1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Thế gia - Lục Nguyệt Hạo Tuyết [41]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 10: Suy tính

      Phía ngoài tiếng ve sầu kêu lên liên tục, ngày tháng tám vốn dĩ oi bức, lại thêm ve tiếng kêu ngừng, lại càng tăng thêm cổ phiền não cho người khác.

      Nguyệt Dao lúc này tựa tháp mỹ nhân. Dường như nghe thấy thanh ve kêu phía ngoài kia, chỉ lẳng lặng suy nghĩ chuyện của mình. Bên ngoài như thế nào đều chẳng mảy may quấy rối đến nàng.

      Hoa Lôi thấy thần sắc nàng lúc này tệ, nhàng thưa: "Tiểu thư, nô tỳ có chuyện này biết là nên hay ."

      Nguyệt Dao hồi thần nghĩ Hoa Lôi đối với nàng luôn trung thành và tận tâm, có chuyện muốn hẳn là cũng vì muốn tốt cho nàng. Nguyệt Dao hướng phía nàng gật đầu: "Ngươi và Mộ Thu đều người mà ta tín nhiệm nhất, có chuyện gì ngươi cứ là được." Hoa Lôi cùng Mộ Thu quả thực đúng là người đáng giá để nàng tín nhiệm nhất. Hoa Lôi đến, chỉ riêng Mộ Thu lúc ấy đương sống sờ sờ bị đánh đến chết, trước khi chết vẫn còn thay nàng kêu oan uổng.

      Hoa Lôi lúc này mới lên tiếng: "Tiểu thư, Vu ma ma rời mấy ngày. Trong Lan Khê viện chúng ta lại thiếu quản ma ma. Mấy ngày nay bởi vì vội vàng cho nên có nhắc đến việc này. Quá hai ngày nữa đại phu nhân nhất định đưa quản ma ma sang đây. Tiểu thư, ngươi xem có nên hay nên cho Đặng ma ma về đây tới hầu hạ người, như vậy đối với tiểu thư mà cũng là thêm trợ lực." Vu ma ma vốn là quản ma ma trong viện của Nguyệt Dao, bất quá bởi vì vài chuyện mà ly khai viện tử. Đây cũng tình xảy ra mấy ngày hôm trước.

      Nguyệt Dao sửng sốt: "Đặng ma ma?" Nguyệt Dao xong mới hồi phục tinh thần nhớ lại.

      Đặng ma ma vốn là thiếp thân nha hoàn trước kia của mẫu thân, là theo mẫu thân bồi gả tới đây, sau này trở thành tâm phúc của nương. Bất quá từ sau khi ở Giang Nam trở lại kinh thành, Đặng ma ma lại ngã bệnh. lên thôn trang hồi môn của nương trước dưỡng bệnh. Sau này nàng muốn đưa Đặng ma ma trở về bên mình hấu hạ, Cổ ma ma lại Đặng ma ma bệnh còn có tốt lên, chuyện này liền kéo dài mãi. Đến cuối cùng cũng chỉ nghe được tin tức Đặng ma ma bệnh nặng mà qua đời.

      Nguyệt Dao suy nghĩ chút liền lắc đầu: "Phải . Trong viện của chưng ta có quản ma ma chắc phải là Đại bá mẫu sơ sẩy, hẳn là tổ mẫu tự cấp ta chọn người đưa đến đây." Mạc thị phái người tới đây, nhất định là do tổ mẫu lên tiếng. Bằng Mạc thị sớm an bày rồi cho người tiến vào. Kiếp trước sau này đúng là tới quản ma ma. Bất quá tình cũng cách quá lâu, cụ thể là như thế nào nàng cũng quên mất rồi.

      Hoa Lôi thoáng thất vọng giây, rất nhanh lại vui mừng rồi. Thất thanh kêu: "Tiểu thư." Tiểu thư vậy mà liền nghĩ ra có quản ma ma nguyên nhân là ở lão phu nhân.

      Nguyệt Dao thấy Hoa Lôi thất vọng, cũng cười: "Bất quá Đặng ma ma vẫn có thể trở về tới." Thấythần sắc khó hiểu của Hoa Lôi, nàng liền : "Ta dự định chờ thân thể lại tốt hơn liền đem Chính ca nhi nhận lấy đưa bên người dạy dỗ. Chính ca nhi tuy rằng xuất thân tốt, nhưng suy cho cùng cũng là thân đệ đệ duy nhất của ta. Tương lai của chi thứ hai vẫn là phải dựa vào ."

      Hoa Lôi mừng như điên, chỉ còn kém hai tay hợp thành mà thôi, lẩm bẩm lão thiên phù hộ, lão gia phu nhân trời hiển linh, giúp tiểu thư thoáng cái tỉnh ngộ lại rồi, : "Tiểu thư, người nghĩ thông suốt rồi sao. Đãu thế nào Đình Chính thiếu gia và tiểu thư mới là thân tỷ đệ, sau này tiểu thư chân chính dựa vào cũng chỉ có Đình Chính thiếu gia!" Hoa Lôi lúc trước cũng rất thỉnh tiểu thư chăm sóc quan tâm Đình Chính thiếu gia thêm chút. Nếu như thực có thể đưa tới trong viện chăm sóc đó là hay nhất. Tiểu thư tự mình dạy dỗ chính thiếu gia, tỷ đệ tình phân cũng liền sâu hơn. Quan trọng hơn là, Đình Chính thiếu gia trưởng thành sau, liền chính là chỗ dựa của tiểu thư. Thế nhưng trước kia tiểu thư vẫn luôn cự tuyệt, sống chết cũng đều nghe vào lời nàng , chỉ vậy, lại luôn lòng muốn sao hoàn hiếu kinh. Hiếu quả thực là phải tẫn, nhưng kinh thư là vật chết, người sống phải sống tốt đây mới là điều quan trọng nhất.

      Nguyệt Dao cười đến cực kỳ khổ sở. Nàng còn có nghĩ đến ràng thông suốt được như Hoa Lôi. Nàng lúc ấy cha mẹ liền cũng chỉ còn lại đệ đệ như thế, sau này còn phải hai tỷ đệ nương tựa lẫn nhau mà sống sao. Đạo lý dễ hiểu như vậy, nàng lúc trước thế nào suy nghĩ ra. Nếu là nghĩ thông suốt, nàng tốn thêm nhiều chút tâm tư đem Chính ca nhi mang theo dạy dỗ, cũng làm cho Chính ca nhi còn như vậy liền phải rồi. Cũng đến mức gặp chuyện may liền cả người ra mặt giúp dỡ cũng đều có "Ừ, đợi quá hai ngày nữa ta với tổ mẫu đem Chính ca nhi nhận lấy tự mình giáo dưỡng. Ta với tổ mẫu để cho Đặng ma ma trở về cấp Chính ca nhi làm ma ma quản . Ta nghĩ tổ mẫu ắt hẳn cự tuyệt. Như vậy cũng liền vẹn toàn đôi bên rồi." Hai người đều đưa đến ở trong sân, đến lúc đó lại nhìn tổ mẫu đưa sang đây ma ma phẩm tính như thế nào. Có thể sử dụng tốt, thể dùng vậy liền bỏ qua thôi.

      Đời trước tổ mẫu lúc đầu cũng phái quản ma ma tới đây. Chẳng qua là viện tử của nàng vốn bị Cổ ma ma nắm giữ. Sau này tổ mẫu mất , quản ma ma cũng biết nguyên nhân gì mà . Sau lại, về sau tình Nguyệt Dao muốn suy nghĩ nữa rồi.

      Hoa Lôi vội vàng gật đầu: " Chủ ý cuả tiểu thư thực tốt." Hoa Lôi vẫn luôn biết tiểu thư nhà mình thông tuệ. Chỉ là lão gia phu nhân đột ngột đều mất , khiến cho tiểu thư chịu đả kích quá lớn, cái gì cũng muốn suy nghĩ, cái gì cũng muốn làm chỉ biết phải sao chép kinh thư. Bây giờ tốt rồi, tiểu thư cuối cùng từ trong đau buồn ra. Tiểu thư từ thông minh lanh lợi, chỉ là trước đây toàn tâm toàn ý đặt mấy chuyện kia. Bấy giờ tiểu thư có mưu tính của mình, nàng quả cần lại lo lắng.

      Nguyệt Dao chợt quay đầu, nhìn thẳng vào Hoa Lôi. Hoa Lôi thấy vậy lòng bàn tay đều toát mồ hôi: "Tiểu thư, nô tỳ chỗ nào ổn đương?"

      Nguyệt Dao lắc đầu: " có gì, ta chỉ là suy nghĩ có chuyện. biết ngươi có thể thay ta làm thỏa đáng mọi việc hay ?" Nguyệt Dao lúc này là muốn đem Cổ ma ma đuổi ra ngoài. Nhưng là chuyện này nàng thể nào tự mình động thủ, cho nên phải tìm cách che giấu cẩn thận.

      Hoa Lôi thực kinh ngạc: "Tiểu thư có việc gì xin phân phó. Chỉ cần nô tỳ có thể làm được, nhất định chối từ." Hoa Lôi là lần đầu tiên thấy Nguyệt Dao xuất thần thái như vậy. biết là đại gì, Hoa Lôi đáy lòng có chút hồ nghi.

      Nguyệt Dao thấp giọng cùng Hoa Lôi lần.

      Hoa Lôi cả kinh há hốc mồm, phải qua hơn nữa ngày mới lên tiếng: "Tiểu thư..." Tiểu thư đây là thế nào. Tuy rằng mấy ngày nay Hoa Lôi cũng biết tiểu thư chán ghét Cổ ma ma. Thế nhưng nghĩ tới người lại muốn đem Cổ ma ma đả phát đưa ra ngoài. Dựa theo Hoa Lôi mà , kẻ phản chủ như vậy, nếu giết được, thả ra ngoài cũng biện pháp tốt. Thế nhưng người đưa ra ý này lại là tiểu thư nhà mình, Hoa Lôi cảm thấy này thực quá ngoài ý muốn.

      Nguyệt Dao cũng biết phải cho Hoa Lôi câu trả lời hài lòng mới có thể thuyết phục được. Bằng nếu để cho nha hoàn cận thân tâm tư nghi hoặc, sau này nàng muốn hành gặp nhiều khó khăn: "Ngươi có phải nghi hoặc hiểu tại sao trong khoảng thời gian này ta thay đổi nhiều như vậy?" Nàng biết, muốn đánh tan nghi ngờ trong lòng Hoa Lôi, nhất định phải có lý do đầy đủ, có thể làm cho người người đều tin phục. Nếu lý do này thể khiến cho làm cho người tin tưởng, ắt để lại hậu hoạn khôn cùng cho tình về sau.

      Hoa Lôi khỏi gật đầu, tiểu thư gần nhất đều thay đổi rất nhiều. Nàng cao hứng tiểu thư loại sửa đổi này, như vậy nàng lại cần lo lắng tiểu thư sau bị người lừa gạt. Thế nhưng tiểu thư biến hóa nhiều như vậy, khiến người khác thể sinh ra nghi hoặc. Tiểu thư hình như lại đột nhiên thay đổi.

      Nguyệt Dao đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn trúc xanh đong đưa ở bên ngoài, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Ánh mắt của nàng nhìn ra xa thực xa, giống như có thể xuyên thấu các tầng mây, thấy cha nương ở trời: "Ngươi chắc cũng nghe Mộ Thu , trước khi ngươi trở về buổi tối ta gặp mộng yểm. Ngày đó, ta gặp vốn phải là mộng yểm, chính là nương cho ta báo mộng. Nương với ta Mạc thị đối với ta vốn dĩ có ý tốt gì, Mạc thị đối xử tốt với ta như vậy là hướng về phía tiền tài chi thứ hai của chúng ta, nương còn cho ta biết Cổ ma ma là kẻ phản bội trong viện chúng ta. Nương muốn ta bảo vệ tốt chính mình. Nếu như ta mỗi ngày lại tiếp tục sao chép kinh thư, nàng ở dưới cửu tuyền cũng thể an tâm được."

      Hoa Lôi đem cả hai tay che miệng, đối với nha hoàncủa thư hương thế gia mà , hành động như vậy chính là bất nhã. Thế nhưng có biện pháp, Hoa Lôi bị chấn động quá mức, nàng phải che miệng lại mới ngăn được mình phát ra tiếng thét chói tai.

      Nguyệt Dao cho rằng Hoa Lôi tin, còn muốn nhiều ít. Nhưng lại thấy Hoa Lôi hoàn hồn sau liền vừa khóc vừa cười : "Nô tỳ mà nhất định là lão gia cùng phu nhân ở trời phù hộ nương. nghĩ tới thực là lão gia phu nhân trời có linh thiêng." Người cổ đại vốn cực kỳ mê tín, Nguyệt Dao là mẹ nàng báo mộng, Hoa Lôi liền tin ngay lập tức. Nếu cũng có cách nào khác giải thích những cử chỉ khác thường mấy ngày nay của tiểu thư. Hoa Lôi xong nhịn được đem hai tay chắp lại thành chữ thập, lẩm bẩm A di đà phật.

      Nguyệt Dao thấy Hoa Lôi nửa điểm cũng nghi ngờ, tâm thả lỏng ít: "Cổ ma ma giờ là người của Mạc thị, thể lưu ở bên cạnh ta được. Nhưng nàng lại là nhũ nương của ta, nếu là do ta đem phát ra ngoài, như vậy đối với danh tiếng của ta cũng tốt. Cho nên, ta chỉ có thể dùng biện pháp như vậy mà thôi." Đối vời người mình có thể tín nhiệm, bản thân cũng nên giao chút tâm tư. Như vậy bọn họ mới có thể dựa theo ý của mình mà hành tốt.

      Hoa Lôi gật đầu liên tục, tiểu thư chỉ cần đem tâm tư đặt hết ở vài thứ trước kia, nàng tin tưởng quỷ kế của những người kia là thể được như ý. Bấy giờ Nguyệt Dao cái gì, nàng đều nghe cái nấy.

      Nguyệt Dao dặn dò: "Tiền bạc là vấn đề. Nhất định phải đảm bảo cho mọi chuyện cẩn thận. thể để cho bất luận kẻ nào biết. Có thể tìm được người như vậy sao?"

      Hoa Lôi gật đầu: "Tiểu thư, thúc thúc của nô tỳ làm người rất bổn phận, làm việc cũng cực kỳ bền chắc. Nếu là tiểu thư tin được, nô tỳ nghĩ để cho thúc thúc làm." Hoa Lôi đều gia sinh chờ, thân thích trong nhà hơn phân nửa đều làm người hầu trong phủ đệ. Thúc thúc giờ là người hầu ở ngoại viện. Bất quá chỉ là tiểu giác sắc (là cái gì k hiểu), cũng nhận được chút béo bở nào. Còn nếu nhận được nhiều thứ tốt, này chính là người của Mạc thị.

      Nguyệt Dao suy nghĩ chút, nàng tại mà cũng có người nào có thể dùng, chỉ có thể làm như vậy: " Hoa Lôi, ngươi trước đừng cho thúc ngươi chuyện này, chỉ hỏi chút thúc thúc ngươi có thể làm được cẩn thận hay ? Hoa Lôi, phải là ta tín nhiệm thúc thúc ngươi, chỉ là chuyện này thể để cho người khác biết là ta muốn làm." Làm việc được tốt nhất chính là biết tự lượng sức mà thực , nàng phải xem xét xem thúc thúc Hoa Lôi có thể dùng được hay . Nếu đáp ứng ngay lập tức, kế hoạch cụ thể, vậy người này thể tin được. Nếu là có mưu tính ràng, vậy có thể cho thử lần. Dù sao cũng cũng phải chuyện phóng hỏa giết người gì, chỉ cần cẩn thận chút tiết lộ đến nàng là được. Như vậy nàng phải mang tiếng là người cay nghiệt bạc tình.

      trải qua nhiều chuyện ở kiếp trước, Nguyệt Dao cũng sớm quan tâm đến danh tiếng gì nữa. Thế nhưng có thể mang cái danh tiếng tốt, cũng ngại.

      Hoa lôi ngốc lăng lăng nhìn Nguyệt Dao, nàng thực nghĩ tới tiểu thư suy tính tình chu toàn được như vậy: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đẻ lộ ra. Dù thế nào chuyện này cũng liên quan đến danh dự tiểu thư, phải là trò đùa." Vạn nhất để người khác biết tiểu thư vô duyên vô cớ đuổi nhũ nương của mình , đối danh tiếng tiểu thư ắt có ảnh hưởng. Nàng cũng phải hành xử cẩn thận ni!

      Nguyệt Dao lúc này tương đối hài lòng: "Trước tiên cũng vội tìm thúc thúc của ngươi làm gì. Chờ có cơ hội thỏa đáng lại gặp chuyện này là được." Đỏ mắt vội qua, nhất định làm Mạc thị chú ý. bằng từ từ tìm thời gian phù hợp, thương lượng chuyện này. Nàng dù rằng thực kiên nhẫn nhìn cổ ma ma xuất trước mắt mình, nhưng là vẫn phải cẩn thận.

      Hoa Lôi vội : "Nô tỳ biết, tiểu thư." Nàng nếu muốn ra ngoài, nhất định phải được tiểu thư cho phép, thể tự tiện chủ trương.

      Nguyệt Dao tận lực làm cho chính mình thực bình tĩnh. Thế nhưng có thể làm được dĩ bình hòa tâm đối mặt hết thảy mọi việc, đối toàn bộ những người này, nàng tại làm được. Nhưng nàng cố gắng khắc chế, bằng lại phát sinh chuyện giống lúc trước.

      Nguyệt Dao đợi điều chỉnh thực tốt tâm tình xong chuyện đàu tiên vẫn là qua đó vấn an tổ mẫu. Mộ Thu đưa cho nàng lấy bộ y phục màu nguyệt nha thoạt nhìn hết sức thanh nhã.

      Nguyệt Dao nhíu mày cái: " cầm kiện xiêm y màu lam nhạt mang tới đây, bộ này quá thanh đạm rồi." Tổ mẫu nhìn nàng ăn mặc thân xiêm y tựa như tang phục, tâm tình sao có thể hảo? Tổ mẫu tâm tình tốt, đối vói thân thể cũng gây trở ngại.

      Hoa Lôi thầm gật đầu, tiểu thư bây giờ đều cân nhắc đến mọi mặt. hồi mộng tưởng, lại giúp tiểu thư thoáng cái trưởng thành.



      (Còn tiếp)
      thuytWinter thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 10 (tt)

      Đến bên ngoài Ỷ Tùng viện, Nguyệt Dao vừa lúc gặp phải hai người thiếu niên ngọc thụ lâm phong. Nguyệt Dao hạ mắt xuống chút, tới phía trước cấp hai người thi lễ: "Đại ca, nhị ca mạnh khỏe."

      Đình Lễ là đích trưởng tử trong nhà, trọng trách gia tộc sau này đều đặt ở người . Bởi vậy nhìn có chút trưởng thành hơn. Đình Lễ trở về liền gọi gã sai vặt đến cùng hồi đáp tình gần nhất xảy ra trong nhà. Lần này lại nghe được Nguyệt Dao xưng hô như vậy, trong mắt có ý xem xét nghi ngờ.

      Nhị thiếu gia Đình Nghi lạị ngạc nhiên hỏi : "Tam muội muội bình thường chính là gọi ta cùng đại ca là đại ca ca cùng Nhị ca ca. Sao hôm nay xa lạ như vậy kia chứ?"

      Nguyệt Dao sắc mặt ngưng lại chút, nàng đều quên dĩ vãng gọi như thế nào rồi. Nghe xong Đình Nghi , biết phải làm thế nào: "Nếu là Nhị ca ca nghĩ mới lạ, muội về sau lại gọi giống như trước kia vậy. Đại ca ca, Nhị ca ca mạnh khỏe."

      Đình Lễ thấy Nguyệt Dao linh hoạt ít, tâm nghi ngờ tùng sanh. Gã sai vặt tam muội có chút quái dị, quả có chút quái dị. Đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi.

      Đình Nghi cũng cảm giác được có gì bình thường, hơn nữa tính tình luôn luôn linh hoạt, lập tức vui tươi hớn hở lôi kéo Nguyệt Dao cùng nhau vào trong viện.

      Nguyệt Dao phải cố gắng hết sức mới nhịn xuống có hất tay của Đình Nghi ra. Thế nhưng trong lòng cũng khó chịu đến phiên giang đảo hải rồi. Lúc này, bất kỳ người nào cùng Mạc thị có liên quan, nàng chỉ muốn tránh ra xa mà thôi. Hết lần này tới lần khác lại thể tránh được.

      Lão phu nhân vừa thấy Nguyệt Dao tới, vui : "Thân thể con còn chưa khỏe lại vẫn nên nghỉ ngơi thêm hai ngày cần phải gấp gáp tới thỉnh an. Nếu như con thể cốt tốt, ta bà già này mỗi ngày đều phải lo lắng lại càng ổn được. Cái này mới là bất hiếu nhất."

      Nguyệt Dao ngồi xuống, ngồi xổm dưới chân lão phu nhân, cấp lão phu nhân xoa chân : "Tổ mẫu yên tâm, con tốt hơn nhiều. Đại phu cũng phải lại lại nhiều hơn, như vậy đối với thân thể con cũng tốt hơn. Tổ mẫu, con xem hôm nay khí trời rất tốt, tổ mẫu cùng con ra bên ngoài lại lát." Đường đại phu đúng là những lời này, Nguyệt Dao cũng phải bịa chuyện.

      Lão phu nhân xem Nguyệt Dao chuyện với bà, lúc này đương mang mặt nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn cả người đều sáng rỡ hẳn lên cả rồi. Chứng minh hài tử này quả thực nới rộng lòng. Lão phu nhân cười . : " tốt, có nha đầu con trò chuyện cùng ta như vậy, ta cũng thấy an tâm."

      Đình Lễ, Đình Nghi hai người chờ Nguyệt Dao xong mới cùng lão phu nhân : "Thỉnh an tổ mẫu."

      Lão phu nhân nhìn hai tôn tử của mình. Đình Lễ là do lão thái gia dạy bảo lớn lên, mọi thứ đều thực tốt. Đình Nghi là nàng tay nuôi lớn, mãi cho đến khi phải nhập học phải dời đến tiền viện, tổ tôn hai người mới phải tách ra. Tuy rằng ở cùng viện, nhưng tình cảm bà cháu vẫn rất sâu. Lão phu nhân kéo Đình Nghi, thương hết mực: "Làm sao lại gầy nhiều như vậy. Đồ ăn trong học viện được tốt hay sao?"

      Đình Nghi vui tươi hớn hở mà thưa: " có đâu tổ mầu, thức ăn ở học đường rất ngon. Mẫu thân còn cách năm ba bữa cho người mang thêm đồ qua. Tổ mẫu cần lo lắng."

      Đình Lễ, Đình Nghi hai người đều đọc sách ở Bạch Lộc Thư Viện nổi danh nhất kinh thành. Bạch Lộc Thư Viện thu nhận học viên hết sức nghiêm ngặt, phải thi qua ba lần sát hạch. Nếu như thể thi qua sát hạch, có quan hệ cỡ nào cũng được phép bước vào. Hơn nữa mỗi học kỳ mười tên đứng cuối đều có thể bị đưa ra khỏi thư viện, sau đó lại đối ngoại tuyển nhận thêm mười học sinh mới. Đình Lễ, Đình Nghi hai người có thể thi vào học ở Bạch Lộc Thư Viện, với Liên gia mà mỗi người coi như được uống viên định tâm hoàn. Bởi vì có thể vào được thư viện này, tham gia khoa cử tám chín phần mười đều thành vấn đề. Bởi vì sĩ tử ở Bạch Lộc Thư Viện thi khoa cử kém cỏi nhất cũng là cử nhân rồi.

      Nguyệt Dao nhìn hai vị đường ca, cả hai đường ca đều là nhân trung long phượng, đặc biệt là đại đường ca, tuy rằng có khảo trúng tiền Tam Giáp, nhưng cũng đạt được đệ nhất danh bảng nhị giáp. Sau này cưới thê tử là Bành thị, phụ thân của Bành thị là Lại bộ thượng thư, chuyện này đối với tiền đồ của Đình Lễ mà , là trợ lực rất lớn.

      Đình Nghi cũng kém, là nhị bảng Tiến sĩ , thành thân với đích trưởng nữ phủ Vĩnh Xương Bá Triệu thị, tiền đồ cũng là mảnh tốt đẹp. Đại phòng, mỗi người chính là tiền đồ tốt. Chỉ có nàng cùng đệ đệ Đình Chính, người chết sớm, người lại sống bằng chết.

      Bà tử bên ngoài cất giọng thông báo: "Lão phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tứ tiểu thư tới."

      Nguyệt Dao hồi thần, nhìn phía trước tới ba tỷ muội, kìm chế chán ghét sâu trong đáy lòng, lên phía phía Nguyệt Băng áy náy : "Nhị tỷ tỷ, chuyện hôm ấy là muội đúng, đẩy ngã tỷ, muốn trách muốn phạt đều nghe nhị tỷ tỷ." Chuyện ban đầu đúng là nàng sai, thế nên nàng phải xin lỗi.

      Nguyệt Băng ngừng lại lát, nét mặt có chút vui. Nàng ta muốn xin lỗi cũng nên đến trong viện của nàng mà , làm gì mà lại giả mù sa mưa ở trước mặt tổ mẫu như vậy kia chứ. Thế nhưng nhìn đại ca thần sắc nghiêm nghị, nàng cũng chỉ có thể lên trước nắm lấy tay của Nguyệt Dao mà : "Hôm đó đại tỷ tỷ cũng đều giải thích mọi chuyện cho ta rồi. Tỷ tỷ của muội đâu có hẹp hòi như vậy. Bất quá ta muốn phạt muội vẽ cho ta bức tranh bức tú công hình hoa!" Nguyệt Dao tú công tuy tốt, thế nhưng hoạ kỹ cũng là nhất đẳng. Dựa theo kiểu cách bức tranh Nguyệt Dao vẽ, thêu lên đông tây đều đặc biệt đẹp.

      Nguyệt Dao nét mặt ngại ngùng: "Nhị tỷ tỷ, muội còn chưa có sao chép hoàn kinh thư. Tạm thời muội có thời gian. Chờ đến khi muội ra hiếu kỳ lại có được ?"

      Đời trước hiếu kỳ cũng có chuyện như vậy. Bất quá khi đó hai người ở cùng chỗ, nàng bình thường đều vẽ cho Nguyệt Băng vài bức tranh hoa dạng, làm được đông tây đều rất tinh xảo độc đáo. Thế nhưng bấy giờ, đừng nàng còn trong hiếu kỳ, hồng hồng xanh xanh màu sắc tươi sáng đều phải kiêng kỵ kể cả sau này, nàng cũng có phần tâm tình nào mà vẽ cho Liên Nguyệt Băng.

      Liên Nguyệt Băng thấy Nguyệt Dao từ chối, sắc mặt có chút khó coi. Lần trước khi đem nàng đẩy ngã xuống đất, làm tay nàng đều trầy, nàng còn có tính toán. nghĩ tới chỉ là muốn nàng ta vẽ cho nàng bức tranh cùng bản tú công lại cũng muốn làm. Nương còn khuyên nàng, bảo nàng là tỷ tỷ phải độ lượng chút, nhưng người như vậy bảo nàng rộng rãi làm sao cho được chứ?

      Đình Lễ nhìn thấy đáy mắt Nguyệt Dao có vẻ khó chịu kiên nhẫn, lại càng nghi hoặc hơn.

      Đình Nghi lại suy nghĩ nhiều như vậy, thấy Nguyệt Dao từ chối, liền kêu la: "Tam muội muội, phải chỉ là bản vẽ thôi sao muội cũng nên hẹp hòi như vậy , thêu tốt rồi đưa nhị muội muội là được." Đình Nghi bởi vì là con thứ, nên chịu câu thúc rất ít thái độ làm người cũng rất thẳng thắn. Cho nên khi Đình Nghi những lời này ra, cũng phải có ý gì tốt.

      Nguyệt Dao nghe xong cúi đầu, biểu ràng nàng muốn.

      Lão phu nhân ở phía nhìn cũng lời nào. Thế nhưng bà ngồi đó cũng có thể thấy được, Nguyệt Dao đối với chuyện này vô cùng muốn.

      Nguyệt Doanh liền cười : "Nhị ca ca, tam muội muội còn trong thời gian giữ hiếu. Cầm kỳ thư họa lúc này đối với tam muội muội thích hợp. Chờ tam muội muội ra hiếu rồi lại để muội ấy vẽ cho nhị muội muội bức tranh bản tú công là được. Tam muội muội, muội thấy như vậy có được ." Người trong hiếu kỳ, đâu có thể thưởng ngoạn mấy thứ này. Đặc biệt là hội họa, là muốn thượng nhiều màu sắc tươi sáng. Giữ đạo hiếu thể động đến màu sắc tươi tắn.

      Nguyệt Dao ngại ngùng cười: "Ừ, chờ ra hiếu sau muội lại đưa tranh qua cho nhị tỷ tỷ." thần tình lúc này, đúng với biểu trước đây của Nguyệt Dao. Lúc trước Nguyệt Dao chuyện trong ngại ngùng vẫn luôn có chút ngượng ngùng.

      Nguyệt Băng nhìn lướt qua Nguyệt Doanh, nét mặt đầy vẻ khinh thường.

      Nguyệt Hoàn thấy được ở trong lòng đánh liền mấy khúc quanh. Nhưng là nghĩ tới cùng Nguyệt Dao thân cận. Người khác biết, nhưng di nương của nàng là từ bên cạnh đại phu nhân ra, đối với tính tình của phu nhân rất ràng. Cho nên nàng chắc chắn cùng tam tiểu thư thân cận, lại cũng giúp đỡ Tam tiểu thư.

      Mọi người vui vẻ hồi, kỳ thực chủ yếu vẫn là Đình Nghi , những người khác chỉ phụ họa. Nhưng chỉ như vậy cũng dỗ cho lão phu nhân cười ha hả.

      bao lâu, lão phu nhân liền cho mọi người giải tán. Đình Lễ cùng Đình Nghi ra ngoài trước, tiếp theo Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng các nàng cũng đều ra. Chỉ có Nguyệt Dao vẫn còn ngồi lại đó .
      thuyt thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 11: Chính ca nhi

      Nguyệt Dao đây là chuẩn bị đem chuyện của Chính ca nhi với tổ mẫu. Chuyện này giải quyết càng sớm tốt.

      Lão phu nhân thấy nàng như vậy trong lòng liền biết nàng có lời muốn riêng với bà, bèn cho nha hoàn trong phòng lui ra: "Tam nha đầu, con có chuyện gì muốn với tổ mẫu, có phải có người khi dễ con hay ?"

      Nguyệt Dao liền vội vàng lắc đầu: " có đâu tổ mẫu, có tổ mẫu ở đây ai dám khi dễ con. Chỉ là Nguyệt Dao gặp mộng, trong mộng mẫu thân với con dù thế nào hôm nay Chính ca nhi cũng là nhi tử duy nhất phụ thân lưu đời này. Người muốn con phải chiếu cố tốt." Nguyệt Dao cũng nghĩ tường tận chuyện này, nàng cho rằng đây là lý do tốt nhất để người khác có thể tin được. Nàng vừa ra Hoa Lôi nghe xong lời nàng liền tin ngay tức khắc mà chút nghi ngờ nào, Nguyệt Dao tin tưởng nếu cùng tổ mẫu như vậy, tổ mẫu khẳng định cũng tin tưởng nàng.

      Lão phu nhân sửng sốt trong chốc lát, lão nhị tức phụ nhập mộng của Nguyệt Dao. Tuy rằng chuyện này có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng thực nghĩ hoài nghi Nguyệt Dao bịa chuyện, chủ yếu là vì Nguyệt Dao tâm tư vốn đơn thuần, trong ngày thường cũng chỉ biết vùi đầu sao chép kinh thư, lại biết Nguyệt Dao lúc này cũng dụng tâm dối nàng.

      Lão phu nhân nghe Nguyệt Dao xong, tâm vừa động nghĩ nhất định là tam nha đầu mỗi ngày sao chép kinh thư. Phân ấy hiếu tâm làm lão thiên cảm động, cho nhị tức phụ vào giấc mộng của con bé.

      Nguyệt Dao thấy thần sắc của tổ mẫu, biết tổ mẫu lúc này dao động. Lúc này phải nàng tăng thêm sức chút sức rồi. Ở Liên phủ, có tổ mẫu đồng ý, mọi việc khác đều là vấn đề gì.

      Nguyệt Dao quỳ gối trước mặt lão phu nhân: "Tổ mẫu, trước kia là Nguyệt Dao hiểu chuyện. Bất kể như thế nào, Chính ca nhi nay cũng là con trai duy nhất của cha. Con hẳn là phải chiếu cố tốt . Cầu tổ mẫu thành toàn."

      Lão phu nhân nghe nghe xong liền trầm mặc, Đình Chính bởi vì xuất thân tốt, người lại ngu dại si ngốc, dù là nhi tử duy nhất của lão nhị, nhưng có thế nào nàng cũng thích nổi cho được. Liên gia vốn là thư hương môn đệ thế gia, xuất thân vốn thấp như vậy, lại còn ngu dốt, sau này cũng chỉ là người bỏ chứ thể dùng được gì.

      Lão phu nhân muốn tốn nhiều tâm tư quản , bởi vậy mới để tùy Mạc thị an bài. Thế nhưng nghĩ tới lão nhị tức phụ ở dưới cửu tuyền vẫn nhớ thương lo lắng cốt nhục của chi thứ hai. Vì việc này mà cố ý báo mộng bảo tam nha đầu chiếu cố . Khụ, nếu như lúc đầu lão nhị tức phụ có xảy ra chuyện như vậy, lão nhị lúc này cũng tốt biết bao nhiêu!

      Mạc thị do lão thái gia chọn. Năm đó chuyện con trai muốn cùng Mạc thị đại hôn lão phu nhân phản đối gay gắt. Nhưng cuối cùng bà vẫn lay chuyển được ý muốn của lão thái gia nên đành phải chấp nhận. Mà cũng bởi vì nguyên nhân này mà bao năm nay lão phu nhân vẫn thể nào ưa thích được Mạc thị.

      Mẫu thân Nguyệt Dao, Mã thị là do lão phu nhân tự tay mình chọn. Mã thị sau khi gả tới đây vẫn luôn cực kỳ hiếu thuận với lão phu nhân, lại là người hiền lành đoan trang, thế nên lão phu nhân thực mến bà. Chuyện duy nhất cho lão phu nhân được như ý chính là vẫn luôn sinh hạ được thêm tôn tử nào cho bà.

      Lão phu nhân lúc này cũng có ý đem toàn bộ trách nhiệm đổ lỗi lên người Mã, Mã thị sau khi biết mình sinh Nguyệt Dao thân thể bị hao tổn khó mang thai liền ngừng cho thiếp thị trong phòng dùng tị tử canh. Nhưng dù vậy vẫn di nương nào có bầu. Sau này nhi tử ra bên ngoài nhậm chức, lão phu nhân cũng để cho nhị tức phụ theo nhậm chức. cũng là vì muốn ôm cháu sớm chút. Nào đâu biết được rằng, cái bà chờ tới phải là tiểu tôn tử, mà chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

      Lão phu nhân thấy thần sắc cầu khẩn của Nguyệt Dao, trong lòng cũng ràng minh bạch dù Chính ca nhi bất kham lại vô năng ngu ngốc, cũng là tôn tử duy nhất mà tiểu nhi tử của bà lưu đời này, Chính ca nhi dẫu làm được gì cũng có thể kéo dài hương hỏa cho .

      Lão phu nhân suy nghĩ chút, tự bà dạy dỗ là chuyện thể nào. Thứ nhất thân thể bà bây giờ chịu nổi cực nhọc, thứ hai bà là tân đáy lòng thích Chính ca nhi, ba là cổ nhân đối thần quỷ là thâm tín nghi ngờ, Nguyệt Dao lại hài tử cực kỳ hiếu thuận. Nếu như Nguyệt Dao nguyện ý mang theo dạy dỗ, liền để nó mang theo vậy. Hơn nữa nha đầu này phẩm tính, tài tình cũng nhượng cho bà yên tâm. Lão phu nhân gật đầu: "Tam nha đầu, ý của con là để con tự mình giáo dưỡng Đình Chính?"

      Nguyệt Dao sở dĩ mượn lời của mẫu thân, là bởi vì nàng vốn dĩ cùng Chính ca nhi chút thân cận, nếu tùy tiện ra thích hợp. Mượn lời mẫu thân lại càng làm cho người ta vững tin vào hơn. Nguyệt Dao nghe lão phu nhân , trong mắt hàm lệ thưa: "Mẫu thân báo mộng, Nguyệt Dao dám tuân theo. Cầu tổ mẫu thành toàn."

      Lão phu nhân cũng nghĩ nhiều nữa: "Nếu như vậy, Trịnh ma ma, ngươi cùng tam tiểu thư qua đó . Tam nha đầu, có cái gì thoả đáng, con liền cho tổ mẫu biết."

      Lão phu nhân lúc trước muốn quản Đình Chính, cũng có nhiều nguyên nhân. Bà già rồi quản được nhiều chuyện như vậy. Nguyệt Dao lại thích Chính ca nhi, như vậy liền tùy Mạc thị xử lý. Dù sao cũng Mạc thị chắc hẳn cũng để Chính ca nhi thiếu phần ăn mặc.

      Nguyệt Dao biết tổ mẫu làm như vậy là bày tỏ thái độ của bà. Lại cho Trịnh ma ma theo ở bên nàng, an bài mọi chuyện được thỏa đáng hơn.

      Viện tử ở Nguyệt Dao cảnh trí thực tốt, cũng rất thanh tĩnh, nhưng là lại ở vào phía nam Liên phủ, vị trí cũng tương đối vắng vẻ. Khiến cho Nguyệt Dao nghĩ tới, chỗ ở của đệ đệ cùng nàng mà là trái ngược nhau hoàn toàn. Hai tỷ đệ nàng ra chính là nam bắc. Lại muốn gặp mặt nhau, chính là vòng quanh gần như toàn bộ phủ đệ. Cứ như vậy , chuyện tình cờ đụng phải xác suất là con số .

      Nguyệt Dao theo Trịnh ma ma hơn nửa ngày mới tới bên ngoài viện tử. Viện vô cùng cũ nát.

      Đại môn đều tróc nước sơn ra cả rồi, xung quanh tường lộ đến vô số vết tích. Nếu có Trịnh ma ma cố ý mang theo nàng tiến đến, nàng cũng biết trong Liên phu vẫn còn chỗ như thế này.

      Đẩy cửa vào, cũng may viện tử đều dọn dẹp sạch . Bất quá trong viện cây cối cái cũng có, cùng viện của nàng mà so đây căn bản có thể vào con mắt.

      Nguyệt Dao vừa thở ra hơi, nghe thấy trong phòng truyền tới thanh tức giận: "Ta với ngươi rồi bao nhiêu lần, ngươi ngoan ngoãn đứng yên ở trong phòng, cho phép được ra ngoài. Ngươi dĩ nhiên nghe lời, lại chạy , làm toàn thân đều bẩn thỉu, lại muốn ta trừng phạt ngươi nữa sao."

      Nguyệt Dao chân mày nhíu lại, bất kể là khi còn ở Giang Nam hay là ở đây, nàng vẫn chưa từng nghe thấy có người dám lớn tiếng như thế ở trước mặt nàng kêu với. Nguyệt Dao vào nhà, thấy bà tử hơn ba mươi tuổi, đối diện với hài tử gầy yếu mặc thân xiêm y màu xanh bò mà nổi giận hò hét mắng nhiếc.

      Tiểu nam hài cúi đầu, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, cũng có khóc ra thành tiếng. Chỉ là nhìn hai vai run rẩy, dùng sức ở đó . Khỏi phải có bao thê thảm.

      Bà tử thấy cái bộ dáng này lại càng tức giận: "Ta ngươi có nghe thấy hả. Ngươi kẻ ngu này, mau , mói rằng lần dám." giơ tay lên làm bộ muốn đánh lên người hài tử.

      Nguyệt Dao nhìn bộ nàng muốn đánh hài tử, lạnh lùng "Ngươi cho ngươi là cái thứ gì, ai cho ngươi lá gan đánh chủ tử?"

      Nàng quả thực chưa từng nghĩ tới Đình Chính lại phải sống khổ sở đến như vậy. nha hoàn bà tử lại dám tức giận mắng chửi , thậm chí còn dám đánh . Nàng đây là tỷ tỷ cái kiểu gì kia chứ.

      Bà tử quay đầu, thấy gương mặt Nguyệt Dao như sương lạnh nhất thời sợ đến hồn phi phách tán. Chân liền mềm nhũn quỳ mặt đất "Tam tiểu thư tha mạng, tam tiểu thư tha mạng. Lão nô chỉ là dọa thiếu gia chút, chưa từng động tới đầu ngón tay của thiếu gia. Cầu tiểu thư khai ân. Cầu tam tiểu thư khai ân."

      Nguyệt Dao lạnh lùng hỏi: "Vưu di nương đâu? Vưu di nương ở nơi nào?" to gan, chỉ nhìn hành động mới vừa rồi của bà ta, đưa đánh chết đều quá đáng chút nào.

      Bà tử sợ hãi mà thưa: "Nô tài biết, Vưu di nương tự sáng sớm liền ra ngoài. Đến bây giờ còn có trở về." Bà ta lúc này muốn run rẩy việc này nếu lộ đến chỗ lão gia phu nhân, bà ta đâu còn đường sống. Lập tức chỉ có thể mong muốn Nguyệt Dao có thể phóng nàng con ngựa.

      Nguyệt Dao cũng nhìn cũng liếc nhìn nàng cái, tới chính ca nhi bên người. mặt của Chính ca nhi nước mắt nước mũi trộn vào lẫn nhau, còn hình dáng. y phục biết dính thứ gì, mảng tro bụi bám trắng bẩn thỉu, đôi tay cũng đen kịt. Bộ dáng này thực chẳng khác gì dã hài tử.

      Nguyệt Dao tỉ mỉ quan sát Chính ca nhi, Chính ca nhi gầy trơ cả xương, người cũng có mấy lượng thịt . ràng năm tuổi, thế nhưng thoạt nhìn vào thế nào cũng giống bộ dạng hài tử chỉ mới ba bốn tuổi.

      Nguyệt Dao xem cực kỳ đau lòng, nàng trước kia căn bản có chút nào lưu tâm chú ý cái đệ đệ này. Nào biết đâu rằng sống thực gian nan như vậy. Khụ, Nguyệt Dao tự trách, xem kết cục trước kia nàng cũng Vưu di nương căn bản cũng để bụng quan tâm tí nào. Bằng , thế nào lại trì hoãn chịu thỉnh đại phu, đến nỗi vừa lên cơn sốt liền mất.

      Nguyệt Dao cầm tay của Chính ca nhi, trời tháng tám, tay của Chính ca nhi cũng là mảnh lạnh lẽo lạnh như băng. Nguyệt Dao đột nhiên rùng mình, vén tay áo lên xem, lại xốc xiêm y. Cũng may phát có thương tích, những người này coi như đều quá to gan lớn mật, dám đánh Chính ca nhi.

      Bà tử nhìn ánh mắt của lạnh thấu xương Nguyệt Dao, sợ hãi liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Nguyệt Dao quay đầu: "Trịnh ma ma, nô đại lấn chủ, nên nghiêm phạt như thế nào?"

      Trịnh ma ma lạnh lùng thưa: "Trượng trách hai mươi, toàn gia đều đem phát mại bán ."

      Bà tử lập tức xụi lơ mặt đất, liền tiếng kêu gào tựa như lợn chết vang lên "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng?"

      Nguyệt Dao lại giống như nghe gì. Đối với những nha hoàn bà tử này nàng sớm nhìn thấu. Được thế, liên chủ tử cũng nhìn ở trong mắt. Cái gọi là nhân từ ở trước mặt các nàng, có nghĩa là ngươi là kẻ ngu dại, dễ khi dễ.

      Chính ca nhi thấy tới Nguyệt Dao, trong mắt có chờ đợi, cũng có sợ hãi. Sau cùng, hạ hết dũng khí tay áo kéo Nguyệt Dao, đỏ mắt kêu tiếng "Tỷ tỷ."

      Nguyệt Dao thân mình chấn động, nàng cho rằng là mình nghe lầm, tự chủ lại hỏi tiếng "Đệ, đệ vừa, vừa gọi cái gì?" Ở trong trí nhớ của Nguyệt Dao, nàng từ chưa từng thấy qua Chính ca nhi. Tại sao Chính ca nhi lại biết nàng là tỷ tỷ .

      Chính ca nhi mở miệng nửa ngày, lại thể thêm lời gì nữa.

      Hoa Lôi sợ Nguyệt Dao nhịn được lại đem thiếu gia ném mặc kệ. Vội vàng đứng sang bên dụ dỗ "Chính thiếu gia, tam tiểu thư hỏi người gì. Người có lời gì muốn người đều với tiểu thư hết ?"

      Chính ca nhi lúc này mới cúi đầu đều kêu tiếng "Tỷ tỷ."

      Nguyệt Dao kinh nghi hỏi: "Làm sao đệ biết tỷ tỷ là tỷ tỷ của đệ?"

      Thanh của Chính ca nhi tựa như muỗi kêu: "Đệ trước kia gặp qua tỷ tỷ, tỷ tỷ còn cho đệ ăn đường quả." xong, lại cúi đầu.

      Nguyệt Dao phi thường kinh ngạc, nàng thế nào lại có chút ấn tượng.

      Nguyệt Dao còn trầm tư tới, Hoa Lôi hạ giọng ở bên tai Nguyệt Dao lầm bầm: "Tiểu thư, đường quả là nô tỳ đưa qua. Thiếu gia cũng là thấy được tiểu thư ở thuyền." Kỳ thực Hoa Lôi phía dưới vẫn thầm chăm sóc Đình Chính hết mực.

      Nguyệt Dao nhìn Hoa Lôi cái, ngược lại cười khổ. Nàng lúc này là làm cái gì tỷ tỷ nha, ngay cả nha hoàn cũng bằng.

      Hoa Lôi biết Nguyệt Dao suy nghĩ gì, vội vàng khuyên giải an ủi Nguyệt Dao: "Tiểu thư, Đình Chính thiếu gia tuy rằng phải là cực kỳ thông tuệ, nhưng tuyệt đối phải người ngu dốt." Hoa Lôi lo lắng Nguyệt Dao đột nhiên lại thay đổi chủ ý, ghét bỏ Đình Chính ngu dốt. Tuy rằng tất cả mọi người Đình Chính chính là đứa ngốc, thế nhưng Hoa Lôi cho rằng Đình Chính cũng phải khờ, chỉ là có thông tuệ được như người bình thường. Quan hệ huyết thống so với cùng chi huynh đệ vẫn là thân thiết hơn. Đối với tiểu thư bây giờ mà , ngoại trừ lão phu nhân ra cũng chỉ có Đình Chính là người tối có thể tin cậy.

      Nguyệt Dao kỳ thực từ trong lời có của Đình Chính thể thấy được, đệ đệ thực có điểm ngây ngốc, nhưng tuyệt đối phải người ngu. Bằng khônglàm sao qua thời gian dài như vậy còn nhớ nàng: "Chính ca nhi, cho tỷ tỷ, đường quả ăn ngon ?"

      Chính ca nhi nhìn Nguyệt Dao. Hướng về phía Nguyệt Dao, Chính ca nhi : "Tỷ tỷ, đệ đói bụng." Có thể là khắc sâu ấn tượng chuyện đường quả, cũng khả năng là bởi vì là tỷ đệ, huyết mạch tương liên, càng có thể hơn là do cả hai điều này hợp, Chính ca nhi thực tin tưởng Nguyệt Dao, cũng muốn cùng nàng thân cận.

      Nguyệt Dao nghe xong Đình Chính đói, nhất thời giận thể tả. Lạnh lùng "Ngươi có phải mỗi ngày để cho ăn cơm? Phủ đệ cấp phân lệ của chính ca nhi toàn bộ các ngươi đều thầm nuốt?"

      Hoa Lôi có chút ngốc lăng rồi. Tiểu thư còn chưa từng phát giận lớn như vậy. Ở trong ấn tượng của Hoa Lôi, tiểu thư vẫn luôn văn văn tĩnh tĩnh, lúc chuyện thanh cũng lớn . Nhưng là bây giờ lại giống như thay đổi hoàn toàn thành người khác rồi, khiến nàng đều có chút xa lạ, lẽ nào cái mộng lại có thể làm cho tiểu thư cải biến lớn như vậy.

      Hoa Lôi vội vàng đem những thứ ý nghĩ này loạn thất bát tao bỏ qua, tiểu thư thay đổi là thay đổi, nhưng là trở nên tốt hơn. Như vậy là tót rồi những cái khác cần nghĩ tới.

      Bà tử quỳ mặt đất, khóc : "Tiểu thư, nô tài có gan lớn như trời chờ cũng dám khiếm thiếu gia ngân lệ hàng tháng. Là Vưu di nương, những thứ tiền bạc này trong ngày thường chính là do Vưu di nương bảo quản." Nếu gia tăng thêm lỗi nữa, sợ là phải toàn gia phát mại bán , mà là toàn gia đều phải đem loạn côn đánh chết. Đến lúc này bà cũng chỉ có thể đem mọi tội lỗi đổ lên người Vưu di nương.

      Nguyệt Dao nén giận, răn dạy bà tử. Có nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nguyệt Dao lấy khăn tay của mình lau sạch nước mắt nước mũi mặt Đình Chính. cái khăn tay vốn trắng noãn sạch sẻ, cứ như vậy còn hình dáng gì.

      Hoa Lôi ngốc lăng lăng nhìn Nguyệt Dao. Tiểu thư vốn thích sạch sẻ, đồ của người đều chấp thuận để nngười khác chạm vào chứ đừng chi là nhiễm bẩn như vậy. Tiểu thư thay đổi, thay đổi tốt hơn xưa. Phu nhân ở trời nếu biết lời của nàng cho tiểu thư thay đổi tốt như vậy, nhất định cực kỳ vui mừng.

      Nguyệt Dao nhìn mất bà tử quỳ mặt đất khóc đến thanh cũng phát ra được nữa "Y phục ở nơi nào?" Mặc quần áo như thế này, nhất định là được, phải đổi toàn bộ y phục mới, sạch mới được.

      Bà tử mới vừa rồi kêu la lớn như vậy, mà lúc này đến cả nửa ngày cũng ra câu nào.
      thuytWinter thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 11: Chính ca nhi

      Nguyệt Dao đây là chuẩn bị đem chuyện của Chính ca nhi với tổ mẫu. Chuyện này giải quyết càng sớm tốt.

      Lão phu nhân thấy nàng như vậy trong lòng liền biết nàng có lời muốn riêng với bà, bèn cho nha hoàn trong phòng lui ra: "Tam nha đầu, con có chuyện gì muốn với tổ mẫu, có phải có người khi dễ con hay ?"

      Nguyệt Dao liền vội vàng lắc đầu: " có đâu tổ mẫu, có tổ mẫu ở đây ai dám khi dễ con. Chỉ là Nguyệt Dao gặp mộng, trong mộng mẫu thân với con dù thế nào hôm nay Chính ca nhi cũng là nhi tử duy nhất phụ thân lưu đời này. Người muốn con phải chiếu cố tốt." Nguyệt Dao cũng nghĩ tường tận chuyện này, nàng cho rằng đây là lý do tốt nhất để người khác có thể tin được. Nàng vừa ra Hoa Lôi nghe xong lời nàng liền tin ngay tức khắc mà chút nghi ngờ nào, Nguyệt Dao tin tưởng nếu cùng tổ mẫu như vậy, tổ mẫu khẳng định cũng tin tưởng nàng.

      Lão phu nhân sửng sốt trong chốc lát, lão nhị tức phụ nhập mộng của Nguyệt Dao. Tuy rằng chuyện này có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng thực nghĩ hoài nghi Nguyệt Dao bịa chuyện, chủ yếu là vì Nguyệt Dao tâm tư vốn đơn thuần, trong ngày thường cũng chỉ biết vùi đầu sao chép kinh thư, lại biết Nguyệt Dao lúc này cũng dụng tâm dối nàng.

      Lão phu nhân nghe Nguyệt Dao xong, tâm vừa động nghĩ nhất định là tam nha đầu mỗi ngày sao chép kinh thư. Phân ấy hiếu tâm làm lão thiên cảm động, cho nhị tức phụ vào giấc mộng của con bé.

      Nguyệt Dao thấy thần sắc của tổ mẫu, biết tổ mẫu lúc này dao động. Lúc này phải nàng tăng thêm sức chút sức rồi. Ở Liên phủ, có tổ mẫu đồng ý, mọi việc khác đều là vấn đề gì.

      Nguyệt Dao quỳ gối trước mặt lão phu nhân: "Tổ mẫu, trước kia là Nguyệt Dao hiểu chuyện. Bất kể như thế nào, Chính ca nhi nay cũng là con trai duy nhất của cha. Con hẳn là phải chiếu cố tốt . Cầu tổ mẫu thành toàn."

      Lão phu nhân nghe nghe xong liền trầm mặc, Đình Chính bởi vì xuất thân tốt, người lại ngu dại si ngốc, dù là nhi tử duy nhất của lão nhị, nhưng có thế nào nàng cũng thích nổi cho được. Liên gia vốn là thư hương môn đệ thế gia, xuất thân vốn thấp như vậy, lại còn ngu dốt, sau này cũng chỉ là người bỏ chứ thể dùng được gì.

      Lão phu nhân muốn tốn nhiều tâm tư quản , bởi vậy mới để tùy Mạc thị an bài. Thế nhưng nghĩ tới lão nhị tức phụ ở dưới cửu tuyền vẫn nhớ thương lo lắng cốt nhục của chi thứ hai. Vì việc này mà cố ý báo mộng bảo tam nha đầu chiếu cố . Khụ, nếu như lúc đầu lão nhị tức phụ có xảy ra chuyện như vậy, lão nhị lúc này cũng tốt biết bao nhiêu!

      Mạc thị do lão thái gia chọn. Năm đó chuyện con trai muốn cùng Mạc thị đại hôn lão phu nhân phản đối gay gắt. Nhưng cuối cùng bà vẫn lay chuyển được ý muốn của lão thái gia nên đành phải chấp nhận. Mà cũng bởi vì nguyên nhân này mà bao năm nay lão phu nhân vẫn thể nào ưa thích được Mạc thị.

      Mẫu thân Nguyệt Dao, Mã thị là do lão phu nhân tự tay mình chọn. Mã thị sau khi gả tới đây vẫn luôn cực kỳ hiếu thuận với lão phu nhân, lại là người hiền lành đoan trang, thế nên lão phu nhân thực mến bà. Chuyện duy nhất cho lão phu nhân được như ý chính là vẫn luôn sinh hạ được thêm tôn tử nào cho bà.

      Lão phu nhân lúc này cũng có ý đem toàn bộ trách nhiệm đổ lỗi lên người Mã, Mã thị sau khi biết mình sinh Nguyệt Dao thân thể bị hao tổn khó mang thai liền ngừng cho thiếp thị trong phòng dùng tị tử canh. Nhưng dù vậy vẫn di nương nào có bầu. Sau này nhi tử ra bên ngoài nhậm chức, lão phu nhân cũng để cho nhị tức phụ theo nhậm chức. cũng là vì muốn ôm cháu sớm chút. Nào đâu biết được rằng, cái bà chờ tới phải là tiểu tôn tử, mà chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

      Lão phu nhân thấy thần sắc cầu khẩn của Nguyệt Dao, trong lòng cũng ràng minh bạch dù Chính ca nhi bất kham lại vô năng ngu ngốc, cũng là tôn tử duy nhất mà tiểu nhi tử của bà lưu đời này, Chính ca nhi dẫu làm được gì cũng có thể kéo dài hương hỏa cho .

      Lão phu nhân suy nghĩ chút, tự bà dạy dỗ là chuyện thể nào. Thứ nhất thân thể bà bây giờ chịu nổi cực nhọc, thứ hai bà là tân đáy lòng thích Chính ca nhi, ba là cổ nhân đối thần quỷ là thâm tín nghi ngờ, Nguyệt Dao lại hài tử cực kỳ hiếu thuận. Nếu như Nguyệt Dao nguyện ý mang theo dạy dỗ, liền để nó mang theo vậy. Hơn nữa nha đầu này phẩm tính, tài tình cũng nhượng cho bà yên tâm. Lão phu nhân gật đầu: "Tam nha đầu, ý của con là để con tự mình giáo dưỡng Đình Chính?"

      Nguyệt Dao sở dĩ mượn lời của mẫu thân, là bởi vì nàng vốn dĩ cùng Chính ca nhi chút thân cận, nếu tùy tiện ra thích hợp. Mượn lời mẫu thân lại càng làm cho người ta vững tin vào hơn. Nguyệt Dao nghe lão phu nhân , trong mắt hàm lệ thưa: "Mẫu thân báo mộng, Nguyệt Dao dám tuân theo. Cầu tổ mẫu thành toàn."

      Lão phu nhân cũng nghĩ nhiều nữa: "Nếu như vậy, Trịnh ma ma, ngươi cùng tam tiểu thư qua đó . Tam nha đầu, có cái gì thoả đáng, con liền cho tổ mẫu biết."

      Lão phu nhân lúc trước muốn quản Đình Chính, cũng có nhiều nguyên nhân. Bà già rồi quản được nhiều chuyện như vậy. Nguyệt Dao lại thích Chính ca nhi, như vậy liền tùy Mạc thị xử lý. Dù sao cũng Mạc thị chắc hẳn cũng để Chính ca nhi thiếu phần ăn mặc.

      Nguyệt Dao biết tổ mẫu làm như vậy là bày tỏ thái độ của bà. Lại cho Trịnh ma ma theo ở bên nàng, an bài mọi chuyện được thỏa đáng hơn.

      Viện tử ở Nguyệt Dao cảnh trí thực tốt, cũng rất thanh tĩnh, nhưng là lại ở vào phía nam Liên phủ, vị trí cũng tương đối vắng vẻ. Khiến cho Nguyệt Dao nghĩ tới, chỗ ở của đệ đệ cùng nàng mà là trái ngược nhau hoàn toàn. Hai tỷ đệ nàng ra chính là nam bắc. Lại muốn gặp mặt nhau, chính là vòng quanh gần như toàn bộ phủ đệ. Cứ như vậy , chuyện tình cờ đụng phải xác suất là con số .

      Nguyệt Dao theo Trịnh ma ma hơn nửa ngày mới tới bên ngoài viện tử. Viện vô cùng cũ nát.

      Đại môn đều tróc nước sơn ra cả rồi, xung quanh tường lộ đến vô số vết tích. Nếu có Trịnh ma ma cố ý mang theo nàng tiến đến, nàng cũng biết trong Liên phu vẫn còn chỗ như thế này.

      Đẩy cửa vào, cũng may viện tử đều dọn dẹp sạch . Bất quá trong viện cây cối cái cũng có, cùng viện của nàng mà so đây căn bản có thể vào con mắt.

      Nguyệt Dao vừa thở ra hơi, nghe thấy trong phòng truyền tới thanh tức giận: "Ta với ngươi rồi bao nhiêu lần, ngươi ngoan ngoãn đứng yên ở trong phòng, cho phép được ra ngoài. Ngươi dĩ nhiên nghe lời, lại chạy , làm toàn thân đều bẩn thỉu, lại muốn ta trừng phạt ngươi nữa sao."

      Nguyệt Dao chân mày nhíu lại, bất kể là khi còn ở Giang Nam hay là ở đây, nàng vẫn chưa từng nghe thấy có người dám lớn tiếng như thế ở trước mặt nàng kêu với. Nguyệt Dao vào nhà, thấy bà tử hơn ba mươi tuổi, đối diện với hài tử gầy yếu mặc thân xiêm y màu xanh bò mà nổi giận hò hét mắng nhiếc.

      Tiểu nam hài cúi đầu, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, cũng có khóc ra thành tiếng. Chỉ là nhìn hai vai run rẩy, dùng sức ở đó . Khỏi phải có bao thê thảm.

      Bà tử thấy cái bộ dáng này lại càng tức giận: "Ta ngươi có nghe thấy hả. Ngươi kẻ ngu này, mau , mói rằng lần dám." giơ tay lên làm bộ muốn đánh lên người hài tử.

      Nguyệt Dao nhìn bộ nàng muốn đánh hài tử, lạnh lùng "Ngươi cho ngươi là cái thứ gì, ai cho ngươi lá gan đánh chủ tử?"

      Nàng quả thực chưa từng nghĩ tới Đình Chính lại phải sống khổ sở đến như vậy. nha hoàn bà tử lại dám tức giận mắng chửi , thậm chí còn dám đánh . Nàng đây là tỷ tỷ cái kiểu gì kia chứ.

      Bà tử quay đầu, thấy gương mặt Nguyệt Dao như sương lạnh nhất thời sợ đến hồn phi phách tán. Chân liền mềm nhũn quỳ mặt đất "Tam tiểu thư tha mạng, tam tiểu thư tha mạng. Lão nô chỉ là dọa thiếu gia chút, chưa từng động tới đầu ngón tay của thiếu gia. Cầu tiểu thư khai ân. Cầu tam tiểu thư khai ân."

      Nguyệt Dao lạnh lùng hỏi: "Vưu di nương đâu? Vưu di nương ở nơi nào?" to gan, chỉ nhìn hành động mới vừa rồi của bà ta, đưa đánh chết đều quá đáng chút nào.

      Bà tử sợ hãi mà thưa: "Nô tài biết, Vưu di nương tự sáng sớm liền ra ngoài. Đến bây giờ còn có trở về." Bà ta lúc này muốn run rẩy việc này nếu lộ đến chỗ lão gia phu nhân, bà ta đâu còn đường sống. Lập tức chỉ có thể mong muốn Nguyệt Dao có thể phóng nàng con ngựa.

      Nguyệt Dao cũng nhìn cũng liếc nhìn nàng cái, tới chính ca nhi bên người. mặt của Chính ca nhi nước mắt nước mũi trộn vào lẫn nhau, còn hình dáng. y phục biết dính thứ gì, mảng tro bụi bám trắng bẩn thỉu, đôi tay cũng đen kịt. Bộ dáng này thực chẳng khác gì dã hài tử.

      Nguyệt Dao tỉ mỉ quan sát Chính ca nhi, Chính ca nhi gầy trơ cả xương, người cũng có mấy lượng thịt . ràng năm tuổi, thế nhưng thoạt nhìn vào thế nào cũng giống bộ dạng hài tử chỉ mới ba bốn tuổi.

      Nguyệt Dao xem cực kỳ đau lòng, nàng trước kia căn bản có chút nào lưu tâm chú ý cái đệ đệ này. Nào biết đâu rằng sống thực gian nan như vậy. Khụ, Nguyệt Dao tự trách, xem kết cục trước kia nàng cũng Vưu di nương căn bản cũng để bụng quan tâm tí nào. Bằng , thế nào lại trì hoãn chịu thỉnh đại phu, đến nỗi vừa lên cơn sốt liền mất.

      Nguyệt Dao cầm tay của Chính ca nhi, trời tháng tám, tay của Chính ca nhi cũng là mảnh lạnh lẽo lạnh như băng. Nguyệt Dao đột nhiên rùng mình, vén tay áo lên xem, lại xốc xiêm y. Cũng may phát có thương tích, những người này coi như đều quá to gan lớn mật, dám đánh Chính ca nhi.

      Bà tử nhìn ánh mắt của lạnh thấu xương Nguyệt Dao, sợ hãi liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Nguyệt Dao quay đầu: "Trịnh ma ma, nô đại lấn chủ, nên nghiêm phạt như thế nào?"

      Trịnh ma ma lạnh lùng thưa: "Trượng trách hai mươi, toàn gia đều đem phát mại bán ."

      Bà tử lập tức xụi lơ mặt đất, liền tiếng kêu gào tựa như lợn chết vang lên "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng?"

      Nguyệt Dao lại giống như nghe gì. Đối với những nha hoàn bà tử này nàng sớm nhìn thấu. Được thế, liên chủ tử cũng nhìn ở trong mắt. Cái gọi là nhân từ ở trước mặt các nàng, có nghĩa là ngươi là kẻ ngu dại, dễ khi dễ.

      Chính ca nhi thấy tới Nguyệt Dao, trong mắt có chờ đợi, cũng có sợ hãi. Sau cùng, hạ hết dũng khí tay áo kéo Nguyệt Dao, đỏ mắt kêu tiếng "Tỷ tỷ."

      Nguyệt Dao thân mình chấn động, nàng cho rằng là mình nghe lầm, tự chủ lại hỏi tiếng "Đệ, đệ vừa, vừa gọi cái gì?" Ở trong trí nhớ của Nguyệt Dao, nàng từ chưa từng thấy qua Chính ca nhi. Tại sao Chính ca nhi lại biết nàng là tỷ tỷ .

      Chính ca nhi mở miệng nửa ngày, lại thể thêm lời gì nữa.

      Hoa Lôi sợ Nguyệt Dao nhịn được lại đem thiếu gia ném mặc kệ. Vội vàng đứng sang bên dụ dỗ "Chính thiếu gia, tam tiểu thư hỏi người gì. Người có lời gì muốn người đều với tiểu thư hết ?"

      Chính ca nhi lúc này mới cúi đầu đều kêu tiếng "Tỷ tỷ."

      Nguyệt Dao kinh nghi hỏi: "Làm sao đệ biết tỷ tỷ là tỷ tỷ của đệ?"

      Thanh của Chính ca nhi tựa như muỗi kêu: "Đệ trước kia gặp qua tỷ tỷ, tỷ tỷ còn cho đệ ăn đường quả." xong, lại cúi đầu.

      Nguyệt Dao phi thường kinh ngạc, nàng thế nào lại có chút ấn tượng.

      Nguyệt Dao còn trầm tư tới, Hoa Lôi hạ giọng ở bên tai Nguyệt Dao lầm bầm: "Tiểu thư, đường quả là nô tỳ đưa qua. Thiếu gia cũng là thấy được tiểu thư ở thuyền." Kỳ thực Hoa Lôi phía dưới vẫn thầm chăm sóc Đình Chính hết mực.

      Nguyệt Dao nhìn Hoa Lôi cái, ngược lại cười khổ. Nàng lúc này là làm cái gì tỷ tỷ nha, ngay cả nha hoàn cũng bằng.

      Hoa Lôi biết Nguyệt Dao suy nghĩ gì, vội vàng khuyên giải an ủi Nguyệt Dao: "Tiểu thư, Đình Chính thiếu gia tuy rằng phải là cực kỳ thông tuệ, nhưng tuyệt đối phải người ngu dốt." Hoa Lôi lo lắng Nguyệt Dao đột nhiên lại thay đổi chủ ý, ghét bỏ Đình Chính ngu dốt. Tuy rằng tất cả mọi người Đình Chính chính là đứa ngốc, thế nhưng Hoa Lôi cho rằng Đình Chính cũng phải khờ, chỉ là có thông tuệ được như người bình thường. Quan hệ huyết thống so với cùng chi huynh đệ vẫn là thân thiết hơn. Đối với tiểu thư bây giờ mà , ngoại trừ lão phu nhân ra cũng chỉ có Đình Chính là người tối có thể tin cậy.

      Nguyệt Dao kỳ thực từ trong lời có của Đình Chính thể thấy được, đệ đệ thực có điểm ngây ngốc, nhưng tuyệt đối phải người ngu. Bằng khônglàm sao qua thời gian dài như vậy còn nhớ nàng: "Chính ca nhi, cho tỷ tỷ, đường quả ăn ngon ?"

      Chính ca nhi nhìn Nguyệt Dao. Hướng về phía Nguyệt Dao, Chính ca nhi : "Tỷ tỷ, đệ đói bụng." Có thể là khắc sâu ấn tượng chuyện đường quả, cũng khả năng là bởi vì là tỷ đệ, huyết mạch tương liên, càng có thể hơn là do cả hai điều này hợp, Chính ca nhi thực tin tưởng Nguyệt Dao, cũng muốn cùng nàng thân cận.

      Nguyệt Dao nghe xong Đình Chính đói, nhất thời giận thể tả. Lạnh lùng "Ngươi có phải mỗi ngày để cho ăn cơm? Phủ đệ cấp phân lệ của chính ca nhi toàn bộ các ngươi đều thầm nuốt?"

      Hoa Lôi có chút ngốc lăng rồi. Tiểu thư còn chưa từng phát giận lớn như vậy. Ở trong ấn tượng của Hoa Lôi, tiểu thư vẫn luôn văn văn tĩnh tĩnh, lúc chuyện thanh cũng lớn . Nhưng là bây giờ lại giống như thay đổi hoàn toàn thành người khác rồi, khiến nàng đều có chút xa lạ, lẽ nào cái mộng lại có thể làm cho tiểu thư cải biến lớn như vậy.

      Hoa Lôi vội vàng đem những thứ ý nghĩ này loạn thất bát tao bỏ qua, tiểu thư thay đổi là thay đổi, nhưng là trở nên tốt hơn. Như vậy là tót rồi những cái khác cần nghĩ tới.

      Bà tử quỳ mặt đất, khóc : "Tiểu thư, nô tài có gan lớn như trời chờ cũng dám khiếm thiếu gia ngân lệ hàng tháng. Là Vưu di nương, những thứ tiền bạc này trong ngày thường chính là do Vưu di nương bảo quản." Nếu gia tăng thêm lỗi nữa, sợ là phải toàn gia phát mại bán , mà là toàn gia đều phải đem loạn côn đánh chết. Đến lúc này bà cũng chỉ có thể đem mọi tội lỗi đổ lên người Vưu di nương.

      Nguyệt Dao nén giận, răn dạy bà tử. Có nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nguyệt Dao lấy khăn tay của mình lau sạch nước mắt nước mũi mặt Đình Chính. cái khăn tay vốn trắng noãn sạch sẻ, cứ như vậy còn hình dáng gì.

      Hoa Lôi ngốc lăng lăng nhìn Nguyệt Dao. Tiểu thư vốn thích sạch sẻ, đồ của người đều chấp thuận để nngười khác chạm vào chứ đừng chi là nhiễm bẩn như vậy. Tiểu thư thay đổi, thay đổi tốt hơn xưa. Phu nhân ở trời nếu biết lời của nàng cho tiểu thư thay đổi tốt như vậy, nhất định cực kỳ vui mừng.

      Nguyệt Dao nhìn mất bà tử quỳ mặt đất khóc đến thanh cũng phát ra được nữa "Y phục ở nơi nào?" Mặc quần áo như thế này, nhất định là được, phải đổi toàn bộ y phục mới, sạch mới được.

      Bà tử mới vừa rồi kêu la lớn như vậy, mà lúc này đến cả nửa ngày cũng ra câu nào.
      thuyt thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 12.1: Tỷ đệ

      Nguyệt Dao dẫn Chính ca nhi vào phòng, mở hòm xiểng tìm bộ xiêm y cho Đình Chính thay. Nhưng tìm nửa ngày cũng tìm được bộ y phục nào hài lòng. Tất cả y phục này nếu phải là ngắn, liền chất vải cực kém, sờ tới thực tệ. chỉ có chăm sóc Đình Chính chậm trễ, ngay cả nha hoàn bà tử trong phòng châm tuyến đều lộn xộn lười biếng, này có thể nhìn ra, Mạc thị đối Đình Chính có bao nhiêu lơ là bỏ mặc.

      Nguyệt Dao lăng lăng nhìn hòm xiêm y cũ. Lúc này Hoa Lôi mang nước vào phòng, Nguyệt Dao nhúng khăn tay vào chậu nước, vắt nước đem lau mặt cho Đình Chính đến khi khuôn mặt cùng bàn tay bé đều rửa được sạch .

      Nguyệt Dao vừa nhìn gương mặt sạch của Chính ca nhi liền sửng sốt. Nhìn Chính ca nhi, nàng luôn cảm thấy giống như người nàng quen biết. hồi lâu nàng mới bừng tỉnh, ngũ quan Chính ca nhi còn phải là cùng nàng tương tự. Cũng khó trách Mạc thị hy vọng nàng nhìn thấy Chính ca nhi, nếu nàng thực nhìn thấy người có khuôn mặt tương tự như mình là Chính ca nhi, vậy chẳng phải nàng để tâm đến hơn sao.

      Chính ca nhi thấy Nguyệt Dao nhìn mình chằm chằm, có chút sợ hãi: "Tỷ tỷ."

      Nguyệt Dao phục hồi tinh thần lại, nắm lấy tay Chính ca nhi: "Đệ cùng tỷ tỷ."

      Chính ca nhi tuy rằng thông minh, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm. Nhìn thấy Nguyệt Dao như vậy, cẩn thận hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ là muốn dẫn đệ với tỷ sao?"

      Nguyệt Dao thực đau lòng sờ khuôn mặt nhắn của Chính ca nhi: "Chuyện trước kia là do tỷ tỷ đúng. Tỷ tỷ có chiếu cố tốt đệ, mới để cho đệ chịu nhiều khổ sở như vậy. Sau này có tỷ tỷ ở đây, ai cũng đừng nghĩ đến khi dễ đệ."

      Chính ca nhi nhu thuận nắm lấy tay của Nguyệt Dao, biểu thị nguyện ý theo Nguyệt Dao . Thế nhưng mới ra khỏi viện tử, liền nhìn thấy Vưu di nương mặc thân y phục hồ lam tới. Vưu di nương búi tóc trụy mã kế, xuyên với cây trâm bạc, tóc mai cài hai đóa hoa lụa tinh tế . . .

      Vưu di nương dù có xóa sạch yên chi phấn (phấn hóa trang). Thế nhưng nhìn bà ta chút đâu có chỗ nào là đau thương. Cuộc sống bà ta lúc này quả đúng là tư nhuận. Ba vị di nương, hai người kia lúc ở Giang Nam đại bá xử lý đưa . Chỉ có Vưu di nương là gia sinh tử, lại nuôi dưỡng Chính ca nhi, cho nên mới được lưu lại, bằng cũng bị xử lý.

      Nguyệt Dao liếc nhìn trong mắt lóe lên quang mang, bất quá rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu. Thay đổi nhanh đến nỗi ai phát thần sắc nàng có chút biến hóa. Phụ thân còn chưa hết ba năm hiếu, Vưu di nương lại rất có nhã hứng. Nguyệt Dao nhớ kỹ khi ấy Chính ca nhi mới mất bao lâu, Vưu di nương cũng liền tái giá. Nghe đâu gả đến bên ngoài làm chính đầu nương tử, cuốc sống cũng tệ lắm.

      Vưu di nương vừa thấy Nguyệt Dao, bị dọa sợ ngay tại chỗ vội đến cấp Nguyệt Dao hành lễ: "Tỳ thiếp biết tiểu thư tới đây. Tỳ thiếp có tội xin tiểu thư bỏ quá cho."

      Vừa mắt cũng từ nhìn chằm chằm Nguyệt Dao nắm lấy tay của Đình Chính. Tâm run lên, tam tiểu thư làm cái gì vậy, nàng muốn mang Chính ca nhi sao?

      Nguyệt Dao bộ dạng tùy ý xem Vưu di nương liếc mắt, thực lạnh nhạt : "Chính ca nhi là con trai duy nhất của phụ thân, sau này ta hảo hảo chiếu cố . Mấy năm này, đúng là khổ cực cho Vưu di nương rồi." Tuy rằng nàng là đích tiểu thư con vợ cả, cần thiết cùng di nương nhảm nhiều như vậy, thế nhưng khách sáo vài lời cũng thể thiếu.

      Vưu di nương vừa nghe chân liền nhuyễn, bất quá rất nhanh ngẩng đầu : "Tiểu thư, người tuổi còn . Đem Chính ca nhi đưa bên người chẳng phải se khiến tiểu thư chịu mệt mỏi hơn sao?" Chính ca nhi đặt ở bên người bà ta, đem lại cho bà ta ít tiện lợi. thế nào Chính ca nhi cũng là thiếu gia, dù được sủng nhưng phân lệ hằng tháng cũng ít. Lại nới chờ tương lai Chính ca nhi trưởng thành, cũng có thể hiếu thuận nuôi dưỡng bà ta.

      Nguyệt Dao lạnh lùng ra: "Chính ca nhi là đệ đệ của ta, dạy dỗ đệ đệ là trách nhiệm của trưởng tỷ, như thế nào đến miệng di nương liền thành chịu mệt mỏi. Trái lại ta thấy di nương ở chỗ này ngày quá cũng tốt! Di nương so với trước khi tới kinh thành có thể là mập lên ít." Ở cổ đại, trường tỷ như mẹ, tự mình chỉ bảo đệ đệ chỗ nào cũng có, chớ đừng chi là lúc này chi thứ hai chỉ còn lại hai người tỷ đẹ các nàng. Nguyệt Dao ở Giang Nam cũng có tiếng là tài nữ, bởi vậy nên khi lão phu nhân nghe Nguyệt Dao xong, liền lập tức cho phép Nguyệt Dao mà cần nghĩ nhiều. Nguyên nhân là vì Nguyệt Dao đủ khả năng để đảm đương nhiệm vụ này.

      Vưu di nương nghe Nguyệt Dao xong sợ đến đều thiếu chút nữa tim liền nhảy ra ngoài. Nguyệt Dao châm chọc bà ta sống thực tốt, lại còn mập lên ít. Phải biết rằng mập lên nghĩa là bà ta căn bản vì Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân qua đời mà có chút thương tâm nào. Cái mũ chụp lên đầu lớn như vậy, bà chắc chắn là chết có chỗ chôn. Vưu di nương biết vì sao tam tiểu thư trở nên sắc bén cay nghiệt như vậy. Vưu di nương vội vã kêu oan: "Tiểu thư, oan uổng. Tỳ thiếp mấy ngày nay mỗi ngày đều vì lão gia phu nhân niệm kinh, thực dám có chút lười biếng."

      Đôi mắt Nguyệt Dao lộ đầy vẻ trào phúng. Mỗi ngày niệm kinh, vậy lúc này giữa ban ngày ban mặt lại biết chạy nơi nào, còn dám mở miệng mình mỗi ngày đều niệm kinh. Thực là chê cười. Nguyệt Dao cũng lười xem bà ta diễn trò, như vậy thực lãng phí thời gian, liền nắm tay Đình Chính chuẩn bị rời .

      Lại nghĩ Vưu di nương lôi kéo góc áo cửa Chính ca nhi, khóc hết sức bi thương: "Chính ca nhi, ngươi là mệnh của di nương, người thể bỏ lại di nương mà như vậy a. Người thực rồi, di nương khả làm sao bây giờ?"

      Chính ca nhi chút do dự, chỉ là vội nắm tay của Nguyệt Dao chặt. Hình như cực kỳ sợ Nguyệt Dao buông tay, lại đem ném về cho cái nữ nhân này.

      Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi bảo yên tâm. Sau đó quay sang Vưu di nương cười lạnh tiếng. Nàng cũng có tiếp lời Vưu di nương, cùng thiếp thất của phụ thân cải vã, thực hạ thấp thân phận của nàng. Nguyệt Dao hơi nghiêng đầu nhìn Trịnh ma ma vẫn luôn trầm mặc , : "Ma ma, làm phiền người ở đây lại xử trí." xong, Nguyệt Dao nhìn cũng thèm nhìn Vưu di nương lấy cái liền dẫn Đình Chính .

      Trịnh ma ma thấy giờ phương thức làm việc của Nguyệt Dao từ đầu đến, trong bụng thẳng thình thịch. Tiểu thư từ khi nào mà trở nên cường đại như vậy chứ. Vẫn là tiểu thư lúc trước chỉ là quá bi thống, luôn đắm chìm trong kinh thư trong mặc kệ vụ bên ngoài, bởi vậy mọi người mới cho rằng tam tiểu thư dễ chuyện. Kỳ thực bản thân tam tiểu thư vẫn luôn cường thế như vậy.

      Trịnh ma ma lúc trước có nghe tam tiểu thư có chút thư ngốc, hơn nửa năm này bà cũng cho rằng như vậy. nghĩ tới bây giờ dường như là thay đổi thành người hoàn toàn khác. tại xem ra, thực tế cùng lời đồn chính là giống nhau tí nào. Lời đồn quả thực thể tin!

      Trịnh ma ma nghĩ tới đây, lập tức thét nha hoàn bà tử theo tới: "Các ngươi ngẩn ra cái gì? Còn nhanh lên kéo di nương ra?" Tam tiểu thư là đích trưởng nữ Liên phủ, tuy rằng cha nương đều còn, thế nhưng lão phu nhân lại đối với tam tiểu thư quan tâm, chư ý trong mắt. Hôm nay tam tiểu thư lại cường thế như vậy, bà ta cũng dám đắc tội.

      Nha hoàn bà tử theo tới lập tức lên kéo Vưu di nương.

      Trịnh ma ma thấy Vưu di nương tử lôi kéo buông tay, trong miệng còn xả ra vài lời khó nghe. Lập tức sắc mặt cũng thay đổi: "Vưu di nương, lão phu nhân đồng ý tam tiểu thư tự mình giáo dưỡng Đình Chính thiếu gia. Di nương cũng lớn lên trong phủ đệ, hẳn phải biết quy củ." Lão phu nhân lên tiếng, đừng di nương bé , liền cả đại lão gia cùng đại phu nhân cũng dám có hai lời phải. Nếu dám giở trò thiêu thân, lão phu nhân chỉ cần lên tiếng, liền trực tiếp phát mại bán cũng ai dám câu thứ hai.

      Vưu di nương vốn cho là Nguyệt Dao đau lòng đệ đệ, nhất thời tâm huyết dâng trào nên mới làm vậy, biết dĩ nhiên là được lão phu nhân chấp thuận. Trong Liên phủ mà , lời của lão phu nhân hiệu quả chẳng khác nào thánh chỉ của hoàng đế. Ai cũng dám vi phạm, ngay lập tức buông lỏng tay.

      Nguyệt Dao thuận lợi mà đem Chính ca nhi mang . được lát, Nguyệt Dao nhận thấy được Chính ca nhi dường như càng lúc càng chậm, thậm chí đến cả mi tâm cũng đều nhíu lại rồi. Nàng dừng lại, ôn nhu hỏi "Làm sao vậy? Có phải là đệ đau chân ?"

      Chính ca nhi vội vàng lắc đầu.

      Nguyệt Dao nghĩ muốn ôm Chính ca nhi , thế nhưng chính thân mình của nàng cũng thực gầy yếu, hơn nữa tuổi cũng còn , ôm Chính ca nhi cũng đều bất động. Mộ Thu định bế Chính ca nhi, nhưng là Chính ca nhi lại muốn, Hoa Lôi tới ôm, cũng cho. Chỉ ba ba nắm lấy tay của Nguyệt Dao, chết cũng chịu buông tay. sợ chỉ cần vừa để tay xuống, tỷ tỷ liền muốn nữa.

      Nguyệt Dao nhìn thấy trong mắt thoáng qua nét hoảng sợ, biết sợ hãi. Nàng liền ngồi xổm người xuống, tự mình tháo giầy của Chính ca nhi, thấy lòng bàn chân vết rách thực dài, lúc này chảy máu.

      Nguyệt Dao ôm Đình Chính, nước mắt xoát xoát liền rơi. Đình Chính kiếp trước là bị những người này bỏ mặc quan tâm mới bệnh mà chết non. Chính là do nàng, người tỷ tỷ này tận chức, nàng thực có lỗi với cha mẹ dưới cửu tuyền. Nguyệt Dao vốn cho là nước mắt của mình chảy khô từ đời trước, nghĩ tới vẫn còn có nhiều nước mắt như vậy. Có thể rơi lệ đại biểu nàng còn biết đau lòng, đại biểu rằng nàng vẫn ôm hi vọng đối với tương lai.

      Đình Chính vội lấy tay lau nước mắt của Nguyệt Dao, cúi đầu đều thưa: "Tỷ tỷ, khóc. Đệ đau. Tỷ tỷ đừng khóc." Trong miệng tỷ tỷ khóc, nhưng chính cũng nước mắt lưng tròng.

      Hoa Lôi cùng Mộ Thu biết vì sao Nguyệt Dao lại khóc đến thương tâm như vậy, hai người chỉ có thể tận lực khuyên bảo nàng.

      Nguyệt Dao ngừng khóc, giọng : "Đệ muốn các nàng ôm, vậy tỷ tỷ cõng ngươi có được hay ?"

      Mộ Thu vốn có ý muốn ngăn cản, nhưng là bị Hoa Lôi kéo lại ngăn cản. Hoa Lôi thầm bên tai Mộ Thu: "Mặc dù chuyện này có chút hợp quy củ, nhưng như vậy càng có thể tăng tiến tình cảm tỷ đệ của tiểu thư cùng thiếu gia. Tiểu thư cùng thiếu gia cảm tình tốt, sau này lớn lên thiếu gia cũng quan tâm, che chở tiểu thư nhiều hơn."

      Mộ Thu nghe vậy lập tức đứng yên bất động.


      Chương 12.2


      Chính ca nhi vốn dĩ muốn, lại thấy Nguyệt Dao ngồi chồm hổm ở trước mặt . Vì vậy liền thuận theo ghé vào lưng của Nguyệt Dao, hai tay gầy vòng qua cổ của Nguyệt Dao, đầu gục gáy Nguyệt Dao, giọng khẽ kêu tiếng: "Tỷ tỷ, đệ tốt rồi."

      Thân mình Nguyệt Dao chấn động, thiếu chút nữa khống chế được lại rơi lệ rồi, nhưng cuối cùng cũng kịp đem nước mắt nơi đáy mắt nuốt trở về. Tương lai sau này còn rất dài, con đường phía trước của hai tỷ đệ nàng cực kỳ gian khổ. Chính ca nhi muốn bình an lớn lên được, trước tiên chính nàng cũng phải bình an, thuận thuận lợi lợi, vậy nên nàng phải nghiêm túc trù tính.

      Mộ Thu đứng ở bên cũng thực lo lắng, nhưng cũng biết tính tình của Nguyệt Dao,muốn khuyên cũng khuyên được. Nha hoàn bà tử hầu hạ Nguyệt Dao đều biết, tiểu thư nhận thức việc là đúng, dù thế nào cũng thay đổi ý muốn ban đầu. Đây cũng là điều trước đây khiến Hoa Lôi đặc biệt phát sầu, lo lắng thôi.

      Các nàng thể khuyên giải, chỉ có thể ở bên cẩn thận nhìn. Khả nghìn vạn lần nên thể người té lại hai người ngã , chỉ sợ tiểu thư chịu được mà ngã, thiếu gia cũng ngã theo.

      Trịnh ma ma nhìn biểu của Nguyệt Dao, lòng đầy nghi hoặc. Tam tiểu thư tài tình cả phủ đệ dưới đều biết, đồng thời bản tính cũng thanh cao như hệt Nhị lão gia. Nhưng bây giờ lại nhìn xem, có thể đối xử, quan tâm đệ đệ như vậy, đâu có chút nào gọi là thanh cao, cao ngạo kia chứ. Này những lời đồn đều là bậy bạ, thực đáng tin cậy chút nào.

      Trịnh ma ma nghĩ lại cũng cảm thấy tiểu thư nhà mình bây giờ có chút lạ. Tiểu thư trước nay ngoại trừ thỉnh thoảng đến viện lão phu nhân thỉnh an, vẫn luôn đóng cửa viện mình lại bước ra ngoài bước, sống chết liều mạng sao chép kinh Phật. Vậy làm sao lại chuyển biến lớn như vậy, bà có nghĩ thế nào cũng ra.

      Nguyệt Dao quả thực rất chậm, , kiếp trước bản thân nàng ở thời điểm này thực là người đại môn ra nhị môn bước.
      giống sau này đến sống ở am ni mới đem người dưỡng khá hơn nhiều, cũng đến nỗi mới chỉ vài bước chịu được như bây giờ. Sau nàng vì muốn câu trả lời hợp lý, thân mình từ nơi ngàn dặm xa xôi kia trở lại kinh thành cũng có chút vấn đề gì.

      Nhưng lúc này thân thể của nàng thực suy yếu quá mức, hơn nữa mấy ngày hôm trước nàng cũng mới vừa ngã bệnh. Thế nên mới cõng Chính ca nhi đoạn đường ngắn, trán nàng đổ đầy mồ hôi.

      Chính ca nhi thấy Nguyệt Dao mệt mỏi, cẩn thận : "Tỷ tỷ, tỷ để tự đệ ! Đệ có thể được mà."

      Nguyệt Dao nghe Đình Chính như thế, tâm nàng vừa cảm động lại vừa tự trách chính mình. Kiếp trươc nàng làm những việc gì kia chứ, thực uổng kiếp làm người, nàng cái gì cũng làm được, cái gì cũng chẳng có. Chính ca nhi dù có sinh ra tốt nữa, bọn nàng cũng là thân tỷ đệ ruột thịt cũng là huyết mạch tương liên, nàng đời trước, làm thế nào lại có thể đem bỏ qua mặc kệ quan tâm đến. Thế nào cũng biết chiếu cố tốt chính ca nhi chứ!

      Nguyệt Dao còn chưa lên tiếng, Hoa Lôi mở miệng, trước : " Thiếu gia, hay là để cho nô tỳ cõng người, để tiểu thư nghỉ tạm hồi, người có chịu . Thiếu gia yên tâm, tiểu thư vẫn ở bên cạnh người."

      Chính ca nhi biết vì sao Nguyệt Dao lại khóc, chỉ biết dùng tay xoa nước mắt Nguyệt Dao vẫn chảy xuống : "Tỷ tỷ, đệ để cho nàng cõng ."

      Nguyệt Dao gật đầu, nàng cũng thực chịu nổi nữa rồi. Lại cõng tiếp thực có thể lại muốn ngất nữa rồi. Té xỉu cũng quan hệ gì, có chính là sợ tổ mẫu thấy thân thể nàng tốt, thích hợp dạy dỗ Chính ca nhi. Lúc này đưa Đình Chính tới tiền viện, người có thể tin được, nàng thực lo lắng.

      Nguyệt Dao thả Chính ca nhi xuống sau, Hoa Lôi liền cõng Chính ca nhi, Mộ Thu đỡ Nguyệt Dao, đoàn người nhanh chóng trở về Lan Khê viện.

      Tiểu nha hoàn giữ viện tử nhìn Nguyệt Dao mang về đứa bé trai, liền giật mình. Bất quá vừa nghe Hoa Lôi đây là Đình Chính thiếu gia, mọi người đều ngoài ý muốn.Hoa Lôi lập tức phân phó : "Mau, đem sương phòng thu thập ra cho thiếu gia ở."

      Cổ ma ma nhận được tin tức, vốn chỉ cho rằng Nguyệt Dao là nhất thời tâm huyết dâng trào mà thôi. Đến gian phòng thấy Nguyệt Dao đem chính ca nhi nhận trở về, sắc mặt cũng đều bị hù đến xanh hết cả rồi.

      Nguyệt Dao nhìn Cổ ma ma lóe ra bộ dạng kinh nghi bất định, nghĩ lại cũng là chính bà ta vẫn luôn ở bên tai nàng Chính ca nhi xuất thân ti tiện, chậm chạp đờ đẫn, là kẻ ngu si chịu được. Bởi vì lại nhiều lần, khiến bản thân nàng, vốn cũng tự cho mình là thanh cao liền sinh ra tâm tư khinh thường, căm ghét Chính ca nhi. Về sau Hoa Lôi cũng ở trước mặt nàng đến Đình Chính vài lần, thế nhưng nàng bởi vì chán ghét, thế nên chẳng quan tâm đến Chính ca nhi. Chính ca nhi chết non sớm, cái ác phụ ăn cây táo rào cây sung này cũng chiếm phân nửa trách nhiệm.

      Nguyệt Dao trong mắt lên thần sắc ngoan . Nàng quả thực muốn tiếp tục nhìn cái kẻ bán chủ cầu vinh ở bên mình nữa. Xem ra sắp tới nàng cũng phải hành động nhanh hơn chút rồi.

      bên phân phó Mộ Thu: " nấu nước nóng mang tớ đây."

      Nguyệt Dao suy nghĩ chút lại : "Đông Tình, ngươi đem thất thanh đoạn trong kho lấy ra. Các ngươi lập tức nhanh tay làm vài bộ xiêm y cho Chính ca nhi. Y phục bây giờ của thực thể lại mặc tiếp nữa rồi." Bây giờ là mùa hè, xiêm y cũng giản đơn. Vài cái nha hoàn thức ngày đêm cũng có thể chế ra hai bộ .

      Nguyệt Dao có hai nhất đẳng đại nha hoàn bên người, Mộ Thu cùng Hoa Lôi; bốn nhị đẳng nha hoàn là Đông Tình, Đông Mai, Tế Quyên, Tế Vũ. Sáu nha hoàn này chính là do Mã thị tỉ mỉ chọn lựa vì Nguyệt Dao.

      Đông Tình vội vàng sang khố phòng tìm vải bố. Tất cả đồ cưới, điền trang cửa hàng khế ước của Mã thị đều ở trong tay lão phu nhân. Thế nhưng những thứ bồi gả khác, tỷ như sa tanh đồ trang sức và vân vân, lão phu nhân chính là đặt ở Lan Khê viên, cũng là có ý đưa Nguyệt Dao tự xem mà sử dụng.

      Nguyệt Dao tự mình mang Chính ca nhi tắm. Tế Quyên cùng Tế Vũ ở bên cạnh hỗ trợ nàng. Mộ Thu cùng Hoa Lôi, còn có Đông Tình mấy người các nàng với việc Chính ca nhi vào trong viện ở đều tâm hoan nghênh. Tiểu thư mỗi ngày chuyện gì cũng tưởng, việc gì cũng làm chỉ biết sao hiếu kinh, mỗi ngày đều đắm mình trong bi thương sầu khổ. Đến nỗi thân thể càng ngày càng kém, đều hôn mê hai lần rồi. Tiểu thư như vậy để cho bọn họ cả ngày luôn phải lo lắng đề phòng. Lúc này Chính thiếu gia tới rồi, tiểu thư tổng yếu phải chiếu cố Chính thiếu gia, có tình để làm chia bớt lực chú ý, bi thống cũng liền giảm bớt chút nào .

      Nguyệt Dao vừa mới cùng Chính ca nhi chuyện, chợt nghe thông báo Mạc thị tới viện thăm nàng.

      Nguyệt Dao đích thân ra nghênh đón Mạc thị, thấy Mạc thị thay đổi thân đinh hương hồ điệp bồ đào vân áo tử, rơi xuống hồ hàng làm mặt tống váy.( Đoạn này k biết làm sao thôi để nguyên luôn ai biết chỉ t vs ) Nét mặt lộ nụ cười từ ái, bộ dáng trang tựa Bồ Tát.

      Nguyệt Dao nhìn Mạc thị phúc phúc thân: "Bá mẫu."

      Mạc thị tới, nét mặt hiền lành: "Con đấy, đứa ngốc này, sao lại cùng bá mẫu khách khí như vậy? Có chuyện gì cứ bá mẫu là được."

      Nguyệt Dao phải dùng toàn bộ sức lực, mới kiềm chế được chán ghét ở tận đáy lòng. Cúi đầu ngại ngùng đều thưa: "Bá mẫu phải để ý quản lý tình trong phủ đệ cực khổ lắm rồi. Nguyệt Dao thế nào còn có thể vì chút chuyện này quấy rối bá mẫu, này cũng quá bất hiếu." Nếu ngươi có lòng, làm sao đến cả y phục mặc vừa thân Đình Chính cũng đều có.

      Hạ nhân vốn toàn bộ chính là xem nét mặt chủ tử mà làm việc, đều nâng cao đạp thấp, Mạc thị nếu có lòng quan tâm, Đình Chính cũng cần ăn những thứ đau khổ này. Kỳ thực đời trước do nàng phạm vào sai lầm, có rất nhiều chi tiết sơ hở thực dễ dàng nhận ra Mạc thị đối với nàng phải là thực thiện tâm.

      Chữ hiếu này, thực làm cho Mạc thị kiểm nhất trừu . Nghe êm tai, nhưng là những lời này như thế nào bà lại cảm thấy được xuôi tai như vậy kia chứ. Hiếu thuận, hai từ này chỉ có đối với thân phụ mẫu mới có thể dùng tới mà . Đối với người là bá mẫu như nàng ta vẫn là dùng được cái nhãn tự này.

      Mạc thị cười vỗ vỗ mu bàn tay của Nguyệt Dao: "Bá mẫu biết con hài tử hiếu thuận, còn là người thực tâm. Nhưng mà, dù bá mẫu có bận rộn nhiều hơn nữa, cũng có khả năng bận rộn đến mức đem chuyện của con bỏ qua bên mà để ý tới tới. Nguyệt Dao, con cùng bá mẫu , có phải mấy ngày nay có người khi dễ con hay ?"

      Nguyệt Dao lắc lắc đầu: "Có tổ mẫu cùng bá mẫu quan tâm chăm sóc như vậy, người nào lại dám khi dễ con. Thêm nữa theo lý mà Liên phủ ta sâm nghiêm, cũng có nô tài nào dám có lá gan lấn chủ." Lời này được quả thực . Năm đó, trước khi Trầm gia từ hôn, cứ xem như toàn bộ tiền tài người nàng đều bị bà ta lấy , dù vậy ở trong phủ cũng ai dám minh mục trương đảm mà chậm trễ nàng. Chỉ cần nàng vẫn còn giới trị lợi dụng, Mạc thị chắc chắn bạc đãi nàng.

      Mạc thị thấy lời Nguyệt Dao quả thực phát ra từ nội tâm, do dự chút. Chỉ là bà mẫu đều lên tiếng, bà lúc này phải tới, cũng muốn thử thám thính chút xem thái độ Nguyệt Dao là như thế nào.

      Mạc thị nghĩ ra, nha đầu này đương hảo tốt như vậy làm sao lại nhớ tới, vậy còn muốn dẫn kẻ ngu này đến bên người. Mạc thị chính là trăm phần chướng mắt Chính ca nhi. Ngây ngốc, ra ngoài là Liên gia hài tử chỉ mới nghĩ tới thôi thấy mất mặt.

      Luôn luôn thanh cao, tự ngạo Dao nha đầu làm thế nào lại như vậy. Chẳng lẽ là có người bên cạnh khiêu khích. Cũng nên nha! Mạc thị bỗng chốc sờ nước cờ của Nguyệt Dao rồi.

      Nguyệt Dao thấy Mạc thị bộ bộ dáng suy tư, nghĩ Mạc thị cố ý tới lần, sợ là lo lắng Chính ca nhi đến bên người nàng chọc cho phát ra sựu tình ngoài ý muốn gì. Nghĩ biện pháp muốn đem Chính ca nhi na ra ngoài. Lúc này nàng còn có người có thể tín nhiệm để đưa đến bên người Chính ca nhi đâu. Tỷ đệ hai người cũng vừa mới vừa gặp mặt, nàng chắc là cho Đình Chính ra.

      Nguyệt Dao nắm tay, nét mặt bi thương: "Bá mẫu, mới vừa rồi con thấy cái bà tử kia khi dễ Chính ca nhi, con rất khó chịu. Con đây là người tỷ tỷ, vậy mà biết đệ đệ mình mỗi ngày cơm đều ăn đủ no, phải chịu đói bụng, còn bị bà tử hạ nhân chỉ vào mũi mắng, thậm chí còn muốn đánh . May là mẫu thân báo mộng cho con. Bằng , Chính ca nhi nếu có tam trường lưỡng đoản gì, huyết mạch duy nhất của phụ thân đều còn nữa rồi. Con dù có sao chép hiếu kinh nhiều hơn nữa, cũng có được ích lợi gì kia chứ ?" Đều cần dùng ngoại vật, nước mắt ba ba liền rơi xuống.

      Mạc thị sửng sốt.
      thuyt, WinterTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :