1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Thế gia - Lục Nguyệt Hạo Tuyết [41]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Lý gia (thượng)

      Hoa Lôi nghe được, lập tức ra.

      Trở lại phòng ngủ Nguyệt Dao hỏi Đặng ma ma vừa vào cùng mình: "Ban nãy ma ma ngăn ta là có ý gì?" Nàng chỉ muốn hỏi chút vì sao lại có cơm ăn, vì sao vẻ mặt ma ma lại quái dị như vậy.

      Đặng ma ma lắc đầu : " nương chưa từng quản gia, biết lề lối trong đó."

      Nhân cơ hội này Đặng ma ma thoáng cái phổ cập thường thức cho Nguyệt Dao, giống như phu thê thím Hoa Lôi hai người họ làm người hầu ở phủ đệ cầm lấy chút tiền lương tháng ít ỏi, phải nuôi sống cả mình và bốn đứa bé, chắc chắn rất gian khổ là điều vô cùng ràng. Chẳng qua làm gia sinh tử có điều tốt, đó là chỉ cần phủ đệ sụp đổ người bị chết đói.

      Sau khi nghe xong mặt Nguyệt Dao phát lạnh: "Quản gia hãy còn có nhiều con đường cong cong quẹo quẹo trong đó như vậy ư." Thừa dịp tổ mẫu vẫn còn sống, Nguyệt Dao chợt có ý muốn học quản gia. Bây giờ học, chừng Mạc thị còn có thể chịu dạy mình chút da lông, nếu chờ tổ mẫu qua đời chút da lông đều sờ được. Chẳng qua suy nghĩ chút nàng liền từ bỏ, nàng học muốn quản gia cũng thể được lý do mời người dạy. Đại tỷ lớn như vậy chưa từng để cho nàng quản gia, nàng mà đưa ra khỏi quá quái dị.

      Đặng ma ma lắc đầu: " nương phải vội, mấy thứ này từ từ rồi biết. ."

      Nguyệt Dao vứt bỏ những chuyện phiền lòng này, nghĩ tới sắp phải Lý gia, làm khách nhà người ta nhất định phải chuẩn bị lễ vật. Nguyệt Dao cầm lấy tờ đơn mà phát sầu, nàng hiểu gì về người Lý gia, cũng biết bọn họ thích thứ gì.

      Nguyệt Dao chọn nửa ngày, trưng cầu ý kiến của Đặng ma ma và Hác mụ mụ mới quyết định được tặng lễ. Việc này vừa xong, Nguyệt Dao nhịn được mà nghĩ trông bề ngoài của Lý bá bá ra sao. Suy nghĩ hồi lâu, cũng nhớ ra được, chủ yếu là nàng có ấn tượng về Lý bá bá gì, chỉ nhớ dung mạo rất uy nghiêm. Thế nhưng Nguyệt Dao tin tưởng người có thể khiến cho cha tín nhiệm như vậy, nàng cũng có thể tin tưởng được. Cho nên nàng nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Lý gia, để tới thời khắc mấu chốt Lý gia cũng có thể trở thành trợ lực giúp nàng.

      Nguyệt Dao lăn qua lăn lại đến tối mới thôi. chuẩn bị nghỉ ngơi, lại thấy Chính ca nhi tiến vào. Chính ca nhi nhận được tin tức muốn đưa Lý phủ học tập, thậm chí sau này còn phải ở lại Lý phủ, điều này làm cho Chính ca nhi thấy vô cùng khủng hoảng, vội vàng hấp tấp chạy tới hỏi Nguyệt Dao thực hư thế nào.

      Nước mắt Đình Chính lả chả rơi xuống : "Tỷ tỷ, có phải tỷ cần đệ nữa ?" Nghĩ tới kết quả này Đình Chính rất muốn khóc.

      Nguyệt Dao nhìn Đình Chính động chút là khóc, biết vì sao lại vô cùng lo âu, đứa này sao lại bị nuôi dưỡng trở nên khác gì nương, động chút là muốn khóc, thể tiếp tục để ở lại bên nàng mà nuôi dưỡng rồi: "Đứa ngốc, sao tỷ tỷ có thể cần đệ nữa, nghe ai bậy vậy chứ?"

      Đình Chính thu hồi nước mắt: " ? Tỷ tỷ đưa đệ tới Lý gia?" Nếu là như thế này ngược lại càng ngạc nhiên.

      Nguyệt Dao nghiêm mặt : "Tỷ tỷ dự định đưa đệ tới Lý gia học tập, Lý gia có tiên sinh tốt. Tiên sinh hiểu nhiều điều hơn tỷ tỷ, có thể dạy dỗ Đình Chính tốt."

      Đình Chính lắc đầu: "Đệ muốn, đệ muốn ở cùng chỗ với tỷ tỷ."

      Nguyệt Dao với Chính ca nhi nửa ngày, Chính ca nhi vẫn cứ lắc đầu muốn Lý gia. Sau cùng Nguyệt Dao vô lực: ""Đình Chính, đệ có tin tỷ tỷ ?"

      Đình Chính đáng thương lắp bắp : "Đệ tin." Thế nhưng tin tưởng cũng cần phải tách ra mà!

      Nguyệt Dao ôn nhu : "Nếu đệ tin tưởng tỷ tỷ, cũng nên tin những lời tỷ tỷ qua với đệ, chúng ta là thân tỷ đệ, cắt đứt khớp xương vẫn còn liền gân, làm sao tỷ tỷ có thể cần đệ. Lần này đưa đệ tới nhà Lý bá bá theo tiên sinh học tập, cũng là Lý bá bá xem ở mặt mũi của cha mới cho đệ cơ hội này. Đình Chính, tỷ tỷ vất vả mới cầu xin được cơ hội cho đệ, bỏ lỡ còn nữa." Thấy sắc mặt Đình Chính lưỡng lự, Nguyệt Dao hạ liều thuốc mạnh: "Đình Chính, ban ngày tỷ tỷ phải học, buổi tối vể còn phải dạy bảo đệ, tỷ tỷ mệt chết được. Nếu tiếp tục như vậy trong thời gian dài, nhất định tỷ tỷ bị bệnh, Đình Chính muốn làm cho tỷ tỷ sinh bệnh sao?"

      Đình Chính lắc đầu: " muốn, đệ muốn tỷ tỷ sinh bệnh."

      Nguyệt Dao vuốt đầu của Chính ca nhi: "Vậy phải nghe lời của tỷ tỷ, theo tiên sinh học tập cho giỏi. Như vậy, nếu đệ nhớ tỷ tỷ đệ lại về đây. Tỷ tỷ có thời gian rãnh rỗi cũng Lý gia chăm sóc đệ."

      Đình Chính muốn nên lời, thế nhưng biết vì sao mình thể mở miệng nên lời. Nguyệt Dao cười cười ôm vào trong ngực, nhàng vỗ lưng tỏ vẻ trấn an: "Đình Chính tới Lý gia phải theo tiên sinh học tập cho giỏi, sau này nhập học liền có thể bảo vệ tỷ tỷ tốt."

      Đình Chính thấy Nguyệt Dao quyết định chủ ý rồi, thế nào nữa cũng vô dụng. Lập tức cúi đầu : "Tỷ tỷ yên tâm, đệ theo tiên sinh học tập tốt." ra lòng muốn Lý gia học tập, chỗ đó người cũng biết, càng quan trọng hơn nữa là tỷ tỷ cũng có ở đó. Thế nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi chịu nổi của tỷ tỷ lại thấy rất đau lòng, quả là bị mâu thuẫn tới cực điểm.

      Nguyệt Dao cười : "Đình Chính nhà ta là đứa bé ngoan nhất. Đình Chính yên tâm, nếu như cảm thấy tiên sinh hoặc là Lý gia được tốt, tỷ đón đệ trở về ngay."

      Chính ca nhi ấm ức: "Được."

      Sau khi dụ dỗ Chính ca nhi ngủ Nguyệt Dao trở về phòng mình. Đặng ma ma thở phào nhõm: " nương, Đình Chính thiếu gia có tiên sinh dạy dỗ, ngươi cũng có thể thở ra hơi."

      Nguyệt Dao lắc đầu: " có thời gian cho ta xả hơi." Coi như Đình Chính Lý phủ nàng cũng nhàn rỗi, nàng định bụng chờ Đình Chính rồi khai bút vẽ vời chút, mỗi ngày thêu thùa, nhìn mấy thứ hoa văn tinh mỹ này bàn tay của nàng vô cùng ngứa ngáy, rất muốn vẽ tranh.

      Trong đầu Nguyệt Dao này ra ý tưởng mới mẻ, nàng muốn học thêu thùa cho tốt, chờ sau này tài nghệ nàng chín mùi đến lúc đó vẽ cảnh sắc lên rồi thêu thành thêu phẩm. Kết hợp tác phẩm hội họa và thêu thùa, ngẫm lại có ý tứ.

      Ngày thứ hai Nguyệt Dao dẫn Đình Chính thỉnh an lão phu nhân sau đó sang Lý phủ. Vốn phải để người lớn trong nhà dẫn họ . Thế nhưng vừa vặn thân thể Mạc thị thoải mái, cơ thể lão phu nhân tốt càng thể dẫn bọn họ , sau cùng chỉ có thể để tùy Nguyệt Dao đưa Đình Chính tới Lý gia.

      Lý gia cách Liên gia xa, khoảng hơn nửa canh giờ đến. Nguyệt Dao vén rèm xe lên nhìn năm chữ lớn lấp lánh ánh vàng viết tấm bảng: "Thông Chính Sử Lý phủ." tại Lý Quốc Hạnh là quan chính tam phẩm Thông Chính Sử.

      Chính ca nhi nắm chặt bàn tay Nguyệt Dao, nhìn phủ đệ xa lạ này, Chính ca nhi nghĩ tới sau này phải ở lại nơi xa lạ, khỏi có chút sợ hãi.

      Nguyệt Dao vỗ tay Đình Chính: ""Đừng sợ, có việc gì." Đứa này lá gan quá . Hy vọng chơi cùng đứa bé ngang tuổi có thể luyện cho lá gan lớn hơn phần nào, nếu vẫn giữ nguyên bộ dạng này, Nguyệt Dao buồn muốn chết rồi.

      Đến Lý phủ Nguyệt Dao gặp được Lý Quốc Hạnh. Hôm nay phải ngày hưu mộc, Lý Quốc Hạnh công vụ, chỉ có Lý phu nhân ở Lý phủ.

      Lý phu nhân Liễu Ngọc Sắc mặc váy ngắn thêu hoa, chải búi tóc cao, giữa búi tóc cài bộ diêu lệ thủy tử mạ vàng, đong đưa va chạm, cổ tay nàng trắng hồng.

      Trong lòng Nguyệt Dao thầm cảm thán Lý phu nhân xinh đẹp, nữ nhân ba mươi tuổi nhìn giống tuổi tròn đôi mươi. Nguyệt Dao cúi đầu kéo Đình Chính ngốc lăng hành lễ với Lý phu nhân.

      Lý phu nhân cũng tỉ mỉ quan sát Nguyệt Dao và Đình Chính. Hôm nay Nguyệt Dao mặc quần áo mùa hè có hoa văn màu lam nhạt nơi vạt áo, tóc dài đen nhánh được tết cẩn thận thả hai vai, có chút nhu mỹ; gương mặt trứng ngỗng, sắc mặt hồng nhuận, da dẻ trắng nõn, cái trán trơn bóng mà no đủ, dung mạo nhàn nhạt còn chưa nẩy nở, chờ sau này lớn lên tất đại mỹ nhân.

      Lý phu nhân nhìn Đình Chính lại lộ ra vẻ sửng sốt. Hôm nay Đình Chính mặc bộ quần áo huyền sắc, chải mão phát; dung mạo ngũ quan Đình Chính rất tinh xảo, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi đẹp tới nỗi chỉ cần đụng cái liền có thể ra nước vậy; cặp mắt đào hoa trong suốt rạng ngời rực rỡ. Dựa theo bộ dáng này chờ khi lớn lên còn trở thành Ngọc diện lang quân làm hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ mê đảo sao.

      Nguyệt Dao trông thấy Lý phu nhân nhìn vẻ ngoài của đệ đệ mà sững sờ nàng chỉ có cảm giác rất bất đắc dĩ, lo lắng là thể nào, nàng rất lo lắng vẻ ngoài Chính ca nhi như vậy về sau bị người có lòng mơ ước. Thế nhưng có lo lắng cũng thể nào cất giấu cho ra ngoài được.

      Lý phu nhân hồi phục tinh thần cười : "Dáng dấp quá đẹp thế này, làm cho bá mẫu nhìn tới thất thần." Nguyệt Dao hoàn hảo, cho cùng tuy rằng khuôn mặt Nguyệt Dao thuộc kiểu thượng thừa nhưng cũng tính là hiếm có. Khuôn mặt này của Chính ca nhi chính là có tìm trong đám nương cũng khó mà tìm được, chớ đừng chi là nam hài tử.

      Trước đây Nguyệt Dao chưa từng tiếp xúc với Lý phu nhân, kiếp trước cũng chỉ chạm mặt hai lần yến hội, qua nhiều năm như vậy có ấn tượng gì. Bây giờ nghe Lý phu nhân tự nhiên hào phóng mà thừa nhận mới vừa luống cuống như vậy trong lòng khỏi sinh ra ấn tượng tốt, lập tức đỏ mặt : "Bá mẫu đùa."

      Lý phu nhân nghĩ tới chỉ câu khen ngợi là có thể khiến mặt Nguyệt Dao đỏ lên, lập tức vui mừng thể tả: "Con đứa bé này ngoa." Lý phu nhân vẫn muốn sinh nữ nhi, thế nhưng lại chỉ sinh được ba nhi tử, sau đó bụng lại có động tĩnh. Bây giờ nhìn Nguyệt Dao đáng động lòng người thực là càng xem càng thích.

      chuyện, bên ngoài vang tiếng bước chân dồn dập. Rất nhanh từ phía ngoài vang lên tiếng kêu vui sướng: ""Nương, nương, người hôm nay có đệ đệ đến cùng học chung với con, có tới ạ?"

      Dứt lời, liền có tiểu nam hài mặc áo đỏ chót, buộc mão phát, cổ đeo khóa đỡ đầu và bùa hộ mệnh tới.

      Nguyệt Dao nhìn nét mặt tiểu nam hài có bảy, tám phần giống Lý phu nhân, cần suy đoán biết đấy ắt hẳn là tiểu nhi tử Lý Hàn của Lý phu nhân rồi.

      Lý Hàn nhìn trong phòng nhiều hơn hai người, ánh mắt dừng lại người Nguyệt Dao giây liền nhìn Đình Chính đứng bên người Nguyệt Dao, ánh mắt thoáng chốc lóe sáng lóng lánh: "Ngươi chính là đệ đệ đến học chung với ta sao?" Dừng lại rồi : "Ngươi lớn lên xinh đẹp, so với mấy biểu muội của ta còn xinh đẹp hơn."

      Lý phu nhân bật cười: "Đứa bé này, sao lại có thể chuyện như vậy. Còn nhanh chóng xin lỗi đệ đệ." Làm sao lại dùng từ xinh đẹp mà với nam hài tử.

      Lý Hàn lẩm bẩm trong miệng: "Nương, so với mấy biểu muội dung mạo đệ đệ xinh đẹp hơn mà!" Lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, tinh xảo giống oa oa, khiến vừa nhìn thích.

      Nguyệt Dao ngậm cười lên tiếng, Đình Chính thấy Nguyệt Dao tức giận cũng lên tiếng.
      Last edited: 24/8/16
      thuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Lý gia (hạ)

      Lý phu nhân kéo Lý Hàn tới giới thiệu với Nguyệt Dao và Đình Chính. Lý Hàn quay sang nhìn Đình Chính nở nụ cười tươi.

      Nguyệt Dao bèn cười vỗ vỗ Đình Chính: "Đình Chính, gọi ca ca nào."

      Đình Chính chỉ đành lấy hết can đảm : "Chào ca ca." Lại cho dù Đình Chính có dùng hết can đảm để nữa giọng vẫn tí chẳng khác gì tiếng muỗi kêu.

      Lý Hàn cất giọng to: "Nam tử hán đại trượng phu sao lại chuyện giống nương như vậy, nhìn này, chuyện là phải giống ta." tới lời cuối cùng còn cố ý đề cao giọng lên mấy dB. (deciben: độ to của thanh.)

      Nguyệt Dao nhìn đứa bé đáng như vậy nhịn được mà bật cười. Đứa này chuyện to cũng đại biểu tính tình nó hoạt bát sáng sủa, ánh mắt trong suốt nhìn đến tận đáy mắt có thể thấy được đây là đứa bé có tính cách trong sáng hiền lành. Đương nhiên, chủ yếu là do Nguyệt Dao tin tưởng vào gia giáo Lý gia.

      Mà Đình Chính lại lộ ra gương mặt đắng khổ qua, người này vừa đến xinh đẹp, bây giờ còn giống hệt nương, theo bản năng Đình Chính liền bài xích Lý Hàn.

      Lý Hàn còn tự giác được mình bị ghét bỏ, vừa cười vừa : "Sau này cần gọi ta là Lý Hàn ca ca, đệ muốn gọi phải gọi ta là tiểu ca ca."

      Đình Chính nhìn Nguyệt Dao, Nguyệt Dao cười gật đầu, vẻ mặt Đình Chính đau khổ : "Lý Hàn ca ca." Rất hiển nhiên là Đình Chính muốn thỏa hiệp.

      Lý Hàn trừng mắt Đình Chính.

      Nguyệt Dao dở khóc dở cười.

      tay Lý phu nhân cầm lấy tay Đình Chính cười to: "Con cái đứa bé này ah. . ." Đứa này là hài hước.

      Lý Hàn lại tiếp tục trách móc Đình Chính, thế nhưng vẻ mặt kia của trông giống như đệ đệ đáng . Nguyệt Dao thấy vậy khỏi tức cười, đồng thời nàng cũng rất vui mừng, tính tình của Đình Chính quá khép kín, vừa đúng lúc tính cách của Lý Hàn và Đình Chính tương phản với nhau, hy vọng Đình Chính sống chung với Lý Hàn trong thời gian dài có thể nhận được chút ảnh hưởng.

      hồi, Lý Hàn giọng với Lý phu nhân: "Nương,con phải trở về học đường rồi, bằng con lại bị cha trách phạt." Cái này là vất vả cầu xin tiên sinh, mới để cho đến.

      Lý phu nhân sớm tập thành thói quen với tính cách nhảy nhót của tiểu nhi tử nhà mình: "Được, vậy con mau !" Mặc dù tiểu nhi tử có chút khác người, thế nhưng chỉ cần phương hướng chủ yếu có sai sót gì là được rồi.

      Lý Hàn rời ngay, mà quay sang nhìn Đình Chính : "Nương, nếu đệ đệ tới đây là để theo con đọc sách tập viết, vậy phải con nên dẫn theo ngay bây giờ sao."

      Lý phu nhân cười nhìn phía Nguyệt Dao.

      Nguyệt Dao cũng chỉ lắc đầu: "Tạm thời được, chờ sau khi tỷ tỷ chuyện với tiên sinh rồi mới có thể cho Đình Chính học chung với đệ." Nguyệt Dao muốn trước vài tình huống của Đình Chính cho tiên sinh. Như vậy trong lòng tiên sinh nắm chắc hơn sau này khi dạy dỗ Chính ca nhi cũng có thể chú ý.

      Lý Hàn bập môi lẩm bẩm, là bây giờ thấy mất hứng.

      Đối với cẩn thận của Nguyệt Dao Lý phu nhân ngược lại cảm thấy có chút giật mình, hành động của đứa này hoàn toàn khác với những gì đồn đãi: "Nguyệt Dao nếu con yên tâm vậy có thể mời tiên sinh đến ngay bây giờ, tự con cho tiên sinh biết vài vấn đề cần thiết nhất định phải chú ý tới." Lý phu nhân biết tình nghĩa của trượng phu và Liên Đống Bác. Sau khi Liên Đống Bác qua đời, trượng phu vẫn luôn đau lòng. Bây giờ có thể quan tâm chăm sóc giúp đỡ phần nào cho con cái của bạn tốt, trượng phu cũng có thể bớt phần đau thương.

      Lý phu nhân nhìn hai đứa bé lại nhớ tới ngày hôm ấy khi trượng phu vừa trở về liền chuyện này với nàng trông khuôn mặt lúc ấy tràn đầy ý lạnh. Haiz, có phần mừng cho hai đứa bé, chỉ thoáng sau đó lại đổi thành cái khác.

      Lý Quốc Hạnh nhận được phong thư Liên Đống Bác viết cho , trong thư hy vọng sau này có thể chăm sóc trông coi Nguyệt Dao đôi chút. Ngoại trừ bức thư đó ra, Liên Đống Bác còn cho người ta đưa tới hộp , đồ trong hộp chính là tiền cưới của nữ nhi trong tương lai. Lúc đó Lý Quốc Hạnh chỉ cho rằng Tử Minh lo lắng quá mức, chả nhẽ đến lúc đó Liên gia còn có thể thiếu đồ cưới của chất nữ sao. Chờ khi biết Nguyệt Dao nhờ Mã Thành Đằng tìm tiên sinh liền biết giao phó của chí hữu là có ý gì rồi.

      Nguyệt Dao cũng vì ngượng ngùng mà từ chối, ngược lại còn thẳng: "Kính xin bá mẫu thứ lỗi. phải con tín nhiệm tiên sinh, mà là tình huống của Đình Chính có phần đặc biệt, con nhất định phải dặn dò kỹ càng số chuyện với tiên sinh." Ở trước mặt người lòng đối xử tốt với mình, chuyện cũng cần quanh co lòng vòng.

      Thái độ Nguyệt Dao trịnh trọng như vậy, ngược lại còn làm cho Lý phu nhân gật đầu dứt khoát: "Con đứa này, nhìn con thương quan tâm đệ đệ như vậy bá mẫu vui mừng cũng kịp, sao có thể trách tội con." Đứa bé mới có tám tuổi phải phải chăm sóc cho đệ đệ tốt, nếu cha mẹ còn sống nào phải vất vả thế này, đứa bé còn cha mẹ liền sớm phải hiểu chuyện.

      Nguyệt Dao cười : "Đây là chuyện con nên làm." Trưởng tỷ như mẹ, những thứ này đúng là việc nàng nên làm. Kiếp trước làm tốt, đời này phải tăng gấp bội.

      Lý phu nhân để Lý Hàn đưa Đình Chính ra ngoài: "Đứa này bị ta nuông chiều tới hư rồi, chẳng qua Nguyệt Dao con cứ yên tâm, tiểu nhi tử của ta ngoại trừ tính tình có chút nhảy nhót năng động những cái khác đều tốt đẹp." Lý phu nhân chỉ lo lắng Nguyệt Dao cho rằng bộ dáng này của Lý Hàn làm hư Đình Chính, trong lòng nàng nguyện ý.

      Nguyệt Dao lắc đầu, cười : "Con lại thấy Lý Hàn đệ đệ tốt vô cùng, hoạt bát lại đáng , nhìn vào khiến người ta thích. Bá mẫu biết thôi, con rất lo lắng tính tình Đình Chính quá trầm lặng, có thể theo học tập cạnh Lý Hàn đệ đệ sửa lại tính tình lặng lẽ của , như vậy quá tốt." Tính tình thích nhảy nhót tự do chút sao, chỉ cần bản chất tính cách của bản thân Lý Hàn tốt là được rồi.

      Lý phu nhân thấy Nguyệt Dao tận tâm tận lực với đệ đệ như vậy mà xúc động, những thứ này vốn là chức trách của người làm mẹ bây giờ lại rơi vào người Nguyệt Dao.

      Trong chốc lát tiên sinh tới nơi.

      Toàn thân tiên sinh mặc bộ quần áo trắng ngà vẽ sơn thủy lầu gác đỏ thắm cách tỉ mỉ hơi sậm màu, đầu dùng khắn trắng nạm viền bạc buộc lại quanh trán. Trông qua người này, hẳn đây là người cực kỳ ấm áp và dễ thân cận.

      Nguyệt Dao nhìn thân trang phục này, trong nháy mắt lên vẻ hoảng hốt. Nàng vẫn còn nhớ cha nàng cũng thích ăn mặc như vậy, ngày thường mặc đồ khác chức vị, khi nhàn nhã ở trong phủ đệ đều mặc toàn thân như thế này. Đáng tiếc nàng có nhìn thêm nữa cũng thể nhìn thấy được dung mạo của cha.

      Nguyệt Dao nhận ra được khác thường của mình lập tức cúi đầu che giấu tâm tình tốt, sau hồi thu lại tâm tình rồi mới ngẩng đầu nhìn tiên sinh thi lễ cái: "Tiên sinh, tình huống đệ đệ ta có phần đặc thù, cho nên muốn ít chuyện với tiên sinh, nếu hành động này có gì mạo phạm kính xin tiên sinh thứ lỗi."

      Tiên sinh dạy dỗ Lý Hàn họ Chu, Chu tiên sinh nghe xong ngay lập tức thấy hơi kinh ngạc: "Có gì cần chú ý, nương cứ đừng ngại." dạy học mấy năm rồi đây cũng là lần đầu tiên đụng phải tình huống như vậy.

      Thoáng chốc Nguyệt Dao ràng tường tận toàn bộ tình trạng của Đình Chính với tiên sinh.

      Chu tiên sinh nghe thấy phải mất tháng Đình Chính mới xong Bách Gia Tính, trực tiếp ngây người. Chu tiên sinh nghe Lý Quốc Hạnh rồi, đối với việc dạy thêm đứa bé cũng có ý kiến gì. Đông Gia có lời, chắc chắn từ chối được. Chẳng qua trước đó có nghe Lý đại nhân tư chất đứa bé này rất bình thường, nhưng bây giờ nghe tiểu nương trình bày xong, người này có gọi là gỗ mục cũng có gì là quá đáng.




      Chương 60: (tt)

      Vẻ mặt Lý phu nhân cũng hết sức ngạc nhiên. Trước đó nàng nghe trượng phu tư chất đứa bé này được, lại nghĩ rằng kém đến mức độ này. Vẻ mặt nhìn Nguyệt Dao lập tức thay đổi, biết rất ràng tư chất đệ đệ mình tốt lại có thể kiên trì dạy dỗ mấy tháng như ngày. Nếu đó là người lớn tuổi còn có thể làm được chuyện này, thế nhưng lúc này Nguyệt Dao mới có tám tuổi, có thể kiên trì như vậy thể khiến cho nàng kinh hãi.

      Nguyệt Dao thấy vẻ mặt khổ sở của Chu tiên sinh bèn nhanh chóng : "Tiên sinh yên tâm, ta chỉ hy vọng học thêm được chút ít để hiểu lí lẽ có kiến thức, sau này có thể chống đỡ cho gia đình chúng ta." Nguyệt Dao như vậy chính là vì muốn gây áp lực cho tiên sinh, có áp lực có gánh nặng, cũng mới có thể tận tâm dạy dỗ Đình Chính hơn. Nếu có thêm áp lực vào việc học, đổi thành bất kì tiên sinh nào cũng dám dạy Đình Chính.

      Lúc này sắc mặt Chu tiên sinh mới hòa hoãn lại. Thử nghĩ coi chỉ là học Bách Gia Tính mà phải học những tháng, tư chất hệt gỗ mục thế này làm sao có thể rèn luyện ra mỹ ngọc được: " nương yên tâm, ta tận tâm dạy dỗ." Tận tâm tận lực là chắc chắn, những cái khác cũng dám nhiều.

      Nguyệt Dao nghe được lời đảm bảo này rất hài lòng, để cho Hoa Lôi mang lễ vật mình chuẩn bị sẵn ra. Trong những lễ vật Nguyệt Dao tặng có nghiên mực Đoan Khê, nghiên mực Đoan Khê là trong tứ đại danh nghiên. Phen này chiếc nghiên mực Đoan Khê mà Nguyệt Dao đưa có chất đất mịn, trơn bóng tinh khiết nguyên chất, vừa nhìn biết chính là thượng phẩm.

      Nguyệt Dao phái người nghe ngóng sở thích của Chu tiên sinh, biết Chu tiên sinh thích sưu tầm nghiên mực. Tặng lễ vật cho người khác đương nhiên phải chọn cái mà người ta thích, nghiên mực Đoan Khê này Nguyệt Dao cũng phải phí chút công sức mới tìm được. ra so với nghiên mực Đoan Khê vẫn còn những nghiên mức đắt tiền hơn, thế nhưng tặng lễ cũng phải nắm đúng mực. Bây giờ đưa đồ quá tốt, những khiến Lý gia xì xầm trong lòng, mà quan trọng hơn nữa là lễ vật gửi tặng sau này cũng biết nên tặng thứ gì.

      Chu tiên sinh vừa nhìn nghiên mực Đoan Khê này liền thích, chẳng qua là chưa từ nhận bất cứ lễ vật quý trọng nào từ tay nương cả: " nương, lễ vật này Chu mỗ thể nhận." Nếu như bây giờ đồ là do Lý Quốc Hạnh tặng, chắc chắn hai lời mà nhận lấy. Nhưng người ta lại là tiểu nương tám tuổi, còn là đứa bé cha mẹ, trong lòng liền băn khoăn.

      Nguyệt Dao gặp thái độ kiên quyết của Chu tiên sinh, đanh quay đầu nhìn Lý phu nhân xin giúp đỡ.

      Lý phu nhân cười : "Chu tiên sinh nhận lấy ! Nếu nhận lấy chính là phụ tâm ý của cháu ta rồi." Nếu nghiên mực này quá quý giá cũng chưa hẳn là vậy, chỉ là Lý phu nhân thấy tò mò từ đâu mà Nguyệt Dao biết được rằng Chu tiên sinh thích nghiên mực Đoan Khê. Tặng lễ nhưng lại chính là môn học vấn lớn, nhưng mà đứa bé này lại có thể tặng thứ trong tâm khảm người ta đơn giản rồi.

      Ngoại trừ tặng nghiên mực này ra, Nguyệt Dao còn chuẩn bị bốn lễ vật khác. Đây đều là thông lệ, đệ tử bái sư nên chuẩn bị lễ vật cho lão sư.

      Ở dưới khuyên nhủ của Lý phu nhân, Chu tiên sinh nhận lễ vật của Nguyệt Dao. Lại thêm vài ba câu nữa liền trở về tiếp tục lên lớp. Trước đây chỉ có mỗi người là Lý Hàn, bây giờ còn tăng thêm Đình Chính. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, nhận đồ tốt của người ta đương nhiên phải tận tâm dạy dỗ rồi.

      Lý phu nhân vẫy vẫy tay gọi Nguyệt Dao đến bên người nàng: "Đến, ngồi vào bên cạnh bá mẫu này." Con đứa bé này, quả thực khiến người ta thương mà." như vậy mà biết đạo lí đối nhân xử thế, lòng mà quá dễ dàng.

      Nguyệt Dao nở nụ cười: "Đều nhờ ma ma nhắc nhở." Nguyệt Dao muốn để người khác biết được mình trưởng thành quá sớm, cho nên đẩy hết mọi công lao sang cho ma ma.

      Lý phu nhân vỗ vỗ tay Nguyệt Dao.

      Nguyệt Dao chuyện với Lý phu nhân, nha hoàn bên ngoài báo: "Phu nhân, lão gia trở về." Lý Quốc Hạnh và Lý phu nhân vô cùng ân ái, trong phủ đệ có hai phòng thiếp thất, nhưng thực tế lại chẳng khác nào bài trí cho có.

      Nguyệt Dao nghe xong toàn thân cứng đờ, nàng rất hồi hộp, vô cùng căng thẳng. Kiếp trước nàng chỉ gặp mặt Lý bá bá có lần, chính là lúc đòi tiền bạc về. Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ nét mặt khó chịu khi ấy của Lý bá bá, lúc đó ông nhìn nàng hồi, trong ánh mắt lộ ra chỉ có thất vọng, mà còn có đau xót. Bây giờ lại sắp gặp lại Lý bá bá, Nguyệt Dao hồi hộp tới nỗi lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.

      Lý phu nhân thấy vẻ mặt căng thẳng của Nguyệt Dao bèn mỉm cười: "Con là, bá bá con cũng ăn thịt người, có gì mà phải sợ." Mới vừa rồi còn bình tĩnh tự nhiên, nhưng nghĩ tới vừa nghe thấy tên trượng phu liền sợ đến như vậy, nhớ tới vẻ mặt uy nghiêm của trượng phu, Lý phu nhân nở nụ cười, nghĩ tới Nguyệt Dao cũng nghe được danh tiếng của trượng phu.


      Lý Quốc Hạnh thẳng tới đây, chưa hề trở về thay quần áo, vì lẽ đó mà toàn thân mặc nguyên bộ triều phục tới đó. Dáng dấp Lý Quốc Hạnh vô cùng nghiêm nghị, mặt chữ quốc mày rậm mắt to, khuôn mặt thế này lại được hoan nghênh nhất chốn quan trường, bởi vì tướng mạo thế này là có tướng làm quan nhất.

      Nguyệt Dao thấy Lý Quốc Hạnh nhìn về phía nàng, biết vì sao, lại xấu hổ cúi đầu. Chỉ là trong lòng nàng tự biết, bây giờ cùng kiếp trước giống nhau, tuy rằng khuôn mặt Lý bá bá nhìn về phía mình vẫn nghiêm túc như vậy, thế nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ từ ái.

      Lý phu nhân cười đẩy trượng phu: "Ai bảo chàng có vẻ ngoài dọa người như vậy chứ, dọa Nguyệt Dao rồi kìa." Đứa này ngó chừng là sợ trượng phu rồi.

      Lý Quốc Hạnh rất bất đắc dĩ, dáng vẻ chính là thế này, nhi tử nhìn thấy cũng rất sợ hãi. nghĩ tới thiểu chất nữ này thấy cũng sợ nốt.

      Nguyệt Dao ổn đinh tinh thần, hướng về phía Lý Quốc Hạnh thi lễ cái: "Bá bá mạnh khỏe."

      Lý Quốc Hạnh thấy sắc mặt Nguyệt Dao hồng nhuận, khí sắc tốt tươi, giống vẻ đau buồn ưu tư trong tưởng tượng của , còn có lễ nghi của Nguyệt Dao cũng sai, tức thấy hài lòng gật đầu cái: "Ừ, rất tốt." Đến mức Nguyệt Dao có thể có thể hiểu được cụm từ rất tốt này là có ý gì hay , nằm trong phạm vi lo lắng của rồi.

      Lý phu nhân cười : "Lão gia thay bộ quần áo khác !"

      Lý Quốc Hạnh gật đầu rời khỏi phòng khách . Chờ khi trở ra đổi sang bộ sam y tơ lụa mà lam nhạt, bên hông có đeo ngọc đái, so với ban nãy bớt phần uy nghiêm, nhiều thêm phần tùy ý.

      Tuy rằng Lý Quốc Hạnh và Nguyệt Dao tiếp xúc quá nhiều, thế nhưng Liên Đống Bác là bạn tốt chí giao của , bây giờ bạn tốt rồi chỉ để lại hai đứa bé, nhất định phải dụng tâm chiếu cố, mà qua chuyện lúc trước cũng để cho ấn tượng vô cùng tốt về Nguyệt Dao. Lý Quốc Hạnh hỏi Nguyệt Dao: "Chuyển tới kinh thành, hẳn có nhiều điều quen." Từ Nguyệt Dao lớn lên ở Giang Nam, đối với kinh thành chắc chắn quen thuộc gì lắm.

      Nguyệt Dao cười gật đầu: "Khi vừa tới đúng là con có chút quen với tập quán ở đây, nhưng bây giờ cũng quen thuộc rồi."

      Lý phu nhân thấy dáng vẻ Nguyệt Dao mới vừa rồi còn sợ hãi ngớt, bây giờ trả lời câu hỏi của trượng phu lại có chút căng thẳng nào.

      Lý Quốc Hạnh hỏi Nguyệt Dao ít vấn đề, những vấn đề này chỉ có chuyện ở Giang Nam, còn có chuyện trong Liên phủ, thậm chí ngay cả chuyện sinh hoạt cũng hỏi chi tiết ít.

      Nguyệt Dao mực rất tốt. Nguyệt Dao rất ràng, nàng có thể với cậu mình ở Liên phủ được khá, đó là vì cậu là người thân duy nhất của mình, quan trọng nhất đó chính là nàng chắc chắn cậu đứng ở phía nàng. Thế nhưng Lý Quốc Hạnh , coi như và phụ thân là bạn tốt tri kỉ, là trưởng bối nàng có thể tin cậy, thế nhưng xét đến cùng Lý Quốc Hạnh vẫn chỉ là người ngoài. Trước mặt người ở bên ngoài xấu người trong nhà, đây là chuyện rất rất thể làm, bởi vì cẩn thận, khiến người ta cho rằng phẩm đức tốt.

      Căn cứ vào ý nghĩ này, khi Nguyệt Dao trả lời những vấn đề của Lý Quốc Hạnh, chỉ sống rất tốt, hồi lâu cũng ra nửa chữ nào bảo rằng Liên phủ tốt.
      Last edited: 7/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60:

      Lý phu nhân cũng bất ngờ mà liếc mắt nhìn Nguyệt Dao, chẳng lẽ là lời đồn có sai lầm. Ngay cả Lý Quốc Hạnh cũng cảm tấy là do mình suy nghĩ nhiều, ra Liên phủ đối xử với hai đứa bé này vẫn rất tốt.

      Lời Nguyệt Dao ra cũng có thể coi như là lời , có Liên lão phu nhân ở đó cuộc sống của Nguyệt Dao ở phủ đệ rất tốt, thế nhưng tương lai chưa biết được. Mà Nguyệt Dao rất ràng bây giờ nàng càng tốt cho Liên gia, đến lúc đó người khác biết được người của Liên phủ đối đãi với nàng tốt, vậy càng khiến cho bọn họ đồng cảm mến nàng hơn.

      Lý Quốc Hạnh hỏi rất nhiều vấn đề, Nguyệt Dao ngại phiền mà nghiêm túc trả lời. Lý phu nhân nghe trượng phu hỏi tới cả chuyện sinh hoạt của Nguyệt Dao, đứng ở bên cạnh nhịn được mà cười.

      Lý Quốc Hạnh nghe được tiếng cười của thê tử, mới kinh ngạc phát mình hỏi quá nhiều rồi. Chẳng qua gương mặt Lý Quốc Hạnh vẫn đổi sắc : "Tốt lắm." Nguyệt Dao trả lời các vấn đề rất có trật tự ràng, cũng mất bình tĩnh, quả rất khá. Đáng tiếc lại là nữ nhi, nếu Nguyệt Dao là nam tử, Tử Minh huynh cũng có người kế nghiệp.

      Nha hoàn vào hồi bẩm: "Lão gia, Dương đại nhân chờ lão gia ở đại sảnh."

      Lý Quốc Hạnh gật đầu cái, thêm với Lý phu nhân hai câu liền ra ngoài, cái này là ước hẹn trước rồi, hai người có việc thương lượng.

      Chờ Lý Quốc Hạnh ra ngoài Lý phu nhân vỗ tay Nguyệt Dao cười : "Bá phụ con chỉ có mỗi cái dáng vẻ này thôi, con đừng bị dọa." Ngẫm lại mỗi lần tiểu nhi tử gặp mặt trượng phu liền lộ gương mặt đắng khổ qua, chẳng khác nào muốn mạng cả nàng nhìn liền thấy buồn cười. ra trượng phu chỉ có mỗi vẻ ngoài trông hơi nghiêm nghị, nhưng hết lần này tới lần khác người bên cạnh đều bị vẻ nghiêm nghị bên ngoài của dọa cho sợ.

      Nguyệt Dao cười lắc đầu: "Bá mẫu, con biết bá bá hỏi con nhiều chuyện như vậy là vì lòng mến quan tâm con. Nếu bá bá bận rộn như thế, nào có giờ hỏi con những chuyện vụn vặt này." Nếu để ở trong lòng nào có ai lại hỏi han nhiều thứ như vậy, trong trí nhớ Nguyệt Dao, Đại bá phụ Liên Đống Phương còn chưa từng hỏi nàng nhiều chuyện như vậy.

      Lý phu nhân nghe xong đáy mắt liền toát ra vẻ thương tiếc, có thể ra như vậy khiếng người ta thấy xót lòng, xem ra cuộc sống của hai đứa bé này ở Liên phủ, so với dự liệu của nàng còn bằng. Nhị lão gia và Nhị phu nhân Liên gia mới qua đời nửa năm đứa bé này liền cảm nhận được tình người ấm lạnh rồi, haiz, đứa bé cha nương thực là đau khổ mà!

      Bữa trưa Nguyệt Dao nghe theo Lý Quốc Hạnh và Lý phu nhân cùng dùng bữa. Đại công tử Lý gia Lý Hành và nhị công tử Lý Trăn cũng giống Đình Lễ, Đình Nghi, đều học tập ở Học Viện Bạch Lộc, tháng về nhà hai ngày, bây giờ trong nhà chỉ có Tam công tử Lý Hàn. Cái này cũng là vì Lý Hàn chưa tới tuổi, nếu đến tuổi rồi cũng phải học đường.

      Lý phu nhân vốn còn muốn chia bàn nam nữ. Lý Quốc Hạnh lắc đầu : "Đứa bé còn , cần chú ý nhiều như vậy." Nếu đại nhi tử và nhị nhi tử ở nhà vậy chắc chắn phải chia bàn. Bây giờ trong nhà cũng chỉ có mỗi tiểu nhi tử, tiểu nhi tử mới sáu tuổi, còn chưa tới lúc nam nữ khác biệt.

      Nguyệt Dao nhìn Lý Hàn mới ban nãy còn nhảy nhót tưng bừng, bây giờ lên bàn ăn giống như tiểu lão đầu, khỏi trong lòng cảm khái, đứa này là có hai tính cách mà!

      Dùng bữa trưa xong, Nguyệt Dao chuyện với Đình Chính hồi: "Chính ca nhi, cho tỷ tỷ nghe, tiên sinh dạy có được ?" Nguyệt Dao muốn nghe xem cảm nhận của Chính ca nhi sau khi học.

      Chính ca nhi cảm thấy học nghe giảng bài cùng Lý Hàn, so với việc nghe Nguyệt Dao dạy học mình là giống nhau: "Tiên sinh có tốt bằng tỷ tỷ."

      Nguyệt Dao cười hỏi: "Làm sao mà tốt như tỷ tỷ được?"

      Đình Chính bối rối, chính là cảm thấy tốt như tỷ tỷ, thế nhưng phải tiên sinh dạy được khá chỗ nào lại thể . Gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.

      Nguyệt Dao nhìn bộ dáng này của Đình Chính cũng hiểu , e rằng Đình Chính muốn ở cách xa mình cho nên cố ý tiên sinh tốt bằng nàng rồi: "Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời tiên sinh, được phép lười biếng, cũng thể nổi lòng lười biếng, phải chăm chỉ nỗ lực như ở nhà, biết ?"

      Tuy rằng Đình Chính bỏ được, nhưng vẫn gật đầu: "Tỷ tỷ, đệ biết rồi."

      Nguyệt Dao chuyện cùng Đình Chính hồi lâu, liền chào tạm biệt Lý Quốc Hạnh và Lý phu nhân về. Buổi chiều còn có khóa học thêu thùa, nàng muốn lại bỏ lỡ việc học thêm lần nữa, bằng còn có ý nghĩ định tới sau bữa tối hẳn về.

      Lý Quốc Hạnh nghe nàng khi về còn phải học tập nên cũng ngăn trở. Chỉ nhìn Nguyệt Dao : "Bây giờ con hãy còn , nếu sau này có chuyện gì cứ với bá mẫu con, được khách sáo." luôn tự đặt ra cầu nghiêm khắc với nhi tử, nhưng chung sống với tiểu nương thế nào thực có kinh nghiệm.

      Nguyệt Dao cười gật đầu: "Vâng ạ."

      Lý phu nhân tiễn Nguyệt Dao tới nhị môn, cầm tay Nguyệt Dao : "Lúc nào rảnh rỗi tới nhà bá mẫu chơi." ra nàng rất muốn có nữ nhi, nhưng lại thể được như ý nguyện. Đứa bé ngoan ngoãn lanh lợi khéo léo thế này, nàng thực tiếc chỉ hận con bé phải là con của mình.

      Nguyệt Dao lập tức gật đầu: "Vâng." Nếu là có thể nàng cũng mong mình có thể ra ngoài nhiều hơn, theo những trưởng bối này nhất định có thể học được rất nhiều thứ.

      Sau khi trở lại Lý phu nhân cảm thán với Lý Quốc Hạnh : "Đứa này quá hiểu chuyện mà, hiểu chuyện đến độ khiến lòng ta phải nhói đau." xong liền kể lại chuyện vừa rồi cho Lý Quốc Hạnh, sau khi xong còn nhịn được lắc đầu: "Xem chừng, đứa này sống trong Liên phủ từng có thời gian trải qua tốt rồi. Bằng đứa bé mới có tám tuổi làm sao đến mức giống y hệt người lớn thế này, quá dễ dàng rồi." Đối với người như Lý phu nhân, phải cứ nghe những gì Nguyệt Dao miệng thế nào liền tin Liên phủ như thế ấy. Thông qua ngôn hành cử chỉ của Nguyệt Dao, có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện.

      Lý Quốc Hạnh trầm ngâm hồi lâu : "Về sau có thể quan tâm để ý hơn quan sát nhiều hơn chút vậy." chỉ là người ngoài, có thể để cho Đình Chính học cùng với tiểu nhi tử đó là vì Đình Chính là nam tử, có thể chăm sóc nhiều hơn phần nào. Thế nhưng Nguyệt Dao lại là nữ nhi gia, thể quản tới.

      Lý phu nhân hiểu được lo lắng của trượng phu, trước đây hai nhà coi như là thế giao, thế nhưng trượng phu và đại lão gia Liên gia lại có phần hợp nhau, chờ sau khi Liên lão phu nhân mất có lẽ hai nhà chỉ có thể duy trì chút tình cảm mặt: "Lão gia yên tâm, ta cho người chăm sóc Chính ca nhi tốt." Chăm sóc Chính ca nhi tốt có lẽ cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho đứa bé kia.

      Lý Quốc Hạnh nhíu chân mày lại, đột nhiên : "Nếu ta chuyện với Thẩm Thiên huynh chút, Nguyệt Dao và Từ Hạo cũng hứa hôn rồi, quan tâm hỏi han nhiều hơn chút cũng tốt hơn ta." Tuy rằng quan hệ của Lý Quốc Hạnh và Thẩm Thiên tốt như với Liên Đống Bác, nhưng cũng là bạn tốt. Thẩm gia là nhà chồng tương lai của Nguyệt Dao, nếu họ đứng ra danh chính ngôn thuận hơn đôi phần.

      Trong mắt Lý phu nhân thoáng chút phức tạp: "Tạm thời vẫn chưa phải lúc dùng đến, chờ khi nào có chuyện cần hãy với người Thẩm gia. Nếu người của Liên gia cho rằng Nguyệt Dao tới chỗ chúng ta tố khổ." Quan hệ của Lý Quốc Hạnh và Thẩm Thiên khá tốt, theo lý mà đương gia phu nhân của hai nhà cũng phải có quan hệ thân thiết gần gũi, thế nhưng quan hệ của Lý phu nhân và Trầm phu nhân lại chỉ thường thường, hai người lui tới chẳng qua là để duy trì mặt mũi.

      Lý Quốc Hạnh gật đầu cái: "Phu nhân đúng lắm." Chuyện trong hậu trạch đều mặc kệ, đều giao hết cho thê tử.

      Lý phu nhân cười : "Lão gia yên tâm, ta nhìn Nguyệt Dao cũng biết đứa bé này có thể chăm sóc tốt cho chính mình. Nếu gặp chuyện khó xử, ta tin tưởng nàng với chúng ta." Chỉ tiếp xúc buổi sáng, Lý phu nhân liền ràng Nguyệt Dao là đứa trẻ rất thông minh. Hiểu chuyện lại thông tuệ, để mình chịu thiệt.

      Lý Quốc Hạnh hơi gật đầu cái: "Tạm thời cứ như vậy."

      Lý phu nhân hỏi: "Cửa hôn này làm sao mà thành vậy?" Đối với Trầm phu nhân Mâu thị Lý phu nhân cũng biết ... hai ..., nếu cha mẹ Nguyệt Dao vẫn còn chắc chắn đây mối hôn tốt, nhưng bây giờ Nguyệt Dao trở thành bé mồ côi, Lý phu nhân nhịn được mà lo lắng cho tương lai của Nguyệt Dao.

      Lý Quốc Hạnh cười : "Là Thẩm huynh cùng Tử Minh tự quyết định thân gia từ bé, ngược lại trông hai đứa bé cũng xứng đôi."

      Lý phu nhân nở nụ cười: "Đúng là rất xứng đôi." Nếu cha mẹ Nguyệt Dao còn đương nhiên xứng đôi, thế nhưng chờ đến sau này cũng biết ra làm sao.
      Last edited: 7/9/16
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 61: Nguyệt Hoàn mượn sách


      Nguyệt Dao trở lại Liên phủ, vừa kịp tới giờ học thêu thùa buổi chiều. Sau khi kết thúc buổi học này, Nguyệt Dao vẫn còn lưu lại, định bụng hỏi Ma tú nương vài vấn đề.

      Ma tú nương có chút kỳ quái, bình thường chỉ cần vừa tan lớp Nguyệt Dao trở về ngay. Nguyệt Dao cười : "Đệ đệ ta học tư thục, tháng chỉ trở về hai ngày. Sau này có nhiều thời gian hơn nên muốn thêu thùa chút." Đình Chính ở Lan Khê viện, nàng về trễ chút cũng sao.

      Ma tú nương cười : "Vậy sau này có thêm thời gian luyện tập?"

      Nguyệt Dao gật đầu cái: "Dạ, về sau cũng có nhiều thời gian hơn." Nếu muốn học phải học những thứ tốt, Nguyệt Dao định học hết toàn bộ phương pháp thêu của người họ Cố. Tới đây, Nguyệt Dao cũng thấy may mắn vì vừa đúng lúc vị tú nương dạy dỗ châm tuyến cho nàng khi còn ở am ni trước kia chính là người Tô Châu, tạo cho nàng có kiến thức nền tảng rất tốt, đây cũng là nguyên nhân căn bản giúp nàng bị rớt lại phía sau so với những người khác, bây giờ lại học Tô tú đương nhiên là làm ít mà hiệu quả nhiều.

      Chính ca nhi rời khỏi Lan Khê viện, Lan Khê viện liền khôi phục lại yên lặng. Nguyệt Dao còn có chút quen, chẳng qua chuyện đầu còn nhiều lắm, nàng có thời gian nhàn rỗi mà ngồi ưu sầu phiền não. Mỗi ngày đều bận rộn học tập, buổi tối nếu phải thêu thùa là luyện chữ, Nguyệt Dao còn có dự định đợi thêm hai ngày nữa bắt đầu khai bút vẽ tranh, bắt đầu vẽ tranh trở lại.

      Đặng ma ma giọng : " nương, chuyện thêu thùa chỉ cần học ít là được, về sau cũng phải phải dựa vào thủ nghệ này mà kiếm sống." Đặng ma ma thấy mỗi ngày Nguyệt Dao đều phải học quy củ, phải lên lớp học. Những thời gian khác ngoại trừ luyện chữ nửa canh giờ hằng ngày ra, tất cả thời gian đều đặt vào việc thêu thùa. Đặng ma ma biết vì sao mà nương nhà mình lại có hứng thú tập trung tinh thần vào việc thêu thùa nhiều như vậy, thế nhưng cứ thêu thùa vào buổi tối làm tổn thương tới mắt.

      Nguyệt Dao cười : ""Ma ma đừng lo lắng, ta tự có chừng mực." Ba năm sau, nào ai có thể biết được tình cảm này nọ ra sao. Bây giờ điều nàng muốn chính là dùng tốc độ nhanh nhất đạt đến cầu của Ma tiên sinh, sau đó lại xin Ma tiên sinh dạy nàng thêu pháp của Cố tú.

      Mỗi tháng Nguyệt Dao các nàng đều có hai ngày nghỉ ngơi, hai ngày này Nguyệt Dao cũng thư giãn, sáng sớm luyện chữ tốt, nghỉ ngơi chốc liền vào phòng vẽ tranh.

      Tay Nguyệt Dao cầm bút vẽ, nhìn trang giấy Tuyên Thành trắng noãn, trước tiên phác hoạ ra cảnh vật mình muốn ở trong đầu, sau đó nâng tay đưa lên trang giấy phác hoạ vài vị trí, sau cùng mới hạ bút.

      Hoa Lôi thấy nương nhà nàng cứ nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành cả buổi, tròng mắt liên tục xoay chuyển, những lại chậm chạp chịu hạ bút, cuối cùng tới khi bắt đầu vẽ , nhanh chóng thuần thục vài ba bước vẽ xong.

      Hoa Lôi nhìn bức hoạ Nguyệt Dao vừa vẽ xong, kinh ngạc : " nương, đây là viện tử của chúng ta?" Vậy mà cảnh nương vẽ trong tranh lại là cảnh trong sân viện của mình.

      Nguyệt Dao cười : "Ngươi có thể nhìn ra được đây là sân của chúng ta?"

      Hoa Lôi bật cười: " nương, ngay cả cái ang nước nuôi cá vàng trong viện người cũng vẽ vào, sao ta có thể biết nữa chứ. nương, tranh này người vẽ quá đẹp." Mỗi ngày nàng đều ở trong sân, nếu như nhận ra, vậy còn phải kẻ ngốc rồi sao.

      Nguyệt Dao cảm thấy có ý tứ: "Ngươi cũng biết thưởng thức tranh vẽ? Vậy ngươi cho ta biết bức tranh này tốt ở chỗ nào?" Ngược lại đây phải là Nguyệt Dao có ý khinh thị Hoa Lôi, chẳng qua là đối với họa kỹ Hoa Lôi chính là người ngoài ngành.

      Hoa Lôi lắc đầu: " nương hỏi ta tốt chỗ nào ta cũng ra được, chỉ có điều ta cảm thấy nó tốt đẹp, nhìn nương vẽ viện của chúng ta, ta cảm thấy rất thân thiết thoải mái."

      Trong lòng Nguyệt Dao khẽ động, nhớ tới điển cố viết thơ của Bạch Cư Dịch. Nghe đồn mỗi lần viết xong bài thơ Bạch Cư Dịch đều mời lão ẩu biết chữ tới để đọc cho họ nghe. Nếu lão ẩu hay, liền sửa chữa ngay, mãi cho đến khi lão ẩu tốt, lúc này mới xem như bài thơ này hoàn thành. Nguyệt Dao nhịn được nghĩ thầm có phải vẽ tranh cũng nên như vậy hay , tranh vẽ nhất định phải thần bí, vắng lặng, thanh sơ, rời xa trần thế, ra vẽ tranh cũng có thể tự nhiên giản dị mà.

      Nguyệt Dao cân nhắc tỉ mỉ, cảm thấy có thể theo phong cách tự nhiên giản dị mà phát triển, nếu tốt, vậy đây cũng là con đường. Nguyệt Dao lại cau mày, muốn đề xướng loại hình thức sáng tác hoàn toàn mới, cũng dễ dàng như vậy.

      Hoa Lôi nhìn Nguyệt Dao lại ngẩn người, vội vàng đẩy Nguyệt Dao: " nương, người làm sao vậy? Có phải có chỗ nào thoải mái hay ?" Kỳ thực cái Hoa Lôi sợ nhất chính là lúc Nguyệt Dao ngẩn người.

      Nguyệt Dao lắc đầu: "Ta sao." xong, Nguyệt Dao liền ném bản vẽ trong tay vào chậu than, rất nhanh bức họa kia bị đốt thành tro tàn.

      Hoa Lôi vốn muốn cướp bức tranh trong chậu than kia ra, thế nhưng bị Nguyệt Dao kéo lại. Hoa Lôi nhìn bức hoạ cứ thế mà hóa thành đống tro tàn, vẻ mặt đau lòng: " nương, bức họa tốt như vậy sao người lại muốn thiêu hủy, quá đáng tiếc." Tranh vẽ đẹp như thế nàng nhìn liền thích, sao nương tiếc nuối gì mà thiêu hủy chứ.

      Nguyệt Dao lạnh nhạt : " hài lòng đương nhiên phải đốt rụi." Trừ phi đó là tác phẩm hội họa mà bản thân hài lòng trăm phần trăm, bằng cái nàng cũng giữ lại.

      Hoa Lôi nhìn nương nhà mình, biết vì sao nàng lại có cảm giác quái dị, ràng nương ở trước mặt nàng, nhưng mà nàng lại có cảm giác nàng vĩnh viễn thể chạm tới nương, từ lúc phu nhân báo mộng cho nương tới nay, nàng càng ngày càng hiểu nương.

      Dùng qua ngọ thiện, Nguyệt Dao nhìn bầu trời hơi mờ tối: "Thời tiết sắp thay đổi rồi." Tháng mười rồi, khí trời bắt đầu biến hóa trở nên lạnh hơn.

      Nguyệt Dao nghỉ ngơi lát, luyện thể chữ mai hoa khoảng nửa canh giờ, lại bắt đầu thêu chiếc mạt ngạch còn chưa hoàn thành kia, mạt ngạch này là lễ mừng năm mới Nguyệt Dao chuẩn bị cho lão phu nhân, phía là hoa văn chữ Phúc có màu sắc hơi mờ tối đan xen vào nhau, độ khó tương đối cao.

      *Mạt ngạch (抹额): là loại khăn buộc trán của phụ nữ, có thể được thêu họa tiết hoặc đính ngọc hay đồ trang trí vào chính giữa hoặc hai bên. Đồ vật này thịnh hành vào thời nhà Minh được cả nam lẫn nữ sử dụng, và được sử dụng trong các thời đại sau này.

      Nha hoàn bên ngoài vào bẩm báo : " nương, Tứ nương tới." Bởi vì Lan Khê viện cách chính viện rất xa, thường ngày trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nếu có khách tới cũng chỉ có thể là mấy người đại nương và nhị nương kết bạn cùng với nhau. Hôm nay Tứ nương lại đến mình, có thể là lần đầu gặp phải.

      Nguyệt Dao cũng hơi kinh ngạc, đứng dậy ra nghênh đón: "Tứ muội muội vào trong ngồi." Trong lòng Nguyệt Dao cũng suy xét Nguyệt Hoàn tới đây để làm gì? Vô bất đăng tam bảo điện ( có việc gì lên điện tam bảo), chắc chắn là có việc rồi, chính là biết chuyện gì thôi.

      Nguyệt Hoàn nhìn Nguyệt Dao, nàng có cảm giác thể thành lời. Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn chú ý tới Nguyệt Dao, vốn cho là có thể tìm được chứng cứ chứng minh rằng Nguyệt Dao trùng sinh từ người nàng ấy, thế nhưng Nguyệt Dao quá im lặng, yên lặng tới mức nàng cũng từng hoài nghi suy đoán của mình là sai.

      Hoa Lôi đưa trà lài mà Nguyệt Hoàn thích nhất lên, Nguyệt Dao cũng tự mình nhấp trà. Nguyệt Hoàn ngửi tới mùi trà vô cùng khó chịu này, nhịn được hỏi: "Tam tỷ tỷ, trà này của tỷ là trà gì?"

      Nguyệt Dao thả tách trà trong tay xuống cho Nguyệt Hoàn nhìn: "Thứ ta uống là trà khổ đinh, bên trong có thêm vài thứ khác, có tính trung hoà." Trong tách trà khổ đinh của Nguyệt Dao có bỏ chút cẩu kỷ và vài thứ có dược tính ôn hòa.

      Nguyệt Hoàn lấy làm lạ: "Trà khổ đinh, phải là rất đắng?" Tốt đến mức nào mà lại uống trà này. Bình thường chỉ có người có tuổi mới uống loại trà này.

      Nguyệt Dao cũng giấu giếm: "Ngày hè ta đều uống loại này, Tứ muội muội vì mùa hè khí trời nóng bức, trà khổ đinh có công hiệu tiêu nóng giải độc, giờ cũng chỉ còn chút này, cứ uống là xong." Ở am ni Nguyệt Dao có thói quen uống nước sôi, uống trà ngược lại quen, Chỉ vì trà khổ đinh này uống vào mùa hè mới có lợi cho cơ thể, bây giờ còn lại có ít, lần này uống hết là xong.

      Nguyệt Hoàn mở to hai mắt nhìn: "Tam tỷ tỷ còn biết dược lý?" Tuy rằng Uông ma ma tới, thế nhưng trong bốn nương Nguyệt Dao là người làm tốt nhất; ngay cả tiêu chuẩn cao nhất mà Uông ma ma đặt ra cho Nguyệt Băng cũng sánh nổi. Dựa theo lời Uông ma ma , Tam nương thay đổi chính mình trong tình trạng vô thức.

      phương diện thư pháp, nàng và Nguyệt Doanh, Nguyệt Băng đều biết Nguyệt Dao bắt đầu luyện tập 《Khoái tuyết tình thiếp》 từ buổi học đầu tiên, đến bây giờ chữ của Nguyệt Dao vượt qua Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng rồi, tốc độ như vậy thể giải thích chỉ bằng chữ thiên phú được.

      Phương diện thêu thùa, người Ma tú nương tha thiết nhất chính là Nguyệt Dao rồi. Hết giờ học còn ở lại đặt tiêu chuẩn cực cao cho Nguyệt Dao, đây chính là dạy dỗ hết lực mà đòi trả giá, giống Uông ma ma còn có phần tiền bù nhờ dạy ngoài giờ, thế nhưng Ma tú nương lại dạy rất dụng tâm. Mà thêu phẩm Nguyệt Dao thêu ra được giờ, so với Nguyệt Doanh các nàng cũng cao hơn bậc.

      Tổng hợp tất cả những thứ này, những làm cho Nguyệt Hoàn thấy có áp lực cực lớn, mà tới cả Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng cũng bị áp lực rất nhiều. Cho nên, ba nương đều dốc hết sức mà học tập.

      Bây giờ may mắn duy nhất là Nguyệt Dao có học các loại tài nghệ khác chung với các nàng, bằng lấy tư chất cùng thiên phú của Nguyệt Dao, mỗi dạng các nàng đều phải lưu lạc làm nền. Đến lúc đó, nhất định các nàng bị đả kích tới còn chút tự tin nào nữa.

      Haiz, Nguyệt Hoàn u oán, nàng biết Nguyệt Dao còn hiểu y lý, rốt cuộc có cái gì mà Tam nương biết .

      Nguyệt Dao thấy thần thái của Nguyệt Hoàn nhịn được cười : "Ta làm đại phu, học dược lý làm cái gì. Ta chỉ nghe đại phu , biết trà khổ đinh có công hiệu này cho nên uống trong hè." Tuy rằng Nguyệt Dao biết rốt cuộc là vì chuyện gì mà Nguyệt Hoàn lại đến đây, nhưng trong khoảng thời gian quan sát này có thể suy đoán ra Nguyệt Hoàn phải người có ý đồ xấu. Đương nhiên, tri nhân tri diện bất tri tâm, xấu hay thể dễ dàng đưa ra đánh giá như vậy. Thế nhưng bây giờ Nguyệt Dao muốn đối địch với Nguyệt Hoàn, bởi vì Nguyệt Dao biết , Tứ muội muội thay đổi này vô cùng thông minh.

      Có thể tưởng tượng, sau khi mất trí nhớ chỉ tốn vài ngày nhận biết mọi người. Ban đầu lễ nghi quy củ rối tinh rối mù đến bây giờ có hình có dạng; thư pháp từ kiểu chữ chó cào đến bây giờ viết cũng rất tốt; thêu thùa lại càng tiến triển thần tốc.

      Từ vài dấu hiệu này có thể suy đoán ra, đây là người cực kỳ thông minh hơn nữa còn có thể chịu được cực khổ hăm hở tiến lên. Người như vậy, nếu có thể trở mặt nên trở mặt. Cũng bởi vì có ý nghĩ này, thái độ Nguyệt Dao đối xử với Nguyệt Hoàn ngược lại quá thân thiết như trước kia.

      Bỏ qua nghi ngờ Tam nương có trùng sinh hay , trong suy nghĩ của Nguyệt Hoàn Tam nương vẫn là người đáng để thâm giao. lý thuyết nàng có hai tỷ tỷ, thế nhưng đại nương luôn luôn bày vẻ chị cả mà lên mặt, người này động chút là giảng đạo lý với người khác, khiến người ta rất nhức đầu; Nhị nương tự cho mình là đích nữ, đặt thứ nữ như nàng vào mắt. Chỉ có đường tỷ cùng chi này, tuy rằng nhìn bề ngoài lãnh lạnh nhạt đạm cao cao thể với tới, thế nhưng nàng nhìn ra được đây là người tốt.

      Nguyệt Dao hơi kinh ngạc: "Muội muội muốn mượn sách?" Nguyệt Dao phỏng đoán Nguyệt Hoàn tới đây chắc chắn là có việc, nhưng có thế nào cũng nghĩ tới Nguyệt Hoàn đến lại là vì mượn sách.

      Nguyệt Hoàn gật đầu: "Ừm, muội muốn học thêm vài thứ. Nghe di nương chỗ của Tam tỷ tỷ có rất nhiều sách, cho nên muốn đến mượn tạm hai quyển, biết có thể ?" Hơn tháng này Nguyệt Hoàn học được ít chữ, nhưng điều nàng thấy cần thiết nhất lúc bây giờ là tìm hiểu đôi chút về tình trạng của xã hội này. tới nơi này nàng có cảm giác rất ngổn ngang. Bởi vì nơi này có thủy tinh, xà phòng, có đồng hồ, cả bảng đo nhiệt độ cũng có nốt. Nàng đoán Tông hoàng đế là người "xuyên qua", thế nhưng ở dưới hướng dẫn của người "xuyên " này xã hội tiến bộ đến trình độ thế nào nàng lại biết ngọn nguồn. Nàng hỏi Tô di nương, thế nhưng Tô di nương chỉ là nha hoàn, thế nên biết gì nhiều về chuyện của thế giới bên ngoài. Mà thứ có thể lý giải những thứ này tốt nhất dĩ nhiên là trong sách vở. Xem qua sách vở còn có chỗ tốt, đó là làm lộ nội tình.

      Nguyệt Dao cười : "Chuyện này có gì mà thể. Sách vốn để dùng, chẳng qua Tứ muội muội, có đôi điều ta phải trước, sách cho mượn như thế nào khi trả lại phải giữ nguyên thế ấy. Nếu có tổn hại, cho dù là góc nữa ta cũng cho muội mượn sách xem nữa đâu." Lan Khê viện cất giữ tới mấy nghìn cuốn sách, mỗi cuốn đều được giữ gìn rất tốt.

      Nguyệt Hoàn nghe thấy Nguyệt Dao sảng khoái như vậy, lập tức mừng rỡ: "Tỷ yên tâm, muội giữ gìn chúng tốt." Vốn tưởng rằng còn phải hao phí trắc trở phen mới có thể mượn được sách, nghĩ lại dễ dàng như vậy. Sớm biết thế nàng tới mượn sách từ sớm rồi, chính mình cũng phải phỏng đoán mù mờ cả buổi như vậy.

      Nguyệt Dao dẫn Nguyệt Hoàn đến thư phòng.

      Bố trí cùng kết cấu trong viện của Nguyệt Hoàn đều rất tốt, thế nhưng có lỗi lớn, đó chính là trong viện có thư phòng riêng. Về sau Nguyệt Hoàn thấy bất tiện mới lấy sương phòng đổi thành thư phòng, chỉ có điều ánh sáng trong sương phòng được tốt.

      Nguyệt Hoàn theo Nguyệt Dao tới thư phòng, nhìn thư phòng sáng ngời rộng rãi mà ước ao, chờ khi nhìn thấy sách vở xếp kín giá sách, chút ao ước kia liền bay mất, ánh mắt lóe sáng.

      Nguyệt Dao phân loại những quyển sách này, muốn tìm sách gì, cứ nhìn thư mục liền có thể tìm được cách nhanh chóng: "Muội muốn đọc loại sách gì, tự mình tìm ."

      Nguyệt Hoàn tìm nửa ngày rốt cuộc tìm được rốt cuộc tìm được cuốn sách mình muốn, tiếc nuối duy nhất chính là có bản đồ địa hình. Có bản đồ địa hình, nàng liền có thể biết lãnh thổ quốc gia và địa danh của triều đại này, như vậy nàng cũng có thể đoán được niên đại này và thời đại nàng sống. Nhưng mà lần này có thể mược được quyển sách này cũng coi như tệ, "Cảm ơn Tam tỷ tỷ." Câu cảm ơn này, là xuất phát từ nội tâm.

      Nguyệt Dao khẽ cười : "Những quyển sách này đều là sách vở của Liên gia. Dùng đồ nhà sao còn phải cảm ơn." Tuy rằng phần lớn trong số sách này đều là do tay phụ thân nàng mua về, thế nhưng quyền sở hữu lại thuộc về Liên gia, chứ thuộc về nàng. Cho dù sau này Đình Chính có ra ở riêng, cũng thể mang tất cả những quyển sách này .
      Last edited: 7/9/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :