1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Thế gia - Lục Nguyệt Hạo Tuyết [41]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 32: Cữu gia

      Chính ca nhi biết sắp phải đến nhà cữu cữu, có chút bận tâm cữu cữu thích . Thái độ lúc trước của Liên Đống Phương làm cho Chính ca nhi có chút mẫn cảm hơn.

      Nguyệt Dao vuốt đầu Chính ca nhi, vừa cười vừa : " đâu, cữu cữu nhất định thích đệ." Lần này qua Mã phủ, ngoại trừ hai nguyên nhân kia. Nàng còn muốn với cậu chút về chuyện để cho Chính ca nhi nhập gia phả ghi tạc dưới danh nghĩa của mẫu thân. Như vậy, danh phận Chính ca nhi mới xác định được.

      Trong lòng Chính ca nhi lo lắng, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu.

      Mạc thị biết được tỷ đệ hai người qua Mã gia. Đối với việc lần này Mã gia đột nhiên cho người tới đón như vậy, Tam nha đầu lại dễ dàng đáp ứng như thế, Mạc thị nghĩ như thế nào cũng có cảm giác thích hợp: "Mấy lần trước người Mã gia tới đón, Tam nha đầu đều từ chối hết. Lần này trái lại bằng lòng vâng theo. Làm cho hạ nhân cẩn thận trông chừng, đừng để xuất chuyện gì rắc rối. Tổn hại đến mặt mũi của Liên gia." Đây là điều thứ nhất, thứ hai chớ để cho người của Mã gia lừa gạt. Đặc biệt là Trình thị kia, là làm người ta nhìn vào mắt được.

      Lưu ma ma có chút lo lắng : "Gần đây tam tiểu thư hành càng ngày lại càng quái dị. Mà chúng ta lại thể đưa tay bày trí trong Lan Khê Viên, phu nhân, người xem chúng ta có muốn hay . . ."

      Mạc thị khoát khoát tay: " thể gấp. giờ lão phu nhân từ phía nhìn xuống cái gì cũng thể làm. Chúng ta vẫn nên chờ thêm chút nữa!" Mặc dù bà ta cũng vô cùng lo lắng, thế nhưng lão phu nhân còn tại, vì ổn thỏa mọi thứ vẫn phải từ từ mà làm. Dù sao chuyện trong lúc cũng biến mất.

      Lưu ma ma suy nghĩ chút sau đó bàn bạc: "Phu nhân, hãy để cho người theo thôi!" Nha hoàn làm tốt, người của mình làm việc chu đáo hơn.

      Mạc thị suy nghĩ chút, gật đầu.

      làm khách thể ăn mặc y phục màu trắng quá mức, nhưng cũng thể mặc đồ màu sắc quá tươi sáng, nàng vẫn ở trong hiếu kỳ. Nguyệt Dao suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cũng chọn lựa tốt phục sức.

      Hai người thu thập thỏa đáng, sau đó qua thượng phòng gặp lão phu nhân, bởi vì người tới đón người là đại quản gia của Mã gia, lão phu nhân ngược lại có gì là yên lòng. hai câu, để cho bọn họ . Lúc này hai tỷ đệ mới theo người lên xe ngựa.

      Tước vị của Mã gia hết, Hầu phủ cũng phải trả lại cho triều đình. Người nhà đều dời tới biệt viện sống, cái biệt viện này là do vị Hầu phu nhân đầu tiên xây nên làm nơi nghỉ mát du ngoạn. Biệt viện có diện tích hơn hai mươi mẫu, ở trong kinh thành, cũng bị coi là .

      Nguyệt Dao thấy bộ dạng Chính ca nhi khẩn trương, cười : "Đình Chính, cần lo lắng. Cữu cữu rất thích Đình Chính."

      Chính ca nhi gật đầu. Nhưng bàn tay vẫn nắm chặt, lộ ra vài phần khẩn trương. Nguyệt Dao cũng gì thêm nữa, chỉ là mu bàn tay của vỗ vỗ Chính ca nhi.

      Xe ngựa chạy nhanh đường phố rộng rãi nghiêm chính, Nguyệt Dao vén rèm xe lên, dọc theo đường phố tất cả tường nhà đều làm từ gạch thanh thủy, kéo dài chừng trăm thước. Ở chỗ này đều là những thế gia hiển quý, đường cái cũng có lấy người hỗn tạp lại. Trị an ở nơi này chính là nhất đẳng.

      Nguyệt Dao vén rèm lên. Nhìn hai con bạch ngọc sư tử ngồi chồm hổm trước cổng lớn, đại môn đỏ thẫm treo bức hoành phi, viết: "Mã phủ."

      Cữu cữu của Nguyệt Dao là Mã Thành Đằng làm quan tứ phẩm, nhậm chức ở Lễ Bộ. Tuy rằng Lễ Bộ phải là bộ phận quan trọng, thế nhưng quan lớn cấp cũng đè chết người, vả lại mối quan hệ của Mã gia ở trong quan trường, cũng rất rộng rãi. Đây là nguyên nhân thực làm lão phu nhân đáp ứng để cho Nguyệt Dao tới, bất kể như thế nào, cửa thân thích này vẫn cần phải thường xuyên lại. ai dám đảm bảo rằng tương lai mình đến chỗ những người khác cầu cạnh.

      Đến Mã phủ, Nguyệt Dao nhìn thấy bốn người mặc y phục màu xanh đậm đứng trước cửa, chờ khi xe ngựa đến nơi, người dẫn đầu lên : "Biểu tieru thư và biểu thiếu gia đến."

      Cổng chính phủ đệ lại mở ra, mọi người là từ hai cánh cửa phía đông và phía tây ra vào. Xe ngựa chuyển sang hướng phía phía cánh của tây giác mà chạy nhanh vào. Vào trong tòa nhà, hồi, xe ngựa mới dừng lại.

      người mang trang phục xanh thẫm tới, là ma ma đầu cài trâm vàng tóc kiểu phụ nhân. Vén rèm lên : "Biểu tiểu thư, đến rồi ạ."

      Nguyệt Dao dẫn theo Chính ca nhi bước xuống xe ngựa, nhìn thấy bốn gã sai vặt nâng cỗ kiệu. Bà tử kia vừa nhìn thấy Nguyệt Dao còn dẫn theo ca nhi, đầu tiên là ngẩn người, ngược lại cười : " nghĩ tới tiểu thư đưa theo biểu thiếu gia tới cùng. Là nô tài tốt chuẩn bị mọi việc thích đáng. Kính xin biểu tiểu thư và biểu thiếu gia chờ thêm chút." Kỳ thực cái bộc phụ nhân kia thể nào biết. Chỉ cần hỏi qua, đều biết tại Nguyệt Dao tự mình chỉ dạy cho Chính ca nhi. Tới nhà cữu cữu làm khách, làm sao lại mang theo đệ đệ mình tới. Như vậy chẳng khác nào nàng thừa nhận người đệ đệ này.

      Mã Viễn đứng ở bên chuyện, là đại quản gia ở ngoại viện, chỉ cần trắng trợn gây khó dễ mặt, quản tới chuyện nội viện.

      Nguyệt Dao nhìn sang bộc phụ kia, đó là bà tử đắc lực nhất của Trình thị, Trần bà tử. Nguyệt Dao cười nhạt trong đầu, tại nàng cũng đưa Chính ca nhi đặt ở bên người tự mình chỉ dạy, lần này tới cữu gia làm sao có thể mang theo Chính ca nhi tới. Đây ràng là muốn ra oai phủ đầu mà. Cho là mình còn tuổi, cái gì cũng biết dễ dàng bị hồ lộng sao. Nguyệt Dao khinh thường trong bụng, sắc mặt cũng lạnh nhạt vô cùng: "Vô phương, để Đình Chính ngồi trong kiệu cùng ta là được." Để xem đến cuối cùng người mất mặt là ai chứ!

      Nụ cười mặt Trần bà tử thoáng cái còn, cứng ngắc : "Tiểu thư, chuyện này làm sao. . ."

      Nguyệt Dao cũng thèm quan tâm đến lý lẽ của bà ta, dắt theo Chính ca nhi bước vào cỗ kiệu. Trần bà tử mặt lên vẻ tức giận, cái vị biểu tiểu thư này cũng quá cao ngạo . Đến cả hai vị nương ở tạm ở trong phủ đệ trong nay, ai mà đối với bà ta tiếp đãi long trọng có thừa.

      Mã Viễn thời là có phần bất ngờ, nghĩ tới biểu nương cùng lời đồn chút giống. Nhìn thế nào cũng là người cực kỳ có chủ kiến. Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, người có chủ kiến của chính mình dễ dàng bị người khác hồ lộng đùa bỡn. Mã Viễn là đại quản gia ở ngoại viện, lần này cũng chỉ là phụ trách việc nghênh đón người. Đưa đến nhị môn cũng phải lui ra.

      Vào viện tử, vòng qua bức phù điêu, tới cửa thùy hoa, hai bên là sao thủ hành lang, tiếp qua hai gian phòng khách , liền thấy chính phòng phía sau đại sảnh. Trong viện có năm gian phòng chính, ba sương phòng. Gian phòng điêu khắc phức tạp ra vẻ tinh trí sang trọng. Hai bên lối rẽ hành lang, bày biện nhiều chậu hoa đầy màu sắc.

      Nguyệt Dao dẫn theo Chính ca nhi bước xuống cỗ kiệu. Nắm lấy tay của Chính ca nhi, nhìn Chính ca nhi có chút khẩn trương, cười : "Đừng sợ, đây là nhà cữu cữu. Cứ tự nhiên như nhà mình."

      gương mắt của Trần bà tử theo ở phía sau liền lộ vẻ khinh bỉ. Cái gì gọi là giống như nhà của mình. Nơi này họ Mã phải họ Liên. Hơn nữa nó cũng chỉ là đứa con của quan tỳ, xuất thân đê tiện. Nếu phải phu nhân nhận được phân phó của lão gia, bà ta mới phải qua đây hầu hạ! Đương nhiên, những thứ này chỉ có thể ngấm ngầm trong đầu. Đối với đứa cháu ngoại sinh nữ này lão gia vẫn cực kỳ coi trọng. Công phu mặt bọn họ nhất định phải làm cho tốt.

      Trần bà tử nghĩ ngợi, thấy Nguyệt Dao nhìn bà cái. Tim Trần bà tử đập thình thịch cái, ánh mắt sắc bén này trông giống như nhìn thấu tâm tư của bà vậy. Thế nhưng nhìn sang lần nữa, thấy Nguyệt Dao giọng chuyện với biểu thiếu gia. Trần bà tử thầm với mình, tuyệt đối là do bà ta hoa mắt.

      Nguyệt Dao nhìn bố trí trong viện, tắt cả đều là xa lạ như vậy. Kiếp trước, ở dưới cầu mạnh mẽ của Mã Thành Đằng, khi ra khỏi hiếu kỳ Nguyệt Dao cũng tới Mã phủ ở đó hai ngày. Lại bị Mã Lâm Lâm châm chọc phen, nàng ở nhờ nhà mình chịu trở về. Còn có đại biểu tẩu, là chất nữ của Trình thị - Trình Lệ Tư gần xa sỉ nhục nàng. Khi ấy đó nàng là người tâm cao khí ngạo, chỗ nào chịu đựng được túc giận mà ở đây, còn có ở hết hai ngày lập tức lại ồn ào dòi phải về. Cho dù cữu cữu bắt Mã Lâm Lâm và Trình Lệ Tư lời xin lỗi nàng vẫn trở về Liên phủ, sau đó mãi đến lúc cữu cữu mất, nàng mới qua đây phúng viếng. Sau, có đặt chân Mã phủ lần nào nữa. Bởi vậy, đối với Mã phủ, nàng cảm thấy xa lạ.

      Hai cái nha hoàn ăn mặc lòe loẹt đứng đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Nguyệt Dao cười : "Mau bẩm báo lão gia cùng phu nhân, biểu tiểu thư và biểu thiếu gia tới."

      Nguyệt Dao hồi phục lại tinh thần, cười : "Làm phiền mấy vị tỷ tỷ." Nhìn thấy Chính ca nhi có chút khẩn trương, cúi đầu hai câu, Chính ca nhi trấn định, nàng mới dẫn Chính ca nhi vào phòng khách.

      Vừa bước vào phòng khách, nhìn tường chính đường bố trí bàn dài bằng gỗ lim khảm loa cẩm thạch. Phía trước bày đỉnh huân lô luy ti khảm hồng thạch, hai bên đặt phù thủ y* cùng kiểu dáng, bên trải tấm đệm gấm màu đỏ thẫm. mặt đất trưng bày hai dãy tám chiếc ghế bằng gỗ lim giáp nhau, mỗi cái đều lót đệm dựa ngũ phúc đoàn viên hoa** .

      *Phù thủ y: ghế dựa có tay vịn ở hai bên.
      **Ngũ phúc đoàn viên hoa: năm hoa văn họa tiết hình tròn

      Nguyệt Dao nhìn nha hoàn tôi tớ ăn mặc phú quý, người mang đầy kim ngân. Lại nhìn bày biện ở trong phòng. Trước kia còn cảm thấy gì, tại Nguyệt Dao chỉ có thể thở dài. Hầu phủ kia cũng chỉ còn là vẻ bề ngoài, còn nghĩ đây là Hầu phủ nữa sao (Ý là cái danh hầu phủ chỉ là tên gọi ở ngoài chứ thực chất k còn nữa). Cữu cữu cũng phải người giỏi việc kinh doanh, miệng ăn núi lở. Chẳng trách tại sao sau khi cữu cữu mất , Mã phủ liền nhanh chóng suy bại xuống.

      Nguyệt Dao còn suy nghĩ vậy, nhìn thấy nam tử mặc y phục nhuyễn đoạn màu xanh đậm ngồi phía , có chút gầy gò, nhưng khí sắc tệ. Nguyệt Dao nhìn đến nam tử ngồi ghế cùng mẫu thân của mình tương tự, trong mắt đầy lệ.

      Nguyệt Dao biết, cữu cữu là tâm thương nàng. Cữu cữu và nương nàng là bào huynh muội, lại bởi vì tuổi tác huynh muội hai người chênh lệch hơi lớn, bởi vậy lại càng thương xem như châu như bảo. Mẫu thân mất sớm, cữu cữu cũng trông mong, xem nàng như nữ nhi thân sinh mà chiếu cố rất nhiều, nếu phải cữu cữu mất sớm, nàng còn chỗ dựa vững chắc là cữu cữu, Mạc thị dám đối xử với như vậy nàng.

      Nguyệt Dao che giấu chua xót khổ sở nơi đáy mắt, cầm tay kéo Chính ca nhi quỳ xuống : "Nguyệt Dao, Đình Chính chào cữu cữu, cữu mẫu." Nên có lễ tiết, chút cũng thể thiếu. Xuất môn tại ngoại, được để người khác có cơ hội miệng lưỡi này nọ.

      Mã Thành Đằng đem người đỡ lên, đưa tới bên cạnh : "Chỉ trong chớp mắt, lớn như vậy nha!" Nhìn người nắm trong lòng bàn tay dung nhan chẳng khác gì muội muội, trong lòng Mã Thành Đằng ngược lại cũng là vạn phần khó chịu.

      Da mặt Nguyệt Dao so sánh với đời trước phải là dày hơn rất nhiều. Nghe được giọng nghẹn ngào của cữu cữu, ngay sau đó cũng quản cái gì lễ nghi hay lễ nghi nữa, ôm lấy Mã Thành Đằng mà khóc. Khóc đến thương tâm vô cùng.

      Mã Thành Đằng bị ôm cái Nguyệt Dao như vậy, đầu tiên là sửng sốt. Dẫu sao như bọn họ như vậy, mọi thứ đều phải làm theo lễ nghi. Bỗng nhiên bị Nguyệt Dao biết lễ nghi hồi thế này, cộng thêm ngay cả mình con của mình cũng chưa từng ôm qua hồi như vậy, cho nên bất ngờ.

      Chẳng qua rất nhanh, trong mắt Mã Thành Đằng bốc lên lửa giận. như vậy, ngoại tôn nữ sống ở Liên gia tốt, chịu ủy khuất rồi. Lúc trước nhận được thư của Nguyệt Dao, Mã Thành Đằng nghi ngờ. giờ lại nhìn tới ngoại tôn nữ khóc đến thương tâm như vậy lại càng xác định.

      Chính ca nhi nhìn thấy Nguyệt Dao khóc, cũng khóc theo.

      Vành mắt Mã Thành Đằng cũng trở nên hồng hồng, trong lòng vô cùng đau xót. Muội muội cứ như vậy chỉ còn cốt nhục duy nhất, lại chiếu cố tốt. Cũng biết muội muội ở trời oán trách như thế nào.
      thuyt thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 33: Trình thị oán hận

      Trình thị nhìn thấy Nguyệt Dao ôm trượng phu của mình khóc, lại nhìn dáng vẻ trượng phu mình nước mắt cũng muốn chảy ra. Vội vàng lên phía trước khuyên nhủ, khuyên giải hơn nữa ngày, Mã Thành Đằng mới hồi phục lại như cũ.

      Mã Thành Đằng nhìn thấy Nguyệt Dao, mặc bộ quần áo tố sắc bằng gấm Tô Châu thêu hoa lê nở. Mái tóc vấn thành lưu vân kế, ở giữa cài đôi trâm Hồ Điệp màu lam, có ghim thêm vài đóa châu hoa, hai bên rủ xuống chuỗi ngọc dài đến bả vai. Đôi tai đeo đôi hoa tai ngọc xanh hình thoi . Bên hông lại treo cái túi hương màu xanh biếc. thân y phục mộc mạc này, càng lộ ra Nguyệt Dao điềm đạm đáng , đơn bạc nơi nương. Trong ngực lại càng đau thêm vài phần. Mã Thành Đằng tự mình lau nước mắt cho Nguyệt Dao: "Đừng khóc. khóc, sau này nếu có ai dám khi dễ con. cho cậu, có cậu ở đây! Cậu làm chủ cho con."

      Trình thị nhìn xem hành động của Mã Thành Đằng, đáy lòng vui. Ngay cả nữ nhi của mình cũng thấy trượng phu đối xử tốt như vậy. Đối xử với cái nữ nhi cùng họ, so với nữ nhi của mình lại còn tốt hơn. Chẳng qua bà cũng biết vị trí của Nguyệt Dao ở trong lòng trượng phu, bởi vậy nên mặt cũng dám biểu lộ ra quá mức.

      Nguyệt Dao nghe Mã Thành Đằng xong nặng nề mà gật đầu, lời này nàng tin tưởng. Miễn là cậu còn sống chắc chắn cậu làm chủ cho nàng. Nguyệt Dao lau nước mắt, kéo qua Chính ca nhi giới thiệu với Mã Thành Đằng: "Cậu, mợ, đây là Chính ca nhi. Chính ca nhi năm nay năm tuổi. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên đến gặp cậu mợ."

      Chính ca nhi hôm nay mặc y phục huyền sắc trực bào, mái tóc dùng cây trâm bạch ngọc búi lên. Bên hông đeo túi hương màu trắng. Khuôn mặt Chính ca nhi tròn như trung thu chi nguyệt (như mặt trăng đêm trung thu ), nét mặt như xuân hiểu chi hoa (như hoa xuân tươi đẹp đầy sức sống lúc hừng đông).

      Mã Thành Đằng nhìn thấy hài tử có tướng mạo xuất sắc như vậy ngược lại cười tiếng. Nữ hài tử khuôn mặt xinh đẹp nhìn thấy ít, thế nhưng nam hài tử dáng dấp tốt như vậy vẫn là lần đầu tiên.

      Mã Thành Đằng có suy nghĩ nhiều như Nguyệt Dao. Nguyệt Dao nhìn dung mạo xuất chúng hết sức lo lắng. Nếu như Nguyệt Dao chỉ ở trong thâm trạch ra khỏi cửa, đơn thuần biết được bên ngoài hiểm ác đáng sợ cũng phát sầu như vậy. Hết lần này tới lần khác nàng ở trong am ni mười năm, cái dạng gì tình cũng đều nghe qua. Có rất nhiều nhà quyền quý chỉ thích thiếu niên có dung mạo xinh đẹp, vô cùng điên cuồng. Bởi vậy, dưới tình huống có chỗ dựa vào như hai tỷ đệ các nàng mà , dung mạo thế này là họa chứ phải là phúc à!

      Nguyệt Dao vứt lại những thứ nhao nhao hỗn loạn này , quay sang nhìn Chính ca nhi gật đầu tỏ ý cổ vũ. Chính ca nhi dưới cổ vũ của Nguyệt Dao, cố lấy cam đảm mà kêu tiếng cậu. Mới vừa rồi Chính ca nhi đúng là mơ hồ hành lễ. Lúc này là do Nguyệt Dao cố ý muốn tăng thêm ấn tượng.

      Mã Thành Đằng giống Liên Đống Phương, đối với Chính ca nhi có mong đợi gì. Nếu như Nguyệt Dao mang theo (Chính ca nhi) tới đây, (MTĐ) cũng làm như biết chuyện gì. tại Nguyệt Dao đưa tới, vậy cũng xem như cháu ngoại trai ruột thịt mà đối đãi. Nhìn thấy hài tử này biết lễ nghi như thế, cười cười mang ngọc bội dương chi ở bên hông tháo xuống, đưa cho Chính ca nhi làm lễ vật gặp mặt.

      Chính ca nhi nhận được lễ vật, lại nhìn tới nét mặt Mã Thành Đằng hiền lành hòa ái, lập tức tâm tình khẩn trương cũng buông lỏng xuống dưới.

      Nha hoàn bưng nước tới, để cho Nguyệt Dao lau sạch khuôn mặt. Nguyệt Dao nhìn nha hoàn nửa quỳ, hai tay giơ chậu đồng lên cao. Đè xuống suy nghĩ kỳ dị trong đáy lòng. Ở trong Liên phủ, nha hoàn đều vô cùng quy củ, nhưng có chuyện quỳ xuống nâng chậu đồng. Đây cũng là quy củ chỉ ở trong phủ của các công hầu mới có. Nguyệt Dao phong thái ung dung lau mặt sạch . Sau khi sơ tẩy phen, liền ra.

      Trình thị : "Lão gia, ta đem Hải Đường Uyển dọn dẹp xong hết. Mấy ngày này hãy để cho Nguyệt Dao ở tại Hải Đường Uyển, lão gia người xem thế nào?"

      Hải Đường Uyển, chính là chỗ ở trước kia của nương Nguyệt Dao. Nguyệt Dao đối với việc này, cũng có ý kiến: "Cậu, mợ, để Chính ca nhi ở trong Hải Đường Uyển chung với con là được rồi!"

      Mã Thành Đằng đối với chuyện này hiển nhiên là có ý kiến rồi.

      Từ trong lời của Trình thị, Nguyệt Dao cũng biết hôm nay cậu đặc biệt ở nhà chờ nàng. Nghe xong những lời này, trong lòng Nguyệt Dao cảm động vạn phần.

      được bao lâu, đại biểu ca Mã Bằng, nhị biểu ca Mã Dược, đại biểu tỷ Mã Lâm Lâm cũng đều tới đây. Cùng hai người tỷ đệ bọn họ làm lễ chào hỏi. Đối với nữ sắc Mã Thành Đằng chẳng chút để tâm, thế nên dưới gối cũng chỉ có nhị tử nhất nữ này.

      Nguyệt Dao cũng biết đại biểu ca Mã Bằng chính là nhi tử do nguyên phối sở sanh, nhị biểu ca Mã Dược cùng đại biểu tỷ Mã Lâm Lâm là do Trình thị sinh ra. nhà nhân khẩu quả thực coi là nhiều, rất đơn giản.

      Trong ấn tượng của Nguyệt Dao đại biểu ca Mã Bằng, là người có nhiều tâm nhãn, trung hậu đàng hoàng.

      Mã Dược lại là người rất thông minh, cực kỳ lanh lợi, là loại người rất biết xử lý. Bất quá thông minh của đặt vào chính đạo, sau khi cậu mất Trình thị cũng quản được . Ăn uống chơi đánh bạc mọi thứ đều có, cậu chỉ mất vài năm liền tựu sanh sanh làm cho Mã gia suy tàn.

      Mã Lâm Lâm, tiểu thư xảo trá cao ngạo. Vẫn luôn tự cho rằng mình là nữ nhi Hầu phủ, đặt nàng vào mắt. Nhưng lại nghĩ tới Hầu phủ sớm xuống dốc rồi. tại nàng cũng giống như nàng, chỉ là nữ nhi nhà quan lại. Kiếp trước nàng bởi vì bị Mã Lâm Lâm châm chọc giận dỗi mà bỏ . tại làm ra chuyện như vậy nữa. Dù sao nàng vốn cũng chỉ là ở tạm năm ba ngày.

      Lúc này nhìn thấy ba người tới, Nguyệt Dao dẫn Chính ca nhi, qua thi lễ với từng người từng người . Mã Bằng mang cái hộp chuẩn bị xong đưa cho Nguyệt Dao.

      Mã Dược nhìn thấy Mã Bằng tặng lễ vật, vội vàng lấy đồ trang sức treo bên hông định đưa cho Nguyệt Dao.

      Từ phong thái tặng quà đó có thể thấy được, vị đại biểu ca này là người có tâm. Mà nhị biểu ca, sợ là căn bản đem chuyện này để ở trong lòng.

      Nguyệt Dao bây giờ tám tuổi, đến tuổi cấm kị, nam nữ hữu biệt. thể lại tùy tiện thu đồ vật thiếp thân của nam tử. Lập tức vẻ mặt khó xử mà nhìn sang Mã Thành Đằng.

      Mã Thành Đằng nhậm chức ở Lễ bộ, cầu đối với lễ nghi quy củ tự nhiên lại càng nghiêm khắc. Nhìn thấy hành động này của Mã Dược, khuôn mặt ngay lập tức liền đen.

      Trình thị nhìn Nguyệt Dao vừa làm ra chuyện khó chịu cho nhi tử. Vừa qua tới đây tìm chuyện, cái mẫu nữ này chính là xung khắc với bà quá rồi.

      Mã Lâm Lâm lớn hơn Nguyệt Dao tuổi, tại cũng chỉ là tiểu nương. Mã Lâm Lâm đúng là nhìn được Nguyệt Dao. Thứ nhất là do danh tiếng Nguyệt Dao quá lớn, vẫn luôn vượt mặt đem nàng đẩy xuống phía dưới. Thứ hai là nương nàng cũng thích cái biểu muội này. Nhìn thấy Nguyệt Dao, thoáng cái hất cổ lên, giống như con khổng tước kiêu ngạo. Nhưng là biết phụ thân ở đây, cũng dám quá thất lễ.

      Sau khi làm lễ chào hỏi xong, Nguyệt Dao vô cùng khó hiểu ra: "Cậu, mợ. Con nghe có hai vị biểu tỷ sống nhờ ở trong nhà cậu, làm sao lại thấy hai vị biểu tỷ."

      Mã Thành Đằng nhìn Trình thị cái. Nếu Nguyệt Dao , cũng phát .

      Trình thị vừa cười vừa : "Biểu tỷ Lệ Tư của con có việc phải xuất phủ, buổi tối mới có thể trở về. Còn có thân thể Nhị di mẫu con tốt, Lục Huỳnh biểu tỷ phải ở bên người hầu hạ."

      Mã Bằng nghe thấy thân thể Nhị di mẫu tốt, vẻ mặt liền có chút khó coi. Nhìn thấy Nguyệt Dao nhìn sang mình, vừa cười vừa : "Nguyệt Dao, huynh đưa muội sang Hải Đường Uyển. Nơi đó chính là chỗ nương muội ở trước đây."

      Mã Lâm Lâm giậm chân cái, vô cùng ủy khuất "Nương, cha thương nàng còn hơn cả ta." Từ đến lớn, nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nhuận nhã của cha như thế này .

      Nét mặt Trình thị có chút lạnh lẽo, hành động này trượng phu quả thực cho thấy so với nữ nhi của mình cái nữ nhi Liên gia này còn quan trọng. Chỉ có điều những lời này thể trước mặt của nữ nhi: " bậy bạ gì chứ. Cha con là bởi vì của con mới mất, hơn nữa khuôn mặt của biểu muội con rất giống . tại gặp mặt khó tránh khỏi ưu ái hơn mấy phần. Con là nữ nhi thân sainh của cha, làm sao lại thương người khác mà thương nữ nhi của mình. Còn nữa nàng ấy cũng chỉ đến nhà chúng ta tiểu trụ mấy ngày, qua vài ngày sau quay lại Liên gia."

      Mã Lâm Lâm lúc này mới tìm về chút cân bằng.

      Chờ tất cả mọi người rồi, Trình thị gọi Trần bà tử tới hỏi. Trần bà tử bởi vì bị Nguyệt Dao lạnh nhạt, bèn lên tiếng xấu tới, cái kia nhất định càng là cái trơn trượt đấy. Trình thị lạnh lùng : "Sợ là cái quỷ nha đầu này so với nương nàng cũng thua kém bao nhiêu." Nhìn bộ dạng mới vừa rồi, còn phải là phải cố ý chọc cho lão gia thích Dược nhi. Còn tuổi, tâm nhãn nhiều như vậy. Lão gia lại còn mến nàng như thế, cũng biết qua tới Mã phủ, làm ra cái chuyện tiểu thiêu thân gì.

      Trình thị cực kỳ chán ghét Nguyệt Dao. Cũng phải là vì Nguyệt Dao làm người khác ưa thích. Nguyên nhân là ở người mẫu thân của Nguyệt Dao. Trình thị làm kế thất, thân phận thấp hơn đoạn. Khi Trình thị mới vừa vào cửa, lão phu nhân Mã gia vẫn còn sống, mẫu thân Nguyệt Dao cũng chưa có lấy chồng.

      Trình thị gả đến Mã gia, hiếu bà bà, dưới chiếu theo phật nhi tử nguyên phối Mã Bằng, đối xử với cái tiểu là mẫu thân Nguyệt Dao này cũng tốt có gì để . Ăn ngon uống ngon dùng đồ tốt, người thứ nhất nghĩ tới cũng là tiểu . Đáng tiếc, mẫu thân Nguyệt Dao cũng nhận sổ sách này. Chẳng qua cũng chưa từng quét mặt mũi của Trình thị.

      đoạn thời gian Trình thị ở Mã gia làm tức phụ hiếu thuận. Sau này lại mang thai, nhưng mà sau khi sinh Mã Dược, tâm tư liền thay đổi. Làm nương khẳng định muốn vì nhi tử mưu cầu nhiều thứ tốt. Có Mã Bằng ở đây, tất cả những sản nghiệp trong phủ này về sau đều để lại cho Mã Bằng. Con trai của bà ta sau này cũng chỉ có thể chia được chén canh. Như vậy Trình thị làm sao cam tâm. Vì vậy dùng kế muốn trừ Mã Bằng.

      Nhưng nghĩ, kế sách này lại bị mẫu thân Nguyệt Dao biết được. Hơn nữa còn nhúng tay xía vào. Bởi vì kiện này mà bà bị lão phu nhân chán ghét vứt bỏ, đại quyền quản gia cũng bị lão phu nhân tước đoạt, bị lão phu nhân chèn ép khắp nơi.

      Mãi cho đến khi lão phu nhân mất cũng yên tâm về bà. Còn đem chuyện này cho Mã Thành Đằng, những người đắc dụng bên cạnh lão phu nhân toàn bộ đều giao cho Mã Bằng. Bởi vậy cho tới hôm nay, Trình thị cũng có động đến Mã Bằng chút nào. Hết thảy mọi thứ đều do mẫu thân Liên Nguyệt Dao - Mã thị ban tặng. Nếu Mã Bằng sớm chết rồi, đứng ở trước mặt chướng mắt bà nhiều năm như vậy.

      Trình thị hận thể phá hủy Nguyệt Dao để trả thù cho những ủy khuất bà ta phải chịu những năm này. Chỉ là giờ được phép, phải chờ sau này có cơ hội giải quyết. Bà ta cẩn thận từng li từng tí hơn mười năm, mới làm cho lão gia buông xuống phòng bị với mình. Nếu bây giờ mà động tay chân cái gì để cho lão gia biết được, sợ là phu thê tình phân chút cũng còn.

      Mã Bằng trở lại trong viện, quản ma ma của Liễu ma ma hỏi: "Đại thiếu gia, có gặp biểu nương ? Biểu nương có khỏe ?"

      Mã Bằng nghĩ tới tiểu biểu muội, vừa cười vừa : " Rất tốt. Đây là lễ vật biểu muội tặng cho ta." xong, đem lễ vật Nguyệt Dao tặng lấy ra.

      Lễ vật Nguyệt Dao đưa là bộ đồ thêu có phẩm cấp. Tay nghề tuy bình thường, thế nhưng tú phẩm này lại mang điềm báo tốt, là hỉ thước đăng chi (chim khách bay lên cành), cũng có ý tứ hy vọng Mã Bằng khảo trúng.

      Liễu bà tử nhìn đồ thêu này vừa cười vừa : "Biểu nương có lòng, nhớ đại thiếu gia sắp phải thi Hương rồi." Mặc dù Liễu bà tử có cho rằng đây là đồ do chính tay Nguyệt Dao thêu, thế nhưng có phần tâm ý này là được rồi.

      Mã Bằng cười gật đầu cái.

      Liễu bà tử cũng thêm cái gì. Thế nhưng đáy lòng cũng có tính toán. Biết đâu, có thể tìm biểu nương nhờ giúp đỡ. Liễu bà tử nghĩ tới đây, vẫy tay gọi tiểu nha hoàn tới. Tiếp đó thầm vào tai nha hoàn hồi lâu, tiểu nha hoàn mới ra ngoài.


      thuyt thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 34: Hải Đường Uyển

      Mã phủ vốn là biệt viện của công chúa, khi ấy cũng là công trình vô cùng to lớn. Toàn bộ biệt viện, lầu các giao thác, gấm đám tiên hoa. dạo lại trong viện tử sâu trì thủy mẫu bao lớn. Hai bên bờ hồ cành liễu rũ xuống nhánh nhánh xanh biếc như dải tơ lụa, đón gió nhàng nhảy múa, quyến rũ thành lời.

      Nguyệt Dao cười : "Cậu, phong cảnh nơi này quả thực như tranh vẽ, xinh đẹp vô cùng."

      Mã Thành Bằng cười cười : "Nếu con thấy ở trong phủ đệ của cậu tốt. Vậy về sau cứ cách vài ba ngày tới đây ở lại vài hôm."

      Nguyệt Dao vừa nghe được, cười vô cùng rực rỡ: "Được. Như thế con cũng có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh đẹp rồi." Lúc trước bởi vì Nguyệt Dao chán ghét Trình thị, cho nên cũng nghĩ tới muốn thường xuyên đến Mã gia. Thế nhưng lần này sau khi nhìn thấy cậu, nàng thay đổi chủ ý. Cậu là đương gia của Mã gia, chỉ cần cậu còn ở, ai ức hiếp nàng được. Nhìn bề ngoài Trình thị chắc chắn đối xử tốt với nàng, về phần Mã Lâm Lâm ư, cứ để cho nàng hai câu coi như gió thoảng . Khó khăn như vậy ở kiếp trước cũng trải qua rồi, còn sợ mấy câu bóng gió.

      Nguyệt Dao quyết định, về sau dám mỗi tháng tới đây ở lại mấy ngày, nhưng ít nhất cũng phải cách năm ba tháng lại tới đây ở đoạn thời gian. Thứ nhất là ra khỏi Liên phủ có thể giúp cho nàng buông lỏng khí; thứ hai ở chung với câu lâu hơn chút cảm tình cũng sâu đậm hơn, sau này cậu càng che chở nàng hơn chút. Hoặc là đánh tốt quan hệ với đại biểu ca, về sau có thêm người bảo vệ nàng, vì nàng mà ra mặt.

      Mã Thành Đằng thấy Nguyệt Dao như vậy trái lại nở nụ cười. Bất quá rất nhanh nụ cười liền tản , sợ là đứa bé này ở Liên gia thực phải chịu ủy khuất rất lớn. Bằng như vậy.

      Kỳ thực đối với chuyện Nguyệt Dao lúc trước ba lần bốn lượt từ chối muốn tới Mã phủ, trong lòng Mã Thành Đằng thể suy nghĩ. Mặc dù bà tử được phái là Nguyệt Dao muốn sao chép kinh thư nên thể tới, thế nhưng suy cho cùng đó cũng là mảnh hảo tâm của bị cự tuyệt trong lòng chắc chắn quá sảng khoái, còn có Trình thị ở bên cạnh thổi gió, thời gian dần qua, cũng bàn tới chuyện đưa Nguyệt Dao qua đây ở vài ngày, chỉ là cứ cách năm ba ngày phái người sang đó thăm hỏi. tại xem ra hẳn phải là Nguyệt Dao đến, mà là người trong phủ đệ tận tâm, người của Liên phủ thoái thác. Rút cuộc đó cũng là sơ sót của .

      Nguyệt Dao đến trước của Hải Đường Uyển. Hệt như trong ấn tượng, mái ngói màu xám tường quét vôi trắng, cửa như ý sơn đen. Ba gian phòng , đại sảnh , hai bên là sương phòng, trong sương phòng còn có nhĩ phòng.

      Nguyệt Dao theo Mã Thành Đằng vào sân , hoa được trồng trong viện tất cả đều là Hải Đường, là loài Tây phủ Hải Đường.

      Nguyệt Dao cũng biết loài hoa nương nàng thích nhất chính là hoa hải đường. Cho nên khi người còn là tiểu thư trong viện trồng rất nhiều Tây phủ hải đường. Tây phủ hải đường cùng ngọc lan, mẫu đơn, hoa quế kết thành bạn, tạo nên " Ngọc đường phú quý" . Nguyệt Dao biết hải phàm là lúc hải đường đóa chớm nở có chút mùi hương thơm dịu. Hoa kia chưa nở hoa lôi hồng diễm*, giống như được điểm son, sau khi nở lại chuyển dần sang màu phấn hồng, tựa như rạng mây hừng sáng lúc bình minh.

      *Hoa lôi hồng diễm: nu hoa màu đỏ tươi rực rỡ.

      Đáng tiếc, bây giờ phải là mùa hải đường nở rộ. Nếu là mùa hoa nở, qua đây ngắm hoa hải đường, cũng tốt. Nguyệt Dao nghĩ chờ tới thời điểm chuyển giao hai mùa xuân hạ sang năm trở lại, đến lúc đó có thể nhìn thấy cảnh sắc hoa hải đường nở rộ rồi.

      Nguyệt Dao xem cảnh xem đến nhập mê, Mã Thành Đằng cũng thả chậm bước chân.

      Đoàn người vào trong phòng. Trong tiểu chính sảnh là trụ sơn đen, nền nhà lót đá trắng, đối diện với cửa lớn là tượng Phật Quan Bồ Tát treo tường. Hai bên treo câu đối Vân Long tiên nhũ kim màu tím đen. Phía dưới để trường án bằng gỗ lim màu đen. Xung quanh đều là ghế tựa hoa hồng.

      Nguyệt Dao tiến vào tây sương phòng. Bàn ghế bày biện bên trong phòng phải là gỗ lim xa hoa. Mà đều được chế thành từ trúc xanh, trưng bày cũng thập phần giản đơn. Dọc theo bức tường bên trái bày kệ sách rất lớn, bên đặt đầy các loại thư tịch. Sát cửa sổ đặt án thư, bút nghiên, hương hộp được bố trí khéo léo thanh nhã, bên kia bày chiếc bàn hợp với mấy cái ghế thấp, ở ngọn đèn đồng, hai ly trà .

      Nguyệt Dao ngạc nhiên, cái này, hình thức bố trí ở nơi này so với lần trước nàng tới, hoàn toàn khác nhau. Đây là thế nào, làm sao lại hoàn toàn khác nhau kia chứ!

      Mã Thành Đằng vừa cười vừa : "Nương con thích bố trí thanh nhã đơn giản. Ta cũng như vậy quá mộc mạc, thế nhưng nàng lại nhất thiết muốn bố trí như thế này. Tuy nương con xuất giá, nhưng mấy năm nay chỗ này vẫn có gì thay đổi. Giống như khi nương con còn ở đây."

      Trong mắt Nguyệt Dao hàm lệ. Sỡ dĩ kiếp trước nàng thấy, nguyên nhân hẳn là vì nàng sang đây muộn hơn hai năm.

      Mã Thành Đằng dẫn Nguyệt Dao hậu viện. Trong hậu viện dùng cả khoảng lớn toàn bộ đều trồng cây hạnh. Mã Thành Đằng cười : "Đây đều do nương con trồng đấy. Nương con thích ăn nhất là hạnh hoa cao. Hàng năm vào thời điểm tháng ba tháng tư, nương con đều làm hạnh hoa cao."

      Nguyệt Dao ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy mong ngóng cùng chờ đợi: "Cậu, chờ sang năm khi hoa hạnh nở, con muốn tới nơi này ngắm hoa hạnh. Đến lúc đó con cũng làm hạnh hoa cao."

      Mã Thành Đằng nhìn thấy tâm tình thích tựa trẻ con của cháu ngoại , tự nhiên là vui sướng đáp ứng: "Chờ đến tháng ba sang năm, cậu lập tức đón con tới phủ đệ ở lại hai tháng."

      Vẻ mặt Nguyệt Dao lộ ra nét vui mừng khôn xiết: "Có ? Cậu, có thể sao?"

      Lấy được câu trả lời khẳng định, nụ cười mặt Nguyệt Dao cũng càng xán lạn hơn. như vậy, cháu ngoại và cậu vốn dĩ cách bối, có nhiều chuyện để . Thế nhưng Nguyệt Dao biết, nếu muốn làm cho Mã Thành Đằng thương nàng nhiều hơn vài phần, nhớ kỹ tới nàng, vẫn nên tạo cảm tình sâu sắc hơn với cậu. Chỉ cần muốn, tự nhiên có chủ đề.

      Mã Thành Đằng là đệ tử thế gia, cầm kỳ thư họa đều học qua, lấy tư cách là văn nhân nhã sĩ, đều có ưa thích giống nhau, vô cùng thích những chuyện phong nhã. Thêm nữa ở trong danh lưu thanh danh của cũng rất tốt.

      Kỳ thực Mã Thành Đằng ở trong phủ đệ cũng rất đơn. Kế thất Trình thị đối với những thứ này thô thiển thông, có thể chữ cũng biết. Đại nhi tử quá chất phác rồi, tất cả thời gian đều hao phí trong khoa cử cũng miễn miễn cưỡng cưỡng, đâu còn thời gian mà học những thứ này. Nhị nhi tử ngược lại thông tuệ, chỉ là tâm tư đều đặt việc tại vui đùa, bất kể có chỉ dạy như thế nào cũng được, cách mấy ngày phải dùng tới lần gia pháp. Làm cho thành lao tâm lực mệt nhọc, nữ nhi càng đề cập đến, đối với cầm kỳ thư họa ghét cay ghét đắng. tại nhìn thấy Nguyệt Dao tuổi còn , ngộ tính lại tốt như vậy. Trong lòng khỏi vui mừng, đàm tính lại càng thỏa đáng.

      Trình độ của Nguyệt Dao ở chỗ này tuy rằng phải là đứng đầu, nhưng cũng sâu nghiên cứu nhiều năm như vậy, miễn cưỡng có thể coi là kẻ nhị lưu. cầm kỳ thư họa đều có thể vài câu, đặc biệt là thư họa, vẫn rất có quyền tham luận. Mã Thành Đằng , nàng có thể thuận theo đó mà chút.

      Càng trò chuyện với Nguyệt Dao Mã Thành Đằng lại càng kinh ngạc tán thán. Trước đây vẫn nghe Nguyệt Dao có thiên phú lớn hội họa, nghĩ tới tài văn chương của đứa bé này cũng tốt như vậy, đối với những thứ khác đều động chạm chút ít. Tuổi còn , lại hiểu biết được nhiều như vậy, Mã Thành Đằng thực là vạn phần vui vẻ.

      Đến cuối cùng, Mã Thành Đằng nhịn được quay sang Nguyệt Dao : "Dao nhi à, con vẽ bức tranh cho cậu nhìn xem như thế nào?" Vẫn luôn nghe cháu ngoại rất có thiên phú phương diện hội họa, Mã Thành Đằng cũng chưa từng kiến thức qua. tại chuyện hồi với Nguyệt Dao như vậy, cực kỳ hứng thú.

      Nguyệt Dao có chút hơi khó xử.

      Mã Thành Đằng vừa cười vừa : "Chẳng qua là tùy ý vẽ vài nét bút cho cậu xem là được, phải là muốn con vẽ bức họa hoàn chỉnh."

      Lúc này Nguyệt Dao mới gật đầu.
      thuyt thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342

      Chương 35: Vẽ tranh


      Mã Thành Đằng lập tức phân phó người mang dụng cụ vẽ tranh tới. Nguyệt Dao thể sử dùng thuốc màu, mà chỉ dùng hai màu trắng đen đan xen tô vẽ. Tranh vẽ chính là cảnh sắc của Hải Đường Uyển.

      Mã Thành Đằng đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Nguyệt Dao hạ bút vẽ, nhìn chút lại nhìn sửng sốt.

      Thời gian vẽ tranh chắc chắn ngắn. Đến thời điểm dùng bữa trưa, Đặng bà tử tới nhắc với Mã Thành Đằng. Mã Thành Đằng nhìn Nguyệt Dao còn vô cùng tập trung tinh thần, ngay cả có người tới cũng biết, lắc đầu : "Cho người đem cơm và thức ăn dọn sẵn ở trong viện . với phu nhân, qua đó dùng bữa trưa."

      Trình thị vốn làm bàn thức ăn ngon để chiêu đãi Nguyệt Dao, lại nghĩ nhận được câu như vậy cảu Mã Thành Đằng. Sắc mặt lập tức trầm xuống : "Lão gia và biểu nương làm gì ở trong Hải Đường Uyển?" chuyện gì, mà có thể đến cả bữa trua cũng sang bên này ăn.

      Nhan hoàn qua truyền lời lắc đầu: "Thưa phu nhân, nô tỳ biết." Người hầu hạ ở trong viện toàn bộ đều là mấy nha đầu Nguyệt Dao mang tới. Những người khác đều ở bên trong viện, quả biết lão gia và biểu nương ở trong viện chuyện gì, đến nỗi cả ăn trưa cũng sang đây dùng.

      Nguyệt Dao vẽ xong rồi, đầu Mã Thành Đằng vẫn còn choáng váng. Mãi cho đến khi Nguyệt Dao mở miệng : "Cậu, tranh vẽ được đẹp, cậu đừng chê cười."

      Mã Thành Đằng mới hồi phục tinh thần lại, lời có chút vội vã: "Nguyệt Dao, con cho cậu, con chỉ học hội họa có năm năm thôi sao?" biết Nguyệt Dao bắt đầu học vẽ năm ba tuổi. Nhưng mà tại nhìn tranh vẽ của Nguyệt Dao, kỹ xảo hội hoạ điêu luyện như vậy cũng cần có ít nhất mười năm công phu. Điều này là làm cho người ta bất khả tư nghị*.

      *Bất khả tư nghị: thể tưởng tượng nổi, khó tin.

      Đây còn là do Nguyệt Dao cố ý giấu dốt, có đem tất cả tài nghệ biểu lộ ra ngoài. Chính bản thân nàng cũng ràng, có thể bộc lộ tài năng. Thế nhưng quá mức nghiệt làm cho người khác hoài nghi.

      Đương nhiên Mã Thành Đằng hoài nghi mình cháu ngoại mình là nghiệt rồi. Nhưng nhìn bức họa của Nguyệt Dao, chỉ có thể lắc đầu lại gật đầu.

      Đặng ma ma nhanh chóng sang bên này thưa: "Lão gia, tiểu thư, nên dùng cơm trưa rồi."

      Nguyệt Dao cười : "Ma ma, bụng cũng có chút đói ròi. Đình Chính dùng bữa rồi chứ? Đừng tất cả mọi người đều bị đói?"

      Đặng ma ma vừa cười vừa : " có đâu, thiếu gia dùng bữa rồi. Nhưng mà cữu lão gia còn chưa dùng qua bữa trưa." Cữu lão gia cái này cũng là, làm cho tiểu thư đến cả canh giờ ăn trưa cũng phải bỏ lỡ. Đương nhiên, oán trách oán trách, nhưng mà Đặng ma ma vẫn rất cao hứng.

      Sau khi dùng bữa xong, Mã Thành Đằng bắt đầu bình phẩm bức tranh Nguyệt Dao vẽ. Tán dương là chính, thế nhưng cũng có chỗ thiếu sót. Đương nhiên, vài chỗ thiếu sót này nhìn độ tuổi của Nguyệt Dao, cũng có thể lý giải: "Dao nhi à, tại sao con phải là nam hài tử chứ. Nếu như con là nam tử, ta cố gắng hết sức giao con cho Ngọc Sơn tiên sinh, để thu con làm học sinh. Có Ngọc Sơn tiên sinh chỉ điểm, sau này con nhất định có thể làm nên phen thành tựu."

      Khóe mắt Nguyệt Dao giật giật, đối với danh tự này Nguyệt Dao thể quen thuộc hơn nữa. Ngọc Sơn tiên sinh, trong tam đại họa sĩ thiên hạ, danh tiếng còn lớn hơn lão sư vỡ lòng cho nàng là Văn tiên sinh rất nhiều, có danh xưng là người tài giỏi bậc nhất nước. Nếu như có thể được Ngọc Sơn tiên sinh chỉ bảo, đối với nàng mà , đây quả là thiên đại hảo . Bất quá Nguyệt Dao rất nhanh lại bình phục tâm tình, mặc kệ họa nghệ của nàng như thế nào, Ngọc Sơn tiên sinh cũng thu nàng làm đệ tử. Nguyên nhân cũng giống như Văn tiên sinh vậy, vì nàng là nữ tử: "Cậu và Ngọc sơn lão tiên sinh là hảo hữu sao?" Nếu như Ngọc Sơn tiên sinh là hảo bằng hữu có giao tình cũ với cậu, biết đâu có cơ hội gặp lần.

      Mã Thành Đằng điểm đầu: " là hảo bằng hữu chưa tới, từng có vài lần chi duyên. Chẳng qua cũng có chút giao tình với đệ đệ của . Đáng tiếc con là nữ tử, đáng tiếc." Lấy tư chất cùng thiên tư của Nguyệt Dao, nếu là nam tử, tin tưởng Ngọc Sơn tiên sinh nhất định thu Nguyệt Dao làm đệ tử. Cho đến bây giờ, Ngọc sơn tiên sinh mới chỉ thu nhận hai đệ tử, khoảng thời gian trước ta nghe Ngọc Sơn tiên sinh có ý định muốn thu người quan môn đệ tử*.
      *Quan môn đệ tử: đệ tử đóng cửa, đệ tử cuối cùng.

      Nguyệt Dao ôm cái kỳ vọng này, song cũng trở ngại nàng thỉnh cầu Mã Thành Đằng: "Cậu, nếu tương lai có cơ hội, con hy vọng có thể được Ngọc Sơn tiên sinh chỉ điểm đôi chút." Nếu là có cơ hội gặp lần, thỉnh vị Ngọc Sơn tiên sinh này bình phẩm chút xem họa nghệ của nàng có chỗ nào thiếu sót, so với tự bản thân nàng mài giữa mà ra tốt hơn rất nhiều. Dù sao cũng là người có tay nghề lâu năm.

      Mã Thành Đằng nhìn tranh vẽ của cháu , lập tức cười gật đầu : "Tương lai ắt có cơ hội."

      Nguyệt Dao nghe xong có chút thất vọng. Tương lai, tương lai cơ hội này rất xa vời nha! Nàng ở sâu trong hậu trạch, cơ hội ra ngoài ít lại càng ít. Nghĩ tới đây, Nguyệt Dao khó tránh khỏi có vài phần uể oải.

      Mã Thành Đằng nhìn dáng vẻ thất vọng của cháu , trong ngực lại có chút đành lòng: "Nếu thế này, cậu đưa cho xem bức họa của con, lại cho ta vài lời bình phẩm. Đến lúc đó lại đem những chỗ thiếu sót cho con biết. Con thấy như vậy thế nào?" Đây là biện pháp tốt nhất tốt rồi.

      Nguyệt Dao lắc đầu: "Cậu, con muốn để cho người khác biết trình độ vẽ tranh của con đến mức nào. Cũng muốn để cho người khác biết ngay cả thi từ con cũng chạm đến."

      Mã Thành Đằng có chút giật mình: "Vì sao?" Cháu có tài, có tài nên tuyên dương ra ngoài. Chuyện này tốt biết bao nhiêu, tại sao lại để cho người khác biết .

      Nguyệt Dao cười khổ: "Cậu, nếu những chuyện này đều bị đồn ra ngoài, chắc chắn con nhận được cái danh tài nữ gì đó. Nhưng mà những thứ này đối với con lại phải là chuyện tốt. Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*. Con muốn ở đầu sóng ngọn gió, để cho người ta thời thời khắc khắc chú ý. Cậu, nếu như cha con vẫn còn sống con tự nhiên sợ. Nhưng giờ lại giống như vậy." Kiếp trước nàng tài hoa xuất chúng, được gọi là kinh thành đệ nhất tài nữ, thế nhưng cái thứ kia có ích lợi gì đâu chứ! Ngoại trừ dẫn đến ghen ghét của người khác, bị mọi người bài xích ra ngoài, nàng cũng chưa từng nhận được chỗ tốt nào.

      * Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: cây cao quá rừng, bị gió dập .


      Mã Thành Đằng có thể lên làm quan chính tứ phẩm trong quan trường ở độ tuổi này, hiển nhiên phải là tên ngốc. Rất nhanh hiểu được ý tứ của Nguyệt Dao. Mã Thành Đằng vốn muốn Nguyệt Dao chỉ lo lắng chuyện đâu, chăm sóc tốt nàng. Nhưng tới lúc nhìn thấy nét khẩn cầu trong mắt Nguyệt Dao, cuối cùng cũng đành gật đầu: "Được, con muốn để cho người khác biết, cậu loan truyền ra ngoài. Đến lúc đó nếu như Ngọc Sơn tiên sinh bình phẩm, vậy coi như xong." Quân tử chi giao, quý ở thẳng thắn thành khẩn. Ngọc Sơn tiên sinh hỏi thăm tranh này là do người nào vẽ, chỉ có thể , chủ nhân bức họa này đồng ý cho .

      Nguyệt Dao cười cười : "Cảm ơn cậu."

      Mã Thành Đằng nhìn cháu còn lộ ra nét trầm ổn hơn so với nữ nhi của mình, cổ họng giống như bị nghẹn lại. có phụ mẫu, làm cho Nguyệt Dao tuổi còn như vậy lại phải bắt đầu trù tính. Lập tức vuốt trán Nguyệt Dao: "Nha đầu ngốc, có cậu ở đây, để cho người nào ức hiếp con."

      Nguyệt Dao vội vàng gật đầu: "Dạ. Con tin tưởng cậu." Chuyện này nàng tin tưởng. Chẳng qua là nghĩ tới cậu chỉ còn có hai năm tuổi thọ, Nguyệt Dao lại phát sầu.

      Hai người trò chuyện, ngay cả bữa tối cũng dùng ở trong Hải Đường Uyển.

      Trình thị nghe được trượng phu dẫn theo Nguyệt Dao vào Hải Đường Uyển, lại vẫn chuyện, hàn huyên tới cả bữa tối cũng bảo ở lại Hải Đường Uyển dùng, lập tức siết chặc nắm đấm.

      Nha hoàn tâm phúc Bích Sắc ở bên cạnh Trình thị cũng thầm ở trong lòng, cái này còn may mắn là ngoại sinh nữ, hơn nữa còn là ngoại sinh nữ mới chỉ tám tuổi. Bằng chuyện phu nhân nên lo lắng cũng phải là những thứ này.

      Liễu bà tử nghe được cho tới bây giờ lão gia nhà mình vậy mà vẫn còn ở lại Hải Đường Uyển cùng biểu nương. Liễu bà tử nhịn được : "Biểu nương, quả là người đơn giản." Lão gia lâu có ở lại hậu viện khoảng thời gian dài như vậy. Ngay cả tới chỗ của phu nhân, cũng chỉ là mùng mười lăm. Mặc khác có hơn phân nửa thời gian đều ngâm mình ở trong thư phòng.

      Nha đầu bên cạnh Liễu bà tử, cũng là thiếp thân nha đầu của Mã Bằng giọng thưa: "Ma ma, ta nghe phu nhân vô cùng thích biểu nương. Có lẽ biểu nương có thể giúp chúng ta việc này." Thiếp thân nha đầu này nghĩ đến tính toán của Trình thị, trong nội tâm lại lo lắng. Nếu quả để phu nhân được như ý, làm cho đại thiếu gia cưới tiểu thư Trình gia, tương lai của các nàng rất kham ưu.

      Liễu bà tử nhưng lại đánh nha đầu : " hưu vượn cái gì chứ? Biểu nương là khách nhân, làm sao có thể dính vào tình trong Mã phủ."

      Nha đầu ngay tức ngậm miệng.

      Mã Thành Đằng khó có khi gặp được đối tượng để đàm luận tốt như vậy, trò chuyện hồi ý thức đến thời gian nữa. Bữa tối Mã Thành Đằng cũng dùng ngay trong Hải Đường Uyển.

      Dùng xong bữa tối cũng tiếp tục trao đổi với cháu nữa. Mà là Nguyệt Dao thỉnh Mã Thành Đằng kiểm tra xem xét Chính ca nhi chút. Mặc dù Nguyệt Dao tinh thông cầm kỳ thư họa, thế nhưng đối với những chuyện bên ngoài chữ cũng biết. Có Mã Thành Đằng cho đánh giá, trong lòng nàng cũng nắm chắc thêm phần nào.

      Mã Thành Đằng kiểm tra xong, lắc đầu. Đứa bé này chỉ có bộ dung mạo tốt, nhưng bên trong lại trống rỗng có gì cả. chịu được trọng dụng. Nhưng khi nhìn nét mặt cầu khẩn của Nguyệt Dao, vẫn là tận lực tìm ưu điểm để khen Đình Chính.

      Nguyệt Dao lại để cho Mộ Thu đưa Chính ca nhi ra ngoài. Đem toàn bộ tình hình của Chính ca nhi hết: "Cậu, con chỉ muốn tìm cho Đình Chính vị tiên sinh có đủ kiên nhẫn. tại, chi thứ hai chỉ còn dư lại ta cùng với Đình Chính thôi sau này còn phải dựa vào Đình Chính chống đỡ cho chi thứ hai. Con dám có chút buông lơi nào với Đình Chính. Cậu, con cũng biết tình huống của Đình Chính, con cũng đòi hỏi sau này lên con đường khoa cử, chỉ mong có thể duy trì chi thứ hai thôi." Ý tứ của Nguyệt Dao là, tiên sinh nên quá cứng nhắc, nên quá nghiêm khắc, phải có tâm lòng mến, quan trọng hơn cả là phải có đủ kiên trì, đương nhiên, học vấn đức hạnh tốt chính là cầu trước nhất.

      Mã Thành Đằng nghe xong trầm tư chốc lát : "Để ngày mai câu cho người dưới tìm. Chung quy có thể tìm được." Lấy tư chất như vậy, muốn khoa cử kia là khó lại càng khó, tiến sĩ đó là nằm mơ, cử nhân còn phải xem vận khí. Có may mắn nhất nữa cũng chỉ là tú tài.

      Nguyệt Dao vội vàng gật đầu: "Cậu, còn có chuyện. Chính ca nhi giờ có tên gia phả. Cậu, con muốn để Chính ca nhi ghi tạc danh nghĩa của nương. Cậu người xem xem thế nào?" Lúc trước mẫu thân Nguyệt Dao Mã thị có để Chính ca nhi ghi tạc danh nghĩa của di nương mất, như vậy, thế nhưng còn chưa ghi lên gia phả. giờ vào gia phả trực tiếp ghi tạc dưới danh nghĩa Mã thị, cũng có thể bớt vài chuyện.

      Mã Thành Đằng kinh ngạc : "Con , muốn để Chính ca nhi ghi lại dưới danh nghĩa của mẫu thân con?"

      Nguyệt Dao quay sang Mã Thành Đằng giải thích đúng là để Chính ca nhi ghi vào dưới tên của mẫu thân nàng. Đối với tiền đồ tương lai của Đình Chính là rất tốt: "Cậu, thân mẫu của Đình Chính xuất thân tốt, nếu như ghi tạc dưới tên nương, đối với tiền đồ tương lai còn có nhân duyên của đều tốt hơn. Cậu, con trước vẫn vâng theo ý kiến của người. Nếu như cậu đồng ý, đến lúc đó con hỏi lại tổ mẫu. Con chỉ sợ Đại bá phụ và Đại bá mẫu đồng ý. Bọn họ đều thích Đình Chính." Đây là Nguyệt Dao trước xin Mã Thành Đằng giúp đỡ.

      Mã Thành Đằng sờ đầu Nguyệt Dao : "Có cậu ở đây, bọn họ đồng ý." cho rằng Nguyệt Dao nghĩ như vậy rất đúng. Ghi tạc dưới tên của muội muội, thứ nhất là để cho muội muội dưới cửu tuyền có thể hưởng thụ hương hỏa của con cháu. Thứ hai làm cho tình cảm giữa Nguyệt Dao và Đình Chính tốt hơn.

      tại phụ thân của Nguyệt Dao cũng mất, chi thứ hai cũng chỉ còn dư lại nam tử như thế. Đặt ở dưới tên của đích mẫu, tự nhiên là có vấn đề gì. Xuất sinh* có thấp nữa, cũng là cốt nhục chí thân. Chung quy so với con thừa tự vẫn tốt hơn.

      *Xuất sinh: ý chỉ ở đây là thân thế người sinh ra, cụ thể là thân thế mẹ đẻ sở sinh ra ĐC.

      Nguyệt Dao muôn phần cảm động : "Cảm ơn cậu."
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      thuyt thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 36: Xin giúp đỡ

      Mã Thành Đằng trước nhấc lên chuyện, hỏi Nguyệt Dao : "Nguyệt Dao, con cho cậu, có phải con ở Liên gia bị ủy khuất hay ?" Tuy rằng từ lúc gặp mặt Nguyệt Dao đến bây giờ, khí sắc của Nguyệt Dao cũng rất tốt. Thế nhưng đứa bé lại có phần thành thục cùng ổn trọng như vậy, lại phải là hài tử bình thường nên có.

      Nguyệt Dao cũng đáp lời ngay lập tức, nàng còn nghĩ sẵn trong đầu, làm thế nào đem tình đụng phải ở trong Liên gia với cậu.

      Mã Thành Đằng cho rằng Nguyệt Dao dám , lại càng cho rằng người Liên gia đối xử lạnh nhạt với Nguyệt Dao: "Nguyệt Dao, , có phải người của Liên phủ khi dễ con hay . Con cho cậu, cậu làm chỗ dựa cho con."

      Nguyệt Dao cân nhắc chút sau đó mới lên tiếng: "Cậu, sau khi trở về từ Giang Nam con vẫn luôn sao chép hiếu kinh, những việc khác đều quản. Thế nhưng đoạn thời gian trước con phát tôi tớ mang về từ Giang Nam, ngoại trừ mấy nha đầu vẫn còn ở trong Lan Khê viện hầu hạ, những người khác đều bị đuổi ra ngoài. Nha hoàn thiếp thân của con còn cho con biết, là vú nuôi của con với ma ma theo gả của Đại bá mẫu qua lại rất gần gũi." tới chỗ này Nguyệt Dao lại do dự chút, ngẩng đầu nhìn Mã Thành Đằng cái, thấy Mã Thành Đằng như có điều suy nghĩ mới tiếp tục : "Sau này con mới biết được ma ma hồi môn của Đại bá mẫu là muốn thông qua vú nuôi của con để biết xem người con còn có bao nhiêu gia tư." Lời Nguyệt Dao cực kỳ mịt mờ, trực tiếp thẳng ra là Mạc thị muốn mưu cầu tài vật.

      Mã Thành Đằng thoáng cái hiểu được; "Gia tư gì chứ?"

      Sắc mặt Nguyệt Dao buồn bã: "Cậu, khi đó cha bệnh nặng, biết bản thân mình có cố gắng cũng khong qua được cửa ải kia. đem tài sản trong nhà chia làm hai phần. phần đem đặt vào trong của công, phần để cho con bàng thân. Khi cha lâm chung đưa cho con, khoản tiền này là để cho con và Đình Chính dùng cho gả cưới sau này."

      Mã Thành Đằng nhìn Nguyệt Dao cái, quái dị : "Cha con để lại cho con bao nhiêu tài sản?" phải là Mã Thành Đằng nhớ thương đến tiền tài của Nguyệt Dao. muốn biết ở chỗ này có bao nhiêu tiền bạc mới có thể làm cho Mạc thị để tâm. Ở trong trí nhớ Mã Thành Đằng, thanh danh của đại phu nhân Liên gia dường như rất tốt.

      Nguyệt Dao cũng có gạt Mã Thành Đằng: "Có chừng mười vạn lượng. Cha với con, gia tài của chi thứ hai chia ra làm hai phần. Đều là số bạc như nhau." đúng là, để vào tài sản chung trong nhà ước chừng cũng mười vạn bạc. Nguyệt Dao có lừa gạt Mã Thành Đằng, cũng là tin tưởng Mã Thành Đằng đánh chủ ý lên chút tiền bạc ấy. Mặt khác, cũng là ngăn tận gốc cái khả năng đem số bạc này cho Mã Thành Đằng bảo quản.

      Sắc mặt Mã Thành Đằng hơi thay đổi chút: "Nguyệt Dao, con có chứng cứ sao? Chuyện thế này thể bậy được." có chứng cứ, vậy có thể xem là đại bất kính. Thế nhưng ở trong lòng, Mã Thành Đằng tin tưởng Nguyệt Dao rồi.

      Nguyệt Dao lắc đầu: " Vú nuôi chính miệng thừa nhận vị Hoa bà tử kia hỏi bà, chỗ của con còn nắm giữ bao nhiêu tiền bạc. Cậu, ra con cũng tin tưởng. Thế nhưng, thế nhưng. . ." đến đây, vành mắt Nguyệt Dao hồng hồng lên.

      Sở dĩ Nguyệt Dao với Mã Thành Đằng những lời này, kỳ thực cũng là có dụng ý. Cũng để cho cậu biết được Mạc thị là cái phụ nhân tham lam thành tính như thế, đến lúc tổ mẫu qua đời, nàng nhắc lại việc mang đồ cưới cầm về. Cậu nhất định đáp ứng.

      Mã Thành Đằng lúc này tức giận muôn phần. Vậy mà lại đánh chủ ý lên gia tài của cháu ngoại mình. Thực khiến người ta buồn nôn. Thua thiệt Liên gia vẫn là thư hương môn đệ thế gia. Chó má chứ thư hương môn đệ thế gia gì. cũng rốt cuộc cũng ràng, êm đẹp sao Nguyệt Dao lại viết thơ: "Vậy con định làm như thế nào?" Cái vị đại phu nhân Liên gia kia cũng có mặt mũi, ngay cả chút tiền để phòng thân của hai nhi đều buông tha, là đáng hận.

      Đương nhiên Nguyệt Dao sớm có ý tưởng: "Cậu, con muốn đem toàn bộ tiền bạc này gửi vào trong Hối Thông Tiền Trang. Cậu, người xem có được ?" Gặp Mã Thành Đằng có lên tiếng, Nguyệt Dao vội vàng giải thích: "Cậu, con vốn định giao cho người bảo quản. Chỉ là con lo lắng vạn nhất để bọn họ biết được, lời hay về cậu. Con hy vọng xảy ra chuyện như vậy, đến lúc đó có thể tổn hại danh dự của cậu." Nguyệt Dao tin tưởng Mã Thành Đằng. Tính tình của Mã Thành Đằng cao nhã, đừng là mười vạn lượng bạc, dù cho trăm vạn lượng cũng tham ô. Thế nhưng số tiền này nàng là chắc chắn dám đặt ở chỗ của Mã Thành Đằng nơi này. Vạn nhất hai năm sau cậu mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, số tiền này nàng cũng thể cầm về được rồi. Cậu đúng là người thanh cao, thế nhưng mợ, nữ nhân này cũng biết được.

      Mã Thành Đằng vừa cười vừa : "Con cái nha đầu này, chỉ là người ta đem bạc tồn nhập tiền trang đổi lấy ngân phiếu. Chẳng nhẽ con còn muốn mang ngân phiếu gửi vào trong tiền trang." cần nghĩ cũng biết, muội phu để lại cho Nguyệt Dao khẳng định là ngân phiếu rồi. Đâu thể nào đem ngân phiếu của Hối Thông Tiền Trang gửi vào trong Hối Thông Tiền Trang kia chứ.

      Nguyệt Dao vội vàng gật đầu: "Cậu, con có ý định thuê cái tủ, thuê nó mười năm. Đem ngân phiếu còn có những ít đồ vật khác để vào trong tủ. Như vậy nếu có vạn nhất, cũng có đường lui." Nguyệt Dao quả có ý định lừa gạt Mã Thành Đằng nàng còn muốn gởi lại vài thứ đồ vật đấy.

      Mã Thành Đằng kỳ quặc mà nhìn Nguyệt Dao: "Những vật khác? Con còn muốn gởi lại vật gì vậy?"

      Nguyệt Dao vào phòng, mang Dạ Minh Châu trong hộp lấy ra. Bây giờ vốn là buổi tối, dạ minh châu vừa lấy ra, gian nhà ngay lập tức trở nên sáng sủa hơn rất nhiều: "Con muốn đem cái này gửi lại. Cậu, viên Dạ Minh Châu này là của hồi môn của nương. Nếu là bị bọn họ biết, có lẽ con giữ được."


      Mã Thành Đằng nhất định là biết nương mình cho muội muội viên dạ minh châu làm của hồi môn. bảo vật quý như vậy muốn cho nữ nhi đem theo làm của hồi môn, khẳng định phải nới với nhi tử tiếng đấy. Khi đó Mã Thành Đằng cũng đồng ý. Chẳng qua là đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy viên dạ minh châu này.

      Mã Thành Đằng nhìn viên dạ minh châu, nghĩ tới lời Nguyệt Dao . Ngay cả chút tiền bạc người Nguyệt Dao, Mạc thị cũng bỏ qua cho, nếu như biết được còn có viên dạ minh châu giá trị liên thành như thế này, còn phải nghĩ mọi cách là lừa lấy qua. Đến lúc đó tình cảnh của cháu ở Liên gia có thể còn gặp khó khăn hơn.

      Mã Thành Đằng gật đầu: "Nếu con quyết định, chờ đến ngày ta hưu mộc, ta dẫn con Hối Thông tiền trang. Đến lúc đó đem chuyện này xử lý cho thỏa đáng. Con cũng giảm bớt lo lắng." Bảo vật như vậy, vẫn nên cất giấu vào nơi đáng tin. Đừng Mạc thị, chính là những vị quý nhân khác mà biết được cũng muốn lấy làm của riêng đấy.

      Nguyệt Dao biết cậu vậy mà nhanh chóng đáp ứng như thế, lập tức thở phào nhõm ở trong lòng: "Cậu, Nguyệt Dao lại thêm phiền toái cho người."

      Nguyệt Dao biết là, Mã Thành Đằng có thể sảng khoái đáp ứng nàng, hoài nghi chút nào như vậy cũng có chút quan hệ tới việc hai người vừa chuyện ban nãy. Nguyệt Dao đối với họa nghệ, cầm kỳ thư họa cũng đều tinh thông. đứa bé mới chỉ tám tuổi muốn học mấy thứ này khẳng định phải tiêu tốn hết toàn bộ tinh lực, đâu còn có thời gian nhàn rỗi quan tâm những chuyện vụn vặt khác.

      sai, Mã Thành Đằng thích chuyện phong nhã, thế nhưng lăn lộn ở quan trường nhiều năm như vậy, đứa bé tám tuổi hay láo cũng có thể lập tức phân biệt ra được. Còn nữa, Nguyệt Dao cũng khả năng bịa đặt ra những chuyên có căn cứ này. Đến ngay cả vú nuôi cũng dính dáng vào nữa.

      Nếu người Liên gia đánh chủ ý vào những thứ này, làm chút chuyện phòng bị là nhất định. Đáng nhẽ ra muốn bảo quản cho Nguyệt Dao. Thế nhưng lời Nguyệt Dao cũng có đạo lý. Vạn nhất bị những người này biết, danh tiếng bị tổn hại chỉ là thứ yếu, sợ là sợ những người này da mặt dày biết xấu hổ, làm cho sau này khó mà chiếu cố Nguyệt Dao nhiều được nữa: "Đây là cậu có chăm sóc tốt cho con. Về sau con có chuyện gì cứ cho cậu." Việc trong Liên phủ có biện pháp chọc tay vào. Hơn nữa chuyện này cũng thể ra, bất kể như thế nào, Nguyệt Dao cũng là người của Liên gia, thể bậy về gia tộc của mình. kẻ mà ngay cả gia tộc của mình cũng có thể ruồng bỏ, chắc chắn bị tất cả mọi người phỉ nhổ. Lại Nguyệt Dao sau này còn phải dựa vào đại phòng Liên gia, tạm thời thể theo chân bọn họ xé rách mặt. Điều mà bọn họ có thể làm, chỉ có thể là phòng bị.

      Nguyệt Dao gật đầu liên tục: "Nếu có chuyện xảy ra con nhất định cho cậu." Về sau bị Mạc thị tính toán, nàng chắc chắn che giấu nữa. Đến lúc đó nhất định phải nhờ cậu giúp đở.

      Cuối cùng vẫn là trường tùy bên cạnh sắc trời cũng muộn, nên trở về rồi. Mã Thành Đằng mới phát hơn chín giờ tối.

      Mã Thành Đằng ra khỏi Hải Đường Uyển, lại cho gọi Mã Viễn qua hỏi tình hình chút. Nghe đến thái độ của lão phu nhân, vẻ mặt ngược lại cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Bất kể như thế nào, Liên lão phu nhân vẫn còn là người tốt. Chỉ là Mạc thị kia thực là, ngay cả chút tư phòng tay cháu đều nghĩ cách đả động, quá biết xấu hổ rồi.

      Nguyệt Dao có thể cho Mã Thành Đằng những lời này, chính là tín nhiệm . Mã Thành Đằng tự nhiên thể nào mang việc trong Liên gia cho Mã Viễn biết. Mã Thành Đằng suy nghĩ kỹ hồi, vấn đề này vẫn khó giải quyết. Về sau chỉ có thể thường xuyên đưa cháu ngoại sang đây ở nhiều hơn mà thôi. Hôm nay việc may mắn duy nhất chính là, hôn của Nguyệt Dao định rồi. Liên Đống Phương cùng Mạc thị thể sáp tay vào chuyện hôn nhân đại của Nguyệt Dao được, xem như là chuyện tốt duy nhất.

      Chờ sau khi Mã Thành Đằng , Nguyệt Dao vào đông sương phòng. Nhìn thấy Chính ca nhi còn chăm chỉ học tập, hết sức vui mừng. Kéo Chính ca nhi qua hậu viện. Chỉ vào từng hàng cây hạnh , đây chính là cây do mẫu thân gieo trồng. Tinh tế mà rất nhiều thứ linh tinh, Chính ca nhi vẫn lắng nghe. Cuối cùng : "Tỷ tỷ, chờ đến sang năm, đệ muốn ăn hạnh hoa cao do tỷ tỷ tự tay làm."

      Nguyệt Dao cười đến ánh mắt đều cong thành hình ánh trăng: "Được." Giải quyết xong mấy việc hệ trọng trong lòng, Nguyệt Dao cảm giác cả người nhàng hơn rất nhiều.

      Đặng ma ma nhìn mi tâm vẫn luôn nhíu chặt của Nguyệt Dao rốt cục cũng giãn ra, trong lòng cũng thoải mái hơn. Tiểu thư vẫn mực nghĩ đến việc bố trí ổn thỏa mấy thứ kia, bây giờ cữu lão gia đáp ứng rồi, mọi việc cũng dễ xử lý hơn.

      Ở trong Liên phủ, Nguyệt Hoàn thời là theo di nương học châm tuyến hoạt. Học hồi, lại đâm bản mình rất nhiều châm. Có chút kiên nhẫn, đem cả châm tuyến cả tú phẩm ném ở bàn.

      Tô di nương đem tấm áo choàng làm cho nhi tử để xuống: "Làm sao vậy?" Tô di nương sớm biết, nữ nhi của mình còn nhẫn nại được như trước đây nữa rồi. Hơi chút tâm phù khí táo*, bất cứ việc gì cũng nhịn được.
      *Tâm phù khí táo: tâm tư k ổn định, nóng nảy, bực bội.
      Nguyệt Hoàn có lên tiếng. Nàng cũng tiện với Tô di nương, hôm nay nàng lại bị Nguyệt Băng châm chọc khiêu khích. Cái Nguyệt Băng khi có người khác mới tốt hơn chút, lúc người quả thực đem nàng là nha hoàn mà sai bảo. Thế nhưng nàng lại thể ầm ĩ với nàng ta, Nguyệt Hoàn thực là kìm nén muốn nghẹn hoảng.

      Sắc mặt Tô di nương buồn bã, kỳ thực bà cũng biết như thế nào. Vốn còn muốn cái gì, nhưng nhìn khuôn mặt cùng bộ dáng ủy khuất của nữ nhi, lời muốn ra rốt cuộc lại nuốt mất: "Tứ nương, nếu muốn làm, nghỉ ngơi chút."

      Nguyệt Hoàn cũng muốn ngủ. Thế nhưng nghĩ tới gian phòng cái gì cũng có, tại mà ngủ, nửa đêm lại tỉnh dậy, nằm ở giường ngủ được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đỉnh giường mà ngẩn người. Vẫn là ở lại chỗ này tốt hơn. Suy nghĩ chút sau đó : "Di nương, tam tiểu thư có cữu gia để trở về. Vậy còn cậu của ta, bọn họ đâu?"

      Tô di nương biết được Nguyệt Hoàn cậu là huynh đệ của mình, sắc mặt lập tức đại biến: "Tứ nương, người phải nhớ kỹ, cậu của người chính là huynh đệ của phu nhân. Nhớ kỹ, sau này thể sai." Tô di nương lại cùng nàng giải thích, mà là để cho Nguyệt Hoàn nhớ kỹ, nhứng lời nay về sau nghìn vạn lần được phép nhắc lại. Ngay cả nha đầu bên người cũng thể .

      Nguyệt Hoàn vẫn cúi đầu, mãi cho đến khi trở về phòng cũng thêm câu nào.

      Tô di nương chờ Nguyệt Hoàn rồi, nước mắt nhịn được mà chảy xuống. Nhưng là có biện pháp, đây là mệnh, đây là số mệnh ah!
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :