỗi lúc tối hơn. Từ trong đáy lòng Nguyệt Dao hơi hơi thở dài. Ngày trước nương có qua ở trong quan trường cậu rất lợi hại, nhưng lại để ý công việc vặt, chút cũng biết tiết kiệm. Thường hay vì đồ vật thích mà có thể vung tiền như rác. Trình thị càng khỏi phải tới nữa, cũng biết cần kiệm trị gia tí nào, chỉ biết làm thế nào khoe khoang làm sao tiếp tục. Bây giờ Nguyệt Dao mới lĩnh hội ý tứ trong lời này của nương nàng. Chọn đồ trang sức hoàn toàn có thể tới cửa hàng mà chọn, muốn để cho chủ quán đưa lên tới cửa như vầy, chi phí cao hơn rất nhiều. Bình thường chỉ có những nhà quyền quý mới có thể hào phóng thế này. Lấy chức quan của cậu mà , có phần hơi quá.

      Nữ chưởng quỹ vén tấm lụa đỏ trong khay sáu nha đầu lên, trong phòng lập tức lòe lòe kim quang trang sức, làm cho người ta hoa cả mắt. Các nương đều thích chưng diện làm đẹp. Ánh mắt thoáng cái bị hấp dẫn. Nguyệt Dao cũng ngoại lệ.

      Nguyệt Dao nhìn thấy nhiều đồ trang sức tinh mỹ xinh đẹp như vậy, tiếng thở dài trong lòng càng đậm. Mỗi kiểu đồ trang sức đều có giá trị xa xỉ. giờ Mã gia lại chỉ có người kiếm tiền là cậu, bổng lộc quan viên tứ phẩm so với những gì bọn họ hoa tay phung phí cực kỳ bé , Mã gia bây giờ hoàn toàn dựa vào của cải tổ tiên để lại mà chống đỡ. Hoa tiền phung phí chừng mực thế này, sớm muộn cũng đem toàn bộ gia sản móc sạch.

      Trình thị cười : "Nguyệt Dao con mới tới, con chọn trước ."

      Mã Lâm Lâm mắt lom lom nhìn Nguyệt Dao. Nguyệt Dao cười : "Nguyệt Dao nhất, cũng thể chọn trước. Hãy để cho các tỷ tỷ chọn trước." Ánh mắt kia của Mã Lâm Lâm, chỉ thiếu chút nữa là cho phép ngươi chon trước ta, bằng ngươi cứ chờ coi. Nàng cũng định chọi với cái kẻ xui xẻo này.

      Mã Lâm Lâm vừa nghe như thế, đợi Trình thị lên tiếng, vô cùng vui vẻ ra: "Ta tới trước." xong, lập tức lên phía trước.

      Trong số những món đồ này, chói mắt nhất chính là chiêc trâm cài đan phượng bằng vàng ròng có khảm trân châu, còn có chiếc trân cài hoa sen từ thạch . Mã Lâm Lâm chọn lựa chính là hai thứ này.

      Sau khi Mã Lâm Lâm chọn xong, là Trình Lệ Tư chọn. Sau đó mới là Lục Huỳnh. Lục Huỳnh nhìn đến cây trâm bằng vàng ròng mà Trình Lệ Tư cầm trong tay, hai con mắt đỏ rực hồng hồng.

      Cái này đừng là Nguyệt Dao đâu, ngay cả Đặng ma ma cũng phải giật giật khóe mắt. cây trâm vàng, ít nhất cũng phải tốn hơn ba trăm lượng bạc. Cứ như vậy mà mặc cho chất nữ lấy. Mã gia cũng phải là núi vàng núi bạc gì, phải chăng là phủ thái đại phương quá rồi . (*phủ thái đại phương: ờ đại khái có thể hiểu là vung tay quá mạnh, quá tốt, quá thoải mái)

      Lục Huỳnh chọn lựa là vòng tay vàng ròng. Giá trị gần bằng cái của Trình Lệ Tư gần. Vốn còn muốn xoi mói tiếp, bất quá quay đầu nhìn lên Trình thị ngồi ở chút, quyết đoán buông tha cho.

      Cuối cùng mới đến phiên Nguyệt Dao. Đặng ma ma có ý muốn để cho Nguyệt Dao thuận tay tùy ý chọn lựa từng loại nữ trang khác nhau. Nguyệt Dao cũng nghe nha đầu , mà đưa vào trong khay nghiêm túc nhìn xem.

      Nữ chưởng quỹ nhìn thấy vòng tay khảm ngọc trai hạt ngọc lớn cỡ quả hạch đào cổ tay tuyết trắng của Nguyệt Dao, kinh ngạc hỏi: "Tiểu thư vòng tay này xinh đẹp, nhìn cách chạm trổ, có chút giống tay nghề của Giang Nam Lưu Bất Đề đại sư phụ." Vòng tay những chế tác tinh tế, lấp lánh rực rỡ, chỉ viên trân châu tròn xoe lớn cỡ trái hạch đào, cũng có giá trị xa xỉ.

      Lúc nữ chưởng quỹ mới nhìn thấy Nguyệt Dao cũng chỉ cho là người tới đây làm khách, giống như Lục Huỳnh tới đây để moi tiền thân thích. Người làm ăn thôi mà, đều nhìn người từ cách ăn mặc. Nguyệt Dao ăn mặc mộc mạc, người ngoại trừ đôi trâm cài ngọc trai cài búi tóc ra, những thứ khác đều có. Vòng tay cổ tay này cũng bị y phục che lại.

      Nguyệt Dao đây là cố ý để lộ chiếc vòng tay này ra. Nguyệt Dao biết khả năng quan sát của những người làm ăn này, nàng hy vọng những người này cũng cho rằng mình tới đòi tiền. Đồ trang sức người tuy nhiều lắm, thế nhưng cái vòng tay này lại giá trị xa xỉ: "Ánh mắt chưởng quỹ tốt, đây là thủ nghệ của Lưu sư phụ." Cũng là trước kia đặc biệt thỉnh Lưu sư phó đánh cho.

      Lục Huỳnh trước hết hỏi: "Cái này có ý tứ gì sao?" Nàng nhìn viên trân châu này, hai con mắt đều trừng to hết cỡ. Viên ngọc trai lớn như vậy nàng cũng biết nó hiếm có. Lại còn mức độ kinh ngạc lúc này của chưởng quỹ, lẽ nào nó cực kỳ có giá trị.

      Trình thị ở trong vòng thượng lưu lại thời gian dài như vậy, tự nhiên biết đến danh tiếng của Lưu Bất Đề. Lập tức ánh mắt nhìn Nguyệt Dao, có ít quái dị. Nha đầu này, là cố ý sao.

      Nữ chưởng quỹ có chút ngoài ý muốn, lại nhìn dáng điệu của Nguyệt Dao, lập tức cười híp mắt thưa: "Lưu Bất Đề chính là sư phụ chế tác đồ trang sức có danh vọng lớn nhất ở Giang Nam, đồ ông ấy chạm trổ ra, chế tác cực kỳ tinh tế, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Hơn nữa kiểu mẫu đồ trang sức ông làm chưa bao giờ bị trùng lặp. Cũng có ít quý nhân trong cung đeo đồ trang sức của . Bất quá vị đại sư này có cái kỳ lạ, năm chỉ làm hai món đồ trang sức, nếu như đụng phải đồ trang sức khó làm, năm nhiều nhất món. Qua con số này đợi tới năm tiếp theo. Tiểu thư biết, rất nhiều phu nhân tiểu thư ở kinh thành đều lấy việc bản thân mình có chiếc do Lưu sư phụ làm là vẻ vang đấy!"

      Nguyệt Dao cười cười lời nào. Thứ như vậy nàng có bốn chiếc. Cũng như nữ chưởng quỹ , vị đại sư phụ này quả thực hàng năm chỉ làm hai chiếc. quan bằng quản, Mã thị bọn họ dự định bốn năm, năm món. Bởi vậy còn dư lại danh ngạch, người khác đương nhiên cũng ghen ghét gì.

      Sau khi Mã Lâm Lâm nghe xong, hai mắt nhìn vòng tay tay Nguyệt Dao, lại nhìn Nguyệt Dao. Ánh mắt kia hiển lộ ràng, tin chắc người ở chỗ này đều biết. Đó là nàng muốn.

      Thế nhưng Nguyệt Dao giống như xem hiểu ánh mắt của Mã Lâm Lâm vậy.

      Trình thị đối với cái bộ dạng này của nữ nhi cũng cực kỳ đau đầu, quét Nguyệt Dao cái: "Nguyệt Dao, chỗ còn lại, con cũng chọn vài thứ đồ trang sức chứ!" Nha đầu này tuyệt đối là cố ý, cố ý ở chỗ này khoe khoang. Cũng biết khoe khoang làm gì.

      Nguyệt Dao cười cười ứng tiếng. nhìn qua cả sau khay đồ trang sức lần. Sau đó từ bên trong chọn lựa ra trường trâm dương chi ngọc lung (là ngọc linh lung đấy, k phải bạch ngọc đâu nhá); chiếc trâm cài bạch ngọc điền chạm rỗng; đôi hoa tai trân châu. Lúc mọi người ở đây cho là Nguyệt Dao chỉ chọn những thứ này, Nguyệt Dao lại lấy thêm nhuyễn trạc (vòng tay mềm) bằng vàng khảm châu ngọc.

      Chiếc nhuyễn trạc này làm bằng vàng khảm châu ngọc này chia thành sáu khớp, ở giữa có đính vòng ngọc lục bảo, ở trong còn có cánh hoa sen bằng vàng nâng đỡ, đính viên đông châu. Hai bên vòng ngọc xanh đính ba viên đông châu, tạo nên hình chữ "Phẩm". Phía sau vòng ngọc lục bảo tạo hình bát giác chạm rỗng xuyên đáy, ánh sáng có thể thấu xạ tự nhiên, thiết kế xảo diệu.

      Nữ chưởng quỹ thầm lẩm bẩm, ánh mắt vị nương này tốt. Trong số những đồ trang sức này, chiếc vòng tay là thứ đáng giá nhất, bất kể là chế tác hay là vật liệu đều là tốt nhất . Tuy rằng thua kém vòng tay tay Nguyệt Dao, thế nhưng cũng là chiếc độc nhất.
      Last edited by a moderator: 7/9/16
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38: Xuất hành

      Trình thị hộc máu ở trong lòng. Nha đầu này chọn lựa đồ trang sức, giá trị hơn mấy nghìn vàng, so với mấy thứ đồ chọn lựa trước đó đều quý hơn. Trong bụng Trình thị có chút tức giận, đúng là cần bỏ tiền mình ra liền có thể mặc sức mà chọn, chút cũng biết tới cái gọi là đạo làm khách. Sớm biết như vậy, đâu còn có chuyện để nàng ta tùy đến chọn, này quả là tính toán sai lầm lớn nhất rồi.

      Đặng ma ma cũng kinh ngạc với thái độ của Nguyệt Dao. Lấy hiểu biết của bà với tiểu thư, tiểu thư chắc chắn đem những thứ đồ này để ở trong lòng. Tư trang phu nhân lưu lại chỉ nhiều, mà cơ bản mọi thứ đều là tinh phẩm. Giống như chiêc vòng Nguyệt Dao, ở trong hộp trang sức Nguyệt Dao còn chưa phải là thứ tốt nhất .

      Ban đầu vị chưởng quỹ cũng có chút chần chờ, bất quá nhìn vẻ mặt Nguyệt Dao bình tĩnh như nước, có nghi hoặc nhiều hơn nữa cũng đều nuốt ra trong bụng. Đứa bé này, còn tuổi mà khiến cho người ta nhìn thấu.

      Trong lòng Trình thị lại có nôn ra máu nữa, nét mặt vẫn phải giả ờ là mảnh thương : "Chờ hồi tú nương qua đo đồ cho con, có cầu gì, với tú nương ." Lúc này vẫn còn người ngoài ở đây, khẳng định thể để mất thể diện.

      Nguyệt Dao biết nghe lời phải: "Dạ, mợ."

      Trở lại Hải Đường Uyển, Nguyệt Dao tiếp tục dạy Chính ca nhi nhận chữ. Hy vọng cậu sớm ngày tìm được tiên sinh thích hợp, nàng tuy biết nhiều chữ, cũng có đầy đủ kiến thức. Thế nhưng suy cho cùng nàng cũng phải là tiên sinh, có đủ sức mà chỉ dạy Chính ca nhi tốt nhất. Vẫn phải là tiên sinh có chuyên môn mới chỉ dạy tốt được.

      Bên ngoài tú nương tới rồi, Nguyệt Dao ra ngoài. Trong mỗi phủ đệ đều có tú nương, bình thường thế gia vọng tộc đều có nữ nhi khuê phòng của họ. Liên phủ cũng có, bất quá nhân số nhiều lắm, chỉ làm cho mấy người chủ tử. Của hạ nhân đều mua từ bên ngoài.

      Tú nương hỏi Nguyệt Dao số đo, còn có sở thích. Nguyệt Dao : "Ta cũng thích đặc biệt gì. Các ngươi cũng nên biết tại ta ở trong kỳ giữ đạo hiếu, y phục mộc mạc giản đơn chút là được. Những thứ khác ta có gì cầu gì." Thân thể phát triển nhanh, qua mấy tháng thể mặc được nữa.

      Tú nương liên tục xưng vâng.

      bên khác, Trình thị cũng chọn lựa ít đồ trang sức. Kết quả tính tiền, tổng cộng tiêu hơn chín ngàn tám trăm sáu mươi lượng bạc. Trong đó chi phí của Nguyệt Dao là lớn nhất, tốn hơn năm nghìn tám trăm lượng bạc.

      Quản gia ngoại viện là Mã Viễn nghe được chỉ lần chọn đồ trang sức hao phí nhiều như vậy, trầm mặc chút sau đó : "Cho phòng thu chi tính tiền. Chờ tối muộn ta với lão gia."

      Nguyệt Dao biết rằng, sổ sách ở ngoại viện Trình thị đừng đụng tới, ngay cả biết cũng biết. Sổ sách ở nội viện tất cả đều chỉ làm cho có lệ. Hao phí lớn như lần này, năm cũng chỉ có lần. Nguyệt Dao đây là vừa lúc đụng phải. Cũng bởi vì có Nguyệt Dao, Mã Viễn mới để cho hạ nhân tính tiền. Nếu là những người khác Mã Viễn sảng khoái như vậy, mà ngày hôm qua lão gia còn trò chuyện với biểu tiểu thư cả buổi chiều và buổi tối, sau khi trở về lại còn cho gọi tới rất nhiều lời. Trong lời đều là đau lòng. giờ tiêu tốn hơn mấy nghìn lượng bạc, tin tưởng lão gia cũng gì.

      Sau khi nữ chưởng quỹ ra cửa, nhìn đến số ngân phiếu trong tay. Bây giờ là mùa ít khách, sinh ý được tốt lắm. Nếu , chỗ nào ó thời gian tới tận cửa . Bất quá lần này ra ửa, ngược lại cũng buôn bán lời ít.

      Nha đầu bên cạnh giọng thưa: "Vị nương ban nãy là lớn mật. Người khác đều chọn lượng vài ba thứ đồ trang sức, mình nàng lại chọn nhiều như vậy, mà còn chọn những thứ đắt tiền."

      Nữ chưởng quỹ quát bảo ngưng lại, : "Biết cái gì, biết đừng bậy." Hành động này của nương kia khẳng định là cố ý. Nhưng nếu muốn là kiến thức hạn hẹp, biết lễ phép, cũng hẳn. Nàng nhìn trong các nương, cũng chỉ có vị nương đó lễ nghi chu toàn nhất. Về phần tại sao, cũng biết. Nàng cũng có cái thích thú muốn biết. Bất quá có vị biểu nương đâm ngang gậy, việc buôn bán lời cũng ít.

      Tối hôm đó, Nguyệt Dao cùng Chính ca nhi luyện chữ. Gã sai vặt bên người Mã Thành Đằng tới đây, báo cho Nguyệt Dao chuẩn bị chút, ngày mai đưa nàng ra ngoài.

      Nguyệt Dao suy nghĩ chút, trở về thư phòng lấy giấy bút, viết lên phía vài chữ. Sau khi thổi khô gấp lại, đặt vào trong tay áo.

      Trở lại trong phòng của mình, để cho mọi người ra ngoài, mở hộp kiểm tra lại toàn bộ đồ vật lần, sau khi kiểm tra xong xuôi gọi Đặng ma ma tới: "Ma ma, cái hộp này ngày mai người mang theo bên mình . Mai ta mang nó thương hành gởi lại." Nếu cậu ngày mai dẫn nàng ra ngoài, tự nhiên phải chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ.

      Đặng ma ma nhận hộp: "Tiểu thư yên tâm, ta đem nó theo bên mình ." Tuy rằng bà có tận mắt chứng kiến Nguyệt Dao để thứ gì vào trong này, nhưng cũng phỏng đoán được tám chín phần mười. Nếu như Mạc thị thực muốn nể mặt như thế, đồ trong hộp này coi như sau này tiểu thư có chỗ dựa.

      Nếu như Đặng ma ma biết đồ vật bên trong này là cổ tịch (sách cổ), sợ là muốn té xỉu rồi.Hao phí công sức lớn như vậy, chỉ vì cần bảo quản hơn mười quyển sách.

      Đêm nay Nguyệt Dao nằm ở giường mãi ngủ được, đứng dậy khoác y phục. Đặng ma ma thoáng cái bị thức tỉnh, tới hỏi: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

      Nguyệt Dao cười : " có gì, chỉ là ngủ được."

      Đặng ma ma biết ưu tư trong lòng Nguyệt Dao, trấn an : "Tiểu thư đừng lo lắng. cCho dù Mạc thị có tâm tư sạch sẻ như thế nữa. Chỉ cần chúng ta phòng bị tốt có chuyện gì."

      Nguyệt Dao cười khổ, cũng gì thêm nữa. trải qua đời người, để cho nàng hiểu, ra nhất người thể tin nhất phải là Mạc thị, mà là đại bá phụ. Kiếp trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng tin đại bá hoàn toàn biết gì cả. Người chân chính là chủ ở Liên gia chính là đại bá, mà phải là Mạc thị. Cho nên Mạc thị ra mặt đáng sợ, đáng sợ là người giấu ở sau màn Đại bá phụ.(Lin: vợ chồng mà, phải đồng lòng hại ng chứ, k thôi 1 đứa sao ôm show nổi http://***************.com/images/smilies/icon_razz.gif.)

      Nàng nghĩ nếu như ngày mai tất cả thuận lợi, thực ra cũng thay đổi được cái gì. giờ còn có cậu để trông cậy, nhưng ngộ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nàng nên làm như thế nào. Bởi vậy, nàng phải tìm kiếm ngoại lực đủ mạnh. Chính là ngoại lực này phải dễ cầu được như vậy.

      Gia tộc nặng hơn mọi thứ, coi như gia tộc muốn ngươi chết, ngươi thể nhíu mày dù chỉ chút. Nếu như nàng muốn phản bội lại Liên gia, có lẽ cả kinh thành cũng có nơi cho nàng sống yên ổn. Xã hội này, chính là tàn khốc vô tình như vậy.

      Tại Đặng ma ma khuyên giải an ủi xuống phen, Nguyệt Dao trở về nằm giường. Ở giường lặng lẽ niệm kinh văn, biết niệm tâm kinh bao nhiêu lần, Nguyệt Dao mới khôi phục lại bình tĩnh, ngủ

      Ngày thứ hai Nguyệt Dao để Hoa Lôi tùy ý thu thập. Đặng ma ma mang duy mạo tới, Nguyệt Dao nhìn chiếc nón lụa trắng rũ xuống cũng có thể che cả tay nàng kia.

      Chỗ như tiền trang, người đến người , tam giáo cửu lưu đủ loại người đều có. Đồ vật này ở trong mắt Đặng ma ma xem ra là nhất định phải mang. Nguyệt Dao thấy duy mạo, cũng kỳ nhiên mà nhớ tới kiếp trước. Từ cái nơi cách xa kinh thành mấy ngàn dặm bên ngoài trở lại kinh thành. Khi đó còn dùng cái duy mạo nào: "Ma ma, bây giờ ta mới tám tuổi, đâu lại cần phải mang thứ này." Bình thường chỉ có nữ tử thành niên mới phải đội thứ này. Nàng bây giờ vẫn còn , đâu cần phải đề phòng đến mức này.

      Đặng ma ma cũng có băn khoăn của mình: "Tiểu thư, nếu để cho lão phu nhân biết được cữu lão gia dẫn theo người tới tiền trang, mà ngay cả cái duy mạo đều mang. Sợ là lần sau muốn tới phủ đệ tiểu trụ khó khăn hơn." Thỉnh thoảng sang Mã phủ tiểu trụ mấy ngày, cũng là chuyện rất tốt. Chí ít cũng để cho Mạc thị biết, rằng tiểu thư có chỗ dựa, hành cũng thể cố kỵ gì.

      Nguyệt Dao suy nghĩ chút gật đầu. Thu thập chỉnh tề sau đó quay sang Chính ca nhi : "Hôm nay tỷ tỷ có chuyện cần làm phải ra ngoài với cậu. Chính ca nhi ngoan ngoãn đứng ở trong viện tử, chờ tỷ tỷ quay về. Biết ?"

      Trải qua qua khoảng thời gian ở chung, Chính ca nhi cũng còn như lúc mới bắt đầu chờ đợi lo âu như vậy. Nghe Nguyệt Dao có việc phải làm: "Ta đợi tỷ tỷ trở về."

      Nguyệt Dao đối với việc Chính ca nhi nhu thuận hiểu chuyện vẫn rất vui mừng. Cho dù sau này Chính ca nhi thành đại tài được, nhưng mà an an phận phận coi chừng gia sản sống qua ngày là được rồi.

      Nguyệt Dao dùng đồ ăn sáng ở Hải Đường Uyển, sang phòng chính thỉnh an Trình thị. Mới vừa thỉnh an Trình thị, bên ngoài có trường tùy tới nhắc xe chờ ở tiền viện.

      Trình thị nghi ngờ nhìn Nguyệt Dao. Trông cái thế này, nhưng giống là muốn ra ngoài. Trình thị biết hôm nay Mã Thành Đằng định dẫn theo Nguyệt Dao ra ngoài.

      Nguyệt Dao cười : "Con muốn tìm bản tự thiếp để luyện chữ, nhưng mà tìm tới tìm lui cuối cùng hài lòng. Cậu bảo hôm nay vừa lúc qua thư cục kiếm vài thứ đồ. Vừa lúc dẫn con theo, biết đâu con có thể ở chỗ nào đó chọn ra thứ mình hài lòng."

      Bản thân Trình thị xuất thân là từ nhà giàu mới nổi, tổ phụ làm nghề mổ lợn, gia gia làm ruộng, đến cha nàng mới phất lên, nhưng mẫu thân nàng cũng là nữ nhi thương hộ. Bởi vì hoàn cảnh gia đình, mà trong suy nghĩ của Trình thị nữ tử chỉ cần biết vài chữ là được rồi, có học nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Bởi vì suy nghĩ này của bà ta, dẫn đến Mã Lâm Lâm cũng nhàng hơn rất nhiều. Lập tức tự nhiên nhíu mi tâm : " nương gia chỉ cần nhận biết mấy chữ, nên cố chấp trợn mắt mù quáng, đọc được sổ sách là được rồi. Lại còn tìm chữ cái gì thiếp?"

      Ở thời đại này, giống nhau chính là cha dạy con trai, mẹ dạy con . Cho nên chữ viết của Lâm Lâm vô cùng thê thảm, tiếc là có ai quản.

      Nguyệt Dao cười : "Mợ hiểu lầm, phải là tìm cho con, mà là tìm cho Chính ca nhi." Nguyệt Dao biết Trình thị vốn cho rằng nữ tử vô tài mới là đức. Nhưng Liên gia bọn họ gọi là thư hương môn đệ thế gia, nếu như các vị tiểu thư nhà các nàng ra ngoài cũng chỉ biết được vài chữ, vậy mặt mũi Liên gia phải là mất hết. Ở Liên gia, ngoại trừ Nguyệt Hoàn là tình huống đặc thù, mấy người tiểu thư khác, người nào phải bắt đầu đọc sách nhận chữ từ ba tuổi. Bất quá bởi vì cần thi cử, cho nên cũng có cầu quá nhiều. Thế nhưng có thể xuất ra tài nữ, đối với gia tộc cũng loại khẳng định.

      Đặng ma ma khinh bỉ trong đầu, lại thở dài. Trước đây chỉ cho rằng vị cữu phu nhân tâm tư hẹp hòi, tại xem lại còn là người tầm nhìn hạn hẹp. Nếu như là thứ nữ nhận biết mấy chữ cũng sai, nhưng tiểu thư con vợ cả trong phủ lại chỉ biết vài ba chữ, chắc chắn làm người khác cười rớt răng. Haiz, làm sao lúc trước lại chọn nữ nhân thô tục như thế làm kế thất chứ. Nếu như đặng ma ma biết Mã Lâm Lâm cũng chỉ biết vài chữ, phỏng chừng muốn té xỉu.

      Đến tiền viện, Nguyệt Dao nhìn thấy cậu mặc bộ mặc trù sam mà xanh trúc, tóc dùng khăn lưới buộc trụ, cả người lộ ra cổ nho nhã. Vẻ mặt Nguyệt Dao tươi cười kêu lên: "Cậu."

      Mã Thành Đằng nhìn thấy Nguyệt Dao hôm nay mặc y phục màu xanh lơ, bên ngoài mặc chiếc áo choàng ngắn màu lam nhạt. Bên dưới là váy dệt hồ hàng màu trắng, bên hông chỉ treo chuỗi ngọc lưu vân bách phúc. Trong thanh lịch, lộ ra mấy phần nhã nhặn lịch , hài lòng gật đầu cái.

      Lên xe ngựa, Nguyệt Dao nhìnlúc này trong xe ngựa bày bàn , bàn để nước trà và mấy đĩa điểm tâm. Chung quanh là bàn ghế. Bốn vách dùng tơ lụa màu xanh bao tới, cửa sổ bên phải mở ra, ngoài cửa sổ buông xuống tấm màn màu xanh tro.

      Nguyệt Dao nhìn mà thoải mái, đây cũng là bài trí tạm thời mà thôi, nhất định là cố kỵ thân phận nàng phải giữ đạo hiếu. Bằng lấy tính phô trương lãng phí của Mã phủ giống tí nào.

      gần nửa canh giờ, bên ngoài bắt đầu náo nhiệt hơn. Nguyệt Dao nghe được thanh tiểu thương lớn tiếng kêu la. Đoán chừng chắc hẳn là đến trung tâm thành thị. Nguyệt Dao để cho Đặng ma ma vén mành trướng lên. Nguyệt Dao thấy Đặng ma ma đồng ý, cười : "Năm nay ta mới tám tuổi, nếu như người lo lắng, ta đem duy mạo mang vào là được."

      Đặng ma ma phản đối mãnh liệt. Tám tuổi cũng hiểu chuyện. Vạn vạn thể để cho những gia đinh kia trở về phủ đệ há miệng thảo luận được.

      Nguyệt Dao cũng cười, cố ý nhấc mành trướng lên. Nhìn quang cảnh phía ngoài. Lúc này, thiếu niên cưỡi ngựa qua bên cạnh xe ngựa. Nguyệt Dao cũng thả màn xe xuống, nhưng ngờ thiếu niên cưỡi ngựa vừa lúc nhìn về phía nàng.

      Đôi mắt hai người nhìn nhau ba giây, mãi cho đến khi thiếu niên kia xoay người cưỡi ngựa , Nguyệt Dao mới phục hồi tinh thần lại. Nguyệt Dao cũng nhớ tới trong ánh mắt của thiếu niên kia có chút độ ấm, trong lòng có chút kinh hãi. Người kia là ai? Tuổi còn như thế, so với nàng lại còn khổ đại cừu thâm.

      Đặng ma ma đẩy Nguyệt Dao: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

      Nguyệt Dao lắc đầu: " có gì."

      Nguyệt Dao biết rằng, sau khi người thiếu niên kia về phía trước vài bước, lại nhịn được mà quay đầu nhìn Nguyệt Dao ngồi trong xe ngựa.

      Gã sai vặt bên canh thiếu niên gọi: "Thiếu gia, người nhìn cái gì ở đó vậy?"

      Thiếu niên lạnh lùng : " nhìn cái gì. Trước khi trời tối phải trở về sơn trang." trở về sơn trang, ở lại phủ đệ, phải đối mặt với đám nữ nhân dối trá ác độc kia, thực quá ghê tởm.
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Bảo quản đồ vật (1)

      Xe ngựa dừng lại.

      Nguyệt Dao nghe được lời xa phu đến nơi rồi, mời xuống xe, biết vì sao tim nàng bỗng chốc nhảy lên đập thình thịch nhảy. Bước chân tới gần Hối Thông Tiền Trang hơn, Nguyệt Dao lấy tay đặt lên chiếc hộp vuốt ve. Lần nữa nhìn thấy lại nó, có thể phải tám năm, thậm chí thời gian dài hơn thế nữa.

      Nguyệt Dao mang tốt duy mạo, xuống xe ngựa. Cho dù mang duy mạo, thế nhưng ngẩng đầu lên vẫn thấy bốn chữ to lớn kim quang lòe lòe ngay trước đại môn: "Hối Thông Tiền Trang."

      Nguyệt Dao lúc này nhìn bốn chữ lớn dùng vàng chế tạo nên, nở nụ cười, quả là khí đại tài thô, tấm bảng này trị giá cũng phải hơn vạn lượng vàng.

      Xuống xe ngựa, thấy ngay trước cửa là hai đại thú tì hưu, hai con Tì Hưu há to miệng. Tì Hưu chiêu tài, chỉ có vào mà ra, là loài thú thích hợp nhất để đặt trước tiền trang làm trấn thạch thú.

      lên bậc thềm, bước qua cửa vào sau, phát giác chỉ chu môn mà cán cửa đều làm từ đá cẩm thạch thượng đẳng. Ngay cả hành lang thông chính đường, đều dùng đá cẩm thạch tốt nhất.

      Vừa mới bước lên bậc thềm, có tiểu nhị mặc trang phục màu xanh lên nghênh đón: "Xin hỏi vị đại lão gia này, ngài đến để gửi bạc hay là lấy bạc. . ."

      Nguyệt Dao nghe xong lời này, có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng tới, đối với tình hình cửa hàng thương hành bên này quen thuộc. Quay đầu nhìn về phía Mã Thành Đằng.

      Mã Thành Đằng vừa cười vừa : "An trí cho chúng ta sương phòng!" Mã Thành Đằng muốn người khác biết cháu ngoại mình muốn gởi đồ lại, mấy thứ gì đó muốn gởi lại hôm nay đều để cho Đặng ma ma cầm, mà lại đổi thành trường tùy của .

      Tiểu nhị nghe xong lời này, nụ cười mặt càng tươi "Lão gia, thỉnh bên này." Người ta cũng muốn sương phòng, ràng là muốn phục vụ VIP, chút khả năng chú ý nét mặt phải có. Tiểu nhị vui vẻ trong lòng, khách hàng lớn lại do ta tiếp đón, tiền thưởng tháng này có thể nhiều hơn.

      Bước vào chính sảnh, ở giữa trong chính sảnh bày bình phong cẩm thạch khung hoàng kim. bệ gỗ lim đen bên trái con Chiêu Tài Tì Hưu nằm, vàng kim lấp lánh, so với Nguyệt Dao còn lớn hơn, đây cũng là dùng vàng ròng mà làm. Bên phải chỗ ngồi cũng để bệ gỗ lim thanh tùng cao hơn thước, bụi cây thanh tùng này là dùng khối mặc ngọc điêu khắc mà thành. Thanh tùng đại biểu cho trường trường cửu cửu ( dài lâu), vạn năm trường thanh (phát triển vạn năm), cũng là ngụ ý sinh ý kinh cửu bất suy (làm ăn, buôn bán lâu bền suy yếu).

      Nguyệt Dao xem cách bài biện trong chính sảnh này, trong lòng cảm thán, thực là tài đại khí thô. uổng phí cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất tiền trang này. Bất quá, tiền trang lại có tài thần, việc kỳ quái .

      Tiểu nhị dẫn bọn họ đến sương phòng.

      Sương phòng rất , nhưng hết sức lịch tao nhã. Bên trong phòng bàn tròn đều dùng gỗ hoàng lê hoa, bàn để bánh ngọt điểm tâm và trái cây, tường còn treo bức tranh vẽ. Chỗ gần cửa sổ, đặt án thư (bàn đọc sách). án thư, để giấy và bút mực.

      Tiểu nhị dẫn mọi người vào trong sương phòng sau: "Lão gia có chuyện gì xin cứ phân phó."

      Mã Thành Đằng gật đầu: "Mời chưởng quỹ các ngươi tới đấy." Nếu muốn gởi đồ lại, hơn nữa còn gửi lại trong thời gian dài vậy khẳng định phải tìm chưởng quỹ tới đây mà đàm phán.

      Tiểu nhị lập tức ra ngoài.

      Nguyệt Dao cười nhìn lên bộ tranh vẽ treo tường. tường treo bộ tranh sơn thủy Thanh Sơn Lục Thủy (hờ nó giống cụm từ trong tiếng việt mình là: “non xanh nước biếc” đấy bà con à). Bức họa này tờ trình thị bút mạch, phác họa cơ sở quầng màu trong mặc, sáng tạo phác họa thêm khoanh chữ màu xanh đậm.

      Mã Thành Đằng cũng thấy nhàm chán, cùng Nguyệt Dao về bức họa này. Đặng ma ma nghe cũng hiểu, liền cúi đầu đứng ở bên chờ.

      Bên ngoài trường tùy chưởng quỹ tới. Nguyệt Dao nhìn phía cửa ra vào, lão giả hơn năm mươi tuổi vào, mặc bộ trường sam tơ lụa màu xanh ngọc, người có chút viên nhuận (là người hơi tròn trịa, mượt mà), lưng hơi cong. Cằm còn có chòm râu, râu quá dài. Vẻ mặt hòa ái, khi cười, con mắt híp lại thành khe .

      Người này cung kính hỏi: "Lão gia, bỉ nhân họ Tiền, biết lão gia có việc gì cần tiểu nhân ra sức?" Những người này quanh năm suốt tháng rèn luyện được nhãn lực, nhìn tới y phục của Mã Thành Đằng và Nguyệt Dao, tuy rằng quá lộng lẫy quý giá, thế nhưng chất vải cũng là loại sa tanh cực tốt. Khẳng định là người có tiền. Nếu chỉ đích danh là muốn bao sương, nhất định là có nghiệp vụ lớn.

      Mã Thành Đằng nhìn Nguyệt Dao: "Nguyệt Dao, tự con !" Danh tiếng của Hối Thông Tiền Trang thiên hạ đều biết, cũng lo lắng để lộ bí mật gì. Liền tùy ý để cho Nguyệt Dao .

      Nguyệt Dao cười : "Tiền chưởng quỹ, ta nghe chỗ này cho phép gửi đồ vật. Cũng biết tình huống cụ thể là gì. Ngươi có thể giải thích cặn kẽ với ta chút ?"

      Tiền chưởng quỹ nghe Nguyệt Dao xong, lại quay sang nhìn tới Mã Thành Đằng thấy gật đầu, lập tức cảm thấy rất quái dị. Bất quá, lấy tố chất chức nghiệp vốn có cho phép, hỏi tới chuyện của khách nhân. Liền đem những điều Nguyệt Dao muốn biết, nhất nhất giải thích từng việc .

      Nguyệt Dao nghe xong : "Ta định gửi mười năm."

      Tiền chưởng quỹ lại nhìn thoáng qua Mã Thành Đằng, gặp có mở miệng: "Tiểu thư, vậy phải xem vật mà ngươi muốn gửi là gì. Ta cho ngươi gửi ở chỗ thích hợp." Đồ vật giống nhau tất nhiên cất giữ nơi phải cùng dạng. Đương nhiên, giá cả cũng giống nhau.

      Nguyệt Dao khẳng định thể nào mình muốn gửi chính là cổ tịch, lập tức : "Ta muốn gửi chính là mặc bảo (bản vẽ đẹp) của cha ta." xong lấy ra hộp gỗ hoàng lên hoa khóa đồng cầm lên. Nguyệt Dao cũng mở ra cho Tiền chưởng quỹ xem.

      Tiền chưởng quỹ có thể ở Hối Thông Tiền Trang làm được chưởng quỹ khả năng nhìn mặt ắt là có, chắc chắn hỏi đây là loại mặc bảo gì: "Cái tráp này chỉ cần cái tủ bảo hiểm là được rồi. Tủ bảo hiểm năm năm trăm lượng bạc, tiểu thư gửi mười năm ta có thể cho ngươi hưởng ưu đãi tám thành. Tổng cộng là bốn ngàn lượng bạc. lần giao tiền thanh toán hết hảy." Bốn nghìn lượng bạc phải là số lượng .

      Mã Thành Đằng muốn trả tiền.

      Nguyệt Dao lắc đầu: "Cậu, số tiền này để con tự mình tới trả." nhà dân phổ thông ở đây năm hai mươi lượng bạc là có thể ba bữa ăn lo rồi. Bốn ngàn lượng quả thực rất hố cha , thế nhưng nếu muốn bảo hiểm, cần nhân gia phục vụ, có hố cha cũng phải bảo quản.


      Nguyệt Dao lắc đầu: "Cậu, số tiền này để con tự mình tới trả." nhà dân phổ thông ở đây năm hai mươi lượng bạc là có thể ba bữa ăn lo rồi. Bốn ngàn lượng quả thực rất hố cha, thế nhưng nếu muốn bảo hiểm, cần nhân gia phục vụ, có hố cha cũng phải bảo quản.

      Mã Thành Đằng kiên trì: "Số tiền này liền do cậu cho ngươi. Chút tiền bạc người con nên giữ lại sau này con cần chi tiền rất nhiều chỗ." xong lấy tờ ngân phiếu trả tiền chưởng quỹ : "Đổi lại nghìn lượng bạc khỏa và bạc vụn." Cụ thể phân chia thế nào cũng cần nhiều lời. Tin tưởng bản thân Tiền chưởng quỹ có có chừng có mực.

      Tối qua Mã Viễn đem cách ứng xử của Nguyệt Dao cho Mã Thành Đằng. Mã Thành Đằng ngược lại hề tính toán. Mấy nghìn lượng bạc, tiêu liền tiêu.

      Trong lòng Nguyệt Dao vừa ấm áp lại vừa chua chát. Ấm chính là cậu quan tâm đến tiền bạc, chát chính là Mạc thị lại luôn nghĩ mọi cách mà tính toán tiền tài tay nàng. Khác nhau trời vực.

      Tiền chưởng quỹ nhận lấy ngân phiếu, nhìn thấy đây là ngân phiếu vạn lượng Hối Nguyên Tiền Trang. Lời lại càng cung kính: "Lão gia, tiểu thư xin chờ chút." xong cầm ngân phiếu ra.

      Rất nhanh, chưởng quỹ lại trở về, để cho Mã Thành Đằng theo Nguyệt Dao ra ngoài. Mã Thành Đằng nhìn Nguyệt Dao : "Cậu ở chỗ này chờ con." Nguyệt Dao gửi đồ vật, cũng nhìn qua.

      Nguyệt Dao chần chờ chút, ôm hộp theo Tiền chưởng quỹ ra ngoài. hồi, đến căn hòng rất rộng rãi.

      Nguyệt Dao suy nghĩ chút thận trọng mà : "Chưởng quỹ, chỗ này của ta chính là thư tịch, ta lo lắng chúng bị ẩm ướt mà lên mốc?" Ngược lại phải là Nguyệt Dao nghĩ xa trông rộng, mà là trước đây ở trong am ni , kinh thư bình thường đều phải phơi nắng. Nếu như phơi nắng, tự nhiên bị mốc meo mục nát rớt.

      Tiền chưởng quỹ nhìn Nguyệt Dao, vẫn có chút kinh ngạc, tiểu nương vậy mà lại biết rất nhiều: "Yên tâm, ngươi là mặc bảo, chúng ta tự nhiên có biện pháp bảo quản tương ứng. Đừng bị ẩm ướt nổi mốc, ngay cả côn trùng cũng sống được." năm phí bốn trăm lượng bạc cũng phải là công mà thành.

      Nguyệt Dao nghe xong lời cam đoan, lúc này gương mặt mới buông lỏng.

      Tiền chưởng quỹ nhận túi thuốc từ trong tay người dưới: "Tiểu thư, trong hộp người đưa chính là mặc bảo, cái túi thuốc này còn phải bỏ vào trong hộp của ngươi. Nếu ta thể bảo đảm sinh trùng." Đó là bội thuốc chuyên môn, cất giữ mười năm, lại gửi ở nơi riêng biệt, lo bị tổn hại.

      Nguyệt Dao mới lấy cái chìa khóa từ cổ xuống mở hộp ra, cầm lấy túi thuốc đặt ở bên. Tiền chưởng quỹ tránh sang bên, nhìn tới cái hộp của Nguyệt Dao

      Tiền chưởng quỹ nhận lấy chiếc hộp đặt vào trong ngăn kéo, lại đem hộc tủ khóa lại, chìa khóa giao cho Nguyệt Dao. Sau đó ở ngay trước mặt Nguyệt Dao dán giấy niêm phong. Lại để Nguyệt Dao tự mình làm ký hiệu ở giấy niêm phong. Nếu có người động vào, lúc này ký hiệu tự nhiên biến mất.

      Làm thỏa đáng mọi thứ sau, Nguyệt Dao nhìn chưởng quỹ giao tiền cùng phong thư dùng sáp dán lại: "Sau này, ngoại trừ có cái chìa khóa và phiếu xuất nhập, nhất định phải có phong thư có nội dung giống hệt phong thư này, mới có thể lấy đồ vật ." cách khác, về sau chỉ lấy bằng chiếc chìa khóa và phiếu xuất nhập thôi, mà người tới còn phải lấy ra thứ mà nàng vừa mới đưa cho chưởng quỹ mới có thể lấy đồ vật vào tay.

      Tiền chưởng quỹ nhìn thấy Nguyệt Dao tâm tư kín đáo như vậy, lại giật mình thôi. Bất quá cầu của Nguyệt Dao cũng có gì quá đáng, chính là muốn vạch thêm phần khế ước nữa mà thôi.

      Nguyệt Dao cầm phiếu xuất nhập thả vào trong ví mình. Chìa khoá cũng xuyến vào trong sợi dây đeo lại cổ. Mấy thứ này chỉ có mang theo bên mình nàng mới có thể yên tâm.

      Mới vừa trở lại sương phòng, hỏa kế của tiền trang cũng đưa tới hai rương . hòm đầy bạc vụn, cái rương năm tiền (k biết năm tiền là cái gì, thôi để luôn ) có lẽ hai lượng bạc khỏa khắc đồ án hoa mai như ý. Những đồng tiền này dùng để khen thưởng rất tốt.

      Mã Thành Đằng nhìn thoáng qua phất tay : "Đặt vào trong xe ngựa !" Mã Thành Đằng là người quản công việc vặt. Sổ sách ở ngoại viện cũng do đại quản gia Mã Viễn quản lý. Mỗi tháng Mã Viễn chỉ cần hồi báo chuyện sổ sách với chút là được rồi.

      Lại tiếp Mã Thành Đằng có chỗ tốt đó chính là dùng người nghi ngờ. Trình thị năng lực có hạn, thế nhưng tâm tư lại rất lớn, sổ sách ngoại viện cũng muốn ôm vào trong tay. Để kéo đại quản gia Mã Viễn xuống ngựa, ngay cả việc gài tang vật hãm hại đều đem ra hết. Đáng tiếc Mã Thành Đằng căn bản quan tâm tới những chứng cớ này, trực tiếp tức giận trách mắng Trình thị. Cũng bởi vậy, chuyện ở ngoại viện Trình thị đừng là sáp tay vào, đến cả đồ đạc cụ thể cũng ràng. Đương nhiên, cũng may là Mã Viễn chính là người trung thành cảnh cảnh, có tồn tại lòng riêng. Nếu người có tư tâm gian hoạt (gian trá, giảo hoạt), đụng phải chủ tử như vậy, còn phải liều mạng vơ vét tiền sao.

      Ra khỏi Hối Nguyên Tiền Trang, là hơn nửa canh giờ sau. Mã Thành Đằng nhìn sắc trời, gần đến giữa trưa, trực tiếp với xa phu: " Hồng Phúc tửu lâu."

      Nguyệt Dao biết Hồng Phúc tửu lâu, tửu lâu này chính là tửu lâu tốt nhất kinh thành. Có người tùy tiện ăn bữa ở đây hao phí trăm lượng bạc. Trong lòng Nguyệt Dao bất an. Mã gia, chịu đựng được giày vò như vậy sao? Nội tình có dầy hơn nữa, miệng ăn núi lở như vậy, chi tiêu liên miên bao lâu nữa liền hết sạch. Mã gia, có thể đáng tin sao?

      Đại khái khắc đồng hồ sau, xe ngựa ngừng lại.

      Nguyệt Dao xuống xe ngựa, nhìn đến công trình kiến trúc khí thế rộng rãi trước mặt. Tòa nhà này so với những tòa nhà xây dựng chung quanh, cao hơn khoảng tầng, rất có khí thế hạc giữa bầy gà.

      "Hồng Phúc tửu lâu." Nguyệt Dao nhìn bốn chữ lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi phía đại môn, nghĩ tới cũng biết đây là thủ bút của vị danh gia nào. Đương nhiên, Hồng Phúc tửu lâu là kinh thành đệ nhất tửu lâu. có bối cảnh hùng hậu cũng làm được danh đệ nhất này.

      Trước Hồng Phúc tửu lâu ngựa xe như nước, những người ra ra vào vào tất cả đều là mặc hoa phục. Ở trong kinh thành các món ăn của Hồng phúc tửu lâu, ngoại trừ thể so sánh với ngự thiện phòng của hoàng đế ra. Nó ở kinh thành xưng đệ nhị, tuyệt đối ai dám xưng đệ nhất.

      Đặng ma ma có chút chần chờ mà ra: "Lão gia, tiểu thư vẫn còn ở trong hiếu kỳ."

      Nguyệt Dao chờ Mã Thành Đằng đáp lời, cười : "Vào tửu lâu tuy là ăn, nhưng cũng nhất định phải uống rượu ăn đồ mặn. Thức ăn chay ở Hồng phúc tửu lâu, làm ăn cũng vô cùng tốt." Kiếp trước xuất môn, bình thường cũng nghe được người khác đối với các món ăn ở đây khen dứt miệng.

      Đặng ma ma vội vã : "Đều là lỗi của nô tỳ." Đặng ma ma chỗ nào lại có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, vừa rồi chỉ là bà uyển chuyển nhắc nhở Mã Thành Đằng đợi lát nữa nên gọi các món chay, nên gọi món mặn.
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Vị hôn phu

      Hồng Phúc tửu lâu tổng cộng có ba lầu. Lầu chuyên dùng chiêu đãi những người bình thường. Lầu hai là nhã gian, còn lầu ba là nơi chiêu đãi khách quý. Mã Thành Đằng dẫn Nguyệt Dao lên nhã gian lầu hai.

      Tiểu nhị ân cần dẫn đường đưa bọn họ lên nhã gian thứ hai.

      Nhã gian được bố trí rất độc đáo, bên bàn cơm có đặt cả bàn đọc sách. bàn sách còn để sẵn giấy bút. Nếu nổi hứng lên, cũng có thể tuỳ ý viết lưu lại bản vẽ đẹp của mình. Trong tửu lâu cũng lưu lại ít bản vẽ đẹp của các danh nhân.

      Nguyệt Dao tinh tế đánh giá, bên ngoài có gã sai vặt bưng nước trà đến. Ngoài ra còn đưa cả món ăn khai vị tới. Phục vụ ở đây có thể xem là hạng nhất.

      Mã Thành Đằng sơ tình huống của Nguyệt Dao, tiểu nhị lập tức hiểu ý, các món ăn được giới thiệu đều là thức ăn chay. Nguyệt Dao chọn bốn món chay và món canh nổi danh nhất của Hồng Phúc tửu lâu.

      Trong lòng Nguyệt Dao cũng có chút tiếc nuối, bởi vì nàng trong kỳ giữ hiếu nên thể ăn đồ ăn mặn. ăn được món ăn nổi danh đặc sắc nhất của Hồng Phúc tửu lâu là đầu sư tử và móng heo kho tàu.

      Mã Thành Đằng nhìn vẻ mặt mới mẻ của Nguyệt Dao vừa cười vừa : "Lúc còn ở Giang Nam, cha con dẫn con tửu lâu ăn cơm sao?" Mã Thành Đằng chuyện tùy ý, thấy khí sắc Nguyệt Dao cũng khá tốt, đương nhiên nghĩ tới chuyện Nguyệt Dao nghe đến chuyện của cha mẹ liền khổ sở.

      Trong lòng Đặng mụ mụ hơi ngưng lại, cữu lão gia đây là hết chuyện để rồi sao. Bằng sao lại trắng ra vậy, lại muốn chọc cho nương thương tâm buồn bã à.

      Nguyệt Dao lắc đầu: " có. Khi còn ở Giang Nam, Văn tiên sinh đặt ra cho con cầu vô cùng chặt chẽ. Thời gian của con từ sáng sớm đến tối muộn đều được an bài đầy đủ." Mặc dù Văn tiên sinh thu nàng làm đệ tử, thế nhưng đối xử với nàng còn nghiêm khắc hơn cả đệ tử của mình.

      Nguyệt Dao bây giờ hồi tưởng lại trước kia, kỳ thực nàng cũng biết, ra trong lòng Văn tiên sinh cũng rất mong muốn nàng có thể có được chút tiền đồ ở lĩnh vực này. Chỉ là đáng tiếc, đời trước nàng phụ tấm lòng của tiên sinh. Tuy rằng nổi tiếng bên ngoài, thế nhưng những thứ này cũng chỉ là hư danh.

      Lập tức Mã Thành Đằng liền cười chuyện. Ngày hôm trước thấy được kỹ xảo hội hoạ của Nguyệt Dao, nếu như bỏ thời gian, chịu khổ cực cũng vẽ được bức tranh tốt như vậy. Cho nên cực kỳ tin tưởng vào những lời này.

      Nguyệt Dao nhìn cái thìa sứ trắng xinh đẹp tinh tế cùng chén sứ men xanh, nở nụ cười. Chỉ riêng bộ đồ ăn này cũng có giá trị .

      Mã Thành Đằng phân phó, muốn đặt bàn cơm ở lầu . Là đặt cho mấy tùy tùng theo hầu dùng. Tiểu nhị tức lĩnh hội, lập tức phân phó. Lúc này mấy người tùy tùng theo tới cũng có lộc ăn.

      Ngày hôm đó Nguyệt Dao ăn ít, ăn hết hai chén cơm , đồ ăn cũng ăn ít. Đối với Hoa Lôi và Đặng ma ma mà đây là chuyện tập mãi thành thói quen rồi. Thế nhưng rơi vào trong mắt Mã Thành Đằng, lại nghĩ thành Liên gia, , là Mạc thị ngược đãi Nguyệt Dao. Bằng nương gia như đứa bé này đâu có thể ăn nhiều như vậy. Nhất định là vì được ăn ngon rồi.

      Sau khi ăn xong Nguyệt Dao nhấc ly trà ngọt bằng sứ trắng lên, chậm rãi nhấp ngụm lại nhổ ra, tiếp đó súc miệng. Động tác vô cùng ưu nhã.

      Mã Thành Đằng nhìn dáng dấp ưu nhã của Nguyệt Dao, nhịn được mà nghĩ tới nữ nhi của mình. thầm trong lòng vẫn là muội muội biết dạy dỗ hài tử, chỉ tinh thông thi thư họa kỹ, mà năng lễ nghi cũng đều thể xoi mói. Nếu như nữ nhi của mà có thể tốt bằng nửa Nguyệt Dao, cũng yên tâm.

      Khi nghe tiểu nhị báo lại sổ sách, Nguyệt Dao nghe được tổng cộng dùng tám mươi ba lượng. Cho dù nàng có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị làm cho hoảng sợ rồi. Tuy tại tâm tính của Nguyệt Dao thay đổi, suy nghĩ thay vì để đến lúc đó tiện nghi cho những người kia còn bằng bây giờ để mình ăn ngon dùng tốt đem toàn bộ tiền tiêu sạch. Thế nhưng mặt trái của mười năm nàng ở am ni kiếp trước, nuối thành thói quen tiết kiệm. tại chỉ ăn bữa cơm, tiêu phí lớn như vậy. có chút đau lòng.

      Nguyệt Dao lại nghĩ tới Mã gia phô trương cùng với cậu tiêu tiền biết tiết chế, cái này đáng sầu lo. Liên phủ chủ tử tuy nhiều, thế nhưng chi tiêu mỗi tháng chắc chắn lớn như Mã phủ. Xem ra, cần tìm cơ hội thích hợp, nhắc nhở cậu chút rồi.

      Đoàn người mới ra khỏi sương phòng, đối diện có nam nhân trung niên tới, theo phía sau còn có thiếu niên dáng dấp tuấn dật.

      Mã Thành Đằng cười : "Thẩm huynh, là khéo, lại gặp huynh ở đây."

      Lúc đầu Nguyệt Dao cũng biết Thẩm huynh chính là Thẩm Thiên, lại càng biết Thẩm Từ Hạo cũng theo. Chờ khi Mã Thành Đằng giới thiệu với nàng xong, để cho nàng chào hỏi, cả người Nguyệt Dao đều cứng ngắc. May là tại nàng mang duy mạo, nếu , để cho người ta thấy được vẻ mặt lạ lùng của nàng rồi.

      Nguyệt Dao hít sâu hơi, lúc này mới ra phía trước, thi lễ cái. Thế nhưng có che giấu như thế nào, trong thanh cũng hơi có chút thanh lãnh: "Ra mắt Thẩm bá bá." Bình thường mà nàng muốn lui tới nhiều cùng người của Thẩm gia. Thế nhưng chuyện xảy ra trong tương lai, cho dù có cũng ai tin. Thẩm gia cũng là gia tộc thư hương môn đệ trăm năm. Nếu nàng ra Thẩm gia bội bạc, ắt bị người khác thành nàng bị điên.

      Trong bụng Thẩm Thiên cũng thấy kỳ quái làm sao Mã Thành Đằng lại mang theo Nguyệt Dao tới tửu lâu, nét mặt lại lộ ra chút nào. Ôn hòa : "Chất nữ mau đứng lên. Từ Hạo, đến đây, gặp Liên gia muội muội." Đối với giọng thanh lãnh của Nguyệt Dao, Thẩm Thiên cũng phớt lờ .


      Trong bụng Thẩm Thiên cũng thấy kỳ quái làm sao Mã Thành Đằng lại mang theo Nguyệt Dao tới tửu lâu, nét mặt lại lộ ra chút nào. Ôn hòa : "Chất nữ mau đứng lên. Từ Hạo, đến đây, gặp Liên gia muội muội." Đối với giọng thanh lãnh của Nguyệt Dao, Thẩm Thiên cũng phớt lờ .

      Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện Thẩm Từ Hạo biết vị hôn thê. Đối với việc vị hôn thê đến tửu lâu, cũng có ý tưởng gì. Theo bề đến ăn bữa cơm, cũng phải là tùy tiện tới đây mình, tính là thất lễ. Có chút tiếc nuối là thể nhìn thấy tướng mạo: "Liên gia muội muội khỏe."

      Nguyệt Dao gọi lại, chỉ thi lễ cái. Nàng muốn chuyện với Thẩm Từ Hạo. Nếu chào hỏi Thẩm Thiên, nhất định bị biết phép tắc. Thế nhưng lạnh nhạt với Thẩm Từ Hạo, có thể lý giải là vì xấu hổ, dù sao tại khuôn mặt của nàng cũng bị che, thấy được.

      Mã Thành Đằng vốn muốn ôn chuyện với Thẩm Thiên, nhưng Nguyệt Dao lại giọng : "Cậu, con muốn thư cục mua hai bản bảng chữ mẫu."

      Mã Thành Đằng cũng biết Nguyệt Dao muốn thư cục mua bảng chữ mẫu. Bất quá thương cháu ngoại , sau đó lập tức cười : "Tốt, Thẩm huynh, lần tới chúng ta lại chuyện."

      Thẩm Thiên cười cười nhìn Nguyệt Dao: " biết chất nữ muốn bảng chữ mẫu của người nào? Chỗ của ta có quyển 《 Hàn Thực Thiếp 》 của Tô đại gia. nhớ hẳn là Nguyệt Dao theo cha của nàng luyện thể chữ liễu. Vì sao bây giờ lại muốn mua bảng chữ mẫu khác đây!

      Mã Thành Đằng muốn cũng được. Nhưng Nguyệt Dao lại tiếp lời, giọng cũng trở nên thanh lãnh như lúc đầu: "Rất cảm ơn Thẩm bá phụ. Chỉ có điều kiểu chữ Nguyệt Dao muốn mua chính là bảng chữ mẫu của Âu Dương Tuần. Đệ đệ con mới học viết chữ, thể chữ Âu Dương Tuần vẫn tốt nhất." Khải thư của Âu Dương Tuần pháp độ hướng tới chặt chẽ cẩn thận, bút lực lại cao hiểm, thế gian ai sánh bằng, được gọi là đệ nhất Khải thư Đường nhân. Mà kiểu chữ Âu Dương Tuần lại tốt nhất cho người mới học. Đương nhiên, những thứ này đều là mượn cớ, là Nguyệt Dao muốn cùng dính dáng nhiều với người của Thẩm gia.

      Thẩm Thiên đối với việc Nguyệt Dao khước từ có chút hơi kinh ngạc. Phải biết, trưởng giả ban cho được từ chối. Nguyệt Dao lại chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Hơn nữa giọng vẫn thanh lãnh như thế, hình như rất muốn giao thiệp nhiều với . Được rồi, còn muốn chuyện với nhi tử nữa là.

      Nếu đổi thành người khác, đương nhiên Thẩm Thiên quan tâm, nhưng đây lại là vị hôn thê của nhị nhi tử. Bộ dáng như vậy, phải chăng là quá cho cha chồng tương lai là đây chút mặt mũi nào. Bởi vì có giao hảo với Liên Đống Bác, hơn nữa người ta còn có ân cứu mạng, ngược lại cũng nghĩ nhiều. Chỉ cho rằng hài tử này vừa mới mất song thân nên tính tình cũng trở nên lạnh lùng, đạo lí đối nhân xử thế cũng là có chút thông suốt, ừ đúng vậy.

      Thẩm Thiên, ngay cả Thẩm Từ Hạo cũng rất kinh ngạc nhìn Nguyệt Dao. Người khác có lẽ biết, thế nhưng biết quyển bảng chữ mẫu kia là bảo bối của cha. nghĩ tới vừa mở miệng đem bảng chữ mẫu đưa cho Nguyệt Dao, lại càng làm cho kinh ngạc là nàng thế mà cự tuyệt.

      Mã Thành Đằng cũng nhận ra được giọng của Nguyệt Dao có chút đúng, lập tức cười cười cáo từ. Lúc qua bên người Thẩm Thiên cùng Thẩm Từ Hạo, bước chân Nguyệt Dao có chút gấp gáp.

      Nét mặt Đặng ma ma lộ vẻ hồ nghi, nương thế này là làm sao. Bà nhìn vị nhị công tử Thẩm gia kia, càng nhìn càng vừa ý. Cùng nương thực đôi trời đất tạo nên, lão gia nương định mối hôn nhân tốt. Thế nhưng vì sao đối mặt với người nhà họ Thẩm, nương lại lạnh lùng như thế, hơn nữa còn có chút kinh hoảng, đến nỗi bược chân cũng loạn. Chẳng lẽ còn có chuyện gì tốt.

      Nguyệt Dao lên xe ngựa, tháo duy mạo xuống, suy nghĩ nên làm thế nào để lui được hôn này. Đúng vậy, nàng muốn lại giống như kiếp trước, bị Thẩm gia vụng trộm lui hôn , công lại phải mình gánh chịu danh tiếng như vậy, để cho Thẩm gia chiếm hết tiện nghi. Muốn hủy hôn, quang minh chính đại mà hủy. Đừng nghĩ vụng trộm từ hôn, còn muốn có thanh danh tốt bên ngoài.

      Nguyệt Dao khẽ thở hơi. Hôn phải hủy, nhưng tại hủy hôn là thể. Bây giờ nàng chỉ có quyền phát ngôn, mà quan trọng hơn mối hôn với Thẩm gia này, tạm thời cũng là thứ bảo đảm cho nàng. Bất kể như thế nào, nhìn vào quan hệ thế giao của Thẩm gia và Liên gia, nàng là vị hôn thê của đích thứ tử chi trưởng, tốt xấu gì Mạc thị cũng cho hai phần mặt mũi. Cho nên muốn từ hôn, chỉ khi có năng lực tự bảo vệ mình, mới có thể hủy hôn . Bằng , cho dù từ hôn, ai được khi nào Mạc thị lại đưa nàng bán đâu.

      Đặng ma ma nắm lấy bàn tay Nguyệt Dao: " nương, có phải Liên gia còn có chuyện gì khác có gì ổn hay ?" Tiểu thư (mẹ của ND - Mã thị)có thể báo mộng Mạc thị rắp tâm hại người, biết đâu còn những thứ khác, tỷ như hôn của Liên gia.

      thể trách Đặng ma ma suy nghĩ nhiều. là biểu của Nguyệt Dao rất đáng nghi. Trước kia mỗi khi bàn bạc hôn , Nguyệt Dao đều e thẹn ngớt. tại tuy rằng mất song thân, nhưng cũng đến mức đối xử lạnh lùng với cha chồng cùng vị hôn phu như thế.

      Nguyệt Dao hơi bị kiềm hãm, ngược lại cười cười : "Ma ma nghĩ gì thế? thể nào. Chỉ là đột nhiên gặp phải, ta có chuẩn bị tâm lý trước." Thẩm gia cùng Liên gia đều là thư hương môn đệ thế gia, đẻ ý tới danh dự nhiều nhất. Thẩm gia muốn từ hôn liệu có ai tin tưởng đây!

      Vốn Đặng ma ma còn muốn hỏi thêm, nhưng nhìn nương nhà mình có vẻ muốn nhiều cũng liền ngừng lại. Chắc là bà suy nghĩ nhiều rồi. Danh dự của Thẩm gia ở kinh thành quả là độc nhất vô nhị, có chuyện gì thỏa đáng.

      Thẩm Thiên xoay người nhìn Thẩm Từ Hạo mặt lộ chút hoài nghi: "Hạo nhi, làm sao vậy?" chưa từng cho rằng Nguyệt Dao có bài xích. Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, nơi nào có thể có ý kiến gì. Hơn nữa nhi tử nhà mình chỗ nào cũng tốt, đâu có gì mà hài lòng. Nghĩ vậy lập tức cho rằng Nguyệt Dao vì mất song thân, phải ăn nhờ ở đậu, tính tình mới trở nên lạnh nhạt chút. Thẩm Thiên suy nghĩ nên tìm thời gian chuyện với Liên huynh tiếng. Cũng thể để cho tính tình đứa bé này biến thành như vậy được.

      Thẩm Từ Hạo lắc đầu: "Cha, có gì." Cũng biết có phải là ảo giác của hay , cảm thấy hình như vị hôn thê thích , thậm chí còn có chút bài xích . Bất quá Thẩm Từ Hạo rất nhanh chóng đem suy nghĩ này bỏ qua, nhất định là do bản thân suy nghĩ nhiều.
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :