1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Thế gia - Lục Nguyệt Hạo Tuyết [41]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Vui mừng

      Ngày thứ hai vừa sáng, Nguyệt Dao để cho Chính ca nhi mặc bộ áo lụa Hàng Châu màu trắng bạc do chính tay nàng làm, eo phối hợp với đai lưng màu tối, ngoài ra Nguyệt Dao còn tự mình chải đầu búi tóc cho Đình Chính.

      Nguyệt Dao nhìn Đình Chính nở nụ cười. tại Chính ca nhi còn bộ dạng gầy yếu như lần đầu nàng nhìn thấy nữa, trải qua hơn ba tháng bồi dưỡng tỉ mỉ, cả người Chính ca nhi như xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. tại Chính ca nhi xinh đẹp giống như búp bê trí tuệ khắc từ ngọc, hơn nữa người còn có tinh thần phấn chấn của đứa bé, tuy rằng nàng lo lắng khuôn mặt Đình Chính như vậy gây phiền phức về sau, thế nhưng bây giờ người nào nhìn thấy búp bê xinh đẹp đáng thế này đều thích, Nguyệt Dao tin tưởng tổ mẫu cũng ngoại lệ.

      Đình Chính theo Nguyệt Dao thỉnh an lão phu nhân.

      Lúc đầu Đình Chính có chút được tự nhiên, chẳng qua dưới cổ vũ và nụ cười của Nguyệt Dao nhanh chóng thả lỏng hơn, giọng cũng lớn hơn chút: "Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu."

      Lão phu nhân nhìn Đình Chính tiến lùi có chuẩn mực cử chỉ hào phóng, có phong phạm con cháu nhà thế gia rồi, ngay lập tức trở nên vui mừng. Ngoắc Đình Chính lại : "Đến, đến cạnh tổ mẫu." Bây giờ và lần đầu tiên lão phu nhân nhìn thấy Đình Chính, đơn giản mà đó là khác biệt trời vực.

      Dũng khí của Đình Chính cũng lớn hơn, cái này chủ yếu là nhờ công của Lý Hàn, Lý Hàn là đứa bé nhất trong nhà, từ được cha mẹ và ca ca sủng ái, lá gan đặc biệt lớn. Tuy rằng Lý Quốc Hạnh rất nghiêm khắc với đối với , nhưng chỉ hạn chế vấn đề bài vở và học tập, trong chuyện sinh hoạt Lý Quốc Hạnh cũng có quản lý chặt . Bình thường Lý Hàn ngoại trừ lo lắng bị cha kiểm tra bài tập ra, hầu như những lúc khác cuộc sống Lý Hàn quá tiêu diêu tự tại, có thể là quả vui vẻ của Lý gia. Cái gọi là gần mực đen gần đèn rạng, Đình Chính và Lý Hàn chung sống lâu, dù có là người trầm tính cỡ nào nữa cũng bị lây nhiễm chút ít.

      Đình Chính cười , nụ cười này phảng phất kim đồng ngồi trước Quan Thế , chói cả ánh mắt lão phu nhân. Lão phu nhân ôm Đình Chính vui tươi hớn hở mà : "Ừ, Chính ca nhi có tiến bộ." Mặc dù tư chất đứa bé này được tốt, nhưng mà lại tiến bộ từ từ, vẫn rất đáng ngợi khen.

      Lão phu nhân rất vui mừng nhìn thoáng qua Nguyệt Dao, Đình Chính có thể được tốt như tại công lao của Nguyệt Dao là rất lớn, cũng uổng phí Nguyệt Dao khổ cực bôn ba suốt khoảng thời gian này.

      Nguyệt Dao như xem hiểu ý tứ lão phu nhân, cười : "Tổ mẫu, đây là chuyện Nguyệt Dao nên làm." Chính ca nhi tốt hơn, đối với nàng mà cũng là chuyện tốt.

      Nguyệt Dao chuyện cùng lão phu nhân, trong lúc này cũng vờ lơ đãng nhìn thoáng qua Trịnh ma ma, thấy vẻ mặt Trịnh ma ma như thường đứng ở bên. Trong lòng thầm suy xét rất bình tĩnh, ngay sau đó quay đầu lại.

      Nguyệt Doanh bưng trà sâm của lão phu nhân vào, nhìn thấy Đình Chính được lão phu nhân kéo lại, cười : "Tam muội muội, dẫn Đình Chính tới thăm ah."

      Nguyệt Dao nhìn thoáng qua Đình Chính, Đình Chính vội vàng đứng lên thi lễ với Nguyệt Doanh cái: "Đại tỷ tỷ tốt." Quy củ Đình Chính học được ở Lý phủ cũng càng ngày càng tốt.

      Nguyệt Doanh nhìn Đình Chính chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà như biến thành người khác trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu Đình Triều cũng có thể trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, là tốt biết bao.

      Nguyệt Dao dùng bữa sáng cùng lão phu nhân, lão phu nhân nhìn sắc trời: "Tam nha đầu, thời gian cũng còn nhiều, con nên Tĩnh Tư Viên rồi."

      Nguyệt Dao cười gật đầu trả lời: "Đại tỷ, cùng Tĩnh Tư Viên." Nguyệt Doanh chủ động vậy để nàng chủ động thay.

      Lão phu nhân nhìn sang phía Nguyệt Dao gật đầu cái, tỏ ý tán thưởng, quay sang Nguyệt Doanh tuy mặt tỏ ý cười thế nhưng bên trong lại thở dài, đại nha đầu bị Trần di nương dạy thành người kiến thức kiến thức hạn hẹp bạc bẽo rồi, trong khoảng thời gian này tuy nhìn bề ngoài có tốt hơn nhiều, thế nhưng bản chất bên trong khó có thể chỉnh về đúng đắn rồi.

      Nguyệt Dao bảo Đặng ma ma dẫn Đình Chính trở về Lan Khê viện, mình cùng Nguyệt Doanh tới Tĩnh Tư Viên. Hiếm khi cùng đường, thế nhưng hai người ai cũng muốn mở miệng trước.

      Nguyệt Dao nghe được tiếng kêu thanh thúy của chim chóc, ngẩng đầu nhìn lên lại nhìn thấy con chim lông chim toàn thân màu xám tro, nàng nhận ra đây là loài chim gì, lẩm bẩm: "Đây là chim gì?"

      Hoa Lôi nghe Nguyệt Dao hỏi xong cười : " nương, đây là chim sẻ."

      Nguyệt Dao rất hăng hái quan sát con chim sẻ
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69 (tt)

      Nguyệt Dao nhìn thoáng qua Nguyệt Doanh: "Đại tỷ, ta sớm quên mất việc này, đại tỷ cần để ở trong lòng." Nguyệt Dao cho rằng Nguyệt Doanh chỉ là quá cứng ngắc, chung quy vẫn luôn cho là mình là đại tỷ, người phía dưới nên tôn kính nàng. Đáng tiếc Nguyệt Doanh hiểu điều, nếu nàng là trưởng nữ, đệ đệ muội muội phía dưới tự nhiên tôn kính nàng, nhưng đáng tiếc nàng lại thể đầu thai vào bụng Mạc thị. Thân phận của con thứ quyết định cho dù có là trưởng tỷ cũng thể nhận được tôn kính phát ra từ nội tâm của đám muội muội, đây là điều khác biệt giữa con vợ cả cùng con thứ. Rất hiển nhiên Nguyệt Doanh còn chưa hiểu đủ, chẳng qua đến bên người tổ mẫu thời gian dài như vậy rốt cuộc vẫn có tiến bộ, bất kể như thế nào bây giờ công phu mặt ngoài cũng làm tệ lắm.

      Nguyệt Doanh thở phào nhõm: "Tam muội muội trách ta là tốt rồi."

      Nguyệt Dao tạm thời ném ý nghĩ trong đáy lòng này ra sau ót, cười : "Đại tỷ tỷ gì vậy? Sao ta lại có thể mọn như vậy được. Đại tỷ, lại tiếp ta còn rất hâm mộ ngươi và Triều ca nhi."

      Trong khoảng thời gian này Nguyệt Doanh buồn sắp chết rồi, di nương bị cấm túc, đệ đệ bị dùng gia pháp sau đó bị nhốt ở trong sân dưỡng thương. Bây giờ nghe Nguyệt Dao hâm mộ nàng, kinh ngạc : "Tam muội muội hâm mộ ta gì chứ?" Nguyệt Dao là đích nữ, tư chất lại rất tốt, trước đây được tổ mẫu thích bây giờ lại được ma ma và tiên sinh mến, Nguyệt Doanh biết nàng có cái gì tốt mà Nguyệt Dao lại hâm mộ.

      Nguyệt Dao cười : "Hâm mộ đại tỷ có di nương vì ngươi và Triều ca nhi mà lòng suy tính." Con mong cha mà có, đây là nỗi đau lớn nhất trần đời.

      Nguyệt Doanh nhìn vẻ mặt ảm đạm của Nguyệt Dao, chút khó chịu trong đáy lòng tan thành mây khói. Đúng vậy, Tam muội muội có thông minh thế nào nữa cũng là người cha mẹ là mồ côi, mình còn mạnh hơn nàng rất nhiều.

      Sau đó đặt chuyện này sang bên, Nguyệt Doanh suy nghĩ ban nãy ở thượng phòng nhìn thấy Đình Chính trông bây giờ và trước đây cứ như là hai người, nàng muốn học hỏi kinh nghiệm: "Tam muội muội, muội có thể cho ta biết làm sao mà muội dạy dỗ Chính ca nhi tốt như vậy được chứ?"

      Nguyệt Dao muốn nâng trán mà, sao vòng vòng lại lại vòng về vấn đề này: "Cũng có gì đặc biệt, chỉ dạy nhận thức chữ, lại để cho luyện chữ. Cũng may Chính ca nhi rất vui lòng rất nghe lời của ta. Bây giờ Chính ca nhi trở nên tốt như vậy đều là công lao của tiên sinh, nếu vẫn để ta dạy, chắc chắn Chính ca nhi thay đổi tốt như vậy." Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hoàn cảnh sống. Ở trong Liên phủ Chính ca nhi hề muốn ra khỏi viện, lại càng muốn nhìn thấy người nào của Liên phủ. Mà ở Lý phủ ngoại trừ lúc học, những thời gian khác Lý Hàn dẫn Chính ca nhi chạy tán loạn khắp nơi trong Lý phủ. Lý Quốc Hạnh từng dẫn hai người bọn họ ra ngoài vài chuyến, can đảm của bé trai xuất ngay từ lúc sinh ra, mà là thông qua từng trải và kinh nghiệm luyện ra được.

      Nguyệt Doanh nghe xong sắc mặt buồn bã, nếu Đình Triều có thể nghe lời của nàng, nàng cũng cần lo
      [​IMG]


      Chương 69 (tt):

      Trịnh ma ma cũng biết lý lẽ trong chuyện này, thế nhưng nên khuyên vẫn phải khuyên: "Lão phu nhân, so với lúc mới chuyển vào bây giờ đại nương cũng trưởng thành hơn rất nhiều, chỉ cần cho đại nương thêm khoảng thời gian nữa, nhất định tốt hơn." Mặc dù đại nương biết ăn khiến lão phu nhân vui mừng như Tam nương, thế nhưng đại nương cũng tận tâm tận lực chăm sóc lão phu nhân, làm lão phu nhân vui.

      Nghĩ tới Trần di nương cưỡng cầu Nguyệt Dao hỗ trợ, lão phu nhân vẫn lắc đầu.

      Trịnh ma ma hiểu ý tứ trong cái lắc đầu của lão phu nhân, bà thấy tiếc thay cho đại nương. Trong khoảng thời gian này đại nương rất nỗ lực.

      Buổi chiều Nguyệt Dao học xong, đường trở về có chút kỳ quái hỏi Đặng ma ma: "Tính tình Trần di nương như vậy, làm sao có thể sinh giữ được đôi nhi nữ chứ?" Hậu viện của đại bá phụ cho tới bây giờ chưa từng yên tĩnh dù chỉ lần, nàng còn mơ hồ nghe từng có vài di nương chết . Trần di nương còn đối đầu với Mạc thị, Mạc thị thể ra tay với Trần di nương.

      Ban đầu Đặng ma ma muốn những lời này: "Lúc còn Trần di nương trẻ, là người trong trẻo như nước, rất được lão phu nhân ưa thích, cũng vì nguyên nhân này, lão phu nhân mới đưa nàng cho đại lão gia. Cũng là lão phu nhân để ý thay, nàng mới có được đôi nhi nữ, còn có thể bảo vệ cho nhi nữ lớn lên bình yên."

      Nguyệt Dao buồn bực: "Nếu Trần di nương thông minh, vậy được tổ mẫu nhìn trúng. Thế nhưng vì sao bây giờ lại thành bộ dáng này?" khiến người ta quá khó hiểu.

      Đối với chuyện này Đặng ma ma cũng biết.

      Trở lại sân, Nguyệt Dao hỏi Hác mụ mụ vấn đề này thêm lần nữa. Hác mụ mụ ở phủ đệ nhiều năm như vậy, hẳn phải biết chút tin tức.

      Hác mụ mụ vô cùng kinh ngạc vì sao nương lại hỏi việc này: " ra năm đó bên người lão phu nhân có hai nha hoàn đắc lực, lão phu nhân chấm nha hoàn; nhưng sau đó nha hoàn kia lại may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão phu nhân mới đưa Trần di nương cho đại lão gia."

      Nguyệt Dao cười : "Ma ma, tỉ mỉ chuyện năm đó ta nghe chút. Ma ma yên tâm, chuyện này qua tai người thứ ba đâu."

      Hác mụ mụ gật đầu, tất cả những gì mình biết cho Nguyệt Dao.

      Năm đó Trần di nương là đại nha hoàn của lão phu nhân, Trần di nương rất thông minh, đương nhiên nếu thông minh cũng được lão phu nhân đánh giá cao. Chẳng qua là năm đó Trần di nương biết lão phu nhân có ý định đặt nha hoàn
      [​IMG]
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70: Lão phu nhân bị bệnh

      Dưới ánh đèn dìu dịu, lớn đứng đó nghiêm túc luyện chữ.

      Hoa Lôi nhàng tới cửa thư phòng, giọng hỏi Xảo Lan canh giữ ở bên ngoài: " nương còn chưa luyện chữ xong sao?" Bữa ăn khuya chuẩn bị trước đó giờ cũng lạnh.

      Nguyệt Dao có dặn dò, khi nàng luyện chữ hoặc vẽ tranh, nếu cho gọi ai được vào, dặn dò như vậy cũng là vì sợ bị làm phiền suy nghĩ dễ bị loạn.

      Gương mặt Xảo Lan tựa khổ qua: "Còn chưa đâu!" Trước đây thường chỉ luyện tập nửa canh giờ nương ra, nhưng là hôm nay sắp canh giờ rồi mà còn chưa thấy ra ngoài, cũng biết nương luyện chữ thế nào mà có thể tập trung tinh thần như vậy, tới nỗi quên cả thời gian.

      Hai người đều thầm trong lòng, chợt nghe Nguyệt Dao : "Vào !" Như Xảo Lan suy nghĩ, Nguyệt Dao luyện chữ luyện đến quên giờ giấc, tới lúc phục hồi tinh thần lại, thấy Đình Chính đứng bên người nàng nhìn nàng luyện chữ.

      Đình Chính chờ sau khi Nguyệt Dao để bút xuống mới : "Tỷ tỷ viết chữ đẹp, tỷ tỷ, đệ có thể học ?" Nhìn tựa như đóa hoa nở, Đình Chính cũng rất muốn học.

      Nguyệt Dao lắc đầu: "Trước tiên đệ cứ luyện tập cho tốt bảng chữ mẫu tỷ đưa rồi hãy sau." Ham nhiều nhai nát (ăn nhiều mắc nghẹn), Đình Chính giống như nàng, có nhiều thời gian và tinh lực để luyện chữ như vậy. Cho nên, chỉ cần học tốt kiểu chữ Âu Dương Tuần là được rồi.

      Đình Chính có chút mất mát bé .

      Hoa Lôi bưng hai chén canh trứng gà nấu sữa tươi tới. Canh trứng gà sữa tươi là do Nguyệt Dao dặn bảo người dưới làm, trước đây khi còn ở Giang Nam Nguyệt Dao thường xuyên ăn, nhưng sau khi trở về đây chưa được ăn lại, bây giờ có nhà bếp riêng rồi bèn phân phó phòng bếp làm lần nữa, cánh ba ngày năm bữa lại làm lần.

      Đình Chính nhìn thứ trắng mướt nõn nà như đậu hũ trong bát sứ Thanh Hoa có tay nắm: "Tỷ tỷ, là đẹp mắt." Bữa ăn khuya của Lý phủ có rất nhiều kiểu, thế nhưng Đình Chính lại cảm thấy vẫn là đồ nhà mình tốt nhất, tuy rằng còn chưa ăn còn biết mùi vị thế nào.

      Nguyệt Dao cười : "Nếu thích ăn nhiều thêm chút." Bách tính bình thường trong thời đại này đều ăn ngày hai bữa, thế gia như Liên gia thường là ngày ba bữa, tại chỉ có mình Nguyệt Dao là ngày ăn bốn bữa. Ngoại trừ ba bữa chính ra mỗi ngày đều tăng thêm bữa ăn khuya, hơn nữa bữa khuya đều chọn những món ăn tốt lành.

      Đình Chính lấy cái thìa, múc muỗng, bỏ vào trong miệng trơn trượt trôi xuống: "Tỷ tỷ, mùi vị thơm." Thơm thơm ngọt ngọt trơn nhẵn ngon miệng.

      Nguyệt Dao cũng rất thích món ăn này, cho nên ăn tương đối nhiều. Trước khi Đình Chính ngủ, Nguyệt Dao lại đo vóc dáng của Đình Chính lần nữa, dự định may cho bộ quần áo mừng năm mới.

      Đương nhiên, chắc chắn rằng Nguyệt Dao làm từ đầu đến chân, nàng để mấy nha hoàn Tế Quyên cắt vải vóc tốt, đến lúc đó nàng lại tới may thêu lên là được. Nếu làm riêng bộ quần áo, phải hao phí rất nhiều thời gian, nàng có nhiều thời gian như vậy.

      Chính ca nhi chỉ có hai ngày nghỉ, sáng sớm ngày thứ ba lại ngồi xe ngựa sang Lý phủ. Lần này nàng có khách sáo mà bảo Đình Chính mang vài thứ đến Lý phủ, chẳng qua cũng là do Đình Chính muốn khoe khoang y phục người với Lý Hàn: "Đây là quần áo mà tỷ tỷ ta tự mình làm."

      Lý Hàn mới tin: "Tỷ tỷ đệ mới bây lớn, sao có thể làm quần áo được rồi chứ?" Lý Hàn biết trình độ châm tuyến gì, chỉ cảm thấy Nguyệt Dao mới tám tuổi làm sao mà biết may quần áo.

      Ban đầu Lý Hàn chỉ tỏ ý hoài nghi, thế nhưng đối với Đình Chính mà cái này là xấu tỷ tỷ, chắc chắn bỏ qua, vì vậy liền cãi nhau ầm ĩ với Lý Hàn.

      Lý phu nhân nghe thấy Đình Chính và tiểu nhi tử cãi nhau ồn ào có chút kinh ngạc: "Vì chuyện gì mà cãi nhau?" Đình Chính ở Lý phủ hơn tháng, ngoan ngoãn làm người vừa ý, chăm chỉ hiếu học, những nàng, mà ngay cả trượng phu và tiên sinh cũng đều rất thương.

      Nha hoàn nguyên nhân giận dỗi.

      Lý phu nhân cười : "Tình cảm tỷ đệ của hai đứa bé tốt." Nàng biết tiểu nhi tử của mình chắc chắn chỉ là bộc tuệch nghĩ sao vậy chứ cố ý, thế nhưng Đình Chính lại nghĩ tới nỗi thấy khó chịu trong lòng.

      Khi dùng cơm trưa, Lý phu nhân kéo Đình Chính đến bên người. Nhìn quần áo Đình Chính mặc người, độ dài châm tuyến so le, hoa văn thêu chồng lên nhau, kỹ thuật thêu thùa cũng cực kỳ tinh tế. Lý phu nhân nhìn xong nhịn được mà hỏi: "Đình Chính, là tỷ tỷ con với con rằng bộ trang phục này là do nàng thêu sao?" Chỉ đơn thuần nhìn kỹ thuật thêu và đường may của quần áo Lý phu nhân hơi dám tin đây là do Nguyệt Dao thêu, cho nên Lý phu nhân nhịn được mà đặt ra câu hỏi này.

      Đình Chính nghe ra ý tứ trong lời: "Là tỷ tỷ tự mình thêu, đêm qua tỷ tỷ còn đo vóc dáng con, lại chuẩn bị làm cho con bộ đồ mùa đông nữa."

      Lý phu nhân kinh ngạc, nếu làm riêng cả bộ quần áo, nàng thể tin. Nhưng mà nếu Nguyệt Dao là tự tay nàng làm, vậy thực là do nàng làm. Bởi vì Nguyệt Dao cần thiết phải dối Đình Chính chuyện mình làm bộ quần áo.

      Chờ khi Đình Chính rồi Lý phu nhân nhịn được : "Đứa này tệ." Còn tuổi mà thêu thùa may vá tốt như vậy, thực là hiếm có.

      Bà tử bên người Lý phu nhân cười : "Phu nhân, lão nô nghe bên Liên phủ có mời tú nương họ Ma tới, ngày trước tú nương này rất nổi tiếng ở
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :